Truyện Ngắn Drama Giải Trí - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 14 Tháng năm 2025 lúc 1:19 PM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    113

    Drama Giải Trí


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Truyện theo yêu cầu, có yếu tố hư cấu, hợp đồng viết.

    Tình trạng: Hoàn thành

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Giới thiệu:

    Trong ánh sáng nhấp nháy của màn hình điện thoại và tiếng chuông tin nhắn không ngừng, một tin đồn bùng nổ trên mạng xã hội, kéo theo cơn bão tranh cãi và những bí mật dần lộ diện. Một ca sĩ lãng tử, những cô gái trẻ cuồng nhiệt, và một người phụ nữ lặng lẽ đứng sau lằn ranh của sự thật – mỗi người đều bị cuốn vào vòng xoáy không thể dừng lại. Điều gì ẩn sau ánh đèn sân khấu và những hashtag trending?


    Drama Giải Trí


    Hiện tại..

    Màn hình điện thoại của Linh Chi nhấp nháy liên hồi, ánh sáng xanh chiếu lên khuôn mặt cô trong căn phòng ngủ chật chội ở quận 7, TP. HCM. Tiếng chuông tin nhắn từ nhóm chat fandom vang lên không ngớt, át cả tiếng quạt máy kêu rè rè. Trên tường, poster Minh Khang – ca sĩ acoustic với nụ cười lãng tử – chiếm gần hết không gian, cạnh đó là một tấm ảnh selfie Linh Chi chụp cùng anh tại fan meeting, được lồng trong khung gỗ tỉ mỉ. Cô nằm dài trên giường, ngón tay lướt nhanh trên Instagram, tim đập thình thịch khi đọc tiêu đề bài đăng vừa xuất hiện trên một diễn đàn giải trí: "Minh Khang – Ca sĩ lãng tử hay kẻ vô trách nhiệm?"

    Bài đăng, ký tên "N" ẩn danh, kèm ảnh chụp màn hình tin nhắn được cho là của Minh Khang. Trong đó, anh viết: "Em giải quyết nhanh đi, anh sẽ lo tiền." Dòng cuối bài đăng như một mũi dao: "Fan còn định bênh tới đâu?" Linh Chi nhíu mày, ngón tay ngừng lướt. Cô mở nhóm chat fandom trên Zalo, nơi cả trăm tin nhắn đã chất đống.

    "Fake thôi, antifan lại bóc phốt!" Một người viết.

    "Khang không thể làm thế, đồ bịa đặt!" Người khác thêm vào.

    Linh Chi gõ ngay: "Mấy đứa đừng hoảng, đây là chiêu trò! Tụi mình phải bảo vệ anh Khang!" Cô chuyển sang Instagram, đăng một bài dài: "Minh Khang là người tử tế nhất tôi biết. Đừng tin mấy tin đồn vớ vẩn! WeStandWithKhang."

    Cách đó hàng trăm kilomet, trong một lớp học ở Hà Nội, Ngọc Ánh ngồi cuối phòng, ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo chiếu lên mái tóc nhuộm highlight của cô. Giờ tự học, nhưng cô lén mở TikTok, mắt dán vào điện thoại. Bài đăng về Minh Khang đã lan sang nền tảng này, với hashtag MinhKhangVoTrachNhiem trending top 1. Cô nhăn mặt, thì thầm: "Đồ bẩn thỉu." Không chần chừ, cô bật livestream, khuôn mặt hiện lên với ánh sáng từ màn hình: "Tụi mày biết gì về Khang mà nói?" Cô hét vào điện thoại: "Cô gái đó chắc chắn nói dối, muốn nổi tiếng thôi! Fan Khang đâu, report bài đăng này đi!"

    Bình luận chạy ngang màn hình: "Bênh vừa thôi, nghe giọng cô là antifan hết hồn!"

    Ngọc Ánh gầm gừ: "Antifan thì biến, đây là nhà của fandom!"

    Nhưng một bình luận khiến cô khựng lại: "Cô bớt hung hãn đi, làm fandom mất mặt."

    Cô tắt livestream, tay nắm chặt điện thoại, nhắn tin cho Linh Chi: "Chị Chi, tụi nó quay xe hết rồi, em mệt quá!"

    Ở Đà Nẵng, Thảo Vy ngồi một mình trong góc quán cà phê quen thuộc, ánh sáng vàng từ đèn dây bao quanh cô. Trên bàn là laptop cũ kỹ và một cuốn sổ tay đầy chữ viết tay, ghi lại những câu hát của Minh Khang. Cô lướt qua bài đăng của "N", đọc từng bình luận.

    "Tin nhắn này có thật không?" Một người hỏi.

    "Sao công ty chưa lên tiếng?" Người khác thắc mắc.

    Thảo Vy mở sổ, ghi: "Font chữ, cách viết.. Giống tin nhắn Khang từng nhắn trong nhóm fan." Cô nhíu mày, cắn môi, ngón tay lướt qua màn hình để tìm thêm thông tin. Một bình luận khiến cô dừng lại: "Nếu là thật, fandom sẽ thế nào?" Cô nhắn tin riêng cho Linh Chi: "Chi, chị có nghĩ.. lỡ đâu là thật không?" Tin nhắn hiện "đã xem" nhưng không có trả lời. Cô thở dài, nhìn ra cửa sổ, nơi mưa lất phất rơi.

    Trên mạng, cuộc chiến ngày càng nóng. Hashtag MinhKhangVoTrachNhiem và WeStandWithKhang đâm chém nhau không khoan nhượng.

    Một antifan bình luận dưới bài đăng của Linh Chi: "Mù quáng vừa thôi, có tin nhắn rõ ràng mà còn bênh!"

    Linh Chi đáp ngay: "Tụi mày bịa đặt! Đợi công ty giải thích đi!" Nhưng một tin nhắn ẩn danh gửi đến inbox cô khiến tim cô thót lại: "Mày bênh nó, rồi mày sẽ hối hận." Cô chặn tài khoản, nhưng ngón tay bắt đầu run. Cô mở lại bài đăng của "N", đọc kỹ từng dòng, từng ảnh chụp tin nhắn. "Không thể nào!" Cô lẩm bẩm, nhưng giọng nói yếu dần. Cô nhìn tấm ảnh selfie với Minh Khang, nụ cười của anh trong ảnh bỗng xa lạ.

    Ngọc Ánh, vẫn trong lớp học, mở lại TikTok, thấy một video mới: Một fan khác khóc nức nở, nói: "Tôi đã bỏ tiền mua vé concert, giờ anh ấy thế này sao?" Cô nhắn tin cho Linh Chi: "Chị Chi, em không biết phải làm sao nữa. Tụi nó nói tụi mình ngu." Cô cúi đầu, nghe tiếng bạn cùng lớp xì xào: "Fan Khang đấy, bênh hoài mà giờ quê." Cô siết chặt tay, cảm giác như cả thế giới đang cười nhạo mình.

    Thảo Vy, tại quán cà phê, gõ một dòng vào sổ: "Nếu Khang sai, mình sẽ thế nào?" Cô nhìn màn hình laptop, nơi bài đăng của "N" đã vượt mốc 10, 000 lượt chia sẻ. Cô nhắn lại cho Linh Chi: "Chi, tụi mình nên chờ công ty. Nhưng em thấy.. có gì đó không ổn." Linh Chi đáp ngay: "Vy, đừng nói bậy! Khang không phải người như thế!" Thảo Vy thở dài, đóng sổ, ánh mắt đượm buồn.

    Bỗng, một tin nhắn xuất hiện trong nhóm chat fandom: "Tao có bằng chứng Khang đi chơi với cô gái đó. Ảnh chụp ở quán cà phê, muốn xem không?" Linh Chi đọc tin nhắn, ngón tay ngừng gõ. Cô nhấp vào ảnh được gửi: Một quán cà phê nhỏ, Minh Khang ngồi cạnh một cô gái, tay anh đặt trên tay cô. Cô nhắm mắt, hình ảnh Khang trên sân khấu, guitar trong tay, ánh đèn chiếu sáng, vụt qua đầu. Nhưng lần này, nụ cười của anh không còn ấm áp. Cô hít một hơi sâu, tay run run, không biết mình đang bảo vệ điều gì.

    Vài ngày trước..

    Ánh sáng lạnh từ đèn LED tràn ngập văn phòng sang trọng của công ty giải trí ở trung tâm TP. HCM, chiếu lên tấm kính lớn nhìn ra thành phố nhấp nháy ánh đèn. Trên bàn gỗ dài, một bức ảnh in màu nằm chỏng chơ: Minh Khang ngồi trong một quán cà phê nhỏ, tay đặt trên tay một cô gái, cả hai cười rạng rỡ. Hồng Nhung, trong bộ vest đen sắc sảo, đứng đối diện Minh Khang, ngón tay gõ đều trên bàn, mỗi tiếng click như một nhát búa. Khang ngồi cúi đầu, mái tóc xoăn rối bù, đôi tay đan chặt trên đùi, mắt tránh ánh nhìn xuyên thấu của cô.

    "Cậu giải thích đi?" Hồng Nhung gằn giọng, đẩy bức ảnh về phía Khang: "Đây là ai? Và đừng nói với tôi đây chỉ là 'bạn bình thường'." Giọng cô sắc lạnh, nhưng khóe môi khẽ nhếch, như thể cô đã đoán được câu trả lời và chỉ chờ anh tự đào hố.

    Khang liếc bức ảnh, tim thót lại. Quán cà phê ở quận 7, buổi chiều mưa lất phất, Diệu Linh ngồi đối diện anh, kể về bức tranh cô vừa vẽ. Anh nhớ nụ cười của cô, nhẹ nhàng như ánh nắng lọt qua tán cây. Anh hắng giọng, lắp bắp: "Chị Nhung, cô ấy.. Cô ấy là người yêu em. Nhưng em thề, em không để lộ chuyện này!" Anh ngẩng lên, cố tìm chút đồng cảm trong mắt Hồng Nhung, nhưng chỉ thấy một bức tường băng giá.

    Hồng Nhung bật cười, âm thanh khô khốc vang trong căn phòng: "Người yêu?" Cô bước qua lại trước cửa kính, đôi giày cao gót gõ nhịp trên sàn: "Cậu nghĩ cậu có quyền yêu đương bây giờ sao? Cậu là Minh Khang, ca sĩ độc thân lãng tử, giấc mơ của hàng ngàn cô gái, không phải một anh chàng bình thường lang thang ở Đà Lạt!" Cô dừng lại, chống tay lên bàn, ánh mắt khoan thẳng vào anh: "90% fan của cậu là nữ, từ 16 đến 25 tuổi. Họ bỏ tiền mua vé concert, merchandise, stream nhạc của cậu vì họ tin cậu là của họ. Một bức ảnh thế này lên mạng, fandom tan rã, hợp đồng quảng cáo mất trắng. Cậu muốn hủy hoại tất cả chỉ vì một cô gái?"

    Khang siết chặt tay, móng tay cắm vào da. Anh nghĩ đến Linh, đến căn hộ nhỏ của cô, nơi cô vẽ tranh và hát theo những bài hát của anh. Anh muốn hét lên rằng anh yêu cô, rằng anh không muốn sống như một bức tượng được công ty chạm khắc. Nhưng anh chỉ lẩm bẩm: "Chị Nhung, em yêu cô ấy. Em không muốn làm tổn thương Linh." Giọng anh yếu ớt, như một cậu bé bị bắt quả tang.

    Hồng Nhung ngồi xuống, khoanh tay, nụ cười mỉa mai nở trên môi: "Tình yêu không trả được nợ, Khang. Công ty đã đổ hàng tỷ đồng vào cậu – MV, concert, chiến dịch truyền thông. Cậu nghĩ cậu nổi tiếng nhờ tài năng thôi sao? Chúng tôi xây dựng cậu, và chúng tôi có quyền quyết định cậu sống thế nào." Cô gõ nhẹ lên bức ảnh: "Chấm dứt chuyện này ngay, hoặc ít nhất giữ nó kín như cái bóng của cậu. Nếu cô ta làm lộ, tôi sẽ xử lý. Nhưng cậu phải hợp tác. Còn không thì trả chúng tôi 20 tỷ theo như thỏa thuận phá vỡ hợp đồng, rồi biến! Thích làm gì thì làm."

    Khang cúi đầu, cảm giác nghẹt thở như có ai bóp chặt cổ. Anh nhớ ánh đèn sân khấu, tiếng hò reo của fan, những dòng bình luận trên Instagram gọi anh là "hoàng tử." Nhưng anh cũng nhớ Linh, cách cô nắm tay anh trong bóng tối, thì thầm rằng cô tin anh hơn bất kỳ ai. Anh gật đầu, giọng khàn khàn: "Em sẽ làm theo chị. Nhưng.. Đừng làm gì tổn thương Linh, được không?"

    Hồng Nhung gật đầu, nụ cười không chút ấm áp: "Tốt. Giờ về đi, và đừng để tôi thấy thêm một bức ảnh nào nữa." Cô quay lại laptop, như thể cuộc nói chuyện chưa từng xảy ra.

    Khang đứng dậy, bước ra hành lang tối om. Điện thoại anh rung lên, một tin nhắn từ Diệu Linh: "Anh, em có thai." Anh đứng sững, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt tái nhợt. Thành phố bên ngoài vẫn nhấp nháy, nhưng thế giới của anh vừa chao đảo.

    Sau đó 40 phút..

    Mưa lất phất rơi ngoài cửa sổ căn hộ nhỏ của Diệu Linh ở quận 4, TP. HCM, tiếng rả rích hòa lẫn với ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn. Trên bàn vẽ, màu nước loang lổ trên bức tranh chưa hoàn thiện: Minh Khang chơi guitar dưới ánh trăng, nét cọ còn dang dở. Linh ngồi trên sofa, tay ôm tách trà nguội, ánh mắt dao động giữa hy vọng và lo lắng. Cánh cửa mở ra, Khang bước vào, áo sơ mi linen nhàu nhĩ, mái tóc xoăn ướt sũng. Anh đứng gần cửa, tay xoa gáy, mắt tránh nhìn thẳng vào cô.

    "Linh, em.. em chắc chứ?" Khang hỏi, giọng run run, như thể muốn câu trả lời sẽ thay đổi. Linh hít một hơi, đặt tách trà xuống bàn, tay siết chặt: "Em kiểm tra ba lần, Khang. Em có thai." Giọng cô khẽ, nở nụ cười hạnh phúc, nhưng mỗi từ như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

    Khang bước qua lại, ánh sáng đèn chiếu bóng anh lên tường, méo mó và bất định: "Anh.. anh không ngờ mọi chuyện lại thế này!" Anh lẩm bẩm, ngồi xuống đối diện Linh, nhưng không dám nhìn vào mắt cô. Anh nhắc đến cuộc nói chuyện với Hồng Nhung, giọng càng lúc càng rối: "Chị Nhung nói nếu chuyện này lộ ra, fandom sẽ quay lưng. Công ty sẽ không tha cho anh. Em biết anh đang ở đâu mà, Linh, anh không thể.." Anh bỏ lửng, tay vò tóc.

    Linh sững sờ, tách trà rung lên trong tay cô: "Không thể gì, Khang?" Cô đứng dậy, giọng lạc đi: "Anh đang nói gì vậy? Đó là con của chúng ta!"

    Khang cúi đầu, thì thầm: "Linh, em.. Em có nghĩ đến việc.. Giải quyết không? Anh sẽ lo mọi chi phí, anh hứa." Anh ngẩng lên, ánh mắt cầu khẩn, nhưng vẫn không dám đối diện cô.

    Không gian như đông đặc. Linh bước lùi, tay ôm ngực, nước mắt lăn dài: "Giải quyết?" Cô hét lên, giọng vỡ òa: "Anh đang nói về con của chúng ta! Anh nghĩ tiền có thể xóa đi tất cả sao?" Cô quay lại bàn vẽ, chỉ vào bức tranh: "Em từng nghĩ anh là người này, người sẽ ở bên em dù cả thế giới sụp đổ. Hóa ra em sai!" Cô xé bức tranh làm đôi, mảnh giấy rơi lả tả xuống sàn.

    Khang đứng bật dậy, giơ tay như muốn ôm cô, nhưng dừng lại: "Linh, anh yêu em, nhưng anh chưa sẵn sàng. Sự nghiệp của anh.. Anh không thể mất tất cả." Linh giật tay ra khỏi tay anh, giọng lạnh lùng: "Mất tất cả? Còn em thì sao, Khang? Em phải chịu đựng thế nào?" Cô mở cửa, mưa bên ngoài ùa vào: "Đồ tồi.. Ra khỏi đây. Đừng liên lạc với tôi nữa."

    Khang đứng sững, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc. Anh bước ra ngoài, tiếng mưa át đi tiếng nấc của Linh. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại cô với bóng tối và mảnh tranh vỡ vụn.

    Đêm ấy, một cô gái đã khóc cạn nước mắt..

    Đêm khuya, căn phòng trọ nhỏ của Diệu Linh ở quận 4, TP. HCM chìm trong ánh sáng xanh nhạt từ chiếc laptop cũ kỹ. Trên bàn gỗ sứt mẻ, một bức ảnh siêu âm nằm cạnh cốc cà phê nguội, góc ảnh hơi cong vì được vuốt ve quá nhiều. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua màn mưa lất phất, chiếu lên khuôn mặt Linh – đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự quyết tâm. Cô ngồi trước laptop, giao diện diễn đàn giải trí sáng rực trên màn hình, con trỏ nhấp nháy trong khung soạn bài.

    Linh hít một hơi sâu, tay run run đặt lên bàn phím. Cô thì thầm, như nói với bức ảnh siêu âm: "Mẹ sẽ bảo vệ con, dù có chuyện gì." Cô bắt đầu gõ, tự xưng là "N" để che giấu danh tính. Tiêu đề bài đăng hiện lên: "Minh Khang – Ca sĩ lãng tử hay kẻ vô trách nhiệm?" Ngón tay cô lướt nhanh, kể lại việc Khang yêu cầu cô phá thai, bỏ rơi cô sau những lời hứa suông. Cô đính kèm ảnh chụp tin nhắn của anh, cẩn thận che số điện thoại. Dòng cuối, cô viết: "Tôi không muốn phá hoại ai, nhưng sự thật cần được biết."

    Cô dừng lại, ngón tay lơ lửng trên phím. Hình ảnh Khang hiện lên: Anh hát cho cô nghe trong căn hộ này, ánh mắt dịu dàng như muốn ôm lấy cả thế giới. Nhưng rồi cô nhớ ánh mắt lạnh lùng của anh khi nói "giải quyết" tiếng cửa đóng sầm sau lưng anh trong cơn mưa. Cô cắn môi, máu rỉ ra, tay tiếp tục gõ. Một tin nhắn từ bạn thân nhảy lên màn hình: "Linh, tớ vừa nghe Khang kể chuyện, đừng đăng! Công ty của Khang sẽ nghiền nát cậu!" Linh liếc bức ảnh siêu âm, thì thầm: "Không ai nghiền nát được mẹ con mình."

    Cô kiểm tra lại bài đăng, tim đập thình thịch. Ngón tay chạm nút "Đăng" màn hình sáng lên, bài viết được gửi đi. Cô ngồi bất động, như vừa thả một quả bom. Laptop kêu tít, thông báo đầu tiên hiện lên: "Trời ơi, có thật không? Minh Khang mà thế sao?" Linh mở Instagram, thấy bài đăng được chia sẻ, bình luận chất đống: "Fan Khang sốc chưa?" Cô tắt laptop, ôm mặt, nước mắt lăn qua kẽ tay. Tiếng mưa bên ngoài át đi tiếng nấc, nhưng trong lòng cô, một phần như vừa được giải thoát, một phần chìm vào nỗi sợ.

    Linh đứng dậy, bước ra ban công nhỏ, gió lạnh lùa qua áo mỏng. Cô ôm bụng, nhìn xuống đường phố tấp nập, nơi ánh đèn không bao giờ tắt: "Mẹ sẽ không để con chịu thiệt." Cô thì thầm, ánh mắt kiên cường dù khuôn mặt vẫn đẫm lệ.

    Hiện tại..

    Căn hộ sang trọng của Minh Khang ở trung tâm TP. HCM chìm trong bóng tối, rèm cửa kéo kín chỉ để lọt vài tia sáng mờ nhạt từ đường phố. Sàn nhà ngổn ngang vỏ lon bia, chai rượu vang lăn lóc cạnh bàn trà, mùi cồn thoang thoảng hòa với không khí ngột ngạt. Trên bàn, điện thoại rung liên hồi, màn hình sáng lên với hàng chục tin nhắn từ Hồng Nhung: "CẬU Ở ĐÂU? KHÔNG ĐƯỢC NÓI GÌ HẾT!" Tivi bật kênh tin tức, âm thanh bị tắt, nhưng ánh sáng xanh nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của Khang – mắt thâm quầng, râu lún phún, mái tóc xoăn rối bù như vừa trải qua một cơn bão.

    Khang ngồi co ro trên ghế sofa, tay cầm điện thoại nhưng ngón tay lưỡng lự. Anh lướt Instagram, hashtag MinhKhangVoTrachNhiem vẫn chễm chệ ở top trending, kèm theo những bình luận như dao cứa: "Lãng tử cái gì, đồ đểu giả!" "Fan còn bênh không, tỉnh lại đi!" Anh tắt màn hình, ném điện thoại xuống bàn, nhưng tiếng rung vẫn vang lên, như một lời nhắc nhở không thể thoát khỏi. Anh đứng dậy, mở tủ lấy chai rượu, nhưng tay run đến mức làm rơi ly thủy tinh. Mảnh vỡ lấp lánh trên sàn, phản chiếu ánh sáng mờ, như những mảnh vỡ của hình tượng anh từng xây dựng.

    Điện thoại reo, tên Hồng Nhung hiện lên. Khang nhắm mắt, hít một hơi, rồi bắt máy.

    "Cậu đang làm gì vậy?" Giọng Hồng Nhung gầm qua loa, sắc như lưỡi dao: "Tôi đã nói không được lên mạng, không được nói gì! Luật sư đang xử lý, cậu chỉ cần im lặng!"

    Khang mở miệng, giọng khàn khàn: "Chị Nhung, em không chịu nổi nữa. Em muốn xin lỗi, em muốn gặp cô ấy.."

    Hồng Nhung cắt lời: "Xin lỗi? Cậu muốn tự hủy hoại mình à? Nghe tôi, ở yên đó, mọi chuyện sẽ qua."

    Cuộc gọi kết thúc, để lại Khang với tiếng tút tút vô hồn. Anh nhìn vào gương treo trên tường, lẩm bẩm: "Mày là ai, Khang? Mày từng là ai?" Anh đấm vào tường, cơn đau lan từ tay lên tim, nhưng không át được cảm giác trống rỗng.

    Anh ngồi xuống sàn, mở tin nhắn cũ với Diệu Linh. Hàng chục tin nhắn anh gửi gần đây hiện trạng thái "đã gửi" nhưng không "đã xem" : "Linh, anh xin lỗi, làm ơn nói chuyện với anh." "Linh, anh biết anh sai, chỉ một lần thôi." Anh gọi cho cô, nhưng số đã bị chặn, giọng máy lạnh lùng vang lên: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Anh ôm đầu, hình ảnh Linh hiện lên: Cô vẽ tranh trong căn hộ nhỏ, cười rạng rỡ khi anh hát, rồi ánh mắt vỡ vụn khi anh yêu cầu cô "giải quyết." Anh lẩm bẩm: "Linh, anh không muốn thế này.." Nhưng giọng anh lạc đi, như bị nuốt chửng bởi bóng tối.

    Anh đứng dậy, bước đến góc phòng nơi cây guitar nằm phủ bụi. Anh từng chơi nó trong những buổi livestream, fan gọi anh là "hoàng tử acoustic." Giờ đây, dây đàn xỉn màu, như một vật chứng cho giấc mơ đã phai. Anh chạm vào dây, nhưng không đánh, chỉ ngồi xuống, đầu tựa vào tường. Tiếng xe cộ bên ngoài vọng vào, thành phố vẫn sống, nhưng Khang cảm thấy mình như một bóng ma, bị bỏ lại sau ánh đèn sân khấu.

    Bỗng, tivi tự tăng âm lượng, một bản tin phá vỡ sự im lặng: "N, cô gái trong scandal Minh Khang, cung cấp đoạn ghi âm xác thực. Công ty giải trí đối mặt với khủng hoảng." Khang giật mình, nhìn màn hình. Đoạn ghi âm vang lên, giọng anh lạnh lùng: "Linh, em giải quyết đi, anh sẽ lo tiền." Anh vơ lấy điều khiển, tắt tivi, nhưng tiếng nói của chính mình vẫn vang vọng trong đầu, như một bản án không thể trốn chạy. Anh ngồi bất động, tay siết chặt, ánh sáng từ tivi đã tắt, nhưng bóng tối trong căn hộ không thể che giấu những mảnh vỡ của anh.

    Vài tháng sau..

    Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên góc phòng ngủ của Linh Chi ở quận 7, TP. HCM, nơi những mảnh poster Minh Khang xé dở nằm rải rác trên sàn. Bức ảnh selfie cô chụp cùng anh tại fan meeting, từng được lồng khung cẩn thận, giờ nằm úp mặt dưới gầm giường. Linh Chi ngồi co ro trên ghế, điện thoại rung liên hồi, màn hình sáng lên với thông báo từ Instagram và Zalo. Cô mở YouTube, ngón tay run rẩy nhấn vào video mới nhất: "Đoạn ghi âm Minh Khang yêu cầu bạn gái phá thai." Giọng anh vang lên, lạnh lùng, không chút cảm xúc: "Linh, em giải quyết đi, anh sẽ lo tiền." Linh Chi sững sờ, tay buông rơi điện thoại, nước mắt lăn dài trên má. Cô thì thầm: "Sao anh làm thế, Khang?"

    Cô lướt Instagram, bài đăng bảo vệ Minh Khang mà cô đăng vài ngày trước giờ ngập trong bình luận cay nghiệt: "Mù quáng vừa thôi, nghe ghi âm chưa?" "Fan Khang đúng là trò cười!" Cô xóa bài đăng, ngón tay run đến mức nhấn nhầm hai lần. Cô mở nhóm chat fandom trên Zalo, nơi hàng chục thành viên đã rời nhóm, chỉ còn vài người tranh cãi yếu ớt: "Chắc là giả, công ty sẽ giải thích!" Linh Chi gõ: "Tôi rời fandom. Tôi không chịu nổi nữa." Cô khóa điện thoại, ôm mặt, tiếng nấc hòa vào tiếng quạt máy kêu rè. Cô nhìn đống sticker Minh Khang trên bàn, từng là báu vật, giờ như những mảnh giấy vô nghĩa.

    Cách đó hàng trăm kilomet, trong một lớp học ở Hà Nội, Ngọc Ánh ngồi cuối phòng, ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô. Giờ nghỉ trưa, nhưng cô lén đeo tai nghe, nghe đoạn ghi âm của Minh Khang. Giọng anh vang lên, mỗi từ như một nhát dao. Cô tắt điện thoại, nhưng một bạn cùng lớp đã nghe được, cười khẩy: "Fan cuồng của Khang đâu rồi? Bênh tiếp đi!" Những tiếng xì xào lan ra: "Hồi đó nó livestream chửi antifan, giờ quê chưa?" Ngọc Ánh cúi đầu, tay siết chặt góc áo, cảm giác như cả lớp đang nhìn cô. Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng khô khốc.

    Về nhà, Ngọc Ánh mở TikTok, thấy fandom chia rẽ. Một video từ fan khác khóc nức nở: "Bỏ tiền mua vé concert, giờ sao đây.." Cô muốn livestream, muốn hét rằng mọi người đang hiểu lầm, nhưng ngón tay dừng lại. Cô nhắn tin cho Linh Chi: "Chị Chi, em sai rồi. Tụi nó nói em ngu, em không biết làm gì nữa." Cô ngồi co ro trong phòng, nhìn chiếc áo in hình Khang treo trong tủ, ánh mắt trống rỗng. Mẹ cô gõ cửa, giọng bực bội: "Con bỏ học hành vì một ca sĩ à? Tắt cái điện thoại đi!" Ngọc Ánh không trả lời, chỉ kéo chăn trùm kín đầu.

    Ở Đà Nẵng, Thảo Vy ngồi trong góc quán cà phê quen thuộc, ánh sáng vàng từ đèn dây bao quanh cô, nhưng không xua tan cảm giác cô đơn. Trên laptop, cô gõ một bài đăng dài trên Facebook: "Fandom của Minh Khang, chúng ta đã sai khi bảo vệ anh ấy. Đoạn ghi âm là thật. Hãy dừng lại và nhìn nhận." Cô nhấn "Đăng" màn hình sáng lên với hàng chục bình luận chỉ trong vài phút: "Cảm ơn Vy, cuối cùng cũng có người nói thật!" "Đồ phản bội fandom, cút đi!" Cô lướt qua, ánh mắt đượm buồn, nhưng tay vẫn nắm chặt cốc cà phê. Cô nhắn tin cho Linh Chi: "Chi, em biết chị đau, nhưng chị sẽ vượt qua. Đừng để Khang định nghĩa mình." Linh Chi không trả lời, nhưng Thảo Vy vẫn nhìn ra cửa sổ, mưa lất phất rơi, như đang rửa trôi điều gì đó.

    Linh Chi bỏ lỡ buổi thuyết trình ở trường, giáo viên nhíu mày: "Em bị sao mà lơ đãng thế?" Bạn bè bắt đầu xa cách, thì thầm sau lưng: "Nó ám ảnh với ca sĩ, phí thời gian." Cô ngồi một mình trong phòng, nhìn đồng hồ, nhận ra mình đã thức trắng hai đêm để tranh cãi online.

    Ngọc Ánh bị mẹ tịch thu điện thoại, cãi nhau đến mức khóc: "Mẹ không hiểu con đâu!" Cô nhìn ra cửa sổ, thấy bạn bè đi chơi, nhưng không dám gọi, sợ bị hỏi về Minh Khang.

    Thảo Vy bị vài fan cũ unfriend, nhưng một tin nhắn từ người lạ khiến cô khựng lại: "Cảm ơn bài viết của bạn, mình cũng từng là fan Khang." Cô mỉm cười nhạt, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

    Linh Chi bật tivi, một bản tin hiện lên: "N, cô gái trong scandal Minh Khang, đã sinh con và chọn làm mẹ đơn thân." Cô tắt tivi, nước mắt lăn dài, không còn vì Khang, mà vì hình ảnh một người phụ nữ cô chưa từng gặp, nhưng dường như hiểu cô hơn bất kỳ ai.

    Một năm sau..

    Ánh hoàng hôn phủ vàng lên công viên nhỏ ở ngoại ô TP. HCM, nơi những tán cây đung đưa trong gió nhẹ, lá xào xạc như thì thầm. Diệu Linh đẩy xe nôi trên lối đi rải sỏi, đứa bé ngủ yên trong xe, đôi má hồng phớt dưới ánh nắng tà. Cô mặc áo thun trắng giản dị, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt ánh lên sự kiên cường. Tiếng chim hót líu lo hòa với tiếng bước chân đều đặn của cô, tạo nên một bức tranh yên bình, như thể thế giới bên ngoài – với những hashtag, bình luận, và bản tin – chưa từng tồn tại.

    Từ cuối con đường, Minh Khang xuất hiện, dáng vẻ tiều tụy trong chiếc hoodie xám cũ kỹ, mái tóc xoăn bết lại, râu lún phún phủ khuôn mặt từng là niềm mơ ước của hàng ngàn fan. Anh bước chậm, tay đút túi, ánh mắt dao động giữa hy vọng và tuyệt vọng. Sự nghiệp của anh đã tan tành: Hợp đồng quảng cáo bị hủy, concert không còn, fandom tan rã, chỉ để lại những bài báo cũ và những bình luận cay nghiệt trên mạng. Anh dừng lại cách Linh vài mét, hắng giọng, giọng khàn khàn: "Linh.. Là anh."

    Linh dừng xe nôi, ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt cô không có đau đớn hay giận dữ, chỉ là sự bình thản của một người đã đi qua cơn bão. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt xe nôi, như muốn bảo vệ đứa bé khỏi bất kỳ xáo trộn nào.

    Khang bước tới gần, tay run run giơ ra, nhưng rồi hạ xuống: "Anh biết anh không xứng đáng." Anh nói, mắt nhìn xuống đất: "Nhưng anh muốn xin lỗi. Anh đã sai, Linh. Anh muốn làm điều đúng đắn, dù muộn." Giọng anh lạc đi, như thể mỗi từ đều phải đào lên từ đống tro tàn của chính mình.

    Linh mỉm cười nhạt, ánh hoàng hôn chiếu lên đôi mắt cô, sáng nhưng lạnh: "Xin lỗi?" Cô hỏi, giọng đều đều. "Giờ thì có ích gì, Khang? Con tôi không cần một người cha xuất hiện khi mọi thứ đã mất." Cô nhìn đứa bé, ánh mắt dịu lại, rồi quay sang anh: "Anh biết không, em đã sinh con một mình, trong phòng bệnh lạnh lẽo, khi báo chí gọi em là 'kẻ phá hoại.'Công ty của anh gửi thư đe dọa, fan của anh chửi rủa em trên mạng. Nhưng lúc đó em vẫn mong anh sẽ xuất hiện với mẹ con em. Rồi thì sao, anh đã không đến. Em không hối hận vì những gì đã làm, với em, con là tất cả những gì em cần."

    Khang quỳ xuống, tay ôm đầu, nước mắt lăn trên má: "Linh, anh mất tất cả rồi." Anh thì thầm: "Sự nghiệp, fan, cả em.. Làm ơn, cho anh một cơ hội." Anh ngẩng lên, ánh mắt cầu khẩn, nhưng Linh lắc đầu, không chút dao động.

    "Cơ hội không phải thứ để xin, Khang. Anh đã đánh mất nó khi không xuất hiện ở phòng sinh lúc tôi trở dạ!" Cô nói, giọng nhẹ nhưng cương quyết: "Nó là thứ anh phải tự tạo ra, nhưng anh đã không làm." Cô nhìn anh, lần cuối, rồi quay đi: "Anh từng là thế giới của tôi, nhưng giờ tôi có thế giới mới rồi."

    Linh tiếp tục đẩy xe nôi, bóng cô và đứa bé hòa vào ánh hoàng hôn, nhỏ dần trên lối đi. Khang vẫn quỳ, nhìn theo, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô, mang theo tiếng cười trẻ thơ từ xa. Anh đứng dậy, lau nước mắt, bước đi ngược hướng, bóng lưng khuất dần sau hàng cây. Đường phố bên ngoài công viên vẫn tấp nập, mạng xã hội vẫn sôi sục với những tranh cãi, nhưng Linh không ngoảnh lại. Cô vuốt nhẹ xe nôi, mỉm cười với đứa bé, ánh hoàng hôn bao lấy hai mẹ con như một lời hứa về những ngày mới.

    Khang bước đi, không biết mình sẽ đi đâu, hay liệu có thể tìm cách chuộc lỗi. Ở đâu đó, fandom tiếp tục chia rẽ, một số fan vẫn bảo vệ anh, một số khác đã quên anh, và Linh Chi, Ngọc Ánh, Thảo Vy đang bắt đầu những chương mới của riêng họ. Công viên chìm vào bóng tối, để lại những câu hỏi không lời đáp.

    (Hết)

    Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện (truyện theo yêu cầu), bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp.


    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Rewrite: Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
     
    iam.wonwoo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2025 lúc 9:21 AM
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...