[Bài Thơ] Người Về - Thuỷ Tô

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Thủy Tô, 7 Tháng ba 2025.

  1. Thủy Tô

    Bài viết:
    50
    Người về

    Tác giả: Thuỷ Tô

    Thể thơ: Lục bát

    * * *

    Người về cho đất đầy thêm,

    Cho nắng bật khóc, lá cười trong veo.

    Người về cho bướm sang ngang,

    Cho mơ thức giấc, cho trăng nguyện thề.

    Người về hoa trắng qua cầu,

    Mắt xa vời vợi thêm sâu nỗi buồn.

    Người về cho chết lòng đau,

    Một mai sống lại thêm đau nỗi đời.

    Hỏi hoa có lại nở chăng,

    Hỏi nước có chảy ngược lên cội nguồn.

    Đứng nhìn ngọn núi cao xa,

    Đi bao nhiêu bước cho phai mây buồn..

    Hỏi rằng cỏ có nở hoa,

    Gạo ơi có nhớ ngày còn ngát hương?

    Hỏi người người nói rằng không,

    Trái tim chẳng thắm lại thêm một lần.

    Máu đào đã nhuộm lời thề,

    Núi sông còn nhớ những ngày đắng cay.

    Từ sông nhìn núi lẩn mây,

    Hỏi ai có biết lòng đây quay về..

    Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,

    Những khi nắng xuống lại trông nhau cùng.

    Gặp nhau chẳng nói một lời,

    Đến khi xa cách bồi hồi thiết tha.

    Nhớ nhau tìm lại cội đa,

    Chiều nào mắt đựng giếng sâu một mình.

    Lòng trong giữ chút ân tình,

    Nhớ mình giọt nước vỡ trong thiên hà.

    Bao giờ cỏ có ra hoa,

    Nhắn ta tìm lại một ta đã từng..


    * * *

    Gọi là thơ để xếp vào một thể loại, nhưng tôi không dám nhận những gì mình viết là thơ. Thơ, tôi nghĩ, là những gì nghiêm túc hơn, đòi hỏi nhiều cần mẫn và khổ luyện miệt mài, mà không chỉ vậy, còn là chút lời chở mang nỗi đau dằng dặc tháng năm, nỗi suy tư mãi hoài trong mỗi phút giây làm người. Đó chỉ là chút tâm tình, chút nghĩ ngợi của tôi, chút lời nói ra để nguôi ngoai nỗi mình, để mua vui cho ai tìm đọc được, nếu nó có thể tạo nên một niềm vui hay nỗi buồn thì tốt, còn không cũng là một lời nói thoảng gió bay trong bao la những tiếng nói của nước mắt và nụ cười trong cuộc đời. Gọi là lục bát cũng là khiên cưỡng lục bát, bởi lời viết ra cứ xuôi dòng, và với một chút dễ dãi của tình cảm, chẳng trung thành với luật lệ. Ban đầu tôi chẳng biết mình đang làm "thơ" gì, nhưng nương theo tiếng nói tâm tình bên trong mình, tự nhiên tôi gặp lại nguồn thơ lục bát, nhận ra âm vang của lục bát, của lời ru tiếng hát thuở xưa, của dân tộc mình, đồng bào mình, thân thương âm thầm chảy trong kí ức, ngâm nga trong tâm tưởng. Tôi đợi người về và chính tôi cũng là người về, ngược về mãi những kỉ niệm sáng trong mà buồn bã của tình yêu, tình người; ngược về mãi với cội nguồn sinh dưỡng, với gốc gác uyên nguyên; ngược về một khoảnh khắc đã có ta, buồn và vui, hân hoan và sầu tủi, hạnh phúc và khổ đau.. trong cuộc đời.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...