Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 81 :(b)
Khang Vũ thân cao hơn 1m80, diện mạo thật tuấn lãng, cách ăn mặc cũng rất triều, nghe vậy nho nhã lễ độ chào hỏi Trương Hiền Minh:
- Chào Trương thúc!
- Ai, tốt tốt!
Trương Hiền Minh khen ngợi hắn vài câu tuấn tú lịch sự, lại cùng Lương lão hàn huyên vài câu, cùng nhau đi vào trong rạp.
Chờ sau khi đi vào, lại phát hiện ngồi cách vách là Hàn Tứ Bình, mọi người giao tiếp đã lâu, vài người vây cùng một chỗ vừa chờ điện ảnh chiếu phim vừa nói chuyện phiếm.
- Lương lão đi qua rạp chiếu phim này đi? Đây là rạp có màn ảnh Imax lớn nhất quốc nội, tìm không biết bao nhiêu tiền, lúc trước từng có người công kích qua người chủ sự, nói hắn lãng phí ngoại hối..
- Đã đi qua một lần, tôi lớn tuổi, không giống như thanh niên, đối với công nghệ cao luôn tiếp nhận tốt như vậy, nhưng ở nơi này xem thật đúng là đã ghiền hơn xem ở những rạp chiếu phim bình thường khác!
- Đây là xu thế phát triển tương lai, ai cũng chắn không được!
- Tiểu Chu có quyết đoán a!
Khang Vũ một bên nhận chân nghe, nơi này không có chỗ cho hắn nói chen vào, mà càng nghe lại càng cảm thấy hứng thú với Chu Tử Mặc đạo diễn.
Bởi vì hắn là đạo diễn Hoa kiều, những du học sinh như hắn đều từng hi hi ha ha đi xem qua hai bộ tác phẩm trước đó của hắn.
"Đáy biển phiêu lưu ký" cùng "Atlantis".
Người càng khoe khoang mình là bậc thiên chi kiêu tử, lại càng thán phục Chu Tử Mặc.
Luận tài hoa? Người ta đã sớm quay chụp vài bộ tảng lớn cấp thế giới!
Luận tư bản? Người ta chỉ dùng thời gian một năm ngắn ngủi liền thổi quét trên trăm triệu thu nhập!
Luận tướng mạo? Người ta cũng không phải diện mạo đầu trâu mặt ngựa! Đã nói Thượng Đế luôn công bình đây?
Nghĩ tới tuổi tác của người ta! Ngẫm lại cảm thấy thật chua..
Nhưng Khang Vũ cùng bạn bè luôn không hiểu rõ chính là, muốn quay phim hay là muốn vượt cao hơn, rõ ràng đi Hollywood mới là đường ra tốt nhất, nơi đó có diễn viên ưu tú nhất, có tư nguyên phong phú nhất, có ngôi cao phổ biến rộng rãi nhất, hãy xem diễn viên của bất kỳ quốc gia nào không lấy việc gia nhập Hollywood làm mục tiêu phấn đấu? Nhưng bản thân Chu Tử Mặc có được quốc tịch Mỹ, thế nhưng hắn lại bỏ gần tìm xa, chạy về đại lục phát triển, quả thực làm cho người ta không cách nào hiểu được!
Khang Vũ học ngành truyền thông, ban đầu hắn dùng điểm thi cao thi đậu trường đại học Mỹ, nguyên bản tính toán lưu ở bên kia phát triển, nhưng xuất hiện ngoại tộc như Chu Tử Mặc, lại làm cho hắn sản sinh một chút không xác định, vừa lúc gặp được bộ phim mới của Chu Tử Mặc công chiếu toàn cầu lần đầu, Khang Vũ cũng đã hoàn thành xong việc học tập, dứt khoát nhân cơ hội rảnh rỗi về nước nhìn xem, cũng gần gũi quan sát một chút vị Chu đạo diễn thần kỳ này.
Nhắc tới trước đó lúc bắt thăm hắn cũng làm càn một chút, mới như ý nguyện bồi ông ngoại cùng nhau đi xem công chiếu lần đầu nga!
Vài vị người có quyền trong giới giải trí còn đang trời nam đất bắc trò chuyện, chợt nghe bên ngoài ồn ào, tiếng thét chói tai không ngừng!
Khang Vũ nhích mông nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Lương lão tức giận vỗ hắn một cái:
- Được rồi, muốn nhìn thì đi xem đi! Làm như bị gai đâm, một chút cũng không ổn trọng!
Trương Hiền Minh cười nói:
- Vẫn còn là nhi đồng đâu, hiện tại liền ổn trọng, vậy sẽ thành không khí trầm lặng!
Khang Vũ thè lưỡi, lộ ra chút sức sống của người thiếu niên, sau đó bộ dạng xun xoe bỏ chạy đi xem náo nhiệt.
Chờ sau khi ra ngoài, mới hiểu được cái gì gọi là người người tấp nập!
So sánh với lúc bọn họ đến, người càng nhiều gấp đôi! Nơi cửa ra vào đã chen chúc không còn chỗ đứng, địa phương xa một chút còn có người dứt khoát bò lên trên cây, giống như là con khỉ hướng bên này nhìn qua. Một ít cô gái đứng hơi gần một chút ánh mắt lóe sáng, giọng nói kêu gào sắp đứt hơi.
Khang Vũ có chút chắc lưỡi, trận thế này so với những lần công chiếu lần đầu ở Mỹ càng khoa trương hơn!
Chỉ thấy hai bên thảm đỏ ánh đèn loang loáng không ngừng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương cho những minh tinh đi thảm đỏ, ánh mắt đều thiểm mù rồi đi?
Híp mắt nhìn một vòng, ánh mắt Khang Vũ dừng lại trên thân một thanh niên mặc âu phục màu lam.
Màu lam tiếp cận đen, nhưng ánh mặt trời vừa chiếu lại có lam quang như tơ lụa hiện ra, tựa như cơn sóng liên tục vỗ bờ, vừa đẹp mắt lại quý giá. Mà mái tóc của thanh niên sáng bóng đen nhánh, tu bổ chỉnh tề mà lưu loát, lộ ra vùng trán cùng cổ dưới lớp vải dệt bao vây quả thực giống như là thượng hạng ôn ngọc ôn hương, làm cho người ta không nhịn được muốn vươn tay sờ đi lên, tinh tế cảm thụ một chút..
Còn chưa nhìn rõ mặt, Khang Vũ liền có một loại trực giác – người này, khẳng định chính là Chu Tử Mặc!
Tựa như nhìn thấy áp phích – không, so với poster càng..
Cái gọi là áp phích, chính là poster nam trang của Versace mới nhất, đã được dán đầy trên đủ loại tủ kính của những quầy chuyên doanh, trước khi Khang Vũ về nước từng đi qua khu thương mại mua lễ vật, cơ hồ trước tiên bị áp phích phóng đại làm hấp dẫn tầm mắt – hắn không định đi tham quan Versace, nhưng lúc đó lại giống như gặp ma đi vào, mà người cùng cảm tưởng như hắn cũng có rất nhiều, xem áp phích cũng phải xếp hàng thật sự là đủ rồi! Những người bán hàng được huấn luyện nghiêm chỉnh đều đứng phía xa nhìn bọn họ che miệng cười, có một cô gái tên Lily còn nói cho hắn biết, từ sau khi thay đổi áp phích những tình huống như vậy mỗi ngày đêu có, lẽ ra cửa hàng của bọn họ còn dán hai áp phích nhỏ hơn một chút, nhưng chỉ mới dán lên ba ngày, tổng cộng đánh mất mấy chục tấm, khiến các nàng phải liên tục đổi mới, cửa hàng trưởng dứt khoát không để các nàng tiếp tục đổi tấm áp phích mới..
- Chào Trương thúc!
- Ai, tốt tốt!
Trương Hiền Minh khen ngợi hắn vài câu tuấn tú lịch sự, lại cùng Lương lão hàn huyên vài câu, cùng nhau đi vào trong rạp.
Chờ sau khi đi vào, lại phát hiện ngồi cách vách là Hàn Tứ Bình, mọi người giao tiếp đã lâu, vài người vây cùng một chỗ vừa chờ điện ảnh chiếu phim vừa nói chuyện phiếm.
- Lương lão đi qua rạp chiếu phim này đi? Đây là rạp có màn ảnh Imax lớn nhất quốc nội, tìm không biết bao nhiêu tiền, lúc trước từng có người công kích qua người chủ sự, nói hắn lãng phí ngoại hối..
- Đã đi qua một lần, tôi lớn tuổi, không giống như thanh niên, đối với công nghệ cao luôn tiếp nhận tốt như vậy, nhưng ở nơi này xem thật đúng là đã ghiền hơn xem ở những rạp chiếu phim bình thường khác!
- Đây là xu thế phát triển tương lai, ai cũng chắn không được!
- Tiểu Chu có quyết đoán a!
Khang Vũ một bên nhận chân nghe, nơi này không có chỗ cho hắn nói chen vào, mà càng nghe lại càng cảm thấy hứng thú với Chu Tử Mặc đạo diễn.
Bởi vì hắn là đạo diễn Hoa kiều, những du học sinh như hắn đều từng hi hi ha ha đi xem qua hai bộ tác phẩm trước đó của hắn.
"Đáy biển phiêu lưu ký" cùng "Atlantis".
Người càng khoe khoang mình là bậc thiên chi kiêu tử, lại càng thán phục Chu Tử Mặc.
Luận tài hoa? Người ta đã sớm quay chụp vài bộ tảng lớn cấp thế giới!
Luận tư bản? Người ta chỉ dùng thời gian một năm ngắn ngủi liền thổi quét trên trăm triệu thu nhập!
Luận tướng mạo? Người ta cũng không phải diện mạo đầu trâu mặt ngựa! Đã nói Thượng Đế luôn công bình đây?
Nghĩ tới tuổi tác của người ta! Ngẫm lại cảm thấy thật chua..
Nhưng Khang Vũ cùng bạn bè luôn không hiểu rõ chính là, muốn quay phim hay là muốn vượt cao hơn, rõ ràng đi Hollywood mới là đường ra tốt nhất, nơi đó có diễn viên ưu tú nhất, có tư nguyên phong phú nhất, có ngôi cao phổ biến rộng rãi nhất, hãy xem diễn viên của bất kỳ quốc gia nào không lấy việc gia nhập Hollywood làm mục tiêu phấn đấu? Nhưng bản thân Chu Tử Mặc có được quốc tịch Mỹ, thế nhưng hắn lại bỏ gần tìm xa, chạy về đại lục phát triển, quả thực làm cho người ta không cách nào hiểu được!
Khang Vũ học ngành truyền thông, ban đầu hắn dùng điểm thi cao thi đậu trường đại học Mỹ, nguyên bản tính toán lưu ở bên kia phát triển, nhưng xuất hiện ngoại tộc như Chu Tử Mặc, lại làm cho hắn sản sinh một chút không xác định, vừa lúc gặp được bộ phim mới của Chu Tử Mặc công chiếu toàn cầu lần đầu, Khang Vũ cũng đã hoàn thành xong việc học tập, dứt khoát nhân cơ hội rảnh rỗi về nước nhìn xem, cũng gần gũi quan sát một chút vị Chu đạo diễn thần kỳ này.
Nhắc tới trước đó lúc bắt thăm hắn cũng làm càn một chút, mới như ý nguyện bồi ông ngoại cùng nhau đi xem công chiếu lần đầu nga!
Vài vị người có quyền trong giới giải trí còn đang trời nam đất bắc trò chuyện, chợt nghe bên ngoài ồn ào, tiếng thét chói tai không ngừng!
Khang Vũ nhích mông nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Lương lão tức giận vỗ hắn một cái:
- Được rồi, muốn nhìn thì đi xem đi! Làm như bị gai đâm, một chút cũng không ổn trọng!
Trương Hiền Minh cười nói:
- Vẫn còn là nhi đồng đâu, hiện tại liền ổn trọng, vậy sẽ thành không khí trầm lặng!
Khang Vũ thè lưỡi, lộ ra chút sức sống của người thiếu niên, sau đó bộ dạng xun xoe bỏ chạy đi xem náo nhiệt.
Chờ sau khi ra ngoài, mới hiểu được cái gì gọi là người người tấp nập!
So sánh với lúc bọn họ đến, người càng nhiều gấp đôi! Nơi cửa ra vào đã chen chúc không còn chỗ đứng, địa phương xa một chút còn có người dứt khoát bò lên trên cây, giống như là con khỉ hướng bên này nhìn qua. Một ít cô gái đứng hơi gần một chút ánh mắt lóe sáng, giọng nói kêu gào sắp đứt hơi.
Khang Vũ có chút chắc lưỡi, trận thế này so với những lần công chiếu lần đầu ở Mỹ càng khoa trương hơn!
Chỉ thấy hai bên thảm đỏ ánh đèn loang loáng không ngừng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương cho những minh tinh đi thảm đỏ, ánh mắt đều thiểm mù rồi đi?
Híp mắt nhìn một vòng, ánh mắt Khang Vũ dừng lại trên thân một thanh niên mặc âu phục màu lam.
Màu lam tiếp cận đen, nhưng ánh mặt trời vừa chiếu lại có lam quang như tơ lụa hiện ra, tựa như cơn sóng liên tục vỗ bờ, vừa đẹp mắt lại quý giá. Mà mái tóc của thanh niên sáng bóng đen nhánh, tu bổ chỉnh tề mà lưu loát, lộ ra vùng trán cùng cổ dưới lớp vải dệt bao vây quả thực giống như là thượng hạng ôn ngọc ôn hương, làm cho người ta không nhịn được muốn vươn tay sờ đi lên, tinh tế cảm thụ một chút..
Còn chưa nhìn rõ mặt, Khang Vũ liền có một loại trực giác – người này, khẳng định chính là Chu Tử Mặc!
Tựa như nhìn thấy áp phích – không, so với poster càng..
Cái gọi là áp phích, chính là poster nam trang của Versace mới nhất, đã được dán đầy trên đủ loại tủ kính của những quầy chuyên doanh, trước khi Khang Vũ về nước từng đi qua khu thương mại mua lễ vật, cơ hồ trước tiên bị áp phích phóng đại làm hấp dẫn tầm mắt – hắn không định đi tham quan Versace, nhưng lúc đó lại giống như gặp ma đi vào, mà người cùng cảm tưởng như hắn cũng có rất nhiều, xem áp phích cũng phải xếp hàng thật sự là đủ rồi! Những người bán hàng được huấn luyện nghiêm chỉnh đều đứng phía xa nhìn bọn họ che miệng cười, có một cô gái tên Lily còn nói cho hắn biết, từ sau khi thay đổi áp phích những tình huống như vậy mỗi ngày đêu có, lẽ ra cửa hàng của bọn họ còn dán hai áp phích nhỏ hơn một chút, nhưng chỉ mới dán lên ba ngày, tổng cộng đánh mất mấy chục tấm, khiến các nàng phải liên tục đổi mới, cửa hàng trưởng dứt khoát không để các nàng tiếp tục đổi tấm áp phích mới..