Đam Mỹ Tôi Trùng Sinh Để Đi Tìm Sự Thật - MâyKanTrang/KT

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by MâyKanTrang, Sep 2, 2024.

  1. MâyKanTrang KT

    Messages:
    0
    Chương 30: "Đệ có thể làm đệ của ta và sống ở đây cùng ta, được chứ?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy tay Vương Liên Nhật bị thương, Tiểu Nhị nhanh chóng đặt bát canh đang cầm trên tay xuống bàn gỗ bên cạnh rồi chạy lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và bối rối hỏi: "Vương gia, người có sao không?"

    Vương Liên Nhật gắng gượng cười, quay sang nói với cô: "Không ai bị đâm là không sao cả."

    Vương Kiều Nhi chạy đến bên cậu, thấy con dao vẫn còn đang ghim trên bàn tay Vương Liên Nhật, vừa nói nước mắt vừa rơi xuống: "Ca ca bị thương rồi, máu đang chảy ra. Làm sao bây giờ?"

    "Ta vẫn ổn? Chỉ là vết thương nhỏ thôi, muội đừng khóc." – Vương Liên Nhật an ủi.

    Tiểu Nhị nói: "Muội đi lấy hộp thuốc!" Rồi nhanh chóng chạy vèo ra ngoài. Một lúc sau, vết thương của Vương Liên Nhật đã được băng bó lại gọn gàng, cậu cử động các ngón tay nằm vào rồi lại mở ra, vì cảm giác đau đã được xóa nên Vương Liên Nhật không cảm thấy đau.

    Yuu ngồi trên bàn giơ ngón tay cái lên khen cậu: "Kí chủ thật thông minh, dù nghe có vẻ cậu không có tình người muốn nam chính tự sát nhưng cuối cùng lại đỡ dao đâm xuống để Nhật Anh biết cậu không phải người xấu mà dần xóa bỏ sự nghi ngờ và căm ghét với cậu."

    Vương Liên Nhật bảo Tiểu Nhị đi chơi cùng Vương Kiều Nhi rồi gọi Tiểu Tam đến bảo cô làm ấm lại canh. Lúc này, canh ấm đã được mang lên, Tiểu Tam định mang đến chỗ Nhất Nhật Anh thì Vương Liên Nhật đi tới, nói: "Để ta."

    Tiểu Tam đáp: "Vâng." Rồi đưa cho cậu.

    Vương Liên Nhật đi tới chỗ Nhất Nhật Anh. Cậu bé lúc này đang ngồi trên giường, mặt cúi xuống, nhìn chằm chằm xuống hai tay mình. Thấy có bóng người, Nhất Nhật Anh ngẩng mặt lên thì thấy Vương Liên Nhật đang đứng bên cạnh giường, tay cầm bát canh còn đang bốc khói. Vương Liên Nhật đưa bát canh cho Nhất Nhật Anh, cười nói: "Đệ uống đi cho mau khỏe."

    Nhất Nhật Anh nhận lấy bát canh: "Đa tạ." Nhưng ánh mắt cậu lại nhìn vào bàn tay được băng bó của Vương Liên Nhật.

    Để ý thấy ánh mắt cậu, Vương Liên Nhật dùng bàn tay không bị thương xoa xoa đầu Nhất Nhật Anh, nói với giọng dịu dàng: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, người tập võ như ta bị thương như vậy cũng là bình thường."

    Nhất Nhật Anh không nói gì, cậu bé múc một muỗng canh lên uống, đôi mắt cậu bé sáng lên rồi nhanh chóng ăn. Vương Liên Nhật ngồi xuống bên giường: "Canh ngon không? Vẫn còn nhiều lắm, đệ cứ ăn từ từ." Bỗng cậu thấy những giọt nước lăn xuống cằm Nhất Nhật Anh, Vương Liên Nhật bất ngờ vì cậu bé lúc này đang khóc sao?

    Cậu luống cuống hỏi, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Đệ đau ở đâu à?"

    Nhất Nhật Anh thút thít, vừa khóc vừa nói: "Ta không đau, chỉ là.. cảm thấy canh ngon quá thôi.. hic.."

    Vương Liên Nhật đứng hình, nghe Nhất Nhật Anh nói vậy, lòng cậu bỗng thấy chua xót: "Đứa trẻ này đã chịu khổ bao lâu rồi mà chỉ cần một bát canh đã làm cậu ấy khóc vậy?"

    Yuu ngồi trên vai cậu, ánh mắt cũng đầy sự cảm thông: "Từ khi ngôi làng ấy bị cháy, cậu ấy đã lang thang khắp nơi rồi."

    Vương Liên Nhật thấy cậu đã ăn hết canh đến nỗi sạch sẽ, cậu gọi Tiểu Tam đang đứng ngoài cửa vào rồi đưa bát canh cho cô: "Muội mang lên cho ta một bát nữa."

    "Vâng."

    Sau khi Tiểu Tam đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Bỗng lúc này Nhất Nhật Anh lên tiếng: "Xin lỗi."

    Có vẻ như cậu bé nói nhỏ quá nên Vương Liên Nhật không nghe rõ, cậu quay đầu lại hỏi: "Hửm? Đệ nói gì?"

    Nhất Nhật Anh nắm chặt tay, cậu cúi mắt xuống không dám nhìn thẳng vào Vương Liên Nhật: "Xin lỗi vì vừa nãy ta đã nói huynh như vậy."

    "Không sao không sao, ta hiểu."

    "Huynh hiểu gì?"

    Vương Liên Nhật ôm Nhất Nhật Anh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nhẹ nhàng an ủi đầy yêu thương: "Ta hiểu đệ đã quá khổ rồi. Nhưng đệ hãy yên tâm, vì từ giờ trở đi cuộc sống của đệ sẽ thay đổi, không còn rét, không còn đói, không còn đau nữa. Nếu muốn, bọn ta sẽ là người nhà của đệ, đệ có thể làm đệ của ta và sống ở đây cùng ta, được chứ?"

    Thấy Nhất Nhật Anh không nói gì, Vương Liên Nhật có hơi lo vì tưởng mình nói sai gì mà cúi xuống nhìn cậu thì thấy cậu bé đã nước mắt lưng tròng, từng giọt nước mắt lại rơi xuống lần nữa. Vương Liên Nhật lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc nữa, khóc nhiều mắt sẽ đỏ lên đấy." Nhưng khi nhìn kĩ thì cậu thấy mắt Nhất Nhật Anh đã đỏ lên từ lúc nào.

    Nhất Nhật Anh nhìn vào mắt cậu, dù mắt đang khóc nhưng giọng cậu kiên định: "Ta muốn."

    Vương Liên Nhật cười, ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của cậu: "Phải như vậy chứ." Rồi cậu hỏi: "Năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi."

    "8 tuổi."

    "Ồ, vậy đệ bằng tuổi với muội muội của ta, muội muội của ta tên Vương Kiều Nhi, là cô bé vừa nãy đứng cạnh ta ấy."

    Rồi Vương Liên Nhật nói tiếp: "Ta tên Vương Liên Nhật, 16 tuổi, là gia chủ ở phủ này, đồng thời cũng là Vương gia, nói cho dễ hiểu thì vua hiện giờ là Hoàng thúc của ta. Nhưng đệ đừng lo, ta khác Hoàng thúc của ta, đệ cứ xưng hô như bình thường là được rồi, không cần cẩn trọng quá đâu, ta vô tư lắm."

    Nghe thấy thân phận của Vương Liên Nhật, Nhất Nhật Anh hết sức bất ngờ. Vương Liên Nhật hỏi: "Đệ giới thiệu về mình đi?"

    "Ta tên Nhất Nhật Anh."

    Vương Liên Nhật đọc lại tên cậu: "Nhất Nhật Anh?" Rồi cười nói: "Trong tên đệ có một chữ 'Nhật' giống tên ta, cũng coi như đệ và ta có duyên từ trước đi."

    Nhất Nhật Anh lẩm bẩm, đôi mắt đăm chiêu nhìn cậu: "Có duyên từ trước?"

    "Vậy đệ xuất thân từ đâu?"

    "Ừm.. Ta là thường dân của làng Nam Minh, phụ thân và mẫu thân ta vì bảo vệ ta mà mất trong đêm hỏa hoạn ấy, ta cũng không có người thân nên đã đi lang thang khắp nơi, cuối cùng đã đến được nơi này nhưng vì kiệt sức mà ngất đi.." Vừa nói, Nhất Nhật Anh vừa nắm chặt tay, mím chặt môi, ánh mắt đầy sự đau buồn và căm hận.

    Vương Liên Nhật đặt tay mình lên bàn tay đang nắm chặt của cậu, thấy thế, Nhất Nhật Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn, tay dần thả lỏng. Vương Liên Nhật vỗ vỗ nhẹ nhàng lên tay cậu, ánh mặt đầy tình yêu thương cùng sự đồng cảm: "Được rồi, ta hiểu rồi, ta hỏi đệ một câu nữa nhé?"

    "Huynh hỏi đi."

    "Đệ muốn trả thù không?"

    Nhất Nhật Anh bất ngờ trước câu hỏi của Vương Liên Nhật, ánh mắt kiên định đáp: "Muốn!"

    Vương Liên Nhật cười, đứng lên rồi xoa đầu cậu: "Được rồi, đệ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta không làm phiền nữa. Chiều ta sẽ quay lại."

    Nhất Nhật Anh ngơ ngác, cậu chạm tay lên đầu nơi Vương Liên Nhật vừa chạm vào, nhìn theo bóng lưng của cậu đi ra khỏi cửa. Cánh cửa phòng đóng lại chỉ còn ánh nắng từ cửa sổ đang chiếu vào, in lên nửa khuôn mặt cậu, trong căn phòng yên ắng ấy, Nhất Nhật Anh vẫn ngồi yên, chỉ là.. má cậu đỏ lên một chút. Đằng sau mái tóc đen dài, đôi mắt lưu ly của Nhất Nhật Anh bỗng phát ra ánh sáng đỏ nhạt như được bọc một lớp huỳnh quang mỏng trông rất đẹp một cách thần bí.

    Vương Kiều Nhi và ba thị nữ đang ở một sảnh khá lớn có hình tròn ở giữa ao sen và hình như đang trò chuyện gì đó. Ở giữa sảnh ấy có một bộ bàn ghế gỗ, bên trên có khay đựng cốc chén uống trà và một đĩa bánh. Nghe thấy tiếng bước chân, cả bốn người nhìn sang thì thấy Vương Liên Nhật đang đi tới, đôi mắt Vương Kiều Nhi sáng lên, cô nhảy xuống ghế, chạy tới gọi: "Ca ca!" Ba thị nữ kia cũng cúi đầu hành lễ: "Vương gia."

    Vương Kiều Nhi ôm lấy cậu rồi ngẩng mặt lên, phồng má, nũng nịu nói: "Huynh làm gì mà lâu vậy? Muội chán muốn chết rồi đây!"

    Vương Liên Nhật kéo kéo cái má bánh bao đang phồng lên của cô: "Xin lỗi xin lỗi, muội đừng giận mà."

    Vương Kiều Nhi đẩy đẩy cái tay đang kéo má mình ra: "Huynh ừng éo nhữa, au!" (Huynh đừng kéo nữa, đau).

    Vương Liên Nhật cười khúc khích rồi buông tay ra, hai bên má bị kéo của cô đỏ lên, Vương Kiều Nhi xoa xoa má mình, nói: "Muội không giận huynh." Rồi cô hỏi: "Đúng rồi, đứa nhỏ đó thế nào rồi?"

    Vương Liên Nhật đi tới bàn rồi ngồi xuống, Vương Kiều Nhi cũng ngồi xuống bên cậu. Ánh mắt cô bé đầy vẻ mong chờ: "Ca ca, đứa nhỏ ấy là ai vậy? Phụ mẫu của đứa nhỏ ấy đâu?"

    Vương Liên Nhật xoa xoa đầu cô bé, nói: "Ừm.. phụ mẫu của y mất trong một vụ hỏa hoạn rồi."

    Nghe vậy, trên khuôn mặt Vương Kiều Nhi đầy vẻ bất ngờ lẫn thương xót, đôi mày cô nhíu xuống: "Vậy thì khổ đứa nhỏ ấy quá rồi."

    Tiểu Tam tiến lại rót trà sen vừa hãm vẫn còn bốc khói cho Vương Liên Nhật, kể: "Đúng vậy ạ, chắc Tiểu thư cũng đã từng nghe qua, cách chúng ta một phủ có một ngôi làng tên Nam Minh, vì đứng lên chống lại Bệ hạ nên cả làng đã bị cho phóng hỏa trong một đêm, có vẻ như đứa trẻ mới cứu về là người duy nhất còn sống sau đợt đấy."

    Vương Kiều Nhi chống hai tay lên đỡ cằm, nói: "Ừm, ta biết, lúc đó có nghe mấy thị vệ trong Vương phủ nói, thật tội nghiệp mà."

    Vương Liên Nhật uống một hớp trà rồi nói: "Đứa nhỏ này tên là Nhất Nhật Anh, năm nay 8 tuổi, bằng tuổi muội đấy."

    Đôi mắt Vương Kiều Nhi sáng lên: "Thật ạ? Vậy ta có bạn để chơi cùng rồi!"

    Vương Liên Nhật cười nói: "À đúng rồi, từ nay y cũng sẽ trở thành người nhà của chúng ta nhé, ta nhận đứa nhỏ ấy làm đệ đệ rồi."

    Nghe xong, cả không gian chìm vào im lặng, sau khi nhận ra, cả bốn người cùng hét lên: "Hả?"

    Tiểu Nhất khó xử nói: "Vương gia, ta chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của người, nhưng việc này có hơi.."

    Tiểu Tam cũng chen vào nói: "Đúng đó ạ, ta nghĩ người cần suy nghĩ kĩ hơn rồi hẵng đưa ra quyết định."

    Trước lời khuyên nhủ của hai thị nữ, Vương Liên Nhật vẫn thản nhiên uống trà đáp: "Ta suy nghĩ kĩ rồi, dù sao.. thêm một người cũng như thêm một nhân lực mà."

    Tiểu Nhất vẫn thấy khó xử: "Nhưng mà.."

    Bỗng lúc này Tiểu Nhị lên tiếng cắt ngang tiếng nói của cô: "Ta đồng ý."

    Nghe vậy, Tiểu Nhất và Tiểu Tam bất ngờ, đồng thanh hỏi: "Hả? Muội/ Tỷ nói gì vậy?"

    Tiểu Nhị đưa mắt lên nhìn Vương Liên Nhật, giải thích: "Ta thấy quyết định của Vương gia cũng được, đứa nhỏ ấy là một hạt giống tốt. Dù sao, ta đoán sau những chuyện như thế, nếu bỏ mặc đứa nhỏ ấy thì không ổn, nhưng nếu bồi dưỡng tốt, đứa nhỏ ấy có thể trở thành một trợ thủ đắc lực."

    "Thật sao?" – Tiểu Tam như vẫn chưa tin.

    Vương Liên Nhật cười, lắc lắc chén trà trên tay mình, giải thích tiếp: "Đúng vậy, đứa nhỏ ấy rất đáng thương, trong lòng cũng mang thù hận. Hiểu đơn giản là như này, nếu như chúng ta lật đổ bạo quân ấy thì có phải thù hận của đứa nhỏ vẫn còn không? Nó sẽ càng khiến cho y thêm day dứt vì không thể chính tay trả thù cho cha mẹ. Nhưng nếu để cho y chính tay giết chết bạo quân ấy thì sẽ tốt hơn đúng không nào? Vừa có thêm trợ thủ đắc lực, vừa giúp y giải mối hận thù."

    Tiểu Nhất lúc này đã hiểu, cô nắm bàn tay phải mình lại rồi đập một cái vào lòng bàn tay trái, nói: "À, ta hiểu rồi!" Nói xong, cô quay sang giải thích lại cho Tiểu Tam vẫn đang ngơ ngác.

    Vương Liên Nhật cười rồi quay sang nói với Vương Kiều Nhi: "Muội nghĩ thế nào?"

    Vương Kiều Nhi dứt khoát gật đầu dường như cô bé cũng hiểu được nhiệm vụ của mình trong chuyện này: "Được ạ! Muội sẽ giúp huynh!"

    Vương Liên Nhật xoa đầu cô bé, khen: "Ngoan lắm, ngoan lắm."

    "Đúng rồi, bao giờ muội được chơi với y vậy?"

    "Chiều nay ta sai người đến đo y phục cho y, muội có thể đến làm quen trước."

    "Vâng!"

    Nói xong, cậu quay đầu lại giao việc cho ba thị nữ: "Các ngươi truyền tin này cho mọi người giúp ta, nhưng đừng để mọi người hiểu lầm đứa nhỏ này, cứ nói rõ thân phận của đứa nhỏ ra và thấy nó đáng thương nên ta quyết định nhận nuôi. Rồi đến tầm chiều tối thì mời người của Y phường Tú Xuân đến đo quần áo cho y."

    Cả ba đồng thanh đáp: "Vâng."

    Vậy là từ đó, tin Vương Liên Nhật nhận nuôi một đứa trẻ làm đệ của mình đã được truyền đi khắp nơi, và thay vì phản đối thì mọi người đều cảm động mà đồng ý.
     
  2. MâyKanTrang KT

    Messages:
    0
    Chương 31: Tham quan Vương phủ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ánh nắng chiều tà, tiếng ve kêu cũng không còn inh ỏi như buổi trưa mà dần trầm xuống như ánh nắng. Cửa phòng được mở ra, Vương Liên Nhật bước vào thì thấy Nhất Nhật Anh đang ngồi trên ghế, tay chống lên bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bé quay đầu lại thì thấy Vương Liên Nhật đang bước vào, hỏi: "Đệ đang làm gì vậy? Cơ thể thế nào rồi?"

    Đôi mắt Nhất Nhật Anh sáng lên, đáp: "Đã tốt hơn rồi, đa tạ huynh quan tâm."

    Vương Liên Nhật ngồi xuống ghế đối diện cậu: "Tí nữa có người đến đo y phục cho đệ." Song lấy cái tích trên bàn, rót nước cho mình.

    Cậu đưa mắt lên nhìn Nhất Nhật Anh thì không ngờ cậu bé cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, Nhất Nhật Anh ngại ngùng nhanh chóng rời tầm mắt xuống dưới. Vương Liên Nhật hình dung cậu như chú thỏ con ngại ngùng mà thầm cười, hỏi: "Đệ sao vậy?"

    Nhất Nhật Anh đáp: "Ta chỉ là.. không biết xưng hô với huynh như thế nào."

    Vương Liên Nhật cười, cậu đang định nói thì trước cửa phát ra tiếng gọi của Vương Kiều Nhi: "Ca ca! Ca ca! Người đo y phục mời đến rồi." Vậy là cậu nói luôn: "Đệ có thể gọi ta như vậy."

    Nói xong, Vương Liên Nhật đi tới, mở cửa ra thì thấy Vương Kiều Nhi đang đứng trước cửa, đằng sau cô bé có ba người, hai cô gái và một người đàn ông ngoài năm mươi, sau ba người đó là Tiểu Tam. Thấy cậu, họ đưa tay lên trước ngực, cúi xuống hành lê: "Bái kiến Vương gia."

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm."

    Người đàn ông kia nói: "Thần theo lời mời của người đến đo y phục ạ."

    Vương Liên Nhật cười: "Mời các vị vào, người cần đo y phục là đứa trẻ trong đây." Nói xong, cậu đi vào trong.

    Sau khi đo y phục xong, họ nói sẽ đem đến trong thời gian ngắn nhất. Tiểu Tam đã đi tiễn ba người họ về, trong phòng lúc này chỉ còn Vương Liên Nhật và Nhất Nhật Anh. Vương Liên Nhật để ý thấy ánh mắt đang nhìn hai người họ ngoài cửa, cậu thở dài nói: "Nhi Nhi, muội vào đi, đừng đứng lấp ló ở ngoài đó nữa."

    Một bóng dáng nhỏ bé từ ngoài cửa bước vào, Vương Kiều Nhi với khuôn mặt ngại ngùng, cô bé nhanh chóng chạy lại chỗ Vương Liên Nhật, nhỏ giọng gọi: "Ca ca."

    Vương Liên Nhật khẽ cười rồi ngẩng lên nhìn Nhất Nhật Anh đang ngồi đối diện: "Đây là muội muội ruột của ta, tên là Vương Kiều Nhi, trạc tuổi đệ."

    Vương Kiều Nhi rụt rè nhìn sàng Nhất Nhật Anh, lễ phép chào hỏi: "Chào huynh, ta là Vương Kiều Nhi, 8 tuổi, rất vui được làm quen."

    Nhất Nhật Anh gật đầu, đáp lại ngắn gọn: "Ta là Nhất Nhật Anh, hân hạnh."

    Đôi mắt của Vương Kiều Nhi sáng lên, cô ghé sát vào tai Vương Liên Nhật thì thầm: "Ca ca, y không hung dữ như hôm qua."

    Vương Liên Nhật xoa đầu cô, dịu dàng giải thích: "Anh Anh là một người tốt, hôm qua hung dữ như thế là tưởng chúng ta có ý xấu với y."

    Vương Kiều Nhi hiểu ra, khẽ gật gù: "Ồ."

    Nói đoạn cô bé đi lại gần Nhất Nhật Anh, ngẩng mặt cười tươi: "Ta và ca ca là người tốt, mọi người trong phủ cũng là người tốt, huynh đừng sợ nhé. Nếu có gì không hiểu huynh có thể nhờ bọn ta, bây giờ mọi người đều là người nhà!"

    Nhất Nhật Anh hơi khựng lại. Một giây trước còn là tiểu cô nương rụt rè, giây sau đã lanh lợi hoạt bát, khiến y không khỏi bất ngờ: "À.. ừm."

    Thấy Nhất Nhật Anh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Vương Liên Nhật chống cằm, nụ cười như trêu đùa nói: "Tính cách Nhi nhi là như vậy, trước lạ sau quen rất nhanh."

    Vương Kiều Nhi với đôi mắt long lanh nhìn Nhất Nhật Anh, hỏi: "Ta có thể gọi huynh là A Anh không?"

    "Tùy ngươi."

    Nghe được đáp án mình mong muốn, cô bé thích thú gọi: "A Anh! A Anh!"

    Vương Liên Nhật nhìn hai đứa nhỏ nói chuyện mà cảm giác thành tựu như đẩy thuyền thành công, trong lòng cũng vui lên hẳn vì tình tiết vẫn đi đúng. Yuu ngồi trên bàn, tay cầm bánh gạo nâu to bằng người nó, vừa ăn vừa khen: "Nữ chính và nam chính đáng yêu quá."

    Nụ cười Vương Liên Nhật dịu dàng: "Ừm." Rồi bỗng ánh mắt cậu chạm vào mái tóc dài che qua mắt của Nhất Nhật Anh, cậu nói: "Tóc đệ dài quá rồi."

    Nghe vậy, Nhất Nhật Anh như mới để ý đến tóc mình, cậu giơ tay lên, cầm vào tóc mái. Vương Kiều Nhi nhớ đến những lần Vương Liên Nhật cột tóc cho mình thành nhiều kiểu khác nhau rất đẹp liền đưa ra ý kiến: "Hay ca ca cắt tóc cho A Anh đi, huynh làm tóc rất giỏi mà."

    Vương Liên Nhật đồng ý: "Được." Rồi cậu hỏi: "Đệ thấy thế nào?"

    Nhất Nhật Anh có hơi khựng lại như đang suy nghĩ gì đó rồi lặng lẽ gật đầu.

    "Vậy sáng mai cắt luôn nhé."

    "Vâng!" – Vương Kiều Nhi trả lời như đồng ý thay cho Nhất Nhật Anh.

    Vương Liền Nhật uống xong chén trà rồi đứng lên: "Giờ vẫn còn nhiều thời gian trước khi đến bữa tối, để ta dẫn đệ đi tham quan Vương phủ nhé."

    Vương Kiều Nhi cũng nói thêm: "Đúng vậy đúng vậy, Nhật Hoa Phủ của bọn ta lớn lắm á, vừa lớn lại vừa đẹp!"

    Trong thời ấy, Tiền đế chỉ có duy nhất một Hoàng hậu đó là mẹ của Vương Liên Nhật và Vương Kiều Nhi, ông một lòng son sắc, chung thủy với bà, không lập phi tần, Hậu cung lúc ấy cũng chỉ còn là một cái tên. Vì Hoàng hậu khi ấy muốn tìm một nơi yên bình để ở chứ không muốn ở trong cung nên đã chọn vùng đất màu mỡ có một dòng sông lớn, trong xanh chảy qua, con sông đấy được bà đặt tên là An Vũ.

    Hoàng hậu muốn xây lên một xứ ở hai bên sông này và đặt tên cho nơi đây là Vân An Hà tức "Dòng sông mây bình yên". Cái tên ấy nghe như một chốn bồng lai giữa đời thực, nơi người dân có thể sống dưới sự cai trị hiền hòa, không tranh đấu. Dân trong xứ là những người trải qua hỗn loạn hay không có nơi để về, họ tập trung lại, cùng thợ xây dựng nên nơi đây.

    Giữa xứ Vân An Hà có một phủ lớn mang tên Nhật Hoa Phủ được lấy từ mong muốn của Hoàng hậu: Nơi có mặt trời và hoa. Nhật Hoa Phủ được xây theo hình tròn với sáu dãy hành lang chĩa ra như mặt trời, xung quanh nó được trang trí bằng vườn rau, bằng hoa, đồng lúa.. mang vẻ thanh thoát, ấm áp.

    Vương Liên Nhật vừa đi, vừa giới thiệu về từng nơi cho Nhất Nhật Anh, đến cả cậu cũng phải cảm thán Vương phủ này rất rộng và đẹp, đẹp một cách thanh nhã, dịu dàng, quả là Hoàng hậu tôn kính. Thực ra, dù rộng lớn là vậy nhưng trong phủ của cậu cũng không có nhiều người, gồm bảy thị nữ mang tên lần lượt từ Tiểu Nhất đến Tiểu Thất, một thiện phu và các thị vệ, lính canh.

    Vương Liên Nhật đưa cậu đi gặp mặt từng người, Tiểu Nhất phụ trách quản việc trong phủ, gần giống như quản gia, và dạy lễ nghi cho Vương Kiều Nhi; Tiểu Nhị phụ trách việc mua đồ và quản lí ngân sách trong một vài cửa hàng mà Vương phủ mở; Tiểu Tam dù đứng thứ ba nhưng lại là người nhỏ tuổi nhất, phụ trách làm mấy việc lặt vặt, chăm sóc vườn rau và trông coi, chơi với Vương Kiều Nhi; Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ là hai chị em sinh đôi, Tiểu Tứ phụ trách việc đi lấy hàng hóa được một số nơi xa chuyển cho phủ, còn Tiểu Ngũ thì có đam mê với dược liệu nên phụ trách kiếm và chế thuốc cho phủ, hai người này vì phải đi xa nhiều nên đa số thời gian đều không ở trong phủ; Cuối cùng là Tiểu Lục và Tiểu Thất phụ trách việc dọn dẹp trong phủ, hai người có sức khỏe rất tốt nên tự tin nhận nhiệm vụ này. Thiện phu tên Thị Dung phụ trách nấu ăn còn thị vệ và lính canh thì đương nhiên sẽ phụ trách canh gác trong phủ, đôi khi sẽ được Vương Liên Nhật cử đi do thám tình hình.

    Sau khi giới thiệu xong một lượt, trời cũng đã tối, cả Vương phủ đã được thắp đèn lên. Trong dãy hành lang, Vương Liên Nhật đi ở giữa hai đứa trẻ, cậu hỏi: "Đệ nhớ không?"

    Nhất Nhật Anh trông chả mệt là mấy sau khi đi hết một vòng quanh nơi rộng lớn này, cậu gật đầu: "Có."

    Vương Kiều Nhi ngó đầu lên, khen: "Huynh được nha, mới thế đã nhớ được rồi." Vừa dứt lời bỗng có tiếng "ọt ọt ọt" phát ra, cô bé ngại ngùng lấy tay che bụng, khuôn mặt đỏ lên, ấp úng nói: "A, ta.. ta xin lỗi."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Không sao." Rồi cậu nhìn lên trời như đang ước tính giờ bởi hồi đó không có đồng hồ nên chỉ có thể làm thế. Vương Liên Nhật nói: "Cũng đã giờ Tuất rồi, muội đói là đúng, vậy giờ chúng ta đi ăn nhé."

    Đôi mắt Vương Kiều Nhi sáng lên, cô bé vui vẻ chạy lên trước: "Được, muội đang đói lắm nè."

    Vương Liên Nhật cười, cậu quay sang hỏi Nhất Nhật Anh: "Đệ cũng ăn cùng bọn ta luôn nhé, giờ chúng ta là người một nhà rồi nên không phải ngại."

    Nhất Nhật Anh nghe cậu nói thế, khuôn mặt cũng hơi đỏ: "Ồ, được."

    Vương Kiều Nhi vui vẻ, cô bé cầm lấy tay Nhất Nhật Anh: "Vậy để ta dẫn huynh đến phòng ăn, thiện mẫu của bọn ta nấu ngon lắm đó!" Nói xong cô bé kéo Nhất Nhật Anh chạy đi.

    Vương Liên Nhật với tay gọi theo sau: "Ơ này, chờ ta với! Muội đang đói mà sao chạy nhanh thế?"

    Vường Kiều Nhi quay đầu lại, cười khúc khích: "Ca ca chạy nhanh lên!"

    Vương Liên Nhật thở dài bất lực, cậu cười nói: "Thật là.."

    Yuu không biết từ đâu xuất hiện, thêm từ vào câu cậu đang nói giở: "Theo phu quân bỏ ca ca."

    Sáng hôm sau, Vương Liên Nhật lúc này đang loay hoay cắt tóc cho Nhất Nhật Anh ngoài sân sau. Một lúc sau cậu nói: "Xong rồi!" Rồi giơ tay quệt đi giọt mồ hôi đang chảy trên trán mình. Vương Kiều Nhi đang ngồi trên bậc thềm nhà ăn bánh nghe thấy cũng liền chạy lại xem. Vương Liên Nhật cười nói: "Được rồi, giờ đệ mở mắt ra đi."

    Nhất Nhật Anh dần mở mắt ra, nhìn thấy toàn thể khuôn mặt cậu, nụ cười Vương Liên Nhật chợt khựng lại, ánh mắt cậu dán chặt lên khuôn mặt ấy, miệng lẩm bẩm: "Thực sự.. quá giống rồi.."

    Yuu bay thấy cậu nói thế, khó hiểu hỏi: "Giống?" Cho đến khi nhìn xuống khuôn mặt của Nhất Nhật Anh, nó cũng thoáng khựng lại như Vương Liên Nhật.

    Đôi mắt đỏ như viên ngọc lưu ly, ẩn bên trong là ánh sáng rực rỡ như một vì sao đỏ. Mái tóc đen óng cắt gọn, để lộ toàn bộ nét thanh tú của khuôn mặt. Thực sự, nếu nhìn thoáng qua thì thấy rất giống Nhất Hàn Hùng của thế giới trước nhưng nhìn kĩ lại vẫn thấy có điểm khác, dù sao, những nhân vật của thế giới khác nhau sẽ không giống nhau, cùng lắm cũng sẽ có một phần khác.

    Thấy Vương Liên Nhật cứ nhìn chắm chằm mình không chớp mắt, Nhất Nhật Anh thấy khó hiểu, lên tiếng hỏi: "Bộ.. không được sao?"

    Nghe vậy, khuôn mặt Vương Kiều Nhi hiện rõ vẻ phấn khích, đôi mắt cô sáng lên, má hồng hồng, nói to: "Đẹp lắm! A Anh trông rất tuấn tú!"

    Vương Liên Nhật cũng bị giọng nói của cô làm cho chợt tỉnh khỏi cơn suy nghĩ, cậu ho khụ mấy tiếng, khen: "Quả thực rất tuấn tú, khiến ta như bị cướp hồn luôn."

    Được khen, Nhất Nhật Anh ngại ngùng cúi mặt xuống, trong lòng cũng thấy vui lên.

    Yuu bỗng bay đến rồi ngồi phịch lên đầu Nhất Nhật Anh, nói: "Cũng không giống cho lắm đâu."

    Vương Liên Nhật cười, lại là nụ cười ấy, nó vừa dịu dàng mà vừa buồn, đôi mắt cậu nhìn lên bầu trời xa xăm: "Có những lúc, tôi nhìn Anh Anh mà lại nhớ về nhóc con ấy hồi còn nhỏ, cảm giác vừa quen thuộc cũng vừa lạ lùng, kì lạ lắm."

    Yuu im lặng nhìn cậu một lúc rồi bay đến, cốc vào đầu cậu một cái, nói: "Nhớ gì thì nhớ, nhưng vẫn phải nhớ tới nhiệm vụ, lần này không được đi vào vết xe cũ đâu đấy."

    Vương Liên Nhật xoa xoa chỗ vừa bị cốc, nói với vẻ mặt như không quan tâm lắm: "Biết rồi, biết rồi."
     
  3. MâyKanTrang KT

    Messages:
    0
    Chương 32: Đi chơi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày sau, đồ đã được đem đến, tổng cộng có năm bộ. Vương Liên Nhật lúc này đang ngồi trên ghế, tay cầm chén trà sen nhâm nhi từng ngụm nhỏ một, Vương Kiều Nhi cũng ngồi đối diện cậu đang ăn bánh, Yuu thì ngồi giữa bàn, một mồm nhét đầy hạt hướng dương như chú sóc nhỏ.

    Một lúc sau, một bóng dánh sau tấm màn thay đồ đi ra, Nhất Nhật Anh mặc một bộ áo giao lính tay rộng, cổ thấp, được may bằng lụa tơ tằm, mềm nhẹ có màu trắng sữa pha xanh ngọc nhạt, buộc đai lụa thắt nơ ở bên hông, tạo cảm giác tinh khiết, an yên. Viền tay áo được thêu hoa văn sóng nước.

    Ba người ngắm từ trên xuống dưới, cuối cùng giơ bảng điểm có số mười lên.

    Đến bộ thứ hai là bộ áo giao lĩnh dài qua gối, cổ cao vừa phải được làm bằng gấm tơ, bóng nhẹ mang màu xám khói. Có áo khoác ngoài không tay màu đậm hơn cùng tông được thêu hình mây trắng trên lưng áo.

    Ba người vẫn ngắm từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn giơ bảng điểm số mười.

    Bộ thứ ba có vẻ là đồ ngủ được làm bằng lụa mỏng mềm mại, áo cổ tròn, tay rộng mang màu trắng ngả chút khói sương, thiết kế thoải mái. Ở góc áo được thêu một bông hoa đào nhỏ gợi sự mộng mơ và yên tĩnh.

    Bộ này cũng đơn giản nên hai anh em Vương Liên Nhật cho điểm mười còn Yuu cho điểm chín.

    Bộ thứ tư là áo giao lính tay rộng, vạt áo buộc dây mềm bên hông, chất vải nhẹ như cánh chuồn mang màu xanh lá nhạt. Ống tay áo thêu những lá tre bay. Viền áo khâu chỉ tơ màu vàng nhạt, mềm mại và sạch sẽ. Quần được may bằng vải trắng suông đơn giản, dài qua mắt cá.

    Bộ này gợi ra hình ảnh giống thư sinh ngồi trong phòng trúc xanh mát, ba người quyết định cho 10 điểm.

    Cuối cùng là một bộ áo giao lĩnh tay dài, cắt gọn gàng, thân áo khoác dài đến đầu gối mang màu đen kết hợp với xanh lam đậm. Dáng áo bó nhẹ ở eo nhờ đai lưng bản to, tạo cảm giác gọn gàng, nhanh nhẹn. Đai lưng màu đen tuyền, bản lớn, có khóa bạc tròn mang họa tiết. Quần đen tuyền, ôm gọn.

    Đây có lẽ là bộ mà Vương Liên Nhật thấy hợp với Nhất Nhật Anh nhất. Cậu thấy bộ này rất thích hợp mặc đi tập luyện. Ba người cho mười điểm.

    Vương Liên Nhật chống tay, cảm giác như mình đang xem một buổi trình diễn thời trang, Nhất Nhật Anh thì như người mẫu nam diễn từ bộ này đến bộ nọ. Cậu cười khen: "Quả thực, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp."

    Vương Kiều Nhi cũng thêm vào: "Đúng đó đúng đó, A Anh mặc gì cũng đẹp."

    Nhất Nhật Anh tiến lại chỗ Vương Liên Nhật, khuôn mặt đỏ lên vì ngại, nói: "Đa tạ hai người."

    Vương Liên Nhật xoa đầu cậu.

    Bỗng lúc này, Vương Kiều Nhi háo hức đề xuất một ý kiến: "Hay chúng ta đi chơi đi, tiện cho A Anh làm quen với xứ Vân An Hà."

    Vương Liên Nhật đồng ý, cậu quay sang hỏi Nhất Nhật Anh: "Đệ có muốn đi không?"

    Nhật Nhật Anh gật đầu, dù cậu không nói gì nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ sự háo hức của một đứa trẻ chuẩn bị được khám phá thế giới ngoài kia.

    Vẫn là khu chợ quen thuộc, náo nhiệt ấy nhưng lần này có vẻ mọi người đều đổ xô ánh mắt về phía ba người, xì xèo to nhỏ gì đó. Vương Liên Nhật biết đó là ánh mắt tò mò chứ không phải soi mói gì bởi lần này có Nhất Nhật Anh đi cùng – người mà cậu nhờ thị nữ truyền đi từ giờ sẽ là đệ đệ nuôi của cậu. Nhất Nhật Anh có vẻ không quen được người khác nhìn như thế nên từ khi xuống xe ngựa thì luôn nép lại gần Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật khẽ cười, cậu xoa đầu Nhất Nhật Anh, nháy mắt như muốn nói không có gì phải e ngại.

    Lúc này, ông chủ quán thịt xiên bên đường bỗng mời gọi: "Hôm nay Vương gia đưa tiểu thiếu gia đi ra mắt với mọi người đó hả? Lão hủ vừa mới nướng xong mấy xiên thịt, không biết hôm này Vương gia có ghé qua mua vài xiên không?"

    Vương Liên Nhật hơi khựng chân, ánh mắt thoáng ý cười. Cậu gật đầu chào bác bán hàng, ôn hòa đáp: "Đa tạ bá thúc có lòng. Hôm nay tiểu đệ nhà ta lần đầu được ra phường thành, quả thực làm phiền bá thúc phải nhớ mặt."

    Bác bán hàng cười hiền, bàn tay thoăn thoắt lật xiên thịt trên than hồng, mỡ chảy tí tách, hương thơm lan xa: "Ôi chao, có gì đâu, có gì đâu."

    Đứng cạnh Vương Liên Nhật, Vương Kiều Nhi ngửa cổ nhìn xiên thịt, mắt sáng rỡ, bàn tay nhỏ kéo kéo tay áo của huynh trưởng mình: "Ca ca, thịt xiên thơm quá, ta muốn ăn."

    Vương Liên Nhật quay sang nhìn Nhất Nhật Anh, thấy cậu nuốt nước bọt ực một cái, dường như cậu bé cũng rất muốn ăn nhưng không dám lên tiếng nói với Vương Liên Nhật. Cậu bật cười, xoa xoa đầu đệ đệ và muội muội của mình: "Được rồi, thơm thì ăn, nhưng ăn ít thôi để còn để bụng ăn bữa trưa."

    Vương Kiều Nhi gật đầu lia lịa, cô bé đã thèm lắm rồi, có vẻ đây là món khoái khẩu của cô. Vương Kiều Nhi giơ ba ngón tay lên, dù nói với bác bán hàng nhưng mắt cứ dán chặt vào xiên thịt đang nướng: "Làm phiền bá thúc chọn giúp ta sáu xiên mềm nhất!"

    "Có ngay, có ngay! Vẫn như cũ đúng không?" – Bác tươi rói.

    Vương Liên Nhật quay xuống hỏi Nhất Nhật Anh: "Đệ có ăn cay không?"

    Nhất Nhật Anh khựng lại đôi chút, đôi mày khẽ nhíu xuống dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cậu nhìn Vương Liên Nhật, đáp: "Ta theo huynh."

    Thấy phản ứng của cậu, Vương Liên Nhật nhận ra ngay có lẽ cậu chưa ăn thịt xiên nướng bao giờ nên không biết chọn cái nào, vì vậy mà mới nói thế. Dù sao, nghe nói gia thế nhà Nhất Nhật Anh trước đó đã rất nghèo mà. Vương Liên Nhật cười nhẹ, rồi cậu quay lên nói với người bán hàng: "Lần này phiền bá thúc cho ba xiên cay và bốn xiên không cay."

    "Được được."

    Chưa đầy ba phút, sáu xiên thịt nướng đã được đem ra, bọc giấy dấu sạch sẽ, ông chủ còn đặc biệt tặng thêm một xiên nữa cho Nhất Nhật Anh. Trước sự thân thiện của người bán hàng, Nhất Nhật Anh rụt rè nói đa tạ. Vương Liên Nhật khẽ cười, nhận lấy rồi trả tiền. Cậu đưa hai xiên cay cho Vương Kiều Nhi, còn của mình là hai xiên không cay, vì không biết Nhất Nhật Anh hợp khẩu vị cái nào nên cậu mua một cay và một không cay cho cậu bé và thêm một xiên được chủ quán tặng kèm nữa.

    Vương Kiều Nhi vui vẻ, cô cắn một miếng thật to cho đầy miệng. Cô bé ăn đầy thỏa mãn, vẫn là hương vị thơm ngon có phần cay xè của muối tiêu đó. Vương Liên Nhật lấy trong ống tay áo ra một cái khăn trắng được gấp thành hình vuông gọn gàng, cậu lau phần mỡ dính trên miệng cô bé, ba phần bất lực bảy phần nuông chiều nói: "Muội ăn miếng nhỏ thôi không nghẹn đấy."

    Bên kia, Nhất Nhật Anh trên tay cầm ba xiên thịt, đôi mắt cậu sáng lên nhưng có vẻ đang lưỡng lự gì đó mà quay lên nhìn Vương Liên Nhật. Song, Vương Liên Nhật lúc đó cũng đang nhìn cậu, vậy là mắt hai người chạm nhau. Sau khoảng ba giây đứng hình, Nhất Nhật Anh mới ngại ngùng quay mặt lại. Thấy phản ứng hết sức dễ thương này của cậu bé, Vương Liên Nhật bật cười xòa rồi xoa đầu cậu, nuông chiều nói: "Đệ nhìn ta làm gì, ta cũng đâu có ăn được, nhìn xiên thịt nướng trên tay đệ ấy. Đệ cứ ăn thoải mái đi."

    Nhất Nhật Anh nghe vậy dường như mới buông xuống được một chút gì đó. Cậu bé há miệng ra rồi cắn lấy miếng thịt, kéo nó ra khỏi xiên, sau đó nhai một cách chậm rãi như đang thường thức. Khuôn mặt cậu đầy sự hạnh phúc, có lẽ hương vị, khoảnh khắc này, cả đời cậu sẽ không bao giờ quên.

    Vương Liên Nhật thấy vậy thì trong lòng vui hẳn lên, cậu hỏi: "Ngon không?"

    Nhật Nhật Anh gật đầu rồi vui vẻ ăn tiếp.

    Vương Kiều Nhi đã nhanh chóng ăn xong hai xiên thịt của mình, cô bé nhìn qua Vương Liên Nhật thì thấy Nhất Nhật Anh vẫn đang nhâm nhi từng tí một như sợ ăn nhanh sẽ hết, nhưng có vẻ cô bé không hiểu nên đã chạy đến trước mặt cậu, khó hiểu hỏi: "Sao huynh ăn chậm thế? Huynh không thích ăn thịt xiên à?"

    Nhất Nhật Anh xua xua tay, cố giải thích: "Không.. không phải không thích, mà là.. mà là.."

    Vương Liên Nhật cười bất lực, cậu giải thích hộ Nhất Nhật Anh: "Anh Anh ăn chậm là đang thưởng thức hương vị chứ không phải không thích ăn, muội hiểu ý huynh chứ?"

    Vương Kiều Nhi như hiểu ra, cô bé "à" một tiếng rồi cười tươi nói: "Vậy thì ta sẽ giới thiệu cho A Anh thật nhiều món ngon!"

    Vừa dứa lời, cô liền cấm lấy bàn tay đang không làm gì của cậu rồi nhanh chóng kéo đi, vui vẻ nói: "Có nhiều quán bên này ngon lắm, đi ăn thử thôi."

    Vương Liên Nhật lại một lần nữa bị hai đứa nhỏ bỏ lại phía sau. Yuu cũng đang cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa lắc đầu, trong lời nói có ý trêu đùa: "Chậc chậc, người ca ca này lại bị bỏ lại rồi."

    Nhất Nhật Anh bị Vương Kiều Nhi kéo đi khắp nơi thử những món mà cậu chưa từng ăn, còn Vương Liên Nhật thì phải chạy theo, mua đồ cho tụi nhỏ, cậu lúc này có cảm giác như mình là một người hầu vậy. Vì phải chạy đi chạy lại lại còn thêm cái nắng gay gắt của ngày hè nữa nên khuôn mặt cậu lúc này đổ đầy mồ hôi, cậu mệt mỏi ngồi xuống bậc thềm dưới một gốc cây lớn bên sông. Dưới sông còn có những con thuyền đơn chở hoa quả đang reo bán.

    Vương Liên Nhật lấy một cái khăn nữa trong ống tay áo, rồi lau mồ hôi trên mặt, cậu thầm nghĩ trẻ con đúng là nhiều năng lượng thật. Bỗng lúc này một cảm giác mát lạnh truyền đến từ má khiến cậu khẽ run người, Vương Liên Nhật quay đầu lại thì thấy đó là Vương Kiều Nhi đang cười khúc khích, đằng sau cô là Nhất Nhật Anh, cô bé nghịch ngợm đưa chén kem sát vào má Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật cười bật lực, hỏi: "Hai đứa chơi đủ rồi à?"

    Vương Kiều Nhi và Nhất Nhật Anh ngồi xuống bên cạnh Vương Liên Nhật. Cô bé đáp: "Chưa ạ, nhưng mà A Anh muốn đến chỗ ca ca nên muội phải quay về chỗ huynh."

    Nhất Nhật Anh đưa cho Vương Liên Nhật chén kem của mình, đôi mắt cậu bé sáng lên. Vương Liên Nhật hiểu cậu đang muốn mời mình ăn nên đã cầm chiếc muồng được làm bằng tre nhỏ rồi xúc một miếng kem lên ăn. Kem vừa vào miệng đã tan, thơm mùi của hoa quả, mát lạnh đến cổ họng.

    Vương Liên Nhật đưa lại cho cậu, khẽ cười nói: "Ngon lắm, đa tạ đệ."

    Nhất Nhật Anh ngại ngùng cúi mặt xuống, luống cuống nói: "Không.. không có gì."

    Vương Liên Nhật nhìn lên trời ước tình giờ, mặt trời cũng gần đến đỉnh đầu, có lẽ là đã hơn mười một giờ, sắp tới bữa trưa rồi. Cậu nói với hai đứa nhỏ: "Sắp tới bừa trưa rồi, chúng ta nên về thôi."

    Vương Kiều Nhi xoa xoa cái bụng của mình, nó có hơi to, có lẽ là cô bé đã ăn quá nhiều: "Nhưng muội no quá, khả năng không ăn được cơm nữa."

    Vương Liên Nhật quay sang thì thấy Nhất Nhật Anh cũng có vẻ khá no. Cậu thở dài bất lực: "Nhưng nếu không ăn thì sẽ bị thiện mẫu mắng đó."

    Nhất Nhật Anh kéo kéo ống tay áo cậu: "Ta vẫn ăn được nữa."

    Vương Liên Nhật xoa đầu cậu bé: "Thôi, không cần gắng gượng đâu, ăn nhiều quá sẽ đau bụng đó."

    "Ca ca giúp bọn muội đi." – Vương Kiều Nhi tựa đầu lên vai cậu, năn nỉ.

    "Đành vậy thôi, để ta về nói với thiện mẫu." Vương Liên Nhật đã bất lực lại càng bất lực hơn nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu của tụi nhỏ nên đã miễn cưỡng đồng ý.

    Cuối cùng, khi về nhà, cả ba vẫn bị mắng.
     
  4. MâyKanTrang KT

    Messages:
    0
    Chương 33: Nhiệm vụ quan trọng thất bại rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là một ngày trời xanh, mây trắng, nắng vàng, tóm lại là đẹp. Vương Liên Nhật đang ngồi ở bàn đá dưới một gốc cây phong lâu năm trong vườn để thưởng thức trà ngon mới nhập về. Lá phong như một ngôi sao nhiều cánh bay theo làn gió nhẹ rồi rơi xuống bàn đá. Tiếng "xào xạc" của lá cây cùng tiếng ve mùa hè tạo nên một cảm giác yên bình kì diệu.

    Vương Liên Nhật một tay cầm chén trà nhâm nhi từng ngụm, một tay cầm cây bút lông vẽ lên giấy trúc. Những nét vẽ mượt mà nhanh chóng biến thành một nam tử nào đó. Cậu ngắm nghía một lúc rồi lắc đầu, song, vò tờ giấy lại rồi ném sang một bên.

    Sau những ngày giúp Nhất Nhật Anh làm quen với cuộc sống ở Vương phủ, hôm nay cuối cùng cũng đến lúc làm nhiệm vụ quan trọng, nhiệm vụ tạo nên sự rung động của nam chính với nữ chính.

    Yuu ngồi trên bàn đá, mở bảng hệ thống trên không trung ra rồi giải thích cặn kẽ: "Nhiệm vụ lần này rất quan trọng nên nhất định không được làm sai. Nam chính Nhất Nhật Anh khi đang đi câu cá với nữ chính Vương Kiều Nhi và huynh trưởng Vương Liên Nhật thì không may câu phải cá Phi Tiêu.

    Con cá này giống với cá nóc thời hiện đại nhưng khác chỗ là nó có thể phi gai của mình ra như một mũi tên. Và hơn hết, mũi tên của nó có độc cực mạnh, người bị trúng không chết luôn mà sẽ chịu nỗi đau từ từ qua năm tháng cho đến khi độc lan ra toàn bộ cơ thể thì sẽ chết.

    Khi cá Phi Tiêu chuẩn bị bắn những cái gai của mình về chỗ Nhất Nhật Anh thì nữ chính phản ứng nhanh mà đẩy cậu ra, cũng vì như vậy mà cô trúng độc, nam chính cũng từ khoảnh khắc ấy mà rung động với cô.

    Muốn giải loại độc này cần một loài hoa quý hiếm tên Linh Sinh chỉ có ở trên núi cao, rất khó tìm. Vương Liên Nhật đã mời một người bạn của mình trong hậu cung là Mai Quý phi đến giúp đỡ vì cô là một dược sư rất am hiểu về các loại độc. Nhưng như đã nói, độc này chỉ có loài hoa Linh Sinh mới chữa được, Mai Quý phi cũng chỉ có thể kê thuốc làm giảm tốc độ độc tính.

    Thấy nữ chính hằng ngày chịu cơn đau giày vò như vậy, nam chính lúc này hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời. Từ đó dẫn đến những tình tiết ngọt ngào, vượt qua bao khó khăn để tìm thuốc sau này."

    Vương Liên Nhật nghe xong thì cười trừ, cậu lắc lắc chén rượu trên tay, nói: "Không ngờ ở phủ này mà lại có loại cá nguy hiểm như vậy đó."

    Yuu tắt bảng hệ thống trên không trung đi: "Ừm.. thực ra con cá này là do nguyên chủ mang về từ một con suối sâu trong khe núi để mang cho Mai Vi Đằng (Mai Quý phi) nghiên cứu. Nhưng trong lần Tiểu Tam bê thùng xốp đựng con cá đó ra để mang lên xe chuẩn bị chuyển đi thì không may trượt chân làm cái thùng đựng con cá đó rơi xuống ao sen. Cũng vì thế mà nó mới ở dưới đấy chờ nam chính câu lên."

    Vương Liên Nhật chợt nhớ ra trong lần đầu gặp nữ chính Vương Kiều Nhi, cô bé lúc đó nói cậu lại đi tìm cá à, cậu cứ nghĩ cô nói vui ai ngờ lại có câu chuyện phía sau như thế.

    Bỗng lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy, Vương Liên Nhật quay đầu lại thì thấy đó là Vương Kiều Nhi và Nhất Nhật Anh, và hơn nữa, trên tay cậu bé còn cầm.. một vòng hoa sao?

    "Ca ca!" Vương Kiều Nhi gọi.

    Thấy hai đứa mặt nhem nhuốc đất, Vương Liên Nhật lấy ra khăn giấy rồi lau cho hai người, cười bất lực, hỏi: "Hai đứa làm gì mà để mặt nhem nhuốc như mèo thế kia?"

    Vương Kiều Nhi cười xòa rồi nói: "Ca ca cúi thấp xuống đi."

    Vương Liên Nhật dù không hiểu nhưng vẫn nghe theo. Lúc này, cậu cảm thấy trên đầu hình như có cái gì đó, Vương Liên Nhật một tay sờ lên, ánh mắt cũng nhìn lên thì thấy Nhất Nhật Anh đang đeo vòng hoa cho mình. Trên vòng hoa ấy được kết từ nhiều loài hoa, nào là hoa cánh bướm, hoa nhài mật, hoa chi bi trắng và còn có một vài bông hoa hướng dương nhỏ cùng hoa hồng.

    Vương Kiều Nhi cười tươi: "Ca ca, kiếp này cài hoa lên tóc.."

    Nhất Nhật Anh cười nhẹ nói tiếp: "Kiếp sau mĩ mạo như hoa."

    Vương Liên Nhật nghe xong đứng hình mất năm giây, trong lòng cậu lúc này đang rất hạnh phúc. Hai đứa nhỏ vừa đáng yêu lại còn biết chọc người nữa. Nhưng chỉ là.. câu này nói với nam tử như cậu thì có hơi sai sai.

    Vương Liên Nhật cười, hai tay cậu xoa lên hai cái đầu của muội muội và đệ đệ mình: "Ha ha, đa tạ hai đứa."

    Vương Kiều Nhi vừa cầm tay cậu vừa chỉ tay về phía ao sen, háo hức nói: "Ca ca, hôm qua Tiểu Tứ về có đem theo hai cái cần câu, hay giờ chúng ta đi câu cá đi, muội với A Anh mới đào được nhiều giun lắm. Nếu câu được cá thì trưa nay sẽ có món cá nấu dưa siêu ngon đó!"

    Tình tiết bắt đầu rồi, Vương Liên Nhật lúc này cảm thấy trong người có gì lạ lắm nhưng cũng không để ý mà đi theo cô bé. Hồi đó, cậu từng đi câu cá với bạn của mình nên cũng biết đôi chút, tiện chỉ luôn cho hai đứa nhỏ.

    Ngồi đã gần nửa canh giờ mà Vương Liên Nhật mới câu được một con cá còn Nhất Nhật Anh đã gần đầy xô. Cậu chán nản mà đặt cần câu lại rồi đi xuống gần bờ ao chơi.

    Những tia nắng chiếu xuống mặt nước tạo nên những ánh sáng lung linh. Vương Liên Nhật hất nước lên khiến nó trông như những viên kim cương rực rỡ dưới ánh mặt trời. Dù chưa đến trưa nhưng nắng cũng khá gắt, Vương Liên Nhật nheo mắt lại rồi lấy tay che đi ánh nắng.

    Lúc này bỗng cậu nghĩ ra một thứ, cậu hái một cái lá sen to nhất, lành lạnh nhất rồi đi đễn chỗ Nhất Nhật Anh đang ngồi. "Bụp" một tiếng, cái lá sen đã nằm gọn trên đầu cậu bé. Nhất Nhật Anh giật mình rồi ngơ ngác chạm tay lên lá sen, song cũng quay đầu lại nhìn cậu.

    Vương Liên Nhật dưới ánh mặt trời tươi cười nói: "Nắng lên rồi, dùng lá sen che nắng cũng được."

    Nói xong, cậu thấy Nhất Nhật Anh vẫn một mặt ngơ ngác liền bùng nhẹ vào chán cậu bé: "Đừng nhìn ta như thế, đệ tập trung câu cá đi."

    Từ xa lúc này vọng lại tiếng của Vương Kiều Nhi. Cô bé chạy đến gần hai ngươi, trên tay còn cầm đĩa bánh quế hoa: "Ca ca, hai người nghỉ tay ăn chút bánh đi."

    Bánh ở thời đại này Vương Liên Nhật chưa thấy bao giờ nên mỗi lần có bánh cậu đều lấy ăn thử. Bánh quế hoa này trong suốt như pha lê, khi ăn vào có vị thanh mát, hương thơm ngọt và mềm mại.

    Dù vậy nhưng cảm giác kia vẫn không mất mà càng nhìn Vương Kiều Nhi thì càng tăng lên. Nó là một loại cảm giác mà Vương Liên Nhật không biết miêu tả thế nào, chỉ thấy trong lòng có phần nôn nao, khó chịu cực kì, giống như có cái gì đó muốn chui ra khỏi cơ thể của cậu vậy. Cái cảm giác này xuất hiện từ lúc Vương Kiều Nhi nói muốn đi câu cá rồi, bây giờ lại càng khó chịu hơn khiến cậu nhíu mày.

    Thấy biểu cảm của cậu, Nhất Nhật Anh nghiêng đầu hỏi: "Ca sao vậy?"

    Vương Liên Nhật lắc đầu, cười đáp: "Ta không sao, chỉ là bánh này ngon quá thôi." Lời nói dối vụng về thật, làm gì có ai ăn bánh ngon mà nhíu mày chứ?

    Nhất Nhật Anh quan sát cậu một lúc rồi cũng không hỏi nữa, cậu lấy một cái bánh trên đĩa rồi quay đầu lại câu cá tiếp.

    Vương Kiều Nhi nghe Vương Liên Nhật khen ngon thì đưa cả đĩa bánh cho cậu: "Vậy cho ca ca hết đó, ta vừa nãy trong kia ăn mấy cái rồi nên giờ cũng chẳng muốn ăn nữa."

    Nói xong, cô bé để ý thấy trong xô của Nhất Nhật Anh có rất nhiều cá liền khen: "A Anh câu được nhiều cá quá, huynh giỏi thật đó."

    Thấy hai đứa nhỏ như vậy cậu cũng yên tâm dù trong lòng cứ thấy khó chịu. Yuu cũng bay xuống rồi tiện tay lấy luôn một cái bánh quế hoa, thấy mặt cậu cứ nhăn lại liền hỏi: "Kí chủ sao vậy?"

    "Không sao, chỉ là cảm thấy hơi nôn nao, khó chịu tí thôi." Cậu đáp.

    Yuu sờ lên chán cậu thì thấy không có sốt, nói: "Cậu cố gắng tì nữa đi là xong rồi, tình tiết quan trọng sắp bắt đầu rồi đấy."

    Không hiểu sao khi nghe Yuu nói vậy, cậu lại thấy khó chịu hơn nữa.

    Bỗng lúc này cần câu của Nhất Nhật Anh kéo xuống. Vương Kiều Nhi thấy thế, đôi mắt sáng lên, háo hức nói: "Có cá tiếp rồi!"

    Khi cần câu được dứt lên, con cá Phi Tiêu cũng theo đó bay lên. Vương Kiều Nhi thấy thế thì hơi khựng lại, cô bé vẫn còn nhớ con cá này, nó là thứ mà Vương Liên Nhật khi đi thám hiểm về thì không cho cô lại gần, cũng cho cô biết về sự nguy hiểm của nó.

    Thấy con cá đang dần phình to trên không trung, cô không nghĩ ngợ gì mà lao đến, đẩy Nhất Nhật Anh ra, nhưng cũng vì thế mà cô bị ngã xuống theo. Cô bé nhằm chặt mắt lại, giơ tay lên đỡ, cứ nghĩ lần này tiêu rồi nhưng bỗng nhiên có một cái bóng to lớn xuất hiện trước mặt cô. Khi Vương Kiều Nhi dần mở mắt ra thì thấy người đang đứng trước mặt mình là.. Vương Liên Nhật?

    Vương Liên Nhật không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đỡ cho cô bé. Yuu cũng há hốc mồm không hiểu chuyện gì đang diễn ra, một giây trước vẫn đang đứng cạnh nó mà một giây sau đã ở trước mặt Vương Kiều Nhi. Cậu thân thể có võ nên đã dùng kiếm chém bay được mấy cái gai nhưng cuối cùng vẫn bị trúng một cái vào bả vai trái.

    Khi cái gai đó vừa cắm vào bả vai của Vương Liên Nhật, cậu liền cảm thấy một cơn đau dữ dội truyền đến từ đấy, cơn đau này sâu đến tận xương tủy giống như bị hàng vạn con kiến đạn đốt vậy. Nỗi đau đó đã vượt qua mức chịu đựng của cậu, khiến cậu ngã khuỵu xuống.

    Vương Liên Nhật cố gằng mở mắt ra nhìn hai đứa nhỏ, sau khi xác định Vương Kiều Nhi và Nhất Nhật Anh vẫn còn an toàn thì cậu mới ngất lịm đi.

    Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Liên Nhật từ từ mở mắt ra. Dù vừa mới tỉnh lại nhưng cậu đã cảm nhận được nỗi đau kinh khủng rồi, chỉ là đã đỡ hơn một chút nhưng nó vẫn khiến cậu quằn quại. Cậu nhắm chặt mắt lại, tay ôm chặt lấy chỗ bị đâm, cắn răng chịu đựng.

    Bỗng cậu nghe thấy tiếng của ai đó bên trên: "Vương gia tỉnh rồi, Vương gia tỉnh rồi!" Sau tiếng nói đó là tiếng của hàng loại bước chân.

    Vương Liên Nhật mở hé mắt ra thì thấy có rất nhiều người, nhưng chưa để cậu nhìn kĩ thì chỗ đốt lại tiếp tục nhói đau khiến cậu lại phải nhắm nghiền mắt.

    Trong tâm cậu lúc này đang gào thét hệ thống: "Yuu! Yuu! Cậu mau xóa cảm giác đau đi! Tôi đau muốn chết rồi!"

    Yuu lúc này cũng đang rất bối rối, nó nhấn liên tục vào bảng hệ thống trước mặt: "Tôi đang cố gắng đây nhưng thực sự không xóa được, đây là cảm giác đau vốn có của cốt truyện nên sẽ được giữ y nguyên."

    Vương Liên Nhật đau đến toàn thân đổ mồ hôi: "Sao lúc cần mà không dùng được vậy! Đau quá!"

    Yuu bối rối đến tức giận, hét: "Ai bảo cậu đang yên đang lành tự nhiên chạy ra chắn cho nữ chính làm gì vậy chứ! Nhiệm vụ quan trọng thất bại rồi!"

    "Đừng hét nữa, tai tôi sắp điếc rồi đây, nếu không được thì thôi."

    Lúc này bỗng truyền đến âm thanh của thần y: "Loài độc này lão nô thực sự chưa thấy qua bao giờ nên e là.." Dừng một chút, ông nói tiếp: "Nô tài vô dụng không thể chữa được, xin tiểu thư và thiếu gia trách phạt!"

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật cố gắng với tay ra, nắm được vào áo ai thì nắm rồi gắn giọng nói từng chữ: "Mời.. Mai.. Quý.. phi.. đến.. Ngay lập tức!"

    Nói xong, cậu lại lần nữa ngất đi.
     
    chiqudoll likes this.
  5. MâyKanTrang KT

    Messages:
    0
    Chương 34: "Huynh tỉnh lại đi.. được không?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này tỉnh dậy, Vương Liên Nhật đã thấy cơn đau vơi đi đáng kể. Cậu chớp chớp mắt mấy cái để nhìn rõ hơn. Trên đầu cậu lúc này là màn và trần nhà, có lẽ cậu đang nằm trong phòng của mình.

    Bỗng lúc này bên cạnh phát ra giọng nói của một cô gái: "Dậy rồi à? Thấy đỡ hơn chưa?"

    Vương Liên Nhật choàng tỉnh, cậu ngay lập tức nhìn xuống dưới thì thấy một thiếu nữ với mái tóc đen nhánh được búi cao thành hình vân kế, uốn lượn như mây trôi trên đỉnh đầu. Chiếc trâm mẫu đơn nằm yên giữa búi tóc. Những lọn tóc mềm mại buông hờ bên má, tôn thêm vẻ mỹ lệ đầy chủ ý.

    Nàng khoác trên mình tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, lớp áo khoác ngoài là gấm tím thêu mây bằng chỉ vàng. Đai lưng nạm ngọc lưu ly ôm gọn vòng eo mảnh dẻ, tôn lên giáng vẻ kiêu sa.

    Thiếu nữ đó không ai khác chính là Mai Vi Đằng – Mai Quý phi!

    Mai Vi Đằng thổi nhẹ vào chén trà nóng trên tay rồi uống một ngụm nhỏ, nhận xét: "Trà chỗ ngươi vẫn ngon như vậy."

    Vương Liên Nhật cười trừ, không hiểu sao cậu lại thấy hơi sợ người này, gọi nhỏ: "Mai Quý phi."

    "Cạch" một tiếng, Vương Liên Nhật giật mình nhìn thì thấy chén trà đã được đặt lại trên đĩa lót chén, Mai Vi Đằng mặt tối sầm. Một lúc sau, cô nói: "Ở đây không có ai, cứ xưng hô như thường đi."

    Thấy hành động vừa rồi của cô, Vương Liên Nhật nghĩ có vẻ cô không hiền lành như vẻ bề ngoài. Ánh mắt của Mai Vi Đằng sắc lạnh khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé, như thể chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng có thể bị thợ săn bắn chết. Vương Liên Nhật im lặng, cậu nuốt nước bọt một cái.

    Mai Vi Đằng nhìn cậu một lúc rồi cô thở ra một hơi không biết là thở dài hay thở phào, lông mày cô nhíu xuống, nói: "Độc của con cá Phi Tiêu đó rất nguy hiểm, hiện giờ vẫn chưa có phương án điều trị, ta cũng chỉ có thể kê thuốc giảm đau và làm chậm độc tính lan nhanh thôi. Còn lại, ngươi tự cầu phúc đi."

    Vương Liên Nhật biết Mai Vi Đằng đang lo lắng cho mình, cậu cười an ủi: "A Đằng, ta không sao.."

    Nhưng chưa để cậu nói hết, Mai Vi Đằng đã quát lên giận giữ: "Không sao cái gì mà không sao! Vương Liên Nhật, rõ ràng ngươi biết độ nguy hiểm của nó mà sao vẫn bất chấp vậy hả? Ta đã nói là không cần nữa rồi mà. Nếu ngươi chết rồi, ta phải làm sao đây?" Giọng cô dần nhỏ xuống đến lí nhí khiến Vương Liên Nhật không nghe rõ đoạn sau nữa.

    Vương Liên Nhật cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy của cậu mang vài phần buồn, giải thích: "Đa tạ ngươi quan tâm, nhưng.. ta không thể để Nhi Nhi gặp chuyện được, nỗi đau này.. một mình ta chịu là đủ rồi."

    Nói đến đây, Vương Liên Nhật không biết bọn trẻ thế nào rồi, lần cuối cùng cậu nhìn thấy hai đứa nó là lúc ngất đi. Khi ấy, trông Vương Kiều Nhi và Nhất Nhật Anh rất hoảng loạn và sợ hãi.

    Cậu hỏi: "Nhi Nhi và Anh Anh sao rồi?"

    "Không sao, nhưng chắc bị ta lừa tới hoảng sợ rồi." – Cô đáp.

    "Ngươi lừa gì tụi trẻ?"

    "Lừa ngươi không bao giờ tỉnh lại nữa."

    "..."

    Vương Liên Nhật lúc này mới để ý bên ngoài thấy đã tối om, lúc này chắc cũng khuya lắm rồi, có lẽ cậu đã ngất đi khá lâu. Vương Liên Nhật nhìn Mai Vi Đằng vẫn đang uống trà, cười nói: "Muộn rồi, nếu ngươi không chê thì ở lại phủ ta đêm nay, sớm mai hẵng về."

    Mai Vi Đằng cười, giọng điệu mang chút mỉa mai: "Ha, ta ở đây được hai ngày rồi."

    Câu nói của cô như sét đánh ngang tai Vương Liên Nhật, dù cậu biết mình đã ngất đi khá lâu nhưng không ngờ lại lâu như vậy, chắc chắn mọi người sẽ lo lắng lắm. Vương Liên Nhật còn tưởng tượng ra cảnh hai đứa nhỏ khi thấy cậu tỉnh lại chắc sẽ khóc rất to đây.

    "Đa tạ ngươi đã chăm sóc cho ta nhé." – Cậu nói.

    Mai Vi Đằng nhẹ nhàng đáp: "Ta chỉ xem tình hình cho ngươi thôi, còn người chăm sóc ngươi là đứa nhỏ tên Nhất Nhật Anh ngươi nhặt về ấy." Nói đoạn, cô khẽ cười: "Đứa trẻ ấy chăm sóc ngươi nguyên hai ngày không nghỉ, vừa nãy ta phải khuyên mãi mới chịu đi về ngủ đó."

    Vương Liên Nhật bất ngờ, Nhất Nhật Anh vậy mà chăm sóc cậu nguyên hai ngày không nghỉ sao?

    Dường như Vương Liên Nhật nhớ ra gì đó, khuôn mặt liền tối sầm lại. Thôi rồi, có khi nam chính rung động với cậu rồi, bởi đây đúng hơn là nhiệm vụ của nữ chính nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại lỡ làm thay cô. Vương Liên Nhật bây giờ chỉ muốn độn thổ, chẳng lẽ thế giới này sẽ thất bại chăng?

    Thấy vẻ mặt cậu có vẻ hốc hác như người sắp chết, Mai Vi Đằng cau mày hỏi: "Sao thế?"

    Vương Liên Nhật xua xua tay, trong lòng nước mắt lúc này đã chảy ròng ròng, cười như không cười đáp: "Không sao, kệ ta đi."

    Mai Vi Đằng quan sát cậu một hồi từ trên xuống dưới rồi rời ánh mắt vào tách trà của mình, nói: "Tí nữa sẽ có thuốc, ngươi uống xong rồi hẵng ăn."

    Chưa để Vương Liên Nhật trả lời, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng của Tiểu Nhất: "Quý phi nương nương, thuốc người bảo thuộc hạ đun đã xong rồi ạ."

    Mai Vi Đằng nói: "Mang một bát vào đây cho ta."

    Tiểu Nhất bên ngoài có vẻ khó hiểu nhưng cũng nghe theo, đáp: "Vâng."

    Thuốc lúc này đã được bê lên, ngay sau khi Tiểu Nhất bước vào, ánh mắt cô dừng lại trên người người trên giường. Cô sững sờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ.

    Vương Liên Nhật thấy cô thì khẽ cười, gọi: "Tiểu Nhất."

    Tiểu Nhất nghe thấy tiếng gọi của cậu thì nước mắt cô dần rơi xuống, khuôn mặt cô đầy vẻ vui mừng, cô vừa bước nhanh tới chỗ cậu, vừa tươi cười nói: "Vương gia, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm, xin lỗi vì đã để các ngươi lo lắng."

    Tiểu Nhất lắc đầu, khẽ cười: "Người không cần xin lỗi, đây là nhiệm vụ của chúng thuộc hạ." Rồi cô chợt nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, để ta đi thông báo cho tiểu thư và tiểu thiếu gia."

    Vương Liên Nhật thấy cô định đi thì ngăn lại: "Từ từ đã, khuya rồi, để cho tụi nhỏ ngủ đi, sáng mai thông báo cũng chưa muộn."

    Tiểu Nhất ngập ngừng như đang do dự rồi nói: "Nhưng.. tiểu thiếu gia dặn ta là khi nào người tỉnh lại thì phải gọi cho y ngay."

    Vương Liên Nhật ôm chán, cố giấu đi khuôn mặt như tro tàn của mình, cười: "Vậy thì sáng mai ngươi đi gọi rồi bảo là ta mới tỉnh là được."

    "Vâng!" – Tiểu Nhất tuân lệnh.

    Để hai người nói chuyện xong, Mai Vi Đằng lấy bát thuốc trên tay Tiểu Nhất rồi đưa cho Vương Liên Nhật: "Trong lúc còn nóng thì uống đi." Rồi cô quay sang nói với Tiểu Nhất: "Ngươi đi nấu cho Vương gia ngươi một bát cháo."

    "Vâng." – Tiểu Nhất nói rồi đi ra khỏi phòng.

    Vương Liên Nhật nhìn bát thuốc trên tay rồi liếc sang Mai Vi Đằng. Màu đen kịt và mùi nồng nặc của thứ thuốc ấy khiến cậu rùng mình. Chỉ ngửi thôi đã thấy khủng khiếp rồi.

    Vương Liên Nhật cau mày, cười khổ. Thôi, tự mình làm thì tự mình chịu vậy. Cậu nhắm chặt mắt vào rồi uống cạn một hơi. Ôi cái vị cùng cái mùi nó tệ cực tệ. Cậu chỉ muốn nôn ra ngay lập tức nhưng vẫn gắng nhịn mà nuốt vào.

    Mai Vi Đằng thấy Vương Liên Nhật như thế thì bật cười: "Không ngờ Vương gia người người ngưỡng mộ lại vì một bát thuốc mà nhăn nhó như vậy."

    Vương Liên Nhật nhìn cô với ánh mắt như nhìn tên thủ phạm: "Ai bảo thuốc ngươi khó uống như thế."

    Mai Vi Đằng cười, cô đặt tách trà trên tay xuống mặt bàn gỗ bên cạnh: "Khó uống cũng phải uống, ngày hai lần, trước khi ăn."

    Vương Liên Nhật nghĩ đến ngày nào cũng phải uống hai lần cái thứ thuốc kia liền khóc ròng.

    Bỗng cô lên tiếng: "Đứa nhỏ ngươi nhặt về cũng được đấy."

    Vương Liên Nhật nghe thế liền ngơ ngác hỏi: "Hả?"

    "Biết ta cần con cá đó để chữa bệnh cho ngươi liền không biết làm cách nào mà bắt được nó rồi giao cho ta, đặc biệt còn chả bị thương một tí gì."

    Nói xong, cô nhớ đến khung cảnh khi ấy.

    Lúc đó là vào chiều tối, Mai Vi Đằng đang thưởng thức trà chiều trong cung của mình thì nhận được thư nói Vương Liên Nhật đang gặp nguy hiểm cần cô giúp đỡ. Cô nhanh chóng xuất cung rồi đến thẳng Nhật Hoa Phủ.

    Khi Mai Vi Đằng vào phòng Vương Liên Nhật, trong phòng là tiếng khóc thút thít của Vương Kiều Nhi. Cô đi thẳng tới bên giường rồi bắt mạch xem xét tình hình. Tính mạng cậu lúc này như đang treo leo trên vách núi.

    Cô cởi áo cậu ra thì thấy trên bả vai trái của cậu có một vết bầm tím khá lớn, xung quanh nó còn có những tia máu nổi lên.

    "Chuyện này là thế nào?" – Mai Vi Đằng cau mày hỏi.

    Vương Kiều Nhi vừa thút thít vừa kể lại mọi chuyện.

    Mai Vi Đằng nghe xong liền thở dài đầy bất lực rồi nhanh chóng bảo các thị nữ mang đồ đến để lấy cái gai kia ra.

    Loại độc của con cá này cô đã từng đọc qua trong một cuốn sách cổ, nhưng nếu giờ lục lại thì mất quá nhiều thời gian. Cô chỉ nhớ chất độc này không thể chữa được ngoài một thứ.

    Mai Vi Đằng trầm mặc nhìn Vương Liên Nhật đang nằm trên giường. Mắt cậu nhắm nghiền, khuôn mặt cau có trông có vẻ đang rất khó chịu, mồ hôi đổ đầm đìa. Cô tự nhận mình là Đệ nhất Độc dược vậy mà khi bằng hữu thân nhất của cô gặp chuyện, cô lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

    Cô ôm trán, thuốc giảm đau bình thường không có tác dụng, giờ chỉ có thể dựa vào con cá đó để tìm ra thuốc giảm đau thôi. Cô hỏi: "Con cá đó đâu?"

    Vương Kiều Nhi đáp: "Bơi đi mất rồi."

    Nghe vậy, cô đã bất lực lại càng bất lực hơn. Lông mày cô nhíu chặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh để tìm ra phương pháp giải khác nhưng thực sự không thành. Quả thực còn mỗi cách đấy thôi, chỉ là giờ không có cá thì sao mà làm được.

    Cô nói: "Có lẽ.. Vương gia nhà các ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

    Nghe xong, Vương Kiều Nhi òa khóc lớn hơn, cô nắm chặt lấy cái chăn đang đắp trên người Vương Liên Nhật, cố gằng gọi: "Ca ca, ca ca, huynh đừng bỏ lại muội mà.. ca ca.. hic.."

    Các thị nữ nghe vậy cũng sững sờ, Tiểu Nhị lên tiếng: "Không còn cách chữa khác sao?"

    Mai Vi Đằng chậm rãi lắc đầu.

    Nghe vậy, họ cũng bắt đầu rơi nước mắt.

    Bỗng lúc này, một thiếu niên từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: "Nếu cần, ta sẽ đi bắt con cá đó về."

    Mai Vi Đằng ngẩng mặt lên thì thấy đó là một gương mặt lạ, nhớ lên lời kể của Vương Kiều Nhi, cô biết đó có thể là đứa trẻ tên Nhất Nhật Anh mà Vương Liên Nhật nhận nuôi.

    Mai Vi Đằng lại ôm trán, nghĩ rằng Nhất Nhật Anh còn nhỏ như vậy thì làm sao mà bắt được, hơn hết là cậu bé có thể gặp nguy hiểm vì con cá đó liền nói: "Ngươi không bắt được nó, quá nguy hiểm."

    Nhất Nhật Anh khẳng định: "Ta bắt được."

    Mai Vi Đằng im lặng. Thôi vậy, kệ cậu đi, dù sao cũng không bắt được. Nghĩ vậy, cô cũng mặc kệ không quan tâm nữa mà cố gằng nhớ lại những cây thuốc giải độc.

    Nhất Nhật Anh thấy cô như vậy thì cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng ra ngoài.

    Vương Kiều Nhi gọi phía sau cậu, cô bé cũng muốn đi cùng để giúp đỡ nhưng bị Tiểu Nhất ngăn lại: "Tiểu thư có đi cũng không giúp gì được cho tiểu thiếu gia đâu. Bây giờ.. chỉ còn cách tin tưởng y thôi."

    Nhất Nhật Anh đi đến bên ao sen, cậu nhớ lại cảnh tượng Vương Liên Nhật gục xuống ngay trước mặt mình, trong lòng không kìm được mà cảm thấy đau nhói. Nhất Nhật Anh không hiểu tại sao Vương Liên Nhật và Vương Kiều Nhi lại làm như thế, cậu rõ ràng chỉ là một người ngoài, tại sao hết người này đến người khác lại đối tốt với cậu.

    Nhất Nhật Anh cắn chặt môi. Cậu lại nhớ lại cảnh lần đầu tiên mình gặp Vương Liên Nhật, lúc đó cậu chỉ nghĩ người này hẳn là muốn lợi dụng mình hoặc là có mục đích xấu nào khác. Nhưng không biết từ lúc nào.. cậu đã không còn nghi ngờ Vương Liên Nhật nữa rồi. Có lẽ, không phải ai cũng là kẻ xấu như mẫu thân cậu đã nói.

    Cảm xúc Nhất Nhật Anh lúc này rối bời nhưng cũng đành gạt qua, không suy nghĩ nữa mà đi bắt con cá kia.

    Nhất Nhật Anh đứng trước bờ ao, đôi mắt cậu lóe đỏ.

    Khoảng một canh giờ sau, cánh cửa lúc này được mở ra. Mọi người quay mặt sang thì thấy Nhất Nhật Anh đứng đấy, y phục ướt nhẹp, trên tay cầm lấy phần đuôi của con cá Phi Tiêu, có lẽ nó đã chết nên không giãy giụa. Trên mặt cậu có một vết thương nhẹ, cậu thở hổn hển, nói: "Ta mang con cá đó về rồi."

    Mai Vi Đằng đứng hình trước cảnh tượng ấy.

    Lúc này cũng đã vào đêm muộn, Vương Kiều Nhi vì khóc mệt quá nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Mai Vi Đằng, Nhất Nhật Anh và Vương Liên Nhật đang nằm trên giường. Sau khi cô cho cậu uống thuốc xong thì cũng thở phào một cái. Ít nhất bây giờ Vương Liên Nhật sẽ không bị cơn đau giày vò nữa.

    Thấy Nhất Nhật Anh vẫn đang lau mồ hôi cho Vương Liên Nhật mà vẫn chưa ngủ, cô hỏi: "Ngươi đi ngủ đi, chuyện này để ta làm."

    Nhất Nhật Anh thẳng thừng đáp: "Ta vẫn làm được."

    Mai Vi Đằng im lặng nhìn cậu, cô cảm thấy cậu nhóc này thật kì lạ, đã mệt như vậy rồi mà vẫn không chịu đi nghỉ. Một lúc sau, cô lên tiếng: "Nếu ngươi thấy có lỗi thì không cần đâu, Vương Liên Nhật y là vậy, ai cũng giúp đỡ mà không quan tâm tới mình."

    Nhất Nhật Anh im lặng một lúc rồi nói: "Y là lí do ta sống. Ta mang ơn y."

    Mai Vi Đằng sững sờ.

    Cô khẽ cười rồi nhìn Vương Liên Nhật, thầm nói: "Có lẽ lần này.. ngươi giúp đúng người rồi."

    Nguyên chủ Vương Liên Nhật từ bé rất thích giúp người, nhưng cũng vì thế mà bị lợi dụng khá nhiều. Mai Vi Đằng quen cậu từ nhỏ, cũng đã quen với tính cách của y, dù cô đã khuyên cậu cần xem xét trước khi giúp người khác nhưng cậu vẫn "ngựa quen đường cũ" không thay đổi.

    Mai Vi Đằng đứng lên: "Vậy nhờ ngươi chăm sóc y, ta đi nghỉ trước." Nói xong, cô đi ra ngoài để lại hai ngươi trong phòng.

    Trong ánh nến chập chờn, Nhất Nhật Anh nhìn Vương Liên Nhật đang nằm trên giường, khuôn mặt cậu lúc này đã không còn cau vào nữa mà đã được thả lỏng ra. Cậu bé nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Vương Liên Nhật rồi áp lên má mình.

    "Huynh tỉnh lại đi.. được không?" – Nhất Nhật Anh thì thầm, khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng lẫn buồn bã
     
    Last edited: Jun 17, 2025 at 5:27 PM
  6. MâyKanTrang KT

    Messages:
    0
    Chương 35: Chăm sóc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Vi Đằng khẽ cười rồi đứng lên, đi ra ngoài: "Thôi, ta đi về ngủ đây, ngươi nghỉ đi."

    Cánh cửa đóng lại, Vương Liên Nhật như chết lặng. Nhất Nhật Anh vậy mà lại bắt được con cá đó. Nguyên chủ có cố gắng thế nào cũng không bắt được vậy mà cậu bé lại có thể..

    "Đúng là hào quang nhân vật chính có khác." – Cậu khen thầm.

    Yuu lúc này cũng bay ra từ cổng không gian, nó thở dài, nói: "Kí chủ à, dù nhiệm vụ đấy tiến hành được một nửa nhưng đến lúc quan trọng lại thất bại."

    Vương Liên Nhật cười khổ: "Tôi cũng không muốn đâu nhưng không hiểu tại sao lúc đó cơ thể tôi như có một nguồn năng lượng kì lạ nào đó thôi thúc đi cứu nữ chính ý."

    Lời này của cậu là thật, đúng là lúc đó cơ thể cậu như có một cái gì đó điều khiển vậy, đến lúc định hình lại thì đã chắn cho Vương Kiều Nhi rồi. Có lẽ.. đó là bản năng của một người làm anh chăng? Nó đã in sâu vào trong xương tủy cậu, vì vậy mà lúc nghe Yuu nói về việc Vương Kiều Nhi gặp nguy hiểm thì cậu mới thấy khó chịu như thế. Coi bộ nguyên chủ không phải chết hẳn mà vẫn còn một phần nào đó ở trong Vương Liên Nhật.

    Hai người im lặng, lúc sau, Yuu lên tiếng: "Nhiệm vụ.. thất bại rồi."

    Vương Liên Nhật khẽ cười: "Có thưởng thì cũng có phạt đúng không? Hình phạt là gì?"

    "Giựt điện trong một phút, nhưng hình phạt này không ảnh hưởng đến tính mạng của kí chủ."

    "Vậy thì bây giờ phạt luôn đi, đau nhanh còn hơn đau lâu."

    Yuu nghe vậy liền hoảng hốt xen lẫn bối rối: "Cậu đau chưa đủ à? Nếu giờ giứt tiếp thì sẽ lại ngất đi đấy. Có phải bị độc làm hỏng não rồi không?"

    Vương Liên Nhật vẫn thản nhiên cười nói: "Không sao, cậu làm đi."

    Yuu cắn chặt răng, quay đi như không dám đối mặt rồi mở bảng hệ thống lên, trên đấy có dòng chữ "Trừng phạt", bên dưới có hai mục "có" và "không". Yuu quay đầu lại nhìn cậu như đang chờ cậu đổi ý, nhưng Vương Liên Nhật vẫn vậy, cậu còn nói: "Tôi sẵn sàng rồi."

    Yuu trầm mặc rồi quay đầu lại, đôi tay nhỏ bé của nó từ từ nhấn vào nút "có". Trên bảng hệ thống sau đó hiện ra thời gian đếm ngược từ năm mươi chín giây.

    Lúc này, Vương Liên Nhật cảm thấy có một cái gí đó chạy trong cơ thể cậu. Nó đau đớn, khó tả. Cậu co quắp lại trên giường, cắn chặt răng để không phát ra tiếng, cố gắng chịu đựng. Cơ thể cậu cũng phát ra những tia điện. Từng giây trôi qua đối với cậu như từng giờ, chưa bao giờ cậu cảm thấy thời gian một phút lại lâu như lúc này. Từng dây thần kinh như bị thiêu đốt. Ý thức cậu nhòa dần đi trong những tia chớp lạnh lẽo.

    Đến giây cuối, Vương Liên Nhật chính thức ngất lần ba.

    Trong cơn mơ màng, Vương Liên Nhật nghe thấy có tiếng nói, dần dần nó thành gọi tên cậu. Cậu dần mở mắt ra thì thấy trước mặt mình là Tiểu Nhất.

    Thấy cậu tỉnh lại, cô lo lắng hỏi: "Vương gia, người vừa nãy sao vậy?"

    Vương Liên Nhật cảm thấy cơ thể có phần nặng nề, cậu chống tay ngồi dậy, nhưng động tác vẫn khẽ run, cười nhẹ, đáp: "Ta.. không sao. Mới nãy là ngủ quên mất thôi."

    Tiểu Nhất nghe vậy mới thở phào một cái, cô đỡ Vương Liên Nhật ngồi tựa vào thành giường rồi đưa bát cháo thịt cho cậu: "Người làm ta lo muốn chết. Cháo thịt mới nấu xong nên còn nóng, Vương gia cần thận."

    Vương Liên Nhật nhận lấy, cậu khẽ cười: "Được, ngươi đi nghỉ trước đi, để mai hẵng dọn."

    "Vâng." – Tiểu Nhất đáp rồi đi ra ngoài.

    Yuu lúc này cũng xuất hiện, nói: "Kí chủ.. tôi thực sự chẳng muốn để cậu chịu đau đâu."

    Vương Liên Nhật múc một muỗng cháo, thổi nhẹ, nói: "Ừm, tôi biết."

    Yuu im lặng nhìn cậu ăn hết bát cháo sau đó mới nói: "Tạm thời cậu cứ nghỉ ngơi vài ngày đi đã, còn nhiệm vụ thì tôi đã trình lên tổng cục hệ thống để chờ chỉ thị tiếp theo. Nếu thất bại quá ba lần thì tôi đành xóa kí ức của cậu để có thể thực hiện nhiệm vụ theo cách tự nhiên nhất thôi."

    Vương Liên Nhật có hơi khựng lại nhưng rồi cũng đặt bát cháo đã ăn xong lên bàn, đáp: "Được."

    Bỗng lúc này, Vương Liên Nhật nghe thấy có tiếng bước chân, cậu ra kí hiệu im lặng cho Yuu rồi nằm xuống giả vờ ngủ.

    Cách cửa dần được mở ra, một bóng dáng đi tới chỗ cậu, Vương Liên Nhật dựa vào tiếng bước chân để xác định vị trí của hắn. Khi hắn giơ tay lên, chuẩn bị chạm vào đầu cậu thì đã bị cậu nhanh tay giữ lại. Vương Liên Nhật mở mắt để nhìn xem là ai.

    "Ai?" – Cậu hỏi.

    Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cậu liền bất ngờ, người đó chính là Nhất Nhật Anh.

    Hai người nhìn nhau một lúc, Nhất Nhật Anh lúc này lên tiếng làm vỡ tan bầu không khí im lặng ấy: "Ca.. ta đau.."

    Vương Liên Nhật nghe vậy nhanh chóng bỏ tay ra, trong đầu cậu lúc này đang đầy rẫy những câu hỏi nhưng cuối cùng cũng chỉ tóm gọn trong một câu: "Đệ.. làm gì ở đây vậy?"

    Nhất Nhật Anh cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ta không có ý xấu đâu, chỉ là.. muốn xem huynh hết sốt chưa thôi."

    Vương Liên Nhật đưa tay lên trán mình sờ thử: "Ta sốt á?"

    "Để ta đo cho." Nói xong, Nhất Nhật Anh đưa tay lên trán Vương Liên Nhật đo nhiệt độ.

    Không biết là tay Nhất Nhật Anh lạnh hay trán Vương Liên Nhật nóng mà khi cậu bé chạm vào, cậu lại không tự chủ được mà rùng mình một cái.

    "Đỡ rồi." – Nhất Nhật Anh cười nhẹ.

    Vương Liên Nhật khẽ cười: "Đa tạ đệ nhé."

    Nghe vậy, Nhất Nhật Anh lắc đầu lia lịa: "Huynh không cần cảm ơn, câu đó phải để ta nói mới đúng." Song, cậu nhìn thằng vào mắt Vương Liên Nhật, nói tiếp: "Huynh đã cứu ta hai lần.. nếu còn cơ hội báo đáp.. thì ta sẽ dốc hết sức mình, không từ chối. Vì vậy, ta hứa sẽ bảo.."

    Lời chưa kịp nói ra thì đã bị Vương Liên Nhật bịp vào. Cậu cười trừ: "Lời hứa này vẫn là để lại cho người quan trọng của đệ đi."

    Nhất Nhật Anh nắm lấy bàn tay đang bịp miệng của mình ra.

    Vương Liên Nhật không cho cậu cơ hội nói liền lên tiếng trước: "Báo ơn gì đó.. ta không cần đâu. Nhưng nếu đệ cứ nhất quyết muốn báo ơn vậy thì.. hãy sống theo ý mình đi."

    Nhất Nhật Anh sững người.

    Cậu bỗng cảm thấy sống mũi mà hốc mắt cay cay, rồi một giọt nước từ từ lăn trên má cậu, rơi xuống đất. Câu nói này của cậu rất giống với người mẹ đã mất của cậu bé. Cảm xúc của cậu bé bây giờ mới vỡ òa, cậu bé đã nhịn từ lúc Vương Liên Nhật gục xuống, nhưng giờ thì không còn kìm được nữa.

    Vương Liên Nhật từ bất ngờ sang bối rối, cậu không hiểu sao bỗng nhiên Nhất Nhật Anh lại khóc: "Anh.. Anh Anh, đệ khóc hả?"

    "Ta không khóc." – Cậu bé lập tức đáp.

    Nhất Nhật Anh cúi gằm mặt xuống để không cho Vương Liên Nhật thấy khuôn mặt mình khóc. Cậu bé mím chặt môi để không phát ra tiếng động, đôi bàn tay liên tục vuốt sang hai bên để gạt đi những giọt nước mắt. Trong lòng thầm nhủ mình không được khóc.

    Vương Liên Nhật thấy cậu như vậy thì thở dài, sau đó vươn tay ra ôm cậu vào lòng. Nhất Nhật Anh ngơ ngác trước hành động của cậu.

    Vương Liên Nhật khẽ cười, nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."

    Nghe vậy, Nhất Nhật Anh vùi đầu vào ngực cậu rồi khóc thật lớn như trút hết tất cả những lo lắng ra.

    Vương Liên Nhật cười bất lực, vỗ nhẹ lên lưng cậu.

    Sau khi đã khóc mệt, Nhất Nhật Anh cũng thiếp đi trong lòng Vương Liên Nhật. Thấy thế, cậu có hơi lay lay cậu bé, gọi: "Anh Anh, Anh Anh."

    "Ưm.." Nhất Nhật Anh vùi đầu vào lòng cậu rồi ôm chặt cậu hơn.

    Vương Liên Nhật đành để cho Nhất Nhật Anh ngủ lại đây một đêm vậy. Khi nằm xuống, cậu đã cố gắng kéo cậu bé ra nhưng không thành, lại còn bị ôm chặt hơn nữa. Cậu thầm hỏi Nhất Nhật Anh sao tự dưng lại dính người như vậy. Nhưng nhìn lại cậu bé đang nằm trong lòng mình, cậu thấy cũng có chút.. đáng yêu.

    Vương Liên Nhật không tự chủ được mà đưa tay ra nhéo nhéo cái má của Nhất Nhật Anh rồi thầm cười. Có điều cậu không hiểu là tại sao tụi nhỏ lại thích vùi đầu vào lòng người ta để ngủ như thế, Nhất Nhật Anh và Nhất Hàn Hùng là một minh chính cụ thể.

    Lúc này Vương Liên Nhật mới nhận ra, Nhất Hàn Hùng và Nhất Nhật Anh đều cùng họ "Nhất". Trái tim cậu bỗng đập rất nhanh như thể đã nhận ra một điều quan trọng. Vương Liên Nhật đang định mở miệng ra hỏi Yuu nhưng chợt khựng lại.

    Nhưng nhỡ đó chỉ trùng hợp thì sao?

    Nghĩ vậy, trái tim cậu lại hẫng đi một nhịp.

    Yuu dặn dò: "Đừng để nam chính yêu cậu."

    Vương Liên Nhật vừa nghịch khuôn mặt đang ngủ say của Nhất Nhật Anh vừa đáp: "Ừm, theo thiết lập chính thì nhóc này là trai thẳng mà nên cứ yên tâm."

    Yuu mặt không cảm xúc, nói: "Nếu vậy thì người ta đã không có câu 'Bẻ thẳng thành cong' rồi."

    Vương Liên Nhật xua xua tay: "Bỏ đi, bỏ đi, cậu thổi nến giúp tôi với, tôi muốn đi ngủ rồi."

    Yuu bất lực rồi bay ra chỗ cây nến đang cháy. Nó thầm nghĩ thật chẳng dễ gì khi làm một hệ thống rồi thổi tắt ngọn lửa chập chờn ấy.

    Sáng hôm sau, Vương Liên Nhật tỉnh giấc, cậu ngáp một cái rõ dài rồi nhìn sang bên cạnh thì không thấy Nhất Nhật Anh đâu, có lẽ cậu bé đã đi rồi. Cậu xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài, khi vừa mới đứng lên thì bỗng một cơn chóng mặt ập tới.

    Vương Liên Nhật choáng váng ngã xuống nhưng may sao có một bàn tay đỡ lấy cậu kèm theo giọng nói: "Huynh có sao không?"

    Vương Liên Nhật từ từ lấy lại tầm nhìn, cậu ngẩng đầu lên thì thấy đó là Nhất Nhật Anh: "A, ta không sao."

    Nhất Nhật Anh đỡ cậu lên giường ngồi, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng. Cậu bé nói: "Mai Quý phi đã hồi cung từ sớm rồi, dặn ta phải chăm sóc kĩ cho huynh vì mới đầu độc Lăng Trì vẫn còn hỗn loạn nên sẽ ảnh hưởng nhiều tới cơ thể huynh."

    Vương Liên Nhật day day thái dương, hỏi: "Độc Lăng Trì?"

    Nhất Nhật Anh giúp cậu xoa bóp đầu, đáp: "Vâng, nó là tên mà Mai Quý phi đặt cho loại độc của cá Phi Tiêu, nghĩa của nó là hành hạ từ từ đến chết."

    Vương Liên Nhật cười trừ, nghĩa ngay trên mặt chữ. Quả thực loại độc này sẽ hành hạ người ta từ từ cho đến chết mà.

    Nói đến đây, hai người im lặng.

    Vương Liên Nhật cảm thấy kĩ năng mát-xa của cậu tốt, rất dễ chịu liền hỏi: "Đệ từng học mát-xa à?"

    Nhất Nhật Anh ngơ ngác hỏi: "Mát.. xa?"

    Vương Liên Nhật lúc này mới nhớ ra thời đại này chưa có những cách gọi như vậy nên cười trừ, nói lại: "Ý ta là xoa bóp."

    Nhất Nhật Anh im lặng một lúc, đôi mi cậu rũ xuống như đang nhớ lại gì đó rồi nói: "Mẫu thân ta hay đau đầu và đau nhức xương khớp, ta xoa bóp cho mẫu thân quen rồi nên mới thế."

    Vương Liên Nhật nghe vậy, biết mình đã gợi lại nỗi đau trong cậu bé liền bối rối nói: "À, ta xin lỗi vì đã để đệ nhớ lại những chuyện buồn."

    Nhất Nhật Anh thấy cậu như thế thì cười nhẹ: "Huynh không cần xin lỗi, kí ức đấy đối với ta là rất hạnh phúc."

    Đôi mày Vương Liên Nhật khẽ nhíu nhẹ xuống, cậu cảm thấy thật đáng thương cho đứa trẻ này. Nhưng biết làm sao giờ, hơn phân nửa thể loại truyện tình yêu thế này đều viết nam chính hoặc nữ chính từng có quá khứ đau buồn mà.

    Nhất Hàn Hùng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Cũng đến lúc rồi, ta đi lấy thuốc cho huynh uống."

    Khuôn mặt Vương Liên Nhật trở nên sa sầm, cậu cười trừ, hỏi: "Có thể không uống không?"

    Nhất Nhật Anh đáp: "Không được."

    Vương Liên Nhật xịu mặt, cậu thở dài: "Nhưng đắng lắm.."

    Nhất Nhật Anh nhìn cậu một lúc rồi đi ra ngoài.

    Một lúc sau, Tiểu Nhất đi đến phòng cậu, cúi đầu nói: "Tham kiến Vương gia."

    Cậu thầm nghĩ không biết Tiểu Nhất đến để làm gì nhưng khi thấy cái bát trên tay cô thì cậu liền hiểu ra ngay.

    Tiểu Nhất đi tới gần cậu: "Người uống thuốc trước rồi ăn sáng sau ạ."

    Vương Liên Nhật cầm bát thuốc trên tay, cậu nhìn chằm chằm vào nó rồi nuốt nước bọt ực một cái, trên mặt hiện rõ vẻ không muốn.

    Yuu bên trên vỗ nhẹ vài cái lên đầu cậu: "Ngoan nào, đắng một tí thôi là hết ý mà."

    Vương Liên Nhật chợt nhớ ra một thứ, hồi nhỏ khi bị bệnh phải uống thuốc đắng, anh trai và Cố Dương Mật đều sẽ cho mật ong vào để giảm bớt vị nhưng vẫn giữ nguyên tính chất của thuốc. Cậu vui vẻ hỏi: "Tiểu Nhất, có mật ong không?"

    Tiểu Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm.. hình như hết rồi ạ."

    Nụ cười Vương Liên Nhật chợt tắt khi nghe cô nói thế, khuôn mặt lại ỉu xìu.

    Yuu cười nhẹ, nói: "Cố lên, không uống thì phải chịu cơn đau khủng khiếp đó nữa đấy."

    Vương Liên Nhật lại thở dài: "Biết rồi."

    Cậu nhìn bát thuốc rồi hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt rồi uống một hơi cạn. Ôi cái mùi vị tệ kinh khủng ẩy, nó khiến cậu suýt nữa thì nôn ra.

    Vương Liên Nhật than: "Đắng quá!"

    Bỗng lúc này miệng cậu như có một cái gì đó, theo phản ứng mà cậu ngay lập tức ngậm miệng lại. Cái thứ ấy vậy mà.. ngọt ngọt, còn có hương cam nữa. Cũng nhờ nó mà vị đắng trong miệng cậu đã giảm đi đáng kể.

    Vương Liên Nhật quay mặt lại thì thấy Nhất Hàn Hùng đứng cạnh cậu từ lúc nào không hay. Bên tay trái cậu bé còn cầm một cái túi gì đó.

    Nhất Nhật Anh hỏi: "Đỡ đắng chưa?"

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Đỡ rồi." Nói đoạn, cậu hỏi: "Đệ cho ta ăn cái gì vậy?"

    Nhất Nhật Anh giơ cái túi đó lên, cười nói: "Kẹo đường vị hoa quả."

    Vương Liên Nhật khá bất ngờ: "Đệ mới đi mua à?"

    "Vâng, ta nghĩ huynh sẽ cần."

    Hóa ra sau khi nghe Vương Liên Nhật nói thế, Nhất Nhật Anh chợt nghĩ ra cách khiến vị của thuốc bớt tệ hơn chính là ăn cái gì đó ngọt ngọt. Vì vậy mà cậu bé đã nhanh chóng chạy đi nhờ Tiểu Nhất lấy thuốc giúp cậu còn mình thì đi mua kẹo.

    Vương Liên Nhật ngẩn người một lúc rồi khẽ cười, nói: "Đa tạ đệ đã quan tâm."

    Nhất Nhật Anh cũng cười lại: "Đây là việc ta nên làm mà."

    Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn của Tiểu Tam: "Điện hạ, người chạy chậm thôi kẻo ngã!"

    Tiếng bước chân theo đó cũng ngày càng gần. Lúc này, một hình bóng nhỏ bé từ bên ngoài chạy vụt vào rồi lao đến chỗ Vương Liên Nhật kèm theo đó là giọng nói của một bé trai: "Nhật ca!"

    Vương Liên Nhật bất ngờ không kịp trở tay. Cử tưởng sẽ bị đẩy ngã nhưng hình bóng đấy đã được Nhất Nhật Anh một tay giữ lại.

    Khi cậu nhìn lại thì bất ngờ khi thấy người trước mặt mình là.. Thái Tử Điện Hạ!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...