Truyện Ngắn Sau Cơn Mưa, Em Rẽ Trái, Anh Rẽ Phải - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 24 Tháng tư 2025 lúc 11:17 PM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    Truyện ngắn: Sau cơn mưa, em rẽ trái, anh rẽ phải.

    Tác giả: Rewrite

    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite
    Văn án:

    Thanh xuân là những buổi chiều dưới gốc phượng Nha Trang, nơi tiếng guitar của Huy hòa cùng giọng hát trong trẻo của Linh, vẽ nên một mối tình thơ ngây như sóng biển. Nhưng sóng chẳng bao giờ ngừng vỗ, và định mệnh đã đẩy họ ra xa – Linh với giấc mơ Sài Gòn rực rỡ, Huy với sóng gió Trường Sa khắc nghiệt.

    Những lá thư từng nối liền hai trái tim dần thưa thớt, và khi gặp lại trong một chiều Sài Gòn mưa, cả hai chỉ còn lại nỗi nhớ đắng ngắt như ly cà phê tan đá. Tấm thiệp cưới trên tay Linh là dấu chấm cho thanh xuân họ từng nắm chặt, nhưng ánh mắt trao nhau vẫn đầy những "nếu như".

    Sau cơn mưa, em rẽ trái, anh rẽ phải là câu chuyện về tình yêu tuổi trẻ, về những khoảng trống của nỗi nhớ, và về cách trái tim học cách buông tay để giữ mãi một mùa hè rực rỡ trong tim.

    Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2025 lúc 7:41 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    Truyện ngắn: Sau cơn mưa, em rẽ trái, anh rẽ phải.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sài Gòn chiều nay mưa. Những hạt mưa lất phất rơi, bám vào cửa kính quán cà phê nhỏ trên đường Lê Lợi, nơi Huy ngồi lặng lẽ. Anh chọn một góc khuất gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con đường nhòe đi trong màn mưa. Trên bàn, ly cà phê đen đá đã tan hết đá, chỉ còn lại thứ nước đắng ngắt sóng sánh. Huy không để tâm. Đầu anh đang trôi về nơi khác, theo tiếng nhạc từ chiếc loa cũ kỹ của quán, bài Nếu Như của Hà Anh Tuấn.

    "Và nếu như phải mất nhau chắc em cũng rất buồn / Làm sao quên được bao tháng ngày qua.."

    Giọng hát trầm ấm như một nhát dao khứa nhẹ vào tim Huy. Anh nhắm mắt, để ký ức kéo mình về những ngày tháng cũ, nơi nắng vàng rực rỡ của Nha Trang, nơi mái trường THPT với hàng phượng đỏ rực và tà áo trắng bay trong gió.

    Huy nhớ Linh, cô gái với nụ cười sáng như nắng sớm. Hồi ấy, Linh là tâm điểm của mọi ánh nhìn trong lớp. Cô hoạt bát, năng động, luôn là người khởi xướng mọi hoạt động văn nghệ. Giọng hát của Linh ngọt ngào, trong trẻo, như thể có thể làm tan chảy cả những trái tim sắt đá nhất. Còn Huy, anh chỉ là một cậu học sinh trung bình khá, lặng lẽ, thích ngồi cuối lớp gảy những hợp âm trên cây đàn guitar cũ mèm mà bố anh để lại. Nhưng chính cây đàn ấy đã kéo hai người lại gần nhau.

    Một buổi chiều sau giờ tan học, Linh bất ngờ đứng trước mặt Huy, tay chống hông, giọng điệu như ra lệnh:

    - Ê, Huy! Nghe nói cậu chơi guitar xịn lắm. Đệm cho tớ hát bài Tình Thơ đi, tập để diễn văn nghệ cuối năm.

    Huy ngẩng lên, hơi lúng túng. Anh không quen bị chú ý, huống chi là từ một cô gái như Linh. Nhưng ánh mắt cô sáng rực, đầy háo hức, khiến anh không thể từ chối. Thế là từ đó, họ bắt đầu những buổi tập đàn hát dưới gốc phượng già trong sân trường. Huy gảy đàn, Linh hát, và những giai điệu trong trẻo ấy như hòa quyện với tiếng sóng biển Nha Trang, tạo nên một thế giới chỉ có hai người.

    Tình yêu của họ đến nhẹ nhàng, như một cơn gió biển. Năm lớp 12, trong một buổi tối tập văn nghệ muộn, Linh nắm tay Huy lần đầu tiên. Bàn tay cô nhỏ nhắn, ấm áp, khiến Huy đỏ mặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Họ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau dưới ánh đèn sân trường, để tiếng guitar kể thay những lời yêu.

    Nhưng rồi, tốt nghiệp đến, và mọi thứ thay đổi. Linh thi đậu Đại học Ngoại Thương, còn Huy trượt. Anh không buồn, chỉ thấy mình nhỏ bé trước giấc mơ lớn lao của Linh. Trong khi Linh chuẩn bị hành lý lên Sài Gòn, Huy nhận được lời khuyên từ bố, một người lính hải quân:

    - Con trai, nhập ngũ đi. Đàn ông cần sóng gió để trưởng thành.

    Huy đồng ý, không phải vì anh muốn, mà vì anh không biết mình có thể làm gì khác. Trước ngày lên đường, Linh và Huy đứng trên bãi biển Nha Trang, sóng vỗ dưới chân. Linh nắm tay anh, mắt ngân ngấn nước:

    - Huy, chờ tớ nhé. Hết nghĩa vụ, mình sẽ gặp lại.

    Huy gật đầu, nhưng trong lòng anh đã linh cảm điều gì đó. Anh ôm Linh thật chặt, như muốn giữ lại chút hơi ấm của cô trước khi bước vào những tháng ngày cô đơn.

    Ký ức chợt đứt đoạn khi bài hát chuyển đoạn. Huy mở mắt, nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi, nhưng đã nhẹ hơn. Anh nghĩ về Trường Sa Lớn, nơi anh đã trải qua hai năm nghĩa vụ. Ở đó, biển không dịu dàng như Nha Trang. Biển Trường Sa dữ dội, khắc nghiệt, như muốn nuốt chửng mọi thứ. Những ngày đầu, Huy vật lộn với nỗi nhớ nhà, nhớ Linh, nhớ những buổi chiều gảy đàn dưới gốc phượng. Anh thường ngồi trên mỏm đá, nhìn ra biển, tay ôm cây guitar cũ mà anh mang theo, gảy những giai điệu buồn.

    Những lá thư anh viết cho Linh là cách duy nhất để anh giữ liên lạc với thế giới bên ngoài. Anh kể cho cô về biển, về những đêm trời đầy sao, về những lần anh và đồng đội cùng hát để xua đi cái lạnh. Linh trả lời, những lá thư dài đầy ắp câu chuyện về Sài Gòn, về trường đại học, về những giấc mơ của cô. Nhưng rồi, thư của Linh thưa dần. Từ mỗi tuần một lá, thành mỗi tháng, rồi ngừng hẳn. Huy biết, Linh đã có bạn trai.

    Huy không trách Linh. Anh chỉ thấy lòng mình trống rỗng, như con sóng rút đi để lại bãi cát lạnh lẽo. Nhưng ở Trường Sa, anh học được cách giấu nỗi đau. Anh trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ vì những cơn bão biển, mà còn vì những lần đối mặt với hiểm nguy.

    Có một đêm, khi bão nổi, Huy và đồng đội nhận được tín hiệu cầu cứu từ một tàu đánh cá. Không do dự, tàu hải quân lao ra biển, Huy lao xuống nước, bất chấp sóng lớn và dòng nước lạnh buốt. Anh bơi đến chỗ người ngư dân đang đuối sức, đưa áo phao và cố kéo ông ta về phía tàu hải quân. Sóng đánh mạnh, nước tràn vào miệng, vào mũi. Có khoảnh khắc, Huy nghĩ mình sẽ không đủ sức. Anh mệt lả, tay run rẩy, nhưng rồi giọng Linh chợt vang lên trong đầu: "Cố lên, Huy!" Không biết đó là ảo giác hay ký ức, nhưng nó cho anh sức mạnh. Đồng đội kéo anh và người ngư dân lên tàu, và khi nằm trên boong, Huy nhìn lên bầu trời đen kịt, cảm thấy mình vừa thoát chết.

    "Nếu như ngày đó, ta không xa nhau.."

    Bài Nếu Như kết thúc, kéo Huy về thực tại. Mưa đã tạnh, và cánh cửa quán cà phê khẽ mở. Linh bước vào, mái tóc ướt vài lọn, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào.

    - Huy! Đợi lâu không? Xin lỗi nha, kẹt xe kinh khủng! – Linh vừa nói vừa kéo ghế ngồi đối diện anh.

    Huy mỉm cười, lắc đầu:

    - Không sao. Mưa mà, ai cũng kẹt.

    Linh gọi một ly trà đào, rồi bắt đầu kể về những ngày bận rộn chuẩn bị cho đám cưới. Huy lắng nghe, nhưng tâm trí anh lại trôi về buổi văn nghệ năm lớp 12, khi Linh đứng trên sân khấu, hát Tình Thơ với giọng trong veo, còn anh ngồi dưới, đệm đàn, tim đập thình thịch vì ánh mắt cô nhìn anh.

    - Nhớ hồi đó không, Huy? – Linh bất ngờ hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. – Cậu đệm đàn, tớ hát. Ai cũng bảo mình là cặp đôi vàng!

    Huy cười nhẹ, gật đầu:

    - Nhớ chứ. Làm sao quên được.

    Cả hai rơi vào im lặng. Bản nhạc trong quán chuyển sang Cơn Mưa Rào của Văn Mai Hương, giai điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, như đang kể thay câu chuyện của họ. Linh nhìn ra cửa sổ, mắt mơ màng. Huy nhìn Linh, lòng anh như có sóng.

    "Ngược thời gian về quá khứ / Ngược nỗi đau tìm niềm vui.."

    Rồi Linh lấy từ túi xách ra một tấm thiệp cưới, đẩy về phía Huy.

    - Đây, thiệp cưới của tớ. Cậu nhất định phải đến nhé!

    Huy cầm tấm thiệp, ngón tay khẽ run. Anh mở ra, nhìn dòng chữ in hoa lộng lẫy, rồi ngẩng lên, cố nở một nụ cười:

    - Chúc mừng Linh. Tớ sẽ đến.

    Linh cười, nhưng nụ cười ấy có gì đó thoáng buồn. Họ không nói gì thêm, chỉ ngồi đó, nghe tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng xe cộ ngoài đường.

    Khi ra khỏi quán, trời đã hửng nắng. Linh khoác áo, đội mũ bảo hiểm, nói:

    - Tớ đi trước nha. Gặp cậu ở đám cưới!

    Huy gật đầu, nhìn Linh lên xe, phóng đi. Anh đứng lại một lúc, nhìn theo bóng cô khuất dần. Rồi anh bước về chiếc xe máy của mình, rẽ phải ở ngã tư. Phía sau, Linh dừng xe giữa đường, ngoái lại nhìn, mắt cô ngân ngấn nước. Nhưng Huy đã đi xa.

    Ở ngã tư tiếp theo, Huy dừng lại khi đèn đỏ. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, muốn quay lại, muốn nói với Linh một điều gì đó. Nhưng khi đèn chuyển xanh, anh vặn ga, để chiếc xe lao về phía trước, bỏ lại tất cả sau lưng.

    Buổi tối cuối tuần, Sài Gòn rực rỡ ánh đèn. Nhà hàng sang trọng trên đường Nguyễn Huệ được trang hoàng lộng lẫy, chuẩn bị cho đám cưới của Linh và người chồng sắp cưới, một doanh nhân trẻ tên Minh. Huy đứng trước cổng, tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới không thuộc về anh. Tấm thiệp cưới trong túi áo như nặng trĩu, nhắc anh về lý do có mặt ở đây.

    Huy hít một hơi sâu, bước vào. Không gian bên trong ấm cúng nhưng xa hoa, với những chùm đèn pha lê lấp lánh và những bó hoa trắng tinh khôi. Khách khứa đã đông, tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng bản nhạc jazz nhẹ nhàng từ ban nhạc sống. Huy chọn một góc khuất gần sân khấu, nơi anh có thể quan sát mà không bị chú ý. Anh nhìn quanh, tìm Linh, nhưng chỉ thấy những gương mặt xa lạ, những bộ vest và váy dạ hội lộng lẫy.

    Trong đầu Huy, ký ức lại ùa về, như một cuộn phim cũ. Anh nhớ những buổi văn nghệ ở trường, khi Linh đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào làm cô như tỏa sáng. Hồi đó, Huy không bao giờ nghĩ Linh sẽ thuộc về một thế giới như thế này – hào nhoáng, xa cách. Anh nhớ cái cách Linh từng cười phá lên khi anh gảy sai một hợp âm, hay cách cô kéo anh chạy trốn khỏi cơn mưa bất chợt trên bãi biển Nha Trang. Linh của những ngày ấy gần gũi, giản dị, không phải Linh của những bó hoa trắng và ánh đèn pha lê.

    - Huy! Cậu đến rồi! – Giọng Linh vang lên, kéo anh về thực tại.

    Huy quay lại, thấy Linh trong chiếc váy cưới trắng tinh, lộng lẫy như một nàng công chúa. Mái tóc cô được búi cao, vài lọn xoăn buông nhẹ, và nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào. Nhưng có gì đó trong ánh mắt cô – một chút lo lắng, hay là tiếc nuối? Huy không chắc.

    - Linh.. đẹp lắm. – Huy nói, giọng hơi khàn. Anh cố nở một nụ cười. – Chúc mừng nhé, cô dâu.

    Linh cười, nhưng nụ cười ấy thoáng chùng xuống.

    - Cảm ơn cậu. Tớ.. mừng vì cậu đến. Thật đấy.

    Họ đứng đó, giữa đám đông, nhưng dường như chỉ có hai người. Linh bắt đầu kể về Minh, về việc anh ấy chu đáo thế nào, về kế hoạch honeymoon ở châu Âu. Huy gật đầu, lắng nghe, nhưng trong lòng anh, một cơn sóng nhỏ đang dâng lên. Anh muốn nói gì đó, muốn hỏi Linh rằng cô có thực sự hạnh phúc không, nhưng lời nói mắc kẹt nơi cổ họng.

    Bất ngờ, Minh xuất hiện, cao lớn, bảnh bao trong bộ vest đen. Anh khoác tay Linh, nở nụ cười thân thiện với Huy.

    - Đây là Huy, bạn thân của Linh phải không? Nghe Linh kể nhiều về cậu. Cảm ơn cậu đã đến.

    Huy bắt tay Minh, cảm nhận cái siết tay mạnh mẽ của người đàn ông này. Anh gật đầu, nói vài câu xã giao, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Minh kéo Linh đi chào khách, và Huy nhìn theo, cảm giác như mình vừa bị bỏ lại trên một hòn đảo cô đơn.

    Anh quay lại góc của mình, gọi một ly nước lọc từ nhân viên phục vụ. Ban nhạc bắt đầu chơi "Tháng Tư Là Lời Nói Dối Của Em" của "Hà Anh Tuấn", giai điệu chậm rãi, sâu lắng, như chạm vào nỗi lòng Huy. Anh nhắm mắt, để âm nhạc dẫn lối về những tháng ngày ở Trường Sa.

    Ở đó, Huy từng nghĩ về Linh như một ngọn đèn pha, soi sáng những đêm tối tăm nhất. Anh nhớ những lá thư anh viết, những dòng chữ nguệch ngoạc kể về biển, về đồng đội, về giấc mơ một ngày được gặp lại cô. Nhưng Linh không còn trả lời nữa, và mỗi lần cầm bút, Huy cảm thấy mình đang viết cho chính nỗi cô đơn của mình.

    Có một đêm, sau khi cứu được người ngư dân trong cơn bão, Huy ngồi trên mỏm đá, ôm cây guitar. Anh gảy Tình Thơ, bài hát mà Linh từng hát, và tưởng tượng cô đang đứng trước mặt, váy trắng bay trong gió. Nhưng khi mở mắt, chỉ có biển đen và tiếng sóng. Huy nhận ra, Linh đã không còn là Linh của anh nữa.

    - Huy, cậu ổn không? – Giọng Linh lại vang lên, kéo anh khỏi dòng hồi ức.

    Huy giật mình, thấy Linh đứng trước mặt, một mình. Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy phức tạp.

    - Ừ, tớ ổn. Chỉ.. hơi mệt. – Huy trả lời, cố giữ giọng bình thản.

    Linh ngồi xuống cạnh anh, váy cưới xòe ra như một đám mây trắng. Cô nhìn ra sân khấu, nơi ban nhạc đang chơi.

    - Nhớ hồi đó không, Huy? Cậu đệm đàn, tớ hát. Tớ cứ nghĩ mãi, giá như mọi thứ cứ đơn giản như thế.

    Huy nhìn Linh, tim anh nhói lên. Anh muốn hỏi cô, rằng liệu cô có từng hối tiếc, có từng nghĩ về anh, về những ngày tháng ấy. Nhưng anh chỉ mỉm cười:

    - Ừ, đơn giản thì tốt. Nhưng cuộc sống đâu có đơn giản, đúng không?

    Linh gật đầu, mắt cô ngân ngấn. Cô nắm tay Huy, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi buông ra.

    - Huy, cảm ơn cậu. Vì tất cả.

    Trước khi Huy kịp nói gì, Minh xuất hiện, gọi Linh lên sân khấu để cắt bánh. Linh đứng dậy, quay lại nhìn Huy một lần nữa, rồi bước đi. Huy nhìn theo, cảm giác như trái tim mình vừa bị sóng biển cuốn trôi.

    Trên sân khấu, Linh và Minh cắt bánh, tiếng vỗ tay rộn ràng vang lên. Huy đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi đám cưới. Anh bước ra ngoài, không khí Sài Gòn ban đêm mát lạnh, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu. Anh nghĩ về Trường Sa, về những ngày anh học cách chấp nhận mất mát. Ở đó, anh đã học được rằng, đôi khi, yêu một người là để họ đi, để họ hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy không có mình.

    Huy lên xe máy, chạy dọc theo đường Nguyễn Huệ. Đèn đường vàng rực rỡ, nhưng anh chỉ thấy một màu xám. Ở một ngã tư, anh dừng lại, nhìn vào gương chiếu hậu. Anh nghĩ về Linh, về nụ cười của cô, về cái nắm tay thoáng qua. Anh muốn quay lại, muốn nói với cô rằng anh vẫn yêu cô, rằng anh chưa bao giờ ngừng yêu cô. Nhưng rồi, anh vặn ga, để chiếc xe lao về phía trước.

    Phía sau, trong nhà hàng, Linh đứng trên sân khấu, nhìn ra đám đông. Cô không thấy Huy đâu nữa. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nhưng cô nhanh chóng lau đi, nở nụ cười để tiếp tục vai trò cô dâu.

    Sài Gòn sáng chủ nhật dịu dàng hơn thường lệ. Những cơn gió nhẹ thổi qua hàng cây trên đường Tôn Đức Thắng, mang theo hơi thở của sông Sài Gòn. Huy ngồi trên băng ghế đá ven sông, tay ôm cây guitar cũ kỹ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Đêm qua, sau khi rời đám cưới của Linh, anh đã chạy xe lòng vòng khắp thành phố, không đích đến, chỉ để gió cuốn đi những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

    Giờ đây, khi ánh nắng sớm chiếu lên mặt nước lấp lánh, Huy cảm thấy lòng mình nhẹ hơn, nhưng vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy. Anh gảy nhẹ vài hợp âm trên cây đàn, giai điệu Tình Thơ vang lên, chậm rãi, buồn bã. Bài hát ấy như một cánh cửa dẫn anh về những ngày tháng cũ, khi Linh còn đứng trước mặt anh, giọng hát trong trẻo hòa cùng tiếng guitar của anh dưới gốc phượng Nha Trang.

    Huy nghĩ về Linh, về khoảnh khắc cô nắm tay anh trong đám cưới. Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng đủ để làm trái tim anh rung lên như những ngày đầu yêu. Anh tự hỏi, liệu Linh có từng nghĩ về anh như anh nghĩ về cô? Liệu trong ánh mắt cô đêm qua, có chút gì là tiếc nuối, hay chỉ là sự cảm thông dành cho một người bạn cũ?

    Anh ngừng gảy đàn, lấy từ túi áo ra tấm thiệp cưới. Dòng chữ in hoa lộng lẫy giờ đây chỉ khiến anh thấy xa cách. Anh mở thiệp, nhìn vào tấm ảnh Linh và Minh chụp cùng nhau. Linh cười rạng rỡ, còn Minh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. Huy khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đắng ngắt. Anh gấp thiệp lại, cất vào túi, rồi đứng dậy, bước về phía chiếc xe máy dựng gần đó.

    Ở một góc khác của Sài Gòn, Linh ngồi trong căn hộ mới của mình, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm chiếc váy cưới treo trên giá lấp lánh. Minh đã đi công tác sáng nay, để lại cô một mình với những cảm xúc lẫn lộn. Đêm qua, khi Huy rời đi, Linh đã đứng trên sân khấu, cố gắng cười thật tươi, nhưng trong lòng cô như có một vết nứt. Cô không thể quên ánh mắt Huy, sâu thẳm và đầy những điều không nói thành lời.

    Linh mở một chiếc hộp gỗ nhỏ, lấy ra những lá thư cũ mà Huy từng gửi từ Trường Sa. Những dòng chữ nguệch ngoạc, kể về biển, về những đêm đầy sao, về nỗi nhớ cô. Cô đọc lại một lá thư, tay khẽ run:

    "Linh, hôm nay biển động lắm, sóng đánh vào đảo như muốn cuốn đi tất cả. Anh ngồi trên mỏm đá, nghĩ về em. Em có khỏe không? Sài Gòn có vui không? Anh không biết mình có thể gặp lại em không, nhưng anh hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ lại hát Tình Thơ cùng nhau.."

    Linh gấp lá thư lại, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhớ những ngày viết thư cho Huy, kể về giấc mơ của mình, về Sài Gòn rực rỡ. Nhưng rồi, khi Minh xuất hiện, cuộc sống của cô thay đổi. Minh mang đến cho cô một thế giới mà cô từng mơ ước – an toàn, sung túc, và đầy đủ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Linh biết, có những khoảng trống mà Minh không thể lấp đầy, những khoảng trống mang tên Huy, mang tên những buổi chiều dưới gốc phượng, những cái nắm tay đầu tiên.

    Cô đứng dậy, bước ra ban công, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập. Linh tự hỏi, nếu cô quay lại ngã tư hôm ấy, nếu cô gọi tên Huy, liệu mọi thứ có khác? Nhưng cô biết, không có câu trả lời cho những "nếu như". Cô đã chọn Minh, chọn một cuộc sống ổn định, và Huy đã chọn rời đi, để lại cô với những ký ức đẹp đẽ nhưng đau lòng.

    Quay lại ven sông, Huy đã lên xe máy, chạy dọc theo con đường ven sông. Anh dừng lại ở một ngã tư, nơi ánh đèn giao thông nhấp nháy. Đây không phải ngã tư hôm anh và Linh chia tay, nhưng nó khiến anh nhớ về khoảnh khắc ấy. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, như muốn tìm lại bóng dáng Linh, nhưng chỉ thấy chính mình – một chàng trai 24 tuổi, đã đi qua sóng gió Trường Sa, đã học cách yêu và buông tay.

    Đèn chuyển xanh, nhưng Huy không vội vã. Anh nghĩ về những ngày ở Trường Sa, về lần anh lao xuống biển cứu người ngư dân. Khi ấy, giọng Linh trong đầu đã cho anh sức mạnh. Nhưng giờ đây, anh biết, anh phải tự mình bước tiếp, không còn Linh, không còn giọng hát ấy.

    Huy vặn ga, để chiếc xe lao về phía trước. Gió thổi qua, mang theo hơi mát của sông. Anh không quay đầu lại, nhưng trong lòng, anh giữ chặt hình ảnh Linh – cô gái của những ngày tháng thanh xuân, của những hợp âm guitar và giọng hát trong trẻo.

    Ở ban công căn hộ, Linh vẫn đứng đó, nhìn xuống ngã tư. Cô không biết Huy đang ở đâu, nhưng cô hy vọng, anh sẽ tìm được hạnh phúc, như cách cô đang cố gắng để hạnh phúc trong lựa chọn của mình. Một cơn gió thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ. Linh khẽ hát, giọng run run:

    "Ai thương ai quen ai giận hờn / Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tới / Cho hôm nay miên man bồi hồi / Nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối tình thơ.."

    Nhưng gió cuốn đi câu hát, như cách nó cuốn đi những gì đẹp đẽ nhất của họ.

    Sài Gòn vẫn trôi, với những ngã tư, những dòng người, và những câu chuyện tình không bao giờ trọn vẹn. Huy rẽ phải, Linh rẽ trái, và giữa họ là một khoảng cách không thể thu hẹp.


    HẾT.

    Rewrite: Các bạn chia sẻ cảm nhận của mình Ở ĐÂY nhé!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2025 lúc 10:21 AM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...