Ngôn Tình Bên Anh, Ngài Tổng Thống Đại Nhân - Sourire

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sourire, 9 Tháng mười một 2024.

  1. Sourire Chanh tử

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Bên Anh, Ngài Tổng Thống Đại Nhân

    Tác giả: Sourire

    Thể loại: Ngôn tình

    * * *

    Văn án:

    Câu chuyện xoay quanh mối tình giữa một tổng thống trẻ tuổi, tài năng và một cô gái bình thường nhưng can đảm. Họ gặp nhau tình cờ, nhưng vì sự khác biệt về địa vị xã hội và những áp lực từ công chúng, tình yêu của họ trở thành một thử thách đầy gian truân. Tình yêu này không chỉ đối mặt với khó khăn từ dư luận mà còn vướng phải những âm mưu chính trị đe dọa cả hai. Qua đó, họ học cách đối mặt và hy sinh vì nhau, từ đó viết nên câu chuyện tình yêu vượt qua mọi sóng gió.

    1. Nam chính - Hoàng Hằng:

    Tổng thống trẻ tuổi của một quốc gia, xuất thân từ một gia đình có truyền thống chính trị.

    Hoàng Hằng là một người lý trí, lạnh lùng và có đầu óc chiến lược sắc bén, được biết đến là một nhà lãnh đạo tài năng và quyết đoán.

    Dù thành công trong sự nghiệp, anh lại cô đơn trong cuộc sống cá nhân vì áp lực của địa vị và gia đình.

    Bề ngoài mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng sâu thẳm bên trong, Hoàng Hằng luôn cảm thấy trống trải và muốn tìm một người yêu thương mình thật lòng, không vì danh vọng hay quyền lực.

    2. Nữ chính - Lâm Nguyệt:

    Cô gái bình thường làm việc trong một tổ chức phi chính phủ, yêu thích tự do và công bằng xã hội.

    Lâm Nguyệt là một người thông minh, mạnh mẽ và lạc quan, xuất thân từ một gia đình trung lưu, không giàu có nhưng luôn được dạy dỗ tử tế.

    * * *
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng một 2025
  2. Sourire Chanh tử

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại buổi gây quỹ từ thiện tổ chức vào một tối thu dịu dàng, bầu không khí tràn ngập ánh đèn ấm áp và tiếng nhạc du dương. Những khách mời trong trang phục sang trọng bước vào khuôn viên rộng lớn của buổi tiệc, hòa mình vào không khí hân hoan, và ai nấy đều tỏ ra trân trọng mục đích cao đẹp của sự kiện.

    Lâm Nguyệt xuất hiện với vẻ ngoài giản dị nhưng thanh lịch, khiến cô nổi bật giữa những vị khách. Đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng của cô thu hút sự chú ý của không ít người. Nhưng Lâm Nguyệt không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Cô vốn đến đây với mục đích duy nhất: Góp sức cho buổi gây quỹ từ thiện. Cô đắm mình trong không gian ấm cúng của sự kiện, vừa đi vừa ngắm những bức tranh, tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày để bán đấu giá gây quỹ.

    Bất chợt, một sự cố nhỏ xảy ra. Trong lúc một phục vụ nam đang bê một khay rượu, do sơ ý, cậu đã lỡ va phải một người đàn ông đứng gần đó. Khay rượu lập tức nghiêng ngả và vài ly rượu đổ lên người vị khách. Lâm Nguyệt nhanh chóng nhận ra tình huống và không ngần ngại tiến đến, lấy khăn giấy lau nhẹ vài vệt rượu đỏ bám trên áo vest của người đàn ông.

    "Xin lỗi, tôi đã làm phiền anh," cô mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng khiến người đàn ông có vẻ ngạc nhiên. Anh trầm mặc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, không hề tỏ ra bối rối hay khó chịu trước tình huống bất ngờ này.

    "Không sao đâu. Cảm ơn cô đã giúp đỡ," người đàn ông nói, giọng điềm tĩnh và trầm ấm. Qua giọng nói và cách cư xử, Lâm Nguyệt có cảm giác anh không phải là một người bình thường. Có điều gì đó rất đặc biệt trong thái độ của anh, một vẻ điềm đạm, kín đáo và chững chạc.

    "Lần đầu tiên tôi gặp một người bình tĩnh như anh khi đối mặt với tình huống khó xử," Lâm Nguyệt cười nhẹ, ánh mắt đầy thân thiện. "Bình thường người khác có lẽ đã rất bối rối rồi."

    Anh cũng khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt trầm lặng của anh. "Có lẽ vì tôi đã trải qua nhiều tình huống khó khăn hơn rồi. Những điều nhỏ nhặt như thế này không đáng để tôi phải phiền lòng."

    Câu nói đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc. Lâm Nguyệt cảm nhận rõ ràng sự trải nghiệm và chiều sâu trong lời nói của anh. Cô không khỏi tò mò về người đàn ông này. Trông anh có vẻ cô độc, nhưng lại toát lên vẻ uy quyền mà không nhiều người có được.

    Trong vài câu chuyện ngắn ngủi, Lâm Nguyệt cảm thấy bị cuốn hút vào cuộc trò chuyện với người đàn ông lạ mặt này. Anh không chỉ là người đàn ông chững chạc và đầy tri thức, mà còn có lối nói chuyện sâu sắc, thâm trầm. Anh không nói nhiều về bản thân, chỉ kể qua vài điều về thế giới, những quan điểm sống đơn giản nhưng chín chắn, đôi lúc hài hước nhẹ nhàng. Lâm Nguyệt cảm thấy thoải mái khi nói chuyện cùng anh, và họ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.

    Mọi chuyện tưởng chừng như chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong một sự kiện từ thiện bình thường. Tuy nhiên, vài ngày sau, Lâm Nguyệt bất ngờ khi xem tin tức và nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông mà cô đã gặp tối hôm đó. Anh không ai khác chính là Hoàng Hằng – đương kim Tổng thống. Khoảnh khắc đó, cô không khỏi cảm thấy sốc và bất ngờ. Cô không nghĩ rằng người đàn ông trầm lặng, dễ gần mà mình đã trò chuyện hôm đó lại là Tổng thống của đất nước.

    Sau khi biết được thân phận thực sự của anh, Lâm Nguyệt bắt đầu cảm thấy khoảng cách lớn giữa họ. Là một người phụ nữ bình thường, cô tự nhủ rằng bản thân không phù hợp để bước vào cuộc sống phức tạp và đầy áp lực của một người quyền lực như anh. Cô tự nhủ rằng sẽ cố gắng quên đi cuộc gặp gỡ đó, nhưng trái tim cô lại không ngừng đập mạnh mỗi khi nhớ về Hoàng Hằng. Những câu chuyện anh chia sẻ, ánh mắt đượm buồn và nụ cười nhẹ nhàng vẫn đọng lại trong tâm trí cô.

    Lâm Nguyệt nhận ra mình đã dành một cảm giác đặc biệt cho Hoàng Hằng, nhưng lý trí luôn nhắc nhở cô rằng, cuộc sống của anh quá xa vời và đầy trách nhiệm. Những cảm xúc trong lòng cô càng lúc càng trở nên mâu thuẫn. Một phần cô muốn giữ khoảng cách, tự nhắc mình rằng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua; phần khác, trái tim cô lại không ngừng khao khát được ở gần anh, để hiểu anh nhiều hơn.

    Trong những ngày sau đó, Lâm Nguyệt tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, nhưng đôi khi, cô vẫn vô tình bắt gặp tin tức hoặc hình ảnh của anh trên các trang báo. Mỗi lần nhìn thấy anh, cảm giác đặc biệt ấy lại trở lại, thôi thúc cô vượt qua nỗi sợ và lo lắng. Cô thầm ước một ngày nào đó có thể gặp lại anh, để có thể lắng nghe những câu chuyện đầy tri thức và sâu sắc ấy một lần nữa.

    Cuộc gặp gỡ giữa họ tuy ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong lòng Lâm Nguyệt một dấu ấn không thể phai mờ. Cô không biết liệu sẽ có cơ hội để gặp lại Hoàng Hằng hay không, nhưng với cô, ký ức về buổi tối đặc biệt ấy sẽ luôn là một kỷ niệm đẹp..
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng mười một 2024
  3. Sourire Chanh tử

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Những Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi gặp gỡ đặc biệt tại sự kiện từ thiện, Hoàng Hằng nhận ra rằng trong cuộc đời đầy những trách nhiệm và áp lực của mình, hình ảnh về Lâm Nguyệt - cô gái vô tư và chân thành ấy - vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Những ngày sau đó, mỗi lần rảnh rỗi hiếm hoi giữa lịch trình bận rộn, Hoàng Hằng lại nhớ đến ánh mắt trong sáng và nụ cười dịu dàng của cô. Với anh, Lâm Nguyệt không giống bất kỳ ai anh từng gặp. Cô không biết anh là ai, và có lẽ chính điều đó khiến anh cảm thấy mình được là chính mình mỗi khi nghĩ về cô.

    Cuối cùng, Hoàng Hằng quyết định sẽ tìm cách gặp lại cô. Anh biết rằng thân phận Tổng thống có thể sẽ khiến Lâm Nguyệt xa lánh nếu cô biết, nhưng đồng thời, anh không thể phủ nhận cảm giác muốn gần gũi với cô gái này. Anh chọn tiếp cận cô trong vai một người đàn ông bình thường, hy vọng sẽ có thể giữ lại sự giản dị và thân thiện đã khiến cô thoải mái khi ở bên anh lần đầu.

    Không lâu sau, Hoàng Hằng tình cờ xuất hiện ở một quán cà phê nhỏ nơi Lâm Nguyệt hay đến để làm việc và gặp gỡ các đồng nghiệp trong tổ chức phi chính phủ của cô. Cả hai đều tỏ ra bất ngờ, nhưng nụ cười thân thiện của Lâm Nguyệt nhanh chóng xua tan sự ngượng ngùng. Họ tiếp tục trò chuyện như hai người bạn cũ, tự nhiên và thoải mái.

    Thời gian trôi qua, những lần gặp gỡ tình cờ giữa Hoàng Hằng và Lâm Nguyệt ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Dường như mỗi khi cô gặp khó khăn trong công việc, Hoàng Hằng luôn xuất hiện kịp thời để giúp đỡ cô. Anh lặng lẽ hỗ trợ cô trong các dự án xã hội của tổ chức phi chính phủ mà cô đang tham gia, từ những ý tưởng nhỏ cho đến các kế hoạch phát triển dài hạn. Những đóng góp của anh tuy không phô trương nhưng lại rất thiết thực và ý nghĩa, giúp tổ chức của Lâm Nguyệt từng bước phát triển.

    Một buổi tối khi Lâm Nguyệt đang cùng đồng nghiệp chuẩn bị cho một buổi hội thảo từ thiện ở ngoại ô thành phố, cô bất ngờ gặp trục trặc với xe của mình. Trời đã tối, nơi cô đứng lại khá vắng vẻ. Đang loay hoay tìm cách liên lạc thì Hoàng Hằng xuất hiện, đúng lúc và đáng tin cậy như thường lệ. Anh nhẹ nhàng giúp cô sửa xe và sau đó còn đề nghị đưa cô về nhà, vì trời đã khuya và anh không yên tâm để cô đi một mình.

    Trên đường về, Lâm Nguyệt cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Ngồi bên cạnh người đàn ông điềm đạm và chân thành này, cô bắt đầu nhận ra những cảm xúc đặc biệt đang nảy sinh trong lòng mình. Nhưng đồng thời, lý trí cô lại liên tục cảnh báo về khoảng cách lớn giữa họ. Hoàng Hằng vẫn luôn toát lên sự uy nghiêm khó tả, một thứ quyền lực ngầm mà cô không thể chạm tới. Cô hiểu rằng nếu tiếp tục đi sâu hơn vào mối quan hệ này, cô có thể sẽ trở thành gánh nặng cho anh - người đàn ông mà chắc chắn đang mang trên vai nhiều trách nhiệm to lớn.

    Nhưng dẫu cố gắng giữ khoảng cách, trái tim Lâm Nguyệt vẫn không thể che giấu những cảm xúc ngày càng mạnh mẽ dành cho Hoàng Hằng. Cô trân trọng mọi khoảnh khắc bên anh, những lúc họ cười đùa vui vẻ, những câu chuyện sâu sắc anh chia sẻ. Đôi khi, anh còn đưa ra những lời khuyên như thể anh đã có một sự hiểu biết sâu sắc về cuộc sống và con người. Điều đó càng khiến cô cảm phục và yêu quý anh hơn, nhưng đồng thời, nỗi lo sợ và ngại ngần cũng lớn dần.

    Hoàng Hằng cũng không khác gì Lâm Nguyệt. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt cô, anh cảm thấy lòng mình chao đảo. Từ lâu, anh đã cảm nhận được tình cảm của cô dành cho mình, nhưng cũng thấu hiểu những băn khoăn trong lòng cô. Anh thấy trong ánh mắt cô sự giằng co, khi cô vừa muốn gần gũi, vừa sợ hãi khoảng cách xã hội giữa hai người. Điều đó khiến anh càng trân trọng tình cảm trong sáng mà cô dành cho mình.

    Một tối muộn, khi cả hai ngồi trên ghế đá ven hồ sau buổi làm việc cùng nhau, Lâm Nguyệt bất ngờ nói lên suy nghĩ của mình. "Anh Hoàng Hằng, em.. đôi khi em nghĩ, chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau. Anh luôn sẵn lòng giúp đỡ em, nhưng em sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh."

    Hoàng Hằng im lặng một lúc, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía mặt hồ tĩnh lặng. "Lâm Nguyệt, thế giới của anh cũng giống như bao người khác. Anh cũng cần một người có thể lắng nghe và thấu hiểu, một người không quan tâm đến địa vị hay chức vụ. Ở bên em, anh cảm thấy mình được sống thật, được là chính mình."

    Câu nói của Hoàng Hằng như xóa tan mọi ngờ vực trong lòng Lâm Nguyệt. Cô nhìn anh, ánh mắt chất chứa niềm tin và cảm xúc mà cô đã cố gắng kìm nén bao lâu nay. Trong khoảnh khắc đó, hai trái tim như hòa làm một, chia sẻ cùng một nhịp đập, cùng một khát khao.

    Tình bạn của họ từ đó trở nên đặc biệt hơn, dần dần biến thành một mối quan hệ mà cả hai đều hiểu rằng mình đang dần bước vào một ngưỡng cửa mới, không đơn thuần chỉ là sự thân thiết hay tôn trọng lẫn nhau. Nhưng để tiến xa hơn, họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách từ xã hội và từ chính nỗi lo sợ của bản thân.
     
    Hoa Nguyệt PhụngDương2301 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười một 2024
  4. Sourire Chanh tử

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Sóng Gió Và Hiểu Lầm

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả thế giới như sụp đổ dưới chân Lâm Nguyệt. Mọi thứ cô từng tin tưởng giờ đây chỉ còn lại là những mảnh vỡ đổ nát. Một buổi sáng lạnh giá, khi cô mở mắt, những tin tức đầu tiên đập vào mắt cô không phải là những dòng trạng thái vui vẻ hay những lời chúc tốt đẹp, mà là hàng loạt tiêu đề đậm nét trên các mặt báo. Mối quan hệ của cô với Hoàng Hằng – người đàn ông quyền lực, tổng thống của một quốc gia – đã trở thành đề tài nóng bỏng của dư luận.

    "Hoàng Hằng và cô gái bình thường: Sự thật đằng sau mối quan hệ ngầm", "Cô gái này xứng đáng để trở thành người đứng cạnh tổng thống?".. Những câu hỏi như dao cắt vào lòng cô. Lâm Nguyệt chỉ là một cô gái bình thường, không giàu có, không danh tiếng, chỉ là một nhân viên văn phòng với một cuộc sống đơn giản, nhưng giờ đây lại trở thành tâm điểm của mọi sự soi mói.

    Trong khi đó, Hoàng Hằng, người mà cô yêu thương nhất, lại đang phải đối mặt với những áp lực lớn từ mọi phía. Gia đình anh, đặc biệt là mẹ anh, không ngừng chỉ trích. Bà không thể chấp nhận việc con trai mình, một người đàn ông có địa vị, lại quen biết và gắn bó với một cô gái bình thường như vậy. "Con cần phải nhìn xa hơn, Hoàng Hằng à. Cô ta chỉ là một người bình thường, không thể giúp con trong việc xây dựng hình ảnh và uy tín của mình", mẹ anh luôn nhắc nhở.

    Những lời chỉ trích từ gia đình khiến Hoàng Hằng rơi vào trạng thái bối rối và mệt mỏi. Anh luôn tin vào tình cảm của mình dành cho Lâm Nguyệt, nhưng những lời từ người thân khiến anh không thể không suy nghĩ. Cộng thêm là sức ép từ phía công chúng, những người ủng hộ Hoàng Hằng, những người luôn tin rằng anh phải có một người bạn đời xứng tầm hơn. Họ không thể chấp nhận một cô gái vô danh lại có thể đứng cạnh một người đàn ông quyền lực như anh.

    Với sự lo lắng, căng thẳng từ cả gia đình và xã hội, Lâm Nguyệt cảm thấy mình như đang đứng giữa một rào cản vô hình, không thể thoát ra được. Dù Hoàng Hằng có nói gì, cô cũng không thể yên tâm khi nhìn thấy sự đau khổ trong mắt anh, khi anh phải chiến đấu với những áp lực lớn lao từ mọi phía.

    Ngày qua ngày, cô đã phải đối mặt với vô vàn tin đồn. Những cuộc phỏng vấn trực tiếp từ các phóng viên luôn tìm mọi cách để khai thác những câu chuyện không có thật về cô. Họ hỏi về quá khứ của cô, về gia đình cô, và một câu hỏi đau đớn nhất mà cô không thể trả lời chính là: "Cô có xứng đáng với Hoàng Hằng không?"

    Lâm Nguyệt không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ biết một điều rằng, dù cô yêu Hoàng Hằng như thế nào, thì tình yêu đó không thể vượt qua được những áp lực từ gia đình, từ công chúng, và từ chính sự khác biệt về địa vị giữa họ.

    Cô đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng, trái tim cô như vỡ nát khi đưa ra quyết định đau đớn nhất trong đời mình – rời xa Hoàng Hằng. Cô không muốn là người gây ra thêm một đợt sóng gió nào nữa cho anh. Cô không thể chịu được khi nhìn thấy anh khổ sở vì những quyết định không thể thay đổi từ những người xung quanh. Cô yêu anh, nhưng cô cũng yêu sự bình yên trong cuộc sống của anh. Và cô biết rằng, nếu cứ tiếp tục bên nhau, chỉ càng khiến anh phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa.

    Một buổi chiều, khi Hoàng Hằng đến tìm cô, cô đã không thể ngừng rơi nước mắt. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy sự tiếc nuối và đau khổ. Hoàng Hằng nắm lấy tay cô, gương mặt anh đầy kiên quyết và tuyệt vọng: "Lâm Nguyệt, đừng làm vậy. Anh không thể mất em. Chúng ta có thể vượt qua mọi sóng gió mà."

    Lâm Nguyệt chỉ khẽ lắc đầu, giọng cô nghẹn lại: "Hoàng Hằng, anh không thể vì em mà hy sinh tất cả. Anh là tổng thống, và em chỉ là một người bình thường. Nếu em cứ ở bên anh, em sẽ chỉ làm anh thêm mệt mỏi. Em không muốn là gánh nặng của anh."

    Hoàng Hằng nhìn cô, đôi mắt anh tràn đầy sự không hiểu và đau khổ. Anh không thể chấp nhận việc mất cô, nhưng trước mặt anh là một Lâm Nguyệt kiên quyết, một cô gái không muốn trở thành nguyên nhân khiến anh phải chịu đựng những điều không xứng đáng.

    "Anh yêu em, Lâm Nguyệt," Hoàng Hằng thốt lên, giọng anh như thắt lại. "Anh không quan tâm đến những gì người khác nói. Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em."

    Nhưng Lâm Nguyệt không thể. Cô đã quyết định rồi. Dù trái tim cô thắt lại từng cơn, nhưng cô vẫn buộc lòng phải rời xa anh. Cô không muốn là lý do khiến anh phải đắn đo giữa tình yêu và sự nghiệp, giữa gia đình và công chúng.

    Và thế là, Lâm Nguyệt bước đi, rời khỏi Hoàng Hằng. Cô để lại anh trong một khoảng không vắng lặng, nơi không còn tiếng cười, không còn những buổi hẹn hò lãng mạn, chỉ còn là nỗi cô đơn và sự mất mát không thể lấp đầy.

    Hoàng Hằng vẫn đứng đó, nhìn theo bóng cô khuất dần trong cơn mưa nhẹ. Anh cảm thấy như mình vừa mất đi một phần trái tim, nhưng lại không biết làm gì để giữ cô lại. Tình yêu không thể là lý do duy nhất để khiến một người đàn ông quyền lực có thể vượt qua tất cả.

    Những sóng gió bên ngoài có thể làm họ xa nhau, nhưng liệu những hiểu lầm trong lòng mỗi người có thể được giải quyết? Và liệu tình yêu của họ có đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách? Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng một 2025
  5. Sourire Chanh tử

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Tái Hợp Và Hy Sinh

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua, mỗi ngày đối với Lâm Nguyệt như một bản nhạc buồn vẩn vơ, không thể tìm được điểm dừng. Sau khi rời xa Hoàng Hằng, cô quay trở lại với cuộc sống bình thường, cố gắng để quên đi những ký ức ngọt ngào, những giây phút bên anh mà giờ đây trở thành nỗi đau không thể nguôi ngoai. Nhưng trong trái tim cô, mỗi nhịp đập đều gọi tên anh, dù có cố gắng chạy trốn, cô vẫn không thể ngừng yêu Hoàng Hằng.

    Còn Hoàng Hằng, sau khi mất Lâm Nguyệt, anh như người mất phương hướng, giống như một chiến binh thiếu đi lý tưởng sống. Tình yêu của anh dành cho cô là điều không thể phủ nhận, nhưng những trách nhiệm và áp lực mà anh phải đối mặt, những lời chỉ trích từ gia đình và công chúng, khiến anh chẳng thể yên ổn. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng anh cũng không thể sống thiếu cô.

    Đến một ngày, khi đứng trên sân thượng của Dinh Tổng thống, nhìn ra thành phố rộng lớn dưới ánh hoàng hôn, Hoàng Hằng nhận ra một điều hiển nhiên: Anh đã không còn là chính mình từ khi thiếu Lâm Nguyệt. Tình yêu này không thể cứ mãi chìm trong bóng tối của sự chia ly. Anh quyết định phải hành động, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, bao nhiêu lời chỉ trích.

    Một sáng sớm, sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ, Hoàng Hằng công khai bày tỏ tình cảm của mình trước công chúng. Anh đứng trên bục phát biểu trong một buổi họp báo quan trọng, với ánh mắt kiên quyết nhưng đầy sự chân thành. "Tôi, Hoàng Hằng, Tổng thống của đất nước này, muốn chia sẻ với tất cả các bạn một điều rất quan trọng: Tôi yêu Lâm Nguyệt, và tôi không muốn sống thiếu cô ấy," anh tuyên bố rõ ràng.

    Những lời anh nói ngay lập tức khiến toàn bộ hội trường lặng đi, sau đó là một tràng tiếng xì xào. Cả báo chí và công chúng không thể tin vào những gì họ vừa nghe. Người ta đều biết đến Hoàng Hằng như một người đàn ông lạnh lùng, quyền lực, không bao giờ công khai chuyện tình cảm cá nhân. Giờ đây, anh lại đứng trước toàn thế giới, nói ra những lời này với tất cả sự chân thành.

    Hoàng Hằng không quan tâm đến những phản ứng tiêu cực. Anh đã quyết định rằng tình yêu của mình là điều quan trọng nhất. Anh yêu Lâm Nguyệt, và không một ai có thể làm thay đổi điều đó.

    Cùng lúc đó, Lâm Nguyệt đang ở một quán cà phê yên tĩnh, đọc qua những bài báo về Hoàng Hằng. Cô không thể không cảm thấy xót xa khi nhìn thấy anh đứng đó, đối mặt với dư luận, với sự chỉ trích từ cả gia đình và những người yêu mến anh. Cô có thể cảm nhận được sự đau đớn trong ánh mắt anh, và dường như tất cả những cảm xúc còn lại trong cô cũng dần dâng trào.

    Một buổi chiều mưa, khi Lâm Nguyệt đang đứng một mình dưới cơn mưa ngoài đường, một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt cô. Hoàng Hằng bước ra, vẫn là người đàn ông mạnh mẽ nhưng giờ đây ánh mắt anh mang theo sự mềm yếu mà cô chưa từng thấy. Anh bước đến gần cô, giọng nói nghiêm túc: "Lâm Nguyệt, em có thể tha thứ cho anh không? Anh không thể sống thiếu em."

    Lâm Nguyệt nhìn anh, trái tim cô như thắt lại. Cô không thể phủ nhận rằng cô vẫn yêu anh, rằng trong suốt những ngày qua, trái tim cô chỉ có một mình Hoàng Hằng. Nhưng cô cũng không thể dễ dàng quên đi những tổn thương mà anh đã phải chịu đựng, những áp lực mà anh đã phải đối mặt vì cô.

    "Hoàng Hằng," cô cất giọng, giọng nói như nghẹn lại. "Em không muốn anh phải hy sinh vì em. Em không thể để anh phải đối mặt với tất cả những chỉ trích, những lời lẽ cay nghiệt chỉ vì một người như em."

    Hoàng Hằng nắm chặt tay cô, không để cô rút tay ra. "Không, Lâm Nguyệt. Anh không quan tâm đến những lời nói của người khác. Anh yêu em và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta. Em có thể rời xa anh, nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ em."

    Nước mắt lăn dài trên má Lâm Nguyệt. Cuối cùng, cô gật đầu, dù trái tim cô không thể không đau khi quyết định quay lại bên anh. "Nếu anh thực sự yêu em, anh sẽ phải học cách đối mặt với những khó khăn mà chúng ta sẽ gặp phải. Nhưng em sẽ ở bên anh, Hoàng Hằng. Em không thể sống thiếu anh."

    Những lời này như một lời hứa ngầm giữa hai người, là sự tái hợp đầy hy sinh và quyết tâm. Hoàng Hằng hôn lên trán cô, như một lời cảm ơn sâu sắc. Anh đã không làm gì sai, nhưng anh lại sẵn sàng đánh đổi tất cả vì cô, vì tình yêu mà anh dành cho cô.

    Cuộc sống của họ không thể trở lại như trước. Dưới sự chỉ trích của công chúng, Hoàng Hằng và Lâm Nguyệt phải đối mặt với những khó khăn lớn. Những âm mưu chính trị nhắm vào Hoàng Hằng ngày càng trở nên phức tạp. Một nhóm những kẻ bất lương trong giới chính trị không muốn Hoàng Hằng tiếp tục cầm quyền, họ thấy rằng tình yêu của anh với một người bình thường như Lâm Nguyệt là một mối đe dọa lớn.

    Hoàng Hằng không thể ngồi yên. Anh quyết định đối mặt với mọi nguy hiểm để bảo vệ người anh yêu. Trong một cuộc họp kín với các cố vấn, anh đưa ra những quyết định khó khăn, đôi khi là những hi sinh lớn, để đảm bảo rằng Lâm Nguyệt không phải là mục tiêu của bất kỳ âm mưu nào. Anh không thể để cô trở thành con tốt thí trong một trò chơi quyền lực.

    Lâm Nguyệt, mặc dù cô không muốn Hoàng Hằng phải hy sinh vì mình, nhưng cô cũng hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Cô đã quyết định sẽ cùng anh đối mặt với tất cả, dù có phải đối mặt với nguy hiểm hay đau khổ, miễn là họ vẫn còn nhau.

    Cuối cùng, sau những sóng gió và thử thách, tình yêu của họ cũng đã vượt qua được mọi trở ngại. Hoàng Hằng và Lâm Nguyệt đã cùng nhau đi qua những ngày tháng đầy sóng gió, vượt qua những âm mưu chính trị, những áp lực từ gia đình và công chúng. Họ đã học được rằng tình yêu không chỉ là những phút giây ngọt ngào, mà còn là sự hy sinh, là sự kiên cường trong những lúc khó khăn.

    End.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng một 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...