Bức Tranh Dưới Ánh Nắng Tác giả: Rewrite Thể loại: Truyện ngắn tình cảm mang yếu tố thời sự và những vấn đề xã hội. Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To Tình trạng: Hoàn thành. Tổng cộng 6 chương. *Lưu ý: Tác phẩm đã được đăng ký bản quyền tác giả ở Cục bản quyền tác giả Việt Nam - Bộ VHTT và Du lịch *Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Mọi nhân vật, sự kiện, tình tiết trong truyện đều là HƯ CẤU, tác giả không chịu trách nhiệm nếu có sự trùng hợp dẫn tới hiểu nhầm. [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Văn án: Trong căn phòng trọ 20 mét vuông ở Thủ Đức, gia đình Hùng và Lan – một tài xế xe máy xanh và một công nhân may thất nghiệp – đối mặt với những khó khăn của cuộc sống lao động. Với hai cô con gái nhỏ, một ở quê, một bên cạnh, họ tằn tiện từng đồng, nuôi giấc mơ về quê đoàn tụ. Qua những thử thách, tình người ấm áp và tình cảm gia đình bền chặt là ánh sáng dẫn lối, hứa hẹn một cái Tết trọn vẹn. Một câu chuyện bình dị của những người lao động. MỤC LỤC Chương 1: Căn phòng trọ và nhịp sống tằn tiện Chương 2: Ký ức chuyến xe định mệnh Chương 3: Biến cố và mâu thuẫn Chương 4: Những ngày ở bệnh viện Chương 5: Bữa lẩu gà và lời hứa Tết Chương 6: Hành trình tiếp tục Đọc tiếp bài thơ "Ngọn Lửa Nhỏ" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 1: Căn phòng trọ và nhịp sống tằn tiện Bấm để xem Chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt len qua ô cửa sổ, chiếu lên bức tường loang lổ của căn phòng trọ 20 mét vuông ở Thủ Đức. Những bức tranh của Ánh, nét vẽ ngây ngô về gia đình bốn người, cây cối xanh mướt, ngôi nhà mơ ước với vườn rau, sáng bừng trong ánh sáng yếu ớt, như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm không gian chật hẹp. Tiếng xe máy vù vù ngoài ngõ hòa cùng tiếng trẻ con chơi đùa, tiếng xèo xèo từ chảo cơm chiên phòng bên, và đâu đó, mùi hành phi thoảng vào, quấn quýt như hơi thở của khu trọ lao động. Một chậu cây kim tiền đứng lặng lẽ ở góc phòng, lá xanh mướt nhờ bàn tay tần tảo của Lan, dù cô chẳng bao giờ tin vào chuyện "phát tài" như người ta đồn. Lan ngồi trên chiếc ghế nhựa, đôi tay thoăn thoắt khâu lại chiếc áo cũ của Ánh để Linh mặc đi nhà trẻ. Áo đã sờn vai, nhưng cô tỉ mỉ đính thêm miếng vá hình con cá, hy vọng cô con gái ba tuổi sẽ thích. Mắt Lan đượm buồn, lén liếc cuốn sổ chi tiêu trên bàn, con số đỏ chói như vết dao cứa vào lòng: Tiền trọ 2 triệu, tiền nhà trẻ 1, 5 triệu, tiền gửi về quê cho Ánh và bà nội 3 triệu.. Mất việc rồi, lấy gì nuôi con? Anh Hùng chạy xe cả ngày, mình không thể để anh gánh hết.. Cô thở dài, ngón tay khựng lại, kim đâm vào da, nhói một cái. Cứ thế này, bao giờ mới đủ tiền về quê? Lan cắn môi, cố nặn nụ cười khi Linh, ngồi trên tấm chiếu cũ, ôm con búp bê vải hát líu lo: "Cá vàng bơi, bơi trong nước..". Con bé vô tư thế này, mình không được để nó biết mẹ lo.. Cô nghĩ, lòng nhói lên như bị kim châm lần nữa. Cửa phòng bật mở, Hùng bước vào, áo đồng phục SM xanh lá ướt mồ hôi, tóc bết lại, nhưng nụ cười trên khuôn mặt rám nắng vẫn tươi như ánh nắng ngoài kia. Tay anh xách túi rau muống, lá xanh mướt, lấp ló vài cọng hành: "Chị bán chợ cho thêm đó, em nấu canh đi, ngọt lắm!" Anh nói, giọng dí dỏm, cố làm không khí bớt nặng nề: "Hôm nay anh suýt thành siêu nhân, khách đòi chở nhanh như bay, may mà xe không nổ lốp!" Lan bật cười, nhưng ánh mắt vẫn trĩu xuống, như thể nụ cười chỉ là cái vỏ che đi cơn bão trong lòng. Cười thế thôi, chứ em lo, anh biết không? Cô nghĩ, tay khâu chậm lại. Hùng nhìn vợ, lòng xót: Lan lo mất việc, mình phải làm cô ấy vui lên. Phải cố chạy thêm, không để cô ấy gánh hết.. Anh ngồi xuống cạnh Linh, giả vờ nghiêm giọng: "Này, cô gái nhỏ, hát gì mà hay thế? Bố hát với nào!" Linh cười khanh khách, ôm búp bê chặt hơn, làm Hùng quên đi cái mệt sau một ngày chạy xe dưới nắng Sài Gòn. Bỗng có tiếng gõ cửa, chị Mai, hàng xóm bán bánh tráng nướng, ló đầu vào, tay cầm đĩa bánh còn nghi ngút khói. "Linh ơi, cô nướng hơi cháy nhưng ngon lắm, ăn đi cưng!" chị nói, giọng sôi nổi, đôi mắt lấp lánh như muốn xua tan cái ngột ngạt của căn phòng. Linh reo lên, chạy đến ôm chân chị Mai, làm đĩa bánh suýt rơi. Chị Mai nhìn Lan, nhận ra ánh mắt uể oải của cô, liền ngồi xuống, giọng hạ thấp nhưng ấm áp: "Lan ơi, việc may giờ khó, nhưng em xinh thế, khéo tay thế, ai chẳng nhận! Rồi sẽ ổn thôi, đừng lo quá!" Lan cười nhạt, gật đầu, nhưng lòng cô ấm lên như vừa được nhen thêm một đốm lửa nhỏ. Chị Mai tốt thật, giống chị ruột.. cô nghĩ, tay siết chặt chiếc áo đang khâu. Chị Mai cũng thoáng qua một tia đồng cảm: Nó giống mình ngày xưa, một mình bươn chải ở Sài Gòn. Phải giúp nó chút, dù chỉ là cái bánh.. Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình hiện số bà Hoa. Lan vội bắt máy, giọng dịu dàng: "Mẹ à, con khỏe, Linh cũng khỏe. Ánh đâu mẹ?". Bên kia, giọng Ánh trong trẻo như chuông gió: "Mẹ ơi, con được 10 điểm vẽ! Con gửi tranh mới rồi, có bố mẹ với em Linh đứng dưới cây bàng to, mẹ nhớ xem nhé!" Lan mỉm cười, mắt đỏ hoe, cố kìm nước mắt để con không nghe tiếng nấc. "Mẹ sẽ xem, Ánh ngoan lắm. Con nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bà lo nhé!" Cô nói, giọng run run. Hùng ngồi cạnh, nghe tiếng con, lòng anh như mềm đi. Ánh xa bố mẹ mà vẫn ngoan thế. Phải cố thôi, để Tết này cả nhà về với con.. Anh nghĩ, tay vô thức siết chặt túi rau muống. Lan cúp máy, nhìn bức tranh của Ánh trên tường, nét vẽ gia đình bốn người đứng tay trong tay, ngôi nhà nhỏ phía sau như lời nhắc nhở về giấc mơ về quê. Ánh sáng chiều tà chiếu lên bức tranh, làm nó sáng bừng, như ngọn lửa nhỏ trong căn phòng trọ chật hẹp. Lan lẩm bẩm, giọng khe khẽ: "Ngày xưa anh Hùng cũng tốt với mình thế này.." Tâm trí cô trôi về ký ức 9 năm trước, khi Hùng chở cô trên chiếc xe máy cà tàng, nụ cười hiền hậu làm trái tim cô rung lên. Anh vẫn thế, nhưng sao giờ mình hay lo quá.. cô nghĩ, tay khâu áo chậm lại, ánh mắt xa xăm. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 2: Ký ức chuyến xe định mệnh Bấm để xem Ánh sáng chiều tà trong căn phòng trọ mờ dần, bức tranh của Ánh trên tường như nhòe đi trong mắt Lan. Cô ngồi đó, tay vẫn cầm chiếc áo vá cho Linh, nhưng tâm trí trôi về một buổi chiều 9 năm trước, khi Sài Gòn còn thưa thớt, những con đường bụi bặm đầy tiếng rao hàng rong và ánh đèn vàng vọt của những quán nước ven đường. Hồi ức hiện lên như một cuốn phim cũ, sống động mà dịu dàng, kéo cô về ngày cô gặp Hùng, người đàn ông với nụ cười hiền hậu đã làm trái tim cô rung lên. Năm 2016, một con đường ở quận 9, nay là Thủ Đức, nhộn nhịp nhưng chưa ngột ngạt như bây giờ. Những chiếc xe máy cà tàng lao vun vút, xen lẫn tiếng rao "Bánh mì nóng đây!" từ gánh hàng rong. Lan, 20 tuổi, vừa rời quê Quãng Ngãi lên Sài Gòn làm công nhân may, đứng lóng ngóng bên lề đường, áo thun xanh nhạt phai màu, tóc buộc cao, đôi mắt to tròn ánh lên chút lo lắng. Cô vừa tan ca, đặt chuyến xe ôm qua ứng dụng mới toanh mà cô còn chưa rành. Hùng, 23 tuổi, xuất hiện trên chiếc Wave đỏ bạc màu, áo Grab xanh lá sờn vai, nụ cười tươi như nắng mai. "Cô gái, đi Tân Bình hả? Lên xe đi, anh chở nhanh như gió!" anh nói, giọng dí dỏm, cố làm cô bớt ngại. Hùng nghĩ: Cô này dễ thương, mặt hiền ghê. Chở cẩn thận chút, không là mất khách! Chuyến xe lướt qua những dãy nhà trọ san sát, gió Sài Gòn thổi tung mái tóc Lan, mang theo mùi khói xe và hương bún riêu từ quán vỉa hè. Đến nơi, Lan lục túi, mặt tái mét khi phát hiện quên ví ở xưởng may. "Anh ơi, em.. quên ví rồi." Cô lí nhí, giọng run run: "Em trả sau được không? Em ghi số đây!". Hùng nhìn cô, đôi mắt lúng túng nhưng chân thành, bật cười: "Thôi, coi như anh mời chuyến này. Nhưng nhớ mang ví lần sau, không là anh lỗ vốn đó!" Anh nháy mắt, làm Lan đỏ mặt. Lan nghĩ: Anh này lạ thật, không giận mà còn cười. Sài Gòn cũng có người tốt vậy sao? Hùng ghi số điện thoại cô, giả vờ nghiêm túc: "Để anh đòi nợ sau, đừng có trốn đó!" Anh nghĩ: Số này để nhắn tin, biết đâu.. Có duyên thì gặp lại! Vài ngày sau, Hùng nhắn tin, giọng tỉnh bơ: "Này, nợ anh tiền xe trả chưa?". Lan lúng túng, hẹn gặp ở quán nước gần khu trọ để trả. Cô đứng đợi, tay cầm 50.000 đồng nhàu nhĩ, lòng thấp thỏm. Hùng xuất hiện, không mặc áo Grab mà mặc áo thun xám, tóc chải gọn, tay cầm cái bánh bao còn nóng: "Mua dư, cho em kẻo phí!" Anh nói, cười hiền. Lan ngượng, dúi tiền vào tay anh, nhưng Hùng xua tay: "Thôi, giữ lấy mà ăn sáng. Anh không nghèo đến mức đòi tiền cô gái quên ví đâu!" Lan bật cười, lần đầu tiên cảm thấy Sài Gòn bớt xa lạ. Cô nghĩ: Anh này vui tính, mà.. tốt thật. Lâu rồi chẳng ai quan tâm mình thế này.. Hùng nhìn cô cười, lòng rạo rực: Cô ấy cười đẹp ghê. Phải tìm cớ gặp nữa mới được! Những ngày sau, họ gặp nhau nhiều hơn, như thể Sài Gòn rộng lớn bỗng thu nhỏ lại quanh hai người. Một lần, họ ngồi ăn bún riêu ở quán vỉa hè, bát bún nghi ngút khói, Hùng kể chuyện quê Quãng Nam với giọng hào hứng: "Ở quê anh có con sông mát lắm, mai mốt anh mở tiệm sửa xe, em may đồ đẹp cho cả làng, chịu không?". Lan cười, má hồng lên, tim đập nhanh: "Anh mơ giỏi thật! Nhưng.. nghe cũng vui." Cô nghĩ: Anh ấy nói thế, mà sao mình lại tin? Có khi nào.. anh thích mình thật không? Một buổi tối khác, họ ngồi dưới tán cây ở khu trọ, ánh đèn đường vàng vọt rải xuống như mưa sao. Hùng chỉ lên trời, giọng trầm: "Lan, em thấy không? Sài Gòn ồn ào, nhưng có những lúc thế này, thấy nhẹ lòng ghê." Lan gật đầu, nhìn anh, lòng ấm áp như vừa tìm được một nơi để dựa vào. Hồi ức nhòe đi, căn phòng trọ hiện tại dần hiện lên. Lan vẫn ngồi đó, tay cầm chiếc áo vá, mắt đẫm nước. Bức tranh của Ánh trên tường như nhắc cô về giấc mơ ngày xưa – giấc mơ mà cô và Hùng từng vẽ nên dưới cây bàng. Anh vẫn tốt như ngày đó, vẫn hay giúp người, vẫn cười dù mệt.. Sao giờ mình hay lo quá, hay giận anh quá? Cô nghĩ, lòng dâng lên một chút ân hận. Linh, ngồi cạnh, ngẩng lên: "Mẹ ơi, mẹ khóc hả? Con hát cho mẹ vui nè!" Lan ôm con, mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn xa xăm. Ngoài ngõ, tiếng xe máy của Hùng vẳng đến, như một nhịp cầu nối quá khứ và hiện tại, kéo cô trở về với thực tại đầy áp lực nhưng cũng đầy yêu thương. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 3: Biến cố và mâu thuẫn Bấm để xem Đêm buông xuống khu trọ Thủ Đức, ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng neon treo đầu ngõ chập chờn, hắt bóng những dãy nhà san sát. Tiếng xe máy thưa dần, nhường chỗ cho tiếng quạt máy kêu vo ve trong căn phòng trọ 20 mét vuông của Hùng và Lan. Bức tranh của Ánh trên tường mờ nhạt dưới ánh sáng, như thể giấc mơ đoàn tụ gia đình cũng đang chìm vào bóng tối. Trong phòng, không khí ngột ngạt, không chỉ vì cái nóng Sài Gòn mà còn bởi nỗi lo đang siết chặt trái tim Lan. Lan ngồi bên Linh, cô bé ba tuổi nằm trên tấm nệm mỏng, người mệt lả, má đỏ bừng vì sốt. Cô chườm khăn ướt lên trán con, tay run run, mắt không rời nhiệt kế: 39 độ. Sốt từ chiều rồi, uống thuốc không đỡ. Linh ơi, con làm sao thế này? Tâm trí cô rối như tơ vò, vừa lo cho con, vừa giận Hùng. Cô gọi anh lần thứ năm, nhưng chỉ nghe tiếng tút tút vô hồn. Anh ở đâu mà giờ này chưa về? Con ốm thế này, anh biết không? Lan cắn môi, nước mắt chực trào, nhưng cô kìm lại, sợ Linh thấy mẹ khóc. Con bé ôm con búp bê vải – món quà Hùng vừa mua chiều nay – thều thào: "Mẹ ơi, con nóng.." Lan ôm con, giọng run: "Không sao, mẹ đây, con ráng ngủ chút, bố về mẹ đưa con đi bác sĩ." Ngoài kia, trên một con đường vắng ở Thủ Đức, ánh đèn xe máy của Hùng cắt qua màn đêm. Anh vừa rời quán nhậu vỉa hè, nơi mấy anh em chạy SM tụ tập sau một ngày dài. Hùng hiếm khi nhậu, nhưng chiều nay, sau khi mua con búp bê vải 50.000 đồng cho Linh và hình dung ra cảnh cô bé ôm búp bê cười tươi, anh thấy lòng nhẹ nhõm, đồng ý ngồi với bạn vài ly. "Cạn ly đi, Hùng! Chạy xe mệt, uống chút cho đời bớt nhạt!" Một người bạn trêu, và Hùng cười, nâng ly bia, nghĩ: Uống chút thôi, về sớm với Lan, không là cô ấy giận . Nhưng anh không để ý điện thoại đã hết pin, màn hình đen ngòm nằm trong túi. Trên đường về, Hùng chạy chậm, gió đêm mát rượi thổi qua khuôn mặt rám nắng. Bỗng anh thấy một bóng người dắt xe máy bên lề, dáng vẻ mệt mỏi. Một tài xế Grab trẻ, khoảng 25 tuổi, áo xanh lá cũ, đang cúi nhìn chiếc lốp xẹp lép. Hùng khựng lại, ký ức 9 năm trước ùa về – hình ảnh Lan lúng túng vì quên ví, nụ cười ngại ngùng của cô. Cậu này giống mình ngày xưa, một mình bươn chải.. anh nghĩ, lòng trỗi lên một thôi thúc. Anh dừng xe, gọi lớn: "Này, xe sao thế? Thủng lốp hả?" Chàng tài xế gật đầu, giọng chán nản: "Dạ, xui quá, khuya rồi không có tiệm nào mở." Hùng cười, lấy bộ dụng cụ trong cốp xe: "Anh em cùng nghề, để tui vá cho! Ngồi nghỉ đi, nhanh thôi!" Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Hùng thoăn thoắt vá lốp, vừa làm vừa kể chuyện: "Hồi mới chạy xe, tui cũng bị thủng lốp giữa đêm, dắt bộ cả cây số, mệt muốn chết!" Chàng tài xế cười, bớt căng thẳng. Xong việc, cậu rút ví, nói: "Cảm ơn anh nhiều, để em trả tiền!" Hùng xua tay, giọng dí dỏm: "Thôi, giúp chút cho vui! Lần sau nhớ kiểm tra lốp, không là dắt bộ tiếp đó!" Anh nghĩ: Giúp cậu này, thấy nhẹ lòng, như ngày xưa giúp Lan.. Chàng tài xế cảm ơn rối rít, phóng xe đi, còn Hùng mỉm cười, lên xe chạy về, không biết rằng ở nhà, một cơn bão đang chờ anh. Tại phòng trọ, chị Mai chạy sang, tay cầm chai dầu gió, giọng lo lắng: "Lan ơi, Linh sốt cao thế này, phải đi viện thôi! Hùng đâu rồi?" Lan lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Em gọi hoài không được, chắc anh ấy nhậu đâu đó.." Chị Mai chườm khăn cho Linh, an ủi: "Bình tĩnh, Hùng nó không phải người vô trách nhiệm. Để chị trông Linh, em gọi lại xem!" Nhưng Lan không nghe, lòng cô như lửa đốt. Con ốm thế này, anh nhậu nhẹt gì mà bỏ mẹ con tui? Anh Hùng, anh vô tâm thế sao? Cô nghĩ, nước mắt lăn dài. Cửa phòng bật mở, Hùng bước vào, áo SM phảng phất mùi bia, nụ cười vẫn tươi như không biết gì. "Lan ơi, anh về rồi! Linh đâu, con ngủ chưa?" Anh hỏi, giọng vô tư. Lan ngẩng lên, ánh mắt bừng bừng giận dữ. "Anh đi đâu mà giờ này mới về?" cô gào, giọng vỡ ra: "Con sốt cả chiều, gọi anh không được! Anh chỉ biết nhậu, bỏ mẹ con tui à?" Hùng sững người, lắp bắp: "Anh.. anh chỉ uống chút với bạn, điện thoại hết pin. Anh còn giúp một cậu trên đường, xe cậu ấy thủng lốp.." Nhưng Lan không nghe, cô ôm Linh, nước mắt tuôn rơi: "Anh giúp ai cũng được, nhưng con anh thì sao? Anh biết con ốm không?" Lòng Hùng nhói lên: Cô ấy giận cũng đúng, nhưng anh chỉ muốn làm điều tốt.. Sao mà giải thích cô ấy hiểu đây? Anh đứng đó, tay siết chặt túi đồ, lòng trĩu nặng. Nửa đêm, Linh sốt cao hơn, người co giật nhẹ. Lan hoảng hốt, hét lên: "Hùng, con.. con làm sao thế này?" Hùng vội chạy sang phòng anh Tài, gõ cửa rầm rầm. Anh Tài, còn ngái ngủ, lập tức lấy chiếc xe taxi: "Lên xe, tui chở đi viện ngay!" Chiếc xe lao vào đêm, Hùng ôm Linh, Lan ngồi cạnh, nước mắt cô ướt đẫm khuôn mặt. Tại Bệnh viện Thành phố Thủ Đức, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt lo lắng của cả hai. Bác sĩ chẩn đoán: "Bé bị sốt xuất huyết, cần nhập viện theo dõi." Lan ngồi bên giường Linh, tay nắm chặt con búp bê của con, ánh mắt vừa lo vừa giận. Hùng đứng ngoài hành lang, nhìn vào, lòng đau đớn: Linh ơi, bố xin lỗi.. Bố chỉ muốn làm điều đúng, sao lại để con thế này? * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 4: Những ngày ở bệnh viện Bấm để xem Ánh đèn trắng lạnh lẽo của Bệnh viện Thành phố Thủ Đức chiếu lên những dãy giường chật kín, tiếng quạt máy kêu vo ve hòa lẫn với tiếng thì thầm của bệnh nhân và tiếng bước chân vội vã của y tá. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, nhưng ở góc phòng bệnh, nơi bé Linh nằm, dường như có một khoảng ấm áp nhỏ bé. Linh, cô bé ba tuổi, ngủ thiếp đi trên giường bệnh, má vẫn hồng vì sốt, tay ôm chặt con búp bê vải – món quà Hùng mua trước đêm định mệnh. Bên cạnh, Lan ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ, lưng mỏi nhừ, mắt thâm quầng sau một đêm thức trắng. Ánh sáng trắng làm khuôn mặt cô thêm hốc hác, nhưng đôi mắt vẫn sáng lên mỗi khi nhìn con, như thể đó là nguồn sức mạnh duy nhất giữ cô không gục ngã. Lan nắm tay Linh, ngón tay run run vuốt mái tóc thưa của con. Linh ơi, con phải khỏe, mẹ không chịu nổi nếu con làm sao.. Lòng cô rối bời, vừa lo cho con, vừa day dứt vì trận cãi vã với Hùng đêm qua. Anh ấy vô tâm thật không? Hay tại mình quá căng thẳng, giận anh vô cớ? Cô nhớ lại giọng nói lúng túng của Hùng khi cố giải thích, và ánh mắt anh khi ôm Linh trên đường đến bệnh viện. Anh vẫn là anh Hùng ngày xưa, vẫn tốt với mọi người.. Sao mình lại không tin anh? Lan thở dài, tựa đầu vào thành giường, mí mắt nặng trĩu nhưng không dám ngủ, sợ Linh tỉnh dậy không thấy mẹ. Cửa phòng bệnh khẽ mở, Hùng bước vào, áo SM xanh nhăn nhúm, tay xách túi cơm hộp và một bát cháo nhỏ còn nghi ngút khói. Anh đi nhẹ nhàng, sợ làm Linh tỉnh, đặt túi xuống cạnh Lan và nói nhỏ: "Em ăn đi, không là kiệt sức đó. Cháo này anh mua cho Linh, để nguội chút là cho con ăn được." Lan ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngượng ngùng, nhưng cô chỉ gật đầu, không nói gì. Hùng ngồi xuống ghế đối diện, nhìn Linh, lòng anh nhói lên: Linh ơi, mau khỏe nhé.. Anh nhớ lại đêm qua, khi Lan gào lên trong cơn giận, và cái cảm giác bất lực khi không thể giải thích. Cô ấy giận cũng phải, nhưng mình phải làm cô ấy hiểu.. Phải cố thôi. Anh đứng lên, lấy trong túi ra vài quả cam rẻ tiền, đặt cạnh Lan: "Anh mua thêm cam, em ăn cho có sức. Linh khỏe rồi, mình đưa con về." Linh cựa mình, đôi mắt hé mở, giọng thều thào: "Mẹ ơi.. Búp bê đâu?" Lan vội lấy con búp bê vải, đặt vào tay con, mỉm cười: "Đây nè, con ôm chặt nhé." Linh nhìn Hùng, giọng yếu ớt: "Bố mua đẹp nè mẹ!" Lan bật khóc, nước mắt lăn dài, không kìm được. Hùng, anh vẫn luôn nghĩ cho con, dù em giận anh.. Cô nhớ lại ký ức 9 năm trước, khi Hùng đưa cô cái bánh bao "mua dư", nụ cười hiền hậu làm trái tim cô rung động. Anh vẫn thế, vẫn tốt như ngày đó. Sao mình lại để áp lực làm mờ mắt? Hùng nhìn vợ khóc, lòng xót, nhưng không biết nói gì, chỉ lặng lẽ vuốt tóc Linh. Buổi tối, Hùng trở lại bệnh viện, tay cầm một bì thư cũ. "Lan ơi, xe khách vừa gửi lên, thư với tranh của Ánh đây!" Anh nói, giọng hào hứng, cố làm không khí bớt nặng nề. Lan mở thư, nét chữ tròn trịa của Ánh hiện lên: "Bố mẹ ơi, con nhớ bố mẹ với em Linh lắm. Con vẽ cả nhà mình đứng dưới cây bàng to, mong cả nhà mình khỏe mạnh. Con yêu bố mẹ!" Kèm theo là bức tranh – gia đình bốn người tay trong tay, tán cây xanh mướt phía sau, nét vẽ ngây ngô nhưng tràn đầy yêu thương. Lan đọc thư, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn ngào: "Ánh ơi, mẹ xin lỗi vì để con xa bố mẹ.. Mẹ sẽ cố, vì con, vì Linh.." Lòng cô dâng lên một nỗi đau ngọt ngào, như thể bức tranh của Ánh là ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô giữa căn phòng bệnh lạnh lẽo. Hùng ngồi cạnh, nắm tay Lan, giọng trầm: "Linh khỏe, mình sẽ về với Ánh, em đừng lo. Tết này, anh hứa, cả nhà sẽ đoàn tụ." Lan nhìn anh, ánh mắt mềm đi, không còn giận dữ như đêm qua. Anh Hùng, em xin lỗi.. Em đã để nỗi lo làm mình quên mất anh yêu tụi em thế nào.. cô nghĩ, tay siết chặt tay anh. Hùng mỉm cười, ánh mắt kiên định: Mình sẽ làm được, vì cô ấy, vì các con.. Hùng đứng ngoài hành lang bệnh viện, nhìn lên bầu trời đêm Sài Gòn, những vì sao lấp lánh như giấc mơ về một cái Tết đoàn viên. Trong phòng, Lan ôm Linh, bức tranh của Ánh đặt cạnh giường, như một lời nhắc nhở rằng gia đình họ, dù khó khăn, vẫn luôn có nhau. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 5: Bữa lẩu gà và lời hứa Tết Bấm để xem Quán lẩu gà bình dân ở Thủ Đức ồn ào như một góc nhỏ của Sài Gòn, với những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, ghế nhựa xếp lộn xộn, và tiếng cười nói rôm rả của thực khách. Nồi lẩu nghi ngút khói đặt giữa bàn, mùi gà hầm thơm lừng hòa quyện với hương rau cải, khiến cả góc quán như ấm lên giữa cái se lạnh của buổi tối. Ánh đèn vàng từ bóng neon treo lơ lửng hắt xuống, chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của Linh, cô bé ba tuổi vừa xuất viện, đôi mắt tròn xoe lấp lánh. Bên cạnh, Lan và Hùng ngồi đối diện, ánh mắt họ dịu dàng, như thể mọi mâu thuẫn đêm nào đã tan biến, chỉ còn lại tình yêu thương đong đầy. Linh, dù còn yếu, hào hứng gắp một cọng rau cải bằng đôi đũa quá khổ, đặt vào bát Lan, giọng bi bô: "Mẹ ăn nhiều nè, cho khỏe như Linh!" Lan bật cười, vuốt tóc con, lòng ấm áp như được sưởi bởi ngọn lửa vô hình. Linh khỏe rồi, cảm ơn trời.. Mình phải trân trọng những ngày thế này.. cô nghĩ, ánh mắt lướt qua Hùng. Anh mặc áo thun cũ thay vì áo SM, tóc chải gọn, đang múc nước lẩu, miệng huýt sáo một giai điệu quê nhà: "Này, cô gái nhỏ, gắp nữa là bố hết phần ăn đó!" Hùng trêu, nháy mắt với Linh, làm con bé cười khanh khách, con búp bê vải trên tay suýt rơi. Hùng nghĩ: Thấy con cười, mình quên hết mệt mỏi. Phải làm Lan với Linh vui nhiều hơn.. Lan nhìn chồng, lòng cô ấm áp: Anh vẫn thế, vẫn tìm cách làm tụi mình cười, dù anh chạy xe cả ngày, mệt lắm.. Cô nhớ lại những ngày ở bệnh viện, khi Hùng lặng lẽ mang cơm hộp, cháo, và cả bức tranh của Ánh, không một lời trách móc dù cô đã giận anh. Mình đã sai khi nghĩ anh vô tâm. Anh là bố của Linh, của Ánh, là người đàn ông tốt nhất mình từng gặp.. Lan đưa tay chạm nhẹ tay Hùng dưới bàn, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ để anh ngẩng lên, mỉm cười. Ánh mắt họ gặp nhau, như trở về buổi tối dưới cây bàng 9 năm trước, khi giấc mơ về một gia đình bắt đầu. Hùng lấy điện thoại, mở video call, giọng hào hứng: "Lan ơi, gọi cho Ánh đi, để con thấy em Linh khỏe rồi!" Màn hình sáng lên, khuôn mặt Ánh hiện ra, tóc tết hai bên, đôi mắt sáng long lanh: "Bố! Mẹ! Em Linh!" Ánh reo lên, giọng trong trẻo như chuông gió: "Em khỏe rồi hả? Con nhớ em lắm!" Linh giơ con búp bê vải lên, khoe: "Chị Ánh, bố mua búp bê đẹp nè!" Ánh cười, giơ một tờ giấy: "Con vẽ tranh mới, bố mẹ xem chưa? Con vẽ cả nhà mình ăn Tết, có mâm cơm to, có vườn rau nữa!" Hùng và Lan nhìn vào màn hình, bức tranh của Ánh hiện lên – gia đình bốn người quây quần bên mâm cơm Tết, ngôi nhà nhỏ phía sau, cây cổ thụ xanh mướt như giấc mơ họ từng kể nhau nghe. Dòng chữ nguệch ngoạc bên dưới: "Con mong cả nhà về quê!" Lan ứa nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Ánh ngoan lắm, mẹ xem rồi, đẹp lắm.. Mẹ nhớ con.." Lòng cô như vỡ òa: Ánh ơi, con xa bố mẹ mà vẫn vẽ những bức tranh đầy yêu thương. Mẹ sẽ cố, để cả nhà mình đoàn tụ.. Hùng nắm tay Lan chặt hơn, cảm nhận được nước mắt cô qua đầu ngón tay. Anh nhìn Ánh, giọng trầm nhưng kiên định: "Ánh ơi, Tết này bố đưa cả nhà về, nhất định luôn! Con nhớ ngoan với bà, học giỏi, vẽ tranh đẹp cho bố mẹ nhé!" Ánh gật đầu, cười tươi: "Dạ, con hứa! Bố mẹ nhớ mua bánh chưng nè!" Linh chen vào, giọng bi bô: "Chị Ánh, em muốn ăn kẹo nữa!" Cả nhà bật cười, tiếng cười vang lên, át đi tiếng ồn của quán, như thể khoảnh khắc này là cả thế giới của họ. Nồi lẩu vẫn sôi sùng sục, khói bay lên như một màn sương mơ màng. Hùng múc thêm nước lẩu, giọng dí dỏm: "Ăn lẩu mà không uống bia thì phí, nhưng thôi, hôm nay anh nhịn, để dành tiền mua vé xe về quê!" Lan cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày, nụ cười của cô không còn bóng dáng lo âu. Tiền vé đắt, nhưng anh Hùng hứa thì sẽ làm được. Mình phải tin anh, tin vào gia đình mình.. cô nghĩ, lòng nhẹ nhõm. Hùng nhìn vợ con, lòng anh rực sáng: Tết này, mình sẽ đưa cả nhà về, dù có chạy xe ngày đêm. Vì cô ấy, vì Linh, vì Ánh.. Nồi lẩu nghi ngút khói, tiếng cười của Linh vang lên, và cái nắm tay của Hùng và Lan dưới bàn. Ánh đèn vàng của quán hắt lên khuôn mặt họ, như ánh sáng của hy vọng. Trên màn hình điện thoại, bức tranh của Ánh vẫn sáng bừng, như một lời hứa rằng giấc mơ đoàn tụ không còn xa. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 6: Hành trình tiếp tục Bấm để xem Buổi sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len qua ô cửa sổ căn phòng trọ 20 mét vuông ở Thủ Đức, chiếu lên bức tranh của Ánh trên tường. Nét vẽ ngây ngô – gia đình bốn người quây quần bên mâm cơm Tết – như rực rỡ hơn dưới ánh sáng, như thể giấc mơ đoàn tụ của Hùng và Lan đang được nhen nhóm từng ngày. Ngoài ngõ, tiếng xe máy vù vù khởi động ngày mới, hòa với tiếng rao "Bánh mì nóng đây!" và mùi cà phê phin thoảng từ quán nước đầu hẻm. Căn phòng nhỏ vẫn giản dị, với gác lửng, góc bàn học của Linh, và chậu cây kim tiền mà Lan vẫn chăm, như một biểu tượng cho sự kiên trì của họ giữa cuộc sống tằn tiện. Lan đứng trước tấm gương vỡ góc, cẩn thận chỉnh lại chiếc áo sơ mi xanh nhạt – chiếc áo đẹp nhất cô có, được vá khéo đến mức không ai nhận ra dấu vết sờn. Điện thoại vừa reo, một xưởng may nhỏ ở Thủ Đức gọi mời phỏng vấn, và cô đang chuẩn bị, lòng vừa hồi hộp vừa hy vọng. Chỉ cần có việc, mình sẽ đỡ gánh cho anh Hùng. Tết này, cả nhà sẽ về với Ánh.. cô nghĩ, tay run run cài khuy áo. Cô nhìn bức tranh của Ánh, mỉm cười: Con ơi, mẹ sẽ cố, để cả nhà mình ăn Tết như trong tranh con vẽ.. Linh, ngồi trên tấm chiếu, ôm con búp bê vải, ngẩng lên: "Mẹ ơi, mẹ đẹp quá! Mẹ đi làm hả?" Lan cười, vuốt tóc con: "Ừ, mẹ đi làm, để mua kẹo cho Linh với chị Ánh!" Linh gật đầu, giọng bi bô: "Mẹ mua kẹo dâu nè, chị Ánh thích dâu!" Lòng Lan ấm áp: Con bé nhỏ mà đã biết nghĩ cho chị. Mình phải cố, vì hai đứa.. Hùng bước vào, áo SM xanh dương đã mặc sẵn, chiếc xe máy ngoài ngõ đợi anh bắt đầu một ngày chạy xe. Anh nhìn Lan, mắt sáng lên: "Trời, Lan hôm nay xinh thế này, xưởng may nào dám từ chối!" Anh nháy mắt, giọng dí dỏm, nhưng ánh mắt đầy động viên. Anh nghĩ: Cô ấy lo lắm, nhưng mình tin cô ấy làm được. Anh ngồi xuống cạnh Linh, giả vờ nghiêm giọng: "Này, cô gái nhỏ, hôm nay bố và mẹ đi làm, con đi nhà trẻ phải ngoan nhé!" Linh cười khanh khách, ôm búp bê chặt hơn. Hùng nhìn bức tranh của Ánh trên tường, lẩm bẩm: "Ánh ơi, Tết này cả nhà về, con đợi bố mẹ nhé." Lòng anh rực sáng: Còn vài tháng, sẽ được thôi. Cửa phòng khẽ mở, cô Hạnh – chủ nhà trọ – bước vào, tay cầm một cái bánh trung thu nhỏ gói trong giấy màu. "Lan ơi, cô cho Linh cái bánh, ăn lấy may!" cô nói, giọng hiền hậu. Cô nhìn Lan, ánh mắt thông cảm: "Hùng nói cháu sắp đi phỏng vấn, cô chúc cháu may mắn. Tháng này tiền trọ cô giảm chút, nhà cháu vừa khó khăn, cô giúp được gì thì giúp." Lan sững người, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn: "Cô.. cảm ơn cô nhiều lắm.." Lòng Lan dâng lên một đợt sóng ấm áp: Cô Hạnh tốt quá, như mẹ mình vậy. Sài Gòn vẫn còn nhiều người như cô, như chị Mai.. Hùng cười, cúi đầu cảm ơn: "Cô Hạnh, nhà con đội ơn cô. Mai mốt con mở tiệm sửa xe, cô qua con sửa miễn phí!" Cô Hạnh bật cười, xua tay: "Thôi, lo cho vợ con đi, đừng hứa hão!" Cô Hạnh nghĩ: Gia đình này tốt, chăm chỉ. Giúp được chút, mình cũng thấy vui.. Lan đứng dậy, hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định hơn. Cô khoác túi xách, nắm tay Linh, quay sang Hùng: "Anh chở Linh đi nhà trẻ và em đi phỏng vấn nhé, tiện đường anh đi làm luôn." Hùng gật đầu, nụ cười rạng rỡ: "Lên xe, anh chở cả thế giới đi!" Anh bế Linh, đặt cô bé ngồi trước, còn Lan ngồi sau, tay ôm nhẹ eo anh. Chiếc xe máy điện lăn bánh, lao ra con đường Thủ Đức nhộn nhịp, hòa vào dòng xe cộ của Sài Gòn. Ánh nắng sớm chiếu lên lưng họ, như một lời chúc phúc cho hành trình phía trước. Trong phòng trọ, bức tranh của Ánh vẫn sáng bừng trên tường, như ngọn lửa nhỏ nhắc nhở rằng giấc mơ đoàn tụ không còn xa. (HẾT) Đọc tiếp bài thơ "Ngọn Lửa Nhỏ" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !