Ngôn Tình Tại Sao Cậu Lại Thích Tớ? - Tsudora Taiyō

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi LongNhat578, 4 Tháng mười hai 2024.

  1. LongNhat578

    Bài viết:
    0
    Tại sao cậu lại thích tớ?

    Thể loại: Ngôn tình học đường

    Tác giả: Tsudora Taiyō

    [​IMG]

    Văn án:

    Vy là một người nhút nhát và yếu đuối, luôn sống một cuộc sống chỉ toàn những lời trêu chọc, khinh thường và nói xấu của mọi người. Và gia đình là nơi duy nhất để cô nghỉ ngơi sau những ngày học căng thẳng trên trường. Một ngày, cuộc đời cô bỗng thay đổi khi một học sinh tên Tùng chuyển vào, mặc dù anh cũng giống mọi người nhưng cô cảm giác rằng đằng sau những lời nói của Tùng lại là một thứ gì đó khác. Và câu chuyện học đường đầy cảm xúc cũng bắt đầu từ đây.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Taiyō
     
    Hanakoto thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. LongNhat578

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Một ngày mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ting.. ting.. ting.. Đâu hay phận duyên thật giống như mơ.. Giữ bao nhiêu ký ức ngây thơ ..

    Đó là tiếng đồng hồ báo thức của điện thoại tôi, tôi mệt mỏi ngồi dậy và tắt đồng hồ. Mới chỉ 5 giờ 30 thôi, tôi định ngủ tiếp thì nhận ra hôm nay là thứ 2. Cần đến sớm để chào cờ. Tôi ngồi dậy, đánh răng, rửa mặt, chỉnh lại tóc và cột nó. Sau đó, tôi vào phòng thay đồ, đeo tất và soạn sách vở. Xong xuôi, tôi xách cặp xuống lầu, có tiếng dưới bếp.

    - Vy dậy rồi á hả? Xuống ăn sáng nè con.

    Đó là tiếng mẹ tôi, khi tôi xuống thì chính là bóng dáng quen thuộc, một người phụ nữ với nước da trắng và đôi mắt xanh dương, chiều cao 1m60 và mái tóc dài có chân tóc màu nâu, đang loay hoay với trứng chiên trên chảo. Tôi cầm hộp đựng thức ăn cho cá và thả nhiều viên vào bể cá. Sau đó ngồi vào bàn để ăn bánh mì kẹp trứng mà mẹ chuẩn bị. Mẹ nhìn tôi và nói:

    - Hôm nay sang tuần mới rồi, con cố gắng đừng vi phạm và bị viết bản kiểm điểm nữa nhé. Không tốt cho hạnh kiểm đâu con.

    Tôi gật đầu và tiếp tục ăn. Trong lớp tôi, để quản lí về việc học sinh vi phạm. Giáo viên chủ nhiệm đã giao mỗi tổ trưởng sẽ theo dõi từng tổ viên của mình, nếu ai vi phạm thì ghi vào sổ và sau đó sẽ tổng kết vào tiết cuối thứ 7 - sinh hoạt lớp, những ai có 2 tội trở lên sẽ bị viết bản kiểm điểm, nếu viết nhiều lần sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm của học kì đó. Nhưng tôi lại khác.. tổ trưởng, à không, phải nói là gần hết lớp đều ghét tôi nên mặc dù tôi không có tội, họ sẽ cố tìm ra tội của tôi mặc dù nó không đáng để ghi hoặc họ sẽ mò những tội rất nhỏ cho đến vô lí cho tôi. Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi nhấp ly nước và chào mẹ trước khi lên xe điện và đi đến trường. Khung cảnh quen thuộc xuất hiện trên đoạn đường tôi đi, những hàng cây xanh dọc bên hai đường đi, âm thanh chim Yến kêu liên tục, những cửa hàng và ngôi nhà xung quanh, hình ảnh các bạn học sinh khác cũng đi đến trường, mọi thứ thần yên bình.. mong lên trường cũng sẽ yên bình. Tôi thầm cầu mong vậy. Tôi tiếp tục đi trên con đường đang dần tấp nập người, chẳng mấy chốc đã tới được trường tôi học. Tôi lái vào cổng. Ngôi trường cấp 3 tôi đang học gồm 7 dãy, 3 dãy được xếp theo chữ U cho các khối 10, 11 và 12 học, 3 dãy sau cũng được xếp theo chữ U gồm 2 dãy cho các phòng thực hành, thư viện, bồi dưỡng và dãy cho phòng giáo viên, giáo vụ, hiệu trưởng, y tế và căng tin, dãy còn lại cạnh 2 chữ U là nhà thi đấu và trước nhà thi đấu có sân bóng đá và sân tập chạy. Sau khi cất xe, tôi bắt đầu bước trên hang lang với tinh thần khá lo lắng vì không biết mấy đứa trong lớp tôi sẽ giở trò gì. Càng đến gần lớp, tôi càng lo lắng và căng thẳng. Và.. cạch.. tôi mở cửa lặng lẽ bước vào. Mọi người trong lớp đang trò chuyện sôi nổi nên chẳng để ý đến tôi. Khi tôi lại gần vị trí ngồi của mình, trên mặt ghế tôi có rất nhiều keo sữa bị bôi lên. Sau đó, có tiếng cười phá lên, đó là của Linh, nó là kẻ đứng đầu trong đám bắt nạt, gia đình nó rất giàu và quen biết nhiều người quyền lực, sau tiếng cười của Linh là những tiếng cười khác. Bọn họ luôn tìm trò trêu chọc tôi mỗi khi tôi đến lớp, trừ khi có tin gì hot trên mạng thì họ mới quên tôi và tập trung vào nó. Tôi dùng khăn lấy từ hộp cất trong cặp, lau những vết keo sữa trên ghế mặc những tiếng cười xung quanh. Sau khi lau chúng, tôi để cặp xuống, tôi đi đến rổ rác và ném khăn vào. Lúc này có tiếng vang lên:

    - Ê nhỏ kia, sẵn đi đỗ rác dùm luôn đi.

    Đó là Nhân, lớp phó lao động của lớp, luôn lợi dụng tôi để những đứa trong ngày trực khỏi làm với mục đích chỉ để thân với nhóm bắt nạt trong lớp tôi. Hiện tại, tôi rất muốn từ chối nhưng nếu làm vậy sẽ lập tức bị họ làm khó, đùa giỡn nên để không bị bắt trực thay thì tôi phải đi sát giờ vào lớp. Tôi cầm xô rác lên và ra khỏi lớp trong sự bực tức vì chẳng thể làm gì. Dạo một lúc thì cũng tìm được thùng rác. Tôi đổ chúng vào, lúc này có bàn tay đập lên vai tôi:

    - Vy ơi, lại bị bắt đổ rác dùm nữa hả?

    Đó là Nguyệt, cô bạn thân thời cấp 2 của tôi, cũng là người bạn duy nhất trong lớp của tôi và là lớp phó học tập của lớp. Tôi gật đầu với vẻ mặt bực tức. Nguyệt thở dài nói:

    - Haizz.. cái lũ đó đúng thật là quá đáng mà, thầy cô còn không chịu giải quyết nữa chứ.

    Tôi vỗ vai nó để trấn an nó. Nguyệt nhìn tôi rồi nói:

    - Đưa tôi cất cho, bà đi rửa tay đi, da trắng dầy mà để bẩn thì không được đâu.

    Tôi định từ chối nhưng nó giật lấy rổ rác từ tay tôi và chạy lên lớp. Thật ra, tôi không muốn nó giúp tôi vì sẽ bị mọi người trong lớp ghét. Sự thật là tôi có tận 2 người bạn thân học chung trường cấp 3, Nguyệt với Hân, và Hân chính là người bạn rất thân với tôi vì 2 đứa học từ cấp 1 tới giờ mà. Nhưng vì luôn bảo vệ, đứng về phía tôi nên vào một ngày, họ đã đánh cô ấy và đe dọa cô ấy. Vì Hân là một đứa nhạy cảm nên vô cùng tổn thương vì điều đó và bạn ấy đã chuyển trường sau khi nói lời tạm biệt và xin lỗi với tôi. Giờ chỉ còn Nguyệt thôi, không biết hai đứa có thể trụ được bao lâu, nhiều lần những đứa trong lớp tôi cố thuyết phục Nguyệt vào phe họ nhưng vì khả năng từ chối khéo léo của cô ấy nên Nguyệt vẫn có thể bên tôi mà ít bị mọi người đùa giỡn. Tôi vào nhà vệ sinh và rửa tay, khi nhìn vào gương, tôi tự nhìn lại bản thân mình. Đôi mắt xanh dương giống mẹ tôi, mái tóc đen và chân tóc nâu giống mẹ tôi, da trắng và nói chung mọi thứ phần lớn đều giống mẹ tôi. Và cũng vì đôi mắt này mà họ gọi tôi là hồ ly và cũng vì tôi thích cáo tuyết thôi. Tôi bắt đầu rửa tay và rửa mặt. Sau đó, rời đi, tôi cũng không muốn ở lại lâu vì ở đây thường có các bạn nữ tới để trang điểm, bọn họ cũng chẳng tốt lành gì nên tốt nhất là rời đi. Khi trở lại lớp, nhóm hay chọc ghẹo tôi đang bàn luận gì đó trên điện thoại, chắc là Tiktoker nào đó. Tôi ngồi xuống vị trí ngồi của mình, Nguyệt ngồi cạnh nói:

    - Ê Vy, nãy nó xịt keo sữa lên bà hay sao mà bay mùi giữ vậy?

    Tôi lắc đầu và nói:

    - Không, họ chỉ xịt lên ghế thôi và tôi cũng đã lau rồi. Mùi thì một lúc cũng bay hết thôi.

    Tôi không muốn nó quan tâm tôi lắm đâu vì tôi không muốn nó giống con Hân, chỉ cần có người vẫn thân với tôi là mừng lắm rồi. Tiếng đánh trống vang lên, đã đến giờ chào cờ, tôi đến và lấy ghế nhỏ và xuống. Khi xếp hàng, nhóm con Linh cố tình tráo đổi ghế khiến tôi phải ngồi lên ghế bị gảy một chân. Tôi đành chịu đựng và ngồi lên đó. Mặc dù khó cân bằng nhưng tôi vẫn ngồi được. Khi cả trường bắt đầu hát, nhóm của Linh lại cười đùa khiến tôi rất khó chịu, tại sao đang hát mà lại đùa giỡn kiểu đó được? Thật không thể chấp nhận, một số bạn trong lớp khác cũng vậy. Sau khi chào chờ thì cô tổng phụ trách bắt đầu nêu điểm số thi đua của từng lớp trong từng khối, lời nói cô vang vọng khắp sân trường. Kế tiếp là thầy hiệu trưởng phổ biến một số nội dung và giọng thầy thì giống như lời nói của vị quan tòa giống như phán xét ai đó. Sau một lúc thì buổi chào cờ cũng kết thúc. Tiết học bắt đầu, vì tiết đầu là tiếng anh mà giáo viên cho lớp tự quản nên tôi bắt đầu lên bảng, đơn giản là vì tôi là cán bộ môn tiếng Anh, chức này được bầu bởi giáo viên nên mấy đứa trong lớp tôi không thể phản đối. Tôi bắt đầu lên và ghi lại các cấu trúc trong tiếng Anh. Nếu ai đó hỏi tôi sao không mời ai đó lên để giải thì tôi xin trả lời là tôi không dám. Nếu tôi mời họ lên thì chắc chắn rằng khi giải lao, họ sẽ tới kiếm chuyện với tôi. Tôi lặng lẽ ghi các cấu trúc lên bảng thì có ai đó ném cục giấy lên đầu tôi, tôi quay lại nhìn, chẳng có ai cả, hoặc có thể nói bọn họ đã giả vờ mình vô tội. Có tiếng của thằng Minh vang lên:

    - Ghi đi chứ! Nhìn cái quần què gì?

    Tôi nhặt cục giấy và cho vào túi. Sau đó tiếp tục viết, Minh là con của hiệu phó, đụng vào nó là có chuyện chưa kể ba nó rất bận nên chẳng quan tâm nhiều tới nó, nên nhiều khi nó mắc tội gì, ba nó chỉ nhắc nhở hay la mắng một lúc là thôi. Tôi đang viết thì tiếp tục, một cây bút ném về áo tôi, để lại một vết mực dài sau lưng áo tôi. Tôi nhăn mặt quay lại nhìn. Con Ly lên tiếng:

    - Ê, lấy dùm cây bút đi, quay bút nhanh nên nó văng lên.

    Quay gì chứ, nó có biết quay bút đâu với lại làm gì có chuyện cây bút văng tới tận bục giảng trong khi nó ngồi ở bàn thứ 4, một lời nói dối trắng trợn nhưng tôi vẫn cầm bút và đi về phía nó, tôi đặt bút lên và không quên nhìn nó bằng ánh mắt vô cảm, không phải vô cảm mà là tôi không muốn để lộ cảm xúc. Ly nhăn mặt nói:

    - Nhìn cái gì? Mắt mày cận đến nổi không nhìn rõ tao he?

    Tôi im lặng và trở lại bục giảng và tiếp tục ghi. Nguyệt lườm con Ly, con Ly cũng nói câu giống vậy. Tôi lặng lẽ ra hiệu con Nguyệt bỏ qua. Nguyệt không muốn nhưng vẫn làm theo lời tôi. Nói về Ly thì nó chính là cánh tay phải đắc lực của con Linh, người nghỉ đủ trò để chọc phá tôi và rất giỏi trong việc nịnh bợ. Nãy giờ giới thiệu nhiều nhỉ, nếu nói chung thì lớp này giống như một cái kim tự tháp và tôi là người đứng ở tầng thấp nhất của kim tự tháp và chịu mọi sự đày đọa của các tầng trên, thật khổ sở. Sau một lúc thì trống đánh, tôi cất phấn và về lại vị trí ngồi của mình. Tiết 1 kết thúc và giải lao 5 phút để chờ tiết 2 bắt đầu. Suốt các tiết học, thỉnh thoảng sẽ có người vứt giấy vào tôi, tôi cắn răng chịu đựng trong khi Nguyệt thì tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được ngoài việc an ủi tôi. Sau 5 tiết thì đến giờ ăn trưa, tôi và Nguyệt xuống căng tin, mua 2 phần cơm và ngồi ăn. Nguyệt nói:

    - Vy nè, tôi thấy bà nhát quá đó. Sao không nói với giáo viên chứ.

    Tôi cười khi lắc đầu nói:

    - Nói bao nhiêu lần rồi cũng vậy à.

    Tôi cắn miếng sường khi ăn chung với cơm, Nguyệt cũng ăn và nói:

    - Bọn chúng quá đáng thật, chỉ vì ghen tị với sắc đẹp và tài năng của bà mà lại làm vậy, sao không ghen tị với thằng lớp trưởng hay con My đi, hừ!

    Tôi cười khổ và tiếp tục ăn bữa ăn của mình. Sau khi cả 2 ăn xong, nó nói sẽ tới phòng thư viện. Tôi cũng không muốn giữ nó nên gật đầu. Bóng dáng Nguyệt dần biến mất, tôi cảm thấy như thiếu thốn một thứ gì đó quan trọng vậy. Tôi đành ra ban công ngắm cảnh. Khung cảnh rất đẹp, cây hoa đào, cây xanh, hoa hướng dương, hoa cẩm tú cầu và nhiều loại cây hoa khác trồng ở vườn cây của trường. Khi tôi đang mải ngắm nhìn khung cảnh trong yên bình thì ai đó đi tới và cố tình hất vai tôi, tôi nhìn thì đó là Linh. Nó nói:

    - Ê, cho 10k tao mượn để mua nước đi.

    Nó nói với vẻ thản nhiên như đây là điều bình thường như mọi ngày. Nói là mượn nhưng nó sẽ không bao giờ trả đâu, tôi mà đòi thì nhóm của nó lại làm khó tôi, tôi đưa nó 10k, nó cười một cách giả tạo:

    - Cảm ơn nha, biết điều đấy.

    Nói xong nó rời đi. Tôi nhìn nó rời đi một cách bực tức. Giá mà nó chuyển trường, à không chết đi cho xong. Chết và xuống dưới địa ngục đi. Tôi cố gắng xoa dịu tâm trạng mình bằng cách ngắm khung cảnh. Sau một lúc thì trống đánh, tôi lại trở về lớp học, tôi ngồi xuống ghế của mình, Nguyệt cũng tới và ngồi cạnh tôi. Nó bắt đầu nhìn tôi với vẻ lo lắng vì sợ tôi lại bị bắt nạt. Tôi cười với nó như để che giấu chúng. Sau đó, giáo viên vào và bắt đầu tiết học buổi chiều. Thời gian trôi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã học xong 5 tiết. Tôi xách cặp và ra về, Nguyệt cũng chào tạm biệt tôi và rời đi. Vì nhà cả 2 trái đường nên tôi về một mình. Trên đường về, tôi vừa đi vừa nhớ lại những sự việc ngày hôm nay, chẳng có gì thay đổi cả, tôi tự hỏi tôi sẽ phải chịu điều này bao lâu nữa. Tôi thở dài với tâm trạng buồn bã và tiếp tục lái xe. Ánh hoàng hôn chiếu xuống con đường tôi đi làm tăng thêm vẻ yên bình cho con đường tôi đi. Buổi tối, tôi ngồi ăn tối cùng với gia đình, gồm bố tôi, mẹ và em trai. Cả 4 người yên lặng ngồi ăn mà chẳng nói gì. Sau một lúc, mẹ tôi lên tiếng như để phá vỡ bầu không khí yên lặng của buổi tối:


    - Vy, dạo này trên trường có chuyện gì không vui không? Tại dạo này mẹ thấy mặt con có vẻ không vui mỗi khi đi học về.

    Tôi lắc đầu và tiếp tục ăn. Tôi không muốn họ biết rằng tôi bị bắt nạt và đơn giản là vì tôi không muốn họ lo lắng cho tôi. Mẹ nhìn tôi một cách nghi ngờ nhưng cũng gật đầu và nói:

    - Nè Vy, dạo này thấy con cứ sao sao ấy nên.. nếu có chuyện gì hãy nói với bố mẹ nhé. Vy của bố mẹ là nhất đấy.

    - Ai bắt nạt chị hai thì cứ nói em.

    Đó lè em trai tôi, tên Long, nó thấp hơn tôi 2 tuổi. Nó nói vậy bởi nó học karate ở đâu đó nên nó rất thích bảo vệ ai đó. Tôi cười nhìn nó và tiếp tục ăn. Sau khi ăn xong, tôi vào phòng của mình và làm bài tập. Trong lúc làm, tôi lại nghĩ lại những sự việc ngày hôm nay.. khóe mắt tôi bỗng cay cay.. tôi lặng lẽ nhìn cuộn giấy được đặt bên trong chiếc lọ đang để trên kệ, cuộc giấy ghi điều ước của tôi. Sau khi làm xong bài tập, lúc này đã 23 giờ 5 phút, không phải là tôi làm chậm mà nãy giờ tôi cứ suy nghĩ liên tục về sự việc từ trước tới giờ nên chẳng để ý thời gian trôi nhanh qua như vậy với lại lớp tôi thuộc lớp A1 (lớp chọn) nên khá nhiều bài tập để làm. Tôi ra ban công phòng mình để ngắm bầu trời đêm để thư giãn sau khi làm bài tập, bầu trời đêm đầy những ngôi sao lấp lánh, vì không có nhiều mây nên có thể thấy rất nhiều sao, có thể thấy cả sao Bắc Đẩu, thời tiết ban đêm rất lạnh, tôi thở dài và tiếp tục nhìn. Bỗng, một ngôi sao băng xuất hiện giữa bầu trời đêm đầy sao. Chẳng biết là bản năng hay gì mà tôi nhắm mắt lại và nói:

    - Ước gì có ai đó có thể bảo vệ mình.
     
    mifp0406Hanakoto thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2025
  4. LongNhat578

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Học sinh mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng tại lớp, tôi đang ngồi một mình tại vị trí của mình trong khi những người xung quang thì vui vẻ trò chuyện, nghe nói có cái tin hot gì đó trên mạng nên nhóm hay bắt nạt tôi hôm nay chỉ tập trung vào điều đó, vì thế đây có thể là ngày yên ổn của tôi sau nhiều ngày bị bắt nạt. Tôi vén vài cọng tóc ra sau tai và ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tiếng chim hót, những cơn gió thổi khiến những cành cây đu đưa, những ngọn lá rơi vì héo v àng, những tia nắng ấm áp chiếu từ mặt trời xuống những bông hoa hướng dương được trồng ở vườn. Tôi đang ngồi ngắm một cách say sưa thì có bàn tay đập lên vai tôi:

    - Ê Vy, nay bà yên tỉnh rồi nhỉ?

    Nguyệt cười và ngồi xuống chỗ ngồi cạnh tôi, sau khi để cặp, nó nói với tôi:

    - Hiếm khi chúng mình yên tỉnh nhỉ?

    Tôi nhìn cái miệng đang cười của nó mà trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đó là nụ cười tỏa nắng, luôn xuất hiện trên miệng nó mỗi khi nó ở bên tôi. Và tôi hơi cảm thấy tội lỗi vì đã tạo gánh nặng cho nó, đáng lẽ nó nên đi chơi với mọi người, hòa nhập với mọi người, chứ không phải là cố gắng ở bên người bạn hay bị bắt nạt của mình, nhưng cũng phải chịu vì tính nó luôn nghiêng về tình cảm và tình bạn hơn mà. Cả 2 chúng tôi nói chuyện một lúc thì một viên phấn bay vào đầu tôi, tôi ngước nhìn thủ phạm đã gây ra nó, là con Ly. Nó làm bộ mặt ngây thơ đầy giả tạo nói:

    - Ê, lên xóa bảng giặt khăn dùm đi.

    Nguyệt định đứng lên định mắng nó nhưng tôi đã giữ tay nó lại, ra hiệu không cần. Nguyệt thở dài với tôi và nói:

    - Mày hiền quá rồi đó, Vy.

    Tôi cười trừ và đi lên bảng, cầm cái khăn và lau những vệt phấn trên bảng, bụi phấn bay ra khiến tôi không thể không hắt hơi. Lau xong, tôi ra ngoài để giặt khăn, đúng lúc đó trống đánh, giờ sinh hoạt 15 phút bắt đầu. Tôi lợi dụng nó để trốn ở ngoài, khỏi phải ở trong lớp chịu những trò đùa của bọn họ được. Khi đi trên hành lang, tôi dòm ra cổng trường thì thấy có một học sinh nam, nhìn qua thì có vẻ cao, tầm 1m75 hay 1m78 gì đó. Mà bạn học sinh này còn được cả cô giáo chủ nhiệm lớp tôi đón tận cổng nửa, chẳng lẽ là con cô, mà đâu phải vì con cô học đại học rồi mà, hay là họ hàng? Tôi không biết nữa, tôi đành tiếp tục đi tới bồn rửa để giặt khăn. Giặt xong, tôi cố tình đi dạo xung quanh để câu giờ đến khi trống đánh mới vắt khô khăn và bước vào lớp. Vào lớp học, tôi thấy mọi người đang bàn tàn gì đó nhưng tôi không quan tâm, tôi để khăn lại lên bàn và vào vị trí ngồi của mình. Thấy mọi người vẫn bàn tán xì xào, tôi hỏi Nguyệt:

    - Nguyệt, có chuyện gì mà mọi người nói chuyện dữ vậy?

    - Lớp mình có học sinh mới đó.

    - Hả?

    Tôi bất ngờ trước câu nói của Nguyệt, lớp tôi.. có học sinh mới? Tôi hoang mang nhìn Nguyệt, đôi mắt cô ấy rất nghiêm túc, không có biểu hiện của việc nói đùa hay nói dối. Tôi hỏi:

    - Bạn ấy đâu?

    Nguyệt cười và chỉ ra phía sau chúng tôi, ở dãy thứ nhất, bàn thứ 4 đếm từ trên xuống, cạnh cửa sổ, một học sinh nam với mái tóc đen, đôi mắt vàng, da bạn ấy khá trắng, sống mũi cao. Bạn nam ấy mặc một áo gió màu vàng rất nổi bật trong lớp tôi, đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài với vẻ mặt khó đoán được cảm xúc cậu ấy. Có lẽ nhận ra ánh mắt tôi, bạn ấy quay vào nhìn tôi, giây phút đôi mắt chúng tôi chạm vào nhau, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng tôi, và cảm giác kiểu như.. rung động. Thời gian như ngừng trôi, chúng tôi cứ thế nhìn nhau đến khi giáo viên bước vào lớp, tôi quay lên, vẫn bối rối với tình huống vừa rồi. Tiết 1, 2, 3, và 4 rồi đến 5 cứ thế trôi qua. Thỉnh thoảng một lúc nào đó, tôi sẽ quay lại và nhìn cậu bạn học sinh mới ấy. Tiếng trống vang lên, tôi và Nguyệt xuống căng tin, trong lúc 2 đứa đang chờ tới lượt thì tôi có hỏi nó là cậu bạn mới chuyển kia tên là gì, Nguyệt cười và trả lời:

    - À, bạn ấy tên là Bảo Tùng, chuyển từ thành phố khác về thành phố mình đấy.

    Tôi gật đầu và nghe nó nói tiếp:

    - Bạn ấy còn có nói là sở thích bạn ấy là đọc sách và nghe nhạc. Nghe cứ giống một người mọt sách nhỉ.

    Tôi gật đầu và nói:

    - Ừ và nhìn nhan sắc cũng được..

    Nguyệt nhìn tôi và cười mỉm:

    - Ủa Vy~bà đỗ rồi hả?

    - Đâu! Làm gì có. - tôi phản bác


    - Vy biết rung động rồi, Vy biết rung động rồi.

    - Ngừng dùm tôi đi, Nguyệt.

    - Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?

    Tôi lườm nó và tiếp tục chờ đợi. Cuối cùng cũng tới lượt chúng tôi, sau khi gọi món, tôi và Nguyệt bưng dĩa cơm và tìm một chỗ ngồi ăn. Trong khi ăn, tôi nhớ lại ngoại hình cậu ấy, đặc biệt là đôi mắt vàng, nói đúng hơn là màu hổ phách, chắc tổ tiên cậu ấy từng có người nước ngoài hoặc có thể gen của cậu ấy bị biến đổi. Tôi nhìn xung ăn khi ăn, tôi lại thấy bạn ấy, Tùng đang ngồi ở bàn, vẻ mặt khó đoán, các bạn trong lớp tôi, có cả nhóm hay bắt nạt tôi đang quay quanh anh ấy. Ai ai cũng cười và trò chuyện với anh ấy, chắc là để làm quen với anh ấy. Ghen tị nhỉ, mới chuyển lớp mà đã có nhiều bạn như vậy, tôi nghỉ vậy trong lòng và tiếp tục ăn. Sau một lúc thì Nguyệt nói:

    - Ê Vy, hay là bà làm quen với bạn học sinh ấy đi. Để có thêm bạn chớ, biết đâu bạn ấy sẽ giúp bà hòa nhập với mọi người.

    - Chắc không được đâu mà tôi cũng không dám.

    - Bà sợ trai à? Con gái mà sợ trai.

    - Đâu có.

    - Vậy sao bà nói bà không dám.

    - Không, do là.. ừ, tôi sợ trai á.

    - Thua Vy luôn.

    2 chúng tôi tiếp tục ăn. Sau khi ăn, như mọi khi Nguyệt nói cô sẽ đi đến thư viện đọc sách một lúc, sau đó thì rời đi. Tôi đành đi dạo trên hành lang khi ngắm nhìn khung cảnh. Khi đi qua một ngã rẽ thì va phải ai đó, là con Linh. Nó bực mình siết cổ áo tôi, tôi vùng vẫy nhưng với cơ thể yếu thì chẳng kháng cự nổi, nó nói:


    - Mắt mày để đâu hả con kia, bẩn áo khoác tao rồi, con khốn! Dạo này tao không đụng tới mày nên mày bắt đầu chống lại tao hả?

    Tôi cố đẩy bàn tay nó ra khỏi cổ áo tôi nhưng nó siết cổ áo tôi quá chặt. Nó xô tôi vào tường, nó lại gần định tát tôi thì.

    - Này Linh, cậu đang làm gì vậy?

    Tùng bước tới với vẻ mặt lạnh lùng, Linh thấy vậy liền giả vờ đỡ tôi dậy và nói:

    - Đâu, tớ thấy bạn Linh ngã nên đỡ dậy thôi mà.

    Dường như để chứng minh sự vô tội của mình, Linh còn nói:

    - Phải không, bạn Vy?

    Tôi nhìn ánh mắt và nụ cười của Linh nhưng ẩn sau là sự đe dọa đầy đáng sợ nếu làm trái ý muốn, tôi chỉ biết cuối đầu và nói:

    - Đúng, mình va vào bạn ấy nên ngã và bạn ấy chỉ đỡ mình dậy.

    Linh cười sau đó giả vờ nói có việc và rời đi. Tùng nhìn tôi và nói:

    - Nó đi rồi, cậu nói đi, có phải Linh đỡ cậu dậy không?

    - Đúng rồi, mình ngã nên Linh đỡ mình dậy - tôi trả lời

    Tùng nghiêng đầu vì nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm. Bầu không khí của 2 người bỗng im lặng đến ngạt thở. Sau một lúc, tôi nói như để phá sự im lặng đầy căng thẳng ấy.

    - Cậu là học sinh mới chuyển đến lớp mình à.

    Tùng nhìn tôi đầy thắc mắc và nói:

    - Đúng rồi, cậu không biết hả?

    - Không, tại lúc đó tôi đi ra ngoài nên không biết.

    - Vậy à.

    Tôi suy nghĩ một lúc và nói:

    - Vậy bạn có sở thích đọc sách hả?

    - Ừ, cụ thể là tiểu thuyết và sách tiếng anh.

    Tùng trả lời khi gật đầu, bầu không khí lại im lặng, tôi đành kiếm cớ để rời đi vì đơn giản là chẳng biết gì để nói.

    - À, tớ phải đi gặp bạn tớ, hẹn gặp cậu sau nha.


    Tôi rời đi để lại Tùng một mình, đi khoảng mười mấy bước thì có tiếng gọi của Tùng.

    - Này bạn học, có thể cho tôi biết tên bạn không?

    Tôi quay lại nói trước khi chạy:

    - Ái Vy!

    - Hả? - Tùng bất ngờ

    Tôi quay lưng và rời đi nhanh nhất có thể trong khi Tùng đứng đó ngơ ngác. Không chỉ chạy vì sự im lặng mà cứ nhìn cậu ấy tôi lại càng cảm thấy mình lạc lối. Bóng dáng Tùng dần khuất xa tôi.
     
    mifp0406 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2025
  5. LongNhat578

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Chẳng có gì thay đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã một tuần kể từ ngày cậu bạn học sinh mới ấy chuyển vào lớp tôi, chẳng có chuyện gì thay đổi nhưng cậu ta lại được mọi người chào đón rất nhiệt tình, giá như tôi cũng được như vậy. Tôi nhìn nhóm con Linh quây quanh thằng Tùng, sau đó thở dài và rời đi. Việc tụi nó chuyển sự chú ý sang bạn học sinh mới ấy cũng là điều tốt vì có thể tôi sẽ không bị trêu chọc và bắt nạt trong một khoảng thời gian nhưng tôi vẫn rời khỏi lớp vì rất ghen tị với bạn học sinh mới ấy, cảm giác rất khó chịu trong lòng. Sau khi bước ra khỏi lớp, tôi bắt đầu đi dọc hành lang và vì chẳng biết phải đi đâu nên tôi cứ đi trong vô định.

    - Này, em kia!

    Là tiếng của một giáo viên nữ nhưng vì nghĩ nó chưa chắc giành cho tôi nên tôi cứ bước tiếp.

    - Là em đó! Em học sinh nữ lớp 11A1!

    Tôi bất giác quay lại, là giáo viên dạy tiếng anh lớp tôi. Cô lại gần tôi cùng chồng giấy trên tay và nói:

    - Lát nữa cô bận nên khi vào tiết, em phát giấy ra cho các bạn làm nhé, tiện thể phối hợp với lớp trưởng canh các bạn làm và hai em không cần làm đâu nhé, nhớ nói lại cô nếu có bạn nào vi phạm khi đang kiểm tra nha.

    Không đợi tôi trả lời, cô đặt chồng giấy lên tay tôi. Tôi cúi đầu chào cô và rời đi. Tôi cầm chồng giấy bước vào lớp và đặt trên bàn giáo viên đúng lúc trống đánh. Tôi thở dài khi quay ra cả lớp và nói sẽ chuẩn bị làm bài kiểm tra tiếng anh nên hãy tận dụng sinh hoạt 15 phút để ôn nhưng ngoài một số bạn đang nghe ra thì chẳng ai thèm nghe tôi nói cả. Nhóm con Linh vẫn nói chuyện cười đùa với nhau mà chẳng biết họ sắp làm một bài kiểm tra tiếng anh. Tôi thở dài và lại gần Hoàng, lớp trưởng lớp tôi. Sau khi nghe tôi nói, Hoàng gật đầu:

    - Ừ, vậy Vy canh tổ 1 và 2, tôi lo tổ 3 và 4 nha. Bà nhớ để mắt đến nhóm của con Linh nha, bọn nó không lật tài liệu thì cũng hỏi đứa khác à.

    - Ừ.. Vy biết rồi.

    Tôi có để mắt cũng như không, dù nó có làm gì thì tôi cũng không dám mách giáo viên được. Tôi thở dài trong sự bất lực. Hoàng nhìn tôi và nói:

    - Bà sao vậy, Vy?

    - Không có gì mà lúc nãy tôi nói mà một số đứa trong lớp mình chưa nghe nên vào tiết ông nói lại với cả lớp nha, dù sao thì giọng ông cũng to rõ hơn tôi.

    Hoàng gật đầu và tiếp tục làm gì đó. Tôi trở lại vị trí ngồi của mình, Nguyệt hỏi tôi:

    - Vy, bà để đống giấy gì trên bàn vậy?

    - Giấy kiểm tra tiếng anh á – tôi trả lời

    Nguyệt sáng mắt và nói:

    - Ê Vy, không ấy bà cho tôi xem qua trước được không?

    - Không nha.

    Nguyệt khoanh tay lại nói:

    - Vậy thôi, dù sao trình độ tôi cũng dư sức vượt qua bài kiểm tra này.

    - Dữ vậy hả? Vậy chúc Nguyệt may mắn nha – tôi cười

    Bỗng tôi nhận ra, cũng lâu rồi tôi không cười vì vui, lần cuối tôi cười vì vui là hai tuần trước, ước gì cuộc đời học đường này có thể yên bình để tôi có thể tiếp tục cười như vậy. Sau đó, trống đánh vào tiết 1, Hoàng đứng lên và nói sẽ bắt đầu làm bài kiểm tra tiếng anh, có tiếng con Ly lên tiếng:

    - Ủa? Bình thường sắp kiểm tra tiếng anh thì con Vy phải thông báo trước chớ, con Vy kia! Mày cán bộ tiếng anh mà làm gì kì vậy?

    Mấy đứa khác cũng ùa theo con Ly nói tôi. Tôi chỉ biết nhìn nó bằng đôi mắt trung lập, tôi rất muốn nói chúng nó rằng chính chúng nó mãi nói chuyện nên mới không nghe tôi nói nên vì không muốn bị bọn họ bắt ra "nói chuyện riêng" vào giờ nghỉ trưa nên tôi chỉ biết im lặng nhẫn nhịn. Hoàng lên tiếng để lớp trật tự, sau đó bắt đầu phát mỗi người một tờ giấy kiểm tra để làm. Sau khi phát xong, mọi người trong lớp bắt đầu làm, tôi và Hoàng quan sát lớp, thật may vì đề cô ra không có trong sách nên bọn chúng có lật "phao" thì cũng chẳng làm được gì. Nhưng tôi biết bọn chúng vẫn có cách khác để biết đáp án nếu không biết làm. Khi tôi đang chờ điều đó xảy ra thì một cơn đau ập tới bụng tôi, tôi nhăn mặt ôm bụng. Hồi sáng tôi chỉ ăn tô mì và uống ly sữa chứ có ăn gì bậy bạ đâu. Tôi giao hai tổ còn lại cho Hoàng và rời khỏi lớp để đến phòng y tế. Khi đến nơi, tôi trình bày tình trạng tôi cho cô, cô gật đầu và pha nước gì đó cho tôi uống và bảo tôi hãy nghỉ ngơi đi. Tôi gật đầu và uống ly nước, cơn đau dịu đi đôi chút. Tôi nằm lên giường và có lẽ tôi sẽ phải bỏ vài tiết học tiếp theo rồi. Tôi nhìn trần nhà với vẻ mặt mệt mỏi, sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi mở mắt và nhìn đồng hồ treo tường, tôi khá bất ngờ khi bây giờ là 12 giờ trưa, tôi bỏ tận 4 tiết chỉ để ngủ đến tận giờ nghỉ trưa. Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng thì cô y tế bước vào với khay đồ ăn trên tay. Cô hỏi tôi:

    - Em thấy trong người thế nào rồi?

    - Dạ.. em thấy cũng đỡ rồi ạ.

    - Ừm, ăn đi rồi dưỡng sướng để còn chiều học.

    Tôi gật đầu và bắt đầu ăn. Vậy là phải chép lại bài của 4 tiết vừa rồi sao? Nghe có vẻ mệt nhưng vẫn phải cố thôi. Tôi tiếp tục ăn khi ngẫm nghĩ lại sự việc lúc kiểm tra, chắc tôi cũng phải cảm ơn cơn đau bụng này vì nó vừa giúp tôi khỏi phải gặp rắc rối với nhóm con Linh nhưng tôi vẫn cảm thấy không ổn. Sau một lúc thì tôi cũng ăn xong tô cháo. Cô y tá có ý định muốn giúp tôi bưng để tôi tiếp tục nghỉ ngơi nhưng tôi từ chối vì dù gì tôi cũng đã khỏe nên có thể tự làm. Tôi bưng cái bát rỗng tới căn tin và đặt nó tại đống bát đang được dọn sau khi ăn. Sau đó, tôi thử đi dọc hành lang để tìm Hoàng để hỏi thử về bài kiểm tra lúc tiết 1 thì bị ai đó kéo vào một phòng học trống, là con Ly, Linh và 2 đứa khác, con Linh siết cổ áo tôi nói:

    - Vy.. sao mày dám làm vậy hả?

    Tôi cố nói:

    - Tớ đã.. làm gì?

    - Mày còn giả bộ hả? Rời khỏi lớp học với mục đích không chỉ bài khiến cho bọn này chẳng làm được gì nè!

    - Dạo này để nó yên quá nên nó bắt đầu phản kháng rồi đó! - Ly lên tiếng

    Tôi phản bác:

    - Không.. mà là.. do lúc đó.. tớ.. đau bụng.. nên mới rời đi.. chứ không phải có ý đó.

    Linh cười giả tạo và nói:

    - Còn cố biện minh nữa. Không biết khuôn mặt xinh xắn này mà bị tác động thì sẽ thế nào nhỉ?

    Linh giơ móng tay trước mặt tôi, định cào vào mặt tôi nhưng trước khi cô kịp làm điều đó thì có tiếng bước chân. Linh thả tôi ra và ra hiệu những người khác rời đi, trước khi đi thì Ly còn nói:

    - Hôm nay mày hên đấy.

    Sau khi cả bốn người họ rời đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng đau phần cổ vì bị siết. Tùng bước qua trông thấy tôi nên vào hỏi:

    - Vy làm gì trong này vậy?

    Tôi cố bịa một lý do.

    - Ừm.. tớ.. đang.. suy nghĩ lại bài kiểm tra tiếng anh lúc tiết một ấy mà.

    - Nhưng Vy lúc đó đâu có làm.. mà trông cậu có vẻ mệt mỏi thế?

    - À, lúc nãy tôi đau bụng nên mới như vậy.

    Tùng khoang tay lại nói khi gật đầu.

    - Thì ra là vậy, bảo sao lúc đó Vy lại đột ngột rời đi. Thế giờ đỡ hơn chưa?

    Tôi cố cười khi nói:

    - Cũng đỡ rồi, cảm ơn ông nha mà lúc đó ông làm kiểm tra được không?

    - Cũng được, không khó lắm.

    Tôi vỗ tay nhẹ và khen:

    - Quao.. Tùng giỏi thiệt á, mới vào lớp mà đã có thể làm được một bài kiểm tra á.

    Tùng xua tay.

    - Thôi, còn chưa biết kết quả mà, mà tôi cũng chưa giỏi lắm đâu. Người nên được khen là giỏi là Vy và Hoàng á, vì hai người giỏi đến mức được giáo viên miễn làm bài luôn.

    Tôi gật đầu. Và vì chẳng nghĩ được gì để nói nên tôi đành chào cậu ấy và rời đi. Lúc rời đi, tôi thầm nghĩ trong lòng rằng tôi có nên kết bạn với cậu ấy không vì Nguyệt nói cũng phải, kết thêm bạn còn hơn có thêm kẻ bắt nạt mình nhưng nhìn Tùng thì tôi nghĩ cậu ấy không phải loại người như vậy. Tôi cứ thế rời đi trên hành lang mà không biết Tùng vẫn nhìn tôi từ phòng học ấy. Khi tới phòng thư viện thì tôi cũng thấy Nguyệt bước ra từ phòng đó.

    - Ủa, Vy?

    - Chào, lúc tiết 1 bà làm bài kiểm tra được không?

    - Vy có cho tôi xem bài đâu mà làm được.

    Tôi lắc đầu nói:

    - Thôi, đừng khiêm tốn quá. Có khi nói vậy mà bà vẫn làm được ấy chứ.

    - Chưa biết mà nói nè, con Linh với con Ly nó không biết làm nên cố hỏi mấy đứa khác và bị thằng Hoàng bắt tại trận, cuối cùng bị giáo viên cho điểm kém. Tội nhỉ?

    Tôi nghe vậy đành gật đầu. Bỗng Nguyệt nghiêng đầu nhìn cổ tôi.

    - Ủa, Vy? Ai bấu cổ bà thế này?

    - À.. cái này..

    - Bọn con Linh đúng không? Thật quá đáng mà!

    Tôi vỗ vai nó để xoa dịu nó. Nguyệt khoanh tay nói.

    - Không biết bà sẽ chịu tình trạng này bao lâu nữa.

    Tôi cười khổ. Nguyệt dẫn tôi vào ghế ngồi gần đó và lấy chai dầu ra, nhỏ vài giọt tha lên cổ tôi. Tôi cứ thế vừa ngồi để Nguyệt tha dầu và vừa nói chuyện với cô ấy.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...