


Chương 1: Gặp gỡ
Lam là cô chủ nhỏ của cửa tiệm hoa tại thị trấn. Thân hình mảng khảnh, mái tóc dài đen, cùng gò má ửng hồng là những thứ làm nên con người Lam. Vốn sinh ra trong gia đình tuy không giàu có nhưng nhiều hạnh phúc nên cô rất hay tươi cười. Cuộc sống của cô có lẽ sẽ bình yên như vậy mà kết thúc. Cho đến khi hoàng hôn lại buông xuống, Linh người con gái chả biết từ khi nào lại xuất hiện cùng chung một cơ thể với Lam. Tính tình cô sôi nổi, thích giao du dạo chơi, tự do tự tại như một thể đối lập với Lam.
Cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống người con gái dịu dàng sẽ trở thành người khác vậy trở nên tinh nghịch không những thế còn hay trêu ghẹo các chàng trai khác. Nhưng vì biết bản thân có 2 cá thể nên Linh luôn makeup cho bản thân thật khác biệt để tránh khi Lam trở lại sẽ bị người khác đàm tiếu. Cứ tưởng cả 2 đã có thể cứ thế sống cùng nhau cho đến khi chàng trai ấy xuất hiện khiến cuộc sống của Lam và Linh bị đảo lộn.
Sáng ấy Lam vẫn như thường lệ bán hoa trong cửa tiệm, bóng dáng một chàng trai cao ráo, thanh lịch cùng tông giọng trầm đầy mê hoặc bước vào cửa tiệm:
- Cho hỏi ở đây có bán hoa Lưu Ly không?
Cô hơi bất ngờ về giọng nói đó:
- Vâng ạ. Chỗ tôi có một chậu hoa Lưu Ly màu xanh.
- Có thể cho tôi xem trước không.
Chàng trai tiến lại gần, tim cô bỗng hẫng một nhịp, giọng đầy e thẹn đáp:
- Tôi sẽ mang nó ra ngay cho anh xem.
Cô tiến vào trong đem ra một chậu hoa xinh xắn những bông hoa được cô chăm chút cẩn thận trong thật rực rỡ.
- Vậy tôi sẽ lấy chậu này, nhưng hiện tại tôi không thể lấy, đây là danh thiếp của tôi, mai tôi sẽ đến lấy.
- Được ạ. Đôi tay khẽ đưa ra cầm lấy tấm danh thiếp. Bóng lưng anh rời đi khiến cô có chút luyến lưu.
Đêm đó Linh như cảm thấy cơ thể như có gì lạ có vẻ nó đã thay đổi nhưng cô cũng không chắc bản thân có bị bệnh hay không. Sáng hôm sau như đã hứa Lam như chờ đợi ai đó cứ thấy bồn chồn mà đi lại không yên ngay cả cô Tâm (cô là hàng xóm cũng là người cô hết mực yêu thương Lam) cũng cảm thấy lạ
- Lam à cháu làm gì mà lóng ngóng thế đang đợi ai à?
- Kh.. Khôn..
Chuông gió reo lên lại là người con trai ấy. Anh ấy nở nụ cười dịu dàng với cô:
- Tôi là Thành người hôm qua đã đặt chậu hoa Lưu Ly.
Lần đầu cô Tâm trong thấy cháu mình trông e thẹn như thế khuôn mặt đỏ ửng cùng giọng nói nhẹ nhàng nay còn thêm ngọt ngào
- Rất vui được gặp lại anh tôi đã gói nó cẩn thận vào trong hộp anh có thể đem đi.
- Vậy thì tôi xin thanh toán luôn vậy.
Bầu không khí bây giờ thật ám muội. Chàng trai thì vẫn dùng tông giọng trầm ấy cảm ơn cô, còn cô thì trìu mến từ biệt.
Sau khi anh bước ra cánh cửa nhỏ kia ánh mắt cô vẫn đọng lại một lúc trên chiếc chuông gió đang rung trước cửa.
- E hèm.. có vẻ như người ta đã đi xa rồi.
Cô giật mình lấp bấp:
- Chắc con phải.. phải đi.. tưới hoa thôi.
Đêm lại đến Linh chẳng hiểu Lam đã làm gì mà ngay cả bản thân cô cũng như đang nhung nhớ ai đó. Nhưng Linh cũng chẳng quá bận tâm vì cuộc vui của Linh vẫn đang chờ. Thế là đôi giày trắng, áo khoác gia cùng chiếc lắc không thể nào chiến hơn của Linh được mặc hết lên người. Linh lại đến chỗ quen để gặp bạn bè để tụ tập tại quán bar, vì trong lúc quá ham vui người bạn của Linh là Tuấn đã làm va chạm với một thanh niên khác, cuộc cãi vã khiến nhiều người chú ý từ đằng sau một chàng trai cao to bước đến ngăn cản xong cũng giải quyết cho đôi bên. Sau đó cả 2 có cảm ơn và nói chuyện thì mới biết anh tên Thành là chủ quán bar này, vô tình thay nay anh đến có việc thì lại gặp sự việc này thế là cả đám mời anh ly rượu cảm ơn và hứa sẽ đến quán thường xuyên. Chỉ có Linh là cảm thấy anh thật quen nhưng chẳng biết đã gặp khi nào cô cứ mãi nhìn mà không biết bản thân đã nhìn ai chằm chằm từ bao giờ:
- Xin chào, em có gì thắc mắc sao?
Bất chợt cô hoàn hồn đáp:
- Không ạ. Chỉ là anh đẹp trai quá còn tốt bụng nữa nên em mến thôi ạ.
Cả đám cười ầm lên Tín lên tiếng:
- Nhỏ này nó thế đó anh thấy trai đẹp là nó cứ mê thôi hahahaa..
Tuấn bảo:
- Linh à bộ t chưa đủ hay sao mà m còn tia luôn ân nhân của tụi mình z.
- Tao chỉ là mến mộ thôi tụi bây cứ làm quá.
Thế là đêm đó cả đám chơi vui vẻ rồi đường ai nấy về. Đang trên đường về nhà Thành có ngỏ ý chung đường nhưng chẳng biết từ đâu Tuấn chui ra bảo sẽ đưa Linh về cẩn thận vì cả hai cùng đương. Linh có chút tiếc nhưng cũng đành thôi vì thằng bạn.
Chỉnh sửa cuối: