Đam Mỹ [Edit] Bia Đỡ Đạn Thô Kệch Thành Công Chinh Phục Ánh Trăng Sáng Đại Lão - Dực Thạch Vu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Kang Soo Bin 30, 4 Tháng hai 2025.

  1. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Bia Đỡ Đạn Thô Kệch Thành Công Chinh Phục Ánh Trăng Sáng Đại Lão

    Tác giả: Dực Thạch Vu

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Xuyên thư, Hiện đại, Chủ công, 1v1, HE.

    Editor: Kang Soo Bin

    Số chương: 178 chương

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Đường Thần là một chàng trai nông thôn thô kệch, không nhiều học vấn, chỉ biết vui tươi hớn hở xuống đồng làm việc.

    Một ngày nọ, cậu phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, mà cậu là một thiếu gia bị thất lạc, tương lai sẽ kết hôn với một "hải vương" (người đào hoa), cuối cùng bị ánh trăng sáng nham hiểm của "hải vương" giết chết.

    Đường Thần: "QAQ không muốn vợ hải vương!"

    Cậu vội vàng tìm kiếm đối tượng kết hôn cho mình, quyết định kết hôn sớm để tránh số phận bi thảm.

    Thầy giáo dạy học ở làng, Thích Trạch, ngoại hình nhã nhặn, xinh đẹp, tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn, không hút thuốc uống rượu, thích hợp ở nhà.

    Quả thực là bà xã hoàn mỹ trời cho!

    Đường Thần dũng cảm bày tỏ tình cảm, hai người nhanh chóng trở thành một cặp. Cậu ôm bà xã ngoan ngoãn mềm mại, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

    Tuy nhiên, trước khi hai người kịp đăng ký kết hôn, Đường Thần đã được cha mẹ đẻ nhận về, ép buộc phải kết hôn với "hải vương".

    Trong buổi lễ đính hôn, "hải vương" có vẻ rất thích cậu, nhưng lại tỏ ra khinh thường sự thô kệch của cậu.

    Mọi người xung quanh đều chế giễu cậu, nói rằng "hải vương" và ánh trăng sáng của hắn mới là một đôi, vị đại lão kia chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

    Đường Thần nhắm mắt, quyết tâm đối mặt với tất cả: "Hải vương" hay ánh trăng sáng nham hiểm gì đó, cậu đều không sợ!

    Đúng lúc căng thẳng, đại sảnh đột nhiên ồn ào. Ánh trăng sáng của "hải vương", người nắm quyền lực tối cao trong giới thượng lưu, xuất hiện.

    Rồi Đường Thần nhìn thấy bà xã của mình, Thích Trạch, mặc bộ vest đắt tiền, bước vào giữa sự chào đón của mọi người.

    Đôi mắt lạnh lùng của Thích Trạch, vốn dĩ khinh bỉ tất cả, chỉ dịu dàng khi nhìn thấy Đường Thần: "Đi với anh."

    Không chút giấu giếm, Thích Trạch công khai cướp hôn.

    Mọi người đều choáng váng: "Có phải ngài cướp nhầm người rồi không?"

    "Hải vương" nắm tay Đường Thần, giận dữ: "A Trạch, cậu ấy là của tôi."

    Đường Thần: "?"

    # Cứu tui, tại sao nhân vật chính đột nhiên lại đánh nhau vì tôi?

    # Bà xã ngọt ngào của tôi lại chính là tình địch độc ác tàn nhẫn trong truyện?

    -

    Thích Trạch thức tỉnh, nhận ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầy bi kịch.

    Anh sẽ yêu một "hải vương", nhưng "hải vương" lại kết hôn với người khác, khiến anh điên cuồng nhắm vào đối tượng kết hôn của "hải vương".

    Thích Trạch, người cầu toàn trong tình cảm: ".. Thứ dưa chuột dơ bẩn, chó cũng không thèm."

    Anh quyết định tìm một thứ tốt hơn.

    Ví dụ như người chồng chung thủy, thuần khiết của "hải vương" kia chẳng hạn.

    # "Hải vương" không xứng để hưởng thụ thứ tốt như vậy.

    # Ông xã của cậu fine, về sau biến thành mine.

    Vì vậy, Thích Trạch từ một đại lão quyền lực tàn nhẫn, lắc mình biến thành một giáo viên nông thôn chất phác, kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình.

    Nhưng anh không ngờ rằng, sau này anh lại thành kính yêu một người như vậy

    Đại khái là: Trai nông thôn thô kệch mặt trời nhỏ công VS Cao quý hung ác nham hiểm tinh anh thụ.

    Gỡ mìn:

    Khống đảng chớ nhập, công khống, khống chế, đều chớ nhập, tác giả tạp thực đảng, nhất là đem "Thụ sủng công" cùng "Công sủng thụ" loại này phe phái phân được rất rõ bảo bối, chớ nhập, bởi vì tác giả không có bất kỳ cái gì phe phái quan niệm, như thế nào thuận tay viết như thế nào, vả lại một thân phản cốt không nghe khuyên, vọng chu tri.

    1. Cả hai nhân vật chính đều sạch, không có kinh nghiệm tình cảm trước đó. Công là nhân vật chính, nhỏ tuổi hơn thụ. Thụ có sở thích mặc đồ nữ.

    2. Công không có học vấn cao, chỉ ở mức tiểu học hoặc trung học.

    3. Phần đầu truyện sẽ tập trung nhiều vào bối cảnh nông thôn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười một giờ trưa, bên trong một nhà hàng cao cấp.

    Có lẽ vì đang trong thời gian làm việc, mọi người vẫn chưa tan ca, nên nhà hàng khá vắng và yên tĩnh.

    Nhưng chính sự yên tĩnh này lại càng làm nổi bật bầu không khí xa hoa nơi đây, mang đến một cảm giác áp lực vô hình khiến người ta không khỏi thấy khó chịu.

    Bàn tay đặt dưới bàn của Đường Thần bất giác chà xát lên đùi, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, chỉ có thể dán chặt xuống mặt bàn.

    Người phụ nữ đối diện có mái tóc xoăn gợn sóng thời thượng, nở nụ cười dịu dàng:

    "Tiểu Thần, dì là vợ sau của cha con, con có thể gọi dì là dì Tần."

    Giọng nói ôn hòa khiến Đường Thần bớt căng thẳng đi nhiều. Cậu ngẩng đầu lên cười với bà ấy, đôi mắt cún con cong cong, tựa như ánh trăng vỡ rơi vào đáy mắt: "Chào.. chào dì Tần."

    Tần Viện khẽ gật đầu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại kín đáo quan sát cậu thiếu niên trước mặt - đứa con riêng bị thất lạc nhiều năm sắp được nhà họ Chu đón về.

    Chàng trai có đôi lông mày rậm sắc nét, đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ mạnh mẽ. Mái tóc húi cua càng tôn lên đường nét khuôn mặt cương nghị. Khi giữ vẻ mặt nghiêm túc, trông cậu có phần khó gần.

    Nhưng khi cười lên, lại giống như ánh nắng tháng tư ấm áp, dịu dàng, mang đến cảm giác thoải mái, dễ chịu.

    Nét mặt Tần Viện thoáng hiện lên chút tán thưởng.

    Ừm, nhìn đôi mắt sáng sủa thế này, có vẻ là một đứa trẻ ngoan, chỉ tiếc.. trông không được thông minh lắm.

    Mà từ trước đến nay, mắt nhìn người của bà ấy chưa từng sai.

    Cuối cùng, ánh mắt Tần Viện dừng lại trên bộ quần áo của Đường Thần.

    Chiếc áo thun xám dù sạch sẽ nhưng chất vải thì vô cùng thô sơ, những đường chỉ thừa lộ rõ.

    Trông rẻ tiền như đồ bày bán ở vỉa hè.

    Tại một nhà hàng mà ngay cả khăn trải bàn cũng được đặt may riêng với giá hàng chục nghìn, thì bộ đồ cậu mặc cùng dáng vẻ quê mùa từ đầu đến chân chỉ khiến người ta cảm thấy lạc lõng và buồn cười.

    Rõ ràng, Đường Thần cũng nhận ra ánh mắt bà ấy, cậu bỗng trở nên gò bó, không được tự nhiên.

    Tần Viện thở dài, giọng điệu mang theo chút thương hại:

    "Không có tiền sao? Loại vải này rất có hại cho da đấy."

    Sắc mặt Đường Thần thoáng vẻ lúng túng. Ở nông thôn, ai lại quan trọng chuyện đó chứ, người ta chỉ quan tâm có rẻ hay không thôi.

    Bàn tay dưới bàn của cậu siết chặt lại thành nắm đấm: "Đây là áo mới con mua hôm qua."

    Vì buổi gặp mặt hôm nay, cậu đã đặc biệt đi mua một bộ quần áo tươm tất.

    Nhưng quần áo trong trung tâm thương mại quá đắt, cậu không nỡ mua, nên mới tìm đến chợ đêm.

    Những sạp hàng nhỏ vào lúc dọn hàng là thời điểm dễ mặc cả nhất, thế nên để mua được chiếc áo này, tối qua cậu đã ngồi chờ đến tận mười hai rưỡi khuya.

    Vậy mà hôm nay, người cha ruột cậu mong đợi lại không đến, thay vào đó là mẹ kế.

    Tần Viện dịu giọng an ủi:

    "Đứa trẻ ngoan, sau này con về nhà họ Chu, sẽ có quần áo đẹp mặc không hết."

    Thế nhưng Đường Thần chỉ lắc đầu: "Dì Tần, hôm nay con đến đây, là để nói với dì và.. ông ấy một chuyện. Con sẽ không về nhà họ Chu."
     
  4. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Viện ngạc nhiên: "Tại sao? Cuộc sống của con ở nông thôn khổ sở biết bao, đến nỗi chẳng giống một con người."

    "Con trở về nhà họ Chu thì cái gì cũng có, chẳng phải lo lắng chuyện ăn mặc hay chi tiêu."

    Đường Thần lại lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.

    Trước đó không lâu, cậu bị say nắng ngất xỉu khi làm việc dưới ruộng. Lúc tỉnh dậy, trong đầu đột nhiên có thêm rất nhiều thông tin.

    Cậu phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.

    Trong sách, cậu là thiếu gia thật bị thất lạc. Sau này, cậu sẽ được nhà họ Chu – một gia tộc hào môn – nhận lại, rồi bị cha ruột và mẹ kế đẩy đi liên hôn với nhân vật chính, cuối cùng có kết cục bi thảm.

    Lúc thất lạc, Đường Thần chỉ mới năm tuổi, giờ đã hơn mười năm trôi qua, cậu sớm chẳng còn nhớ gì về cha mẹ ruột.

    Nhà họ Chu cũng không có ơn nghĩa gì với cậu, cậu không muốn nhận một người xa lạ làm cha, cũng không muốn dính dáng đến nhà họ Chu, trở thành công cụ liên hôn.

    Vậy nên lần này cậu đến gặp Tần Viện chính là để bày tỏ rõ ràng rằng mình sẽ không quay về nhà họ Chu.

    Tần Viện im lặng một lát, thở dài tiếc nuối: "Cha con rất mong con trở về, ông ấy nhớ con lắm, còn đặc biệt dặn dò dì phải đưa con về."

    Đường Thần nhìn bà ấy, bỗng nhiên cười: "Dì Tần, dì đừng lừa con. Nếu ông ấy thực sự mong con về đến vậy, thì tại sao hôm nay không tự mình đến gặp con?"

    Tần Viện nghẹn lời, có chút bất ngờ.

    Bà ấy còn tưởng rằng đứa trẻ này trông thô kệch, không có tâm cơ cũng chẳng có học thức, chắc chắn cũng không hiểu chuyện gì.

    Đường Thần tiếp tục: "Hơn nữa, dì Tần thực sự hy vọng con sẽ quay về sao?"

    Cố ý chọn một nhà hàng xa hoa như thế này để gặp mặt, mở miệng liền chê bai quần áo của cậu, vô tình hay hữu ý nhấn mạnh sự nghèo khổ của cậu, đồng thời phô trương sự giàu có của nhà họ Chu..

    Dì Tần bề ngoài thì dịu dàng thân thiện, nhưng lời nói lại toàn là sự khinh thường, cố ý làm cậu xấu hổ.

    Hơn nữa, chuyện cha con nhận nhau quan trọng như vậy, vậy mà cha ruột còn chẳng thèm đến, điều này đã nói lên tất cả.

    Tất cả những điều này đều đang nói với Đường Thần rằng – nhà họ Chu không hề hoan nghênh cậu.

    Tần Uyên sững sờ vài giây, hoàn toàn không ngờ đứa trẻ này lại nhạy bén đến vậy, thậm chí dám nói thẳng suy nghĩ của mình ngay trước mặt bà ấy.

    Hóa ra là bà ấy đã xem thường Đường Thần rồi.

    Tần Viện cúi đầu, chậm rãi khuấy ly nước, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

    Lúc này, ở chiếc bàn cạnh cửa sổ phía sau họ, có một người đàn ông phong thái cao quý đang ngồi.

    Anh mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu lam bảo, ngồi một cách tùy ý, toát lên vẻ lười biếng đầy quyến rũ.

    Mái tóc dài vừa chạm tai, một phần rủ xuống tự nhiên, một phần vén nhẹ sang bên, để lộ đường nét khuôn mặt ưu tú cùng chiếc khuyên tai thời thượng.

    Người đàn ông có vẻ ngoài sáng ngời, phong cách thời thượng, nhưng khí chất lại ôn hòa trầm tĩnh, tựa như một khối ngọc cổ.

    Sự đối lập đầy tinh tế này đã thu hút không ít nhân viên phục vụ nữ trong tiệm liếc nhìn anh hết lần này đến lần khác.

    Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên người Đường Thần, không rời dù chỉ một giây.

    Sau một hồi ngắm nhìn, bàn tay có khung xương đẹp đẽ của anh ta cầm bút, nhanh chóng viết xuống một tiêu đề trong sổ tay:

    - Nhật ký ẩm thực [Đường Thần]

    Sau đó, anh ta lại viết tiếp một câu: Thông minh, tâm tư tinh tế.

    Viết xong, người đàn ông một tay chống đầu, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như một bức tranh hoàn mỹ.

    Một tay anh xoay bút một cách hờ hững, nhưng đôi tai lại tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện từ bàn trước.

    Trong sự im lặng kéo dài, Đường Thần cảm thấy thời gian như ngưng đọng, không khí cũng trở nên đặc quánh, mang theo một cảm giác bí bức khó thở.

    Cậu định tìm cớ phá vỡ bầu không khí, tiện thể rời đi, thì nhân viên phục vụ bất chợt bước tới.

    Nhìn thấy Đường Thần tùy tiện ném cái túi vừa cũ vừa bẩn của mình lên chiếc ghế sofa tinh xảo trong tiệm, đáy mắt nhân viên phục vụ lóe lên vẻ khinh thường không che giấu: "Xin hỏi hai vị có cần thêm đồ uống không?"

    Tần Viện hất cằm lên: "Cậu hỏi nó đi."

    Nhân viên phục vụ vừa quay đầu, liền thấy Đường Thần đang cầm ly nước, ừng ực ừng ực uống ừng ực.

    Âm thanh phát ra khi uống nước quá lớn, thô tục đến mức chói tai, khiến người ta phản cảm.

    Đường Thần uống xong, đưa ly nước cho nhân viên phục vụ: "Phiền anh rót giúp tôi một ly nước nữa được không?"

    Ngoài trời hơi nóng, lát nữa đi đường nhất định sẽ khát nước.

    Cậu không muốn tốn tiền mua nước bên ngoài, nên uống đủ trong quán trước khi rời đi.

    Nhân viên phục vụ liếc nhìn chiếc ly, trên thành ly còn vương mấy giọt nước màu vàng do uống không cẩn thận làm rớt ra.

    Anh ta cố nén cảm giác ghê tởm để nhận lấy, nhưng vì không cầm chắc, chiếc ly rơi mạnh xuống bàn với một tiếng "choang" chói tai.

    Những giọt nước còn sót lại trong ly văng tứ tung, Đường Thần là người bị bắn lên đầu tiên.

    Nhân viên phục vụ sững người.

    Một nhà hàng cao cấp như thế này, lương thưởng rất cao, yêu cầu đối với nhân viên cũng rất khắt khe. Nếu để quản lý biết anh ta phạm phải lỗi sơ đẳng thế này, chắc chắn sẽ bị sa thải!

    Tần Viện là người phản ứng đầu tiên, mắt phượng trợn lên, không chút khách khí cầm quyển thực đơn ném vào người nhân viên phục vụ: "Xin lỗi nó ngay!"

    "Cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Đợi lát nữa tôi sẽ bảo ông chủ sa thải cậu!"

    Nhân viên phục vụ cúi đầu, liên tục xin lỗi: "Là lỗi của tôi trong công việc, làm phiền quý khách rồi."

    Nhưng Tần Viện vẫn không buông tha: "Một câu xin lỗi là xong à? Quỳ xuống!"

    Đường Thần kinh ngạc, nhìn bà ấy với vẻ khó tả, rồi kéo lấy nhân viên phục vụ đang luống cuống:

    "Không sao, ai cũng có lúc mắc lỗi, sửa được là tốt rồi."

    Nhân viên phục vụ mặt đỏ bừng, cúi đầu cầu xin: "Thật sự xin lỗi.. Mong hai vị đừng khiếu nại tôi."

    Tần Viện: "Không dễ vậy đâu!"

    Đường Thần vội nói: "Dì Tần, con không sao đâu, đừng làm khó anh ta."

    Rồi cậu tiếp tục: "Con đã mua vé xe chiều nay, phải về ngay. Nếu.. cha con có hỏi, dì cứ nói là con không muốn quay về, sau này cũng đừng tìm con nữa."

    Sắc mặt giông bão của Tần Viện lúc này mới dần dịu lại, trở về với vẻ hiền từ như Bồ Tát, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng điên cuồng lúc nãy.

    Bà ấy vén tóc mai, mỉm cười dịu dàng: "Được. Dì sẽ chuyển cho con một khoản tiền, để con sống dễ chịu hơn. Nếu một ngày nào đó con muốn quay về, nhà họ Chu luôn chào đón con."

    Đường Thần sợ từ chối sẽ khiến bà ấy lằng nhằng thêm, nên chỉ cười cười: "Được. Con đi trước đây, dì đừng làm khó anh ta nữa."
     
  5. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Viện: "Yên tâm đi, đứa trẻ ngoan."

    Đường Thần đứng dậy, xách theo những túi lớn túi nhỏ trên ghế sofa, thẳng lưng bước ra ngoài. Cậu cao một mét tám mấy, lại thêm vóc dáng rắn rỏi do làm nông nhiều năm, vừa nhìn đã cảm thấy áp đảo.

    Vừa đi, tâm trạng cậu vừa có chút phức tạp.

    Tần Viện đột nhiên nổi bão, không phải để đòi lại công bằng cho cậu, mà là để thị uy.

    Bà ấy muốn cậu hiểu rằng, Tần Viện bà không phải người dễ chọc, để cậu biết khó mà lui.

    Đường Thần rất tỉnh táo, cậu cũng không phải kiểu người không biết điều, nên lập tức xách đồ rời đi.

    Không phải cậu sợ Tần Viên, chỉ là không cần thiết phải tranh cãi vô nghĩa.

    Khi đến cửa tiệm, Đường Thần đứng đó ngó nghiêng, định tìm người hỏi đường thì có ai đó kéo tay áo cậu.

    Cậu quay lại, thấy chính là người phục vụ ban nãy.

    Người phục vụ vừa cảm kích vừa ngại ngùng nói: "Xin lỗi cậu, ban nãy.. là do tôi lòng dạ hẹp hòi. Làm việc ở mấy chỗ thế này lâu ngày, cứ tưởng mình là cái gì ghê gớm lắm, xem thường người khác.."

    Đường Thần sững người một chút, rồi nhe răng cười, vỗ vai anh ta: "Không sao đâu, anh em với nhau cả, ai cũng có lúc khó khăn."

    Người phục vụ thở dài: "Cũng may gặp cậu là người tốt."

    Anh ta lấy từ sau lưng ra một chai nước lớn, đưa cho Đường Thần: "Tôi thấy cậu thích loại đồ uống này, nên dùng chai của tôi rót cho cậu một ít. Trời nóng thế này, ra ngoài đừng tiếc tiền mua nước uống."

    Anh ta cũng từng nghèo, nên gần như vừa nhìn là hiểu ngay suy nghĩ của Đường Thần.

    Đường Thần nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền, thật thà mà đáng yêu: "Vậy tôi nhận nhé, cảm ơn anh em."

    Nếu cậu không nhận, có lẽ anh ta sẽ áy náy mãi.

    Nhận rồi coi như bù lại sự khinh miệt lúc nãy, cậu cũng không thấy có gì phải ngại.

    Người phục vụ cũng cười theo. Ở thành phố lạnh lẽo này, anh ta đã dần mục ruỗng, nhưng hôm nay, dường như được một người xa lạ chữa lành đôi chút.

    Đường Thần tiện miệng hỏi đường.

    Trước khi đi, hai người vẫy tay tạm biệt nhau.

    Trong tiệm, một người đàn ông vẫn luôn quan sát Đường Thần, nhướn mày, rồi gạch bỏ dòng đầu tiên vừa viết trong sổ tay.

    Đổi thành: "Rất thông minh, suy nghĩ thấu đáo nhạy bén."

    Lại bổ sung một dòng: "Lương thiện, lấy ơn báo oán, tâm địa tốt."

    Trong mắt Thích Trạch lộ ra tia hài lòng, anh khép sổ lại, sải bước rời đi.

    Hướng về phía Đường Thần, đuổi theo.

    -

    Khi Đường Thần đến trạm xe, đã là nửa tiếng sau.

    Phòng chờ đông nghịt người, cậu tìm được một chỗ ngồi xuống, hai cánh tay vắt hai chiếc túi nặng trĩu, bên trong là nông cụ và hạt giống mà anh mua.

    Điện thoại vang lên, Đường Thần vội lấy ra xem.

    Là tin nhắn của Tần Viện, bà ấy chuyển khoản cho cậu 100, 000 tệ qua WeChat.

    Số tiền này, với Tần Viên và nhà họ Chu, chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt một tháng của một đứa trẻ con.

    Nhưng với Đường Thần, đó là một con số khổng lồ.

    Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

    Nếu cậu nhận số tiền này, Tần Viên chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, cho rằng cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, miệng thì nói không muốn quay về, nhưng thực chất vẫn tham tiền của nhà họ Chu.

    Người phụ nữ đó không dễ đối phó, biết đâu sau lưng lại sinh thêm phiền phức gì.

    Đường Thần cất điện thoại vào túi, quyết định coi như không thấy số tiền này.

    Do uống quá nhiều nước, trên đường đi cậu có hơi mắc tiểu, định tìm nhà vệ sinh.

    Nhìn quanh bốn phía toàn người là người, Đường Thần không yên tâm bỏ đồ đạc trên ghế, đành xách theo hai cái túi nặng như sắt chì đi vào nhà vệ sinh.

    Vừa vào trong, cậu đưa tay kéo khóa quần, nhưng túi quá nặng, kéo trĩu hai cánh tay, làm cậu không nhấc tay lên nổi, tư thế có chút bất tiện.

    Sàn nhà lại rất bẩn, có cả vệt nước tiểu bắn ra, cậu cũng không yên tâm đặt túi xuống đất.

    Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói: "Cần giúp không?"

    Giọng nói trong trẻo mà ôn hòa, như thấm tuyết giữa trời tháng Bảy, khiến người ta thấy dễ chịu.

    Đường Thần theo phản xạ ngẩng đầu, liền chạm vào một đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng.

    Giống như vương hơi sương mưa Giang Nam, có chút mờ ảo dịu dàng, nhưng lại như vầng trăng soi đáy giếng cổ, trầm tĩnh sâu xa đầy ý vị.

    Người đàn ông kia có hàng mày rậm như mực, đôi môi hồng hào, làn da trắng trẻo thanh khiết, hệt như nam chính bước ra từ truyện tranh.

    Nhưng khí chất toàn thân lại mang vẻ cổ điển, ôn hòa như trúc biếc, lại thanh lạnh như tuyết mới rơi.

    Phản ứng đầu tiên của Đường Thần là-người này đẹp quá.

    Đẹp đến mức chói mắt.

    Hoàn hồn lại, cậu cũng không khách sáo, cười đưa túi sang: "Vậy phiền anh em cầm giúp tôi một lát, cảm ơn nhé."

    Thích Trạch khẽ "ừ" một tiếng, nhận lấy túi, đứng sang một bên.

    Đường Thần thoải mái xoay xoay cổ tay, kéo khóa quần, bắt đầu giải quyết.

    Nhịn cả quãng đường dài, quả thực lượng nước tiểu cũng không ít.

    Tiếng nước ào ào vang vọng trong nhà vệ sinh trống trải, khiến Đường Thần có chút ngại ngùng.

    Nhất là bên cạnh còn có người đứng đó, dù mặt có dày hơn nữa, cậu cũng cảm thấy không được tự nhiên.

    Rồi bất chợt, khóe mắt cậu thấy người đàn ông giúp mình cầm túi vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt.

    Hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm vào.. chỗ quan trọng của cậu.

    Đường Thần cứng đờ sống lưng.

    Cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt kia, nhìn một cách trần trụi.

    Không thể nói là khó chịu, nhưng thật sự rất ngượng.

    Cậu nghĩ chắc là mình nhầm, nên vội vàng liếc lên nhìn người đàn ông kia.

    Kết quả, đối phương chẳng hề che giấu, ánh mắt tựa tấm lưới phủ xuống, bao trọn nơi ấy của cậu.

    Điều quan trọng là sắc mặt người kia vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí có phần nghiêm túc.

    Giống như đang thưởng thức một món đồ triển lãm trong bảo tàng vậy.

    Mặt Đường Thần lập tức đỏ bừng, bàn tay phản xạ run lên một chút.

    Cứu mạng.

    Quá mức xấu hổ rồi!

    Người này.. có phải biến thái không?

    Cậu vội vã kết thúc, luống cuống chỉnh sửa quần áo, cúi đầu nhận lại đồ từ tay đối phương, không dám nhìn anh ta thêm lần nào nữa.
     
    Đậu đen 205Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2025
  6. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi rời đi, cậu vẫn không quên nói một câu: "Cảm ơn nhé."

    Thích Trạch nhìn bóng lưng chạy trốn như thể của cậu, khẽ mỉm cười đầy hứng thú.

    Ánh lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi, xoay xoay cây bút trong tay với tâm trạng vui vẻ, suy nghĩ một chút, rồi bổ sung một đoạn vào nhật ký ẩm thực:

    Kích thước khả quan

    Đánh giá cấp bậc: Món ăn tầm trung

    Tạm thời xác định làm mục tiêu?

    Bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Đường Thần đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng lên một mảng.

    Dù đều là con trai, bình thường đứng chung đi vệ sinh, thỉnh thoảng cũng sẽ lén liếc nhìn nhau một chút rồi âm thầm so sánh trong lòng, chuyện này không có gì lạ.

    Nhưng chẳng ai lại cứ thế nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người ta như thế cả.

    Thật sự quá xấu hổ!

    Hơn nữa, người đàn ông kia còn đẹp trai quá mức, bị anh ta nhìn chăm chú như vậy, áp lực vô cùng lớn.

    Đường Thần dừng lại trước bồn rửa tay ngoài cửa nhà vệ sinh, vừa nãy đi gấp quá, còn vấy bẩn tay một chút, sợ có mùi, nên muốn rửa sạch.

    Không hiểu sao, xuất phát từ một tâm lý kỳ quái nào đó, cậu đột nhiên cúi xuống, dùng một ngón tay móc thắt lưng quần, nhanh chóng nhìn xuống một cái.

    Cậu hẳn là cũng không nhỏ nhỉ?

    Kích thước của cậu bình thường đúng không?

    Cái lòng tự tôn chết tiệt này.

    Đường Thần thở dài bất đắc dĩ, chuẩn bị rửa tay thì phát hiện bồn nước này.. không có nút vặn.

    Cậu nhìn quanh một lượt, gãi đầu.

    Thật sự không có?

    Vậy phải rửa thế nào?

    "Đây là vòi tự động." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

    Đường Thần vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông khi nãy, sự xấu hổ vừa nén xuống lại bùng lên.

    Thậm chí theo phản xạ lùi lại hai bước.

    Thích Trạch chẳng nhìn cậu, chỉ bước thẳng đến bồn rửa tay, đưa tay ra dưới vòi, hai giây sau, nước chảy xuống.

    Đây là vòi cảm ứng, nhận diện cơ thể người thì nước mới chảy ra.

    Đường Thần chợt vỡ lẽ, thành phố giờ hiện đại đến mức này rồi sao!

    Cậu bắt chước động tác của Thích Trạch, đặt tay vào trong bồn rửa, nhìn dòng nước chảy xuống, đôi mắt bỗng sáng lên vài phần.

    Thật thần kỳ!

    Lần cuối cậu lên thành phố đã là hai năm trước, hơn nữa chưa bao giờ ở lại qua đêm, cũng rất ít khi đi nhà vệ sinh công cộng.

    Nói trắng ra, cậu là một tên nhà quê chính hiệu.

    Loại người mà khi dân thành phố nhìn thấy, sẽ tự động tránh xa vài bước, sợ trên người cậu có mùi mồ hôi hay bùn đất.

    Nhưng thực tế, cậu rất sạch sẽ, mùa hè ngày nào cũng tắm, quần áo mặc vào thành phố cũng đều là đồ vừa thay, mà cậu thấy là đẹp nhất.

    Thích Trạch rửa tay xong, lại lấy giấy từ một thiết bị bên cạnh, tao nhã lau tay.

    Đường Thần cũng học theo, rút ra vài tờ, vừa định lau tay thì phát hiện chất lượng giấy rất tốt.

    Giấy trắng muốt, tương phản rõ rệt với bàn tay rám nắng của cậu.

    Đường Thần bỗng cảm thấy không nỡ, không thể lãng phí như vậy, liền nhét giấy vào túi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng hai 2025
  7. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữ lại để lau mặt, mùa hè dễ ra mồ hôi.

    Thích Trạch quan sát hết từng cử động nhỏ của cậu, khóe môi khẽ cong lên một chút.

    Đường Thần quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó mới xách túi rời đi.

    Trở về chỗ ngồi, cậu không ngừng nghĩ về chuyện vừa rồi.

    Cậu nghĩ, người đàn ông đó có lẽ không phải là kẻ biến thái.

    Không chỉ chủ động giúp cậu xách túi, mà khi thấy cậu không biết cách dùng bồn rửa tay cũng không hề tỏ thái độ khinh thường.

    Hơn nữa, đều là đàn ông con trai cả, việc gì phải nhạy cảm quá, bị nhìn vài lần cũng có mất miếng thịt nào đâu.

    Đường Thần tự thuyết phục bản thân như vậy.

    Lúc này, xe khách vừa vặn đến, Đường Thần vội vàng xách theo mấy túi đồ lớn nhỏ, hòa vào dòng người lên xe.

    Theo số ghế trên vé, vị trí của cậu là bên cửa sổ, khiến cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

    Cậu dễ say xe, chỉ khi ngồi cạnh cửa sổ mới đỡ khó chịu hơn chút.

    Sau khi ngồi xuống, Đường Thần sắp xếp lại hai túi đồ lớn của mình.

    Để tránh làm phiền người bên cạnh, cậu dồn hết túi về phía mình, khiến đôi chân dài đáng thương phải co rút lại ở một góc, trông cực kỳ khổ sở.

    Vừa mới sắp xếp xong, chỗ ngồi bên cạnh bỗng trĩu xuống. Ngay sau đó, Đường Thần nhìn thấy một bàn chân ngang nhiên vắt qua trước mặt mình, giẫm lên túi của cậu.

    Trong túi đó có trứng gà mà cậu vừa mua, còn có mấy quả chuối nữa, sợ bị đè nát mất.

    Đường Thần có chút khó xử, ngẩng đầu lên, hòa nhã nói: "Chú ơi, chú có thể dịch chân đi một chút không? Chú giẫm lên đồ của con rồi."

    Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng vạm vỡ, nhưng gương mặt lại trông khá hòa nhã. Nghe vậy, ông ta cười cười: "Được, được."

    Đường Thần thở phào nhẹ nhõm.

    Bỗng nhiên, điện thoại reo lên, cậu bắt máy.

    Một giọng nói vang dội lập tức nổ tung bên tai: "Mày đi đến đâu rồi hả! Đi hai ngày, việc nhà chất đống lên đây! Ngô ngoài ruộng còn chưa thu nữa! Chẳng lẽ đợi tao làm chắc?"

    Đường Thần quay đầu sang một bên, đối diện cửa sổ, hạ thấp giọng nói bằng tiếng địa phương: "Thím ạ, cháu lên xe rồi, lát nữa sẽ về ngay."

    "Thế thì nhanh lên đấy! Suốt ngày chỉ biết lười biếng!"

    Đường Thần đáp vài tiếng rồi cúp máy.

    Nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện người đàn ông bên cạnh lại lần nữa đặt chân lên túi của cậu.

    Đường Thần lập tức cảm thấy khó chịu.

    Cậu vỗ vai người đàn ông, chỉ vào túi đồ dưới chân: "Chú, chú lại giẫm lên đồ của con rồi, phiền chú dịch chân đi một chút ạ."

    Người đàn ông rút chân lại, gật đầu: "Được, được."

    Đường Thần lịch sự nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại nghẹn một cục tức khó chịu.

    Lúc này, trên xe dần đông người hơn. Ai nấy đều ngồi vào chỗ, tận hưởng không khí mát lạnh của điều hòa, rôm rả trò chuyện, khiến bầu không khí trong xe trở nên náo nhiệt.

    Đường Thần định dựa vào cửa sổ ngủ một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại đã thấy cái chân thô kệch kia lại vươn qua trước mặt mình, giẫm lên túi đồ.

    Hai mắt cậu lập tức trợn trừng.

    Rõ ràng là cố ý!

    Đường Thần không nhịn nữa, ngồi thẳng dậy, lên tiếng: "Chú, chú có thể quản cái chân của mình không? Túi của con để trong phạm vi chỗ ngồi của con, chẳng làm phiền gì đến chú cả."

    Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu: "Được, được, đừng kích động, chuyện nhỏ thôi mà, có cần làm quá lên vậy không. Thanh niên bây giờ nóng tính thật."

    Đường Thần: "..."

    Câu nói cuối cùng khiến cậu muốn nổ tung.

    Cái cảm giác như một ngọn núi lửa sắp phun trào, nhưng lại bị ép phải kìm nén xuống, còn khó chịu hơn cả việc rau cậu trồng bị người ta trộm mất.

    Thấy người đàn ông đã rút chân về, Đường Thần chỉ có thể ấm ức nhẫn nhịn.

    Nhưng chưa đầy một phút sau, bàn chân đó lại lần nữa giẫm lên túi cậu.

    Bên trong là trứng gà, toàn bộ đều bị đè nát, lòng đỏ lòng trắng chảy ra khắp túi, trông vừa đáng thương vừa ghê tởm.

    Đường Thần đau lòng muốn chết, một quả trứng tận bảy mao (0.7 tệ) đấy!

    Bị bắt nạt thì thôi đi, nhưng sao có thể lãng phí đồ ăn như vậy!

    Cậu không nhịn nổi nữa, bật dậy khỏi chỗ ngồi.

    Nhưng vì quá cao, cậu đành phải cúi người xuống, cả người co rúm lại như một tờ giấy nhàu nát: "Chú bị làm sao thế! Chú giẫm nát hết trứng trong túi con rồi kìa!"

    Giọng nói của cậu thu hút sự chú ý của hành khách xung quanh, mọi người đều quay đầu nhìn về phía hai người.

    Người đàn ông kia lộ vẻ xấu hổ, hướng về đám đông cười bồi: "Xin lỗi nhé, làm ồn mọi người rồi. Thanh niên bây giờ nóng nảy thật."

    "Tôi có giẫm lên túi của cậu ta đâu, chân tôi vẫn luôn đặt ngay ngắn dưới chỗ ngồi mà."

    "Cậu ta cứ khăng khăng nói tôi giẫm lên túi của cậu ta. Thôi được rồi, tôi để chân ra ngoài lối đi vậy, lần này chắc không có chuyện gì nữa nhỉ?"

    Mọi người nhìn về phía Đường Thần, ánh mắt đầy phán xét và khác thường.

    Trong một khoảnh khắc, cậu có cảm giác như bị bóp nghẹt cổ họng, ngạt thở: "Ông ta nói dối! Rõ ràng ông ta đã giẫm lên túi của tôi suốt, còn giẫm nát trứng của tôi! Tôi đã nhắc nhở chú ba lần rồi!"

    Người đàn ông tỏ vẻ oan ức: "Này cậu thanh niên, đừng trách tôi nhé, trứng của cậu tự vỡ, sao lại đổ lỗi cho tôi? Đừng nói là định bắt đền tôi đấy?"

    Ánh mắt mọi người lại thay đổi, tràn đầy khinh thường và dè bỉu.

    Rõ ràng họ tin tưởng người đàn ông có vẻ ngoài thân thiện, giọng điệu lễ độ hơn.

    Hơn nữa, chuyện bị đòi bồi thường rất dễ khiến người ta đồng cảm, khiến tất cả lập tức đứng về phía ông ta.

    Đường Thần tức đến mức máu dồn lên đầu, nắm chặt tay mà không biết phải làm sao, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.

    Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn sống ở vùng nông thôn, nơi mọi người hòa thuận, thân thiện với nhau.

    Cậu chưa từng gặp phải tình huống này, cũng chẳng có kinh nghiệm đối phó.

    Trong tình cảnh này, dù có miệng cũng khó mà giải thích rõ ràng, cậu chỉ có thể nhấn mạnh: "Ông ta giẫm lên túi tôi, tôi không hề vu oan cho ông ta!"

    Người đàn ông bỗng như thể sợ hãi, vội đứng dậy lùi vào lối đi: "Này cậu trai trẻ, nói thì nói, đừng động tay động chân nhé. Cậu cao lớn thế này, tôi đánh không lại đâu."

    Xung quanh có người lên tiếng: "Đừng có động thủ! Chúng tôi đông lắm đấy nhé, cậu không đánh lại được đâu."

    "Nói chuyện phải có lý lẽ, không đòi được tiền lại định đánh người à?"

    "Chú đừng sợ, bọn tôi sẽ giúp chú!"

    Đường Thần run rẩy đến cả đầu ngón tay: "Tôi không định đánh người!"
     
    Đậu đen 205Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mắt ông chú trung niên tràn ngập sự đắc ý, còn định nói gì nữa thì tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt.

    Ông ta quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt ôn hòa cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, giống như một vực sâu không đáy có thể nuốt chửng tất cả.

    Thích Trạch siết chặt tay ông chú trung niên, giọng nói không nhanh không chậm: "Chính chú đã giẫm lên túi của cậu ấy."

    Mọi người: "Anh nhìn thấy à? Có bằng chứng không? Không phải anh với tên tống tiền kia là đồng bọn chứ?"

    Thích Trạch lấy điện thoại ra, bấm vài cái, rồi đưa màn hình về phía mọi người.

    Trên đó là một đoạn video, vừa khéo quay lại cảnh ông chú trung niên giẫm lên túi của Đường Thần ba lần.

    Thích Trạch: "Tình cờ quay được."

    Mọi người xem xong bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức đổi giọng, bắt đầu chỉ trích ông chú trung niên, mắng ông ta là đồ thần kinh, rảnh rỗi gây sự, già mà đổ đốn.

    Ông chú trung niên thấy tình hình không ổn liền cãi chày cãi cối: "Ầm ĩ cái gì! Có giỏi thì đánh tôi đi, dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ đòi các người ba đến năm vạn đấy!"

    Người không biết xấu hổ đến cực điểm thì đúng là chẳng ai làm gì được.

    Ông ta còn định ngồi lại chỗ cũ, nhưng cánh tay đột nhiên đau nhói.

    Thích Trạch lặng lẽ ghé sát tai ông ta, mỉm cười, giọng nói trầm thấp chỉ có hai người nghe thấy: "Xuống xe, nếu không tôi bẻ gãy tay ông."

    "Tôi có rất nhiều tiền, có thể bồi thường cho ông ba đến năm mươi vạn, nhưng tôi cũng muốn đánh gãy hai chân ông, bẻ luôn hai tay ông. Ở tuổi này rồi, xem thử ông có chịu nổi không."

    Ông chú trung niên lập tức cứng đờ cả sống lưng, vội vàng hét lớn: "Cậu ta.. Cậu ta đe dọa tôi!"

    Thích Trạch ở ngay trước mặt mọi người, cười ôn hòa đầy bất đắc dĩ: "Chú lại muốn giở trò cũ rồi sao? Tôi có lý do gì để đe dọa chú chứ?"

    Mọi người càng nhìn ông chú trung niên với ánh mắt khinh thường hơn.

    Thích Trạch giả vờ ho nhẹ, che miệng bằng tay, khẽ nói vào tai ông ta: "Không xuống xe, tôi giết ông đấy."

    Cùng lúc đó, bàn tay nắm chặt cánh tay ông ta cũng tăng thêm lực.

    Ông chú trung niên run rẩy cả hai chân, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

    Chỉ trong giây lát, ông ta chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Người này thật sự quá đáng sợ, giống như một con quái vật biến dị.

    Ông ta cố sức giằng ra khỏi tay Thích Trạch, loạng choạng chạy xuống xe.

    Bên trong xe nhanh chóng trở lại yên tĩnh, mọi người ai về chỗ nấy.

    Đường Thần đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn còn bực bội, đau lòng vì đống trứng gà của mình.

    Cậu chống khuỷu tay lên lưng ghế, quay lại nhìn Thích Trạch với ánh mắt đầy biết ơn: "Cảm ơn anh nhé, hôm nay nếu không có anh, tôi cũng không biết phải làm sao."

    Thích Trạch mỉm cười: "Tiện tay thôi."

    Nghĩ đến việc đối phương đã giúp mình mấy lần, Đường Thần cảm thấy rất thân thiết, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Dù sao cũng cảm ơn anh."

    Lại nhớ đến chuyện trong nhà vệ sinh trước đó, cậu còn tưởng Thích Trạch là biến thái rồi bỏ chạy, chắc chắn người ta cũng nhận ra.

    Đường Thần hơi xấu hổ: "Xin lỗi anh nhé, lúc trong nhà vệ sinh, anh cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi còn tưởng anh.. là cái đó.."

    Thích Trạch khẽ cười, thản nhiên thừa nhận: "Tò mò, nên nhìn nhiều một chút. Kích thước cũng không tệ."

    Nụ cười của anh như tuyết tan, ấm áp tựa xuân về.

    Đường Thần ngẩn ra, trong lòng bỗng như có một đóa hoa nhỏ âm thầm nở rộ.

    Đẹp quá, cậu chưa từng gặp ai đẹp như vậy.

    Cậu cũng vô thức cười theo, hàm răng trắng đều, nụ cười sáng sủa, hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào.

    Thích Trạch nhìn một lúc, giơ điện thoại lên, "tách" một tiếng, chụp lại.

    Từ nhỏ đến giờ Đường Thần chỉ chụp ảnh khi làm căn cước, liền cảm thấy không quen: "Đừng chụp tôi, tôi không đẹp đâu."

    Thích Trạch đưa màn hình cho cậu xem, ôn hòa hỏi: "Có để ý không? Nếu cậu để ý thì tôi sẽ xóa. Nếu không, tôi muốn giữ lại. Cậu cười lên rất đẹp."

    Đường Thần ngớ ra, có chút ngượng ngùng vì thiếu tự tin: "Tôi.. tôi không đẹp đâu, tôi vừa đen vừa thô, ngoại hình cũng chỉ tạm tạm thôi."

    Thích Trạch lắc đầu: "Không cần chạy theo thẩm mỹ chung, trong mắt tôi, cậu rất đẹp."

    Đường Thần bỗng cảm thấy nóng bừng cả tai: "Anh thật biết nói chuyện."

    Lúc này, xe bắt đầu lăn bánh, Đường Thần cảm ơn thêm mấy lần rồi mới ngồi lại chỗ của mình.

    Nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua nhanh chóng, cậu có chút tiếc nuối. Người anh em này nhìn cách ăn mặc rất chỉnh tề, chắc không phải về vùng nông thôn, vậy thì có lẽ họ sẽ không gặp lại nữa.

    Người tốt như vậy, giúp cậu giải vây, giúp cậu làm chứng, nói chuyện cũng dịu dàng như gió xuân.

    Còn khen cậu đẹp.

    Đường Thần vô thức lấy điện thoại ra, soi mặt mình qua màn hình.

    Ừm, nhìn cũng hơi thô thật, nhưng ngũ quan cũng coi như đoan chính, cậu bỗng nhiên cảm thấy tự tin hơn.

    Rồi lại bật cười, đặt điện thoại xuống.

    Là đàn ông con trai, quan tâm nhan sắc làm gì, có thể ra đồng làm việc, có sức lực, có bản lĩnh, kiếm tiền nuôi gia đình là được rồi.

    Lúc này, Thích Trạch ngồi ở hàng ghế phía sau, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết thêm vào nhật ký ẩm thực:

    Đơn thuần, ít trải đời, dễ khống chế

    Cười lên cực kỳ đẹp

    Kết luận: Bước đầu xác định là mục tiêu, chuẩn bị lên kế hoạch thực hiện

    Thích Trạch cất sổ đi, cầm điện thoại lên, mở khung chat trên WeChat, gửi tấm ảnh vừa chụp của Đường Thần: "Điều tra người này."

    Lại gõ tiếp: "Tôi sẽ đến thôn Bát Lý một thời gian, sắp xếp cho tôi một thân phận giả."

    Thích Trạch: "Còn một số thứ, tôi sẽ lập danh sách, mua xong trước khi trời tối ngày kia giao đến thôn."

    * * *

    Vì say xe, Đường Thần ngủ suốt quãng đường, đến khi tỉnh lại thì xe cũng vừa tới trạm.

    Cậu sợ thím Ma lo lắng, liền vội vàng xách túi xuống xe, chạy thẳng về nhà.

    Thôn Bát Lý tựa lưng vào núi, địa thế thấp, nằm trong một vùng bán bồn địa hẻo lánh.

    Dọc đường vào thôn, có thể nhìn thấy những thửa ruộng và vườn rau trải dài. Ngôi làng nghèo nàn, lạc hậu, nhưng bù lại phong cảnh hữu tình, không khí trong lành, dân làng giản dị, chất phác.

    Lúc này, khoảng năm sáu giờ chiều, mặt trời lững lờ trên đỉnh núi, bầu trời vương chút sắc đỏ hoàng hôn. Cơn gió chiều thổi qua mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, đúng vào lúc mọi người sắp kết thúc một ngày làm việc đồng áng.
     
    Đậu đen 205Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng là khoảng thời gian mà Đường Thần thích nhất trong ngày.

    Đường Thần xách túi, vừa đi trên bờ ruộng vừa khe khẽ hát.

    Mấy cô bác tóc hoa râm trông thấy cậu, bèn kéo giọng trêu chọc: "Thằng Thần đi đâu mà giờ mới về thế? Muộn chút nữa là lỡ bữa cơm rồi đấy!"

    Đường Thần nhe răng cười: "Con xuống phố một chuyến, mua ít đồ thôi ạ."

    Cậu lớn lên mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, theo tiêu chuẩn của người thành phốmà nói, đúng là một chàng trai mạnh mẽ nam tính.

    Nhưng dân làng chẳng hiểu mấy về mấy chuẩn mực đó, chỉ thấy cậu trông dễ nhìn, ngay thẳng, chất phác, là một đứa trẻ ngoan.

    Thêm nữa, Đường Thần rất chăm chỉ, có lúc còn giúp đỡ bà con trong thôn, vì vậy ai nấy đều quý mến cậu.

    Cậu cứ thế đón làn gió chiều, lững thững bước đi, gặp ai chào hỏi cũng thuận miệng đáp lời đôi câu.

    Đến khi về đến nhà, cậu thấy bắp đã được phơi trong sân đều đã thu lại, đóng gọn trong từng bao tải dựng bên bậc thềm.

    Thím Ma đang ngồi sàng ớt trong chiếc rổ lớn.

    Cậu còn tưởng sẽ bị thím mắng một trận, nhưng thím Ma chỉ liếc nhìn cậu một cái: "Về rồi đấy à?"

    Đường Thần dạ một tiếng, vào nhà đặt túi xuống, rồi nhanh chóng quay ra vác từng bao tải vào trong.

    Thím Ma nhìn cậu, bĩu môi: "Mua quần áo mới à? Trong phòng mày vẫn còn mấy bộ thây, quần áo cũ của thằng Hổ cũng còn mặc được, sao lại không biết tiết kiệm thế!"

    Đường Thần lấp liếm: "Con thấy rẻ thì mua, có mười đồng thôi mà."

    Thím Ma nhìn cậu từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh khỉnh, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

    Đường Thần lấy làm lạ. Bình thường thím Ma nóng tính như pháo, tiêu hoang một đồng thôi là thím có thể lải nhải cả ngày, thế mà hôm nay lại dễ dàng bỏ qua thế này?

    Thím Ma đặt rổ xuống, đứng dậy đi vào nhà: "Xong việc thì vào ăn cơm, tao có chuyện muốn nói với mày."

    Đường Thần gật đầu.

    Cậu và thím Ma không có quan hệ máu mủ. Cậu là một đứa trẻ được nhặt về.

    Năm cậu năm tuổi, cậu bị lạc. Một mình lang thang mấy năm trời, đến mùa đông năm chín tuổi, cậu ngủ vạ vật dưới chân cầu, suýt nữa chết cóng. Một người đi ngang qua thấy cậu đáng thương, liền mang cậu về nhà.

    Nhưng người nhặt cậu về không phải thím Ma, mà là con gái lớn của thím – Đường Tuyết Tuyết.

    Hồi đó, để giữ cậu lại trong nhà, Đường Tuyết Tuyết đã tranh cãi kịch liệt với thím Ma, cách nào cũng thử qua.

    Thím Ma là người cứng rắn, trước sau không đồng ý.

    Cuối cùng, khi thấy Đường Thần dù nhỏ tuổi nhưng làm việc nhanh nhẹn, khỏe khoắn, ăn uống còn ít hơn cả con chó giữ cửa nhà, thím mới miễn cưỡng chấp nhận.

    Nhưng những năm ấy, thím Ma chẳng hề đối xử tốt với cậu, thậm chí còn chẳng bằng con chó giữ nhà.

    Mãi đến khi Đường Thần mười lăm tuổi, bắt đầu lớn phổng phao, cao to lực lưỡng, gánh vác hầu hết công việc trong nhà, thái độ của thím mới dịu đi đôi chút.

    Đường Thần luôn ghi nhớ rằng gia đình này đã cưu mang mình, nên đối với thím Ma, cậu luôn tỏ ra kính trọng, cũng rất nghe lời.

    Làm xong việc, Đường Thần rửa tay, bước vào nhà. Trên bàn, thức ăn đã được dọn sẵn.

    Chiếc bàn gỗ vuông, thím Ma ngồi ở ghế trên, con trai bà – Đường Hổ – ngồi bên trái, đang xới cơm.

    Đường Thần ngồi xuống bên phải.

    Vừa ăn, thím Ma vừa lẩm bẩm dạy bảo: "Bảo mày mua ít trứng về, thế mà lại làm vỡ mấy quả, lớn tướng rồi mà chút chuyện cỏn con cũng không làm xong!"

    "Rồi còn mua cả chuối nữa, mua về làm gì? Trong vườn có bao nhiêu là cây ăn quả, ai thiếu phần mày hả?"

    Đường Thần chẳng cãi lại, chỉ cúi đầu ăn cơm.

    Thím Ma là người thích bắt bẻ, miệng lưỡi vừa độc vừa cay, nói năng chẳng khác gì mũi tên sắc bén.

    Nhưng cậu hiểu, thực ra thím cũng chỉ thích lải nhải mà thôi. Người quê chẳng có gì nhiều để nói, chỉ xoay quanh những chuyện vụn vặt hàng ngày thế này.

    Chờ thím nói xong là sẽ tự khắc ngừng lại.

    Chốc lát sau, thím Ma đổi chủ đề: "Thằng Thần, năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"

    Đường Thần vừa ăn vừa đáp: "Mười chín."

    Thím Ma cười đầy ẩn ý: "Đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ?"

    Đường Thần khựng tay lại, chớp mắt: "Còn sớm mà, thằng Hổ còn chưa lấy vợ kia kìa."

    Đường Hổ hừ lạnh: "Chẳng phải vì nuôi mày sao? Nếu không, mẹ tao đã dành dụm đủ tiền cưới vợ cho tao rồi!"

    Đường Thần im lặng, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

    Đường Hổ trước nay vẫn không ưa cậu, lời lẽ lúc nào cũng đầy gai nhọn. Cậu đã quen với điều đó suốt bao năm qua.

    Thím Ma tiếp tục: "Thằng Thần, mày có thích đứa con gái nào chưa?"

    Đường Thần lắc đầu: "Con chưa, cũng chưa từng nghĩ đến."

    Thím Ma nhìn cậu, cười cười: "Vậy để thím tìm cho mày một mối trong làng, mày thấy sao?"

    Đường Thần suýt nghẹn cơm, nuốt xuống không nổi. Cậu ngẩng đầu, cười gượng: "Thím ơi, con còn nhỏ mà, chưa vội đâu."

    Quái lạ thật. Trước đây cậu cứ trốn tránh vụ hôn ước với nhà họ Chu, cứ nghĩ chỉ cần không về nhà là có thể thoát.

    Ai dè, tránh được chỗ đó, chỗ này lại bày ra chuyện tương tự.

    Dù trốn thế nào cũng chẳng thoát khỏi việc kết hôn à?

    Chẳng trách hôm nay thím Ma lại dịu giọng với cậu, thì ra là đang nhắm sẵn rồi chờ cậu tự mắc câu!

    Thím Ma trừng mắt: "Nhỏ cái gì mà nhỏ? Thằng Mão ở đầu thôn cưới vợ năm mười tám mười chín, giờ con nó cũng lớn rồi đấy!"

    "Mày cưới vợ sớm thì còn có người đỡ đần việc nhà.."

    Đường Thần vội vàng nhét đầy miệng cơm, rồi đặt đũa xuống: "Con ăn xong rồi, đi tắm trước đây."

    Cậu không thích tranh cãi với người khác, nên mỗi khi không muốn nói chuyện, cách tốt nhất là rút lui.

    Thím Ma quát: "Ê, quay lại đây! Tao còn chưa nói hết đâu!"

    -

    Đường Thần bước ra sân, tiện tay thu mấy bộ quần áo phơi trên dây, ôm vào phòng tắm nhỏ.

    Ở quê, đa phần mọi người không quá cầu kỳ, mùa hè đàn ông thường tắm ngay ngoài sân.

    Trước đây, Đường Thần cũng vậy.

    Mãi đến năm ngoái, có lần Đường Tuyết Tuyết đột nhiên về thăm nhà, vô tình bắt gặp cậu trần trụi tắm rửa ngoài sân, khiến cô ấy hét toáng lên.
     
  10. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày hôm đó, Đường Thần dựng một căn chòi đơn giản ở góc sân, mỗi lần tắm rửa đều ở đó.

    Tắm xong, Đường Thần vừa lau những giọt nước trên đầu bằng khăn lông vừa định vào nhà, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu chợt thấy căn biệt thự nhỏ của nhà hàng xóm – vốn đã bỏ hoang nhiều năm – đèn trước cửa lại sáng lên.

    Hiếu kỳ, Đường Thần bước vài bước về phía đó, rồi nhìn thấy dưới ánh đèn đường của căn biệt thự nhỏ, có một người đang đứng ở đó.

    Nhưng chủ nhân ngôi nhà này đã chuyển lên thành phố từ lâu, mấy năm rồi chưa từng quay về.

    Cậu đi đến gần hơn và thấy người kia đang khom lưng, ôm một chiếc thùng lớn.

    Lẽ nào là trộm?

    Nhưng nếu là trộm, tại sao lại bật đèn một cách trắng trợn như vậy?

    Đường Thần cảm thấy chuyện này cần phải để ý, dù sao cũng là hàng xóm, lỡ thật sự có trộm thì sao?

    Cậu dò hỏi: "Này, cho hỏi anh là người nhà ai? Tôi là hàng xóm bên cạnh, anh tìm chủ nhà này có việc gì à?"

    Người kia nghe thấy tiếng, chậm rãi đứng thẳng dậy, xoay người lại.

    Khi đối diện với đôi mắt hạnh quen thuộc kia, Đường Thần sững sờ trong chốc lát, sau đó bật cười: "Ể, là anh à? Đúng là trùng hợp thật!"

    Thích Trạch cũng cười: "Ừ, trùng hợp thật."

    Đường Thần nhướng cằm: "Anh có quan hệ gì với chủ nhà? Tôi còn tưởng gặp trộm đấy."

    Nhưng cậu nghĩ lại, nhân phẩm của Thích Trạch rất tốt, chắc chắn không thể là trộm được.

    Thích Trạch lấy ra một chiếc chìa khóa, giơ lên trước mặt cậu, rồi quay người mở cửa, vừa mở vừa nói: "Chủ nhà là họ hàng xa của tôi, tôi có việc phải ở lại đây một thời gian, nên họ cho tôi đến ở."

    Đường Thần gật gù "Ồ" một tiếng, thấy anh lại định ôm thùng vào nhà, bèn nhanh chóng đưa tay: "Để tôi giúp anh."

    Thích Trạch: "Không cần đâu."

    Đường Thần kiên trì: "Lúc ở trên xe anh cũng giúp tôi mà, coi như tôi trả ơn."

    "Hơn nữa, sau này chúng ta đều là hàng xóm rồi, chắc chắn sẽ có lúc cần giúp đỡ, đừng khách sáo với tôi."

    "Nếu không, sau này tôi có chuyện cần nhờ, cũng không tiện mở lời với anh."

    Những lời này nói ra hợp tình hợp lý, EQ lại cao, khiến người ta khó mà từ chối.

    Thích Trạch cười, chỉ vào một cái thùng khác: "Được rồi, vậy làm phiền cậu giúp tôi ôm cái kia."

    Đường Thần: "OK."

    Hai người đàn ông, mỗi người ôm một chiếc thùng lớn, cùng nhau bước vào nhà.

    Sau khi bật đèn lên, có thể thấy trong nhà lát sàn gỗ hồng, cách bài trí vừa thanh lịch vừa sang trọng. Cầu thang xoắn ốc bằng gỗ cao cấp dẫn lên tầng hai của biệt thự nhỏ.

    Đường Thần không khỏi cảm thán, có tiền đúng là tốt, ở đây thoải mái biết bao.

    Ít nhất cũng không giống như căn nhà gạch cũ của thím Ma, mỗi khi trời mưa, một số góc trần nhà còn bị dột, phải lấy chậu hứng nước. Nửa đêm còn phải dậy đổ nước trong chậu, sợ ngập cả nhà, đến ngủ cũng chẳng yên.

    Thấy Thích Trạch bắt đầu dọn dẹp, Đường Thần cũng nhanh chóng giúp một tay.

    Lần này Thích Trạch không từ chối nữa.

    Đường Thần hỏi: "Này, anh tên gì?"

    Lúc trên xe, cạu nghĩ rằng sau này họ sẽ không gặp lại nữa nên không hỏi tên. Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

    Thích Trạch chậm rãi đáp: "Tôi tên Thích Trạch."

    Hai chữ quen thuộc này khiến Đường Thần sững người.

    Rất nhanh, cả người cậu cứng đờ, tim như ngừng đập vì kinh hãi.

    Cậu chợt nhớ ra!

    Trong cuốn tiểu thuyết kia, Thích Trạch chính là mối tình khắc cốt ghi tâm của vị hải vương mà nhà họ Chu đẩy cậu đi liên hôn!

    Ánh trăng sáng là người nắm quyền của một gia tộc hào môn bậc nhất, trong truyện có miêu tả rất chi tiết về anh ta, đặc biệt nhấn mạnh anh ta tàn nhẫn, âm hiểm, và biến thái đến mức nào.

    Sau khi Đường Thần kết hôn với hải vương, Thích Trạch vì yêu mà không được đáp lại nên tìm mọi cách đối phó với cậu.

    Cuối cùng, khi còn rất trẻ, Đường Thần chết oan uổng trên phố, còn hải vương và ánh trăng sáng thì hạnh phúc bên nhau.

    Một trong những lý do Đường Thần không muốn quay về nhà họ Chu chính là không muốn đối đầu với gã ánh trăng sáng điên khùng này.

    Cậu vẫn nhớ rõ, trước khi bị ép ly hôn, ánh trăng sáng đã tìm gặp cậu và nói một câu đáng sợ: "Cậu biết cách tàn nhẫn nhất để giết chết một người là gì không?"

    "Làm cho những người yêu thương hắn đều ghét bỏ hắn, những người ủng hộ hắn đều phản bội hắn, cắt đứt mọi mối quan hệ của hắn, khiến hắn hoàn toàn cô lập, chỉ để lại cho hắn một tia hy vọng cuối cùng. Đợi đến khi hắn dốc hết lòng cho tia hy vọng ấy, coi đó là cọng rơm cứu mạng, thì nghiền nát nó trong chớp mắt."

    "Giết chết linh hồn một người còn thú vị hơn nhiều so với giết chết thân xác của hắn, đúng không?"

    Những lời này đã để lại cho Đường Thần một cú sốc tinh thần rất lớn.

    Bởi vì trong truyện, ánh trăng sáng đã làm đúng như vậy với cậu.

    Anh ta khiến cậu bị tất cả quay lưng, rơi vào cảnh cô lập không ai giúp đỡ, đau khổ tột cùng, cuối cùng chết trong cô độc.

    Quá đáng sợ!

    Đến mức khi nghe thấy cái tên "Thích Trạch", Đường Thần sững sờ rất lâu, cảm giác như trời đất tối sầm lại.

    Một lúc sau, cậu mới nghẹn ra hai chữ: "Gì cơ?"
     
  11. Kang Soo Bin 30

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thích Trạch mỉm cười ôn hòa: "Tôi tên Thích Trách, chữ 'Thích' trong 'thân thích', đọc một âm, và chữ 'Trách' trong 'trách nhiệm'."

    Dù đây là vùng nông thôn, nhưng để tránh những rắc rối không cần thiết, vẫn nên giấu đi tên thật thì hơn.

    Bộ não tạm ngừng hoạt động của Đường Thần dần khởi động lại, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, ồ."

    Người trong sách tên là Thích Trạch, còn người trước mặt lại là Thích Trách.

    Hóa ra chỉ là trùng họ trùng tên.

    Cậu biết ngay mà, Thích Trạch trong sách có gia thế siêu đỉnh, là người đứng đầu một gia tộc tài phiệt hàng đầu, làm sao có thể đến một vùng quê nghèo hẻo lánh thế này được.

    Một tổng giám đốc cao quý như vậy, chắc chắn cũng không chịu nổi cuộc sống ở nông thôn.

    Vả lại, không thể nào lại trùng hợp đến mức tổng tài xuống nông thôn, vừa hay đúng cái làng của cậu, rồi lại tình cờ giúp đỡ một người, mà người đó lại đúng là cậu.

    Khả năng xảy ra chuyện này chắc còn thấp hơn trúng xổ số.

    Hơn nữa, Thích Trạch trong sách là kẻ nham hiểm tàn nhẫn, thâm trầm điên cuồng, hoàn toàn khác với người đang đứng trước mặt.

    Nhưng Đường Thần vẫn cẩn thận thử dò xét lần nữa: "Vậy anh một mình đến đây, còn mẹ anh đâu? Gia đình anh đâu?"

    Giọng điệu của Thích Trạch nhạt đi một chút: "Cha tôi đang chăm sóc bà ấy."

    Nghe vậy, Đường Thần hoàn toàn yên tâm.

    Người này không phải ánh trăng sáng u ám trong sách.

    Thích Trạch trong sách là con của một gia đình đơn thân, chỉ có mẹ, không có cha.

    Hai người lại tiếp tục trò chuyện, vừa nói vừa dọn dẹp nhà cửa.

    Thích Trạch thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Thần.

    Chàng trai vừa tắm xong, mặc một chiếc áo ba lỗ cũ rộng thùng thình, để lộ cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp mượt mà tràn ngập sức sống hoang dã.

    Quần soóc dài ngang gối, đủ để thấy đôi chân cậu vừa dài vừa săn chắc, khi di chuyển, từng đường gân trên bắp chân khẽ căng lên, vô cùng gợi cảm.

    Thi thoảng Đường Thần cúi người xuống, từ ống tay áo rộng thùng thình có thể nhìn thoáng qua vòng eo thon gọn và dẻo dai của cậu, tràn đầy hormone nam tính.

    Ánh mắt Thích Trạch trầm xuống một chút, rất hài lòng với cảnh đẹp bất ngờ tối nay.

    Mười lăm phút sau, căn biệt thự nhỏ vốn lộn xộn và hơi bẩn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tối nay có thể ở lại đây mà không thành vấn đề.

    Thích Trạch nói những việc còn lại ngày mai anh sẽ tự làm, sau đó lấy hai lon nước giải khát từ trong thùng ra, đưa cho Đường Thần một lon.

    Đường Thần nhận lấy: "Cảm ơn nhé."

    Thích Trạch nâng lon nước lên: "Tôi phải cảm ơn cậu trước mới đúng, đã giúp tôi dọn dẹp nhà cửa."

    Đường Thần bật cười: "Vậy tôi cũng phải cảm ơn anh trước, vì đã làm chứng giúp tôi trên xe, nếu không tôi có cả trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được."

    Thích Trạch mỉm cười, hai người chạm lon nước với nhau.

    Bỗng nhiên, một giọng nữ cao vút the thé từ nhà bên vọng sang: "Đường Thần! Mày chết đâu rồi hả! Xem mấy giờ rồi! Còn không mau về, tao sắp khóa cửa rồi đấy!"

    Đường Thần lập tức đứng dậy, phủi phủi quần: "Thím tôi gọi, tôi đi trước nhé, tạm biệt!"

    Thích Trạch cũng đứng lên, đi theo sau cậu: "Chờ đã, tôi đi cùng cậu."

    Đường Thần: "?"

    Thích Trạch lấy từ trong thùng ra hai túi đồ lớn: "Đi thôi. Tôi đã chuẩn bị quà biếu hàng xóm từ trước, sợ mai bận lại quên, tiện thể nhân cơ hội này sang chào hỏi luôn."

    Đường Thần cười: "Được thôi."

    Hai người một trước một sau, đi đến nhà thím Ma.

    Thím Ma đang thu dọn đồ trước cửa, ngẩng đầu thấy Đường Thần đi từ ngoài vào, lập tức mắng xối xả: "Tối đen như mực thế này, mày chạy ra ngoài làm gì! Cái cuốc ngoài sân cũng không cất, lỡ bị người ta trộm mất thì sao!"

    Quay đầu lại, thím thấy một người lạ mặt đang theo sau Đường Thần, bèn nheo mắt nghi hoặc: "Cậu là ai? Trông lạ mặt quá."

    Thích Trạch lịch sự đáp: "Chào thím, con là họ hàng của chủ nhà bên cạnh, sau này chúng ta sẽ làm hàng xóm một thời gian, nên con qua đây chào hỏi."

    Thím Ma nheo mắt đánh giá anh từ đầu đến chân.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...