Hỏi đáp Làm sao để hết buồn khi kiểm tra không được?

Thảo luận trong 'Hỏi Đáp' bắt đầu bởi Võ Chung Phương Thùy, 25 Tháng mười 2020.

  1. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    458
    Cảm ơn em nhiều nhé! Mình là chị nhé. Hihi
     
  2. Sắc Hương Hoa

    Bài viết:
    92
    Xin chào em năm nay lớp 10 và học lớp 10 chuyên Toán. ^^

    Nghe sơ sơ cách em giới thiệu, đủ biết em học Toán giỏi cỡ nào. Ít nhất thì chị là chuyên Anh và Toán của chị cũng chỉ ở mức "một cộng một bằng hai". Có nghĩa là chị chỉ học Toán cho biết đếm tiền là dừng lại. *vno 30*

    Nhìn em của bây giờ, lại làm chị hồi tưởng lại bản thân mình của gần 10 năm trước. Ngày đó, chị cũng mới vào 10 như em và chị cũng thích Toán như em. Tuy nhiên, tiêu chuẩn của chị không có cao như em, nên áp lực nó cũng không có gì là lớn cho lắm. Và vì lẽ đó, đầu năm lớp 10 chị được 7.5 toán và đến cuối năm lớp 10 chị được 1.5 môn toán. (gần điểm liệt rồi đó)

    Đến bây giờ vẫn thấy thật kinh thiên động địa. (he he)

    Thế mà cuối cùng thi đại học chị vẫn được 7 điểm Toán. (ha ha)

    Chị không phải là người quá giỏi giang trong bất cứ môn học nào cả nhưng chị thấy hài lòng với điều đó!

    Vì chị đã cố gắng và nỗ lực hết mình trong khả năng của mình vậy nên khi kết quả có như thế nào, chị vẫn vui vẻ, mỉm cười đón nhận.

    Cuộc sống này nó vốn là thế. Có những lúc mọi thứ rất suôn mượt, nhưng có những lúc mọi thứ rất gồ ghề, khúc khuỷu, chông gai. Và đó là cuộc sống! Em cần biết điều này và em cần chấp nhận điều này như lẽ thường tình.

    Em cần học cách: Thuận theo lẽ tự nhiên. Em cũng cần học cách chấp nhận: Là con người thì không ai hoàn hảo, ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu.

    Tại sao chúng ta đều là con người, đều có điểm mạnh, điểm yếu tuy nhiên có người thì thấy vui vẻ, thành công còn có người thì thấy đau khổ, thất bại?

    Cốt lõi đó là: Tại chính ta luôn so sánh mình với thiên hạ và chỉ chăm nhìn vào điểm yếu, khiếm khuyết của bản thân!

    Em cần phải nhìn vào điểm mạnh của mình. Em cần trân trọng những gì mình đang có. Em cần hiểu rõ em đang có thứ gì!

    Biết rõ điểm yếu của mình quả là tuyệt vời! Nhưng nhìn ra được cả thế mạnh và những gì mình đang có thì mới thực sự là đỉnh cao của chiến thắng!

    Điểm mạnh để cho ta biết rằng ta có giá trị riêng và điều này giúp ta tự tin!

    Và điểm yếu giúp ta biết rằng: Ta không bao giờ được phép ngông nghênh, ngạo mạn, luôn luôn phải thay đổi, sửa đổi bản thân để bản thân chúng ta trở nên hoàn hảo hơn!

    Khi em đã nhìn rõ nét cái bản thân đang có và cái bản thân đang thiếu thốn em sẽ chủ động tìm cách sửa đổi và phát triển.

    Tập trung vào thế mạnh của bản thân và sửa đổi điểm yếu kém của mình mỗi ngày. Điều này sẽ giúp em, ngừng đi soi mói người khác, ngừng phán xét, lên án.

    Và cuối cùng, em sẽ nhận ra được rằng: Mình cũng hay ho lắm chứ, và sự xuất hiện của em trong cuộc sống này cũng tuyệt vời lắm chứ! ^^

    Và chị hy vọng đến một ngày, khi em thành công, em sẽ biết trân trọng bản thân em, trân trọng con người xung quanh mình, và trân trọng cuộc sống này.

    Chúc em thành công trên con đường mình chọn nhé! ^^
     
    Võ Chung Phương Thùy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng mười 2020
  3. RêuHK

    Bài viết:
    57
    Quá đơn giản mình gặp thường xuyên.

    Trước hết cầm bài kiểm tra lên, ngẫm, nhìn thẳng vào con điểm, nở một nụ cười và nói "Ba cái đồ quỹ, kệ nó đi, điểm nhỏ thôi mà lần sau cố gắng là được", sau đó hít thở thật sâu, giấu bài kiểm tra ở xó xỉnh nào đó để không gặp lại nó mắc công lại buồn, rồi tìm hạnh phúc đến đồ ăn.

    Mình nói vậy thôi chứ điểm số không quan trọng, tinh thần bạn cao thì điểm số bạn cao, buồn làm gì cứ tự động viên mình đi, từ từ sẽ quen. Cấp ba mà có nhiều điều bạn chưa lường trước được đâu. (Cấp 2 với cấp 3 khác x.. xa lắm) ^-^
     
  4. Tranhuynh

    Bài viết:
    1,529
    Theo góc nhìn ếch ngồi đáy giếng của tui thì... Tui sẽ mượn kinh nghiệm nhìn nhận vấn đề của 2 người đã từng học chuyên ngành chia sẻ cho bạn nhé.

    Đầu tiên, phân tích trước tâm lý hiện tại của bạn trước đã. Bạn học chuyên Toán, rất xuất sắc luôn vì trong học tập tui chỉ thuộc dạng dân thường thôi, làm sao biết được cảm giác học chuyên là gì. Nhưng mà tui cá chắc sự kỳ vọng của gia đình cùng các thầy cô rất cao, và hình tượng tạo dựng vẻ bên ngoài của bạn có xu hướng cầu toàn. Bạn càng đứng ở vị trí trên cao, bạn càng cố gắng đấu tranh để mình không bị tụt lùi bậc thứ hạng.

    Vì những áp lực như thế càng làm bạn có tính so sánh mình với người khác, cảm giác cực đoan thất vọng tột cùng với từng sai phạm của mình, bị hụt hẫng, càng ngày càng áp lực với việc học hơn và muốn phá vỡ 1 vài luât lệ trong cuộc sống hiện tại.

    Tui không chắc là tui đoán tâm lý của bạn đúng không, nhưng đa phần những đứa mà học chuyên ngành bên tui thường thể hiện như thế.

    Vậy thì tóm lại phải làm sao để bạn hết buồn và không trách bản thân nữa. Hãy bình tĩnh, ngồi lại nhìn nhận 1 vấn đề rằng "Bạn có đang chạy theo người khác hay bậc hạng hay không?", "Bạn có đang làm những gì bản thân mắc bảo, hay chỉ cố lấy sự kỳ vọng của người khác mà định nghĩa bản thân?"

    Thường thì, một số bạn chuyên ngành mà tui quen có thể chống chế những áp lực học tập 1 cách dễ dàng, tụi nó có 2 loại cách thức suy nghĩ:

    + 1 là khái niệm "Thượng đẳng hơn người". Những đứa này thường rất kêu ngạo và tự tin hoàn toàn về chuyện học tập của mình. Tư duy phân tích tốt, và những kiến thức tụi nó chăm chỉ luyện tập hằng ngày là cái súng chiến đấu của tụi nó. Tụi nó thường háo thắng về câu chuyện thành tích, và không bao giờ bị ảnh hưởng bởi sự kỳ vọng của người khác. Bởi tụi nó biết tụi nó đang làm gì, tụi nó biết tụi nó giỏi, tụi nó còn tách biệt bản thân mình với dân thường ra nữa, tự chiến đấu học tập cho bản thân mình vì những mục đích tương lai sau này là 1 thứ tụi nó không bị áp lực trong học tập.

    Giống như trong 1 trận chiến, thay vì đợi người khác cấp cho mình 1 cây súng và làm theo những gì người ta chỉ bảo, lệ thuộc mạng sống của mình cho người khác. Thì tụi nó sẽ là những người tự cầm cây súng cho mình và tiến công theo cách thức riêng của mình để bảo toàn mạng sống tốt nhất có thể.

    Mấy tụi này rất dễ phạm lỗi, nhưng tụi nó đều coi nó là bài học và tự sửa chữa. Trách bản thân thì có trách, nhưng tụi nó sẽ nhanh chóng tìm cách khắc phục với 1 tinh thần háo thắng, thà nằm gục chứ không chịu ngán ai.

    Cái sự háo thắng này là đặc điểm mà mình học theo và không bị buồn bã hay tự trách bản thân khi phạm lỗi sai. Thay vào đó là luôn tìm giải pháp cho bản thân mình.

    + 2 là loại suy nghĩ "Mình hiểu cái gì, mình làm tốt nhất có thể về cái đó. Không cần sự hoàn hảo. Nếu kết quả chưa tốt, thì do sự tìm kiếm của mình chưa rộng, nên mở rộng nó hơn nữa." Đây là mấy bạn có tính cách êm đềm, và trầm tính nguy hiểm hơn. Khác với sự cuồng nhịp của những bạn "Thượng đẳng", mấy bạn này luôn theo đuổi nhịp điệu của riêng mình và không bao giờ cho phép người khác ảnh hưởng đến nhịp độ của chính mình.

    Mặc dù có tiến độ chậm hơn những bạn "Thượng đẳng" ngay lúc ban đầu, tuy nhiên mức độ đi xa và vững chắc của mấy bạn này lại là 1 vũ khí đáng gờm hơn rất nhiều. Tụi bạn này luôn chuẩn bị sự sẵn sàng nhất định, nắm chắt mọi kiến thức mình có, nên chẳng bao giờ lo lắng mình sẽ thất bại. Trong kỳ thi, học gì thi đó mà đúng không. Mà dẫu tụi nó có bị điểm kém thì câu nói đầu tiên bình thản của tụi nó là "Tại học chưa kỹ" hoặc là "Từ từ, tao sẽ tiếp cận được phạm trù kiến thức đó nhanh thôi. Tao không học để thuộc và trả bài, tao học để hiểu. Gỡ điểm được mà."

    Mình học tính luôn chuẩn bị mọi thứ 1 cách đầy đủ từ bọn nó. Và có nhận thức rằng mình chủ động học 1 điều gì đó, thì thi chỉ là hình thức để chứng minh rằng mình đã hiểu nó, trong 1 phạm vi như thế nào mà thôi. Vì thế, áp lực vô hình của các kỳ kiểm tra cũng biến mất đối với mình.

    Đó là cách thức giúp mình vượt qua những vấn đề mà bạn nói trong lời hỏi đáp. Mong nó giúp ích được bạn. Chúc bạn tốt lành.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...