Đam Mỹ Mùa Hè Của Riêng Chúng Ta - Ngọc Thanh Phong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngọc Thanh Phong, 11 Tháng năm 2025.

  1. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Tên truyện: Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành

    Số chương: 7

    [​IMG]

    Văn án:

    "Một Mùa Hè Của Riêng Chúng Ta" là câu chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng về tình yêu, sự trưởng thành, và những nỗi đau không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Câu chuyện xoay quanh Phong – một sinh viên mỹ thuật tìm đến Đà Lạt để trốn chạy khỏi sự xô bồ của Sài Gòn, nơi anh tìm thấy một không gian yên bình để khám phá bản thân. Tại đây, Phong gặp Nhật – người đàn ông ít nói, trầm tính, sống một cuộc đời đơn giản nhưng đầy ẩn ý.

    Mối quan hệ giữa Phong và Nhật dần phát triển từ những lần trao đổi ánh mắt, những buổi chiều cùng nhau uống trà, và những khoảnh khắc vẽ tranh trong im lặng. Dù chỉ là những điều giản đơn, nhưng lại là sợi dây kết nối hai tâm hồn dần dần hòa vào nhau trong suốt mùa hè đầy mưa và nắng.

    Tình yêu giữa họ không hề ồn ào, cũng không cần phải nói thành lời. Thay vào đó, nó được thể hiện qua những cử chỉ nhỏ nhặt, qua sự hiểu nhau sâu sắc mà không cần phải giải thích. Tình cảm ấy, khi được khơi dậy, sẽ dần trở thành điểm tựa cho cả hai trong cuộc sống đầy biến động sau này.

    Nhưng, như mọi mùa hè, rồi cũng có lúc phải qua đi. Phong và Nhật phải đối mặt với những thử thách mới, những mất mát và đau khổ trong cuộc đời. Từ những cuộc chia ly đến sự xa cách của thời gian, tình yêu của họ vẫn sống trong những ký ức ngọt ngào của những ngày đã qua. Dù không còn hiện diện trong đời nhau, nhưng mỗi mùa hè vẫn mãi trở lại – không phải trong hình hài cũ, mà trong những ký ức, những bài học về tình yêu và sự sống.

    Bộ truyện không chỉ là câu chuyện tình yêu đam mỹ đầy cảm xúc, mà còn là hành trình tìm kiếm sự bình yên trong chính bản thân, chấp nhận những điều không thể thay đổi, và tìm thấy sức mạnh để đứng dậy sau những tổn thương.

    "Một Mùa Hè Của Riêng Chúng Ta" là lời nhắc nhở về tình yêu thương trong cuộc sống, rằng dù cuộc đời có khó khăn, vẫn có những khoảnh khắc đẹp đẽ để chúng ta nhớ mãi, để yêu và để sống.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành


    Chương 1: Mùa hè gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè năm ấy, trời Sài Gòn nóng như mọi khi, nhưng với tôi, đó là mùa hè đầu tiên tôi biết rằng có những điều sẽ ở lại mãi trong tim – dù người thì đã đi mất.

    Tôi tên là Nhật – 27 tuổi, làm thiết kế tự do, sống trong một căn hộ nhỏ ở quận 3. Tôi không quá hướng ngoại, cũng chẳng thích tụ tập bạn bè nhiều. Thế nên mọi thứ trong tôi khá bình lặng, cho đến khi gặp cậu – Phong.

    Phong là bạn của bạn tôi – một người mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có mối liên hệ nào sâu sắc. Hôm ấy, tôi đi uống cà phê cùng Nam – người bạn thân từ thời đại học, và cậu ấy dẫn theo Phong. Tôi còn nhớ rõ hôm đó, Phong mặc áo sơ mi xanh nhạt, tóc hơi rối như vừa mới ngủ dậy, mắt thì nheo lại vì chói nắng, và cậu cười – trời ơi, nụ cười ấy, đến giờ tôi vẫn không quên được.

    – Chào anh, em là Phong. Em nghe Nam nói anh làm thiết kế, em cũng đang học đồ họa năm cuối.

    Tôi gật đầu, đáp lại vài câu xã giao. Nhưng kỳ lạ thay, hôm đó tôi nói nhiều hơn bình thường – chỉ để giữ cuộc trò chuyện với cậu ta lâu thêm chút nữa.

    Phong bắt đầu xuất hiện nhiều hơn sau đó. Ban đầu là đi cùng Nam, rồi sau là đi riêng. Có hôm cậu nhắn tin hỏi tôi vài thứ liên quan đến thiết kế. Rồi hỏi quán cà phê nào đẹp. Rồi hỏi tôi có rảnh không để ngồi vẽ cùng.

    Tôi không rõ từ lúc nào, sự hiện diện của Phong trở thành điều quen thuộc. Như thể mỗi ngày mở mắt ra, tôi đều tự hỏi: "Không biết hôm nay Phong có nhắn tin không nhỉ?"

    Cậu hay kể về những giấc mơ kỳ quặc, những dự án chưa hoàn thành, những bản thiết kế bị giảng viên chê. Cậu có vẻ lạc quan, nhưng tôi nhìn ra được một chút gì đó rất mong manh trong mắt cậu – như thể Phong đang chống chọi với thứ gì đó mà không ai hay biết.

    Một buổi tối, khi trời vừa dứt mưa, Phong gọi điện bảo:

    – Anh ra ngoài đi, em có cái này muốn cho anh xem.

    Tôi bước xuống phố, thấy cậu đang ngồi trên xe máy trước hẻm, tay cầm một bản vẽ được cuộn lại.

    – Em vừa hoàn thành poster cho đồ án tốt nghiệp. Nhưng em muốn anh là người đầu tiên xem.

    Tôi cầm bản vẽ, mở ra dưới ánh đèn đường. Đó là một thiết kế mang hơi hướng cổ điển, với màu sắc trầm ấm và đường nét mềm mại – rất khác với phong cách trẻ trung thường thấy ở sinh viên năm cuối. Ở góc dưới là dòng chữ nhỏ: "Cảm ơn vì đã ở bên em trong những ngày em thấy mình chẳng là ai cả."

    Tôi ngẩng lên nhìn Phong. Cậu không nói gì, chỉ cười – nụ cười lần này không tươi như những lần trước. Có gì đó đọng lại trong mắt cậu.

    Phong biến mất vài tuần sau đó.

    Không tin nhắn. Không điện thoại. Không dấu vết.

    Nam cũng không biết Phong đi đâu. Cậu chỉ bảo Phong xin bảo lưu học kỳ, nói cần "thời gian để ổn định lại sức khỏe".

    Tôi bối rối, lo lắng, rồi giận. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi, dù giữa chúng tôi chưa từng có lời hứa nào. Nhưng cảm giác đó vẫn rất thật. Những ngày không có Phong, căn phòng trở nên quá yên lặng. Tôi vẫn mở những đoạn tin nhắn cũ, vẫn vào Instagram cậu, vẫn đợi.. một điều gì đó sẽ trở lại.

    Một tháng. Hai tháng. Ba tháng.

    Cho đến một hôm, tôi nhận được email từ một địa chỉ rất lạ. Không tên người gửi. Chỉ có một dòng:

    "Em xin lỗi vì biến mất. Em chỉ không muốn anh thấy em trong giai đoạn tồi tệ nhất. Em đang điều trị trầm cảm."

    Tôi đã ngồi đó cả tiếng chỉ để đọc đi đọc lại bức thư ấy. Rồi tôi hồi âm, kể cho cậu nghe tôi đã lo đến mức nào, đã giận thế nào, nhưng sau cùng vẫn chỉ viết:

    "Phong, anh vẫn ở đây. Bao giờ em sẵn sàng quay lại, anh sẽ đợi."

    Cậu quay lại vào đầu mùa mưa năm sau.

    Gầy hơn. Ít nói hơn. Nhưng vẫn là Phong. Vẫn là cậu học trò với nụ cười nhẹ nhàng, và đôi mắt buồn ẩn sau vẻ ngoài hay đùa.

    Chúng tôi không nói nhiều về khoảng thời gian đó. Chỉ ngồi vẽ cùng nhau. Chỉ đi ăn bánh tráng trộn ở đầu hẻm. Chỉ ngồi im lặng bên nhau khi trời mưa.

    Rồi một tối, khi chúng tôi đang ở công viên, Phong ngồi bên tôi, ngước mắt nhìn lên trời.

    – Anh Nhật.

    – Hửm?

    – Nếu một ngày em lại biến mất, anh có ghét em không?

    Tôi quay sang, đặt tay lên tay cậu.

    – Anh không hứa là sẽ không buồn. Nhưng anh hứa là sẽ không ghét em.

    Phong cười, mắt long lanh – không phải vì nước mắt, mà vì những ánh đèn đường phản chiếu. Tôi tin là vậy.

    Đã ba năm trôi qua từ mùa hè ấy.

    Giờ đây, Phong làm thiết kế cho một studio nhỏ ở Đà Lạt. Tôi vẫn ở Sài Gòn, vẫn sống trong căn hộ cũ, vẫn làm việc tự do.

    Chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên. Nhưng mỗi mùa hè đến, Phong lại gửi tôi một bức vẽ – có khi là khung cảnh thành phố trong mưa, có khi là một cành hoa dại, có khi là một bản thiết kế nho nhỏ với dòng chữ "Gửi người cũ mà em vẫn luôn biết ơn."

    Tôi chưa bao giờ yêu ai khác kể từ sau Phong. Có lẽ vì tôi biết, không ai có thể mang lại cho tôi một mùa hè dịu dàng đến thế. Một mùa hè mà người ta chỉ cần một người, để thấy mình được yêu thương đủ đầy – dù không hẳn là trọn vẹn.
     
  4. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành

    Chương 2: Góc kín trong mắt em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong – tháng Bảy, Đà Lạt.

    Trời ở đây lạnh hơn. Không giống như cái nóng oi ả của Sài Gòn, cái lạnh Đà Lạt như len vào từng khe nhỏ trong ngực, nhắc người ta nhớ rằng mình vẫn đang tồn tại, và vẫn đang cô đơn.

    Tôi chuyển đến đây sau khi dứt khỏi đợt điều trị thứ hai. Lần đầu tiên, tôi tưởng mình ổn. Tôi tưởng mình đủ mạnh để quay lại, đủ tỉnh táo để ngồi cạnh anh Nhật mà không để anh thấy tôi đã từng ở đáy sâu nhất của bản thân.

    Nhưng hóa ra, tôi đã sai.

    Những ngày ở Sài Gòn cùng anh, tôi thấy mình sống lại. Anh không hỏi quá nhiều, không cố gắng chữa tôi như một người thầy thuốc. Anh chỉ ở đó – bền bỉ và tĩnh lặng – như một cây đèn nhỏ giữa đêm tối. Có lẽ vì thế mà tôi càng sợ. Càng sợ rằng một ngày anh sẽ phát hiện ra thứ bên trong tôi không phải là những bản thiết kế đẹp đẽ, không phải là sự hài hước mà tôi cố gắng vẽ lên ngoài mặt – mà là một cái hố trống, rộng đến mức chẳng ai có thể lấp nổi.

    Tôi bị trầm cảm từ năm 19 tuổi. Mẹ mất sớm. Ba không bao giờ chấp nhận tôi là người đồng tính. Gia đình chỉ tồn tại trên giấy tờ. Tôi học thiết kế vì đó là cách duy nhất để tôi có thể nói ra suy nghĩ của mình mà không cần mở miệng. Vẽ là ngôn ngữ duy nhất khiến tôi không cảm thấy mình lạc lõng.

    Nhưng kể cả khi tôi vẽ, tâm trí tôi vẫn như một chiếc radio nhiễu sóng. Luôn có một giọng nói trong đầu, thì thầm những điều khốn khiếp:

    "Mày không đủ giỏi."

    "Mày không xứng đáng có ai yêu thương."

    "Nếu mày biến mất, chẳng ai quan tâm."

    Tôi đã tin vào điều đó nhiều năm. Cho đến khi gặp anh Nhật.

    Anh là người đầu tiên khiến tôi muốn sống. Không phải sống để làm gì to lớn. Chỉ đơn giản là sống để được thấy nụ cười của anh mỗi lần tôi kể một câu chuyện vô nghĩa. Sống để ngồi bên anh dưới tán cây trước quán cà phê quen, vẽ những bản nháp chẳng bao giờ hoàn thành. Sống để nghe anh trách nhẹ mỗi khi tôi bỏ ăn hay thức đêm quá nhiều.

    Có lần tôi hỏi anh:

    – Anh không sợ em làm phiền cuộc sống của anh sao?

    Anh trả lời, giọng thật:

    – Anh chỉ sợ.. em không còn ở đây nữa.

    Câu nói đó đâm thẳng vào tôi. Không ai từng nói với tôi điều như vậy. Không ai từng thừa nhận họ sợ mất tôi. Tôi đã khóc sau đêm đó. Không để anh thấy. Tôi gục mặt trên bàn làm việc, cắn tay đến bật máu, để nỗi đau thể xác làm dịu bớt cái nghẹn trong tim.

    Vì tôi biết, tôi vẫn chưa đủ ổn. Tôi vẫn là quả bom nổ chậm. Và tôi không muốn anh Nhật phải sống trong sợ hãi mỗi ngày, chờ xem tôi sẽ tan vỡ lúc nào.

    Thế nên tôi đi.

    Không lời tạm biệt. Không giải thích. Chỉ là một biến mất lặng lẽ như cách tôi từng tồn tại.

    Tôi chọn Đà Lạt vì nơi này ít người, ít tiếng ồn, và có thể lẩn vào sương mù nếu tôi không muốn ai nhìn thấy mình. Nhưng đêm nào cũng vậy, tôi vẫn mơ về anh – mơ mình quay lại căn phòng ở quận 3, thấy anh đang ngồi pha cà phê, quay sang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng ấy.

    Tôi bắt đầu viết thư. Không gửi. Chỉ viết.


    Thứ 7 – gửi anh Nhật (không bao giờ gửi) :

    "Hôm nay trời mưa cả buổi sáng. Em ngồi trong phòng, vẽ bức tranh đầu tiên sau gần một tháng cạn cảm hứng. Em vẽ anh đang ngồi đọc sách, ánh sáng rọi vào góc mặt.

    Em không còn nhớ rõ gương mặt anh, nhưng em nhớ cảm giác khi nhìn anh – rất yên.

    Có lẽ, anh là nơi cuối cùng trong thế giới này mà em cảm thấy mình không cần phải che giấu điều gì cả."

    Tôi gửi cho anh một vài bản thiết kế, một vài câu chuyện ngắn, vài cái tên bài hát tôi từng nghe cùng anh. Không mong hồi âm. Tôi chỉ muốn anh biết – tôi vẫn còn sống. Và tôi vẫn nhớ.

    Tháng 6 năm nay, tôi về Sài Gòn.

    Không báo trước. Không mong gì quá nhiều. Tôi chỉ đứng trước cửa căn hộ anh, như một người khách lạ.

    Anh mở cửa.

    Chúng tôi nhìn nhau.

    Không ôm. Không khóc. Chỉ một nụ cười – rất nhỏ. Nhưng đủ.

    Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng anh, vẽ lại căn bếp cũ, chiếc cửa sổ hẹp nơi ánh sáng luôn rọi vào mỗi sáng, và anh – đang cắm một nhánh hoa nhỏ vào lọ.

    Tôi nghĩ: "Nếu mai tôi lại biến mất, ít nhất, tôi cũng đã sống một ngày trọn vẹn."


    Phong – tháng Năm, Sài Gòn.

    Tôi vẫn đang điều trị. Vẫn có những ngày không muốn rời giường. Nhưng tôi đang học cách không ghét mình nữa.

    Vì đâu đó trong thế giới này, đã từng có một người – không chữa lành tôi, nhưng ở lại đủ lâu để tôi muốn tự chữa mình.

    Và đó, là tình yêu.
     
  5. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành


    Chương 3: "Ở đây, khi em quay lại"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhật – tháng Năm, Sài Gòn.

    Phong quay lại vào một chiều tháng Năm, khi trời vừa ngớt mưa.

    Tôi đang đứng trong bếp, luộc mớ bắp ngô mang về từ Đà Lạt hôm trước, thì tiếng chuông cửa reo lên – từng nhịp ngắn nhưng gấp gáp, như thể ai đó sợ mình sẽ mất can đảm nếu không bấm nhanh.

    Tôi mở cửa. Phong đứng đó.

    Không vali. Không cặp. Chỉ có cậu và ánh mắt vẫn sâu như lần cuối tôi thấy – có lẽ chỉ thay đổi ở chỗ lần này, cậu không che giấu sự mỏi mệt nữa.

    – Anh có thể.. cho em ở lại một vài ngày không?

    Tôi gật. Không hỏi. Không cần biết lý do.

    Tôi đã từng trách bản thân vì không níu giữ Phong lại vào năm ấy. Đã từng nghĩ: "Nếu hôm đó mình hỏi, liệu em có ở lại?"

    Nhưng sau này tôi mới hiểu, có những người không phải không muốn ở lại – chỉ là họ chưa tìm được cách để sống sót giữa chính mình.

    Tôi chọn ở lại, không phải vì tôi mạnh mẽ hơn em. Mà vì tôi không bị nỗi đau nuốt chửng mỗi khi tỉnh dậy. Tôi không có những giấc mơ khiến người ta bật dậy giữa đêm và ngồi thở trong bóng tối. Tôi không phải Phong – và tôi hiểu rằng, yêu em, là học cách đợi em tự trở về.

    Phong ngủ vùi trên chiếc ghế dài ở phòng khách, như thể cậu chưa từng được nghỉ ngơi. Tôi kéo tấm chăn mỏng lên cho cậu, ngồi lặng yên bên cạnh, nghe tiếng mưa lăn nhè nhẹ trên mái tôn.

    Tôi nhìn cậu thật lâu. Không phải để xác nhận cậu đã về, mà để khắc lại lần nữa hình ảnh cậu khi không còn phải gồng mình.

    Cậu rất đẹp – nhưng đó không phải cái đẹp của thanh xuân rực rỡ, mà là cái đẹp mỏng manh của một người đã đi qua nhiều lần đổ vỡ nhưng vẫn đủ dịu dàng để ngồi xuống cạnh tôi.

    Đêm đó, cậu tỉnh dậy, đi về phía ban công, tay ôm một ly nước nóng tôi đã đặt sẵn. Không nói gì một lúc. Rồi cậu khẽ hỏi:

    – Anh có từng mệt vì em không?

    Tôi trả lời sau một hồi im lặng:

    – Có. Nhưng chưa từng muốn buông.

    Cậu ngước nhìn tôi, và lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy nước mắt em rơi – không vì yếu đuối, mà vì em đang học cách thành thật với người khác và với chính mình.

    Phong ở lại ba tuần.

    Ba tuần lặng lẽ nhưng ấm áp.

    Chúng tôi không gọi tên mối quan hệ. Không cần "người yêu" để chứng minh tình cảm. Tôi nấu ăn, em tưới cây. Tôi pha cà phê, em vẽ. Đôi lúc chỉ ngồi im, đọc sách, nghe tiếng xe cộ bên ngoài, như thể mọi vết thương từng có đều đã ngủ yên đâu đó trong lồng ngực.

    Có một đêm, khi tôi đang rửa chén, Phong vòng tay ôm tôi từ phía sau. Không nói gì. Chỉ là cái ôm, rất nhẹ. Nhưng đủ để tôi hiểu: Em đang dần quay lại. Em đang học cách tin rằng mình xứng đáng được yêu.

    Phong không ở lại mãi.

    Cậu quay lại Đà Lạt vào đầu tháng Sáu – tiếp tục điều trị, tiếp tục học cách sống với bản thân. Nhưng lần này, em không đi một mình. Em để lại một chiếc chìa khóa.

    Và trong tờ giấy nhỏ gấp làm tư, em viết:

    "Em không hứa sẽ mãi ở đây. Nhưng em hứa sẽ luôn quay về.

    Và nếu một ngày em không thể quay lại, em mong anh vẫn sống tiếp – với tất cả bình yên mà em đã từng thấy nơi anh."

    Tôi gấp tờ giấy lại, để vào ngăn tủ gỗ gần giường ngủ.

    Tôi không cần lời hứa chắc chắn từ Phong.

    Tôi chỉ cần biết: Trong lòng em, vẫn có chỗ cho tôi.

    Nhật – tháng Mười Hai, Sài Gòn.

    Gió lạnh bắt đầu len vào từng con hẻm. Tôi đứng trên ban công, nhìn xuống phố, tay cầm ly trà nóng.

    Một tin nhắn vừa đến.

    "Tết này em về. Em muốn nấu ăn cùng anh."

    Tôi cười, không nhắn lại. Chỉ đặt điện thoại xuống, pha thêm một ly cho người sắp trở về.


    Vì có những người, ta không cần giữ họ thật chặt.

    Chỉ cần ở đây, khi họ quay lại.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2025
  6. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành

    Chương 4: Căn nhà có hai người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tết năm đó, Đà Lạt lạnh lắm. Nhưng tôi lại thấy lòng mình ấm.

    Phong về đúng như đã hứa. Em mang theo hai túi hành lý – một túi quần áo, một túi đầy gia vị, rau củ, phô mai, và mấy gói trà mà em bảo "tự chọn, không phải hàng siêu thị".

    Tôi không hỏi lý do em mang nhiều như vậy. Chỉ nhìn em bày biện trong bếp, thoăn thoắt thái hành, xào nấu, vừa làm vừa nói chuyện – như thể em chưa từng vắng mặt quá lâu.

    Đêm giao thừa, tôi và em ngồi ngoài ban công, uống trà nóng, nghe tiếng pháo điện tử nổ từ những mái nhà xung quanh. Cả thành phố như thở ra một nhịp dài sau một năm chật vật.

    Phong ngả đầu vào vai tôi.

    – Anh.

    – Ừ?

    – Em tính.. chuyển về lại Sài Gòn.

    Tôi im một lúc. Tim đập nhanh – không phải vì bất ngờ, mà vì một nỗi lo mơ hồ.

    – Quyết định rồi?

    – Rồi. Em nghĩ đã đến lúc.. em không thể cứ sống lưng chừng mãi. Nếu có thể sống một cuộc đời mới, em muốn sống cùng anh.

    Tháng Hai, chúng tôi dọn về sống chung trong căn hộ nhỏ ở quận 3 – nơi tôi đã chờ em quay lại suốt ba năm.

    Phong mang theo một giá vẽ cũ, vài cây đàn ukulele chưa lên dây, một chiếc máy ảnh phim. Em đặt một bức tranh tự vẽ giữa phòng khách – bức tranh chỉ toàn màu xám và xanh lam, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có hai người đứng cạnh nhau dưới tán ô – một người che cho người kia.

    Tôi hỏi:

    – Em là người đứng che, hay người được che?

    Phong cười:

    – Tùy hôm.

    Những ngày đầu sống chung, mọi thứ như mơ.

    Chúng tôi đi siêu thị, cãi nhau vụ nước rửa chén, chọn màu ga trải giường, dán giấy note khắp nơi: "Đừng quên ăn sáng", "Anh nhớ uống thuốc bổ", "Em đi vẽ, về trễ." Cuộc sống thường nhật hóa ra lại là thứ khiến tôi yêu em sâu hơn từng chút một.

    Nhưng tôi biết – sự ổn định mong manh ấy không phải là cái gì vĩnh viễn.

    Phong vẫn có những ngày trầm.

    Có hôm, em ngồi yên trong phòng cả buổi, không bật đèn, không ăn, không trả lời tin nhắn. Những hôm đó, tôi chỉ để một ly trà ấm trước cửa và ngồi bên ngoài, không nói gì – như cách tôi đã từng.

    Một đêm, em kéo tôi lại giường, thì thầm:

    – Em xin lỗi vì vẫn chưa hoàn toàn ổn. Em chỉ sợ.. nếu một ngày nào đó, em gục ngã, anh sẽ mệt mỏi vì phải gồng thay em.

    Tôi ôm em vào lòng, giọng khàn đi:

    – Phong, em không cần phải ổn tất cả mọi ngày. Anh chỉ cần em vẫn chọn ở lại, dù có yếu đuối bao nhiêu lần đi nữa.

    Rồi biến cố đến. Không phải từ em. Mà từ tôi.

    Đầu tháng Tư, tôi đi khám sau vài cơn đau bụng kéo dài. Bác sĩ nghi viêm tụy mạn. Phải làm sinh thiết, xét nghiệm, chụp chiếu.

    Phong ngồi kế bên tôi trong bệnh viện. Tay em lạnh hơn bình thường, nhưng siết rất chặt.

    – Em sẽ không để anh một mình đâu.

    – Anh biết. Nhưng lần này, nếu anh yếu đi, em có đủ sức không?

    Phong nhìn tôi, lần đầu tiên không lảng tránh.

    – Em không biết. Nhưng nếu trước đây anh từng chọn ở lại khi em yếu nhất, thì bây giờ.. đến lượt em.

    Kết quả không quá xấu – chỉ là viêm mãn tính, cần điều trị lâu dài, kiêng khem nghiêm ngặt. Nhưng cú sốc ấy khiến tôi nhận ra: Không có thứ hạnh phúc nào là bất biến. Chúng tôi không thể cứ sống trong trạng thái "bình yên giả định" nữa. Nếu đã sống cùng nhau, thì phải học cách đối mặt – kể cả khi người kia không còn là hình ảnh mạnh mẽ mà ta từng bám víu.

    Phong nấu ăn cho tôi mỗi ngày. Em học cách đọc đơn thuốc, tra từng tác dụng phụ của thuốc, cãi nhau với bác sĩ khi thấy đơn không hợp lý.

    Tôi vẫn mệt, nhưng lòng tôi chưa từng thấy bình yên đến thế.

    Tháng Năm, năm thứ tư kể từ mùa hè đầu tiên ấy.

    Căn nhà nhỏ giờ đã có thêm một chậu lan trước ban công, một kệ sách chung, một ảnh Polaroid của hai người dán trên tủ lạnh.

    Tôi không gọi tên tình yêu này là "hạnh phúc tuyệt đối". Không có gì tuyệt đối. Nhưng nếu em vẫn còn chọn ở đây, cùng tôi gấp từng chiếc khăn, rửa từng cái chén, sống cùng từng cơn mỏi mệt – thì với tôi, đó là tình yêu trọn vẹn nhất.

    Và nếu có một ngày em lại muốn rời đi, tôi sẽ không níu em nữa.

    Vì tôi biết, em sẽ quay lại.



    Không phải vì lời hứa,



    Mà vì nơi này.. đã có một căn nhà.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  7. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành


    Chương 5: Những cánh cửa không mở ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong – tháng Sáu, Sài Gòn.

    Tôi nhận được cuộc gọi từ người chú ở quê sau mười năm gần như không liên lạc.

    – Ba cháu nhập viện. Lần này nặng.

    Tôi đứng im trong gian bếp, tay vẫn cầm dao thái hành, nước mắt bắt đầu chảy ra – không phải vì đau, mà vì tôi không biết mình nên thấy gì: Giận, thương, hay đơn giản là trống rỗng?

    Ba tôi là người duy nhất còn sống trong gia đình. Nhưng ông cũng là người đầu tiên đẩy tôi ra khỏi cửa khi tôi 17 tuổi, sau khi bắt gặp tin nhắn tôi gửi cho bạn trai cũ.

    "Thứ như mày, tao không có con."

    "Mày làm nhục dòng họ."

    "Biến đi, đừng bao giờ quay lại."

    Tôi đã gói ghém tất cả chỉ trong một túi xách nhỏ, bắt chuyến xe lên Sài Gòn, và không bao giờ trở về.

    Nhật – phòng khách, đêm muộn.

    Tôi kể mọi chuyện cho anh.

    Không khóc. Không trách. Chỉ là một dòng kể đều đều, như thể tôi đang đọc lại một chương cũ trong cuốn sách đã từng khiến mình sợ đến phát khóc.

    Anh ngồi nghe, không chen lời. Khi tôi dừng lại, anh chỉ hỏi:

    – Em có muốn đi không?

    Tôi gật. Rồi lắc đầu. Rồi lại gật.

    – Em không biết. Em sợ.

    Anh cầm tay tôi. Mắt nhìn thẳng.

    – Nếu em muốn về, anh sẽ đi cùng.

    Chuyến xe về quê là lần đầu tiên tôi trở lại mảnh đất đã nuôi mình lớn lên, cũng là nơi đầu tiên đẩy tôi xuống hố sâu.

    Mọi thứ vẫn như cũ – bụi đỏ bám trên cây cột điện, con đường làng ngoằn ngoèo, lũ trẻ chơi đá banh ngoài sân đình. Nhưng trong lòng tôi, mỗi bước lại là một tiếng vang.

    Chúng tôi đến bệnh viện huyện vào buổi chiều muộn. Chú tôi nhận ra tôi, gật đầu chào – không nói gì về Nhật. Nhưng ánh mắt ông dừng lại ở hai chiếc vali, nơi bàn tay tôi và anh đang khẽ chạm nhau.

    Ba tôi nằm đó, gầy đi nhiều. Mắt vẫn mở. Khi tôi bước vào, ông nhìn, rất lâu, rồi quay mặt đi.

    Không chào. Không hỏi. Không trách.

    Chỉ là sự im lặng.

    Chúng tôi ở lại ba ngày. Tôi chăm ông, pha nước, đút cháo, lau mồ hôi, im lặng chịu đựng những cái lắc đầu lạnh lùng. Nhật không vào phòng quá nhiều – anh chỉ đứng ngoài, mang đồ ăn, dọn giường, thậm chí nhận những ánh nhìn nửa khó chịu nửa khó hiểu từ họ hàng.

    Nhưng anh không rút lui.

    Tối ngày thứ ba, tôi ngồi bên giường bệnh, lấy hết can đảm hỏi:

    – Ba có muốn con đi không?

    Ông không trả lời. Nhưng giọng ông yếu ớt vang lên sau một lúc:

    – Mày sống sao thì sống. Nhưng đừng để ai trong làng biết.

    Tôi không bất ngờ. Chỉ thấy một cái gì trong tim mình khẽ gãy.

    Tôi ra khỏi phòng. Đứng dưới hành lang bệnh viện, trời không mưa nhưng tôi lại thấy lạnh.

    Nhật bước tới, đưa cho tôi ly trà nóng. Tôi tựa vào vai anh, không khóc, nhưng tôi biết anh nghe rõ nhịp tim tôi đang run.

    – Anh ơi.

    – Ừ?

    – Có phải.. em chưa bao giờ thực sự được phép là chính mình?

    Anh không trả lời ngay. Rồi anh nói:

    – Có chứ. Ở bên anh, em được là chính em.

    Nhưng anh không thể thay thế cả thế giới.

    Anh chỉ có thể đứng cạnh em, mỗi lần em đối mặt với nó.

    Một tháng sau, ba tôi mất.

    Tôi không kịp nói lời gì. Không có cái ôm nào. Không có giọt nước mắt từ người cha đã từng ôm tôi khi tôi sốt cao năm tám tuổi.

    Nhưng tôi đi tang lễ. Tôi đứng giữa đám người không biết về tôi – hoặc vờ như không biết. Nhật không đi cùng, theo lời tôi dặn.

    Tôi không muốn anh phải chịu thêm những cái nhìn đầy ác ý.

    Tối hôm đó, tôi về nhà với anh, mệt rã rời. Nhưng không đau nữa.

    Có lẽ, thứ cần đau.. tôi đã đau hết từ năm 17 tuổi.

    Phong – tháng Tám, Sài Gòn.

    Tôi bắt đầu viết một cuốn sách nhỏ – không để xuất bản, không để ai đọc – chỉ là để kể lại mọi điều tôi chưa từng nói thành lời: Những ngày đêm mất ngủ, nỗi cô đơn kéo dài, tình yêu đầu vỡ vụn, và cả những lần tôi đã nghĩ đến cái chết.

    Cuốn sách có tên: "Nếu Có Một Người Ở Lại".

    Và trang đầu tiên, tôi viết:

    "Gửi người đã không chữa lành tôi – nhưng đã luôn chờ tôi quay về.

    Nhờ anh, tôi không còn là một người bỏ chạy nữa."

    Nhật – tháng Mười, căn hộ nhỏ.

    Chúng tôi sống như mọi cặp đôi bình thường khác – cãi nhau vì ai quên đổ rác, giận nhau vì không nói hết suy nghĩ, ôm nhau sau một ngày mệt.

    Tôi không còn mơ về cái gì hoàn hảo nữa. Tôi chỉ mong, mỗi sáng, quay sang bên cạnh vẫn thấy người ấy ngủ yên.

    Và biết rằng, mình không cần chạy nữa.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  8. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành


    Chương 6: Mình cùng xây một chỗ về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhật – cuối năm, Sài Gòn.

    Tôi bước ra từ phòng khách, thấy Phong đang ngồi trên sàn, lưng tựa vào sofa, tay cầm cuốn sổ vẽ, lặng lẽ phác một khung cảnh.

    – Vẽ gì đấy?

    – Một quán cà phê.

    – Ở đâu?

    – Ở đây. Nhưng.. chưa có.

    Em quay sang tôi, mắt sáng hơn bình thường, rồi chìa ra bản phác thảo.

    Một không gian nhỏ: Cửa kính, dây đèn vàng, một kệ sách, vài bức tranh treo tường – và ở góc trong cùng là hai chiếc ghế đơn kê cạnh cửa sổ. Trên bàn có ly trà, và một chậu xương rồng.

    – Anh thấy sao?

    Tôi không cần nghĩ quá lâu.

    Tôi đã từng muốn có một tổ ấm với Phong.

    Nhưng hôm đó, tôi nhận ra: Chúng tôi đang có đủ để bắt đầu nhiều hơn cả một mái nhà – là một cuộc đời chung.

    Ba tháng sau, chúng tôi thuê lại một mặt bằng cũ ở quận 1.

    Tiền không nhiều – phần lớn là tiền tiết kiệm của tôi và phần em dành dụm từ mấy đơn vẽ minh họa freelance. Mặt bằng cũ kỹ, thấm nước, mùi sơn cũ còn vương trên tường. Nhưng chúng tôi bắt tay vào sửa, từng chút một.

    Phong vẽ tranh tường.

    Tôi chọn ghế, đèn, lọ hoa.

    Chúng tôi đi chợ đồ cũ, lụm từng chiếc muỗng, đĩa sứ, mấy chậu cây ốm yếu đem về chăm.

    Một buổi tối, sau khi treo xong bảng hiệu "& HÈ QUÁN", Phong hỏi tôi:

    – Nếu sau này không ai đến thì sao?

    Tôi cười, nắm tay em:

    – Thì mình ngồi uống với nhau mỗi ngày. Vẫn có hai người, là đủ rồi.

    Ngày khai trương, chỉ có vài người bạn thân, mấy anh chị họa sĩ quen cũ của Phong, một vài khách lạ ghé ngang vì tò mò.

    Nhưng quán không vắng.

    Vì những ai đến đều nán lại rất lâu. Họ đọc sách, viết sổ tay, nhìn tranh treo trên tường, hỏi về "câu chuyện đằng sau cái tên & HÈ".

    Phong trả lời:

    – Là nơi dành cho những người từng bước qua mùa hè của riêng mình, và vẫn ở lại.

    Phong – nhật ký tháng Ba.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống một cuộc đời như thế này – yên ổn, có người ở cạnh, có công việc mình yêu, và không còn thấy mình sai vì đã tồn tại.

    Có hôm, một khách nữ ghé vào quán, thấy tôi và Nhật đang trang trí lại bàn sách. Chị ngồi uống trà gần ba tiếng, rồi lúc ra về thì dừng lại:

    – Hai bạn.. là "một cặp", đúng không?

    Tôi ngập ngừng. Nhưng Nhật gật đầu:

    – Vâng. Là người thương của nhau.

    Chị mỉm cười, thật lòng:

    – Cảm ơn hai bạn. Ở đây, tôi thấy dễ thở.

    Tháng Năm, tròn 5 năm từ ngày Phong bỏ lại tất cả và rời đi.

    Chúng tôi cùng nhau đi du lịch Nhật Bản – chuyến đi đầu tiên ra khỏi đất nước sau bao nhiêu lần lỡ hẹn. Chúng tôi đăng ký kết hôn tạm thời ở một quận nhỏ cho phép, không giấy tờ chính thức, không ràng buộc pháp lý ở Việt Nam – nhưng là điều tượng trưng mà Phong từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có được.

    Lúc nhận giấy chứng nhận, Phong rơi nước mắt.

    Em hỏi tôi:

    – Liệu một ngày nào đó, ở quê mình, người như tụi mình cũng được nhìn như người bình thường?

    Tôi không trả lời chắc chắn. Chỉ nắm tay em, như vẫn luôn làm.

    – Có thể chưa phải bây giờ. Nhưng chúng ta đang sống như thể điều đó đã là sự thật.

    Về nước, chúng tôi tiếp tục sống như mọi đôi yêu nhau bình thường – chỉ có điều tình yêu của chúng tôi từng phải đấu tranh để tồn tại.

    Quán & HÈ ngày càng đông. Có người bảo quán "có vibe chữa lành."

    Có người viết review: "Ở đây không hỏi bạn là ai, chỉ hỏi bạn muốn uống gì và thích ngồi góc nào."

    Và có người.. quay lại hàng tuần, chỉ để ngồi một mình với tách trà, như tôi từng ngồi trong bóng tối nhiều năm trước.

    Cuối năm, tôi viết lên bảng phấn một dòng chữ mới:

    "Ở đây có một cặp người yêu nhau. Không ồn ào. Không che giấu. Chỉ là.. cùng nhau sống bình thường như bao người khác."

    - & HÈ, 2025

    Có lẽ chúng tôi chưa thay đổi được thế giới.

    Nhưng chúng tôi đã tự tạo một thế giới nhỏ để sống tử tế với chính mình.

    Và ở đó, mùa hè năm nào vẫn còn – như một lời hứa không bao giờ bị bỏ quên.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  9. Ngọc Thanh Phong

    Bài viết:
    55
    Mùa hè của riêng chúng ta

    Tác giả: Ngọc Thanh Phong

    Thể loại: Đam mỹ, chữa lành

    Chương 7: Khi mùa hè đã qua rồi


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong – tháng Ba, Đà Lạt.

    Tôi trở lại ngôi nhà cũ của Nhật ở dốc Hạ Hồi – căn nhà chúng tôi từng gọi là nơi tạm trú cho nỗi buồn.

    Không khí mát, trời trong. Hoa tím bên cửa sổ vẫn nở – như thể chưa có gì đổi thay. Nhưng tôi biết, mọi thứ đã khác.

    Anh không còn ở đây.

    Nhật mất vào cuối mùa đông năm ngoái, sau một cơn biến chứng bất ngờ từ căn bệnh tụy mãn tính mà chúng tôi tưởng đã kiểm soát được.

    Anh ra đi lặng lẽ – như cách anh vẫn sống: Không ồn ào, không tạo gánh nặng, không để lại gì ngoài một cuốn sổ tay và một cái ô xếp để ngay cửa.

    Phong, nếu một ngày anh đi trước, đừng khóc quá lâu.

    Hãy tiếp tục sống như em từng dạy anh: Nhìn lên trời, uống một ngụm trà, và nghĩ về mùa hè.

    – Nhật

    Tôi đã không khóc. Trong ba ngày đầu.

    Tôi gọi điện báo tin cho vài người thân, đóng cửa quán, tự tay chuẩn bị tang lễ nhỏ. Không treo khăn trắng, không vòng hoa lớn. Chỉ một khung ảnh chụp anh đang cười – giữa vườn, tay cầm một nhành oải hương – và tấm bảng:

    "Người ấy từng sống ở đây, yêu một người, và không hề hối tiếc."

    Tôi khóc vào đêm thứ tư.

    Một mình, giữa căn bếp, khi rót trà mà quên mất là chỉ còn một tách.


    Phong – tháng Sáu, quán & HÈ.

    Tôi mở lại quán sau 3 tháng. Người ta hỏi tôi có ổn không. Tôi gật đầu, nhưng không chắc.

    Tôi thay đổi không gian một chút – treo thêm tranh Nhật từng chụp, để lại đôi ghế ở góc cửa sổ, và giữ nguyên một tách trà nóng ở đó mỗi sáng. Không ai được ngồi vào ghế ấy. Nhưng ai cũng hiểu.

    Tôi bắt đầu viết lại. Không phải để kể chuyện tình của chúng tôi – mà để kể những gì còn lại sau đó. Tôi gọi tập sách mới là: "Một Người Ở Lại".

    Nó không bán chạy. Nhưng có một cậu sinh viên đọc xong đã gửi mail:

    "Em nghĩ, nếu một ngày em cũng mất đi người em thương, em sẽ quay lại đọc cuốn này. Vì nó nói rằng: Sống tiếp cũng là một cách giữ người ta ở bên."


    Mười năm sau.

    Quán & HÈ trở thành nơi lui tới của rất nhiều người trẻ – những kẻ đang yêu, vừa chia tay, hoặc đơn giản là đang cố hiểu chính mình.

    Một số khách cũ giờ đã có gia đình, có người quay lại và kể với tôi:

    "Em từng ngồi góc đó, khóc vì một người. Giờ em ngồi đây với chồng em."

    Tôi chỉ cười, gật đầu.

    Có một bé gái 6 tuổi, tên là Nhật Linh, cứ gọi tôi là "chú Hè". Mỗi lần tới quán, bé lại ngồi vào lòng tôi, đòi vẽ tranh cùng.

    Mẹ bé – một khách quen, từng là học sinh Nhật dạy – đã hỏi:

    – Chú Nhật.. là tình đầu của chú hả?

    Tôi lặng đi một chút. Rồi mỉm cười:

    – Không. Là tình cuối.

    Một chiều cuối tháng Năm, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh nắng hắt lên ly trà. Gió thổi nhẹ. Không lạnh, không nóng – vừa đủ khiến tôi nghĩ về mùa hè năm ấy.

    Tôi nhắm mắt, tưởng tượng giọng anh.

    "Phong, đừng cố giữ mùa hè mãi. Nó sẽ qua.

    Nhưng nếu em sống tốt.. nó sẽ quay lại, mỗi năm, bằng cách riêng của nó."

    Tôi mỉm cười.

    Vì tôi biết, anh vẫn ở đây. Trong mọi hơi thở của quán này. Trong cách tôi pha trà. Trong những bức tranh tôi chưa vẽ xong. Trong từng trang sách.

    Và trên chiếc ghế trống mỗi sáng.

    Hết.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...