Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 26 :(b)
Tựa như là Tịch Nguyệt.
Nếu tự nhiên sinh trưởng, đến cuối cùng sẽ trưởng thành bộ dáng quái vật đáy biển, cơ bản không có trí tuệ, chỉ có bản năng hung tàn nguyên thủy nhất.
Nói cách khác, ký sinh thể cùng phi ký sinh thể, nghiêm khắc mà nói chính là hai loại sinh vật, thật giống như là nhân loại cùng loài khỉ. Tịch Nguyệt là hung tàn, nhưng loại hung tàn này cũng không đơn thuần dùng tiêu chuẩn của xã hội nhân loại đến cân nhắc. Phải nói loại sinh vật này cùng nhân loại thiên nhiên chính là thiên địch, loại quan hệ này từ ban đầu đã chủ định rồi. Tịch Nguyệt vốn là đi tìm đồng loại, nhưng kết quả hắn căn bản không có đồng loại.. vì thế hắn chỉ có thể cô độc, cố gắng chế tạo ra đồng loại.
Hung tàn, cùng với một mặt lương thiện nho nhã của nhân loại, cùng với cô độc càng sâu sắc hơn.
Trầm Bình Chương nhất định phải đem ba loại cảm giác này, trong lúc đánh nhau toàn bộ biểu đạt đi ra.
Đối với một người mới thuần túy mà nói, đây không thể nghi ngờ là phi thường khó khăn.
Nhiều ngày như vậy, tiến hành theo chất lượng, buổi tối "học bù" đương nhiên không phải Chu Tử Mặc đều không làm việc đàng hoàng, trêu chọc thì trêu chọc, thậm chí dù đơn thuần không làm ra vẻ trêu chọc, Chu Tử Mặc cũng nhất định xuất ra chút bổn sự của mình. Vì thế hai người không biết bao nhiêu lần cùng nhau xâm nhập cùng đào móc kịch bản, đối diễn, uốn nắn, kỹ xảo biểu diễn của Trầm Bình Chương trong lúc vô tình liền bay lên một đại trình tự! Có thể nói, hắn đối với kịch bản này, đối với việc lý giải vai diễn của mình đã hoàn toàn không thua gì Chu Tử Mặc.
Thiên tài không hổ là thiên tài, dưới điều kiện may mắn dù đoạn nội dung vở kịch phi thường khó quay chụp, vô luận là Chu Tử Mặc hay là Trầm Bình Chương, tuy nhiên cũng tin tưởng gấp trăm lần, kiên tin mình có thể quay được thật tốt!
Mà trên thực tế đích thật là như vậy, đoạn nội dung vở kịch này chỉ dùng ba ngày thời gian liền thuận lợi thông qua.
Nhưng trong thời gian đó đã xảy ra một "sự cố" không lớn không nhỏ, làm cho toàn bộ đoàn phim nhất là Chu Tử Mặc đều chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Còn là bởi vì dùng cáp treo.
Bộ phim này là đề tài khoa học viễn tưởng, cũng không phải là phim võ hiệp đi tới đi lui hoặc là phim thần thoại, cho nên thời gian dùng cáp treo cũng rất ít, hơn nữa cho dù có một ít màn ảnh cần cáp treo phụ trợ, vẫn là cách mặt đất rất gần, nhiều nhất là hơn hai thước, xem như nghiêm khắc tuân theo quy luật thực tế, không có màn ảnh đặc biệt khoa trương. Nhưng đoạn kết thúc phim, còn có một màn ảnh cần treo cao hơn mười thước.
Tịch Nguyệt tiềm phục bên trong phi thuyền, động tác của hắn có chút giống con nhện, vô thanh vô tức núp trên đỉnh khoang thuyền, sau đó từ trên cao nhìn xuống ba người kia – sau đó hắn sẽ từ địa phương cao hơn mười thước cực nhanh tấn công xuống dưới!
Trong studio chỉ có chút cái giá cơ bản nhất, một ít bối cảnh đều phải dựa vào kỹ năng máy tính hậu kỳ hợp thành, cho nên lúc quay chụp chính là Trầm Bình Chương cần dùng cáp treo ngồi trên một cái giá đỡ bằng sắt, sau đó cáp treo dời, giảm xuống, hắn ở trên không trung đơn giản làm ra vài động tác biến đổi, cuối cùng dùng một chiêu thức đem Thạch Đầu không có chút phòng bị đánh ngất dưới đất.
So sánh với cảm xúc rối rắm biến hóa mà nói, màn ảnh này ngoại trừ vất vả một chút, trên thực tế phi thường đơn giản. Thời gian giữa trưa, mùi cơm hộp bên ngoài đã truyền vào, chỉ cần hoàn thành xong màn ảnh này, mọi người có thể tạm thời kết thúc công việc đi ăn cơm.
Trầm Bình Chương để nhân viên công tác giúp đỡ buộc cáp treo bên hông.
Sau đó nhân viên đi ra ngoài, Trầm Bình Chương làm vài vận động duỗi thân, màn ảnh đều được vào cương vị, ba diễn viên Niên Tích, Sắc Vi cùng Thạch Đầu đều dọn xong tư thế, chỉ đợi máy móc khởi động, đem Trầm Bình Chương treo lên rồi.
Đúng lúc này Chu Tử Mặc đột nhiên kêu tạm dừng.
Mọi người đều nhìn hắn, không biết lại có chuyện gì.
Chu Tử Mặc cau mày, đi qua kéo kéo dây cáp thô, ngẩng đầu nhìn cái giá ba chân cao chừng ba tầng lầu, hỏi:
- Dây cáp kiểm tra rồi sao? Có bị nguy hiểm hay không?
Nhân viên vừa rồi treo cáp cho Trầm Bình Chương đi tới, trên mặt đẫm mồ hôi, ánh mắt trốn tránh, cũng không dám liếc mắt nhìn Chu Tử Mặc, cúi đầu trả lời:
- Kiểm, đã kiểm tra, không thấy được có vấn đề gì..
Chu Tử Mặc quay đầu lại nhìn hắn, lại hỏi một lần:
- Trừ anh ra, còn có người khác đã kiểm tra sao?
Nhân viên công tác dừng một giây, lúc này mới nhẹ nhàng gật gật đầu, miệng ân một tiếng.
- Ai cùng anh cùng nhau kiểm tra, gọi hắn lại đây.
Chu Tử Mặc phân phó nói.
Nhân viên công tác ngây ngẩn cả người, hắn cứng họng hồi lâu, quay đầu lại quét một vòng, cuối cùng nghẹn đỏ mặt, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Tử Mặc, ấp úng nói:
- Xin, xin lỗi đạo diễn, tôi nói dối.. trừ tôi ra, cũng không có ai..
Nếu tự nhiên sinh trưởng, đến cuối cùng sẽ trưởng thành bộ dáng quái vật đáy biển, cơ bản không có trí tuệ, chỉ có bản năng hung tàn nguyên thủy nhất.
Nói cách khác, ký sinh thể cùng phi ký sinh thể, nghiêm khắc mà nói chính là hai loại sinh vật, thật giống như là nhân loại cùng loài khỉ. Tịch Nguyệt là hung tàn, nhưng loại hung tàn này cũng không đơn thuần dùng tiêu chuẩn của xã hội nhân loại đến cân nhắc. Phải nói loại sinh vật này cùng nhân loại thiên nhiên chính là thiên địch, loại quan hệ này từ ban đầu đã chủ định rồi. Tịch Nguyệt vốn là đi tìm đồng loại, nhưng kết quả hắn căn bản không có đồng loại.. vì thế hắn chỉ có thể cô độc, cố gắng chế tạo ra đồng loại.
Hung tàn, cùng với một mặt lương thiện nho nhã của nhân loại, cùng với cô độc càng sâu sắc hơn.
Trầm Bình Chương nhất định phải đem ba loại cảm giác này, trong lúc đánh nhau toàn bộ biểu đạt đi ra.
Đối với một người mới thuần túy mà nói, đây không thể nghi ngờ là phi thường khó khăn.
Nhiều ngày như vậy, tiến hành theo chất lượng, buổi tối "học bù" đương nhiên không phải Chu Tử Mặc đều không làm việc đàng hoàng, trêu chọc thì trêu chọc, thậm chí dù đơn thuần không làm ra vẻ trêu chọc, Chu Tử Mặc cũng nhất định xuất ra chút bổn sự của mình. Vì thế hai người không biết bao nhiêu lần cùng nhau xâm nhập cùng đào móc kịch bản, đối diễn, uốn nắn, kỹ xảo biểu diễn của Trầm Bình Chương trong lúc vô tình liền bay lên một đại trình tự! Có thể nói, hắn đối với kịch bản này, đối với việc lý giải vai diễn của mình đã hoàn toàn không thua gì Chu Tử Mặc.
Thiên tài không hổ là thiên tài, dưới điều kiện may mắn dù đoạn nội dung vở kịch phi thường khó quay chụp, vô luận là Chu Tử Mặc hay là Trầm Bình Chương, tuy nhiên cũng tin tưởng gấp trăm lần, kiên tin mình có thể quay được thật tốt!
Mà trên thực tế đích thật là như vậy, đoạn nội dung vở kịch này chỉ dùng ba ngày thời gian liền thuận lợi thông qua.
Nhưng trong thời gian đó đã xảy ra một "sự cố" không lớn không nhỏ, làm cho toàn bộ đoàn phim nhất là Chu Tử Mặc đều chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Còn là bởi vì dùng cáp treo.
Bộ phim này là đề tài khoa học viễn tưởng, cũng không phải là phim võ hiệp đi tới đi lui hoặc là phim thần thoại, cho nên thời gian dùng cáp treo cũng rất ít, hơn nữa cho dù có một ít màn ảnh cần cáp treo phụ trợ, vẫn là cách mặt đất rất gần, nhiều nhất là hơn hai thước, xem như nghiêm khắc tuân theo quy luật thực tế, không có màn ảnh đặc biệt khoa trương. Nhưng đoạn kết thúc phim, còn có một màn ảnh cần treo cao hơn mười thước.
Tịch Nguyệt tiềm phục bên trong phi thuyền, động tác của hắn có chút giống con nhện, vô thanh vô tức núp trên đỉnh khoang thuyền, sau đó từ trên cao nhìn xuống ba người kia – sau đó hắn sẽ từ địa phương cao hơn mười thước cực nhanh tấn công xuống dưới!
Trong studio chỉ có chút cái giá cơ bản nhất, một ít bối cảnh đều phải dựa vào kỹ năng máy tính hậu kỳ hợp thành, cho nên lúc quay chụp chính là Trầm Bình Chương cần dùng cáp treo ngồi trên một cái giá đỡ bằng sắt, sau đó cáp treo dời, giảm xuống, hắn ở trên không trung đơn giản làm ra vài động tác biến đổi, cuối cùng dùng một chiêu thức đem Thạch Đầu không có chút phòng bị đánh ngất dưới đất.
So sánh với cảm xúc rối rắm biến hóa mà nói, màn ảnh này ngoại trừ vất vả một chút, trên thực tế phi thường đơn giản. Thời gian giữa trưa, mùi cơm hộp bên ngoài đã truyền vào, chỉ cần hoàn thành xong màn ảnh này, mọi người có thể tạm thời kết thúc công việc đi ăn cơm.
Trầm Bình Chương để nhân viên công tác giúp đỡ buộc cáp treo bên hông.
Sau đó nhân viên đi ra ngoài, Trầm Bình Chương làm vài vận động duỗi thân, màn ảnh đều được vào cương vị, ba diễn viên Niên Tích, Sắc Vi cùng Thạch Đầu đều dọn xong tư thế, chỉ đợi máy móc khởi động, đem Trầm Bình Chương treo lên rồi.
Đúng lúc này Chu Tử Mặc đột nhiên kêu tạm dừng.
Mọi người đều nhìn hắn, không biết lại có chuyện gì.
Chu Tử Mặc cau mày, đi qua kéo kéo dây cáp thô, ngẩng đầu nhìn cái giá ba chân cao chừng ba tầng lầu, hỏi:
- Dây cáp kiểm tra rồi sao? Có bị nguy hiểm hay không?
Nhân viên vừa rồi treo cáp cho Trầm Bình Chương đi tới, trên mặt đẫm mồ hôi, ánh mắt trốn tránh, cũng không dám liếc mắt nhìn Chu Tử Mặc, cúi đầu trả lời:
- Kiểm, đã kiểm tra, không thấy được có vấn đề gì..
Chu Tử Mặc quay đầu lại nhìn hắn, lại hỏi một lần:
- Trừ anh ra, còn có người khác đã kiểm tra sao?
Nhân viên công tác dừng một giây, lúc này mới nhẹ nhàng gật gật đầu, miệng ân một tiếng.
- Ai cùng anh cùng nhau kiểm tra, gọi hắn lại đây.
Chu Tử Mặc phân phó nói.
Nhân viên công tác ngây ngẩn cả người, hắn cứng họng hồi lâu, quay đầu lại quét một vòng, cuối cùng nghẹn đỏ mặt, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Tử Mặc, ấp úng nói:
- Xin, xin lỗi đạo diễn, tôi nói dối.. trừ tôi ra, cũng không có ai..