Chương 10: Ăn đất
Ninh Tranh không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng hắn thở dài nói với Cửu Thái Vinh:
"Vậy thì.. Ngươi cứ tự mình phát huy đi, xây ký túc xá cho tốt vào."
Ninh Tranh nghĩ thầm để những người này tự làm mình ở một bên thầm quan sát là được, nếu có gì không ổn thì nhắc nhở bọn họ.
Cửu Thái Vinh đối với những những người chơi khác hô to:
"Các anh em, bà con mau đến đây nhận nhiệm vụ cho người mới!"
Sau khi được Ninh Tranh phê duyệt, Cửu Thái Vinh giống như giám đốc công trình, hưng phấn hô hào mọi người làm việc. Không những thế hắn còn tự mình làm ra một phiến gỗ lớn, làm thành cái bảng sau đó cắm trên đất đặt tên là【Bảng nhiệm vụ】, lại còn thiết kế một số nhiệm vụ viết ở trên bảng dùng pháp tiền làm phần thưởng cho nhiệm vụ.
Nhìn Cửu Thái Vinh là có thể nhận ra đây là dân chuyên nghiệp.
Tiếp theo chính là bắt đầu công việc.
Thật may mắn là thời tiết hôm nay nhiều mây, không có mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nên lúc làm việc không có ai say nắng cả, chặt cây cưa gỗ, đan lưới sắt, dựng tường các thứ..
Một trăm người hợp tác cùng nhau xây dựng ký túc xá, ngay ngắn trật tự, khí thế ngất trời.
Bọn hắn vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, cùng nhau trao đổi một chút lập tức phát hiện ra ký túc xá này thiết kế thật đúng là nghịch thiên, thanh niên nào làm ra được cái này thật đúng là kỳ tài nha.
Có thể so sánh với Hình bộ thượng thư.
Độ thoải mái tạm thời không nói đến, giá trị thực dụng của ký túc xá này được bọn họ đồng ý sâu sắc.
Những vẫn có một vài người yêu cầu có phòng riêng, dù sao thì nằm trơ trọi trên lưới sắt, cho ăn, súc rửa khác gì gà công nghiệp đâu? Quá mất mặt rồi.
Kết quả liền bị mắng tại chỗ.
Cửu Thái Vinh: "Phòng riêng cái gì chứ? Chưa chơi trò chơi bao giờ à? Hiện giờ là giai đoạn khai hoang ban đầu, mọi người đều là người mới, nghèo không có tiền nên ở tạm cùng nhau, về sau phát triển kiếm nhiều tiền rồi thì muốn ở mấy phòng cũng được, không muốn ở cũng được lúc rời mạng ngươi cứ đóng bỉm vào mà tè dầm."
Những lời nói của hắn quá có lý.
Cửu Thái Vinh: "Nếu như ngươi là phú ông, vậy thì nạp tiền để mọi người xung quanh giúp ngươi làm, xây cái phòng vip cũng không thành vấn đề, có tiền thì có phòng, không tiền ở ký túc."
Nghe xong mọi người ở chỗ này tức thì yên lặng làm việc.
Xì, ngươi làm Quản sự đúng là đứng nói chuyện không đau eo, ngươi ở phòng quản sự so với chúng ta hào hoa hơn nhiều.
Khúc nhạc dạo ngắn trôi qua, mọi người trong Sơn trang lại lần nữa bận rộn lên, bắt đầu lợp mái xây nhà, dựng ký túc xá.
Mọi người bắt đầu làm【Nhiệm vụ】rồi, dù sao cũng là giai đoạn khai hoang trong trò chơi, không ai muốn mình bị lạc hậu so với người khác.
Lại thêm Cửu Thái Vinh này làm Quản sự tạm thời, vênh váo đắc ý, giống như có quyền xử lý bọn hắn, lỡ may thanh niên này tìm Lão quản sự mách lẻo, mình làm biếng bị phát hiện đúng là làm trò cười rồi.
Nhưng trong quá trình làm việc lại có vấn đề mới xảy ra, thỉnh thoảng lại có quạ dội bom từ trên trời xuống.
"Lại nói tiếp, địa phương này sao lại có nhiều quạ thế này, chuyên môn nhằm vào người mà thả phân?"
"Ta không chịu nổi nữa rồi, phải làm cái mũ rơm mới được."
"Côn trùng ở chỗ này cũng nhiều quá, thật ngứa ngáy, nhớ đến ngày xưa nhà trường tổ chức đi lao động nhổ cỏ, ngứa quá."
"Nói gì nữa, cổ đại nông thôn thực tế chính là như thế này, ngươi cho rằng hoàn cảnh vệ sinh tốt đến mức nào."
"Các anh em, đây là khu vực đánh quái trong trò chơi à, đánh chết đám quạ đen này có rơi trang bị để nhặt không thế?"
"Đánh cái gì mà đánh? Tổ của đám quạ này chắc chắn không ở xung quanh đây, có lẽ là ở rừng rậm bên ngoài bản đồ, bên ngoài phạm vi hoạt động của chúng ta rồi, chỉ có thể rèn sắt chế tạo vũ khí, lấy cung tên bắn rơi đám chim này, đoán chừng là có thịt để ăn."
* * *
Ninh Tranh ngồi trên ghế bập bênh cực kỳ nhàn nhã, âm thầm từ xa quan sát đám người này làm việc, âm thầm lấy ra một quyển nhật ký, trên bìa nhật ký là《Hồ sơ ghi chép tà quỷ địa phương》.
Đây là nhật ký Ninh Tranh dùng để ghi chép các loại năng lực cùng đặc tính của quỷ vật, có thể nói đây là tâm huyết của hắn.
Lúc này Ninh Tranh lật ra một trang danh mục mới.
Trên tiêu đề viết《Nhật ký quan sát thợ rèn》, Ninh Tranh yên lặng viết xuống một hàng chữ viết, dù sao bản thân cũng là người đọc sách, làm một người có học tự nhiên là có thói quen học tập nha.
Gió trong thổi nhẹ, nắng tắt chiều buông.
Đã trôi qua sáu, bảy tiếng rồi.
Tường gạch được một loại đặc thù bùn keo kết dính, cục gạch cùng khối đá kết hợp với nhau vây quanh thành một khu ký túc xá lớn.
Mặc dù Kim tiền đồng tử có thể lực rất tốt, trời sinh làm việc nặng nhọc, tốn thời gian một buổi chiều sửa xong vách tường, nhưng lưới sắt không phải dễ làm như vậy.
Cửu Thái Vinh ở một bên chỉ huy, hướng về phía Ninh Tranh nói: "Đại nhân, tiến độ làm việc ngày đầu tiên có chút chậm, chủ yếu là do lưới sắt hơi khó làm, đợi mọi người quen tay thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, đến khoảng buổi trưa ngày mai là có thể tạm thời vào ở ký túc xá."
Cửu Thái Vinh: "Hôm nay mọi người đều rất nỗ lực làm việc, tiếp nữa, xin hỏi Quản sự đại nhân cơm nước của chúng ta.."
Những người chơi này đều đói đến bụng kêu vang rồi.
Làm việc với cường độ cao, đói đến da bụng dính da lưng.
Ninh Tranh tranh nằm trên ghế gật đầu nói: "Cơm nước à, ngay tại chỗ giải quyết là được rồi."
"Giải quyết tại chỗ?" Cửu Thái Vinh ngơ ngác, bởi vì từng bị phong cách thực tế của trò chơi này làm choáng váng qua, hắn trong đầu lập tức nghĩ đến một số không ổn khả năng.
Ninh Tranh nằm trên ghế mắt nhìn phong cảnh ở phía xa, đầu cũng không thèm quay lại, nói: "Những đống đất và kim loại mà các ngươi đã đào ra có thể dùng để ăn."
Hắn giải thích Kim tiền đồng tử cực kỳ dễ nuôi, bọn chúng sống thành bầy ở quanh các mỏ quặng, đất và khoáng sản đều là thức ăn của bọn chúng.
Kim tiền đồng tử, yêu thích yên tĩnh, ăn chay ghét ăn thịt, thích ăn hoa quả, khoáng sản, đất.
Nghe xong lời này Cửu Thái Vinh khuôn mặt mờ mịt.
Ngài bảo ta ăn đất?
Ta vào trò chơi này là để ăn đất à? Chả nhẽ chúng ta những người khai hoang này phải ăn đất để sống? Mẹ nó, chúng ta muốn ăn ngon!
Cửu Thái Vinh bây giờ toàn thân dính đầy bụi đất, như công nhân từ trong công trường đi ra, hắn đầu ngón tay quẹt một chút bụi đất dính trên người mình, sau đó cho vào miệng nếm thử.
Cửu Thái Vinh: "Ngài bảo chúng ta ăn cái này?"
Trong nháy mắt lúc hắn vừa nuốt xuống, cảm giác trong miệng giống như vừa ăn một miếng chà bông, vị giác trên đầu lưỡi truyền qua các dây thần kinh, tập hợp lại trong não của hắn rồi nổ tung.
Mềm mềm mà ngon.
Vị tựa như kem tươi, cảm giác mượt mà, lại giống như hoa quả khô.. Các loại vị giác đan xen lẫn nhau, lại giống như ăn kem ốc quế, đơn giản là ngon đến không tả nổi, ngon muốn nuốt cả lưỡi.
Thật thơm.
Đây không phải là ăn đất.
Đây chính là ăn kem sô cô la có hình dáng như cục đất.
"Ngọn núi làm từ sô cô la trong cổ tích, toàn bộ mặt đất đều là đồ ngọt.. Trò chơi này là dựa theo cổ tích mà thiết kế ư?" Cửu Thái Vinh mắt sáng như tuyết, lại cầm một cục đá trên mặt đất bỏ vào miệng nhai.
Rộp rộp.
Tươi đẹp vị giác ở trên đầu lưỡi tung.
Hương vị tuyệt vời.
Cửu Thái Vinh: "Mọi người ơi, đồ ăn ở đây."
Cửu Thái Vinh nước mắt rơi đầy mặt, hắn khom lưng xuống ôm lên một khối bùn, sau đó giơ cao lên trên đầu như giơ ngọn đuốc thiêng.
Cửu Thái Vinh: "Trò chơi này hóa ra là có bất ngờ đang đợi chúng ta, đây đúng là trứng màu của trò chơi! Phương pháp chơi thật sáng tạo, vượt xa những trò chơi cùng thể loại khác."
Đám người nghe xong sững sờ, cũng cúi người xuống nhặt cục đất lên nếm thử, tức thì như mở ra một thế giới mới, mặt mũi tràn đầy rung động sau đó nhai nuốt từng ngụm lớn.
"Hu hu, đây là ngọn đồi sô cô la, căn nhà bánh kẹo trong chuyện cổ tích,"
Một đám người vui vẻ tung tăng, hô to ăn cơm bắt đầu vây quanh đống đất được đào ra lúc xây dựng ký túc xá, giống như vây quanh một cái bánh ngọt rất to.
"Quá đẹp trai."
"Ai nói với ta đây là trò chơi có bối cảnh hắc ám đấy, những đồ ăn này chỉ có trong chuyện cổ tích nha."
"Cả đời ta chưa bao giờ được ăn cục đất nào ngon như thế này."
"Quá sung sướng rồi, ăn uống tha hồ mà không phải lo giảm cân."
Đám người nỗ lực kìm nén trong lòng rung động, không ngừng nhìn xem dưới chân mình.
Mỗi một cục khoáng thạch cùng bùn đất đều đại biểu cho một loại hoàn toàn mới đồ ăn, bánh ngọt.
Người thiết kế ra trò chơi này lặng lẽ lấy cả ngọn núi làm thành đồ ngọt, sau đó làm cho mọi người đủ loại ngạc nhiên và chấn động.
Dưới chân bọn họ hết thảy đều là bánh ngọt, sô cô la, kẹo đường, là đồ ăn siêu ngon thế giới.
Phong cách biến đổi, sáng ý này đơn giản là quá tuyệt vời!
* * *
"Vậy thì.. Ngươi cứ tự mình phát huy đi, xây ký túc xá cho tốt vào."
Ninh Tranh nghĩ thầm để những người này tự làm mình ở một bên thầm quan sát là được, nếu có gì không ổn thì nhắc nhở bọn họ.
Cửu Thái Vinh đối với những những người chơi khác hô to:
"Các anh em, bà con mau đến đây nhận nhiệm vụ cho người mới!"
Sau khi được Ninh Tranh phê duyệt, Cửu Thái Vinh giống như giám đốc công trình, hưng phấn hô hào mọi người làm việc. Không những thế hắn còn tự mình làm ra một phiến gỗ lớn, làm thành cái bảng sau đó cắm trên đất đặt tên là【Bảng nhiệm vụ】, lại còn thiết kế một số nhiệm vụ viết ở trên bảng dùng pháp tiền làm phần thưởng cho nhiệm vụ.
Nhìn Cửu Thái Vinh là có thể nhận ra đây là dân chuyên nghiệp.
Tiếp theo chính là bắt đầu công việc.
Thật may mắn là thời tiết hôm nay nhiều mây, không có mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nên lúc làm việc không có ai say nắng cả, chặt cây cưa gỗ, đan lưới sắt, dựng tường các thứ..
Một trăm người hợp tác cùng nhau xây dựng ký túc xá, ngay ngắn trật tự, khí thế ngất trời.
Bọn hắn vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, cùng nhau trao đổi một chút lập tức phát hiện ra ký túc xá này thiết kế thật đúng là nghịch thiên, thanh niên nào làm ra được cái này thật đúng là kỳ tài nha.
Có thể so sánh với Hình bộ thượng thư.
Độ thoải mái tạm thời không nói đến, giá trị thực dụng của ký túc xá này được bọn họ đồng ý sâu sắc.
Những vẫn có một vài người yêu cầu có phòng riêng, dù sao thì nằm trơ trọi trên lưới sắt, cho ăn, súc rửa khác gì gà công nghiệp đâu? Quá mất mặt rồi.
Kết quả liền bị mắng tại chỗ.
Cửu Thái Vinh: "Phòng riêng cái gì chứ? Chưa chơi trò chơi bao giờ à? Hiện giờ là giai đoạn khai hoang ban đầu, mọi người đều là người mới, nghèo không có tiền nên ở tạm cùng nhau, về sau phát triển kiếm nhiều tiền rồi thì muốn ở mấy phòng cũng được, không muốn ở cũng được lúc rời mạng ngươi cứ đóng bỉm vào mà tè dầm."
Những lời nói của hắn quá có lý.
Cửu Thái Vinh: "Nếu như ngươi là phú ông, vậy thì nạp tiền để mọi người xung quanh giúp ngươi làm, xây cái phòng vip cũng không thành vấn đề, có tiền thì có phòng, không tiền ở ký túc."
Nghe xong mọi người ở chỗ này tức thì yên lặng làm việc.
Xì, ngươi làm Quản sự đúng là đứng nói chuyện không đau eo, ngươi ở phòng quản sự so với chúng ta hào hoa hơn nhiều.
Khúc nhạc dạo ngắn trôi qua, mọi người trong Sơn trang lại lần nữa bận rộn lên, bắt đầu lợp mái xây nhà, dựng ký túc xá.
Mọi người bắt đầu làm【Nhiệm vụ】rồi, dù sao cũng là giai đoạn khai hoang trong trò chơi, không ai muốn mình bị lạc hậu so với người khác.
Lại thêm Cửu Thái Vinh này làm Quản sự tạm thời, vênh váo đắc ý, giống như có quyền xử lý bọn hắn, lỡ may thanh niên này tìm Lão quản sự mách lẻo, mình làm biếng bị phát hiện đúng là làm trò cười rồi.
Nhưng trong quá trình làm việc lại có vấn đề mới xảy ra, thỉnh thoảng lại có quạ dội bom từ trên trời xuống.
"Lại nói tiếp, địa phương này sao lại có nhiều quạ thế này, chuyên môn nhằm vào người mà thả phân?"
"Ta không chịu nổi nữa rồi, phải làm cái mũ rơm mới được."
"Côn trùng ở chỗ này cũng nhiều quá, thật ngứa ngáy, nhớ đến ngày xưa nhà trường tổ chức đi lao động nhổ cỏ, ngứa quá."
"Nói gì nữa, cổ đại nông thôn thực tế chính là như thế này, ngươi cho rằng hoàn cảnh vệ sinh tốt đến mức nào."
"Các anh em, đây là khu vực đánh quái trong trò chơi à, đánh chết đám quạ đen này có rơi trang bị để nhặt không thế?"
"Đánh cái gì mà đánh? Tổ của đám quạ này chắc chắn không ở xung quanh đây, có lẽ là ở rừng rậm bên ngoài bản đồ, bên ngoài phạm vi hoạt động của chúng ta rồi, chỉ có thể rèn sắt chế tạo vũ khí, lấy cung tên bắn rơi đám chim này, đoán chừng là có thịt để ăn."
* * *
Ninh Tranh ngồi trên ghế bập bênh cực kỳ nhàn nhã, âm thầm từ xa quan sát đám người này làm việc, âm thầm lấy ra một quyển nhật ký, trên bìa nhật ký là《Hồ sơ ghi chép tà quỷ địa phương》.
Đây là nhật ký Ninh Tranh dùng để ghi chép các loại năng lực cùng đặc tính của quỷ vật, có thể nói đây là tâm huyết của hắn.
Lúc này Ninh Tranh lật ra một trang danh mục mới.
Trên tiêu đề viết《Nhật ký quan sát thợ rèn》, Ninh Tranh yên lặng viết xuống một hàng chữ viết, dù sao bản thân cũng là người đọc sách, làm một người có học tự nhiên là có thói quen học tập nha.
Gió trong thổi nhẹ, nắng tắt chiều buông.
Đã trôi qua sáu, bảy tiếng rồi.
Tường gạch được một loại đặc thù bùn keo kết dính, cục gạch cùng khối đá kết hợp với nhau vây quanh thành một khu ký túc xá lớn.
Mặc dù Kim tiền đồng tử có thể lực rất tốt, trời sinh làm việc nặng nhọc, tốn thời gian một buổi chiều sửa xong vách tường, nhưng lưới sắt không phải dễ làm như vậy.
Cửu Thái Vinh ở một bên chỉ huy, hướng về phía Ninh Tranh nói: "Đại nhân, tiến độ làm việc ngày đầu tiên có chút chậm, chủ yếu là do lưới sắt hơi khó làm, đợi mọi người quen tay thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, đến khoảng buổi trưa ngày mai là có thể tạm thời vào ở ký túc xá."
Cửu Thái Vinh: "Hôm nay mọi người đều rất nỗ lực làm việc, tiếp nữa, xin hỏi Quản sự đại nhân cơm nước của chúng ta.."
Những người chơi này đều đói đến bụng kêu vang rồi.
Làm việc với cường độ cao, đói đến da bụng dính da lưng.
Ninh Tranh tranh nằm trên ghế gật đầu nói: "Cơm nước à, ngay tại chỗ giải quyết là được rồi."
"Giải quyết tại chỗ?" Cửu Thái Vinh ngơ ngác, bởi vì từng bị phong cách thực tế của trò chơi này làm choáng váng qua, hắn trong đầu lập tức nghĩ đến một số không ổn khả năng.
Ninh Tranh nằm trên ghế mắt nhìn phong cảnh ở phía xa, đầu cũng không thèm quay lại, nói: "Những đống đất và kim loại mà các ngươi đã đào ra có thể dùng để ăn."
Hắn giải thích Kim tiền đồng tử cực kỳ dễ nuôi, bọn chúng sống thành bầy ở quanh các mỏ quặng, đất và khoáng sản đều là thức ăn của bọn chúng.
Kim tiền đồng tử, yêu thích yên tĩnh, ăn chay ghét ăn thịt, thích ăn hoa quả, khoáng sản, đất.
Nghe xong lời này Cửu Thái Vinh khuôn mặt mờ mịt.
Ngài bảo ta ăn đất?
Ta vào trò chơi này là để ăn đất à? Chả nhẽ chúng ta những người khai hoang này phải ăn đất để sống? Mẹ nó, chúng ta muốn ăn ngon!
Cửu Thái Vinh bây giờ toàn thân dính đầy bụi đất, như công nhân từ trong công trường đi ra, hắn đầu ngón tay quẹt một chút bụi đất dính trên người mình, sau đó cho vào miệng nếm thử.
Cửu Thái Vinh: "Ngài bảo chúng ta ăn cái này?"
Trong nháy mắt lúc hắn vừa nuốt xuống, cảm giác trong miệng giống như vừa ăn một miếng chà bông, vị giác trên đầu lưỡi truyền qua các dây thần kinh, tập hợp lại trong não của hắn rồi nổ tung.
Mềm mềm mà ngon.
Vị tựa như kem tươi, cảm giác mượt mà, lại giống như hoa quả khô.. Các loại vị giác đan xen lẫn nhau, lại giống như ăn kem ốc quế, đơn giản là ngon đến không tả nổi, ngon muốn nuốt cả lưỡi.
Thật thơm.
Đây không phải là ăn đất.
Đây chính là ăn kem sô cô la có hình dáng như cục đất.
"Ngọn núi làm từ sô cô la trong cổ tích, toàn bộ mặt đất đều là đồ ngọt.. Trò chơi này là dựa theo cổ tích mà thiết kế ư?" Cửu Thái Vinh mắt sáng như tuyết, lại cầm một cục đá trên mặt đất bỏ vào miệng nhai.
Rộp rộp.
Tươi đẹp vị giác ở trên đầu lưỡi tung.
Hương vị tuyệt vời.
Cửu Thái Vinh: "Mọi người ơi, đồ ăn ở đây."
Cửu Thái Vinh nước mắt rơi đầy mặt, hắn khom lưng xuống ôm lên một khối bùn, sau đó giơ cao lên trên đầu như giơ ngọn đuốc thiêng.
Cửu Thái Vinh: "Trò chơi này hóa ra là có bất ngờ đang đợi chúng ta, đây đúng là trứng màu của trò chơi! Phương pháp chơi thật sáng tạo, vượt xa những trò chơi cùng thể loại khác."
Đám người nghe xong sững sờ, cũng cúi người xuống nhặt cục đất lên nếm thử, tức thì như mở ra một thế giới mới, mặt mũi tràn đầy rung động sau đó nhai nuốt từng ngụm lớn.
"Hu hu, đây là ngọn đồi sô cô la, căn nhà bánh kẹo trong chuyện cổ tích,"
Một đám người vui vẻ tung tăng, hô to ăn cơm bắt đầu vây quanh đống đất được đào ra lúc xây dựng ký túc xá, giống như vây quanh một cái bánh ngọt rất to.
"Quá đẹp trai."
"Ai nói với ta đây là trò chơi có bối cảnh hắc ám đấy, những đồ ăn này chỉ có trong chuyện cổ tích nha."
"Cả đời ta chưa bao giờ được ăn cục đất nào ngon như thế này."
"Quá sung sướng rồi, ăn uống tha hồ mà không phải lo giảm cân."
Đám người nỗ lực kìm nén trong lòng rung động, không ngừng nhìn xem dưới chân mình.
Mỗi một cục khoáng thạch cùng bùn đất đều đại biểu cho một loại hoàn toàn mới đồ ăn, bánh ngọt.
Người thiết kế ra trò chơi này lặng lẽ lấy cả ngọn núi làm thành đồ ngọt, sau đó làm cho mọi người đủ loại ngạc nhiên và chấn động.
Dưới chân bọn họ hết thảy đều là bánh ngọt, sô cô la, kẹo đường, là đồ ăn siêu ngon thế giới.
Phong cách biến đổi, sáng ý này đơn giản là quá tuyệt vời!
* * *