Bài viết: 31 

Chương 100: Phòng làm việc của hắn (phần 4)
Lúc thư ký Đỗ gõ cửa phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên, âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Thư ký Đỗ lặp lại hành động của mình, lần này không còn sự chần chừ. Khi cửa mở, cậu cúi đầu chào một cách lịch sự, sau đó lên tiếng với giọng điềm tĩnh:
"Phó tổng, có vài việc cần ngài giải quyết ngay bây giờ. Tôi đã sắp xếp mọi thứ xong, nếu ngài có thời gian."
Giọng nói của thư ký Đỗ không mang chút cảm xúc thừa thãi nào, chỉ đơn giản là thông báo công việc cần xử lý, không hề có vẻ vội vã hay thiếu tôn trọng.
Phó Nhậm Hiên nghe vậy, hơi nghiêng đầu rồi đưa tay vuốt nhẹ chiếc ghế làm việc, như thể đang cân nhắc. Cuối cùng, hắn đứng dậy, liếc mắt về phía Tôn Yên, không nói gì thêm, chỉ khẽ nhướng mày như ra lệnh cho thư ký Đỗ tiếp tục.
Thư ký Đỗ không mất nhiều thời gian, cúi chào một lần nữa rồi quay lại rời khỏi phòng, bỏ lại không khí ngột ngạt và đầy căng thẳng trong căn phòng làm việc.
Phó Nhậm Hiên dừng lại một lúc, ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào Tôn Yên, như thể muốn đảm bảo rằng mỗi lời nói của mình đều đọng lại trong tâm trí cô.
Phó Nhậm Hiên vuốt nhẹ mặt Tôn Yên, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da mịn màng, nhưng không có chút dịu dàng nào trong cử chỉ đó. Thay vào đó, nó như một cách khẳng định quyền lực của hắn, như thể nói rằng cô không thể trốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, dù chỉ là một phút giây.
"Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phòng." Phó Nhậm Hiên nói, giọng thấp, đầy đe dọa: "Nếu em rời đi, tôi sẽ khiến em hối hận. Hiểu chưa?"
Tôn Yên chỉ biết im lặng gật đầu, đôi mắt cô dại đi, không dám phản kháng, không dám mở miệng. Cô như một con rối, bị điều khiển bởi bàn tay của hắn. Nỗi sợ hãi bao trùm khiến cô không thể nghĩ được gì khác ngoài việc vâng lời.
Phó Nhậm Hiên bước ra ngoài phòng, mang theo một sự tĩnh lặng đáng sợ. Thư ký Đỗ đứng bên ngoài, gật đầu và thông báo rằng Phó Nhậm Hiên có một số công việc cần xử lý. Hắn gật nhẹ và bước ra, để lại Tôn Yên một mình trong căn phòng rộng lớn, cảm giác cô đơn và ngột ngạt càng thêm nặng nề.
Không có gì xung quanh Tôn Yên ngoài những bức tường vô tri, tiếng trái tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực, như một lời cảnh báo. Cô ngồi đó, mắt không dám rời khỏi cửa, nhưng lại không dám hành động, không dám chạy trốn. Cảm giác sợ hãi càng lúc càng cuốn lấy cô, như một chiếc vòng siết chặt mà không thể tháo gỡ.
Cô nàng hoa khôi của công ty, với mái tóc được chải chuốt hoàn hảo và đôi môi tô son đỏ thẫm, ôm chặt xấp tài liệu trong tay, từng bước tự tin tiến đến phòng của Phó tổng. Cô ta đã phải giành giật với các thư ký khác để có được cơ hội quý giá này – được trực tiếp gặp Phó Nhậm Hiên.
Trong đầu cô nàng hoa khôi đó, viễn cảnh về một cuộc gặp gỡ đặc biệt đã hiện lên, mang theo hy vọng về một sự chú ý đặc biệt từ vị Phó tổng lạnh lùng đầy quyền lực.
Khi bước vào phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên, cảnh tượng trước mắt khiến cô nàng hoa khôi đó bất ngờ. Ngồi trên chiếc ghế CEO là một cô gái có dáng vẻ nhỏ bé, đang co ro và thu mình lại như muốn lẫn vào ghế.
Tôn Yên trông vừa yếu ớt, vừa cảnh giác, hai chân đặt trên ghế, đôi mắt tròn xoe nhìn cô gái mới đến với một chút sợ hãi.
Cô hoa khôi nhướng mày, không giấu được vẻ ngạc nhiên và thoáng chút ganh ghét. Tại sao cô gái này lại ở đây? Và tại sao cô ấy lại ngồi trên chiếc ghế mà chỉ Phó Nhậm Hiên mới có quyền chạm vào? Hàng loạt câu hỏi dấy lên trong lòng, nhưng cô nàng hoa khôi đó cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ mỉm cười, dù trong ánh mắt không giấu nổi vẻ sắc sảo.
"Xin lỗi, tôi không biết là có khách ở đây.." Cô nàng hoa khôi đó nói, cố tỏ ra lịch sự, nhưng trong từng lời nói lại mang hàm ý thăm dò, đôi mắt không ngừng quan sát Tôn Yên, như muốn tìm hiểu thân phận của cô.
Cô nàng hoa khôi kiêu căng mỉm cười đầy tự mãn, khẽ hất tóc rồi giới thiệu:
"Chào cô, tôi là Lục Vân. Hôm nay tôi có hẹn gặp Phó tổng." Giọng cô ta sắc lạnh, xen lẫn vẻ tự tin đến ngạo mạn. Đôi mắt Lục Vân lướt từ trên xuống dưới, nhìn Tôn Yên với ánh mắt đánh giá đầy khinh thường.
Sau khi liếc nhìn xung quanh và không thấy Phó Nhậm Hiên đâu, Lục Vân nhướng mày hỏi, giọng điệu đầy vẻ xem thường.
"Phó tổng đâu rồi? Và.. cô đang ngồi ở đó sao?" Lục Vân cười nhạt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên chiếc ghế CEO mà Tôn Yên đang ngồi.
"Cô có biết đây là ghế của Phó tổng không? Để cô ngồi thế này, chẳng phải là làm dơ nó sao?" Lời nói của Lục Vân chứa đầy sự khinh miệt, từng câu từng chữ đều đả kích.
Không đợi Tôn Yên phản ứng, Lục Vân đã tiến lên, cầm lấy tay Tôn Yên và kéo mạnh, định kéo cô khỏi chiếc ghế với một động tác đầy dứt khoát. Thân hình nhỏ bé của Tôn Yên không thể chống cự lại, chỉ biết co rúm lại, đôi mắt kinh ngạc và sợ hãi khi đối diện với thái độ dữ dằn của Lục Vân.
Tôn Yên gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt ánh lên vẻ cứng rắn. Khi Lục Vân tiếp tục kéo mạnh, cô cất giọng lạnh lẽo, cảnh cáo:
"Tôi mà rời khỏi cái ghế này, thì cô sẽ chết đấy."
Lục Vân nghe vậy liền bật cười khinh miệt, ánh mắt ngạo nghễ: "Cô nghĩ cô là ai mà dám đe dọa tôi?" Không chút do dự, Lục Vân kéo Tôn Yên khỏi ghế, khiến cô ngã xuống sàn. Cú ngã đau đớn làm Tôn Yên nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không hề run sợ.
Lục Vân đứng trên cao nhìn xuống, nụ cười khinh thường không che giấu: "Một tiểu thư yếu đuối như cô mà cũng dám đe dọa tôi? Đừng quên đây là Phó thị, Phó tổng không rảnh để quan tâm đến một người như cô đâu."
Cô ta không hề biết rằng, chính vào khoảnh khắc ấy, cửa phòng bật mở, bóng dáng Phó Nhậm Hiên lạnh lùng hiện ra, ánh mắt hắn tối sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Phó Nhậm Hiên đứng sững ở cửa, đôi mắt tối sầm, một cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong từng hơi thở.
Cả căn phòng như đóng băng lại dưới ánh mắt sắc như dao của Phó Nhậm Hiên. Lục Vân, đang mải miết khinh thường Tôn Yên, không nhận ra sự hiện diện của hắn cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:
"Lục Vân, ai cho cô cái quyền chạm vào người của tôi?"
Lục Vân giật mình quay lại, đôi mắt mở to, sắc mặt tái đi khi nhận ra Phó Nhậm Hiên đã đứng ngay đó. Bàn tay cô ta buông thõng, cố nở một nụ cười nhưng chỉ hiện lên vẻ lo lắng lộ rõ. Cô ta lắp bắp:
"Ph.. Phó tổng.. em chỉ nghĩ là.. cô ta.. không nên ngồi ở vị trí của anh.."
Phó Nhậm Hiên không để cô ta nói hết, hắn bước đến bên Tôn Yên, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Ánh mắt đầy sát khí của hắn chiếu thẳng vào Lục Vân, giọng hắn lạnh như băng:
"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở Phó thị nữa. Thu dọn đồ đạc và biến đi ngay."
Lục Vân hoảng sợ, toàn thân run lên: "Phó tổng.. em.. em không cố ý.. Em xin lỗi, em không biết.."
Phó Nhậm Hiên không hề dao động, hắn chỉ nghiêng đầu về phía Thư ký Đỗ, ra hiệu. Thư ký Đỗ lập tức bước tới, nắm lấy tay Lục Vân, kéo cô ra khỏi phòng trong khi cô ta còn đang kêu khóc, xin tha.
Lục Vân tức giận hất tay thư ký Đỗ ra, đôi mắt lấp lánh sự oán hận. Cô ta chỉ thẳng vào mặt Tôn Yên, giọng đầy khinh miệt:
"Tôn Yên, cô tưởng mình là ai? Đừng quên cô chỉ là một ác nữ của Nguyệt Thành, một kẻ qua tay không biết bao nhiêu đàn ông!"
Lời nói của Lục Vân sắc bén và cay nghiệt, tràn đầy sự ganh ghét. Cô ta nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, thách thức:
"Nếu Phó tổng thực sự yêu cô ta như thế, thì chứng minh đi! Tôi muốn thấy liệu cô ta có gì hơn những người khác!"
Phó Nhậm Hiên nghe vậy, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Không một lời giải thích hay tranh cãi, hắn cúi xuống, đưa tay nắm lấy gáy Tôn Yên, kéo cô lại gần.
Bàn tay còn lại của Phó Nhậm Hiên giữ chặt lấy cằm Tôn Yên, ép cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt Tôn Yên đầy sợ hãi và bất ngờ, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Phó Nhậm Hiên đã cúi xuống, chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn mạnh mẽ, đầy chiếm hữu và không chút do dự.
Phó Nhậm Hiên hôn Tôn Yên ngay trước mặt Lục Vân và thư ký Đỗ, như một lời khẳng định đầy uy quyền.
Nụ hôn mạnh bạo khiến Tôn Yên gần như nghẹt thở, nhưng Phó Nhậm Hiên không để cô thoát khỏi vòng tay. Mọi người trong phòng đều lặng người trước hành động này, không ai dám lên tiếng.
Khi Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, ánh mắt hắn lướt qua Lục Vân, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lùng:
"Lục Vân, tôi không cần phải chứng minh gì với cô cả. Người tôi chọn chỉ có một."
Lục Vân tái mặt, đôi mắt hoảng loạn khi nhận ra mình đã tự chuốc lấy rắc rối không thể cứu vãn.
"Phó tổng, có vài việc cần ngài giải quyết ngay bây giờ. Tôi đã sắp xếp mọi thứ xong, nếu ngài có thời gian."
Giọng nói của thư ký Đỗ không mang chút cảm xúc thừa thãi nào, chỉ đơn giản là thông báo công việc cần xử lý, không hề có vẻ vội vã hay thiếu tôn trọng.
Phó Nhậm Hiên nghe vậy, hơi nghiêng đầu rồi đưa tay vuốt nhẹ chiếc ghế làm việc, như thể đang cân nhắc. Cuối cùng, hắn đứng dậy, liếc mắt về phía Tôn Yên, không nói gì thêm, chỉ khẽ nhướng mày như ra lệnh cho thư ký Đỗ tiếp tục.
Thư ký Đỗ không mất nhiều thời gian, cúi chào một lần nữa rồi quay lại rời khỏi phòng, bỏ lại không khí ngột ngạt và đầy căng thẳng trong căn phòng làm việc.
Phó Nhậm Hiên dừng lại một lúc, ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào Tôn Yên, như thể muốn đảm bảo rằng mỗi lời nói của mình đều đọng lại trong tâm trí cô.
Phó Nhậm Hiên vuốt nhẹ mặt Tôn Yên, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da mịn màng, nhưng không có chút dịu dàng nào trong cử chỉ đó. Thay vào đó, nó như một cách khẳng định quyền lực của hắn, như thể nói rằng cô không thể trốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, dù chỉ là một phút giây.
"Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phòng." Phó Nhậm Hiên nói, giọng thấp, đầy đe dọa: "Nếu em rời đi, tôi sẽ khiến em hối hận. Hiểu chưa?"
Tôn Yên chỉ biết im lặng gật đầu, đôi mắt cô dại đi, không dám phản kháng, không dám mở miệng. Cô như một con rối, bị điều khiển bởi bàn tay của hắn. Nỗi sợ hãi bao trùm khiến cô không thể nghĩ được gì khác ngoài việc vâng lời.
Phó Nhậm Hiên bước ra ngoài phòng, mang theo một sự tĩnh lặng đáng sợ. Thư ký Đỗ đứng bên ngoài, gật đầu và thông báo rằng Phó Nhậm Hiên có một số công việc cần xử lý. Hắn gật nhẹ và bước ra, để lại Tôn Yên một mình trong căn phòng rộng lớn, cảm giác cô đơn và ngột ngạt càng thêm nặng nề.
Không có gì xung quanh Tôn Yên ngoài những bức tường vô tri, tiếng trái tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực, như một lời cảnh báo. Cô ngồi đó, mắt không dám rời khỏi cửa, nhưng lại không dám hành động, không dám chạy trốn. Cảm giác sợ hãi càng lúc càng cuốn lấy cô, như một chiếc vòng siết chặt mà không thể tháo gỡ.
Cô nàng hoa khôi của công ty, với mái tóc được chải chuốt hoàn hảo và đôi môi tô son đỏ thẫm, ôm chặt xấp tài liệu trong tay, từng bước tự tin tiến đến phòng của Phó tổng. Cô ta đã phải giành giật với các thư ký khác để có được cơ hội quý giá này – được trực tiếp gặp Phó Nhậm Hiên.
Trong đầu cô nàng hoa khôi đó, viễn cảnh về một cuộc gặp gỡ đặc biệt đã hiện lên, mang theo hy vọng về một sự chú ý đặc biệt từ vị Phó tổng lạnh lùng đầy quyền lực.
Khi bước vào phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên, cảnh tượng trước mắt khiến cô nàng hoa khôi đó bất ngờ. Ngồi trên chiếc ghế CEO là một cô gái có dáng vẻ nhỏ bé, đang co ro và thu mình lại như muốn lẫn vào ghế.
Tôn Yên trông vừa yếu ớt, vừa cảnh giác, hai chân đặt trên ghế, đôi mắt tròn xoe nhìn cô gái mới đến với một chút sợ hãi.
Cô hoa khôi nhướng mày, không giấu được vẻ ngạc nhiên và thoáng chút ganh ghét. Tại sao cô gái này lại ở đây? Và tại sao cô ấy lại ngồi trên chiếc ghế mà chỉ Phó Nhậm Hiên mới có quyền chạm vào? Hàng loạt câu hỏi dấy lên trong lòng, nhưng cô nàng hoa khôi đó cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ mỉm cười, dù trong ánh mắt không giấu nổi vẻ sắc sảo.
"Xin lỗi, tôi không biết là có khách ở đây.." Cô nàng hoa khôi đó nói, cố tỏ ra lịch sự, nhưng trong từng lời nói lại mang hàm ý thăm dò, đôi mắt không ngừng quan sát Tôn Yên, như muốn tìm hiểu thân phận của cô.
Cô nàng hoa khôi kiêu căng mỉm cười đầy tự mãn, khẽ hất tóc rồi giới thiệu:
"Chào cô, tôi là Lục Vân. Hôm nay tôi có hẹn gặp Phó tổng." Giọng cô ta sắc lạnh, xen lẫn vẻ tự tin đến ngạo mạn. Đôi mắt Lục Vân lướt từ trên xuống dưới, nhìn Tôn Yên với ánh mắt đánh giá đầy khinh thường.
Sau khi liếc nhìn xung quanh và không thấy Phó Nhậm Hiên đâu, Lục Vân nhướng mày hỏi, giọng điệu đầy vẻ xem thường.
"Phó tổng đâu rồi? Và.. cô đang ngồi ở đó sao?" Lục Vân cười nhạt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên chiếc ghế CEO mà Tôn Yên đang ngồi.
"Cô có biết đây là ghế của Phó tổng không? Để cô ngồi thế này, chẳng phải là làm dơ nó sao?" Lời nói của Lục Vân chứa đầy sự khinh miệt, từng câu từng chữ đều đả kích.
Không đợi Tôn Yên phản ứng, Lục Vân đã tiến lên, cầm lấy tay Tôn Yên và kéo mạnh, định kéo cô khỏi chiếc ghế với một động tác đầy dứt khoát. Thân hình nhỏ bé của Tôn Yên không thể chống cự lại, chỉ biết co rúm lại, đôi mắt kinh ngạc và sợ hãi khi đối diện với thái độ dữ dằn của Lục Vân.
Tôn Yên gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt ánh lên vẻ cứng rắn. Khi Lục Vân tiếp tục kéo mạnh, cô cất giọng lạnh lẽo, cảnh cáo:
"Tôi mà rời khỏi cái ghế này, thì cô sẽ chết đấy."
Lục Vân nghe vậy liền bật cười khinh miệt, ánh mắt ngạo nghễ: "Cô nghĩ cô là ai mà dám đe dọa tôi?" Không chút do dự, Lục Vân kéo Tôn Yên khỏi ghế, khiến cô ngã xuống sàn. Cú ngã đau đớn làm Tôn Yên nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không hề run sợ.
Lục Vân đứng trên cao nhìn xuống, nụ cười khinh thường không che giấu: "Một tiểu thư yếu đuối như cô mà cũng dám đe dọa tôi? Đừng quên đây là Phó thị, Phó tổng không rảnh để quan tâm đến một người như cô đâu."
Cô ta không hề biết rằng, chính vào khoảnh khắc ấy, cửa phòng bật mở, bóng dáng Phó Nhậm Hiên lạnh lùng hiện ra, ánh mắt hắn tối sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Phó Nhậm Hiên đứng sững ở cửa, đôi mắt tối sầm, một cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong từng hơi thở.
Cả căn phòng như đóng băng lại dưới ánh mắt sắc như dao của Phó Nhậm Hiên. Lục Vân, đang mải miết khinh thường Tôn Yên, không nhận ra sự hiện diện của hắn cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:
"Lục Vân, ai cho cô cái quyền chạm vào người của tôi?"
Lục Vân giật mình quay lại, đôi mắt mở to, sắc mặt tái đi khi nhận ra Phó Nhậm Hiên đã đứng ngay đó. Bàn tay cô ta buông thõng, cố nở một nụ cười nhưng chỉ hiện lên vẻ lo lắng lộ rõ. Cô ta lắp bắp:
"Ph.. Phó tổng.. em chỉ nghĩ là.. cô ta.. không nên ngồi ở vị trí của anh.."
Phó Nhậm Hiên không để cô ta nói hết, hắn bước đến bên Tôn Yên, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Ánh mắt đầy sát khí của hắn chiếu thẳng vào Lục Vân, giọng hắn lạnh như băng:
"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở Phó thị nữa. Thu dọn đồ đạc và biến đi ngay."
Lục Vân hoảng sợ, toàn thân run lên: "Phó tổng.. em.. em không cố ý.. Em xin lỗi, em không biết.."
Phó Nhậm Hiên không hề dao động, hắn chỉ nghiêng đầu về phía Thư ký Đỗ, ra hiệu. Thư ký Đỗ lập tức bước tới, nắm lấy tay Lục Vân, kéo cô ra khỏi phòng trong khi cô ta còn đang kêu khóc, xin tha.
Lục Vân tức giận hất tay thư ký Đỗ ra, đôi mắt lấp lánh sự oán hận. Cô ta chỉ thẳng vào mặt Tôn Yên, giọng đầy khinh miệt:
"Tôn Yên, cô tưởng mình là ai? Đừng quên cô chỉ là một ác nữ của Nguyệt Thành, một kẻ qua tay không biết bao nhiêu đàn ông!"
Lời nói của Lục Vân sắc bén và cay nghiệt, tràn đầy sự ganh ghét. Cô ta nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, thách thức:
"Nếu Phó tổng thực sự yêu cô ta như thế, thì chứng minh đi! Tôi muốn thấy liệu cô ta có gì hơn những người khác!"
Phó Nhậm Hiên nghe vậy, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Không một lời giải thích hay tranh cãi, hắn cúi xuống, đưa tay nắm lấy gáy Tôn Yên, kéo cô lại gần.
Bàn tay còn lại của Phó Nhậm Hiên giữ chặt lấy cằm Tôn Yên, ép cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt Tôn Yên đầy sợ hãi và bất ngờ, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Phó Nhậm Hiên đã cúi xuống, chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn mạnh mẽ, đầy chiếm hữu và không chút do dự.
Phó Nhậm Hiên hôn Tôn Yên ngay trước mặt Lục Vân và thư ký Đỗ, như một lời khẳng định đầy uy quyền.
Nụ hôn mạnh bạo khiến Tôn Yên gần như nghẹt thở, nhưng Phó Nhậm Hiên không để cô thoát khỏi vòng tay. Mọi người trong phòng đều lặng người trước hành động này, không ai dám lên tiếng.
Khi Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, ánh mắt hắn lướt qua Lục Vân, giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lùng:
"Lục Vân, tôi không cần phải chứng minh gì với cô cả. Người tôi chọn chỉ có một."
Lục Vân tái mặt, đôi mắt hoảng loạn khi nhận ra mình đã tự chuốc lấy rắc rối không thể cứu vãn.