Trọng Sinh Công Chúa Trọng Sinh: Vận Mệnh Nay Trong Tay Ta - Hoa Mộc Du

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Hoa Mộc Du, 24 Tháng tư 2025.

  1. Hoa Mộc Du

    Bài viết:
    82
    Công Chúa Trọng Sinh: Vận Mệnh Nay Trong Tay Ta

    Tác giả: Hoa Mộc Du

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hoa Mộc Du

    Thể loại: Trọng sinh, cung đấu

    [​IMG]

    Văn án:

    Kiếp trước, Lạc Dung là đích nữ tôn quý của hoàng hậu, là công chúa được sủng ái nhất triều đình. Nàng đáng ra sẽ trở thành thê tử của Thừa tướng trẻ tuổi lạnh lùng - Tạ Uyên, người được xem là kỳ tài hiếm có, quyền thế ngập trời.

    Nhưng nàng lại bị người thư đồng thân cận nhất - Tô Nhược - âm thầm xúi giục, giăng bẫy từng bước khiến nàng trở nên kiêu căng, lạnh lùng, đố kỵ. Mọi sai lầm nàng gây ra đều có sự dẫn đường vô hình từ Tô Nhược, khiến nàng mang danh công chúa độc ác, tổn thương mẫu thân hiền hậu, lạnh nhạt với Tạ Uyên, rồi cuối cùng.. đẩy hắn và người thân vào đường chết.

    Tô Nhược đứng trên xác nàng cười nhẹ:

    "Chị em thân thiết? Công chúa, người chưa từng biết mình đã bị điều khiển như con rối.."

    Mở mắt lần nữa, Lạc Dung quay về thời điểm trước khi tất cả bắt đầu. Lần này, nàng phải vạch trần âm mưu, bảo vệ mẫu thân, giữ lấy Tạ Uyên - người từng im lặng yêu nàng suốt một kiếp.

    Nhưng nàng không ngờ, Tạ Uyên kiếp này lại có một bí mật kỳ lạ: Hắn có thể nghe được tiếng lòng của nàng.

    Chỉ là hắn không biết.. nàng đã sống lại.

    Nàng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo - đều không thể giấu được hắn.

    "Ta muốn làm lại, nhưng không biết có còn kịp không.."

    "Nàng đã từng xem thường ta, nay lại muốn quay về?"

    "Tạ Uyên, nếu chàng còn một tia tin ta, hãy để ta ở lại bên cạnh chàng."

    .. Nàng không biết rằng, ta chưa từng buông tay.

    Một màn đấu trí, một kiếp tình duyên, một người nghe được tâm can nàng - liệu có đủ để hóa giải tất cả những sai lầm quá khứ?
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2025
  2. Hoa Mộc Du

    Bài viết:
    82
    Chương 1: Trở Về Từ Đáy Nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mặt trời giữa trưa trút xuống đỉnh thành cao vời. Những bậc đá phủ bụi thời gian lạnh toát dưới chân nàng, như đang nhắc nhở về sự khắc nghiệt của hoàng quyền. Lạc Dung đứng đó, giữa ánh sáng chói chang và vết máu đỏ tươi loang trên tay áo trắng. Trái tim nàng nặng trĩu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi song sắt phía xa - nơi mẫu hậu bị giam giữ như một tội nhân. Ánh mắt mẫu hậu nhìn nàng, yên lặng và bất lực. Chỉ một thoáng đó thôi, nàng đã cảm giác cả trời sụp xuống.

    Trước mặt nàng, Tô Nhược chậm rãi bước đến. Từng bước nhẹ như gió thoảng, nhưng mỗi bước đều khắc sâu vào ký ức Lạc Dung. Gương mặt nàng ta vẫn là vẻ dịu dàng mà Lạc Dung từng tin tưởng hết lòng. Tô Nhược cúi đầu, khóe môi cong nhẹ, giọng thì thầm:

    "Công chúa.. ngươi chưa từng nhận ra, mình chỉ là một con rối trong tay ta."

    Một cái đẩy - không mạnh, nhưng đủ khiến cả thế giới trước mắt sụp đổ. Thân thể nàng rơi xuống. Váy áo cuốn theo gió. Không có tiếng hét. Chỉ có im lặng và nỗi đau như xé toạc. Mặt hồ dưới chân lấp lánh ánh nắng. Nhưng ánh sáng ấy không mang theo chút ấm áp nào.

    Chỉ có lạnh. Lạnh đến thấu xương.

    Lạc Dung choàng tỉnh giữa làn nước lạnh buốt. Mỗi hơi thở như bị kim châm, phổi đau buốt vì thiếu dưỡng khí. Nàng vùng vẫy trong vô thức, bàn tay cố gắng nắm lấy thứ gì đó - nhưng chỉ có nước. Ngay khi ý thức mờ đi, một lực mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi mặt nước. Không khí tràn vào phổi như cơn sóng vỡ òa. Nàng ho sặc sụa. Cả người run lên bần bật. Giữa ánh nắng, hình bóng một người xuất hiện, ngược sáng nhưng vô cùng quen thuộc.

    Tạ Uyên.

    Hắn đứng đó, cả người lấm nước, tóc đen rối nhẹ vì gió, áo bào dính bùn hồ nhưng vẫn mang vẻ oai nghiêm không lẫn vào đâu được. Đôi mắt đen sâu như mặt hồ không gợn sóng. Hắn nhìn nàng như đang đọc một trang sách cũ - quen thuộc, nhưng không dễ hiểu.

    "Điện hạ," giọng hắn trầm và lạnh, "người rơi xuống hồ."

    Lạc Dung thẫn thờ. Tâm trí nàng như vẫn trôi dạt ở đâu đó giữa quá khứ và hiện tại. Chiếc áo choàng hắn khoác lên người nàng vẫn còn ấm, nhưng lòng nàng thì giá lạnh. Nàng đã sống lại.

    Từ tận cùng cái chết, nàng quay về - quay về trước khi mọi bi kịch bắt đầu. Trước cả khi mẫu hậu bị hãm hại. Trước cả khi nàng đánh mất lòng tin của người duy nhất thật lòng với mình. Trước cả khi nàng, công chúa cao quý, trở thành một con rối trong tay kẻ khác.

    Đột nhiên, ký ức của nàng quay lại như một cơn sóng cuốn trôi. Nàng nhớ lại chính mình lúc còn ở trong điện của thái hậu, được thái hậu gọi đến để giới thiệu thư đồng cho công chúa là thứ nữ phủ quốc công - Tô Nhược.

    "Đây là Tô Nhược," Thái hậu mỉm cười, chỉ tay về phía một cô gái trẻ tuổi đang đứng gần đó. "Nàng sẽ là thư đồng của con, giúp con ghi chép và sắp xếp mọi thứ."

    Lạc Dung đã mỉm cười với nàng ta, không ngờ rằng đây chính là người sau này sẽ khiến nàng phải trả giá.

    Khi Lạc Dung đã rời khỏi điện thái hậu, Tô Nhược bước lại gần, dáng vẻ dịu dàng, nở một nụ cười hiền hậu. Nàng ta nhìn Lạc Dung như một người bạn thân thiết, đầy niềm tin và gắn bó. Nhưng Tô Nhược bị rơi khăn tay phải quay lại tìm, Lạc Dung về cung trước lúc đi qua hồ không may trượt chân ngã. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nàng không kịp phản ứng. Váy áo phất lên trong không trung, một tiếng động nhỏ vang lên khi cơ thể nàng va chạm với thành hồ.

    Giờ đây, khi đã được vớt lên từ hồ, nàng không thể quên cảm giác lạnh lẽo của nước, sự choáng váng khi thân thể rơi xuống. Mỗi lần nhớ lại, một nỗi đau nhói lên trong lòng. Giữa ánh nắng, hình bóng Tạ Uyên đứng đó, lặng lẽ như một bóng cây. Nàng không thể tin được, bản thân đã trở về, trở về trước khi mọi thứ bắt đầu sụp đổ.

    Gió trưa thổi qua bờ hồ, mang theo hơi nước nhè nhẹ. Lạc Dung cụp mắt, môi mấp máy:

    "Đa tạ Thừa tướng.. ta.. không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra."

    Tạ Uyên không trả lời ngay. Hắn nhìn nàng một lúc, ánh mắt vẫn không đọc được cảm xúc. Rồi hắn nhẹ gật đầu, như thể xác nhận nàng vẫn còn sống là đủ. Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

    "Điện hạ!"

    Tô Nhược và cung nhân đi cùng nàng chạy đến, gương mặt Tô Nhược trắng bệch vì sợ hãi, đôi mắt rưng rưng nước.

    "Người không sao chứ? Ta chỉ vừa đi lấy khăn tay.. quay lại thì không thấy người đâu! Là ta sơ suất rồi!"

    Nàng ta quỳ xuống, tay nắm lấy tay Lạc Dung, run rẩy:

    "Nếu có gì xảy ra với người.. phụ thân ta cũng không tha cho ta mất.."

    Lạc Dung nhìn nàng. Gương mặt ấy, giọng nói ấy - không sai một ly so với kiếp trước. Mà cũng chính vì quá đúng, nàng mới không thể tha thứ. Nàng đã từng tin tưởng tuyệt đối. Từng nghĩ Tô Nhược là muội muội kết nghĩa sẽ đồng cam cộng khổ cùng mình. Nhưng rồi - chính người ấy lại đẩy nàng khỏi thành trì, giật dây cả một kiếp sống của nàng như một trò đùa. Nàng khẽ lắc đầu, môi khẽ cong:

    "Không trách ngươi.. Là ta bất cẩn thôi."

    Tô Nhược thở phào, nhanh tay đỡ lấy nàng:

    "Để ta dìu người về. Hồ nước lạnh lắm, đứng lâu dễ cảm lạnh lắm đấy."

    Tạ Uyên vẫn đứng đó, lặng im như bóng cây bên hồ. Hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn chiếc áo choàng trên vai nàng một lần. Rồi quay người bước đi.

    Không đòi lại.

    Lạc Dung siết lấy vạt áo ấy. Hơi ấm trên lớp vải vẫn còn sót lại, như bằng chứng duy nhất rằng hắn đã từng ở đây. Mà cũng như một câu hỏi không lời - liệu lần này nàng có dám giữ hắn lại?

    Ánh nắng vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng nàng là một vực sâu âm ỉ cháy. Kiếp trước, là ta đẩy hắn ra xa. Là ta tin nhầm người, chọn sai đường. Là ta đã mất tất cả. Kiếp này, nếu đã được trời thương cho làm lại.. Thì dù có phải từng bước bước lại vào lưới cũ, nàng cũng sẽ tự tay xé nát nó.

    Kết cục - nàng muốn đổi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2025
  3. Hoa Mộc Du

    Bài viết:
    82
    Chương 2: Gió Mới Thổi Vào Lòng Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Dung khoác tạm áo choàng của Tạ Uyên, gió đêm thổi lạnh đến tận xương. Từ hồ nước trở về Trường An điện, nàng lập tức ra lệnh:

    "Chuẩn bị nước nóng. Áo choàng này, cẩn thận giặt sạch, không được làm hỏng."

    Cung nữ nhanh nhẹn dạ vâng. Trong khi họ bận rộn, nàng bước vào tẩm điện, để mặc người hầu hạ thay xiêm y, lau khô tóc, rồi ngâm mình vào bồn nước thơm ngát. Hương gỗ trầm thoang thoảng phảng phất, nước ấm bao bọc lấy thân thể gầy gò như muốn xua đi lạnh giá trong lòng nàng.

    Nửa tựa người vào thành bồn, Lạc Dung lặng lẽ nhắm mắt. Dòng ký ức kiếp trước trào về. Cũng là bên hồ nước đó, cũng là Tạ Uyên cứu nàng. Nhưng năm ấy, nàng cao ngạo lạnh nhạt, chẳng hề để hắn vào mắt, mặc cho chiếc áo choàng ướt đẫm được bỏ lại. Còn người bên cạnh nàng - Tô Nhược - thì lại tỏ ra tận tụy đưa nàng về, giành lấy ân sủng.

    Một lần sơ suất, cả đời sai lầm.

    Ngày mai, nàng sẽ cùng các thư đồng tiến vào Thư Trai học tập. Kiếp trước, Tô Nhược chính nhờ cơ hội này mà dần dần trèo lên, dựa sát lấy nàng, tranh thủ cảm tình, mượn tay nàng áp chế các thư đồng khác.

    Nghĩ đến đây, Lạc Dung nở nụ cười lạnh.

    Nàng còn nhớ, Tô Nhược từng ngụy tạo những câu chuyện thương tâm, nói bản thân bị đại phu nhân làm khó dễ, bị trưởng tỷ là Tô Giang ức hiếp. Khi ấy nàng mềm lòng, thương hại, đối xử tử tế với Tô Nhược, không phòng bị chút nào. Để rồi dần dần, bản thân bị bủa vây trong mạng lưới dối trá.

    Lần này, nàng sẽ không để bất kỳ ai lừa gạt mình nữa. Đặc biệt là Tô Nhược.

    Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày còn mỏng, cung nhân đã nhộn nhịp đưa đón các thư đồng tập trung trước Thư Trai. Lạc Dung xuất hiện trong bộ xiêm y nhạt màu, khí chất thanh cao, thần sắc lạnh nhạt nhưng lại tỏa ra khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng. Các thư đồng vội vàng hành lễ, Lạc Dung gật đầu ra hiệu rồi đi tới.

    Từ xa, bóng dáng Tô Nhược vội vã chạy tới, trên người chỉ khoác lớp xiêm y mỏng manh, còn vương hơi ẩm. Bộ dạng lấm tấm hơi sương, dáng vẻ yếu đuối như vừa chịu khổ sở suốt đêm.

    Nàng ta bước nhanh tới, nhẹ nhàng hành lễ rồi ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn quan tâm:

    "Điện hạ, hôm qua sau khi người rời đi, ta lo lắng cả đêm. Sáng nay liền nhanh chóng vào cung xem người như thế nào."

    Lạc Dung liếc qua Tô Nhược một cái, ánh mắt bình thản nhưng sâu trong lòng lại khẽ cười lạnh. Đúng là khéo chọn thời điểm, khéo chọn dáng vẻ. Mặc mỏng manh thế này, chẳng phải muốn khiến mọi người xung quanh chú ý sao? Nàng chỉ nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, rồi không nói thêm gì, thái độ xa cách rõ rệt.

    Tô Nhược hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng nặn ra nụ cười nhu mì, tiếp tục theo sát nàng.

    Lát sau, khi đám thư đồng đang tản ra chuẩn bị vào lớp, con gái của Trương viện phán - một cô bé hoạt bát trong đám thư đồng - tò mò hỏi:

    "Tô Nhược muội muội, trời sáng nay lạnh vậy, sao muội chỉ mặc mỗi lớp áo mỏng như thế?"

    Những thư đồng khác cũng tò mò nhìn tới. Tô Nhược khẽ cúi đầu, nét mặt thoáng qua chút ấm ức rồi dịu dàng đáp:

    "Sáng nay ta dậy rất sớm chuẩn bị để vào cung thăm điện hạ. Nhưng ra đến cổng thì gặp trưởng tỷ. Áo của trưởng tỷ bị bẩn, tỷ ấy nhờ ta đổi y phục. Ta cũng không dám từ chối.. Chỉ lo đến sớm gặp điện hạ, nên vội vàng không kịp mặc thêm áo khoác."

    Giọng nàng ta nhỏ nhẹ, không oán giận, nhưng đủ để người ngoài tự liên tưởng rằng trưởng tỷ Tô Giang làm khó nàng. Quả nhiên, xung quanh bắt đầu xì xào. Một số thư đồng âm thầm nhìn nhau, ánh mắt ẩn chứa thương tiếc và đồng tình với Tô Nhược. Lạc Dung đứng bên cạnh, chỉ lạnh nhạt quan sát. Nàng yên lặng ghi nhận từng lời, từng ánh mắt, từng biểu cảm.

    Khá lắm, Tô Nhược. Một mũi tên bắn trúng hai đích: Vừa được khen hiếu thuận, vừa ngầm bôi nhọ trưởng tỷ. Chỉ tiếc rằng, lần này, ngươi đã chọn sai người để diễn.

    Ngay khi bầu không khí đang mơ hồ nghiêng về phía Tô Nhược, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ đằng xa vang lên:

    "Muội muội, ta đã đổi y phục với cô lúc nào?"

    Cả sân im phăng phắc. Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng tiếng nói phát ra.

    Một thiếu nữ mặc xiêm y trắng tinh bước tới, dáng người thướt tha, thần sắc đoan trang mà kiêu hãnh. Ánh nắng chiếu lên dung mạo tinh tế ấy, khiến người ta chỉ dám thầm thán phục - không ai khác, chính là trưởng tỷ của Tô Nhược, đại tiểu thư Tô Giang.

    Ánh mắt Tô Giang lạnh lùng dừng trên người Tô Nhược, khóe môi nhếch nhẹ, tựa tiếu phi tiếu.

    Tô Nhược sắc mặt tái nhợt, đôi môi run nhẹ, không biết nên giải thích thế nào.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...