Ngôn Tình [Edit] Thiết Lập Nhân Vật Của Hoàng Phi Cá Muối Hoàn Toàn Sụp Đổ - Lương Phi Nhi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Snow2428, Jan 18, 2025.

  1. Snow2428

    Messages:
    0
    Thiết Lập Nhân Vật Của Hoàng Phi Cá Muối Hoàn Toàn Sụp Đổ

    [​IMG]

    Tác Giả: Lương Phi Nhi

    Thể Loại: Sủng, Ngôn Tình, Ngọt, Cổ Đại, Nữ Phụ, Xuyên Không

    Editor: Kẹo Bông Gòn

    Tình Trạng Bản Gốc: Đã Hoàn Thành

    Tình Trạng Bản Edit: Đang Tiến Hành

    Văn Án

    Dư Diêu xuyên qua cuốn sách, trở thành yêu phi thống trị cả thế giới nơi này, vậy nhưng cuối cùng lại đi đến bước đường giết chết hoàng đế và chính mình.

    Để tránh khỏi cái chết bi thảm, Dư Diêu quyết định khoác lên mình vỏ bọc giấu kín và lớn lên một cách bình thường nhất có thể. Tất cả chỉ là vì muốn biến bản thân mình trở thành một con cá muối tiêu chuẩn, một nhân vật phụ điển hình mà tránh xa những cuộc chiến mưu mô của nam nữ chính.

    Vậy nhưng thánh chỉ ở hoàng cung thế mà lại được chuyển thẳng xuống Hầu phủ nhà cô, dù không muốn thì Dư Diêu cũng phải vào cung để trở thành một phi tần trong cung.

    Đấu đá hậu cũng hay mưu mô xảo trá với nhau làm gì chứ? Xin lỗi, nàng chỉ muốn làm một con cá muối tiêu chuẩn, sống sót sau cái chết của hoàng đế và có một cuộc sống an nhàn của một người vợ lẽ.

    Theo tin đồn, vị hoàng đế Bắc Tấn vẻ ngoài đẹp trai nhưng tính tình lại cáu kỉnh vô cùng, khát máu và hình như bên trong hình như còn mắc phải mấy căn bệnh tiềm ẩn khó nói thành lời. Vì vậy sau nhiều năm lên ngôi hoàng đế và nắm vương quyền trong tay, ông chỉ có một vị hoàng tử kế thừa ngôi vị.

    Mà Dư Diêu vốn dĩ cứ tưởng rằng đời này kiếp này của nàng và Cẩu Hoàng không duyên không phận, mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau. Nhưng không ngờ sau khi cô vào cung, Cẩu Hoàng lại thỉnh thoảng tìm đến muốn lợi dụng, trêu chọc nàng.

    "Bệ hạ, người không khỏe, nên sớm nghỉ ngơi." Một đêm nọ, Dư Diêu bị ép đến chân giường sợ hãi kêu lên.

    "Ái phi của ta sau đêm nay sẽ biết rốt cuộc thân thể của trẫm có ổn không."

    Mà tên hoàng đế đó sau một đêm ăn thịt, cả đời liền muốn hóa thành cầm thú, bám riết lấy nàng không chịu buông tha.

    Dư Diêu vốn dĩ muốn quyết tâm trở thành cá muối đến cuối đời, vậy nhưng lại vô tình đoạt được sủng ái của hoàng đế, vô tình bộc lộ tài năng của mình làm mọi người mù mắt, vô tình nuôi dạy vị hoàng đế sẽ thống trị đất nước trong tương lai, bản thân sau này liền đi thẳng đến đỉnhc ao cuộc đời của mình.
     
    Last edited: Jan 19, 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 1: Thánh chỉ được truyền đến Hầu phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một căn phòng lộng lẫy ở Hầu phủ, Dư Dao nằm trên giường đang say sưa đọc một quyển sách tranh nhỏ.

    Sách tranh thể hiện vô cùng rõ ràng một màn kịch đẫm máu giữa nam và nữ, hình ảnh bên trong được khắc họa một cách sống động.

    Nó thú vị hơn nhiều so với những cuốn tiểu thuyết lãng mạn trực tuyến mà nàng đã đọc ở thế kỷ 21.

    Nàng càng đọc càng cảm thấy vô cùng phấn khích.

    Mà lúc Dư Dao chưa kịp phản ứng, từ bên ngoài đã có một bóng dáng màu hồng nhỏ nhắn vội vã chạy vào trong, nhìn thấy nàng nằm dài trên giường như một con cá muối, trên người chỉ mặc một bộ y phục trắng đơn giản, mái tóc dài màu đen được bung xõa tùy ý, quần áo lại được treo ở phía sau lại không nhịn được thở dài một tiếng.

    "Tiểu thư, sáng sớm người đang đọc cái gì vậy.." Phấn Đào đi tới phía sau Dư Dao, đưa mắt liếc nhìn cuốn sách tranh trong tay nàng.

    "Tiểu thư ơi! Tại sao cô lại nhìn trộm đống lộn xộn này! Nếu phụ nhân phát hiện, cô nhất định sẽ bị trừng phạt đấy!"

    Dư Dao bối rối, đóng tập tranh trong tay lại, lười biếng xoay người một cái, sau đó khuôn mặt quyến rũ chậm rãi thở dài một tiếng.

    Đôi mắt xinh đẹp như yêu tinh từ từ hé mở nhìn về phía Phấn Đào đang đứng thở hổn hển ở đằng kia, đôi môi hồng phấn thanh tú như hoa chậm rãi hé mở thốt ra một câu "Em bị ai đốt mông à?"

    Phấn Đào "..."

    Nếu như không phải mấy ngày trước Dư Dao bị bệnh nặng khiến não tiểu thư bị tổn thương, nàng nhất định sẽ có cơ sở để nghi ngờ liệu linh hồn của tiểu thư có phải đã bị đánh cắp rồi hay không.

    Nàng là tiểu thư nổi tiếng là đẹp nhất kinh đô, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Trước khi lâm bệnh, cách cư xử của tiểu thư đơn giản chính là hình mẫu cho phụ nữ kinh đô noi theo.

    Bây giờ tại sao lại có thể tùy tiện xem lén ảnh cấm, miệng vừa mở ra lại là khoe mông rồi?

    "Công công đã tới phủ, tiểu thư, phu nhân gọi người đến nhận chiếu!" Phấn Đào nói với dáng vẻ vô cùng sốt ruột, cũng không thèm sửa lại hành động hay lời nói của Dư Dao như mấy hôm trước.

    Bản thân nàng lại có chút suy nghĩ, có thánh chỉ nào được truyền đến vào thời điểm này không nhỉ?

    Trong đầu Dư Dao ngay lập tức loé lên một âm mưu tỉ mỉ.

    Cuốn sách mô tả rằng chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để ngủ với hoàng đế trong đêm đầu tiên sau khi vào cung, đồng thời cũng thành công khiến hoàng đế nghiện cơ thể nàng.

    Điều này cũng mở đường cho kết cục bi thảm của nguyên chủ sau này.

    Dư Dao cau mày có chút không vui.

    Tại sao chiếu chỉ này của triều đình lại đến nhanh như vậy?

    Rõ ràng chiếu chỉ phong tước phi của hoàng tộc sẽ đến vào đêm giao thừa, nhưng bây giờ vẫn còn hai tháng nữa mới đến giao thừa không phải sao?

    Đúng vậy, Dư Dao chính là người xuyên không, là người du hành thời gian đến đây.

    Nàng vốn là nhà nghiên cứu tại một viện nghiên cứu khoa học ở thế kỷ 21. Thay vì chết vì kiệt sức tại nơi làm việc, bản thân lại đột ngột qua đời vì thức cả ngày đêm để đọc tiểu thuyết Mary Sue Gong Dou vào ngày tháng Năm.

    Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là linh hồn của cô thực sự du hành qua cuốn tiểu thuyết đấu đá hậu cung có tên "Vợ lẽ được sủng ái của bạo quân" và trở thành nữ phụ độc ác, người chỉ biết tìm đến cái chết.

    Nhân vật nữ phụ độc ác ở truyện là đại tiểu thư họ Hầu ở Trấn Bắc, đến cả tên cũng giống hệt cô, tên là Dư Dao.

    Nàng ấy vừa tài năng vừa xinh đẹp, có chỉ số IQ vượt trội từ nhỏ và được mệnh danh là thiên kim tài năng nhất thủ đô.

    Trước khi vào cung, chỉ số IQ của đại tiểu thư vẫn còn trên đỉnh. Tuy nhiên, sau khi vào cung, tác giả bắt đầu cưỡng ép giảm bớt trí thông minh của nàng. Dựa vào tình yêu và sự sủng ái của hoàng đế dành cho mình, nàng đã gây ra nhiều rắc rối và buộc hoàng đế để bản thân trở thành nữ đế. Cuối cùng, hoàng đế lại đột ngột qua đời khi đang vui vẻ với nàng. Sau cùng nàng lại bị buộc tội giết hoàng đế và bị kết án tử hình bằng cách thắp đèn trời..

    Nghĩ tới đây, hình ảnh "thắp đèn trời" hiện lên trong đầu Dư Dao một cách rõ ràng. Nàng dùng ngón tay ngọc mảnh khảnh chạm vào trán mình trong sự mệt mỏi "Phấn Đào, ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, ta có chút.."

    Lời còn chưa kịp nói hết, thiếu nữ trợn mắt lên rồi ngất đi.
     
    Last edited by a moderator: Jan 18, 2025
  4. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 2: Đại tiểu thư lại ngất đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phấn Đào sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lập tức hét lên "Không được, đại tiểu thư lại ngất đi rồi!"

    Toàn bộ sân Hầu phủ đột nhiên trở nên hỗn loạn.

    Sân trước, tại sảnh hoa.

    Cửu Phúc, thái giám cầm trên tay chiếu chỉ màu vàng tươi, đang ngồi trên ghế uống trà.

    Trấn Bắc Hầu, Vu Hi Nguyên cùng đại tiểu thư Thượng Quan Thị ngồi đối diện Cửu Phúc, hai người bọn họ khuôn mặt thâm trầm, bản thân cũng không biết đang nghĩ gì.

    Không ai lên tiếng, bầu không khí trong hoa đường có chút ảm đạm.

    Cửu Phúc ngồi bên cạnh đã sớm mất kiên nhẫn, bản thân uống được nửa tách trà, ngay sau đó mình đặt xuống phía bên bàn tròn bên cạnh, động tác cũng có chút nặng nề.

    "Hầu gia, Dư tiểu thư không có ở nhà sao? Tại sao nàng ta không có tới nhận lệnh?" Cửu Phúc cau mày nhìn người đối diện hỏi.

    Vừa dứt lời, một người hầu vội vàng bước vào.

    Vu Hi Nguyên và Thượng Quan Thị nhìn bộ dạng vội vàng của cậu gia nhân kia liền đoán chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

    Thiếu niên trước tiên vội vàng cúi đầu, sau đó nói rõ ràng "Không ổn rồi, Hầu gia, phu nhân, tiểu thư, cô ấy lại ngất đi rồi.."

    Thượng Quan Thị nghe đến đây liền đứng bật dậy, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc không nói lời nào, bước chân nhanh chóng đi về phía trước.

    Trên mặt Vu Hi Nguyên cũng hiện lên vẻ lo lắng. Sau khi đứng dậy, hắn nhìn Cửu Phúc nói "Cửu Tổng Quản, ta đi gặp con gái trước, xin đợi một lát. Người đâu, đến rót ly trà cho tổng quản đi." Trà ngon và một ít bánh ngọt nhanh chóng được đưa tới.

    "Không cần." Cửu Phúc vẻ mặt u ám đứng lên, "Ta cùng Hầu gia đi gặp Dư tiểu thư."

    Vu Hi Nguyên sửng sốt, trong lòng không khỏi bối rối, cũng không biết Diêu Diêu có thật sự ngất đi hay không, hay lại chỉ là giả vờ. Trong lòng thầm chửi bới mấy câu, nhưng lại không thể từ chối Cửu Phúc, đành phải đưa ông ta đi gặp Dư Dao.

    Bởi vì thân thể của Dư Dao trong một tháng qua rất suy yếu, Thượng Quan Thị cũng cảm thấy có lỗi với Hầu phủ nên đã thuê một nữ thái y ở lại đây để chăm sóc cơ thể của nàng.

    Thái y khi nhận được tin cũng nhanh chóng lao tới thư phòng của Dư Dao.

    Trong khi cô đang kiểm tra nhịp tim của Dư Dao, Thượng Quan Thị, Vu Hi Nguyên và Cửu Phúc đều đến.

    Dư Dao đã được chuyển lên giường, phía trước giường treo một tấm màn gạc mỏng, trong mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng thái y ngồi bên giường.

    Lúc này Dư Dao cũng từ từ nhắm mắt lại, hàng mi dài và dày in bóng mờ ảo trên khuôn mặt trắng sứ của nàng, hơi thở bình tĩnh tựa như đang ngủ.

    Kỳ thật lúc đầu Dư Dao còn muốn giả vờ ngất xỉu, nhưng lúc này cô thật sự đã ngủ say.

    Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy việc chẩn đoán và điều trị của thái y.

    Một lúc sau, bà ấy đứng dậy, mở rèm gạc bước ra ngoài, cung kính cúi đầu chào Vu Hi Nguyên và Thượng Quan Thị "Hầu gia, phu nhân, tiểu thư không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là do thân thể yếu ớt và thiếu máu nên hôm nay mới ngất xỉu mà thôi".

    Vu Hi Nguyên và Thượng Quan Thị đồng thời thở phào một tiếng.

    "Vậy nếu Dư tiểu thư không có việc gì, bây giờ người nên tìm cách đánh thức nàng dậy. Sứ đoàn chúng tôi còn đang chờ đọc chiếu chỉ cho Dư tiểu thư." Cửu Phúc đứng bên cũng hằng giọng lên tiếng nói.

    "À.. tiểu thư cơ thể yếu ớt, nếu ép nàng ấy tỉnh lại vào lúc này sẽ gây tổn thương cho thân thể tiểu thư.." Nữ thái y có chút dè chút ngập ngừng lên tiếng nói.

    "Cửu tổng quản, ta nghĩ bản chiếu chỉ này của hoàng cung vẫn là.."

    Vậy nhưng Vu Hi Nguyên còn chưa nói xong, Cửu Phúc đã giơ lên cây roi ruồi trong tay, cười nói "Hầu gia đại nhân, bản chiếu chỉ này cũng không phải trò đùa của con nít, ngươi muốn vô lễ Thánh nhân sao?"

    "Bệ hạ đương nhiên sẽ hiểu cho ta. Nếu ngài vào cung thì cứ việc thông báo nhưng thế cho thánh thượng." Vu Hi Nguyên không khách khí lên tiếng nói.
     
    Last edited: Jan 18, 2025
  5. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nô tỳ cũng cảm thấy thời điểm Dư tiểu thư ngất xỉu quá trùng hợp..

    Phấn Đào lập tức tiến lên quỳ xuống hành lễ với Cửu Phúc "Cửu tổng quản, nô tỳ hộ tống ngài rời khỏi phủ."

    Cửu Phúc nhìn chằm chằm Vu Hi Nguyên một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, mỉm cười chế nhạo rồi xoay người rời đi.

    Sau khi bước chân của Cửu Phúc đi xa, Thượng Quan Thị lo lắng nhìn Vu Hi Nguyên lên tiếng hỏi "Nếu thật sự bị buộc tội thì phải làm sao?"

    Vu Hi Nguyên chỉ đành thở dài "Sau khi Dao Dao tỉnh lại, ta sẽ vào cung gặp hoàng đế. Ngươi ở lại đây với Dao Dao còn ta đi thư phòng."

    Thượng Quan Thị tất nhiên biết Vu Hi Nguyên có ý gì, không nói nữa mà chỉ thầm gật đầu.

    Sau đó Cửu Phúc rất nhanh liền đã được hộ tống quay trở về hoàng cung.

    Tại cung điện Bắc Tấn

    "Ngươi xác định Dư tiểu thư thật sự ngất đi sao?" Trong đại sảnh yên tĩnh vang lên một thanh âm trầm thấp, thoải mái như gió xuân.

    Cửu Phúc run rẩy quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế ngọc ở phía xa.

    Rõ ràng là thời tiết rất lạnh, trong đại sảnh lại không có lồng sàn hay bếp than, lạnh lẽo như hầm băng, nhưng người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng màu đỏ. Làn da trắng ngần có chút xanh xao cứ như đã lâu ngày chưa gặp ánh nắng, mái tóc đen dài đổ xuống sau lưng như thác nước.

    Anh ta thản nhiên dựa vào chỗ dựa mềm mại, co một chân lại cả người như không xương nhưng khí chất cao trên người tỏa ra lại vô cùng cao quý, bầu không khí như bị đè nén khiến cho đại sảnh xung quanh nặng nề đến khó thở.

    Cửu Phúc chỉ có thể nhìn thấy đường nét sâu thẳm và khuôn mặt hoàn hảo đẹp như tranh vẽ của người đàn ông, khi nhìn thấy khóe môi đỏ tươi của đối phương dường như kéo lên tạo thành một nụ cười nhạt, trái tim nhỏ của vị công công quỳ phía dưới không nhịn được mà run lên.

    "Thần không quá chắc chắn. Trấn Bắc hầu không cho thần cơ hội đến gần Dư tiểu thư. Nô tỳ cũng nghĩ thời điểm Vu tiểu thư ngất xỉu quá trùng hợp.." Cửu Phúc ngồi xổm thật sâu trên mặt đất, cung kính trả lời.

    Mạc Bắc Triệt đặt tay lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ mấy cái bày ra dáng vẻ suy tư "Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi."

    "Nô tỳ thật tâm nhận lỗi." Cửu Phúc cúi đầu và từ từ lui ra khỏi đại sảnh cứ như bản thân vừa thoát được một kiếp lớn.

    Mạc Bắc Triệt lấy từ dưới gối ra một cuộn tranh và từ từ mở nó ra

    Trên cuộn giấy là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp đang tắm. Thân thể tuyệt đẹp của thiếu nữ thấp thoáng dưới làn nước của suối nước nóng, khuôn mặt xinh đẹp quay lại mỉm cười trong làn sương mù dày đặc đầy quyến rũ.

    Mạc Bắc Triệt dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân trong cuộn giấy, đôi mắt vàng nhạt của anh ta loé lên tia sáng lạnh lùng cũng có chút nguy hiểm "Muốn chơi khó ta sao? Ha.."

    "Sư phụ." Một bóng người lặng lẽ từ trên cột nhà nhảy xuống, đáp xuống trước mặt Mạc Bắc Triệt, quỳ một chân xuống "Có cần thần đi kiểm tra Dư tiểu thư không?"

    Mạc Bắc Triệt không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuộn giấy.

    Anh thực sự không thấy được điều gì đặc biệt ở người phụ nữ này.

    Ở kiếp trước, thứ anh thực sự bị thu hút bởi người phụ nữ chỉ có sắc đẹp và không có gì khác.

    Bây giờ nghĩ lại những chuyện điên rồ ở kiếp trước, anh càng cảm thấy mình như bị mê hoặc.

    Ngay cả bây giờ, khi Mạc Bắc Triệt nhìn Dư Dao gần như hoàn toàn khỏa thân trên cuộn giấy, tim bên trong vẫn không khỏi đập nhanh hơn, ngay cả cơ thể cũng có chút phản ứng, nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường.

    Cảm giác này rất lạ.

    Giống như thân thể của anh yêu Dư Dao cuồng nhiệt, nhưng bản thân lại biết rất rõ mình không nên có bất kỳ tình cảm nào với người phụ nữ đó.

    Cảm giác mất khống chế khiến Mạc Bắc Triệt cảm thấy không vui, khí tức xung quanh càng ngày càng trầm thấp, nguy hiểm.
     
    Last edited by a moderator: Jan 18, 2025
  6. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 4: Tiểu thư, người rốt cục cũng tỉnh rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thời gian dài trôi qua.

    Mạc Bắc Triệt cuối cùng cũng đóng cuộn giấy lại, dùng sợi dây đỏ nhẹ nhàng cuốn nó lại, ném tới trước mặt bóng đen đang quỳ trên mặt đất "Đốt bức tranh này đi, không cần kiểm tra nàng, ta có kế hoạch của riêng mình."

    "Vâng." Bóng đen cung kính đáp lại, sau đó cầm cuộn giấy đi ra khỏi đại sảnh.

    Trong đại sảnh to lớn cuối cùng chỉ còn lại mình Mạc Bắc Triệt.

    Anh ta từ từ đứng dậy khỏi ghế ngọc và đi vào căn phòng phía trong.

    Một lúc sau, phòng trong vang lên tiếng máy khởi động.

    Đến giờ ăn tối, Cửu Phúc lại đi đến trước cửa tẩm điện, dáng vẻ vô cùng thận trọng lên tiếng báo cáo "Bệ hạ, đã đến giờ ăn tối rồi."

    Vậy nhưng bên trong không có âm thanh đáp lại.

    Cửu Phúc ở bên ngoài gọi hoàng đế thêm mấy lần, đợi một lúc nhưng nghe thấy bên trong vẫn im lặng, liền dũng cảm mở cửa phòng ngủ đi vào.

    Toàn bộ đại sảnh tẩm điện đều sáng đèn, nhưng lại không thấy Mạc Bắc Triệt đâu cả.

    Lúc này tại Trấn Bắc Hầu phủ.

    Dư Dao cũng thức dậy đúng giờ ngay trước bữa tối.

    Phấn Đào vẫn luôn ở bên giường chờ đợi, nhìn thấy Dư Dao nằm trên giường đã tỉnh dậy trên mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc "Tiểu thư, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

    Thượng Quan Thị đang nằm nghỉ trên chiếc ghế dài cách đó không xa nghe thấy giọng nói của Phấn Đào liền nhanh chóng xuống giường, vội vàng xỏ giày rồi bước nhanh đến bên giường.

    Dư Dao đã ngủ suốt một ngày, bây giờ đầu có chút choáng váng, đôi mắt phượng sáng ngời như chứa một ao nước suối, ngơ ngác nhìn Phấn Đào và Thượng Quan Thị "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

    "Con gái, con đã ngủ cả ngày rồi." Thượng Quan Thị ngồi ở mép giường, đau lòng sờ sờ mặt Dư Dao "Nhìn xem, mới không ăn gì một hôm mà đã gầy đi thế này rồi."

    Dư Dao nghe vậy, khóe môi giật giật mấy cái. Dù đã ở đây gần nửa tháng nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu mỗi khi đối mặt với sự quan tâm thái quá của Thượng Quan Thị.

    Trong sách, mẹ của Dư Dao, Thượng Quan Thị, là một phu nhân hào môn tiêu chuẩn.

    Không chỉ Thượng Quan gia, mà toàn bộ Dư gia đều vô cùng yêu mến Dư Dao, coi nàng như bảo bối vô song.

    Trước khi được xuyên vào trong quyển sách này, cô đã có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc, đồng thời cô cũng là một đứa bé được cha mẹ nâng niu trong tay.

    Nhìn gia đình Thượng Quan, Dư Dao lại nghĩ đến bố mẹ của mình.

    Chắc bây giờ bố mẹ cô ấy buồn lắm phải không?

    Thượng Quan Thị nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Dư Dao, cảm thấy trái tim mình sắp bị bóp nát, nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng hỏi "Dao Dao, con không muốn vào cung sao?"

    Từ vài ngày trước, đã có tin tức rằng hoàng đế có ý định phong Dư Dao là phi tần trong cung, nhưng tại thời điểm đó, tất cả mọi người trong Dư giá chỉ nghĩ rằng đó là những tin đồn thất thiệt được tung ra.

    Bởi vì đương kim hoàng đế lên ngôi đã được một năm, hậu cung cũng không có thêm người mới nào ngoại trừ mấy phi tần mà chàng ta cưới khi còn là hoàng tử.

    Người ta nói rằng hoàng đế có sở thích đặc biệt. Các phi tần trong hậu cung thậm chí chưa bao giờ được leo lên long sàn và nhận được sủng ái.

    Hoàng đế không có hứng thú với phụ nữ nên một năm sau khi lên ngôi, anh ta hoàn toàn không thể thực hiện nghĩa vụ của mình là sinh ra một người thừa kế để nhận tổ quy tông. Những phi tần bây giờ vẫn còn được phép ở trong hoàng cung cũng là bởi vì họ là được tiên đế ban tặng cho hoàng đế lúc bấy giờ.

    Bây giờ khi thánh chỉ này thật sự được ban hành, mọi người thực sự không khỏi cảnh giác.

    Thượng Quan Thị cảm thấy đương kim hoàng đế đang mắc bệnh hiểm nghèo, tính tình lại không ổn định, tàn nhẫn vô tâm thật sự không xứng với con gái bà. Còn Dao Dao của bà ấy vẫn còn ngây thơ đến mức nếu bước chân vào chốn hậu cung nhất định sẽ bị người khác ăn thịt mà không nhổ xương mất thôi.
     
    Last edited by a moderator: Jan 18, 2025
  7. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 5: Sẽ không ép con vào cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Dao chớp chớp đôi mắt phượng ngấn nước, đang định nói không muốn vào cung thì lại nghe Thượng Quan Thị lên tiếng.

    "Nếu con thực sự không muốn vào cung, vậy những người làm cha mẹ như bọn ta sẽ không bao giờ ép buộc con, chúng ta chỉ làm theo ý muốn của con. Cha con sẽ đi tìm Chiến Vương cầu xin giúp đỡ, có ngài ấy ở đây, hoàng đế sẽ không dám ép buộc nữa."

    Dư Dao nghe vậy đột nhiên từ trên giường ngồi dậy "Mẹ, con bằng lòng tiến cung."

    Nếu nàng nhớ không lầm, nửa năm sau Chiến Vương sẽ dấy quân nổi dậy, nhưng kết quả lại thất bại.

    Cuối cùng, Chiến Vương cùng những người thân cận, có lợi ích liên quan đến ông đều bị chín bộ tộc xử tử.

    Hiện tại, bởi vì Mạc Bắc Triệt mới lên ngôi được một năm, nền tảng của hắn vẫn chưa vững chắc.

    Với tư cách là chú của hoàng đế, Chiến Vương nắm giữ quyền lực quân sự và được tiên hoàng giao nhiệm vụ hỗ trợ hoàng đế mới, vì vậy ông ta đã đàn áp hoàng đế khắp nơi trong triều đình và bí mật cạnh tranh với hoàng đế.

    Bề ngoài, Mạc Bắc Triệt rất kính trọng Chiến Vương, chú của hoàng đế, nhưng trên thực tế, nhưng anh ta từ lâu đã coi Chiến Vương như một cái gai trong mắt mình. Tất cả những người trong triều muốn lấy lòng Chiến Vương và những người thân thiết với ông ấy. Sau chiến tranh đều nằm trong danh sách tử hình của hoàng đế.

    Lúc này nếu Trấn Bắc Hầu phủ chủ động tiếp cận Chiến Vương, nhất định sẽ bị Mạc Bắc Triệt quyết tâm trả thù oán hận.

    Nghĩ như vậy, Dư Dao liền nghĩ thật ra bản thân mình cũng có thể vào cung.

    Sau khi vào cung, nàng chỉ cần cố gắng tránh mặt Mạc Bắc Triệt và không nịnh nọt hay tranh giành sủng ái của hắn là được.

    Dù sao thì trong sách có viết rằng Mạc Bắc Triệt sẽ đột ngột qua đời vì một căn bệnh tiềm ẩn 5 năm sau khi lên ngôi.

    Mọi người trong triều đều cho rằng nàng và Mạc Bắc Triệt ngày đêm thâu hoang khiến hoàng đế phải chết.

    Nhưng trên thực tế, cái chết của anh ta thực sự không liên quan gì đến nàng.

    Anh ta sức khỏe yếu từ khi còn nhỏ và có vấn đề về tim.

    Căn bệnh tim đó chính là một quả bom hẹn giờ được gài vào cơ thể Mạc Bắc Triệt và nó có thể giết chết anh ta bất cứ lúc nào.

    Những người cho rằng nàng phải chịu trách nhiệm về cái chết của hoàng đế chỉ đơn giản là bởi vì họ không hài lòng với nàng, chỉ là muốn tìm thêm cho mình vài lý do để xuống tay với nàng mà thôi.

    Dư Dao cảm thấy bản thân chỉ cần tránh xa Mạc Bắc Triệt, yên lặng ở trong cung, vậy thì nàng có thể tránh được kết cục mà nguyên chủ trong sách đáng phải chịu.

    "Con thật sự muốn tiến cung sao?" Thượng Quan phải rất lâu mới bình tĩnh lại, cau mày nhìn Dư Dao ngồi bên cạnh "Dao Dao, đây không phải chuyện đùa, con tại sao lại muốn tiến cung chứ? Chúng ta không phải đã đồng ý sao? Chỉ cần con không thích thì không cần phải vào cung, ta và cha con sẽ tìm cho con một ít phu quân, Dao Dao cứ ở lại với chúng ta là được rồi."

    Dư Dao lại nằm trên giường trong trạng thái mệt mỏi không muốn động đậy "Vào cung cũng không có gì không tốt, nghe nói hoàng đế rất đẹp trai, hơn nữa đồ ăn trong cung cũng rất ngon mà."

    Thượng Quan Thị cảm thấy lý do Dư Dao đưa ra thật xa vời, càng cau mày nói "Nếu con thích nam tử đẹp trai, ta và cha con có thể tìm cho con vài người, đầu bếp lầu một cũng có thể chuẩn bị bữa ăn sánh ngang với hoàng cũng mà nhỉ? Được không? Đợi anh trai con về, chúng ta sẽ trực tiếp mua lầu một."

    Những ngón tay như ngọc của bà ấy đan vào mái tóc dài của nàng.

    Dư Dao chỉ chậm rãi lắc đầu "Mẹ, mẹ không cần thuyết phục con, con đã quyết định vào cung rồi."

    Nàng biết rất rõ tâm trạng của cha và mẹ.

    Dù nàng có đưa ra bao nhiêu lý do thì họ vẫn luôn có lý do để từ chối.

    Vì vậy không cần phải nói gì, chỉ cần nàng có thái độ cứng rắn hơn thì họ cũng không thể làm gì được.

    Nhìn thấy thái độ quyết liệt của nàng, Thượng Quan Thị hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Dư Diêu hồi lâu.

    Cuối cùng bà ấy nặng nề thở ra một hơi "Nếu con đã quyết định như thế, vậy thì mẹ nhất định sẽ ủng hộ con."

    Dù sao Trấn Bắc Hầu phủ bọn họ vẫn có sức mạnh nhất định trong triều đình này.

    Hậu cung cũng sẽ không có người nào dám ức hiếp Dao Dao nhà bọn họ.
     
    Last edited by a moderator: Jan 18, 2025
  8. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 6: Thiếu nữ xinh đẹp cũng thích ngắm nhìn mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin tức Dư Dao được phong làm phi tần trong cung nhanh chóng lan truyền ở kinh đô.

    Là một nữ nhân tài năng nổi tiếng ở kinh thành, có vô số nam nhân thích như Dư Dao. Những chàng trai năm xưa đến cầu hôn nàng gần như đã phá vỡ ngưỡng cửa của Trấn Bắc Hầu phủ. Mà sau khi tin tức này được truyền ra, không biết có bao nhiêu trái tim của những người đàn ông tan nát.

    Mà hoàng đế cũng là đối tượng yêu thích của vô số phụ nữ, Dư Dao trong chớp mắt lại bị trao cho cái danh vợ lẽ truyền khắp kinh thành.

    Vị trí hoàng hậu vẫn luôn bị bỏ trống, Dư Dao lại được phong làm phi tần trong cung, vậy nên hiện giờ cô cũng có thể được coi là người có địa vị cao nhất hậu cung.

    Xem ra hoàng đế vẫn rất coi trọng đại nhân nhà họ Dư.

    Nhiều quan đại thần trong cung khi biết tin đã gửi quà đến chúc mừng Dư Dao tối nay.

    Mà trong khi Du Hi Nguyên và Thượng Quan Thị đang bận rộn chiêu đãi những vị khách chúc mừng ở sân trước thì Dư Dao đã lẻn ra khỏi Hầu phủ bằng cửa sau.

    "Tiểu thư, chúng ta ăn mặc như thế này sẽ đi đâu hả?" Phấn Đào bị Dư Dao kéo về phía trước, cô ấy cúi đầu liếc nhìn trang phục nam nhân mà mình và Dư Dao đang mặc trên người trong lòng vô cùng nghĩ ngờ.

    "Chúng ta đến đó sẽ biết." Dư Dao nói mà không quay đầu lại, đôi bàn tay cầm chặt lấy những ngón tay bé xinh, dùng ngón út gãi vào lòng bàn tay của Phấn Đào.

    Phấn Đào cảm thấy nhột nhột, không nhịn được cười khanh khách trong veo như chuông bạc, thật sự vô cùng đáng yêu.

    Dư Dao quay lại nhìn nàng, nụ cười trong trẻo của cô gái đột nhiên hiện lên khiến trái tim nàng rung động.

    Bất kể ở kiếp trước hay đến thế giới này, nàng đều có một sở thích không bao giờ thay đổi.

    Ví dụ như thích thưởng thức cái đẹp.

    Là một cô gái xinh đẹp, nàng lại rất thích ngắm nhìn mọi mỹ nhân xung quanh.

    Mà nơi nàng muốn đến bây giờ nhất chính là nơi có nhiều mỹ nhân hội tụ bậc nhất kinh thành.

    Theo dòng thời gian xuyên suốt cuốn sách của nàng, vào thời điểm hiện tại, nữ chính trong cuốn sách này, Bạch Tuyết Tình cũng ở nơi đó.

    Trong sách không mô tả nhiều về ngoại hình của Bạch Tuyết Tình, người ta chỉ nói rằng ngoại hình của cô ấy có thể so sánh với nàng, một thê thiếp cổ quái dùng vẻ đẹp của mình để gây rắc rối cho thế giới, nhưng tính cách của cô ấy lại có một chút lạnh lùng khác biệt như một Cửu Thiên Huyền Nữ chính hiệu.

    Nàng thật sự rất muốn xem thử Bạch Tuyết Tình đẹp đến mức nào, người có thể khiến ma vương, thủ lĩnh võ lâm, hoàng tử nước láng giềng và hoàng đế của cả chiến quốc phải lòng nàng ấy như thế.

    Tại Tháp Tú Nhan.

    Tòa thành cao lớn số một kinh đô vô cùng náo nhiệt.

    Ngay cả lối vào cũng lộng lẫy vô cùng, hai bức tượng Tỳ hưu mạ vàng ở lối vào toát lên vẻ sang trọng độc đáo của nơi xa hoa đó.

    Phấn Đào nhìn tấm bảng màu vàng trước mặt sợ hãi đến mức muốn quỳ thẳng xuống, nói chuyện cũng có chút lúng túng.

    "Tiểu Thư, Tiểu Thư, tại sao chúng ta lại đến đây, chúng ta đang làm gì ở đây vậy chứ?"

    Đây là nơi vui chơi của đàn ông là cũng là nơi cấm kỵ của phụ nữ.

    Dư Dao lúc này mặt trên người chiếc áo choàng đỏ, mái tóc đen dài được buộc bằng vương miện ngọc nhỏ, trên tay lại cầm một chiếc quạt gấp đung đưa, nhìn qua có vẻ giống như một vị công tử bảnh bao đam mê tửu sắc.

    Đôi môi đỏ tươi của cô kéo lên thành một đường cong có chút lười biếng, giọng nói thản nhiên liếc mắt nhìn về phía Phấn Đào bên cạnh "Hôm nay ta sẽ đưa em đến đây để ngắm nhìn cái gọi là thế giới. Chú ý cách xưng hô với ta. Nếu dám gọi sai một lần nữa, ta sẽ.."

    Vừa nói nàng vừa đặt tay còn lại lên mông Phấn Đào và bóp chặt.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nang đột nhiên đỏ bừng, và trước khi Phấn Đào kịp phản ứng lại, Dư Dao đã bước lên bậc thang trước tòa Tú Nhan.

    Nhìn bóng lưng Dư Dao, Phấn Đào vừa xấu hổ vừa tức giận dậm chân nhanh chóng đuổi theo.

    Vào thời điểm này, Tháp Tú Nhan là nơi náo nhiệt nhất.

    Trên sân khấu có một vũ nữ mặc trang phục Tây Vực, uốn mình như một con rắn nước theo điệu nhạc lụa. Hội trường nhộn nhịp chật kín người, mùi rượu thịt quyện với mùi thơm quyến rũ trên người của những người mỹ nhân đằng kia.
     
  9. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 7: Phong cách ăn mặc ở đây táo bạo hơn nàng tưởng tượng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Dao đứng ở cửa có chút hứng thú nhìn quanh đại sảnh.

    Phong cách ăn mặc ở đây táo bạo hơn nàng tưởng tượng.

    Dư Dao liếc mắt nhìn khắp nơi, các thiếu nữ trong Tháp Tú Nhan đều mặc những trang phục mỏng trong suốt và động tác của họ tràn đầy xúc cảm quyến rũ phong lưu.

    Các cô gái ở đây không giống ở những lầu xanh thông thường, họ hầu hết chỉ đi cùng khách đến để uống rượu và vui chơi chứ không qua đêm với khách vì tiền.

    Khi ánh mắt của Dư Dao đảo quanh các cô gái bên trong, mà lúc này có một ánh mắt từ trên tầng hai từ đầu đã luôn chú ý đến nàng.

    Trên tầng hai bên ban công cạnh lan can, Mạc Bắc Triệt mặc áo choàng trăn màu vàng đen, ngồi trên chiếc ghế gỗ mỏng tinh xảo che nửa trên khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mỏng lạnh lùng và đường nét hoàn hảo.

    Đằng sau chiếc mặt nạ, một đôi mắt vàng nhạt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Dư Dao.

    Ánh mắt anh sâu thẳm và lạnh lùng đến mức khó có thể hiểu được.

    Người phụ nữ đứng bên cạnh Mạc Bắc Triệt, Hướng Nương, bà chủ trên danh nghĩa của tòa tháp Tú Nhan này, đôi mắt cũng nhìn theo hướng đó mà liếc nhìn ra cửa có chút tò mò, vừa vặn nhìn thấy Dư Dao đang đứng ở đó.

    Trong mắt Hướng Nương chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

    Da thịt trắng nõn cùng với phong thái thanh lịch kiêu ngạo toát ra từ tận xương tủy, lông mày và đôi mắt phượng vô cùng nóng bỏng, dường như chỉ một cử chỉ đã quyến rũ động lòng người.

    Đây là một người đẹp!

    Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng Hướng Nương vẫn không nhịn được mà muốn nhìn nàng lâu thêm chút nữa.

    Tuy nhiên, Hướng Nương sớm phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

    Người xinh đẹp trong bộ đồ đỏ đằng đó dường như là một người phụ nữ?

    Tưởng rằng Mặc Bắc Triệt đã nhìn ra manh mối gì đó nên nhìn chằm chằm nữ nhân này, Hướng Nương vội vàng quỳ xuống hành lễ xin tha: "Thần sẽ lập tức đưa nữ nhân đó rời khỏi đây!"

    Phải biết Tháp Tú Nhan không bao giờ nhận khách hàng nữ.

    Đây là quy tắc.

    "Không cần, để mắt tới nàng." Mạc Bắc Triệt với giọng nói lạnh lùng, đôi môi mỏng kiêu ngạo từ từ trả lời.

    Hướng Nương nhất thời không hiểu Mạc Bắc Triệt muốn làm gì, nhưng nàng ta biết rõ chủ nhân của mình từ trước đến nay rất mưu mô khó lường, cuối cùng gật đầu: "Thần hiểu rồi, thần sẽ thu xếp ngay."

    Nói xong, nàng ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.

    Mỗi một chỗ ngồi đều được bảo quanh bởi một tấm phông màn chắn mỏng. Chất liệu của nó rất đặc biệt, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy gì nhưng bên trong lại có thể nhìn rất rõ ra bên ngoài.

    Sau khi Hướng Nương rời đi, Mạc Bắc Triệt cầm ly rượu trong tay sờ nghịch mấy cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng vì kích động của Dư Dao, cảm xúc cuộn trào trong mắt càng ngày càng sâu.

    Cảm giác mất kiểm soát chết tiệt này lại xuất hiện.

    Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Dư Dao, nhịp tim của anh không thể kiểm soát được mà tăng tốc.

    Máu khắp cơ thể nóng bừng vô cùng khó chịu.

    Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt Dư Dao tập trung vào những người phụ nữ đang nhảy múa, anh lại cảm thấy tức giận đến mức chính mình cũng không hiểu nổi.

    Nhưng lúc này đầu óc hắn vẫn cực kỳ minh mẫn, hắn không nên như vậy.

    * * *

    "Thiếu gia, chúng ta đến đây làm gì?" Phấn Đào đứng bên dưới thậm chí không dám ngẩng đầu lên, giơ tay lên che mặt bằng ống tay áo rộng nhìn chằm chằm vào ngón chân.

    Dư Dao cảm thấy mọi thứ ở đây thật kỳ lạ, ở kiếp trước khi nàng đọc tiểu thuyết trên mạng, nàng ghen tị với những nữ thiếu hiệp có thể cải trang thành nam giới và đến dạo chơi hoa lâu thế này. Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt nàng trải nghiệm. Sau khi ôm lấy chiếc eo mỏng của Phấn Đào bên cạnh, nàng định bước chân lên tầng hai.

    Thông thường phòng riêng sẽ nằm ở tầng hai.

    Nếu nàng nhớ không lầm thì tối nay là cảnh nữ chính sẽ múa làm say mê cả thành phố. Nàng phải nhanh chóng tìm một chỗ ngồi thích hợp để xem buổi biểu diễn của Bạch Tuyết Tình.

    "Vị thiếu gia này nhìn có vẻ kỳ quái quá đấy." Lúc này xuất hiện một giọng nữ dễ

    Chịu vang lên, sau đó một luồng gió thơm xông về phía Dư Dao.
     
    Last edited: Jan 18, 2025
  10. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 8: Lần đầu đến đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Dư Dao sáng lên nhìn Hướng Nương đang uyển chuyển bước xuống cầu thang.

    Bà chủ của tháp Tú Nhan khi còn trẻ cũng là một kỹ nữ nổi tiếng. Bây giờ đã ở tuổi xế chiều, bà vẫn là một mỹ nhân nhưng đường nét đã chững chạc hơn rất nhiều.

    Cuốn sách miêu tả rằng Hướng Nương có một hình xăm đám mây màu đỏ ở xương quai xanh, vì vậy Dư Dao chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra danh tính của bà ấy dựa trên hình xăm kia.

    Ban đầu cô cũng rất thích nhân vật xinh đẹp, thông minh này.

    "Lần đầu tiên tới đây." Dư Dao bình tĩnh mỉm cười nói.

    Hướng Nương lén lút nhìn Dư Dao bằng ánh mắt dò xét. Bây giờ bà ấy đến gần đây mới phát hiện ra làn da của người thiếu nữ trước mặt càng trắng trẻo hơn, khí chất trên người cũng vô cùng bất phàm.

    Chẳng trách chủ nhân lại nhìn chằm chằm vào cô.

    Một vẻ đẹp lộng lẫy như vậy quả thực là vẻ đẹp khiến đàn ông không thể cưỡng lại.

    "Công tử thật là sáng suốt, cậu sẽ không bao giờ hối hận khi đến lầu Tú Nhan của chúng tôi đâu. Lần sau cậu nhất định sẽ muốn quay lại đây." Hướng Nương cười nói: "Không biết Công tử có đặt chỗ trước hoặc có bạn bè nào đến chưa?"

    Dư Dao lắc đầu trả lời: "Tôi đặt trước và cũng không có bạn bè."

    Hướng Nương nhanh chóng đảo loạn mấy vòng ánh mắt, nghĩ đến hình như cô gái này và cậu chủ không phải người quen sao: "Tình cờ trên lầu có một chỗ ngồi riêng, để người hầu đưa Công tử lên đó được không?"

    Dư Dao nháy mắt với Phấn Đào bên cạnh mấy cái.

    Phấn Đào cúi đầu, từ trong tay áo lấy ra một tờ tiền giấy nhanh chóng đưa cho Hướng Nương.

    "Những thứ này đủ để tôi có một đêm ngon giấc ở đây rồi phải không?" Dư Dao mỉm cười hỏi.

    Hướng Nương liếc nhìn tờ bạc trị giá một trăm lượng trong tay, cười đến tận mang tai: "Đương nhiên là đủ rồi, đại nhân hãy đi cùng tôi."

    Nói xong, Hướng Nương quay người dẫn đường.

    Dư Dao và Phấn Đào ở phía sau nhanh chóng cất bước đi theo.

    Tình cờ thay, cạnh chỗ Mạc Bắc Triệt còn một ghế trống.

    Hướng Nương đã đặc biệt sắp xếp Dư Dao ở cạnh Mạc Bắc Triệt.

    "Từ đây cậu có thể nhìn thấy sân khấu, về sau sẽ có một màn biểu diễn càng náo nhiệt hơn. Công tử nhất định sẽ thích." Sau khi mời Dư Dao ngồi xuống, Tương Nương cười nói.

    Dư Dao thản nhiên liếc nhìn tầng một. Từ chỗ cô ngồi, nàng có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu, gật đầu mỉm cười vô cùng hài lòng.

    "Nhà ta sẽ chuẩn bị đồ ăn và rượu cho công tử, sau đó gọi nữ tử đến hầu ngươi. Hướng Nương vừa nói vừa quan sát phản ứng của Dư Dao."

    Từ đánh giá của Hướng Nương, người trước mặt biểu hiện rất thong thái, khí chất cao quý tự nhiên, khi giơ tay lên cũng có khí chất tao nhã toát ra, nếu không phải nàng đã lăn lộn ở xứ sở phong lưu ong bướm lâu như vậy, thật khó để bà ấy không cảm thấy tự ti khi đối mặt với Dư Dao, dù sao trên người ai cũng có mấy loại khuyết điểm khiến họ thật sự không thể tự tin nổi.

    Một người tuyệt vời như vậy rốt cuộc là đến từ đâu chứ?

    "Cô gái.." Dư Dao sờ cằm người trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tà ác: "Ta thích những cô gái nóng bỏng, mềm mại, da trắng. Ừ, cô ấy cũng giống cô, tốt bụng.."

    Vừa dứt lời, Hướng Nương đã nghe thấy tiếng ly rượu vỡ ở vách ngăn bên cạnh.

    Lúc này, Mạc Bắc Triệt ở bên cạnh đang dùng tay bóp nát ly rượu.

    Sau đó, hắn dùng bí truyền âm thanh nói với Hướng Nương: "Cho nàng ta người xấu nhất."

    Nói xong, sắc mặt Mạc Bắc Triệt trở nên âm trầm hẳn.

    Hắn không muốn quan tâm đến Dư Dao.

    Nhưng phản ứng vừa rồi hoàn toàn là trong tiềm thức.

    Chết tiệt!

    Chỉ là nhìn trước chân dung của Dư Dao, hắn cũng không có mất khống chế đến mức này.

    Người phụ nữ đó đã bôi loại thuốc độc gì lên người anh ta thế này?

    Trái tim của Hướng Nương không được run lên khi nghe thấy giọng nói của Mạc Bắc Triệt.

    Có vẻ như suy đoán của bà ấy là sai.

    Chủ nhân và người phụ nữ này chắc phải biết

    Nhau.

    Hơn nữa ông chủ còn có vẻ như rất quan tâm đến người phụ nữ này.
     
  11. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 9: Cứ việc để hắn ta tức giận, hắn có thể ăn được ta chắc?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Hướng Nương đột nhiên khựng lại, Dư Dao bình tĩnh hỏi: "Có vấn đề gì không?"

    Hương Nương chợt tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Ta sẽ thu xếp."

    Nói xong bà ấy quay người bỏ đi.

    Lúc này chỉ còn lại Dư Dao và Phấn Đào ngồi ở đây.

    Phấn Đào nhìn thấy người rời đi liền kêu lên trong sự hoảng hốt: "Tiểu thư! Nếu Hầu tước và phu nhân biết cô tới nơi như thế này, nhất định sẽ rất tức giận!"

    Dư Dao không đáp lời mà bày ra một dáng điệu buồn chán có chút lười biếng..

    Thấy nàng không quan tâm, Phấn Đào càng tức giận hơn: "Tiểu thư không sợ bị trừng phạt sao? Mấy ngày nữa cô sẽ vào cung. Nếu người khác biết tiểu thư đến nơi này để vui chơi thì báo cho cô biết.. hoàng đế.. hoàng đế nhất định sẽ tức giận!"

    Hoàng đế Mạc Bắc Triệt, người bị ngăn cách bởi một tấm bình phong, đang rót rượu đột nhiên hơi khựng lại.

    Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói lười biếng của Dư Dao.

    "Hắn tức giận thì cứ để hắn tức giận đi. Hắn có thể làm gì được ta? Hắn còn có thể ăn thịt ta sao?"

    Giọng người phụ nữ đầy khinh thường.

    Mạc Bắc Triệt nheo mắt lại, một tia sáng nguy hiểm tràn ra từ trong mắt.

    Rất tốt!

    Dư Dao hoàn toàn không biết có một vị đại thần ngồi bên cạnh, vẫn thoải mái nói chuyện với cô nàng bên cạnh: "Còn có ta đến một nơi như thế này là để gặp phụ nữ chứ không phải gặp đàn ông. Có ý gì vậy? Tiểu thư ta đây không sợ trời không sợ đất, Cẩu hoàng đế đó còn muốn đến đây để trấn áp ta sao?"

    Phấn Đào nghe được hai chữ "cẩu hoàng đế" đó, sợ đến mức nhảy dựng lên, nhanh chóng bịt miệng Dư Dao.

    "Tiểu thư nói chuyện cẩn thận! Nói sai có khi lại bị chém đầu đấy!" Phấn Đào kinh hãi nhìn Dư Dao.

    Thánh Đế chắc chắn không phải là một vị vua nhân từ, nếu chọc giận hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!

    Dư Dao dang hai tay ra, nhìn Phấn Đào một cách ngây thơ bằng một đôi mắt mờ mịt.

    Theo nàng, gọi Mạc Bắc Triệt là Cẩu Hoàng Đế không hề bất công chút nào.

    Trong sách, Mạc Bắc Triệt yêu mến nàng, chủ nhân ban đầu của cơ thể nàng và có thể nói là tình nguyện quỳ dưới váy cô rồi dâng lên tất cả

    Dư Dao ban đầu nghĩ rằng ngay cả khi Mạc Bắc Triệt không phải là một vị vua nhân từ, hắn ta vẫn có thể sử dụng phương pháp riêng của mình để quản lý đất nước một cách có trật tự và trở thành một vị vua nổi tiếng qua nhiều triều đại. Tuy nhiên ở truyện, sau khi gặp chủ nhân của cơ thể này, chỉ số IQ của Mạc Bắc Triệt đã bị buộc phải hạ xuống và biến anh ta trở thành một người có bộ não yêu đương đến mức vô. Và để làm cho chủ nhân của cơ thể này cảm thấy hạnh phúc, hắn ta đã làm rất nhiều trò lố bịch tạo ra sự nhục nhã trước mặt rất nhiều người.

    Làm một khán giả đứng ngoài cuộc, Dư Dao đương nhiên hiểu rõ Mạc Bắc Triệt rốt cuộc đã làm những chuyện đáng ghét thế nào.

    Là một hoàng đế, làm sao có thể coi đất nước của mình như một món đồ chơi để mua vui cho nữ nhân cơ chứ?

    Mà ở bên cạnh Mạc Bắc Triệt khi nghe thấy mấy lời "Cẩu hoàng đế" từ miệng của Dư Dao, sự tức giận trong lòng sớm đã không thể kìm nén lại nổi.

    Người phụ nữ này thật sự rất giỏi, vậy mà còn không biết sống chết như thế.

    Rốt cuộc kiếp trước làm sao mà hắn có thể bị một người phụ nữ thế này quyến rũ cơ chứ?

    Đáng lẽ phải giết chết cô ta ngay từ đầu.

    Chỉ là ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu thì từ tim đã truyền đến một cơn đau nhói.

    Mạc Bắc Triệt ôm chầm lấy ngực mình, đôi môi mỏng bị cắn chặt đến trắng bệch nhưng lại lộ ra một nụ cười tà ác.

    Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết Dư Dao, nhưng không phải bây giờ.

    Nghĩ tới đây, Mạc Bắc Triệt cầm ly rượu lên uống một ngụm.

    Dư Dao hoàn toàn không cảm nhận được sát khí bên cạnh, nhìn Phấn Đào sau đó buông tay xuống, nàng liền nói: "Ta hiểu rồi, em đừng tức giận."

    Phấn Đào phồng má, giận dữ trừng mắt nhìn Dư Dao rồi quay đi.

    Tiểu thư của cô đột nhiên thay đổi tính tình, vốn dĩ đây là vui mừng.

    Bởi vì tiểu thư vốn dĩ có một cuộc sống quá nhạt nhẽo, lại sống nội tâm, không dám tiêu xài ngân lượng hay lãng phí bất cứ châu báu nào như những tiểu thư quý tộc khác.

    Cũng vì lí do này mà căn bệnh tim mạch của tiểu thư mang theo từ trong bụng mẹ ngày càng trở nên nghiêm trọng.

    Bây giờ tính cách của tiểu thư đã sôi nổi hơn trước rất nhiều, coi thường tất cả mọi chuyện, hàng ngày cứ ăn uống vô tư. Cô và mọi người trong nhà họ Dư điều vui cùng vui mừng vì sự thay đổi này của tiểu thư.

    Chỉ có điều tiểu thư của bây giờ lại không được như trước, bởi lẽ cô ấy quá ngang ngược, hoàn toàn không sợ hãi bất cứ điều gì.

    Cũng may là lời nói của bọn họ vừa nãy không bị người khác nghe thấy, nếu không tiểu thư của nàng nhất định sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...