Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 151:
- Anh xác định? Anh giết tôi, vậy không còn ai biết thân thích cuối cùng của nhị thúc anh là ai, đến lúc đó mộ phần của nhị thúc anh cũng chỉ biến thành rậm rạp cô đơn đầy cỏ dại.
Người này cũng có nhược điểm, hắn không cha không mẹ, nhị thúc của hắn từ nhỏ xem hắn như là con ruột, đáng tiếc mạng nhị thúc không tốt lắm, sinh bệnh qua đời, mỗi năm hắn đều đi tảo mộ cho chú hắn, chỉ sợ chú hắn ở dưới ngầm trôi qua không tốt.
- Nói trở lại, nếu chú của anh biết được anh làm việc này, anh đi xuống dưới rồi chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhận thức anh đi?
Tiếng nói của Lạc Tu Trúc còn mang theo vẻ châm chọc, nghe được làm lòng người chua xót.
Đương nhiên sẽ không nhận thức hắn, chú của hắn là một người thật chính trực đâu!
Hai người bị nói ra nhược điểm trong lòng, sau đó là người thứ ba, thứ tư, mắt thấy một nửa người biến thành uể oải, Ứng liên trưởng càng cảm thấy Lạc Tu Trúc thật thần kỳ.
Không phải huyền sư thật thần kỳ, mà là bản thân Lạc Tu Trúc thần kỳ.
Con tin cùng quân nhân phía sau đều cảm thấy có chút khó tin, chỉ nói vài câu có thể làm cho nhóm tội phạm ma túy giết người không chớp mắt nhất thời biến thành mềm lòng sao?
- Chết là trốn không thoát đâu, nhưng có một số việc vẫn có thể thương lượng một chút, các anh nói đúng không?
Lạc Tu Trúc nói, đây là lần cuối cùng cho bọn họ cơ hội buông tay.
Song phương tiếp tục giằng co vài phút, cuối cùng Vương Tường khàn giọng hỏi:
- Mày thật sự cho tao được gặp nàng?
Lạc Tu Trúc gật đầu:
- Đương nhiên.
Cái quỷ! Cho hắn tấm hình nhìn xem cũng đã không tệ rồi.
Đối phương là một cô gái trong sạch, vô tội còn thông minh, nếu biết mình biến thành trắng ánh trăng của tội phạm ma túy, không đem người ta nôn chết sao?
Cần gì phải ghê tởm người ta đây?
Vương Tường bỏ vũ khí xuống, những người khác cũng lục tục buông xuống.
Về phần vài người còn lại không bị điểm danh, đại ca đều bỏ quên, bọn hắn cũng không có gì để kiên trì.
Nhìn thấy bọn họ bỏ vũ khí xuống, các quân nhân liền xông lên còng tay đám người kia, đồng loạt mang đi.
Sau đó cảnh sát chuyên phá thuốc nổ tiến lên, thuận lợi xử lý sạch thuốc nổ trên người con tin.
Ứng liên trưởng nhìn theo thân ảnh đám người kia, đột nhiên hỏi:
- Cậu thật sự muốn đem người mang tới đây?
- À không, lừa hắn mà thôi, anh cho hắn tấm hình là được.
Nghe được lời này, Ứng liên trưởng thở ra một hơi.
Chứng kiến phản ứng của hắn, Lạc Tu Trúc bật cười:
- Tôi không ngu ngốc như vậy, thật sự cùng người như vậy giảng tín nghĩa, hơn nữa.. sau khi mang người lại đây, ai biết có mang tới tai họa ngầm cho người ta hay không? Ngô, nghĩ lại ảnh chụp cũng không cần, an toàn hơn một chút.
Dù sao hắn cũng không phải quân nhân cùng cảnh sát, lật lọng chẳng hạn.. hì hì hì, hắn cũng không có gì e ngại.
Ứng liên trưởng thật đồng ý cách nói của hắn:
- Người tham gia quân ngũ, quá mức chính trực cũng không được, cho dù là tôi cũng sẽ không thật sự đáp ứng hắn.
Về phần đối phương thẹn quá hóa giận chẳng hạn, không sao, dù sao Vương Tường nhiều lắm chỉ sống thêm được một hai tháng.
Hai người nhìn nhau cười, thoải mái tâm tình một chút lại đi rửa sạch hiện trường.
Trừ bỏ Trương Tam, đầu mục lớn nhất là Vương Tường, chứng kiến Vương Tường đã bị bắt những tiểu lâu la khác cũng ngừng lại.
Cảnh sát nhanh chóng bảo hộ hiện trường chế độc, đây đều là bằng chứng trước tòa.
Lúc này quân nhân phụ trách ngăn trở kẻ bỏ trốn cũng truyền tin tức:
- Liên trưởng! Chúng tôi chứng kiến Trương Tam! Bên cạnh hắn còn có vài người, nhưng không biết ai là huyền sư!
Ứng liên trưởng nhanh chóng hỏi hắn báo tọa độ, theo sau mang theo Lạc Tu Trúc lái xe của tội phạm đuổi theo.
Có người ngăn cản, đám người kia dù có phương tiện giao thông cũng đi không xa.
Khi bọn họ đi tới thượng du con sông, quả nhiên nghe được tiếng súng nổ, hẳn là đã phát sinh xung đột.
Ứng liên trưởng nhấn ga lao thẳng tới, Lạc Tu Trúc phải nắm chặt ngồi yên không để mình bị văng ra.
Nghe tiếng xe, đám người Trương Tam vội vàng nhìn sang, liền thấy được chiếc xe quen thuộc.
Nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện là người lạ lái xe.
- Không phải người một nhà! Là quân đội! Chạy! Nhanh chóng chạy!
Trương Tam nổ súng, cố gắng ngăn trở tốc độ của đối phương.
Ứng liên trưởng cùng Lạc Tu Trúc xoay người nhảy xuống xe.
Một giây sau xe lật ngửa.
Nếu không phải họ chạy trốn mau, phỏng chừng đã bị áp trong xe.
Lạc Tu Trúc ngẩng đầu vừa nhìn, nhìn thấy người trong đội ngũ của Trương Tam.
Tội nghiệt trên thân người kia ngang ngửa Trương Tam, xem ra là huyền sư của hắn.
- Thanh niên quần áo màu xanh chính là huyền sư.
Hắn nói vào trong bộ đàm.
Nghe thanh âm của hắn, mọi người lập tức đuổi theo.
Khoảng cách với biên giới tuyến còn gần 10km, hai nhóm người vừa chạy vừa truy đuổi công kích, nhưng viên đạn của Trương Tam bọn hắn đều bị xiềng xích ngăn trở.
- Anh được chưa! Không được tôi sẽ ném anh ra!
Trương Tam nghiến răng nghiến lợi mắng to.
Huyền sư tràn đầy vẻ ghen tỵ:
- Thủ đoạn của người kia tôi chưa gặp qua!
Huyền sư cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Thiếu niên kia hắn cũng chưa từng gặp được trong sở 404, hắn nghĩ tới cảnh sát sẽ mang theo huyền sư bắt bọn hắn, cũng suy đoán sẽ là ai, nhưng không ngờ lại là một người lạ!
Hơn nữa thực lực người này còn cao hơn hắn!
Hắn mở thiên nhãn nhìn một chút, thiếu chút nữa bị công đức kim quang làm mù cả mắt.
Hắn lảo đảo, cũng may được tiểu đệ nâng đỡ nếu không đã ngã sấp xuống.
Ngay sau đó hắn nghe được một tiếng phốc vang lên.
Huyền sư cùng Trương Tam quay đầu vừa nhìn, phát hiện sau lưng tiểu đệ bị bắn trúng, còn nằm giữa trái tim.
Trương Tam càng thêm thống hận.
Huyền sư cũng hiểu được nếu mình còn không xuất lực, sẽ đến lượt mình làm bia đỡ đạn.
Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, đánh ra ấn ký, ấn ký sáng lên, trận pháp sắp hiệu quả liền bị một đạo xiềng xích vọt tới!
Ba!
Ấn ký bị xiềng xích đánh nát.
Huyền sư:
-!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người nghiền nát được trận pháp, đây còn là nhân loại sao?
Ngay sau đó hắn nhìn thấy thiếu niên dùng xiềng xích đem chính mình giơ lên, sau đó.. dùng sức quăng ra!
Huyền sư:
-?
Thiếu niên bay vọt về phía hắn, mắt thấy sắp đánh lên người hắn Trương Tam bắt lấy huyền sư, mạnh mẽ xoay vòng.
Lạc Tu Trúc trượt ra một đoạn, tiếp tục đuổi theo.
Ứng liên trưởng bất đắc dĩ:
- Máy ném bom thịt người của cậu thật không sai..
Chiêu thức này vượt qua người thường tưởng tượng.
Lạc Tu Trúc hừ nói:
- Không có biện pháp, chạy không kịp chỉ có thể đem chính mình ném qua.
Bị quân nhân đuổi bắn, người của Trương Tam dần dần giảm bớt.
Có thể cùng Trương Tam chạy trốn, đều là tiểu đệ tín nhiệm, đám tiểu đệ cũng biết bọn hắn nhất định phải bảo trụ Trương Tam trở về, bằng không dù chạy thoát bọn hắn cũng chỉ có con đường chết!
Người này cũng có nhược điểm, hắn không cha không mẹ, nhị thúc của hắn từ nhỏ xem hắn như là con ruột, đáng tiếc mạng nhị thúc không tốt lắm, sinh bệnh qua đời, mỗi năm hắn đều đi tảo mộ cho chú hắn, chỉ sợ chú hắn ở dưới ngầm trôi qua không tốt.
- Nói trở lại, nếu chú của anh biết được anh làm việc này, anh đi xuống dưới rồi chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhận thức anh đi?
Tiếng nói của Lạc Tu Trúc còn mang theo vẻ châm chọc, nghe được làm lòng người chua xót.
Đương nhiên sẽ không nhận thức hắn, chú của hắn là một người thật chính trực đâu!
Hai người bị nói ra nhược điểm trong lòng, sau đó là người thứ ba, thứ tư, mắt thấy một nửa người biến thành uể oải, Ứng liên trưởng càng cảm thấy Lạc Tu Trúc thật thần kỳ.
Không phải huyền sư thật thần kỳ, mà là bản thân Lạc Tu Trúc thần kỳ.
Con tin cùng quân nhân phía sau đều cảm thấy có chút khó tin, chỉ nói vài câu có thể làm cho nhóm tội phạm ma túy giết người không chớp mắt nhất thời biến thành mềm lòng sao?
- Chết là trốn không thoát đâu, nhưng có một số việc vẫn có thể thương lượng một chút, các anh nói đúng không?
Lạc Tu Trúc nói, đây là lần cuối cùng cho bọn họ cơ hội buông tay.
Song phương tiếp tục giằng co vài phút, cuối cùng Vương Tường khàn giọng hỏi:
- Mày thật sự cho tao được gặp nàng?
Lạc Tu Trúc gật đầu:
- Đương nhiên.
Cái quỷ! Cho hắn tấm hình nhìn xem cũng đã không tệ rồi.
Đối phương là một cô gái trong sạch, vô tội còn thông minh, nếu biết mình biến thành trắng ánh trăng của tội phạm ma túy, không đem người ta nôn chết sao?
Cần gì phải ghê tởm người ta đây?
Vương Tường bỏ vũ khí xuống, những người khác cũng lục tục buông xuống.
Về phần vài người còn lại không bị điểm danh, đại ca đều bỏ quên, bọn hắn cũng không có gì để kiên trì.
Nhìn thấy bọn họ bỏ vũ khí xuống, các quân nhân liền xông lên còng tay đám người kia, đồng loạt mang đi.
Sau đó cảnh sát chuyên phá thuốc nổ tiến lên, thuận lợi xử lý sạch thuốc nổ trên người con tin.
Ứng liên trưởng nhìn theo thân ảnh đám người kia, đột nhiên hỏi:
- Cậu thật sự muốn đem người mang tới đây?
- À không, lừa hắn mà thôi, anh cho hắn tấm hình là được.
Nghe được lời này, Ứng liên trưởng thở ra một hơi.
Chứng kiến phản ứng của hắn, Lạc Tu Trúc bật cười:
- Tôi không ngu ngốc như vậy, thật sự cùng người như vậy giảng tín nghĩa, hơn nữa.. sau khi mang người lại đây, ai biết có mang tới tai họa ngầm cho người ta hay không? Ngô, nghĩ lại ảnh chụp cũng không cần, an toàn hơn một chút.
Dù sao hắn cũng không phải quân nhân cùng cảnh sát, lật lọng chẳng hạn.. hì hì hì, hắn cũng không có gì e ngại.
Ứng liên trưởng thật đồng ý cách nói của hắn:
- Người tham gia quân ngũ, quá mức chính trực cũng không được, cho dù là tôi cũng sẽ không thật sự đáp ứng hắn.
Về phần đối phương thẹn quá hóa giận chẳng hạn, không sao, dù sao Vương Tường nhiều lắm chỉ sống thêm được một hai tháng.
Hai người nhìn nhau cười, thoải mái tâm tình một chút lại đi rửa sạch hiện trường.
Trừ bỏ Trương Tam, đầu mục lớn nhất là Vương Tường, chứng kiến Vương Tường đã bị bắt những tiểu lâu la khác cũng ngừng lại.
Cảnh sát nhanh chóng bảo hộ hiện trường chế độc, đây đều là bằng chứng trước tòa.
Lúc này quân nhân phụ trách ngăn trở kẻ bỏ trốn cũng truyền tin tức:
- Liên trưởng! Chúng tôi chứng kiến Trương Tam! Bên cạnh hắn còn có vài người, nhưng không biết ai là huyền sư!
Ứng liên trưởng nhanh chóng hỏi hắn báo tọa độ, theo sau mang theo Lạc Tu Trúc lái xe của tội phạm đuổi theo.
Có người ngăn cản, đám người kia dù có phương tiện giao thông cũng đi không xa.
Khi bọn họ đi tới thượng du con sông, quả nhiên nghe được tiếng súng nổ, hẳn là đã phát sinh xung đột.
Ứng liên trưởng nhấn ga lao thẳng tới, Lạc Tu Trúc phải nắm chặt ngồi yên không để mình bị văng ra.
Nghe tiếng xe, đám người Trương Tam vội vàng nhìn sang, liền thấy được chiếc xe quen thuộc.
Nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện là người lạ lái xe.
- Không phải người một nhà! Là quân đội! Chạy! Nhanh chóng chạy!
Trương Tam nổ súng, cố gắng ngăn trở tốc độ của đối phương.
Ứng liên trưởng cùng Lạc Tu Trúc xoay người nhảy xuống xe.
Một giây sau xe lật ngửa.
Nếu không phải họ chạy trốn mau, phỏng chừng đã bị áp trong xe.
Lạc Tu Trúc ngẩng đầu vừa nhìn, nhìn thấy người trong đội ngũ của Trương Tam.
Tội nghiệt trên thân người kia ngang ngửa Trương Tam, xem ra là huyền sư của hắn.
- Thanh niên quần áo màu xanh chính là huyền sư.
Hắn nói vào trong bộ đàm.
Nghe thanh âm của hắn, mọi người lập tức đuổi theo.
Khoảng cách với biên giới tuyến còn gần 10km, hai nhóm người vừa chạy vừa truy đuổi công kích, nhưng viên đạn của Trương Tam bọn hắn đều bị xiềng xích ngăn trở.
- Anh được chưa! Không được tôi sẽ ném anh ra!
Trương Tam nghiến răng nghiến lợi mắng to.
Huyền sư tràn đầy vẻ ghen tỵ:
- Thủ đoạn của người kia tôi chưa gặp qua!
Huyền sư cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Thiếu niên kia hắn cũng chưa từng gặp được trong sở 404, hắn nghĩ tới cảnh sát sẽ mang theo huyền sư bắt bọn hắn, cũng suy đoán sẽ là ai, nhưng không ngờ lại là một người lạ!
Hơn nữa thực lực người này còn cao hơn hắn!
Hắn mở thiên nhãn nhìn một chút, thiếu chút nữa bị công đức kim quang làm mù cả mắt.
Hắn lảo đảo, cũng may được tiểu đệ nâng đỡ nếu không đã ngã sấp xuống.
Ngay sau đó hắn nghe được một tiếng phốc vang lên.
Huyền sư cùng Trương Tam quay đầu vừa nhìn, phát hiện sau lưng tiểu đệ bị bắn trúng, còn nằm giữa trái tim.
Trương Tam càng thêm thống hận.
Huyền sư cũng hiểu được nếu mình còn không xuất lực, sẽ đến lượt mình làm bia đỡ đạn.
Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, đánh ra ấn ký, ấn ký sáng lên, trận pháp sắp hiệu quả liền bị một đạo xiềng xích vọt tới!
Ba!
Ấn ký bị xiềng xích đánh nát.
Huyền sư:
-!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người nghiền nát được trận pháp, đây còn là nhân loại sao?
Ngay sau đó hắn nhìn thấy thiếu niên dùng xiềng xích đem chính mình giơ lên, sau đó.. dùng sức quăng ra!
Huyền sư:
-?
Thiếu niên bay vọt về phía hắn, mắt thấy sắp đánh lên người hắn Trương Tam bắt lấy huyền sư, mạnh mẽ xoay vòng.
Lạc Tu Trúc trượt ra một đoạn, tiếp tục đuổi theo.
Ứng liên trưởng bất đắc dĩ:
- Máy ném bom thịt người của cậu thật không sai..
Chiêu thức này vượt qua người thường tưởng tượng.
Lạc Tu Trúc hừ nói:
- Không có biện pháp, chạy không kịp chỉ có thể đem chính mình ném qua.
Bị quân nhân đuổi bắn, người của Trương Tam dần dần giảm bớt.
Có thể cùng Trương Tam chạy trốn, đều là tiểu đệ tín nhiệm, đám tiểu đệ cũng biết bọn hắn nhất định phải bảo trụ Trương Tam trở về, bằng không dù chạy thoát bọn hắn cũng chỉ có con đường chết!