Tản Văn Lặng Lẽ Nở Giữa Trời Xanh - Ôn An Na

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ôn An Na, 4 Tháng sáu 2025.

  1. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Tên tác phẩm: Lặng lẽ nở giữa trời xanh

    Tác giả: Ôn An Na

    Thể loại: Tản văn

    Số chương: 6


    [​IMG]

    Lời giới thiệu

    Tôi luôn tin rằng, có những điều không cần phải ồn ào mới là đẹp. Giống như một bông hoa dại mọc bên vệ đường, không ai để ý, không ai chăm sóc, nhưng nó vẫn nở theo cách rất riêng của nó. Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Và hết mình.

    Tác phẩm này được lấy cảm hứng từ những ngày tôi học cách chậm lại, để lắng nghe mình nhiều hơn. Có đôi khi là lúc tôi thấy mình bé nhỏ giữa cuộc đời rộng lớn, hoang mang giữa vô số ngã rẽ và tự hỏi: Liệu sự cố gắng âm thầm của mình có đủ để được ai đó nhìn thấy? Nhưng rồi tôi nhận ra, không phải ai cũng cần một tiếng vỗ tay. Có những người chỉ mong sống thật với lòng mình, sống trọn từng phút giây tử tế và chân thành.

    "Lặng lẽ nở giữa trời xanh" là tập hợp những mảnh suy nghĩ vụn vặt như thế. Không có câu chuyện nào thật sự cao trào, cũng chẳng có nhân vật nào thật đặc biệt. Chỉ là những buổi chiều chậm rãi bên cửa sổ, những lần khẽ đau trong tim, những hy vọng le lói trong lòng.. Và rồi, từng chút một, tôi học được cách dịu dàng với chính mình.

    Nếu bạn từng cảm thấy cô đơn, từng thấy mình mờ nhạt giữa đám đông, hay từng nghi ngờ rằng liệu mình có đủ "đáng kể", tôi mong bạn sẽ tìm được một phần mình trong những trang viết này.

    Chúng ta đều có quyền được nở theo cách của riêng mình. Dù là lặng lẽ. Dù không ai hay biết. Miễn là giữa bầu trời rộng lớn ấy, bạn vẫn còn đủ can đảm để sống tử tế, và nở hoa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Chương 1: Khi ước mơ vừa chớm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta hay đặt ra câu hỏi: "Bao giờ ước mơ bắt đầu?" Không có một câu trả lời rõ ràng, không có một tiếng chuông ngân vang trong đầu, chỉ là khi thức giấc, bình minh sáng ngời, nắng đổ dài trên sàn nhà, lòng gợn nhẹ, sống một đời mờ nhạt như thế sao? Giấc mơ chưa thành hình, nhưng tôi đã gieo một hạt mầm: Phải sống có giá trị. Vậy sống thế nào là có giá trị? Thuở trước, đối với tôi, sống có giá trị là thành công rực rỡ, là những lời khen có cánh vang lên cùng những tràng vỗ tay giữa ánh đèn sân khấu, giá trị của cuộc đời được đo bằng ánh sáng bên ngoài, bằng thành tựu, bằng vị thế của mình trong mắt người khác. Đó là cách ước mơ hiện lên, từ lòng ngưỡng mộ đến hy vọng chính mình sẽ làm được.

    Có những ước mơ không được bắt đầu bằng ánh hào quang, cũng chẳng gắn với tài năng vượt trội. Chúng nảy sinh từ những lần lặng lẽ nhìn người khác tỏa sáng, từ cảm giác hụt hẫng sau một cơ hội bị bỏ lỡ, hoặc từ một ngày rất bình thường, khi lòng bất chợt thổn thức bởi một câu nói, một đoạn văn, một ánh nhìn. Và trong lòng người, một câu hỏi hiện ra: "Liệu mình cũng có thể?".

    Không phải ai cũng dám tin ngay vào điều vừa nảy ra trong tim. Có người cười thầm: Mơ mộng vừa thôi, tỉnh giấc đi nào. Có người ngập ngừng: Mình thì làm được gì? Và có người, như thể đã quen với việc đứng ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ cất ước mơ ấy vào một ngăn kín trong lòng, không nói ra, không kể ai nghe. Nhưng hạt giống, một khi đã chạm đất, dù bị lấp đi, vẫn tồn tại.

    Không rực rỡ. Không ồn ào. Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, nhưng khác với những suy nghĩ vặt vãnh thường ngày, nó không chịu rời đi. Càng cố lãng quên, nó càng bám lại dai dẳng hơn. Không hẳn là khát khao mãnh liệt, chỉ là một cảm giác âm ỉ rằng: Người khác có thể, mình cũng có thể.

    Ban đầu, chẳng ai thấy gì khác biệt. Vẫn là những ngày quen thuộc, vẫn là những vai trò cũ kỹ, vẫn là sự im lặng giữa đám đông. Nhưng đâu đó, trong lòng người ấy, đã có điều gì đó bắt đầu chuyển động. Một ánh nhìn lâu hơn với điều mình yêu thích. Một sự bối rối khi nhận ra trái tim rung lên trước những điều tưởng như quá xa. Một dòng chữ được viết ra giữa khuya, chỉ để đối thoại với chính mình.

    Ước mơ khi mới gieo không cần được ai công nhận. Nó chỉ cần được lắng nghe. Nó cần được chủ nhân của nó thừa nhận. Nếu bị chính mình chối bỏ, nó sẽ lặng lẽ héo tàn. Nhưng nếu được chấp nhận, được gìn giữ và nuôi dưỡng, nó sẽ chậm rãi lớn lên.

    Có người bắt đầu dậy sớm hơn một chút, dành thời gian cho bản thân. Có người thử làm điều từng sợ – phát biểu một ý kiến, tham gia một hoạt động, ghi danh vào một cuộc thi nhỏ. Những việc tưởng chừng rất bình thường, nhưng với người mang theo ước mơ non trẻ ấy, đó là cả một lần đánh cược với nỗi sợ. Sợ sai. Sợ cười chê. Sợ không đủ tốt. Nhưng rồi, một điều rất kỳ lạ xảy ra: Sau mỗi lần vượt qua nỗi sợ, lòng lại nhẹ hơn. Và trong lòng, niềm tin, dù nhỏ nhưng bắt đầu chớm nở.

    Không ai nói trước được một hạt giống khi gieo xuống đất có nảy mầm hay không. Nhưng người gieo, nếu kiên nhẫn, sẽ nhìn thấy điều kỳ diệu nhất: Sự sống mạnh mẽ từ trong thầm lặng. Ước mơ cũng vậy. Khi được lắng nghe, chăm chút từng chút một, nó sẽ tìm cách vươn lên, bất chấp bóng râm hay bão tố.

    Có lẽ, thay đổi không bắt đầu từ một bước ngoặt lớn. Mà từ chính khoảnh khắc ai đó nghĩ rằng: Mình muốn thực hiện ước mơ.
     
  4. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Chương 2: Những ngày đầu chập chững bước đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu hỏi vang vọng trong tâm hồn non nớt: "Điều gì tạo nên những con người thành công?" Phải chăng đó là tài năng thiên bẩm, may mắn hay có một bí quyết nào đó được cất giấu? Nhưng không, nó bắt đầu từ một điều đơn giản: Sự nỗ lực.

    Cuộc đời là một hành trình dài, mà trên hành trình ấy, mỗi người ấp ủ cho riêng mình những giấc mơ cháy bỏng. Có những người rực rỡ trên đỉnh vinh quang, có người gục ngã vì thất bại. Và cũng có người đứng trước ngã rẽ, phân vân nên bước tiếp hay dừng lại? Nên chọn con đường nào đây? Mỗi hành trình đều đi từ con số 0 tròn trĩnh. Điều khó khăn nhất ở giai đoạn này là: "Cách tôi làm liệu có đúng hay không?"

    Nhớ ngày ấy, một buổi chiều gió lặng, tôi ngồi trước chiếc bàn nhỏ, viết ra những mục tiêu mình đặt ra cho mấy tháng tiếp theo: "Cố gắng học giỏi hơn mỗi ngày", "Đạt điểm cao trong kỳ thi sắp tới", "Tập thể dục mỗi ngày".. Tôi ngẩn ngơ, bởi mình không phải lần đầu viết ra những dòng này, từ rất lâu về trước, tôi đã có ý nghĩ về chúng. Hơn hết là tôi biết, mình chưa bao giờ hoàn thành mục tiêu mình đặt ra. Tôi chỉ đặt mục tiêu ra để thấy mình bằng bạn bằng bè, không thua kém ai. Và tôi cũng nhận ra, mình chẳng bằng ai, không phải không thông minh bằng họ, mà tôi chưa đủ nỗ lực và kiên trì.

    Có lẽ ai cũng từng trải qua cảm giác đó. Đứng trước thử thách mới, ta cảm thấy mình mong manh và nhỏ bé. Giữa thế giới không ngừng vận động, biết bao người đạt được thành tựu, còn bản thân mình chưa làm được gì, cho rằng mình thật tầm thường. Tôi có suy nghĩ rằng: "Họ là thiên tài, làm sao mình sánh được chứ?" Họ sinh ra với đầu óc thông minh tột bậc, còn tôi chẳng có gì cả. Tôi tò mò và muốn tìm hiểu cuộc đời của những người thành công, những vĩ nhân, những nhà khoa học đã cống hiến cho nhân loại. Tôi nhận ra, không ai sinh ra đã là thiên tài, dù cho có năng khiếu bẩm sinh, họ cũng phải không ngừng cố gắng mới có thể có được sự ngưỡng mộ của hàng triệu người. Sự bắt đầu dường như đơn giản nhưng cũng thật khó khăn, những ngày chập chững đầy bỡ ngỡ, với ham muốn chưa vụt tắt, tham vọng muốn được chắp cánh bay cao.

    Tôi nhớ lần đầu mình quyết tâm tập thể dục buổi sáng, đó đã là chuyện của hơn hai năm về trước. Ngày đầu tiên, tôi đặt báo thức lúc 4 giờ 30 phút. Khi chuông reo, tôi tỉnh dậy, nhìn qua khung cửa sổ, trời mờ sương, ánh đèn đường chiếu rọi không gian tĩnh lặng. Tôi tự nhủ: "Hay ngày mai hãy bắt đầu nhỉ?". Tôi sững sờ, nếu không phải hôm nay, ngày mai là hôm nào? Bao giờ tôi bắt đầu? Tôi rời giường, mặc bộ đồ thể thao đã chuẩn bị từ trước, xỏ đôi giày còn mới tinh, rồi bắt đầu chạy bộ trên con đường làng rất quen thuộc. Những bước chân đầu tiên nặng nề và chậm chạp, tôi cảm giác khó thở, hình như tôi còn nghe được từng bộ phận cơ thể đang phản kháng ý nghĩ của tôi, gào thét muốn tôi hãy dừng lại đi. Ngày đó, tôi chỉ chạy được 15 phút. Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm, những ngày hôm sau nữa, tôi vẫn tiếp tục chạy bộ, suốt một năm trời, nó là thói quen của tôi.

    Tôi hiểu ra một vấn đề, điểm khác biệt giữa người nỗ lực và người không chịu nỗ lực cách nhau bởi một suy nghĩ: Tiếp tục hay dừng lại.

    Sự đáng sợ của những ngày đầu tiên không nằm ở mức độ thử thách cao hay thấp, mà là ở suy nghĩ sợ không có kết quả. Rõ ràng một hạt giống khi gieo xuống đất phải trải qua nắng, mưa, gió, bão mới có thể nảy mầm, nhưng vừa bắt đầu ta lại hoài nghi rằng liệu nỗ lực của mình có đền đáp hay không. Tôi đã từng như thế. Tôi mong rằng mình sẽ sớm có kết quả. Giống như việc tôi dậy sớm tập thể dục, sau một tuần, tôi nhìn vào gương và tự hỏi: "Liệu bản thân mình đạt được điều gì? Và mình có đang đi đúng hướng hay không?"

    Tôi nhớ một người chị đã từng kể về Michael Phelps – huyền thoại thể thao trên thế giới. Khi còn nhỏ, ông đã từng luyện tập các động tác bơi hàng giờ, tập đi tập lại những động tác cơ bản đến mức nhàm chán. Mấy năm sau, người ta mới thấy cơ thể anh từng chút phát triển, thay đổi, thích nghi với hoạt động bơi lội, từng động tác hoàn hảo hơn. Và rồi, người ta gọi anh là thiên tài với nhiều giải thưởng trong nhiều năm liền.

    Rất ít ai thành công trong một cú phá ngoạn mục, mà là từng ngày lặng lẽ kiên trì, nỗ lực một chút. Cuộc đời vốn không dành cho những kẻ yếu lòng, nếu bạn sớm bỏ cuộc, bạn sẽ chẳng thể biết khả năng của mình có thể vươn xa đến đâu. Bill Cospy đã từng nói: "Để thành công, mong muốn thành công của bạn phải lớn hơn nỗi sợ thất bại". Những ngày đầu tiên luôn khó khăn nhất. Nếu mỗi ngày ta kiên trì thêm một chút, dù chỉ là bước nhỏ, thì một ngày nào đó, ta nhìn lại sẽ thấy mình tiến xa hơn rất nhiều. Thế là, tôi tiếp tục bước đi – chậm rãi nhưng bền bỉ, bởi tôi biết rằng ở phía trước, ánh sáng của thành công vẫn đang đợi những người không từ bỏ.
     
  5. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Chương 3: Khi nỗ lực không được đền đáp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một điều chắc chắn rằng, hành trình chạm đích của chúng ta sẽ không phải là một con đường trải thảm hoa rực rỡ, mà có không ít những ngày giông tố, khiến ta mệt nhoài, muốn bỏ cuộc. Những khó khăn, thử thách của đời sống luôn tồn tại với con người. Và chúng khiến ta bắt đầu nghi ngờ về con đường mình chọn. Liệu con đường này có thực sự phù hợp với mình không? Tại sao mình vẫn chưa giỏi? Tại sao người ta làm được còn mình thì không?

    Tôi từng ngẫu hứng muốn học một ngôn ngữ, luyện từ vựng mỗi ngày. Lúc ấy, tôi chưa gọi tên được giấc mơ của mình, chỉ biết lòng mình chộn rộn mỗi khi nghĩ đến điều ấy. Tôi muốn học giao tiếp, nhưng khi bắt đầu nói tôi chẳng thể nói được một câu trôi chảy. Dù dành cả ngày để học từ vựng, tôi không thể nhồi nhét hết được, vẫn cứng đơ khi nghe một câu nói. Một suy nghĩ thôi thúc tôi, đừng tiếp tục nữa, tôi không có năng khiếu. Tôi từng nghĩ đến việc bỏ cuộc. Vì dù cố gắng mấy tháng trời, tôi vẫn không tiến bộ. Tôi thất vọng, buồn bã về bản thân mình. Không có năng khiếu, nỗ lực không thành công, vậy tôi có thể làm gì đây? Lòng hoài nghi càng lớn thì nỗi sợ hãi lại càng gia tăng. Sợ hãi không thể đạt được mong muốn, sợ hãi không được mọi người công nhận.

    Cứ ngỡ rằng chỉ cần cố gắng thì mọi thứ sẽ được đền đáp, cho đến khi tôi vấp ngã lần đầu tiên. Có những ngày kiệt sức đến vô vọng, ta tựa như bước đi trên con đường mịt mù sương phủ, tựa như đi trên sa mạc mà mãi chẳng tìm thấy nước. Nỗ lực trong tuyệt vọng, càng đi càng vấp ngã liên miên, một hành trình chẳng biết rõ đích đến, chẳng biết rõ mình có thể thắng hay không. Người học trò thức trắng nhiều đêm ôn bài nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, kẻ đam mê nghệ thuật nhưng bị chối từ, người kiên trì gieo yêu thương song chỉ nhận lại những khoảng trắng mênh mông.. Họ đều dốc sức hết mình, đem toàn bộ sức lực cho mục tiêu, nhưng kết quả không như mong đợi. Đấy là khoảnh khắc lòng người dao động, lời thôi thúc bỏ cuộc như âm thanh trống rỗng vang vọng giữa tâm hồn.

    Lạ thay, biết bao người vẫn đứng dậy dù xung quanh đầy chông gai, đầy ngã rẽ, tưởng chừng bão tố đã hạ gục ý chí của một người. Họ biết rằng, dẫu nỗ lực chưa được đền đáp, nó chưa bao giờ là vô nghĩa. Một gốc cây đâm chồi nảy lộc chẳng thể làm nên mùa xuân, hạt giống gieo xuống đất cũng chẳng thể hóa thành cây đại thụ chỉ trong một vài ngày. Những nỗ lực chưa được đáp trả hôm nay, là nền móng cho một ngày mai rực rỡ hơn. Và đôi khi, điều ta cần làm là dừng lại, hít thở sâu, thư giãn, rồi bước tiếp dù con đường phía trước có ra sao đi chăng nữa.

    Có một dạng nỗ lực không mang theo sự tuyệt vọng mà được soi sáng bởi niềm tin không bao giờ vụt tắt. Bởi họ tin chính mình sẽ làm được, mới chưa bao giờ bỏ cuộc. Họ tin rằng hiện tại chứa đầy sương mù, nhưng ngày mai ánh nắng sẽ xua tan làn sương, đem lại sự ấm áp chưa từng có. Niềm tin là ngọn lửa kiêu hãnh không thể dập tắt giữa thế gian bộn bề, là đóa hoa dại ven đường cũng phải kiên trì nở hoa.

    Thế giới chưa từng thiếu những câu chuyện những người đã nỗ lực đến tận cùng vì họ tin rằng mình sẽ làm được. Như nhà khoa học Thomas Edison từng thất bại hàng ngàn lần khi phát minh ra bóng đèn, ông dùng hơn mười năm cuộc đời để nỗ lực tìm ra cách làm bóng đèn, sáng chế ra một vật có giá trị đánh dấu sự phát triển của loài người. Hay J. K. Rowling đã từng bị hàng chục nhà sản xuất từ chối trước khi bộ truyện "Harry Poster" trở thành tác phẩm kinh điển trên toàn cầu..

    Đâu chỉ vĩ nhân mới có niềm tin để nỗ lực, giữa cuộc sống đầy lo toan, những con người bình thường vẫn đang miệt mài cố gắng, dù chẳng ai "nhớ mặt" hay "đặt tên", dù không ai biết đến, dù không ai đoái hoài. Một người cha tảo tần vất vả lo cho con cái, một người mẹ sớm hôm làm lụng góp nhặt của cái cho con, một bạn nhỏ cố gắng cặm cụi vào bàn học để thay đổi thành tích của bản thân.. Nỗ lực không phải lúc nào cũng được đền đáp, nhưng niềm tin sẽ giúp nỗ lực dài lâu. Nếu bạn không tin vào chính mình, bạn sẽ dừng bước, không bao giờ đến đích được. Dẫu bạn có thất bại, biết đâu chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, bạn đã thành công rồi.
     
  6. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Chương 4: Vượt dốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nỗ lực là điểm khởi đầu trong thời gian ngắn, còn kiên trì là sự tiếp nối những nỗ lực đó trong thời gian dài. Người ta dốc hết sức trong khoảnh khắc, và phải đủ kiên trì thì mới có thể bước tiếp trên hành trình xa hơn. Nỗ lực giống như chú chim kia tung cánh trên bầu trời, bay cao, bay xa, nhưng chú chim ấy sẽ có lúc mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Nó có bay tiếp hay không? Hay nó dừng lại? Kiên trì giống như một loại sức mạnh giúp cho cánh chim bay thật xa, mạnh mẽ băng qua mưa bão. Có những ngày ta tâm huyết cho một đam mê, hôm sau phải kiên trì, nếu không đam mê ấy chỉ giống như nét mực chưa hoàn thiện. Sông không bao giờ ngừng chảy, mặt trời vẫn tỏa sáng dù cho hôm trước có mưa.

    Có một sự thật mà không phải ai cũng nhận ra: Nỗ lực mà không có kiên trì đôi khi còn tệ hơn cả việc không cố gắng. Khi ta chỉ nỗ lực trong một thời gian ngắn, ta thất vọng, lo sợ và không muốn bước tiếp. Những người dễ dàng bắt đầu đặt ra mục tiêu và muốn hoàn thành nó thật nhanh thường dễ chán nản, không phải vì họ không thông minh, mà vì họ chưa đủ kiên trì. Nỗ lực và kiên trì phải song hành cùng nhau. Nếu không có nỗ lực, thứ gọi là kiên trì cũng chỉ là một hình thức bao biện cho sự trì hoãn.

    Để đạt được thành công, hãy cứ tiến lên, không chỉ ngày một ngày hai có thể thành công, mà là suốt cả chặng đường không ngừng phấn đấu. Thành công nếu do may mắn hay nhờ người khác mang lại sẽ không có giá trị dài lâu. Một cơ hội bất ngờ đến với ai đó có thể đưa họ đến đỉnh cao, nhưng nếu họ không đủ cố gắng thì sẽ nhanh chóng bị thay thế. Một người có thể sinh ra ở vạch đích, được cả gia đình giúp đỡ, không cần làm gì cũng có khối tài sản mà nhiều người mơ ước. Nếu người đó chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ thì tài sản ấy có thể dùng được bao lâu? Những gì do người khác mang lại thì cũng dễ dàng bị lấy đi.

    Lịch sử đã chứng minh rằng những người đạt được thành công mà không có thực lực thường chỉ tỏa sáng trong một khoảnh khắc, rồi dần bị lãng quên giữa dòng đời mênh mông. Một chân lý hiển nhiên rằng: Những ai đi lên bằng chính sự nỗ lực của mình mới có thể đứng vững trước sóng gió. Một doanh nhân có thể nhờ gia đình hỗ trợ vốn để khởi nghiệp, nhưng nếu không có tài năng và bản lĩnh, công ty của họ cũng khó mà phát triển giữa thị trường đầy cạnh tranh. Một nghệ sĩ có thể nổi tiếng nhờ một cơ hội tình cờ, nhưng nếu không liên tục trau dồi kỹ năng, danh tiếng ấy cũng chỉ là phù du. Thành công không nằm ở việc ta đạt được điều gì, mà ở việc ta có thể giữ vững và phát triển nó hay không.

    Chỉ khi tự mình nỗ lực vượt qua thử thách, ta mới hiểu được giá trị thực sự của thành công. Những giọt mồ hôi rơi xuống, những vấp ngã trên đường đời chính là thứ tôi luyện nên bản lĩnh bên trong một con người. Nếu hôm nay ta có thể đạt được điều gì đó một cách dễ dàng, hãy tự hỏi liệu ta có đủ khả năng để bảo vệ nó trước những thử thách sắp tới. Cơn gió có thể làm lá rụng rơi đầy mặt đất, nhưng không thể làm quật ngã một cái cây đã bám rễ sâu trong lòng đất. Thành công do bản lĩnh tạo nên giống như cây đại thụ sừng sững trước gió, ngạo mạn và hiên ngang.
     
  7. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Chương 5: Bản lĩnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thực tế phũ phàng rằng có khi ta đã dốc hết sức cố gắng vẫn không thể chạm đến thành công, đã kiên cường bám trụ nhưng cơ hội chẳng đến, đã nỗ lực nhưng chẳng vượt qua đối thủ. Cảm giác như thế giới sụp đổ, trước mắt như chú chim lạc đàn, không thấy lối về, một mình cô đơn, lẻ loi. Cốt lõi của thành công không phải cứ cố gắng thì nhất định sẽ đạt được điều ta muốn. Nỗ lực là điều kiện cần, không phải điều kiện đủ. Một người đam mê nghệ thuật nhưng không có năng khiếu hoặc không có điều kiên tốt để luyện tập từ nhỏ cũng khó có thể thành công, người đam mê làm vận động viên luyện tập không ngừng nghỉ nhưng không có thể trạng lý tưởng cũng bị giới hạn bởi khả năng sinh học của mình.

    Điều quan trọng là lúc ta nỗ lực hết mình, dẫu thất bại, ta cũng đã rèn luyện bản thân, từ đó hãy rút ra bài học kinh nghiệm để bước tiếp hành trình của mình. Có thể không đạt đến vinh quang như ta hằng mơ ước, nhưng ta không cần trở thành phiên bản hoàn hảo nhất, vì ta đã tốt hơn chính mình ngày hôm qua. Ta thất bại không có nghĩa là vô dụng, thử thách trên đường đời còn vô vàn, bước tiếp và cơ hội vẫn chờ bạn ở phía trước.

    Kiên trì là yếu tố quan trọng giúp ta đi đến thành công, nhưng nếu không biết khi nào nên dừng lại, nó có thể trở thành một sự cố chấp mù quáng. Có những người dù biết con đường mình chọn không phù hợp, vẫn không muốn từ bỏ, không chấp nhận sai lầm của bản thân. Họ sợ mình phải bắt đầu lại, họ không muốn đối mặt với thực tế rằng có những thứ không thuộc về mình.

    Từ bỏ không có nghĩa là ta chấp nhận thua cuộc, chịu thua trước số phận. Đôi khi, từ bỏ những thứ vốn không phù hợp với mình là để tìm ra con đường tốt hơn. Một người cứ mãi cố chấp với một ngành mà họ không thực sự đam mê vì năm xưa đã chọn sai đường, họ đã tốn nhiều thời gian, tiền bạc và công sức bao năm qua, không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ. Một người cứ mãi níu kéo một mối quan hệ khi hai bên đã chẳng còn tình cảm nữa.. Họ không chấp nhận được mình đã sai lầm.

    Kiên trì không có nghĩa là ôm mãi những thứ không phù hợp, mà là nên biết khi nào nên tiếp tục hoặc khi nào nên buông bỏ để đi con đường mới. Khi ta vẫn còn đam mê mãnh liệt với mục tiêu của mình, bạn vẫn khát khao đạt được nó, bạn hãy dám bước tiếp dù bao lần vấp ngã. Khi bạn vẫn đang tiến bộ, dù rất chậm, hãy kiên trì. Khi chưa thực sự cố gắng hết mình, khi bạn vẫn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn, hãy thay đổi phương pháp thực hiện để đạt hiệu quả tốt hơn. Hãy tiếp tục khi bạn thấy đam mê ấy còn có ý nghĩa đối với cuộc sống của bạn, hãy dũng cảm bước đi khi con tim bạn vẫn đang mong chờ về điều đó, chỉ có bạn rõ nhất bạn cần gì, thích gì và nên làm gì.

    Có những lúc, kiên trì là cần thiết, nhưng cũng có lúc dừng lại là cách để bản thân không lãng phí thời gian và sức lực. Có những thứ ta từng khát khao để đạt được, nhưng đến một lúc nào đó, mình không còn cảm thấy nó quan trọng nữa; khi ta trả giá quá nhiều nhưng không mang lại lợi ích gì - thì hãy dừng lại. Đó không phải là lười nhác hay thiếu quyết tâm, mà cuộc sống vốn dĩ từ xưa đến nay chẳng chờ đợi ai, nó luôn xoay vần với trăm ngàn điều mới mẻ. Dừng lại không phải là bỏ cuộc mà là để tìm kiếm hướng đi khác tốt hơn để phát triển bản thân, vậy tại sao phải cố chấp với con đường cũ? Thành công không nằm ở việc ta có đi đến cùng một con đường hay không, mà còn phụ thuộc cách ta đối diện với cuộc sống muôn vàn ngã rẽ.

    Một người thông minh sẽ biết mình nên đi tiếp con đường đã chọn hay tìm con đường khác phù hợp hơn. Thế gian vốn dĩ không thể đoán trước, có những kế hoạch ta đặt ra không còn phù hợp với thực tiễn. Một doanh nghiệp muốn phát triển thì phải thay đổi, cải tiến sản phẩm cho phù hợp với người tiêu dùng. Một diễn viên muốn đem lại bộ phim giá trị không thể chỉ bám víu theo phong cách cũ kĩ. Sự khác biệt giữa người thành công và những người thất bại không chỉ là sự nỗ lực và kiên trì, mà còn là bản lĩnh thích nghi với thời đại.
     
  8. Ôn An Na

    Bài viết:
    83
    Chương 6: Hành trình tiếp nối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nỗ lực không chỉ là ánh hào quang lấp lánh sau thành công, mà còn là những ngày thức khuya đến cạn kiệt, những giọt nước mắt rơi trên má không ai hay, là bao nỗ lực thầm lặng chẳng ai biết. Nỗ lực trong thầm lặng, và sự thầm lặng ấy làm nên điều phi thường. Người ta chỉ thấy những người tài giỏi bước lên nhận giải thưởng, nhưng chỉ có chính họ mới biết sau ánh hào quang ấy có bao lần lặng thầm vượt qua gian khổ. Những người nỗ lực không bao giờ khoe khoang rằng tôi luôn cố gắng, mà họ chứng minh bằng thành quả của họ.

    Sau tất cả các góc cạnh của sự nỗ lực, từ những giây phút lặng thầm cho đến khi đấu tranh nội tâm gay gắt giữa sự lựa chọn của bản thân, từ những lúc chọn bước tiếp cho đến khi phải dừng lại, tôi biết rằng, nỗ lực không phải để ganh đua thành tích với người khác, mà là hành trình sống trọn vẹn cho chính mình. Không phải lúc nào nỗ lực cũng được đáp lại bằng hào quang, cũng không phải cứ bỏ ra công sức thì sẽ mang lại quả ngọt, nhưng nỗ lực chưa bao giờ là vô nghĩa. Ta dần trưởng thành sau khi vấp ngã, trong tổn thương, im lặng và kiên cường.

    Hành trình của cuộc đời là một chặng đường dài, từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến những lần vụng về vấp ngã. Lúc bé, ta cứ nghĩ rằng làm người lớn thật thích, có thể tự do quyết định những thứ thuộc về mình. Nhưng khi trưởng thành, những nỗi lo chồng chất đến nghẹn thở, những áp lực về tiền bạc, sự nghiệp gồng gánh trên đôi vai gầy. Nhiều lần thẫn thờ, thậm chí bật khóc nơi không có ai, những ngày hố sâu tuyệt vọng bao trùm lấy tâm hồn yếu ớt đang không ngừng run rẩy. Đã bao lần ta cảm thấy mình không thể làm nổi, bao lần hoài nghi về khả năng của mình, không đủ năng lực, không đủ bản lĩnh.. cảm ơn vì tôi vẫn bước tiếp, dù chỉ là bước nhỏ, vẫn chưa từng bỏ cuộc.

    Rốt cuộc, giá trị của cuộc sống không nằm ở việc bạn chạy bao xa, bạn bay cao thế nào, khi mệt mỏi, tôi tự hỏi: "Nếu không có ánh đèn, nếu không có tiếng vỗ tay, liệu cuộc sống có ý nghĩa không?" Tôi của ngày xưa sẽ bĩu môi nói rằng, thế thì thành tựu có được công nhận đâu. Cho đến lúc tôi học cách chậm lại, lắng nghe chính mình giữa những khoảng lặng, tôi mới nhận ra, giá trị thật sự của một người không nằm ở chỗ thấy được, mà nằm ở chỗ mình đang sống như thế nào, cho điều gì và vì ai. Nỗ lực cho ta biết quý trọng những điều nhỏ bé, hiểu nỗi đau của người khác và biết yêu thương chính mình hơn.

    Cuộc đời không dài đến mức để ta sống hoài trong lưng chừng. Nếu đã ấp ủ một điều gì đó trong tim, hãy cho mình có quyền nỗ lực vì nó. Sự nỗ lực sẽ trao cho ta một bản thân mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn. Nỗ lực là lựa chọn và cũng là cách ta không buông bỏ bản thân trong những năm tháng tồi tệ nhất, rằng ta đã sống trọn vẹn với tất cả trái tim mình. Không ai có thể sống thay cho mình, chỉ có mình mới biết con đường nào phù hợp nhất.

    Tôi không biết bạn sẽ trở thành ai, sẽ đi xa đến đâu, nhưng nếu bạn đã sống hết mình cho đam mê của mình, từng vấp ngã và kiên cường đứng lên, tức là bạn đã sống có ý nghĩa cho chính mình, theo cách thầm lặng và đẹp đẽ.

    Sau cùng, chỉ có nỗ lực bằng tất cả những gì mình có, dù cho đến đâu, hành trình ấy cũng xứng đáng gọi là rực rỡ.
     
    Dương dương minhchiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...