Đam Mỹ Tôi Trùng Sinh Để Đi Tìm Sự Thật - MâyKanTrang/KT

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi MâyKanTrang, 2 Tháng chín 2024.

  1. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Ít ra thì hiện giờ vẫn chưa thích ai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đi trong trường, hai người được nhiều người để ý. Vương Liên Nhật lúc nào cũng đứng đầu bảng xếp hạng thành tích, vừa đẹp trai lại vừa học giỏi thì đương nhiên sẽ có nhiều người để tâm đến, còn Nhất Hàn Hùng bên cạnh cũng không kém.

    "Anh Nhật kìa!"

    "Ồ, người đi bên cạnh Nhật là ai thế?"

    "Ưm, người đó cũng đẹp trai lắm nha!"

    * * *

    Vương Liên Nhật cười, giơ tay chào mấy bạn đi qua: "Xin chào"

    "Xin chào"

    * * *

    Nhất Hàn Hùng thấy vậy liền sắc mặt không vui. Muốn nắm tay Vương Liên Nhật nhưng sợ cậu không thích nên rụt tay lại.

    Vương Liên Nhật để ý thấy cậu không vui, hỏi: "Sao thế? Giận gì à?"

    Nhất Hàn Hùng phụng má lên, đáp: "Em không."

    Vương Liên Nhật cười, nói: "Ha ha, má em bán đứng em rồi kìa. Được rồi, mọi chuyện bực tức xua tan hết đi nè."

    Nhất Hàn Hùng: "Em không bực tức."

    Vương Liên Nhật: "Rồi, không bực tức." Rồi cậu cầm tay Nhất Hàn Hùng, kéo cậu đi: "Không cần sợ, có anh đây, đứa nào dám bắt nạt thì để anh đánh cho. Giờ thì đi nhanh lên nào nếu không sẽ không kịp giờ vào lớp đâu."

    Nhất Hàn Hùng nhìn bàn tay của Vương Liên Nhật đang nắm lấy tay cậu, cậu nhẹ nhàng nắm lại, cười đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật đưa Nhất Hàn Hùng đến phòng hiệu trưởng để nhận lớp và đồng phục. Nhận xong, cậu lại dẫn Nhất Hàn Hùng vào nhà vệ sinh để thay đồ.

    Khi đang đứng ở trước cửa phòng vệ sinh thì bỗng từ đâu Lê Minh Kỳ xuất hiện, nói: "Ú òa, ông đứng đây làm gì thế? Sắp vào lớp rồi."

    Vương Liên Nhật đáp: "Tôi đang chờ em họ thay đồ."

    Lê Minh Kỳ suy nghĩ chốc lát: "Em họ? À, là cái em hôm qua đón ông đúng không?"

    Vương Liên Nhật: "Ừm."

    Lê Minh Kỳ: "Em ông chuyển về đây học à? Mà tôi nhớ ông kể thì giờ nó mới có 14 tuổi mà."

    Vương Liên Nhật nói: "Em tôi học vượt đấy, giỏi không?"

    Lê Minh Kỳ bất ngờ: "Hả? Không ngờ tới đấy. Ông đã học giỏi rồi giờ em họ ông lại học giỏi hơn, hic, sao gia đình ông ai cũng giỏi vậy? Trả bù cho tôi.."

    Vương Liên Nhật hãnh diện: "Đương nhiên." Rồi cậu nói tiếp: "À mà này."

    "Hửm?"

    Vương Liên Nhật chỉ ra sau Lê Minh Kỳ, nói: "Sắp trống rồi, ông mà còn không quản nữa là không trực nhật xong rồi lại bị cô giảng đạo lý cho nghe đấy."

    Lê Minh Kỳ nhìn ra sau thì thấy một bạn nữ đang cầm chổi đuổi đánh bạn nam kia, mấy người bên cạnh thì cổ vũ, dựng chổi để đấy nói chuyện.

    Lê Minh Kỳ thấy vậy liền chạy ra ngay, nói: "Này! Mấy cậu làm gì thế?"

    Vương Liên Nhật đang nhìn Lê Minh Kỳ ra quản lại nhóm trực thì bỗng đằng sau có người ôm lấy cậu.

    "Hù, vùa nãy anh nói chuyện với ai thế?"

    Sau mấy năm học cùng Lê Minh Kỳ - người hay xuất hiện bất chợt – thì Vương Liên Nhật đã làm quen với việc đấy và không còn bị giật mình theo cách đấy nữa.

    Vương Liên Nhật nói: "Thay xong rồi à? Thả anh ra để anh xem nào."

    Cậu nhìn một vòng từ trên xuống dưới của Nhất Hàn Hùng, giơ ngón "like" và chốt lại một câu "perfect".

    Vương Liên Nhật đặt tay lên vai Nhất Hàn Hùng, nói: "Đúng là em trai của anh, đẹp trai như anh vậy."

    Nhất Hàn Hùng cười: "Anh đẹp hơn."

    Vương Liên Nhật ngại ngùng, nói: "Được rồi, bây giờ anh đưa em đến chỗ cô chủ nhiệm nhé, cũng sắp vào lớp rồi."

    "Nếu em về trước thì chờ anh ở gốc cây cổng trường nhé."

    Nhất Hàn Hùng: "Vâng."

    Trong tiết thể dục, Vương Liên Nhật cùng ba người bạn của mình là Lê Minh Kỳ, Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân ngồi ở bồn cây buôn chuyện.

    Lê Minh Kỳ than thở: "Không muốn đi học nữa.. chán quá.."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Cậu có than cũng không được nghỉ đâu."

    Lê Minh Kỳ thở dài. Bỗng cậu nhớ ra cái gì đó, nói: "À đúng rồi, hay tí về chơi ván game đi."

    Thanh Vân Linh: "Làm xong bài tập rồi mới chơi."

    Lê Minh Kỳ: "Được, nhưng mà tôi muốn chơi game khác cơ."

    Vương Liên Nhật: "Sao? Game kia chơi cũng được mà."

    Lê Minh Kỳ oán trách: "Tại mọi người ý, chơi với mọi người tôi toàn thua thôi."

    Vương Liên Nhật cười cười: "Ồ, ai bảo ông cứ xông lên trước rồi tự mình chui vào lưới địch làm gì."

    Lê Minh Kỳ: "Hic.. cứ cười tôi đi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn."

    Vương Liên Nhật: "Ha ha."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười nói: "Được rồi, được rồi, không được trêu bạn. Vậy thì chơi game gì giờ?"

    Vương Liên Nhật thuận miệng nói: "Genshin Impact."

    Thanh Vân Linh vẻ mặt bất ngờ nhìn cậu: "..."

    Lê Minh Kỳ suy nghĩ: "Hửm, game gì nghe lạ vậy?"

    Quên mất, đây là chiều không gian khác nên không có game đấy.

    Vương Liên Nhật gãi đầu, cười trừ nói: "Ha ha, không có gì đâu, tại lầm trước tôi có xem một bộ phim giả tưởng có con game đó nên mới nói vậy."

    Lê Minh Kỳ: "Ừm."

    Vương Liên Nhật để ý thấy Thanh Vân Linh cứ nhìn mình, nói: "Linh, hay cậu chọn đi, chơi game gì?"

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Đúng vậy, cậu chọn đi."

    Thanh Vân Linh cười: "Tôi không có ý kiến, Ngân chọn đi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Tôi cũng không có ý kiến, Kỳ là người muốn đổi thì chọn đi."

    Lê Minh Kỳ: "Thôi, Nhật, ông chọn đi."

    Vậy là bốn người cứ đùn đẩy nhau. Cuối cùng, Vương Liên Nhật, Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân quyết định không đổi.

    Lê Minh Kỳ: "Hic.. không chịu đâu!.."

    Khi vào lớp, Vương Liên Nhật bỗng thấy một lá thứ trong ngăn bàn mình, cậu mở ra thì thấy nó viết "Hẹn gặp anh vào cuối giờ ở sau trường".

    Ồ, diễn biến tiếp theo sắp đến rồi.

    Tình tiết tiếp theo là khi nam chính nhận được thư gặp mặt. Vì sợ nói cho nữ chính sẽ khiến cô hiểu lầm nên vào cuối giờ, cậu bảo nữ chính về trước rồi liền đi đến điểm hẹn. Không ngờ nữ chính vẫn ở đấy chờ cậu, thấy mãi mà cậu vẫn chưa ra nên quyến định đi vào trường tìm cậu. Ai dè lại gặp cảnh cậu được hoa khôi lớp bên tỏ tình. Nữ chính thấy vậy, trong lòng có chút đau. Bỗng nam chính đưa mắt sang nhìn về phía cô đang nấp, ánh mắt chạm nhau, nam chính cười rồi từ chối: "Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi." Lời nói đó đã khiến trái tim đang treo lơ lửng của nữ chính được thả lỏng, cô cười. Phải chăng đó là yêu?

    Quay trở lại. Khi Lê Minh Kỳ cùng Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân đang đứng ở gốc cây, cậu thấy Nhất Hàn Hùng đi ra thì liền gọi: "Hùng, ở đây."

    Nghe thấy, Nhất Hàn Hùng bước tới, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy Vương Liên Nhật đâu.

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Nếu em tìm Nhật thì cậu ấy đang ở trong trường ý."

    Lê Minh Kỳ nói tiếp: "Nhật nhờ bọn anh đưa em v.."

    Chưa kịp nói xong thì đã thấy Nhất Hàn Hùng quay lại trường, Lê Minh Kỳ gọi to: "Này, không cần vào đấy đâu, không về thì đứng đây chờ cũng được!"

    Rồi cậu quay ra sau, định nhờ Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân kéo Nhất Hàn Hùng lại. Nhưng lời chưa nói được một nửa cũng đã không thấy hai người đó đâu. Quay lại thì thấy họ đang đi sau Nhất Hàn Hùng.

    Lê Minh Kỳ cố gắng níu kéo lại nhưng ba người vẫn như đinh đóng cột mà đi.

    Lê Minh Kỳ nước mắt rưng rưng, thầm hối lỗi: "Xin lỗi anh Nhật, em không giữ họ lại được rồi.."

    Nhất Hàn Hùng tìm cậu ở sân trước không thấy nên đi ra sân sau. Sau bức tường, cậu nghe thấy tiếng của một bạn nữ.

    "Thực ra, mình.. mình.. mình thích cậu!"

    Hửm? Giờ này mà vẫn còn người ở trường?

    Cậu nhìn ra thì thấy đó là Vương Liên Nhật và đang được.. tỏ tình ư?

    Nhất Hàn Hùng muốn đi ra nhưng bị Thanh Vân Linh đằng sau kéo lại. Cô giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng.

    Dù không hiểu cô đang làm gì nhưng Nhất Hàn Hùng vẫn im lặng, quan sát tiếp. Chỉ là trong lòng cậu lúc này đang rạo rực, lo lắng đứng ngồi không yên.

    Nguyễn Quỳnh Ngân dằng sau nói nhỏ: "Không ngờ Nhất lại được bạn đó tỏ tình đấy."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Chị biết người đấy?"

    Nguyễn Quỳnh Ngân đáp: "Đương nhiên, đó là hoa khôi khối A bọn chị, cũng vừa xinh vừa học giỏi. Đúng không, Linh?"

    Thanh Vân Linh: "Ừm."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói tiếp: "Không biết Nhật có đồng ý không đây?"

    Nhất Hàn Hùng: "..."

    "Sẽ không."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nghi hoặc: "Sao em chắc chắn như vậy?"

    Nhất Hàn Hùng im lặng không trả lời mà tiếp tục quan sát.

    Bên kia, Vương Liên Nhất đang nhìn xem Thanh Vân Linh ở đâu thì bỗng chạm mặt với Nhất Hàn Hùng, đằng sau Nhất Hàn Hùng mới là Thanh Vân Linh rồi đến Nguyễn Quỳnh Ngân.

    Sao Hùng lại ở đây?

    Sao nhiều người vậy nè?

    Có khi nào đây là tình tiết thêm vào không?

    Lúc này cậu mới thấy Lê Minh Kỳ từ sau chạy tới. Vương Liên Nhật nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương.

    Thằng nhóc này, tôi bảo ông đưa họ về trước, sao giờ lại ở hết đây rồi?

    Lê Minh Kỳ cũng gắng nở nụ cười nhìn cậu, chỉ chỉ về phía Nhất Hàn Hùng.

    Ý gì đây?

    Hoa khôi kia lúc này hỏi: "Cậu.. cậu nghĩ sao?"

    Bỏ qua đi, hoàn thành nhiệm vụ là trên hết, tí về tính sổ với Kỳ sau.

    Vương Liên Nhật đưa mắt sang nhìn Thanh Vân Linh nhưng do cô đang ở sau Nhất Hàn Hùng. Vì vậy, thay vì chạm mặt với nữ chính như trong kịch bản nói thì cậu lại chạm mắt với Nhất Hàn Hùng.

    Thôi thì dù sao cũng là nhìn, chắc nhóc đó cũng không để ý làm gì đâu.

    Vương Liên Nhật đáp: "Xin lỗi nhé, tôi có người mình thích rồi."

    Thấy Vương Liên Nhật nhìn mình cùng lời nói đó, trái tim Nhất Hàn Hùng đập nhanh.

    Anh ấy nói có người mình thích rồi?

    Anh ấy nhìn mình?

    Chả lẽ..

    Nhưng nếu đó là trùng hợp thì sao?

    Nếu vậy thì anh ấy thích ai chứ?

    Nghe vậy, bạn nữ đó dù vẻ mặt hơi buồn nhưng vẫn cười nói: "Không sao, vậy thì chúc cậu với người cậu thích sớm ở bên nhau nhé."

    Vương Liên Nhật: "Ừm, chúc cậu sớm tìm được một người tốt hơn tôi nhé."

    Bạn nữ đó gật đầu rồi rời đi.

    Hệ thống lúc này thông báo:

    [Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ "Nắm lấy trái tim nữ chính". Độ hảo cảm của nữ chính đối với cậu hiện giờ là 80%]

    Xong rồi.

    Vương Liên Nhật tiến về chỗ những người bạn của mình đang nấp, vừa đi vừa nói: "Nghe lén như vậy là không tốt đâu."

    Nhất Hàn Hùng bước ra, vẻ mặt hối lỗi, giải thích: "Anh Nhật, em không cố ý nghe lén, em chỉ là lo cho anh nên vào tìm anh, không ngờ lại thấy cảnh này.. Anh đừng giận được không?"

    Vương Liên Nhật cười nói: "Không giận không giận, dù sao cũng không ảnh hưởng gì."

    Lê Minh Kỳ chen vào: "Vậy tôi cũng.."

    Vương Liên Nhật nói: "Còn ông thì không được."

    Lê Minh Kỳ: "Ơ, nhưng, nhưng.."

    Vương Liên Nhật: "Cho ông ba giây để chạy, nếu để tối bắt được thì ông xác định."

    Lê Minh Kỳ nghe vậy liền chạy ngay đi, vừa chạy vừa nói: "Tôi xin lỗi, tôi cũng có nỗi khổ riêng mà!"

    Nguyễn Quỳnh Ngân bên cạnh hỏi: "Sao vừa nãy cậu không đồng ý?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Vì tôi không thích bạn ấy."

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Vậy.."

    Cô tính hỏi tiếp nhưng bị Thanh Vân Linh kéo đi, nói: "Được rồi, đừng hỏi nữa, về thôi không muộn."

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Ờ ờ, về thôi."

    "Kỳ! Chờ bọn tôi với, Nhật nói đùa thôi chứ không đánh ông đâu."

    Vương Liên Nhật cười cười, rồi cậu quay lại nói: "Đi thôi, Hùng."

    Nhất Hàn Hùng định nói nhưng thôi.

    Thấy vậy, Vương Liên Nhật hỏi: "Sao thế?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Không có gì."

    Vương Liên Nhật: "..."

    Nhìn biểu cảm này chắc là muốn hỏi mình về chuyện vừa nãy đây mà.

    Vương Liên Nhật nói: "Thực ra vừa nãy anh nói đùa đó."

    Nhất Hàn Hùng bất ngờ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Thật ạ?"

    Vương Liên Nhật: "Ừm, anh chưa có người mình thích."

    Ít ra thì linh hồn là thế.

    Dù sao tình tiết cũng không có đoạn này, nữ chính cũng không ở đây nên nói vậy chắc cũng không sao.

    Nhất Hàn Hùng nghe xong lại vui vẻ, như chú cún vẫy đuôi theo Vương Liên Nhật.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng hai 2025
  2. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Hội Thể thao ở trường.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật mở cửa: "Con đi học về rồi đây."

    Ngôi nhà yên tĩnh không bóng người.

    Vương Liên Nhật đi vào bếp, gọi: "Mẹ ơi?"

    Nhất Hàn Hùng bước tới bàn ăn, cậu lấy tờ giấy trên bàn lên, nhìn rồi nói: "Bác đi có việc rồi anh ạ."

    Vương Liên Nhật lại gần cậu. Trong tờ giấy viết: "Mẹ có việc phải đi ra ngoài, hai đứa ăn rồi ngủ sớm đi nhé. Đồ ăn mẹ để trong tủ lạnh, hâm nóng lại là được. Nếu muốn ăn cái khác thì tự nấu nhé."

    Vương Liên Nhật nói: "Hừm.. Vậy thì giờ nhóc đi tắm đi để anh hâm nóng lại đồ."

    Song, cậu định bê đồ lên thì bị Nhất Hàn Hùng cản lại, cười nói: "Để em làm cho, anh đi tắm trước đi."

    Vương Liên Nhật: "Ừm, vậy anh đi tắm đây."

    Khi Vương Liên Nhật vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu liền ngửi thấy một mùi rất thơm.

    Cậu đi vào phòng bếp, hỏi: "Em nấu món gì mà thơm thế?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Thịt băm sốt cà chua."

    Vương Liên Nhật nói: "Không ngờ nhóc còn biết nấu ăn đó."

    Nhất Hàn Hùng: "Em biết nấu vài món thôi."

    Rồi cậu dùng thìa xúc lên một ít, thổi rồi đưa đến gần Vương Liên Nhật: "Anh ăn thử đi."

    Vương Liên Nhật ăn, bình luận: "Ngon nha, 10 điểm."

    Nhất Hàn Hùng cười.

    Vương Liên Nhật: "Được rồi, để anh làm nóng mấy món kia cho, nhóc đi tắm đi."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu: "Vâng."

    Sau khi dọn xong, Vương Liên Nhật tính đi lên phòng làm bài thì thấy Nhất Hàn Hùng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

    Thấy vậy, cậu hỏi: "Nhóc sao thế?"

    Nhất hàn Hùng ấp úng: "Anh.. anh thu nạp em đêm nay nữa có được không ạ?"

    Vương Liên Nhật cười nói: "Được chứ, vậy đi nào."

    Nhất Hàn Hùng loay hoay: "Vậy chờ em vào phòng lấy sách đã."

    Vương Liên Nhật kê một cái bàn bên cạnh bàn học của mình cho Nhất Hàn Hùng để hai người cùng ngồi làm bài.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Muốn nghe nhạc khi làm bài không? Sẽ khiến ta tập trung hơn đấy."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Được ạ."

    Vương Liên Nhật: "Nhóc muốn nghe bài gì?"

    Nhất Hàn Hùng: "Anh chọn đi."

    Vương Liên Nhật suy nghĩ chốc lát, nói: "Vậy nghe 'Late Night Melancholy' nhé."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Tiếng nhạc du dương trong đêm cùng tiếng cười nói của hai người.. thật vui vẻ.

    Sau khi thi giữa kì xong, trước ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, nhà trường có tổ chức hội Thể dục Thể thao cho học sinh gồm có: Cờ vua, chạy 200m, nhảy xa, kéo co..

    Vương Liên Nhật đi đến chỗ chờ khi về của nhóm bạn. Lê Minh Kỳ đang phân công và viết bản báo cáo các thành viên lớp tham gia thể thao và bốc thăm xem đấu với lớp nào nên chưa về. Còn Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân thì đi đến thư viện mua sách nên đã về trước. Giờ chỉ còn Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng.

    Vương Liên Nhật đi đến bên cạnh cậu, nói: "Được rồi, đi thôi."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Vương Liên Nhật nói tiếp: "À đúng rồi, trường chuẩn bị tổ chức hội Thể thao vào ngày 19/11 đó, nhóc có tham gia môn thi đấu nào không?"

    Nhất Hàn Hùng: "Em tham gia chạy 200m. Còn anh?"

    Vương Liên Nhật: "Anh cũng chạy 200m, nhưng anh chạy chậm lắm."

    Nhất Hàn Hùng cười: "Em cũng chạy không được tốt lắm."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ, vậy tối nay đi chạy bộ không? Tiện đi dạo buổi tối cho khuây khỏa đầu óc tí."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu đồng ý: "Được ạ."

    "Phù.. phù.." Tiếng thở.

    Nhất Hàn Hùng lại gần cho Vương Liên Nhật bám lấy.

    Vương Liên Nhật thở hồng hộc, nói: "Ng.. nghỉ tí đã, mệt quá.. phù.. phù.."

    Nhất Hàn Hùng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cậu, nói: "Vậy anh ngồi kia đi, em đi mua nước cho."

    Vương Liên Nhật: "Sao nhóc giàu sức thế? Anh chạy một lúc đã mệt rồi."

    Thằng nhóc này, rõ ràng sáng mới bảo chạy không được tốt mà giờ đã hơn đứa chạy được giải nhì hồi cấp 3 như mình rồi.

    Nhất Hàn Hùng đưa cậu đến ngồi ở bồn cây: "Anh ngồi nghỉ đi, em đi mua nước." Nói xong cậu liền chạy đi.

    Trong khi chờ Nhất Hàn Hùng đi mua nước, Vương Liên Nhật vừa ngồi đếm lá vừa suy nghĩ về cốt truyện.

    Tiếp theo đây, trong hội Thể thao do nhà trường tổ chức vào ngày 19/11, nam chính trong khi thi chạy thì không may bị chẹp chân. Thấy thế, nữ chính cùng mọi người đưa cậu lên phòng y tế. Vì vẫn đang thi đấu nên nhóm bạn của cậu đã đi thi và cổ vũ để lại nữ chính trông coi cậu. Cô có một chiếc bánh mới mua chưa ăn nên đã cùng với nam chính ăn. Vừa ăn hai người vừa trò chuyện vui vẻ. Khi định giúp nam chính bôi thuốc vào vết thương trên tay thì không may xảy ra một tình huống ngại ngùng.

    Đang nhớ lại tình tiết thì bỗng Vương Liên Nhật đào thấy gì đó trọng bụi hoa ở bồn cây.

    Gì đây? Một chiếc hộp?

    Cậu mở chiếc hộp đó ra thì thấy một tờ giấy và một chú gấu bông hình người làm bằng vải.

    Vương Liên Nhật mở ra đọc thì thấy tờ giấy đó viết: "Chúc mừng sinh nhật! Đây là món quà em đã dày công chuẩn bị, mong anh đừng chê cười. Sinh nhật vui vẻ, nhiều sức khỏe và giàu niềm vui!"

    Vương Liên Nhật cầm con búp bê đó lên rồi quan sát.

    Hừm, quà sinh nhật của ai mà vứt ở đây đây?

    Gấu bông hình người này cũng đẹp đó chứ. Nhìn sơ qua nét chữ và vết khâu chắc đây là trẻ con nhỉ? Tặng anh trai?

    Khi đang suy nghĩ thì bỗng có một cảm giác lạnh lẽo truyền từ má tới. Vương Liên Nhật rung mình rồi quay đầu lại thì thấy đó là Nhất Hàn Hùng.

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"

    Vương Liên Nhật cho cậu xem, nói: "Anh thấy nó nằm sâu trong bụi hoa này nè."

    Nhất Hàn Hùng nhìn thấy bỗng thất thần.

    Vương Liên Nhật khó hiểu: "Sao vậy?"

    Nhất Hàn Hùng hoàn hồn lại, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ bỗng thấy đầu hơi đau thôi. Nước của anh này." Rồi cậu đưa nước cho Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật nhận lấy: "Vậy nghỉ chút rồi về nhé, chắc trời đổi gió nên vậy."

    Nhất Hàn Hùng: "Vâng."

    Tối hôm đó, khi Vương Liên Nhật đang ngồi học thuộc bài trên giường thì cậu nhận được tin nhắn.

    [Nhắn tin]

    Lê Minh Kỳ: "Alo?"

    Vương Liên Nhật: "?"

    Lê Minh Kỳ: "Ông đấu với lớp 10A3 đấy."

    -

    10A3? Là lớp của Hùng mà nhỉ?

    -

    Lê Minh Kỳ: "Hình như đấy là lớp em họ ông đúng không?"

    Vương Liên Nhật: "Ừ."

    Lê Minh Kỳ: "(Nhãn dán ăn dưa) Có kịch hay để xem rồi đây."

    Vương Liên Nhật: "Lượn đê. Tôi đi học tiếp đây."

    Lê Minh Kỳ: "He he."

    Vương Liên Nhật: "Cứ ở đấy mà cười, mai cô kiểm tra mà không thuộc thì xác định đấy nhé. À mà lâu rồi tôi chưa gặp mẹ ông nhỉ? Khi nào rảnh phải sang" tâm sự mỏng "mới được."

    Lê Minh Kỳ: "Từ từ, bạn bè với nhau ai lại làm thế. Được rồi, tôi cũng đi học đây. Hừ!"

    * * *

    Nhất Hàn Hùng nằm bên cạnh cậu bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Anh nhắn với ai vậy?"

    Vương Liên Nhật tưởng cậu ngủ rồi nên khi Nhất hàn Hùng hỏi thì Vương Liên Nhật có hơi giật mình: "À, bạn anh."

    Nhất Hàn Hùng nghi nhờ: "Thật không?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Thật mà, cái anh tên Kỳ mà hay đi cùng bọn mình ý."

    "Đố nhóc biết nhóc thi đầu với ai đấy?"

    Nhất Hàn Hùng lắc đầu: "Em không biết."

    Vương Liên Nhật chỉ vào mình, nói: "Thi với anh."

    Nhất Hàn Hùng: "Vậy phải nhờ anh chiếu cố nhiều hơn rồi."

    Vương Liên Nhật cười cười: "Được."

    Bỗng nhiên Nhất Hàn Hùng kéo cậu xuống khiến cậu không kịp trở tay, hỏi: "Em làm gì vậy?"

    Nhất Hàn Hùng ôm lấy cậu: "Ôm anh đi ngủ."

    Vương Liên Nhật cố gỡ bàn tay đang ôm ở eo của cậu ra nhưng không thành: "Nhưng anh còn phải học thuộc để mai kiểm tra nữa. Nếu em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, không cần đợi anh."

    Nhất Hàn Hùng rúc vào lòng cậu như một chú cún con, nói: "Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi, mai dậy sớm học cũng được mà."

    Vương Liên Nhật đành bất lực, cười hỏi: "Vậy nếu anh từ chối thì em có thả anh ra không?"

    Nhất Hàn Hùng lắc đầu.

    Vương Liên Nhật thở dài: "Được rồi, được rồi, vậy đi ngủ thôi."

    Ngày diễn ra hội Thể thao.

    Vương Liên Nhật lúc này sau khi dãn cơ xong để chuẩn bị thi chạy thì thấy Nhất Hàn Hùng cứ nhìn mình.

    Cậu hỏi: "Sao thế?"

    Nhất Hàn Hùng quay đầu đi, đáp: "Xin lỗi, em không sao."

    Vương Liên Nhật: "Ò. Vậy vào hàng thôi."

    Trọng tài hô: "Chuẩn bị. Ba.. Hai.. Một.. Chạy!"

    Hai người chạy trong tiếng reo hò của các bạn học sinh đứng hai bên đường đua.

    Đúng như cốt truyện, khi gần đến đích, Vương Liên Nhật bỗng nhiên bị ngã. Khi gần chạm tới mặt đất thì một bàn tay đưa tới đỡ lấy cậu khiến hai người đều lăn một vòng trên đường.

    A.. ai vậy?

    Vương Liên Nhật mở mắt ra thì thấy Nhất Hàn Hùng một tay ôm lấy cậu, một tay thì đỡ đầu cậu.

    Vương Liên Nhật đứng hình mất 5 giây cho đến khi Nhất Hàn Hùng lên tiếng hỏi: "Anh có sao không?"

    Lúc này cậu mới hoàn hồn, nói: "Không.. không sao?"

    Cái gì thế này?

    Sao nam phụ lại đỡ mình, đúng hơn là phải nhân cơ hội này chạy thắng về đích chứ?

    Alo? Hệ thống đâu rồi? Giải thích coi!

    Nhất Hàn Hùng nghe xong liền thở phào: "May mà anh không sao."

    Vương Liên Nhật ngại ngùng: "Chúng ta ngồi dậy rồi nói chuyện sau nhé chứ cái tư thế này có hơi.."

    Nhất Hàn Hùng nghe xong liền đỡ cậu dậy. Mọi người cũng xúm lại.

    Nhất Hàn Hùng lo lắng hỏi: "Chân anh.. có bị trật không?" Rồi tới kiểm tra.

    Vương Liên Nhật: "Không sao, không sao. Bị trẹo có tí à."

    Cuộc đua dừng lại, Nhất hàn Hùng và Vương Liên Nhật bị đưa đến phòng y tế.

    Lúc này ít ra là nữ chính phải ở lại chăm sóc cậu nhưng nữ chính đây lại chả thấy bóng dáng đâu. Nghe Lê Minh Kỳ nói mới biết cô đang đi cổ vũ cho Nguyễn Quỳnh Ngân.

    Tình tiết lần này bắt đầu đi lệch quỹ đạo rồi đấy.

    Giọng của Nhất Hàn Hùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh muốn uống nước không?"

    Vương Liên Nhật lắc đầu: "Không."

    Rồi cậu lại hỏi: "Tại sao.. Rõ ràng lúc đó nhóc có thể thắng rồi. Nhưng tại sao lại đỡ cho anh?"

    Nhất Hàn Hùng yên lặng hồi lâu rồi nói: "Em cũng không biết nữa."

    Vương Liên Nhật đứng hình trước câu trả lời của cậu.

    Cậu nói tiếp: "Em bỗng cảm nhận được anh đang gặp nguy hiểm nên theo bản năng mà đỡ lấy anh."

    "Được rồi, em đi mua chút gì đó cho anh."

    Thấy cậu chuẩn bị rời đi, Vương Liên Nhật kéo tay cậu lại: "Khoan đã."

    "Tay em.. có đau không?"

    Lúc nãy cậu mới để ý tay Nhất Hàn Hùng do đỡ cậu mà va chạm với đất nên bị trầy.

    Nhất Hàn Hùng im lặng nhìn vào tay mình.

    Vương Liên Nhật thở dài, nói: "Nhóc đó, bị thương mà còn không biết, lo cho mình xong rồi mới lo cho người khác chứ."

    Nhất hàn Hùng khẳng định: "Anh không phải người khác!"

    Vương Liên Nhật bất lực: "Trọng điểm là ở đấy à?"

    "Ngồi đây."

    Nhất Hàn Hùng ngồi xuống cạnh giường.

    Vương Liên Nhật lấy trong túi ra một cái băng cá nhân và một chiếc khăn.

    Cậu thấm một chút cồn y tế vào chiếc khăn rồi lau lên vết thương ở tay của Nhất Hàn Hùng.

    Xong, cậu vừa dán băng cá nhân lên, vừa nói: "May mà anh có mang theo để đề phòng đấy. Làm như vậy cho đỡ nhiễm trùng."

    Nhất Hàn Hùng nhìn chiếc băng cá nhân hình con thỏ đáng yêu trên tay mình: "..."

    Bỗng nhiên Lê Minh Kỳ xông vào: "Hello người anh em!"

    Vương Liên Nhật bình thản nói: "Hửm? Không phải ông đang xem thi đấu à?"

    Lê Minh Kỳ đi vào: "Bạn trí cốt của tôi đang bị thương thì làm sao tôi có tâm trạng để xem được."

    Vương Liên Nhật hờ hững cười: "Hơ hơ hơ."

    Lê Minh Kỳ mang từ đằng sau lưng ra một cái bánh: "Ta đa."

    Vương Liên Nhật: "Hửm?"

    Lê Minh Kỳ: "Linh nhờ tôi đưa cho ông đó."

    Lần này nữ chính cũng có trái tim hơn rồi..

    Vương Liên Nhật nhận lấy: "Gửi lời cảm ơn của tôi cho cậu ấy với nhé."

    Lê Minh Kỳ: "Không thành vấn đề. Xong việc rồi, tôi đi xem tiếp đây, trận đấu đang căng."

    Vương Liên Nhật: "Ai mới nói vì lo cho bạn nên không tập trung xem được ý nhỉ?"

    Lê Minh Kỳ trốn tránh, đưa mắt sang một bên: "Ai ý nhỉ?"

    Vương Liên Nhật: "Được rồi, không truy cứu nữa, đi đi."

    Lê Minh Kỳ bước nhanh ra khỏi phòng: "He he, đi đây."

    Căn phòng lúc này chỉ còn lại 2 người.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc ăn không?"

    Nhất hàn Hùng từ chối: "Em không, anh ăn đi."

    Vương Liên Nhật xúc một miếng đưa đến gần miệng cậu: "Đừng cứng miệng như thế, này, ăn đi."

    Nhất hàn Hùng lại gần, ngậm lấy miếng bánh cậu đút cho.

    Vương Liên Nhật: "Thế nào? Ngon không?"

    Nhất hàn Hùng gật đầu: "Ngon."

    Vương Liên Nhật cười rồi ăn.

    Bỗng Nhất Hàn Hùng đưa tay tới.

    Vương Liên Nhất đứng hình. Cậu hỏi: "Em làm gì vậy?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Có miếng kem dính lên má anh." Rồi cậu đưa miếng kem đó vào miệng.

    Vương Liên Nhật cười gượng.

    Sau khi ăn xong, Nhất Hàn Hùng chuẩn bị đứng lên để đi vất hộp bánh thì không may bị vấp vào thành ghế. Vương Liên Nhật thấy vậy liền lao ra đỡ cậu.

    Hai người lại một lần nữa ngã trên đất.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc có sao không?" Thì bỗng thấy mặt Nhất Hàn Hùng đỏ lên.

    Cậu bối rối: "Ể, chả lẽ đập vào đâu rồi sao?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em không sao." Rồi đỡ cậu dậy.

    Vương Liên Nhật: "Xịt.. đau quá."

    Nhất Hàn Hùng: "Anh đã biết đau rồi còn đỡ em." Nói xong liền nắn chân cho cậu.

    Vương Liên Nhật cười: "Ha ha, thì lúc đó em cũng đỡ anh còn gì."

    Nhất Hàn Hùng im lặng.

    Vương Liên Nhật: "Í, mặt nhóc đỏ lên đến tai rồi kìa."

    Nhất Hàn Hùng phủ định: "Không có, anh nhìn nhầm rồi." Rồi quay mặt đi.

    (Hỏi: Lí do Nhất Hàn Hùng đỏ mặt là gì?

    Đáp: Khi Vương Liên Nhật lao xuống đỡ Nhất Hàn Hùng thì môi hai người vô tình chạm vào nhau.

    Vương Liên Nhật chắc do không để ý nên không nhận ra chăng)
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2025
  3. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 12: "Đôi mắt rất đẹp a."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật cười nói: "Ha ha, hình như càng ngày càng đỏ hơn rồi kìa."

    Nhất Hàn Hùng nghe xong đứng phắt dậy, cậu chạy nhanh ra ngoài: "Em đi vứt rác!"

    Vương Liên Nhật: "Chạy chậm thôi không ngã đấy."

    Hừm, coi bộ kịch bản lại thay đổi rồi.

    Dù đây không phải là lần đầu nhưng..

    Vương Liên Nhật gọi: "Hệ thống?"

    [Hệ thống phục vụ 7/24, kí chủ có yêu cầu gì? ]

    Vương Liên Nhật: "Tôi qua tình tiết này chưa?"

    [Rẹt rẹt.. Chúc mừng, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành. Mong kí chủ sẽ luôn cố gắng như vậy.]

    Lại qua rồi..

    Vương Liên Nhật: "Ừm."

    Dù không hiểu tại sao lại vẫn qua được nhưng coi bộ như thế cũng là một điều tốt.

    Giờ thì nghỉ ngơi tí đã.

    Vương Liên Nhật nằm xuống rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Kết thúc hội thể thao, Lê Minh Kỳ cùng Nguyễn Quỳnh Ngân và Thanh Vân Linh đi vào phòng y tế thăm cậu.

    Khi bước vào, ba người thầy Nhất Hàn Hùng đang ngồi ở đầu giường. Thấy mọi người, cậu giơ ngón trỏ lên miệng làm hành động giữ yên lặng.

    Lê Minh Kỳ cố gắng nói nhẹ nhàng: "Nhật đang ngủ à?" rồi tiến lại gần.

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Có nên gọi cậu ấy dậy không? Kết thúc hội thể thao cũng hơn 5: 30 rồi."

    Thanh Vân Linh hỏi: "Hùng tính ở đây với anh họ à?"

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Thanh Vân Linh: "Vậy được rồi, bọn mình sẽ về trước. Hùng ở đây đến khi nào Nhật tỉnh dậy thì đưa Nhật về được không?"

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Vậy cũng được, cho cậu ấy nghỉ ngơi chút."

    Lê Minh Kỳ hỏi: "Em đưa Nhật về được không, Hùng?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Được, anh chị về trước đi."

    Lê Minh Kỳ: "Ok, vậy bọn anh về trước, tí em với Nhật về sau nhé."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Nói xong, ba người lại ra về.

    Trong phòng lúc này chỉ còn lại Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng.

    Nhất Hàn Hùng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mái tóc Vương Liên Nhật, đôi mắt rũ xuống.

    "Mong gì cứ yên bình như thế này mãi.."

    Một lúc sau, lông mi Vương Liên Nhật khẽ động: "Ưm". Cậu dần mở mắt ra.

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh dậy rồi à?" Rồi đỡ cậu ngồi dậy.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Anh ngủ bao lâu rồi?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Mới được một lúc thôi."

    Vương Liên Nhật nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đã muộn như thế này rồi cơ á?"

    Không cẩn thận ngủ lâu quá rồi.

    Lúc này, cô y tá của trường đi vào, hỏi: "Chân em đỡ chưa?"

    Vương Liên Nhật trả lời: "Cũng đỡ rồi ạ."

    Cô ý tá hỏi tiếp: "Vậy cô gọi ba mẹ đến đón về nhé."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không cần đâu ạ, em đưa anh ấy về."

    Cô ý tá: "Có được không đó?"

    Nhất Hàn Hùng: "Được ạ."

    Cô y tá: "Ừm, vậy em đưa anh về cẩn thận đấy."

    Nhất Hàn Hùng: "Vâng."

    Nói xong, cô y tá đi ra ngoài.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Được không đó? Anh nặng lắm đấy."

    Nhất Hàn Hùng mặt kiên định gật đầu.

    Vương Liên Nhật cười: "Vậy làm phiền nhóc rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi."

    "Được rồi, nhóc cõng.." Từ cõng chưa được nói ra hết thì cậu đã được Nhất Hàn Hùng bế lên: "..."

    Tay cậu vòng qua cổ Nhất Hàn Hùng, cả người cậu được Nhất Hàn Hùng ôm vào lòng.

    Cái này là.. bế kiểu công chúa?

    Vương Liên Nhật ấp úng, hỏi: "Nhóc.. nhóc làm gì vậy?"

    Nhất Hàn Hùng thản nhiên đáp: "Đưa anh về nhà."

    Vương Liên Nhật: "Cõng là được rồi, thả anh xuống đi."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Như này dễ hơn."

    Vương Liên Nhật ngại ngùng: "Nhưng nó cứ kì kì sao ý, vẫn nên là cõng đi."

    Nhất Hàn Hùng dù không đành lòng nhưng vẫn nghe lời thả cậu xuống giường rồi quay lưng lại và ngồi xuống, nói: "Anh lên đi."

    Vương Liên Nhật: "Ừm!"

    Nhất Hàn Hùng cõng cậu đi trong ánh chiều tà.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc mệt không?"

    Nhất Hàn Hùng trả lời: "Không ạ."

    Vương Liên Nhật nói: "Nhóc cũng khỏe thật đấy, vừa nãy vậy mà có thể bế được cả anh."

    Nhất Hàn Hùng im lặng.

    Vương Liên Nhật gục đầu lên vai cậu, hỏi: "Nhà nhóc ở đâu thế?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Khá xa nơi này."

    Vương Liên Nhật: "Nhóc miêu tả một chút về nhà nhóc được không?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Cũng bình thường thôi ạ, không có gì đáng kể. Từ cổng đi vào, xung quanh ngôi nhà là một khu vườn trồng hoa của mẹ, đằng sau nhà có một cái ao."

    Vương Liên Nhật: "Ồ, mẹ nhóc coi bộ thích hoa nhỉ?"

    Nhất Hàn Hùng: "Vâng."

    Cậu khẽ quay đầu, hỏi: "Anh tò mò à?"

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm, có chút."

    Nhất Hàn Hùng im lặng một lúc rồi nói: "Vậy khi nào sẽ cho anh đi xem."

    Vương Liên Nhật cười: "Ha ha, anh rất mong chờ đến ngày đấy đấy."

    Hai người cuối cùng cũng về đến nhà.

    Vương Liên Nhật nói: "Mẹ ơi, bọn con về rồi."

    Nhất Tạ Nhàn từ phòng bếp đi ra, nói: "Hai đứa sao về muộn thế?"

    Thấy Nhất Hàn Hùng đang cõng Vương Liên Nhật rồi lại thấy đôi chân đang bị băng bó của cậu, Nhất Tạ Nhàn lo lắng hỏi: "Chân con sao thế?"

    Vương Liên Nhật cười đáp: "Con thi chạy không may bị ngã nên chân bị trẹo một tí, cũng đã nắn lại rồi ạ."

    Nhất Tạ Nhàn thở thào: "Thật là.. làm gì cũng phải cẩn thận chứ. Sao không gọi mẹ đưa về?"

    Vương Liên Nhật cười: "Ha ha, đi như này cho gắn kết tình anh em mẹ ạ."

    Nhất Tạ Nhàn quay sang nói với Nhất Hàn Hùng: "Làm phiền cháu cõng nó về rồi. Có mệt lắm không? Để bác đỡ nó xuống cho đỡ mệt."

    Nhất Hàn Hùng lắc đầu: "Không sao đâu ạ, tiện cháu cõng anh ấy lên phòng luôn."

    Nhất Tạ Nhàn thở dài: "Ừm, đi lên cầu thang cẩn thận không ngã đấy nhé. Bác đi chuẩn bị đá chườm chân."

    Nhất Hàn Hùng: "Vâng ạ."

    Lên đến phòng, Nhất Hàn Hùng nhẹ nhàng đặt Vương Liên Nhật xuống giường.

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh có muốn tắm luôn không?"

    Vương Liên Nhật nói: "Tí anh tự tắm."

    Nhất Hàn Hùng không yên tâm, hỏi: "Anh tự đi được không?"

    Vương Liên Nhật nói: "Được mà, được mà, nhóc yên tâm đi."

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu một lúc rồi nói: "Vậy nếu anh cần gì thì gọi em, em đi xuống tắm rồi mang túi chườm lên."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Được, được, Nếu cần anh gọi."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu rồi xuống nhà.

    Vương Liên Nhật thở dài, hỏi hệ thống: "Ài, hệ thống, cậu nói xem đã có bao nhiêu chuyện xảy ra sai tình tiết rồi? Liệu có ảnh hưởng tới điểm tích lũy không?"

    [Vẫn luôn chạy theo đúng tình tiết không có sai sót.]

    Vương Liên Nhật thắc mắc: "Nhưng rõ ràng quyển sách cậu đưa tôi khác mà?"

    Hệ thống vẫn lặp lại một câu:

    [Vẫn luôn chạy theo đúng tình tiết không có sai sót.]

    Vương Liên Nhật bất lực, nói: "Đúng là.. Thôi khỏi đi, miễn không ảnh hưởng đến tiền thưởng là được. Nhưng nếu cứ như vậy hoài thì tôi cũng sẽ không thể đoán nổi được tình huống sẽ xảy ra mất."

    "Cậu vẫn nên xem lại coi có bug nào không đi."

    Thật kì lạ, tại sao tình tiết sai như vậy mà hệ thống vẫn nói nó đi đúng quỹ đạo chứ?

    Phiền não quá à!

    Thôi, dù sao cũng sẽ có thay đổi, mình cứ thuận theo sự thay đổi đó đi rồi tính tiếp.

    Giờ thì đi tắm đã.

    Vương Liên Nhật men theo tường đi vào phòng tắm, mỗi bước đi chân cậu lại nhức lên, dù lê để đi nhưng vẫn vậy.

    Này cũng quá là khổ rồi đó!

    Nhất Hàn Hùng cầm túi chườm đá đi vào phòng cậu. Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm liền biết Vương Liên Nhật đang tắm nên ngồi lên ghế chờ.

    Một lúc sau, tiếng nước chảy đã không còn nghe thấy nữa.

    Chắc anh ấy sắp ra rồi.

    Nhất Hàn Hùng định ra cửa chờ để dìu Vương Liên Nhật. Bỗng trong nhà tắm phát ra một tiếng kêu "..."

    Rồi nghe tiếng "rầm!" một cái. Nhất Hàn Hùng vẻ mặt lo lắng cố mở cửa, gọi: "Anh! Anh không sao chứ?"

    Tiếng Vương Liên Nhật vọng ra: "Không sao, không sao, trơn quá nên suýt ngã thôi. Không cần lo lắng."

    Nhất Hàn Hùng nghe xong mới thở phào một cái, nói: "Chân anh ổn không?"

    Vương Liên Nhật nói: "Không sao, chỉ là.. em lấy giúp anh một bộ quần áo trong tủ được không? Anh ngã nên làm ướt hết quần áo rồi."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Được, vậy chờ em tí."

    Sau khi mặc quần áo xong, Vương Liên Nhật được Nhất Hàn Hùng sấy tóc cho.

    Bỗng Vương Liên Nhật nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, từ bé đến giờ anh thấy em vẫn cứ để tóc mái dài như thế này, em không tính đi cắt à?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em vẫn chưa có ý định."

    Vương Liên Nhật nói: "Vậy để lúc nào rảnh sẽ cho em đi cắt tóc."

    Nghe hệ thống bảo nam phụ này đẹp lắm nha, trông như này đã đẹp lắm rồi, giờ còn để lộ ra mắt nữa đúng là 10 điểm.

    Nhất Hàn Hùng nghe xong hơi ngưng lại một tí rồi nói: "Nhưng sẽ dọa sợ anh mất."

    Vương Liên Nhật nói: "Có gì mà sợ chứ, em trông đẹp trai thế này cơ mà, để lộ mắt ra sẽ đẹp hơn đó."

    "Nói mới nhớ, từ khi quen em tới giờ anh chưa được nhìn toàn thể mặt em nhỉ? Mái tóc em đã dày lại còn che mất đi đôi mắt rồi. Hay chủ nhật tuần này đi cắt tóc nhé?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Nghe anh."

    Sau khi sấy tóc xong, Nhất Hàn Hùng lấy túi đá chườm, đặt chân bị thương của Vương Liên Nhật lên đùi mình rồi chườm đá.

    Vương Liên Nhật: "Xịt, đau quá."

    Nhất Hàn Hùng nhẹ tay lại càng nhẹ tay hơn.

    Vương Liên Nhật nói: "Lần sau không tham gia mấy môn thể thao này nữa! Khổ chết lão tử rồi!"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Chân anh cũng đỡ sưng rồi."

    Vương Liên Nhật cười xoa đầu cậu: "Ừm, có đứa em trai như này đúng là đáng đồng tiền bát gạo."

    Nhất Hàn Hùng mặc Vương Liên Nhật xoa loạn mái tóc mình mà chỉ chuyên tâm chườm chân để không làm cậu không đau.

    Xong việc, cậu dìu Vương Liên Nhật xuống ăn cơm. Nhất Tạ Nhàn và ba Vương Liên Nhật rất lo cho đứa con trai mình, nhưng nghe Nhất Hàn Hùng nói cậu đã ổn hơn rồi thì cũng nhẹ nhõm hơn. Bốn người lại vui vẻ ăn tối.

    Chủ Nhật đến, như lời đã nói, Vương Liên Nhật kéo Nhất Hàn Hùng đi cắt tóc.

    Vương Liên Nhật đi vào tiệm, gọi: "Chú Hà ơi."

    Ông chủ cắt tóc nghe thấy đi ra, bảo: "Ồ, Nhật đó à, lại đến cắt tóc à cháu?"

    Vương Liên Nhật cười nói: "Không ạ, cháu đưa em họ cháu đến cắt tóc."

    Chú Hà cười: "Ồ, vậy vào đây chú cắt cho."

    Vương Liên Nhật nói: "Chú cắt đẹp nhất cho cháu nhé!"

    Chú Hà: "Đương nhiên rồi!"

    Vương Liên Nhật nói với Nhất Hàn Hùng: "Nhóc ngồi cắt đi nhé, anh ra kia ngồi."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh không muốn xem à?"

    Vương Liên Nhật cười đáp: "Tất nhiên là muốn nhưng để sau khi cắt xong xem cho bất ngờ."

    Một lúc sau, chủ tiệm nói: "Xong rồi!"

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật tiến lại gần. Nhìn thấy Nhất Hàn Hùng, cậu chết đừng.

    Này cũng quá là.. đẹp trai rồi đấy!

    Mái tóc đã được cắt ngắn, chia ra 2 mái, xoăn nhẹ ở chỗ chia. Đôi lông mày lá liễu. Nhất là đôi mắt. Đúng vậy, đôi mặt đã được trông thấy rõ hơn. Nó mang một màu đỏ của máu, long lanh như có vì sao bên trong. Đôi mắt trông rất đẹp, như đá ruby đỏ vậy. Rất hút người a. Dáng người cao và đẹp, khuôn mặt trông thanh tú, rất.. rất.. 10 điểm nha, không có gì để chê!

    Nhất Hàn Hùng thấy cậu cứ nhìn mình mà không nói lời nào, vẻ mặt dần chuyển buồn bã, hỏi: "Anh? Sao vậy? Trông em đáng sợ lắm à?"

    Nghe xong, Vương Liên Nhật muốn đập đầu xuống đất.

    Tại sao thằng nhóc này cứ nói mình đáng sợ vậy chứ? Khiêm tốn quá rồi đấy ông nội!

    Vương Liên Nhật cười nói: "Khụ, thực sự là trông nhóc rất đẹp nha, đến anh đây còn phải ghen tị nữa này." Rồi tiến lại gần cậu.

    Chú Hà nói: "Đúng vậy, cậu bạn này đẹp sẵn rồi, cắt kiểu nào cũng thấy hợp."

    Nhất Hàn Hùng vẫn còn nghi ngờ: "Thật ạ?"

    Vương Liên Nhật vừa bất lực vừa buồn cười, bóp lấy hai bên má cậu, cười nói: "Ừm, rất đẹp trai. Tự nhiên anh lại muốn mang em về làm vợ."

    Nhất Hàn Hùng nghe xong khuôn mặt bất ngờ, đôi mắt liền sáng lên.

    Chú Hà bên cạnh nói: "Cậu nhóc này, sao cứ không tin tưởng vào nhan sắc của mình vậy nhỉ? Câu này cậu hỏi nhiều lần lắm rồi đó nha."

    Vương Liên Nhật: "Ha ha, được rồi, vậy giờ đi tính tiền rồi về thôi."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Để em trả tiền."

    Vương Liên Nhật: "Anh cũng không nghèo thế đâu."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em.. em không có ý đó, đây là em cắt tóc nên em muốn tự trả."

    Vương Liên Nhật nói: "Được rồi, vậy em trả đi. Xong chúng ta đi chơi tí."

    Hai người đi chơi loanh quanh mua những món ăn vặt ở những quán bán đồ ăn rong ven đường.

    Đi qua một cửa hàng, Vương Liên Nhật thấy một quán bán kẹo đường. Chợt những kí ức cũ ùa về.

    Ừ ha, không biết Nhâm Đan giờ thế nào rồi, sau khi mình thành người thực vật chắc mọi người cũng lo cho mình lắm nhỉ?

    Thấy Vương LIên Nhật cứ nhìn vào cửa hàng kẹo đường ấy. Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh muốn ăn?"

    Nghe thấy tiếng cậu, Vương Liên Nhật hoàn hồn, nói: "Cũng không muốn lắm." Rồi cậu chỉ vào chiếc ghế ở công viên: "Đi, chúng ta ra kia ngồi."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu, đi đến chiếc ghế, cậu bỏ những túi đồ mới mua xuống. Rồi bảo Vương Liên Nhật: "Em đi ra đây một tí. Anh cứ ăn trước đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm."

    Vương Liên Nhật nhìn quanh một lượt trong công viên, những chiếc lá ở cành cây trên đầu cậu rụng xuống bay theo gió.

    Vương Liên Nhật thở dài trong lòng.

    Tự nhiên nhớ mọi người ghê, phải nhanh tích đủ điểm mới được để gặp mọi người và nhất là.. anh hai.

    Cậu thấy Nhất Hàn Hùng từ xa chạy tới.

    Nhất Hàn Hùng đến trước mặt cậu, đưa tay ra nói: "Cho anh này."

    Đây là.. kẹo đường?

    Đã vậy chiếc kẹo đường này lại còn được tạo thành hình hoa sen.

    Vương Liên Nhật: "Đây.."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em thấy anh cứ nhìn vào quán kẹo đường nên em nghĩ anh muôn ăn."

    Vương Liên Nhật nghe vậy, nhận lấy, cười: "Vậy à, cảm ơn nhóc nha." Rồi cậu bóc ra cho vào miệng, nói: "Rất ngọt và ngon."

    Tâm trạng cũng tốt lên.

    Nhất Hàn Hùng mặt hơi đỏ, ngồi bên cạnh cậu, cười nói: "Anh thích là được."

    Vương Liên Nhật bỗng nhớ ra, hỏi: "Mà sao em lại bảo trông em rất đáng sợ? Cái lúc cắt tóc ấy."

    Nhất Hàn Hùng yên lặng, khuôn mặt cậu như đang nhớ tới chuyện gì đó rất buồn.

    Vương Liên Nhật thấy vậy, vội nói: "Thôi, không cần trả lời cũng được, anh hỏi vui thôi. Ha ha."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Nếu anh muốn nghe thì em kể cho anh nghe."

    Vương Liên Nhật: "Được không đó?"

    Nhất Hàn Hùng cười nhẹ, nói: "Được." Rồi kể:

    "Lúc còn nhỏ, vì khuôn mặt này mà em không có ai chơi cùng.

    Bọn nó nói em là quái vật, bảo ai đến gần em đều xui xẻo. Và nhất là đôi mắt này.. bọn nó bảo trông như quỷ hút máu, trông rất đáng sợ.

    Lúc đó em rất muốn có bạn nhưng mỗi lần đến gần, các bạn đều hét lên rồi chạy đi. Có mấy đứa còn trêu em bảo em là quỷ hút máu với ma cà rồng.

    Vì không hòa nhập được nên em rất buồn, vì thế mà mẹ em cho em ở nhà rồi thuê gia sư đến dạy kèm. Lúc đó em quyết định khép mình lại."

    Vương Liên Nhật nghe xong trong lòng thấy hơi khó chịu.

    Không ngờ nam phụ lại có quá khứ như vậy, trẻ con mà bị như vậy cũng thật tội quá đi.

    Giờ mới hiểu tại sao nam phụ trong đây lại ít nói và lạnh như băng.

    Bỗng Nhất Hàn Hùng nhìn cậu, cười rồi nói tiếp: "Cứ nghĩ cả đời này sẽ không có ai muốn làm bạn với em nhưng từ khi anh xuất hiện, suy nghĩ đó đã biến mất.

    Anh như mặt trời vậy, chiếu sáng cuộc đời u tối của em. Anh rất tốt, an ủi em còn bảo vệ em nữa.

    Không biết từ lúc nào em lại mở lòng ra, có thể là đó là lúc anh bênh vực em khi em bị đánh, hoặc cũng có thể là từ đầu khi gặp anh em đã thế rồi."

    Vương Liên Nhật đừng hình khi nghe được điều đó. Cậu bật cười: "Phụt, nhóc mà cũng nói ra được những lời này. Nhưng cũng thật là, không ngờ nhóc lại có vết thương như vậy trong lòng.

    Giá như anh đến làm bạn với nhóc sớm hơn thì tốt rồi nhỉ?"

    Nhất Hàn Hùng cười, nói: "Như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi."

    Vương Liên Nhật nói: "Nhóc bây giờ trông rất hút người đấy. Lần trước nghe nói có khá nhiều người thích thầm nhóc, lớp anh cũng có. Chắc giờ như này mà đến trường thì.."

    Nhất Hàn Hùng cười hỏi: "Vậy có hút anh không?"

    Vương Liên Nhật bất ngờ trước cậu hỏi của cậu, cười đáp: "Chắc là có."

    Hôm sau đến trường, đúng như dự đoán của Vương Liên Nhật, Nhất Hàn Hùng.. đây là bị bâu kín rồi.

    Nguyễn Quỳnh Ngân bên cạnh nói: "Không ngờ sau một ngày không gặp mà em cậu lại như này đấy. Mình nhìn mà cũng thích."

    Thanh Vân Linh đằng sau che mắt cô lại, nói: "Vậy đừng nhìn nữa."

    Nguyễn Quỳnh Ngân bị che mắt: "Ây, ây, bỏ ra nào, tui chỉ ngắm thôi mà."

    Thanh Vân Linh nói: "Ngắm cũng không được."

    Lê Minh Kỳ huých tay vào Vương Liên Nhật, cười hỏi: "Không ra cứu em cậu à."

    Nhất Hàn Hùng bên kia cũng ánh mắt cầu cứu Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật cũng đành bất lực, nói: "Chen vào được thì tôi đã cứu rồi."

    "À đúng rồi."

    Vương Liên Nhật như nghĩ ra cách gì đó, nói to: "Mọi người giải tán đi, trống vào lớp rồi kìa."

    Lê Minh Kỳ nghe vậy cũng phối hợp đánh trống vào lớp. (Lê Minh Kỳ được thầy hiệu trưởng tin tưởng giao cho việc đánh trống vào lớp)

    Nghe vậy, mọi người cũng dần tản ra để vào lớp.

    Vương Liên Nhật đến gần, nói: "Nhóc con, cúi đầu xuống đây."

    Nhất Hàn Hùng nghe theo mà cúi đầu xuống.

    Vương Liên Nhật thẳng tay xoa cho cậu một đầu rối xù.

    Vương Liên Nhật nói: "Được rồi, đây là hình phạt cho nhóc cái tội làm 'tắc nghẽn giao thông' ở trường."

    Nhất Hàn Hùng vẫn để cho cậu xoa, nói: "Em xin lỗi. Lúc về sẽ nấu cho anh một món ngon."

    Vương Liên Nhật cười: "Thế còn được."

    Lê Minh Kỳ nói: "Được rồi, được rồi, vào lớp thôi!"

    Nhóm bạn cùng vui vẻ trở về lớp của mình.
     
    Hạt đậu xanhHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng hai 2025
  4. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Đón Tết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thi kì 1 xong, Vương Liên Nhật vẫn đứng đầu khối, Nhất Hàn Hùng cũng thế. Giờ là lúc gần Tết, nhà trường tổ chức cuộc thi làm Bánh Chưng cho mỗi lớp trước khi nghỉ ăn Tết.

    Trên sân trường được trải bạt lớn để ngồi và phân ra khu của từng lớp. Có một số phụ huynh cũng đến giúp, trong đó có mẹ Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật lúc này đang trang trí lớp.

    Lê Minh Kỳ nói: "Đấy, đúng rồi, treo ở đó."

    Vương Liên Nhật treo dây nhấp nháy nhiều màu hình bông hoa lên trên bức tường cuối lớp rồi dán băng keo trong suốt vào để cố định nó.

    Dưới cuối lớp được đặt một chậu cây hoa đào giải khá lớn được bọn con gái làm và trang trí lên đấy những ruy băng và đèn led. Những khung cửa sổ đang được dán bằng những giấy màu cắt thành hình hoa, hình ngôi sao.. Trên bảng cũng đang được những đứa có tài hội họa vẽ trang trí, nào là hoa cành mai chĩa ra, nào là con lân và rất nhiều những thứ khác khiến bảng trở nên đầy màu sắc phấn.

    Vương Liên Nhật: "Xong rồi."

    Lê Minh Kỳ hài lòng nói: "Ừm, ừm, đẹp rồi đấy."

    Thanh Vân Linh cũng vừa trang trí bảng xong, còn lại để mấy đứa khác trang trí nốt.

    Nguyễn Quỳnh Ngân cũng cô đi tới chỗ của Vương Liên Nhật và Lê Minh Kỳ, nói: "Hai cậu xem phần bảng Linh vẽ có đẹp không?"

    Vương Liên Nhật nói: "Không cần nhìn cũng biết là đẹp rồi."

    Đương nhiên, nữ chính có tài hội họa mà.

    Lê Minh Kỳ giơ ngón tay like, nói: "Kiểu này là lớp mình chắc chắn là trang trí đẹp nhất."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Vậy đi xem thử mấy lớp khác đi."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Cũng được, tiện xem Hùng đang làm gì."

    Ba người đi từng lớp xem, mỗi lớp đều có kiểu trang trí riêng rất đẹp. Đến lớp của Nhất Hàn Hùng, Vương Liên Nhật thấy cậu đang bê bình nước rỗng ra.

    Thấy Vương Liên Nhật, Nhất Hàn Hùng khuôn mặt chuyển từ lạnh thành tươi ấm.

    Nhất Hàn Hùng chào: "Anh."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc đang đi đâu đấy?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Em đi bê nước."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ, để anh đi cùng nhóc." Rồi cậu bảo với ba người bạn mình: "Tôi đi cùng Hùng tí, mấy cậu cứ đi xem tiếp đi."

    Đến chỗ lấy nước, Vương Liên Nhật nói: "Để anh bê phụ cho."

    Nhất Hàn Hùng: "Nặng lắm, anh đứng xem là được rồi."

    Vương Liên Nhật nói: "Anh không yếu thế đâu, để bê giúp một bình tí đỡ phải đi lại nhiều." Nói xong cậu lấy một bình ra, và đúng thật là.. có hơi nặng.

    Nhất Hàn Hùng đi tới bê hộ, nói: "Mình em bê là được rồi."

    Vương Liên Nhật vẫn cố chấp: "Anh làm được mà, cứ tin ở anh, đưa cho anh nào."

    Nhất Hàn Hùng bất lực đành đưa cho cậu.

    Vương Liên Nhật thấy cậu bê một lần hai bình nước mà mặt vẫn không đổi sắc, dường như là không cảm thấy nặng tí nào, khen: "Ai da, em khỏe thật nha, vậy mà không thấy nặng sao?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không ạ. Anh nặng không, em bê luôn cho."

    Vương Liên Nhật nói: "Thôi, cái này anh vẫn bê được."

    Sau khi bê lên lớp, Vương Liên Nhật cùng Nhất Hàn Hùng đi xuống sân, ngồi trên ghế đá dưới một bồn cây để trò chuyện.

    Bỗng Vương Liên Nhật trông thấy đằng xa kia có mấy bạn nữ đang nhìn sang bên đây nói gì đó.

    Nhìn phát là biết chuẩn bị tỏ tình rồi.

    Vương Liên Nhật quay sang nói với Nhất Hàn Hùng: "Chơi trò này không?"

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Chơi gì ạ?"

    Vương Liên Nhất kề mặt gần cậu, nhìn ra chỗ ba bạn nữ kia, nói: "Nhóc nhìn thấy mấy bạn nữ kia không?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Biết ạ." Rồi cậu ngập ngừng hỏi: "Anh.. thích người nào ư?"

    Vương Liên Nhật xua xua tay, nói: "Làm gì có."

    Lòng nam chính chỉ hướng về mỗi nữ chính thôi.

    Thấy Nhất Hàn Hùng nhìn sang hướng này, mấy bạn nữ đó ngại ngùng quay đi.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc nghĩ họ đang làm gì?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Đang nói chuyện ạ?"

    Vương Liên Nhật lắc đầu, nói: "Sai rồi, em đúng là chẳng có tí kinh nghiệm nào, một bạn trong họ chuẩn bị tỏ tình đấy."

    Nhất Hàn Hùng: "Ồ."

    Vương Liên Nhật nói tiếp: "Đố em biết một trong ba người tỏ tình với ai?"

    Nhất Hàn Hùng dường như hiểu được, quay sang hỏi: "Anh?"

    Vương Liên Nhật nói: "Lại sai rồi, là tỏ tình với nhóc a."

    Nhất Hàn Hùng ngơ ngác: "Với em ạ?"

    Vương Liên Nhật: "Ừm."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Nhưng em nghĩ bạn đó tỏ tình với anh chứ?"

    Vương Liên Nhật hỏi: "Sao em nghĩ thế?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Tại em thấy họ cứ nhìn anh đỏ mặt, khi anh nhìn lại thì họ lại quay đi."

    Đó là nhìn nhóc đó nhóc con ạ.

    Vương Liên Nhật trêu đùa: "Em đó trông khá xinh đấy chứ. Vậy nếu bạn đó tỏ tình với anh thì đố nhóc biết anh có đồng ý không?"

    Nhất Hàn Hùng nói ngay: "Không ạ."

    Vương Liên Nhật thắc mắc: "Tại sao lại không?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em đi guốc trong bụng anh mà."

    Vương Liên Nhật cười: "Đoán đùng rồi đấy. Vậy còn nhóc thì sao?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em.."

    Đúng lúc đó, cô bạn đó đi tới. Đứng trước mặt Nhất Hàn Hùng, cô bạn đấy ấp úng nói: "Xin chào, mình tên là Diễm My lớp 10A2, mình.."

    Ai ngờ bạn nữ đó chưa kịp nói xong thì Nhất Hàn Hùng đã nói với một mặt lạnh băng: "Mình từ chối."

    Bạn đó dường như đã biết trước nên cũng mỉm cười nói: "À, vậy à.. xin lỗi đã làm phiền, cảm ơn cậu đã trả lời, vậy mình đi đây.."

    Sau khi bạn đó đi, Vương Liên Nhật hỏi: "Sao từ chối thế? Bạn đó không đủ xinh xắn à?"

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu, cười nói: "Vì em thích anh."

    Vương Liên Nhật có hơi sững sờ, rồi cậu cười: "Thằng nhóc em đùa gì vậy chứ? Được rồi, giờ đi ra xem mọi người làm Bánh Chưng để học cách làm đi."

    Nhất Hàn Hùng im lặng.

    "Vâng."

    Vương Liên Nhật thấy Nhất Tạ Nhàn đang đi đến ngồi ở khu bạt dưới sân.

    Cậu chạy tới, nói: "Mẹ, mẹ đến rồi ạ."

    Nhất Tạ Nhàn nói: "Ừm, hai đứa đấy à."

    Vương Liên Nhật cùng mẹ mình và Nhất Hàn Hùng ngồi trên bạt. Nhất Tạ Nhàn bê gạo nếp mình ngâm rồi để ráo ra cho mọi người cùng làm bánh.

    Vương Liên Nhật nói: "Mẹ, mẹ dạy con làm Bánh Chưng đi."

    Nhất Tạ Nhàn cười nói: "Được, vậy thì nhìn và nghe kĩ nhé, mẹ chỉ làm một lần thôi."

    "Đầu tiên, gấp 1/3 chiều dài chiếc lá rong đã rửa sạch lại sao cho không chạm tới gân giữa của lá rồi cắt bỏ 1/3. Tiếp theo gấp đôi chiếc lá lại, rồi lấy một cái que đã cắt sẵn ra, cái này thì nếu không cắt lá quen và đều được thì dùng cái que này để đo rồi cắt. Sau khi cắt lá xong ta sẽ được phần lá hình chữ nhật, sau đó ta mở ra gấp đôi chiếc lá vào rồi lại mở ra.

    Ta xếp hai sợ dây lạt song song nhau rồi xếp chéo lên hai sợ dây lạt song song nhau nữa, rồi để khung bánh lên để sau khi gói xong sẽ dùng nó để buộc. Bỏ phần đầu lá thừa vào khung, rồi xếp chiếc lá đã gấp đôi vào bốn góc sao cho phần nếp gấp của lá kín vào phần góc của khung bánh.

    Tiếp theo, ta dàn đều một lớp gạo nếp vào khung, một lớp đậu xanh, một lớp thịt heo rồi lại thêm một lớp đậu xanh và cuối cùng cho một lớp gạo nếp nữa. Hai con cố gắng nén chặt phần nhân vào để bánh được cố định và chắc chắn nhé.

    Tiếp theo, chúng ta gấp hai mép lá ở góc đối diện nhau vào rồi gấp nốt hai mép lá kia nữa. Sau đó sẽ dùng bốn sợ dây lạt cột vào sao cho thành hình caro, nhưng đừng buộc quá chặt cũng đừng quá lỏng nha. Cách buộc lạt dễ nhất là xoắn hai đầu của lạt lại cho đến khi nó tự uốn thành hình xoắn ốc, làm như vậy với ba sợi lạt còn lại.

    Sau khi buộc xong lạt, ta bỏ khung ra rồi nắn nhẹ các góc bánh để bánh được vuông và nhân bên trong được dàn đều là xong."

    Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng nghe theo lời chỉ dạy của Nhất Tạ Nhàn cũng đã cùng hoàn thành xong một chiếc bánh.

    Vương Liên Nhật ngắm nghía chiếc bánh, nói: "Không ngờ làm Bánh Chưng cũng không khó nhưng cũng không quá dễ."

    Nhất Tạ Nhàn cười nói: "Các con làm quen thì sẽ đẹp hơn."

    "Trông cũng đẹp đấy chứ."

    Tiếng nói phát ra từ đằng sau khiến Vương Liên Nhật lỡ tay làm rơi chiếc bánh mới làm. Lê Minh Kỳ cùng Nguyễn Quỳnh Ngân và Thanh Vân Linh từ bao giờ đã ở đằng sau hai người.

    Vương Liên Nhật nhặt chiếc bánh mới làm nên, mặt đen nói: "Mấy cậu đứng đó từ khi nào thế?"

    Lê Minh Kỳ nói: "Từ lúc cậu bắt đầu làm Bánh Chưng."

    Vương Liên Nhật: "Ba người là ma hay sao mà đi không phát ra tiếng động vậy? Hùng có nghe thấy không?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em có."

    Vương Liên Nhật nói: "Sao biết không bảo anh?"

    Nhất Hàn Hùng vẻ mặt tủi thân: "Do anh nhập tâm quá nên em không nỡ làm phiền."

    Vương Liên Nhật thấy thế, xoa đầu cậu, cười nói: "Đừng đưa cái mặt ủy khuất này ra nhìn anh a, đây cũng không trách nhóc được. Chỉ là.. hơi xót chiếc bánh thôi."

    Nhất Tạ Nhàn đánh vào tay cậu, nói: "Tay mới làm bánh xong bần đừng xoa lên đầu em."

    Vương Liên Nhật nói: "Vâng, con biết rồi."

    Nhất Tạ Nhàn hỏi: "Mấy đứa có muốn làm không? Vào đây cô dạy cho."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Có ạ, mong cô chiếu cố."

    Nhất Tạ Nhàn cười: "Được, vậy ngồi vào đây."

    "Vâng!"

    Năm người lại cũng ngồi làm bánh cùng mẹ Vương Liên Nhật. Sau khi làm xong, mọi người sẽ chờ cho học sinh lấy xe ra hết rồi xếp gạch và củi, bắc nồi lên, xếp Bánh Chưng vào nồi rồi cho nước vào đun.

    Việc đun sẽ do các thầy cô chủ nhiệm và bác bảo vệ trông.

    Hôm sau trường tổ chức hội xuân bao gồm văn nghệ, thuyết minh về Bánh Chưng và chơi đố vui nhận thưởng về Tết. Sau khi xong, mỗi lớp sẽ ăn liên hoan, có lớp ăn ngọt, có lớp ăn mặn (ăn ngọt gồm bánh kẹo còn ăn mặn là những đồ ăn nhanh, dầu mỡ).

    Cuối cùng, sau hội cũng là lúc được nghỉ Tết.

    Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng cùng Nhất Tạ Nhàn đi mua đồ sắm Tết.

    Vương Liên Nhật đang chọn quần áo thì thấy một chiếc áo hoodie màu trắng, trên áo có hình con sói khá ngầu và đáng yêu.

    Cậu thầm nghĩ: "Cái này chắc sẽ hợp với Hùng."

    Vương Liên Nhật gọi đưa cho Nhất Hàn Hùng đang đứng bên cạnh, nói: "Thấy cái này hợp với nhóc nè, nhóc mặc thử đi."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu rồi đi vào phòng thay đồ.

    Một lúc sau, Nhất Hàn Hùng đi ra. Đúng thật là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.

    Vương Liên Nhật ngắm nghía một lúc, cười nói: "Được nha, để anh chọn cho em thêm vài bộ nữa để ngắm cho đã mắt."

    Nhất Hàn Hùng đi bên Vương Liên Nhật, bỗng cậu để ý thấy một chiếc áo hoodie cũng màu trắng nhưng là hình con thỏ. Cậu quan sát một lúc rồi lấy ra.

    Nhất Hàn Hùng đưa cho Vương Liên Nhật, nói: "Anh mặc thử đi."

    Vương Liên Nhật quan sát: "Hửm?" Rồi cậu cầm lấy: "Để anh thử xem."

    Sau khi thử xong, Vương Liên Nhật đi ra nói: "Hùng à, sao anh cứ thấy nó giống áo con gái thế?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không, anh mặc hợp."

    Vương Liên Nhật: "Vậy à."

    Nhất Tạ Nhàn đi tới, hỏi: "Hai đứa chọn xong chưa?"

    Vương Liên Nhật nói: "Rồi ạ, mẹ xem có hợp không?"

    Nhất Tạ Nhàn nhìn bộ đồ trên người Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng, cười nói: "Phụt, hai đứa này đúng là thân thiết mà, còn mua cả áo đôi nữa cơ đấy."

    Vương Liên Nhật ngơ ngác: "Áo đôi ạ?"

    Nhất Tạ Nhàn nói: "Ừm, nhìn là biết cùng một kiểu rồi. Vậy chọn hai bộ này nhé, mẹ thấy cũng hợp."

    Vương Liên Nhật hỏi Nhất Hàn Hùng: "Được không?"

    Nhất Hàn Hùng cười gật đầu: "Được ạ."

    Nhất Tạ Nhàn nói: "Vậy chốt hai bộ này, đi ra trả tiền thôi."

    Sau khi sắm đồ xong, ba người bắt đầu dọn nhà, bố Vương Liên Nhật đi chọn cây quất nên chưa về.

    Vương Liên Nhật kê ghế lên để lau quạt trần còn Nhất Hàn Hùng thì dùng chổi lông gà dài để quét bụi trên trần nhà.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Tết không sum vầy được với gia đình nhóc buồn không?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không ạ, đây cũng là gia đình rồi."

    Vương Liên Nhật thở dài, cười nói: "Nhanh thật đấy, lại qua một năm rồi, sắp lại phải thi Đại học rồi."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Lại?"

    Vương Liên Nhật cười trừ, nói: "Ý là sắp lại phải thi nữa rồi á, ha ha."

    Phù, suýt thì lộ.

    Nhất Hàn Hùng tiến đến chỗ Vương Liên Nhật, nói: "Em xong rồi, cần em lau giúp không?"

    Vương Liên Nhật nói: "Không cần đâu, anh xong ngay rồi đây, giờ ta chuẩn bị quét và lau.."

    Chưa kịp nói xong thì Vương Liên Nhật đã trượt chân ngã xuống.

    Vương Liên Nhật: "..."

    Nhất Hàn Hùng nhanh đỡ lấy cậu rồi ôm vào lòng, hỏi: "Anh không sao chứ?"

    Nghe thấy tiếng, Nhất Tạ Nhàn đang dọn trên tầng nói vọng xuống: "Sao vậy?"

    Vương Liên Nhật nói: "Không ạ."

    Cậu thở phào một cái, nói: "Cảm ơn nhóc nha, suýt nữa thì chết rồi."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh không sao là được."

    Vương Liên Nhật: "Được rồi, giờ ta chuẩn bị đi lau nhà và bàn ghế nào."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Một tiếng sau, Vương Liên Nhật ức chế nói: "A! Sao cái ghế này nhiều họa tiết thế nhỉ, lau mãi không xong."

    Nhất Hàn Hùng mới lau nhà xong, nói: "Thực ra cũng không cần lau từng ngóc ngách như vậy đâu."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Vậy lau như nào giờ?"

    Nhất Hàn Hùng pha nước chanh loãng rồi cho một chút nước của lá bạc hà vào, đổ vào bình xịt, xịt lên bề mặt ghế rồi dùng khăn lau mềm lau qua một lượt.

    Cậu nói: "Mấy cái góc nhỏ không cần lau cũng được, để nó tự khô."

    Vương Liên Nhật khen: "Cách này được nha, vừa làm sạch được lại vừa làm thơm bàn ghế. Em anh giỏi thật đấy, cái gì cũng biết."

    Bỗng có tiếng mở cửa.

    Vương Minh – Bố của nguyên chủ - nói: "Nhật ơi, Hùng ơi, ra khiêng giúp bố chậu cây với."

    Vương Liên Nhật nói: "Vâng!"

    Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng đi ra cùng khiêng chậu quất với Vương Minh.

    Sau khi đặt chậu quất vào bên cạnh bàn, đối diện chậu quất là cái bàn dài tiếp đến là cái ti vi.

    Vương Minh đi vào nhà kho lấy đồ trang trí ra rồi cùng hai người trang trí.

    Sau một ngày đã dọn nhà và trang trí xong. Ngày 28, 29 Âm Lịch bắt đầu làm Bánh Chưng và nấu bánh.

    Đêm 30 Âm Lịch, gia đình bốn người chải chiếu ở ngoài ban công. Ban công khá rộng, xung quanh có những chậu cây do mẹ Vương Liên Nhật trồng. Ở đó còn được trang trí bởi những đèn led nhỏ nhiều màu.

    Vương Liên Nhật đang ăn bánh kẹo thì bỗng nhóm bạn cậu gọi đến.

    Cậu vào cuộc gọi nhóm, nói: "Chào, nhà mấy cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"

    Lê Minh Kỳ nói: "Xong hết rồi, đang chờ đến giao thừa đây."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười nói: "Không biết năm nay có ai lì xì cho không nhỉ?"

    Thanh Vân Linh nói: "Mai tui lì xì bà."

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Được, vậy mai tui cũng thế."

    Lê Minh Kỳ nói: "Ê, ê, hai người quên tôi à? Tôi cũng muốn được lì xì nha."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Vậy ông phải lì xì bọn tui trước."

    Lê Minh Kỳ nói: "Không thành vấn đề, quà tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Lì xì cho mỗi người năm mươi nhìn đồng."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười nói: "Được nha, vậy tui sẽ lì xì cho ông một cái dây buộc tóc."

    Lê Minh Kỳ nói: "Cái đấy tôi không nhận đâu, ai đời lại tặng con trai dây buộc tóc, lì xì tôi cái khác đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Vậy một cái kẹp tóc được không?"

    Lê Minh Kỳ: "Ê, ê, ông không được hùa theo bọn họ nha." Rồi cậu nói tiếp: "Mà em cậu đâu rồi?"

    Vương Liên Nhật quay cam ra bên cạnh: "Đây nè."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Chào các anh chị."

    Lê Minh Kỳ nói: "Ừm, ừm. Ngoan lắm. Tết này muốn anh lì xì cho cái gì nào?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em lớn rồi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Nhưng trong mắt anh chị em vẫn còn bé nha, ra Tết chị lì xì cho nè."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em lớn rồi, không cần đâu ạ, chị cứ giữ lại mua đồ cho mình đi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Em khiêm tốn thật đó, đâu như người kia."

    Lê Minh Kỳ: "Bà nói không cần khịa tôi nha."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Nói bóng nói gió có nói ông đâu. Đây là ông tự nhận nhé."

    Thanh Vân Linh và Vương Liên Nhật cười xem hai người kia cãi nhau.

    Vương Liên Nhật lấy trong túi ra một cái gì đó, quay sang nói với Nhất Hàn Hùng: "Nhóc con, nhìn nè." Rồi cậu mở tay ra.

    Nhất Hàn Hùng có hơi bất ngờ: "Đây là?"

    Đó là một chiếc vòng cổ bằng bạc, phía dưới treo một bông hoa hướng dương.

    Vương Liên Nhật nói: "Quà lì xì, chắc em lớn rồi nên không cần đâu nhỉ?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không.. không ạ, em chưa lớn."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Được rồi, quay ra đây anh đeo cho."

    Nhất Hàn Hùng quay ra sau để Vương Liên Nhật đeo cho mình.

    Vương Liên Nhật chạm vào bông hoa hướng dương, nói: "Bông hoa này ý mong muốn em sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, may mắn và tràn đầy sức sống."

    Nhất Hàn Hùng cười: "Ồ."

    Thanh Vân Linh nói: "Sắp đến 12 giờ đêm rồi kìa."

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Ừm!"

    Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng đứng lên để chuẩn bị xem thời khắc năm mới sang.

    Nhất Hàn Hùng: "Anh."

    Vương Liên Nhật: "Hửm?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em cũng có quà tặng anh."

    Vương Liên Nhật: "Là gì thế?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh nhắm mắt vào đi."

    Vương Liên Nhật cười: "Được."

    Một cảm giác ấm áp truyến đền từ cổ cậu.

    Nhất Hàn Hùng nói: "Được rồi, anh mở mắt ra đi."

    Vương Liên Nhật mở mắt ra: "Đây là.. một chiếc khăn quàng."

    Chiếc khăn quàng màu xanh trắng nhạt đan xem nhau. Phía đuôi khăn có một bông hoa sen được đan rất tỉ mỉ.

    Nhất Hàn Hùng ngại ngùng, nói: "Em học cách đan trên mạng rồi tự đan ra nên không được đẹp lắm."

    Vương Liên Nhật cười, xoa đầu cậu: "Đẹp lại còn ấm, cảm ơn em."

    Nhất Hàn Hùng mặt hơi đỏ: "Không có gì ạ."

    Lê Minh Kỳ nói: "Bắt đầu đếm ngược nào."

    Vương Liên Nhật mở máy ảnh trên điện thoại, nói với Nhất Hàn Hùng: "Chúng ta chụp một tấm đi."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Vương Liên Nhật cười nói: "Cười lên nào."

    "Ba..

    Hai..

    Một..

    Chúc mừng năm mới 2025!"

    "Chíu.. Bùm!" Tiếng pháo hoa.

    Pháo hoa ngày càng nhiều, phát sáng cả một vùng trời, những quả pháo hoa nổ đầy đủ màu sắc, nhiều hình dạng, to nhỏ đều có.

    Một nhà bốn người cùng nhóm bạn qua điện thoại ăn mừng năm mới tới.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng hai 2025
  5. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Đi chơi hè (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật lúc này lại phải đối mặt với một cuộc thi lớn đó là thi Đại học. Cho dù đây là lần học lại thứ hai nhưng cậu vẫn không lơ là mà luôn cố gắng.

    Vương Liên Nhật đứng ở ban công nhìn ra bầu trời đang hửng sáng, tự nhủ trong lòng cố lên.

    Bỗng trên má truyến đền cảm giác ấm nóng.

    Vương Liên Nhật quay lại thấy thì Nhất Hàn Hùng đang cầm một cốc sữa ấm: "Hùng?"

    Nhất Hàn Hùng giờ đã được nghỉ hè rồi.

    Cậu đưa cho Vương Liên Nhật cốc sữa, nói: "Anh uống đi."

    Vương Liên Nhật nhận lấy: "Ừm" Rồi cậu hỏi: "Nghỉ hè rồi mà nhóc dậy sớm thế?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Em muốn dậy sớm cổ vũ anh đi thi."

    Vương Liên Nhật cười: "Vậy à, cảm ơn nhóc nha."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh muốn thi vào trường nào?"

    Vương Liên Nhật nói: "Sân Khấu - Điện Ảnh Hà Nội."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh muốn làm trong ngành nào?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Diễn viên a, đó là ước mơ của anh từ năm lớp 8 rồi. Anh luôn muốn được tỏa sáng nên quyết định chọn nghề này dù nó kiểu phải dựa theo may mắn."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Nghe nói điểm vào trường này là 18 đến 20, 9 điểm."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Ừm, dù vậy nhưng vẫn còn phải thi năng khiếu nữa."

    Lần trước đã vào được nhưng lúc sắp đi học thì không may xảy ra tai nạn và bị xuyên vào đây. Dù vậy nhưng cũng may khi nguyên chủ cũng thi vào trường Sân khấu - Điện ảnh.

    Dưới nhà vang lên tiếng gọi của mẹ: "Nhật ơi, xuống ăn sáng rồi đi thi nè con!"

    Vương Liên Nhật đáp: "Vâng ạ." Rồi cùng Nhất Hàn Hùng đi xuống.

    Cậu ngồi trên ghế ắn bánh mì kẹp trứng.

    Nhất Tạ Nhàn hỏi: "Lần này là kì thi quan trọng, con có thấy lo lắng không?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Cũng không lo cho lắm ạ, kiến thức con nắm cũng chắc rồi."

    Đương nhiên là phải nắm chắc vì đây là lần thứ hai học mà.

    Vương Minh nói: "Dù vậy cũng không được chủ quan đâu, làm đến đâu chắc đến đó."

    Bỗng một kí ức vụt qua đầu Vương Liên Nhật, lời này y chang lời của Cố Mật Dương nói với cậu lần trước trước khi thi.

    Vương Liên Nhật cười: "Vâng."

    Nhất Tạ Nhàn hỏi: "Mà con tính thi vào trường nào vậy? Đến giờ vẫn chưa nói cho bố mẹ biết."

    Vương Liên Nhật cười đáp: "Bí mật. Khi nào đỗ vào thì bố mẹ sẽ biết."

    Bỗng có tiếng gọi của Lê Minh Kỳ bên ngoài: "Nhật ơi, đi thi thôi!"

    Vương Liên Nhật nói: "Chờ tí, ra liền."

    Rồi cậu khoác cặp lên, tạm biệt bố mẹ và Nhất Hàn Hùng: "Bố mẹ, con đi đây."

    "Anh đi đây."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Chúc anh thi tốt."

    Nhất Tạ Nhàn và Vương Minh cũng nói: "Chúc con thi tốt."

    Sau những này thi mệt mỏi thì cuối cùng cũng xong.

    Vương Liên Nhật cùng nhóm bạn của mình đi về.

    Lê Minh Kỳ nước mắt ròng ròng: "Hu hu, bài cuối không trúng đề rồi." (〒▽〒)

    Vương Liên Nhật nói: "Bảo ôn đều mà không nghe cơ."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười: "Nhưng ít ra cũng làm được phần trên mà, mất có hai điểm đã kêu."

    Thanh Vân Linh nói: "Như vậy là được rồi. Nhật làm được không?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Tạm được, sai một hai câu trắc nghiệm."

    "Anh."

    Vương Liên Nhật nghe thấy giọng quen thuộc này liền ngẩng đầu lên. Đúng vậy, đó là giọng của Nhất Hàn Hùng, cậu đang chờ Vương Liên Nhật ở gốc cây.

    Lê Minh Kỳ thấy thế, nói: "Ồ, lại đến đón anh trai à?"

    Vương Liên Nhật tiến đến gần cậu, nói: "Nhóc không thấy nóng sao? Nắng như này vẫn đến đợi anh."

    Nhất Hàn Hùng lắc đầu: "Không nắng. Hôm nay anh thi được không?"

    Vương Liên Nhật nói: "Được, vẫn như mọi ngày."

    Nhất Hàn Hùng che ô cho Vương Liên Nhật rồi lấy cái bánh bao trong túi ra đưa cho cậu: "Anh ăn tạm đi cho đỡ đói rồi về nhà ăn tiếp."

    Vương Liên Nhật nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn em trai yêu quý của anh nha."

    Lê Minh Kỳ thấy vậy cũng ra xin Vương Liên Nhật một miếng.

    Nguyễn Quỳnh Ngân bỗng nói: "Thi xong rồi, giờ chỉ cần chờ kết quả nữa thôi, hay mai chúng ta đi đâu chơi đi."

    Vương Liên Nhật: "Ý kiến hay đó, vậy đi đâu?"

    Thanh Vân Linh nói: "Nghe nói mai sẽ mở khu vui chơi Happy. Đi không?"

    Nguyễn Quỳnh Ngân: "Được nha, thấy người ta giới thiệu đúng y như tên (Happy là vui vẻ) chơi rất vui."

    Vương Liên Nhật nói: "Nếu nói vậy sẽ có nhiều người đến lắm đây. Vậy mai phải đi sớm mua vé rồi."

    Lê Minh Kỳ bỗng lên tiếng: "Cái đấy thì không cần lo, tôi có." Rồi giơ năm tấm vé ra.

    Nguyễn Quỳnh Ngân hỏi: "Ông lấy đâu ra đấy?"

    Lê Minh Kỳ đáp: "Bố tôi có quen một chú làm trong công viên đấy nên được cho năm tấm."

    "Vừa đủ có thể cho cả Hùng đi này. Hùng muốn đi không?"

    Vương Liên Nhật trả lời hộ Nhất Hàn Hùng: "Đương nhiên là đi rồi."

    Lê Minh Kỳ nói: "Công viên này mở buổi sáng từ 8 giờ đến 12 giờ trưa, chiều từ 14 giờ đến 22 giờ tối. Bí mật nè, tồi còn bắn pháo hoa nữa đó. Muốn đi sáng hay đi chiều."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Đương nhiên là đi chiều rồi."

    Thanh Vân Linh: "Ừm, đi chiều cũng được, trời mát hơn, tiện tối có thể xem pháo hoa."

    Vương Liên Nhật đồng ý với mọi người là đi chiều.

    Lê Minh Kỳ nói: "Vậy chốt nhé, chiều mai tập trung ở nhà Nhật lúc 13 giờ 45 phút nhé. Đi xe máy điện đến cũng nhanh ý mà."

    "Được!"

    Khu vui chơi này chính là tình tiết tiếp theo. Tóm gọn lại thì khi thi xong, nhóm bạn cùng đến khu vui chơi giải trí. Họ chơi đủ lại trò chơi cho đến tối, lúc chuẩn bị bắn pháo hoa, nam chính và nữ chính ngồi trên ghế đá ngắm trời sao. Nam chính hỏi về hoàn cảnh gia đình của nữ chính thì được nữ chính kể cho nghe. Hoàn cảnh của nữ chính không mấy tốt đẹp, lúc kể đến cái chết của ba cô thì cô bỗng rơi nước mắt. Nam chính thấy thế liền ôm cô và an ủi. Pháo hoa bắn lên tạo thành một thế giới riêng hai người thơ mộng. Tình cảm của họ lại tăng lên.

    Chiều hôm sau, đúng 1 giờ 45 phút mọi người đã có mặt ở nhà Vương Liên Nhật để chuẩn bị đi.

    Vương Liên Nhật mượn xe điện của mẹ để đi. Cậu đèo Nhất Hàn Hùng và đi cùng đám bạn.

    Soát vé xong thì mọi người cùng đi vào khu vui chơi. Một khung cảnh choáng ngập với đầy đủ trò chơi và gian hàng bán đồ ăn.

    Vương Liên Nhật nói: "A, nơi này rộng lớn quá."

    Lê Minh Kỳ: "Đương nhiên rồi, nơi này mất rất nhiều thời gian để xây đó, đây là lần khai trương đầu tiên nên rất nhiều người đi."

    Bỗng Nguyễn Quỳnh Ngân gọi: "Ê, mọi người, nhìn này, là bợp tai thú nè."

    Thanh Vân Linh lại gần, hỏi: "Cái này bán bao nhiêu bác?"

    Bác bán hàng cười nói: "Rẻ lắm, có mười lăm nghìn đồng thôi, các cô cậu cứ chọn thỏa thích."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ, nhiều loại lắm nha."

    Rồi cậu nhìn thấy một cái bợp tai sói đen liền lấy ra xem, hỏi Nhất Hàn Hùng: "Em xem cái này thế nào?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Được ạ, anh muốn à?"

    Vương Liên Nhật lắc đầu và bảo cho Nhất Hàn Hùng cúi đầu xuống rồi đội lên cho cậu.

    Vương Liên Nhật gật gù: "Ừm, cái này hợp với em đó."

    Nói xong, cậu lại tìm cái bợp nai mà tình tiết nhắc đến.

    A, thấy rồi.

    Cậu lấy nó ra, đi đến chỗ Thanh Vân Linh, chưa kịp gọi thì đã bị Nhất Hàn Hùng chặn lại.

    "Anh."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em thấy cái này hợp với anh." Rồi cậu giơ cái bợp tai thỏ ra.

    Vương Liên Nhật: "Nhóc con, cái này là bợp nữ mà."

    Nhất Hàn Hùng năn nỉ: "Anh đội lên đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Cái này không được."

    Rồi cậu chuẩn bị đi lại chỗ Thanh Vân Linh thì thấy Nhất Hàn Hùng với vẻ mặt tủi thân nói: "Anh chê đồ em lấy rồi.. Anh không còn thương em rồi."

    Này nghe như lời oán phụ vậy?

    Thằng nhóc này thiệt là.. không giúp anh nó lại còn phá nữa.

    Vương Liên Nhật bật lực, nói: "Được rồi, chịu thua em đó."

    Nhất Hàn Hùng vẻ mặt vui vẻ đội bợp tai thỏ lên cho Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Thế nào?"

    Nhất Hàn Hùng vẻ mặt hơi đỏ, nói: "Được ạ."

    Quả thật rất hợp.

    Nguyễn Quỳnh Ngân bỗng để ý sang bên của hai người. Thấy Vương Liên Nhật đội bợp tai thỏ, nói: "Nhật đội cái đó trông đáng yêu lắm đấy."

    Vương Liên Nhật gượng cười nói: "Khen con trai đáng yêu là không được đâu."

    Thanh Vân Linh cười nói: "Quả thực rất đáng yêu."

    Lê Minh Kỳ nói: "Cũng được nha."

    Vương Liên Nhật ngại ngùng: "Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, mấy cậu chọn xong chưa?"

    Nguyễn Quỳnh Ngân là tai mèo, Lê Minh Kỳ là tai báo. Thấy Thanh Vân Linh vẫn chưa có, Vương Liên Nhật đưa chiếc bợp tai nai cho cô, nói: "Cậu đội cái này được nè."

    Thanh Vân Linh nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

    Tóc Thanh Vân Linh mang màu trắng hòa với xanh lá cây nhạt, giờ đội thêm cái bợp tai nai này nữa thì nó kiểu.. ừ đấy.. đẹp giống tinh linh trong rừng ý.

    Nguyễn Quỳnh Ngân khen: "Oa, bà xinh quá nè, rất hợp với khí chất của bà luôn."

    Thanh Vân Linh cười: "Vậy à."

    Bỗng Nhất Hàn Hùng kéo tay Vương Liên Nhật đi, nói: "Anh, chúng ta chơi bắn phi tiêu đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ, ồ, được." Rồi cậu nói: "Mọi người cứ chơi đi, bọn tôi chơi ở gian bắn phi tiêu nhận quà."

    Lê Minh Kỳ nói: "Cho tôi đi với." Rồi chạy theo hai người.

    Thanh Vân Linh hỏi Nguyễn Quỳnh Ngân: "Muốn chơi gì không?"

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười đáp: "Có, gian bên kia có con gấu đẹp chưa kìa, ra đấy chơi đi."

    Thanh Vân Linh gật đầu rồi cùng cô đi chơi.

    Đến quầy chơi bắn phi tiêu.

    Chú bán hàng mời gọi: "Hai cháu vào đây chơi, vừa rẻ vừa dễ mà quà lại nhiều."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Cái này bán như thế nào, chú?"

    Chú bán hàng: "Mười ngìn đồng được hai mươi cái phi tiêu nha."

    Vương Liên Nhật đồng ý, cậu lấy hai mươi cái phi tiêu, hỏi Nhất Hàn Hùng bên cạnh: "Em muốn chơi không?"

    Nhất Hàn Hùng cười nói: "Anh chơi trước đi."

    Vương Liên Nhật đồng ý.

    Mấy trò trẻ con này thì dễ ý mà.

    Ai ngờ phi hai mươi mũi trúng có năm mũi.

    Vương Liên Nhật gượng cười, hơi thất vọng, nói: "Không trúng rồi.."

    Thấy thế, Nhất Hàn Hùng bảo cậu: "Để em chơi cho. Anh thích con gấu nào thì cứ chọn trước đi."

    Vương Liên Nhật cười, nói: "Được, vậy nhóc chơi thử xem."

    Nhất Hàn Hùng nhận lấy phi tiêu rồi bắn luôn mà không cần căn. Hai mươi trúng cả hai mươi.

    Vương Liên Nhật bên cạnh khen: "Nhóc giỏi thật đó."

    Nhất Hàn Hùng cười rồi chơi tiếp.

    Lần nào cũng thế, hai mươi cái đều trúng hết.

    Vương Liên Nhật hai tay ôm gấu bông, nói: "Được rồi, này là nhiều quá rồi đó."

    Chú chủ quán cũng nói: "Cháu chơi lúc nữa chắc chú lỗ nặng mất."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Em thích con gấu nào?"

    Nhất Hàn Hùng lấy con thỏ trên tay cậu, nói: "Con này đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Lấy thêm nữa đi, còn nhiều quá nè."

    Nhất Hàn Hùng cười: "Tặng anh hết. Nếu nhiều để em lấy túi đựng." Rồi cậu xin ông chủ quán một cái túi khá to để đựng hết gấu bông.

    Lê Minh Kỳ từ đằng sau xuất hiện, nói: "Nhiều quá nè, Hùng chơi giỏi thật đó nha."

    Vương Liên Nhật nói: "Đương nhiên rồi, em tôi mà."

    Lê Minh Kỳ giả bộ thở dài: "Nhưng mà người anh lại trúng mỗi năm cái, đúng là anh em."

    Vương Liên Nhật nói: "Bớt khinh thường đi."

    Lê Minh Kỳ cười: "Được rồi, không trêu nữa. Chúng ta ra xem hai người kia chơi gì đi."

    Vương Liên Nhật đồng ý.

    Đang đi bỗng nhiên Vương Liên Nhật thấy một cậu bé tầm sáu tuổi đang đi loanh quanh một mình.

    Cậu quay lại, nói với Nhất Hàn Hùng và Lê Minh Kỳ: "Có thấy đứa trẻ kia không?"

    Lê Minh Kỳ nhìn: "Có?"

    Vương Liên Nhật hỏi: "Không thấy gì khác thường à?"

    Lê Minh Kỳ lắc đầu, nói: "Nó chỉ đi loanh quanh thôi mà."

    Nhất Hàn Hùng: "Nó bị lạc?"

    Vương Liên Nhật gật đầu, nói: "Ừm, khả năng là vậy."

    Lê Minh Kỳ: "Vậy đi lại hỏi thử xem."

    Ba người lại gần chỗ cậu bé.

    Lê Minh Kỳ đặt tay lên vai đứa trẻ, hỏi: "Em bị lạc à?"

    Đứa trẻ kia né ra, nói: "Không, mẹ em đang đứng kia." Rồi nó chỉ tay vào một người.

    Nhìn theo tay đứa nhỏ, Lê Minh Kỳ không nhịn được cười.

    Đứa trẻ hòi: "Sao anh cười."

    Lê Minh Kỳ cười nói: "Không có gì. Em có chắc đó là mẹ em không?"

    Cậu bé gật đầu rồi chạy ra chỗ cô gái đó.

    Cô gái kia không ai khác chính là Thanh Vân Linh.

    Lê Minh Kỳ cùng Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng tiến lại chỗ Thanh Vân LInh và Nguyễn Quỳnh Ngân.

    Nguyễn Quỳnh Ngân thấy ba người, hỏi: "Các cậu chơi xong rồi à?"

    Vương Liên Nhật lắc đầu, nói: "Không, bọn mình đang tính ra chỗ hai người chơi tiếp thì thấy đứa trẻ này đi lạc nên muốn giúp đỡ."

    Lê Minh Kỳ cười cười, nói: "Không ngờ cậu có con rồi đấy Linh ạ. Vừa nãy cậu bé này mới nói cậu là mẹ nó."

    Cậu bé nấp sau Thanh Vân Linh, nói: "Tại em nghĩ các anh là kẻ xấu bắt cóc trẻ con."

    Lê Minh Kỳ nói: "Bọn anh trông đẹp trai thế này sao giống kẻ xấu được."

    Thanh Vân Linh nói: "Cậu bé này cũng thông minh đó chứ, biết mình bị lạc cũng không sợ hãi mà tin người lạ. Biết tìm người giúp đỡ khi cảm thấy không an toàn."

    Lê Minh Kỳ bế đứa trẻ lên, vỗ nhẹ vào mông nó, hỏi: "Được rồi, em tên gì?"

    Cậu bé kia đáp: "Vinh, Trần Quang Vinh."

    Lê Minh Kỳ hỏi tiếp: "Em đi với ai? Có nhớ số điện thoại của người thân không?"

    Trần Quang Vinh đáp: "Em đi với mẹ, em không nhớ số điện thoại."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Hay đưa em ấy đến khu tìm trẻ lạc để người ta phát loa tìm."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Ừm, như vậy sẽ nhanh hơn."

    Lê Minh Kỳ để Trần Quang Vinh ngồi lên vai mình, nói: "Như này cao hơn dễ nhìn thấy hơn. Em để ý trên đường bọn anh đi có thấy mẹ không nhé."

    Trần Quang Vinh gật đầu.

    Thế là nhóm bạn cùng nhau đưa cậu bé đến khu tìm trẻ lạc.
     
  6. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Đi chơi hè (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Minh Kỳ đang cõng đứa trẻ đi thì bỗng có hai người mặc đồ đen trông rất khả nghi đi tới, chặn trước mặt nhóm bạn.

    Lê Minh Kỳ cảnh giác dừng lại.

    Vương Liên Nhật thấy thế, hỏi: "Các anh là ai?"

    Một trong hai người kia đáp: "Bọn tôi được bà chủ cử đến để đưa cậu chủ về."

    Nguyễn Quỳnh Ngân hỏi: "Cậu chủ nào?"

    Tên đó giơ tay về phía Trần Quang Vinh như muốn bế cậu bé xuống rồi nói: "Mau đưa cậu bé đó cho tôi."

    Lê Minh Kỳ né khỏi tầm tay kẻ đó, nói: "Các anh đừng nghĩ nói thế là bọn tôi sẽ tin nha."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Đúng vậy, nhỡ như là bắt cóc giữa chốn đông người thì sao?" Rồi cô nói nhỏ với đám bạn: "Hai người này đáng nghi lắm, đi khu vui chơi còn mặc kín mít như vậy, nhìn đã thấy nghi nghi rồi."

    Lê Minh Kỳ hỏi Trần Quang Vinh: "Em có quen hai người này không?"

    Trần Quang Vinh lắc đầu.

    Vươn Liên Nhật nói: "Hay là giờ cứ như này đi, đi theo xem bọn họ đi đâu, nếu thấy không ổn thì bọn mình chuồn."

    Lê Minh Kỳ nói: "Được đó, được đó." Rồi cậu quay đầu nói với hai người mặc đồ đen kia: "Vậy dẫn đường đi, bọn tôi sẽ cùng đưa cậu bé này về."

    Hai tên kia im lặng nhìn nhau rồi nói: "Được, vậy các cậu đi theo chúng tôi."

    Nhóm bạn đi theo hai tên đó đến gần đài phun nước thì thấy một người phụ nữ vẻ mặt lo lắng đang đứng đó.

    Thấy cô, Trần Quang Vinh chỉ tay rồi nói: "Mẹ em, là mẹ em."

    Nghe thấy tiếng, người phụ nữ ấy liền chạy tới. Lê Minh Kỳ thả cậu bé xuống.

    Người phụ nữ ôm con vào lòng, thở phào, ngẹn ngào mà vui vẻ nói: "May quá, may quá con không sao.. Làm mẹ tưởng mất con rồi."

    Trần Quang Vinh ôm mẹ mình, an ủi nói: "Con không sao rồi, con về rồi, mẹ đừng khóc nữa."

    Sau khi nghe hai người mặc áo đen kia kể lại sự việc, người phụ nữ ấy đừng lên, lịch sự cảm ơn, cười nói: "Cảm ơn các cháu đã đưa con cô về." Rồi lấy trong túi mình ra một vài đồng tiền: "Cô không biết lấy gì để tạ ơn, chỉ có chút tiền này, các cháu nhận đi cho cô đỡ ngại."

    Thấy thế, Vương Liên Nhật xua tay, cười nói: "Không cần đâu cô ạ, bọn cháu tiện đường nên giúp thôi."

    Người phụ nữ ấy cười nói: "Vậy cảm ơn bọn cháu rất nhiều."

    Trông người phụ nữ ấy dường như tầm từ ba mươi đến bốn mươi tuổi và dường như khá giàu có.

    Lúc này, người phụ nữ ấy nhìn Lê Minh Kỳ rồi nói: "Cháu là Kỳ đúng không?"

    Lê Minh Kỳ gật đầu: "Vâng ạ, mà trông cô hơi quen quen, cô là.."

    "A, nhớ ra rồi, cô là cô Huyền phải không ạ?"

    Người phụ nữ ấy đáp: "Đúng rồi, không ngờ lại gặp cháu ở đây."

    Lê Minh Kỳ cười nói: "Ha ha, cháu cũng vậy."

    Rồi cậu quay sang nói với nhóm bạn: "Đây là cô Vũ Thị Thu Huyền, là hàng xóm nhà tôi, lần trước có sang phụ cô ấy bê đồ vào nhà. Nghe nói chồng cô ấy đi xa nên cô ấy ở nhà nuôi con. Lúc đó mới gặp có mình cô, không ngờ giờ lại gặp được con cô."

    Vương Liên Nhật nghĩ thầm: Cô này gia đình chắc chắn giàu bởi khu mà Lê Minh Kỳ ở toàn là người giàu mà.

    Lê Minh Kỳ hỏi: "Vậy đây là.. con cô ạ? Giờ cháu mới được gặp."

    Vũ Thị Thu Huyền cười nói: "Ha ha, thằng bé này cả ngày ru rú trong nhà có đi chơi đâu đâu, học xong là về làm bài ngay."

    Lê Minh Kỳ nói: "Rất có tố chất học sinh xuất sắc."

    Bỗng tiếng điện của Vũ Thị Thu Huyền reo lên, cô nghe máy rồi nói: "Thôi, các cháu cứ chơi đi nhé, cô có việc phải về rồi."

    Lê Minh Kỳ nói: "Vâng ạ."

    "À mà cô ơi."

    Vũ Thị Thu Huyền nói: "Sao đấy cháu."

    Lê Minh Kỳ gãi gãi đầu, nói: "Khi nào rảnh cháu sang rủ em Vinh đi chơi được không cô, tại nhà cháu cũng có mỗi mình cháu nên hơi chán."

    Vũ Thị Thu Huyền cười nói: "Được chứ được chứ, rủ nó đi chơi càng tốt chứ nó ở mãi trong nhà cũng không có bạn. Được không Vinh?"

    Trần Quang Vinh đáp: "Được ạ." Rồi cậu nói tiếp: "Anh nói phải giữ lời đó. Lúc đấy đừng chê em phiền."

    Lê Minh Kỳ cười đáp: "Tất nhiên rồi."

    Vũ Thị Thu Huyền nói: "Vậy cô về nhé."

    Lê Minh Kỳ: "Vâng ạ, em với cô về cẩn thận."

    Sau khi hai mẹ con về, Vương Liên Nhật nói với Lê Minh Kỳ: "Có cậu em hàng xóm đáng yêu ghê ta."

    Lê Minh Kỳ cười nói: "Được rồi, không cần ghen tị đâu."

    Vương Liên Nhật: "Không thèm."

    Nguyễn Quỳnh Ngân hỏi chen vào: "Giờ đi chơi tiếp thôi nhỉ?"

    Bỗng tiếng hét vui vẻ từ khu tàu lượn siêu tốc phát ra, cô nói: "Hay chơi tàu lượn siêu tốc đi được không? Thử cảm giác mạnh tí."

    Lê Minh Kỳ từ chối ngay: "Thôi thôi, tôi không chơi đâu, sợ lắm."

    Vương Liên Nhật kéo cậu đi cùng mọi người, nói: "Càng sợ càng phải chơi. Thử xem có giống trên phim không."

    Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân ngồi ở đầu, tiếp đến là Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng, cuối cùng là Lê Minh Kỳ.

    Vương Liên Nhật thấy Nhất Hàn Hùng loay hoay không thắt được dây an toàn liền quay sang thắt cho cậu.

    Cậu quay về chỗ rồi thắt cho mình, hỏi: "Nhóc có sợ không?"

    Nhất Hàn Hùng giọng ấp ùng, nói: "Có.. Có hơi ạ. Nhưng em không sao, anh không cần lo."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật đưa tay ra, cười nói: "Sợ thì nắm tay anh nè."

    Định trêu Nhất Hàn Hùng tí ai ngờ cậu nắm thật.

    Bên trên Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân cũng đang trò chuyện vui vẻ.

    Lê Mình Kỳ mặt buồn bã, nói: "Hu hu, sao ai cũng có đôi có cặp mà mình mình cô đơn vậy nè. Nhật, bạn bè chơi với nhau hơn chục năm sao ông nỡ để tôi ngồi một mình chứ. Hu hu."

    Vương Liên Nhật nói: "Còn có em hàng xóm cậu bện cạnh mà."

    Nghe xong, Lê Minh Kỳ quay đầu sang thì thấy Trần Quang Vinh không biết lên từ bao giờ đang ngồi bên cạnh cậu.

    Lê Minh Kỳ hỏi: "Ể, em lên đây từ lúc nào vậy, mẹ em đâu?"

    Trần Quang Vinh đáp: "Mẹ có việc nên đi trước rồi, em đi chơi cùng các chú."

    Lê Minh Kỳ nhìn lên thì thấy có mấy người áo đen đang đứng đấy.

    Vương Liên Nhật cười nói: "Giờ không còn một mình nữa rồi nhé."

    Trần Quang Vinh bắt trước hành động của Vương Liên Nhật giơ tay ra, nói: "Anh muốn nắm không?"

    Lê Minh Kỳ ngại ngùng nói: "Câu đấy anh phải nói em mới đúng chứ, trẻ con chơi cái này thế nào cũng sợ."

    Trần Quang Vinh với vẻ mặt bình tĩnh, cười nói: "Vậy em sợ lắm, anh nắm tay em đi."

    Lê Minh Kỳ thấy vậy, nói: "Giả bộ cũng phải giống thật chút đi chứ."

    Trần Quang Vinh nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra đáng thương: "Anh.. em sợ.. em nắm tay anh được không?"

    Lê Minh Kỳ mặt đỏ lên, nói: "Thằng nhóc này!"

    Rồi cũng nắm lấy tay thằng bé: "Được rồi, anh nể mặt em là hàng xóm của anh đấy."

    Thấy một màn như vậy, Vương Liên Nhật không nhịn được cưới.

    Lúc này, nhân viên hô mọi người mau thắt dây an toàn, tàu sắp chạy.

    Đúng như tên gọi, tàu siêu tốc chạy nhanh lên một cái dốc cao rồi phi nhanh xuống khiến mọi người trên tàu cảm giác như đang rơi, hét lên đầy vui vẻ.

    Khi xuống tàu, Lê Minh Kỳ và Vương Liên Nhật mặt xanh, cảm thấy muốn ọe vô cùng.

    Nhất Hàn Hùng đỡ cậu ngồi xuống ghế gỗ rồi đưa nước cho cậu uống.

    Lê Minh Kỳ cũng ngồi ở ghế bên cạnh, dù chẳng khá gì Vương Liên Nhật nhưng cười nói: "Ha.. ha.. tưởng bạn mình đây không sợ."

    Trần Quang Vinh bên cạnh cũng đưa nước cho Lê Minh Kỳ: "Anh uống đi."

    Lê Minh Kỳ nhận lấy: "Cảm ơn em."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười trêu đùa: "Tưởng thế nào, hóa ra hai cậu cũng chỉ thế thôi."

    Lê Minh Kỳ nói: "Thế thôi là thế nào? Tôi hơi bị khỏe đó nhé." Rồi giọng cậu thấp dần: "Chỉ là lần này chưa chuẩn bị thôi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười cười.

    Lúc này đã xế chiều, Thanh Vân Linh nói: "Giờ đi lên vòng đu quay ngắm cảnh được không?"

    Vương Liên Nhật đồng ý: "Được, giờ lên đấy ngắm cảnh thì thực sự rất đẹp."

    Thế là nhóm bạn lại mua vé lên vòng đu quay chơi.

    Vẫn như cũ, Thanh Vân Linh cùng Nguyễn Quỳnh Ngân, Vương Liên Nhật cùng Nhất Hàn Hùng và Lê Minh Kỳ cùng Trần Quang Vinh.

    Vòng quay dần đi lên. Vương Liên Nhật nói: "Nhóc con, em biết gì không? Nghe nói khi lên đến đỉnh vòng đu quay rồi ước thì sẽ thành hiện thực đó."

    Nhất Hàn Hùng ngờ vực: "Thật ạ?"

    Vương Liên Nhật cười nói: "Đùa em thôi, nó cũng chỉ là lời đồn không chứng cứ mà."

    Nhất Hàn Hùng có vẻ hụt hẫng nói: "Ồ, vậy à."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhưng nếu là thật thì em sẽ ước gì?"

    Nhất Hàn Hùng tỏ vẻ bí mật: "Anh đoán xem."

    Vương Liên Nhật suy nghĩ một hồi cũng không ra. Bỗng Nhất Hàn Hùng hỏi cậu: "Vậy còn anh, anh sẽ ước gì?"

    Vương Liên Nhật hỏi lại: "Anh á?" Rồi cậu nói nửa chừng thì dựng lại: "Chắc là anh sẽ ước.."

    Được gặp lại người thân và bạn bè của mình chăng?

    Cậu cười nói: "Anh không ước gì cả."

    Nhất Hàn Hùng: "Ồ."

    Nói vậy thôi, nhưng lúc vòng đu quay lên đến đỉnh, cậu cũng nhắm mắt lại và ước.

    Rồi cậu cùng Nhất Hàn Hùng ngắm nhìn cảnh trời xế chiều thơ mộng. Mặt trời dần lặn xuống phía xa, ánh chiều tà chiếu qua cửa kính, in trên mặt hai người những ánh lấp lánh.

    Lúc này hình như Nhất Hàn Hùng có nói gì đó nhưng do đang đắm chìm trong cảnh đẹp nên cậu không để ý. Khi hỏi lại thì Nhất Hàn Hùng nói: "Em chỉ nói, mặt trời rất đẹp thôi."

    Sau khi xuống cũng đã tối, Trần Quang Vinh cũng phải đi về. Sau khi tiến cậu bé về, đám bạn lại quyết định chơi trò cảm giác mạnh hơn, đó chính là.. nhà ma!

    Vương Liên Nhật dẫn đầu đi trước. Tưởng nó cũng chỉ là hù trẻ con nhưng ai ngờ những nhân viên trong đấy rất yêu nghề, hóa trang y như thật.

    Đang đi, bỗng một con ma hiện ra, cậu giật mình quay đầu lại định chạy nhưng lại đập mặt vào Nhất Hàn Hùng phía sau. Nhất Hàn Hùng ôm cậu, một mặt bảo Vương Liên Nhật đựng sợ, một mặt đấy sát khí trừng con ma khiến nó sợ hãi mà chạy ngay đi.

    Vương Liên Nhật quay lại thì thấy con ma đã chạy mất, cậu ngơ ngác hỏi: "Ủa, đâu rồi?"

    Lê Minh Kỳ nói: "Bỗng nhiên nó chạy đi rồi."

    Trong đó, ba người Vương Liên Nhật, Nguyễn Quỳnh Ngân và Lê Minh Kỳ đều sợ, mấy lần hét toáng lên. Còn Nhất Hàn Hùng và Thanh Vân Linh vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, đôi khi còn làm mấy nhân viên tự ái vì không dọa được họ.

    Sau khi chơi xong hết một lượt, đám bạn quyết định sẽ đi ăn tối.

    Như tình tiết thì Nhất Hàn Hùng và Lê Minh Kỳ sẽ đi mua đồ ăn, ba người còn lại sẽ đi giữ chỗ ngồi để ngắm pháo hoa.

    Lúc này, Nguyễn Quỳnh Ngân đang chụp hình cảnh đêm tuyệt đẹp ở khu vui chơi. Còn Vương Liên Nhật và Thanh Vân Linh ngồi trên ghế gỗ ngắm trời.

    Vương Liên Nhật hỏi y như trong kịch bản và cũng được nghe cô kể chuyện buồn về gia đình của nữ chính đến nỗi cậu còn xót thương thay. Nhưng chỉ khác mỗi việc.. Thanh Vân Linh thay vì vẻ mặt buồn bã, xót xa nhưng cô lại tỏ ra rất bình thường khiến Vương Liên Nhật có hơi phân vân vì cảm xúc khác trong sách.

    Bỗng nhiên Thanh Vân Linh quay mặt sang, hỏi: "Cậu là người xuyên không à?"
     
    ThanhHằng170204Hạt đậu xanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2025
  7. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Nữ chính là hệ thống quản lí vị diện ư?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật nghe xong mới đầu có bất ngờ nhưng trong nháy mắt lại làm ra vẻ bình thường, cười trả lời: "Làm gì có. Có phải do dạo này cậu đọc nhiều truyện xuyên không quá không thế. Việc xuyên không là phi logic a."

    Nói là vậy nhưng trong tâm cậu đang gào thét vì bị phát hiện.

    Thanh Vân Linh nhìn cậu, nói: "Không cần giấu đâu, tôi cũng giống cậu mà."

    Vương Liên Nhật ngơ ngác hỏi: "Giống tôi?"

    Thanh Vân Linh nói: "Xin tự giới thiệu, tôi là hệ thống quản lí vị diện. Hân hạnh được hợp tác."

    Nghe xong, Vương Liên mắt chữ A mồm chữ O. Lắp bắp hỏi lại: "Hả.. hả.. cậu nói gì cơ? Hệ.. hệ thống quản lí ư?"

    Thanh Vân Linh vẫn ung dung trả lời: "Ừm."

    Vương Liên Nhật nửa tin nửa ngờ hỏi tiếp: "Liệu đây có phải trò đùa không?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Không." Rồi cô giải thích: "Đây là một thế giới mới tạo ra, tôi được giao nhiệm vụ vào kiểm tra thử xem có bug nào không thì bỗng nhận được thông báo có người xuyên vào. Vì vẫn chưa xem xét xong, sợ cưỡng chế thoát vị diện sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của cậu nên tôi đành chơi thử coi như trải nghiệm." Song cô cũng biến ra một bảng hệ thống trước mặt rồi chỉnh cái gì đó.

    Vương Liên Nhật thấy vậy, hơi bất ngờ, nói: "Vậy cậu quả thực là quản lí hệ thống rồi. Nhưng sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Kể ra thì dài lắm, nhưng chắc cậu cũng biết luật không được tiết thân phận thật của mình nhỉ?"

    Vương Liên Nhật vẻ mặt ngơ ngác.

    Thấy vậy, cô hỏi: "Nhìn cậu như vậy chắc chưa được hệ thống nhắc nhở rồi."

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm. Dường như nó bảo trì suốt."

    Thanh Vân Linh nói: "Có thể là nó cũng sắp đến giới hạn. Chắc là khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ thì cậu sẽ có hệ thống mới đấy."

    Vương Liên Nhật "Ồ" môt tiếng rồi hỏi: "Mà vừa nãy cậu bảo luật gì cơ?"

    Thanh Vân Linh nói: "Đó là nếu cậu để lộ thân phận của mình là người xuyên không thì cậu sẽ chết."

    Vương Liên Nhật vẻ mặt lo lắng: "Vậy tôi có sao không?"

    Thanh Vân Linh nói: "Giờ thì không sao rồi, tôi đã bổ sung thêm cho cái luật đó ổn hơn. Đó là Nếu tiết lộ với người điều hành hệ thống hay cũng có thân phận giống mình thì không tình."

    Vương Liên Nhật thở pháo, nói: "May quá."

    Thanh Vân Linh bỗng nói: "Em họ cậu cũng tinh vi lắm đấy."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật hỏi: "Hửm?"

    Bỗng một cảm giác ám áp chạm vào má cậu, cậu quay lại thì thấy Nhất Hàn Hùng đứng đó không biết từ lúc nào.

    Vương Liên Nhật bất ngờ lẫn lo lắng hỏi: "Nhóc.. nhóc đứng đây từ lúc nào vậy? Nhóc nghe thấy hết rồi ư?"

    Thanh Vân Linh nói: "Không sao đâu, cậu ấy biết thân phận của chúng ta từ lâu rồi."

    Nhất Hàn Hùng cũng nói: "Anh không cần lo, em biết luật của bọn anh nên sẽ không vạch trần đâu."

    Vương Liên Nhật ấp úng: "Hai người.."

    Thanh Vân Linh cắt ngang nói: "Tôi biết cậu định hỏi gì. Chuyện cũng lâu rồi, lúc đó em cậu có đến tìm tôi rồi nói là cậu ấy đã biết hết mọi việc. Lúc đó tôi cũng bất ngờ không hiểu sao cậu ấy lại biết được. Nhưng nói chuyện một hồi tôi quyết định hợp tác với cậu ấy. Tôi đã chuyển thân phận nữ chính sang phía Hùng để cậu ấy giúp tôi hoàn thành nốt tình tiết còn lại."

    Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến Vương Liên Nhật quay cuồng đầu óc.

    Cậu vừa load vừa hỏi: "Vậy đó là lí do mà những việc xảy ra không đúng như trong tình tiết mà hệ thống vẫn đề nhiệm vụ đã hoàn thành ư?"

    Thanh Vân Linh gật đầu: "Ừm."

    Vương Liên Nhật hỏi tiếp: "Vậy sao hai người không nói cho tôi sớm hơn?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Em cũng định nói nhưng bị chị ấy ngăn lại vì sợ anh chưa biết luật rồi lỡ tiết lộ thân phận thật thì không cứu được, nên phải chờ đến khi sửa luật xong thì nói cho anh sau."

    Vương Liên Nhật coi như thắc mắc đã có lời giải, nói: "Ồ."

    Bỗng Nhất Hàn Hùng tỏ ra vẻ mặt đáng thương nhìn cậu, nói: "Anh sẽ không giận chứ?"

    Vương Liên Nhật cười, xoa đầu cậu, nói: "Cái này có gì đâu mà giận."

    Rồi cậu bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Mà nhóc ở đây thì Kỳ đâu rồi?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Anh ấy hình như quên mua cái gì đó rồi quay lại đi mua, bảo em với mọi người cứ ăn trước."

    Vương Liên Nhật gật đầu rồi cậu nhìn túi hộp đồ ăn, hỏi: "Nhóc mua gì mà thơm thế?"

    Nhất Hàn Hùng đưa cho cậu một hộp, nói: "Cơm rang thập cẩm."

    Vương Liên Nhật khen: "Ngon nha, ngon nha."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh ăn đi cho ấm, để lúc nữa nguội là ăn không tốt cho dạ dày đâu."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Vậy anh ăn trước đây, mọi người ăn ngon miệng."

    Nhất Hàn Hùng cũng đưa cho Thanh Vân Linh hai hộp cơm.

    Thanh Vân Linh nhận lấy, đứng dậy, nói: "Tôi đi ra đưa cơm rồi ăn cũng Ngân đây. Hai người cứ nói chuyện đi nhé."

    Trên ghế chỉ còn lại hai người, Vương Liên Nhật đang ăn thì thấy Nhất Hàn Hùng cứ nhìn mình, cậu hỏi: "Nhóc không ăn à?"

    Nhất Hàn Húng nói: "Em ăn sau. À mà.." Cậu dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

    Thấy vậy, Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc có chuyện gì à?"

    Nhất Hàn Hùng im lặng một hồi rồi hỏi: "Nếu anh hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ như thế nào? À không, đúng hơn là anh sẽ rời đi ư?"

    Vương Liên Nhật thấy mặt Nhất Hàn Hùng như có phần buồn cũng có phần lo lắng chờ câu trả lời của cậu.

    Cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào, ngập ngừng nói: "Anh.."

    Chưa nói hết thì bỗng có tiếng Lê Minh Kỳ đang chạy tới gọi cậu.

    Nhân cơ hội này Vương Liên Nhật chuyển chủ đề nói: "Chuyện đó thì nói sau nhé, giờ anh ra xem anh Kỳ gọi gì đã."

    Vương Liên Nhật đi tới thì Lê Minh Kỳ liền khoe cho cậu chiếc máy ảnh cậu mới mua, hỏi: "Thế nào, đẹp không?"

    Vương Liên Nhật cầm lấy xem rồi nói: "Được đó. Tôi chụp thử một tấm được không?"

    Lê Minh Kỳ cười nói: "Cứ tự nhiên đi."

    Vương Liên Nhật đưa máy ảnh lên xem nên chụp thử cái gì. Cậu lia cam đến gần khuôn mặt của Nhất Hàn Hùng rồi chụp một cái.

    Ừm, vẫn là chụp em trai mình đi.

    Chiếc máy đã in ảnh ra, cậu cầm phẩy phẩy vài cái cho rõ hình rồi xem.

    Vương Liên Nhật thầm khen đúng là Nhất Hàn Hùng đẹp thật nhưng nhìn kĩ lại thì dường như.. khuôn mặt Nhất Hàn Hùng lúc này dường như đầy nỗi buồn.

    Vương Liên Nhật ngẩng đầu lên nhìn ra phía Nhất Hàn Hùng. Nhất Hàn Hùng đang một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn dòng người đi qua. Trong thoáng chốc Vương Liên Nhật liền cảm thấy đồng cảm với cậu.

    Cảm giác như Hùng rất cô đơn.

    Lê Minh Kỳ ngó sang hỏi: "Ông mới chụp gì đó? Cho tôi xem với."

    Vương Liên Nhật cất tấm ảnh vào túi, nói: "Không có gì. Máy ảnh rất tốt a."

    Lê Minh Kỳ nhận lấy máy ảnh: "Đương nhiên rồi, tôi chọn mà lị."

    Vương Liên Nhật đi đến chỗ Nhất Hàn Hùng.

    Từ đằng sau khoác lấy vai cậu, hỏi: "Nhóc đang nghĩ gì đấy?"

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu, nói: "Mấy chuyện linh tinh thôi ạ."

    Nguyễn Quỳnh Ngân từ xa với ba người lại, nói: "Sắp bắn pháo hoa rồi này!"

    Vương Liên Nhật cũng ra hiệu sẽ ngồi ở ghế gỗ xem.

    Cậu quay sang nhìn Nhất Hàn Hùng một lúc rồi hỏi: "Làm sao nhóc biết được bọn anh là người xuyên không thế?"

    Nhất Hàn Hùng tỏ vẻ bí mật đáp: "Lúc về sẽ nói với anh. Nhưng anh đừng giận nhé, cái này cũng không phải em cố ý."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Được." Rồi cậu ngập ngừng nói: "À mà.. việc nhóc đóng giả làm nữ chính ý, liệu có.."

    Nghe vậy, Nhất Hàn Hùng trả lời luôn: "Em không sao đâu mà ngược lại còn thấy khá vui vì giúp được anh." Trong lòng cậu cũng bổ sung: "Cũng như được yêu đương với anh một lần, dù nó chỉ là giả."

    Vương Liên Nhật vui vẻ cười nói: "Đúng là em trai tốt của anh! Yên tâm, anh đây sẽ đối đãi nhóc thật tốt."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Bình thường anh cũng đã tốt lắm rồi."

    Pháo hoa lúc này cũng bắt đầu bắn. Những tia sáng đầy màu sắc tỏa ra trên bầu trời đềm đầy sao.

    "Tạch" - Tiếng máy ảnh.

    Lê Minh Kỳ tiến lại, giơ ảnh đến trước mặt Vương Liên Nhật, nói: "Ta đa, thấy thế nào?"

    Bức ảnh là hình của cậu và Nhất Hàn Hùng đang ngồi trên ghế cười nói, ánh sáng nhiều màu từ pháo hoa chiếu lên mặt hai người khiến khuôn một phần mặt Nhất Hàn Hùng và Vương Liên Nhật đầy ánh sáng màu.

    Vương Liên Nhật thầm khen: "Cũng đẹp đấy."

    Cậu nói với Lê Minh Kỳ: "Được nha, ông biết canh cả góc và thời gian chụp cơ à?"

    Lê Minh Kỳ nói: "Tất nhiên, tôi lúc trước cũng học chụp ảnh đó, tay nghề cũng không thấp đâu."

    Vương Liên Nhật đưa ảnh cho Nhất Hàn Hùng cầm, nói: "Em giữ hộ anh nhé, khi nào sẽ đi cắt khung cùng tấm ảnh chụp lúc Tết luôn."

    Nhất Hàn Hùng nhẹ nhàng cười, gật đầu.

    Sau khi chương trình bắn pháo hoa kết thúc, mọi người cũng bắt đầu ra về. Vương Liên Nhật đi sau cùng cùng Thanh Vân Linh để bàn về tình tiết truyện.

    Cậu lúc này bỗng nhớ tới câu hỏi lúc trước của Nhất Hàn Hùng hỏi cậu hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ rời đi sao. Vương Liên Nhật hỏi cô: "Linh này, nếu chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ như thế nào?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Chúng ta sẽ tự thoát khỏi thế giới."

    Vương Liên Nhật hỏi tiếp: "Nhưng những người trong thế giới này sẽ như thế nào? Giả sử nếu ta bỗng nhiên biến mất thì không phải sẽ rất kì lạ ư?"

    Thanh Vân Linh nói: "Cậu không cần lo. Sau khi chúng ta rời đi thì hệ thống sẽ tiến hành xóa bỏ tất cả những gì liên quan đến ta trong thế giới đó, kể cả kí ức."

    Vương Liên Nhật nói "Ồ" một tiếng.

    Như vậy sẽ không sợ mọi người và nhóc con lo lắng rồi buồn nữa rồi.

    Thanh Vân Linh nhìn cậu đang đăm chiêu suy nghĩ, cô nói: "Nhưng cũng có trường hợp kí chủ sẽ từ bỏ hệ thống và thế giới thực để sống hết phần đời còn lại trong thế giới nhỏ này."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật thắc mắc: "Tại sao vậy?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Nhiều lí do lắm. Có thể là do họ thích nơi này hơn nhưng cũng có thể họ đã rung động với đối tượng nào đó trong đây chăng?" Rồi cô quay sang hỏi cậu: "Còn cậu thì sao? Cậu vẫn tiếp tục chứ?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm."

    Rồi cậu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, thầm nghĩ: "Tôi vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm."

    Nhất Hàn Hùng đang đi phía trên bỗng dừng lại, nói: "Anh, em đi lấy xe, anh đứng đây chờ em nhé."

    Vương Liên Nhật cười đáp: "Ừm. Em đi đi."

    Thanh Vân Linh dựa vào tường nói: "Lúc cậu hỏi tôi khi rời đi sẽ như thế nào, tôi cứ nghĩ cậu định ở lại đây cơ."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Sao có thể chứ, tôi chỉ thắc mắc thôi. Yên tâm đi, dù thế nào tôi vẫn sẽ tiếp tục."

    Thanh Vân Linh nói: "Nhớ lời cậu nói đấy."

    Lúc về nhà, Vương Liên Nhật lúc này đã tắm xong đang ngồi trên giường chờ em trai tắm.

    Khi Nhất Hàn Hùng bước ra, cậu hỏi: "Nhóc nói sẽ nói cho anh biết lí do nhóc phát hiện bọn anh là người xuyên không khi về nhà. Giờ nhóc nói đi, anh tò mò muốn chết rồi đây."

    Đúng vậy, Hùng có thể phát hiện bọn mình là người xuyên không thì chắc chắn mình đã để lộ ra cái gì đó rồi.

    Nhưng cậu nghĩ mãi cũng không thấy sai sót chỗ nào, chỉ đành chờ lời giải thích từ Nhất Hàn Hùng.

    Nghe vậy, Nhất Hàn Hùng bước lại ba lô rồi lấy từ đó ra một quyển sách trông.. rất quen mắt.

    Cậu đưa cho Vương Liên Nhật, Vương Liên Nhật cầm lấy nó, nói: "Đây là.."

    Rồi cậu sốc nặng khi thấy đây chả phải là cuốn sách tình tiết đầu tiên mà hệ thống đưa ư.

    Vương Liên Nhật khuôn mặt đầy dấu hỏi, hỏi Nhất Hàn Hùng: "Sao.. sao nhóc có quyển sách này?"

    Nhất Hàn Hùng vừa lau tóc vừa thành thật trả lời: "Lúc lần đầu lên phòng anh, em thấy nó vất lăn lóc trên giường liền lấy coi thử. Lúc đấy em thấy có nhân vậy giống tên em và anh còn có cả bác gái và mẹ em nữa nên càng tò mò hơn mà muốn đọc tiếp."

    "Nhưng lúc anh tắm xong rồi cầm quyển sách đó nèm thẳng vào ngăn tủ thì không hiểu sao nó lại rơi thẳng vào ba lô của em. Lúc em về nhà thấy nó trong ba lô cũng thắc mắc, nhớ đến câu chuyện trong quyển sách đó em đã nghĩ đọc xong sẽ mang trả anh sau. Lúc đấy em đoán nó chỉ là sự trùng hợp thôi nhưng càng ngày những gì trong truyện đều diễn ra theo đúng y như ngoài đời em đã bắt đầu nghi ngờ rồi từ đấy suy đoán ra."

    Vương Liên Nhật nghe một tràng mà thầm trách bản thân: "Hóa ra mọi chuyện là do mình, thể nào lúc đấy quyển sách đấy biến mất một cách kì lạ, hóa ra là được Nhất Hàn Hùng mang về rồi."

    Bỗng nhiên Nhất Hàn Hùng sát lại gần cậu, hỏi: "Anh đang nghĩ gì đấy?"

    Vương Liên Nhật xua xua tay, đáp: "Linh tinh thôi, linh tinh thôi."

    Lúc này cũng đã hơn mười giờ đêm, cậu thấy Nhất Hàn Hùng ngồi vào bàn làm gì đó, cậu đi lại bên cạnh, hỏi: "Nhóc làm gì đấy? Không đi ngủ à?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Em làm nốt mấy bài này đã."

    Vương Liên Nhật nghe vậy, khen: "Được nghỉ hè rồi mà vẫn làm bài à? Nhóc chăm thậy đấy."

    Rồi cậu nói tiếp: "Đúng rồi, vì khi lên Đại học nhóc sẽ không ở cạnh để làm nhiệm vụ được nên chị Linh sẽ thay em thực hiện cho đến khi em lên Đại học thì chúng ta cùng làm. Dù sao đoạn tỏ tình cũng là vào mùa hè lúc ra trường mà."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."

    Lúc này, Vương Liên Nhật có đi lên gường lấy cái chăn xuống rồi khoác cho mình và Nhất Hàn Hùng.

    Thấy vậy, Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh chưa ngủ ạ?"

    Vương Liên Nhật mở máy tính lên, nói: "Anh đang cày một bộ phim, còn mấy tập nữa là hết rồi, trong lúc chờ nhóc làm bài thì anh sẽ cày nốt luôn."

    Rồi cậu lấy tai nghe ra đeo vào để tránh làm phiến đến Nhất Hàn Hùng học bài.

    Thời gian trôi qua khá lâu, Nhất Hàn Hùng vẫn đang làm bài thì bỗng Vương Liên Nhật gục đầu lên vai câu. Cậu quay sang thì thấy Vương Liên Nhật đã ngủ từ khi nào.

    Nhất Hàn Hùng nhìn đồng hồ trước mặt thấy cũng đã gần nửa đêm. Đành gác lại bài tập, cậu thở ra một tiếng nhìn Vương Liên Nhật đang ngủ say.

    Cậu tắt máy tình, gấp sách lại, tắt đèn rồi nhẹ nhàng bế Vương Liên Nhật lên giường ngủ. Nhất Hàn Hùng hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi rúc vào lòng cậu, thầm nói: "Chúc anh ngủ ngon."
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  8. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Nữ chính thích nữ phụ ư?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần sau, đã có bảng thi lên Đại học. Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng cùng cha mẹ nóng lòng xem kết quả. Những cái tên lần lượt lướt qua. Một dòng chữ cuối cùng cũng đã hiện lên.

    "Số báo danh: 209. Vương Liên Nhật"

    Cậu vui mừng khôn xiết, cảm giác như được quay lại lúc đó vậy, khi lần đầu tiên thi vào được ngôi trường mình mong muốn.

    Nhất Hàn Hùng ngồi bên cạnh thấy vậy liền chúc mừng cậu. Ba mẹ cậu cũng biết con mình đã đỗ nên cũng chúc mừng.

    Nhất Tạ Nhàn bỗng nói: "À mà con vẫn chưa nói cho bố mẹ biết con thi vào trường nào đâu đấy."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Con thi vào trường Sân Khấu – Điện Ảnh ạ, con vào ngành diễn viên."

    Nghe vậy, Vương Minh vẻ mặt có hơi lo, nói: "Ngành đấy nhiều rủi ro lắm đấy, con đã chắc chắn rồi ư?"

    Vương Liên Nhật khẳng định: "Con chắc rồi ạ!"

    Nhất Tạ Nhàn vỗ vai cậu, song nói với Vương Minh: "Anh lo làm gì chứ? Nếu đó là ước mơ của con nó thì phận làm cha mẹ chúng ta cũng nên chấp thuận chứ đúng không? Dù sao Nhật cũng đã thi được vào rồi."

    Vương Minh đành thở dài, nói: "Ừm. Anh cũng chỉ lo cho nó không chịu được áp lực và cực khổ của giới giải trí thôi."

    Nhất Tạ Nhàn cười nói: "Không có gì phải lo cả." Rồi cô quay sang nói vói Vương Liên Nhật: "Con yên tâm đi, dù có như thế nào thì vẫn có bố mẹ đứng đằng sau bảo vệ và giúp đỡ hết mình. Hãy cứ thỏa thích làm những điều mình muốn và thực hiện ước mơ của mình đi nhé!"

    Vương Liên Nhật nghe vậy liền cảm động mà rưng rưng, cậu thầm nghĩ: "Có bố mẹ đúng là một cảm giác tuyệt với mà."

    Thấy thế, Nhất Hàn Hùng giơ tay lên, lau đi những giọt nước đang đọng lại trên mi của cậu, cười nhẹ nói: "Em cũng sẽ giúp đỡ anh hết mình."

    Vương Liên Nhật cười rạng rỡ đáp: "Ừm!"

    Cứ như vậy, Vương Liên Nhật sau khi biểu diễn một đoạn trong bộ phim "Đất Mẹ" đã được tuyển vào học chính thức.

    Vì cậu và ba người bạn đều chọn cùng một nghề là diễn viên nên mọi người học cùng nhau. Lê Minh Kỳ được bố mẹ mua một căn nhà gần trường nên cho các bạn mình ở cùng. Vương Liên Nhật và Lê Minh Kỳ ở chung một phòng còn Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân ở một phòng. Vậy là việc nhà cửa đã không còn lo.

    Bốn người tìm được một công việc làm thêm tại một quán cà phê để kiếm tiền cho sinh hoạt bình thường cũng như để thực hiện tiếp tình tiết nữ chính xinh đẹp, nhút nhát bị khách làm phiền trong quán cà phê và được nam chính giúp.

    Sau khi Vương Liên Nhật diễn xong thì cậu bắt đầu tập diễn xuất trước cho quen trước khi vào năm học. Đúng lúc đó, cậu nhận được cuộc gọi video từ Nhất Hàn Hùng. Từ khi lên Đại học, hễ khi nào có thời gian là Nhất Hàn Hùng lại gọi cho cậu.

    Nhấn nghe máy, Vương Liên Nhật nói: "Chào nhóc nha, nhà ăn cơm chưa?"

    Nhất Hàn Hùng đang ngồi ở bàn học, cậu để điện thoại dựa vào tường rồi trả lời: "Nhà ăn rồi ạ. Còn anh?"

    Vương Liên Nhật ngồi xuống giường, nói: "Anh ăn rồi."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh vẫn đang diễn tập à?"

    Vương Liên Nhật cười đáp: "Ừm, anh diễn một mình trước, tí nữa ba anh chị kia sẽ diễn cùng."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Vậy anh diễn đi, em tắt mic để không làm phiền anh."

    Vương Liên Nhật nói: "Không cần thế đâu, đoạn của anh cũng ngắn, luyện tập một lúc là xong ý mà. Hôm nay ở trường có gì vui không?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Có ạ, hôm nay có con rắn độc núp ở phần để chổi lớp em."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Ồ, có ai bị cắn không?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Không ạ, em bắt nó rồi mang cho phòng sinh học rồi."

    Vương Liên Nhật bất ngờ, hỏi: "Nhóc bắt nó bằng tay không à?"

    Nhất Hàn Hùng bình thản đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật có mặt lo lắng hỏi: "Vậy nhóc có bị nó cắn không?"

    Nhất Hàn Hùng nhìn vào camera, đáp: "Không ạ, em đến gần thì thấy nó nắm im nên bắt ạ."

    Vương Liên Nhật nói: "Nằm im á? Thế là nó chết rồi à?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Nó vẫn sống, nhưng không biết tại sao nó lại nằm im nữa."

    Vương Liên Nhật cười trêu đùa, nói: "Có khi nó bị khí thế của em làm cho sợ hãi đấy."

    Nhất Hàn Hùng cũng hùa theo, cười nhẹ nói: "Chắc vậy rồi ạ."

    Lúc này bỗng Lê Minh Kỳ đẩy cửa bước vào, thấy Vương Liên Nhật đang nói chuyện thì hỏi: "Ông đang nói chuyện với Hùng à?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm."

    Lê Minh Kỳ ngó vào camera, nói: "Chào em nha."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu tỏ vẻ chào lại.

    Lê Minh Kỳ hỏi: "Sắp đến ngày Quốc khánh rồi đấy, đã có sự định đi đâu chơi chưa?"

    Nhất Hàn Hùng lắc đầu.

    Thấy thế, Vương Liên Nhật nói: "Hay lên đây chơi với bọn anh đi. Bọn anh vẫn còn một phòng thừa cho khách nè."

    Lê Minh Kỳ cũng đồng ý: "Ừm, nghe anh em nói em ở đấy không có bạn, vậy lên đây chơi cho giải tỏa đầu óc chứ học mãi cùng chán."

    Nghe vậy, Nhất Hàn Hùng nói: "Vậy làm phiền anh chị rồi."

    Vương Liên Nhật cười: "Có gì đâu mà phiền. Vậy chốt như vậy nhé, có cần anh đón không?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không cần đâu ạ, em bắt xe lên được."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Vậy có ổn không? Hay anh đón em ở trạm xe nhé."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vậy cũng được ạ."

    Dưới nhà, tiếng Nguyễn Quỳnh Ngân nói vọng lên: "Nhật, Kỳ, xuống diễn tập cho nhanh rồi đi ngủ nào."

    Lê Minh Kỳ nói: "Rồi, chờ tí."

    Hai người đi xuống. Nguyễn Quỳnh Ngân thấy Vương Liên Nhật đang gọi cho Nhất Hàn Hùng thì cười hỏi: "Hôm nay em cũng đến làm khán giả à?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng, làm phiền anh chị rồi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Có gì đâu mà phiền, có người làm khán giả cho là tốt rồi."

    Mọi người diễn tập đến 11 giờ 30 thì xong.

    Vương Liên Nhật nằm trên giường, hỏi: "Nhóc vẫn chưa xong à?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Vâng, còn vài bài nữa là xong."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Ha ha, vài bài của nhóc chắc có thể quấn quanh nhà mấy vòng ấy."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Không đến thế đâu ạ." Rồi cậu hỏi: "Anh chưa ngủ à?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm, anh vẫn chưa. Mà nhóc cứ làm bài đi, anh tắt mic cho dễ tập trung."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh cứ nói chuyện đi, em vẫn làm được."

    Vương Liên Nhật cười nhìn cậu qua màn hình rồi lại quay sang nhìn trời qua cửa sổ. Lê Minh Kỳ lúc này cũng đã ngủ từ khi nào.

    Vương Liên Nhật thầm nghĩ: Đêm nay là một đêm trăng tròn và sáng. Lại mất ngủ rồi.

    Hay là ra ngoài ngắm trăng, hít thở không khí rồi vào ngủ nhỉ?

    Ừm, cứ vậy đi.

    Vương Liên Nhật bước xuống giường, cậu mở cửa phòng định đi ra ban công thì thấy một bóng người đang đừng ở đấy.

    Thanh Vân Linh đang chống tay vào ban công rồi tựa cằm lên bỗng thấy Vương Liên Nhật đi đến bên cạnh.

    Cô hỏi: "Cậu chưa ngủ à?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm, không ngủ được."

    Không gian lại chìm vào im lặng chỉ có tiếng xe đi bên dưới.

    Vương Liên Nhật bỗng hỏi: "Sao cậu không làm nữ chính mà lại chuyển thân phận cho Hùng thế?"

    Đúng vậy, câu hỏi này cậu đã thắc mắc từ khi nghe Thanh Vân Linh và Nhất Hàn Hùng giải thích.

    Thanh Vân Linh đáp: "Vì tôi thích Ngân."

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm."

    * * *

    Khoan đã! Hình như có gì đó sai sai.

    Cậu hỏi lại cho chắc với khuôn mặt đầy bất ngờ như không tin được: "Cái gì? Cậu thích nữ phụ à?"

    Thanh Vân Linh vẫn thản nhiên đáp: "Ừm."

    Vương Liên Nhật sốc, nói: "Vậy vì để không cho Ngân hiểu lầm nên cậu mới làm thế?"

    Thanh Vân Linh nói: "Ừm." Rồi cô hỏi: "Tôi tưởng cậu biết rồi chứ?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Xin lỗi, tôi quá chậm hiểu nên không biết."

    Thanh Vân Linh nói với vẻ mật mờ: "Ừm, cậu cứ từ từ thích ứng đi, cậu cũng sắp nhận được tin còn bất ngờ hơn nữa đấy."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Hửm? Còn có cái bất ngờ hơn việc nữ chính thích nữ phụ á?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Ừm."

    "Mà, tôi hỏi cậu cái này nhé."

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm, cứ tự nhiên."

    Thanh Vân Linh hói: "Cậu.. có thích con trai không?"

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật hóa đá. Một lúc sau cậu mới định thần lại, hỏi: "Sao cậu hỏi thế?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Tò mò nên hỏi thôi, có khi cũng thích Nhất Hàn Hùng thích cậu thì sao? Thấy nhóc đó dính cậu hoài mà."

    Vương Liên Nhật nói: "Không có đâu nhé, bọn tôi là anh em đó."

    Thanh Vân Linh nói: "Nhưng lỡ là thật thì sao? Lúc đó.. cậu định trả lời như thế nào?"

    Vương Liên Nhật im lặng.

    Nhóc con đó thích mình sao?

    Lúc đó nếu mình từ chối thì chắc chắn sẽ làm tổn thương tới nhóc ấy, lúc đó cũng sẽ khiến quan hệ của bọn mình ngại ngùng hơn, không được như trước nữa.

    Nhưng nếu đồng ý thì.. lúc mình rời đi, nhóc đó sẽ..

    A a a a a!

    Sao mình lại nghiêm túc suy nghĩ đến việc không thể nào diễn ra chứ?

    Được rồi, bình tĩnh lại nào.

    Vương Liên Nhật nói: "Tôi không biết."

    Thanh Vân Linh nhìn cậu rồi lại quay đi.

    Lúc này, Nhất Hàn Hùng lên tiếng: "Anh, anh đang làm gì đấy?"

    Vương Liên Nhật giật mình, quên mất vẫn đang gọi cho Nhất Hàn Hùng.

    Cậu lấy điện thoại ra, cười gượng nói: "Ha ha, anh đang hít thở không khí cho dễ ngủ."

    Thấy vậy, Thanh Vân Linh nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi ngủ đây."

    Vương Liên Nhật nói: "Ò."

    Thấy Nhất Hàn Hùng cất sách vở, cậu hỏi: "Nhóc học xong rồi à?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật nói: "Vậy nhóc ngủ sớm đi để mai còn đi học. Anh cũng chuẩn bị đi ngủ đây để mai đi làm thêm."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."

    Cậu im lặng một lúc rồi gọi: "Anh."

    Vương Liên Nhật trả lời: "Hửm? Sao thế?"

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Câu hỏi lúc đấy của chị ấy, nếu em thích anh thì.. anh có đồng ý không?"

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật hỏi: "Em nghe thấy hết rồi à?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật im lặng không nói gì.

    Dù không biết tại sao Hùng lại hỏi vậy.

    Nhưng mà.. không hiểu sao cơ thể mình lạ quá.

    Vừa muốn trả lời lại vừa không muốn.

    Nhất Hàn Hùng quan sát khuôn mặt khó xử của cậu rồi nói: "Em đùa thôi, anh không cần băn khoăn đâu ạ."

    Vương Liên Nhật tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, cậu nói: "Ồ, ừm."

    Vương Liên Nhật đi vào giường rồi nằm xuống. Cậu thấy Nhất Hàn Hùng lôi một quyển sách dưới gối ra thì hỏi: "Em đọc sách à?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng, em đọc một lúc rồi đi ngủ sau."

    Vương Liên Nhật để điện thoại tựa vào gối ôm đối diện rồi ngáp ngủ nói: "Oáp. Muộn lắm rồi đó, đi ngủ đi, có gì mai đọc sau."

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu nói: "Nếu anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi ạ."

    Vương Liên Nhật lim dim mắt: "Không sao, anh vẫn thức được."

    Cậu lúc này đang suy nghĩ về tình tiết chuyện, cũng đã qua hơn nửa cốt truyện rồi. Không biết sao nữ chính lại thích nữ phụ, có khi nào là tình tiết ẩn không? Có khi nào là thực ra nữ chính đã thích nữ phụ từ trước nhưng nam chính xuất hiện chen chân vào hai người họ nên vừa khiến họ không thể làm bạn được nữa, lại vừa nắm được tình yêu nữ chính?

    Trời, mình lại đang nghĩ cái tình tiết cẩu huyết gì thế nào. Có phải dạo này xem nhiều phim của Ngân quá nên suy đoán lung tung không?

    Vương Liên Nhật thở dài.

    Thôi kệ, sao cũng được, miễn hoàn thành nhiệm vụ.

    Nghe nói tiếp theo tình tiết sẽ bắt đầu vào ngày Quốc khánh, lúc đó nam chính và nữ chính đi chơi không may gặp một cơn mưa to mãi không tạnh nên đành chạy bộ về. Dù chỉ còn một đoạn ngắn là về tới nhà và dù nam chính đã lấy áo mình che cho nữ chính nhưng nữ chính vẫn bị sốt. Nam chính lúc này đã ở lại bên cạnh chăm sóc nữ chính cả đêm, vì vậy mà tình cảm của hai người lại được tăng lên.

    Ừm.. coi như ổn đi. Mai đi mua sẵn thuốc hạ sốt mới được..

    Mãi suy nghĩ quá mà Vương Liên Nhật không biết đã chìm vào giấc ngủ lúc nào.

    Nhất Hàn Hùng thấy vậy cũng cất sách đi để đi ngủ.

    Cậu nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Vương Liên Nhật rồi nhẹ nhàng hôn lên qua màn hình điện thoại.

    "Chúc anh ngủ ngon."

    Đến ngày Quốc khánh.

    Vương Liên Nhật lúc này đang đứng ở gốc cây gần trạm xe đón em trai. Xe tới, Nhất Hàn Hùng cùng đoàn người từ xe bước xuống.

    Thấy cậu, Vương Liên Nhật giơ tay lên ra hiệu cho cậu là mình đang ở đây, nói: "Nhóc con, anh ở đây."

    Nhất Hàn Hùng đi qua dòng người, một mạch đến chỗ cậu rồi bất ngờ ôm lấy cậu, nói: "Em nhớ anh lắm."

    Vương Liên Nhật vỗ vỗ lưng Nhất Hàn Hùng, cười nói: "Gì chứ? Anh mới đi còn chưa được một tháng đâu đấy."

    Vì để làm quen với không khí trên đây và để tìm sẵn việc làm nên nhóm bạn đã lên trước ngày đi học một tháng.

    Nhất Hàn Hùng lấy trong túi mình mang theo ra một cây sen, nói: "Khi anh đi, em có về thăm bà một chuyền rồi tiện lấy một bông sen và một đài sen nhỏ về. Bà bảo cứ cắm nó trong nước là nó sẽ sống. Em nhớ anh thích sen nên mang cây đã trồng lên cho anh."

    Vương Liên Nhật nhận lấy, vui vẻ nói: "Ui, cảm ơn nhóc nha. Lâu rồi mới được ngửi thấy mùi hương này. Lúc về anh phải cắm nó trong phòng ngủ mới được!"

    Rồi cậu nói tiếp: "Được rồi, giờ ta đi thôi."

    Ánh nắng vàng chiếu lên hai người. Nhất Hàn Hùng nắm lấy tay Vương Liên Nhật rồi vui vẻ cùng cậu đi về.
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng ba 2025
  9. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Tỏ tình (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Liên Nhật dẫn theo Nhất Hàn Hùng bước vào nhà, nói: "Tôi về rồi nè."

    Lê Minh Kỳ ra đón: "Rõ là đi từ sớm mà sao gần trưa mới về?"

    Vương Liên Nhật cười trừ nói: "Ha ha, bọn tôi đi dạo tí ý mà, tiện giới thiệu chỗ làm của bọn mình cho Hùng luôn."

    Nhất Hàn Hùng chào: "Chào anh."

    Lê Minh Kỳ cười chào lại: "Ừm, chào em nha."

    Nguyễn Quỳnh Ngân ló đầu ra khỏi bếp, gọi: "Đừng nói chuyện nữa, vào giúp tôi chiên tôm đi này."

    Lê Minh Kỳ nói: "Chờ tí." Rồi đi vào.

    Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng cũng đi vào theo.

    Nguyễn Quỳnh Ngân thấy Nhất Hàn Hùng, chào hỏi: "Chào em nha. Dạo này có khỏe không?"

    Nhất Hàn Hùng gật đầu: "Chào chị, em vẫn khỏe."

    Nguyễn Quỳnh Ngân mang rổ rau ra đặt lên bàn, nói: "Nhật, cậu giúp tôi nhặt rau nhé."

    Vương Liên Nhật nói: "Được." Rồi cậu nhìn quanh không thấy Thanh Vân Linh đâu, hỏi: "Mà Linh đâu rồi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân đang thái cà rốt, đáp: "Linh đi mua nước ngọt rồi."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ, ồ."

    Quay sang thấy Nhất Hàn Hùng đang nhặt rau, cậu ngăn lại rồi nói: "Ai da, để tí anh làm. Giờ anh dẫn nhóc đến phòng cho khách để cất đồ."

    Lê Minh Kỳ cũng nói: "Đúng vậy, em mới đi đường xa đến nên cất đồ rồi nghỉ một lát đi, tí nữa xong rồi ra ăn cơm luôn một thể."

    Vương Liên Nhật không để Nhất Hàn Hùng kịp trả lời liền một mạch kéo cậu lên phòng.

    Vương Liên Nhật nói: "Phòng này hôm qua anh dọn rồi nên có thể dùng luôn."

    "Giờ anh ra phụ mọi người đây, nhóc cứ từ từ nghỉ ngơi đi nhé."

    Vương Liên Nhật tính đi thì bị Nhất Hàn Hùng kéo tay lại, hỏi: "Vậy anh ngủ ở đâu?"

    Vương Liên Nhất đáp: "Mới đầu đến vì lười dọn quá nên anh ngủ cũng anh Kỳ."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Vậy.. giờ anh sang ngủ cùng em được không?"

    Vương Liên Nhật lúc này mới nhớ ra Nhất Hàn Hùng không ngủ được ở nơi lạ nên cần người quen ngủ cùng.

    Cậu xoa đầu Nhất Hàn Hùng, cười nói: "Được rồi, lớn rồi mà vẫn giữ tính như trẻ con ý. Nếu sau này ra ngoài ở riêng thì nhóc ở kiểu gì?"

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu đáp: "Anh đi đâu, em đi đấy."

    Vương Liên Nhật cười: "Nhưng anh không ở đây mãi được."

    Rồi nhận ra mình mới nói lời không nên nói nên cười trừ sửa lại: "À.. cũng đâu phải anh đi đâu thì nhóc đi cùng được đâu. Nhóc và anh đều có điều muốn thực hiện riêng nha."

    Nhất Hàn Hùng im lặng rồi đứng dậy, nói: "Em nghỉ đủ rồi, em ra giúp mọi người cùng anh."

    Vương Liên Nhật đặt tay lên hai vai cậu, nhấn cậu ngồi lại xuống giường, nói: "Cứ nghỉ đi đã. Ở đây đã có bọn anh lo."

    "À, đúng rồi." – Bỗng Vương Liên Nhật nhớ ra gì đó rồi nói với Nhất Hàn Hùng: "Chờ anh tí."

    Song, cậu đi ra khỏi phòng rồi đi vào phòng ngủ của Lê Minh Kỳ lấy một cái chăn.

    Vương Liên Nhật quay lại, để lên giường, nói: "Quên mất, chăn của giường này anh lấy ra đắp, giờ anh mang trả lại."

    Rồi cậu đi ra cửa phòng: "Được rồi, nghỉ đi nhé."

    Nói xong liền đóng cửa lại và đi xuống bếp để phụ mọi người nấu nướng.

    Một lúc sau, Thanh Vân Linh mua đồ về. Cô bước vào nhà thấy mỗi Vương Liên Nhật, Lê Minh Kỳ và Thanh Vân Linh thì hỏi: "Nhật, Hùng đâu?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Hùng đang ở trên phòng nghỉ ngơi ý."

    Thanh Vân Linh nói: "Ừm."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Cậu tìm Hùng có việc gì à?"

    Thanh Vân Linh nói nhỏ với cậu: "Tôi đi lên bàn về tình tiết chiều nay với cậu ấy rồi tiện hoán đổi thân phận luôn."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Vậy đi đi." Rồi cậu nói tiếp: "À mà nói xong thì gọi nhóc ấy xuống ăn luôn nhé. Sắp xong rồi."

    Thanh Vân Linh đáp: "Ừm." Rồi cô đi lên phòng Nhất Hàn Hùng.

    Khoảng một lúc sau, hai người đi xuống.

    Lúc này bàn ăn cũng đã dọn ra xong.

    Vương Liên Nhật gọi Nhất Hàn Hùng đến ngồi cạnh mình.

    Mọi người nói: "Mời mọi người ăn cơm." Rồi bắt đầu ăn.

    Vương Liên Nhật gắp đồ ăn cho Nhất Hàn Hùng, nói: "Nè, ăn thử tay nghề của anh đi."

    Nhất Hàn Hùng vừa ăn vừa khen: "Anh vẫn nấu ngon như vậy."

    Lê Minh Kỳ ngồi bên nói: "Hai anh em các cậu đúng là vẫn vậy."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Sao? Không có em trai tốt như tôi nên ghen ăn tức ở hả?"

    Lê Minh Kỳ liếc mắt đi chỗ khác, giọng có vẻ giận dỗi, nói: "Tôi mới không có."

    Nguyễn Quỳnh Ngân ngồi đối diện hỏi: "Hùng mới lên, hay chiều nay cậu dẫn em ấy đi chơi đi, Nhật."

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm, tôi đã lên lịch sẵn rồi."

    Nguyễn Quỳnh Ngân quay sang nói với Thanh Vân Linh: "Chiều nay chúng ta cũng đi mua đồ đi."

    Thanh Vân Linh cười đáp: "Được."

    Lê Minh Kỳ nói xen vào: "Cho tôi đi chơi với."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nghe vậy liền khịa: "Cậu đi theo làm gì? Anh em người ta đi chơi, cậu đi theo sau làm bóng đèn à?"

    Lê Minh Kỳ nói: "Vậy đi theo các cậu."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói tiếp: "Cậu nghĩ mọi người sẽ nghĩ gì khi một thằng con trai đi sau hai đứa con gái đi mua đồ?"

    Cạn lời, Lê Minh Kỳ tủi thân nói: "Hừ, các cậu ai cũng có cặp, sao mình tôi cô đơn thế này! Hu hu."

    Vương Liên Nhật vỗ vai bạn mình, thở dài tỏ vẻ đồng cảm, nói: "Thôi, ông cố ở nhà trông nhà nhé. Có gì ngon tôi phần về cho."

    Lê Minh Kỳ khóc ròng: "Hic hic."

    Nguyễn Quỳnh Ngân cười nói: "Rồi rồi, không trêu ông nữa. Mọi người ăn nhanh lên, đồ ăn sắp nguội rồi nè."

    Vương Liên Nhật nói: "Được được." Rồi cậu gắp tiếp cho Nhất Hàn Hùng: "Nhóc ăn nhiều vào."

    Đến chiều, Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng đi chơi phố.

    Đầu tiên, Vương Liên Nhật dẫn Nhất Hàn Hùng đi ăn những món vặt ven đường như thịt xiên, bành mì ba tê, kem..

    Vương Liên Nhật đưa miếng bánh của mình đang ăn đến gần Nhất Hàn Hùng, hỏi: "Sao em có mà cứ ăn của anh thế?"

    Nhất Hàn Hùng cắn một miếng bánh trên tay cậu rồi nói: "Của anh ngon hơn."

    Vương Liên Nhật nhìn rồi ăn thử hai cái bánh mà nghĩ: "Nó có khác gì nhau đâu."

    Tiếp theo là đi vào trung tâm thương mại để mua sắm.

    Vương Liên Nhật ướm thử nhiều kiểu áo lên người Nhất Hàn Hùng. Ưng ý thì liền bảo cậu đi thay.

    Nhất Hàn Hùng giờ chính là "giá treo đồ tự động" của Vương Liên Nhật.

    Cậu thử kiểu nào cũng đều đẹp khiến mấy cô nhân viên trong tiệm cũng phải khen.

    Nhất Hàn Hùng thay, Vương Liên Nhật đứng ngắm.

    Sau khi đã ngắm đủ, Vương Liên Nhật chọn cho cậu một cái áo sơ mi cho cậu mặc rồi thắt lên cho cậu cái cà vạt đen.

    Vương Liên Nhật nói: "Hừm.. Được rồi, áo sơ mi trắng kết hợp với cà vạt đen này đúng kiểu học sinh mà anh hay xem trong phim. Nhóc mặc lên quả thực rất đẹp, mang nét của học sinh xuất sắc nha."

    Nhất Hàn Hùng cũng chọn cho Vương Liên Nhật một bộ đồ ngủ trắng có hoa văn thỏ.

    Nhất Hàn Hùng đưa cho cậu, đánh giá: "Chất vải mềm, mát. Anh mặc cho dễ ngủ."

    Vương Liên Nhật nhận lấy, nói: "Nhưng.. đây là đồ ngủ dành cho nữ mà."

    Nhất Hàn Hùng vẻ mặt hơi thất vọng, nói: "Vậy ạ, thế thì thôi vậy.."

    Thấy thế, Vương Liên Nhật không kìm được mà mềm lòng. Cậu nói: "Được rồi, dù sao cũng không mặc ra ngoài làm gì, mặc ở nhà cho dễ chịu cũng được."

    Nhất Hàn Hùng nghe vậy tai lại dựng lên, đuôi lại vẫy vẫy vui vẻ. Vương Liên Nhật hình dung cậu như chú cún vậy.

    Mua xong, Vương Liên Nhật hỏi: "Mà hình như nhóc thích thỏ nhỉ? Lần trước mua đồ cũng mua cho anh có hình thỏ."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng, thỏ giống anh."

    Vương Liên Nhật nói: "Anh không yếu đuối như thỏ đâu, anh ngầu lắm đó."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Vậy thì một chú thỏ mạnh mẽ."

    Vương Liên Nhật bất lực: "Thôi, suy nghĩ như nào tùy nhóc. Giờ chúng ta đi dạo tiếp thôi."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng!"

    Gần xế chiều, vì mải chơi nên giờ Vương Liên Nhật mới nhận ra trời đang có rất nhiều mây đen.

    Vương Liên Nhật cùng Nhất Hàn Hùng đi về. Đến nửa đường thì trời bắt đầu có những hạt mưa nhỏ rơi xuống.

    Vương Liên Nhật dẫn Nhất Hàn Hùng táp vào trạm xe để trú mưa như tình tiết viết.

    Vương Liên Nhật ngồi xuống, nói: "Chờ một lúc nữa rồi thực hiện tình tiết tiếp theo nhé."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu.

    Mưa rơi rả rich. Trước mặt, những chiếc xe chạy băng băng trên đường.

    Vương Liên Nhật nhìn cảnh vật mà thầm nghĩ đúng là yên bình thật.

    Bỗng cậu nghe thầy Nhất Hàn Hùng bên cạnh gọi: "Anh."

    Vương Liên Nhật đáp: "Hửm?"

    Nhất Hàn Hùng nhẹ giọng nói: "Em thích anh."

    Vương Liên Nhật nhìn cậu, cười nói: "Ừ, anh cũng thích em trai tốt của anh."

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu, nói: "Ý em là.. thích kiểu muốn cưới anh ấy."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật sững người, như không tin được mà hỏi lại: "Hả.. hả? Nhóc nói gì cơ? Chuyện này không đùa được đâu nhé."

    Nhất Hàn Hùng khẳng định: "Đây là thật lòng ạ."

    Vương Liên Nhật nghe xong liền muốn hộc máu. Bên ngoài cậu thì yên lặng nhưng bên trong lại đang gào thét.

    Cái gì? Nhóc con thích mình á?

    Có phải xảy ra sai sót gì không?

    Hệ thống! Mau ra đây giải thích đi!

    * * * (Đã lược bỏ 7749 câu)

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc suy nghĩ chắc chưa? Nhỡ như đó là yêu quý quá mức thì sao?"

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Em đã nghĩ kĩ rồi ạ. Em đã thích anh dường như từ lần đầu gặp rồi."

    Vương Liên Nhật ôm đầu bật lực, nói: "Từ từ, để anh load đã."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh cứ suy nghĩ đi rồi trả lời em sau cũng được ạ."

    Nói xong, Nhất Hàn Hùng im lặng. Vương Liên Nhật quay sang nhìn cậu thì để ý thấy bàn tay cậu đang run run.

    Nhóc ấy hiện giờ như chú cún sợ bị bỏ rơi vậy.

    Nhưng biết sao giờ, mình không thể đáp lại được.

    Vương Liên Nhật đứng lên, nói: "Được rồi, chúng ta thực hiện tiếp tình tiết thôi."

    Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."

    Vương Liên Nhật chuẩn bị cởi áo khoác ra thì một cái áo chùm lên đầu cậu.

    Cậu ngơ ngác nhìn sang bên thì thầy Nhất Hàn Hùng chùm áo cho mình.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc làm gì vậy?"

    Nhất hàn Hùng đáp: "Vẫn là làm như vậy đi. Thể nào em cũng bị ốm, đội cho anh vẫn tốt hơn."

    Vương Liên Nhật nói: "Nhưng.."

    Còn tình tiết thì sao?

    Nhất Hàn Hùng như đoán được cậu sẽ hỏi gì mà đáp: "Anh không cần lo, tình tiết vẫn đi đúng hướng."

    Vương Liên Nhật để ý thấy quả thực hệ thống không có thông báo gì cả.

    Cậu đành chấp nhận để mình chùm áo, nói: "Được rồi, nghe nhóc vậy."

    Nhất Hàn Hùng cười nhẹ rồi cùng cậu chạy về trong mưa.
     
    Nghiên DiHạt đậu xanh thích bài này.
  10. MâyKanTrang KT

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Tỏ tình (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi về tới nhà, mới mở cửa ra đã có một cái khăn trắng, to ném thẳng vào cậu.

    Thanh Vân Linh nói: "Lau cho em cậu đi."

    Vương Liên Nhật gật đầu: "Ồ, ồ, ừm" Rồi quay sang lau đầu cho Nhất Hàn Hùng.

    Cậu nói: "Nhóc đi tắm trước đi rồi anh nấu canh gừng uống cho ấm bụng."

    Nhất Hàn Hùng gật đầu rồi đi vào phòng tắm.

    Thấy cậu đi, Vương Liên Nhật thở phào một tiếng.

    Thanh Vân Linh quan sát cậu, hỏi: "Sao vậy?"

    Vương Liên Nhật lắc đầu, đáp: "Không sao." Rồi cậu hỏi: "Trong tủ còn đậu phụ không?".

    Vừa hỏi cậu vừa đi vào bếp mở tủ lạnh ra.

    Thanh Vân Linh đáp: "Còn, sau đĩa thịt ở ngăn hai ý." Rồi đi vào bếp cùng cậu.

    Vương Liên Nhật lấy hết nguyên liệu ra để chuẩn bị nấu.

    Sau đây chính là trương trình ẩm thực do Vương Liên Nhật chủ trì.

    Đầu tiên, mọi người cần chuẩn bị 100 gam gừng: Đem cạo sạch vỏ và thái sợi; 300 gam nấm hương: Cắt gốc, rồi cho vào nước ngâm cho nở mềm, sau đó cắt đôi; hai miếng đậu phụ: Cắt thành từng miếng vuông; một củ cà rốt: Gọt sạch vỏ, cắt lát hoắc cắt hình hoa theo sở thích; Hành lá: Nhặt sạch, băm nhỏ; và một số gia vị như hạt nêm chay, bột ngọt, đường, dầu ăn.

    Sau khi sơ chê xong nguyên liệu, ta sẽ đi nấu canh. Trước hết là phi thơm hành lá và một ít gừng thái sợi. Tiếp theo, cho một lượng nước vừa đủ vào nồi, đun sôi rồi cho cà rốt và nấm hương vào. Đến khi sôi, cho một muỗng đường, một muỗng hạt nêm chay, nửa muỗng bột ngọt sao cho vừa khẩu vị. Sau đó, canh sôi lần nữa rồi cho đậu phụ và gừng cắt sợi còn lại vào nấu thêm 5 phút rồi tắt bếp.

    Vậy là xong, giờ chỉ cần múc ra bát rồi rắc một ít hành lá lên trên cho đẹp rồi ăn là được rồi.

    Vương Liên Nhật nhìn ngắm thành quả mới hoàn thành mà tự khen thầm.

    Giờ chờ Hùng tắm xong ra rồi ăn thôi.

    Thanh Vân Linh quan sát một hồi, khen: "Công nhận cậu nấu ăn rất được nha. Nhưng mà không có tác dụng đâu."

    Vương Liên Nhật cười cười, hỏi lại: "Gì mà không có tác dụng chứ?"

    Rồi cậu hỏi: "À mà cậu có muốn uống chút trà không? Tôi tiện pha luôn cho."

    Thanh Vân Linh đáp: "Cũng được."

    Vương Liên Nhật lấy hai gói trà xanh từ tủ xuống rồi bắt đầu pha.

    Cậu mang cốc ra đặt trước mặt Thanh Vân Linh.

    Cô nói: "Cảm ơn." Rồi lấy cái muống nhỏ để khuấy.

    Vương Liên Nhật cũng ngồi xuống đối diện nhâm nhi từng ngụm trà.

    Bỗng Thanh Vân Linh hỏi: "Hùng tỏ tình cậu rồi à?"

    Vương Liên Nhật nghe xong liền bị sặc.

    Vương Liên Nhật ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ.."

    Thanh Vân Linh thản nhiên nói: "Uống từ từ không nóng."

    Vương Liên Nhật hỏi lại: "Sao cậu biết?"

    Thanh Vân Linh nói: "Ồ, vậy thì đúng rồi."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Cậu biết trước rồi à?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Ừ, Hùng có nói với tôi."

    Vương Liên Nhật cảm thấy như mình là người ngoài cuộc, tự hỏi: "Sao nhóc ấy không nói gì với tôi nhỉ?"

    Thanh Vân Linh nói: "Thì mới nói cho cậu biết rồi đấy."

    Vương Liên Nhật im lặng, trầm ngâm suy nghĩ.

    Nếu như cả Linh cũng biết thì chắc việc lần này đã được sắp xếp sẵn rồi.

    Vậy việc lí do nhóc con ấy đồng ý làm nữ chính giờ cũng đã có lời giải.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Vậy việc bọn tôi mới về đã ném khăn vào người bảo tôi lau cho nhóc ấy chắc cậu cũng đã biết sẵn rồi nhỉ?"

    Thanh Vân Linh nói: "Tôi đoán đó. Bởi với tình cách của cậu ấy chắc chắn sẽ không để cậu chịu mệt, chịu thiệt."

    Vương Liên Nhật "Ồ" một tiếng rồi lại im lặng.

    Lúc này, Nhất Hàn Hùng đã tắm xong bước ra.

    Vương Liên Nhật thấy vậy liền đứng dậy múc canh vào bát rồi bưng ra cho Nhất Hàn Hùng.

    Nhất Hàn Hùng ngồi xuống cạnh Vương Liên Nhật.

    Vương Liên Nhật nói: "Uống thử đi xem có ngon không?"

    Nhất Hàn Hùng gật đầu rồi thử uống một ngụm.

    Cậu vừa ăn vừa khen: "Ngon lắm ạ, rất vừa vị."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Anh định cho cả thịt gà vào nữa nhưng xui nỗi chiều nay anh Kỳ ăn hết rồi nên anh đành làm chay."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Miễn là anh nấu thì đều ngon."

    Vương Liên Nhật hơi đỏ mặt, nói: "Nói gì vậy chứ. Được rồi, nhóc tập trung ăn đi rồi anh kiểm tra nhiệt độ cho."

    Cậu quay sang thấy Thanh Vân Linh đang nhìn hai người, tưởng cô cũng muốn ăn, hỏi: "Cậu ăn không? Tôi nấu còn nhiều lắm."

    Thanh Vân Linh nhìn Nhất Hàn Hùng đôi mặt đỏ như phát ra tia chết chóc liền từ chối: "Thôi, tôi không ăn."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ, thế thôi vậy." Rồi quay lại nhìn Nhất Hàn Hùng đang ngoan ngoãn ăn.

    Sau khi xong, Vương Liên Nhật vừa rửa bát, vừa hỏi: "Em cảm thấy như nào rồi?"

    Nhất Hàn Hùng chống tay lên đỡ cắm, nhìn cậu, đáp: "Vẫn ổn ạ."

    Vương Liên Nhật nói: "Vậy là tốt, như vậy coi bộ sẽ không phải.."

    Cậu chưa kịp nói xong thì một tiếng "Cộp!" vang ra từ sau lưng.

    Vương Liên Nhật nhanh chóng quay lại thì thấy đầu Nhất Hàn Hùng đã đập thẳng xuống bàn nên mới phát ra tiếng như vậy.

    Thanh Vân Linh ngồi đối diện vẫn đang bấm điện thoại, nói: "Đó, tình tiết bắt đầu rồi đó."

    Vương Liên Nhật hoảng hốt chạy ra xem. Cậu đỡ đầu Nhất Hàn Hùng dậy cho tựa vào người mình, vừa lắc vừa gọi: "Hùng! Hùng! Tỉnh lại đi."

    Khuôn mặt của Nhất Hàn Hùng nóng bừng.

    Cậu vừa đặt tay lên trán Nhất Hàn Hùng vừa nghĩ: "Sao lại nóng thế này?"

    Vương Liên Nhật hỏi: "Rõ ràng vừa nãy vẫn còn bình thường mà. Mới ăn canh xong, sao giờ lại như thế này."

    Thanh Vân Linh đáp: "Thế nên tôi mới nói làm không có tác dụng. Tình tiết không dễ bị thay đổi thế đâu, nhất là cái tình tiết quan trọng này."

    Vương Liên Nhật đỡ Nhất Hàn Hùng dậy, để một tay Nhất Hàn Hùng vòng qua cổ cậu.

    Vương Liên Nhật thấm nghĩ: "Thằng nhóc này ăn gì mà nặng thế?"

    Cậu vừa đỡ Nhất Hàn Hùng vào phòng, vừa quay lại nói với Thanh Vân Linh: "Cậu rửa nốt bát giúp tôi nhé."

    Thanh Vân Linh nói: "Ò."

    Nhất Hàn Hùng mơ mơ màng màng dần mở mắt ra.

    Vương Liên Nhật lúc này đang lau mồ hôi trên mặt Nhất Hàn Hùng. Thấy cậu dần tỉnh lại thì lo lắng hỏi: "Sao rồi, cảm thấy cơ thể thế nào?"

    Nhất Hàn Hùng giọng khàn khàn gọi nhỏ: "Anh.."

    Vương Liên Nhật giặt lại khăn để lau mồ hôi, đáp: "Ừm, anh đây."

    Nhất Hàn Hùng hỏi: "Em ngất được bao lâu rồi?"

    Vương Liên Nhật lau tay cho cậu, nói: "Được 3 tiếng rồi."

    Rồi cậu nói tiếp: "Cháo anh mới nấu xong, để anh mang vào cho em ăn rồi uống thuốc."

    Nói xong, Vương Liên Nhật bê chậu nước ra ngoài để đi lấy cháo.

    Thấy cậu ra, Lê Minh Kỳ và Nguyễn Quỳnh Ngân cùng hỏi: "Hùng sao rồi?"

    Vương Liên Nhật cười nhẹ đáp: "Đã tỉnh rồi, chỉ là giờ đang yếu. Tôi đi mang cháo cho nhóc ấy ăn."

    Nghe thế, hai người mới thở phào.

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Rõ ràng thời tiết ghi trời nắng đẹp mà cuối cùng lại đổ một cơn mưa lớn. Đúng là không thể tin dự báo thời tiết được mà."

    Vương Liên Nhật đang múc cháo, nói: "Cũng không thể trách được, mây luôn thay đổi mà."

    Lê Minh Kỳ hỏi: "Tối nay ông định ở lại chăm sóc Hùng à?"

    Vương Liên Nhật đáp: "Ừm."

    Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Chúc Hùng mau khỏe lại vậy."

    Vương Liên Nhật vừa bê cháo đi vào phòng, vừa nói: "Vậy thay mặt Hùng cảm ơn cậu nha."

    Vương Liên Nhật bước vào phòng thì thấy Nhất Hàn Hùng đang gắng gượng ngồi dậy.

    Cậu nhanh chóng để bát xuống bàn rồi kê gối cho Nhất Hàn Hùng ngồi tựa vào. Cậu lo lắng hỏi: "Sao không gọi anh để anh giúp cho?"

    Nhất Hàn Hùng nhìn cậu với ánh mắt mệt mỏi, nói: "Em xin lỗi.. em yếu quá.."

    Vương Liên Nhật thở dài, nói: "Yếu là đúng rồi. Nào, giờ ăn chào để còn uống thuốc."

    Vương Liên Nhật vừa nói vừa múc cháo, thổi nhẹ rồi đút cho cậu ăn.

    Nhất Hàn Hùng ăn từng miếng nhỏ, cười nhẹ khen: "Cháo ăn rất ngon.."

    Vương Liên Nhật cười nói: "Thằng nhóc này.."

    Sau khi ăn và uống thuốc xong, Vương Liên Nhật dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu. Cậu thầm nghĩ: "Đã giảm rồi."

    Vương Liên Nhật đỡ Nhất Hàn Hùng nằm xuống, nói: "Giờ nhóc chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là có thể khỏi rồi."

    "Anh bên ngoài, cần gì thì gọi anh nhé."

    Nói xong, cậu tắt đèn chuẩn bị đi thì bàn tay bị một cái gì đó nắm lấy.

    Nhất Hàn Hùng nằm trên giường, tay hơi run run như không còn sức nhưng vẫn nắm lấy tay cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương, nói: "Anh.. Anh ở lại được không?"

    Thấy vậy, Vương Liên Nhật thở dài, tiến lại, ngồi bên giường, cười nhẹ nói: "Được, nhóc ngủ đi, anh ở đây."

    Nhất Hàn Hùng nói: "Anh nhất định đừng đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Rồi rồi, anh không đi đâu cả."

    Nhất Hàn Hùng không biết từ đâu lấy ra một sợi ruy băng đỏ rồi cột vào cổ tay Vương Liên Nhật và mình.

    Vương Liên Nhật hỏi: "Nhóc làm gì vậy?"

    Nhất Hàn Hùng nói: "Làm như vậy cho chắc.."

    Vương Liên Nhật nghe vậy liền bất lực.

    Cậu nhìn Nhất Hàn Hùng, nói: "Vất vả cho nhóc rồi."

    Nhất Hàn Hùng cười đáp: "Không vất vả, ngược lại còn cảm thấy vui."

    Sau khi đã an tâm, Nhất Hàn Hùng dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

    "Tích tắc tích tắc.." – Tiếng đồng hồ.

    Vương Liên Nhật ngắm nhìn khuôn mặt Nhất Hàn Hùng đang ngủ say, rồi lại nhìn sợi ruy băng và bàn tay của Nhất Hàn Hùng vẫn đang nắm lấy tay mình, cậu thở dài.

    Vương Liên Nhật cười nhẹ thầm nghĩ: "Nhóc con này, bình thường đã dính người rồi, giờ ốm lại càng dính hơn."

    Bỗng khung cảnh Nhất Hàn Hùng tỏ tình vụt qua đầu cậu.

    Vương Liên Nhật im lặng như đang suy nghĩ cái gì đó.

    Cuối cùng, cậu lại gần, vô thức đặt một nụ hôn lên trán Nhất Hàn Hùng.

    Lúc hoàn hồn lại, khuôn mặt cậu đỏ lên.

    Trời ơi! Mình vừa làm gì vậy?

    Cậu nhẹ nhàng gỡ sợi ruy băng đang cột trên tay và bàn tay đang nắm lấy tay mình ra rồi đi ra ngoài.

    Lúc này, Nhất Hàn Hùng mở mắt ra, khuôn mặt cậu cũng ửng hồng.

    Vương Liên Nhật bước ra khỏi phòng, thì thấy Thanh Vân Linh đang ngồi ở ghế sô pha gõ máy tính.

    Cậu tiến lại, ngồi cạnh cô, hỏi: "Cậu chưa ngủ à?"

    Thanh Vân Linh nói: "Ừm. Tôi muốn thông báo với cậu một chuyện."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Hửm?"

    Thanh Vân Linh nói: "Vì Nhất Hàn Hùng đã tỏ tình với cậu nên tình tiết đã được chạy nhanh hơn và cũng có sự thay đổi."

    Vương Liên Nhật bất ngờ hỏi lại: "Tình tiết chạy nhanh hơn? Vậy những việc sau nó có cần làm nữa không?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Ừm, những tình tiết trước khi tỏ tình thì không cần làm nữa."

    Vương Liên Nhật hỏi: "Vậy sự thay đổi mà cậu nói là gì?"

    Thanh Vân Linh nói: "Theo đúng tình tiết thì nam chính theo đuổi nữ chính, nhưng sau khi Hùng đảm nhiệm thâm phận nữ chính rồi tỏ tình cậu thì giờ đã chuyển thành nữ chính theo đuổi nam chính. Dù vậy nhưng lại tạo ra sự thích thú cho độc giả rất nhiều."

    Vương Liên Nhật ngơ ngác hỏi: "Độc giả?"

    Thanh Vân Linh đáp: "Ừm, đây là thế giới tiểu thuyết mà."

    Vương Liên Nhật nói: "Ồ." Rồi cậu hỏi: "Vậy nếu giờ đã thay đổi như vậy rồi thì tôi cần làm gì? Vẫn đi theo tình tiết à?"

    Thanh Vân Linh nói: "Ừ thì.. giờ cậu diễn theo vai nữ chính đi."

    Nghe vậy, Vương Liên Nhật há hốc mồm, cậu hỏi: "Cái gì? Diễn theo vai nữ chính?"

    Thanh Vân Linh giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cậu nói nhỏ thôi. Cô nói: "Ừm, nhưng không phải tất cả, cần đi theo những cái chính thôi, những cái phụ thì không cần làm cũng được."

    Vương Liên Nhật ôm trán, nói: "Được rồi."

    Thanh Vân Linh nhìn cậu rồi nói: "Nếu như muốn nhanh hơn thì cậu đồng ý lời tỏ tình kia không phải là xong rồi à?"

    Vương Liên Nhật im lặng một lúc rồi nói: "Giờ vẫn chưa đến lúc."

    Nếu giờ đồng ý luôn rồi rời đi thì không biết nhóc con sẽ như thế nào đây.

    Dường như hiểu được ý cậu, Thanh Vân Linh nói: "Ừm, cứ theo ý cậu đi. Mai Hùng tỉnh lại thì kể cho cậu ấy nghe chuyện tối nay bàn."

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm, tôi biết rồi."

    Thanh Vân Linh gập máy tình lại: "Giờ tôi đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi."

    Vương Liên Nhật nói: "Ừm, ngủ ngon."

    Sau khi Thanh Vân Linh đi, Vương Liên Nhật cũng đi vào phòng của Nhất Hàn Hùng.

    Cậu lấy tấm khăn đã khô trên trán Nhất Hàn Hùng xuống, giặt rồi đắp lại trên trán cậu.

    Vương Liên Nhật nhẹ nhàng mở chăn ra, nằm bên cạnh đọc sách để canh thời gian lau mồ hôi và thay khăn.

    Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng.

    Vương Liên Nhật dần mở mắt ra thì bên cạnh truyền đến giọng của Nhất Hàn Hùng: "Anh dậy rồi à?"

    Vương Liên Nhật thấy Nhất Hàn Hùng đang nhìn chằm chằm mình, không biết đã dậy lúc nào. Cậu giơ tay ra, áp vào trán Nhất Hàn Hùng, nói: "Hết nóng rồi.."

    Nói xong, cậu lại nhắm mặt vào ngủ tiếp.

    Nhất Hàn Hùng cầm lấy bàn tay đang trên trán mình của Vương Liên Nhật. Cậu mỉm cười rồi đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cậu, nói: "Anh vất vả rồi."
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...