Truyện Ngắn Emoji Emoji Emoji Và Tôi - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 29 Tháng năm 2025.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    260

    Emoji Emoji Emoji Và Tôi


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Văn xuôi và truyện chat với các yếu tố hiện thực xã hội

    Tình trạng: Hoàn thành. Tổng cộng 4 chương.


    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Giới thiệu:

    "Emoji Emoji Emoji Và Tôi" là câu chuyện 24 giờ trong cuộc đời Thu Hà, một cô gái trẻ ở Hà Nội, bị cuốn vào vòng xoáy của mạng xã hội và giao tiếp số. Từ quán bar Tạ Hiện đến văn phòng áp lực, từ quán cà phê ấm áp đến những con phố đêm lạnh lẽo, Hà đối mặt với sự cô đơn, bất an, và áp lực từ những emoji hời hợt: "Cười", "tim", "check". Vòng xoay ảo là bức tranh sống động về giới trẻ đô thị, nơi ánh đèn và sự sôi động không thể che giấu nỗi trống rỗng bên trong.

    Truyện ngắn là sự kết hợp giữa văn xuôi và truyện chat, truyện sử dụng rộng rãi các biểu tượng emoji nhằm làm tăng tính chân thực.

    Trích đoạn:

    Hà lao ra khỏi quán cà phê, nước mắt lăn dài trên má, làm nhòe lớp mascara cô tỉ mỉ đánh sáng nay. Ánh đèn vàng ấm áp của Highland giờ chỉ còn là một vệt sáng mờ nhạt sau lưng. "Sao ai cũng trả lời bằng emoji? Tui mệt mỏi lắm, Mai ạ! Tui cần người nói chuyện thật, không phải mấy cái mặt cười hay trái tim vô hồn!" Lời cô vỡ òa, vang lên giữa dòng người tấp nập trên phố Cầu Giấy, nhưng chẳng ai dừng lại. Ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn tắt hẳn, nhường chỗ cho ánh đèn đường lạnh lẽo. Hà bước đi, bóng cô mỏng manh, hòa vào đám đông, như một con rối bị giật dây bởi những lượt like và biểu tượng chẳng bao giờ nói đủ. Cô muốn hét lên, nhưng ai sẽ nghe?


    MỤC LỤC

    Chương 1: Những đêm không ngủ

    Chương 2: Bữa Trưa Cô Đơn

    Chương 3: Tại Sao Ai Cũng Nhìn Vào Điện Thoại?

    Chương 4: Tôi Đang Sống?

    (Hết)

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn
    Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 1: Những Đêm Không Ngủ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    12: 00 AM, Thứ Tư.

    Cánh cửa căn hộ kêu cạch một tiếng khô khốc khi Thu Hà đẩy vào. Đôi giày cao gót lảo đảo trên sàn gỗ, để lại những vết xước mờ. Mùi rượu vang đỏ và nước hoa Gucci Guilty vương trên chiếc váy bodycon bó sát, ôm lấy thân hình mảnh mai của cô. Hà vừa rời quán bar ở Tạ Hiện, nơi buổi tiệc sinh nhật của Ngọc Mai kéo dài đến tận nửa đêm. Tiếng nhạc EDM vẫn vang vọng trong đầu cô, như một nhịp đập không chịu dừng, nhưng xen lẫn trong đó là một khoảng trống vô hình, sắc nhọn, đang lớn dần lên.

    Hà ném túi xách lên sofa, chiếc clutch lấp lánh ánh bạc trượt xuống sàn, phát ra tiếng xoẹt nhỏ. Cô bật công tắc đèn, ánh sáng trắng lạnh tràn ngập căn phòng, chiếu lên bàn ăn bừa bộn với cốc cà phê uống dở và hộp cơm trưa chưa dọn. Cô lê bước đến chiếc gương treo tường, nhìn khuôn mặt mình: Lớp makeup vẫn hoàn hảo, nhưng đôi mắt đỏ hoe, mệt mỏi, như đang kể một câu chuyện khác. "Mình ổn mà!" Cô lẩm bẩm, nhưng giọng nói lạc lõng, như thể chính cô cũng không tin.

    Điện thoại rung nhẹ trong tay. Hà ngồi phịch xuống ghế, ngón tay lướt nhanh trên màn hình iPhone. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật gò má được đánh highlight cẩn thận. Hàng chục thông báo hiện lên: 23 lượt xem story, 5 tin nhắn trên Messenger, 3 bình luận trên Instagram. Cô vừa đăng một bức ảnh selfie tại bar, ánh đèn neon tím hồng làm nền, nụ cười rạng rỡ nhưng đôi mắt lại thiếu hồn. Caption: "Đêm không ngủ! HanoiVibes". Nhưng chỉ có 47 like sau hai tiếng. Hà nhíu mày, lướt qua danh sách người xem story. Không có Minh Khang, người cô quen qua Tinder, người cô đã gặp ba lần và đang cố gắng hiểu.

    Cô mở Messenger, ngón tay do dự trên bàn phím ảo. "Hôm nay vui lắm, anh đang làm gì thế?" Cô nhắn cho Khang, kèm theo một emoji mặt cười. Tim cô đập thình thịch, chờ đợi. Một phút trôi qua, màn hình sáng lên. Khang trả lời: Emoji "cười" và hai chữ "Ngủ đây". Hà nhìn tin nhắn, hơi thở như nghẹn lại. Cười là sao? Anh ấy chán mình rồi à? Hay chỉ đùa thôi? Dòng suy nghĩ rối loạn tràn ngập trong đầu cô, như một cơn sóng cuốn cô vào mê cung không lối thoát. Emoji "cười" ấy, đơn giản nhưng mơ hồ, giống như sticker "hoa hồng" mẹ cô hay gửi mà chẳng bao giờ liên quan đến nội dung. Cô nhớ đến bài báo từng đọc, về cách biểu tượng cảm xúc có thể khiến người ta căng thẳng vì thiếu ngữ cảnh. Đúng vậy, cô đang căng thẳng, ngay lúc này.

    Hà cắn môi, lướt qua Instagram để xua đi cảm giác nặng nề. Cô kiểm tra story của Phương Linh, cô bạn beauty blogger với hơn 10.000 follower. Linh vừa đăng một bức ảnh ở Đà Nẵng, đứng trước biển, váy trắng tung bay, caption: "Tự do là chính mình!". Hà lướt qua hàng chục comment khen ngợi: "Xinh quá chị ơi!" "Sống chất thế!" Cô cảm thấy một nhát dao vô hình đâm vào lòng tự trọng. Sao mình không có cuộc sống như Linh? Cô nhìn lại bức ảnh của mình tại bar, chỉ có vài comment từ nhóm bạn thân: "Nữ hoàng đêm!" kèm emoji "lửa". Nhưng cô biết, đằng sau những lời khen ấy, chẳng ai thực sự quan tâm cô đang nghĩ gì.

    Cô mở TikTok, hy vọng những video ngắn sẽ giúp cô quên đi tất cả. Một video "Cách nhận biết người yêu chán bạn" hiện lên. Người dẫn nói: "Nếu họ chỉ trả lời bằng emoji, có lẽ họ không nghiêm túc đâu." Hà ngừng thở một giây, tay cô run run. Cô tua lại video, xem đi xem lại, mỗi lời như một nhát búa đập vào trái tim cô. Đồng hồ trên tường điểm 1: 00 AM, nhưng cô không muốn ngủ. Cô nằm dài trên giường, điện thoại vẫn sáng trên tay, ánh sáng xanh chiếu lên trần nhà, như một màn hình vô tận giam giữ cô trong thế giới ảo. Tiếng xe máy ngoài phố nhỏ dần, nhưng trong đầu Hà, tiếng EDM và tiếng tim cô đập vẫn không ngừng vang.

    7: 00 AM, Thứ Tư.

    Chuông báo thức từ chiếc iPhone réo lên, xé tan màn tĩnh lặng của căn hộ. Thu Hà giật mình, tay quờ quạng trên đầu giường, mắt cay xè vì chỉ chợp mắt được ba tiếng. Đêm qua, cô đã lướt TikTok đến tận 1: 30 AM, bị cuốn vào những video "Cách nhận biết người yêu chán bạn" và "Bí quyết tự tin trong 7 ngày". Cô tắt chuông, nhưng thay vì ngồi dậy, cô kéo điện thoại lại gần, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt, để lộ quầng thâm dưới mắt.

    Mười lăm thông báo hiện lên: Nhóm chat công ty, tin nhắn từ mẹ, và một story mới của Phương Linh. Hà lướt qua danh sách, tim cô khựng lại khi thấy cái tên Linh. Cô bấm vào story: Linh đứng trên bãi biển Đà Nẵng, áo crop-top ôm sát, tóc bay trong gió, caption "Sống chậm, yêu bản thân". Hàng chục lượt tim và bình luận ngưỡng mộ tràn ngập: "Nữ hoàng!" "Sống chất thế chị!" Hà cảm thấy ngực mình nặng trĩu, như thể ai đó vừa đặt một tảng đá lên đó. Sao Linh lúc nào cũng hoàn hảo thế? Còn mình thì.. Cô nhìn quanh căn hộ bừa bộn: Cốc cà phê uống dở, quần áo vương vãi trên sofa. Sự so sánh vô hình đâm sâu vào lòng tự trọng của cô, đúng như bài báo từng nói về áp lực từ mạng xã hội, nơi mọi người chỉ khoe những khoảnh khắc đẹp nhất.

    Cô mở Zalo, thấy tin nhắn từ mẹ, bà Lan, gửi lúc 6: 30 AM: "Hà ơi, dạo này sao ít gọi mẹ thế? Cuối tuần về nhà nhé." Hà thở dài, ngón tay gõ nhanh: "Mẹ ơi, con bận lắm, cuối tuần con về." Bà Lan trả lời ngay: Sticker "cười to" và dòng chữ "Chăm chỉ nhé!" Hà nhíu mày, nhìn sticker ấy mà lòng chùng xuống. Cười to là sao? Mẹ đang khen hay mỉa mai? Emoji vô hồn của mẹ, giống như emoji "cười" của Khang đêm qua, làm cô cảm thấy xa cách, như thể giữa cô và mẹ là một bức tường vô hình. Bài báo từng đề cập: Biểu tượng cảm xúc thiếu ngữ cảnh có thể khiến người nhận căng thẳng. Hà đang căng thẳng, ngay từ sáng sớm.

    Cô bật dậy, vội vàng đánh răng, rửa mặt, và đứng trước gương trang điểm. Lớp nền được tán đều, mascara làm đôi mắt to hơn, son hồng đào che đi đôi môi khô nứt. Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng và quần culottes, đứng trong thang máy để chụp selfie. Ánh sáng từ đèn LED trong thang máy làm nổi bật gò má được đánh highlight. Cô chọn filter làm sáng da, thêm caption "Sáng mới, năng lượng mới! WorkHard" rồi đăng lên Instagram. Điện thoại rung nhẹ khi story được đăng, nhưng cô không thể ngừng kiểm tra. Trên đường đến công ty, cô dừng xe máy ở ngã tư, lén mở điện thoại. Chỉ có 12 lượt xem, và Minh Anh, đồng nghiệp trẻ đầy tham vọng, đã xem nhưng không thả tim. "Cô ta lại định cạnh tranh gì đây?" Hà lẩm bẩm, cảm giác bất an len lỏi, như một cơn gió lạnh thổi qua lồng ngực.

    Cô mở Messenger, thấy tin nhắn từ Ngọc Mai trong nhóm chat bạn thân: "Hôm qua vui nhỉ, mà sao trông bà căng thẳng thế?" Emoji "nháy mắt" làm Hà bực mình. Căng thẳng thì đã nói thẳng, nháy mắt là sao? Cô gõ một tin nhắn dài, kể về cảm giác cô đơn ở bar, về việc Khang chỉ trả lời bằng emoji: "Tui thấy mệt mỏi lắm, chẳng ai hiểu tui cả." Nhưng Mai chỉ thả emoji "sad" và không trả lời thêm. Hà nắm chặt tay lái, mắt cay cay. Tiếng còi xe phía sau thúc giục, cô giật mình, vội vàng chạy tiếp. Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt cô, nhưng không xua tan được cái lạnh trong lòng. Cô cảm thấy mình đang chạy, nhưng không biết đang chạy đến đâu.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2025
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 2: Bữa Trưa Cô Đơn

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    10: 00 AM, Thứ Tư.

    Văn phòng công ty quảng cáo ở Cầu Giấy, Hà Nội. Phòng họp kính sáng loáng, ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu lên bàn gỗ bóng lộn. Tiếng máy lạnh rì rì hòa lẫn với tiếng gõ phím lẻ tẻ. Ngoài hành lang, tiếng bước chân và tiếng nói cười vọng lại.

    Ô cuối bàn họp, laptop mở trước mặt Hà, nhưng ánh mắt cô lạc lõng. Màn hình điện thoại vừa sáng lên, báo 62 lượt like cho bức ảnh Instagram sáng nay, thấp hơn kỳ vọng. Cô lén kiểm tra, tim đập thình thịch khi thấy Minh Anh, cô đồng nghiệp trẻ, đã thả "tim" nhưng không comment. Cô ta đang nghĩ gì? Lại muốn vượt mặt mình à? Hà cắn môi, cố kìm lại dòng suy nghĩ đang trôi vào mê cung của sự so sánh. Tiếng chị Hồng Nhung, trưởng phòng truyền thông, kéo cô về thực tại.

    "Hà, ý tưởng nội dung cho chiến dịch này thế nào?" Giọng chị Nhung sắc lạnh, như mũi dao cắt qua không khí. Hà giật mình, tay vội lật tập tài liệu, nhưng đầu óc cô vẫn rối bời vì tin nhắn của Ngọc Mai sáng nay - emoji "sad" hời hợt thay cho một lời an ủi. Cô hít một hơi sâu, bắt đầu trình bày: "Em nghĩ chúng ta có thể làm một video ngắn trên TikTok, bắt trend ChallengeYourself, kết hợp với sản phẩm mới. Nội dung sẽ là.."

    Cô nói, nhưng giọng thiếu tự tin, như thể chính cô cũng không tin vào ý tưởng của mình. Chị Nhung gật đầu, ánh mắt không biểu cảm. Cô mở nhóm chat công ty trên Zalo, gõ: "Ý tưởng này ổn không chị?" Một giây sau, chị Nhung trả lời: Emoji "check". Hà nhìn biểu tượng ấy, tim thắt lại. Check là sao? Chị ấy đồng ý hay chỉ cho qua? Emoji vô hồn, giống như emoji "cười" của Minh Khang đêm qua, như một bức tường ngăn cách, không cho cô biết sự thật. Bài báo cô từng đọc vang lên trong đầu: Biểu tượng cảm xúc có thể khiến người nhận lo lắng vì thiếu ngữ cảnh. Cô đang lo lắng, ngay giữa cuộc họp sáng loáng này.

    Minh Anh lên tiếng, giọng trong trẻo nhưng đầy tự tin: "Em nghĩ chúng ta nên kết hợp Instagram Reels và livestream, tạo một chuỗi nội dung tương tác trực tiếp với khách hàng. Em đã thử định dạng này trên TikTok cá nhân, hiệu quả lắm ạ." Chị Nhung gật gù, gõ nhanh trên Zalo: "Great!" Hà nhìn emoji "lửa" ấy, cảm giác như bị thiêu cháy. Sao ý tưởng của mình chỉ được "check", còn Minh Anh được "lửa"? Cô liếc sang Minh Anh, cô gái 25 tuổi với mái tóc nhuộm highlight và nụ cười rạng rỡ, như thể vừa bước ra từ một bức ảnh Instagram hoàn hảo. Hà cảm thấy mình nhỏ bé, vô hình, như một bóng ma trong thế giới của những lượt like và follower.

    Cô nhắn tin riêng cho Quốc Huy, đồng nghiệp thân: "Huy, thấy ý tưởng của mình ổn không?" Huy trả lời ngay: Emoji "cười" và dòng chữ "Cũng được!" Hà bực mình, ngón tay siết chặt điện thoại. Cũng được là sao? Anh ấy không thể nói rõ hơn à? Sự hời hợt của Huy, của chị Nhung, của Mai, của Khang, như những mũi kim đâm vào lòng cô, từng mũi một, cho đến khi cô không chịu nổi nữa.

    Cuộc họp kết thúc, Hà bước nhanh vào nhà vệ sinh, khóa cửa gian nhỏ. Ánh đèn trắng lạnh chiếu lên khuôn mặt cô trong gương, làm lộ quầng thâm và đôi mắt đỏ hoe. Cô mở Instagram, lướt qua story của Minh Anh: Cô ấy đang khoe cốc cà phê với caption "Làm việc hăng say!". Cô lướt tiếp, thấy anh trai Tuấn đăng ảnh con gái đi học mẫu giáo, cười rạng rỡ. Cô lướt nữa, thấy Phương Linh ở Đà Nẵng, đứng trước biển, caption "Tự do là chính mình". Nước mắt cô trào ra, lăn dài trên má, làm nhòe lớp mascara. "Mọi người đều hạnh phúc, còn mình thì không!" Cô thì thầm, giọng vỡ òa. Tay cô run run, điện thoại suýt rơi. Cô cảm thấy mình như một con rối, bị giật dây bởi những emoji, những lượt like, những bức ảnh hoàn hảo mà cô không bao giờ chạm tới.

    1: 00 PM, Thứ Tư.

    Quán cơm văn phòng nhỏ gần công ty ở Cầu Giấy, Hà Nội. Mùi xào nấu bốc lên từ bếp, hòa lẫn với tiếng bát đĩa leng keng và tiếng nói cười của nhóm nhân viên gần đó. Ánh nắng trưa xuyên qua cửa kính, chiếu lên những chiếc bàn nhựa trắng lấm tấm dầu mỡ. Hà ngồi một mình ở góc, trước suất cơm sườn nướng còn nguyên.

    Thu Hà cầm đũa, nhưng tay cô không nhúc nhích. Suất cơm sườn nướng trước mặt nguội dần, lớp mỡ trên miếng thịt lấp lánh dưới ánh nắng trưa. Cô vừa rời văn phòng, hình ảnh emoji "check" của chị Hồng Nhung và nụ cười tự tin của Minh Anh vẫn ám ảnh cô. Điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ, màn hình sáng lên, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Hà với tay, ngón tay lướt nhanh, như thể đó là cách duy nhất để cô quên đi cảm giác nhỏ bé trong phòng họp sáng nay.

    Cô mở Messenger, thấy tin nhắn từ Minh Khang, người cô hẹn hò qua Tinder: "Trưa nay bận không?" Tim Hà đập mạnh, một tia hy vọng lóe lên giữa màn sương bất an. Cô gõ ngay: "Rảnh, anh qua đón em nhé?" Cô chờ, mắt dán vào màn hình, hơi thở như ngừng lại. Một phút trôi qua, Khang trả lời: Emoji "haha" và không thêm gì nữa. Hà nhìn emoji ấy, cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh. Haha là sao? Anh ấy đùa hay không quan tâm? Dòng suy nghĩ rối loạn trào lên, giống như khi cô nhận sticker "cười to" từ mẹ hay emoji "sad" từ Ngọc Mai sáng nay. Bài báo cô từng đọc vang vọng trong đầu: Biểu tượng cảm xúc thay thế câu trả lời chi tiết có thể khiến người nhận rơi vào vòng xoáy lo lắng. Cô đang ở giữa vòng xoáy đó, ngay trong quán cơm đông đúc này.

    Hà thở dài, lướt qua Facebook để tìm chút an ủi. Cô vào nhóm "Hội chị em Hà Nội", thấy một bài đăng về quán cà phê mới ở Hoàn Kiếm, decor "sống ảo" với tường trắng và đèn neon. Cô gõ bình luận: "Quán này ở đâu vậy mọi người? Có ai đi chưa?" Nhưng chỉ vài giây sau, cô nhận được ba emoji "tim" từ những người lạ, không một lời giải thích. Hà nhíu mày, cảm giác như mình vừa nói chuyện với không khí. Cô nhìn quanh quán, những người xung quanh đang cười nói, chụp ảnh đồ ăn, đăng story. Nhưng cô chỉ có một mình, với chiếc điện thoại và những emoji vô hồn.

    Cô mở TikTok, âm thanh sôi động từ một livestream của Hương "Xịn", người bán hàng online, vang lên. Hương đang giới thiệu một lọ serum dưỡng da, giọng hào hứng: "Chỉ hôm nay giảm 50%, chị em nhanh tay kẻo hết nha!" Hà lướt qua hàng chục bình luận: "Chốt đơn chị ơi!" "Xịn quá!" Cô bấm vào link mua hàng, thêm lọ serum vào giỏ, dù ví cô đã cạn sau buổi bar tối qua. "Mua cái này chắc sẽ tự tin hơn!" Cô tự nhủ, nhưng sâu thẳm, cô biết mình chỉ đang cố lấp đầy khoảng trống. Tiếng Hương "Xịn" vẫn vang lên từ điện thoại, nhưng giọng nói ấy không chạm được vào nỗi cô đơn đang gặm nhấm cô.

    Hà nhìn suất cơm nguội lạnh, đũa vẫn chưa động vào. Cô chụp một bức ảnh, chọn filter làm sáng, thêm caption "Trưa chill! LunchVibes" rồi đăng lên Instagram. Nhưng ngay sau khi đăng, cô xóa đi. Có ai quan tâm đâu? Cô nghĩ, mắt cay cay. Ánh nắng trưa ngoài cửa kính bỗng trở nên chói chang, như đang phơi bày sự trống rỗng trong lòng cô. Cô đứng dậy, trả tiền, và bước ra khỏi quán, ánh sáng chiếu lên bóng cô, dài và mỏng manh trên vỉa hè.


    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 3: Tại Sao Ai Cũng Nhìn Vào Điện Thoại?

    [​IMG]



    Bấm để xem
    Đóng lại
    6: 00 PM, Thứ Tư

    Quán cà phê Highland ở Cầu Giấy, Hà Nội. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những chiếc bàn gỗ, hòa quyện với mùi cà phê rang xay và tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng. Ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn nhạt dần, nhường chỗ cho dòng xe cộ tấp nập của giờ tan tầm.

    Thu Hà ngồi đối diện Ngọc Mai tại một góc bàn gần cửa sổ, ly latte trước mặt cô nguội lạnh, lớp bọt sữa tan ra thành những vòng tròn lặng lẽ. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ sau một ngày dài, mái tóc buộc cao hơi rối, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn dấu vết của cơn khóc trong nhà vệ sinh trưa nay. Mai, trong chiếc váy suông màu be và đôi giày sneaker trắng, đang kể về một khách hàng khó tính, giọng dí dỏm: "Tui thề, ông ấy cằn nhằn cả tiếng chỉ vì cái hợp đồng thiếu một dấu chấm! Bà tưởng tượng nổi không?"

    Hà gật gù, nhưng ánh mắt cô dán vào điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên Instagram. Cô vừa đăng một bức ảnh chụp ly latte, góc bàn được sắp xếp cẩn thận với quyển sổ tay làm đạo cụ, caption: "Chill tối! ☕ Bestie". Nhưng chỉ có 15 lượt like sau mười phút, và Mai, dù ngồi ngay trước mặt, chỉ thả "tim" trên story mà không comment. Hà cắn môi, cảm giác hụt hẫng dâng lên, như thể cô đang trò chuyện với một bức tường vô hình. Sao ngay cả Mai cũng hời hợt thế? Cô nghĩ, nhớ lại emoji "sad" của Mai sáng nay, một phản hồi chẳng khác gì emoji "haha" của Khang hay "check" của chị Nhung.

    "Ê, bà nghe tui nói không đấy?" Mai nhướn mày, nụ cười nửa đùa nửa thật. Hà giật mình, bỏ điện thoại xuống, lẩm bẩm: "Nghe mà, tại.. bận chút." Mai cười lớn, vỗ bàn: "Bận gì? Đăng story hả? Nhanh thế, để tui thả tim nữa nào!" Cô mở điện thoại, bấm "tim" ngay trước mặt Hà, rồi nháy mắt: "Xong, nữ hoàng Instagram hài lòng chưa?" Giọng Mai dí dỏm, nhưng Hà không cười. Cô cảm thấy ngực mình nặng trĩu, như thể mỗi emoji "tim" là một viên đá đè lên trái tim cô.

    Đột nhiên, điện thoại Hà rung mạnh. Màn hình hiện lên cuộc gọi từ mẹ, bà Lan, qua Zalo. Hà thở dài, miễn cưỡng bắt máy. Giọng bà Lan ấm áp nhưng lo lắng: "Hà ơi, sao dạo này ít gọi mẹ thế? Mẹ nhớ con. Cuối tuần về nhà nhé, mẹ nấu canh cua cho." Hà đáp qua loa, giọng mệt mỏi: "Con bận lắm, mẹ ơi. Cuối tuần con xem sao." Bà Lan thở dài qua điện thoại: "Ừ, ráng giữ sức khỏe. Mẹ gửi ít đồ ăn lên cho con nhé?" Hà gật, dù mẹ không thấy: "Dạ, cảm ơn mẹ." Cuộc gọi kết thúc, Hà nhắn tin: "Con yêu mẹ." Bà Lan trả lời ngay: Sticker "hoa hồng" lấp lánh. Hà nhìn sticker ấy, lòng chùng xuống. Hoa hồng là sao? Mẹ có thực sự hiểu mình không? Bài báo cô từng đọc vang lên: Emoji thiếu ngữ cảnh làm người nhận cảm thấy xa cách. Cô đang xa cách, ngay cả với người thân nhất.

    Mai nhận ra sắc mặt Hà, ngừng cười: "Bà sao thế? Tui làm gì sai à?" Hà im lặng, tay siết chặt ly latte, rồi đột nhiên bùng nổ: "Sao ai cũng trả lời bằng emoji? Tui mệt mỏi lắm, Mai ạ! Tui cần người nói chuyện thật, không phải mấy cái mặt cười hay trái tim vô hồn!" Giọng cô vỡ òa, thu hút ánh nhìn từ vài khách hàng gần đó. Mai ngỡ ngàng, lúng túng: "Tui.. Tui xin lỗi, tui không biết bà nghĩ thế. Tui tưởng emoji là bình thường mà." Hà đứng dậy, nước mắt lăn dài: "Bình thường? Không, nó làm tui cảm thấy như không ai quan tâm!" Cô lao ra khỏi quán, bỏ lại Mai với ly cà phê còn đầy. Ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn tắt hẳn, nhường chỗ cho ánh đèn đường lạnh lẽo. Hà bước đi, bóng cô hòa vào dòng người, mỏng manh và lạc lõng.

    9: 00 PM, Thứ Tư.

    Sau cuộc cãi vã với Ngọc Mai tại quán cà phê, Hà nhắn tin cho Minh Khang, người cô quen qua Tinder: "Tối nay gặp được không? Em muốn nói chuyện." Khang đồng ý, nhưng Hà đến sớm, như thể muốn kiểm soát tình huống. Cô lấy điện thoại, chụp một bức ảnh ly trà sữa, chọn filter làm sáng, thêm caption: "Tối ngọt ngào! DateNight" rồi đăng lên Instagram. Nhưng ngay sau đó, cô cắn môi, tay run run, không kiểm tra lượt like như mọi khi. Mình đang làm gì thế này? Cô tự hỏi, cảm giác như đang diễn một vai trong vở kịch mà chính cô không hiểu.

    Khang xuất hiện, muộn 15 phút. Anh mặc áo polo xanh navy và quần jeans, nụ cười nhè nhẹ nhưng ánh mắt lơ đãng. "Bận chút, sorry nha," anh nói, ngồi xuống đối diện Hà, tay lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra. Hà mỉm cười gượng gạo, cố bắt chuyện: "Hôm nay công việc của anh thế nào? Em thì mệt lắm, sếp khó tính, đồng nghiệp thì.." Cô ngừng lại, chờ phản ứng. Khang gật gù, mắt vẫn dán vào màn hình, rồi nhắn trên Messenger: "Hiểu mà." Hà sững người, nhìn emoji "cười" ấy trên điện thoại, máu nóng dồn lên mặt. "Anh nhắn làm gì? Đang ngồi đây mà!" Cô buột miệng, giọng cao vút, thu hút ánh nhìn từ bàn bên.

    Khang ngượng, bỏ điện thoại xuống: "Ờ, tại quen tay. Có gì đâu mà căng thẳng?" Hà siết chặt tay dưới bàn, móng tay bấm vào da thịt. Cô hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh: "Em không căng thẳng vì cái tin nhắn. Em mệt vì phải đoán cảm xúc qua mấy cái emoji đó. Anh có thích em thật không, hay chỉ.. Bình thường thôi?" Giọng cô run run, như thể đang đặt cược cả trái tim vào câu trả lời. Khang lúng túng, gãi đầu: "Thì.. Anh thấy bình thường mà. Em cũng vui tính, nhưng anh chưa nghĩ gì sâu xa." Lời nói của anh, nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh, như một nhát dao cắt đứt sợi dây mong manh giữa họ.

    Hà nhìn Khang, nước mắt chực trào nhưng cô kìm lại. Cô nhớ đến bài báo từng đọc: Emoji có thể làm giảm sự chân thành trong giao tiếp, khiến người ta lạc lối trong sự mơ hồ. Cô đã lạc lối, không chỉ với Khang mà với cả Mai, mẹ, và chính mình. "Vậy là em tự tưởng tượng cả!" Cô nói, giọng vỡ òa. Cô đứng dậy, lấy điện thoại xóa story vừa đăng, như xóa đi một phiên bản giả tạo của chính mình. "Em đi đây!" Cô nói, không quay lại, bước ra khỏi quán. Ngoài cửa kính, ánh đèn Hồ Gươm mờ ảo, phản chiếu trên mặt nước, như đang cười nhạo sự ngây thơ của cô. Hà đi bộ trên phố, gió đêm thổi qua, lạnh buốt, nhưng lòng cô còn lạnh hơn.

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2025
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    260
    Chương 4: Tôi Đang Sống?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    11: 00 PM, Thứ Tư.

    Căn hộ chung cư nhỏ ở Cầu Giấy, Hà Nội. Ánh đèn neon từ con phố bên ngoài hắt qua cửa sổ, vẽ những vệt sáng lập lòe trên trần nhà. Tiếng xe máy thưa dần, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng nặng nề của đêm. Trong phòng, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại là nguồn sáng duy nhất, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của Hà.

    Cô nằm dài trên giường, chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ vứt ở góc phòng, cô chỉ mặc áo phông cũ và quần short. Đôi mắt đỏ hoe, quầng thâm đậm hơn sau một ngày dài đầy sóng gió, từ cuộc họp áp lực, cơn khóc trong nhà vệ sinh, cãi vã với Ngọc Mai, đến cuộc gặp thất vọng với Minh Khang. Điện thoại trong tay cô rung nhẹ, như một người bạn duy nhất còn sót lại. Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét mệt mỏi, như thể cô đang bị giam trong một màn hình vô tận.

    Cô mở TikTok, âm thanh sôi động từ một livestream của Hương "Xịn" vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Hương đang quảng cáo một chiếc váy maxi, giọng hào hứng: "Chỉ 300K, diện cái này là auto xinh, chị em ơi!" Hà lướt qua hàng chục bình luận: "Chốt đơn chị!" "Quá đẹp!" Cô bấm vào link, thêm chiếc váy vào giỏ hàng, dù biết mình không cần và ví đã cạn sau lọ serum mua trưa nay. "Mặc cái này chắc sẽ vui hơn," cô tự nhủ, nhưng giọng nói trong đầu yếu ớt, như một lời nói dối mà chính cô không tin. Cô nhớ đến bài báo từng đọc: Mạng xã hội và những giao tiếp hời hợt có thể khiến người ta lạc lối. Cô đã lạc lối, từ sáng đến đêm, trong những emoji và lượt like.

    Cô lướt qua Instagram, thấy story của Đỗ Minh Anh: Cô ấy đang dự một sự kiện công ty, váy dạ hội lấp lánh, caption "Đêm rực rỡ! WorkHardPlayHard". Hà cắn môi, cảm giác thua cuộc dâng lên, như một ngọn lửa thiêu đốt lòng tự trọng. Cô nhắn tin cho anh trai, Minh Tuấn, người hiếm khi trả lời dài: "Anh ơi, em thấy mệt quá. Cuộc sống của em có ý nghĩa gì không?" Cô chờ, mắt dán vào màn hình. Tuấn trả lời sau năm phút: "Nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya." kèm emoji "sleep". Hà nhìn emoji ấy, một nụ cười buồn thoáng qua. Nghỉ ngơi? Anh ấy có biết em đang chìm xuống đâu. Emoji "sleep", giống như "hoa hồng" của mẹ, "haha" của Khang, "tim" của Mai, chỉ làm cô cảm thấy cô đơn hơn.

    Cô mở Facebook, tay gõ một status: "Có ai từng cảm thấy cô đơn giữa cả thế giới không?" Nhưng trước khi bấm đăng, cô xóa đi, ngón tay run run. Cô không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình, không muốn những emoji "sad" hay "tim" vô nghĩa trả lời cô. Cô nhìn lên trần nhà, ánh đèn neon nhấp nháy, như đang kể lại câu chuyện 24 giờ qua: Từ quán bar, văn phòng, quán cơm, quán cà phê, đến quán trà sữa. Mỗi nơi, cô đều tìm kiếm sự kết nối, nhưng chỉ nhận được những biểu tượng vô hồn. "Mình muốn hét lên!" Cô thì thầm, "nhưng ai sẽ nghe?" Đồng hồ điểm 11: 30 PM, nhưng mắt cô vẫn mở to, chìm trong ánh sáng xanh và nỗi cô đơn không tên.

    12: 00 AM, Thứ Năm.

    Căn phòng vẫn bừa bộn. Một ngọn gió mát từ cửa sổ khép hờ thổi vào, làm lay động tấm rèm mỏng.

    Hà ngồi dậy trên giường, mái tóc rối bù, chiếc áo phông cũ nhàu nhĩ ôm lấy thân hình mảnh mai. Ánh sáng xanh từ điện thoại, thứ đã giam cầm cô suốt 24 giờ qua, giờ đã tắt. Cô vừa lướt TikTok, Hà nhớ lại video của Hương "Xịn" quảng cáo chiếc váy maxi, nhưng lần này, cô không bấm mua. Cô nhìn trần nhà, chẳng có gì cả, ngoài cửa sổ những ánh sáng từ các cửa sổ nhà cao tầng như những mảnh ghép vô hồn, xếp thành bức tranh cuộc sống ảo mà cô đã chạy theo. Cô đã lạc lối, nhưng giờ, cô muốn tìm đường ra.

    Hà đứng dậy, bước đến bàn làm việc, nơi chiếc laptop phủ bụi nằm lặng lẽ. Cô mở máy, ánh sáng trắng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, thay thế ánh sáng xanh của điện thoại. Cô gõ "khóa học cân bằng cuộc sống thời đại số" vào Google, ngón tay di chuyển chậm rãi nhưng quyết tâm. Một khóa học trực tuyến hiện lên, với dòng mô tả: "Học cách sống thật, giảm phụ thuộc vào mạng xã hội." Hà bấm đăng ký, tim đập mạnh, không phải vì lo lắng mà vì một tia hy vọng mới. Cô thì thầm: "Mình không cần lượt like để chứng minh mình tồn tại."

    Cô lấy điện thoại, mở Messenger, nhắn tin cho Ngọc Mai: "Mai, mai gặp tui nhé, tui muốn nói chuyện thật, không qua tin nhắn." Cô gửi đi, không kèm emoji, như thể muốn khẳng định sự chân thành. Một phút sau, Mai trả lời: "OK, tui cũng muốn thế!" Emoji "tim" của Mai, lần đầu tiên, không làm Hà bực bội. Cô mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp thật sự sau những ký tự ấy, như thể Mai đang cố gắng nối lại sợi dây đã đứt.

    Hà tắt điện thoại, đặt nó vào ngăn kéo, một hành động nhỏ nhưng nặng ý nghĩa. Cô bước đến cửa sổ, kéo rèm, nhìn ra con phố đêm. Ánh đèn neon vẫn nhấp nháy, nhưng lần này, chúng không còn là biểu tượng của sự hào nhoáng giả tạo. Chúng là những tia sáng, nhỏ bé nhưng kiên định, như chính cô lúc này. Cô hít một hơi sâu, mùi hương của đêm Hà Nội, hỗn hợp của khói xe, hoa sữa, và gió mát tràn vào lồng ngực. Cô nhắm mắt, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa. Đồng hồ điểm 12: 15 AM, nhưng lần này, cô không cần kiểm tra điện thoại để biết mình đang sống.


    (Hết)

    * * *

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...