Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 5 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác:

    -!

    Hắn đã không biết nên làm sao mắng nguyên chủ. Người ta hảo tâm đem mũi tên cho hắn chơi, hắn đem mình chọc ra lỗ thủng tiếp tục trái lại vu oan người ta khi dễ hắn, sau đó còn kêu lên chị của mình đi tìm người ta tính sổ.. phim cung đấu cũng không đùa như vậy!

    Tốt xấu trong phim cung đấu chính là nhân vật gây sự là còn có lợi, nguyên chủ con mẹ nó thuần túy chỉ là hại người bản thân mình cũng không có lợi a! Chẳng thể trách người khác không chịu đem cung tên cho hắn mượn xem đâu, với nhân phẩm của nguyên chủ, ai dám cho mượn?

    Thú nói miệng đắng lưỡi khô, thấy biểu tình Hoàng Giác phức tạp, chỉ riêng không có nghĩ lại cùng áy náy, liền biết lời của mình chỉ vô ích, trong lòng thở dài nói sang chuyện khác:

    - Bạch quả này là cho đệ ăn, làm sao đệ lại mang trở lại? Ta đi ra ngoài săn bắn còn có thể tìm được bạch quả, đệ không cần nhớ ta.

    Hoàng Giác cũng đã nghe nô lệ nói bạch quả khó được bao nhiêu, tự nhiên không chịu nhận đồ vật ở thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng như thế.

    - Dù sao đệ đã không còn việc gì, ăn nữa chỉ lãng phí. Thú, ca nói trong bộ lạc chúng ta trồng bạch quả được không?

    Trồng bạch quả trong bộ lạc?

    Vấn đề này Thú thật sự chưa nghĩ tới.

    Từ khi hắn hiểu chuyện, tiếp thụ dạy dỗ chính là cần cố gắng trở thành một chiến sĩ cường đại, chỉ có như vậy mới có thể săn bắn được càng nhiều con mồi, nuôi sống được người nhà, không đến mức làm cho nhi đồng ở mùa đông bị chết đói.

    Không chỉ là hắn, những người khác trong bộ lạc đều là như thế.

    - Trồng bạch quả làm gì? Nếu đệ muốn ăn, ta đi ra ngoài săn bắn tìm một ít cho đệ.

    Lối suy nghĩ cố định rất khó biến chuyển, so sánh với việc trồng bạch quả, Thú vẫn cảm thấy săn thú tốt hơn. Giống như ngày hôm qua săn được đầu gấu chó, đủ toàn gia bọn họ ăn được một tháng. Không nói có thể trồng được bạch quả hay không, dù muốn trồng một năm cũng chỉ kết vài quả, không đủ nhét kẽ răng.

    - Nhưng cây bạch quả không phải rất khó tìm sao? Dù tìm được rồi cũng đã bị dã thú ăn hết. Nếu chúng ta có thể tự trồng, sau này kết trái cây còn có thể lưu lại, như vậy sau này mọi người có bị thương cũng thiếu chịu khổ một chút..

    Hoàng Giác càng nói càng cảm thấy sự tình có khả năng:

    - Chẳng những có thể trồng bạch quả, còn có thể trồng một ít rau dại, sau này lúc ăn cơm còn có nhiều món ăn, không cần mỗi ngày đều ăn thịt nướng hay thịt nấu.

    Nói thật, thời đại này kỹ thuật nấu nướng như thế nào tạm gác qua một bên, dù là thịt nướng hay thịt nấu có ngon bao nhiêu nhưng nếu ăn mỗi ngày suốt một tuần đủ đem người chán ăn. Huống chi luôn ăn thịt kiêng rau dưa cũng không tốt cho thân thể.

    Hơn nữa nếu như có thể làm gieo trồng, là hắn có thể đem mầm móng trong không gian trộm mang ra trồng trọt, như vậy cải thiện trình độ cuộc sống của chính hắn còn có thể tạo phúc cho bộ lạc, một công đôi việc.

    Thú trầm mặc:

    - Nếu đệ muốn trồng bạch quả, lần sau ta đi ra ngoài săn bắn sẽ mang một gốc bạch quả về cho đệ. Nếu là rau dại ta để Thu giúp đệ làm, tiểu Nguyên cũng có thể hỗ trợ. Nhưng đệ phải đáp ứng ta, cần trồng thì trồng cho tốt, không thể chỉ làm được mấy ngày thì ném một bên mặc kệ.

    Tuy rằng Thú nhìn không tốt việc này, nhưng Giác khó được muốn làm việc chính sự, để cho hắn đi trồng trọt vẫn tốt hơn để hắn đi quấy rối trong bộ lạc làm người phiền chán.

    Thu là vợ của Thú.

    Hoàng Giác vốn cho rằng Thú sẽ không tán thành, không ngờ hắn chỉ do dự một chút liền đồng ý. Chẳng những vậy còn làm cho vợ con của mình theo hỗ trợ.

    Phải biết rằng quanh năm suốt tháng, trừ bỏ mùa đông người trong bộ lạc cũng không được rỗi rảnh, tuy Thu không cần đi ra ngoài săn bắn, nhưng cần xử lý con mồi mà Thú mang về, còn phải hái rau dại, gánh nước, nhặt củi.. suốt ngày cũng bề bộn vô cùng.

    Trong lòng Hoàng Giác vừa chua xót lại ấm, tuy hắn không phải nguyên chủ, nhưng hiện tại người được yêu thương là hắn, nói không cảm động là giả, vội cười nói:

    - Không cần, hiện tại đệ cũng chỉ tưởng tượng như vậy, trồng thử xem, có hai nô lệ làm việc là đủ rồi. Nếu có thể trồng tốt lắm, tiếp tục cho Thu cùng tiểu Nguyên đi qua giúp đệ. Ca đi ra ngoài săn bắn lại mệt lại nguy hiểm, nếu phương tiện mang theo cây bạch quả về thì mang, không tiện thì cũng không sao, chờ đệ trồng rau dại tốt rồi nói sau.

    Dù sao hắn có mầm móng cây bạch quả, tùy thời có thể đề cao đi ra, tội gì làm cho Thú bị liên lụy, huống chi thời đại này muốn hoàn hảo đào một gốc cây đã trưởng thành cũng thật không dễ dàng.

    Nói xong vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn Thú:

    - Thú, đệ biết ca lo lắng đệ, nhưng đệ cam đoan lần này đệ thật sự ăn giáo huấn, hạ quyết tâm cần sửa. Ca cứ xem sau này đệ làm như thế nào, nếu đệ còn giống như trước đây, ca liền đánh đệ, đệ tuyệt đối sẽ không trách ca.

    Hiện tại Hoàng Giác gặp người liền cam đoan chính mình cần thay đổi, trước hết để cho mọi người có nhận tri này, tiếp tục không nhận thức được làm cho người ta tiếp nhận, như vậy sau này hắn có bất kỳ điều gì không giống nguyên chủ, mọi người cũng sẽ không hoài nghi chuyện gì.

    Rời khỏi nhà Thú, Hoàng Giác cúi đầu ngửi trên người mình, ghét bỏ đưa tay phe phẩy lỗ mũi, phân phó hai nô lệ:

    - Ta muốn đi tắm rửa. Hai ngươi cũng đi gột rửa đi.

    Nếu còn không tắm rửa, hắn sợ sẽ đem mình huân hôn mê.

    Bên ngoài bộ lạc có một con sông, mọi người bình thường rửa ráy đều dùng nước sông.

    Hoàng Giác đi theo nô lệ tới đây, chỉ thấy vài nữ nhân bên hông bọc da thú lá cây, lộ ngực vây quanh bờ sông rửa da thú cùng một ít quả cây hoang dại.

    Cho dù Hoàng Giác biết thói quen của thời đại này là như thế, nhưng vẫn vô cùng xấu hổ, bước chân vừa chuyển liền chạy dọc theo bờ sông.

    Hai nô lệ nghi hoặc:

    - Chủ nhân, ngài không tắm rửa?

    Khóe môi Hoàng Giác co rút, chẳng lẽ để cho hắn làm trò trước mặt mấy nữ nhân đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch? Khó khăn này có chút lớn, cho dù hắn còn muốn giả tạo thành nguyên chủ, cũng làm không được.

    Ho nhẹ một tiếng, hắn che giấu xấu hổ:

    - Đi địa phương khác tắm.

    Nô lệ mờ mịt, địa phương khác? Người bộ lạc không phải đều tắm ở đây sao?

    Nhưng bọn hắn chỉ nghi hoặc mà không có lá gan hỏi nhiều. Dù sao đi nữa chủ nhân của bọn họ cho tới bây giờ đều khác thường hơn người trong bộ lạc, bọn hắn đã thành thói quen, chỉ cần nghe lời là được.

    Đi xuống hạ du có một mảnh cây cối thấp thoáng, rốt cục tìm được một chỗ tắm rửa tuyệt hảo, nơi này cách bộ lạc không xa không gần, bình thường người trong bộ lạc cũng ít đi qua nơi này, không cần lo lắng tắm được một nửa sẽ bị người vây xem.

    Hoàng Giác thỏa mãn cởi da thú xuống nước, theo trong tay nô lệ tiếp nhận phân tro, đồ lên người cẩn thận chà xát.

    Phân tro là lấy từ trong lò sưởi của bộ lạc.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 6 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có biện pháp, người trong bộ lạc quanh năm cũng không tắm vài lần, hoàn toàn không có đồ dùng tắm cơ thể sạch sẽ, phân tro là thứ duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, lần này duy nhất có thể tìm tới gì đó – phân tro có chứa Kali Carbonat, không thể so sánh được với xà phòng, nhưng có chút ít còn hơn không.

    Trong không gian của hắn mầm móng thực vật cần có đều có, lúc trước tồn tại mấy thứ này là vì hắn có thực vật dị năng, vạn nhất ngày nào đó trong căn cứ không cung ứng nổi đồ ăn, có mầm móng này hắn không tới mức chịu đói, nhưng đồ dùng cuộc sống chẳng hạn, hắn không có chuẩn bị - căn cứ cho dù khẩn trương, đồ dùng cuộc sống vẫn cung ứng đủ, dù sao một người cũng dùng không bao nhiêu.

    Sớm biết mình sẽ xuyên không, hắn nhất định đem toàn bộ đồ dùng cuộc sống trong sở nghiên cứu đều nhét vào trong không gian!

    Hoàng Giác một bên xoa phân tro, một bên vẻ mặt không chút thay đổi nghĩ.

    Hai nô lệ đã sợ ngây người, chủ nhân vì sao lại dùng bùn đất đem mình bôi lên? Không phải nói cần tắm rửa sao? Tắm như vậy không phải càng tắm càng bẩn?

    - Sao các ngươi lại ở đây? Giác đâu?

    Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra, Hoàng Giác khựng người, người quen?

    Ngẩng đầu, chỉ thấy một người thân hình cao lớn, ngũ quan có ba phần tương tự với Thú xuất hiện ở bờ sông.

    Không cần phải nói, người này chính là một vị ca ca khác của nguyên chủ - Chiến.

    - Chiến đại nhân!

    Hai nô lệ hành lễ.

    Chiến không để ý tới bọn họ, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Giác, nhíu mày:

    - Ngươi đang làm cái gì?

    Hoàng Giác:

    - Đệ nghe nói tắm rửa như vậy càng sạch sẽ, liền muốn thử xem.

    Ở trong mắt người trong bộ lạc phân tro cũng là bùn, dùng bùn tắm rửa sạch sẽ thân thể? Đây không phải chơi đùa sao!

    Chiến tưởng có người cố ý trêu đùa Hoàng Giác, giận tái mặt:

    - Ai nói với đệ?

    Cho hắn biết là ai cố ý trêu đùa Giác, xem hắn có đánh chết đối phương hay không!

    - Ách.. nếu đệ nói là đệ nằm mơ nghe người ta nói, ca tin sao?

    Chiến:

    -!

    Được rồi, nguyên lai là Giác ngớ ngẩn!

    Chiến thở dài, tự giác cảm thấy mình kháo nát tâm vì đệ đệ nghịch ngợm này:

    - Nơi này không an toàn, đệ tắm xong lập tức đi lên, ta không thể ở lâu trong này, còn phải đi địa phương khác tuần tra.

    Nếu không từ thật xa chứng kiến hai nô lệ của Giác ở nơi này, hắn cũng sẽ không đi qua tuần tra.

    - Không an toàn?

    - Bên này không nằm trong phạm vi tuần tra, có dã thú tới chúng ta cũng không chú ý được.

    Ngẫu nhiên sẽ có dã thú từ trong rừng chạy vào bộ lạc đả thương người, vì suy nghĩ cho an nguy của người thường trong bộ lạc, mỗi ngày đều có ba chiến sĩ đi tuần tra bên ngoài bộ lạc, hôm nay vừa lúc tới phiên Chiến.

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Đệ đã biết, đệ rất nhanh liền đi lên.

    Vừa nói vừa tăng nhanh động tác trong tay, dơ bẩn tán ra trong nước, nhưng ngược lại da thịt trắng tinh liền lộ đi ra.

    Chiến chậm rãi mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói:

    - Thật đúng là có thể rửa sạch sẽ?

    Phía trước hắn còn tưởng là Giác ngủ mơ hồ ngớ ngẩn đâu, lại đem chuyện nằm mơ xem là sự thật.

    Bây giờ nhìn, đột nhiên cảm giác kẻ ngớ ngẩn chính là mình.

    Hoàng Giác cũng giả bộ vui mừng hô:

    - Nha, người trong mộng thật đúng là không gạt đệ, đệ vốn chỉ là muốn thử xem mà thôi!

    - Thật tốt quá! Hàng năm hiến tế vu luôn ưu sầu dàn tế cùng dụng cụ đồ tế rửa không sạch sẽ, đối với Đại Địa chi thần không đủ kính trọng, dùng phương pháp này có lẽ có thể rửa sạch sẽ! Giác, trong chốc lát đệ trở về nhanh chóng nói cho vu, làm cho vu cũng thử xem!

    Hai mắt Chiến tỏa sáng, ngữ khí hưng phấn.

    Hoàng Giác buồn rầu:

    - Nhưng nếu vu hỏi đệ làm sao mà biết được, làm sao bây giờ?

    - Đệ không phải nói, là đệ nằm mơ có người nói cho đệ sao?

    - Phải đó. Sự thật chính là như vậy, nhưng loại chuyện này nghe rất kỳ quái, vu sẽ tin sao? Có phải sẽ cho rằng đệ đang dối gạt hắn?

    Nhớ tới ánh mắt thông thấu sắc bén như chim ưng của vu, trong lòng Hoàng Giác bồn chồn.

    Trong lòng Hoàng Giác là một người thích hưởng thụ, cho dù ở cuối thời hắn cũng chưa từng nếm qua khổ. Hiện tại tuy rằng may mắn có được thêm một mạng, nhưng nếu thật sự để cho hắn nửa đời sau đều trải qua cuộc sống nguyên thủy ngày tháng ăn tươi nuốt sống thế này, còn không bằng giết hắn cho thống khoái.

    Cho nên lúc mới bắt đầu hắn đã định dùng kiến thức cùng dị năng của mình chậm rãi cải thiện cuộc sống.

    Chỉ tăng cuộc sống phẩm chất của một mình hắn là điều không thực tế, biện pháp tốt nhất là làm cho cả bộ lạc đều được cải thiện, mới có lợi mọi người cùng hưởng.

    Cũng không phải nói phẩm đức của hắn cao thượng như thế nào, trên thực tế trải qua mười năm cuối thời ma luyện, lòng nhân thiện nhiệt huyết thời đại học đã sớm bị mài mòn không còn thừa. Hắn cũng hiểu rõ đạo lý cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 6 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng dạng hoàn cảnh cuộc sống, người khác mỗi ngày ăn tươi nuốt sống, đói một bữa no một bữa, chỉ có một mình người ăn ngon uống đã, thời gian lâu dài dù là thánh nhân trong lòng cũng sẽ không thăng bằng, đến lúc đó người ghen tỵ sẽ làm ra sự tình gì ai mà biết được.

    Hắn muốn thay đổi cuộc sống, nhưng cụ thể làm sao thực hiện còn phải cẩn thận châm chước, hắn cũng không muốn bị người xem thành yêu ma ám ảnh mà đốt chết.

    Nói là nằm mơ thấy được, là một trong những lý do hắn cảm thấy có thể giải thích được tình huống này.

    Cho dù làm xây dựng thật nhiều trong lòng mình, nhưng cần cho hắn đi đối mặt với vu, trong lòng hắn vẫn bồn chồn, trùng hợp gặp Chiến, trước hết dùng Chiến thử một phen. Nếu Chiến có thể nhận, hắn lừa dối vu cũng càng thêm nắm chắc một ít.

    Chiến không biết ý nghĩ trong lòng Hoàng Giác, chỉ đơn thuần cảm thấy cao hứng cho Giác, nghe vậy kinh ngạc nói:

    - Vì sao không tin? Lúc ban đầu ta đi ra ngoài săn bắn, gặp được con mồi luôn không thể đem con mồi giết chết, đoạn thời gian kia ta sẽ thường xuyên nằm mơ, ở trong mộng mơ thấy phương pháp rất nhanh giết chết con mồi. Cha nói đó là Đại Địa chi thần không đành lòng con dân của mình chịu khổ cho nên mới ở trong mộng chỉ điểm ta.. rất nhiều chiến sĩ cũng giống như ta vậy..

    Hoàng Giác:

    -!

    Đây rõ ràng là ban ngày suy nghĩ nhiều ban đêm nằm mộng thôi, giống như có văn nhân ngày thường tài học cũng không có bao nhiêu xuất chúng, nhưng lúc nằm mơ lại nghĩ ra một câu thơ thật hay đâu.

    - Ta nghĩ, nhất định là Đại Địa chi thần mất hứng bộ lạc chúng ta hàng năm dùng dụng cụ rửa không sạch sẽ chứa thực vật hiến tế cho hắn, cho nên mới ở trong mộng báo cho đệ biết biện pháp này!

    Chiến hưng phấn làm tổng kết.

    Về phần tại sao nói cho Hoàng Giác mà không phải nói cho vu, theo ý nghĩ của Chiến, ý tưởng của thần minh há là những phàm phu tục tử như bọn họ có thể hiểu biết?

    Hoàng Giác:

    * * *

    Còn nói chắc chắn như vậy, hắn thiếu chút nữa cũng tin.

    Nếu Chiến đã giúp hắn tìm sẵn lời giải thích, hắn cũng không cần tiếp tục phí đầu óc, nếu vu có gì hoài nghi khiến cho Chiến đi thuyết phục hắn!

    Sự tình còn dễ dàng hơn trong sự tưởng tượng của Hoàng Giác.

    Khi Hoàng Giác nói cho vu có thể dùng phân tro rửa sạchu dơ bẩn thì vu không hề có chút hoài nghi liền tin, cũng chỉ huy nô lệ đem da thú của hắn dùng phân tro đi rửa sạch một lần.

    Trên thực tế dùng phân tro rửa sạch da lông hiệu quả cũng không tốt, nhưng đệm da thú cùng màn da thú của vu đã dùng nhiều năm, hàng năm rửa sạch một lần nhiều lắm chỉ dùng nước trong rửa qua, căn bản rửa không sạch sẽ. Ngày dồn tháng chứa xuống dưới, mặt trên phủ một tầng bùn đất thật dày, lúc này lại dùng phân tro chà xát giặt giũ, hiệu quả cơ hồ là dựng sào thấy bóng.

    Người trong bộ lạc nghe nói Hoàng Giác nói cho vu một biện pháp rửa sạch dơ bẩn, sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt – bọn hắn hoàn toàn không tin Hoàng Giác thật sự có ý kiến gì hay, nghĩ tên kia tám phần là lại đang nói hươu nói vượn gây chuyện mà thôi.

    Mấy người từng bị Giác hung hăng khi dễ qua vui sướng khi thấy người gặp họa nghĩ, Giác trêu đùa người lại chọc tới trên đầu vu, xem sau khi bị thủ lĩnh biết được có đánh chết hắn hay không – thủ lĩnh vốn hết sức kính trọng vu đâu!

    Nhưng lúc này nhìn thấy nước bùn đen thui chảy xuống, dưới bàn tay xoa nắn mạnh mẽ của nô lệ, da thú dần dần hiển lộ ra nhan sắc vốn có, ánh mắt vài người trợn tròn, miệng càng trương càng lớn, nhìn nhìn Hoàng Giác, lại nhìn nhìn da thú, đầu có chút không thể xoay chuyển, này, này, này thật sự rửa được sạch sẽ sao? Tên hỗn đản Giác lại có thể nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy?

    Tiếp xúc ánh mắt kinh nghi của mọi người, Hoàng Giác hất cằm, khóe môi nhếch lên, bộ dáng muốn cười không cười đắc ý làm mọi người ngứa ngáy hai tay, chỉ cảm thấy cho dù nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy Giác vẫn cần ăn đòn như trước đây.

    Thú nghe được tin tức chạy tới, chứng kiến bộ dáng kéo cừu hận của Hoàng Giác "các ngươi chỉ là cái rắm, chỉ có ta là giỏi nhất", cảm thấy đau đầu.

    - Đệ cũng thu liễm một ít đi. Không phải nói nhất định cần sửa sao? Vì sao vẫn giống như trước đây? Cho đệ một bậc thang đệ đều có thể lên trời!

    Hoàng Giác chỉ liếc mắt nhìn hắn:

    - Ân?

    Ca nói cái gì, đệ nghe không hiểu.

    Hắn thật ra căn cứ tính nết của nguyên chủ cố ý làm ra tư thế như vậy, đừng nói, loại cảm giác bừa bãi này còn rất thích. Hay là sau này sẽ tiếp tục nữa? Dù thế nào đi nữa hắn chỉ là muốn cải thiện cuộc sống, lại không muốn làm vạn người mê.

    - Thu lại cằm của đệ. Muốn cười liền cười, vốn là chuyện cao hứng, đệ cười cũng không có gì. Còn nữa, đệ nhìn người cũng không cần ngẩng cao đầu, đệ dùng khóe mắt nhìn người, không cảm thấy mệt sao?

    Hoàng Giác thập phần chân thành lắc đầu:

    - Không mệt, đệ cảm thấy như vậy thật thích.

    - Thích?

    - Chính là thoải mái.

    - Tật xấu! Đệ nhìn xem ngoại trừ đệ ra, ai còn nhìn người như vậy? Nếu người khác sau này cũng nhìn đệ như vậy, đệ cảm thấy được thoải mái?

    - Ai dám! Đệ cho Phong giúp đệ tấu hắn!

    Hoàng Giác nhíu mày, diễn cảm hung hãn.

    - Đệ muốn ta tấu ai?

    Hoàng Giác quay đầu lại, chỉ thấy Phong đi theo một trung niên đại thúc mặt đầy râu đi tới.

    - Phong, tỷ tới rồi!

    - Phụ thân!

    Thanh âm Thú cùng Hoàng Giác đồng thời vang lên.

    Hoàng Giác ngạc nhiên, trước mắt nam nhân đen tráng như một đầu con gấu chính là cha của nguyên chủ, thủ lĩnh Mộc của bộ lạc? Này, này.. không nói diện mạo của Thú cùng Chiến đều tuấn lãng anh tuấn, dù là nguyên chủ bởi vì thân thể nên bộ dạng có vẻ yếu ớt một ít, nhưng cũng là một tiểu thịt tươi mi thanh mục tú đâu.

    Diện mạo của Mộc như vậy, làm sao có thể sinh ra ba đứa con đẹp như thế?

    Mộc gật gật đầu, thân thiết nhìn Hoàng Giác:

    - Tổn thương của con mới tốt, vì sao không ngủ nhiều một chút?

    Hoàng Giác giấu diếm vẻ kinh ngạc trong mắt, cười tủm tỉm nói:

    - Không ngủ, ngủ đủ rồi, trên đường trở về con nằm suốt một đường đâu.

    Mộc đi tới trước mặt vu:

    - Có phương pháp mà Giác nói, sau này tiếp tục rửa sạch da thú cũng dễ dàng hơn.
     
    Last edited: Dec 28, 2024
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 7 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu gật đầu, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn Mộc:

    - Phương pháp tốt lắm, Giác cũng rất giỏi.

    Mộc mừng rỡ:

    - Đó là đương nhiên, con trai của Mộc này còn có thể kém sao! Trước kia hắn là nghịch ngợm, hiện tại trưởng thành không phải tốt rồi? Có chuyện tốt đầu tiên liền nghĩ tới bộ lạc, không hổ là con trai của Mộc tôi đây! Ha ha ha ha ha..

    Hoàng Giác đang nói chuyện với Phong, nghe tiếng cười thô lỗ, trên trán không nhịn được hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

    Hắn xem như hiểu được rồi, toàn gia nhà này chính là đứa con khống, em trai khống, duy nhất bình thường một chút chính là Thú. Chút việc nhỏ như vậy cũng làm cho Mộc đắc ý tới như thế, quay đầu lại nếu hắn đem đồ vật trong không gian đều mân mê đi ra, cha còn không cao hứng bay lên trời sao!

    Phong cũng hưng phấn vỗ vỗ bả vai Hoàng Giác:

    - Hiện tại Đại Địa chi thần cũng cho đệ chỉ thị, nói rõ Đại Địa chi thần cho phép đệ, xem sau này còn có ai dám xem thường đệ!

    Đừng tưởng rằng nàng không biết người trong bộ lạc nói xấu sau lưng Giác như thế nào, nếu không phải những người đó quá phận, Giác làm sao lại đi khi dễ bọn hắn!

    Vu gật đầu đồng ý:

    - Thần minh cho ngươi chỉ thị, nói không chừng sau này vẫn tiếp tục có chỉ thị cho ngươi. Lần này ngươi làm tốt lắm, sau này nếu còn có chỉ thị mới, cũng phải giống như lần này làm như vậy.

    Hoàng Giác:

    -!

    Lão thần côn này sẽ không thật sự nhìn ra được cái gì đi? Bằng không hắn làm sao biết mình muốn nương nguyên do nằm mơ mân mê ra đồ vật nào khác?

    Mộc tươi cười hào phóng đáp ứng:

    - Đó là đương nhiên! Giác chính là luôn suy nghĩ cho bộ lạc!

    Mọi người:

    -!

    Thủ lĩnh ngươi nói lời này thật sự không đuối lý sao?

    Hoàng Giác cười híp mắt:

    - Ý tứ của phụ thân cũng là ý tứ của con, vu ngài yên tâm, nếu Đại Địa chi thần có chỉ thị, ta nhất định người thứ nhất nói cho ngài.

    Trong gian phòng hôn ám, vu ngồi đối diện với Mộc.

    Buông ra vẻ nghiêm túc trước đó, trên khuôn mặt già nua của vu tràn ngập vẻ kích động:

    - Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đợi tới ngày này! Bộ lạc chúng ta nói không chuẩn xác thật có thể quật khởi, trở thành siêu cấp đại bộ lạc!

    Mộc cười than một tiếng, thanh âm hào sảng mang theo vẻ tang thương nhiều năm:

    - Ai nói không phải đâu, năm đó năm đứa bé chỉ có Giác còn sống, nhưng tính khí của Giác.. không sợ ngươi tức giận, trước ta còn luôn hoài nghi ngươi có phải đã tính sai lầm rồi hay không.

    Vu cười ha ha, tâm tình cực kỳ vui mừng:

    - Không nói ngươi, dù chính ta cũng hoài nghi, thật sự là tính khí trước kia của Giác..

    Ở trước mặt cha ruột người ta, vu cũng không tiện nói cái gì, chỉ cười lắc đầu:

    - Lần này đi đại hội giao dịch, tuy Giác ăn đau khổ, nhưng cũng thật sự chuyển biến tới, sớm biết vậy trước kia chúng ta không nên quá che chở hắn..

    Sớm nên cho hắn nếm khổ, chịu giày vò nhiều hơn. Nói không chuẩn hắn đã sớm sửa lại tính khí, được Đại Địa chi thần thừa nhận.

    Câu nói kế tiếp bị ánh mắt không tốt của Mộc làm hắn nghẹn trở về:

    - Được rồi, được rồi, biết ngươi hộ tiểu tử kia, ta không phải đã đem thánh dược đều đưa cho hắn dùng sao, cũng không thấy ngươi cảm tạ ta một câu!

    - Còn cần ta cảm tạ? Giác không phải đã cảm tạ ngươi sao? Nếu hắn không cảm kích ngươi, sẽ đem phương pháp tốt như vậy đầu tiên báo cho ngươi biết? Ta đều là nghe được người khác nghị luận mới biết được đâu!

    Ngữ khí hơi yếu ớt, rõ ràng hắn mới là lão tử của Giác, từ nhỏ luôn thập phần bảo vệ hắn, hiện tại có chuyện tốt người thứ nhất Giác nghĩ tới thế nhưng không phải hắn.

    Vu gật đầu, ngữ khí hơi đắc ý:

    - Có lẽ Giác cảm thấy ta càng thêm tin cậy đâu.

    Mộc:

    * * *

    Thật muốn đánh người!

    - Lúc Phong đem Giác nâng tới chỗ ta trị liệu, ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy Giác liền biết hắn thật sự thay đổi.

    Làm bộ như không nhìn thấy biểu tình ủy khuất lại phẫn nộ của Mộc, vu tiếp tục cảm thán nói:

    - Ngươi không rõ ràng lắm loại cảm giác này, hắn vẫn là giống như trước nhìn thấy ta sẽ sợ, hận không thể trốn rất xa, nhưng ta chính là biết hắn thay đổi..

    Mộc hừ nói:

    - Đây còn không phải là bởi vì ngươi lúc trước muốn ta đánh hắn. Hắn lại không ngốc, bởi vì bị đánh, còn có thể không sợ ngươi? Sợ ngươi còn đem chuyện tốt này nói với ngươi đầu tiên..

    Ngữ khí càng yếu ớt, lại không nói ra sau này có việc gì không cho Giác đầu tiên nói với vu, dù sao vu cũng thông minh hơn hắn.

    Vu khó được chứng kiến bộ dạng Mộc để ý như vậy, trong lòng càng thêm cao hứng, lại nói tiếp, hắn đã có rất nhiều năm không vui vẻ như vậy qua.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 7 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người hưng phấn, nói chuyện sẽ càng nhiều hơn.

    Vu cũng không ngoại lệ, liên tục nói chuyện với Mộc.

    Mặc sức tưởng tượng tương lai một chút, cảm thán hiện tại, lại bắt đầu nhớ lại trước kia:

    - Năm ấy mùa đông, ta xem bói được Đại Địa chi thần chỉ thị, nói tương lai người dẫn dắt bộ lạc chúng ta đi hướng cường đại sẽ ở mùa đông đó sinh ra. Một năm kia là năm trong bộ lạc chúng ta đám tiểu tử sinh ra nhiều nhất, trước sau tổng cộng có năm tiểu tử sinh ra. Hai người không sống qua mùa đông năm đó đã chết, hai đứa còn lại cũng gập ghềnh không lớn nổi, cuối cùng chỉ còn là Giác của nhà ngươi, nhưng thân thể của Giác.. nhiều lần ta đều cho rằng hắn chịu không nổi những mùa đông sau đó!

    Vẻ mặt Mộc đồng ý gật đầu:

    - Nói rất đúng, ta cũng không nghĩ tới hắn có thể trưởng thành.

    Cũng bởi vì luôn lo lắng con út không thể lớn lên, cho nên hắn mới cưng chiều như vậy.

    Nhưng cũng may mắn đứa con trưởng thành, còn được Đại Địa chi thần cho phép. Đại Địa chi thần thậm chí lướt qua vu, trực tiếp chỉ thị cho Giác.

    Biết phân tro có thể thật dễ dàng rửa sạch dơ bẩn, phân tro nhanh chóng trở thành tân sủng của người trong bộ lạc, lò sưởi bảo tồn mồi lửa trở thành địa phương mọi người thích đi nhất.

    Phân tro có hạn, mọi người dứt khoát ra ngoài nhặt cỏ khô cùng nhánh cây trở về thiêu đốt, trong lúc nhất thời cả bộ lạc bụi mù tràn ngập, trong ngày mùa hè vốn thật nóng, lại thiêu cháy từng đống từng đống lửa, càng thêm nóng.

    Hoàng Giác mồ hôi ướt đẫm ngồi dưới bóng cây hóng mát, trong lòng hơi hối hận, sớm biết vậy nên chờ mùa đông mới tiếp tục nói cho bọn họ nghe phương pháp này.

    Nhưng cũng không phải là không có ưu đãi, ít nhất người trong bộ lạc gặp được hắn diễn cảm không còn vẻ khinh thường, thậm chí còn có người chủ động nói chuyện với hắn - ở trước mặt mọi người khen hắn một phen, cũng nói hắn được Đại Địa chi thần cho phép.

    Người trong cuối thời sớm mất đi tín ngưỡng, người duy nhất tín nhiệm chỉ có bản thân, Hoàng Giác cũng không ngoại lệ. Bây giờ nhìn thấy mọi người cuồng nhiệt sùng bái Đại Địa chi thần, tâm tình hắn thật vi diệu – hay là hắn sử dụng thực vật hệ dị năng, nói là Đại Địa chi thần ban cho? Dù sao thực vật sinh trưởng trên thổ địa, bậy bạ một chút cũng nói được qua.

    Kế hoạch này có khả năng, nhưng không phải hiện tại, ít nhất phải sau vài lần hắn làm "mộng", mới càng có sức thuyết phục.

    Nơi ngực có chút ngứa, Hoàng Giác đưa tay gãi gãi, nặn ra một con bọ chó.

    Nhìn con bọ chó nhỏ hơn cả hạt gạo, mặt Hoàng Giác đều tái mét.

    Trên người hắn thậm chí có bọ chó!

    A a a a a, kiếp trước dù ở thời gian gian khổ nhất hắn cũng không có bọ chó!

    Trên đầu hắn cũng sẽ không có sinh vật trong truyền thuyết như con rận đi?

    Vừa tưởng tượng, cả người Hoàng Giác cũng không tốt, nhảy dựng lên chạy hướng bờ sông.

    Nô lệ giật mình vội theo sau.

    Hoàng Giác dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, một hơi chạy tới chỗ bờ sông, đem mấy nữ nhân đang giặt rửa da thú giật mình, nghĩ Hoàng Giác nổi điên muốn làm sự tình gì, yên lặng hướng bên cạnh chuyển chuyển, cách Hoàng Giác xa một chút.

    Chỉ thấy Hoàng Giác cởi xuống con dao bằng xương bên hông, diễn cảm hung ác quơ lên trên đầu.

    Các nữ nhân:

    -!

    Đây là không tai họa người khác, cho nên đã nghĩ tai họa chính mình?

    Một nữ nhân mắt sắc, chứng kiến Thu ôm bát đá đi về hướng bên này, vội chạy tới giật nhẹ quần áo của Thu – Thú tài giỏi, điều kiện trong nhà tốt một chút, ở trên đại hội giao dịch các bộ lạc giúp Thu đổi vải bố làm hai bộ quần áo mặc mùa hè, kỳ thật cũng chỉ là một khối bố dài hẹp cắt cái lỗ, trùm xuyên qua trên đầu, trước sau rũ xuống, lại dùng dây cài lên bên hông, thật đơn giản.

    - Thu, Giác muốn dùng dao cắt đầu óc của mình, ngươi mau đi xem một chút!

    Tuy Thu chướng mắt Giác, nhưng lại biết chồng mình xem trọng người em trai này bao nhiêu. Nếu nàng không biết thì thôi, đã biết cũng không ngăn cản, tùy ý Giác tai họa chính mình, quay đầu lại bị Thú biết, nhất định sẽ tức giận với nàng.

    Trong lòng phiền Giác mỗi ngày không có chuyện gì lại gây sức ép, dưới chân cũng nhanh chóng đi qua:

    - Giác, ngươi đang làm gì vậy, Thú đang tìm ngươi đâu.

    Động tác cắt tóc của Hoàng Giác cũng dừng lại, quay đầu hỏi:

    - Hôm nay Thú không đi ra ngoài săn bắn?

    Thu chính là tìm lý do ngăn cản Hoàng Giác, làm sao thật sự là Thú đang tìm hắn, trực tiếp hỏi:

    - Ngươi cầm dao muốn làm gì?

    Một tay nhéo tóc, một tay cầm dao nhỏ, động tác thật sự có chút dọa người.

    Lúc này Hoàng Giác mới kịp phản ứng, chính mình đem mọi người hù sợ, vội giải thích:

    - Ta chỉ là cảm thấy được quá nóng, muốn cạo sạch mát mẻ một chút.

    Ánh mắt Thu hoài nghi:

    - Một mình ngươi có thể tự cạo đầu cho mình?

    Phía trước nhìn xuống mặt nước còn làm được, sau đầu làm như thế nào? Không sợ một đao đi xuống cạo ra một lớp da?

    Hoàng Giác:

    - Ách..

    Hắn thật không nghĩ tới vấn đề này.

    Thu tươi cười:

    - Ngươi xem chính ngươi cũng biết là không được, hay là chờ Thú trở về cho hắn giúp ngươi đi.

    Sau đó nàng giật lấy con dao trong tay Hoàng Giác, xoay người lại.

    Hoàng Giác:

    - Ta không phải.. ta thật sự muốn cạo tốc a!

    Đáng tiếc nguyên chủ rất có thể gây sức ép, căn bản không ai tin lời của hắn, ai biết hắn có tự tước da đầu của mình hay không, sau đó oan uổng ai khi dễ hắn.. loại chuyện tự tổn hại này người bình thường sẽ không làm, nhưng nguyên chủ lại vô cùng có khả năng.

    Không nhìn thấy hai nô lệ của hắn đều thở ra sao?

    Hoàng Giác còn muốn nói tiếp, giương mắt chỉ thấy một bộ ngực lớn lắc lư trước mắt hắn, sợ tới mức lui ra sau một bước, thiếu chút nữa rơi vào trong sông.

    Chủ nhân bộ ngực vẻ mặt mỉm cười hỏi:

    - Đại Địa chi thần nói cho ngươi biết biện pháp dùng phân tro rửa sạch dơ bẩn, có nói cho ngươi biết làm sao rửa sạch vết máu hay không?

    Chiến sĩ săn bắn đều sẽ bị thương, sau khi trở về giường cùng trong nhà đều dơ. Trước kia có bùn đất che giấu, vết máu thấm cũng không rõ ràng, hiện tại đem bùn đất rửa sạch sẽ, một mảnh vết máu nhìn thấy vô cùng chướng mắt.

    Hoàng Giác lắc đầu như trống bỏi:

    - Không, không có, ta còn có việc, đi trước!

    Sau đó giống như bị chó rượt mang theo nô lệ chạy xa.

    Rất xấu hổ! Quay đầu lại nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho nữ nhân trong bộ lạc đều mặc quần áo đầy đủ, cho dù chỉ dùng lá cây vây một vòng cũng tốt hơn là ở trần như thế.

    Mọi người nghi hoặc nhìn chủ nhân bộ ngực lớn:

    - Ngươi đối với hắn làm cái gì? Như thế nào cảm giác hắn rất sợ ngươi?

    Nữ nhân kia càng thêm nghi hoặc:

    - Ta nào có, ta chỉ muốn hỏi hắn một chút việc thôi. Chẳng lẽ các ngươi không muốn đem vết máu dính trên da thú rửa sạch sẽ?

    Hoàng Giác một hơi chạy xa, cả người mồ hôi đầm đìa giống như từ trong nước vớt ra, lúc này mới cảm giác được nóng nực, chẳng những nóng, da thú cùng vải bố dán lên người, dinh dính vô cùng khó chịu.
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 8 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nâng tay lau mồ hôi, nếu không cải thiện, ngày tháng cũng không cách nào trôi qua.

    Buồn bực chờ cơn nóng nực hạ xuống, lúc này hắn mới đi trở về, trong lòng thầm cân nhắc đêm nay lại nên "nằm mơ", mơ thấy gì mới tốt đây? Trời quá nóng, trước tiên đem nitrat kali làm ra đi!

    Nitrat kali còn được gọi là tiêu thạch, hình thành từ chất hữu cơ do vi khuẩn tác dụng phân chia oxy hóa, sau khi tách ra hình thành một tầng sương trên mặt đất nơi góc tường.

    Dưới tình huống không phát hiện quặng mỏ nitrat kali, Hoàng Giác quyết định trước bắt tay từ sương.

    Trong lòng cân nhắc xong kế hoạch, tâm tình cuối cùng khoan khoái một ít, tản bộ về nhà, thò tay vào bát đá bốc lấy một dã quả rửa sạch ăn, một ngụm đi xuống, vị chua làm cho ngũ quan đều nhăn cùng một chỗ.

    Nhưng luôn ăn thịt không uống vitamin, dễ dàng táo bón, cho nên dù chua cũng phải ăn.

    Lại cắn thêm một ngụm, nước bọt lan tràn, Hoàng Giác hút một hơi, ân, đêm nay "nằm mơ" mơ nhiều một ít, đem cà chua trồng ra.

    - Sao đệ lại ăn cái này? Loại trái cây này chua vô cùng, có thể ăn sao?

    Hoàng Giác quay đầu lại, chỉ thấy Thú cau mày nhìn hắn.

    Hàm răng Hoàng Giác chua ê ẩm, thật sự ăn không trôi, đem nửa trái cây còn lại đặt qua một bên, xoa quai hàm hỏi:

    - Ăn thịt nhiều, đổi lại khẩu vị. Sao ca lại tới đây?

    - Thu nói đệ muốn cạo tóc? Để cho ta tới giúp đệ.

    Thú giơ giơ cốt chùy trong tay, nhìn Hoàng Giác ánh mắt nghi hoặc:

    - Đệ thật muốn cạo tóc? Hiện tại cạo sạch, tới mùa đông sẽ lạnh.

    Hoàng Giác không thèm để ý chút nào:

    - Tới mùa đông nói sau, hiện tại trước tiên đem tóc cạo mát mẻ, mỗi ngày đều bị hơ lửa, đệ nóng sắp chết rồi.

    Đợi tới mùa đông, hắn lại làm tiếp giấc mộng, đem mũ làm ra.

    - Đệ lại không cần đốt phân tro, còn bị nướng tới sao?

    Thú lắc đầu:

    - Thân thể của đệ, cũng nên rèn luyện thêm một chút.

    Thân mình yếu như vậy, sợ lạnh lại sợ nóng, như vậy sao được.

    - Vậy cũng phải đợi lúc mát mẻ, hiện tại đệ mới động liền một thân mồ hôi.. ca trước tiên giúp đệ cạo tóc đi.

    Tóc không có, vô luận trên sinh lý hay là tâm lý đều sảng khoái rất nhiều, ngay cả buổi tối đi nằm ngủ cũng ngủ ngon hơn.

    Ngủ say một đêm, ngày hôm sau thức dậy tinh thần phấn chấn.

    Nhân lúc sáng sớm thời tiết mát mẻ, Hoàng Giác mang theo hai nô lệ chuyển động bên trong bộ lạc, nhìn thấy sương liền xẻng xuống dưới, bỏ vào trong giỏ đệm cỏ tranh.

    Đáng tiếc mấy ngày nay trong bộ lạc đốt phân tro làm cho nhiệt độ mặt đất biến cao, tìm được sương cũng không nhiều.

    Không còn cách nào, Hoàng Giác đành phải mang theo nô lệ đi hướng cánh rừng.

    - Hai ngươi tản ra tìm, nhìn thấy loại đất màu trắng này thì đào lấy.

    Hoàng Giác phân phó một tiếng, nhìn thấy hai nô lệ đi xe, xung quanh lại không có người, lén lút lấy ra mấy viên mầm móng cà chua trong không gian, đào hố gieo xuống, lại dùng dị năng nhanh chóng đề cao, thẳng tới trên cây non treo lên tiểu cà chua màu xanh mới dừng lại.

    Giả bộ như không có việc gì phát sinh, vừa tìm kiếm sương trong lòng vừa lặng lẽ tính toán thời gian.

    Hắn sớm quan sát qua, mỗi sáng sớm người trong bộ lạc nhân lúc trời còn mát mẻ đi đường bên này nhặt củi, hôm nay hắn đi cũng không tính sớm, ước chừng giờ này người trong bộ lạc nhặt củi xong cũng đang trở về.

    Quả nhiên không đợi bao lâu, có hai nữ nhân kết bạn đi tới, trên lưng gánh một chồng củi cao cao.

    Ánh mắt Hoàng Giác sáng lên, giả bộ đi tới chỗ cây non cà chua, diễn cảm khoa trương lớn tiếng vui mừng nói:

    - Nha! Thật là có a! Đại Địa chi thần quả nhiên không có gạt ta!

    Hắn vội vàng ngồi xổm người xuống, xuất ra cốt chùy thật cẩn thận bận rộn.

    Hai nữ nhân nhìn thấy Hoàng Giác vốn định đi đường vòng, nghe được bốn chữ "Đại Địa chi thần" nhất thời không nhấc nổi chân, nhìn nhau, hướng Hoàng Giác đi qua, cũng không dám dựa vào thân cận quá, chỉ đứng gần nhìn thấy.

    Thấy Hoàng Giác thật cẩn thận đào một gốc cây xa lạ xem như bảo bối, hai nữ nhân đều cảm thấy kỳ quái.

    - Hắn đang đào cái gì?

    Một nữ nhân nhỏ giọng hỏi:

    - Sao ta chưa từng thấy qua?

    Nữ nhân khác lắc đầu:

    - Ta cũng chưa từng thấy qua.. lúc chúng ta đi nhặt cửi, từ nơi này đi qua, hình như không nhìn thấy vật này đi?

    Con đường này các nàng đi quen thuộc, mỗi ngày đi qua lại một lần, xuân hè còn ở xung quanh hái rau dại, không dám nói biết rõ từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, nhưng đại khái có gì cũng biết.

    Nàng thật tin tưởng hai ngày trước đi qua đây hái rau dại thì còn chưa nhìn thấy gốc thực vật kỳ quái này đâu.. nhưng hiện tại bộ dạng của gốc thực vật này chẳng những cao hơn đầu gối, còn treo quả, hiển nhiên không phải chỉ một hai ngày là có thể trưởng thành.

    - Ta nhớ được hình như cũng chưa từng gặp qua vật này.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 8 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai nữ nhân lại nhìn nhau, nhớ tới vừa rồi Hoàng Giác nhắc tới Đại Địa chi thần, nhất thời cảm thấy tìm được chân tướng, cũng chẳng quan tâm bản thân e sợ chán ghét Hoàng Giác, vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nhìn lên gốc cà chua trong tay Hoàng Giác:

    - Giác, đây là cái gì? Cũng là Đại Địa chi thần nói cho ngươi sao?

    Vẻ mặt Hoàng Giác hưng phấn bịa chuyện:

    - Vật này gọi là cà chua, đêm qua ở trong mộng Đại Địa chi thần nói cho ta biết, nói tiếp tục mấy ngày nữa trái cây này sẽ biến lớn biến thành màu đỏ, là có thể ăn. Ta vốn đang không tin, vừa lúc cũng muốn thu thập địa sương, vì vậy chạy đi qua nhìn xem, kết quả thật sự bị ta tìm được rồi, cùng trong mộng Đại Địa chi thần cho ta nhìn thấy giống nhau như đúc!

    Hai nữ nhân nghe được mắt tỏa sáng:

    - Có thể ăn? Mùi vị thế nào?

    Bình thường các nàng cũng hái một ít dã quả trở về ăn, nhưng có loại quả hương vị tạm được, có loại thập phần khó chịu. Nhưng chiến lực nam nhân của các nàng cũng không quá cố chấp, căn bản không săn được bao nhiêu con mồi, tuy dã quả khó ăn, nhưng tốt xấu có thể điền đầy bụng, người một nhà không tới mức chịu đói.

    - Hẳn là ăn rất ngon a, Đại Địa chi thần cấp cho, hương vị có thể kém sao!

    Mầm móng trong không gian của hắn đều do nhà khoa học đào tạo ra giống tốt nhất, chẳng những sản lượng cao, hương vị còn rất ngon!

    Nghĩ tới mùi vị của cà chua, Hoàng Giác nuốt nước bọt.

    - Nói cũng đúng! Bên này còn có mấy cây cà chua, chúng ta giúp ngươi cùng nhau đào ra đi.

    - Đúng rồi, ngươi nói địa sương là cái gì, có cần chúng ta giúp ngươi cùng nhau tìm hay không?

    Hoàng Giác lắc đầu:

    - Không cần, địa sương ta để cho hai nô lệ làm là được rồi. Nhân lúc mới đào ra cà chua, ta muốn trước tiên mang về bộ lạc trồng.

    Vừa tới trưa, tin tức Hoàng Giác mang về cà chua mà thần ban cho đã truyền khắp bộ lạc.

    Trong đó nói hứng khởi nhất là hai nữ nhân kia.

    Dù sao các nàng không chỉ tận mắt chứng minh Hoàng Giác phát hiện cà chua, còn tự tay giúp đỡ đào hai gốc cây đâu! Đây là đồ vật mà Đại Địa chi thần ban thưởng, không phải tùy tiện là ai cũng có thể gặp phải.

    Lòng hiếu kỳ không phân biệt thời đại chủng tộc, cơ hồ khi nào cũng sẽ có người bát quái thịnh vượng, càng không nói tới là chuyện quan hệ tới Đại Địa chi thần, mọi người nhận được tin tức sôi nổi chạy tới trước mặt hai nữ nhân chứng thực – không dám đi tìm Hoàng Giác, hàng này ngang ngược càn rỡ nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mấy ngày nay nhìn thấy đỡ, ai biết khi nào hắn lại hố người một phen!

    Trước kia hắn vừa yếu lại vô dụng, thủ lĩnh cùng vu còn che chở hắn, hiện tại hắn được Đại Địa chi thần cho phép, thủ lĩnh cùng vu càng che chở hắn.

    Không thể trêu vào thì lẫn mất lên, cho dù biết Hoàng Giác trồng cà chua, cũng không ai đi qua xem.

    - Ngươi nói là thật sao, Giác thật sự được Đại Địa chi thần chỉ thị, Đại Địa chi thần còn ban thưởng cà chua?

    - Đương nhiên là thật sự, ta tận mắt nhìn thấy! Thực vật kia ta chưa từng gặp qua, Giác nói đó là cà chua - Đại Địa chi thần nói như vậy với hắn!

    Thật không có ai hoài nghi lời hai nữ nhân.

    Nữ nhân phụ trách thu thập, qua nhiều năm như vậy xung quanh bộ lạc có cái gì, cái gì ăn được không ăn được đều biết rõ ràng. Nàng nói chưa gặp qua, vậy thật sự là thực vật xa lạ.

    Có người nuốt nước bọt, bởi vì kích động, thanh âm run nhè nhẹ:

    - Nói cách khác, Đại Địa chi thần ban cho bộ lạc chúng ta một loại thực vật mới?

    Đây là thực vật a!

    Là đại sự hạng nhất trong bộ lạc!

    Phải biết rằng bởi vì khuyết thiếu đồ ăn, hàng năm mùa đông trong bộ lạc có không biết bao nhiêu người đói chết.

    Nữ nhân ngẫm lại lời Hoàng Giác đã nói, gật đầu:

    - Giác nói cà chua là một loại hoa quả, hương vị tốt lắm.

    - Hoa quả?

    Chưa từng nghe qua xưng hô kiểu này, trái cây thì là trái cây, tại sao lại gọi hoa quả đây?

    - Chính là trái cây có nhiều nước.

    - Vậy có thể ăn no không? Cũng giống như bạch quả?

    - Có thể đi, Giác chưa nói.

    - Nếu Đại Địa chi thần có thể ban thưởng thật nhiều thịt cho chúng ta thì tốt rồi..

    - Nhưng dù ban thưởng thịt cũng vô dụng, thời tiết nóng như vậy, phóng thêm mấy ngày liền hỏng..

    - Muối ăn nhà ta còn nhiều, bôi lên thịt có thể giữ thật lâu.

    - Muối ăn nhà ta sắp hết rồi, bắt đầu mùa đông mới có thể tiếp tục phân một lần muối, ta cần dùng tiết kiệm..

    Đề tài bất tri bất giác bị kéo đi.

    Ở thời điểm Hoàng Giác cũng không hay biết, tin tức hắn lại nằm mơ đạt được Đại Địa chi thần chỉ thị đã truyền ra ồn ào huyên náo.

    Hoàng Giác vốn định chờ mình làm ra nitrat kali, tạo thành băng mới đi tìm vu.

    Ai ngờ hắn mới đem địa sương ngâm trong vạc đá, ngồi bên bên chờ đất bùn lắng đọng xuống, chỉ thấy vu từ rất xa đi tới.

    Vu vẫn bộ dáng cơ trí nghiêm túc, mặt quần áo vải bố, trên cỗ đeo một chuỗi trang sức bằng xương cốt trắng tinh bóng loáng, Hoàng Giác suy đoán hẳn là răng thú cùng sừng thú?

    - Ngươi đang làm gì đó?

    Vu thấy Hoàng Giác đang xem một đống nước bùn, nghi hoặc hỏi.

    Hoàng Giác chột dạ cười:

    - Không làm gì, chỉ chơi đùa thôi.

    Ánh mắt dao động rõ ràng nói cho vu biết có nội tình khác.

    Vu liếc hắn một cái:

    - Ngày hôm qua ngươi lại được Đại Địa chi thần chỉ thị sao?

    Tiến lên một bước, nghiêng người nhìn vạc nước bùn, nghiên cứu hồi lâu cũng không phát hiện có gì đặc biệt.

    Nhưng tính khí của Giác lười như vậy, lại sợ nóng, ở dưới mặt trời chói chang lại coi chừng một vạc nước bùn, hơn nữa đôi mắt còn chột dạ.. muốn nói bên trong không có việc gì, vu tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

    Chẳng những có chuyện, còn hẳn là chuyện rất trọng yếu!
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 9 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng vu mơ hồ có đoán.

    Hoàng Giác không được tự nhiên chuyển chuyển, muốn ngăn trở tầm mắt của vu, lại dừng nguyên tại chỗ không dám động, cười khan nói:

    - Ngài cũng biết rồi sao? Ta không phải không muốn nói cho ngài, đây không phải chưa kịp nói sao?

    Vu ân một tiếng:

    - Nghe nói là Đại Địa chi thần ban thưởng xuống?

    Hoàng Giác vui rạo rực gật đầu, không cần vu truy hỏi, tỉ mỉ đem lý do mình chuẩn bị sẵn nói ra một lần:

    - Ta còn tưởng rằng là gạt ta đâu, làm sao có thể trống rỗng xuất hiện thực vật mới chứ, đây không phải đùa người chơi sao? Gạt người tốt xấu phải tìm lý do đáng tin một chút đi, ta là dễ lừa như vậy sao? Bản thân ta mau chân đến xem có hay không, nếu là không có, sau này ta sẽ không bao giờ..

    Vừa nghe hắn mở miệng một tiếng "lừa", mở miệng một tiếng "đùa giỡn", nghe khiến lông mày nhảy dựng, không nhịn được nữa vu đưa tay gõ lên cái đầu trọc sáng loáng của hắn:

    - Không cho phép bất kính đối với Đại Địa chi thần!

    Hoàng Giác phối hợp ai u một tiếng, một tay ôm đầu rụt cổ, đôi mắt ủy khuất nhìn chằm chằm vu:

    - Ta nói là lời nói thật a, thình lình nghe lời kỳ quái như vậy, nếu là ngài, ngài không nghi ngờ sao?

    Biểu tình vu tin chắc không nghi ngờ:

    - Chuyện của thần minh, là phàm nhân có thể biết sao? Ngươi cảm thấy được chuyện không thể nào, thần minh nâng nâng tay liền có thể làm được! Sau này Đại Địa chi thần dặn ngươi cái gì, ngươi cứ chiếu theo đi làm, còn dám lung tung hoài nghi, đối với Đại Địa chi thần bất kính, ta sẽ cho cha ngươi tấu ngươi!

    Hoàng Giác phản xạ có điều kiện che mông, khóe miệng rũ xuống:

    - Làm thì làm, ngài hung như vậy làm gì? Tuy ta hoài nghi, đây không phải vẫn chiếu theo Đại Địa chi thần phân phó, đem cà chua lấy về sao? Ngay cả địa sương ta còn phải tự mình ngâm, trời rất nóng, thậm chí còn không dùng nô lệ.. ngài muốn đi xem cà chua sao? Trồng ở bên kia.

    Vu bị hai chữ "địa sương" hấp dẫn:

    - Địa sương là cái gì? Cũng là Đại Địa chi thần nói cho ngươi?

    Hắn chỉ nghe nói cà chua, hoàn toàn không biết còn có địa sương.

    Vẻ mặt Hoàng Giác đúng lý hợp tình, chỉ vào vạc nước bùn nói:

    - Đây là địa sương! Đại Địa chi thần nói, đem nước trong ngao khô, là có được đồ vật có thể chế băng! Trời rất nóng, một vạc nước làm sao có thể chế ra khối băng chứ? Dù sao ta chiếu theo Đại Địa chi thần phân phó làm, đến lúc đó làm không được đừng có mắng ta!

    Vẻ mặt vu cũng khiếp sợ.

    Lời này nếu là Hoàng Giác nói, hắn tuyệt đối sẽ quở mắng đối phương là nói hươu nói vượn, cho dù cuối cùng chế thành băng, cũng nhất định sẽ hoài nghi đối phương làm sao biết nhiều như vậy, cho dù có Đại Địa chi thần làm ngụy trang, trong lòng hắn cũng sẽ nghĩ nhiều.

    Nhưng lúc này Hoàng Giác trước tiên hoài nghi, vu sau thoáng khiếp sợ liền giữ gìn Đại Địa chi thần, bác bỏ Hoàng Giác:

    - Nói cái gì nói, làm không được nhất định do ngươi làm không tốt! Đại Địa chi thần tuyệt đối sẽ không gạt người!

    - Nếu không làm ra..

    - Không làm ra được thì tiếp tục làm, dù sao mỗi ngày ngươi cũng nhàn rỗi không có việc gì, còn không bằng làm chút hữu dụng!

    Lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoàng Giác:

    - Đây là Đại Địa chi thần tín nhiệm cùng khảo nghiệm ngươi, chuyện này ngươi làm xong, Đại Địa chi thần khẳng định còn có thể giao cho ngươi càng nhiều việc trọng yếu! Đây không phải là chuyện riêng của ngươi, là quan hệ tới toàn bộ lạc! Ngươi đừng làm cho Đại Địa chi thần thất vọng!

    Hoàng Giác:

    -!

    Hoàng Giác:

    -?

    Xảy ra chuyện gì, như thế nào vu lại đem kịch bản mà hắn cần diễn đều trước tiên lấy ra nữa, còn vẻ mặt trịnh trọng dặn dò hắn nghe theo đây?

    Thấy Hoàng Giác không nói lời nào, vu cho là hắn không tin, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại gõ đầu của hắn:

    - Sau này mặc kệ chuyện không thể nào tới bao nhiêu, ngươi cũng không được hoài nghi, chiếu làm là được! Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có Đại Địa chi thần làm không được!

    Hoàng Giác:

    -!

    Không hiểu cảm thấy những lời này rất quen thuộc, chẳng lẽ sớm như vậy đã có khẩu hiệu dốc lòng như thế sao?

    Không phải, nghe ý tứ của vu..

    - Vậy nếu như có một ngày Đại Địa chi thần ban cho ta năng lực siêu việt người thường đây?

    Giác thử hỏi.

    Vu tin tưởng tràn đầy nhìn hắn:

    - Ngươi là người được Đại Địa chi thần lựa chọn, chỉ cần ngươi có thể trải qua trùng điệp khảo nghiệm của Đại Địa chi thần, có thể trở thành sứ giả của Đại Địa chi thần. Thân là thần sử, có năng lực khác biệt với người thường không phải là thực bình thường sao?

    Hoàng Giác khiếp sợ!

    Kháo, còn có thể như vậy!

    Vu tiếp tục chuốc canh gà tâm linh cho Hoàng Giác:

    - Cho nên, ngươi nhất định phải cố gắng, phải thật nghe lời, tranh thủ trở thành thần sử!

    Hoàng Giác đầy vẻ kích động lẫn mến mộ nhìn vu:

    - Vu ngài yên tâm, ta nhất định tận lực biểu hiện, tranh thủ sớm trở thành thần sử!

    Ngay cả lý do đều giúp hắn nghĩ kỹ, rõ ràng là thân nhân a!

    Vu thỏa mãn gật đầu:

    - Như vậy mới tốt.

    Vu lại đây tính toán nhìn xem cà chua trông như thế nào, tiếp tục dặn dò Hoàng Giác hai câu rồi đi.

    Lúc này nghe nói trong nước bùn có thể làm ra đồ vật chế thành băng, trong lòng khiếp sợ đồng thời cũng hết sức tò mò, xem qua cà chua nghĩ dù sao mình về cũng không có việc gì, rõ ràng lưu lại nhìn xem Hoàng Giác làm như thế nào.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 9 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác muốn đợi nước bùn lắng xuống, khiến cho nô lệ đem nước trong đổ vào trong nồi đá, tiếp tục cho nô lệ nhìn chằm chằm ngao nấu.

    Nhưng vừa rồi hắn còn mạnh miệng nói với vu hết thảy đều do chính mình tự tay đi làm, không cần nô lệ hỗ trợ, kết quả vu lại không đi, cần theo dõi hắn làm!

    Hoàng Giác:

    - Thật muốn quất chết chính mình!

    Xem nước bùn lắng đọng lại, Hoàng Giác hít sâu một hơi, đi qua hai tay ôm vạc đá.

    Ôm một cái, không ôm nổi.

    Tiếp tục ôm, vạc đá vững vàng đứng trên mặt đất không hề nhúc nhích.

    Ôm lần ba..

    Đón ánh mắt ghét bỏ của vu, khuôn mặt Hoàng Giác trướng lên đỏ bừng – dùng sức quá mạnh, nghẹn!

    - Được rồi, ngươi ở một bên nghỉ ngơi, ta tới đi.

    Vu tiến lên.

    Nhìn thân thể khô gầy già nua của vu, Hoàng Giác lo lắng ngăn trở:

    - Không cần, như thế nào làm cho ngài động thủ đâu, hãy để cho các nô lệ làm đi.

    Vu trừng mắt nhìn hắn:

    - Đại Địa chi thần căn dặn việc cần làm, sao có thể để nô lệ đi làm? Đây là bất kính Đại Địa chi thần!

    Trong lòng Hoàng Giác hừ một tiếng, chờ một lát ngươi ôm lên không nổi, không phải còn làm theo lời ta nói.. khoan khoan!

    Xem vu thật dễ dàng nâng lên vạc đá cao nửa người, Hoàng Giác kinh ngạc nhãn cầu suýt nữa rơi xuống.

    Ngó ngó cánh tay khô gầy cơ hồ thành da bọc xương của vu, tiếp tục nhìn cánh tay trắng noãn nộn của mình, Hoàng Giác lộ vẻ sống không còn gì vui sướng.

    Biết thân thể hiện tại của mình yếu nhược, nhưng không nghĩ tới yếu thành như vậy! So ra kém với chiến sĩ trong bộ lạc còn chưa tính, thậm chí ngay cả người già như vu cũng kém hơn!

    Điều này bảo trong lòng hắn làm sao chịu nổi!

    Vu bị biểu tình của hắn chọc cười:

    - Được rồi, đừng mất hứng. Nếu không phải tiếp nhận vị trí làm vu, ta cũng là chiến sĩ cường đại trong bộ lạc đâu! Thân thể của ngươi sao có thể so với ta. Nói đi, đem nước này đổ ở đâu?

    Nhưng Hoàng Giác cũng không được an ủi, nói thế nào cũng không thay đổi được sự thật hắn còn không bằng một người già. Trong lòng thoáng buồn bực, chỉ chỉ nồi đá đặt bên cạnh:

    - Đổ trong này.

    Nồi đá bình thường dùng nấu thịt, vừa lúc đổ đầy.

    Trước đó Hoàng Giác để cho nô lệ lưu mồi lửa dưới nồi, lúc này vạch bụi rậm hai bên, nhẹ nhàng thổi vài cái, ngọn lửa nhẹ nhàng đốt lên.

    - Vu, phải đợi nước trong này đều khô cạn, mới lấy được tiêu thạch. Ngài ở đây đợi cũng chỉ là phơi nắng, chi bằng đi về trước, chờ làm ra rồi ta lại đưa tới cho ngài, làm cho ngài nhìn xem.

    Hoàng Giác thập phần chân thành khuyên.

    Đi nhanh lên đi, chờ vu đi rồi, hắn cũng có thể nghỉ ngơi!

    Khuyên can mãi, cuối cùng đem vu cất bước, Hoàng Giác thở ra kêu hai nô lệ:

    - Các ngươi ở đây nhìn chằm chằm lửa, đừng để tắt.. không cần dựa vào gần như vậy, ở nơi râm mát nhìn là được, nhìn thấy nên châm củi thì châm một phen, chờ chế ra băng cũng chia cho các ngươi một ít.

    Hai nô lệ được sủng ái mà lo sợ gật đầu:

    - Chủ nhân ngài yên tâm, chúng tôi nhất định cẩn thận nhìn lửa.

    Hoàng Giác cũng không có gì lo lắng, hai nô lệ này sớm bị nguyên chủ dọa phá lá gan, bảo làm gì thì làm đó, tuyệt đối làm vô cùng thật sự, tận tâm tận lực.

    Trở lại phòng của mình, cảm thụ nhiệt độ giống như lồng hấp, Hoàng Giác thật sâu thở dài, cần thay đổi thật nhiều lắm, từ từ sẽ đến đi.

    Lau mồ hôi, ngồi xuống đệm da thú, từ không gian lấy ra một quyển sách phương diện nông nghiệp nhìn xem – may mắn cuối thời hắn ỷ vào không gian của mình khá lớn, thu đồ vật khá toàn bọ, các loại tư liệu dùng vào thực tế cơ bản đều có một chút.

    Hoàng Giác là người thành phố bản địa, cha mẹ vì không cho phép hắn không biết gì về ngũ cốc, ngay cả gà vịt ngỗng cũng không nhận ra, hàng năm nghỉ hè đều mang theo hắn đi nông gia nhạc, ngẫu nhiên còn làm nông, thể nghiệm cảm giác làm ruộng một phen – nhưng cũng chỉ là thể nghiệm, toàn bộ hành trình không hề có chút hàm lượng kỹ thuật, cấy mạ đều là chủ nhà đem bờ ruộng thẳng tắp phân chia xong xuôi, hắn chỉ cần dựa theo khoảng cách nhất định gieo mạ là được.

    Cho nên đối với việc làm ruộng, hắn dốt đặc cán mai, nhưng so sánh với người nguyên thủy không hề có khái niệm gì về cày cấy, hắn vẫn mạnh hơn một ít.

    Nhân sinh trên đời, đơn giản là bốn chữ ăn, mặc, ở, đi lại.

    Hắn muốn cải thiện trình độ cuộc sống, đề cao chất lượng sinh hoạt, cũng phải từ bốn phương diện này bắt tay.

    Đầu tiên là ăn.

    Thịt, trong bộ lạc không thiếu, thậm chí bởi vì thịt không dễ bảo tồn, đội săn bắn đều đợi hai ba ngày mới đi ra ngoài một lần. Nhưng rau dưa chẳng hạn, thì thập phần có hạn.

    Người bộ lạc thường xuyên ăn vài loại rau dại, một loại kêu khổ thái, còn có khúc khúc thái, chẳng qua phiến lá càng rộng càng dày, đồng dạng hương vị thật đắng, trong bộ lạc nhi đồng cũng không thích ăn.

    Còn có một loại kêu viên thái, kỳ thật chính là tảo trửu thái (thuộc họ dền), đổ nước nóng giống như bị phỏng, rắc muối ăn hương vị cũng không sai, được người bộ lạc hoan nghênh nhất.

    Một loại khác kêu đại diệp thái, một mảnh lá cây dài nửa thước, cán tráng kiện, ăn không mùi vị, thậm chí ăn nhiều còn khô miệng.

    Hoàng Giác ở kiếp trước khẩu vị bị nuôi điêu tự nhiên chướng mắt những thứ này, trong không gian của hắn có hơn trăm loại mầm móng rau dưa, tùy tiện lấy loại nào cũng ngon hơn rất nhiều. Trước kia còn có điều băn khoăn, hắn không dám quá gây sức ép, chỉ sợ bị người hoài nghi.

    Hiện tại vu đều lên tiếng, hắn còn tiếp tục che giấu làm cho chính mình chịu khổ thì là kẻ ngốc.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 10 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn có lúa mì, bắp, lúa nước.. ngũ cốc hoa màu chẳng hạn, cũng phải lựa chọn gieo trồng.

    Ân, hồi hương, cây thì là, ớt, gừng, hành, tỏi, hành tây hành lá vân vân, cũng cần trồng, mỗi ngày dùng muối nấu thịt, muối trộn rau, hắn ăn đủ rồi!

    Hiện tại lật xem sách, nhìn xem có chủng loại nào có thể gieo trồng trong mùa này, nhanh chóng mân mê đi ra cho người gieo xuống, như vậy chỉ cần nhịn thêm vài tháng trình độ cuộc sống của hắn có thể đề cao một mảng lớn.

    Không được, không thể nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy hiện tại ăn cơm chính là ăn cơm heo.

    - Các ngươi đang nấu cái gì? Giác đâu?

    Mộc cùng Phong săn thú trở về, rất xa chứng kiến trước nhà mình hai nô lệ của Giác đang nấu gì đó.

    Chẳng lẽ đang nấu cơm?

    Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị phủ quyết, không nói bây giờ còn chưa tới thời gian nấu cơm, dù là tới lúc, người nấu cơm cũng là nữ nô đi làm.

    Ném con mồi vác trên vai xuống đất, giao cho hai nô lệ khác xử lý, Phong cùng Mộc tò mò đi tới bên nồi đá xem xét, thấy chỉ là một nồi nước bùn đục, càng thêm nghi hoặc.

    - Chủ nhân trong phòng, đây là chủ nhân dặn nấu, nói là Đại Địa chi thần căn dặn.

    Nhắc tới Đại Địa chi thần, trong thanh âm hai nô lệ thêm phần kính sợ.

    - Đại Địa chi thần?

    Mộc nhướng mày, nhanh như vậy Đại Địa chi thần lại chỉ thị cho Giác sao? Y, xem ra vu nói không sai, sau này bộ lạc hứng khởi vô cùng có khả năng rơi lên người Giác. Trong lòng nhịn không được cao hứng, có Đại Địa chi thần phù hộ, cho dù thân thể Giác yếu một chút cũng sẽ được người trong bộ lạc kính trọng, hắn cũng không cần ưu sầu cho cuộc sống ngày sau của Giác.

    So sánh với Mộc, Phong biểu hiện càng thêm trắng ra:

    - Thật vậy chăng? Giác lại mơ thấy Đại Địa chi thần sao? Ha ha, ta chỉ biết Giác là giỏi nhất, sau này xem còn ai dám nói Giác yếu! Ta đi nhìn hắn, trời rất nóng ở trong phòng buồn bực, đừng bị nóng thành bệnh..

    Mộc đứng không nhúc nhích:

    - Đại Địa chi thần nói cần để cho Giác nấu nước bùn này làm cái gì không?

    - Nói là chờ nước này nấu khô cạn, có thể chế băng.

    Mộc:

    -?

    - Có thể chế cái gì?

    - Chế băng. Chủ nhân nói với vu đại nhân như vậy.

    Mộc:

    -!

    Đây không phải do Giác ngủ mơ hồ, nói bừa đi? Đại Địa chi thần có thể để cho hắn làm chuyện không đáng tin như vậy?

    - Cà chua? Có thể ăn sao?

    - Đương nhiên có thể ăn, đây là Đại Địa chi thần cấp cho!

    Thanh âm Phong vui mừng từ trong phòng Giác truyền tới, xen lẫn theo thanh âm đắc ý của Hoàng Giác.

    - Vậy còn chờ cái gì, nhanh mang ta đi nhìn xem. Ta còn chưa thấy qua cà chua đâu.

    - Vu nói hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy..

    Màn da thú xốc lên, Phong cùng Hoàng Giác một trước một sau đi ra, thấy Mộc, Phong vui vẻ hô:

    - Cha, con cùng Giác muốn đi xem cà chua hắn đào về trồng, cha có muốn đi xem hay không?

    Lòng hiếu kỳ của Mộc bị gợi lên, đi theo, vừa đi vừa hỏi thăm Giác về chuyện nằm mơ.

    Thân là thủ lĩnh, Mộc vốn không cần đi ra ngoài săn bắn.

    Nhưng lần trước hắn săn được gấu chó, liền dấy lên dục vọng đi săn, vì thế thỉnh thoảng hắn cũng đi theo một chuyến.

    Hôm nay vừa lúc hắn cùng Phong đi săn thú, bởi vậy cũng không biết chuyện đã xảy ra trong bộ lạc, lúc này mới biết được cà chua tồn tại.

    Nhìn gốc cây thấp bé treo đầy trái cây màu xanh, Mộc vuốt râu cười thật thoải mái, Đại Địa chi thần nhất định là biết trong bộ lạc khuyết thiếu đồ ăn, cho nên mới nương tay Giác đưa tới cà chua!

    Đại Địa chi thần chiếu cố Thổ bộ lạc bọn họ như vậy, bộ lạc nói vậy rất nhanh có thể cường đại lên.

    * * *

    - Chủ nhân, nước bị nấu khô rồi.

    Ánh mắt Hoàng Giác chợt sáng, bước nhanh tới chỗ nồi đá, Phong cùng Mộc đi theo phía sau.

    Nhìn tinh thể màu trắng xen lẫn một ít tạp chất dưới đáy nồi, trên mặt Hoàng Giác lộ vẻ tươi cười thoải mái – đây là quặng nitrat kali.

    Phong hoàn toàn sợ ngây người:

    - Đây là trong nồi nước bùn nấu ra tới?

    Quá thần kỳ, nàng chưa bao giờ biết nước bùn còn có thể biến thành hòn đá xinh đẹp như vậy.

    Một hơi nghi hoặc nhìn nitrat kali:

    - Đây là đồ vật mà Đại Địa chi thần nói với ngươi sao?

    Hoàng Giác hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng có thể lập tức dùng băng:

    - Phải đó, Đại Địa chi thần nói cái này gọi là tiêu thạch, hắn cho con xem qua hình ảnh, giống y như đúc thứ này, nhưng hình dáng lớn hơn một chút. Nếu có quặng mỏ tiêu thạch, cũng không cần phiền toái như vậy, có thể trực tiếp khai thác sử dụng.

    - Quặng mỏ tiêu thạch?

    Ánh mắt Mộc có chút vi diệu.

    Hoàng Giác nghĩ hắn không biết quặng mỏ tiêu thạch là gì, giải thích một câu:

    - Chính là cả một mảnh đất đều là loại hòn đá này, có lẽ giấu trong núi, hoặc là chôn dưới lòng đất.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...