Truyện Ma Lời Nguyền Tarot - Dương Dương Minh

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Dương dương minh, Jan 21, 2025.

  1. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Lời Nguyền Tarot

    [​IMG]

    Tác giả: @Dương dương minh

    Số chương: 20 chương (Đã Hoàn)

    Thể loại: Huyền bí, Kinh dị, Tâm lý, truỵên ma

    Văn án

    Bóng tối bao trùm. Một bộ bài Tarot cũ, mòn vẹt, lấp lánh trong không gian tĩnh lặng. Những lá bài không ngừng xoay tròn, thì thầm những lời nguyền không thể hiểu. Đột nhiên, một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo tiếng cười ma quái. Vũ đứng đó, không thể thoát, không thể quay lại. Từ sâu trong bóng tối, một giọng nói vang lên: "Không có lối thoát."
     
    Last edited: Jan 21, 2025
  2. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 1: Sự Mất Tích Bí Ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ đứng giữa căn phòng trống, tay cầm chiếc điện thoại của Lan, mắt không thể rời khỏi tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh: "Tôi không thể quay lại nữa." Những lời này lặp đi lặp lại trong tâm trí Vũ như một câu thần chú ám ảnh. Cô không hề có một cuộc gọi hay lời giải thích nào, chỉ có những dòng chữ lạnh lùng đó. Cảm giác lo lắng bắt đầu dâng lên như sóng vỗ vào bờ.

    Anh đã từng nghĩ sẽ đi cùng Lan đến cuối con đường, nhưng giờ đây, con đường đó trở nên mù mịt và đầy những câu hỏi không lời đáp. Những ngày qua, anh đã tìm kiếm, hỏi thăm bạn bè, người thân của Lan, nhưng tất cả đều không biết cô đang ở đâu. Mọi dấu vết đều đã biến mất.

    Ngày hôm đó, khi Lan nói với anh rằng cô sẽ đến một quán bói trong con hẻm nhỏ để giải tỏa những khúc mắc trong lòng, Vũ không hề ngờ rằng đó là lần cuối cùng anh thấy cô. Anh còn nhớ rất rõ, lúc Lan bước ra khỏi cửa, đôi mắt cô có vẻ xa xăm, như thể có một điều gì đó không thể nói ra.

    Anh quyết định đi đến quán bói mà Lan đã đến, hy vọng có thể tìm thấy một manh mối nào đó. Được chỉ đường bởi một người bạn của Lan, Vũ tìm thấy quán bói nằm ẩn mình trong một con hẻm nhỏ, xung quanh chỉ có một vài ngôi nhà cũ kỹ, vắng vẻ. Quán bói trông khá tồi tàn, với một cửa kính mờ đục và một biển hiệu nhỏ nhắn ghi tên "Lời bật mí rắn".

    Vũ bước vào, cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian. Mùi hương của những lá thảo mộc khô lẫn với không khí mốc meo trong quán làm anh cảm thấy ngột ngạt. Quán hoàn toàn vắng vẻ. Không có ai trong đó ngoài một chiếc bàn lớn, trên bàn đặt một bộ bài Tarot cũ kỹ, những lá bài đã phai màu theo thời gian.

    Anh tiến lại gần chiếc bàn, ánh mắt không rời khỏi bộ bài. Vũ cảm thấy một sự lôi cuốn kỳ lạ. Dù anh không biết gì về Tarot, anh vẫn không thể cưỡng lại được sự thôi thúc phải chạm vào chúng. Khi tay anh vô tình chạm vào bộ bài, một luồng sức mạnh lạnh buốt ập đến, khiến anh phải rùng mình.

    Và ngay lập tức, mọi thứ thay đổi.

    Không gian xung quanh Vũ bắt đầu vặn vẹo, như thể anh bị kéo vào một chiều không gian khác. Cảm giác như toàn bộ thế giới bên ngoài tan biến, thay vào đó là bóng tối mù mịt, nơi mà không gian và thời gian không còn ý nghĩa.

    Vũ hét lên, cố gắng giơ tay ra để tìm kiếm điểm tựa, nhưng tất cả đều vô ích. Cảm giác mất phương hướng dâng lên, và trước mắt anh, một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện. Đó là một con quỷ dữ tợn, cao lớn và có đôi mắt đỏ rực như lửa.

    "Chào mừng đến với thế giới của ta." Giọng con quỷ vang lên như một cơn gió lạnh, đầy sự kiêu hãnh.

    Vũ cố gắng bình tĩnh, nhưng trái tim anh đập mạnh. "Ngươi là ai?" anh hỏi, không thể che giấu sự sợ hãi trong giọng nói.

    Con quỷ cười khẩy. "Ta là Hắc Quái, và ta đang giam giữ người yêu của ngươi."

    Câu nói ấy như một cú đấm mạnh vào ngực Vũ. Anh loạng choạng, rồi cố gắng đứng vững. "Lan.. cô ấy đâu rồi?"

    "Cô ta đang ở đây, trong thế giới đen tối này, trải nghiệm vài nỗi đau mà ta gieo cho. Nếu ngươi muốn cứu cô ấy, rất dễ thôi, ta chỉ cần ngươi đi tìm bà lão phù thủy cho ta." Hắc Quái nói, đôi mắt đỏ của nó lóe lên sự thách thức. "Bà ta đã dùng bộ bài Tarot để nhốt ta vào đây. Ngươi sẽ phải tìm bà ta và bắt bà ta phải thả ta ra ngay. Nếu ngươi làm được điều đó, ta sẽ thả cô gái của ngươi."

    Vũ cảm thấy như tất cả mọi thứ sụp đổ dưới chân anh. Mọi hy vọng bỗng chốc vụt tắt. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Anh phải cứu Lan.

    "Ngươi không được làm hại cô ấy." Vũ hỏi, giọng cứng lại.

    Con quỷ nhếch mép. "Đi tìm bà lão đi. Nhưng nhớ kỹ, ngươi không nắm quyền chủ động, nếu ngươi làm mất sự kiên nhẫn của ta thì ta cũng không sợ có thêm con rối mới bầu bạn bên cạnh. Đừng bao giờ quên, nếu ngươi thất bại, cô gái của ngươi sẽ mãi mãi là của ta."

    Một cơn gió lạnh thổi qua, và thế giới kỳ lạ này bắt đầu tan biến. Vũ ngã quỵ xuống, nhưng không lâu sau, anh thấy mình đã trở lại quán bói, đứng giữa không gian trống rỗng, chỉ có bộ bài Tarot cũ trên bàn.

    Vũ nhìn vào bộ bài với một cảm giác nặng trĩu trong lòng. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng anh biết một điều chắc chắn: Anh phải tìm ra bà lão và cứu Lan bằng mọi giá.
     
  3. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 2: Quán Bói Mờ Ảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ đứng trước cánh cửa quán bói, đôi tay nắm chặt lấy chiếc chìa khóa nhỏ mà anh vừa nhận được từ người bạn của Lan. Quán bói này nằm sâu trong con hẻm nhỏ, lẩn khuất giữa những ngôi nhà cũ kĩ, nơi mà ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu tới. Cánh cửa gỗ nặng nề, đã sờn cũ theo thời gian, nhưng lại không hề có bất kỳ dấu hiệu gì về sự mời gọi. Nó chỉ đứng đó, như một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác mà không ai biết rõ.

    Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi sự lo lắng đang dâng lên trong lòng. Anh đã đi khắp nơi tìm kiếm Lan, nhưng đây mới chính là nơi cô đã đến trước khi biến mất một cách bí ẩn. Câu chuyện của cô về quán bói này, về một bà lão kỳ quái và một bộ bài Tarot huyền bí, giờ đây lại bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí anh, không thể gạt bỏ. Anh phải tìm hiểu thêm, dù chỉ là một manh mối nhỏ, để có thể tìm ra Lan.

    Cánh cửa quán mở ra với một tiếng cọt kẹt, lạch cạch như một lời cảnh báo. Khi Vũ bước vào, cảm giác đầu tiên anh nhận được là một không gian lạnh lẽo và tĩnh mịch. Ánh sáng mờ nhạt từ một ngọn đèn treo trên trần, chiếu sáng một góc tối trong phòng. Mùi ẩm mốc và hơi hương của những lá thảo mộc khô như thấm vào không khí, khiến anh cảm thấy ngột ngạt.

    Quán không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống. Không gian như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Không có ai ngồi chờ đợi, không có tiếng động nào. Cảm giác trống vắng này khiến Vũ cảm thấy như mình là người duy nhất còn lại trong một thế giới bị lãng quên.

    Anh đi vào giữa quán, ánh mắt lướt qua những bức tranh cổ treo trên tường, những chiếc bình gốm cũ đặt trên kệ, nhưng chẳng có gì đặc biệt. Mọi thứ đều nhạt nhòa và mờ ảo, như thể thời gian ở đây đã ngừng trôi. Nhưng rồi, Vũ chợt dừng lại khi nhìn thấy một chiếc bàn gỗ lớn nằm ở góc phòng, trên đó là một bộ bài Tarot cũ kỹ. Những lá bài được xếp gọn gàng, nhưng mặt sau của chúng đã bị bạc màu theo thời gian, những đường nét hoa văn tinh xảo đã mờ dần, như thể chúng đã chứng kiến vô số câu chuyện, vô số số phận.

    Lúc này, một sự tò mò mãnh liệt trỗi dậy trong Vũ. Anh không biết gì về Tarot, nhưng sự huyền bí của bộ bài này khiến anh không thể rời mắt khỏi nó. Anh bước lại gần, tay khẽ chạm vào chiếc bàn. Ngay lập tức, một cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ bàn tay anh, như một thứ năng lượng vô hình thấm vào cơ thể. Vũ rùng mình, nhưng vẫn không thể dừng lại. Anh nhẹ nhàng nhấc bộ bài lên, rồi đặt nó trở lại vị trí ban đầu.

    Vừa khi anh làm vậy, một luồng sức mạnh khủng khiếp xộc thẳng vào người Vũ. Cảm giác như có một sức mạnh vô hình kéo anh đi, như thể anh đang bị hút vào một lỗ hổng không gian. Không gian xung quanh anh bắt đầu biến dạng, trở nên mờ ảo và vặn vẹo. Mọi thứ trong quán bói nhòa đi, như thể bị nuốt chửng vào một bóng tối vô tận. Tiếng gió thổi mạnh trong không gian vắng lặng, còn bàn tay Vũ bị co rút lại, không thể cử động.

    Anh cố gắng hét lên, nhưng âm thanh của mình bị nuốt chửng bởi bóng tối dày đặc. Đôi mắt anh mờ đi, không thể nhìn thấy gì ngoài một màn đen tối vô hình, bao phủ lấy anh từ mọi phía. Anh cảm thấy cơ thể mình bị đẩy lên cao, rồi vội vàng bị kéo ngược xuống như một cơn lốc xoáy. Tất cả mọi thứ xung quanh trở thành một vòng xoáy hỗn loạn, như thể cả thế giới đang tan vỡ.

    Vũ không còn cảm giác thời gian nữa, chỉ biết rằng anh bị kéo đi xa khỏi thực tại, xa khỏi nơi mà anh đã bước vào. Một cảm giác trống rỗng, lạ lẫm, bao trùm lấy anh. Đầu óc anh quay cuồng, thân thể rã rời. Anh chỉ có thể thở dốc, cố gắng chống chọi lại cảm giác choáng váng.

    Rồi, khi mọi thứ dừng lại, Vũ ngã quỵ xuống một mặt đất lạnh lẽo. Anh không thể hiểu điều gì vừa xảy ra, nhưng một thứ gì đó nặng nề, u ám bao trùm lấy anh. Anh đứng dậy, nhưng cơ thể như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình.

    Anh nhìn quanh, và rồi nhận ra mình không còn ở trong quán bói nữa. Xung quanh là một không gian đen tối, như bị kẹt trong một chiều không gian vô định. Mặt đất dưới chân anh lạnh buốt, những bóng tối kỳ lạ uốn lượn quanh anh, tạo nên một cảm giác như thể không gian đang thay đổi liên tục, vặn vẹo theo một cách mà anh không thể hiểu nổi.

    Đột nhiên, một tiếng cười vang lên, gầm lên trong bóng tối. Tiếng cười ấy không phải của con người, mà là một âm thanh khô khốc, lạnh lẽo, đầy ám ảnh. Một hình bóng lớn dần hiện lên từ bóng tối.

    Vũ chưa kịp phản ứng thì một con quỷ khổng lồ, với làn da xám đen, đôi mắt đỏ rực, và những chiếc vuốt sắc nhọn vươn ra từ bóng tối. Nó nhìn anh chằm chằm, và trong giây phút ấy, Vũ hiểu rằng tất cả những gì anh đang trải qua không phải là ảo giác. Đây là một thế giới khác – một thế giới mà anh chưa bao giờ tưởng tượng.

    "Chào mừng đến với thế giới của ta," giọng con quỷ vang lên, lạnh lùng và đầy khinh miệt. "Ngươi đã bước vào đây vì một lý do, phải không? Ngươi muốn tìm người yêu của mình, đúng không?"

    Vũ đứng thẳng người, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh không thể quay lại, không thể bỏ cuộc. Nhưng câu hỏi duy nhất anh có lúc này là: Lan đang ở đâu?

    Con quỷ khẽ cười, đôi mắt đỏ rực như lửa cháy. "Cô ấy đang ở đây. Và nếu ngươi muốn cô ấy trở lại, ngươi phải làm theo những gì ta yêu cầu."
     
  4. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 3: Thế Giới Bên Trong Bộ Bài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ không thể tin vào những gì đang xảy ra. Không gian quanh anh đang thay đổi, kéo theo mọi cảm giác của sự sống, sự hiện diện của một thế giới mà anh chưa từng biết đến. Những cơn gió nhẹ khẽ thổi qua nhưng không mang theo một âm thanh nào, không có tiếng lá cây xào xạc hay tiếng động gì từ sự sống. Chỉ có bóng tối bao trùm tất cả, trôi dần vào những vách tường vô hình mà anh không thể nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được rõ ràng.

    Anh cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân như bị giam cầm trong một sức mạnh vô hình. Mắt anh không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen ngập tràn. Cảm giác bức bối, tăm tối khiến anh khó thở, như thể không gian này đang siết chặt lấy anh từng chút một. Tim Vũ đập mạnh, anh quay cuồng trong những suy nghĩ hỗn loạn. Chỗ này không phải là thế giới anh biết. Anh không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

    Từ trong bóng tối, một tiếng bước chân vang lên, chậm rãi, đều đặn. Âm thanh ấy càng lúc càng gần. Vũ không thể nhìn thấy người đó, nhưng anh có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang tiến lại gần, một sự hiện diện đầy đe dọa. Rồi, ngay khi anh quay lại, một hình bóng to lớn xuất hiện từ bóng tối, bóng đen bao phủ lấy nó.

    Con quỷ mà Vũ thấy không giống bất kỳ con quái vật nào trong những câu chuyện mà anh từng nghe. Nó cao lớn, thân hình vạm vỡ với làn da xám đen và đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa. Mái tóc nó dài và rối như đám cỏ hoang trong những khu rừng sâu, những chiếc vuốt dài nhọn hoắt chìa ra từ những ngón tay. Cánh tay con quỷ dài đến mức có thể vươn tới bất kỳ điểm nào trong không gian mờ ảo này.

    Vũ cảm thấy một nỗi sợ hãi mãnh liệt trào lên trong lòng, nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững, cố gắng thở đều. Anh chưa từng đối mặt với điều gì khủng khiếp như thế này, nhưng trong lòng anh vẫn có một động lực không thể tắt: Lan . Anh không thể dừng lại. Anh phải tiếp tục.

    Con quỷ bước đến gần hơn, nó cúi xuống, ánh mắt đỏ như lửa của nó nhìn chằm chằm vào Vũ. Một tiếng cười khủng khiếp, khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng. Tiếng cười ấy lạnh lẽo như cơn gió buốt, làm Vũ sởn gai ốc.

    "Ngươi là ai?" Vũ hỏi, giọng run rẩy.

    Con quỷ hít một hơi dài, rồi nó đáp lại, giọng nói vang vọng trong không gian trống rỗng:

    "Ta là Hắc Quái, kẻ bị giam cầm trong bộ bài Tarot mà ngươi đã chạm vào. Ngươi đã vào đây, vào thế giới của ta, để cứu người yêu của mình phải không?"

    Vũ gật đầu, dù sợ hãi nhưng anh vẫn giữ vững quyết tâm:

    "Đúng vậy. Lan của tôi.. Cô ấy đâu? Cô ấy đang ở đâu?"

    Hắc Quái nở một nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đỏ như lửa của nó trở nên sáng rực. "Ngươi muốn cứu cô ta à? Vậy thì, ngươi phải làm theo yêu cầu của ta."

    Vũ cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên, nhưng anh không thể bỏ cuộc. Lan đã bị bắt cóc, và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

    "Yêu cầu gì? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cô ấy được tự do."

    Con quỷ khẽ cười khùng khục, đôi mắt nó lóe lên như muốn đốt cháy cả không gian.

    "Ta bị giam cầm trong bộ bài Tarot này từ lâu lắm rồi, do một bà lão phù thủy sử dụng sức mạnh của nó để giam giữ ta. Nhưng bà lão đã không giữ lời hứa thả ta ra sau khi dùng bộ bài này để xem bói cho vô số người. Và giờ, ngươi phải làm một việc cho ta."

    Vũ nghe mà cảm thấy hoang mang. "Bà lão.. bà ta đã giam cầm ngươi trong này sao? Và tại sao lại là tôi? Tôi có thể làm gì được?"

    Hắc Quái không trả lời ngay mà chỉ cười khẩy, rồi tiếp tục:

    "Ngươi sẽ phải tìm bà lão, hoặc ít nhất là tìm người kế thừa của bà ta. Ta muốn ngươi đưa bộ bài Tarot trở lại tay người đó, và thuyết phục họ thả ta ra. Nếu ngươi làm được, ta sẽ thả cô gái của ngươi ra. Nhưng nếu ngươi thất bại, cô ta sẽ mãi mãi ở đây, trong thế giới này, vĩnh viễn không bao giờ trở lại."

    Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng Vũ. Anh không biết liệu có phải là thật hay không, nhưng anh không thể để sự nghi ngờ chiếm lấy mình. Lan đang ở đâu đó trong thế giới này, và con quỷ kia có quyền năng đủ mạnh để khiến cô không thể thoát ra. Vũ không có thời gian để suy nghĩ thêm. Anh phải hành động, và phải hành động nhanh chóng.

    "Còn nếu tôi không thể thuyết phục người đó?" Vũ hỏi, giọng nghiêm túc.

    "Thì cô ta sẽ ở lại đây mãi mãi, như một con rối trong tay ta," Hắc Quái đáp, giọng vang vọng khắp không gian. "Ngươi không muốn thấy người yêu của mình trở thành một phần của thế giới này, phải không?"

    Vũ đứng lặng, cảm giác như cả thế giới đang dồn ép lên vai anh. Anh phải làm gì bây giờ? Anh phải quay lại thế giới thực, tìm người bà lão, hoặc tìm cháu gái của bà ta, như con quỷ đã nói. Nhưng liệu anh có thể cứu Lan hay không? Điều đó phụ thuộc vào những gì anh sẽ làm trong những ngày tới.

    Hắc Quái lại tiến thêm một bước gần, nụ cười gian xảo vẫn còn trên khuôn mặt quái dị của nó.

    "Ngươi đã có quyết định chưa? Hãy nhớ, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa. Nếu ngươi thất bại, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu."

    Vũ hít một hơi thật sâu, rồi ánh mắt anh cứng rắn lại. Anh không thể lùi bước. Anh phải đi tìm bà lão, hoặc tìm cháu gái bà ta. Dù có thế nào đi chăng nữa, Vũ sẽ không từ bỏ. Anh phải cứu Lan.

    ==>> Đăng Ký <<== Và Nhận Ngay 300 xu thưởng (với các tài khoản đăng ký qua đường Link này và đã xác thực email)
     
  5. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 4: Cuộc Tìm Kiếm Bà Lão Phù Thủy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ không thể đứng yên. Cái cảm giác lạnh toát trong lòng khi rời khỏi thế giới đen tối của bộ bài vẫn còn đeo bám anh như một cơn ác mộng chưa dứt. Thế giới thực bây giờ đối với anh dường như chẳng có gì chắc chắn. Lan vẫn đang bị giam cầm trong một không gian đầy bóng tối, trong khi anh lại phải đối mặt với một nhiệm vụ gần như bất khả thi: Tìm ra bà lão phù thủy, người đã sử dụng bộ bài Tarot để giam giữ Hắc Quái.

    Anh rời khỏi quán bói, đôi chân vô thức đưa anh đi qua những con phố quen thuộc. Nhưng mọi thứ bây giờ trở nên xa lạ. Quán cà phê, những tòa nhà, những con người đi qua lại đều giống như những hình bóng mờ nhạt trong một giấc mơ. Vũ cảm nhận được sự cô đơn lạ lùng, một cảm giác trống rỗng khi không biết phải bắt đầu từ đâu.

    Anh nhớ lại những gì Lan từng kể về bà lão phù thủy. Bà sống ở một ngôi nhà nhỏ trong một khu phố xa xôi, nơi mà nhiều người tin rằng bà có khả năng huyền bí. Những lần đi chơi với Lan, họ đã đi ngang qua đó một vài lần, nhưng Vũ chưa bao giờ chú ý thật sự. Bây giờ, trong hoàn cảnh này, những chi tiết nhỏ nhất trở thành manh mối quý giá. Anh phải tìm ra bà lão, dù cho bất kỳ giá nào.

    Vũ bắt đầu cuộc tìm kiếm bằng cách hỏi thăm những người trong khu phố mà Lan từng nói đến. Anh đi từ ngôi nhà này sang ngôi nhà khác, nhưng không ai có thể cung cấp cho anh bất kỳ thông tin gì về bà lão. Những câu trả lời đều là những cái lắc đầu, những ánh mắt dò hỏi, như thể mọi người đều biết nhưng không muốn nói.

    Từ sáng đến chiều, Vũ đã hỏi thăm cả trăm người mà vẫn không có kết quả. Mọi ngóc ngách trong khu phố này dường như đều đã bị kiểm soát bởi sự im lặng, như thể bà lão chưa bao giờ tồn tại. Sự mệt mỏi và tuyệt vọng dần dâng lên trong lòng Vũ, nhưng anh không thể dừng lại. Anh biết nếu dừng lại, Lan sẽ không bao giờ được cứu.

    Tối đến, khi ánh sáng dần yếu đi, Vũ tìm đến một quán ăn nhỏ mà trước đây Lan từng đưa anh đến. Đây là một nơi yên tĩnh, ít người qua lại, nơi mà cả hai thường ngồi lại trò chuyện về mọi thứ trong cuộc sống. Anh hy vọng sẽ tìm thấy một manh mối nào đó ở đây.

    Vũ bước vào quán, ánh đèn vàng mờ ảo phủ xuống không gian, tạo nên một cảm giác hoài cổ. Quán vắng vẻ, chỉ có vài khách ngồi lặng im trong góc. Vũ ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, đưa tay lên xoa thái dương, cố gắng xua đi cơn đau nhức từ những giờ phút căng thẳng. Anh gọi một tách cà phê, không phải vì thèm uống, mà chỉ để cho mình một lý do để ngồi yên, tập trung suy nghĩ.

    Chợt, từ chiếc gương lớn treo trên tường đối diện, một bóng hình quen thuộc thu hút ánh mắt Vũ. Đó là một người phụ nữ già, tóc bạc trắng, đôi mắt sắc bén như đã trải qua vô vàn thăng trầm. Bà lão này mặc một bộ đồ đơn giản nhưng có nét gì đó kỳ bí, như thể bà ta biết những thứ mà người khác không thể biết.

    Vũ đứng dậy ngay lập tức, không kịp suy nghĩ nhiều. Anh bước đến gần bà, nhưng khi anh nhìn kỹ, bà lão ấy lại không ở đó nữa. Mọi thứ trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Vũ, một nỗi sợ hãi bất an ập đến. Anh không thể hiểu nổi tại sao hình bóng của bà lão lại xuất hiện trong gương, và tại sao bà lại biến mất chỉ trong chớp mắt.

    "Anh ổn chứ?" Một giọng nói dịu dàng từ phía sau lưng vang lên. Vũ quay lại, và một người phục vụ quán đứng đó, nhìn anh với ánh mắt lo lắng. Cô gái này là người mà Lan thường xuyên trò chuyện khi đến đây. Cô ta nhìn anh chăm chú, có vẻ như nhận ra sự bất ổn trong Vũ.

    "À.. tôi ổn," Vũ đáp, giọng hơi khàn.

    "Anh đang tìm ai à?" Cô gái hỏi tiếp.

    Vũ ngập ngừng, rồi lắc đầu. "Tôi chỉ đang tìm hiểu về một người.. một bà lão sống trong khu phố này. Cô có biết bà ấy không?"

    Cô gái nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Bà ấy không sống ở đây nữa. Bà ta đã chuyển đi khá lâu rồi. Tôi nghe nói là bà đã mất cách đây vài tháng.. Một số người vẫn đồn đại rằng bà có khả năng huyền bí, nhưng tôi không biết gì thêm."

    Vũ ngạc nhiên, tim anh đập mạnh khi nghe thấy thông tin này. Bà lão đã mất từ vài tháng trước, vậy còn bộ bài Tarot thì sao? Nếu bà lão đã chết, ai sẽ là người kế thừa sức mạnh đó? Liệu có phải người nào đó đã tiếp tục sử dụng bộ bài để tạo ra những thảm họa này?

    "Cảm ơn cô," Vũ nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cô có thể cho tôi biết thêm về nơi bà lão sống trước khi chuyển đi không?"

    Cô gái suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bà ấy sống trong một ngôi nhà nhỏ ở cuối con hẻm gần đây, nhưng tôi không chắc là bà vẫn còn ở đó."

    Vũ nhanh chóng đứng dậy, cảm ơn cô và chạy vội ra khỏi quán. Con hẻm mà cô gái chỉ có lẽ là điểm đến tiếp theo trong cuộc hành trình tìm kiếm của anh. Mọi thứ vẫn còn mơ hồ, nhưng Vũ không có thời gian để nghi ngờ. Lan đang ở đâu đó, và anh phải tìm bà lão-hoặc người kế thừa của bà ta-bằng mọi giá.

    Khi Vũ đến con hẻm, trời đã tối hẳn. Những ngôi nhà nằm san sát nhau, ánh đèn vàng le lói phát ra từ cửa sổ, tạo nên không gian vừa huyền bí lại vừa u ám. Anh đi dọc theo con hẻm, mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn dắt anh đến ngôi nhà của bà lão.

    Cuối con hẻm, Vũ thấy một ngôi nhà nhỏ, cổ kính. Cánh cửa gỗ cũ kỹ gần như đã mục nát, nhưng vẫn còn vững chãi, đứng yên như đang giữ lại những bí mật của quá khứ. Vũ tiến lại gần, đôi tay anh run lên khi đặt tay lên nắm cửa. Anh biết, phía sau cánh cửa này có thể là đáp án cho tất cả những gì anh đang tìm kiếm.

    Anh hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
     
  6. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 5: Khám Phá Sự Thật Về Bà Lão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ đứng trước ngôi nhà nhỏ của bà lão phù thủy, lòng đầy rối bời. Cánh cửa cũ kỹ mở ra trước mắt anh như một lời mời gọi, nhưng khi bước vào, không gian trong nhà lại khiến anh cảm thấy lạnh lẽo. Căn nhà không giống những ngôi nhà bình thường khác, mà mang một nét u ám, đầy những đồ vật cổ xưa, những bức tranh kỳ quái treo trên tường và ánh đèn mờ nhạt.

    Anh bước sâu vào trong, nơi có những chiếc tủ gỗ đầy sách vở, những chiếc bình sứ lạ mắt và những vật dụng kỳ bí không thể nhận diện. Mỗi bước đi của Vũ vang lên những âm thanh khẽ khàng, như thể không gian này đang chìm trong một lớp bụi thời gian. Anh cảm nhận rõ sự lạnh lẽo bao quanh mình, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dù có sự hiện diện của rất nhiều đồ vật cổ xưa, nhưng dường như không có ai ở đây.

    Vũ bước đến chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng, nơi đặt một bộ bài Tarot cũ kỹ, tương tự bộ bài mà anh đã thấy trong quán bói. Đó là một bộ bài đã rất mòn, với các lá bài đã ngả màu theo thời gian. Những lá bài như vẫn còn ẩn chứa một nguồn sức mạnh nào đó, một điều gì đó khiến Vũ không thể rời mắt khỏi chúng.

    Khi Vũ đang mải mê ngắm nhìn bộ bài, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau lưng anh: "Cậu tìm gì ở đây?"

    Vũ giật mình quay lại, và trước mặt anh là một người phụ nữ già, khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt sáng như lửa. Cô ta không có vẻ gì là đáng sợ, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ ở cách nhìn của bà ta, khiến Vũ không thể rời mắt. Bà lão đứng đó, như một bóng ma vừa từ quá khứ trở lại.

    "Bà.. là ai?" Vũ hỏi, giọng lạc đi vì ngạc nhiên.

    "Ta là người từng biết bà lão phù thủy mà cậu đang tìm kiếm," bà lão đáp, đôi mắt vẫn không rời khỏi Vũ. "Nhưng nếu cậu muốn biết về bà ấy, cậu phải hiểu rằng không phải mọi sự thật đều dễ dàng đối diện."

    Vũ cảm thấy trái tim mình đập mạnh. "Bà biết về bà ấy sao?" Anh cố kiềm chế sự hồi hộp trong giọng nói. "Bà lão đã đi đâu? Tại sao bà ấy lại chết?"

    Bà lão mỉm cười một cách kỳ quái, ánh mắt lấp lánh một sự hiểu biết sâu sắc. "Bà ấy chết từ tháng trước," bà ta nói, giọng điềm tĩnh. "Cái chết của bà ấy không phải là chuyện bất ngờ, vì bà lão đã sống quá lâu với những bí mật mà chính bà cũng không thể kiểm soát được nữa. Nhưng bộ bài Tarot, bộ bài ấy vẫn còn tồn tại. Và nếu cậu muốn biết thêm, cậu cần phải nghe lời cảnh báo của ta."

    "Cảnh báo? Vậy bà lão đã để lại gì cho tôi?" Vũ hỏi, không thể giấu được sự lo lắng trong giọng nói.

    Bà lão già cười khẽ, rồi từ từ bước đến bàn, nơi bộ bài Tarot đang nằm. Bà ta đặt tay lên bộ bài, ngón tay gầy guộc lướt qua từng lá bài, như thể đang tìm kiếm điều gì đó. "Bà lão phù thủy này, trước khi qua đời, đã để lại một di nguyện rất đặc biệt. Bộ bài Tarot này không chỉ là công cụ bói toán. Nó là một cánh cổng, một cánh cổng giữa thế giới thực và thế giới khác-nơi những thế lực đen tối bị giam giữ."

    Vũ nín thở, cố gắng hiểu ý bà lão. "Thế giới khác? Những thế lực đen tối là gì?"

    Bà lão quay lại, ánh mắt thâm trầm, như thể đang nhìn thấu tận đáy lòng Vũ. "Cậu không thể hiểu hết ngay lập tức. Nhưng những gì cậu đang tìm kiếm, không phải là điều dễ dàng. Bộ bài này không chỉ giúp bà lão xem bói, mà còn nhốt một con quỷ-Hắc Quái. Một sinh vật mà bà lão đã vô tình giam giữ khi sử dụng bộ bài. Và khi bà ấy qua đời, bộ bài lại rơi vào tay người kế thừa."

    "Người kế thừa?" Vũ ngạc nhiên. "Vậy người đó là ai?"

    Bà lão già hạ thấp giọng, như thể sợ có ai đó nghe thấy: "Chính là cháu gái của bà lão. Một cô gái trẻ, Quỳnh. Bà lão đã truyền lại bộ bài cho cô ấy trước khi qua đời. Quỳnh không biết hết những gì bà lão đã làm, nhưng cô ấy đang tiếp tục sử dụng bộ bài này mà không hề hay biết sức mạnh tàn khốc mà nó chứa đựng."

    "Vậy.. làm thế nào để tôi giải cứu Lan?" Vũ hỏi, lòng anh quặn thắt. Anh không còn thời gian để chần chừ nữa, anh phải cứu Lan ngay lập tức.

    Bà lão nhìn Vũ với ánh mắt đầy suy tư: "Giải cứu cô ấy không phải là chuyện dễ dàng. Để cứu Lan, cậu sẽ phải đối mặt với những thử thách mà bộ bài này mang lại. Cậu cần phải tìm cách thuyết phục Quỳnh thả Hắc Quái ra khỏi bộ bài, nhưng có một điều rất quan trọng: Nếu cậu không làm đúng như yêu cầu, không những Lan không được cứu mà chính cậu cũng sẽ bị cuốn vào thế giới của bộ bài này mãi mãi."

    Vũ cảm thấy một sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng. Anh không thể để Lan rơi vào số phận như vậy. Anh phải làm mọi thứ để cứu cô ấy, dù có phải đối mặt với hiểm nguy.

    "Cảm ơn bà" Vũ nói với bà lão.

    "Bà đã giúp tôi rất nhiều rồi."

    Bà lão chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy ẩn ý: "Chúc cậu may mắn. Nhưng nhớ rằng, không phải mọi sự thật đều đẹp đẽ, và đôi khi những lựa chọn chúng ta đưa ra sẽ có hậu quả mà chúng ta không thể lường trước."

    Vũ rời khỏi ngôi nhà nhỏ, cảm giác hoang mang và sợ hãi cứ quấn lấy anh. Anh biết rằng mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc hành trình này, và bất kỳ quyết định nào anh đưa ra cũng có thể thay đổi số phận của Lan và chính anh.
     
  7. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ đứng trước ngôi nhà của bà lão phù thủy, cảm giác vừa hồi hộp vừa bất an. Mái ngói đã cũ, tường gạch sờn màu, tạo cảm giác như thời gian dường như đã ngừng trôi tại đây. Mặc dù bà lão đã qua đời từ tháng trước, nhưng bộ bài Tarot mà bà để lại vẫn tiếp tục tồn tại, và Vũ biết rằng anh phải gặp được người kế thừa – Quỳnh, cháu gái bà lão.

    Anh hít một hơi thật sâu, rồi bước vào trong sân. Đầu tiên, anh nhận thấy một khu vườn nhỏ, nơi các loại cây dại mọc lộn xộn, những bông hoa đã phai màu, nhưng vẫn không kìm nổi sức sống yếu ớt. Một cánh cửa gỗ mỏng manh, không khép hẳn, dẫn anh vào bên trong.

    Không gian trong ngôi nhà dường như vẫn giữ nguyên dấu ấn của bà lão. Mùi mực cũ, hương thảo dược và một chút hương khói từ những nén hương còn sót lại làm không gian trở nên huyền bí, đầy sự tĩnh lặng. Bước vào phòng khách, Vũ ngạc nhiên khi thấy một cô gái trẻ, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, đang ngồi ở bàn. Cô ấy có một vẻ đẹp thanh thoát, mái tóc dài đen mượt buông lơi, đôi mắt sáng như ngọc, nhưng lại có nét gì đó hơi lạnh lùng, xa cách. Cô gái ấy là Quỳnh, cháu gái của bà lão.

    Quỳnh ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân của Vũ, ánh mắt cô không hề bất ngờ, chỉ có một chút ngạc nhiên. "Anh đến tìm tôi sao?" Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảnh giác.

    Vũ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi nghe nói bà lão đã qua đời và bạn là người tiếp nhận bộ bài Tarot. Tôi có một vài câu hỏi liên quan đến bà ấy."

    Quỳnh im lặng trong một lúc, rồi khẽ mỉm cười, nhưng không có vẻ gì là vui vẻ. "Bà tôi.. đã để lại bộ bài đó cho tôi. Trước khi qua đời, bà ấy đã dặn tôi phải tiếp tục sử dụng nó. Bộ bài ấy đã giúp bà ấy nhiều trong suốt cuộc đời. Nhưng có lẽ anh không đến đây chỉ để hỏi về bộ bài, đúng không?"

    Vũ bỗng cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu. Anh không thể nói ra tất cả những nghi ngờ trong lòng, nhưng anh biết rõ rằng bộ bài Tarot mà Quỳnh đang giữ là một phần của câu chuyện mà anh phải giải mã để cứu Lan. "Lan, bạn gái tôi.. Cô ấy đã mất tích sau khi đến quán bói của bà lão. Tôi.. tôi cần phải biết thêm về bộ bài này. Nó có thể giúp tôi cứu cô ấy không?"

    Quỳnh không tỏ ra ngạc nhiên trước câu hỏi của Vũ, nhưng ánh mắt cô gái này như đượm buồn. Cô đặt bộ bài Tarot lên bàn và đưa tay vuốt nhẹ lên các lá bài. "Bà tôi từng nói với tôi rằng bộ bài này không chỉ là công cụ xem bói, nó còn là cánh cổng giữa thế giới này và một nơi khác. Một nơi mà bà ấy đã từng đối mặt với những thứ không thể kiểm soát." Quỳnh ngừng lại, đôi mắt cô rực lên những tia sáng kỳ lạ, như thể đang chìm trong những suy tư không thể nói thành lời.

    Vũ cảm thấy một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. "Một nơi khác?" Anh hỏi, lặp lại lời của Quỳnh. "Bạn đang nói về thế giới mà bà lão đã nhốt Hắc Quái vào đó?"

    Quỳnh không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn vào bộ bài Tarot. Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi và tiếng gió rít qua khe cửa. Cuối cùng, Quỳnh cất giọng, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Bà tôi đã sử dụng bộ bài này trong suốt cả cuộc đời. Bà ấy nói rằng bộ bài có thể giúp con người tìm kiếm sự thật, thậm chí là đi qua những giới hạn của thời gian và không gian. Nhưng bà ấy cũng cảnh báo tôi về một điều quan trọng: Nếu không cẩn thận, bộ bài này có thể mở ra những điều không thể tưởng tượng được."

    Vũ chớp mắt, không biết phải nói gì. Anh đã nghe bà lão cảnh báo về những thử thách nguy hiểm của bộ bài, nhưng không ngờ nó lại có thể giam cầm một sinh vật khủng khiếp như Hắc Quái. Và giờ, Quỳnh cũng xác nhận rằng bộ bài không chỉ là một công cụ bói toán thông thường.

    "Vậy tại sao bạn lại tiếp tục sử dụng bộ bài này?" Vũ hỏi, không thể che giấu sự hoài nghi trong giọng nói. "Cô có hiểu hết sức mạnh của nó không? Có thể bộ bài này đã làm hại Lan."

    Quỳnh mỉm cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt cô lại hiện lên một tia đau buồn. "Tôi không thể từ bỏ nó, anh biết không? Bà tôi đã giao nó cho tôi với niềm tin rằng tôi có thể tiếp tục giúp đỡ mọi người. Nhưng tôi không biết.. liệu tôi có thể kiểm soát được nó không. Những gì tôi biết là, nếu không sử dụng bộ bài này đúng cách, mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát."

    Vũ nhìn vào bộ bài trên bàn, lòng anh như bị kéo vào một cơn lốc xoáy hỗn loạn. Anh cảm nhận được một sức mạnh đen tối và đầy nguy hiểm toát ra từ bộ bài. Nhưng điều quan trọng hơn cả là Lan, người mà anh phải cứu. "Cô không thể cứ giữ bộ bài này mãi. Lan.. cô ấy đang bị giam giữ trong thế giới của bộ bài. Tôi cần cô giúp tôi giải cứu cô ấy."

    Quỳnh ngẩng lên, ánh mắt cô rực lên một quyết tâm mới. "Tôi không biết cách làm điều đó, nhưng tôi sẽ giúp anh. Tôi không muốn bà tôi mãi mãi để lại một thứ như thế này cho thế giới. Chúng ta phải tìm cách giải thoát Hắc Quái và giải cứu Lan."

    Vũ nhìn Quỳnh, lòng anh tràn đầy hy vọng. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để anh cứu được Lan. Nhưng anh cũng biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Bộ bài Tarot không chỉ chứa đựng những bí mật sâu kín mà còn là một cánh cổng không thể lường trước được.

    "Cảm ơn cô," Vũ nói, giọng anh đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ làm tất cả để cứu cô ấy. Không có gì có thể ngừng lại được."

    Quỳnh gật đầu, đôi mắt sáng ngời như thể cô đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.
     
  8. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Khi màn đêm buông xuống, Vũ và Quỳnh ngồi cạnh nhau trong phòng khách của ngôi nhà bà lão. Ánh đèn yếu ớt từ chiếc đèn dầu không đủ xua tan sự nặng nề của không gian. Quỳnh mở bộ bài Tarot ra trước mặt, những lá bài cũ kĩ nằm yên tĩnh như đang chờ đợi điều gì đó. Vũ ngồi im, ánh mắt dán chặt vào những lá bài đó. Anh biết rằng tất cả những gì anh cần làm lúc này là giải mã được bí mật mà bộ bài này giấu kín.

    Quỳnh vuốt nhẹ các lá bài như thể chúng còn sống, những ngón tay cô di chuyển từ từ qua từng lá bài như đang dần kết nối với một thế giới xa xôi nào đó. "Bộ bài này," Quỳnh bắt đầu nói, giọng cô trầm xuống, "không phải là một bộ bài bói tầm thường. Nó được tạo ra từ những phép thuật cổ xưa, một thứ không ai có thể hiểu hết được."

    Vũ nhìn vào bộ bài, ánh sáng mờ mờ làm nổi bật những đường nét kỳ lạ trên các lá bài. "Nó có thể mở cánh cổng giữa các thế giới?" Vũ lặp lại câu nói của Quỳnh, giọng anh đầy sự tò mò.

    Quỳnh gật đầu, ánh mắt cô dần trở nên xa xăm, như thể đang nhìn thấy điều gì đó phía xa vời. "Đúng. Bộ bài này có khả năng mở ra những lối đi giữa các thế giới song song. Nó có thể đưa người ta đến nơi mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Nhưng điều đáng sợ là khi một cánh cổng được mở ra, chúng ta không thể biết được điều gì sẽ đi qua."

    Vũ im lặng, lòng anh dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Anh không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra với Lan – cô đã bị cuốn vào thế giới của bộ bài, bị giam cầm bởi con quỷ Hắc Quái. Và giờ anh biết rằng, nếu không giải quyết được nguồn gốc của bộ bài này, anh sẽ không thể cứu cô.

    "Vậy tại sao bà lão lại không thả Hắc Quái ra sau khi sử dụng bộ bài?" Vũ hỏi, cố gắng hiểu thêm về những bí mật xung quanh bộ bài này.

    Quỳnh thở dài, ánh mắt cô buồn bã. "Bà tôi đã hứa sẽ thả nó ra sau một thời gian. Nhưng bà ấy không giữ lời. Bộ bài này có một sức mạnh mà bà ấy không thể kiểm soát. Hắc Quái không phải là một con quỷ thông thường. Nó là một sinh vật cổ xưa, mạnh mẽ đến mức mà ngay cả bà tôi cũng không thể tưởng tượng được khi bà ấy quyết định giam nó lại."

    Vũ nhíu mày. "Bà ấy không giữ lời hứa.. vậy có phải bà ấy đã lợi dụng sức mạnh của bộ bài để thỏa mãn tham vọng cá nhân không? Để tiếp tục sử dụng bộ bài giúp bà ấy xem bói, lấy quyền lực từ đó?"

    Quỳnh khẽ gật đầu, đôi mắt cô đầy vẻ đau đớn. "Đúng vậy. Bà tôi đã bị bộ bài cuốn hút, và sau đó bà ấy không còn nghĩ đến việc thả Hắc Quái ra nữa. Bà ấy tiếp tục dùng nó để làm việc, không chỉ cho những người xung quanh mà còn để giúp bản thân bà ấy có được quyền lực, sự giàu có và danh tiếng."

    Vũ cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên trong lòng. Anh không thể tin được rằng bà lão lại lợi dụng sức mạnh của bộ bài để làm những điều tồi tệ. Và giờ đây, hậu quả của sự tham lam đó đang đè nặng lên anh và Lan.

    "Vậy, có cách nào để giải thoát cho Lan và thả Hắc Quái ra không?" Vũ hỏi, giọng anh khàn đi vì lo lắng.

    Quỳnh im lặng một lúc lâu, như thể cô đang suy nghĩ thật kỹ. "Có một cách.. nhưng nó không hề dễ dàng. Bộ bài này không chỉ là một công cụ. Nó chứa đựng sức mạnh của chính Hắc Quái. Nếu chúng ta không cẩn thận, việc giải thoát cho Lan có thể sẽ không chỉ đưa cô ấy trở lại, mà còn giải phóng con quỷ đó vào thế giới này."

    "Chúng ta không thể để điều đó xảy ra," Vũ nói, giọng đầy quyết tâm. "Nếu bộ bài này có thể mở cánh cổng giữa các thế giới, chúng ta phải tìm ra cách sử dụng nó đúng đắn. Để cứu Lan mà không để Hắc Quái thoát ra."

    Quỳnh gật đầu, ánh mắt cô đầy kiên định. "Đúng. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta phải hiểu rõ hơn về những lá bài này. Mỗi lá bài đều có một câu chuyện, một manh mối ẩn giấu. Nó có thể dẫn chúng ta đến cách giải quyết."

    Vũ nhìn vào bộ bài, lòng anh rối bời giữa sự quyết tâm và lo sợ. Anh biết con đường phía trước sẽ đầy thử thách. Nhưng nếu anh không dấn thân, anh sẽ không bao giờ cứu được Lan.

    "Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?" Vũ hỏi.

    Quỳnh mỉm cười nhẹ nhàng. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ việc hiểu rõ từng lá bài, từng biểu tượng trên đó. Bộ bài Tarot này không phải chỉ là những hình vẽ đơn giản. Mỗi lá bài ẩn chứa một câu chuyện, một thông điệp. Và tôi tin rằng, trong những thông điệp đó, sẽ có cách để chúng ta giải thoát cho Lan."

    Vũ gật đầu, quyết tâm trong lòng không thể lay chuyển. Anh biết rằng chuyến hành trình này không chỉ là một cuộc tìm kiếm mà là một cuộc chiến đấu với thời gian, với sự nguy hiểm đang rình rập từ mọi phía. Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Lan đang ở đâu đó trong thế giới của bộ bài, và anh sẽ làm mọi cách để đưa cô trở lại.
     
  9. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Messages:
    1,282
    Chương 8: Quá Khứ Của Bà Lão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng xuyên qua những khe cửa sổ gỗ mục nát, chiếu lên bức tường đổ vỡ trong ngôi nhà cũ kỹ của bà lão. Vũ bước vào, không khỏi cảm thấy rợn người khi nhìn thấy những mảnh vỡ của quá khứ còn sót lại. Mỗi bước đi vang lên tiếng kêu cót két của những tấm ván gỗ cũ, làm không gian càng thêm u ám và tĩnh lặng.

    Quỳnh im lặng đi trước, dẫn Vũ vào trong, tay cô nhẹ nhàng vén tấm rèm rách để mở cửa vào một căn phòng nhỏ. Trong đó, những đồ vật vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại mang một cảm giác lạnh lẽo như thể thời gian đã ngừng trôi ở đây từ rất lâu. Những chiếc ghế gỗ mòn, bàn ăn phủ bụi, và chiếc tủ nhỏ đựng những vật dụng gia đình cũ kỹ – tất cả đều phản chiếu một sự đơn giản, cũ kĩ nhưng cũng mang theo những dấu vết của một quá khứ đã bị lãng quên.

    Quỳnh đứng bên cửa, hơi cúi đầu như thể đang chuẩn bị kể một câu chuyện dài. "Đây là nơi bà tôi đã sống," cô nói, giọng cô trầm lắng. "Bà tôi đã giúp rất nhiều người, bằng bộ bài Tarot này."

    Vũ nhìn quanh căn phòng, không gian chìm trong sự yên tĩnh, như thể cả ngôi nhà này đều đang nghe những lời của Quỳnh. "Bà ấy đã giúp người khác bằng bộ bài Tarot?" Vũ hỏi, không giấu được sự ngạc nhiên. Anh nhớ lại những gì Quỳnh đã kể về bà lão – một người phụ nữ đã sử dụng sức mạnh của bộ bài để kiểm soát số mệnh của những người khác, vậy tại sao bà lại giúp đỡ mọi người?

    Quỳnh gật đầu, đôi mắt cô nhìn về phía tấm hình trên bàn thờ. Đó là một bức ảnh cũ của bà lão, với nụ cười hiền từ nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó nói. "Bà tôi đã dùng bộ bài để bói toán, để đưa ra những lời tiên tri, và giúp đỡ những người cần lời khuyên trong cuộc sống. Cũng nhờ bộ bài đó, bà ấy đã trở nên nổi tiếng. Nhưng có lẽ chính sự nổi tiếng ấy đã làm bà lão thay đổi."

    Vũ cảm thấy một sự nặng nề trong lòng khi nghe Quỳnh nói vậy. "Nổi tiếng.. nghĩa là bà ấy đã thu hút nhiều người đến tìm bà ta để bói toán?"

    "Đúng vậy," Quỳnh tiếp tục, ngẩng lên nhìn Vũ, ánh mắt cô đầy sự tiếc nuối. "Bà tôi đã giúp đỡ rất nhiều người, nhưng càng nổi tiếng, bà càng cảm thấy một cơn khát khao quyền lực, sự giàu có. Đối với bà, bộ bài Tarot không chỉ là công cụ giúp người khác tìm thấy ánh sáng, mà trở thành phương tiện để bà đạt được mục đích của mình."

    Vũ lặng im, từng câu nói của Quỳnh như kéo anh vào một thế giới mơ hồ, đầy bí ẩn và nguy hiểm. Anh tự hỏi, liệu bà lão có thực sự muốn giúp đỡ mọi người hay chỉ đang lợi dụng họ để thỏa mãn tham vọng của chính mình?

    "Nhưng tại sao bà lại nhốt Hắc Quái?" Vũ hỏi, không thể không tò mò về hành động của bà lão. "Tại sao bà ấy lại giam giữ con quỷ trong bộ bài này?"

    Quỳnh im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cô lên tiếng, giọng cô đầy đau đớn. "Bà tôi đã tìm cách sử dụng bộ bài để đạt được quyền lực vô biên. Nhưng bà không biết rằng khi giam giữ Hắc Quái trong bộ bài, bà đã mở ra một cánh cửa mà mình không thể đóng lại. Hắc Quái không phải là một con quỷ tầm thường. Nó là một sinh vật mạnh mẽ, không chỉ mang trong mình sức mạnh huyền bí mà còn có khả năng thao túng những người sử dụng bộ bài này."

    Vũ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Anh bắt đầu hiểu ra rằng, bộ bài Tarot không chỉ là một công cụ bói toán bình thường mà là một cánh cổng dẫn đến những thế giới khác, nơi những sinh vật huyền bí và nguy hiểm có thể tồn tại. Và bà lão, vì tham lam, đã vô tình mở ra một thế giới mà bà không thể kiểm soát.

    "Vậy bà ấy đã giam Hắc Quái như thế nào?" Vũ hỏi, cảm thấy càng thêm căng thẳng khi nghe về sức mạnh khủng khiếp của con quỷ đó.

    Quỳnh quay lại, bước tới chiếc tủ gỗ cũ, mở ra một ngăn kéo kín đáo. Cô lấy ra một cuốn sách mỏng, bìa đã bạc màu theo thời gian. "Đây là cuốn sách ghi lại mọi thứ về bộ bài, bao gồm cả cách mà bà tôi giam giữ Hắc Quái." Cô đặt cuốn sách lên bàn và lật mở nó. Các trang giấy đã ngả vàng, những chữ viết cũ kỹ nhưng vẫn có thể đọc được.

    Trong khi Quỳnh đọc những dòng chữ trong cuốn sách, Vũ nhìn vào bộ bài Tarot đang nằm trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Anh cảm nhận được một sự căng thẳng lạ lùng trong không khí. Bộ bài ấy, từng lá bài, như thể đang theo dõi anh, như thể có sự sống riêng biệt. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

    "Đây," Quỳnh nói, chỉ vào một đoạn trong cuốn sách. "Bà tôi đã sử dụng một nghi lễ để giam giữ Hắc Quái vào bộ bài này. Nghi lễ này yêu cầu sự hy sinh một linh hồn. Và bà ấy đã hy sinh.. một phần linh hồn của chính mình."

    Vũ tròn mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe. "Bà ấy.. bà ấy đã hy sinh linh hồn mình?"

    "Đúng," Quỳnh đáp, giọng cô trầm buồn. "Bà tôi đã không thể cưỡng lại sức mạnh của bộ bài. Sau khi giam Hắc Quái vào đó, bà ấy không thể thả nó ra, vì nếu làm vậy, bà ấy sẽ mất đi toàn bộ quyền lực mà mình đã có. Cứ thế, bà ấy tiếp tục sử dụng bộ bài, giúp đỡ người này người kia, và dần dần trở thành một người nổi tiếng, nhưng cũng ngày càng xa lạ với chính bản thân mình."

    Vũ nhìn Quỳnh, cảm giác sự thật càng thêm nặng nề. Anh biết rằng tất cả những gì bà lão đã làm đều dẫn đến một kết quả không thể cứu vãn. Bộ bài Tarot không chỉ là một công cụ huyền bí, mà là một thứ chứa đựng những hiểm họa mà không ai có thể lường trước.

    Anh nhìn vào bộ bài, rồi lại nhìn Quỳnh, quyết tâm trong lòng ngày càng kiên định. "Chúng ta phải ngừng bộ bài này. Chúng ta phải tìm cách giải thoát cho Lan và thả Hắc Quái ra."

    Quỳnh gật đầu, nhưng đôi mắt cô lại không có vẻ tự tin. "Để làm được điều đó, chúng ta phải đối diện với những thử thách mà bà tôi không thể vượt qua. Nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể."

    Vũ nhìn Quỳnh, đôi mắt anh sáng lên. "Chúng ta sẽ làm điều đó. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Lan đang chờ chúng ta."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...