Kết Hôn Thật, Ly Hôn Giả Tác giả: Rewrite Thể loại: Truyện ngắn tình cảm mang yếu tố thời sự và những vấn đề xã hội. Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To Tình trạng: Hoàn thành. Tổng cộng 7 chương. *Lưu ý: Tác phẩm đã được đăng ký bản quyền tác giả ở Cục bản quyền tác giả Việt Nam - Bộ VHTT và Du lịch *Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Mọi nhân vật, sự kiện, tình tiết trong truyện đều là HƯ CẤU, tác giả không chịu trách nhiệm nếu có sự trùng hợp dẫn tới hiểu nhầm. [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Văn án: Giữa nhịp sống hối hả của Sài Gòn, nơi nắng vàng rực rỡ xen lẫn những cơn mưa bất chợt, một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ khoảnh khắc định mệnh trên chuyến xe buýt. Hạnh và Duy, hai con người trẻ tuổi, cùng nhau vẽ nên giấc mơ về một mái ấm, nhưng những thử thách của cuộc sống đô thị và những lựa chọn khó khăn đã đẩy họ vào vòng xoáy của yêu thương, lừa dối và hy vọng. MỤC LỤC Chương 1: Tình Yêu Trên Chuyến Xe Buýt Chương 2: Giấc Mơ Chung Cư và Quyết Định Ly Hôn Chương 3: Căn Hộ Mới và Cám Dỗ Chương 4: Hạt Giống Nghi Ngờ Chương 5: Vỡ Mộng Chương 6: Đám Cưới và Bí Mật Chương 7: Lồng Đèn Trung Thu Đọc tiếp bài thơ "Lời Hứa Dưới Mưa" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 1: Tình Yêu Trên Chuyến Xe Buýt Bấm để xem S ài Gòn chiều tháng Tám, nắng vàng rực như muốn thiêu đốt cả thành phố. Đường Lê Lợi quận 1 kẹt xe ken đặc, tiếng còi xe inh ỏi hòa cùng tiếng rao lanh lảnh của bác bán báo dạo. Mùi xăng, bụi đường, và hơi nóng từ mặt nhựa bốc lên ngột ngạt, len lỏi qua cửa sổ một chiếc xe buýt tuyến quận 1 về quận 7. Xe chật ních, hành khách chen chúc, những cửa khí máy lạnh cũ kỹ kêu vù vù nhưng chẳng thể xua tan cái nóng oi ả. Hạnh, 23 tuổi, đứng nép vào góc xe, một tay bám chặt thanh vịn, tay kia ôm chiếc túi xách vải cũ kỹ. Bộ áo dài trắng cô mặc khi dạy ở trường mầm non Chiếc Ô Xinh đã nhăn nhúm, vài giọt mồ hôi lăn dài trên gò má hồng hào. Mái tóc đen buộc cao gọn gàng, nhưng vài sợi lòa xòa dính vào trán, làm cô trông vừa mệt mỏi vừa đáng yêu. Cô ngáp dài, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, nơi những tòa cao ốc lấp lánh ánh kính phản chiếu ánh nắng. Hôm nay, Ji-min, cô bé học sinh yêu thích của cô, đã vẽ tặng cô một bức tranh ngôi nhà dưới mưa, khiến Hạnh mỉm cười cả ngày. Nhưng giờ, giữa dòng người xa lạ, cô chỉ muốn nhanh chóng về căn phòng trọ nhỏ xíu ở quận 7, bật quạt và ngủ một giấc. Cách Hạnh vài bước, Duy, 28 tuổi, ngồi trên ghế nhựa sờn màu, tai đeo tai nghe, mắt dán vào chiếc điện thoại cũ. Anh mặc áo thun xám, quần jeans bạc màu, đôi giày thể thao bụi bặm. Vóc dáng cao lớn, cơ bắp săn chắc từ những buổi tập gym, khiến anh nổi bật giữa đám đông. Duy là lập trình viên tự do, vừa hoàn thành một dự án nhỏ, đang lướt mạng xã hội để giết thời gian. Anh ngẩng lên, vô tình bắt gặp Hạnh, cô gái áo dài trắng đứng chênh vênh giữa xe lắc lư. Nụ cười thoáng qua trên môi cô khi nhìn ra cửa sổ khiến Duy khựng lại, như thể vừa thấy một tia sáng giữa ngày nắng gắt. Rồi anh để ý. Một gã đàn ông đứng sát Hạnh, tay lén lút luồn vào túi xách của cô. Động tác nhanh gọn, gã rút ra chiếc điện thoại – một chiếc Samsung galaxy có vẻ mới. Hạnh vẫn mải nhìn ra cửa sổ, không hay biết gì. Duy nhíu mày, tim đập nhanh. Anh tháo tai nghe, bật dậy, giọng vang lên át cả tiếng xe: "Này! Trả lại ngay!" Hành khách giật mình, quay lại nhìn. Gã móc túi hoảng loạn, cố chen ra cửa sau, nhưng Duy nhanh hơn. Anh lao tới, nắm cổ áo gã, vật xuống sàn xe, giật lại chiếc điện thoại. "Muốn gì đây? Lên đồn chứ?" Duy gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh, tréo tay và khóa chặt gã. Gã giãy giụa, nhưng không thoát được cánh tay rắn chắc của Duy. Hành khách xôn xao, vài người vỗ tay, hai người đàn ông hỗ trợ Duy, một bà cô lớn tiếng: "Giỏi lắm, bắt nó đi, đồ ăn cắp!" Hạnh sững sờ, mặt tái đi, tay ôm túi xách, mắt tròn xoe nhìn Duy. Xe buýt dừng khẩn cấp ở trạm gần đồn công an quận 1. Duy áp giải gã móc túi xuống xe và được một cảnh sát giao thông hỗ trợ, Hạnh vội vàng chạy theo, vừa sợ vừa bối rối. "Anh.. anh ơi, cảm ơn anh!" cô lắp bắp, giọng run run. Duy quay lại, nở nụ cười tự tin, đưa chiếc điện thoại cho cô: "Cẩn thận chút, cô gái. Sài Gòn này không thiếu siêu nhân, nhưng cũng đầy kẻ xấu." Anh nháy mắt, làm Hạnh bật cười, má hồng lên vì ngượng. Tại đồn công an, không khí mát lạnh từ máy điều hòa làm Hạnh khẽ rùng mình. Cô ngồi trên ghế nhựa, tay xoay chiếc điện thoại, mắt lén nhìn Duy đang làm việc với công an. Anh kể lại vụ việc, giọng chắc chắn, nhưng thỉnh thoảng quay sang cô, hỏi: "Cô ổn chứ? Có cần nước không?" Hạnh gật đầu, tim đập thình thịch, không phải vì vụ móc túi, mà vì ánh mắt ấm áp của người lạ này. Cô tự nhủ: Trời ơi, Hạnh, bình tĩnh. Người ta chỉ giúp thôi, đừng tưởng bở! Sau khi hoàn tất biên bản, Duy và Hạnh bước ra khỏi đồn. Đường phố đã dịu đi, nắng vàng nhạt dần, bóng chiều tà đổ dài trên vỉa hè. Hạnh cúi đầu, lí nhí: "Em.. em không biết cảm ơn anh thế nào. Điện thoại em mới mua, là quà mẹ em tặng. Nếu mất, em buồn lắm." Duy cười lớn, gãi đầu: "Thôi, không có gì. Coi như anh tập gym sớm nay! Nhưng mà.." Anh dừng lại, nhìn cô, giọng pha chút trêu đùa: "Lần sau đi xe buýt, nhớ để ý túi xách, không thì anh không cứu kịp đâu." Hạnh bật cười, nụ cười sáng như ánh nắng lấp lánh trên sông Sài Gòn. Cô ngập ngừng, rồi lấy hết can đảm: "Anh.. anh cho em xin số điện thoại được không? Để em mời anh cà phê, cảm ơn anh." Duy nhướng mày, giả vờ suy nghĩ: "Hửm, cà phê hả? Thôi được, nhưng phải cà phê phin chính gốc Sài Gòn, anh không uống trà sữa đâu!" Cả hai phá lên cười, không khí nhẹ nhàng như cơn gió chiều. Họ trao đổi số điện thoại, đứng dưới tán cây bàng rợp bóng trên vỉa hè. Duy nhìn Hạnh, ánh mắt thoáng chút rung động. "Tên anh là Duy. Còn em?" Hạnh mỉm cười, giọng trong trẻo: "Em là Hạnh. Nguyễn Thị Hạnh." Duy gật đầu, lẩm bẩm: "Hạnh.. nghe hợp với nụ cười của em lắm." Hạnh đỏ mặt, quay đi, cố che giấu sự lúng túng. Khi Hạnh lên chuyến xe buýt tiếp theo, cô ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm điện thoại, mỉm cười khi thấy tin nhắn từ Duy: "Cẩn thận túi xách nhé, không phải lúc nào cũng có siêu nhân đâu!" Cô nhắn lại, ngón tay run run: "Cảm ơn siêu nhân! Cà phê phin, em nhớ rồi!" Xe lăn bánh, tiếng nhạc từ radio của xe buýt vang lên, một bài hát cũ: "Ôi đời đẹp quá, tràn bao ý thơ Một tình yêu mến ghi lời hát câu ca Để lòng thương nhớ bao ngày vắng nơi xa Sống mãi trong tôi bóng hôm nay sẽ không phai Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!.." (Bài hát - Sài Gòn Đẹp Lắm) Hạnh tựa đầu vào cửa sổ, lòng nhẹ nhàng như vừa tìm thấy một tia sáng giữa dòng đời tấp nập. Ở một góc khác của Sài Gòn, Duy bước vào phòng gym, nụ cười vẫn đọng trên môi. Anh mở điện thoại, nhìn tin nhắn của Hạnh, lẩm bẩm: "Nguyễn Thị Hạnh, cô gái áo dài trắng.. Có khi Sài Gòn này không tệ như mình nghĩ." Anh đeo găng tay, bắt đầu buổi tập, nhưng tâm trí đã lạc về khoảnh khắc dưới tán bàng, nơi một câu chuyện tình vừa chớm nở. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 2: Giấc Mơ Chung Cư và Quyết Định Ly Hôn Bấm để xem S ài Gòn tối tháng Ba, mưa lất phất rơi, làm mờ ánh đèn neon từ những tòa cao ốc quận 7. Quán cà phê nhỏ nằm khuất trong một con hẻm trên đường Nguyễn Hữu Thọ, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ cửa kính, hòa quyện với mùi cà phê phin thơm lừng. Tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng vang lên từ loa, bài "Mùa Thu Cho Em" của Ngô Thụy Miên, như muốn xoa dịu cái se lạnh của cơn mưa. Bên ngoài, những chiếc xe máy lướt qua, bắn tung tóe nước từ các vũng nhỏ, tạo nên một bức tranh thành phố vừa tấp nập vừa tĩnh lặng. Hạnh ngồi ở góc bàn gỗ cũ kỹ, bộ váy xanh nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai, mái tóc đen buộc thấp, vài sợi tóc ướt dính vào má vì mưa. Trước mặt cô là một đống giấy tờ: Hợp đồng vay ngân hàng, biên lai mượn tiền, và tờ thông tin dự án nhà ở xã hội ở quận 9. Cô cắn môi, ngón tay lật qua từng trang, ánh mắt sáng rực khi nói về căn hộ 55m² mà cô và Duy đã nhắm từ tháng trước. "Anh xem này, phòng khách có cửa sổ lớn, nhìn ra sông. Em muốn đặt một cái bàn nhỏ, để mỗi sáng mình uống cà phê cùng nhau" Hạnh nói, giọng phấn khích, như một đứa trẻ khoe món đồ chơi mới. Duy ngồi đối diện, áo sơ mi trắng xắn tay, vóc dáng cao lớn gần như chiếm hết không gian chiếc ghế nhựa. Anh nhấp một ngụm cà phê đen, nụ cười nhạt trên môi, nhưng ánh mắt thoáng lo lắng. Trên bàn, ngoài giấy tờ, còn có một chiếc nhẫn cưới mỏng manh, nhẫn của Hạnh, vì cô tháo ra để lau sạch sau một ngày làm việc. Duy nhìn chiếc nhẫn, lòng khẽ nhói, nhưng anh nhanh chóng quay lại thực tại. "Ừ, nghe hấp dẫn đấy. Nhưng Hạnh, em tính toán chưa? Tiền vay ngân hàng, tiền mượn mẹ anh, mẹ em, cả thằng Bảo nữa.. Lãi suất không đùa được đâu" anh nói, giọng trầm, cố giữ vẻ bình tĩnh. Hạnh gật đầu, lấy điện thoại ra, mở bảng tính Excel cô đã làm cả tuần: "Em tính rồi. Lương em 12 triệu, anh 30 triệu, mỗi tháng trả nợ khoảng 15 triệu, mình vẫn đủ sống. Với lại, em sẽ nhận thêm lớp dạy vẽ cho các bé cuối tuần, kiếm thêm chút đỉnh." Cô ngẩng lên, nụ cười rạng rỡ, như thể mọi khó khăn chỉ là một cơn gió thoảng: "Anh, em còn muốn làm một phòng cho con mình sau này. Một góc nhỏ, treo tranh của các bé ở trường, như của Ji-min ấy. Hôm qua cô bé vẽ một chú voi con." "Anh sẽ làm cho em, chắc dễ thương lắm!" Duy gật đầu, nhưng ánh mắt anh không còn sự phấn khích như Hạnh. Anh biết, giấc mơ căn hộ không đơn giản như Hạnh nghĩ. Hôm qua, nhân viên dự án đã gọi điện, thông báo rằng tổng thu nhập của hai vợ chồng – 42 triệu/tháng – vượt mức yêu cầu cho nhà ở xã hội, phải dưới 30 triệu. Hồ sơ của họ có nguy cơ bị từ chối. Duy chưa nói với Hạnh, sợ cô thất vọng. Anh nhấp thêm ngụm cà phê, vị đắng lan tỏa, như tâm trạng của anh lúc này. "Anh, anh sao thế? Nhìn mặt anh căng thẳng quá" Hạnh hỏi, nghiêng đầu, ánh mắt lo lắng. Duy thở dài, đặt tách cà phê xuống, nắm tay cô. Bàn tay Hạnh nhỏ nhắn, mềm mại, nhưng lạnh ngắt vì mưa. "Hạnh, anh có chuyện muốn nói. Hồ sơ mua nhà.. có vấn đề. Thu nhập của mình cao quá, không đủ điều kiện." Hạnh sững sờ, nụ cười trên môi tắt ngấm. "Cao quá? Nhưng.. nhưng em tưởng mình đã tính toán đủ rồi mà?" Cô lật lại giấy tờ, mắt đỏ hoe, giọng run run. "Duy, em không muốn thuê nhà mãi. Em muốn một chỗ của mình, của chúng ta." Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, hòa vào ánh đèn vàng, lấp lánh như viên ngọc. "Anh biết, nhưng với tổng thu nhập của chúng ta, thì nhà mình không thuộc đối tượng được mua nhà ở xã hội. Tổng thu nhập hai vợ chồng phải ít hơn 30 triệu mới được." "Trời ạ, nhà mình nghèo có thua gì ai đâu, sao lại không cho mình mua." Hạnh cắn môi. "Đi mà hỏi mấy ông làm luật ở quốc hội ấy!" Duy thở dài. Duy siết chặt tay cô, lòng đau nhói. Anh biết Hạnh đã mơ về căn hộ này từ khi họ cưới nhau, sáu tháng trước. Những đêm nằm bên nhau, cô hay thì thầm về một ngôi nhà bên sông, nơi họ sẽ nuôi dạy con cái, cùng già đi. Anh không thể để giấc mơ đó tan vỡ. "Hạnh, nghe anh. Có một cách" anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. "Mình.. ly hôn giả. Em đứng tên mua nhà, với thu nhập 12 triệu của em, đủ điều kiện. Sau khi có sổ hồng, mình cưới lại. Chỉ là thủ tục thôi." Hạnh trợn mắt, rút tay lại, như thể vừa nghe một câu đùa ác ý. "Ly hôn? Anh điên à? Duy, đây là hôn nhân, không phải trò chơi!" Giọng cô lạc đi, thu hút ánh nhìn từ vài khách trong quán. Duy vội xua tay, hạ giọng: "Hạnh, bình tĩnh. Anh biết nghe kỳ cục, nhưng anh đã hỏi luật sư. Nhiều người làm thế để mua nhà. Tình yêu của mình, giấy tờ không thay đổi được." Hạnh im lặng, mắt nhìn xuống tách trà đào đã nguội. Cô nghĩ về kỷ niệm trên xe buýt, khi Duy là siêu nhân của cô. Cô tin anh, nhưng ly hôn, dù là giả, vẫn như một vết dao cứa vào tim. "Nếu.. nếu có chuyện gì sai, anh sẽ không bỏ em chứ?" Cô hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng. Duy kéo cô vào lòng, ôm chặt, thì thầm: "Ngốc, anh bỏ em thì ai nhắc anh tập gym mỗi sáng? Anh hứa, mọi chuyện sẽ ổn." Hạnh tựa vào ngực anh, nước mắt thấm đẫm áo anh, nhưng cô gật đầu. "Được, em tin anh. Nhưng Duy, anh phải giữ lời." Một tuần sau, mưa vẫn rơi, lất phất như một điềm báo. Hạnh và Duy ngồi đối diện nhau, ký vào giấy ly hôn. Ánh mắt họ chạm nhau, vừa tin tưởng vừa lo lắng. Hạnh đeo lại chiếc nhẫn cưới, thì thầm: "Chỉ là giả, đúng không?" Duy mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng anh, một nỗi bất an len lỏi, như tiếng mưa gõ vào cửa kính. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 3: Căn Hộ Mới và Cám Dỗ Bấm để xem S ài Gòn tối tháng Tư, ánh đèn neon từ những tòa chung cư ở khu nhà ở xã hội lấp lánh như những vì sao lạc. Căn hộ mới của Hạnh và Duy ở tầng 8 một block vừa hoàn thiện, mùi sơn còn thơm nồng, hòa quyện với hương lavender từ lọ tinh dầu Hạnh đặt trên bàn. Không gian 55m² đơn giản nhưng ấm cúng: Sofa vải xanh, rèm trắng mỏng, và một chậu cây kim tiền nhỏ xíu ở góc phòng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên tường, làm nổi bật bức tranh Ji-min vẽ tặng cô giáo, một ngôi nhà dưới cơn mưa, mà Hạnh treo ở phòng khách như một kỷ niệm quý giá. Hạnh mặc áo thun rộng và quần short, đứng giữa phòng, tay cầm thước dây đo khoảng cách từ cửa sổ đến góc tường. Mái tóc đen buộc lỏng, vài sợi lòa xòa trên gò má hồng hào. Cô lẩm bẩm, giọng phấn khích: "Chỗ này đặt bàn ăn, bên kia làm góc đọc sách. Còn phòng nhỏ.. sẽ là phòng cho con mình." Cô mỉm cười, ánh mắt mơ màng, tưởng tượng một đứa bé chạy nhảy trong căn hộ. Hạnh lấy điện thoại, gọi cho Duy, giọng ríu rít: "Anh, em vừa nghĩ ra cách sơn phòng bé. Màu xanh pastel, anh thấy sao? Có hợp với tranh của các bé không?" Ở đầu dây bên kia, Duy, 30 tuổi, ngồi trong văn phòng IT sáng choang ở quận 1. Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi mắt mệt mỏi. Anh mặc áo sơ mi xám, tay lướt nhanh trên bàn phím, đang sửa lỗi code cho một dự án gấp. "Ừ, nghe hay đấy, Hạnh. Nhưng anh đang bận, tối về mình nói tiếp nhé?" anh trả lời, giọng qua loa. Hạnh ngập ngừng, nhưng vẫn cười: "Được, anh làm việc cẩn thận. Em đợi anh!" Cô cúp máy, quay lại với thước dây, không nhận ra giọng Duy thiếu đi sự ấm áp thường ngày. Tại công ty IT, một không gian hiện đại với bàn kính, ghế xoay, và những tấm bảng trắng đầy sơ đồ kỹ thuật. Tối muộn, đội của Duy tổ chức tiệc nhỏ sau khi hoàn thành dự án. Tiếng ly bia cụng nhau, tiếng cười vang lên, át cả tiếng nhạc pop từ loa Bluetooth. Hạ Yến, 32 tuổi, sếp của Duy, nổi bật trong chiếc váy đỏ ôm sát, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, ánh mắt sắc sảo nhưng quyến rũ. Cô nâng ly, cười lớn: "Cảm ơn team, đặc biệt là Duy, ngôi sao mới của chúng ta!" Mọi người vỗ tay, Duy nhếch môi, giơ ly bia đáp lại, nhưng ánh mắt anh lướt qua Yến, nhận ra cô đang nhìn mình chăm chú. Yến tiến đến, dựa sát vào Duy, hơi thở nồng mùi rượu. "Duy, cậu đúng là cứu tinh. Dự án này mà trễ, tôi toi với sếp tổng" cô nói, giọng trầm, tay khẽ chạm vào cánh tay anh. Duy cười gượng, lùi lại một bước, nhưng không thể phủ nhận sức hút của Yến, sự tự tin, quyến rũ, và quyền lực. Anh không đeo nhẫn cưới, như thói quen từ khi vào công ty bốn tháng trước, muốn giữ hình ảnh "độc thân" để dễ thăng tiến. "Chị Yến quá khen. Tôi chỉ làm đúng việc thôi." Anh đáp, nhưng ánh mắt Yến như xoáy vào anh, đầy ẩn ý. Tiệc tàn, Yến giả vờ say, dựa vào vai Duy, thì thầm: "Duy, đưa chị về được không? Chị.. không lái xe được." Đồng nghiệp xôn xao, vài người trêu: "Anh hùng cứu mỹ nhân đi, Duy!" Duy do dự, nhưng phép lịch sự khiến anh gật đầu. Anh đỡ Yến vào chiếc SUV đen bóng của Yến, lái về căn hộ sang trọng của cô ở quận 2. Trong xe, Yến ngả đầu ra ghế, mắt nhắm hờ, nhưng khóe môi khẽ cong, như thể mọi thứ đều nằm trong tính toán. Duy siết chặt vô lăng, cố giữ khoảng cách, nhưng mùi nước hoa ngọt ngào của Yến và không khí ngột ngạt trong xe khiến anh bất an. Tại căn hộ của Yến, không gian sang trọng với nội thất tối màu, đèn chùm pha lê lấp lánh, và cửa sổ lớn nhìn ra thành phố. Duy đỡ Yến vào phòng ngủ, định rời đi, nhưng cô bất ngờ nắm tay anh, kéo lại. "Duy, ở lại chút đi. Chị.. cô đơn lắm" cô thì thầm, giọng mềm mại, đôi mắt long lanh như mời gọi. Chiếc váy đỏ trễ vai, để lộ đường cong hoàn hảo dưới ánh đèn mờ ảo. Duy đứng sững, tim đập mạnh, lý trí đấu tranh với cám dỗ. Anh nghĩ về Hạnh, về căn hộ mới, nhưng Yến tiến sát, môi cô chạm nhẹ vào môi anh, và mọi ranh giới vỡ tan. Đêm ấy, trong cơn say và dục vọng, Duy và Yến hòa quyện vào nhau. Tiếng thở gấp gáp, ánh đèn mờ nhạt, và tiếng mưa lất phất bên ngoài như đồng lõa với sai lầm của anh. Khi mọi thứ kết thúc, Duy nằm bên Yến, mồ hôi lấp lánh trên trán, lòng trống rỗng. Anh nhìn trần nhà, hình ảnh Hạnh cười rạng rỡ trong căn hộ mới hiện lên, như một nhát dao cứa vào tim. Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua rèm, chiếu lên khuôn mặt Yến, vẫn đẹp nhưng lạnh lùng. Cô ngồi dậy, quấn chăn quanh người, mỉm cười: "Đừng lo, Duy. Chỉ là chuyện người lớn thôi." Duy không đáp, mặc vội áo sơ mi, rời căn hộ mà không nhìn lại. Trên đường về, anh dừng xe bên cầu Sài Gòn, đứng dưới vòi sen trong căn hộ, nước lạnh trôi qua cơ thể, nhưng không rửa được cảm giác tội lỗi. Anh lẩm bẩm: "Mình đã làm gì thế này, Hạnh?" Đêm đó, trong căn hộ mới của họ, Hạnh đang treo một bức tranh mới lên tường, một ngôi nhà dưới ánh trăng, do chính cô vẽ. Cô ngâm nga một bài hát thiếu nhi, không hay biết rằng cách đó vài cây số, người chồng cô yêu thương vừa phá vỡ lời hứa. Tiếng mưa bên ngoài vẫn rơi, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, như một lời cảnh báo cho những sóng gió sắp tới. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 4: Hạt Giống Nghi Ngờ Bấm để xem S ài Gòn sáng tháng Năm, nắng vàng dịu nhẹ len qua tán bàng trước cổng trường mầm non Chiếc Ô Xinh ở quận 7. Những bức tranh trẻ con vẽ ngôi nhà, mặt trời, và cầu vồng dán đầy trên tường, lấp lánh dưới ánh sáng ban mai. Tiếng trẻ con cười đùa, tiếng cô giáo vỗ tay gọi các bé xếp hàng, và mùi bánh quy thoang thoảng từ bếp ăn tạo nên một không gian rộn ràng nhưng ấm áp. Hạnh đứng ở sân trường, mặc áo dài trắng tinh khôi, mái tóc đen buộc cao, nụ cười dịu dàng hướng về các bé đang chạy nhảy. Cô vừa kết thúc buổi dạy, đang trao đổi với phụ huynh về buổi biểu diễn sắp tới của lớp, nhưng ánh mắt cô thoáng chút lo âu, như thể một đám mây nhỏ vừa lướt qua tâm hồn. Ji-min, cô bé 5 tuổi với đôi mắt to tròn, chạy ùa đến, ôm chân Hạnh, giọng trong trẻo: "Cô Hạnh, con vẽ thêm tranh cho cô nè!" Hạnh cúi xuống, xoa đầu bé, mở bức tranh mới, một ngôi nhà dưới cơn mưa, giống hệt bức treo trong căn hộ của cô. "Ji-min giỏi quá! Cô sẽ treo cái này nữa, nhé?" cô nói, nụ cười sáng lên, nhưng lòng cô không còn vô tư như trước. Những ngày gần đây, Duy thường về muộn, trả lời qua loa, khiến cô bắt đầu cảm thấy bất an. Bố mẹ của Ji-min, Linh và Dũng xuất hiện ở cổng trường, tay trong tay, toát lên vẻ hạnh phúc giản dị. Linh, trong chiếc áo sơ mi lụa trắng và váy bút chì, bước đến, mỉm cười: "Hạnh, cảm ơn em vì đã chăm Ji-min. Con bé mê em lắm!" Dũng, mặc áo thun xanh và quần jeans, bế Ji-min lên, trêu: "Cô Hạnh chắc là phù thủy, làm con bé nhà anh quên cả bố mẹ!" Hạnh bật cười, xua tay: "Anh Dũng trêu em rồi! Ji-min ngoan lắm, hôm nay còn giúp cô dọn lớp nữa." Họ trò chuyện ngắn về buổi biểu diễn, Hạnh chia sẻ ý tưởng để các bé vẽ tranh chủ đề gia đình. Linh nhìn Hạnh, nhận xét: "Em rạng rỡ quá, chắc chồng em chiều lắm hả? Nhìn em là biết đang hạnh phúc!" Hạnh đỏ mặt, gật đầu: "Dạ, bọn em.. ổn ạ. Mới dọn vào căn hộ mới, vui lắm." Cô không nhắc đến vụ ly hôn giả, chỉ cười, nhưng nụ cười thoáng chút gượng gạo. Khi Linh và Dũng rời đi, Ji-min vẫy tay: "Cô Hạnh, mai con vẽ tiếp nha!" Hạnh gật đầu, lòng ấm áp, nhưng khi quay lại căn hộ vào buổi tối, không khí trở nên nặng nề. Căn hộ vẫn ấm cúng với rèm trắng, chậu cây kim tiền, và bức tranh của Ji-min, nhưng sự rộn ràng của những ngày đầu đã phai nhạt. Duy chưa về, điện thoại anh để quên trên bàn gỗ, màn hình sáng lên với một tin nhắn: "Hôm qua vui lắm, khi nào lặp lại? ^_^" Người gửi là "Hạ Yến". Hạnh sững sờ, tim đập thình thịch, như thể sàn nhà vừa sụp dưới chân cô. Cô cầm điện thoại, ngón tay run run, mở tin nhắn. Một loạt tin nhắn hiện ra, đầy những câu nói thân mật: "Cậu đúng là ngôi sao, Duy!", "Tối nay rảnh không, qua nhà chị nhé?" Hạnh cảm thấy nghẹt thở, nhưng cô tự nhủ: Không, chắc chỉ là đồng nghiệp. Duy yêu mình, anh ấy không lừa mình đâu. Cửa mở, Duy bước vào, áo sơ mi nhàu nhĩ, mùi bia thoang thoảng. Anh cười gượng: "Hạnh, anh về rồi. Hôm nay công ty nhậu, mệt quá." Hạnh đứng dậy, cố giữ giọng bình tĩnh, đưa điện thoại cho anh: "Duy, Hạ Yến là ai? Sao cô ấy nhắn thế này?" Duy liếc màn hình, ánh mắt thoáng hoảng loạn, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. "Đồng nghiệp thôi, em đừng nghĩ linh tinh. Cô ấy là sếp, hay đùa thế đấy" Anh nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng tay anh siết chặt mép bàn, như thể đang kìm nén điều gì. Hạnh nhìn thẳng vào mắt anh, tìm kiếm sự chân thành, nhưng ánh mắt Duy tránh né, như đang che giấu một bí mật. "Duy, anh nói thật chứ? Em không muốn nghi ngờ, nhưng.. em sợ" cô nói, giọng lạc đi, nước mắt chực trào. Duy tiến đến, ôm cô vào lòng, thì thầm: "Ngốc, anh chỉ có em. Đừng lo, nhé?" Hạnh tựa vào ngực anh, gật đầu, nhưng trái tim cô không còn yên bình. Cô không biết rằng Duy cố tình để điện thoại trên bàn, cố tình không khóa màn hình, như một cách gieo hạt giống nghi ngờ, chuẩn bị tâm lý cho cô về một ngày anh sẽ rời đi. Tối đó, khi Duy đã ngủ, Hạnh nằm trên giường, mắt mở to, không thể chợp mắt. Cô mở điện thoại, lén xem Instagram của Duy, thấy một bức ảnh anh chụp chung với Yến tại một quán bar, cô ấy cười rạng rỡ, tay đặt lên vai anh. Hạnh tắt màn hình, ôm gối, thì thầm: "Duy, anh sẽ không lừa em, đúng không?" Tiếng mưa lất phất bên ngoài gõ vào cửa sổ, như nhắc lại ngày họ ký giấy ly hôn giả, một lời hứa giờ đây lung lay như ngọn đèn trước gió. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 5: Vỡ Mộng Bấm để xem S ài Gòn tối tháng Sáu, trời đen kịt, mưa lớn trút xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố. Tiếng nước rơi đều đều, xen lẫn tiếng sấm rền vang, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn nhưng đầy ám ảnh. Bãi đỗ xe dưới khu chung cư quận 9 tối om, chỉ có vài bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy, chiếu lên những vũng nước lấp lánh. Gió lạnh lùa qua, mang theo mùi đất ẩm và hơi nước, làm không khí thêm nặng nề. Hạnh đứng trên ban công tầng 8, mặc áo thun rộng thùng thình, tay ôm lấy vai, ánh mắt xa xăm nhìn xuống bãi đỗ. Mái tóc đen ướt sũng vì mưa hắt vào, dính bết vào gò má trắng nhợt, như thể cô đang hòa mình vào cơn bão ngoài kia. Trong căn hộ, ánh đèn vàng vẫn ấm áp, nhưng không còn sự rộn ràng của những ngày đầu. Bức tranh của Ji-min trên tường giờ đây như một kỷ niệm xa xôi, nhắc Hạnh về những giấc mơ đã bắt đầu lung lay. Cô vừa cúp máy với mẹ, bà Nga, người hỏi thăm về căn hộ mới và giục cô sớm có con. Hạnh mỉm cười gượng gạo qua điện thoại, nhưng trong lòng, những nghi ngờ về Duy ngày càng lớn. Tin nhắn của Hạ Yến, bức ảnh chụp chung, và những cuộc gọi muộn của anh cứ xoáy vào tâm trí cô, như những vết dao cứa chậm. Dưới bãi đỗ xe, một chiếc SUV đen dừng lại, ánh đèn pha quét qua màn mưa. Hạnh nheo mắt, tim khẽ nhói khi nhận ra dáng người bước ra từ ghế phụ – Duy, áo sơ mi ướt đẫm, tóc rối bù. Anh mở cửa xe, đỡ một người phụ nữ – Hạ Yến, trong chiếc váy đỏ rực, tóc uốn xoăn ướt nước nhưng vẫn quyến rũ. Họ đứng sát nhau, Yến tựa vào ngực Duy, rồi bất ngờ kéo anh vào một nụ hôn. Mưa che mờ mọi âm thanh, nhưng hình ảnh ấy như một nhát búa giáng vào Hạnh. Cô đứng sững, tay bám chặt lan can, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau đến rỉ máu. "Không.. không thể nào" cô lẩm bẩm, nước mắt hòa vào mưa, lăn dài trên má. Khi Duy bước vào nhà, áo sơ mi dính chặt vào cơ thể, mùi bia và nước hoa xa lạ thoang thoảng. Hạnh đứng giữa phòng khách, mắt đỏ hoe, giọng run run: "Duy, cô ta là ai?" Duy khựng lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn, nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ lạnh lùng. Anh lau mặt, đáp: "Hạnh, anh nghĩ mình nên nói thẳng. Anh yêu Yến. Chúng ta.. nên chia tay." Lời nói của Duy như một cú đánh, khiến Hạnh lảo đảo. Cô hét lên, giọng lạc đi: "Yêu cô ta? Duy, anh nói dối! Anh hứa sẽ không lừa em, anh hứa!" Nước mắt tuôn rơi, cô lao đến, nắm áo anh, nhưng Duy đứng yên, ánh mắt tránh né. "Hạnh, anh không muốn em khổ. Anh không xứng với em" Anh nói, giọng trầm, nhưng đầy quyết tâm. Hạnh lùi lại, tay run rẩy tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, ném vào anh. Chiếc nhẫn va vào tường, rơi xuống sàn, lăn vào góc tối. "Anh phản bội tôi! Ra khỏi đây, ngay bây giờ!" cô hét, giọng nghẹn ngào, như thể mọi sức lực đã cạn kiệt. Duy nhìn cô, lòng đau nhói, nhưng anh không giải thích. Anh biết, nếu nói ra cái thai của Yến, Hạnh sẽ càng tổn thương. Anh muốn cô hận anh, để cô dễ dàng buông tay. "Căn hộ này là của em" Anh nói, giọng khàn khàn. "Anh không cần em trả tiền vội. Em xứng đáng có một tương lai tốt hơn." Hạnh quay đi, ôm mặt, không muốn anh thấy cô sụp đổ. Duy bước ra cửa, mưa thấm đẫm áo anh, bóng lưng anh khuất dần sau màn nước trắng xóa. Hạnh ngồi sụp xuống sàn, giữa căn hộ giờ đây lạnh lẽo. Cô ôm lấy đầu gối, khóc nức nở, tiếng khóc hòa vào tiếng mưa. Cô nhớ lại khoảnh khắc trên xe buýt, khi Duy là siêu nhân của cô, nhớ những đêm họ nằm bên nhau mơ về căn hộ này. "Tình yêu của mình là giả sao?" cô thì thầm, tay chạm vào bụng, như linh cảm một điều gì đó. Bức tranh của Ji-min trên tường dường như mờ đi, như chính giấc mơ của cô. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 6: Đám Cưới và Bí Mật Bấm để xem S ài Gòn tối tháng Bảy, ánh đèn vàng từ nhà hàng tiệc cưới ở Quận 3 lung linh như một bức tranh xa hoa. Không gian lộng lẫy với những chùm hoa hồng nhập khẩu, bàn tiệc phủ khăn lụa trắng, và tiếng violin du dương từ ban nhạc sống. Mùi nước hoa đắt tiền hòa quyện với hương rượu vang, tạo nên một không khí vừa sang trọng vừa lạnh lẽo. Khách mời trong những bộ vest và váy dạ hội nâng ly chúc tụng, nhưng giữa đám đông, Duy đứng trong bộ vest đen, ánh mắt trống rỗng. Anh nắm tay Hạ Yến, cô dâu rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng muốt, nhưng lòng anh như lạc vào một khoảng không vô tận. Đám cưới thứ hai của anh trong vòng hai năm. Yến mỉm cười rạng ngời, mái tóc uốn xoăn được búi cao, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc khi nhìn Duy. Cô thì thầm: "Chúng ta làm được rồi, Anh. Con chúng ta sẽ có một gia đình." Duy gật đầu, nhưng nụ cười của anh gượng gạo, như một chiếc mặt nạ che giấu nỗi đau. Anh nghĩ về Hạnh, về căn hộ quận 9, về chiếc nhẫn cưới lăn vào góc tối. Ở hàng ghế khách mời, bà Trúc, mẹ Duy, ngồi lặng lẽ, ánh mắt buồn bã. Bà yêu quý Hạnh như con gái, từng phản đối đám cưới này, nhưng Duy chỉ nói: "Mẹ, con phải chịu trách nhiệm." Bảo, em trai anh, đứng ngoài ban công, nhắn tin cho Hạnh: "Chị Hạnh, anh Duy sai rồi, nhưng chị vẫn là chị dâu em." Cách đó vài vài cây số, trong căn hộ nhỏ ở quận 9, Hạnh ngồi trên sofa, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Cô mặc áo thun rộng, tay ôm một chiếc gối, trước mặt là que thử thai với hai vạch đỏ rõ mồn một. Hạnh sững sờ, nước mắt lăn dài, vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cô đã nghi ngờ từ vài tuần trước, khi cơ thể mệt mỏi bất thường, nhưng kết quả này như một lưỡi dao hai lưỡi: Niềm vui của một sinh linh mới, và nỗi đau khi biết đứa bé sẽ không có cha. Hạnh chạm vào bụng, thì thầm: "Con ơi, mẹ sẽ mạnh mẽ, vì con." Cô mở điện thoại, đọc tin nhắn của Bảo, nhưng không trả lời. Hạnh biết hôm nay là đám cưới của Duy và Yến – tin tức lan nhanh qua bạn bè chung. Cô tưởng tượng Duy trong bộ vest, đứng bên người phụ nữ khác, và trái tim cô nhói lên. Hạnh hận anh, hận vì đã phản bội, nhưng sâu thẳm, cô vẫn nhớ nụ cười của anh trên xe buýt, khi anh là siêu nhân của cô. Cô quyết định không nói với Duy về cái thai. "Anh không xứng đáng" cô lẩm bẩm, nhưng giọng run run, như thể chính cô cũng không chắc chắn. Ở nhà hàng tiệc cưới. Duy đứng trên ban công, nhìn xuống dòng xe cộ ở con đường bên dưới, tay cầm ly rượu vang nhưng không uống. Anh nhớ Hạnh, nhớ cách cô ngâm nga bài hát thiếu nhi khi trang trí căn hộ, nhớ ánh mắt cô tan vỡ khi ném chiếc nhẫn. Yến bước đến, vòng tay ôm anh từ phía sau, giọng ngọt ngào: "Chồng, vào nhảy với em đi. Hôm nay là ngày của chúng ta." Duy quay lại, gật đầu, nhưng ánh mắt anh lạc lõng, như một người bị mắc kẹt trong lựa chọn sai lầm. Ở căn hộ, Hạnh đứng dậy, lau nước mắt, bước đến bàn ăn, nơi cô để một tấm ảnh cũ: Cô và Duy trong ngày cưới, cười rạng rỡ chụp cùng gia đình hai họ. Cô lật úp tấm ảnh, thì thầm: "Mẹ xin lỗi, con. Nhưng mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt." Cô gọi điện cho bà Nga, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, con có thai. Con sẽ nuôi bé một mình." Ở đầu dây bên kia, bà Nga im lặng, rồi nói, giọng ấm áp: "Hạnh, con mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ. Mẹ sẽ luôn ở đây, vì con và cháu." Hạnh mỉm cười, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là sự giải phóng. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy mưa lất phất, như một lời nhắc nhở rằng cô phải bước tiếp. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 7: Lồng Đèn Trung Thu Bấm để xem Ba năm sau.. Sài Gòn tối tháng Tám, trời trong vắt, ánh trăng rằm tròn đầy treo lơ lửng trên bầu trời, rải ánh bạc xuống khu chợ nhỏ ở quận 9. Những gian hàng rực rỡ ánh đèn lồng hình cá, hình sao, hình ông trăng, lấp lánh như một dải ngân hà giữa lòng thành phố. Tiếng trẻ con cười đùa, tiếng rao bán bánh trung thu, và mùi bột nếp thơm nức hòa quyện, tạo nên một không khí lễ hội rộn ràng nhưng dịu dàng. Gió heo may thổi qua, mang theo hơi mát của mùa thu, như muốn xoa dịu những vết thương lòng. Hạnh dắt tay Như Ý, cô bé 3 tuổi, bước đi giữa dòng người tấp nập. Hạnh mặc áo dài lụa xanh nhạt, mái tóc đen buông xõa, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt thoáng chút u buồn. Như Ý, với đôi má hồng phấn và mắt to tròn giống Duy, mặc váy hồng phấn, tung tăng cầm chiếc lồng đèn hình con cá, hát líu lo: "Lồng đèn rực rỡ, ông trăng sáng ngời.." Hạnh cúi xuống, vuốt tóc con, giọng ấm áp: "Ý ngoan, hát to lên, mẹ nghe nào!" Cô bé cười khúc khích, giơ lồng đèn cao, ánh sáng đỏ rực chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ, như một tia nắng nhỏ trong cuộc đời Hạnh. Hạnh dừng lại trước một gian hàng, chọn thêm một chiếc lồng đèn hình ông trăng cho Như Ý. Cô trả tiền, ánh mắt lướt qua những gia đình đông đủ bên cạnh, lòng khẽ nhói. Ba năm qua, Hạnh đã làm mẹ đơn thân, trả nợ dần cho Duy và những người thân, đồng thời nuôi dạy Như Ý với tất cả tình yêu. Cô vẫn dạy ở trường mầm non Chiếc Ô Xinh, vẫn treo bức tranh của Ji-min trong căn hộ, nhưng giấc mơ về một gia đình trọn vẹn đã xa. Hạnh chưa bao giờ nói với Duy về Như Ý, dù anh thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Cô trả lời lạnh lùng, rằng Như Ý là con của cô và "bạn trai mới" – một lời nói dối để che giấu nỗi đau và bảo vệ con. Cách đó vài cây số, tại một nhà hàng sang trọng ở quận 1, Duy và Yến tổ chức sinh nhật 3 tuổi cho con trai. Không gian rực rỡ với bóng bay, bánh kem cao tầng, và tiếng nhạc vui nhộn. Duy mặc áo sơ mi trắng, đứng bên bàn tiệc, nhưng ánh mắt trống rỗng. Yến, vẫn quyến rũ trong chiếc váy xanh đậm, bận rộn chỉ đạo nhân viên nhà hàng, thỉnh thoảng quay sang cười với Duy. Con trai họ, một cậu bé kháu khỉnh, chạy quanh bàn, cầm chiếc xe đồ chơi, nhưng Duy chỉ nhìn cậu, lòng nặng trĩu. Anh lấy điện thoại, nhắn tin cho Hạnh: "Hạnh, em khỏe không? Bé Như Ý thế nào?" Tin nhắn gửi đi, nhưng như mọi lần, câu trả lời của Hạnh lạnh lùng: "Ý là con tôi và bạn trai mới. Anh không cần hỏi." Duy sững sờ, tim nhói đau, không biết rằng Như Ý là con mình. Quay lại khu chợ, Hạnh bất ngờ gặp Linh và Ji-min, giờ đã 8 tuổi, cũng đang chọn lồng đèn. Linh, trong chiếc áo dài tím thanh lịch, mỉm cười khi thấy Hạnh: "Hạnh, lâu quá không gặp! Như Ý xinh quá, giống mẹ y đúc." Ji-min chạy đến, ôm Hạnh, giọng trong trẻo: "Cô Hạnh, con nhớ cô! Cô dạy con vẽ nữa nha!" Hạnh bật cười, xoa đầu Ji-min, lòng ấm áp. Cô trò chuyện ngắn với Linh, kể về Như Ý và công việc, nhưng không nhắc đến Duy. Linh nhìn Hạnh, ánh mắt đồng cảm: "Em mạnh mẽ lắm, Hạnh. Chị tự hào về em." Hạnh mỉm cười, nhưng nước mắt lấp lánh, nhanh chóng lau đi để Như Ý không thấy. Hạnh và Như Ý bước đi dưới ánh trăng, lồng đèn con cá và ông trăng lấp lánh trong tay. Tiếng hát của Như Ý vang lên, hòa vào tiếng gió: "Tùng rinh rinh, tùng tùng tùng rinh rinh.." Hạnh nhìn con, nghĩ về bí mật cô giữ kín. Cô tự hỏi: "Khi nào mình sẽ nói với con về cha? Liệu mình có ích kỷ không?" Nhưng ánh mắt rạng rỡ của Như Ý như tiếp thêm sức mạnh, khiến cô mỉm cười, bước tiếp trên con đường đầy ánh sáng. Xa xa, tại nhà hàng, Duy đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng, lẩm bẩm lời bài hát mà Hạnh từng yêu: "Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!.." Anh quay lại, thấy Yến ôm con trai, nhưng lòng anh trống rỗng, như một người lạc lối mãi mãi. Lồng đèn trong tay Như Ý đưa cao lên trời, ánh sáng lấp lánh hòa vào ánh trăng. (HẾT) Đọc tiếp bài thơ "Lời Hứa Dưới Mưa" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! /BOOK]