Tại Sao Truyện Không Được Đăng Tác giả: Rewrite [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite * * * Tại Sao Truyện Không Được Đăng Trong căn phòng nhỏ ngập ánh sáng xanh từ màn hình laptop, Minh Thư, biên tập viên của website "Ong Mật", ngồi trước bàn làm việc chất đầy giấy tờ và cốc cà phê nguội lạnh. Đồng hồ chỉ 10 giờ tối, nhưng với một biên tập viên chuyên về truyện ngắn online, giờ này vẫn là thời gian cao điểm. Những dòng chữ trên màn hình nhảy múa trước mắt cô, mỗi câu chuyện là một thế giới, một giấc mơ, một tiếng nói muốn được lắng nghe. Nhưng hôm nay, Minh Thư đối diện với một thử thách không dễ dàng: Một email từ Rewrite, bút danh của một tác giả trẻ, người vừa gửi truyện ngắn "Bước chân tròn dưới ánh nắng Sài Gòn" và đang chờ phản hồi. Minh Thư đã đọc truyện ngắn ấy ba lần. Lần đầu, cô bị cuốn vào không khí sống động của con hẻm Sài Gòn, nơi tiếng xe máy, mùi bánh mì, và những mâu thuẫn đời thường hòa quyện như một bản giao hưởng đô thị. Lần thứ hai, cô chú ý đến ông Bình, người cựu chiến binh với chiếc chân giả lạch cạch, người lính già kiên cường vẫn mưu sinh giữa dòng đời hối hả. Lần thứ ba, cô cảm nhận được trái tim của câu chuyện: Lòng nhân ái, sự tha thứ, và tình người lấp lánh giữa những vết sẹo chiến tranh và khó khăn hiện tại. Truyện hay, rất hay. Nhưng cũng chính vì thế, nó khiến cô do dự. Cô mở email của Rewrite, đọc lại dòng chữ ngắn gọn nhưng đầy hy vọng: "Chị Thư, em gửi chị truyện ngắn mới, mong chị đọc và góp ý. Em muốn kể một câu chuyện về những người bình dị, về giá trị nhân văn của họ. Hy vọng truyện sẽ được đăng trên Ong Mật!" Minh Thư thở dài, ngón tay lướt trên bàn phím, nhưng không gõ nổi một chữ. Cô biết truyện này không thể đăng, dù trái tim cô mách bảo rằng nó xứng đáng được hàng ngàn người đọc. * * * Minh Thư quyết định gọi điện cho Rewrite. Tiếng chuông vang lên vài hồi trước khi giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trẻ vang lên: "Alo, chị Thư à? Em cảm ơn chị đã gọi!" Giọng Rewrite đầy hào hứng, nhưng Minh Thư chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng qua điện thoại. "Rewrite, chị đọc truyện của em rồi. Truyện rất hay, thật đấy. Văn phong mượt mà, nhân vật sống động, và thông điệp thì.. chạm đến lòng người. Nhưng chị e rằng Ong Mật không thể đăng truyện này." Im lặng. Một khoảng lặng dài đến mức Minh Thư nghe thấy tiếng thở của Rewrite qua đầu dây. Rồi anh lên tiếng, giọng thấp nhưng đầy kiên nhẫn: "Chị Thư, em có thể hỏi lý do không? Nếu cần chỉnh sửa, em sẵn sàng làm lại." Minh Thư hít một hơi sâu, cố gắng chọn từ ngữ cẩn thận: "Truyện của em xây dựng nhân vật ông Bình, một cựu chiến binh nghèo, què chân, phải bươn chải làm shipper để mưu sinh. Hình ảnh này, dù rất đẹp và nhân văn, lại dễ bị hiểu lầm là có ý tuyên truyền chính trị. Một người lính từng hy sinh vì đất nước nhưng giờ sống khó khăn, dễ khiến người đọc nghĩ rằng xã hội đang lãng quên họ. Đó là một chủ đề nhạy cảm, Rewrite ạ. Ong Mật là một website nhỏ, chúng chị không thể mạo hiểm với những nội dung có thể bị quy chụp." Lại một khoảng lặng. Minh Thư cảm nhận được sự thất vọng của Rewrite, dù anh không nói ra. Khi anh lên tiếng, giọng anh bình tĩnh nhưng ẩn chứa một sự kiên định: "Chị Thư, em không có ý định viết gì liên quan đến chính trị. Em chỉ muốn kể một câu chuyện về cuộc sống, về một người đàn ông bình dị nhưng mạnh mẽ, về cách ông ấy sống tử tế và truyền cảm hứng cho người khác. Ông Bình không phải biểu tượng của sự bất công, mà là biểu tượng của lòng nhân ái và ý chí vượt khó. Em nghĩ, nếu chúng ta không kể những câu chuyện như thế này, thì ai sẽ nhớ đến những người lính, những người đã hy sinh một phần cơ thể để chúng ta có hôm nay?" Lời của Rewrite như một mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Minh Thư. Cô biết anh nói đúng. Truyện ngắn của anh không chỉ là một câu chuyện, mà là một lát cắt của hiện thực, một lời tri ân thầm lặng đến những người như ông Bình. Nhưng cô cũng biết rằng, trong ngành xuất bản, đặc biệt là xuất bản online, ranh giới giữa "nhân văn" và "nhạy cảm" mong manh như sợi tơ. Một bài viết bị hiểu sai có thể dẫn đến những hậu quả khó lường: Từ việc website bị cảnh cáo, bị gỡ bài, đến việc cô và đội ngũ phải chịu trách nhiệm. "Rewrite, chị hiểu ý em," Minh Thư đáp, giọng cô mềm hơn. "Chị đồng ý rằng truyện của em đẹp, rất đẹp. Nhưng em có nghĩ rằng, trong bối cảnh hiện nay, một câu chuyện về cựu chiến binh nghèo khó có thể bị diễn giải theo cách mà em không mong muốn? Chị từng chứng kiến một truyện ngắn tương tự bị báo chí bới móc, bị mạng xã hội tranh cãi, và tác giả phải chịu áp lực khủng khiếp. Chị không muốn em, hay Ong Mật, rơi vào tình cảnh đó." * * * Rewrite im lặng một lúc, rồi anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy sức nặng: "Chị Thư, chị nói đúng về rủi ro. Nhưng em tự hỏi, nếu chúng ta cứ sợ hãi, cứ né tránh những câu chuyện có thể bị hiểu sai, thì văn học sẽ còn lại gì? Nếu một câu chuyện về người cựu chiến binh bị coi là 'có lỗi' chỉ vì nhân vật chính nghèo và què, thì ai có quyền giết chết những câu chuyện ấy? Ai có quyền quyết định rằng độc giả không được đọc chúng? Em không viết để phản ánh chính trị, em viết để tôn vinh con người, để nhắc nhở rằng giữa những khó khăn của cuộc sống, vẫn có những giá trị đẹp đẽ đáng trân trọng." Lời của Rewrite khiến Minh Thư khựng lại. Cô nhớ những ngày đầu làm biên tập viên, khi cô còn mơ mộng rằng văn học online sẽ là nơi tự do cho mọi tiếng nói, nơi những câu chuyện đẹp được lan tỏa mà không bị ràng buộc bởi những rào cản vô hình. Nhưng thực tế đã dạy cô điều ngược lại. Ngành xuất bản, dù là sách giấy hay online, luôn bị chi phối bởi những nỗi sợ: Sợ bị kiểm duyệt, sợ bị chỉ trích, sợ mất đi nguồn tài trợ, hay đơn giản là sợ phải xin lỗi vì một bài viết "nhạy cảm". Cô đã từng chứng kiến những tác phẩm hay bị từ chối, không phải vì chất lượng kém, mà vì chúng chạm đến những chủ đề mà người ta e ngại: Chiến tranh, nghèo đói, bất công, hay thậm chí là ký ức lịch sử. "Rewrite, em nói đúng!" Minh Thư thừa nhận, giọng cô thoáng nghẹn. "Chị cũng từng tin rằng văn học là nơi để tôn vinh con người, để kể những câu chuyện thật. Nhưng chị đã làm nghề này đủ lâu để biết rằng, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể làm điều mình muốn. Ong Mật là một website nhỏ, đội ngũ của chị không đủ sức để đối mặt với những rủi ro lớn. Nếu truyện của em bị hiểu sai, không chỉ em mà cả chị và cả đội ngũ sẽ phải trả giá. Chị xin lỗi, nhưng chị không dám mạo hiểm." * * * Rewrite không đáp ngay. Minh Thư nghe thấy tiếng thở dài của anh, không phải thất vọng mà như một sự thấu hiểu đầy tiếc nuối. Khi anh lên tiếng, giọng anh dịu dàng nhưng vẫn kiên định: "Chị Thư, em hiểu vị trí của chị. Em cảm ơn chị đã thẳng thắn chia sẻ. Em không trách chị hay Ong Mật, vì em biết chị cũng muốn điều tốt nhất cho truyện của em. Nhưng em hy vọng, một ngày nào đó, những câu chuyện như thế này sẽ tìm được chỗ đứng, không bị coi là 'có lỗi' chỉ vì chúng nói về những con người thật, những số phận thật. Em mong chúng ta sẽ hợp tác ở những tác phẩm sau, với những câu chuyện mà cả em và chị đều không phải sợ hãi." Cuộc gọi kết thúc, nhưng Minh Thư không thể trở lại công việc ngay. Cô nhìn màn hình laptop, nơi bản thảo của "Bước chân tròn dưới ánh nắng Sài Gòn" vẫn mở. Hình ảnh ông Bình, người cựu chiến binh với chiếc chân giả lạch cạch, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô. Ông không chỉ là một nhân vật hư cấu, mà là hiện thân của hàng ngàn người lính đã hy sinh một phần cơ thể, một phần tuổi trẻ, để đổi lấy hòa bình. Tại sao câu chuyện về họ lại bị coi là "nhạy cảm"? Tại sao một tác phẩm tôn vinh lòng nhân ái, sự kiên cường, lại bị từ chối chỉ vì nỗi sợ vô hình? Cô nghĩ đến độc giả của Ong Mật, những người có thể đã được truyền cảm hứng từ câu chuyện của ông Bình, từ hành trình vượt qua tự ti của Ngọc, hay từ tình người trong con hẻm nhỏ. Họ xứng đáng được đọc truyện này, nhưng họ sẽ không bao giờ biết đến nó. Ai có quyền tước đi cơ hội ấy? Là cô, với tư cách biên tập viên? Là hệ thống kiểm duyệt vô hình? Hay là chính nỗi sợ đã len lỏi vào tâm trí của tất cả những người làm nghề? Minh Thư tắt máy tính, căn phòng chìm vào bóng tối. Nhưng trong lòng cô, những câu hỏi của Rewrite vẫn vang vọng, như tiếng lạch cạch của chiếc chân giả, bất khuất và không ngừng nghỉ. Cô tự hỏi, liệu có một ngày nào đó, văn học sẽ thực sự tự do, để những câu chuyện như của ông Bình được cất tiếng mà không sợ bị giết chết bởi những lưỡi dao vô hình của nỗi sợ? Lời Văn Không Được Kể Tôi viết hồn người gió thoảng bay, Hẻm nhỏ trăng mờ lấp bóng cây. Bút nghiêng gửi trọn tình nhân thế, Chân giả lầm lũi bước đêm say. * * * Màn xanh lấp lánh giấc văn đầy, Sợ hãi vô hình khóa lối mây. Truyện đẹp đành chôn trong tĩnh lặng, Đèn tàn, lòng xót giấc hao gầy. (Hết) Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Mình mới đọc 1-2 chương của "Bước chân tròn dưới ánh nắng Sài Gòn" xong lại đọc được tâm sự này. Nó gợi cho mình nhớ lại cuốn tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh, cũng kể về những phận người trở về từ chiến tranh mang theo những nỗi đau và ám ảnh không thể nguôi, đặc biệt là ít ai nhớ đến và tôn trọng, dù đối với vài độc giả thì chuyện rất đời, sâu sắc và thật nhưng có thể sự chân thật đó lại là điều không nên được lan rộng. "Nỗi buồn chiến tranh" cũng vậy, từng được trao giải rồi lan rộng nhưng lại có vài người phản đối: "Cuốn tiểu thuyết này gặp nhiều chỉ trích chủ yếu từ việc tác giả đã hư cấu ra nhiều tình tiết xúc phạm, bịa đặt về người lính Quân đội Nhân dân Việt Nam, và những nhận xét mang tính bôi nhọ cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc Việt Nam", khiến cho giải thưởng bị thu hồi. Câu chuyện của bạn là bước đầu của "vết xe" đó, người ta luôn sợ những gì gây ra tranh cãi nhưng lại dính líu đến vấn đề nhạy cảm. Nên là bạn đừng nản lòng, cứ kiên định với câu chuyện chân thật ấy và chỉ mong những người đồng tình, yêu thích góc nhìn của bạn mà tìm đọc đến. ❤️ Như tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" đã làm, không được công nhận bởi giải thưởng nhưng lại được lòng rất nhiều độc giả.
@MTrang1102 nhân tiện bạn có thể đọc "Khăn Lụa Trắng" và "Không Được Gọi Tên" hai tác phẩm này cũng bị từ chối