Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Nina Duong, Jun 23, 2023.

  1. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 406: [Ngoại truyện] Nhà họ Doãn bị trộm (kết}

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà nội Doãn vừa dậy đã nhìn thấy hộp trang sức của bà để ở trên bàn còn bị mở ra.

    Bà cũng là một cụ bà rồi bình thường rất ít dùng đến trang sức, bình thường cũng là bông tai vòng tay, không phải trường hợp quan trọng, bà cũng thật sự rất ít khi dùng đến.

    Hộp trang sức bình thường đều để ở trong ngăn kéo nhưng hôm nay lúc thức dậy hộp lại bày ở trên bàn trang điểm.

    Trang sức bên trong rất nhiều có ông cụ đã qua đời tặng cũng có người khác tặng, cũng có đồ cưới khi bà cưới.

    Mỗi một món đối với bà tới nói đều có ý nghĩa quan trọng.

    Bà nội Doãn kiểm tra hết một lượt phát hiện.. Rất nhiều thứ quý giá đều không mất chỉ mất một vòng tay vàng.

    Vòng tay vàng đó rất thô, vàng chói lóa giống như đeo tiền trên tay vậy.

    Trong hộp trang sức còn có rất nhiều thứ quý giá, cái nào cũng không lấy mà lại lấy mất cái đó.

    Món quà ông cụ tặng bà.

    Thô, nhưng lại rất có ý nghĩa.

    Món quà lần đầu tiên ông cụ tặng bà

    "Bà cố, cần bọn con giúp bà tìm không?" Đôi song sinh nghiêm túc nói.

    Bà nội Doãn gật đầu: "Được đó."

    Ba bà cháu tìm cả một ngày cũng không tìm thấy, tối, Doãn Hạ quay lại.

    Đôi song sinh rất ít khi có chuyện giấu cô ta, chuyện bà nội Doãn mất vòng tay vàng Doãn Hạ cũng biết.

    Sau khi nghe xong Doãn Hạ có chút kỳ lạ.

    "Sao rồi Hạ? Con cũng mất đồ à?" Bà nội Doãn tùy ý hỏi một câu.

    Doãn Hạ gắng gượng cười: "Cũng thật sự thế."

    Bà nội Doãn: ".. Mất gì?"

    "Bông tai vàng.."

    Vòng tay vàng, bông tai vàng..

    Sao khẩu vị tục thế này?

    Bông tai vàng cũng ông nội Doãn đã qua đời tặng là đồ cưới của Doãn Hạ.

    Cũng là món trang sức vàng duy nhất trong số tất cả trang sức của Doãn Hạ.

    Bà nội Doãn cau mày: "Ông cụ hiển linh à?''

    Doãn Hạ cười nói:" Sao có thể, bà nội chớ nói lung tung, trong nhà của chúng ta đều có phù của nhóc Hoa ngay cả trên người chúng ta cũng có phù bình an. Bà nói xem ông nội còn dám hiển linh không? Đoán chừng sớm đã đầu thai rồi, bị Doãn Hạ nói thế này, bà nội Doãn lại cảm thấy hình như rất có lý.

    "Ấy, nhóc Đông đâu? Không phải nói nghỉ phép rồi à? Sao không nhìn thấy nó?"

    "Cậu nhỏ cảm mạo rồi, uống thuốc xong vẫn luôn ngủ." Đôi song sinh nói.

    "Không ăn cơm à?" Doãn Hạ nhướng mày.

    "Chưa, lớn thế này rồi, tự biết chăm sóc bản thân rồi, đói rồi tất nhiên sẽ xuống tìm ăn." Bà nội Doãn cũng không lo lắng lắm.

    Con cháu nhà họ Doãn ai cũng đều hiểu chuyện, rất ít người làm trưởng bối nhọc lòng.

    Doãn Hạ gật đầu.

    Chẳng qua sau khi ăn cơm, Doãn Hạ vẫn đi tới phòng Doãn Đông xem thử.

    Phát hiện Doãn Đông ngủ rất bình thường cũng không phát sốt mới về phòng mình.

    Ngày thứ ba

    Bà nội Doãn phát hiện mình lại có mấy món đồ bay rồi.

    Lần này là bạc, là trang sức khác trong hộp trang sức của bà.

    Doãn Hạ cũng phát hiện đồ của cô cũng không thấy nữa, là vàng trắng.

    Trang sức bạc với vàng trắng tuy cách nhau rất xa nhưng mà thoáng nhìn qua, màu sắc cũng rất giống cho nên lần này trang sức vàng trắng của Doãn Hạ cũng gặp nạn.

    Doãn Hạ rất cạn lời: "Tên trộm này sao cứ trộm trang sức cũ xưa?"

    Chân mày bà nội Doãn nhíu chặt: "Trang sức đáng giá mà."

    Doãn Hạ, "..."

    Hàng cũ đáng giá khỉ gì chứ.

    Lúc này Doãn Đông bước chân phù phiếm từ trên lầu đi xuống.

    "Bà nội, chị hai.." Giọng chào hỏi cũng hơi yếu ớt, dáng vẻ không ngủ đủ vậy.

    "Không phải tối quá em đi ngủ từ rất sớm rồi à?" Doãn Hạ hỏi.

    Doãn Đông cũng cảm thấy rất kỳ lạ: "Đúng vậy hôm qua chưa tới sáu giờ đã ngủ cho đến bây giờ. Nhưng, em vẫn rất buồn ngủ." Vừa nói Doãn Đông lại ngáp một cái, ngáp xong rồi lại nhảy mũi.

    "Cảm mạo nghiêm trọng thế này hả? Có cần phải đi bệnh viện xem thử không?" Doãn Hạ hỏi.

    "Không cần đi bệnh viện, hôm nay nhóc Hoa với nhóc Thu sẽ quay về, bảo nhóc Hoa giúp xem thử chẳng phải là được rồi à?" Bà nội Doãn nói. Doãn Đông gật đầu, "Con chờ anh rể là được rồi."

    Không vị bác sĩ nào có thể lợi hại hơn Giang Hoa Đình.

    Doãn Đông đi phòng bếp bưng bữa sáng của bản thân qua há to miệng bắt đầu ăn.

    "Chị hai, vừa nãy hình như em nghe được mọi người nói mất đồ gì đó, làm mất gì rồi?"

    Doãn Hạ kể lại chuyện cô ta với bà nội Doãn mất đồ một lần nữa

    "Trang sức?" Doãn Đông kinh ngạc trong chớp mắt, "Còn trộm có thể vào nhà họ Doãn trộm trang sức.. Tên trộm đó có bản lĩnh ghê

    Doãn Đông liếc nhìn đôi song sinh ở đối diện cậu ta yên tĩnh ăn bữa sáng.

    " Chắc không phải là hai đứa lại cầm đi làm thí nghiệm gì đó đâu ha? Ví như, muốn biết điểm nóng chảy của vàng bạc gì đó. "

    Chân Thiên Phong trợn mắt:" Muốn làm thí nghiệm cần gì phải lấy trang sức của bà cố với mami làm? "

    " Đúng đó! "Chân Mặc Lí hùa theo nói.

    Doãn Đông:"... "

    Sau bữa sáng đôi song sinh liền đi học, hôm nay là thứ hai dù là đôi song sinh thiên tài thế nào đi nữa cũng trốn không thoát vận mệnh đi học. Doãn Hạ cũng đi làm, bà nội Doãn thì về phòng.

    Doãn Đông vô cùng chán nản dứt khoát cũng trở về phòng.

    Tuy dáng vẻ của cậu nhìn như rất yếu nhưng tinh thần vẫn ổn chỉ là ngáp nhiều chút, hắt hơi nhiều thêm chút.

    Về đến căn phòng của bản thân nhìn thoáng qua giường rối bời, Doãn Đông bất đắc dĩ.

    Có thể là quá lâu không ở nhà nên ngủ trên chăn đệm thoải mái vậy mà có chút không quen.

    Cả người đau nhức, mà hai ngày này sáng sớm thức dậy còn phát hiện cậu ta không đắp chăn, lạnh lẽo nằm ở trên chăn.

    Doãn Đông xoa xoa mũi chẳng lẽ đây là nguyên nhân làm cho cậu ta cảm mạo à?

    Nhưng lúc ở trong trường cậu ta cũng không có thói quen xấu như thế.

    Cạn lời lại không thể làm gì, dạo này cậu ta ngủ rất say gió thổi cỏ lay cũng không biết bằng không trong nhà chắc chắn sẽ không xảy ra vụ trộm trang sức.

    Đến cùng là tên trộm gan to tày trời nào vậy mà dám trộm tới trên đầu nhà họ Doãn bọn họ?

    Doãn Đông sắp xếp giường, chỉnh lại ngay ngắn thì đột nhiên nghe được một loạt âm thanh leng keng nhỏ bé.

    Âm thanh rất nhỏ nhưng mà bây giờ Doãn Đông tỉnh táo, nếu như còn nghe không thấy thì cậu ta cũng nên huấn luyện lại lần nữa.

    Âm thanh hình như là từ chỗ dưới ga giường truyền đến, phản ứng đầu tiên của Doãn Đông là liếc nhìn gầm giường.

    Thế mà gầm giường sạch bóng không có gì cả.

    Vậy thì chỉ có thể là chăn đệm thôi.

    Doãn Đông cẩn thận kiểm tra cuối cùng ở dưới đệm phát hiện.. Trang sức bị mất của bà nội Doãn với Doãn Hạ.

    Vòng tay vàng chói lóa với bông tai còn có trang sức bạc của bà nội Doãn và trang sức vàng của Doãn Hạ.

    Doãn Đông đau đầu..

    Ai muốn gây sự với cậu ta thế này?

    Có thể ở nhà họ Doãn đi lại tự do rồi lấy đồ này kia thì ngoài người mình, Doãn Đông thật sự nghĩ không ra đến cùng còn có thể có ai.

    Mà lại còn khéo đến thế để ở trong ga giường của của cậu ta..

    Doãn Đông nhớ lại hành vi quái lạ trong hai ngày này của bản thân thì không khỏi hoảng sợ tột độ!

    Chắc không phải là cậu ta có bệnh mộng du đâu ha?

    Trời! Thế này cũng quá đáng sợ rồi! Ai biết ngày nào đó câu ta có cầm dao đâm khắp nơi không?

    Doãn Đông không nhịn được run lên.

    Chỉ nghĩ thôi chính cậu cũng sợ luôn chính mình!

    May tối Giang Hoa Đình với Doãn Thu đều tới cả.

    Nhìn Doãn Đông hít mũi không ngừng, Giang Hoa Đình mở miệng trước.

    " Cảm mạo rồi à? "

    Doãn Đông trung thực gật đầu.

    Giang Hoa Đình bắt mạch cho cậu ta, nói:" Không gì đáng ngại, bị cảm lạnh rồi, anh dùng kim giúp em ép hơi lạnh ra là được. "Giang Hoa Đình nói xong cũng không đợi Doãn Đông phản ứng đã trực tiếp đâm cho cậu ta một kim, chút điềm báo trước cũng không có!

    Chỉ chốc lát Doãn Đông có cảm giác mồ hôi như thác nước, cả người cũng ướt luôn!

    Rõ ràng là ướt đẫm nhưng Doãn Đông lại cảm giác ấm áp dạt dào.

    Vừa đổ mồ hôi xong Doãn Đông đã lập tức có tinh thần hơn rất nhiều, giống như sương mù vẫn luôn quấn quanh cậu ta đều tản ra rồi!

    " Cám ơn anh rể! "

    Giang Hoa Đình khoát tay:" Cảm ơn gì, chuyện nhỏ! "

    Cảm mạo chữa khỏi rồi, Doãn Đông còn có một chuyện cần Giang Hoa Đình giúp giải quyết.

    Giang Hoa Đình sau khi nghe xong kinh ngạc:" Mộng du à? "

    Doãn Đông khó xử gật đầu:" Đúng vậy, trang sức bà nội với chị hai bị mất ở trong phòng em, đến bây giờ em cũng không dám nói với bọn họ "

    " Trước kia có bệnh sử mộng du không? "

    Doãn Đông lắc đầu:" Không. "

    Giang Hoa Đình nhìn mặt Doãn Đông như đang suy nghĩ gì đó," Muốn biết đến cùng có phải cậu mộng du hay là một người khác hoàn toàn trộm, tối nay xem thử chẳng phải sẽ biết à? "

    Doãn Đông:".. Anh muốn ngủ với em hả? "Anh ba sẽ giết cậu ta!

    Giang Hoa Đình tặng cho cậu ta một trợn mắt:" Em mơ đẹp quá! "

    Tất nhiên là Giang Hoa Đình về phòng của cậu ngủ.

    Nửa đêm tiếng kim đồng hồ vang lên, Doãn Đông lại mở ra đôi mắt mơ hồ, chuẩn bị đi" Mò đồ ".

    Nhưng cậu ta mới vừa đứng lên một lá phù màu vàng đã phá gió mà tới! Dán thẳng lên trên trán Doãn Đông!

    Doãn Đông lập tức tỉnh táo lại phát hiện chồng chồng Giang Hoa Đình thế mà ở trong phòng của cậu ta!

    " Anh ba, anh rể! Hai anh, chẳng lẽ em thật sự là mộng du à? "

    Giang Hoa Đình nói:" Mộng du không phải em mà là một người khác hoàn toàn! "

    Giang Hoa Đình gõ một tiếng vang, một đám khói đen từ trên người Doãn Đông bay ra ngừng ở trước mặt mọi người dần dần hình thành một hình bóng thấp bé.

    Doãn Đông lùi về sau một bước:" Đây là gì? "

    Giang Hoa Đình nói:" Quỷ nhỏ! "

    " Cái khỉ gì vậy! "

    " Thì là quỷ đó! "

    Doãn Đông:"... "

    Cứ cảm thấy mạch não của cậu ta với mạch não Giang Hoa Đình cũng không ở cùng một tần số.

    Giang Hoa Đình chỉ hai ba lượt đã thu phục xong con quỷ nhỏ đó rồi:" Thứ này sao em trêu về tới được vậy? "

    Doãn Đông càng muốn biết hơn Giang Hoa Đình!

    Giang Hoa Đình đành phải đổi phương thức:" Dạo này em đều tiếp xúc với những gì? "

    Doãn Đông cẩn thận ngẫm nghĩ, nói:" Không có gì, chỉ là ngày về nhà đó nhìn thấy có người đốt giấy rải tiền mà thôi. "

    Giang Hoa Đình:"... "

    Đốt giấy, rải tiền? Tên này cũng thật sự dám!

    " Sau này nhìn thấy cảnh tượng này nhớ có bao xa đi bao xa! "

    " Tại sao vậy? "

    " Người ta đang nhờ quỷ nhỏ làm việc, hoặc là trực tiếp cầm tiền đuổi quỷ nhỏ, em chặn đường người ta chẳng lẽ còn có chuyện tốt à? "Giang Hoa Đình hỏi lại.

    Khóe miệng Doãn Đông giật giật:" Em đâu có ngăn chặn ông ấy đâu nha. "

    Giang Hoa Đình nói:" Có phù bình an anh cho em, nó còn có thể đi theo em vào thì chắc chắn là trên người em có gì đó của nó. "

    Doãn Đông:".. Em không lấy, thế giới làm chứng! "

    Giang Hoa Đình:" Thế này cũng không phải em nói là được. "

    Sau một phen lục tìm Giang Hoa Đình ở trên giày Doãn Đông tìm thấy một đồng xu nhỏ khảm vào, chính là đồng xu ngày đó ông cụ ném ra ngoài.

    Doãn Đông:"... "

    Cuối cùng Doãn Đông vẫn trong lúc được Giang Hoa Đình ở cùng nói rõ tình huống cho bà nội Doãn với Doãn Hạ nghe.

    Hai người chợt hiểu ra, thậm chí còn thảo luận.

    " Con quỷ đó chắc chắn là một con quỷ có tuổi bằng không sao có thể chuyên chọn thứ đáng giá nhất thời cổ đại chứ? "

    Sau vàng là bạc, tiền đó!

    Hai người đều đồng thời quay đầu hỏi Doãn Đông:" Đúng không, nhóc Đông? "

    Doãn Đông:"..."

    Sao cậu ta biết!
     
  2. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 407: [ Ngoại truyện] Khương Thành vs Mao Cao Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya, giấy ngập trời giống như thiên nữ tung hoa vậy, trải khắp mặt đất bay lượn ở các ngõ ngách.

    Giấy được rải xuống bay trên đất, có một số dừng trên cành cây, một số dừng ở ban công của nhà người ta, một số bay trên đầu người đi đường.

    Người đi đường bị đập trúng cảm thấy có thứ gì rơi trên đầu liền đưa tay sờ sờ thứ bay tới trên đầu, cầm tới vừa nhìn đã buột miệng chửi bậy!

    "Mẹ nó! Ai thất đức thế này vậy mà ném tiền giấy trắng ngập trời?"

    Người đi đường lắc đầu ném tiền giấy vào thùng rác: "Quá làm khó nhân viên vệ sinh rồi, bay loạn khắp nơi thế này phải quét tới khi nào hả? Cũng không nghĩ xem bây giờ là thời gian nào, nửa đêm canh ba rải tiền giấy kiểu này rất dọa người có được không?"

    Thế mà người đi đường than phiền cũng không làm tiền giấy này ngừng rơi lại.

    Càng ngày càng nhiều tiền giấy màu trắng bay lượn ngập trời, dù người đi đường có gan lớn một chút cũng không thể không tăng nhanh bước chân rời khỏi.

    Trên nóc thành phố yên tĩnh có một bóng người đứng ở tầng lầu cao nhất nắm từng nắm tiền giấy màu trắng vung ra, giống như đang làm ảo thuật vậy.

    Không biết rắc bao lâu cuối cùng tiền giấy màu trắng cũng rải hết sạch, thứ xuất hiện ở trong tay người đó biến thành phù lục màu vàng.

    Chỉ thấy người nọ ném từng tấm phù lục màu vàng ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

    Giọng của người nọ giống như hòa vào trong gió, ngoài tiếng gió vù vù, không có ai nghe thấy người nọ đang nói cái gì.

    Phù vàng bị người đó ném ra ngoài bay theo gió rồi bỗng dưng! "Uỳnh!" Bắt đầu bốc cháy không sót lại gì cả!

    Nét mặt Khương Thành ngưng trọng nhìn xác chết trước mặt, nét mặt nghiêm nghị.

    "Đội trưởng, trên người xác chết này ngoài dấu vân tay của chính hắn thì cũng không còn dấu vết của người thứ hai." Đội viên tổ kiểm tra kiểm tra xong báo cáo với Khương Thành.

    Lại là thế này.

    Khương Thành liếc thoáng qua trên cổ người chết toàn là dấu tay rất sâu, đứng dậy.

    "Đây là vụ thứ mấy rồi?"

    "Thứ năm rồi."

    Khương Thành cắn răng hàm hít sâu một hơi.

    Mẹ nó, anh ta mới vừa xin điều về thành phố Giang, sao vừa về tới đã gặp được án tự sát khó hiểu này chứ?

    Đây cũng đã là vụ thứ năm rồi!

    Người chết đều là phái nữ, tuổi tác chừng hai mươi lăm đến hai mươi tám tuổi, độc thân.

    Ngoài người chết đầu tiên đã từng có một bạn trai ra còn có ba người là độc thân. Mà vụ vừa mới tiếp tay trước mặt thì tư liệu còn chưa có.

    Chẳng qua.. Trang điểm tinh xảo thế này..

    Đoán chừng cũng là độc thân.

    Khương Thành cực kỳ trai thẳng nghĩ thầm.

    "Thu gom chứng cứ trước rồi gọi pháp y."

    "Vâng"

    Những người khác ai cũng bận rộn, Khương Thành ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát mặt của người chết này.

    Mắt mở to tới mức cực kỳ to, biểu cảm trên mặt cũng cứng ngắc lại giống như trước khi chết nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

    Đây không phải người chết đầu tiên xuất hiện biểu cảm thế này.

    Bắt đầu từ người chết thứ ba, thứ tư, người này, sau khi chết đều là ngưng kết biểu cảm sợ hãi.

    Khương Thành đã từng được Giang Hoa Đình gọi đi tổ huyền học giúp, cũng học qua chút xíu phương pháp ứng phó với chuyện ma quái, cho nên.. Khương Thành nghi ngờ những cô gái này chắc là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

    Tự sát?

    Khương Thành cảm thấy không có khả năng lắm.

    Ôi..

    Đáng tiếc anh ta học huyền thuật không tới nơi tới chốn bằng không cũng thật sự có thể học như Giang Hoa Đình, xem thử có thể gọi hồn phách người chết tới hỏi thử rồi trực tiếp phá án luôn, sau đó anh ta sẽ được xưng thành thám tử lừng danh!

    Đáng tiếc Giang Hoa Đình bây giờ cũng không biết đã với Doãn Thu đi tới nơi hẻo lánh nào, muốn tìm người về hình như cũng không quá có thể.

    Chỉ có thể tự lực cánh sinh.

    Khương Thành ngồi ở trong phòng làm việc của mình, yên tĩnh nhìn tư liệu của năm người chết.

    Cũng không có điểm giống nhau.

    Ngoài, ừm, quả nhiên đều là độc thân.

    Nhưng mà độc thân rất bình thường cũng không thể nói là điểm giống nhau.

    Khương Thành đau đầu.

    Lúc này điện thoại Khương Thành vang lên.

    "A lô, Cao Minh."

    Giọng của Mao Cao Minh từ trong điện thoại truyền đến: "Nè, người bận rộn, không phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm à? Không ăn thì tôi hẹn với người khác đây."

    Mao Cao Minh cũng xin về tới thành phố Giang rồi, nhân viên của bệnh viện số hai thành phố Giang không đủ, bệnh viện số hai cũng coi như là của Giang Hoa Đình, tất nhiên không thể để bệnh viện số hai cứ thế sa sút, liền hỏi một chút trong phòng khoa Trung y có ai bằng lòng về đảm nhiệm bộ mặt của bệnh viện không.

    Thế là Mao Cao Minh liền không thể chối từ quay lại.

    Khương Thành nói: "Mời! Nhất định phải mời!"

    Cúp điện thoại xong Khương Thành khoác bộ đồ, lúc gần đi nhìn tư liệu đó rồi cũng không thèm nghĩ đã mang đi năm tấm ảnh chụp.

    Khương Thành với Mao Cao Minh ngồi đối diện trong nhà hàng.

    Mao Cao Minh nhìn quầng thâm dưới đáy mắt Khương Thành, không khỏi nhướng mày: "Cậu mới điều về hơn một tháng thôi mà? Có bận tới thế không? Làm cậu bận tới mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có?"

    Khương Thành day day ấn đường: "Quả thực, khoảng thời gian này vụ án tự sát kỳ quặc có hơi nhiều, không tìm thấy đầu mối chỉ có thể bận rộn suốt ngày.

    Mao Cao Minh nói:" Bận cũng lãng phí thời gian vẫn là chút đầu mối cũng tìm không thấy. "

    Khương Thành:"... "

    Cách nói chuyện tổn thương người ta thế này của Mao Cao Minh vẫn luôn tăng lên đoán chừng là tiếp xúc với Giang Hoa Đình nhiều nên thế.

    Mao Cao Minh không để ý tới nội tâm xoắn xuýt của Khương Thành, gọi nhân viên phục vụ trực tiếp chọn món sẵn tiện giúp Khương Thành chọn luôn.

    Số lần bọn họ hẹn ăn cơm chung nhiều rồi thì cũng biết đối phương thích ăn cái gì. Mà Khương Thành cũng không chọn, chọn món nào ăn món đó cho nên Mao Cao Minh cũng không lãng phí thời gian cho anh ta nhìn nữa.

    Bởi vì Khương Thành cũng rất lề mề, có chút chứng khó lựa chọn.

    " Cho tôi xem thử, đến cùng là thứ gì làm khó cậu? "Mao Cao Minh nói.

    Khương Thành lập tức đưa tư liệu và ảnh chụp của người chết cho Mao Cao Minh nhìn, động tác thành thạo tới mức.. Hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm mấy chuyện này. Mao Cao Minh nhận tư liệu tới, lật lật.

    " May tôi vẫn chưa ăn cơm. "

    Khương Thành:"... "

    Mao Cao Minh chỉ nhìn ảnh chụp người chết cũng không nhìn tư liệu chi tiết của mấy cô ấy.

    Làm một bác sĩ quan sát cơ thể người bệnh cực kỳ quan trọng.

    Nhưng mà bây giờ chỉ có ảnh chụp cũng không nhìn thấy vật thật.. Đối với Mao Cao Minh tới nói cũng có chút độ khó.

    " Ba cái sau rõ ràng là bị hù dọa, "Mao Cao Minh nói, sau đó chỉ người chết thứ ba," Nguyên nhân chết của người này là gì? "

    " Nhồi máu cơ tim "

    " Quả nhiên. "Mao Cao Minh nói," Có tìm nhóc Giang xin chỉ bảo một chút chưa? "

    Khương Thành:".. Không tìm thấy. "

    Mao Cao Minh nhướng mày:" Cái gì gọi là không tìm thấy. "

    Khương Thành nói:" Giang Hoa Đình căn bản không nhận điện thoại của tôi. "

    " Không thể nào, cậu thật sự gọi vào điện thoại của nhóc Giang à? "

    " Tôi cũng không thể nào lưu nhầm ha? "

    " Thế này khó nói. "

    Mao Cao Minh lấy số điện thoại qua so sánh một chút phát hiện thật sự không sai.

    Chính mình cũng gọi một cuộc gọi qua đó quả nhiên không ai bắt máy.

    Đối với chuyện Giang Hoa Đình rất khó tìm này, Mao Cao Minh sớm đã biết rồi, vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.

    Chẳng qua..

    " Cậu với Doãn Thu không phải bạn à? Sao không thử thông qua Doãn Thu tìm Giang Hoa Đình? "

    Khương Thành lý lẽ hùng hồn:" Tôi cho là gọi cho Giang Hoa Đình nhiều cuộc như vậy thì Giang Hoa Đình nhìn thấy chắc chắn sẽ gọi lại ai biết cậu ta lạnh lùng tới vậy! "

    Mao Cao Minh:"... "

    Rồi, mạch não này không phải chuyện anh ta có thể với tới được.

    " Gửi một tin nhắn cho Doãn Thu hoặc là nhóc Giang đi, cậu chỉ gọi điện thế này, người ta sẽ chỉ cho là cậu muốn cợt nhả bọn họ. "

    " Được thôi. "

    Vừa gửi tin nhắn xong món ăn đã gọi được đưa lên.

    Hai người ăn một bữa no liền chuẩn bị ai về nhà nấy.

    Mới vừa đi ra sảnh nhà hàng điện thoại của Mao Cao Minh đã vang lên.

    Khương Thành nhìn thấy trên màn hình điện thoại của anh ta hiện rõ là mẹ liền tự giác đi qua một bên để Mao Cao Minh nhận điện thoại.

    Mao Cao Minh nhìn xuống ấn nghe.

    " Minh à, không phải mẹ nói với con là có con hẹn một cô gái ở khách sạn Nguyệt Hòa à? Sao con không đi? Còn để người ta uổng công chờ? "

    Có lẽ mẹ Mao khá nổi giận cho nên âm thanh nói chuyện cũng tương đối lớn, Khương Thành vậy mà cũng nghe thấy được nội dung trong điện thoại. Nghe Mao Cao Minh có hẹn với con gái trong lòng giật nảy mình.

    Giọng của Mao Cao Minh lại rất bình tĩnh:" Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi à? Hôm nay con có hẹn. "

    " Con hẹn cái con khỉ! Có giỏi con dẫn người về cho mẹ xem thử, mẹ không bận rộn giúp con nữa! Con có biết bây giờ con gái tốt khó hẹn cỡ nào không? Con cũng sắp bốn mươi rồi còn chần chừ nữa là thành một ông già rồi! "

    Mao Cao Minh dở khóc dở cười:" Con dù có thành một ông già cũng không sao mà, con cũng không phải là không thể chăm sóc cho mình. "

    " Con hiểu gì! "Mẹ Mao tức tới trực tiếp cúp điện thoại của Mao Cao Minh!

    Mao Cao Minh nói:" Xin lỗi, tôi phải về đền tội với mẹ rồi. "

    Khương Thành nhỏ giọng nói:" Xin lỗi. "

    Mao Cao Minh giật nảy mình:" Xin lỗi gì? Tôi quả thực là hẹn với cậu trước. "

    " Cứ thế đi, tôi đi đây. "

    Khương Thành nhìn bóng lưng Mao Cao Minh, trong lòng có kiểu cảm nhận nói không ra.

    Chính anh ta cũng còn chưa kết hôn cho nên cũng không cảm thấy Mao Cao Minh còn chưa kết hôn có gì kỳ lạ.

    Nhưng mà ngay vừa nãy nghe thấy Mao Cao Minh bị thúc hôn.. Anh ta vậy mà.. Khó chịu?

    Lần đầu tiên Khương Thành hiểu không rõ mạch suy nghĩ của bản thân.

    Mẹ Khương nhìn thấy Khương Thành hiếm khi về nhà một chuyến, con trai bình thường tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian thế mà đang ngẩn người liền nhịn không được hỏi một câu.

    " Con trai, con làm gì đó? Có băn khoăn? Hay là từ thành phố Kinh điều về tới nên không thích ứng? "

    Khương Thành lắc đầu:" Không có gì. "

    Vốn dĩ Khương Thành không muốn nói nhưng nhìn thấy mẹ đã già liền nghĩ tới tuổi của bản thân.

    " Mẹ, sao mẹ không thúc con kết hôn? "

    Mẹ Khương lườm anh ta:" Ôi chao, mẹ còn cho là con độc thân từ trong trứng đó cuối cùng nhớ tới chuyện này à? "

    Khương Thành:"... "

    " Mấy chuyện kiểu này đâu phải có thể thúc ò, chọn người mà, chuyện cả đời, tuy nói bây giờ kết hôn rồi có thể ly hôn nhưng mà mẹ không đồng ý quan điểm này, kết hôn là vì sống chung cả đời cũng không phải vội đi ly hôn. "

    " Nếu đã là muốn sống cả đời vậy thì phải chọn cẩn thận, mẹ không vội. "

    Mẹ Khương nhìn thấy chân mày Khương Thành nhíu vào nhau, nói:" Thế nào? Con còn muốn mẹ thúc con à? Là chính con muốn kết hôn rồi à? Nhắm được cậu bé nào rồi? "

    Khương Thành suýt chút bị nước bọt của bản thân sặc chết!

    " Khụ khụ khụ! Mẹ, mẹ đang nói cái gì đó? "

    Mẹ Khương ghét bỏ nhìn Khương Thành:" Giấu gì đó, mẹ với cha con sớm đã biết rồi! "

    Khương Thành:"..."
     
  3. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 408: [ Ngoại truyện] Chương 46 Khương Thành vs Mao Cao Minh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Thành rất muốn nói chuyện ngay cả chính anh ta cũng không biết, xin hỏi hai người làm sao mà biết, đều biết gì rồi?

    Cái gọi là không phải hiểu con bằng mẹ, mẹ Khương nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Thành liền biết anh ta đang nghĩ gì rồi.

    Mẹ Khương tỏ vẻ ghét bỏ: "Chắc không phải là ngay cả chuyện mình thích con trai mà con cũng không biết đi?"

    Khương Thành: "..."

    "

    Bây giờ anh ta chỉ còn ngơ ngác, còn có thể biết gì!

    Mắt của mẹ là hỏa nhãn kim tinh sao?

    Mẹ Khương nói:" Chẳng lẽ con không phát hiện từ nhỏ ánh mắt của con dừng trên người con trai tương đối nhiều à? Nữ thì con căn bản cũng không thèm nhìn! "

    Khương Thành:"... "

    Đó là bởi vì mấy cô gái đó ỏng ẹo yểu điệu vừa chạm vào đã khóc, ai có kiên nhẫn nhìn mấy cô ấy hả?

    Nếu như anh ta sinh ở thời buổi này, con gái õng ẹo yếu ớt tất cả đều tiến hóa thành cô gái mạnh mẽ thì có lẽ cậu thật sự có thể nhìn thêm mấy lần.

    Chẳng qua anh ta không nhìn nữ không có nghĩa là anh ta thích con trai!

    Logic này của mẹ rõ ràng có vấn đề?

    " Lúc đó khi con nói con muốn học trường cảnh sát, mẹ với cha con còn đang nghĩ sau khi con tốt nghiệp có dắt một vợ nam về cho cha mẹ không? Hoặc là chính con gả ra ngoài? Dù sao lúc đó trường cảnh sát toàn là nam sinh! "

    Khương Thành:"... "

    Hai người suy nghĩ quá mức rồi.

    Mẹ Khương nói:" Nhưng mà ai biết sau đó con vẫn một mình về, bóng của bạn trai cũng không thấy một ai, quá vô dụng!

    Khương Thành: "..."

    "Không ngờ sống tới đầu bốn mươi rồi vậy mà ngay cả đối tượng tai tiếng cũng không có, con cũng quá thất bại rồi đó." Mẹ Khương nghiêm túc nhìn Khương Thành, "Có vẻ ngoài cũng xứng đáng với quần chúng, sao lại không có ai thích con chứ?"

    Khương Thành đã không còn sức nghe mẹ anh ta nói chuyện nữa.

    Người ta comeout còn phải khai thông tư tưởng còn phải lên kế hoạch làm thế nào đánh một trận chiến với gia đình gì đó, sao tới lượt anh ta.. Chính anh ta còn chưa làm rõ thì mẹ anh ta đã bắt đầu cổ vũ anh ta comeout rồi?

    "Mẹ, có lẽ con thích con gái đó?"

    Mẹ Khương giải quyết dứt khoát: "Không thể nào! Con thẳng không nổi đâu!"

    Khương Thành muốn ói máu với bà luôn.

    Khương Thành về đến cục cảnh sát nhìn thoáng qua đồng nghiệp của mình, ngoài vừa mới tốt nghiệp trên cơ bản đều kết hôn rồi.

    Chỉ còn anh ta độc thân.

    Kiểu không đáng tiền.

    Đang chuẩn bị đi xem tư liệu của người chết không ngờ lại có người báo cảnh sát.

    Địa điểm xảy ra ở.. trong bệnh viện số hai Thành phố Giang.

    Chỗ của Mao Cao Minh!

    Khương Thành vội vàng đuổi tới, chỉ thấy nét mặt Mao Cao Minh nghiêm trọng đứng ở một bên bị cảnh sát chặn ở bên ngoài.

    Khương Thành bảo đồng nghiệp đó đi ra rồi kéo Mao Cao Minh qua.

    "Xảy ra chuyện gì?"

    Mao Cao Minh lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chỉ vừa hay đi ngang qua đây. Cô gái này tới khám bệnh, lúc tôi đi qua chú ý đến người này hô hấp cực kỳ dồn dập nên muốn tới hỏi thử cô ta có cần cấp cứu không. Chẳng qua tôi vẫn chưa qua tới cô ta đã đột nhiên ngã xuống."

    "Cấp cứu vô hiệu."

    Sau đó Mao Cao Minh nhỏ giọng ở bên tai Khương Thành nói một câu: "Là bị dọa chết, nhồi máu cơ tim."

    Giọng nói của đàn ông cũng không dịu dàng thậm chí còn có chút ồm ồm.

    Nhưng giọng của Mao Cao Minh lại như lông vũ vậy, nhẹ nhàng khuấy động tiếng lòng của anh ta!

    Cũng không biết có phải là do ma chú của mẹ mình quá mức lợi hại hay không mà làm ánh mắt Khương Thành nhìn Mao Cao Minh cũng không đúng nữa!

    Khương Thành liếm răng hàm không để lại dấu vết cách Mao Cao Minh xa chút: "Ừm, tôi sẽ để ý."

    Mao Cao Minh nhìn thoáng qua khoảng cách hai người đột nhiên tách ra: "Được, vậy tôi đi làm việc trước."

    Khương Thành nhìn bóng lưng Mao Cao Minh rất thẳng thì bỗng nhiên có cảm giác mũi chua xót.

    Dùng sức lắc đầu vứt bỏ cảm giác khó hiểu này, rành mạch rõ ràng dặn dò đội viên mau xử lý xong người chết.

    Đây đã là vụ thứ sáu rồi.

    Người chết này chết tới mức khó hiểu, làm cho bên trên chú ý tới, Khương Thành nhận được thông báo từ cấp trên.

    Chuyện này nhất định phải trong hai tháng phá án.

    Khương Thành cáu kỉnh.

    Bất đắc dĩ Khương Thành lại một lần nữa gọi điện thoại cho Giang Hoa Đình với Doãn Thu, lần này càng tuyệt trực tiếp không nằm trong vùng phủ sóng, cũng không biết hai người này bay tới đâu rồi.

    Chẳng qua lần này anh ta áp dụng kiến nghị của Mao Cao Minh, gửi tin nhắn cho hai người.

    Chỉ hi vọng một trong hai có thể nhìn thấy được.

    Ngày tháng cũng không bình yên, sau vụ ở bệnh viện bài báo trước đó bị đè ép lập tức đều nhảy ra đây.

    Trong thoáng chốc gây khủng hoảng cả thành phố Giang.

    Bởi vì.. Số người chết tăng thêm!

    Thậm chí còn xuất hiện người chết là nam!

    Khương Thành bận tới mức sứt đầu mẻ trán, đã tận mấy ngày không nghỉ ngơi cho tốt rồi, quầng thâm dưới mắt đen tới mức không thể đen hơn nữa.

    Hai giờ sáng lại nhận được điện thoại phát hiện xác chết, Khương Thành kéo cơ thể mệt nhọc.

    Lần này chết là một người đàn ông.

    Chẳng qua mặc lại không như một người đàn ông.

    Trong đầu Khương Thành lập tức lóe từ giả đàn ông.

    Đang chuẩn bị đi kiểm tra, khóe mắt Khương Thành như liếc thấy có một bóng người từ bên cạnh lóe qua!

    "Ai?"

    Khương Thành vội vàng đứng dậy đuổi theo!

    "Mấy người trông chừng!"

    "Rõ!"

    Vốn cho rằng là chính mình nhìn nhầm nhưng tiếng bước chân dồn dập lại chứng minh anh ta quả thực không nhìn nhầm!

    Do không nghỉ ngơi đủ mà thể lực của Khương Thành dần dần chống đỡ hết nổi! Nhìn thấy người nọ sắp thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của mình, Khương Thành quýnh lên! Trực tiếp chân trái vấp chân phải ngã mạnh trên mặt đất!

    Cằm đau rát, máu như vòi nước không đóng được vậy, ở trên đất hình thành một nhỏ vũng máu.

    "Phì phì, mới bao lâu không gặp, anh đã già tới đi không nổi nữa à?"

    Giọng nói gợi đòn quen thuộc vang lên Khương Thành lờ mờ trông thấy một bóng người quen thuộc tới gần mình, nhận ra ngũ quan quen thuộc: ".. Giang Hoa Đình.."

    "Ơi!" Giang Hoa Đình đáp lời rồi thô lỗ nhấc Khương Thành lên dùng kim đóng lại huyệt đạo của anh ta, cầm máu.

    "Tôi nói cậu nghỉ ngơi không đủ thì đi nghỉ ngơi đi, cục cảnh sát mấy người chắc không phải chỉ có một mình anh đi làm ha? Thiếu một mình anh, cục cảnh sát sẽ không bại liệt đâu." Giang Hoa Đình nói.

    Khương Thành khẽ cười: "Miệng vẫn độc tới thế."

    "Anh sai rồi, tôi đây gọi là lời thật mất lòng." Giang Hoa Đình lấy thuốc thô lỗ bôi thuốc trên cằm Khương Thành, còn ra vẻ ghét bỏ.

    "Có thể được Giang thần y tôi đây tự mình ra tay, anh cũng rất may mắn đó."

    Khương Thành cũng sắp bị Giang Hoa Đình chọt chết, cậu giúp anh ta cầm máu không sai nhưng mà cũng không đóng lại cảm giác đau của anh ta! Dùng sức chọc thế này là muốn để anh ta đau chết à?

    "Cậu nhẹ chút.."

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Tôi thế này đã tính là nhẹ rồi, anh là chưa thấy lúc tôi không khống chế được cường độ."

    Khương Thành: ".. Vậy thì thật sự cám ơn cậu."

    Giang Hoa Đình nói: "Không khách sáo!"

    Khương Thành: "..."

    Chẳng qua bị Giang Hoa Đình thô lỗ đối đãi thế này một phen, Khương Thành cảm giác cằm của bản thân hình như đã không đau rát tới thế nữa.

    "Sao cậu lại tới đây? Doãn Thu đó?"

    Nói người người liền đến, Doãn Thu không chút cảm xúc đang xách một người qua tới.

    Nói là xách hay là nhấc thì thật ra là kéo.

    Có lẽ đã bị dạy dỗ một phen, người nọ có chút nản lòng.

    Nhìn thấy mặt của người đó, mặt mày sưng húp quả nhiên là bị đánh rồi.

    "Người này?"

    "Chẳng phải là người anh đang đuổi theo à?" Giang Hoa Đình nói: "Nếu như không phải nhìn thấy anh ngã nghiêm trọng tới thế thì người đuổi theo người này là tôi rồi."

    Khương Thành ngạc nhiên: "Hai người là vừa hay đi ngang à?"

    Giang Hoa Đình nói: "Sao có thể, chúng tôi là nhận được tin nhắn của anh Mao mới qua đây."

    Khương Thành: ".. Vậy tin nhắn tôi gửi cho hai cậu thì sao?"

    "Chặn rồi." Giang Hoa Đình như lẽ đương nhiên nói.

    Khương Thành tức tới mặt cũng dữ tợn luôn!

    "Anh quá ồn." Giang Hoa Đình nói.

    Khương Thành thành công tức xỉu!

    "Chẳng qua cũng khó trách anh giải quyết không nổi." Giang Hoa Đình cúi đầu, lạnh lẽo nhìn người đàn ông bị vứt trên đất, "Đoán chừng chính anh cũng không biết sẽ trở thành thế này đi."

    Khương Thành nhìn về phía người đàn ông đó: "Xảy ra chuyện gì, quả nhiên là dùng huyền thuật à?"

    "Người này, đoán chừng là tên gà mờ, muốn diệt quỷ giúp cậu ta báo thù, nửa đường cũng không biết xảy ra chuyện gì mà diệt quỷ thuật mất khống chế rồi con quỷ do chính cậu ta gọi tới nếm được mùi người sống rồi tiễn không đi nữa."

    "Thường nói mời thần dễ tiễn thần khó, thật ra quỷ cũng vậy. Đặc biệt là quỷ thì cực kỳ khó làm."

    Người đàn ông đó nghe thấy lời của Giang Hoa Đình thì hơi run rẩy.

    "Tôi cũng không biết sao lại trở thành thế này, ban đầu rõ ràng không sao.."

    Giang Hoa Đình trợn mắt với cậu ta: "Học nghệ không tinh, cậu cũng không sợ ngày nào đó bị phản phệ! Chê sống lâu quá rồi à?"

    Người đàn ông nói: "Tôi chỉ muốn báo thù."

    "Ai bảo cô ta xem thường tôi!"

    Do người đàn ông bị Doãn Thu đánh tới mức mặt mày sưng húp, ban đầu Khương Thành cũng không nhận ra người này.

    Vừa nghe cậu ta nói như thế, rõ ràng là cách nói bị tình tổn thương, Khương Thành cẩn thận quan sát một lúc mới nhận ra người này.

    "Cậu là bạn trai cũ của Hứa Điềm."

    Người đàn ông cúi đầu xuống: "Phải."

    "Tôi vốn dĩ đang ở trên núi theo một đạo sĩ học nghệ nhưng Hứa Điềm cảm thấy tôi như một thần côn, cảm thấy không có tương lai nên chia tay tôi, sau đó còn khắp nơi cười nhạo tôi!"

    Giang Hoa Đình: "_■?"

    "Thế này thì thôi đi, mỗi lần ngẫu nhiên gặp được nói còn chưa tính, ngay lúc tôi vừa hay giúp người ta giải quyết vấn đề khó, thế mà nói với người ta tôi là thần côn lừa đảo! Cuối cùng làm cho người nhà người đó không tin tôi sau đó đi tìm thần côn thật sự, người nhà đó đã bị ác linh hại chết rồi"

    Khương Thành: "..."

    Bạn gái của cậu thật đúng là cực phẩm.

    "Sau đó tôi liền bị đó ác linh đó quấn lấy, còn có oán linh do người nhà đó biến thành." Người đàn ông cúi đầu, "Tôi độ hóa không nổi thậm chí còn làm người bên cạnh tôi chịu tội, sau đó tôi liền muốn báo thù.."

    "Kết quả ác linh làm cho phù tôi mời thần, biến thành hoán ma.. Sau đó thì càng ngày càng mất khống chế.." Nói tới đây, người đàn ông không nhịn được cúi đầu.

    "Vậy cậu có thể trực tiếp tới cục cảnh sát nói!" Khương Thành suýt chút bị cậu ta làm tức chết!

    "Nếu như người tiếp đãi không phải là anh thì những người khác có tin không?" Người đàn ông hỏi lại.

    Khương Thành: "..."

    "Nhìn đi, anh cũng không dám bảo đảm chắc chắn, tôi chỉ có thể tự mình lần theo sau đó hôm nay bị anh phát hiện"

    Giang Hoa Đình nói: "Với năng lực của cậu tất nhiên theo dấu không nổi, ác linh đó sớm đã tiến hóa."

    Khương Thành hết sức khao khát nhìn Giang Hoa Đình: "Cậu muốn giúp tôi à?"

    Giang Hoa Đình nói: "Không phải giúp anh, tôi là giúp anh Mao."
     
  4. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 409: [ Ngoại truyện] Chương 47 Khương Thành vs Mao Cao Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với Khương Thành tới nói, thật ra giúp ai cũng không quan trọng, có thể giải quyết ngọn nguồn của sự việc tồi tệ lần này là được rồi.

    Ai cũng không muốn lại xuất hiện người vô tội hy sinh.

    Ai cũng không muốn chết.

    Vết thương của Khương Thành đối với Giang Hoa Đình tới nói thật ra thật sự không có tính khiêu chiến gì, người cũng đã bắt được rồi, vậy thì cũng tới lúc cậu nên ra tay đi bắt ma rồi.

    "Nè, cả nhà người chết đó, bát tự của một trong số bọn họ, cậu có không?" Giang Hoa Đình đá nhẹ người đàn ông trên đất.

    "Không."

    Giang Hoa Đình thở dài: "Làm thần côn làm được cậu thế này, cũng là không dễ dàng, không hề kính nghiệp!"

    Người đàn ông: "..."

    "Vậy bạn gái của cậu thì sao?"

    "Cái này tôi có."

    "Nói tới nghe một chút." Giang Hoa Đình nói.

    "Đại sư, anh là cảm thấy, con quỷ tôi không cẩn thận gọi ra ăn mất hồn phách của bạn gái cũ của tôi sao?"

    Giang Hoa Đình hỏi lại: "Nếu không cậu cho là gì?" Cậu không cảm thấy còn có thứ gì có sức hút hơn hồn sống.

    Thứ ác linh thích nhất.

    Giang Hoa Đình dựa theo ngày sinh bát tự của bạn gái cũ của cậu ta tính ra chỗ ở của ác linh đó.

    Doãn Thu nói: "Cần tôi giúp không?"

    Giang Hoa Đình ngẫm nghĩ, Doãn Thu cho dù không còn vận may nhưng đến cùng vẫn là người từng được vận may thiên vị, độ hóa thứ kiểu này quả thực nhanh hơn cậu rất nhiều, liền gật đầu.

    "Được!"

    "Vậy Khương Thành.."

    Giang Hoa Đình nhìn về phía Khương Thành, Khương Thành lập tức thức thời nói: "Không sao, tự tôi cũng được."

    Bây giờ cằm đã không đau tới vậy nữa, anh ta cũng không mảnh mai tới thế.

    "Vậy người này giao cho anh."

    Khương Thành gật đầu: "Vốn đã là trách nhiệm của tôi."

    Giang Hoa Đình tuy rất lâu không về tới thành phố Giang nhưng chướng ngại nhận biết đường đi này cũng không ảnh hưởng tới bước chân của cậu với Doãn Thu. Cộng thêm bói toán của cậu cực kỳ chuẩn xác nên chẳng mấy chốc đã tìm thấy phạm vi ác linh đó đang ở.

    Đó là một nhà lầu nhỏ nhìn có chút cũ kỹ. Là chuyên môn cho người vùng khác thuê nhìn tuy nát nhưng mà đồ dùng bên trong nhà đều đủ cả, giá tiền cũng phải chăng, ở đây vẫn ở đầy người.

    Chẳng qua..

    Giang Hoa Đình nói: "Ở đây có sát khí dày đặc."

    Doãn Thu cũng nói: "Ừm, bầu không khí ở đây làm tôi không thoải mái."

    Bởi vì đã là đêm khuya, người trong nhà lầu nhỏ dường như đều ngủ rồi, chỉ để lại mấy ngọn nhỏ đèn.

    Hai người thả nhẹ bước chân chui vào nhà lầu nhỏ, con đường tối thui chỉ có một ngọn đèn tàn muốn sáng không sáng ở, nhìn qua càng tăng thêm mấy phần đáng sợ.

    "Nhóc Thu, cậu cảm thấy tại sao ác linh đó phải ở lại nơi thế này?"

    Doãn Thu nhẹ nhàng nói: "Sao tôi biết được."

    Giang Hoa Đình: "..."

    "

    Nơi này thực sự quá dọa người, trừ phi gan cực kỳ lớn thì bình thường thật sự rất ít có người chịu tới đây.

    Giang Hoa Đình với Doãn Thu cuối cùng dừng ở.. Trước căn phòng nhìn như không ai ở.

    Giang Hoa Đình nhẹ nhàng đẩy..

    Cũng thật sự đẩy mở.

    Trong nhà giăng một lớp bụi mỏng chứng thực nhà thế này quả thực đã có một quãng thời gian không có ai ở.

    Tiếng xoạch vang lên từ chỗ phòng ngủ truyền đến âm thanh như thứ gì bị mở ra.

    Giang Hoa Đình với Doãn Thu nhìn vào mắt nhau, thả nhẹ bước chân đi qua đó từ trong khe hở nhỏ chưa mở ra, lờ mờ có thể nhìn thấy được có một bóng người gầy nhỏ ngồi ở trước bàn trang điểm, hình như.. Đang trang điểm?

    Tuy có thể làm ra âm thanh xột xoạt nhưng Giang Hoa Đình biết ở bên trong không phải người.

    Một tờ phù khóa linh từ trong tay Giang Hoa Đình bay ra ngoài, lập tức lập kết giới trong căn phòng làm thứ bên trong không thể trốn chạy. Thế mà thứ bên trong cũng rất bình tĩnh cho tới khi Giang Hoa Đình với Doãn Thu đi vào, bóng người đó mới chậm chạp xoay người tới.

    Trên gương mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, dù cho Giang Hoa Đình cũng không ngờ tới ác linh này vậy mà là con gái.

    Thế mà Doãn Thu càng cẩn thận hơn Giang Hoa Đình chút.

    " Cô là bạn gái cũ của thần côn đó. "

    Ác linh giật nảy mình lập tức toét miệng cười:" Phải.. "

    Giọng nói của cô ta rất kỳ ảo nhưng lại có kiểu không mang ý tốt.

    Hai người chỉ thấy miệng đó càng kéo càng rộng dường như muốn kéo ra sau tai liền không nhịn được ghét bỏ mím môi.

    Giang Hoa Đình càng trực tiếp quăng phù ra, cố định ác linh đó.

    Ác linh bắt đầu đấu tranh điên cuồng gào thét, tiếng gào thảm thiết làm người ta nghe mà sởn gai ốc!

    Giang Hoa Đình nói:" Nếu như là con ác linh trước đó có lẽ trước khi chúng ta đi vào đã chạy rồi, sao có thể ở lại ở một nơi? "Còn có lòng dạ trang điểm đó.

    " Xảy ra chuyện gì? "

    " Đoán chừng con ác linh ban đầu thôn phệ không được hồn phách của bạn gái cũ của thần côn đó, nên thành ác linh tâm thần phân liệt đi. "Giang Hoa Đình cực kỳ không chịu trách nhiệm giải thích.

    Doãn Thu:".. Thứ này còn có thể tâm thần phân liệt? "

    Giang Hoa Đình nhún vai:" Ai biết chứ, thế giới lớn như thế, không gì không có! "

    Bởi vì phân liệt của quỷ mà ác linh bạn gái cũ đó cũng không biết được sự lợi hại của nhóm Giang Hoa Đình cho nên mới cho nhóm Giang Hoa Đình cơ hội, cũng bớt bao công sức của bọn họ

    Cho nên Giang Hoa Đình cực kỳ sảng khoái để Doãn Thu tiễn cô ta một đoạn đường!

    Giải quyết xong ác linh này, Giang Hoa Đình với Doãn Thu tìm một nơi ngủ một giấc, buổi sáng ngày hôm sau mới đi tìm Khương Thành.

    Nhìn thấy Khương Thành sắp trở thành bảo vật quốc gia, Giang Hoa Đình nói:" Có phải anh bị ngốc không? Chúng tôi làm xong chuyện chắc chắn sẽ nghỉ ngơi, sao anh lại ngốc tới vậy chờ ở đây đó. "

    Khương Thành yếu ớt nói:" Thế này chẳng phải là sợ mấy người chuồn đi à. "

    " Chúng tôi chuồn gì chứ, cũng đã nói rồi chúng tôi tới là bởi vì anh Mao! "

    Khương Thành đã là lần thứ ba nghe Giang Hoa Đình nói đến Mao Cao Minh rồi.

    " Đến cùng liên quan gì tới Cao Minh hả? "

    Giang Hoa Đình kinh ngạc:" Anh không biết à? Hai người chẳng phải rất thân nhau à? "

    Trong lòng Khương Thành bỗng nhiên một dự cảm xấu:" Đến cùng là chuyện gì. "

    " Anh Mao sắp kết hôn rồi, anh ấy không mời anh đi làm phù rể à? "Giang Hoa Đình nói.

    " Cao Minh sắp kết hôn rồi à? "Khương Thành nói không rõ trong lòng là cảm nhận gì," Chuyện khi nào? "

    " Chà chà chà, anh người bạn tốt này có chút không xứng chức rồi. "Giang Hoa Đình nói:" Lễ cưới của Mao tổ chức vào ngày mốt hình như cũng rất gấp. "

    Phía sau Giang Hoa Đình còn nói gì đó nhưng Khương Thành cũng không rõ.

    Thậm chí ngay cả chuyện chính anh ta làm sao về tới nhà cũng không biết.

    Nhìn con trai mất hồn mất vía mẹ Khương quan tâm hỏi một câu.

    " Sao rồi? Sao lại ra vẻ như vợ bị người ta cướp mất vậy? "

    Khương Thành ngơ ngác ngẩng đầu:" Vợ bị người ta cướp mất? "

    Mẹ Khương nhướng mày:" Hỏi con đó, con còn hỏi mẹ nữa? "

    Khương Thành cúi đầu:".. Vợ.. Bị người ta cướp mất à? "

    Mẹ Khương chỉ cảm thấy tình trạng của Khương Thành có chút kỳ lạ, cũng không nói đùa nữa:" Sao rồi? Con thật sự.. "

    Lời còn chưa nói hết Khương Thành đã vụt đứng dậy, nếu như không phải mẹ Khương lùi khá nhanh thì đoán chừng cũng suýt bị Khương Thành xô ngất xỉu rồi!

    " Mẹ, con đi ra ngoài một chút! "

    " Đầu thai à nôn nóng thế này! "Mẹ Khương không nhịn được nói một câu.

    " Không đầu thai, tìm vợ đó! "Giọng Khương Thành xa xa truyền tới.

    Mẹ Khương ngây người:" Gì? "

    Khương Thành tới đến bệnh viện số hai, không gọi điện thoại trước cho Mao Cao Minh mà trực tiếp chạy đến phòng khám của anh ta.

    Thế mà người lại không có ở đó.

    " Đi đâu rồi? "

    Y tá nghĩ một lúc, nói:" Hình như.. Xin nghỉ phép rồi? "

    Khương Thành cau mày:" Cao Minh thường sẽ không vô duyên vô cớ xin nghỉ phép, cô có biết nguyên nhân không? "

    Y tá nỗ lực nhớ lại:" Hình như là gì.. Kết hôn? "

    Không chờ y tá nói xong mặt Khương Thành đã tối sầm lại đi ra bệnh viện số hai.

    Số điện thoại của Mao Cao Minh, Khương Thành đã thuộc nằm lòng, không cần tra danh bạ đã trực tiếp ấn số gọi đi.

    Lần đầu tiên không có ai nghe, lần thứ hai vẫn là không có ai nghe.

    Khương Thành kiên trì tiếp tục gọi, cuối cùng lúc gọi lần thứ năm, Mao Cao Minh kết nối rồi.

    " A lô, Khương Thành.. "

    " Cậu ở đâu? "Khương Thành không chờ Mao Cao Minh nói xong, trực tiếp hỏi.

    Mao Cao Minh bên đó rõ ràng sửng sốt một lúc, nói:" Tôi ở tiệm váy cưới mùa xuân Paris.. "

    Bên đó còn chưa nói hết Khương Thành đã nghe thấy một giọng nữ:" Anh Minh, anh xem em mặc bộ áo cưới này có đẹp không? "Mao Cao Minh tranh thủ nhìn một chút," Đẹp. "

    Khi anh ta dời sự chú ý về trên điện thoại lần nữa thì phát hiện Khương Thành đã cúp điện thoại rồi.

    Mao Cao Minh sửng sốt một lúc:" Làm gì vậy? "

    Khương Thành tra đến thành phố Giang nơi này có tận mấy chi nhánh mùa xuân Paris. Vừa nãy cúp máy là hành động theo cảm tính căn bản không hỏi anh ta đến cùng ở tiệm áo cưới con phố nào!

    Móa nó tiệm váy cưới!

    May mà vận may của Khương Thành cũng không tệ, ở tiệm váy cưới thứ hai đã tìm thấy Mao Cao Minh.

    Nhưng Mao Cao Minh đang mặc một bộ âu phục, đang ở trước gương xem thử có hợp không, bên cạnh anh ta có một cô gái mặc váy cưới đứng đó. Chỉ từ dáng người mà nhìn thì hai người quả thực rất xứng đôi.

    Trong lòng Khương Thành xoắn lại xông đi lên bắt lấy cánh tay Mao Cao Minh:" Cậu sắp kết hôn à? "

    Trời mới biết mấy chữ này từ trong miệng anh ta nói ra gian nan cỡ nào!

    Mao Cao Minh kinh ngạc:" Sao cậu ở đây? "

    Khương Thành lại hiểu lầm thành Mao Cao Minh không chào đón anh ta:" Tôi gì không thể ở đây! Cậu muốn kết hôn cũng không nói cho tôi? "Chân mày Mao Cao Minh nhíu chặt," Ai nói với cậu tôi muốn kết hôn hả? "

    Thế mà câu nói này nghe vào trong tai Khương Thành lại như từ chối, như khiển trách.

    Khương Thành nhìn Mao Cao Minh:" Thì ra tôi ở trong lòng cậu, ngay cả bạn cũng không phải? "

    " Không phải, cậu.. "Mao Cao Minh còn chưa nói hết, Khương Thành đã đè chặt anh ta cực kỳ thô lỗ hôn!

    Bây giờ đầy đầu anh ta đều là Mao Cao Minh nói không phải.

    Nếu đã không phải bạn vậy thì không phải đến cùng đi!

    Mao Cao Minh trừng to đôi mắt, thế mà sức của một bác sĩ sao có thể lớn hơn cảnh sát Khương Thành? Chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn đột ngột ập tới này!

    Cho tới khi trong miệng nếm được mùi máu tanh Khương Thành mới buông người ra.

    " Kết hôn cậu đừng mơ nữa, thật sự muốn kết hôn thì chỉ có thể kết với tôi! "Khương Thành nói.

    " Anh Minh, anh ta là Khương Thành mà anh nói hả? "Cô gái mặc áo cưới ở bên cạnh cuối cùng cũng tìm đến thời cơ nói chuyện, vội vàng nói, ý cươi trên mặt tất cả đều đang bày tỏ: Tôi gặm được rồi?

    Khương Thành nhìn cô đang muốn nói một số lời nói của ông sếp ác bá, thế mà một ánh mắt này làm anh ta trực tiếp ngơ ngác.

    Cô gái này.. Sao lại có vẻ ngoài giống với Mao Cao Minh vậy?

    Lúc này một người đàn ông rắn rỏi đi ra đây:" Lam Lam, chọn xong chưa? "

    Người đàn ông rất tự nhiên ôm eo của cô gái, thân mật hỏi.

    Khương Thành trừng to mắt, thế này..

    Mao Cao Minh đá một cú qua đó:" Tôi không đánh chết cậu! "

    Khương Thành không dám trốn cũng không thể trốn:" Được được được, cậu đánh, tôi nằm thẳng cho cậu đánh! "

    " Cút! "

    " Thế thì tuyệt đối không được! "Bảo anh ta làm gì cũng được, cút xa bên cạnh Mao Cao Minh thì tuyệt đối không được!

    " Ai nói với cậu tôi kết hôn? "Mao Cao Minh tức tới trực tiếp đi ra ngoài, muốn hất Khương Thành ra.

    Khương Thành nói:" Giang Hoa Đình nói với tôi. "

    " Tôi rõ ràng nói với cậu ta là em gái họ của tôi kết hôn.. "

    Người đàn ông ôm cô gái, tò mò hỏi một câu:" Anh họ em sao vậy? "

    Cô gái mỉm cười nói:" Không cần phải để ý đến bọn họ chẳng qua, hoa cưới hôm kết hôn, đoán chừng phải ném vào trong tay anh ấy rồi. "

    " Em thích là được."
     
  5. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 410: [ Ngoại truyện] Chương 48 tình người duyên ma tới hồi kết rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Nhạc là một trong hai nhân viên duy nhất trong văn phòng tư vấn phi khoa học ở bệnh viện Trung y Thu Hoa đối với đồng nghiệp duy nhất có thể nói là cực kỳ chú ý.

    Dù sao bọn họ làm đồng nghiệp cũng chừng mười năm rồi, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người như bọn họ thế này đối với cùng một địa điểm cùng một công việc lâu như thế.

    Ừm, nói thế này hình như cũng có chút không đúng.

    Dương Nhạc liếc thoáng qua chị quỷ -- Tiêu Quế.. Dạo này có số lần ra ngoài khá nhiều.

    Chị quỷ này cũng coi như là đồng nghiệp của cậu ta đó tuy không phải nhân loại.

    Nhưng mà khác giống loài.. Chỉ cần có thể làm việc chắc là cũng có thể tính là đồng nghiệp.. Ha?

    Làm quỷ thật sự rất tốt có thể giữ mãi tuổi trẻ, nhìn làn da non mịn của chị Tiêu Quế nếu như không phải sờ không được thì cậu ta cũng thật sự muốn búng một cái, chắc chắn cực kỳ đàn hồi!

    Chẳng qua cho dù có thể sờ được thì cậu ta cũng không dám sờ.

    Dương Nhạc âm thầm liếc thoáng qua đồng nghiệp nhân loại duy nhất của cậu ta -- Châu Tân Tri.

    Chỉ thấy Châu Tân Tri lại nhìn chằm chằm chị Tiêu Quế ngẩn người thì không nhịn được lắc đầu.

    Cậu bỗng nhiên có cảm giác đoán chừng ngay cả chính Châu Tân Tri cũng không biết mình đang làm gì, phản ứng vô thức là gì.

    "Anh Tân Tri." Dương Nhạc gọi một câu, "Anh hình như cũng sắp năm mươi rồi ha?"

    Châu Tân Tri: ".. Bốn mươi mấy mà thôi."

    Cô gái không nhận già, đàn ông thật ra cũng vậy.

    "Không sai, cũng ngũ tuần rồi." Dương Nhạc tiếp tục xát muối vào tim, nói, "Vậy sao cũng không thấy anh tìm vợ thế?"

    Châu Tân Tri: "..."

    Tiêu Quế quay đầu nhìn thoáng qua anh ta: "Đúng vậy sao không tìm một người vợ?"

    Châu Tân Tri cũng nhìn Tiêu Quế: "Thế này chẳng phải là không gặp được người thích hợp à.." Cả ngày anh ta nhìn đều là thứ người khác không nhìn thấy, ai bằng lòng ở chung với anh ta chứ?

    Càng huống chi anh ta cảm thấy độc thân rất tốt.

    Nghe được đáp án này Tiêu Quế thu lại ánh mắt.

    Dương Nhạc lắc đầu, anh Tân Tri này cả bó tuổi rồi mà trí thông minh cũng không thiếu, sao mặt tình cảm này.. Ờm, chắc tính là tình cảm đi? Thôi vậy, mặc kệ anh ta có phải không nói chung là đầu óc chậm chạp về mặt đó!

    Từ sau khi đi theo Giang Thần thì người bên cạnh cậu ta cũng rất kỳ lạ, nam nam yêu nhau, nữ nữ yêu nhau, nam nữ yêu nhau, đủ loại đều có.

    Châu Tân Tri ở chung với chị Tiêu Quế suốt cả ngày cả đêm, hôm nào đó nói với cậu ta bọn họ là người ma yêu nhau thì cậu ta cũng không kinh hãi!

    Thật sự.

    Có lẽ là trưởng thành rồi, do gặp qua nhiều rồi nên cậu ta cứ cảm thấy, ánh mắt anh Tân Tri nhìn chị Tiêu Quế có chút không đúng lắm. Mà chị Tiêu Quế.. Kiểu ánh mắt đó cậu ta nhìn thấy rất nhiều, trên truyền hình nhiều lắm, dễ đoán nhất!

    Trong khát khao có xa cách!

    Anh Tân Tri bình thường đối với chị Tiêu Quế tốt như thế không thích mới lạ.

    Bình thường nhàn rỗi không có gì làm đi theo anh Tân Tri dạo phố, nhìn thấy thứ gì ngon, chơi vui đều không nhịn được nghĩ tới mang cho chị Tiêu Quế một phần.

    Tuy chị Tiêu Quế là ma, rất nhiều lúc đều sờ không được đồ thật của con người chẳng qua thứ sau khi Châu Tân Tri tiếp tay đưa qua thì cô ta vẫn có thể chạm vào được. Cho dù không có thể chất đặc biệt của Châu Tân Tri thì bọn họ cũng có phương pháp để Tiêu Quế trải nghiệm được.

    Dù sao nhân tài trong bệnh viện Trung y Thu Hoa nhiều như vậy, đặc biệt là Giang Hoa Đình.

    Rõ ràng Tiêu Quế là cậu dẫn về tới mà bây giờ lại hoàn toàn buông tay mặc kệ rồi.

    Nếu như không phải Tiêu Quế thỉnh thoảng lướt qua trước mặt cậu thì đoán chừng cậu cũng quên còn có một con ma như thế này tồn tại.

    Nhưng mà người và ma yêu nhau sẽ có kết quả tốt không?

    Giống như bộ phim nổi tiếng <Thiến nữ u hồn > vậy kết cục chẳng phải đều đau buồn à?

    Dương Nhạc lắc đầu, nhìn thấy sắp tới giờ tan ca rồi liền nói: "Anh Tân Tri sau khi tan ca tôi không có hẹn chi bằng chờ lát nữa cùng ăn cơm đi." Châu Tân Tri gật đầu, "Được đó."

    Tiêu Quế nhìn Dương Nhạc rồi lưu loát đi vào trong túi khóa linh.

    Dương Nhạc lén lút lặng lẽ tới gần Châu Tân Tri: "Anh Tân Tri, chị Tiêu Quế ở bên trong túi có nghe thấy chúng ta nói chuyện không hả?

    Châu Tân Tri nói:" Sẽ không, cô ấy chỉ có thể cảm nhận được hơi thở thay đổi tốt xấu ở bên ngoài. "

    Thế này thì Dương Nhạc yên tâm rồi!

    Hẹn ăn cơm là giả, nói chuyện mới là thật sự.

    Dương Nhạc hơi có chút lo lắng nói:" Anh Tân Tri, có phải anh thích chị Tiêu Quế không? "

    Cơ thể Châu Tân Tri cứng đơ lại chốc lát:" Cậu nói bậy gì đó? "

    " Không phải à? "Dương Nhạc nhướng mày," Đừng nói gì mà tôi còn nhỏ làm cớ, tôi cũng sắp ba mươi rồi, sao có thể không hiểu chứ? Với cả Giang Thần với chị xinh đẹp cả ngày lượn lờ bên cạnh tôi, tôi dù có không muốn hiểu cũng hiểu rồi! "

    Châu Tân Tri:"... "

    " Đừng giấu tôi nữa, thế này cũng không có gì không tiện nói chẳng phải chỉ là người ma yêu nhau thôi sao, rất bình thường! "Dương Nhạc nói.

    Châu Tân Tri:"... "

    Bình thường cái rắm đó!

    Nhưng mà có một điều anh ta nhất định phải uốn nắn một chút:" Không phải yêu nhau, là đơn phương yêu mến. "

    Dương Nhạc:".. Mắt anh không cận thị chứ? "

    Châu Tân Tri:" Tất nhiên là không, đôi mắt này của tôi sao có thể cận thị được? "

    " Không phải cận thị thì chắc chắn là mắt mù! "Dương Nhạc kết luận.

    Châu Tân Tri:".. Tôi có thù với cậu à? Hay là hôm nay tôi giành khách của cậu? "

    Dương Nhạc thở dài một hơi:" Sao anh ngốc vậy chứ? Tôi cũng nói rõ ràng tới thế rồi mà anh vẫn chưa ngẫm ra nữa? "

    Châu Tân Tri cực kỳ khiêm tốn xin chỉ bảo:" Xin hỏi cậu nói gì? "

    Dương Nhạc:"... "

    Xem ra cậu ta vẫn đánh giá trí thông minh Châu Tân Tri quá cao rồi.

    " Tôi không nói gì. "Dương Nhạc thở dài," Anh Tân Tri, chị Tiêu Quế theo anh lâu như thế chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới chuyện để chị ấy đi đầu thai à? "

    Châu Tân Tri giật nảy mình, đúng đó..

    Sao không để Tiêu Quế đi đầu thai hả? Lỡ như Tiêu Quế muốn đi đầu thai nhưng bởi vì có khế ước của mình mà đi không được đó?

    Dương Nhạc thấy Châu Tân Tri bắt đầu nghĩ thì thành công thoát thân.

    Cậu ta cũng không muốn hai người âm thầm thích đối phương nhưng lại bởi vì khác loài mà lùi bước!

    Hai người nam cũng ở bên nhau người ma tính gì?

    Châu Tân Tri về đến chung cư của mình, nhìn thoáng qua căn phòng của mình.

    Ở đây có nhiều thêm rất nhiều đồ của con gái.

    Vừa nhìn là biết không phải anh ta dùng.

    Đoán chừng là cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong nhà, Tiêu Quế từ trong túi khóa linh đi ra.

    " Ăn rồi à? "Tiêu Quế hỏi.

    Nét mặt Châu Tân Tri hoảng hốt gật đầu:" Ừm. "

    " Cậu sao rồi? "Ở bên cạnh Châu Tân Tri quá dài, Tiêu Quế sao có thể không biết Châu Tân Tri đang có chuyện phiền lòng?

    Trong đôi mắt sáng và xinh đẹp nhanh chóng lóe lên một tia lo lắng, lập tức khôi phục bình tĩnh.

    Châu Tân Tri nghiêm túc nhìn Tiêu Quế:" Tiểu Quế, cô có từng nghĩ tới chuyện đầu thai không? "

    Châu Tân Tri luôn gọi Tiêu Quế làm Tiểu Quế, Tiêu Quế cũng đã quen rồi cũng không cảm thấy cách gọi này có gì không ổn, thế mà cô ta bỗng nhiên quên mất bản thân lớn hơn Châu Tân Tri không biết bao nhiêu tuổi.

    Nghe được vấn đề này Tiêu Quế giật nảy mình:" Sao đột nhiên nghĩ tới vấn đề này? "

    " Thì.. Không có gì chỉ đột nhiên nghĩ tới. "

    Tiêu Quế híp mắt cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, lúc trước chưa từng nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên nhớ tới? Không cần phải nói chắc chắn là do tên Dương Nhạc đó!

    Dương Nhạc đã nằm thoải mái ở nhà không hiểu sao rùng mình!

    Tiêu Quế nói:" Chưa từng nghĩ tới. "

    Châu Tân Tri cau mày:" Vậy sau này cô muốn vẫn luôn đi theo tôi à? Nếu như cô muốn tôi có thể nghĩ cách hủy bỏ khế ước. "Hủy bỏ khế ước thì tương đương với việc tách khỏi Tiêu Quế.

    Châu Tân Tri ngước mắt nhìn mỗi một món đồ ở đây đều là của Tiêu Quế.

    Nhà này ngoài chính anh ta còn có một" Người "khác.. sau này, đoán chừng thật sự chỉ còn lại có chính anh ta thôi.

    Tiêu Quế sâu xa nhìn anh ta một hồi rồi xoay người về đến túi khóa linh.

    Sau đó, một tháng cũng không để ý tới Châu Tân Tri.

    Châu Tân Tri cũng sắp sụp đổ luôn rồi! Cả ngày nói chuyện với một cái túi, túi còn chưa bất kỳ phản ứng nào Châu Tân Tri cũng sắp nghi ngờ bản thân có phải đã điên rồi không! Vừa hay Dương Nhạc có chuyện về đi thành phố Giang chuyến nên cũng không biết hành động này của Châu Tân Tri, về tới nhìn thấy Châu Tân Tri tự nói chuyện một mình với túi chứa Tiêu Quế.

    Dương Nhạc hoảng sợ:" Anh Tân Tri điên rồi à? "

    Tân Tri:"?" "

    Sau khi nghe Châu Tân Tri kể xong Dương Nhạc nói:" Anh Tân Tri, tôi cảm thấy năm mươi năm nay hình như anh sống uổng phí rồi. "

    Châu Tân Tri:".. Tôi còn chưa đến năm mươi, cám ơn. "

    " Bốn bỏ năm lấy chẳng phải đã đủ rồi sao! "Dương Nhạc nhún vai," Tôi nói anh chứ nếu đã thích người ta, chẳng lẽ không biết chị Tiêu Quế cũng thích anh à? Chẳng lẽ hai người không phải là đôi bên có nhau à? Tôi nhìn sai rồi sao? "

    Châu Tân Tri chớp chớp mắt:" Cậu nói, cô ấy cũng thích tôi sao? "

    " Tôi nhìn là như thế không sai. "Dương Nhạc nói:" Người ta tuy sống lâu như vậy rồi nhưng đến cùng vẫn là một cô gái, anh mà, một người đàn ông trưởng thành còn như bà mẹ thế này, đáng đời độc thân! "

    Châu Tân Tri qua cầu rút ván đuổi Dương Nhạc đi, hết sức cẩn thận nói với túi khóa linh:" Tiểu Quế, tôi biết em nghe thấy tôi nói chuyện. "

    " Nếu như.. "Châu Tân Tri hít sâu một hơi, đột nhiên giọng nói vang dội có sức nói:" Anh nói anh thích em, muốn ở bên nhau với em như một cặp vợ chồng bình thường, em có bằng lòng không? "

    Túi khóa linh vẫn như cũ không phản ứng, Châu Tân Tri không nhịn được nản lòng.

    Tiểu Quế quả nhiên không thích anh ta, lời của người trẻ tuổi quả nhiên vẫn nên nghe như gió thoảng.

    Thế mà Châu Tân Tri cũng không phát hiện túi khóa linh nhẹ nhàng động đậy.

    Châu Tân Tri lẩm bẩm nói:" Anh vẫn nên đi tìm Hoa Đình giúp, hủy bỏ khế ước đi.. "

    " Anh đừng có mơ! "Giọng của Tiêu Quế bỗng dưng vang lên đằng sau Châu Tân Tri, chỉ thấy mắt cô ta đỏ hoe, đỏ mặt trừng Châu Tân Tri," Anh không thể ngay sau khi nói thích em liền đi hủy bỏ kế ước với em! Thế này không công bằng với em! "

    Tay chân Châu Tân Tri luống cuống dỗ dành, anh ta vốn đã không thông thạo dỗ dành người khác, bởi vì không có đối tượng thí nghiệm, dỗ dành ma anh ta càng không thông thạo! May, Tiêu Quế cũng không phải người thích khóc như vậy.

    " Anh nói, anh thích em. "

    Châu Tân Tri vội vàng gật đầu:" Đúng đúng đúng, anh thích em, cho dù em chỉ là một con ma, anh cũng thích em! "

    Tiêu Quế lập tức nín khóc mỉm cười.

    Ngày hôm sau Dương Nhạc nhìn thấy một người một ma dính chung với nhau liền nói một câu:" Chúc mừng. "

    Châu Tân Tri cười tới mức sắp không thấy mắt luôn rồi.

    " Cám ơn. "

    Dương Nhạc nghề nghiệp xát muối vào tim:" Cũng chỉ có chị Tiêu Quế không chê lão già như anh. "

    Châu Tân Tri:"... "

    Tiêu Quế cuối cùng cũng cùng Châu Tân Tri đi hết cuộc đời của anh ta, nhan sắc của Tiêu Quế trước sau không thay đổi mà Châu Tân Tri cho dù có phương thuốc bảo dưỡng dưỡng lão của Giang Hoa Đình thì vẫn như cũ chống không lại cực hạn của tuổi thọ.

    Nhìn Châu Tân Tri ngưng hô hấp, Tiêu Quế cảm nhận được ràng buộc vẫn luôn theo cô biến mất rồi.

    Tiêu Quế cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn mặt Châu Tân Tri đã tràn đầy nếp nhăn.

    Cơ thể của cô đang tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt, cô ta đang dùng công lực cả đời, cầu một điều ước cho kiếp sau.

    " Kiếp sau, lại cùng anh bảo vệ lẫn nhau.."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...