Ngôn Tình Hẹn Nhau Trong Mơ - Trúc Xinh

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Trúc Xinh, 13 Tháng một 2025.

  1. Trúc Xinh

    Bài viết:
    1
    Tên chuyện: Hẹn nhau trong mơ

    Tác giả: Trúc Xinh

    Số chương: 40

    Thể loại: Ngôn Tình

    Trạng thái: Đang ra

    [​IMG]

    Văn án:

    Chương 1​

    Trời đổ cơn mưa bất chợt, những giọt nước lạnh buốt lăn dài trên mái hiên của quán cà phê nhỏ. Lâm An Nhiên ngồi ở góc khuất, đôi mắt chăm chú nhìn bức tranh trước mặt. Cô đang phác họa một khuôn mặt – một người đàn ông mà cô chưa từng gặp, nhưng gương mặt anh ta lại hiện lên trong mỗi giấc mơ của cô như một hình ảnh quen thuộc.

    Lần đầu tiên An Nhiên mơ thấy anh là ba tháng trước, trong một giấc mơ kỳ lạ. Cô đứng giữa một khu rừng ngập tràn ánh sáng mờ ảo. Người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt sâu thẳm xuất hiện từ xa, ánh nhìn của anh ấm áp nhưng cũng phảng phất nỗi buồn không thể gọi tên.

    "Cuối cùng em cũng đến," anh nói.

    An Nhiên không hiểu tại sao câu nói đó lại khiến tim cô đập nhanh. Cô chưa từng biết anh, nhưng giọng nói ấy, ánh mắt ấy, tựa như cô đã khắc ghi chúng từ kiếp trước.

    Từ hôm đó, những giấc mơ trở nên thường xuyên hơn. Trong mơ, anh luôn gọi cô là "An Nhiên," dù cô chưa từng tiết lộ tên mình. Cả hai nói chuyện, cười đùa, như thể đã quen biết từ rất lâu. Nhưng khi tỉnh dậy, mọi thứ chỉ còn là một mảnh ký ức lấp lánh mơ hồ, và một nỗi buồn nhè nhẹ vương vấn.

    Tại một bệnh viện lớn trong thành phố, Dương Minh – một bác sĩ ngoại khoa tài năng – kết thúc ca phẫu thuật dài mười tiếng. Anh ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại để xua đi sự mệt mỏi. Nhưng khi bóng tối bao trùm, anh lại thấy gương mặt của cô gái đó – người con gái trong những giấc mơ.

    Cô ấy đứng dưới một tán cây anh đào, tay cầm một bức tranh chưa hoàn thiện. Đôi mắt cô ngập tràn sự dịu dàng, nhưng cũng chứa đựng một sự xa cách khó hiểu.

    "Anh là ai?" cô từng hỏi anh trong giấc mơ đầu tiên.

    "Người đang chờ em," anh đáp, nhưng chính anh cũng không biết câu trả lời đó có ý nghĩa gì.

    Càng ngày, những giấc mơ càng trở nên rõ ràng. Đôi lúc, chúng giống như ký ức, đôi lúc lại như điềm báo. Dương Minh bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của cô không chỉ ở trong mơ. Dường như có một sợi dây vô hình kéo anh về phía cô, một điều anh không thể lý giải.

    Một ngày nọ, số phận khiến hai người họ thật sự gặp nhau.

    Trong một buổi triển lãm tranh nhỏ, An Nhiên đang đứng cạnh bức tranh mà cô gọi là "Người xa lạ trong mơ." Khi Dương Minh bước vào và nhìn thấy bức tranh ấy, trái tim anh khựng lại. Gương mặt trong bức tranh chính là của anh – từng đường nét, từng ánh mắt, hoàn toàn trùng khớp.

    Họ nhìn thấy nhau, không cần nói gì, nhưng cả hai đều hiểu: Đây không phải là lần đầu họ gặp gỡ.
     
    Đêm TrăngChì Đen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Trúc Xinh

    Bài viết:
    1
    Chương 2​

    Dương Minh bước vào phòng triển lãm tranh trong một buổi chiều mưa nhẹ. Anh không có ý định ghé thăm, nhưng lời mời của một người bạn khiến anh tò mò. Căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng dịu dàng, những bức tranh được trưng bày trên tường mang đầy sắc thái mộng mơ, như đang kể một câu chuyện mà anh không tài nào rời mắt.

    Giữa không gian yên tĩnh ấy, anh chợt đứng sững lại trước một bức tranh. Trong bức họa, một người đàn ông đứng quay lưng giữa làn nước mờ ảo, ánh trăng chiếu rọi qua bóng dáng gầy. Nhưng điều khiến Dương Minh lạnh sống lưng là.. người trong tranh chính là anh.

    "Anh cũng thấy nó kỳ lạ đúng không?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.

    Dương Minh quay lại, ánh mắt anh dừng lại ở một cô gái trẻ đang cầm bảng màu, tay còn vương chút sơn. Mái tóc cô đen nhánh, ánh mắt sâu thẳm như che giấu cả một đại dương đầy bí mật.

    "Bức tranh này.. là cô vẽ?" Anh ngập ngừng hỏi.

    Cô gái gật đầu. "Đúng vậy. Anh có cảm thấy quen thuộc không? Tôi đã vẽ nó từ những mảnh ký ức trong giấc mơ."

    Câu trả lời của cô làm tim Dương Minh khẽ chùng xuống. Anh không tin vào chuyện trùng hợp. Giấc mơ mà cô nói giống hệt với những gì anh đã thấy. Một người đàn ông đứng dưới ánh trăng, bao quanh là bóng tối sâu thẳm, và một cảm giác mất mát không thể giải thích.

    "Chúng ta.. đã từng gặp nhau chưa?" Dương Minh cố gắng tìm câu trả lời, nhưng ngay cả anh cũng không rõ mình đang tìm điều gì.

    An Nhiên nhìn anh, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. "Tôi không nghĩ vậy.. nhưng có điều gì đó về anh.. giống như tôi đã biết từ rất lâu rồi."

    Tối hôm đó, khi trở về nhà, An Nhiên mở cuốn sổ phác thảo của mình. Từ lâu, cô đã luôn ghi lại những hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ. Nhưng giờ đây, những nét vẽ dường như có sức sống hơn, như thể chúng đang dẫn dắt cô đến một điều gì đó quan trọng.

    Còn Dương Minh, anh ngồi trong phòng làm việc, ngắm nhìn những ký ức vụt qua trong đầu. Hình ảnh của cô gái ấy, người mà anh chưa từng gặp nhưng lại có cảm giác thân thuộc đến lạ lùng, cứ ám ảnh anh mãi.

    Từ sâu thẳm trong tiềm thức, cả hai đều biết: Đây không phải là lần đầu họ gặp nhau.
     
    Đêm Trăng thích bài này.
  4. Trúc Xinh

    Bài viết:
    1
    Chương 3​

    Ngày hôm sau, Dương Minh không thể tập trung vào công việc. Hình ảnh cô gái với đôi mắt sâu thẳm không ngừng hiện lên trong tâm trí anh. Có điều gì đó về cô khiến anh cảm thấy không yên, như thể anh đã để lỡ mất một điều gì quan trọng từ rất lâu rồi.

    Sau khi hoàn thành ca trực tại bệnh viện, Dương Minh quyết định ghé lại phòng triển lãm. Anh không chắc mình đang tìm kiếm gì, nhưng cảm giác thôi thúc anh quay trở lại, như một lực hút vô hình.

    Khi anh đến nơi, An Nhiên đang chăm chú chỉnh sửa một bức tranh mới. Nghe tiếng bước chân, cô ngước lên, bất giác nở một nụ cười nhẹ.

    "Anh lại đến đây à?" Cô hỏi, giọng nói mang chút ngạc nhiên nhưng không hề lạ lẫm.

    "Phải," Dương Minh đáp, ánh mắt không rời khỏi bức tranh đang dang dở. "Tôi cảm thấy có điều gì đó chưa được giải đáp."

    An Nhiên mời anh ngồi xuống. Họ bắt đầu trò chuyện, lần đầu tiên chia sẻ những điều cả hai luôn giấu kín. Dương Minh kể về những giấc mơ kỳ lạ của mình-một thế giới lạ lẫm với ánh trăng lạnh lẽo, và một cô gái mà anh không bao giờ nhìn rõ gương mặt.

    An Nhiên lặng người. Những gì anh nói trùng khớp một cách kỳ lạ với giấc mơ của cô. Cô lấy cuốn sổ phác thảo ra, mở đến trang cuối cùng. Trên đó là hình ảnh một cánh đồng hoa dại dưới ánh trăng, và ở giữa là bóng dáng hai người đang quay lưng về phía nhau.

    "Đây là giấc mơ gần đây nhất của tôi," cô nói, giọng khẽ run. "Trong giấc mơ ấy, tôi cảm thấy đau đớn.. như thể tôi vừa mất đi điều gì đó quý giá."

    Dương Minh nhìn bức phác thảo, trái tim anh bỗng thắt lại. Đó cũng là khung cảnh anh thường thấy trong giấc mơ của mình.

    "Có lẽ.." anh nói, giọng thấp dần. "Chúng ta có một mối liên kết nào đó từ trước, một thứ mà cả hai đều chưa thể nhớ ra."

    Trong giấc mơ

    Đêm đó, cả An Nhiên và Dương Minh đều mơ thấy giấc mơ giống hệt nhau. Trong giấc mơ, họ đứng trên một cây cầu bắc qua một dòng sông dài vô tận. Dòng nước phản chiếu ánh trăng, nhưng mọi thứ dường như mờ nhạt, như thể nó chỉ là một mảnh ký ức vụn vỡ.

    "Chúng ta từng gặp nhau ở đây.." Một giọng nói thì thầm vang lên trong không gian.

    An Nhiên quay lại, nhưng bóng dáng Dương Minh dần tan biến, như một làn sương mỏng. Cô vươn tay ra, nhưng chỉ nắm được không khí.

    Thực tại

    An Nhiên choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt trán. Giấc mơ quá thật, đến mức cô cảm nhận được hơi lạnh từ dòng sông trong giấc mơ vẫn còn vương trên da.

    Cùng lúc đó, Dương Minh cũng tỉnh dậy, cảm giác như vừa chạm đến một sự thật lớn lao nào đó, nhưng nó lại vụt mất ngay trước mắt.

    Cả hai đều biết, giấc mơ ấy không phải ngẫu nhiên. Nhưng câu trả lời vẫn còn là một bí ẩn, nằm đâu đó trong những mảnh ghép mà họ chưa tìm ra.
     
    Đêm Trăng thích bài này.
  5. Trúc Xinh

    Bài viết:
    1
    Chương 4​

    Một tuần trôi qua kể từ lần cuối Dương Minh và An Nhiên trò chuyện. Cả hai đều đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa những giấc mơ kỳ lạ mà họ đã chia sẻ.

    Dương Minh quyết định tìm đến người bạn thân của mình, Trần Khải, một nhà nghiên cứu tâm lý học. Trong căn phòng ngập sách, Khải ngồi khoanh tay nghe câu chuyện của Dương Minh với một ánh mắt đầy hứng thú.

    "Cậu đang nói rằng cả hai người đều có giấc mơ trùng khớp, và thậm chí còn cảm thấy một mối liên kết từ trước? Điều này thật sự hiếm đấy," Khải nói, rồi trầm ngâm. "Có lẽ cậu nên thử tìm hiểu về 'ký ức tiềm thức' hoặc một thứ gì đó tương tự."

    Dương Minh cau mày. "Ý cậu là sao?"

    "Có một giả thuyết cho rằng con người, trong những kiếp trước, có thể lưu giữ một phần ký ức sâu trong tiềm thức. Khi gặp một người hoặc một sự kiện có liên quan, những ký ức ấy sẽ được đánh thức."

    Dương Minh lặng thinh. Anh không phải người tin vào những điều phi khoa học, nhưng những gì đang xảy ra với anh và An Nhiên không thể giải thích được bằng logic thông thường.

    Phía An Nhiên

    Trong khi đó, An Nhiên dành nhiều thời gian ở phòng vẽ hơn, cố gắng tái hiện lại những khung cảnh từ giấc mơ. Những bức tranh của cô ngày càng trở nên chi tiết hơn, như thể ký ức đang dần trở lại với cô.

    Một buổi tối, khi đang sắp xếp lại các bức tranh, cô phát hiện một bức vẽ cũ bị kẹp trong cuốn sổ phác thảo từ nhiều năm trước. Bức tranh mô tả một người đàn ông đứng giữa một cánh đồng hoa trắng, ánh mắt anh tràn đầy nỗi buồn.

    An Nhiên cầm bức tranh lên, tim cô đập mạnh. Đó chính là Dương Minh-một gương mặt mà cô không thể nhớ đã từng vẽ khi nào.

    Cô quyết định gọi cho Dương Minh. Khi anh đến, cô đưa cho anh bức tranh.

    "Bức tranh này.." Dương Minh nói, giọng anh lạc đi. "Tôi đã mơ thấy cảnh này từ rất lâu rồi."

    An Nhiên nhìn anh, lòng cô tràn đầy cảm giác hỗn loạn. "Tôi cũng không nhớ đã vẽ bức tranh này khi nào. Nhưng rõ ràng.. có một thứ gì đó đã kết nối chúng ta từ trước."

    Manh mối từ quá khứ

    Sau khi trò chuyện, cả hai quyết định đến thư viện thành phố để tìm kiếm thêm thông tin về các giấc mơ, những sự trùng hợp kỳ lạ, và những mối liên kết vượt thời gian.

    Tại một góc khuất trong thư viện, An Nhiên tình cờ tìm được một cuốn sách cũ, với tiêu đề "Những Linh Hồn Gắn Kết: Hành Trình Qua Thời Gian". Cuốn sách chứa những câu chuyện về những người yêu nhau nhưng bị chia cắt bởi định mệnh và chỉ có thể gặp lại trong những giấc mơ.

    Khi đọc đến một trang mô tả về "cầu ánh trăng" – nơi linh hồn lạc lối có thể tìm đến để nhớ lại kiếp trước, cả hai đều sững người. Hình ảnh cây cầu giống hệt với những gì họ đã thấy trong giấc mơ.

    "Chúng ta cần tìm hiểu về cây cầu này," An Nhiên nói, ánh mắt cô sáng lên như vừa tìm thấy tia hy vọng.

    Sợi dây định mệnh

    Đêm đó, cả hai đều không ngủ. Trong lòng họ ngập tràn câu hỏi, nhưng cũng có một cảm giác chắc chắn hơn: Họ đã không gặp nhau một cách ngẫu nhiên. Cả hai đều biết, quá khứ của họ đang từ từ lộ diện, và câu trả lời có lẽ đang nằm đâu đó, đợi họ khám phá.
     
    Đêm Trăng thích bài này.
  6. Trúc Xinh

    Bài viết:
    1
    Chương 5​

    Hôm sau, Dương Minh và An Nhiên quyết định tiếp tục tìm kiếm thông tin về "cầu ánh trăng." Từ cuốn sách cũ ở thư viện, họ biết được rằng cây cầu này không chỉ xuất hiện trong các giấc mơ, mà còn được nhắc đến trong các truyền thuyết cổ xưa. Theo đó, cầu ánh trăng là nơi các linh hồn từng yêu nhau mãnh liệt nhưng bị định mệnh chia cắt có thể tái ngộ.

    Truyền thuyết ghi lại rằng cây cầu không thuộc về thực tại, nhưng có thể được nhìn thấy ở một nơi nhất định vào những đêm trăng tròn, khi mặt nước tĩnh lặng phản chiếu bầu trời.

    Manh mối đầu tiên

    Dương Minh đề nghị họ đến một hồ nước lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi thường có sương mù dày đặc vào những đêm trăng. An Nhiên nhớ rằng hình ảnh hồ nước trong giấc mơ của cô rất giống với nơi này.

    Tối hôm đó, cả hai cùng đến hồ. Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, chiếu sáng cả mặt hồ phẳng lặng như gương. Không gian yên tĩnh đến mức họ có thể nghe rõ tiếng gió nhẹ luồn qua những tán cây.

    An Nhiên khẽ thì thầm: "Anh có nghĩ.. chúng ta sẽ thấy được cây cầu không?"

    Dương Minh không trả lời. Anh đứng lặng người, đôi mắt dán vào mặt hồ. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim anh, như thể anh đã từng đứng đây trước đây, nhưng không nhớ nổi khi nào.

    Ký ức mờ ảo

    Khi An Nhiên bước đến gần bờ hồ, cô bất giác nhìn thấy một bóng hình mờ ảo phản chiếu trên mặt nước. Đó không phải cô hay Dương Minh.

    "Anh nhìn kìa!" Cô khẽ hét lên.

    Dương Minh quay lại, và anh cũng nhìn thấy bóng hình đó. Một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, đứng tựa vào cây cầu mờ nhạt trải dài trên mặt nước. Anh ta đang nhìn về phía họ, ánh mắt đầy đau thương.

    An Nhiên đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu. Những hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô-cô nhìn thấy chính mình đứng trên cây cầu, mặc một bộ váy dài trắng muốt. Trước mặt cô là người đàn ông ấy, nhưng lần này gương mặt của anh ta hiện rõ hơn.

    "Đó là anh!" Cô quay sang Dương Minh, giọng run rẩy.

    Sự thật hé lộ

    Trước khi Dương Minh kịp phản ứng, bóng hình trên mặt nước mờ dần và biến mất. Cây cầu cũng tan đi, như thể chưa từng tồn tại. Cả hai đứng im lặng một lúc lâu, cố gắng sắp xếp lại những gì vừa xảy ra.

    "Chúng ta.. có lẽ đã từng gặp nhau ở đây," Dương Minh nói, giọng khẽ trầm. "Nhưng rõ ràng còn nhiều điều mà chúng ta chưa thể nhớ ra."

    An Nhiên nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ: Nỗi đau, sự mất mát, nhưng cũng xen lẫn một chút hy vọng.

    "Chúng ta cần tìm hiểu thêm về truyền thuyết này," cô nói. "Nếu cây cầu thật sự tồn tại, nó chắc chắn còn nhiều bí mật hơn nữa."

    Một lời nhắc nhở trong giấc mơ

    Đêm hôm đó, khi Dương Minh và An Nhiên trở về, cả hai đều có cùng một giấc mơ. Họ thấy mình đứng trên cây cầu ánh trăng, đối diện nhau. Dương Minh nói điều gì đó, nhưng âm thanh bị chặn lại, chỉ còn vang lên một câu nói nhỏ:

    "Đừng quên.. lời hứa của chúng ta.."

    Cả hai choàng tỉnh cùng lúc, trái tim đập thình thịch. Họ biết rằng lời hứa đó là một mảnh ghép quan trọng, nhưng ký ức vẫn còn bị bao phủ bởi màn sương dày đặc.

    Cả hai đều nhận ra rằng, càng tiến gần đến sự thật, họ càng cảm thấy định mệnh của mình không còn nằm trong tầm kiểm soát.
     
    Đêm Trăng thích bài này.
  7. Trúc Xinh

    Bài viết:
    1
    Chương 6​

    Đêm trăng đó vẫn còn vương vấn trong tâm trí Dương Minh và An Nhiên. Họ biết cây cầu ánh trăng không chỉ là một ảo giác. Nó mang theo những ký ức ẩn giấu và có lẽ chính là chìa khóa giải mã mối liên kết kỳ lạ giữa họ.

    Sáng hôm sau, Dương Minh nhận được một cuộc gọi từ Trần Khải. Giọng Khải có phần hào hứng: "Tôi đã tìm hiểu thêm về lý thuyết ký ức tiềm thức mà cậu nhắc đến. Có một học giả ở Đà Lạt, ông ấy chuyên nghiên cứu về những hiện tượng kỳ bí. Ông ấy có thể giúp hai người."

    Dương Minh lập tức liên lạc với An Nhiên. Cả hai quyết định sẽ cùng đến Đà Lạt để gặp người học giả đó, với hy vọng ông ta có thể giúp họ tìm được câu trả lời.

    Chuyến xe lăn bánh giữa sớm tinh mơ. Không khí trong lành của vùng cao nguyên như xoa dịu đi nỗi lo lắng trong lòng họ. Suốt hành trình, cả hai đều im lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng.

    Khi đến nơi, họ tìm được ngôi nhà của học giả trên một con dốc nhỏ. Ngôi nhà mang phong cách cổ kính với hàng rào hoa giấy và chiếc cổng gỗ đã bạc màu thời gian. Một người đàn ông trung niên ra mở cửa, đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính dày.

    "Chào hai cô cậu. Tôi là Trần Vĩnh," ông nói với giọng trầm và ấm.

    Sau khi nghe câu chuyện của họ, Trần Vĩnh gật đầu, ánh mắt thoáng qua nét suy tư. "Chuyện của hai người không hề đơn giản. Ký ức tiềm thức có thể bị phong ấn bởi những biến cố lớn trong quá khứ. Đôi khi, chỉ một hình ảnh, một nơi chốn, hay một khoảnh khắc đặc biệt mới có thể khơi gợi lại."

    Ông dẫn họ đến một căn phòng nhỏ chứa đầy sách cổ và tranh vẽ. Trên tường treo một bức tranh cũ kỹ, vẽ một cây cầu uốn lượn dưới ánh trăng. Dương Minh và An Nhiên lập tức nhận ra đó chính là cây cầu trong giấc mơ của họ.

    "Đây là cây cầu ánh trăng," Trần Vĩnh giải thích. "Nó không thuộc thế giới thực tại, nhưng những người có duyên sâu nặng với nhau có thể nhìn thấy nó. Cây cầu là nơi lưu giữ ký ức của các linh hồn từng gắn kết, nhưng đã bị chia cắt bởi định mệnh."

    Dương Minh hỏi, giọng trầm ngâm: "Vậy làm sao chúng tôi có thể nhớ lại được?"

    Trần Vĩnh mỉm cười. "Cần một chất xúc tác. Đôi khi, đó là một vật thể từ quá khứ, hoặc một sự kiện có ý nghĩa lớn lao. Hai người cần tìm đến nơi khơi gợi mạnh mẽ nhất ký ức của mình. Có khi, chính giấc mơ sẽ dẫn lối."

    Trước khi rời đi, Trần Vĩnh đưa cho họ một cuốn sách cũ và dặn dò: "Hãy đọc nó. Có lẽ, những gì các cô cậu cần tìm nằm ngay trong chính các trang sách này."

    Cả hai rời khỏi ngôi nhà với những câu hỏi còn lẩn khuất trong đầu. Đêm đó, họ thuê một phòng nghỉ tại một khách sạn nhỏ trên đồi. Trong ánh đèn mờ, An Nhiên mở cuốn sách, những trang giấy đã ngả màu vàng úa, tỏa ra mùi thời gian.

    "Nhìn này," cô khẽ gọi. Một bức tranh khác xuất hiện trong sách, vẽ một cánh đồng hoa dại trải dài, nơi có hai người đứng nhìn nhau trong ánh hoàng hôn.

    Dương Minh bất giác nắm chặt tay. "Đây là nơi tôi từng thấy trong giấc mơ.."

    Câu nói của anh khiến cả hai bỗng nhiên im lặng. Họ đều cảm nhận được rằng họ đang tiến gần hơn đến sự thật, nhưng cùng lúc đó, một nỗi lo lắng mơ hồ len lỏi trong lòng. Liệu họ có sẵn sàng đối mặt với quá khứ, dù nó có thể thay đổi mọi thứ?
     
    Đêm Trăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...