Hiện Đại Bảo Bối Nhỏ Tề Hắc Thiên - Đồng Phong Tuyết Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đồng Phong Tuyết Nhã, 23 Tháng một 2025.

  1. Tên truyện: Bảo Bối Nhỏ Tề Hắc Thiên

    [​IMG]

    Tác giả: Mạc Du, Mạc Tửu

    Thể loại: Bách hợp, đô thị, 1x1, chủ thụ, hỗ công, tổng tài, cường cường, hắc bang, sủng, ngược, ngọt, bệnh kiều, chiếm hữu

    Văn Án Bách Hợp:

    Phúc hắc công (Tề Hắc Thiên) × Trung khuyển thụ (Khương Tranh).

    Năm đó, y thích cô ấy đến chết đi sống lại. Nhiều năm sau gặp lại. Kẻ là lão đại phúc hắc bệnh kiều, người là tiểu ngốc mất trí nhớ.

    "Lão đại! Cô ấy."

    Tề Hắc Thiên khẽ cười nham hiểm.

    "Đưa về biệt thự riêng của tôi!"

    * * *

    Truyện là nhưng chi tiết hư cấu, không có thật.

    Kiếp sau của Mộ Thanh Ca × Khương Niệm (Bệnh Kiều Công Chúa Nghạnh Thương Cung).

    Truyện đạt 20 theo dõi mình sẽ đang 5 chương 1 lần ahhh: >>>
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Tề Tiểu Thư, Trình lão gia chủ có thư gửi cho người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Mưa nhẹ rơi tí tách, từng giọt mưa như những viên ngọc lấp lánh trong không gian u ám, tô điểm cho bức tranh mùa thu lạnh lẽo. Bầu trời xám xịt, tựa phủ lên mình một vẻ ảm đạm. Biệt thự cổ kính đứng sừng sững, lặng thinh trong gió, áng sương mờ mờ, khẽ phủ khắp Giang Thành huyền bí, lạnh lẽo.

    Tề Hắc Thiên đứng đó, màn mưa mờ ảo, khẽ phủ lấy y. Bó hoa hồng rực rỡ, từng cánh, từng cánh một, nổi bật kiêu kỳ giữa tiết trời giá lạnh. Gió thu se lạnh khẽ lướt qua, mang theo hương hoa thoang thoảng rồi tan biến, để lại bóng lưng cô độc, hòa lẫn vào làn sương nhè nhẹ.

    Tên thuộc hạ đứng sau, giọng kính cẩn nhưng mang chút dè dặt:

    "Lão đại."

    Tề Hắc Thiên khẽ nhướn mày, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng như lưỡi dao, cắt qua màn mưa. Nhàn nhạt cất giọng:

    "Xử lý sạch sẽ rồi chứ?"

    Mặc Hàn, cánh tay phải trung thành của cô, khẽ bước lên, ánh mắt không chút dao động, đáp lời bằng giọng đều đều, đan xen chút lạnh lẽo:

    "Bàn giao tài sản xong cả rồi. Mọi thứ đều đã được sắp xếp chu đáo."

    Hắn nhẹ nhàng tiến đến, cẩn thận giơ chiếc ô lên, che cho Tề Hắc Thiên, từng động tác đều toát lên sự tôn kính, nghiêm cẩn. Mặc Hàn khẽ cúi người, từ từ nói tiếp:

    "Lão đại, tiểu thiếu gia sắp trở về. Người hầu đã chuẩn bị xong xuôi, sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào."

    Tề Hắc Thiên khẽ mỉm cười, xinh đẹp. Tia nắng mờ nhạt yếu ớt xuyên qua những tầng mây. Đôi mắt sâu thẳm, tựa hồ mùa thu tĩnh lặng, thoắt ẩn thoắt hiện một nét lạnh lẽo, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

    Mưa ngày càng nặng hạt, tiếng sấm chớp đùng đùng, khẽ vang vọng khắp không gian. Tề Hắc Thiên quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt tựa như khắc bằng băng, lạnh lùng đến mức không có lấy một chút hơi ấm. Từng lời thốt ra đều như lưỡi dao sắc bén:

    "Người, các người đã bắt được chưa?"

    Đám thuộc hạ lặng thinh. Tên cầm đầu khẽ cúi người, giọng run rẩy, đầy lo sợ:

    "Đại tỷ.. Hắn.. Hắn lại trốn mất rồi. Bọn em.. đến muộn, không tóm được."

    Không khí như ngưng đọng. Mặc Hàn siết chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn đám thuộc hạ vô dụng, dè dặt cúi đầu. Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến bọn chúng toát mồ hôi lạnh.

    Tề Hắc Thiên im lặng. Y khẽ chỉnh lại kính, chốc chốc lại mỉm cười, xinh đẹp đến mê hoặc. Một nụ cười khiến mấy tên thuộc hạ đối diện lạnh sống lưng.

    Mặc Hàn gằn giọng:

    "Tề Gia không chứa chấp lũ vô dụng."

    Tên thuộc hạ lập tức quỳ sụp xuống, khẽ run rẩy trước gió lạnh:

    "Lão đại, lão đại.. Em nhất định sẽ nhanh chóng giao nộp người cho chị! Xin chị cho em thêm một cơ hội!"

    Tề Hắc Thiên khẽ lạnh lùng, ánh mắt y hướng ra ngoài cửa sổ, sắc trời u ám cùng áng mây xám xịt.

    Giang Thập Nhất bước vào, khẽ cúi người, giọng cung kính:

    "Tề Tiểu Thư, Trình lão gia chủ có thư gửi cho người ạ."

    Tề Hắc Thiên nhẹ nhàng bóc lớp giấy phong bì cổ xưa, được điểm vài cành trúc xanh, dấu sáp đỏ với biểu tượng Trình gia nổi bật, chói lọi giữa thư phòng tĩnh mịch. Ánh mắt sắc lạnh của y thoáng lướt qua.

    "Không ngờ Trình lão gia chủ lại có thú vui như vậy."

    Tề Hắc Thiên nhàn nhạt cất lời, một nụ cười thoáng hiện trên môi. Đôi tay thon dài, chậm rãi trải từng hàng chữ ra trước mặt. Ánh mắt sắc lạnh lia qua từng con chữ. Lông mày chau lại, khẽ mỉm cười, sắc sảo đến mê hoặc lòng người.

    Tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Mặc Hàn ngay lập tức liếc mắt ra hiệu, mấy tên thuộc hạ đồng loạt lui về phía sau, nhường đường cho người mới đến.

    Bóng dáng quen thuộc của một nam nhân trong bộ hắc y bước vào. Áo choàng đen, tựa như bay bay theo gió, từng bước đi đều toát ra sự cẩn trọng. Tề Hắc Thiên không hề tỏ ra ngạc nhiên. Y khẽ tựa lưng vào ghế, ngón tay lười nhác gõ nhịp trên bàn, nụ cười thoáng ẩn hiện, tựa như một chiếc mặt nạ tinh xảo.

    "Lệ Quản Gia."

    Y cất giọng, âm sắc nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức nặng, khiến người khác không dám khinh suất.

    Lệ Quân, thuộc hạ trung thành, cánh tay phải đắc lực của Trình lão gia chủ, khẽ nhẹ nhàng tiến lên một bước. Trên tay hắn, chiếc vali đen bóng, từng chi tiết đều được làm thủ công tỉ mỉ. Không một lời thừa thãi, Trần Lệ Quân đặt chiếc vali lên bàn, cử chỉ cẩn trọng, dứt khoát.

    "Tề Tiểu thư, hẳn người đã đọc qua lá thư. Lão gia chủ không muốn làm phiền thêm. Đây là 50.000.000 nhân dân tệ, số tiền mà ngài ấy dặn dò phải chuyển đến. Lão gia hy vọng, người sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

    Lời nói vừa dứt, Lệ Quân khẽ cúi người cung kính.

    "Lệ Quân xin cáo từ."

    Chỉ trong chốc lát, Lệ Quản Gia đã nhanh chóng rời đi, để lại căn phòng một lần nữa chìm vào yên lặng. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa khép lại, tiếng gõ cửa lộc cộc lại vang lên.

    Lần này, bước vào là một cô nhóc nhỏ nhắn, dáng người nhỏ bé, trông có vẻ non nớt, nhưng đôi mắt sáng rực, như chứa đầy sự tò mò, tinh nghịch, đan xen chút sợ hãi. Gió thu khẽ lùa qua khung cửa sổ, khiến y run cầm cập. Tên thuộc hạ đưa y vào, đứng nép qua một bên, không dám thốt lên lời nào.

    Tề Hắc Thiên ngả người về phía trước, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, lướt qua người y. Khẽ mỉm cười mê hoặc, mấy tên đàn em khẽ run run.

    Cuối cùng thì Tề Hắc Thiên, cô đã tìm thấy. Chính là em.. nữ nhân 5 năm trước.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...