Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh Phát Sóng Trực Tiếp: Vai Ác BOSS Là Nữ Đế! - Đế Cửu Di

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HẠT DẺ 729, 5 Tháng mười hai 2024.

  1. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 70 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sủng Ái trong mắt ánh lên vẻ kích động: "Ngươi muốn ta hủy dung?"

    【Ta làm sao dám (? ω), ký chủ, ta còn sợ Thiên Đạo nữa mà. 】

    Phấn Cửu Cửu nhận ra nàng không vui, vội vàng giải thích.

    "..."

    Sủng Ái lạnh lùng cười một tiếng.

    【Ta có thể chữa chân của ngươi, nhưng gân mạch mà không thể chữa trị được. 】 Phấn Cửu Cửu nói, giọng điệu có chút lấy lòng.

    Sủng Ái suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thế thì làm đi."

    Dù sao nàng cố ý bồi dưỡng một người hình sát khí, bản thân có võ công hay không cũng không sao, chỉ cần có thể hành động bình thường và tự lo liệu sinh hoạt là được.

    Phấn Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nó không phải là hệ thống đáng tin cậy, nhưng ai bảo nó vẫn luôn muốn sủng ái ký chủ chứ.

    Giải thích rõ: Nó tuyệt đối không sợ ký chủ đâu.

    【Ký chủ, sơ cấp thương thành có một loại thuốc, có thể trị liệu chân của ngươi, chỉ cần hai cái Tinh Tế tệ. 】

    "Đổi đi."

    【Khấu trừ 2 Tinh Tế tệ, ký chủ hiện có Tinh Tế tệ: -62. 】

    Phấn Cửu Cửu lấy ra một bình nhỏ, Sủng Ái mở nắp và nuốt vào. Ngay lập tức, cảm giác nóng rát và đau đớn ở chân khiến nàng sắc mặt tái nhợt, phải nén chịu cơn đau.

    Một lúc sau, cơn đau dần dần biến mất.

    "Khi nào thì có thể đi lại được?"

    【Nửa tháng, khi thương thế của ngươi lành lại, ngươi có thể đi lại được. 】

    Nửa tháng sao.. Cứ kiên nhẫn vậy.

    Một ngày sau, Dung Thiếu Khanh lại mang đại phu đến để giúp nàng kiểm tra.

    Sau khi Hồ đại phu xem xong, vô cùng ngạc nhiên, không thể tin nổi nói: "Cô nương, chân của ngươi có thể chữa khỏi rồi."

    Hai người trong phòng đều mỉm cười vui vẻ.

    Hồ đại phu xoa xoa râu, nói: "Ta sẽ kê vài loại thuốc cho cô nương, chỉ cần uống thuốc và chăm sóc tốt một chút, các ngươi giúp cô ấy luyện tập, chân sẽ mau chóng khỏe lại."

    "Cảm ơn đại phu." Dung Thiếu Khanh cúi đầu cảm ơn.

    Sủng Ái trong lòng có chút kinh ngạc. Mọi người đều biết Dung Thiếu Khanh luôn cao ngạo như một quân vương, nhưng lần này nàng lại thấy hắn đối với người khác có lễ độ như vậy.

    Hồ đại phu đã kê thuốc và dặn dò một số điều, rồi rời đi.

    Sủng Ái nghỉ ngơi trên giường vài ngày. Vào một buổi sáng, Dung Thiếu Khanh mang một chiếc ghế có bánh xe đến cho nàng.

    "Cô nương, hôm trước ngươi không phải nói muốn ra ngoài sao? Ta đã chuẩn bị ghế cho ngươi, hôm nay ta sẽ đẩy ngươi ra ngoài đi dạo một chút."

    Sủng Ái nhìn chiếc ghế có thể di chuyển được trong tay hắn.

    "Cảm ơn." Nàng khẽ cười, ánh mắt trong veo đầy sự vui vẻ.

    Dung Thiếu Khanh cảm thấy tim mình bất chợt đập nhanh hơn, rồi cúi người bế nàng lên từ trên giường.

    Sủng Ái cảm nhận được mùi hương thoang thoảng từ cơ thể hắn, kết hợp với mùi thư viện nhè nhẹ. Nghĩ đến việc phải biến một thư sinh hiền lành thành một vai ác đại ma đầu, trong lòng nàng bất chợt có chút hưng phấn.

    Dung Thiếu Khanh nhẹ nhàng đặt nàng xuống ghế, rồi đẩy nàng đi ra ngoài.

    Lâu rồi không thấy ánh nắng mặt trời, giờ đây những tia nắng ấm áp chiếu xuống, có chút chói mắt, hắn liền đưa tay ra che cho nàng.

    "Cô nương, ta đẩy ngươi đi Hạnh Hoa lâm một chút nhé."

    Nơi này, nàng - người bị thương trước đây, với bộ quần áo hoa lệ, là nơi duy nhất trong Hạnh Hoa thôn mà có thể khiến người ta ngạc nhiên, đó chính là khu vườn hoa Hạnh Hoa rực rỡ.

    "Được rồi." Sủng Ái cười dịu dàng.

    Mùa xuân, hoa Hạnh nở rộ, sắc đẹp tỏa ngát trong gió xuân, khu rừng Hạnh Hoa to lớn, mê hoặc lòng người, những cánh hoa rơi trắng muốt như tuyết.

    Đột nhiên -

    "Đây là nơi nào có mỹ nhân vậy?" Một nhóm người dáng vẻ lưu manh tiến đến.

     
  2. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 71 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 10



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sủng Ái hơi nhếch môi, ánh mắt có chút hắc bạch phân minh, trong đó tràn ngập một tia ý cười.

    Những người lưu manh trước mặt này, nàng không để vào mắt.

    Cảm giác hưng phấn trong cơ thể bị kiềm chế, nàng hạ đôi mắt xuống, giả vờ sợ hãi.

    Ký chủ diễn xuất, hỏi ngươi có sợ không?

    Dung Thiếu Khanh thấy vậy, sắc mặt liền không tốt, thần sắc nghiêm túc quát lớn: "Các ngươi sao lại dám đùa giỡn với nữ tử?"

    "Chúng ta đùa giỡn, ngươi có thể làm gì?" Một tên trong nhóm lên tiếng cợt nhả.

    "Thư sinh, cô nương này từ đâu đến vậy? Lớn lên thật đẹp mắt.."

    Mấy người xông tới, ánh mắt lộ liễu đánh giá Sủng Ái, như những con sói đói nhìn thấy thịt tươi, muốn xông lên nuốt chửng nàng.

    Dung Thiếu Khanh lập tức muốn đẩy Sủng Ái rời đi, nhưng lại bị nhóm người kia chặn đường.

    "Con mọt sách, ngươi muốn làm gì?" Một tên cất giọng ác độc, mắng to.

    "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Dung Thiếu Khanh sắc mặt đen như mực, vô cùng khó coi.

    "Muốn làm gì? Hắc hắc hắc.." Mấy người nhìn nhau rồi cười gian, không có ý tốt: "Cùng ngươi một thư sinh cổ hủ nói chuyện cũng chẳng hiểu gì. Cô nương này để lại cho bọn ta, ngươi qua một bên đi.."

    Sủng Ái khẽ run lên, bộ dạng sợ hãi cực kỳ.

    Dung Thiếu Khanh nhận ra cảm xúc của nàng, lập tức lạnh giọng quát: "Các ngươi lập tức rời đi, nếu không ta.."

    "Làm gì? Ha ha ha.." Tên dẫn đầu cười nhạo: "Ngươi là con mọt sách, chỉ biết đọc sách, ngay cả mắng chửi cũng không biết làm.."

    "Các ngươi!" Dung Thiếu Khanh tức giận, sắc mặt biến thành đen kịt. Nhưng vì hắn chỉ biết sách thánh hiền, chưa bao giờ giao tiếp với đám côn đồ, nên không biết phải nói những lời thô tục nào.

    "Ha ha ha.." Một tên khác tiến lên, túm lấy tay Dung Thiếu Khanh, hất văng hắn xuống đất. "Con mọt sách, không mau đi đi, cô nương này là của bọn ta."

    Dung Thiếu Khanh giận dữ, lao lên, nhưng lại bị một tên khác đánh ngã xuống đất, "Cút ngay!"

    "Dừng tay!" Dung Thiếu Khanh toàn thân đau nhức, nhưng vẫn nhanh chóng bò dậy.

    Tên dẫn đầu ra lệnh cho hai người khác giữ Dung Thiếu Khanh lại, rồi tiếp tục đe dọa.

    "Phi, không biết tự lượng sức mình!" Tên dẫn đầu nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt khinh bỉ nhìn Sủng Ái.

    "Thật là xinh đẹp, Hạnh Hoa thôn trước nay chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy. Ca ca ta nhìn mà thèm rồi.."

    Tên này thò tay ra, định vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Sủng Ái.

    Gương mặt trắng nõn, xinh đẹp sắp bị làm bẩn.

    "Dừng tay!" Dung Thiếu Khanh tức giận gầm lên.

    Tên nam nhân tay vẫn đáp trên xe lăn, nghiêng đầu nhìn Dung Thiếu Khanh, cười ha hả: "Ha ha, con mọt sách tức giận à? Ngươi có thể làm gì được chúng ta? Ta nói cho ngươi, cô nương này là của bọn ta, nếu muốn sống thì nhanh chóng lăn đi.."

    Khu vực này vắng vẻ, không dễ dàng gì để làm loạn. Tên dẫn đầu chuẩn bị đưa Sủng Ái vào sâu trong Hạnh Hoa lâm.

    "Các huynh đệ, đi nhanh đi." Tên dẫn đầu cười tà, nụ cười đầy dục vọng.

    Hai tên giữ Dung Thiếu Khanh lại, một người đánh hắn vài quyền rồi ném xuống đất, sau đó theo sau tên dẫn đầu.

    Chỉ một lúc sau.

    "Nơi này hẳn là không ai nhìn thấy.." Tên nam nhân nuốt nước miếng, nói.

    "Đúng vậy, không ai thấy." Sủng Ái khẽ cười nói.

    "Tiểu mỹ nhân, không ngờ ngươi cũng biết điều như vậy.."

    Mấy tên nam nhân đứng trước mặt Sủng Ái, ánh mắt đầy dâm tà.

    Sủng Ái hơi mỉm cười, trong mắt hiện lên tia quỷ quyệt: "Ta rất thích hoa Hạnh Hoa, có thể giúp ta hái một cành không?"

    Những tên nam nhân bị nụ cười tươi của nàng làm kinh ngạc, vội vã nói: "Đương nhiên có thể, có thể.."

    Ngay khi tên nam nhân đưa cành Hạnh Hoa cho nàng..

     
  3. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 72 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A a a!"

    Sủng Ái cắn chặt răng, vội vã chạy về hướng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lòng nàng không ngừng lo lắng. Nếu Dung Thiếu Khanh xảy ra chuyện gì, nàng sẽ hối hận cả đời!

    Trong lòng Dung Thiếu Khanh dâng lên một cơn giận dữ tột độ, đó là sự căm hận không thể xoa dịu với mấy tên côn đồ kia, kẻ đã khiến hắn cảm thấy phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế.

    "Giúp.. cứu mạng! Cứu mạng a!" Một nam nhân gào lên thảm thiết, âm thanh giống như tiếng quỷ khóc.

    Dung Thiếu Khanh đứng ngây người, mắt nhìn mà không thể phản ứng kịp, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chấn động, trong lòng lửa giận bừng bừng.

    Không xa, dưới tán cây Hạnh Hoa, Sủng Ái ngồi tựa vào gốc cây, xiêm y hơi xộc xệch, tay nàng đang nắm một cành hoa Hạnh Hoa nở rộ.

    Cánh hoa trắng phấn của Hạnh Hoa nhuốm máu đỏ, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, làm Dung Thiếu Khanh cảm thấy đau đớn trong mắt và khó chịu trong mũi.

    "Ngươi đến rồi." Nàng nhìn hắn, mỉm cười nhẹ, khuôn mặt trắng nõn hơi dính máu tươi, trông vừa ngây thơ lại vừa tà mị, như thể một yêu quái câu hồn đoạt phách.

    Nàng trong mắt lập loè nước mắt trong suốt, lệnh người nhìn đau lòng.

    Dung Thiếu Khanh triều nàng từng bước một đi qua đi, cúi người đem nàng cấp mềm nhẹ bế lên tới, thả lại mộc chất trên xe lăn.

    Hạnh Hoa trong rừng tràn ngập máu tươi vị, hai cái nam nhân ngã trên mặt đất không có tiếng động, dưới thân chảy một đống máu tươi, một người khác che lại cổ nằm trên mặt đất kêu thảm.

    "Cứu mạng a -- giết người lạp -- mau tới người a --"

    Sủng Ái ngửa đầu nhìn hắn tuấn tú mặt, nhẹ giọng nói: "Ta giết bọn họ hai cái, làm sao bây giờ?"

    Dung Thiếu Khanh nhấp nhấp lương bạc môi, ánh mắt nặng nề không biết muốn nói gì.

    "Hắn thấy ta giết bọn họ." Sủng Ái vươn ra ngón tay nằm trên mặt đất kêu to nam nhân, nói: "Nếu nói ra đi --"

    "Bọn họ muốn thương tổn ngươi." Dung Thiếu Khanh tái nhợt vô lực giải thích.

    "Ta gi·ết bọn họ." Sủng Ái ôn lương cười nhắc nhở, nói: "Gi·ết người liền sẽ bị phán hình xử trảm."

    Nghe được phán hình xử trảm Dung Thiếu Khanh tay nắm thật chặt.

    Nàng như oanh thanh tuyến hơi hơi mang theo âm rung: "Chính là ta không gi·ết bọn họ, liền sẽ bị bọn họ vũ nhục.. Không có trong sạch ta sẽ ch·ết.."

    "Đừng sợ." Hắn tay đặt ở nàng trên vai.

    "Hắn đi rồi sẽ tố giác chúng ta." Sủng Ái rũ xuống mi mắt che khuất trong mắt quỷ quyệt ám sắc, dùng mị người mê hoặc thanh âm nói: "Thư sinh, nên làm cái gì bây giờ a?"

    "Đừng sợ." Hắn lại nói một câu.

    Nói xong, hắn nhặt lên nàng rơi xuống trên mặt đất gi·ết người Hạnh Hoa chi, đi hướng kêu thảm thiết nam nhân.

    Sủng Ái khóe miệng gợi lên một mạt tàn nhẫn độ cung, híp lại con ngươi nhìn hắn mặt vô biểu tình giết còn sống nam nhân, lại hoàn thành chôn thây công tác.

    Sách~

    Nàng có loại nhi tử sơ trưởng thành cảm giác.

    Dưỡng thành vai ác tư vị thật không sai, có điểm chờ mong tương lai đâu.

    Ai cũng không thể tưởng được mỹ lệ nhiều vẻ Hạnh Hoa lâm bùn đất ngầm, mai táng ba điều tươi sống sinh mệnh.

    Dung Thiếu Khanh ở bên dòng suối tẩy xong tay sau, thần sắc đứng đắn mà giúp nàng sửa sang lại hảo hỗn độn xiêm y, lại đẩy nàng ra Hạnh Hoa lâm.

    "Ta muốn đi nhà ngươi nhìn xem." Sủng Ái đưa ra yêu cầu.

    Dung Thiếu Khanh nao nao, ng·ay sau đó nhớ tới Hồ đại phu nói giỡn nói muốn hắn cưới nàng đương thê tử, còn có hôm nay phát sinh sự tình, hắn trong lòng ẩn ẩn có một ít ý tưởng.

    "Hảo." Hắn ôn thanh ứng, đẩy nàng tiến vào chính mình sân.

    Sủng Ái nâng lên con ngươi nhìn quét một vòng, phát hiện sân một viên Hạnh Hoa dưới tàng cây đôi một ít rải rác bó củi, cọc gỗ tử bên cạnh phóng một phen đen như mực dao chẻ củi.

    "Đó chính là Kinh Thiên kiếm?" Nàng ở trong lòng hỏi.

    【 đối đát, cam đoan không giả nga. 】

    Sủng Ái: "..."

    Một chút cũng nhìn không ra là bảo kiếm.

    "Thư sinh, ngươi có thể hay không đem dao chẻ củi lấy tới cấp ta nhìn xem?"

     
  4. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 73 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Thiếu Khanh hơi ngạc nhiên, nhìn nàng một cái, không biểu lộ cảm xúc.

    "Cô nương muốn dao chẻ củi làm gì?"

    Sủng Ái mỉm cười nhẹ: "Ta thấy cái dao chẻ củi này khá kỳ lạ, muốn nhìn thử."

    Dung Thiếu Khanh đi đến, nhẹ nhàng nhặt dao chẻ củi lên và cẩn thận đưa cho nàng: "Cẩn thận nhé, đừng để bị thương."

    Sủng Ái nhận lấy con dao chẻ củi đen như mực, nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt, rồi lập tức -

    "Phấn Cửu Cửu, ngươi không phải nói đây là Kinh Thiên kiếm sao?"

    【Giám định hoàn tất, đây là chính phẩm Kinh Thiên kiếm. 】

    Sủng Ái kinh ngạc: "Thật sao? Chính phẩm?"

    Kinh Thiên kiếm này có vẻ hơi dài, không giống một thanh kiếm bình thường!

    "Thư sinh." Sủng Ái ngẩng đầu nhìn Dung Thiếu Khanh, có chút nghi ngờ, nói: "Đây là một thanh dao chẻ củi giả."

    Dung Thiếu Khanh vẻ mặt ngỡ ngàng: "Dao chẻ củi giả?"

    Dao chẻ củi mà cũng có thể giả sao?

    "Đẩy ta qua đi." Sủng Ái chỉ tay về phía gốc cây Hạnh Hoa, bảo hắn đẩy nàng tới gần đó.

    Dung Thiếu Khanh khó hiểu hỏi: "Cô nương, ngươi muốn làm gì?"

    Sủng Ái mỉm cười, khóe miệng cong lên, rồi giơ dao chẻ củi lên -

    Gió nổi lên, không khí trở nên căng thẳng.

    Chỉ trong nháy mắt, cây Hạnh Hoa trước mặt bị cắt ngang, đổ rạp xuống đất, các cành nhánh được cắt đứt gọn gàng.

    Dung Thiếu Khanh ngạc nhiên, mặt mày đầy vẻ khó hiểu: "Cô nương, sao lại chém thân cây như vậy?"

    Sủng Ái hơi ngừng cười, ánh mắt sắc bén nhìn hắn. Đúng là hắn không nhận ra điều bất thường sao? Dao chẻ củi bình thường làm sao sắc bén đến vậy!

    Nàng nhẫn nại một chút, rồi nói tiếp: "Thư sinh, ta nói dao chẻ củi là giả, bởi vì.."

    Sủng Ái giơ cao con dao chẻ củi, dưới ánh nắng, thanh đao đen như mực lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mũi dao sắc nhọn rõ ràng.

    "Đây là một thanh bảo kiếm."

    Dung Thiếu Khanh kinh ngạc: "Bảo kiếm?"

    "Đúng vậy, thư sinh, đây là thanh Kinh Thiên kiếm, bảo kiếm của gia tộc Dung gia, cũng là binh khí đứng đầu trong giang hồ!"

    Dung Thiếu Khanh vẫn không tin, lẩm bẩm: "Dao chẻ củi mà lại là Kinh Thiên kiếm.."

    "Thư sinh, ngươi không muốn biết cha mẹ mình là ai sao?" Sủng Ái nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu đầy mê hoặc.

    Dung Thiếu Khanh sắc mặt thay đổi, hỏi: "Cô nương, rốt cuộc ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì?"

    Dù hắn chỉ là một thư sinh, sống cuộc đời giản dị, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

    "Ta tên là Trình Cẩm Vân, là con gái của Võ lâm minh chủ." Sủng Ái mỉm cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lộ vẻ đau đớn: "Ta bị người phế võ công, suýt nữa bị bán vào nhà thổ, nhưng may mắn ta đã trốn thoát, và ngươi đã cứu ta.."

    "Ngươi đã cứu ta, nên ta muốn báo đáp ngươi. Có một số việc ta nghĩ vẫn nên nói cho ngươi biết. Thư sinh, ta đã thấy Kinh Thiên kiếm trong sách vở, và cũng đã thấy bức họa cha ngươi ở trong một tửu lâu.."

    "Vậy cha mẹ ta đâu?"

    Dung Thiếu Khanh là một cô nhi, từ nhỏ sống nhờ sự giúp đỡ của dân làng trong Hạnh Hoa thôn. Hắn lớn lên là một thanh niên bình thường, chỉ biết làm những công việc như giúp Hồ đại phu hái thuốc, kiếm tiền bằng những công việc thủ công. Hắn đã chuẩn bị thi cử để báo đáp những người thân trong thôn.

    Giờ đây có người bỗng nhiên nói cho hắn biết về thân thế, hắn cảm thấy vô cùng hoang mang, muốn biết rõ về cha mẹ của mình.

    Sủng Ái hạ mắt xuống, che giấu vẻ tăm tối trong đáy mắt, như thể đang đau buồn.

    "Dung đại hiệp và phu nhân.. bọn họ.. ai.."

    "Bọn họ sao rồi?" Dung Thiếu Khanh cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng.

    Sủng Ái nhẹ nhàng nói: "Giang hồ đồn rằng có một đám gian ác đã tàn sát toàn bộ Dung gia vào một đêm nọ. Ta không ngờ Dung đại hiệp lại còn sống.."

    Lúc nàng cúi đầu, Dung Thiếu Khanh siết chặt tay lại, các tĩnh mạch nổi lên rõ rệt, có thể thấy được hắn đang giận dữ đến mức nào.

    Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Thư sinh, ta có thể giúp ngươi báo thù, ngươi có muốn không?"

     
  5. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 74 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Báo thù?

    Dung Thiếu Khanh lặng lẽ suy nghĩ. Hắn từ nhỏ đã không có cha mẹ, không biết đến sự ấm áp của tình thân. Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng hắn cũng ghen tị với những đứa trẻ có cha mẹ, nhưng dần dần, hắn đã quen với cuộc sống một mình.

    Tuy nhiên, mối thù giết cha là điều không thể bỏ qua. Là một người con, báo thù cho cha mẹ là trách nhiệm của hắn!

    "Cô nương." Hắn nhìn Sủng Ái với vẻ mặt lạnh nhạt và nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hay là.. ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?"

    Hắn hiểu rõ, không ai giúp đỡ người khác một cách vô duyên vô cớ, và hắn cũng không dễ dàng chấp nhận những yêu cầu từ người khác.

    Sủng Ái khẽ cười, mi mắt cong cong, nói như không phải đang nói về chính mình: "Ngươi nhìn ta bây giờ, gân mạch đứt đoạn.. đã trở thành một phế nhân rồi."

    Cô gái trẻ tươi cười xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt có chút lạnh lẽo, như một luồng khí độc tỏa ra.

    "Cô nương.."

    "Tuy Hồ đại phu nói là vết thương đã lành, ta có thể đứng thẳng như người bình thường, nhưng ta lại không thể luyện võ. Sau này, nếu kẻ thù tìm được ta, họ chắc chắn sẽ giết ta.. Thư sinh, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"

    "Ta sẽ bảo vệ ngươi." Dưới đáy lòng, Dung Thiếu Khanh đã coi nàng như người thân.

    "Cảm ơn." Sủng Ái mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cho nên, thư sinh, chỉ có ngươi trở nên mạnh mẽ mới có thể báo thù và bảo vệ ta."

    "Nhưng.. ta không biết võ công." Dung Thiếu Khanh nhíu mày, trông có vẻ bối rối.

    "Đây là một quyển võ công bí tịch." Sủng Ái lấy ra một cuốn sách có bìa trắng và đưa cho hắn. "Ngươi luyện theo nó, không lâu sau, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ. Hãy yên tâm, không ai có thể địch lại ngươi."

    Dung Thiếu Khanh nhận lấy cuốn sách, mặt hắn hơi ửng đỏ. 《Huyền Dương chín thức》 mà nàng lấy ra từ trong lòng ngực còn mang theo mùi hương nhẹ nhàng và ấm áp.

    "Ta sẽ luyện thật tốt." Hắn kiên định nói.

    Sủng Ái gật đầu, nói: "Vậy ta đi nghỉ ngơi trước."

    Dung Thiếu Khanh thấy nàng có vẻ mệt mỏi, liền đỡ nàng về nhà Dương đại thẩm, đặt nàng lên giường và đắp chăn cho nàng.

    Ban đêm yên tĩnh.

    Sủng Ái không ngờ rằng kẻ đuổi giết lại đến nhanh như vậy, khiến nàng không kịp trở tay.

    Dung Thiếu Khanh mới luyện võ công được vài ngày, trong người chỉ có một ít nội lực, chỉ có thể thực hiện những chiêu thức cơ bản.

    May mắn là có sự xuất hiện ngoài ý muốn.

    "Phành!" "Phành!" "Phành!"

    Tiếng đổ vỡ vang lên dưới ánh trăng mờ ảo trong sân, vài người mặc đồ đen nằm sõng soài trên mặt đất, cơ thể run rẩy.

    "Các ngươi là ai? Ai phái các ngươi tới?" Dương đại thẩm, người thường ngày mập mạp và ít khi thay đổi sắc mặt, giờ đây lại nhìn bọn hắc y nhân với ánh mắt sắc bén.

    Sủng Ái nhẹ nhàng chuyển mình trên ghế, rồi di chuyển bánh xe đến gần cửa.

    "Dương đại thẩm, có chuyện gì vậy?" Dung Thiếu Khanh, mặc áo thanh y, nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy đến.

    Những người mặc đồ đen phun ra máu, hung tợn nhìn vào trong phòng, nơi Sủng Ái đang ngồi.

    "Các ngươi muốn sống thì tốt nhất giao nàng ra đây!"

    Sủng Ái nhanh chóng hiểu ra, có lẽ phu nhân minh chủ đã tra ra nơi nàng đang ẩn náu và phái người tới giải quyết nàng.

    "Mơ tưởng!" Dung Thiếu Khanh lạnh lùng đáp lại.

    Dương đại thẩm không nói lời nào, thân hình linh hoạt chợt lóe, nhanh chóng tiến lên và điểm huyệt mấy tên hắc y nhân.

    "Bọn họ thì xử lý thế nào?" Dương đại thẩm nhìn Sủng Ái, ánh mắt sắc bén và đầy nghiêm túc.

    "Giết đi." Sủng Ái đáp nhẹ nhàng, không chút do dự.

    "Tiện nhân, ngươi dám! Ngươi có biết chúng ta là ai không?" Người dẫn đầu trong nhóm hắc y nhân giận dữ quát.

    Sủng Ái hơi hơi mỉm cười: "Mặc kệ là ai phái các ngươi tới, đều không đổi được các ngươi muốn ch·ết vận mệnh."

    Dương đại thẩm lưu loát gi·ết kia mấy người, hơn nữa từ trong lòng ngực lấy ra một cái cái chai, đảo ra một chút bột phấn, trên mặt đất th·i th·ể hóa cái sạch sẽ.

    Nàng ngưng mi nhìn về phía Sủng Ái: "Cô nương.."

     
  6. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 75 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung mạo bình thường của Dương đại thẩm lại có thể lợi hại đến vậy!

    【 Ký chủ, mở khóa nhiệm vụ phụ. 】 Phấn Cửu Cửu nói.

    Nhiệm vụ phụ?

    【 Tuyên bố nhiệm vụ phụ -- Trợ giúp Dương đại thẩm báo thù, đoạt lại vị trí cung chủ. 】

    Ngay lúc đó, Dương đại thẩm, vừa mới còn hung hăng, bất ngờ quỳ xuống đất và phun ra một ngụm máu tươi.

    "Ngọa tào!" Dung Thiếu Khanh vội vàng chạy đến, đỡ Dương đại thẩm dậy, rồi bế nàng vào trong nhà, đặt lên ghế.

    "Dương đại thẩm, ngươi sao rồi?"

    Sủng Ái nheo mắt, nhìn sắc mặt Dương đại thẩm bình thường nhưng rõ ràng nàng đang rất đau đớn, có thể thấy từ vẻ nhăn nhó trên trán.

    Dương đại thẩm nhìn Sủng Ái và nói: "Trình cô nương, ta có một việc muốn nhờ."

    Sủng Ái bình tĩnh đáp: "Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, ta sẽ giúp ngươi hết sức."

    "Ta vốn là Thủy Nguyệt Cung trước cung chủ Thu Nhược Thủy, nhưng bị sư muội hãm hại trúng độc, không còn cách nào khác đành phải trốn về Hạnh Hoa thôn, sống lay lắt mấy năm qua.."

    Sủng Ái ngạc nhiên, vì giang hồ đồn rằng các cung chủ của Thủy Nguyệt Cung đều xinh đẹp như hoa, nhưng Dương đại thẩm hiện tại lại có vẻ ngoài rất bình thường, chẳng có gì liên quan.

    Dương đại thẩm đặt tay lên mặt, nhẹ nhàng xé bỏ một lớp da mặt.

    Đột nhiên, người phụ nữ bình thường mà họ nhìn thấy lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một mỹ nhân thanh tú, gương mặt xinh đẹp tựa như hoa, với khí chất diễm lệ.

    Sủng Ái cũng ngây người một chút, thật sự thì ai mà không thích ngắm vẻ đẹp của mỹ nhân?

    Dung Thiếu Khanh lúc đầu sợ hãi đã trở nên im lặng, không nói gì.

    Từ khi gặp gỡ thiếu nữ này, cuộc sống của hắn đã thay đổi hoàn toàn.

    "Trình cô nương, nơi này không thể ở lâu nữa. Dù là ngươi hay Dung công tử, đều cần phải lập tức rời đi.." Dương đại thẩm nhẫn nhịn đau đớn, sắc mặt tái xanh, rõ ràng là do trúng độc nặng.

    "Thiếu Khanh, giúp ta lấy chút đồ dưới góc bàn." Dương đại thẩm chỉ vào chiếc bàn ăn ở góc phòng.

    Dung Thiếu Khanh cúi người, nâng góc bàn lên và lấy ra một chiếc bao vải, rồi đưa cho Dương đại thẩm – mỹ nhân Thu Nhược Thủy.

    Thu Nhược Thủy mở chiếc bao vải ra, lộ ra một cuốn da lợn màu xanh.

    "Trình cô nương, đây là bí quyết kiếm pháp 《 Thanh Liên Kiếm Quyết 》 của Thủy Nguyệt Cung, chỉ có người thừa kế chính thống mới có thể luyện. Ta giờ giao nó cho ngươi.."

    Sủng Ái im lặng, không biết giang hồ đều dùng kiếm quyết để lót chân bàn sao?

    "Trình cô nương." Thu Nhược Thủy mỉm cười nhìn Sủng Ái, lần đầu tiên có người tiếp nhận 《 Thanh Liên Kiếm Quyết 》 với thái độ bình tĩnh như vậy.

    "Kiếm quyết này giao cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ bảo vệ nó, và một ngày nào đó có thể giúp ta báo thù, thanh lý môn hộ!"

    "Nhận đi." Dung Thiếu Khanh cũng nhìn Sủng Ái.

    Sủng Ái không biểu lộ cảm xúc, nhận lấy cuốn sách và nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù."

    Thu Nhược Thủy cảm thấy cơ thể nhẹ đi, dường như sức sống đang rời xa nàng, ánh mắt dần mờ đi.

    "À đúng rồi." Sủng Ái nói.

    Thu Nhược Thủy mở mắt nhìn nàng: "Trình cô nương, còn có chuyện gì sao?"

    "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

    "35."

    "Còn sư muội của ngươi thì sao?"

    "32." Thu Nhược Thủy nói, trong mắt bỗng nhiên bắn ra tia căm hận.

    Sách~

    "Khí vận vai chính" Lãnh Cô Hàn thật sự còn trẻ hơn Thu Tư Vũ mười mấy tuổi, hắn quả thực rất xuất sắc.

    * * *

    Chiếc xe ngựa lắc lư trên con đường đất.

    Sủng Ái nằm lười biếng trong xe, tay cầm một quyển sách bìa trắng đang xem. Bên ngoài, Dung Thiếu Khanh cầm roi đánh xe.

    "Trình cô nương, sao ngươi lại hỏi Dương đại thẩm tuổi tác?" Dung Thiếu Khanh hỏi.

    "Nam nhân a!" Sủng Ái cười mỉa mai, nói: "Quả thực là bụng đói ăn quàng.."

     
  7. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 76 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trình cô nương là có ý gì?" Dung Thiếu Khanh vẫn không hiểu.

    Sủng Ái liền ném một viên hạt vào người hắn: "Ngươi lại quên rồi sao? Phải gọi ta là sư phụ."

    Dung Thiếu Khanh mím môi, ánh mắt nhìn về phía trước, trong đầu nhớ lại những lời nàng đã nói hôm qua.

    "Thư sinh, đi vào lễ bái sư đi."

    "Thư sinh, từ nay về sau ta chính là sư phụ của ngươi."

    "Thư sinh, người giang hồ tâm không cổ, sư phụ không có võ công, ngươi phải bảo vệ tốt sư phụ nhé."

    Hắn cảm thấy có chút không muốn bái nàng làm sư phụ, nhưng cũng không thể từ chối, đành phải nhận nàng làm sư phụ, vì chỉ có như vậy mới có thể ở bên nàng, làm bạn đồng hành trong giang hồ.

    Một lúc sau, trên đường lục lâm, con ngựa lao nhanh, Dung Thiếu Khanh giữ chặt dây cương để không bị ngã.

    "Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đây thì phải nộp phí.." Một tên thổ phỉ hét lên.

    Nếu là trước đây, Dung Thiếu Khanh có thể sẽ hoảng loạn đôi chút, nhưng giờ hắn chỉ im lặng nhìn tên thổ phỉ cầm dao.

    Bên trong xe, Sủng Ái nhàm chán vén rèm lên, bước ra ngoài.

    "Tê!" Mọi người xung quanh đều hít vào một hơi.

    "Mỹ.. mỹ nhân a.." Tên thổ phỉ đầu tiên há hốc mồm, suýt chảy nước miếng.

    Sủng Ái đứng trên cao, lạnh lùng nhìn bọn chúng, nói: "Từ giờ trở đi, tiền của các ngươi là của ta."

    Cái gì?

    Mấy tên thổ phỉ bị sốc, không tin vào tai mình.

    "Ha ha ha.. Mỹ nhân đang nói đùa gì vậy.." Tên thổ phỉ cầm dao chỉ vào Dung Thiếu Khanh, "Này, thư sinh, ngươi mau đem tiền giao ra đây, rồi cút đi cho xa!"

    "Ba tiếng sau, nếu không giao tiền, các ngươi sẽ không sống nổi." Sủng Ái cười nhẹ, khóe miệng nhếch lên.

    "Ha ha ha, tiểu nương thật thú vị.." Mấy tên thổ phỉ cười lớn, ánh mắt đầy tà dâm, "Mau lại đây để ca ca thương ngươi, đừng nói tiền, mạng cũng có thể cho ngươi.."

    Ngay lúc đó, Dung Thiếu Khanh bất ngờ lao ra ngoài, mấy tên thổ phỉ lập tức cứng lại, không dám tiếp tục cười đùa.

    "Hai."

    Sủng Ái lạnh nhạt nói, tiếng kêu thảm thiết của thổ phỉ vang lên, giống như một bản nhạc bi thương.

    "Ba." Nàng nói tiếp, và tất cả bọn thổ phỉ đều ngã xuống đất.

    Sủng Ái từ từ nhảy xuống khỏi xe ngựa, bước đến trước mặt tên thổ phỉ đầu tiên, cúi người hỏi với nụ cười ngạo mạn: "Các ngươi ở đâu? Sơn trại ở đâu?"

    Tên thổ phỉ sợ hãi đáp: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

    "Đương nhiên là để đi cướp rồi." Sủng Ái lạnh lùng đáp, không thèm che giấu.

    Tên thổ phỉ đầu tiên lộ vẻ hoảng sợ. Thời buổi này lại còn có người đi đường muốn đến thổ phỉ sơn trại cướp bóc, nhưng vừa rồi tên thư sinh kia võ công thật đáng sợ.

    "Ta không nói đâu!" Hắn cắn răng kiên quyết.

    "Vậy à.." Sủng Ái mỉm cười, ánh mắt càng thêm sắc bén.

    Ngay sau đó --

    "Ngao!" Tên thổ phỉ kêu thảm thiết.

    Sủng Ái trong tay cầm một con dao nhỏ sắc lẹm, trên lưỡi dao vẫn còn vết máu. Mặt nàng vẫn giữ nụ cười, nhưng không ai có thể không cảm thấy lạnh sống lưng.

    "Cha ngươi là ai?"

    "Ngao!"

    "Mẹ ngươi là ai?"

    "Anh ngươi là ai?"

    "Em gái ngươi là ai?"

    "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

    "Ngươi là nam nhân sao?"

    "Ngươi có rửa mặt không?"

    * * *

    Sủng Ái vừa hỏi, vừa dùng dao đâm vào người hắn, mỗi câu hỏi đều khiến hắn đau đớn không thể chịu nổi, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

    "Ngươi nói hay không?" Nàng mỉm cười, đưa dao lên cao.

    "Đi về phía trước hai dặm, rẽ trái một dặm sẽ đến.." Tên thổ phỉ đầu tiên rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, với vẻ mặt đầy tuyệt vọng, hắn nói ra.

    Sủng Ái hất dao ra, nhẹ nhàng ném nó xuống đất, rồi nhìn tên thổ phỉ, mi mắt khẽ cong lên: "Cảm ơn"

    Nam tử đã mất huyết quá nhiều, trên mặt đất phí công giãy giụa, hai mắt dùng sức trừng mắt triều xe ngựa đi Sủng Ái, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hắn thấy thư sinh âm chí ánh mắt.

     
  8. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 77 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ách!"

    Tên thổ phỉ sợ hãi nhìn Dung Thiếu Khanh, chỉ cảm thấy yết hầu như bị Tử Thần bóp chặt, không thể thở nổi.

    Cuối cùng, hắn mặt mày hoảng hốt, đôi mắt trừng lớn, không còn sinh khí.

    "Đồ đệ, ngươi sao còn chưa đến?" Một giọng nữ ấm áp từ trong xe ngựa truyền ra.

    Dung Thiếu Khanh thân hình thoắt cái vọt lên, ngồi lên xe ngựa, cầm lấy roi, hỏi: "Sư phụ, thật sự muốn đến sơn trại sao?"

    Nàng gọi hắn là đồ đệ khi tâm trạng không vui.

    Khi nàng vui, mới nhẹ nhàng gọi hắn là thư sinh, ngọt ngào và mềm mại.

    Chỉ là.. thiếu nữ sư phụ chẳng phải muốn đến 'Vân Vụ Sơn Trang' tham gia võ lâm đại hội sao?

    "Đi." Sủng Ái đáp lại, giọng nói lười biếng.

    Dung Thiếu Khanh vội vàng điều khiển xe ngựa hướng về phía nơi thổ phỉ chỉ, theo chỉ dẫn mà tiến vào.

    Sủng Ái nằm nửa người trên thảm lông trong xe, tay cầm một cuốn sách da xanh đang đọc.

    "Thư sinh, võ công của ngươi luyện đến đâu rồi?" Nàng hỏi, giọng điệu không hề quan tâm.

    Dung Thiếu Khanh trả lời: "Đã luyện đến tầng thứ tư."

    Mỗi khi luyện một tầng trong "Huyền Dương chín thức", nội lực trong cơ thể hắn lại càng thêm tinh thuần. Mặc dù chỉ mới luyện đến tầng thứ tư, nhưng hắn đã có thể tạo ra một lớp nội lực như giáp, so với các cao thủ trong giang hồ thì ít người có nội lực mạnh mẽ như hắn.

    Tuy vậy, hắn cảm thấy tính tình mình cũng ngày càng nóng nảy.

    Bên trong hắn như có một cơn sóng dữ, một ma quái cuồng bạo.

    Trước đây, hắn còn không nỡ giết một con gà, giờ đây, lại cảm thấy khó kiềm chế mong muốn giết người, muốn sát hại tất cả!

    Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, sợ rằng nếu mất đi lý trí, sẽ không thể giữ vững được mình. Hắn không dám nói điều này với nàng.

    "Đến Vân Vụ Sơn Trang, ngươi phải luyện đến tầng thứ năm." Sủng Ái tiếp tục nói, giọng điệu ôn hòa nhưng không thể phản đối.

    "Ta biết rồi." Hắn đáp, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.

    Trước khi nhận sư phụ, nàng đã nói rất rõ ràng rằng nàng không thể tu luyện nội lực, chỉ có hắn trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được cả hai.

    Thanh Thành.

    Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt.

    Võ lâm đại hội Trung Nguyên có nhiều loại.

    Một loại là vài năm tổ chức một lần, quy tụ các anh hùng trong giang hồ để PK, chọn ra tân minh chủ của võ lâm.

    Một loại là mỗi năm tổ chức một lần để các võ lâm thế gia mang ra những vũ khí tốt nhất thi đấu.

    Và một loại nữa là bảng xếp hạng giang hồ - mỹ nhân bảng và công tử bảng.

    Võ lâm đại hội mùa hè năm nay lại bắt đầu, và Thanh Thành cũng như mọi khi, nhộn nhịp.

    Duyệt Lai khách sạn là quán trọ lớn nhất, nơi mà các nhân vật lớn từ các môn phái đến lui tới.

    Lúc này, trong đại sảnh, mọi người đang bàn tán sôi nổi.

    "Các ngươi nghe nói chưa?"

    "Nghe rồi nghe rồi.. thực sự rất tàn ác, 108 người đều bị giết.."

    "..."

    Giang hồ luôn đầy những tin đồn, không thiếu những chuyện xảy ra trong bóng tối.

    Gần đây, trong giang hồ xuất hiện một tổ chức tà giáo, người ta hỏi tên của tổ chức này là gì?

    Nó gọi là tà giáo, vì bản chất của nó chính là tà giáo!

    Tà giáo này chỉ có hai người, một nam một nữ, nghe nói họ là thầy trò, cả hai võ công vô cùng lợi hại, hành động tàn bạo và ác độc.

    Hơn nữa, chưa ai thấy được nam đồ đệ và sư phụ của hắn ra tay.

    Trong giang hồ, mọi người gọi nam tử này là "Ngọc diện thư sinh". Tên này thường xuyên mặc trang phục thư sinh màu xanh nhạt, mặt mày như ngọc.

    Ngọc diện thư sinh sử dụng võ công tà ác, người nào từng đấu với hắn đều không sống sót, và cái chết của họ rất thảm khốc.

    Trong đại sảnh, câu chuyện được kể lại rất sống động.

    Ở bên cửa sổ, một nam một nữ ngồi yên lặng.

    Thiếu nữ trong chiếc váy hồng nhạt, cười nhẹ thưởng thức chén trà, giọng nói ngược lại, hỏi: "Thư sinh, ngươi có biết mình đã nổi danh chưa?"

     
  9. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 78 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư phụ." Dung Thiếu Khanh bất đắc dĩ gọi.

    Thực ra, hắn không hề nghĩ rằng giang hồ lại có nhiều lời đồn đến vậy, nghe thật khó tin, và những gì người ta nói không phải lúc nào cũng đúng.

    Sủng Ái nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà xanh, rồi nói: "Cố Nam Phong làm rất tốt, không uổng phí tiền của ta."

    Dung Thiếu Khanh sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác sát ý.

    Cố Nam Phong - một lãng tử giang hồ, tay nghề thần trộm đạo, kiêm luôn nhiệm vụ thu thập và truyền tin giang hồ. Tất cả những tin tức về tà giáo và những câu chuyện đồn đại đều là do Sủng Ái chi tiền nhờ Cố Nam Phong truyền ra. Quả thật, Cố Nam Phong đã làm rất tốt.

    "Ngươi thích hắn à?" Dung Thiếu Khanh hỏi.

    Sủng Ái ngạc nhiên nhìn Dung Thiếu Khanh, hỏi lại: "Cố Nam Phong?"

    Dung Thiếu Khanh hơi mím môi, ánh mắt thoáng qua một tia sát khí, rồi hắn khẽ hạ mí mắt xuống, che giấu sự tàn nhẫn trong mắt.

    "Hắn không phải là người xấu, hơn nữa, trong công tử bảng cũng có vị trí cao.."

    Sủng Ái nhớ lại hình ảnh Cố Nam Phong, một tên trộm phong lưu với nụ cười quyến rũ, không khỏi cảm thấy lạnh lùng: "Loại người hoa tâm, chỉ biết như một con ngựa giống, chẳng phải thứ ta cần."

    Dung Thiếu Khanh trong lòng sát ý đột ngột im bặt. Lời nói của nàng khiến hắn giật mình, sắc mặt hơi tái đi, nhíu mày hỏi: "Sư phụ, ngươi là nữ hài tử mà."

    "..."

    Sủng Ái lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi cứ lo lắng chuyện của ta làm gì."

    Dung Thiếu Khanh ngước nhìn thấy biểu cảm đầy giận dữ của nàng, nội tâm bất giác cứng lại, không dám nói gì thêm.

    Sủng Ái nhìn thấy hắn đượm buồn và rầu rĩ, liền hỏi: "Luyện đến tầng thứ năm chưa?"

    Ngày mai là phải lên đường đến Vân Vụ Sơn Trang, nàng cần hắn thể hiện phong độ, đánh bại Lãnh Cô Hàn, kẻ đã ngược đãi nàng.

    Dung Thiếu Khanh gật nhẹ đầu: "Tầng thứ năm đã hoàn thành."

    Sủng Ái khẽ mỉm cười, một ngón tay thon dài trắng như ngọc cầm lấy chiếc đũa, gắp một cái đùi gà từ trong chén và đặt vào bát của hắn.

    "Đây là phần thưởng cho ngươi."

    Dung Thiếu Khanh nhìn đùi gà trong bát, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, nói: "Cảm ơn sư phụ."

    "Sư phụ đối xử tốt với ngươi mà." Sủng Ái mỉm cười, nói: "Thư sinh, cố gắng luyện công đi."

    【.. 】 Phấn Cửu Cửu vẫn không nhịn được mà cười thầm: Rõ ràng là chủ nhân không thích ăn đùi gà, lại gắp cho hắn, thế mà hắn lại cảm động!

    Tiện nghi đồ đệ bị một cái đùi gà thu mua

    Lúc này, trong đại sảnh nơi đầy rẫy tin đồn, một chủ đề mới lại bắt đầu được bàn tán.

    "Các ngươi nghe nói chưa?"

    "Ta cũng nghe nói rồi, không ngờ sau mười mấy năm, Kinh Thiên kiếm lại xuất hiện.."

    "Đúng rồi, năm đó may mắn tôi đã thấy Kinh Thiên kiếm, nhưng nhìn thấy nó khiến tôi chỉ có thể ngưỡng mộ mà chết. Chém sắt như chém bùn, quả là thần binh!"

    "..."

    Sủng Ái nhìn qua chiếc kiếm đen nằm ở góc bàn.

    Đó là vũ khí đứng đầu trong bảng xếp hạng binh khí giang hồ, ai có thể ngờ rằng nó lại chỉ nằm ở một góc bàn như thế.

    Chém sắt như chém bùn thì nàng không rõ lắm, nhưng khi chặt củi thì thực sự rất hữu dụng.

    Câu chuyện về Kinh Thiên kiếm không kéo dài lâu, các nam nhân lại chuyển sang một chủ đề khác.

    "Lần này, mỹ nhân bảng không biết ai sẽ giành được vị trí đầu tiên. Hai năm trước là Thu Tư Vũ, nhưng năm nay có nhiều đệ tử trẻ tuổi đẹp trai từ các môn phái tham gia lắm."

    "Nghe nói Thánh Nữ của Vạn Độc Cốc sẽ đến, đó chính là 'độc mỹ nhân'."

    "Nghe nói cả thiên kim minh chủ Trình Cẩm Sắt cũng sẽ tham gia."

    Dung Thiếu Khanh nghe vậy, liền nhìn về phía Sủng Ái. Thấy nàng vẫn giữ thái độ bình thản, dường như không hề để ý đến cái tên Trình Cẩm Sắt.

    "Thư sinh, ngươi nhìn ta làm gì?" Sủng Ái hơi mỉm cười.

    "Ta sẽ giúp ngươi báo thù." Hắn lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên sự tức giận.

    Sủng Ái nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi chỉ cần đánh bại Lãnh Cô Hàn là đủ rồi."

    Đột nhiên --

    Một tiếng kinh hô vang lên trong đại sảnh, làm mọi người đều chú ý.

     
  10. HẠT DẺ 729

    Bài viết:
    19
    Chương 79 võ lâm manh chủ: Thư sinh, đừng hắc hóa! 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoại ô Duyệt Lai khách sạn, một chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại trước cửa.

    Những nữ đệ tử mặc váy màu xanh nhạt, tay cầm kiếm, đứng cạnh chiếc xe ngựa.

    Cảnh tượng này khiến những người có mặt đều phải thốt lên ngạc nhiên khi một nữ nhân bước xuống từ trong xe.

    Cô gái này mặc váy xanh nhạt, thân hình quyến rũ, nhưng bộ váy của cô lại được trang trí hoa văn phức tạp, đẹp đẽ và quý giá, hơn hẳn các nữ đệ tử khác.

    Cảnh tượng này khiến những người có mặt trong đại sảnh phải xuýt xoa.

    Nữ nhân này, quả thật hiếm có, khí chất như bước ra từ một giấc mơ, thần bí và thoát tục. Cô như tiên nữ giữa nhân gian, với làn gió nhẹ vờn quanh váy áo, khiến ai cũng phải ngắm nhìn.

    Sủng Ái ngồi quan sát, mỉm cười đánh giá: "Dáng người cũng không tồi."

    【Loại người này lên sân khấu khiến tôi cũng không kịp đuổi theo nữa. 】 Phấn Cửu Cửu châm chọc.

    Sủng Ái trong lòng thầm nghĩ: "Lần sau mình cũng phải thử xem sao?"

    【Làm sao mà tìm được nữ đệ tử xinh đẹp như vậy để phối hợp với cô? 】 Phấn Cửu Cửu mắt trợn trắng.

    "Đúng là có tiền thì muốn làm gì cũng được. Mà nếu muốn tìm thì phải chọn một thiếu niên xinh đẹp, có vậy mới làm cho tà giáo thêm phần huyền bí."

    【.. 】

    Sủng Ái nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, thầm nghĩ: "Không biết cô ta trên giường có bộ dạng như thế nào nhỉ?"

    Nàng chắc chắn là một cô gái cuốn hút, nếu không sao có thể khiến Lãnh Cô Hàn mê muội đến vậy.

    Dung Thiếu Khanh nghe thấy lời nói có phần lẳng lơ của Sủng Ái, ánh mắt khẽ chau lại. Hắn nhìn nữ nhân bước vào khách điếm, sắc mặt lạnh lùng.

    "Sư phụ," Dung Thiếu Khanh gọi, "Người không muốn ăn nữa sao? Đồ ăn sắp nguội rồi."

    Sủng Ái không quay lại mà chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ừ, cảm ơn."

    Lúc này, một nữ đệ tử bất ngờ thở hắt ra và đập tay xuống quầy tiếp tân. Cô ta nói: "Chỉ còn một phòng sao? Vậy làm sao chúng tôi có thể ở đây?"

    Chưởng quầy mỉm cười đáp: "Xin lỗi, cô nương, chỉ còn một phòng hạng thấp nữa thôi."

    "Thật buồn cười!" Nữ đệ tử trừng mắt, "Đi tìm người khác nhường phòng đi!"

    Tin tức về cuộc đại hội võ lâm sắp diễn ra ở Vân Vụ Sơn Trang đã lan truyền từ nửa tháng trước. Khách sạn Duyệt Lai là nơi lớn nhất trong vùng, vì vậy phòng ốc đã bị đặt hết từ lâu.

    Chưởng quầy cười gượng, nói: "Cô nương, xin đừng làm khó tôi."

    Nữ tử che mặt lên tiếng: "Vân Chi, lui ra."

    "Vâng, cung chủ," Vân Chi lập tức lui sang một bên.

    "Chưởng quầy, ngươi có thể cho ta biết là ai đã đặt phòng số Thiên không?" Năm ngoái cô ta còn ở đó, nhưng năm nay lại bị người khác đặt mất.

    Chưởng quầy hiểu ý, quan sát một vòng, rồi chỉ tay về góc phòng: "Là hai người đó."

    Thu Tư Vũ khẽ mỉm cười, quay sang các đệ tử, nói: "Thiếu hiệp, liệu có thể nhường lại phòng số Thiên cho chúng tôi không?"

    Sủng Ái ngước mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục ăn, không nói gì.

    Dung Thiếu Khanh lạnh lùng đáp: "Không thể."

    Ánh mắt Thu Tư Vũ thoáng kinh ngạc, sau đó cô nhíu mày hỏi: "Thiếu hiệp, vậy ngươi muốn gì mới chịu nhường phòng?"

    "Sư phụ, ăn chút cá này đi," Dung Thiếu Khanh nhẹ nhàng đưa một miếng xương cá đầy thịt vào bát của Sủng Ái.

    Lần đầu tiên, Thu Tư Vũ cảm thấy mình bị tổn thương khi thấy cảnh tượng này.

    "Các ngươi thật sự ở chung một phòng?" Cô ta cố tình nói to để người khác nghe thấy.

     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...