Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 5 :(b)
Hoàng Giác:
-!
Hắn đã không biết nên làm sao mắng nguyên chủ. Người ta hảo tâm đem mũi tên cho hắn chơi, hắn đem mình chọc ra lỗ thủng tiếp tục trái lại vu oan người ta khi dễ hắn, sau đó còn kêu lên chị của mình đi tìm người ta tính sổ.. phim cung đấu cũng không đùa như vậy!
Tốt xấu trong phim cung đấu chính là nhân vật gây sự là còn có lợi, nguyên chủ con mẹ nó thuần túy chỉ là hại người bản thân mình cũng không có lợi a! Chẳng thể trách người khác không chịu đem cung tên cho hắn mượn xem đâu, với nhân phẩm của nguyên chủ, ai dám cho mượn?
Thú nói miệng đắng lưỡi khô, thấy biểu tình Hoàng Giác phức tạp, chỉ riêng không có nghĩ lại cùng áy náy, liền biết lời của mình chỉ vô ích, trong lòng thở dài nói sang chuyện khác:
- Bạch quả này là cho đệ ăn, làm sao đệ lại mang trở lại? Ta đi ra ngoài săn bắn còn có thể tìm được bạch quả, đệ không cần nhớ ta.
Hoàng Giác cũng đã nghe nô lệ nói bạch quả khó được bao nhiêu, tự nhiên không chịu nhận đồ vật ở thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng như thế.
- Dù sao đệ đã không còn việc gì, ăn nữa chỉ lãng phí. Thú, ca nói trong bộ lạc chúng ta trồng bạch quả được không?
Trồng bạch quả trong bộ lạc?
Vấn đề này Thú thật sự chưa nghĩ tới.
Từ khi hắn hiểu chuyện, tiếp thụ dạy dỗ chính là cần cố gắng trở thành một chiến sĩ cường đại, chỉ có như vậy mới có thể săn bắn được càng nhiều con mồi, nuôi sống được người nhà, không đến mức làm cho nhi đồng ở mùa đông bị chết đói.
Không chỉ là hắn, những người khác trong bộ lạc đều là như thế.
- Trồng bạch quả làm gì? Nếu đệ muốn ăn, ta đi ra ngoài săn bắn tìm một ít cho đệ.
Lối suy nghĩ cố định rất khó biến chuyển, so sánh với việc trồng bạch quả, Thú vẫn cảm thấy săn thú tốt hơn. Giống như ngày hôm qua săn được đầu gấu chó, đủ toàn gia bọn họ ăn được một tháng. Không nói có thể trồng được bạch quả hay không, dù muốn trồng một năm cũng chỉ kết vài quả, không đủ nhét kẽ răng.
- Nhưng cây bạch quả không phải rất khó tìm sao? Dù tìm được rồi cũng đã bị dã thú ăn hết. Nếu chúng ta có thể tự trồng, sau này kết trái cây còn có thể lưu lại, như vậy sau này mọi người có bị thương cũng thiếu chịu khổ một chút..
Hoàng Giác càng nói càng cảm thấy sự tình có khả năng:
- Chẳng những có thể trồng bạch quả, còn có thể trồng một ít rau dại, sau này lúc ăn cơm còn có nhiều món ăn, không cần mỗi ngày đều ăn thịt nướng hay thịt nấu.
Nói thật, thời đại này kỹ thuật nấu nướng như thế nào tạm gác qua một bên, dù là thịt nướng hay thịt nấu có ngon bao nhiêu nhưng nếu ăn mỗi ngày suốt một tuần đủ đem người chán ăn. Huống chi luôn ăn thịt kiêng rau dưa cũng không tốt cho thân thể.
Hơn nữa nếu như có thể làm gieo trồng, là hắn có thể đem mầm móng trong không gian trộm mang ra trồng trọt, như vậy cải thiện trình độ cuộc sống của chính hắn còn có thể tạo phúc cho bộ lạc, một công đôi việc.
Thú trầm mặc:
- Nếu đệ muốn trồng bạch quả, lần sau ta đi ra ngoài săn bắn sẽ mang một gốc bạch quả về cho đệ. Nếu là rau dại ta để Thu giúp đệ làm, tiểu Nguyên cũng có thể hỗ trợ. Nhưng đệ phải đáp ứng ta, cần trồng thì trồng cho tốt, không thể chỉ làm được mấy ngày thì ném một bên mặc kệ.
Tuy rằng Thú nhìn không tốt việc này, nhưng Giác khó được muốn làm việc chính sự, để cho hắn đi trồng trọt vẫn tốt hơn để hắn đi quấy rối trong bộ lạc làm người phiền chán.
Thu là vợ của Thú.
Hoàng Giác vốn cho rằng Thú sẽ không tán thành, không ngờ hắn chỉ do dự một chút liền đồng ý. Chẳng những vậy còn làm cho vợ con của mình theo hỗ trợ.
Phải biết rằng quanh năm suốt tháng, trừ bỏ mùa đông người trong bộ lạc cũng không được rỗi rảnh, tuy Thu không cần đi ra ngoài săn bắn, nhưng cần xử lý con mồi mà Thú mang về, còn phải hái rau dại, gánh nước, nhặt củi.. suốt ngày cũng bề bộn vô cùng.
Trong lòng Hoàng Giác vừa chua xót lại ấm, tuy hắn không phải nguyên chủ, nhưng hiện tại người được yêu thương là hắn, nói không cảm động là giả, vội cười nói:
- Không cần, hiện tại đệ cũng chỉ tưởng tượng như vậy, trồng thử xem, có hai nô lệ làm việc là đủ rồi. Nếu có thể trồng tốt lắm, tiếp tục cho Thu cùng tiểu Nguyên đi qua giúp đệ. Ca đi ra ngoài săn bắn lại mệt lại nguy hiểm, nếu phương tiện mang theo cây bạch quả về thì mang, không tiện thì cũng không sao, chờ đệ trồng rau dại tốt rồi nói sau.
Dù sao hắn có mầm móng cây bạch quả, tùy thời có thể đề cao đi ra, tội gì làm cho Thú bị liên lụy, huống chi thời đại này muốn hoàn hảo đào một gốc cây đã trưởng thành cũng thật không dễ dàng.
Nói xong vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn Thú:
- Thú, đệ biết ca lo lắng đệ, nhưng đệ cam đoan lần này đệ thật sự ăn giáo huấn, hạ quyết tâm cần sửa. Ca cứ xem sau này đệ làm như thế nào, nếu đệ còn giống như trước đây, ca liền đánh đệ, đệ tuyệt đối sẽ không trách ca.
Hiện tại Hoàng Giác gặp người liền cam đoan chính mình cần thay đổi, trước hết để cho mọi người có nhận tri này, tiếp tục không nhận thức được làm cho người ta tiếp nhận, như vậy sau này hắn có bất kỳ điều gì không giống nguyên chủ, mọi người cũng sẽ không hoài nghi chuyện gì.
Rời khỏi nhà Thú, Hoàng Giác cúi đầu ngửi trên người mình, ghét bỏ đưa tay phe phẩy lỗ mũi, phân phó hai nô lệ:
- Ta muốn đi tắm rửa. Hai ngươi cũng đi gột rửa đi.
Nếu còn không tắm rửa, hắn sợ sẽ đem mình huân hôn mê.
Bên ngoài bộ lạc có một con sông, mọi người bình thường rửa ráy đều dùng nước sông.
Hoàng Giác đi theo nô lệ tới đây, chỉ thấy vài nữ nhân bên hông bọc da thú lá cây, lộ ngực vây quanh bờ sông rửa da thú cùng một ít quả cây hoang dại.
Cho dù Hoàng Giác biết thói quen của thời đại này là như thế, nhưng vẫn vô cùng xấu hổ, bước chân vừa chuyển liền chạy dọc theo bờ sông.
Hai nô lệ nghi hoặc:
- Chủ nhân, ngài không tắm rửa?
Khóe môi Hoàng Giác co rút, chẳng lẽ để cho hắn làm trò trước mặt mấy nữ nhân đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch? Khó khăn này có chút lớn, cho dù hắn còn muốn giả tạo thành nguyên chủ, cũng làm không được.
Ho nhẹ một tiếng, hắn che giấu xấu hổ:
- Đi địa phương khác tắm.
Nô lệ mờ mịt, địa phương khác? Người bộ lạc không phải đều tắm ở đây sao?
Nhưng bọn hắn chỉ nghi hoặc mà không có lá gan hỏi nhiều. Dù sao đi nữa chủ nhân của bọn họ cho tới bây giờ đều khác thường hơn người trong bộ lạc, bọn hắn đã thành thói quen, chỉ cần nghe lời là được.
Đi xuống hạ du có một mảnh cây cối thấp thoáng, rốt cục tìm được một chỗ tắm rửa tuyệt hảo, nơi này cách bộ lạc không xa không gần, bình thường người trong bộ lạc cũng ít đi qua nơi này, không cần lo lắng tắm được một nửa sẽ bị người vây xem.
Hoàng Giác thỏa mãn cởi da thú xuống nước, theo trong tay nô lệ tiếp nhận phân tro, đồ lên người cẩn thận chà xát.
Phân tro là lấy từ trong lò sưởi của bộ lạc.
-!
Hắn đã không biết nên làm sao mắng nguyên chủ. Người ta hảo tâm đem mũi tên cho hắn chơi, hắn đem mình chọc ra lỗ thủng tiếp tục trái lại vu oan người ta khi dễ hắn, sau đó còn kêu lên chị của mình đi tìm người ta tính sổ.. phim cung đấu cũng không đùa như vậy!
Tốt xấu trong phim cung đấu chính là nhân vật gây sự là còn có lợi, nguyên chủ con mẹ nó thuần túy chỉ là hại người bản thân mình cũng không có lợi a! Chẳng thể trách người khác không chịu đem cung tên cho hắn mượn xem đâu, với nhân phẩm của nguyên chủ, ai dám cho mượn?
Thú nói miệng đắng lưỡi khô, thấy biểu tình Hoàng Giác phức tạp, chỉ riêng không có nghĩ lại cùng áy náy, liền biết lời của mình chỉ vô ích, trong lòng thở dài nói sang chuyện khác:
- Bạch quả này là cho đệ ăn, làm sao đệ lại mang trở lại? Ta đi ra ngoài săn bắn còn có thể tìm được bạch quả, đệ không cần nhớ ta.
Hoàng Giác cũng đã nghe nô lệ nói bạch quả khó được bao nhiêu, tự nhiên không chịu nhận đồ vật ở thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng như thế.
- Dù sao đệ đã không còn việc gì, ăn nữa chỉ lãng phí. Thú, ca nói trong bộ lạc chúng ta trồng bạch quả được không?
Trồng bạch quả trong bộ lạc?
Vấn đề này Thú thật sự chưa nghĩ tới.
Từ khi hắn hiểu chuyện, tiếp thụ dạy dỗ chính là cần cố gắng trở thành một chiến sĩ cường đại, chỉ có như vậy mới có thể săn bắn được càng nhiều con mồi, nuôi sống được người nhà, không đến mức làm cho nhi đồng ở mùa đông bị chết đói.
Không chỉ là hắn, những người khác trong bộ lạc đều là như thế.
- Trồng bạch quả làm gì? Nếu đệ muốn ăn, ta đi ra ngoài săn bắn tìm một ít cho đệ.
Lối suy nghĩ cố định rất khó biến chuyển, so sánh với việc trồng bạch quả, Thú vẫn cảm thấy săn thú tốt hơn. Giống như ngày hôm qua săn được đầu gấu chó, đủ toàn gia bọn họ ăn được một tháng. Không nói có thể trồng được bạch quả hay không, dù muốn trồng một năm cũng chỉ kết vài quả, không đủ nhét kẽ răng.
- Nhưng cây bạch quả không phải rất khó tìm sao? Dù tìm được rồi cũng đã bị dã thú ăn hết. Nếu chúng ta có thể tự trồng, sau này kết trái cây còn có thể lưu lại, như vậy sau này mọi người có bị thương cũng thiếu chịu khổ một chút..
Hoàng Giác càng nói càng cảm thấy sự tình có khả năng:
- Chẳng những có thể trồng bạch quả, còn có thể trồng một ít rau dại, sau này lúc ăn cơm còn có nhiều món ăn, không cần mỗi ngày đều ăn thịt nướng hay thịt nấu.
Nói thật, thời đại này kỹ thuật nấu nướng như thế nào tạm gác qua một bên, dù là thịt nướng hay thịt nấu có ngon bao nhiêu nhưng nếu ăn mỗi ngày suốt một tuần đủ đem người chán ăn. Huống chi luôn ăn thịt kiêng rau dưa cũng không tốt cho thân thể.
Hơn nữa nếu như có thể làm gieo trồng, là hắn có thể đem mầm móng trong không gian trộm mang ra trồng trọt, như vậy cải thiện trình độ cuộc sống của chính hắn còn có thể tạo phúc cho bộ lạc, một công đôi việc.
Thú trầm mặc:
- Nếu đệ muốn trồng bạch quả, lần sau ta đi ra ngoài săn bắn sẽ mang một gốc bạch quả về cho đệ. Nếu là rau dại ta để Thu giúp đệ làm, tiểu Nguyên cũng có thể hỗ trợ. Nhưng đệ phải đáp ứng ta, cần trồng thì trồng cho tốt, không thể chỉ làm được mấy ngày thì ném một bên mặc kệ.
Tuy rằng Thú nhìn không tốt việc này, nhưng Giác khó được muốn làm việc chính sự, để cho hắn đi trồng trọt vẫn tốt hơn để hắn đi quấy rối trong bộ lạc làm người phiền chán.
Thu là vợ của Thú.
Hoàng Giác vốn cho rằng Thú sẽ không tán thành, không ngờ hắn chỉ do dự một chút liền đồng ý. Chẳng những vậy còn làm cho vợ con của mình theo hỗ trợ.
Phải biết rằng quanh năm suốt tháng, trừ bỏ mùa đông người trong bộ lạc cũng không được rỗi rảnh, tuy Thu không cần đi ra ngoài săn bắn, nhưng cần xử lý con mồi mà Thú mang về, còn phải hái rau dại, gánh nước, nhặt củi.. suốt ngày cũng bề bộn vô cùng.
Trong lòng Hoàng Giác vừa chua xót lại ấm, tuy hắn không phải nguyên chủ, nhưng hiện tại người được yêu thương là hắn, nói không cảm động là giả, vội cười nói:
- Không cần, hiện tại đệ cũng chỉ tưởng tượng như vậy, trồng thử xem, có hai nô lệ làm việc là đủ rồi. Nếu có thể trồng tốt lắm, tiếp tục cho Thu cùng tiểu Nguyên đi qua giúp đệ. Ca đi ra ngoài săn bắn lại mệt lại nguy hiểm, nếu phương tiện mang theo cây bạch quả về thì mang, không tiện thì cũng không sao, chờ đệ trồng rau dại tốt rồi nói sau.
Dù sao hắn có mầm móng cây bạch quả, tùy thời có thể đề cao đi ra, tội gì làm cho Thú bị liên lụy, huống chi thời đại này muốn hoàn hảo đào một gốc cây đã trưởng thành cũng thật không dễ dàng.
Nói xong vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn Thú:
- Thú, đệ biết ca lo lắng đệ, nhưng đệ cam đoan lần này đệ thật sự ăn giáo huấn, hạ quyết tâm cần sửa. Ca cứ xem sau này đệ làm như thế nào, nếu đệ còn giống như trước đây, ca liền đánh đệ, đệ tuyệt đối sẽ không trách ca.
Hiện tại Hoàng Giác gặp người liền cam đoan chính mình cần thay đổi, trước hết để cho mọi người có nhận tri này, tiếp tục không nhận thức được làm cho người ta tiếp nhận, như vậy sau này hắn có bất kỳ điều gì không giống nguyên chủ, mọi người cũng sẽ không hoài nghi chuyện gì.
Rời khỏi nhà Thú, Hoàng Giác cúi đầu ngửi trên người mình, ghét bỏ đưa tay phe phẩy lỗ mũi, phân phó hai nô lệ:
- Ta muốn đi tắm rửa. Hai ngươi cũng đi gột rửa đi.
Nếu còn không tắm rửa, hắn sợ sẽ đem mình huân hôn mê.
Bên ngoài bộ lạc có một con sông, mọi người bình thường rửa ráy đều dùng nước sông.
Hoàng Giác đi theo nô lệ tới đây, chỉ thấy vài nữ nhân bên hông bọc da thú lá cây, lộ ngực vây quanh bờ sông rửa da thú cùng một ít quả cây hoang dại.
Cho dù Hoàng Giác biết thói quen của thời đại này là như thế, nhưng vẫn vô cùng xấu hổ, bước chân vừa chuyển liền chạy dọc theo bờ sông.
Hai nô lệ nghi hoặc:
- Chủ nhân, ngài không tắm rửa?
Khóe môi Hoàng Giác co rút, chẳng lẽ để cho hắn làm trò trước mặt mấy nữ nhân đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch? Khó khăn này có chút lớn, cho dù hắn còn muốn giả tạo thành nguyên chủ, cũng làm không được.
Ho nhẹ một tiếng, hắn che giấu xấu hổ:
- Đi địa phương khác tắm.
Nô lệ mờ mịt, địa phương khác? Người bộ lạc không phải đều tắm ở đây sao?
Nhưng bọn hắn chỉ nghi hoặc mà không có lá gan hỏi nhiều. Dù sao đi nữa chủ nhân của bọn họ cho tới bây giờ đều khác thường hơn người trong bộ lạc, bọn hắn đã thành thói quen, chỉ cần nghe lời là được.
Đi xuống hạ du có một mảnh cây cối thấp thoáng, rốt cục tìm được một chỗ tắm rửa tuyệt hảo, nơi này cách bộ lạc không xa không gần, bình thường người trong bộ lạc cũng ít đi qua nơi này, không cần lo lắng tắm được một nửa sẽ bị người vây xem.
Hoàng Giác thỏa mãn cởi da thú xuống nước, theo trong tay nô lệ tiếp nhận phân tro, đồ lên người cẩn thận chà xát.
Phân tro là lấy từ trong lò sưởi của bộ lạc.