Tản Văn Người Cất Giữ Ký Ức Tuổi Thơ Của Chúng Ta - Dương

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Phước Dương, Apr 11, 2025.

  1. Phước Dương

    Messages:
    103
    Người cất giữ ký ức tuổi thơ của chúng ta

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Tản văn

    Cuộc thi Nét bút tuổi xanh

    [​IMG]

    Hôm trở về quê, tôi cố tình đi ngang con sông D'ran - nơi gắn liền với một thời tuổi thơ. Đó là con sông đón dòng nước mỗi khi đập Đa Nhim ở thượng nguồn xả lũ. Dòng sông không còn rộng và đẹp như trước. Có lẽ do góc nhìn, ngày xưa ngây thơ và bé nhỏ nên nhìn thấy sông rộng lớn, còn bây giờ, tôi không còn là cậu bé hồn nhiên như trước kia nên nhìn mọi thứ khác đi.

    Bỗng nhiên tôi nhớ đến câu chuyện mẹ kể, năm tôi mới hơn bốn tuổi, một anh hàng xóm lén bế tôi đi tắm sông D'ran. Mẹ biết được liền bảo bố đi bắt tôi về. Bố phóng như bay giữa trưa nắng, quên cả mang dép. Lúc đó anh hàng xóm đang cõng tôi trên vai, chầm chậm đi ra giữa dòng, nước mát lạnh khiến tôi thích thú cười tít mắt. Bố vội nhảy xuống, bế thốc tôi lên cao, đưa vào bờ. Anh hàng xóm bị bố mắng cho một trận đã đời. Tối hôm ấy, nghe tin một cô bé 6 tuổi theo anh đi bắt ốc ở bờ sông (nhưng không phải chỗ anh hàng xóm bế tôi đi tắm) bị nước cuốn, mất tích, tự dưng mẹ khóc rồi ôm chặt tôi vào lòng.

    Tôi đứng lặng nhìn xuống dòng sông, cố hình dung gương mặt mẹ ngày ấy, cố nhớ cảm giác bố kéo tay tôi lôi về, nhưng mọi thứ chỉ là những mảnh vỡ rời rạc. Mẹ không còn để kể lại, bố không còn để nhắc nhở. Ký ức ấy giờ chỉ còn là một câu chuyện mờ nhạt, đứt đoạn.

    ---

    Không hiểu sao sau này lớn lên, đã lên đại học, đã đi làm, nhưng vẫn thích nghe bố mẹ kể lại những câu chuyện ngày xưa có liên quan đến mình. Bố từng bảo, năm học lớp ba, bố tập cho tôi chạy xe đạp, tôi ngã liên tục, trầy xước cả hai cẳng chân, má bên phải cũng sưng đỏ mà không hề khóc lấy một tiếng. À, cái này tôi còn nhớ man máng, thật ra cũng đau rát nhưng cố chịu đựng vì sợ bố không cho chạy xe đạp, để được chạy xe đi chơi cùng mấy đứa học chung lớp. Bây giờ ngồi viết lại kỷ niệm này, dù có cố, tôi vẫn không nhớ hết những chi tiết bố kể. Chúng rơi rụng mất đâu đó trong những tháng ngày qua, mờ mờ ảo ảo, không còn thấy rõ nữa.

    Bố kể nhiều lắm, về những ngày đầu tiên tôi đi học, sáng nào cũng khóc, bám chặt lấy chân bố không chịu vào lớp. Kỷ niệm này vẫn còn trong đầu tôi, nhưng nhờ bố kể mà tôi hình dung rõ mồn một trước mắt. Có hôm bố phải kéo tôi đi, vừa lôi vừa dỗ, lại vừa dọa đánh đòn, mà tôi cứ gào toáng lên, cả xóm đều nghe thấy. Lúc kể lại, bố từng cười khanh khách, giọng tự hào: "Không ngờ thằng con năm xưa không chịu đi học, lớn lên lại làm thầy giáo!". Đó là ở nhiều năm trước, khi bố còn và trí nhớ của tôi chưa bị tuổi tác làm kém đi. Còn bây giờ, để xâu chuỗi lại kỷ niệm đó, chắc chắn một điều là mọi thứ sẽ không thể đầy đủ, rõ ràng.


    [​IMG]

    Mẹ không kể nhiều như bố, nhưng mỗi lần mẹ kể, tôi như được sống lại chính những ngày xa xưa ấy. Mẹ hay nhắc về lần tôi ba tuổi, lén trèo lên cây ổi trong vườn khi cùng bố mẹ đi thăm bà con trong Cây số Năm. Không hiểu sao mới bé xíu mà tôi leo lên cây ổi dễ dàng, hình như nhờ tảng đá ai đó đặt dưới góc cây, đến khi xuống thì lại hoảng, chẳng biết phải làm sao nên nhảy đại, chúi mũi xuống đất, đầu sưng một cục to. Thật ra, tôi không còn ấn tượng gì về kỷ niệm này nhưng qua lời mẹ, tôi thấy mọi chuyện diễn ra rõ ràng như mới vừa xảy ra.

    Trong ký ức của tôi, hình như là năm lớp bảy, tôi từng bị tai nạn phải nhập viện, trán khâu mấy mũi, máu chảy ướt cả áo nhưng không nhớ nổi vì sao. May mà mẹ nhớ - nhớ rất rõ vì đó là sự kiện kinh hoàng đối với mẹ. Buổi chiều hôm đó, đám con trai rủ nhau ra khoảng sân trống trên nền chợ cũ vừa giải tỏa chơi đánh khăng (đánh đáo), bất ngờ, sau một cú đập thật mạnh của một đứa - nhớ không lầm là thằng Lành, khúc gỗ bay thẳng vào mặt tôi, đập vào trán khiến tôi ngất tại chỗ. Mọi người vội vàng đưa tôi vào bệnh viện. Hơn mười năm sau kể lại kỷ niệm này, mặt mẹ vẫn còn lộ vẻ lo lắng.

    ---

    Có người nói rằng: Bố mẹ chính là nơi lưu giữ ký ức tuổi thơ của các con. Bố mẹ còn thì những ký ức của các con còn, nhưng khi bố mẹ mất đi, những kỳ niệm ấy cũng dần phai mờ theo năm tháng.

    Tôi từng nghĩ những câu chuyện, những kỷ niệm ngày xưa của mình qua lời kể của bố mẹ sẽ mãi ở đó, trong tôi, như một phần máu thịt. Nhưng không, khi bố mẹ rời xa, chúng sẽ theo bố mẹ ra đi. Những ký ức ấy, dù từng rõ ràng qua lời bố mẹ, giờ chỉ còn là những mảnh ghép mơ hồ, như mực loang trên giấy cũ, chỉ còn là những nét phác thảo mờ mờ, không đủ để vẽ lại bức tranh trọn vẹn.

    Bố mẹ - những người giữ hồn cho tuổi thơ tôi, đã rời xa, mang theo cả những câu chuyện mà tôi chẳng thể tự mình nhớ lại được.

    >>>Cùng nghe AI Google phân tích bài viết


    Dương
     
    Last edited: May 4, 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Messages:
    266
    Chào bạn! Chúc mừng bạn đã đoạt giải Nhất. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ.

    GK1:

    Một cảm xúc chân thật và sâu lắng: Truyện của bạn chạm đến những cảm xúc rất đỗi quen thuộc về gia đình, tuổi thơ và sự mất mát. Cách bạn diễn tả nỗi nhớ về bố mẹ, về những ký ức mờ nhạt theo thời gian rất tự nhiên và dễ đồng cảm. Người đọc có thể cảm nhận được sự trân trọng của bạn dành cho những kỷ niệm và tình thân gia đình.

    Giọng văn của bạn nhẹ nhàng làm sao, nó rất giàu hình ảnh. Bạn sử dụng ngôn ngữ vừa trong sáng, mộc mạc nhưng vẫn gợi lên được những hình ảnh đẹp về dòng sông D'ran, về những câu chuyện tuổi thơ. Cách bạn ví von ký ức như "mực loang trên giấy cũ", "những nét phác thảo mờ mờ" rất ấn tượng mà giàu sức gợi.

    Truyện được chia thành các đoạn rõ ràng, mỗi đoạn tập trung vào một khía cạnh ký ức khác nhau, từ con sông tuổi thơ đến những câu chuyện cụ thể bố mẹ kể. Điều này giúp người đọc dễ theo dõi và cảm nhận được dòng chảy cảm xúc của bạn.

    Câu chuyện tiếp tục gợi nhắc về vai trò quan trọng của bố mẹ trong việc lưu giữ ký ức cho con cái. Nó cũng thể hiện sự trân trọng những khoảnh khắc đã qua và nỗi tiếc nuối khi những ký ức ấy dần phai nhạt. Thông điệp "Bố mẹ chính là nơi lưu giữ ký ức tuổi thơ của các con" rất sâu sắc và ý nghĩa.

    Một vài điểm có thể cân nhắc thêm, bạn tham khảo chút nhé!

    Truyện khá ngắn, có lẽ vì thế mà một số chi tiết chưa được khai thác sâu hơn. Ví dụ câu chuyện về anh hàng xóm bế bạn đi tắm sông có thể được miêu tả thêm về cảm xúc của bạn lúc đó, hoặc phản ứng của những người xung quanh. Việc kéo dài một chút có thể giúp tăng thêm sự lắng đọng cho câu chuyện.

    Mặc dù các đoạn đều xoay quanh chủ đề ký ức, nhưng đôi chỗ sự chuyển tiếp giữa chúng cần mượt mà hơn nữa. Bạn có thể cân nhắc thêm một vài câu dẫn dắt để tạo sự liên kết chặt chẽ hơn giữa các kỷ niệm.

    Trong phần kể về những kỷ niệm bố mẹ nhắc lại, có lẽ bạn có thể tập trung vào một hoặc hai kỷ niệm đặc biệt hơn, miêu tả chi tiết hơn về bối cảnh, nhân vật và cảm xúc của bạn lúc đó. Điều này có thể giúp người đọc hình dung rõ ràng hơn về tuổi thơ của bạn.

    Nhìn chung, đây là một truyện ngắn xúc động và giàu cảm xúc. Bạn đã thành công trong việc truyền tải nỗi nhớ nhung, sự trân trọng đối với gia đình, những ký ức tuổi thơ của mình. Một tác phẩm rất hay. Chúc bạn đạt giải cao nhé!

    GK2:

    - Tên truyện không thống nhất, không viết hoa chữ cái đầu.

    - Lỗi chính tả: Man máng

    - Lời văn xúc tích, giản dị, ngôn từ mộc mạc dễ gần.

    - Nội dung kiểu "rượu mới bình cũ",

    Hay nhất ở chỗ đan xen được giữa 2 cảm giác

    Bình yên sâu lắng và day dứt khó tả,

    Thể hiện được ý tứ riêng rõ nét, có điểm nhấn nhưng chưa đủ

    GK3:


    Câu chuyện thật cảm động, nó làm mình nhớ đến một câu hát ru thuở nhỏ "còn cha còn mẹ thì hơn, mất cha mất mẹ như đờn đứt dây", cha mẹ còn, ký ức tuổi thơ ta còn đó, cha mẹ mất rồi ký ức ấy cũng sẽ mờ phai, chỉ còn lại nỗi hoài niệm khó phai nhòa
     
    Last edited by a moderator: May 30, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...