Welcome! You have been invited by NguyTHa to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 30: Lời Giải Trên Đá

[HIDE-THANKS]
Trời đêm trên Thanh Sơn như ngưng đọng, ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua rừng trúc, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo. Sương mù giăng kín khe núi, gió thoảng qua mang theo hơi lạnh khiến không gian thêm phần u tịch. Trong lòng núi, một tảng đá khổng lồ sừng sững hiện lên giữa ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu, tỏa ra vẻ uy nghi và đầy bí ẩn.

Đinh Chấn, Đinh Hạo, Đinh Lam ngồi cạnh nhau, ánh mắt đăm đăm nhìn vào những ký tự khắc trên bề mặt đá. Mỗi đường nét khắc chìm đều đậm chất cổ xưa, uốn lượn như dòng chảy, gợi lên cảm giác vừa kỳ diệu, vừa đáng sợ.

"Tiên sinh," Đinh Lam lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng, "liệu đây có thực sự là nơi chứa phần còn lại của bí mật?"

Lý tiên sinh không trả lời ngay. Ông tiến lại gần, ánh mắt sắc bén dán chặt vào những ký tự cổ. Tay ông lướt nhẹ lên bề mặt đá, cảm nhận từng đường nét, như đang đọc một cuốn sách được viết bằng ngôn ngữ đã bị lãng quên.

"Đây không chỉ là đá," ông chậm rãi nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. "Mỗi ký tự trên đó là một lời giải, một mảnh ghép dẫn đến sự thật. Nhưng trước hết, chúng ta cần giải mã được chúng."

* * *

Lời Giải Trên Tảng Đá

Tảng đá khổng lồ, phủ rêu xanh, là minh chứng sống động cho dòng thời gian đã đi qua. Những ký hiệu khắc trên đá, mặc dù đã phai mờ, vẫn tỏa ra một khí tức uy nghiêm. Khi Lý tiên sinh đặt tay lên, từng đường nét như sáng lên dưới ánh đèn dầu, tựa hồ đang đáp lại sự hiện diện của ông.

Ông lấy bút lông nhỏ từ tay áo, chấm vào nghiên mực, bắt đầu nối các ký tự lại với nhau. Mỗi nét bút của ông đều chậm rãi, chắc chắn, như thể ông đã nhìn thấy đường đi từ trước.

"Nhìn kỹ," ông nói, tay chỉ vào một chuỗi ký tự khắc ở phía dưới. "Các ký tự này được sắp xếp theo thứ tự nhất định. Mỗi nét vẽ không chỉ là hình ảnh mà còn chứa đựng ý nghĩa. Chúng đại diện cho dòng chảy thời gian và không gian, dẫn đến một địa điểm cụ thể."

Đinh Chấn chăm chú quan sát, đôi mắt ông ánh lên vẻ nghi hoặc:

"Nhưng nếu đây là bản đồ, tại sao không thể hiện rõ ràng vị trí? Tại sao phải che giấu dưới lớp ký hiệu phức tạp thế này?"

Lý tiên sinh gật đầu, giọng nói trầm ngâm:

"Đó chính là điểm kỳ diệu. Kẻ tạo ra bản đồ không chỉ muốn dẫn lối, mà còn muốn kiểm tra trí tuệ và ý chí của người tìm kiếm. Những ký hiệu này không thể chỉ đọc bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng tâm."

Thùy Thùy tiến lại gần, ánh mắt nàng sáng lên vẻ tò mò. Nàng đặt tay lên một đoạn ký tự, cảm nhận hơi lạnh từ bề mặt đá truyền vào lòng bàn tay. Đột nhiên, hình ảnh một ngôi đền cổ xuất hiện trong tâm trí nàng, cùng với dòng sông uốn lượn bao quanh như một vòng tay bảo vệ.

"Nơi này.." nàng khẽ nói, giọng run run, "đó là nơi giữ bí mật. Một ngôi đền nằm giữa rừng sâu."

Khi nét bút cuối cùng hoàn tất, toàn bộ ký hiệu trên đá phát sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy kéo dài trong vài giây, sau đó hình ảnh một bản đồ rõ ràng hiện ra trước mắt. Đó là con đường dẫn đến ngôi đền cổ ẩn sâu trong núi rừng.

Lý tiên sinh nhìn bản đồ, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết:

"Đây là lời giải. Nhưng không chỉ có chúng ta biết điều này."

Không lâu sau, không khí căng thẳng bao trùm. Tiếng bước chân vang lên từ rừng trúc, cùng ánh đuốc lập lòe báo hiệu sự xuất hiện của kẻ địch. Chu Thạch là người đầu tiên phát hiện. Anh ghìm giọng:

"Tiên sinh, chúng đã đến. Lần này số lượng không ít."

"Chúng không đến để thỏa hiệp," Từ Văn lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy cương nghị. "Chúng biết rằng chúng ta đã giải mã được bản đồ."

"Phải nhanh chóng rời đi," Lý tiên sinh ra lệnh. "Đinh Chấn, ngươi cùng hai người con đi trước. Chúng ta sẽ cầm chân chúng ở đây."

Ba người nhà họ Đinh thoáng chần chừ, nhưng ánh mắt của Lý tiên sinh khiến họ không thể từ chối. Đinh Chấn nắm chặt tay con trai, nói:

"Tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào ngài. Chúng tôi sẽ bảo vệ bí mật này."

Khi nhóm người nhà họ Đinh rời đi, Lý tiên sinh cùng các học trò lập tức chuẩn bị đối phó. Chu Thạch rút kiếm, ánh thép lóe lên trong bóng tối. Từ Văn nắm chắc cây gậy gỗ, từng bước tiến lên phía trước. Thùy Thùy đứng phía sau, tay nàng run nhẹ nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Những bóng đen xuất hiện từ giữa rừng trúc. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặt che kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc như dao.

"Hãy giao bản đồ ra," hắn lên tiếng, giọng trầm khàn. "Nếu không, các ngươi sẽ phải trả giá."

"Tham vọng của các ngươi sẽ hủy diệt chính các ngươi," Lý tiên sinh đáp, giọng ông lạnh lùng.

Ngay lập tức, những bóng đen lao tới. Chu Thạch xông lên đầu tiên, thanh kiếm trong tay anh di chuyển nhanh như gió. Từng đường kiếm mạnh mẽ, dứt khoát, đẩy lùi từng kẻ địch.

Từ Văn không kém cạnh, gậy gỗ của anh xoay tròn, tung ra những đòn tấn công chính xác và uy lực, khiến kẻ địch không kịp phản ứng.

Phía sau, Thùy Thùy quan sát cẩn thận, chờ đợi thời cơ. Khi một kẻ địch lao tới, nàng nhanh chóng né tránh, đồng thời dùng gậy quật mạnh vào chân hắn, khiến hắn ngã nhào.

Giữa trận chiến, Lý tiên sinh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt ông quan sát mọi động thái của kẻ địch. Khi thấy một tên cố gắng vòng ra sau, ông chỉ cần nhấc tay, chiếc thước gỗ trong tay ông bay ra như tia chớp, hạ gục tên đó ngay lập tức.

Dù vậy, số lượng kẻ địch quá đông, trận chiến trở nên ngày càng căng thẳng. Chu Thạch dần lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy kiên định.

"Rút lui!" Lý tiên sinh ra lệnh, giọng ông vang lên dứt khoát.

Nhóm người nhanh chóng rút lui qua khe núi, để lại những bóng đen gào thét phía sau. Ánh trăng chiếu xuống, dẫn đường cho họ đến nơi bản đồ chỉ dẫn.

"Chúng sẽ không từ bỏ," Lý tiên sinh nói, giọng ông trầm nặng. "Chúng ta cần đến ngôi đền trước chúng, nếu không, bí mật sẽ mãi mãi bị chôn vùi."

Thùy Thùy nhìn ông, ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm:

"Tiên sinh, chúng ta sẽ làm được. Bí mật này nhất định phải được bảo vệ."

Ánh mắt Lý tiên sinh dịu lại, ông gật đầu:

"Phải, Thùy Thùy. Trong hành trình này, niềm tin chính là ngọn đèn soi sáng con đường."

Tiếng gió rít qua rừng trúc, mang theo âm thanh như lời thở dài của quá khứ. Hành trình tìm kiếm sự thật vẫn còn dài, và những hiểm nguy vẫn đang chờ đợi họ phía trước.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 31: Huyền Môn Khai Lộ

[HIDE-THANKS]
Ánh trăng lạnh lẽo soi sáng con đường mòn quanh co dẫn sâu vào rừng thẳm. Sương mù giăng kín, từng hơi thở mang theo cảm giác ẩm lạnh thấu xương. Nhóm người Lý tiên sinh lặng lẽ tiến bước, mỗi người mang trong lòng những nỗi băn khoăn không nói thành lời. Rừng trúc tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích hòa vào tiếng lá xào xạc dưới chân.

Thùy Thùy đi phía sau Lý tiên sinh, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt cây gậy gỗ. Nàng khoác trên mình chiếc áo dài màu thiên thanh, thêu viền mây bạc, đôi mắt sáng trong nhưng ánh lên sự cảnh giác. Phía trước nàng, Chu Thạch tay đặt lên chuôi kiếm, từng bước đi vững chãi. Từ Văn theo sát bên cạnh, cây gậy gỗ dài chạm đất phát ra âm thanh khẽ khàng nhưng đầy uy lực.

"Tiên sinh, lối đi này tựa hồ kéo dài vô tận. Liệu chúng ta còn bao xa nữa?" Từ Văn cất tiếng, giọng anh trầm lắng, như cố ghìm nỗi lo âu.

Lý tiên sinh dừng chân, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa, giọng ông vang lên như sấm: "Không xa nữa. Nhưng càng gần, càng thêm nguy hiểm. Cánh cửa này không chỉ được thời gian che giấu, mà còn bị bảo vệ bởi những cạm bẫy trí tuệ và lòng tham."

Lời nói của ông như nhắc nhở cả nhóm phải chuẩn bị cho những điều sắp tới.

* * *

Khi ánh sáng đầu ngày nhạt nhòa le lói qua tán cây rậm rạp, trước mặt họ hiện lên một bức tường đá khổng lồ. Chính giữa là cánh cửa hình tròn, chạm khắc tinh xảo những họa tiết rồng cuộn mây, như thể đang canh giữ bí mật ngàn đời. Các ký tự cổ trải dài trên bề mặt đá, ánh lên sắc lạnh trong ánh sáng mờ ảo.

Ba người nhà họ Đinh đã đứng đợi tại đó. Đinh Chấn gương mặt lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt đầy hy vọng lẫn lo âu. Đinh Hạo giữ chặt chuôi kiếm, còn Đinh Lam đứng bên cạnh, tay nàng khẽ chạm vào những họa tiết, ánh mắt nàng tràn đầy tò mò.

"Tiên sinh!" Đinh Chấn bước lên, giọng ông run nhẹ. "Đây chính là cánh cửa mà tổ tiên chúng tôi đã nhắc đến. Nhưng bao năm nay, chưa một ai giải được bí ẩn của nó."

Lý tiên sinh tiến lên, bàn tay ông nhẹ lướt trên bề mặt lạnh lẽo của đá, cảm nhận từng đường nét khắc chìm. Ánh mắt ông sắc bén, như muốn xuyên thấu qua lớp thời gian phủ kín. Sau một hồi, ông quay lại, giọng ông vang lên trầm tĩnh: "Cánh cửa này không phải dùng sức mạnh để mở, mà là một trận pháp. Kẻ thiết kế không chỉ muốn che giấu, mà còn thử thách lòng kiên nhẫn và trí tuệ của người tìm kiếm."

Ông nhìn về phía Thùy Thùy, ánh mắt ông dịu dàng nhưng mang theo kỳ vọng: "Thùy Thùy, hãy lại đây."

Nàng tiến lên, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào những ký hiệu. Dưới sự hướng dẫn của Lý tiên sinh, nàng bắt đầu xoay các ô nhỏ trong vòng tròn đá, mỗi lần xoay đều phát ra âm thanh nặng nề, như tiếng thở dài vọng lại từ quá khứ.

* * *

Khi cánh cửa từ từ hé mở, một làn khí lạnh tràn ra, tựa như hơi thở của vạn vật đã bị lãng quên. Nhưng niềm vui chưa kịp hiện rõ, thì từ sau lưng, một tràng cười lớn vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.

"Tưởng rằng các ngươi có thể giấu được ta mãi sao?"

Mọi ánh mắt quay lại. Từ trong màn sương, những bóng người mặc áo choàng đen lặng lẽ tiến ra. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạc khắc hình lưỡi kiếm, đôi mắt hắn sắc lạnh như băng.

"Huyền môn này, bí mật này, đều thuộc về Lam Thủy Các!" Giọng hắn rền vang, mang theo sự uy hiếp.

Chu Thạch không nói một lời, tay rút kiếm, ánh thép lóe lên trong ánh sáng mờ. Anh bước tới, giọng lạnh như dao: "Nếu muốn, hãy bước qua thanh kiếm của ta."

"Đừng manh động, Chu huynh." Từ Văn nói nhỏ, nhưng đôi mắt anh cũng ánh lên sự cảnh giác.

Nhóm áo đen không chần chừ, lập tức lao tới.

Trận chiến nổ ra dữ dội. Chu Thạch lao thẳng vào nhóm địch, kiếm trong tay anh vung lên mạnh mẽ, từng nhát chém chuẩn xác khiến kẻ thù không thể tiếp cận cánh cửa.

Từ Văn nhanh nhẹn lùi về phía sau, gậy gỗ trong tay anh xoay tròn, đánh bật những đòn tấn công hiểm ác từ phía kẻ địch. Mỗi cú đánh của anh đều khiến đối phương chao đảo.

Thùy Thùy, dù không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Khi một kẻ lao tới, nàng nhanh chóng né tránh và dùng gậy quật mạnh vào chân hắn, khiến hắn ngã nhào.

Phía sau, Lý tiên sinh đứng yên, đôi mắt ông quét qua trận chiến như dò tìm điểm yếu của đối phương. Khi thấy một tên cố gắng lẻn vòng ra sau, ông chỉ cần vung tay, chiếc thước gỗ trong tay ông bay ra như tia chớp, hạ gục kẻ địch trong nháy mắt.

"Giữ vững vị trí, đừng để chúng tiếp cận cửa!" Ông quát lớn, giọng ông vang lên đầy uy nghiêm.

Dù nhóm người chiến đấu kiên cường, nhưng kẻ địch ngày càng đông, như muốn nhấn chìm họ trong bóng tối. Nhận thấy tình thế bất lợi, Lý tiên sinh ra lệnh: "Chu Thạch, Từ Văn, bảo vệ cánh cửa. Thùy Thùy, ngươi và Đinh gia hãy tiến vào trong. Hãy tìm ra bí mật trước khi chúng kịp đuổi tới."

Thùy Thùy thoáng chần chừ, nhưng nàng hiểu rằng không thể lãng phí thời gian. Gật đầu nhanh, nàng dẫn Đinh Chấn và hai người con bước qua cánh cửa đá vừa mở. Phía sau họ, âm thanh trận chiến vẫn vang lên dữ dội.

Bên trong cánh cửa là một không gian rộng lớn, bốn bức tường đá được khắc đầy họa tiết cổ xưa. Ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên trần rọi xuống, chiếu lên những dòng ký tự uốn lượn, như kể lại câu chuyện đã bị quên lãng.

Đinh Lam thốt lên, giọng nàng run run: "Đây.. chính là ngôi đền tổ tiên đã nhắc đến."

Nhưng chưa kịp mừng, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Khi quay lại, họ phát hiện một nhóm áo đen khác đã lẻn vào.

Thùy Thùy siết chặt cây gậy, ánh mắt nàng ánh lên sự kiên định: "Bí mật này.. không thể rơi vào tay kẻ xấu. Chúng ta phải bảo vệ nó."

Ánh sáng từ những dòng ký tự trên tường dần trở nên rực rỡ, như muốn dẫn lối cho nhóm người đi sâu hơn vào bí mật ngàn đời. Nhưng phía sau, hiểm nguy vẫn đang bủa vây. Liệu họ có thể bảo vệ bí mật này, hay tất cả sẽ bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 32: Bí Mật Ngàn Năm

[HIDE-THANKS]
Dưới ánh sáng le lói của những ngọn đuốc, bóng tối trong ngôi đền cổ như chiếc màn nhung dày đặc, nuốt chửng mọi thứ trong một sự im lặng đầy đáng sợ. Những bức tường đá quanh họ được chạm khắc bằng những ký tự cổ, hòa cùng hình vẽ tinh xảo tạo nên một khung cảnh kỳ bí, tựa như câu chuyện ngàn năm trước được lưu lại nơi đây.

Thùy Thùy đi chậm rãi, ánh mắt nàng lướt qua từng bức tường. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng khẽ chạm vào từng nét khắc, cảm nhận sự tinh tế trong mỗi chi tiết. Từng dòng chữ như thì thầm vào tai nàng, kể về những bí mật bị thời gian lãng quên.

"Ngôi đền này tựa như một chiếc hộp thời gian," nàng khẽ nói, giọng nàng nhẹ như hơi thở. "Mỗi góc nhỏ, mỗi nét khắc đều mang trong mình câu chuyện mà người xưa muốn truyền lại."

Lý tiên sinh bước chậm lại, đứng cạnh nàng. Ông cúi đầu, ánh mắt sắc bén quét qua không gian, dừng lại trước một bức phù điêu lớn được khắc trên nền đá. Phù điêu mô tả một trận đồ phức tạp, với các đường nét uốn lượn như dòng sông chảy, dẫn thẳng đến trung tâm là một hình tròn kỳ lạ.

"Đây không chỉ là nơi lưu giữ ký ức," ông trầm ngâm. "Ngôi đền này là một cánh cổng. Nếu giải mã được, nó sẽ mở ra lối đi dẫn đến kho báu."

Trước mắt họ, trận đồ trên nền đá phẳng lặng như đang đợi người giải mã. Các ký tự cổ uốn lượn thành hình tròn, với một khe hở nhỏ nằm ngay trung tâm. Mỗi ký tự, mỗi nét vẽ đều toát lên vẻ trang nghiêm, như đang thách thức trí tuệ của những người đứng trước nó.

Lý tiên sinh bước tới, ánh mắt ông sắc bén như lưỡi dao. Ông cất giọng, giọng ông vang lên giữa không gian yên tĩnh:

"Trận đồ này cần được kích hoạt. Nhưng không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự khéo léo. Cuộn lụa mà ngươi mang chính là chìa khóa cuối cùng."

Thùy Thùy gật đầu, đôi tay nàng run nhẹ khi mở chiếc hộp gỗ, lấy ra cuộn lụa cổ. Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng cẩn thận trải cuộn lụa lên bề mặt trận đồ. Ngay lập tức, những ký tự trên cuộn lụa và trên trận đồ khớp nối với nhau một cách hoàn hảo, như hai mảnh ghép được định sẵn.

Một âm thanh trầm đục vang lên, mặt đất dưới chân họ khẽ rung chuyển. Trận đồ bắt đầu phát sáng, từng đường nét như sống dậy, dẫn đến trung tâm nơi khe hở nhỏ dần hé lộ lối đi bí mật.

Lối đi dẫn họ xuống một không gian rộng lớn và tối tăm. Những ngọn đuốc trên tay soi sáng những cột đá khổng lồ được chạm khắc hình rồng, phượng uốn lượn, toát lên vẻ uy nghiêm như đang canh giữ một thế giới khác. Hai bên lối đi là những bức tượng đá, gương mặt trang nghiêm nhưng mang một khí thế lạnh lẽo, như muốn nhắc nhở kẻ qua đường rằng đây không phải nơi để kẻ tham lam lui tới.

"Chỗ này.. không giống một nơi chỉ cất giấu kho báu." Đinh Lam run rẩy nói, ánh mắt nàng lộ vẻ hoang mang. "Nó giống như một ngôi đền thờ cổ xưa."

Đinh Chấn gật đầu, giọng ông trầm nặng: "Tổ tiên chúng ta không chỉ bảo vệ kho báu. Họ bảo vệ cả một bí mật có thể làm lung lay cả thiên hạ."

Càng đi sâu vào, ánh sáng từ những lỗ thông khí trên trần càng yếu dần. Đoàn người dừng lại trước một bệ đá lớn. Trên bệ đá là một chiếc hộp vàng được chạm trổ tinh xảo, ánh sáng lờ mờ từ ngọn đuốc khiến nó tỏa ra một vẻ đẹp lộng lẫy nhưng cũng đầy bí

Trước khi kịp tiến lại gần chiếc hộp, một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau, vang vọng trong không gian kín. Đoàn người quay lại, thấy bóng dáng của những kẻ áo đen Lam Thủy Các bước ra từ bóng tối. Dẫn đầu là người đàn ông đeo mặt nạ bạc, ánh mắt hắn sắc lạnh như dao.

"Thật không ngờ các ngươi lại tìm được nơi này," hắn nói, giọng hắn trầm đục. "Nhưng tiếc rằng, thứ bên trong chiếc hộp kia không dành cho các ngươi."

Lý tiên sinh đứng thẳng lưng, ánh mắt ông không chút nao núng. Ông lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy lực: "Ngươi không hiểu những gì mình đang đối mặt. Tham vọng của các ngươi chỉ dẫn đến diệt vong."

Người đàn ông nhếch môi cười nhạt, hắn rút ra thanh kiếm dài, ánh thép lóe lên trong bóng tối. "Chúng ta sẽ xem, ai mới là kẻ rời khỏi đây với chiếc hộp."

Ngay lập tức, trận chiến bùng nổ trong không gian chật hẹp. Chu Thạch lao lên đầu tiên, thanh kiếm trong tay anh xoay tròn như một cơn lốc, từng đường kiếm mạnh mẽ và dứt khoát chặn đứng đòn tấn công của kẻ địch.

Từ Văn đứng chắn phía bên trái, cây gậy của anh xoay tròn, mỗi cú đánh đều chính xác và đầy uy lực, khiến những kẻ áo đen không thể tiến gần. Dưới ánh sáng từ kim loại va chạm, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Phía sau, Thùy Thùy đứng chắn trước bệ đá, đôi mắt nàng ánh lên vẻ kiên định. Khi một kẻ áo đen lao tới, nàng nhanh chóng lùi lại, dùng gậy quật mạnh vào chân hắn khiến hắn ngã nhào. Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, nàng bắt đầu cảm thấy áp lực.

Người đeo mặt nạ bạc di chuyển như bóng ma, từng đường kiếm của hắn đều mang theo sát khí, khiến cả Chu Thạch lẫn Từ Văn phải vất vả chống đỡ.

Giữa lúc trận chiến đang diễn ra, Lý tiên sinh tiến tới chiếc hộp vàng. Ông đặt tay lên nắp hộp, quan sát kỹ những ký hiệu trên đó. Sau một lúc, ông tìm thấy cơ chế mở và xoay nhẹ. Một âm thanh trầm vang lên, nắp hộp từ từ bật mở.

Bên trong chiếc hộp là một cuộn lụa cổ và một cuốn sách dày, cả hai đều phủ đầy bụi thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ quan trọng.

Lý tiên sinh mở cuộn lụa ra, ánh mắt ông lóe lên sự kinh ngạc. "Đây là phần cuối cùng của bản đồ. Nó không chỉ dẫn đến kho báu, mà còn vạch trần những âm mưu đã chôn vùi gia tộc họ Đinh."

Ông cầm cuốn sách lên, lật qua những trang giấy vàng úa. Mỗi dòng chữ đều kể về một bí mật động trời, về những kẻ quyền lực đứng sau sự diệt vong của gia tộc họ Đinh. Giọng ông trầm nặng: "Đây không phải là một kho báu thông thường. Nó chứa đựng sự thật có thể làm rung chuyển cả thiên hạ."

Mặc dù trận chiến vẫn chưa dừng, với cuộn lụa và cuốn sách trong tay, Lý tiên sinh biết rằng họ đã nắm giữ chìa khóa của sự thật. Ông quay lại nhìn nhóm người, ra hiệu rút lui.

"Chúng ta không thể để thứ này rơi vào tay kẻ khác. Nó là bằng chứng duy nhất bảo vệ danh dự của những người đã khuất."

Dưới ánh sáng mờ nhạt, đoàn người rời khỏi ngôi đền, mang theo bí mật ngàn năm vừa được khai mở. Nhưng họ hiểu rằng, hành trình này chỉ mới bắt đầu. Phía trước, những hiểm nguy còn lớn hơn đang chờ đợi, cùng với những âm mưu sâu kín chưa được vén màn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 33: Màn Đêm Và Lời Hứa

[HIDE-THANKS]
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đoàn người rút lui khỏi ngôi đền với tốc độ nhanh nhất có thể. Gió rít từng cơn, mang theo âm thanh thì thầm của rừng trúc, tựa hồ những linh hồn xưa cũ đang than khóc trong đêm tối. Tiếng lá xào xạc hòa cùng hơi thở gấp gáp của những kẻ đang chạy trốn, tạo nên một khung cảnh vừa căng thẳng vừa bi thương.

Thùy Thùy giữ chặt cuộn lụa trong tay, đôi mắt nàng ngời sáng nhưng ẩn chứa sự lo lắng. Cảm giác nặng nề từ bí mật trong chiếc hộp vẫn như đè nặng lên lòng nàng. Bên cạnh, Lý tiên sinh điềm tĩnh bước, ánh mắt ông sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng, nhưng lại lộ rõ sự cẩn trọng.

Phía sau, Chu Thạch và Từ Văn cẩn thận quan sát từng động tĩnh. Họ biết rằng, những kẻ áo đen của Lam Thủy Các sẽ không dễ dàng từ bỏ. Đêm nay, có lẽ máu sẽ lại nhuộm đỏ rừng trúc.

"Tiên sinh," Từ Văn khẽ nói, giọng anh trầm thấp, "kẻ đeo mặt nạ bạc kia không đơn thuần chỉ là một tay sai. Ta cảm nhận được sát khí rất mạnh từ hắn, tựa hồ hẳn không chỉ đến vì kho báu."

Lý tiên sinh gật đầu, giọng ông trầm lắng: "Người đó không chỉ muốn kho báu. Hắn muốn sự thật, và hắn muốn lợi dụng nó để lật đổ những thế lực khác. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra."

Xa xa, trong rừng trúc, kẻ đeo mặt nạ bạc đứng lặng giữa bóng tối. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua từng thân trúc, như muốn xuyên thấu những bí mật được giấu kín. Hắn cất giọng trầm, nói với những thuộc hạ đứng xung quanh:

"Chúng đang mang theo thứ mà Lam Thủy Các đã tìm kiếm suốt bao năm. Không được để chúng thoát khỏi Thanh Sơn."

Một thuộc hạ bước lên, cúi đầu kính cẩn: "Thưa ngài, chúng ta có nên bao vây toàn bộ khu vực không? Với số lượng người hiện tại, chúng ta có thể ép chúng vào đường cùng."

Người đeo mặt nạ bạc nhếch môi cười lạnh: "Không cần. Để bọn chúng chạy. Càng xa ngôi đền, chúng càng mất lợi thế. Ta muốn chơi một trò chơi nhỏ. Hãy cho chúng biết, màn đêm này thuộc về ta."

Hắn ra hiệu, và nhóm áo đen lập tức tản ra như những bóng ma, biến mất vào màn đêm.

Trên con đường dẫn ra khỏi rừng, đoàn người nhà họ Đinh bất ngờ dừng lại khi phát hiện những chiếc bẫy tinh vi được giăng sẵn. Đinh Lam, đi đầu, khẽ kêu lên khi chân nàng gần chạm vào một sợi dây mỏng giăng ngang lối đi.

"Cẩn thận! Chúng đã chuẩn bị từ trước!" Đinh Chấn quát lớn, ánh mắt ông căng thẳng.

Lý tiên sinh cúi người, quan sát kỹ lưỡng những sợi dây và mũi tên độc được giấu kín dưới lớp lá khô. "Chúng không muốn giết chúng ta ngay. Đây là cạm bẫy để giam chân, buộc chúng ta lộ sơ hở."

Chu Thạch cắn răng, rút kiếm ra, nói: "Nếu đã vậy, ta sẽ phá tan những chiếc bẫy này!"

"Không được," Lý tiên sinh ngăn anh lại. "Chúng ta không thể phí sức. Hãy tìm lối đi khác."

Nhóm người nhanh chóng đổi hướng, rẽ vào một lối đi nhỏ hơn. Nhưng chưa được bao xa, họ lại nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau. Tiếng thở hổn hển của những kẻ địch càng lúc càng rõ ràng.

"Chúng đã đuổi kịp!" Từ Văn quát lớn, xoay người lại, cầm chắc cây gậy gỗ trong tay.

Trong màn đêm mịt mù, ánh sáng từ ngọn đuốc duy nhất trở thành dấu hiệu dẫn đường cho cả hai phe. Những kẻ áo đen lao tới, thanh kiếm của chúng sáng loáng dưới ánh trăng. Chu Thạch xông lên đầu tiên, thanh kiếm trong tay anh vung mạnh, tạo nên một đường kiếm sắc bén đánh bật ba kẻ địch.

Từ Văn không kém phần dũng mãnh, cây gậy của anh xoay tròn, từng cú đánh mạnh mẽ khiến kẻ địch không thể áp sát. Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, khiến cả hai dần cảm thấy áp lực.

"Bảo vệ tiên sinh và Thùy Thùy!" Chu Thạch hét lớn, đôi mắt anh lóe lên sự kiên quyết.

Phía sau, Thùy Thùy nắm chặt cuộn lụa trong tay, ánh mắt nàng không chút dao động. Nàng biết, nếu để mất cuộn lụa, tất cả sẽ trở thành vô nghĩa.

Lý tiên sinh lùi lại, đôi mắt ông trầm tĩnh như mặt nước: "Đừng để chúng bao vây. Tìm cơ hội thoát ra!"

Khi trận chiến diễn ra căng thẳng, một kẻ áo đen lao tới gần Thùy Thùy. Nàng nhanh chóng né tránh, nhưng gậy gỗ trong tay nàng bị hất văng ra. Đúng lúc đó, Đinh Hạo lao tới, chắn trước nàng và đánh bật kẻ địch.

"Ngươi phải bảo vệ cuộn lụa! Đừng để nó rơi vào tay chúng!" Đinh Hạo quát, giọng anh vang lên mạnh mẽ.

Thùy Thùy gật đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định. "Ta sẽ làm vậy. Nhưng ngươi phải cẩn thận."

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, kẻ đeo mặt nạ bạc bất ngờ xuất hiện. Hắn di chuyển nhanh như cắt, thanh kiếm của hắn nhằm thẳng vào Thùy Thùy. Chu Thạch lao tới, chặn đứng đường kiếm của hắn, nhưng lực của cú đánh khiến anh phải lùi lại vài bước.

"Thứ đó không thuộc về các ngươi," kẻ đeo mặt nạ bạc nói, giọng hắn lạnh lùng. "Giao nó ra, hoặc tất cả sẽ chết."

"Ngươi sẽ không bao giờ có được nó!" Thùy Thùy hét lên, lùi lại sau lưng Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh đứng thẳng lưng, ánh mắt ông lóe lên sự uy nghi: "Ngươi không hiểu sức mạnh thật sự của những gì ngươi đang tìm kiếm. Nếu ngươi chạm vào nó, ngươi sẽ phải trả giá."

Sau một hồi giao tranh căng thẳng, nhóm người cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát ra. Họ rời khỏi rừng trúc, tiến vào một con đường nhỏ dẫn xuống thung lũng. Mặc dù kẻ địch đã bị cản lại, nhưng họ biết rằng, đây chỉ là khởi đầu.

Lý tiên sinh nhìn đoàn người, ánh mắt ông sâu thẳm: "Chúng ta đã thoát khỏi bóng tối của rừng trúc, nhưng trước mắt còn nhiều hiểm nguy hơn. Bí mật trong cuộn lụa và cuốn sách không chỉ là kho báu. Nó là sự thật có thể thay đổi cả triều đại."

Thùy Thùy siết chặt cuộn lụa, lòng nàng tràn ngập quyết tâm. "Tiên sinh, chúng ta nhất định phải bảo vệ nó. Đây không chỉ là nhiệm vụ của gia tộc họ Đinh, mà còn là trách nhiệm của chúng ta."

Ánh trăng soi sáng con đường phía trước, như dẫn lối cho đoàn người tiến bước. Trong màn đêm lạnh lẽo, họ biết rằng, cuộc hành trình này không chỉ là tìm kiếm sự thật, mà còn là cuộc chiến với những bóng ma trong lòng người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 34: Mê Cung Vô Tận

[HIDE-THANKS]
Ánh nắng vàng rực rỡ soi rọi qua những rặng núi trập trùng, đan xen vào nhau như những bức tranh thủy mặc, nhưng không thể làm vơi đi bầu không khí căng thẳng của đoàn người. Họ đứng trước một con đường phân làm ba nhánh, mỗi nhánh được che phủ bởi những tán cây rậm rạp, mờ ảo trong ánh sương.

Thùy Thùy cầm chắc cuộn lụa trong tay, ánh mắt nàng dán chặt vào bức họa được trải trên một phiến đá phẳng. Những ký hiệu cổ xưa hiện lên một cách mơ hồ, như muốn dẫn lối nhưng cũng đầy cạm bẫy.

"Tiên sinh," nàng khẽ lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng, "nếu chúng ta chọn sai, có thể sẽ mãi mãi lạc lối."

Lý tiên sinh chắp tay sau lưng, ánh mắt ông trầm mặc nhìn ba con đường trước mặt. Ông khẽ gật đầu: "Ngươi nói không sai. Nhưng đây không chỉ là thử thách của trí tuệ. Nó đòi hỏi sự tin tưởng và cả lòng can đảm."

Đinh Chấn bước tới, ánh mắt ông đầy nghiêm trọng: "Tiên sinh, tổ tiên từng nói rằng chỉ có những người mang ý chí kiên định mới có thể vượt qua. Nhưng chúng ta phải làm sao để biết đâu là lối đi đúng?"

Lý tiên sinh không trả lời ngay. Ông bước đến gần phiến đá, nhẹ nhàng lướt tay qua bề mặt thô ráp. Những nét vẽ trên bức họa dường như hiện lên rõ ràng hơn dưới ánh nắng, tạo thành một hình thù kỳ dị.

"Những ký hiệu này không chỉ là hình ảnh," Lý tiên sinh chậm rãi nói, giọng ông trầm tĩnh nhưng sâu sắc. "Chúng là những lời nhắn của người tạo ra. Nhìn đây, các ngươi có thấy những vòng tròn giao nhau ở giữa không? Đó chính là điểm hội tụ của ba con đường này."

Thùy Thùy chăm chú nhìn theo hướng chỉ tay của tiên sinh. Nàng khẽ nhíu mày: "Ý người là.. cả ba con đường đều dẫn đến một nơi?"

Lý tiên sinh khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng chỉ một con đường là an toàn. Hai con đường còn lại, hoặc dẫn đến ngõ cụt, hoặc là cạm bẫy chết người."

Đinh Lam khẽ rùng mình, đôi tay nàng siết chặt lấy nhau. "Vậy làm sao để biết đâu là con đường đúng?"

"Không chỉ dùng mắt mà phải cảm nhận bằng tâm," Lý tiên sinh đáp, giọng ông trầm ngâm. "Hãy để ý những chi tiết mà người bình thường không nhận ra."

Sau một hồi cân nhắc, nhóm người quyết định chọn con đường bên trái, nơi những bụi cây xếp thành hàng đều đặn, tựa hồ được chăm sóc kỹ lưỡng hơn những lối khác. Dọc theo con đường, những viên đá lát đầy rêu phong hiện ra dưới chân, như những dấu vết còn sót lại từ một nền văn minh đã bị lãng quên.

Thùy Thùy đi cạnh Lý tiên sinh, ánh mắt nàng không ngừng quan sát xung quanh. "Tiên sinh," nàng khẽ nói, "người có cảm thấy con đường này.. như đang dẫn chúng ta vào một cái bẫy không?"

Lý tiên sinh không trả lời ngay. Ông dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua những tán cây dày đặc hai bên đường. "Ngươi nói đúng. Nhưng đôi khi, bước vào bẫy là cách duy nhất để tìm ra sự thật."

Lời ông vừa dứt, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên. Mặt đất dưới chân họ rung chuyển, và từ hai bên đường, những cột đá khổng lồ từ từ nhô lên, chắn ngang lối đi.

"Cẩn thận! Đây là trận pháp!" Từ Văn quát lớn, tay anh nắm chắc cây gậy gỗ, ánh mắt anh đảo nhanh để tìm đường thoát.

Những cột đá xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy đầy sức mạnh. Từ bên trong, những mũi tên sắt nhọn phóng ra, nhắm thẳng vào nhóm người. Chu Thạch nhanh chóng rút kiếm, thân hình anh như hòa vào làn gió, chặn đứng những mũi tên lao tới.

"Từ huynh, phá trận này đi!" Chu Thạch hét lớn, mồ hôi túa ra trên trán anh.

Từ Văn không chần chừ, cây gậy trong tay anh vung mạnh, đập vào một cột đá. Nhưng cột đá không hề suy chuyển, mà ngược lại, trận pháp càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

"Không thể dùng sức phá hủy!" Lý tiên sinh quát, ánh mắt ông dán chặt vào những ký hiệu khắc trên cột đá. "Trận pháp này là một bài toán, không phải một bức tường. Phải tìm ra điểm yếu của nó."

Thùy Thùy bước tới, đôi mắt nàng chăm chú nhìn vào những ký tự trên cột đá. "Tiên sinh, những ký tự này.. giống như một phần trong bức họa. Nếu nối chúng lại, có lẽ sẽ giải được trận pháp."

Dưới sự hướng dẫn của Lý tiên sinh, Thùy Thùy bắt đầu vẽ lại các ký tự bằng que gỗ lên mặt đất. Mỗi nét vẽ của nàng đều cẩn thận, như thể chỉ cần sai một nét cũng có thể khiến trận pháp phát nổ.

Sau một hồi, khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, trận pháp đột ngột dừng lại. Những cột đá từ từ rút xuống, trả lại sự tĩnh lặng cho con đường.

Khi trận pháp bị phá, trước mắt họ hiện ra một cánh cửa đá khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo với hình ảnh của một con rồng uốn lượn quanh một ngọn núi. Ở giữa cánh cửa, một hốc nhỏ vừa khít với chiếc hộp vàng mà họ mang theo.

"Đây là nơi cuối cùng," Lý tiên sinh nói, giọng ông trầm lắng. "Bí mật ngàn năm của gia tộc họ Đinh đang ở ngay sau cánh cửa này."

Thùy Thùy tiến lên, đặt chiếc hộp vàng vào hốc. Một âm thanh trầm đục vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn bên trong.

Trung tâm của không gian là một bệ đá khổng lồ, trên đó đặt một cuộn lụa lớn được phủ bằng một lớp kính dày. Ánh sáng từ những viên ngọc phát ra từ bệ đá chiếu rọi khắp không gian, tạo nên một khung cảnh kỳ diệu.

Đinh Chấn bước tới, đôi tay ông run run khi chạm vào lớp kính. "Đây chính là bí mật mà tổ tiên đã giấu kín suốt bao năm.."

Lý tiên sinh nhẹ nhàng gạt lớp kính, lấy cuộn lụa ra. Khi mở cuộn lụa, những hình ảnh và dòng chữ hiện lên, kể lại câu chuyện về sự sụp đổ của gia tộc họ Đinh và âm mưu của những thế lực đứng sau.

Nhưng khi họ chưa kịp hiểu hết nội dung trên cuộn lụa, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau. Kẻ đeo mặt nạ bạc xuất hiện, cùng với một nhóm người áo đen.

"Cảm ơn các ngươi đã dẫn đường," hắn nói, giọng hắn lạnh lùng. "Bây giờ, hãy giao nó cho ta."

Chu Thạch lập tức rút kiếm, ánh mắt anh sáng lên sự kiên quyết: "Muốn có nó? Ngươi phải bước qua xác ta trước."

Lời nói của anh như ngọn lửa thắp sáng ý chí của cả nhóm. Dù biết rằng kẻ thù mạnh mẽ, nhưng không ai lùi bước. Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu, và mỗi người đều hiểu rằng, đây không chỉ là cuộc chiến giành lấy bí mật, mà còn là cuộc chiến bảo vệ danh dự và sự thật.

Ánh sáng từ những viên ngọc trên bệ đá phản chiếu lên từng khuôn mặt, khắc sâu quyết tâm của những con người đang đối diện với số phận. Hành trình này, dù gian nan, vẫn sẽ đi đến hồi kết. Nhưng kết cục ra sao, chỉ có thời gian mới trả lời được.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 35: Mê Trận Trí Tuệ

[HIDE-THANKS]
Không gian trước bức tường khổng lồ trong lòng ngôi đền cổ mang vẻ huyền bí và uy nghiêm, khiến mọi người đều cảm nhận áp lực vô hình. Những viên ngọc khảm trên bức tường tỏa ánh sáng dịu nhẹ, làm nổi bật bảy cột trụ đứng sừng sững, mỗi cột như một lời thách thức đối với trí tuệ của những kẻ đang tìm kiếm bí mật.

Đinh Chấn, với vẻ xúc động khẽ run, chạm tay lên bề mặt cột trụ đầu tiên:

"Đây chính là cơ chế bảo vệ mà tổ tiên đã ghi chép. Chỉ có người vượt qua được những câu đố này mới có thể mở được cánh cổng cuối cùng."

Lý tiên sinh quan sát kỹ các cột trụ, ánh mắt ông lóe lên sự thâm trầm:

"Không chỉ là trí tuệ. Đây là thử thách về lòng kiên nhẫn, sự nhạy bén và cả tinh thần đoàn kết. Sai một bước, tất cả sẽ sụp đổ."

Cả nhóm người im lặng, rồi dưới sự dẫn dắt của Lý tiên sinh, họ tiến tới cột trụ đầu tiên.

Trên cột trụ đầu tiên, hình khắc một hồ nước phẳng lặng hiện lên, phản chiếu ánh sáng của mặt trăng tròn. Phía dưới, dòng chữ cổ uốn lượn:

> "Khi ánh sáng không phải từ mặt trời, điều gì phản chiếu rõ nhất?"

Đinh Hạo trầm ngâm nhìn hình khắc, rồi nói:

"Mặt nước phản chiếu ánh trăng, nhưng câu trả lời không thể đơn giản như vậy."

Lý tiên sinh lặng lẽ tiến lên, lấy một tấm gương nhỏ từ tay áo, đưa ánh sáng từ ngọn đuốc rọi lên bề mặt nước trong hình khắc. Một dòng chữ ẩn dần hiện ra:

> "Khi lòng tĩnh lặng, nước soi bóng. Tâm xao động, mọi hình ảnh đều tan biến."

Thùy Thùy khẽ gật đầu, ánh mắt nàng sáng lên:

"Ý câu đố muốn nói, tâm hồn tĩnh tại chính là tấm gương phản chiếu chân thật nhất."

Tiếng "cạch" vang lên từ cột trụ. Một viên ngọc bạc lấp lánh xuất hiện, nằm gọn trong một khe dưới chân trụ.

Cột trụ thứ hai hiện ra hình khắc một mê cung nhỏ với bốn lối đi, bên dưới là dòng chữ cổ:

> "Chọn con đường dẫn đến ánh sáng, nhưng chỉ khi ngươi biết mình đang ở đâu."

Đinh Chấn nhìn kỹ các lối đi, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào khác biệt. Ông quay lại, lo lắng:

"Không có chỉ dẫn nào. Làm sao để biết đâu là lối đúng?"

Lý tiên sinh lắng tai nghe, rồi nói:

"Hãy gõ nhẹ lên từng lối. Âm thanh sẽ chỉ ra đâu là con đường đúng."

Đinh Hạo dùng chuôi kiếm gõ lên từng lối. Ba lối đầu phát ra âm thanh trầm đục như bị bít kín, lối thứ tư lại vọng lên tiếng vang trong trẻo như tiếng chuông.

"Đây chính là con đường dẫn đến ánh sáng," Lý tiên sinh mỉm cười.

Cả nhóm tiến vào lối đi đúng, một cơ chế bên trong cột trụ được kích hoạt, và một viên ngọc vàng rực rỡ hiện ra ở cuối mê cung.

Cột trụ thứ ba đặt một chiếc gương lớn, nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương lại là một căn phòng lộn xộn, không phải thực tại trước mắt. Dòng chữ bên dưới khắc:

> "Điều không tồn tại trong thực tại chính là điều ngươi cần tìm ra."

Thùy Thùy chăm chú quan sát hình ảnh trong gương. Sau một hồi, nàng khẽ chỉ vào chiếc ghế trong gương:

"Chiếc ghế này không có bóng! Trong thực tại, mọi vật đều phải có bóng."

Ngay khi lời giải được nói ra, hình ảnh trong gương tan biến. Một viên ngọc xanh lục xuất hiện, nằm ngay trên khung gương.

Cột trụ thứ tư chỉ là một mặt đá phẳng với một đoạn ký tự chìm. Dưới chân là dòng chữ gợi ý:

> "Hãy đọc dòng chữ khi ánh sáng và bóng tối giao thoa."

Lý tiên sinh cầm ngọn đuốc, điều chỉnh ánh sáng rọi lên bề mặt đá. Khi ánh sáng hắt tới một góc đặc biệt, dòng chữ hiện ra:

> "Sự thật luôn nằm ngoài tầm mắt, nhưng không bao giờ ở xa."

Ông cúi xuống, phát hiện một khe nhỏ nơi viên ngọc đỏ rực sáng ẩn giấu. Khi nhấc nó lên, ánh sáng từ viên ngọc lan tỏa, như ngọn lửa bừng cháy.

Cột trụ thứ năm chạm khắc hình một ngọn lửa lớn. Dòng chữ bên trên viết:

> "Lửa không thể cháy khi không có gió. Hãy tìm cách để nó cháy sáng trong tim người."

Lý tiên sinh đốt một mẩu giấy nhỏ và thả vào phần chạm khắc ngọn lửa. Khói từ giấy cháy hòa cùng ánh sáng từ ngọn đuốc, làm hiện lên một cơ chế ẩn. Viên ngọc màu cam xuất hiện, sáng rực như ngọn lửa đang cháy.

Cột trụ thứ sáu là hình một cây đàn cổ, các dây đàn chạm nổi. Dòng chữ bên trên khắc:

> "Âm nhạc vang lên khi ngươi biết lắng nghe sự im lặng."

Thùy Thùy quan sát kỹ các dây đàn, rồi nhẹ nhàng dùng ngọn đuốc chiếu sáng lên chúng. Khi ánh sáng chạm tới dây đàn thứ ba, một âm thanh nhỏ vang lên. Lý tiên sinh khẽ đặt tay lên dây đàn, và viên ngọc màu tím từ từ hiện ra.

Một cột trụ đen tuyền xuất hiện sau cùng, mang trên đỉnh một chiếc bát đồng chứa dòng nước chảy ngược. Dòng chữ khắc trên cột:

> "Chân lý nằm ở sự đánh đổi. Ngươi sẽ phải hy sinh để ánh sáng cuối cùng được hé lộ."

Lý tiên sinh bước lên, đặt tay lên bát đồng và nhắm mắt, tĩnh tâm. Từng giây trôi qua, dòng nước ngược dần chảy xuôi, ánh sáng tỏa ra từ bát đồng hòa vào không gian. Viên ngọc trắng tinh khiết cuối cùng hiện ra.

Bảy viên ngọc được đặt vào các hốc trên tường, ánh sáng từ chúng lan tỏa, hòa quyện lại thành một luồng sáng rực rỡ. Tiếng rung chuyển vang lên, và cánh cổng khổng lồ từ từ mở ra, để lộ một không gian huyền bí phía sau.

Lý tiên sinh quay lại, giọng ông vang lên đầy uy nghiêm:

"Chân lý, kho báu hay nguy hiểm đều đang chờ đợi phía trước. Chuẩn bị tinh thần, vì hành trình của chúng ta chỉ mới bắt đầu."

Cả nhóm bước qua cánh cổng, mang theo quyết tâm khám phá những bí mật còn giấu kín.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 36: Kho Báu Cuối Cùng

[HIDE-THANKS]
Ánh sáng từ cánh cổng khổng lồ chiếu rọi khắp không gian, phản chiếu lên những hoa văn tinh xảo trên bức tường ngọc bích. Các đường nét như đang kể lại câu chuyện của một nền văn minh bị thời gian chôn vùi. Nhóm người dừng lại trước cánh cổng, ánh mắt họ ngập tràn sự ngưỡng mộ xen lẫn lo lắng.

"Kho báu thực sự nằm ở phía sau, nhưng liệu nó có đơn giản như vậy?" Đinh Hạo hỏi, giọng anh đầy sự hoài nghi.

Lý tiên sinh bước lên, ánh mắt ông sắc bén, dừng lại ở từng chi tiết trên cánh cổng. Ông nói chậm rãi, từng từ như khắc sâu vào không gian: "Chúng ta đã vượt qua các câu đố, nhưng thử thách cuối cùng không chỉ đến từ cơ chế, mà còn đến từ lòng người."

Cánh cổng mở ra, để lộ một không gian rộng lớn như đại sảnh của một cung điện. Trung tâm đại sảnh là một bệ đá cao, nơi một chiếc rương bằng vàng được chạm trổ tinh xảo tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Không gian tĩnh lặng đến mức mọi hơi thở đều trở nên nặng nề.

Dọc hai bên lối đi là những bức tượng đá khổng lồ, mỗi bức đều mang hình dáng uy nghi của các vị thần cổ đại. Ánh mắt của chúng như đang dõi theo từng bước đi của nhóm người, tạo ra một áp lực vô hình.

"Những bức tượng này dường như đang sống," Đinh Lam thì thầm, đôi mắt nàng không giấu nổi sự sợ hãi. "Chúng có thể là một cạm bẫy."

Thùy Thùy siết chặt tay nàng, ánh mắt kiên định: "Chúng ta đã đến đây, không thể quay đầu."

Khi nhóm người tiến gần đến bệ đá, Lý tiên sinh dừng lại, ánh mắt ông chăm chú quan sát chiếc rương vàng. Tay ông chạm nhẹ lên bề mặt, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại. Các họa tiết chạm khắc tinh xảo trên nắp rương khiến ông nhíu mày.

"Chiếc rương này không chỉ để chứa đựng," ông trầm ngâm. "Nó là một cơ chế phức tạp, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến sự hủy diệt."

Trên bề mặt rương là một vòng tròn lớn, chia thành bảy mảnh, mỗi mảnh khắc một biểu tượng khác nhau: Mặt trời, mặt trăng, nước, lửa, đất, gió, và ánh sáng. Một dòng chữ cổ nhỏ bên dưới nhắn nhủ:

"Chỉ khi các yếu tố hợp nhất, bí mật sẽ được khai mở. Nhưng lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến diệt vong."

Chu Thạch bước tới, ánh mắt anh sáng lên: "Mặt trời và ánh sáng có lẽ là khởi đầu. Không có chúng, sự sống không thể tồn tại."

Đinh Chấn cắt ngang, giọng ông trầm ổn: "Nhưng mặt đất mới là nền tảng. Không có đất, thì không có sự sống."

Thùy Thùy tiến lên, nàng đặt tay lên vòng tròn, ánh mắt tập trung cao độ.

Sau một lúc, nàng khẽ nói: "Tiên sinh, nếu bắt đầu từ đất, rồi đến nước để nuôi dưỡng, lửa để chuyển hóa, gió để lan tỏa, ánh sáng để duy trì, mặt trời để sưởi ấm, và cuối cùng là mặt trăng để cân bằng.. Có lẽ đây là thứ tự đúng."

Lý tiên sinh gật đầu, ông bắt đầu xoay các mảnh ghép theo thứ tự mà Thùy Thùy đề xuất. Từng tiếng "cạch" vang lên khi mỗi mảnh ghép được đặt đúng vị trí. Khi mảnh ghép cuối cùng khớp vào, chiếc rương phát ra một ánh sáng chói lòa.

Ánh sáng dần dịu lại, để lộ bên trong chiếc rương. Không phải vàng bạc hay châu báu như họ tưởng tượng, mà là một cuốn sách cổ được bọc trong lớp vải lụa tinh xảo, cùng với một bức tranh khổng lồ vẽ toàn cảnh một thành phố cổ đại đã biến mất.

Đinh Chấn cầm cuốn sách lên, ánh mắt ông ngập tràn sự kinh ngạc: "Đây chính là di sản tổ tiên chúng ta đã bảo vệ.. Chân lý của quá khứ."

Lý tiên sinh mở cuốn sách, đôi tay ông run nhẹ. Ánh mắt ông dừng lại trên những dòng chữ cổ, lấp lánh như đang kể lại câu chuyện của những người đã khuất.

"Kho báu không phải là vật chất. Nó là sự thật. Sự thật mà kẻ ác đã cố gắng che giấu. Đây là thứ có thể thay đổi cả thế giới."

Từ bóng tối phía sau, một tiếng cười lạnh vang lên. Cả nhóm quay lại, thấy người đeo mặt nạ bạc và nhóm áo đen của Lam Thủy Các đang bước ra, ánh mắt hắn lóe lên sự tham lam.

"Các ngươi đã làm rất tốt," hắn cười nhạt. "Nhưng đáng tiếc, thứ này thuộc về ta."

Chu Thạch lập tức rút kiếm, đôi mắt anh sáng lên sự quyết liệt: "Ngươi nghĩ mình có thể cướp nó mà không phải trả giá sao?"

Người đeo mặt nạ bạc không nói gì, chỉ ra hiệu. Đám thuộc hạ lập tức xông vào, trận chiến cuối cùng bắt đầu.

Trận chiến diễn ra như cơn bão cuồng nộ giữa không gian rộng lớn. Chu Thạch lao vào đối đầu với nhóm kẻ địch, thanh kiếm của anh xoay tròn, mỗi nhát chém đều mạnh mẽ và dứt khoát. Một kẻ áo đen cố gắng vòng ra phía sau, nhưng Chu Thạch nhanh như cắt quay người, đâm kiếm vào đúng vai hắn, khiến hắn ngã gục.

Từ Văn không kém phần dũng mãnh. Anh sử dụng cây gậy dài với kỹ thuật điêu luyện, xoay tròn, quét sạch đám kẻ địch đang cố bao vây. Một tên lao tới từ bên hông, nhưng anh nhanh chóng gạt gậy lên, đập mạnh vào ngực hắn, làm hắn bật ra xa.

Thùy Thùy và Đinh Lam đứng bảo vệ cuốn sách quý. Một tên áo đen nhắm thẳng vào họ, nhưng Thùy Thùy không nao núng. Nàng dùng cây gậy trong tay quật mạnh vào chân kẻ địch, khiến hắn mất thăng bằng. Đinh Lam nhân cơ hội, cầm một tảng đá ném trúng đầu hắn, làm hẳn ngã nhào.

Người đeo mặt nạ bạc trực tiếp tấn công Lý tiên sinh. Hắn ra đòn nhanh và hiểm, từng chiêu đều nhằm vào những điểm yếu. Nhưng Lý tiên sinh không hề nao núng. Ông sử dụng chiếc thước gỗ trong tay với sự chính xác tuyệt đối, từng đường phản đòn đầy uy lực, khiến đối phương không thể tiếp cận.

Nhưng khi trận chiến gần đến hồi kết, người đeo mặt nạ bạc bất ngờ tung ra một chiêu cuối đầy sát khí. Một luồng kiếm khí sắc bén lao về phía Lý tiên sinh. Chu Thạch kịp thời lao tới, dùng thanh kiếm của mình đỡ lấy đòn chí mạng. Ánh thép va chạm, tạo ra một tiếng nổ chói tai.

Cuối cùng, khi nhóm Lam Thủy Các bắt đầu yếu thế, người đeo mặt nạ bạc gầm lên trong cơn tức giận: "Các ngươi sẽ phải trả giá! Lần tới, các ngươi sẽ không thoát."

Hắn ra hiệu cho thuộc hạ rút lui, để lại không gian yên tĩnh và mùi máu hòa quyện trong không khí.

Khi tất cả đã ổn định, nhóm người tập hợp lại trước bệ đá. Lý tiên sinh cầm cuốn sách, ánh mắt ông trầm lặng nhưng kiên quyết:

"Chúng ta đã vượt qua mọi thử thách. Nhưng việc đưa sự thật này ra ánh sáng sẽ là nhiệm vụ khó khăn hơn."

Đinh Chấn cúi đầu, giọng ông nghẹn ngào:

"Gia tộc họ Đinh cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh, nhưng cái giá phải trả là quá lớn."

Thùy Thùy đặt tay lên vai ông, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng đầy cương nghị:

"Sự thật cần sự hy sinh. Nhưng sự thật sẽ luôn sống mãi, bất kể thời gian."

Dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn đuốc đang dần tàn, nhóm người bước ra khỏi ngôi đền. Họ mang theo cuốn sách – kho báu thực sự, và một niềm tin rằng những hy sinh của họ sẽ không vô nghĩa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 37: Trở Về

[HIDE-THANKS]
Ánh bình minh dần lan tỏa, tô điểm cho bầu trời một sắc vàng rực rỡ. Dưới ánh nắng đầu ngày, nhóm người chậm rãi bước qua những con đường gập ghềnh, trở về vùng đất Đông Vân. Nơi này từng là quê hương của gia tộc họ Đinh – một gia tộc hưng thịnh nhưng bị vùi lấp bởi thời gian và biến cố.

Khi đặt chân đến cổng làng cũ, không khí trầm lặng như bao trùm lấy tất cả. Những cánh đồng từng xanh ngát giờ chỉ còn là mảnh đất cằn cỗi, rải rác là những căn nhà đổ nát, rêu phong phủ đầy. Một bức tranh hoang tàn của quá khứ hiện ra, khiến ai nấy đều không khỏi chạnh lòng.

Đinh Lam bước tới gần một ngôi mộ cổ, đôi tay nàng run rẩy phủi lớp bụi dày trên tấm bia đá, giọng nàng nghẹn ngào: "Phụ thân, đây là nơi tổ tiên yên nghỉ.. nhưng không còn ai ở đây nữa."

Đinh Chấn nhìn sâu vào khoảng không xa xăm, giọng ông trầm thấp: "Gia tộc họ Đinh không còn người thân, nhưng Đông Vân vẫn là nhà. Chúng ta phải tái sinh mảnh đất này."

Những ngày đầu tiên trở lại Đông Vân, mọi thứ hiện ra trước mắt nhóm người là cảnh hoang tàn, đổ nát. Những ngôi nhà cổ bị thời gian và thiên nhiên tàn phá chỉ còn là những bức tường rêu phong sụp đổ. Cánh đồng lúa từng trải dài nay chỉ còn là những bãi đất cằn cỗi, đầy cỏ dại. Mùi ẩm mốc và gió lạnh từ những ngọn núi xung quanh càng khiến khung cảnh thêm phần tiêu điều.

Nhưng dù vậy, trong lòng ba người nhà họ Đinh vẫn cháy lên một niềm hy vọng mãnh liệt. Họ hiểu rằng, đây là nơi bắt đầu và cũng là nơi phải hồi sinh gia tộc đã lụi tàn.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên vừa ló dạng, cả nhóm đã bắt tay vào công việc. Đinh Hạo dẫn đầu, cùng Chu Thạch và Từ Văn đi qua từng ngôi nhà đổ nát, dọn dẹp những viên gạch vỡ và cây cối mục nát chồng chất bên trong. Bằng đôi tay trần, họ di chuyển từng khối đá lớn, dựng lại các bức tường đơn giản để có nơi trú chân tạm thời.

Đinh Lam, với đôi tay khéo léo, đã nhặt nhạnh từng mảnh vải cũ còn sót lại từ các ngôi nhà, khâu lại thành các tấm che gió. Ánh mắt nàng sáng ngời mỗi khi nhìn thấy một góc nhà được dựng lại, dù đơn sơ nhưng ấm áp.

"Chúng ta không chỉ dựng lại nhà cửa," nàng khẽ nói, giọng đầy xúc động. "Mà còn dựng lại cả niềm tin vào tương lai."

Khi khu vực nhà chính của gia tộc họ Đinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả nhóm chuyển sang làm việc trên những cánh đồng. Đất ở đây đã cằn cỗi vì nhiều năm bỏ hoang, nhưng với quyết tâm và sức lao động, họ bắt đầu cải tạo từng mảnh nhỏ.

Lý tiên sinh đứng bên rìa cánh đồng, chỉ dẫn cách dùng những công cụ thô sơ để cày xới. Ông nói, giọng đầy sự kiên định: "Đất có thể đã chết, nhưng sự sống sẽ hồi sinh nếu chúng ta biết cách chăm sóc nó. Hãy gieo mầm bằng cả trái tim mình."

Đinh Chấn cùng các học trò chăm chỉ cày xới đất, từng giọt mồ hôi rơi xuống nhưng không ai phàn nàn. Khi mảnh đất đầu tiên được cải tạo, họ bắt đầu gieo những hạt giống lúa đầu tiên. Thùy Thùy cẩn thận đặt từng hạt giống xuống đất, đôi tay nàng run nhẹ vì cảm giác hồi hộp.

"Nếu mầm non này lớn lên," nàng khẽ nói, "nó sẽ trở thành biểu tượng cho sự tái sinh của Đông Vân."

Sau một tuần làm việc không ngừng nghỉ, ngôi nhà lớn của gia tộc họ Đinh đã được sửa sang lại. Đêm đó, cả nhóm quyết định nhóm lên ngọn lửa đầu tiên trong gian nhà chính, để đánh dấu một khởi đầu mới.

Lý tiên sinh đích thân châm lửa vào bếp, ngọn lửa bùng lên trong ánh sáng rực rỡ, xua tan đi bóng tối bao phủ nơi này bấy lâu nay. Đinh Hạo mang ra một bình rượu cũ tìm thấy trong kho nhà, chia cho từng người.

"Đêm nay, chúng ta không chỉ ăn mừng ngọn lửa đầu tiên," Đinh Hạo nói, giọng anh rắn rỏi. "Mà còn ăn mừng sự sống mới của gia tộc họ Đinh."

Cả nhóm ngồi quây quần bên bếp lửa, ánh sáng ấm áp chiếu lên những gương mặt đầy mệt mỏi nhưng tràn ngập niềm vui. Thùy Thùy nhìn ánh lửa nhảy múa, lòng nàng dâng lên cảm giác bình yên lạ kỳ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, từ ngày họ đặt chân đến Đông Vân, đã hơn một tháng. Những cánh đồng lúa đã bắt đầu xuất hiện những mầm xanh đầu tiên, tạo nên khung cảnh khác hẳn với sự hoang tàn lúc trước.

Đinh Chấn, mỗi sáng sớm, lại đi qua từng luống lúa, quan sát từng chiếc lá non, đôi mắt ông ánh lên sự tự hào. Ông nói với các con: "Nhìn chúng mà xem. Chúng đang lớn lên, giống như hy vọng của chúng ta."

Thùy Thùy và Đinh Lam thường cùng nhau hái rau dại trên núi, vừa để làm thực phẩm, vừa để tận dụng những loại thảo dược quý hiếm. Nụ cười của họ dần trở nên tự nhiên hơn, không còn vương những ưu tư như trước.

Khi những cánh đồng xanh mướt trải dài, khi tiếng cười vang lên trong mỗi góc nhà, Đông Vân dường như đã được hồi sinh. Dù không còn người thân, nhưng họ vẫn quyết định sống trọn vẹn với mảnh đất tổ tiên để lại.

Vào một buổi sáng đẹp trời, Đinh Lam đứng trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống toàn cảnh ngôi làng. Nàng mỉm cười, nói với Thùy Thùy: "Dù tổ tiên không còn, nhưng ta tin họ đang dõi theo chúng ta. Họ sẽ tự hào về những gì chúng ta làm được."

Thùy Thùy gật đầu, giọng nàng nhẹ nhàng: "Đông Vân không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn của các ngươi. Nó còn là nơi dạy ta rằng, sự sống luôn bắt đầu từ sự kiên trì và lòng tin."

Khi mọi thứ đã đi vào ổn định, Lý tiên sinh cùng Thùy Thùy, Chu Thạch, và Từ Văn từ biệt gia tộc họ Đinh để trở về Thanh Sơn. Ngày rời đi, cả nhóm đứng trước cổng làng, nhìn lại mảnh đất giờ đây đã phủ đầy sự sống.

Đinh Chấn cúi đầu trước Lý tiên sinh, giọng ông đầy cảm kích: "Không có ngài, gia tộc họ Đinh không thể có ngày hôm nay. Ân nghĩa này, chúng tôi mãi mãi không quên."

Lý tiên sinh mỉm cười, vỗ vai ông: "Hãy giữ vững niềm tin. Đông Vân sẽ lại rực rỡ như xưa."

Cả nhóm quay bước rời đi, để lại Đông Vân trong ánh nắng ban mai, nơi sự sống mới đang chào đón những ngày tháng rực rỡ phía trước.

Khi công việc tại Đông Vân dần ổn định, Lý tiên sinh cùng Thùy Thùy, Chu Thạch, và Từ Văn từ biệt gia tộc họ Đinh, trở về ngôi nhà gỗ trên Thanh Sơn. Con đường dẫn về Thanh Sơn trải dài giữa những dãy núi xanh ngát, mang theo hương hoa cỏ và gió mát lành, như xóa tan đi những khó nhọc mà họ từng trải qua.

Ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi vẫn vậy, yên bình và mộc mạc, được bao quanh bởi những rặng trúc rì rào. Khi bước qua cánh cửa cũ kỹ, mọi thứ như trở lại đúng vị trí vốn có của nó.

"Cuối cùng, chúng ta cũng về tới nhà," Thùy Thùy mỉm cười, giọng nàng nhẹ nhàng. "Nơi đây là nơi trái tim con luôn hướng về."

Chu Thạch đặt thanh kiếm lên giá, ánh mắt anh ánh lên niềm vui: "Thanh Sơn vẫn là nơi yên bình nhất. Sau bao nhiêu sóng gió, ta càng trân trọng những ngày tháng như thế này."

Từ Văn thả mình xuống bậc thềm, đôi mắt anh khép hờ: "Không gì bằng nơi đây. Mỗi cơn gió, mỗi tán cây đều mang lại cảm giác thanh thản."

Lý tiên sinh, đứng giữa sân, ánh mắt ông bao quát ngôi nhà và các học trò. Ông chậm rãi nói: "Những ngày bình yên này không phải ai cũng có được. Các ngươi hãy trân trọng từng khoảnh khắc."

Thời gian thấm thoắt trôi qua, từ ngày Thùy Thùy đặt chân đến thế giới cổ đại, đã gần năm năm. Năm năm dài đằng đẵng nhưng cũng đầy ý nghĩa. Nàng đã đi qua những cung bậc của sự ngạc nhiên, bối rối, đau thương, và cuối cùng là tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Tại Thanh Sơn, mỗi ngày trôi qua đều giản dị mà hạnh phúc. Thùy Thùy thường dậy sớm hái rau, chuẩn bị bữa sáng với những món ăn thanh đạm nhưng ấm lòng. Nàng thích nhất là cảm giác được nghe tiếng gió luồn qua rặng trúc khi đứng bên giếng nước, nhìn ánh mặt trời dần lan tỏa khắp ngọn núi.

Chu Thạch vẫn giữ thói quen luyện kiếm vào mỗi sáng. Nhưng những đường kiếm của anh giờ đây không còn nặng nề sát khí, mà nhẹ nhàng, như dòng nước chảy. Anh thường nói: "Kiếm pháp giờ đây chỉ là cách ta giữ bình yên trong tâm. Không còn ai là kẻ địch, chỉ còn núi rừng là bạn."

Từ Văn lại thích nằm dưới gốc cây lớn gần ngôi nhà, đôi mắt anh khép hờ, tay cầm một cuốn sách cũ. Thỉnh thoảng, anh lại bật ra vài câu thơ: "Thanh Sơn yên ả, tâm tĩnh vô ưu, đời người ngắn ngủi, chỉ mong được thế."

Lý tiên sinh, dù tuổi tác đã cao, vẫn dạy dỗ các học trò mỗi chiều. Ông thường kể lại những câu chuyện xưa, hoặc giảng giải những triết lý sâu xa về nhân sinh. Một buổi chiều, ông nhìn các học trò, khẽ nói: "Các ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hãy nhớ, cuộc sống bình yên hôm nay là phần thưởng cho lòng can đảm và trí tuệ mà các ngươi đã thể hiện."

Một ngày nọ, khi ánh chiều tà nhuộm đỏ cả Thanh Sơn, cả nhóm ngồi bên nhau trên bậc thềm nhà gỗ. Tiếng cười nói hòa cùng tiếng gió xào xạc, tạo nên một khung cảnh thanh bình mà không ai muốn rời xa.

"Cuộc hành trình đã khép lại, nhưng cuộc đời vẫn tiếp tục," Lý tiên sinh nói, giọng ông trầm ấm. "Hãy sống trọn vẹn từng ngày, bởi không phải ai cũng có cơ hội được như các ngươi."

Thùy Thùy nhìn về phía chân trời xa, nơi ánh hoàng hôn đang tỏa sáng rực rỡ. Nàng khẽ nói: "Năm năm qua là quãng thời gian quý giá nhất của con. Dù mai này có ra sao, Thanh Sơn và những người ở đây sẽ mãi mãi là một phần trong trái tim con."

Cả nhóm lặng yên, tận hưởng khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Họ biết rằng, dù cuộc sống có đưa đẩy ra sao, Thanh Sơn vẫn là nơi chốn bình yên, nơi trái tim họ luôn

Hướng về.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 38: Lời Thầy Trong Gió

[HIDE-THANKS]
- -

Mặt trời dần nhô lên từ phía chân trời, phủ lên Thanh Sơn một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Ngôi nhà gỗ nằm giữa rừng trúc vẫn như ngày nào, mộc mạc mà thanh bình, ẩn mình trong tiếng gió rì rào qua những tán lá xanh mướt. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi cả nhóm trở về, những ngày tháng yên ả nay đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của họ.

Trong sân, Lý tiên sinh ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp, chiếc thước gỗ quen thuộc đặt trên bàn bên cạnh. Ông khoác trên mình bộ trường bào màu nâu nhạt, viền thêu hoa văn mây cuộn, toát lên vẻ giản dị mà không mất đi sự uy nghiêm. Trước mặt ông là ba học trò chăm chú lắng nghe: Thùy Thùy, Chu Thạch và Từ Văn.

"Hôm nay, chúng ta không nói về những bài học của sách vở, mà bàn về nhân sinh," Lý tiên sinh chậm rãi nói, giọng ông trầm ấm, mỗi từ như khắc sâu vào lòng người. "Các ngươi đã đi qua những gian nan, có lẽ cũng đã hiểu rằng, trí tuệ không chỉ nằm trong sách mà còn ở cách nhìn nhận thế giới."

Khi ánh nắng ban mai chiếu qua những tán trúc, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất, Lý tiên sinh từ từ bước ra sân, chiếc thước gỗ quen thuộc trong tay. Ông dừng lại giữa sân, quay lưng về phía dãy núi xa, nơi mây trắng lững lờ trôi. Các học trò ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú dõi theo ông.

"Thiên Đạo," ông chậm rãi nói, giọng trầm ấm tựa tiếng vọng từ lòng núi, "không phải là một khái niệm cao siêu nào đó, mà là quy luật tồn tại của vạn vật trong trời đất. Biết thuận thiên, biết theo đạo, ấy là cách giữ được bình an."

Ông xoay người, đưa chiếc thước gỗ chỉ về rừng trúc phía sau:

"Nhìn rừng trúc kia. Trúc tuy mềm mại, nhỏ bé, nhưng khi bão giông ập đến, nó không gãy. Vì sao? Vì nó biết cúi mình theo chiều gió. Đó là thuận thiên."

Lý tiên sinh bước chậm về phía rừng trúc, tay nhẹ nhàng chạm vào thân một cây trúc non, ánh mắt ông đầy ý tứ:

"Rừng trúc không cao lớn như cổ thụ, không cứng cáp như tùng bách. Nhưng nó tồn tại qua năm tháng, qua bao mùa mưa bão, bởi nó không chống lại tự nhiên. Nó chấp nhận và hòa hợp với những gì xảy đến, không cưỡng cầu."

Ông khẽ gõ chiếc thước lên thân cây trúc, tiếng vang trong trẻo như một lời nhắc nhở:

"Con người sống trên đời cũng vậy. Có những lúc, ngươi phải biết cúi đầu. Cúi đầu không phải là yếu đuối, mà là để bảo toàn bản thân, chờ đợi thời cơ. Kẻ nào cứng đầu như đá, chỉ biết chống lại tất cả, sớm muộn cũng sẽ bị nghiền nát."

Thùy Thùy lắng nghe, ánh mắt nàng dõi theo rừng trúc xanh mướt, khẽ hỏi:

"Tiên sinh, nhưng nếu cứ mãi cúi đầu, liệu có phải sẽ mất đi bản ngã của mình không? Trúc mềm mại, nhưng chẳng phải nó cũng dễ bị giẫm đạp sao?"

Lý tiên sinh quay lại, ánh mắt ông lóe lên sự sắc bén. Ông nâng chiếc thước lên, gõ nhẹ vào đỉnh đầu nàng, không mạnh nhưng đủ khiến nàng giật mình.

"Ngươi nghĩ rằng trúc mềm yếu? Ngươi sai rồi." Ông chỉ vào thân trúc:

"Trúc tuy mềm, nhưng rễ bám sâu vào đất, thân vươn thẳng lên trời. Nó mềm mại, nhưng không hèn nhát. Nó biết cúi đầu trước gió lớn, nhưng khi bão qua, nó lại đứng thẳng như chưa từng chịu tổn thương. Đây gọi là cương nhu hòa hợp."

Chu Thạch, với ánh mắt ngưỡng mộ, chắp tay hỏi:

"Tiên sinh, vậy ý người là, con người phải vừa cứng cáp như trúc, vừa linh hoạt theo thời thế?"

Lý tiên sinh gật đầu, ánh mắt ông dịu lại:

"Đúng vậy. Sống trên đời, phải biết tiến lùi đúng lúc. Khi sức mạnh không thuộc về ngươi, hãy như trúc, cúi mình chờ thời. Nhưng khi thời cơ đến, hãy như trúc mọc, kiên cường mà vươn lên."

Ông dừng lại một lúc, rồi nói tiếp, giọng ông trầm tĩnh như dòng nước sâu:

"Nhớ kỹ, kẻ biết tiến, biết lùi mới là người trí. Kẻ chỉ biết tiến mà không biết lùi, tất sẽ bị diệt vong. Nhưng kẻ chỉ biết lùi, không bao giờ tiến lên, cả đời cũng chỉ là hạng vô danh."

Lý tiên sinh nhìn rừng trúc, tay ông khẽ vuốt ve thân trúc non như thể đang trò chuyện với nó:

"Thiên nhiên không phải là đối thủ của con người, mà là người thầy vĩ đại nhất. Trúc dạy ngươi cách sinh tồn trong nghịch cảnh. Nước dạy ngươi sự linh hoạt. Đất dạy ngươi sự kiên định. Nếu ngươi biết lắng nghe, mỗi thứ trong tự nhiên đều có thể là một bài học."

Từ Văn khẽ gật đầu, đôi mắt anh ánh lên vẻ trầm tư:

"Tiên sinh, vậy có phải ý người là, con người sống cần hòa hợp với thiên nhiên, không đối kháng, không cưỡng cầu?"

Lý tiên sinh mỉm cười, giọng ông dịu dàng nhưng không mất đi uy nghiêm:

"Đúng vậy. Biết thuận theo đạo trời, biết chấp nhận điều không thể thay đổi, ấy là cách để giữ bình yên trong tâm. Nhưng ngươi cũng phải nhớ, thuận thiên không phải là buông xuôi, mà là tìm cách hòa hợp và phát triển trong chính những nghịch cảnh."

Khi ánh nắng dần lên cao, Lý tiên sinh quay lại nhìn các học trò, ánh mắt ông đầy sự trông đợi.

"Các ngươi đều đã trưởng thành qua những biến cố, nhưng trưởng thành không chỉ nằm ở sức mạnh hay trí tuệ, mà còn ở sự thấu hiểu đạo lý. Hãy nhớ kỹ bài học hôm nay, bởi nó không chỉ giúp các ngươi trong cuộc sống, mà còn giúp các ngươi tìm thấy bình yên trong lòng."

Ba học trò cúi đầu thật sâu, giọng đồng thanh:

"Chúng con sẽ khắc ghi lời dạy của tiên sinh."

Lý tiên sinh khẽ mỉm cười, ánh mắt ông nhìn xa xăm, như thấy trước những con đường mà các học trò sẽ phải bước qua. Trong lòng ông tràn đầy hy vọng, bởi ông biết, họ đã hiểu được một phần của Thiên Đạo, và đó chính là khởi đầu cho một hành trình mới đầy ý nghĩa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 39: Lời Hứa Dưới Trời Xanh

[HIDE-THANKS]
Nhật quang sơ thăng, kim sắc quang mang chiếu ngập Thanh Sơn, rừng trúc xanh biếc lại thêm phần thanh tịnh. Gió nhẹ đưa qua, lá trúc khẽ lay động, như thì thầm ngôn từ vô thanh với đất trời. Tiểu trúc lâu tại lưng núi vẫn yên bình như thuở nào, nhưng hôm nay, không khí phảng phất chút khác biệt, tựa như vạn vật đang chờ đón điều chi trọng đại.

Bên hiên, Thùy Thùy tay cầm giỏ rau, đôi mắt nàng xa xăm nhìn về nơi chân núi. Nàng khẽ buông một tiếng thở dài, thanh âm nhẹ tựa gió thoảng:

"Tiên sinh sáng nay đã ra ngoài từ rất sớm."

Tại giữa sân, Lý tiên sinh khoác trường bào nâu nhạt, dáng vẻ trầm mặc ngồi bên bàn gỗ, trong tay cầm thước trúc quen thuộc. Chu Thạch luyện kiếm bên cạnh, từng đường kiếm sắc bén nhưng không mất phần uyển chuyển. Từ Văn lại tựa người dưới gốc đại thụ, lười nhác lật từng trang sách, khóe môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Bầu không khí tĩnh lặng tựa hồ an nhiên, song lòng người ẩn hiện nét phân vân, như gió lặng trước cơn bão.

Lý tiên sinh, sau khi dùng đôi lời dẫn giải, dẫn các học trò rời khỏi tiểu trúc lâu, tiến vào sâu trong rừng trúc. Đường núi quanh co, mây khói giăng mờ, từng bước chân như in lên vết tích của năm tháng.

"Tiên sinh," Chu Thạch vừa đi vừa hỏi, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, "vì sao hôm nay lại muốn chúng ta tiến sâu vào rừng như vậy? Lẽ nào nơi đây cất giấu điều chi bí ẩn?"

Lý tiên sinh không đáp, ánh mắt ông tựa hồ nhìn thấu muôn sự, giọng ông nhè nhẹ:

"Chỉ khi các ngươi bước đủ xa, các ngươi mới có thể nhìn thấy điều đáng thấy."

Đến bên một khe suối nhỏ, dòng nước trong vắt chảy róc rách qua những tảng đá phủ rêu, Lý tiên sinh dừng bước, ánh mắt ông sáng quắc:

"Ngồi xuống đây, ta có điều muốn dạy các ngươi."

Lý tiên sinh ngồi xếp bằng bên dòng suối, thước trúc trong tay nhẹ gõ lên mặt đất, tựa như đang khơi dậy điều gì từ sâu thẳm thiên địa. Ông chậm rãi hỏi:

"Các ngươi thấy gì khi nhìn dòng suối này?"

Từ Văn ngẩng đầu, ánh mắt anh trầm ngâm:

"Đệ tử thấy dòng nước chảy mãi không ngừng, trong lành và bình thản."

"Đúng," Lý tiên sinh gật đầu, thanh âm ông tựa như tiếng vọng từ lòng núi.

"Nhưng không chỉ có thế. Dòng nước này không tranh giành, không cứng rắn, song lại có thể mài mòn tảng đá lớn nhất."

Ông cúi xuống, nhặt từ lòng suối một viên đá nhỏ, mặt đá trơn nhẵn không chút gồ ghề. Lý tiên sinh nâng viên đá lên, ánh mắt sâu thẳm:

"Viên đá này, nguyên bản vốn sắc nhọn, thô ráp. Qua năm tháng, dòng nước chảy qua, kiên trì không ngừng, biến nó thành thế này. Đây chính là sức mạnh của sự nhu hòa."

Thùy Thùy nhìn viên đá, ánh mắt nàng lóe lên sự lĩnh hội:

"Tiên sinh, ý người là sự mềm mại, đôi khi lại mang sức mạnh vượt xa cứng rắn?"

"Phải," Lý tiên sinh đáp, ánh mắt ông sáng ngời. "Dòng nước không áp đặt, không cưỡng cầu, nhưng nó có thể thay đổi vạn vật. Người sống trên đời, nếu biết linh hoạt, không cứng nhắc, sẽ trường tồn như dòng nước này."

Dưới ánh nắng vàng nhạt rải đều khắp rừng trúc, bóng dáng một lão nhân xuất hiện từ xa. Lão nhân khoác trên mình bộ trường bào bằng vải thô màu tro nhạt, tay chống cây gậy trúc cũ kỹ, từng bước chân chậm rãi nhưng lại vững chãi tựa núi non. Dáng vẻ của ông, mặc dù bình dị, lại toát lên khí chất phi phàm, tựa như gió mây hòa quyện.

Nhóm người đứng dậy khi thấy ông tiến lại gần. Lão nhân dừng trước dòng suối nhỏ, đôi mắt hiền hòa nhưng sắc bén, ánh nhìn như xuyên thấu lòng người. Lý tiên sinh lập tức đứng thẳng người, chắp tay cung kính cúi đầu, giọng ông vang lên với sự kính cẩn hiếm thấy:

"Tiền bối, vạn bối không ngờ hôm nay lại có duyên gặp người tại nơi này."

Ông lão bật cười, tiếng cười trầm ấm vang vọng trong không gian:

"Ngươi vẫn vậy, Lý Nguyên Tĩnh. Bao năm rồi, dáng vẻ này không đổi, nhưng đôi mắt ngươi giờ đây đã trầm tĩnh hơn trước."

Đám học trò đứng lặng, ánh mắt đầy thắc mắc. Dù đã đồng hành cùng Lý tiên sinh nhiều năm, họ chưa từng thấy ông bày tỏ sự kính cẩn đến vậy với bất kỳ ai. Chu Thạch nhíu mày, ánh mắt anh chợt lóe lên sự cảnh giác, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng vẻ tò mò.

Thùy Thùy chắp tay cúi đầu, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự kính trọng:

"Tiền bối, không biết người là ai mà khiến tiên sinh của chúng con tôn kính như vậy?"

Ông lão khẽ mỉm cười, ánh mắt ông dừng lại trên Thùy Thùy, tựa như nhìn thấy điều gì đó rất đặc biệt. Ông nhẹ nhàng đáp:

"Ta chỉ là một lão già lưu lạc giang hồ, vô tình gặp được các ngươi tại nơi này. Nhưng hài tử, ánh mắt ngươi sáng ngời, tâm ngươi trong sạch, chắc chắn không phải kẻ tầm thường."

Ông lão ngồi xuống bên dòng suối, gậy trúc gác nhẹ trên đầu gối, ánh mắt dõi theo dòng nước trong vắt chảy róc rách qua những tảng đá phủ rêu xanh. Sau một hồi im lặng, ông thò tay vào trong túi áo, lấy ra một viên ngọc trong suốt, ánh sáng từ viên ngọc phản chiếu rực rỡ dưới nắng vàng, tựa như mang theo linh khí của trời đất.

Lão nhân nâng viên ngọc lên, giọng ông chậm rãi, như đang kể lại câu chuyện của thời gian:

"Các ngươi thấy viên ngọc này không? Nó từng chỉ là một hạt cát bé nhỏ, nằm trong lòng biển sâu. Qua năm tháng, nó bị mài mòn bởi dòng nước, bị bao bọc bởi những lớp vỏ cứng, cuối cùng mới trở thành thứ quý giá như hôm nay."

Ông nhìn sâu vào mắt từng người:

"Nhân sinh cũng vậy. Các ngươi muốn trở thành người đáng giá, phải học cách chịu đựng, vượt qua mọi nghịch cảnh. Nhưng nhớ, giá trị thực sự không nằm ở vẻ bề ngoài, mà ở tâm hồn ngươi trưởng thành qua những gian nan ấy."

Ông lão bên dòng suối, với đôi mắt như nhìn thấu cả trời đất, ánh lên vẻ trầm tĩnh của một người từng trải. Sau khi trao viên ngọc cho Lý tiên sinh, ông nhìn ba học trò, mỗi người với ánh mắt khác nhau, như thấy được những con đường mà họ phải bước qua.

"Các ngươi," ông lão trầm ngâm, "trong ánh mắt có lòng dũng cảm, có sự khao khát, nhưng cũng có sự bất an. Hãy nhớ rằng, con đường phía trước không chỉ có bão táp mà còn có ánh sáng, không chỉ có đau khổ mà còn có niềm vui. Quan trọng nhất, các ngươi phải biết mình là ai và đang đi về đâu."

Ông lão đứng dậy, tay chống cây gậy trúc. Ông nhìn dòng suối trước mặt, nơi những gợn nước nhỏ đan xen như vô số dòng suy tư. Sau đó, ông quay lại nhìn thẳng vào Thùy Thùy, ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua tâm can nàng.

"Hài tử," ông nói, giọng ông chậm rãi, "ngươi từ nơi khác đến, mang theo ký ức không thuộc về thế giới này. Nhưng hãy nhớ rằng, dù nơi ngươi từng sống có ra sao, thì con đường ngươi chọn hôm nay sẽ quyết định ý nghĩa của cuộc đời ngươi."

Thùy Thùy kinh ngạc, nàng cúi đầu, lòng như dậy sóng: "Tiền bối.. người biết về con sao?"

Ông lão mỉm cười hiền từ, nhưng không trả lời thẳng. Thay vào đó, ông chỉ nói: "Ngươi mang theo trách nhiệm lớn, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả những người khác. Nhưng ngươi cần phân biệt được đâu là gánh nặng và đâu là sứ mệnh. Gánh nặng khiến ngươi kiệt quệ, sứ mệnh giúp ngươi mạnh mẽ."

Những lời của ông như từng hạt sương nhỏ giọt, thấm sâu vào lòng nàng. Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt nàng hiện lên sự kiên định: "Tiền bối, con sẽ ghi nhớ lời người."

Sau khi trao lời dạy, ông lão ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt dõi theo những chiếc lá trúc đang trôi nổi trên dòng suối. Ông chậm rãi nói: "Các ngươi có biết, rừng trúc này không phải chỉ là một phần của Thanh Sơn? Nó còn là nơi từng chứng kiến sự thay đổi của lịch sử."

Lý tiên sinh cúi đầu, giọng ông trầm mặc: "Tiền bối, ngài nhắc đến điều chi?"

Ông lão chỉ về phía rừng trúc, nơi ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo nên những đốm sáng lung linh. "Cách đây hàng trăm năm, một nhóm người đã từng sống và bảo vệ nơi này. Họ không phải là những chiến binh mạnh mẽ, cũng không phải là những người quyền quý. Họ chỉ là những người bình thường, nhưng trái tim họ kiên định như trúc. Chính họ đã dạy ta bài học về Thiên Đạo."

Ông ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Họ không dùng sức mạnh để chiến đấu, mà dùng trí tuệ để vượt qua nghịch cảnh. Họ hiểu rằng, giống như rừng trúc này, chỉ cần đoàn kết và bền bỉ, không có cơn bão nào có thể quật ngã được."

Chu Thạch, từ nãy giờ vẫn im lặng, chợt lên tiếng: "Tiền bối, vậy điều đó có nghĩa là, chúng ta cũng phải như rừng trúc, biết nương tựa lẫn nhau?"

Ông lão cười, giọng cười ông vang lên như tiếng suối róc rách: "Đúng vậy, hài tử. Đừng bao giờ quên rằng, dù ngươi có mạnh mẽ đến đâu, nhưng một mình ngươi không thể chống lại cả thế gian. Sức mạnh thực sự đến từ sự đoàn kết."

Sau một hồi lâu, ông lão đứng dậy, ánh mắt ông dừng lại ở Lý tiên sinh. Ông khẽ nói: "Nguyên Tĩnh, ta trao cho ngươi viên ngọc này không chỉ để làm kỷ vật, mà còn là một bài học cho chính ngươi và các học trò. Hãy nhớ, giá trị của nó không nằm ở việc ngươi sở hữu nó, mà ở cách ngươi truyền lại bài học của nó cho thế hệ sau."

Lý tiên sinh cúi đầu, giọng ông đầy sự kính trọng: "Tiền bối, vãn bối sẽ không phụ lòng tin của ngài."

Ông lão gật đầu, rồi quay lưng rời đi. Dáng ông dần khuất xa trong ánh chiều tà, nhưng những lời dạy của ông như vẫn vang vọng trong lòng nhóm người.

Khi ông đã đi khuất, cả nhóm đứng im lặng bên dòng suối. Lý tiên sinh nắm chặt viên ngọc trong tay, ánh mắt ông đầy sự quyết tâm. Ông quay lại nhìn các học trò, nói: "Hôm nay, các ngươi không chỉ gặp một tiền bối đáng kính, mà còn được học một bài học quý giá. Hãy khắc ghi, bởi những gì các ngươi lĩnh hội hôm nay sẽ là hành trang cho tương lai."

Trên đường trở về tiểu trúc lâu, ánh trăng bắt đầu lên cao, ánh sáng dịu nhẹ của nó soi sáng từng bước chân. Rừng trúc trong đêm mang một vẻ đẹp huyền bí, tựa như đang che giấu những bí mật của thời gian.

Khi về đến tiểu trúc lâu, Lý tiên sinh đặt viên ngọc lên bàn. Ông nhìn các học trò, giọng ông trầm tĩnh: "Viên ngọc này sẽ ở đây, như một lời nhắc nhở rằng, mọi thứ đều cần thời gian và sự bền bỉ để hoàn thiện. Khi các ngươi thực sự hiểu rõ nhân sinh, viên ngọc này sẽ thuộc về người xứng đáng nhất."

Ba học trò cúi đầu thật sâu, đồng thanh nói: "Chúng con nguyện khắc ghi lời dạy của tiên sinh."

Dưới ánh trăng tròn treo cao trên bầu trời, viên ngọc trong suốt phản chiếu ánh sáng lung linh, tựa như biểu tượng của sự trưởng thành và hy vọng. Tiếng gió qua rừng trúc hòa cùng tiếng suối róc rách, như một khúc nhạc nhẹ nhàng tiễn biệt ngày dài, đồng thời đón chào những ngày tháng mới với những bài học sâu sắc hơn.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back