Ctrl + S Tác giả: Toluene Thể loại: Đam mỹ, văn phòng, công việc Văn án: - Xin chào! Là Ene đây! - Tôi đang đến chỗ công tắc. Chỉ cần gạt nó lên là được. - OK, chuẩn bị nào. Tạch! Ghost mode: On.
Chương 1 Bấm để xem Văn phòng tầng 37, lúc 10 giờ đêm. "Em thực sự là GAY à?" Là tin nhắn của một tên điên nào đó vừa gửi đến cho tôi. Hỏi câu này trên ứng dụng hẹn hò đồng tính? Thừa thãi! Lại còn nhấn mạnh cái từ 'GAY' nữa. Đúng là đồ dở hơi! Nếu không phải có Hàn tổng - ông sếp, vẫn như mọi khi, ngồi đối diện tôi với vẻ lạnh lùng như được tạc từ đá cẩm thạch, đôi mắt không rời khỏi màn hình, chắc tôi đã văng tục chửi thề một trận khi nhìn thấy cái tin nhắn của tên điên này. Tôi nhếch môi cười mỉa, ngón tay lướt nhanh. 【Destin】: Lên app hẹn hò đồng tính mà hỏi câu này, anh trai bị thần kinh à? Đầu bên kia đáp ngay, còn kèm thêm một sticker cười toe toét. 【10121】: Cũng có lý. Nhưng sao em cứ gọi tôi là 'anh trai' thế? Tôi nhíu mày, gõ phím nhanh hơn. 【Destin】: "Không thích thì tôi gọi 'chú' nhé?" Tin nhắn tiếp theo không đến ngay như tôi tưởng. Tôi nhún vai, thoát app, quay lại với bản báo cáo còn đang dang dở. Tôi tải app 'P' này cũng gần nửa năm. Thật ra không phải để tìm người yêu hay gì cả, chỉ là muốn giết thời gian, nhưng có thì vẫn được. Khu diễn đàn trong app là thú vị nhất, đủ kiểu người đăng bài khoe mẽ. Và tất nhiên không thể thiếu tôi, kẻ chuyên đi cà khịa. Người ta hay nói "Miệng lưỡi độc ác sẽ tạo danh tiếng". Tôi là minh chứng sống. Mỗi khi có bài đăng mới từ hội tự nhận là "cực phẩm nhân gian", nhất định sẽ có người tag tôi vào để "phán xét". Whoa. Đúng là người tài thì ở đâu cũng tỏa sáng mà. Vậy mà tôi vẫn rảnh đời, thỉnh thoảng còn thấy vui vui. "Đề Kỳ, bản kế hoạch này cậu làm khá tốt." Tôi ngẩng đầu lên, thấy Hàn tổng đang nhìn tôi. Giọng nói của hắn trầm thấp, đủ khiến người ta rùng mình. "Vâng, cảm ơn Hàn tổng." Tôi trả lời ngắn gọn, cười cười cho có lệ, rồi tiếp tục cúi xuống màn hình. Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại. "Tôi đưa cậu về." Giọng nói như ra lệnh, không chừa chỗ cho tôi phản kháng. Nói xong thì cúi xuống tiếp tục thu dọn đồ trên bàn. Tôi đành miễn cưỡng theo hắn xuống bãi đậu xe, bước lên chiếc Bentley đen bóng như những lần trước. Hắn không nói gì, chỉ im lặng lái xe, nhưng tôi có cảm giác thỉnh thoảng hắn vẫn liếc tôi qua gương chiếu hậu. Về đến nhà, tôi thả người xuống sofa, vớ lấy điện thoại. Lời mời kết bạn của tên【10121】nhảy lên màn hình. Lời mời: Chào bé, tôi là định mệnh của em nè. Đồng ý đi. " Khóe môi tôi giật giật. Xem ra tên điên này nhất định không để cho tôi yên. Nó có gài gì tôi không nhỉ? Ei, khoan. Sao tôi lại có cảm giác tên này đang muốn tán tỉnh mình nhỉ? Uầy, sức hút của tôi lớn vậy sao, tôi biết mà. Giờ làm sao từ chối hắn đây, hmm, sức hút lớn quá cũng khổ. Haizzz. Thoi, cứ đồng ý kết bạn trước vậy, còn lại tính sau. Tôi bấm 'chấp nhận' rồi ném điện thoại ở sofa, lao vào phòng tắm. Haaaa. Thoải mái quá. Đây là thời điểm tôi thích nhất. Sau cả một ngày dài chết chìm trong đống sổ sách và giấy tờ, tôi đã được thư giãn. Những giọt nước ấm áp đầu tiên chạm vào da thịt, cảm giác như mọi mệt mỏi, nặng nề đều tan biến. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn trần hắt xuống, tạo ra một không gian thư thái vô cùng. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng hơi ấm và hương xà phòng bạc hà thoang thoảng. Tắm rửa xong, tôi bước ra ngoài với chiếc khăn trên đầu, vừa lau tóc, vừa lướt điện thoại. Tin nhắn của tên【10121】nhảy lên. 【10121】: Xin chào, bé yêu. Giờ em là người yêu tôi rồi. Hả? Tôi nhăn mày, khóe miệng giật giật. Có khi tôi bị hoa mắt cũng nên, tôi dụi mắt, nhìn lại thật kĩ, nhưng không, từng chữ đập thẳng vào mắt tôi rõ ràng. Thôi được rồi, tôi chắc chắn 100% tên này có bệnh, đầu óc hắn không được bình thường. 【Destin】: Anh trai có nhầm không? Ai là bé yêu của anh? Với cả tôi là người yêu anh khi nào? 【10121】: Lúc kết bạn, em có đọc tin nhắn của tôi không? 【Destin】: Có 【10121】: Đó, em đã đồng ý kết bạn, tức là chấp nhận tôi là định mệnh của em rồi còn gì, thì chúng ta là người yêu. Biết ngay mà. Tên này chỉ đến thế thôi. Sao trên đời lại có tên vô sỉ như tên này nhỉ. Ok. Các cao nhân đã dạy rồi không tranh cãi với người ngu và không hơn thua với mấy đứa thiểu năng. Block, block liền. Tôi thẳng tay cho tên này vào danh sách đen. Rồi vứt điện thoại ở đó, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ. Lại là văn phòng tầng 37, lúc 10 giờ. Nhưng bây giờ là 10 giờ sáng và cái bụng của tôi đang réo inh ỏi. Đói quá, đói muốn xỉu rồi. Tôi đã nhịn hai bữa rồi. Tối qua tăng ca đến khuya, lại phải về với Hàn tổng nên tôi lười không đi kiếm gì ăn, còn sáng nay.. ờ tôi ngủ quên mất, suýt nữa còn đi làm muộn chứ đừng nói là kịp ăn. À nhắc lại chuyện sáng nay. Oáp~~~một cảm giác sảng khoái tràn trề, tôi ngồi dậy, vươn vai, vặn người giãn cơ rồi nhìn ra cửa sổ. Lạ thật, hình như hôm nay trời sáng hơn thì phải, bình thường 5: 30 trời đâu có sáng thế này. Tôi quay phắt người lại với lấy chiếc đồng hồ báo thức ở đầu tủ, giờ mới nhớ ra hình như hôm nay nó không đổ chuông. 2: 37! Nó chết khi nào vậy? Sao tôi không biết, vậy bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi nhảy khỏi giường, chạy đến chỗ chiếc điện thoại, màn hình vừa sáng lên. " 6: 33 " Muộn rồi, muộn rồi, sao lại ngủ đến tận giờ này. Tôi chỉ kịp đánh răng rửa mặt, rồi vội vàng thay quần áo sau đó vắt chân lên cổ lật đật chạy thẳng đến công ty. " 6: 59 " Tôi vừa chạy vừa xem giờ. Tôi còn 1 phút nữa. Thang máy đang ở trước mặt rồi, nhanh hơn, phải nhanh hơn. " Đừng đóng cửa, chờ tôi. " Tôi lao như tên bắn vào trong. Yên vị trong thang máy, tôi mới nhẹ nhõm, chống hai tay xuống đầu gối, thở hồng hộc. " Ting." Tiếng thang máy báo đã tới nơi. Thang máy vừa mở cửa tôi ngay lập tức lao ra ngoài mà không để ý đến nãy giờ trong thang máy vẫn luôn có một người ở cạnh đang nhìn chằm chằm mình.
Chương 2 Bấm để xem Đến bàn mình, tôi xem giờ lần nữa, 7 giờ, may quá, vừa đúng luôn, không bị muộn. Tôi đặt điện thoại vào chiếc sạc rồi ngồi vào bàn mở máy tính lên. "Cậu muộn 13 giây.." Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên sau lưng tôi. Giọng như dọa ma người ta vậy, bạn phải nghe tận tai mới hiểu hết được. Tôi giật mình quay lại, là Hàn tổng, sao anh ta ở đây, vừa nãy đi vào phòng tôi có thấy đâu. Bay đường nào mà nhanh thế. Cửa thang máy bây giờ mới đóng lại. À chết rồi, hồi nãy mải thở quá tôi không để ý xung quanh, chẳng lẽ anh ta đi cùng thang máy với tôi à? "Pha cho tôi ly cafe." Anh ta lại ra lệnh cho tôi, sau đó quay người đi thẳng về phòng mình, dứt khoát, không thèm quay đầu luôn. Mà lúc nãy anh ta bảo gì nhỉ, 'muộn 13 giây', tên này còn xem đồng hồ căn từng giây hả, có bình thường không. Có 13 giây cũng bắt bẻ, bộ tưởng là sếp rồi muốn làm gì thì làm hả. Uk cũng phải hắn là sếp mà, muốn làm gì mà chả được, nhưng.. Thôi, phận dân đen mà, cứ phục tùng đã, đi pha cà phê đây. Tên này lúc nào cũng sai bảo tôi, văn phòng bao nhiêu người mà cứ phải gọi tôi nhỉ? Giờ mang cafe vào phòng hắn có sao không? Tôi đẩy cửa, đầu tiên đập vào mắt tôi là Hàn tổng đang ngồi dán chặt mắt vào máy tính sau đó là một chồng tài liệu cao ngất bên cạnh. "Đặt xuống bàn, rồi mang tài liệu này về xử lý đi." Au, nhanh gọn hơn tôi tưởng. Anh ta không làm gì tôi cả, nhưng nhìn đống tài liệu trong tay, nó là hình phạt rồi đấy không cần thêm gì đâu. Tôi thở dài rồi bắt đầu làm việc và ngồi cho đến tận bây giờ. Có nên làm nốt cho xong không nhỉ hay đi ăn luôn. "Ọc.. ọc.. ọc.." Tôi nhăn mặt, khó xử nhìn quanh phòng, may mà mọi người đi ăn trưa hết rồi, vậy tôi cũng đi luôn không chăm chỉ nữa, chăm chỉ thêm tí nữa là ngất luôn giờ. Tôi đã chọn tới nhà hàng ngay đối diện công ty. Nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn mắt tôi sáng rực lên. Tôi vơ lấy đũa bắt đầu gắp lia lịa vào bát mình, mỗi thứ một miếng, hết món này đến món khác, đúng là một miếng khi đói bằng một gói khi no, đói rồi ăn cái gì cũng ngon. Một thoáng sau thôi, bàn đồ ăn sạch trơn. No quá. Tôi ngồi ngả người ra sau, tay xoa bụng căng tròn, cũng lâu rồi tôi mới ăn no thế này. Thật ra tôi có thể ăn được nữa đấy, nhưng túi tiền không cho phép nên chỉ thế thôi. Ngồi thở một lúc, tôi chợt nhớ sáng giờ bận quá tôi chưa vào 'P' lần nào. Tôi với điện thoại, vào app. [98 thông báo] Ò ít hơn hôm qua. Lướt xem qua từng cái, đa số là lời mời kết bạn và thông báo người like bài viết của tôi, trang cá nhân của tôi để chế độ công khai nên ai cũng có thể thăm thú được. Tôi cũng khá dễ tính.. nhưng không dễ dãi à nha. Tôi chấp nhận hầu hết lời mời kết bạn trên app, chỉ cần không giống như tên điên hôm qua là được. Xem trang cá nhân mãi cũng chán, lướt sang diễn đàn tí nhỉ, kiếm chút drama để giải trí. Vừa vào tôi đã bắt ngay một post, [Coi chừng mấy anh mặt lạnh mà tay nóng.. Hẹn gặp ảnh ngoài đời, tưởng soái ca trầm tính kiểu lạnh lùng ít nói, ai ngờ vừa ngồi xuống chưa đầy 5 phút, tay ảnh đã "vô tình" chạm vào mông tui tới ba lần. Ảnh còn ghé tai tui nói: "Mông em mềm thiệt."] Ooo lâu rồi mới thấy mấy bài phốt kiểu này, chắc anh này luyện skill 'vô tình' hơi lố rồi. Tin nhắn mới: Sao hôm qua block tôi? Hửm. Tên【10121】hôm qua hả? Hắn còn nick khác à? Dai như đỉa thế. Không cần do dự, tôi nhảy vào xóa ngay tin nhắn, block luôn cái nick hắn vừa nhắn. Xong thì cũng hết giờ nghỉ trưa, tôi phải đi giải quyết nốt cái đống tài liệu kia đây. Tôi về đến văn phòng, mọi người tập trung cũng gần đủ rồi, ngồi vào ghế cái tôi cảm thấy người mệt mỏi lạ thường, chán vãi, tôi muốn đi ngủ, cả ngày nhìn cái đống chữ này sắp mù rồi. Nói thì nói vậy thôi, chứ không làm thì.. mọi người biết hậu quả mà. Cứ vậy tôi lại ngồi với cái đống giấy tờ đến tối mới xong, điện đường cũng bật sáng cả rồi kìa. Tôi bê chồng tài liệu hồi sáng vào trả Hàn tổng. Vừa đặt chân vào phòng, anh ta đã nói. "Đặt xuống kia đi. Xong việc rồi thì có thể về sớm đi." Anh ta thậm chí còn không thèm ngẩng lên, sao biết tôi vào làm gì nhỉ? Giác quan thứ sáu? Tôi đặt tài liệu xuống bàn, rồi ra ngoài. Hàn tổng nói thế chắc tôi có thể về luôn, tôi còn tưởng anh ta sẽ dí cho tôi thêm chồng giấy nữa như mọi khi cơ. Hiếm khi được về sớm, tôi thu dọn đồ đạc, xuống đến dưới tầng, tôi mới nhận ra tôi không có xe, chiếc xe hơi duy nhất bị thằng bạn mượn đi chơi gái rồi, thằng quần, sáng nay tôi phải chạy bộ mà, may mà nhà gần. Bây giờ là 8h rồi. Giờ đặt grab có kịp không nhỉ? Tầm này lúc nào cũng đông người. Nghĩ vậy tôi liền mở app, book xe. A, được này, nhưng vẫn phải chờ. Đứng đây làm gì giờ? Để tôi tìm gì làm giết thời gian vậy. À mọi người có tò mò về gia cảnh của tôi không? Tôi kể cho mọi người nghe nha, không muốn nghe cũng phải nghe. Cũng hơi buồn í.. "Nhà tôi.." "Bíp bíp." Tiếng còi xe từ xa vọng đến cùng với ánh sáng từ đèn xe, chiếc Bentley màu đen quen thuộc tiến đến dừng trước mặt tôi, cửa kính từ từ hạ xuống, Hàn tổng trong xe thò tay ra ngoài ngoắc ngoắc tôi lại gần. Tôi lườm một cái, hắn định vẫy chó hay gì. Thấy tôi vẫn đứng im, anh ta thu tay lại. "Lại đây." Hửm, vẫy không được nên ra lệnh luôn hả? Đây là ngoài công ty đấy, hết giờ làm rồi mà vẫn muốn đóng vai sếp, ảo lòi rồi. Tôi vẫn làm theo lời hắn, bước đến gần chiếc xe, tôi đã nhìn rõ gương mặt Hàn tổng hơn. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu vào xe, tia được tia không, gương mặt của anh ta vẫn anh tuấn hết sức.