

Rơi Xuống
Trình bày: Nhất Chỉ Bạch Dương
Tác từ: Nhất Chỉ Bạch Dương
Tác khúc: Thi Tĩnh Dịch
Biên khúc: Nhất Văn
Có những bài hát không cần quá cao trào, cũng chẳng cần phối khí phức tạp chỉ bằng giai điệu nhẹ nhàng và ca từ đầy chất thơ, vẫn có thể khiến người nghe nghẹn lại. "Rơi Xuống" của Nhất Chỉ Bạch Dương chính là một bản nhạc như vậy, như một áng thơ buồn nhỏ giọng giữa đêm sâu, dành cho những trái tim đang hoang hoải trong chính mình.
Bài hát kể về một linh hồn mỏi mệt, lạc lối giữa thế giới đầy mâu thuẫn. Hình ảnh chiếc lá cuối thu tưởng chừng nguyên vẹn nhưng lại tan nát chỉ sau một bước chân, hay bông tuyết mùa đông nở rộ như hoa nhưng chỉ cần một chạm nhẹ cũng hóa thành nước, đều là ẩn dụ tinh tế cho sự mong manh của con người, cả thể xác lẫn tinh thần.
Lời ca không quá trừu tượng, nhưng lại ẩn chứa nhiều tầng cảm xúc. Có lúc ta như nghe được chính mình trong câu hát ấy: "Ta biết lấy gì vá cho dáng hình rách nát, biết làm sao xoay ngược phút rơi tàn". Đó là cảm giác bất lực khi không thể cứu vãn chính mình, khi mọi nỗ lực níu kéo đều tan biến trong phút chốc. Càng nghe, càng cảm thấy như bài hát đang thì thầm thay cho những điều ta chẳng thể gọi thành tên.
Cá nhân mình đặc biệt ấn tượng với cách bài hát dùng hình ảnh thiên nhiên – lá thu, tuyết đông, ngân hà, để kể một câu chuyện rất "người". Những cảm xúc như bị nuốt chửng, bị lãng quên, như linh hồn khao khát tự do bị nhốt trong lớp vỏ câm lặng, thật gần gũi mà cũng thật đau đáu.
Với mình, "Rơi Xuống" không chỉ là một bản nhạc buồn mà còn là một sự an ủi. Vì đôi khi, việc nhận ra mình đang rơi cũng là bước đầu tiên để tìm lại mặt đất. Nếu bạn đang cảm thấy chênh vênh, có lẽ bài hát này sẽ cho bạn một chút đồng cảm như một bàn tay vỗ nhẹ lên vai, không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên.
Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, phía dưới là bản Trung.
Lời bài hát
我像是
秋末的叶
看似完整
轻轻一踩就碎了
冬天的雪
开成了花
掌心一碰就化了
我该如何缝缝补补我的轮廓
又该如何逆转我的坠落
我快看不清了
这世界真实的颜色
哪个轻
哪个浊
哪个瞬间是真的
直到将我整个吞没
再没有人记得我
远处传来一阵悲歌
前方有烟雾弥漫着
玫瑰被丢进燃起的萤火
我却还想补救些什么
可是呢
我这身
木讷的躯壳
要如何
保护好
想自由的魂魄
抬头仰望的那片星河
终有天彻底干涸
我像是
秋末的叶
看似完整
轻轻一踩就碎了
冬天的雪
开成了花
掌心一碰就化了
我该如何缝缝补补我的轮廓
又该如何逆转我的坠落
我快看不清了
这世界真实的颜色
哪个轻
哪个浊
哪个瞬间是真的
直到将我整个吞没
再没有人记得我
我像是
秋末的叶
看似完整
轻轻一踩就碎了
冬天的雪
开成了花
掌心一碰就化了
我该如何缝缝补补我的轮廓
又该如何逆转我的坠落
我快看不清了
这世界真实的颜色
哪个轻
哪个浊
哪个瞬间是真的
直到将我整个吞没
再没有人记得我
Pinyin
Wǒ xìang shì
Qiū mò de yè
Kàn sì wán zhěng
Qīng qīng yī cǎi jìu sùi liǎo
Dōng tiān de xuě
Kāi chéng liǎo huā
Zhǎng xīn yī pèng jìu hùa liǎo
Wǒ gāi rú hé féng féng bǔ bǔ wǒ de lún kuò
Yòu gāi rú hé nì zhuǎn wǒ de zhùi luò
Wǒ kùai kàn bù qīng liǎo
Zhè shì jiè zhēn shí de yán sè
Nǎ gè qīng
Nǎ gè zhuó
Nǎ gè shùn jiān shì zhēn de
Zhí dào jiāng wǒ zhěng gè tūn méi
Zài méi yǒu rén jì dé wǒ
Yuǎn chǔ chúan lái yī zhèn bēi gē
Qían fāng yǒu yān wù mí màn zhuó
Méi guī bèi diū jìn rán qǐ de yíng huǒ
Wǒ què húan xiǎng bǔ jìu xiē shén me
Kě shì ne
Wǒ zhè shēn
Mù nè de qū ké
Yào rú hé
Bǎo hù hǎo
Xiǎng zì yóu de hún pò
Tái tóu yǎng wàng de nà pìan xīng hé
Zhōng yǒu tiān chè dǐ gān hé
Wǒ xìang shì
Qiū mò de yè
Kàn sì wán zhěng
Qīng qīng yī cǎi jìu sùi liǎo
Dōng tiān de xuě
Kāi chéng liǎo huā
Zhǎng xīn yī pèng jìu hùa liǎo
Wǒ gāi rú hé féng féng bǔ bǔ wǒ de lún kuò
Yòu gāi rú hé nì zhuǎn wǒ de zhùi luò
Wǒ kùai kàn bù qīng liǎo
Zhè shì jiè zhēn shí de yán sè
Nǎ gè qīng
Nǎ gè zhuó
Nǎ gè shùn jiān shì zhēn de
Zhí dào jiāng wǒ zhěng gè tūn méi
Zài méi yǒu rén jì dé wǒ
Wǒ xìang shì
Qiū mò de yè
Kàn sì wán zhěng
Qīng qīng yī cǎi jìu sùi liǎo
Dōng tiān de xuě
Kāi chéng liǎo huā
Zhǎng xīn yī pèng jìu hùa liǎo
Wǒ gāi rú hé féng féng bǔ bǔ wǒ de lún kuò
Yòu gāi rú hé nì zhuǎn wǒ de zhùi luò
Wǒ kùai kàn bù qīng liǎo
Zhè shì jiè zhēn shí de yán sè
Nǎ gè qīng
Nǎ gè zhuó
Nǎ gè shùn jiān shì zhēn de
Zhí dào jiāng wǒ zhěng gè tūn méi
Zài méi yǒu rén jì dé wǒ
Lời Việt
Ta tựa như
Chiếc lá cuối thu
Tưởng như nguyên vẹn
Dẫm nhẹ một bước đã tan chẳng còn
Tuyết mùa đông
Nở thành hoa
Vừa chạm tay đến đã hòa thành sương
Ta biết lấy gì vá cho dáng hình rách nát
Biết làm sao xoay ngược phút rơi tàn
Ta chẳng còn nhìn rõ
Thế gian này đâu là sắc chân thật
Màu nào nhẹ
Màu nào đục
Giây phút nào mới thực là thật
Cho đến khi ta bị nuốt trọn
Rồi chẳng còn ai còn nhớ đến ta
Từ xa vọng đến tiếng ca bi ai
Trước mắt khói mờ giăng khắp lối
Đóa hồng rơi giữa tàn tro ngọn lửa
Ta lại muốn níu giữ điều gì đó
Nhưng mà này..
Thân xác ta
Chỉ là chiếc vỏ câm lặng
Làm sao giữ
Linh hồn mong được tự do
Ngẩng đầu nhìn dải ngân hà lấp lánh
Rồi sẽ có ngày cạn khô chẳng còn
Ta tựa như
Chiếc lá cuối thu
Tưởng như nguyên vẹn
Dẫm nhẹ một bước đã tan chẳng còn
Tuyết mùa đông
Nở thành hoa
Vừa chạm tay đến đã hòa thành sương
Ta biết lấy gì vá cho dáng hình rách nát
Biết làm sao xoay ngược phút rơi tàn
Ta chẳng còn nhìn rõ
Thế gian này đâu là sắc chân thật
Màu nào nhẹ
Màu nào đục
Giây phút nào mới thực là thật
Cho đến khi ta bị nuốt trọn
Rồi chẳng còn ai còn nhớ đến ta
Ta tựa như
Chiếc lá cuối thu
Tưởng như nguyên vẹn
Dẫm nhẹ một bước đã tan chẳng còn
Tuyết mùa đông
Nở thành hoa
Vừa chạm tay đến đã hòa thành sương
Ta biết lấy gì vá cho dáng hình rách nát
Biết làm sao xoay ngược phút rơi tàn
Ta chẳng còn nhìn rõ
Thế gian này đâu là sắc chân thật
Màu nào nhẹ
Màu nào đục
Giây phút nào mới thực là thật
Cho đến khi ta bị nuốt trọn
Rồi chẳng còn ai còn nhớ đến ta