Tiểu Thuyết Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Ngân Hà Ichi XS, 18 Tháng bảy 2024.

  1. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Bà ta nhìn thấy đứa cháu làm rất tốt, miệng cười khen cháu giỏi. Chỉ mới ở tầng nhập môn le vồ một mà nội lực của đứa trẻ đã tăng hai mươi trên hai mươi. Một điểm khác biệt giữa các võ học của các môn phái khác. Mạnh gấp đôi.

    Nam tráng đinh khi bị điểm huyệt, sau đó bị tháo quần, cảm giác thật xấu hổ, sau một lúc bị mân mê, luồn cảm giác hưng phấn, đê mê bắt đầu xâm chiếm não bộ, anh ta nằm đó hưởng thụ cảm giác đê mê này, rồi từ từ càng mãnh liệt, đây là lúc luồng dưỡng chất bị hút mạnh ra.

    Anh ta mê man, sung sướng điên cuồng, chỉ muốn cảm giác này mãi, không muốn dừng lại.

    Sau đó anh ta nằm đó, sụi lơ bất động.

    Sau khi hoàn thành, hai bà cháu bước ra ngoài. Bà ta chuẩn bị cho cháu mình một gian phòng gần đó để tu luyện, bà ta đã đạt đến cảnh giới cao, không cần chăm chăm tu luyện như những người le vồ thấp. Cứ cách vài ngày bà ta mới tới tu luyện một lần, thời gian còn lại, bà ta đi kiếm tiền. Tiền bà ta kiếm được bằng cách trộm ở những gia đình khá giả. Chỉ đi trộm khi đã gần hết tiền, còn dư thời gian bà ta sẽ phục vụ ăn uống cho những người bà ta bắt.

    Khi nào tu luyện quá hưng phấn thì bà ta sẽ hút khô tù nhân, sau đó lại phải đi bắt một người khác, người càng trẻ thì dưỡng chất tinh hoa càng dồi dào. Còn bình thường bà ta sẽ bắt rồi nuôi dưỡng như bò dê vắt sữa. Môn võ công này cả nam lẫn nữ đều có thể tu luyện. Là nam nhân nếu tu luyện môn võ công này thì cũng phải làm chuyện tương tự như nữ nhân, phải dùng miệng ngậm cự vật của nam nhân khác rồi bắt đầu hút.

    Sẽ có cảm giác xấu hổ vô cùng, nhưng nếu trải qua được thì võ công sẽ cao cường. Mạnh hơn võ công của các môn phái khác.

    Đứa cháu sau khi đã một lần trải nghiệm, cảm giác thật tuyệt vời, lúc nào cũng có cảm giác muốn uống nữa, uống mãi không dừng.

    Nhưng vì bà nói, phải dừng để từ từ tích tụ rồi mới dùng tiếp được. Đứa cháu nói với bà.

    Cháu gái nói: "Bà ơi đi bắt thêm vài người nữa để con nhanh chóng tu luyện đi. Bà bà nghe nói thì cũng gật đầu nói."

    Bà bà nói: "Ừa, ta đang chuẩn bị đi bắt vài người nữa, để dành cho cháu tu luyện đây. Trong mật thất còn có thể chứa được mười người nữa."

    Cơ thể con người khi đã già thì sẽ suy yếu, nhưng đối với người luyện võ thì có thể bỏ qua trở ngại này.

    Bà ta đánh một chiếc xe lừa xuống núi. Đi một quãng đường xa.

    Trở về đứa cháu, mỗi lần tu luyện âm thực công đều cần dưỡng chất từ cự vật đàn ông, vì trong ngục chỉ có hai người, lại mới hút nên không thể hút thêm được nữa, đứa cháu nóng ruột muốn thu luyện, rồi cảm giác thèm hương vị dưỡng chất ấy cứ lồng lộn bên trong não, cảm giác quá thèm, vậy là đứa cháu gái lại mở ngục giam, học theo bà bà điểm huyệt nam tráng đinh.

    Lại thực hiện hành vi kéo quần, xoa nắn sâu róm cho nó phình to, vận nội lực âm thực. Dùng lưỡi liếm, la, quét lên xuống, cho toàn bộ con sâu róm cương cứng vào mồn rồi hút lấy hút để.

    Nam tráng đinh cảm giác sung sướng lên tận não, đê mê hưởng thụ, dưỡng chất cứ từ từ bị hút ra, cho đến một lúc, cơ thể mỏi mệt, sụi lơ nằm đó. Dù cảm giác sụi lơ này khó chịu nhưng được sung sướng đê mê, dễ chịu thì anh ta không thể chối từ. Muốn tận hưởng cảm giác sung sướng này lâu hơn.

    Khi đã hút xong, đứa cháu bắt đầu tiến hành tu luyện, cứ như vậy tăng cấp độ thuần thục. Đứa cháu gái đó chỉ hận không thể tu luyện nhiều thời gian hơn, rất mong bà bà mau chóng bắt thêm nhiều nam tráng đinh khỏe mạnh nữa để nó có thể thỏa thích hút, hút bao nhiêu sữa nam nhân tùy thích.

    Phòng giam được thiết kế rất có chủ đích, có nguồn nước đầy vô hạn, bồn cầu được thông ra ngoài, chỉ cần bỏ xuống, dội nước là nó sẽ chảy theo đường ống xả ra bên ngoài. Giữ được vệ sinh, dù là như vậy, căn phòng vẫn man mán mùi ẩm của không khí.

    Bà bà đi một quãng đường xa, băng qua thôn xóm, dù thôn xóm có nhiều nam nhân trẻ nhưng bà ta vẫn bỏ qua, bà ta tiến hành đi vào thành. Một là để mua thêm thực phẩm đa dạng, hai là bắt những nam nhân của gia đình khá giả về. Theo bà ta, chỉ có nam nhân của gia đình khá giả, giàu có, được ăn ngon mặc đẹp thì dưỡng chất, sữa của họ mới đầy đủ tinh hoa. Còn những người bình thường thì cũng có thể chấp nhận được nhưng giữa cái tốt và cái tốt hơn thì bà ta sẽ ưu tiên cái tốt hơn.

    Sau khi mua xong lương thực, tối đến bà ta chọn một gia đình giàu có, bay vào bên trong, hướng đến gia chủ trẻ hoặc con trai của gia chủ trẻ, từ mười sáu tuổi trở lên.

    Gia đình này là gia đình có con trai đã lớn, bà ta đoán chừng nó tầm hơn mười chín tuổi, độ tuổi cực tốt để bắt. Khi lùng sục, bà ta đã phát hiện ra gian phòng của nam tráng đinh đó, tiến hành bắn hạt đậu điểm huyện rồi trùm bao tải, vác mang đi.

    Cứ như thế một người rồi một người. Trong một đêm bà ta đã bắt được ba người. Bà ta muốn bắt thêm nữa nhưng xe không thể chứa hết.

    Bà ta đánh xe lừa về, qua một ngày sau đã đến nơi ở. Bà ta mở cửa, vác từng bao người vô, rồi mở cửa vứt người vào, giải huyệt. Cứ như vậy. Sau đó bà thông báo cho đứa cháu gái, đã có hàng mới, mau tiến hành tu luyện.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  2. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Đứa cháu hay tin thì vui lắm, chạy tới ôm chầm bà bà. Rồi co chân nước rút bước vào gian thứ ba. Đây là hành vi của một đứa trẻ gần năm tuổi. Ở tuổi này thì người ta chỉ vui chơi, học chữ chứ đâu có làm những việc như thế này. Người ta nói gần mực thì đen là như thế đó.

    Đứa trẻ ở với ma đầu thì cũng học những cái xấu xa của ma đầu, gian ác.

    Nam tráng đinh khi đã bị đánh ngất đi. Trong cơn mê man, anh ta cảm giác có một thứ gì đó đê mê, dễ chịu ở bên dứi quần, anh ta tỉnh dậy phát hiện trần nhà tối ôm, lại không thể cử động được. Bên dưới thì cảm giác ngày một mãnh liệt, đê mê, sung sướng hơn, rồi từ từ mất cảm giác, cơn buồn ngủ gia tăng và anh ta ngủ thiếp đi.

    Ở gần đó, khi đứa cháu bốn tuổi ngậm lấy cự sâu róm, một hương vị thơm ngon từ từ được hút ra, mùi thơm cứ phản phất trong khoan mũi. Thời đại này người ta ăn thực vật nhiều hơn ăn thịt, dù là giàu có thì mỗi tháng cũng chỉ ăn được vài bữa, vì thế tinh hoa, sữa của nam nhân luôn có một mùi, hương thơm thanh mát, ngọt ngào.

    Hút một hồi thì đứa cháu dừng lại, tu luyện âm thực.

    Cứ như thế tiếp tục hai người còn lại. Đứa cháu nhận thấy nguồn sữa dưỡng chất cực tốt này, nó có thể không cần ăn uống thực phẩm bình thường, mà chỉ cần hút lấy nguồn sữa, dưỡng chất từ cự vật, sâu róm của nam nhân là được. Là một đứa trẻ gần năm tuổi mà đã có suy nghĩ như thế là thì thật biến thái.

    Đứa trẻ sống với ai? Đó chính là lão bà bà, lão yêu bà với môn võ công tà môn, biến thái.

    Sau khi đã nhốt ba người mới vào phòng giam, bà ta lại đánh xe đi một lần nữa, bắt cho đủ mười người để dành cho cháu gái ngoan của mình.

    Trên đường băng qua thôn xóm, bà ta quyết định cần thải bổ cho bản thân, nên tùy tiện bắt một nam tráng đinh của thôn gần đó, trong lùm cây.

    Bà ta kéo tụt quần nam tráng đinh xuống, mân mê rồi vận dụng âm thực công hút lấy sữa, dinh dưỡng từ sâu róm. Vì tùy tiện bắt nên bà ta không lưu lại, mà hút khô sữa bên trong cự sâu róm.

    Khi bị đánh ngất, nam tráng đinh trong cơn mê man, cảm giác lân lân rồi lân lân hơn cho đến khi tắt thở vì bị hút khô tinh chất.

    Bà ta hút, mới đầu chỉ là một ít dịch nhờn hơi trắng, sau đó trắng đục rồi màu trắng pha chút màu đỏ, kế đến chỉ còn là màu đỏ.

    Bên dưới cự vật là bọc đen, nó sun sun lại, teo tóp từ từ.

    Khi đã hút hết, bà ta ngồi tu luyện một chút, đạt được khoái cảm lân lân, dừng lại, tiếp tục lên đường. Bà ta dùng một bình dược hóa cốt, rải lên xác chết, xác chết từ từ phân rã thành nước.

    Bà ta bỏ đi, leo lên xe tiến về thành thị, tiếp tục kế hoạch bắt thêm bảy người nữa, đưa về cho cháu gái tẩm bổ

    Trong thôn, sau một ngày không thấy người đàn ông trở về, cả nhà tủa ra đi tìm trong đêm, tìm cả ban sáng nhưng không thấy bất kì tung tích nào.

    Bà ta tùy tiện đánh xe qua các khu, dãy nhà, chú ý quan sát, nhìn hai bên đường, khi phát hiện mục tiêu. Mục tiêu là các nam nhân sáng lạng, mặt mày thanh tú, ăn mặc giàu có, sang trọng. Bà ta chờ đợi, xem nhà con mồi ở đâu, cứ như thế theo dõi nhiều người cho đến khi biết nhà. Tối đến làm một mẻ hốt hết, đem về, tiện bắt người bà ta cũng trôm luôn tài bảo của họ.

    Sau một đêm lùng bắt, xe lừa đã đầy những bao tải người, bà ta mới tiến hành đánh xe về, xe nặng nên tốc độ chậm chạp, hơn một ngày sau mới trở về.

    Bà ta nhốt bảy người còn lại vào ngục giam rồi đi ra nghỉ ngơi.

    Ở trong thành liên tiếp có nam đinh bị bắt, bị trộm. Truy tìm nhưng không tìm thấy, sự việc bị treo lơ lửng ở đó.

    Trở lại với am ở trên núi Nga Mi, trong gian phòng cá nhân, Phổ Nghi vẫn tiếp tục điều khí tu luyện nội lực, thời gian cứ chậm rãi trôi đi. Lại thêm một khoản thời gian nữa trôi qua, Phổ Nghi đã thêm một tuổi mới, kỹ năng kiếm pháp ngọc nữ lại tăng thêm một cảnh giới, độ nguyên công cũng như vậy. Chỉ có le vồ vẫn đứng y nguyên, man chính Phổ Nghi vẫn luôn cảm thấy khó khăn về bản thân. Vì sao đã chăm chỉ như thế rồi mà tốc độ tu luyện lại chậm đến như vậy? Còn chậm chạp hơn cả những người có thiên phú tầm thường, phải chăng, cơ thể này xác định là một phế vật.

    Dù rằng cảnh giới võ công có tiến bộ nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của những người bình thường nhất. Nghĩ tới đó, man chỉ biết thở dài cố gắng tiếp.

    Sư phụ Phổ Hiền dù yêu thương, ưu ái cho Phổ Nghi, bà cũng nhận ra một sự thật rất rõ ràng, đứa bé này thật sự không có thiên phú võ học, không thể bồi dưỡng thành người kế thừa am sau này. Ngày trước bà chỉ suy nghĩ nếu đứa trẻ này có thiên phú bình thường, thì cũng có thể miễn cưỡng, thế nhưng đứa trẻ này thật sự phế. Bà suy tính sẽ chọn một người khác thay thế đại sư tỷ Phổ Nghi này, dù rằng bà rất yêu thương, xem như con chân chính của mình.

    Trong đám đệ tử bà nhận thấy đệ tử Mẫn Quân rất có thiên phú, lại chịu khó làm việc kiếm tiền, Mẫn Quân có thể làm người dự bị về sau, còn hiện tại bà vẫn chờ đợi sự thay đổi của Phổ Nghi yêu dấu.

    Trong lòng Mẫn Quân thì lại có suy nghĩ, nếu sau này mình trở thành chủ quản của am thì sẽ nhanh chóng tống cổ tiểu đại sư tỷ Phổ Nghi, am ta không thể chứa những thể loại phế vật ăn bám này được. Mẫn Quân rất nhạy trong việc nhìn tổng thể đại cục, nàng nhìn thấy biểu hiện của sư phụ, đang có ý định tuyển chọn người chủ trì am sau này. Càng như thế, nàng càng cố gắng tu luyện, ra sức kiếm tiền, làm nhiệm vụ bên ngoài, làm sao, trong mắt sư phụ nhìn thấy, rõ ràng năng lực của nàng, xứng đáng làm người chủ trì, kế thừa am ni cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  3. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Phổ Nghi thì không quan tâm đến vấn đề quản sự am, việc của man đó chính là học thành các kỹ năng võ công, sau đó trở về làm nhiệm vụ mà thần linh giao cho. Phổ Nghi thật sự tò mò, không biết khi trở về, thì man có còn sử dụng thân thể nữ nhi này nữa hay không, hay quay về với thể xác chân chính ban đầu.

    Nếu được trở về Phổ Nghi rất muốn dùng một kiếm, cắt lấy miếng thịt trên người của kẻ đã gây ra tai nạn, khiến Phổ Nghi như hiện tại, chắc là người thân đau buồn lắm.

    Dù đã gia nhập phật môn, lấy chữ thiện giúp đời làm chân chính, hướng đến, nhưng, ý nghĩ xấu xa vẫn còn, không thể xóa bỏ.

    * * *

    Trở về hiện thực, nước Nga, bên trong thành phố, ngày hôm ấy mọi người vẫn thực hiện các công việc như mọi ngày, người thì lái xe đi làm, người thì xếp hàng hóa bày bán..

    Có những người đi bộ hối hả, trên tay là những li cà phê sáng.

    Trong góc một con hẻm nhỏ, một bóng dáng loạn choạn, làn da trắng pha chút xanh, xám đen hòa trộn, tròng mắt trắng, con ngươi hiện lên những tia máu đỏ.

    Một nam zom bie lê lết bước đi, hướng về tiếng những bước chân rộn rã, hối hả.

    Càng sáng sớm, người ta càng hối hả, chuẩn bị đến giờ làm, chân cứ bước, không hề để ý đến nam zom bie đang từ từ tiến đến chuẩn bị hòa vào dòng người hối hả.

    Nam zom bie quơ tay chụp lấy một người đàn ông đang vừa bước đi, vừa nhìn vào tiệp hồ sơ trên tay, người đàn ông ấy đang xem lại những gì cần nhớ để chuẩn bị bài thuyết trình trước công ty, buổi họp ban sáng quan trọng.

    Vừa bước vừa nhìn những phần cần lưu ý. Bỗng anh cảm giác như có ai đó kéo áo khiến anh phải dừng lại, quay đầu nhìn về sau thì anh thấy một người đàn ông kì lạ, con mắt trắng dã với những tia máu kinh dị, dứi lớp áo là những mảng ố đỏ theo mảng, anh chỉ nhìn thoáng qua trong vài giây, thì bị người đàn ông dơ dáy này đè xuống. Anh ngã sang một bên, hướng ra vạch vỉa hè, người đàn ông kì lạ đè anh ngã, sau đó há mồn, bên trong là những dịch nhớt chảy ra như chó dại, anh hơi run, chưa kịp phản ứng thì bị người đàn ông cắn một phát ngay má, xé một mảng to, anh đau quá, đẩy người đàn ông lạ sang một bên. Ôm má bỏ chạy, ngay đến bệnh viện, bỏ quên luôn cuộc họp chuẩn bị sáng nay.

    Những người đang hối hả bước đi xung quanh anh, khi nhận thấy hai người đàn ông đang kéo nhau, rồi ngã ra phía ngoài vỉa hè, họ chỉ nhìn thoáng qua rồi vẫn tiếp tục tiến bước, chẳng ai quang tâm.

    Người đàn ông vừa chạy, vừa ôm gò má, máu chảy lê thê rớt xuống đường. Nam zom bie sau khi cắn được một miếng, nó nhai, sau đó cúi mặt, bò xuống nền đất đưa lưỡi liếm lấy những vũng máu đỏ. Nó cứ theo sau, bò đến những vết máu đỏ mà từ từ liếm. Những người đi bộ vẫn rạo bước, không thèm quan tâm đến những hành vi kì lạ của người đàn ông dơ dáy này.

    Một cậu bé lái chiếc xe đạp trên vỉa hè chạy ngang qua, bất ngờ vì bị người đàn ông zom bie ăn mày quơ trúng, kéo cậu bé té xuống, nam zom bie tiếp tục đè lên người cậu bé, cậu bé bất ngờ, định ngồi dậy thì bị đè một cái.

    Sau khi bị nam zom bie đè nặng thì bị cắn một cái vào cánh tay, bị xé rách một mảng.

    Cậu bé đau quá la lên khiến những người khác phải dừng lại để xem. Họ thấy cảnh tượng người đàn ông dơ dáy đang nhai thịt của cậu bé xe đạp, họ ngơ ngác, sau đó phản ứng lại, họ định bắt giữ người đàn ông ăn xin này.

    Khi một vài người đưa tay kéo, định bắt lấy thì bị nam zom bie quơ tay chụp một phát, kéo, rồi cắn mạnh.

    Họ định kéo người đàn ông ăn mày này ra khỏi cậu bé, ai có thể biết chính bản thân mình trở thành người bị cắn, xé một miếng thịt. Người đan ông bị cắn đau, la lên. Tên dơ dáy đáng chết, sau đó đưa chân đạp mạnh, nam zombie vừa nhai vừa đưa tay chụp lấy cẳng chân của người đàn ông, kéo ngã anh ta, sau đó nhào tới, đè lên rồi tiếp tục cắn vào ngón tay của người đàn ông ấy. Người đàn ông bị đau, càng la hét, còn đứa bé bị đau, nó thoát ra, leo lên xe đạp, đạp bỏ chạy.

    Những người đàn ông khác động thủ chập hơn, chưa kịp kéo người đàn ông ăn mày ra đã nhìn thấy cảnh tượng kì dị, cứ như thể đây là một con thú ăn thịt. Họ hơi lo lắng nhưng vẫn giúp người đàn ông, bắt giữ người đàn ông dơ dáy này.

    Người đàn ông dơ dáy bị túm đầu, sau đó bị giữ chặt tay, ép xuống đất.

    Trên miệng người đàn ông dơ dáy thì toàn máu, thở ra tiếng gầm gừ như dã thú. Một người gọi cảnh sát đến.

    Người đàn ông bị cắn nhanh chóng bịt vết thương, cầm máu bằng áo, leo lên xe taxi, chạy ngay đến bệnh viện, bỏ dở luôn những ý định chuẩn bị làm.

    Một lúc sau, cảnh sát đến, tống cổ người ăn mày vào xe, người đàn ông ăn mày vẫn cứ nhướng đầu, có ý định thực hiện hành vi cắn họ, liên tục nhiều lần khiến anh cảnh sát phải lấy một cái áo khoác, ụp đầu người ăn mày này.

    Một phía khác của thành phố, quán cà phê vỉa hè, với những người đang trò chuyện, uống cà phê. Lúc này có một người phụ nữ béo, mới đầu cô ta di chuyển chậm, trên người cũng có những vết loang, hôi thối mùi cống rãnh.

    Khi người đàn bà béo dơ dáy mùi cống lê lết đến, những người ngồi uống cà phê dừng lại cuộc trò chuyện để quan sát, một người khác thì lấy tay xua xua, ăn mày ở đâu đến, mau cút.

    Bà béo le lết, sau đó bằng một sức mạnh phi thường, bà ta lao đến xô ngã bàn ghế cùng một vài người, sau đó đè một khách, rồi bắt đầu cắn ngay vào cổ. Người khách bất ngờ, rồi bị cắn vô thực quản, không nói được lời nào khi máu chảy quá nhìu, mắt hoa lên.

    Những người khác thấy hành động kì lạ, né sang một bên, một số người thì rời đi mà không thèm để ý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  4. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Một người khác thì bấm máy gọi cảnh sát. Anh phục vụ chạy ra thì nhìn thấy cảnh tưởng khó đỡ khi một khách bị bà béo cắn, người đàn ông bị cắn bất động.

    Anh phục vụ không biết làm gì, đơ ra một lúc, sau đó chạy đến chỗ bà béo đang cắn, nhai thịt vị khách. Anh ta cố gắng đẩy bà béo ra, để kiểm tra vị khách kia.

    Sau khi nhai được vài miếng, bà béo zom bie bị đẩy ra, thân thể bà ấy vốn to, nặng nên không bị di chuyển được nhiều.

    Bà béo zom bie quơ tay định kéo anh phục vụ, sau khi chụp được áo, bà ta tiếp tục đẩy anh phục vụ té nhào xuống xác của vị khách. Sau đó đè lên rồi bắt đầu cắn vào bả vai anh phục vụ.

    Anh phục vụ, vì một lúc sơ sảy, chỉ quan tâm đến khách mà quên mất bà béo, bị đẩy một cái, sau đó lại bị cắn một cái đau điếng.

    Anh la lên, kéo theo những phục vụ khác chạy ra xem.

    Những người đứng đó, quan sát toàn bộ sự việc lại chẳng làm gì. Cứ trơ trơ nhìn.

    Sau một lúc, bà béo bị chế trụ, bị đè xuống đất, lúc này cảnh sát cũng đã đến. Cũng bị còng tay, bắt bà ta về sở.

    Bà béo có hành vi kì lạ, cũng nhướng cổ cắn, bà ta cũng bị trùm áo rồi đẩy lên xe. Anh cảnh sát rất nhíu mày vì mùi hôi thối của bà béo, nhưng vẫn đẩy bà ta lên xe.

    Sau đó kiểm tra thi thể. Một bao tải đen được mang ra, bỏ thi thể người đàn ông vào. Hiện trường vụ án được giữ nguyên để làm khám xét, bằng chứng.

    Người phục vụ bị cắn, được làm sơ cứu nhẹ sau đó được cho nghỉ một ngày. Quán cà phê hôm nay phải đóng cửa vì sự việc trên.

    Anh phục vụ đi tàu điện ngầm về nhà, trên vai là vết thương rỉ máu, đau đớn.

    Tàu điện ngầm chạy rất nhanh, chỉ một tiếng là đến ga, anh bước ra, đi qua vài con phố, lúc này anh cảm giác hơi hoa mắt, anh dự định không đi đến bệnh viện để kiểm tra, mà chỉ về uống ít thuốc giảm đau, sau đó đi ngủ.

    Anh nép sát vào tường, sau đó té xỉu, đập mặt xuống đất, nằm đó.

    Những người khác đi ngang qua thấy, cũng chẳng ai thèm xem xét. Họ sợ phiền phức nên ai mà quan tâm.

    Trở lại, cậu bé bị cắn, nó đạp một mạch về nhà, chạy được một đoạn, nó thấy hơi choáng, mắt tối lại. Không giữ được tay lái sau đó bay thẳng vô một bụi cây lớn, nằm xỉu bên trong bụi cây, một đuôi xe đạp thì thò ra ngoài bụi.

    Lác đác có vài người đi bộ qua, rồi xe ô tô chạy qua. Có một vài người trông thấy một chiếc xe đạp, chung qua bụi cây, họ chỉ nhìn, rồi típ tục di chuyển.

    Người đàn bà ăn sushi ban đầu, cùng người đàn bà bị cắn trong công viên. Cả hai vẫn lảo đảo bước đi trong công viên.

    Công viên ban sáng có nhiều người đi dạo, họ nhìn thấy hai người phụ nữ với nước da trắng, hơi xanh đen.

    Họ cũng chẳng để ý nhiều, sau đó một người, rồi một người bị hai người phụ nữ zom bie nhảy vào đè cắn.

    Những người đi dạo khác cũng nhìn thấy, nhưng họ không quan tâm tiếp tục đi dạo.

    Sau một lúc, có nhiều người nhìn thấy nữ zom bie cắn xé thì họ mới gọi điện thông báo cảnh sát.

    Cảnh sát nhận điện, sau đó chạy đến.

    Chỉ trong hai ngày, những sự việc như trên xẩy ra liên tục, đám ăn mày dơ dáy liên tục bị nhốt vào nhà lao. Đám dơ dáy cứ gầm gừ rồi đập người vào song sắt. Cảnh sát chẳng hỏi han được gì mà chỉ toàn nghe tiếng gừ gừ từ đám ăn mày này.

    Liên tục bắt nhốt, bệnh viện cũng tiếp nhận nhiều trường hợp bị cắn, cần băng bó, xử lý vết thương.

    Họ không biết rằng đây là những ngày đầu tiên của dịch bệnh. Họ chỉ kê vài viên thuốc giảm đau, kháng sinh và sát trùng rồi cho người bị cắn về nhà.

    Đây là xử lý đơn giản cho những trường hợp giống thế này, một điều cơ bản.

    Những người sau khi về nhà vài tiếng thì bị sốt, sau đó biến thành loài khát máu, đói khát. Họ tấn công người nhà họ, cắn xé, nhai thịt.

    Và cứ như thế dịch bệnh mang theo số người bị nhiễm ngày một lớn. Lúc này lực lượng cảnh sát, cùng cơ quan bắt đầu để ý đến hiện tượng lạ. Họ cho lực lượng cảnh sát đi tuần, theo sát bắt hết những người ăn mày dơ dáy này.

    Có một vài người cảnh sát làm việc không cẩn thận nên đã bị cắn, cào rách da.

    Các ca, hành vi cắn xé người sống liên tục xẩy ra, được báo cáo. Sự việc được báo cáo, chưa có chỉ thị rõ ràng.

    Một đồn cảnh sát nọ. Sau ca trực ngày hôm ấy, buổi tối chuẩn bị tan ca, viên cảnh sát bị cắn rách da, cũng bắt đầu cả thấy hơi hoa mắt, sau đó anh đi vào toi let rửa mặt cho tỉnh, rồi bất ngờ té xỉu ở trong đó.

    Số người bị cắn trong những con hẻm nhỏ ngày một tăng, lực lượng cảnh sát thì không đủ, không thể quan tâm đến những con hẻm đó, họ chỉ tập trung bắt giữ những người ăn mày ở các trục đường, phố chính. Bỏ quên những con hẻm. Những khu nhà dân cư bắt đầu nhen nhói lên những ở dịch zom bie.

    Trên con tàu chở hàng, một nam zom bie đã ở trên đó, không biết bằng cách nào mà lên được đó.

    Nam zombie cùng con thuyền cứ như vậy di chuyển theo tuyến hàng hải đi tới khu vực bắc triều tiên, hàng hóa cùng nam zombie bị đưa xuống, cập bến đất nước triều tiên khép kín.

    Biên giới phía nga, giáp trung quốc, lúc này cũng đã xuất hiện một vài zom bie, đi lang thang, lê lết nhìn những chiếc xe chạy ngược suôi. Từ từ băng qua khu vực trung quốc. Một số zom bie thì lê lết dứi lòng sông lớn, tiến sang trung quốc.

    Những chú quạ, bay đậu trên đầu những chú zom bie mổ lấy những mảng thịt thối, ăn chúng, sau đó lại thải phân chứa vi rus vô nguồn nước, thải lên rau xanh, trái cây ăn quả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  5. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Loài vi rus zom bie cổ đại này rất dễ chết dứi nhiệt độ 100 độ C, chỉ cần đun nấu kỹ thì sẽ tiêu diệt được chúng. Thế nhưng nhiều người dân không hề biết, họ ăn rau sống, trái cây rửa chưa sạch. Vậy là bị nhiễm bệnh, lây lan khắp nơi.

    Sau một thời gian, dịch bệnh bùng phát, những khu cách li được đưa ra nhưng không thể ngăn chặn, vì không biết con đường phát tán, họ chỉ nghĩ rằng những người bị cắn mới bị lây nhiễm mà không chú ý đến nguồn nước cùng thực phẩm.

    Dù đã cách li người bị nhiễm, số ca ngày một tăng cao, dịch bùng phát lây lan qua những quốc gia khác.

    Biên giới trung quốc, biên giới triều tiên, khi những lính biên phòng đang trực thì nhìn thấy xa xa, từ dưới bờ sông, đi lên những cái đầu lú nhú. Họ nói to bằng ngôn ngữ của nước bản sứ, thông báo cho những người muốn vượt biên, dừng ngay hành động sâm phạm nếu không sẽ nổ súng.

    Họ thông báo vài lần nhưng không nhận được sự hồi âm nào mà nhóm người xâm phạm vẫn tiến bước, dù chậm chạp.

    Những nhóm lính thông báo chỉ huy, sau đó nổ súng bắn cảnh cáo, rồi nổ súng bắn vào nhóm zom bie này.

    Điều kì lạ, khi họ bắn vào nhóm người này, họ không nhìn thấy bất kì sự sợ hãi hay bỏ chạy nào, mà nhóm này cứ tiếp tục tiến đến, đi càng quét qua hàng rào, vượt qua bãi mìn, có những người bị nổ te tét, thế nhưng không hề có bất kì sự nhụt chí nào cả.

    Họ lo ngại sau đó một nhóm lính cầm dùi cui, gậy quân dụng đứng xếp hàng trước phòng tuyến biên giới, chờ nhóm người này tiến đến để đánh cận chiến ngăn cản nhóm người này.

    Họ đợi một lúc lâu sau mới thấy vài người lê lết chậm chạp đến.

    Những người lính, tay cầm gậy quân dụng chờ họ. Khi vài con zom bie tiến đến, nhóm binh lính cầm vũ khí đánh nhóm zom bie tơi bời. Họ không suy nghĩ gì khi nhìn thấy trên người nhóm zom bie có điểm bất thường, họ cứ đánh.

    Điều lạ lùng là nhóm zom bie này không hề hét lên đau đơn, kêu la như con người bình thường. Họ hơi chột dạ nhưng không suy nghĩ mà vẫn típ tục đánh, họ đánh đến mệt lữ mà cứ hết nhóm này đến nhóm khác tiến đến.

    Những nhóm bị đánh sau một hồi lại bò dạy, lao vào người những người lính, sau đó cắn xé họ. Những người lính bị cắn, đau quá, đẩy rồi bay vào đấm đá bằng tay trần. Bản tính hiếu chiến của lính biên phòng.

    Máu của họ hòa trộn cùng dịch vi rus zom bie, họ không biết rằng bản thân đã bị nhiễm bệnh. Cứ như vậy, hai bên giao chiến, lực lượng biên phòng liên tục được điều động để ngăn cản.

    Một số người nhìn thấy một vài đồng chí khác bị kéo ngã sau đó bị cắn xé, cảm giác lo ngặn run run trong lòng nhưng không dám rời bỏ vị trí khi chưa được lệnh.

    Dần dần lính biên phòng bị thất thủ, lũ zom bie tràn vào, những người bị cắn sau đó hoa mắt rồi té xỉu khiến cho lực lượng ngăn cản không đủ để chống lại sự xâm chiếm, vượt biên. Chỉ huy gọi điện thông báo sự việc cho cấp chỉ huy cao hơn, chờ điều lính đến.

    Vài tiếng sau thì lực lượng biên phòng khác cũng đến, thế nhưng biên giới bây giờ đã là một mớ hỗn độn của thi thể và máu tan tác, rải rác. Nhóm zom bie ùa vào, càng cắn xé, ăn uống càng hăn, chạy lan ra, rải rác đến các thôn gần biên giới, đi vào rồi tiếp tục cắn xé, lây nhiễm cho thôn dân.

    Một người đàn ông đang dựa vào chiếc xe ô tô, hút thuốc, ngắm quan cảnh, lúc này có một zom bie tiến đến, sau đó nhào vào người đàn ông hút thuốc, cắn người đàn ông này.

    Bị cắn một phát vào tay, xé một mảng, người đàn ông đau quá, hẩy ra, sau đó leo lên xe chạy vào bệnh xa để xử lý vết thương, chẳng thèm quan tâm, hay ngoái đầu nhìn lại người đàn ông zom bie vừa cắn mình.

    Sau khi cắn người đàn ông hút thuốc, con zom bie này lại tiến đến một nhà, dân thôn khác, men theo tiếng động, tìm đến căn phòng, nhào tới rồi đẩy ngã người đàn bà đang lúi húi rửa chén.

    Bị đẩy ngã, sau đó lại bị con zom bie cắn vào ót, sau gáy, đau quá người đàn bà la lên. Những người khác trong nhà chạy ra xem. Sau đó lấy cây, đánh vào con zom bie này, họ đập mạnh vô người nó, nhưng nó chẳng cảm thấy đau mà vẫn tiếp tục cắn rồi xé. Máu chảy đầm đìa một khoảng sân.

    Người nhà của người đàn bà này đau đớn, cố gắng đánh mạnh hơn nhưng không thấy tác dụng gì, một người trong đó lao tới kéo con zom bie ra, khi đang kéo ra thì bất ngờ con zom bie quay lại cắn vào tay.

    Bị đau, mất một mảng thịt, người nhà của người đàn bà này điên lên, lao vào đánh túi bụi con zom bie, càng đánh càng hăng, nhưng zom bie chẳng si nhê mà còn bị nó chụp vào tay, kéo rồi cắn thêm một miếng.

    Một người khác trong nhà đỡ người bị cắn dậy, họ phát hiện vết thương quá nặng, người đàn bà đã tắt thở từ bao giờ. Họ la lớn, kêu lớn nhưng không thấy động tĩnh gì từ người phụ nữ. Anh mắt họ tràn đầy lửa giận quay qua con zom bie. Cả nhà cùng lao vào đánh con zom bie túi bụi, sau đó trói con zom bie này lại và dự định sẽ thông báo cho cảnh sát trong thôn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  6. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Biên giới triều tiên cũng xẩy ra tình trạng tương tự, thôn xóm vì thiếu ăn nên sức phản kháng với zom bie càng ít, làn sóng tập kích từ zom bie lan tỏa cực nhanh.

    Những loài chim ăn xác chết, loài ăn thịt đánh chén những phần thịt còn xót lại, rơi rớt trên nền đất, những mảng thịt này đã bị nhiễm vi rus, sau đó chúng lại phát tán ra nhiều nơi hơn, tạo ra tình huống khó kiểm soát.

    Một vài con zom bie thì đi bộ dứi lòng đại dương, từ từ tiến đến nhật bản. Triều tiên là quốc gia nhỏ, nhanh chóng bị thất thủ, làn sóng zom bie từ từ tiến qua biên giới hàn quốc.

    Các binh lính người mỹ cùng hàn liên tục bắn ngăn cản, thế nhưng không thể, vẫn bị một nhóm zom bie tiến vào, lây nhiễm cho các thành phố.

    Nga, triều tiên cùng hàn quốc và một nửa đất nước trung quốc bùng phát dịch bệnh một cách điên cuồng.

    Các quốc gia khác nhận được tin tức thì sự việc cũng đã muộn. Họ nhanh chóng đóng cửa biên giới, cho xây lên những phòng tuyến ngăn cản thế nhưng vẫn không thể vì lũ chim bay trên trời cứ liên tục di chuyển, rải rác vi rus ra khắp nơi.

    Dù họ đã ngăn cản được làn sóng zom bie tiến đến, nhưng lại không thể ngăn cản loài chim. Những quốc gia gần biên giới các quốc gia này dần dần bị lây lan.

    Chỉ những quốc gia xa hơn thì chưa bị, họ cũng ráo riết xây dựng phòng tuyến ngăn cản.

    Nhật bản cũng nhận được tin tức, nhanh chóng đóng cửa biên giới. Ngăn cản người dân di cư hay từ các quốc gia khác trở về, các chuyên bay, đường hàng không, tàu thủy đều bị dừng hoạt động.

    Những con zom bie di chuyển dứi lòng đại dương sẽ đến nhật bản sau một khoản thời gian dài về sau, nhưng thời điểm đó còn rất xa, phải đến vài năm sau thì chúng mới tiến đến, bước lên các hòn đảo của nhật, rồi mới tiến vào đất liền.

    Hàng hóa thông thương bị đứt gẫy chuỗi cung cấp, cung ứng, tạo ra sự thiện hại kinh tế vô cùng trầm trọng.

    Những quốc gia bị nhiễm bệnh, người dân khi biết tin thì lũ lượt rời bỏ, bỏ chạy đến những khu vực chưa nhiễm.

    Trong số đó cũng đã có những người bị nhiễm nhưng không biết, họ cùng dòng người bỏ chạy. Chính phủ các quốc gia đó lập chốt ngăn cản, họ bắn chết những người dân cố tình vượt qua, dù là hạ sát người dân, thế nhưng làn sóng con người vẫn ào ào lũ lượt tiến đến, phá vỡ chốt chặn, binh lính không thể giết hết người sống, phòng tuyến bị vỡ, người dân thì ào ào lũ lượt lướt qua.

    Những người bị nhiễm sau 12 giờ thì bắt đầu chuyển đổi, họ lao qua cắn những người chưa bị nhiễm, càng làm hỗn loạn lên.

    Khi phát hiện có người nhiễm, cả đám người hoảng hốt, nhao nhao bỏ chạy một cách hỗn loạn như bầy kiến.

    Trong doanh trại quân đội, cũng bắt đầu có người bị biến đổi, lao vào cắn xé lẫn nhau.

    Trở lại dị giới, nơi nhân vật chính Jung Woo trong thân xác Phổ Nghi. Mỗi ngày vẫn như thế, vẫn chăm chỉ tu luyện, Phổ Nghi đã tiến đến tầng thứ tư của kiếm pháp, uy lực tăng lên đáng kể, độ nguyên công cũng tăng lên sau vài ngày.

    Nhân số trong am ngày càng tăng thêm nên sư phụ Phổ Hiền cho xây thêm một khu ở gần am chính. Vì nhân số tăng, tiền hương khó không đủ, nên những sư muội, chị em của Phổ Nghi phải xuống núi, theo sau sư mụi Mẫn Quân, cùng sư mụi Tuệ Mẫn đi làm các nhiệm vụ thương hội, kiếm thêm tiền.

    Làm nhiệm vụ thương hội có mức thù lao cao hơn so với các công việc khác. Vì cơ bản giống như lính đánh thuê. Các loại thảo dược trồng sau ba tháng mới có thể bán được, nguồn thu không lớn nên lựa chọn làm nhiệm vụ thương hội là kế hoạch tốt nhất của am.

    Sư muội Mẫn Quân vừa đi làm nhiệm vụ kiếm tiền, vừa dẫn dắt các đệ tử khác cùng lịch luyện, nâng cao kỹ năng. Càng làm cho nàng nhận định vị trí của mình trong lòng sư phụ càng thêm chắc chăn.

    Mẫn Quân ở le vồ sáu mươi, được ban danh hiệu kim đỉnh thánh ni, được mặc lên người bộ thất bảo cà sa với đường chỉ vàng óng ánh, lấp lánh trị giá 100 lượng bạc, trên đầu đội một mũ thích ni màu lam tím nhạt. Đây cũng được xem như cà sa thánh ni, phần thưởng mà sư phụ ban cho.

    Cà sa sẽ để dùng mặc vào những lúc trang trọng, hay làm pháp sự.. nghe nói bộ cà sa này được làm từ chỉ từ thân cây sen, khi mặc bộ cà sa sẽ toát lên một thân thoát tục pha thêm trong không khí một chút hương hoa sen nhè nhẹ dao động. Làm lòng người ở gần cảm thấy như trở nên lân lân, du đãng vào chốn tranh hồ thủy mạc.

    Còn bình thưởng nàng vẫn mặc một bộ đồ đơn giản, đơn sơ làm bằng vải bố tên là sa ni phục. Bộ đồ thường ngày màu lam, tím nhạt giống những đệ tử khác trong am.

    Khi mặc bộ Thất bảo cà sa, làm pháp sự tụng các loại chú của phật môn, thì có thêm tỷ lệ phần trăm thành công tăng lên.

    Ví dụ như khi học được kỹ năng của le vồ sáu mươi, kỹ năng chú đại bi sẽ tăng lên phần trăm thành công so với mặc các loại áo bình thường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  7. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Nghe nói, hiện tại ở trung nguyên có ba loại áo cà sa mà tăng ni cùng sử dụng, như bộ kim lô cà sa, minh tĩnh cà sa và thất bảo cà sa. Đều giúp người mặc tăng lên khí chất, tăng độ hiệu quả khi thi triển kỹ năng chuyên dụng của của phật môn.

    Man chính Phổ Nghi mở ngoặc Jung Woo đóng ngoặc thì vẫn chỉ luôn quan tâm, làm sao để nhanh chóng tăng cấp mọi thứ để nhanh trở về thế giới thật. Phổ Nghi vẫn cứ chăm chỉ mỗi ngày, chẳng hề có chút sao nhãn.

    Ấy thế mà le vồ vãn dậm chân tại chỗ không tăng tiến lên tý nào. Càng le vồ cao thì tốc độ tu luyện càng chậm, càng thể hiện lên sự phế vật, tầm thường của chính mình.

    Càng làm cho những vị sư mụi mới vào khác nghi ngờ về vị trí đại sư tỷ. Họ nghĩ rằng, sư phụ nên sớm ngày cho phổ nghi thoái vị, nên trở thành đệ tử tạp dịch như họ với tư chất kém cỏi như thế.

    Cho đến nay, vị sư phụ này vẫn ưu ái, chưa có dấu hiệu chán ghét phổ nghi.

    Những vị sư mụi này bắt đầu hướng về phe sư tỷ mẫn quân, dần dần ghét bỏ phổ nghi. Thế giới này, có thực lực của tiền tài, sức mạnh cùng tài năng thì mới được người người kính mộ, còn phế vật kém cỏi, nghèo khổ thì nên bị những người ở tầng cao hơn chèn ép nghiền nát, nên trở thành sâu, kiến bị giết bỏ, làm phân bón.

    Một lợi ích duy nhất mà đám phế vật làm được, nên trở thành. Phân bón. Suy nghĩ chung của những kẻ mạnh, hung ác.

    Bởi thế thời đại này luôn xẩy ra những vụ giết, cướp bóc. Tính mạng chỉ như cỏ rác, thậm chí không bằng cỏ rác.

    Phổ nghi không quan tâm, vẫn chỉ tập trung vào điều mình cần làm, sớm ngày hoàn thành mục tiêu, trở về thế giới cũ. Khi đang tu luyện, một cảm giác nhẹ, dấu hiệu sắp đột phá lên le vồ hai mươi mốt. Đến cuối này phổ nghi đã tăng lên tầng thứ hai mươi một. Nội lực đạt ba trăm ba mươi trên ba trăm ba mươi.

    Mỗi một cảnh giới tăng lên thì nội lực lại tăng thêm được ba mươi điểm.

    Ở một hang đá, ở một khu vực xa xôi, trong mật thất, cháu gái của lão yêu bà ngày nay đã lớn, nàng đã gần mười tám tuổi, trình độ le vồ của nàng cũng đã tăng tiến lên le vồ năm mươi, có dấu hiệu sắp tăng cấp thêm một tầng.

    Nàng nhanh chóng chạy vào gian nhà giam, bắn hạt đậu, điểm huyệt một tù nhân trong ấy, lại tiếp tục bắt đầu thực hiện hành vi của bộ môn âm thực, nàng tiếp tục la liếm, mút, sau đó hút lấy những dòng dưỡng chất của nam nhân. Nàng hút, hút mãi, người nam nhân sau một thời gian bị giam giữ quá lâu, dù ngày ngày được ăn uống no đủ, thế nhưng toàn bộ nam nhân ở đây, ai nấy đều gầy tong teo như ma đói.

    Bọn họ ngày ngày bị hai bà cháu luân phiên nhau hút, toàn bộ dưỡng chất, tinh hoa dưỡng chất bên trong cự vật bị họ hút như thuốc bổ để tu luyện võ công.

    Hôm nay, nàng có dấu hiệu sắp tăng cấp, nàng cứ hút mà không quan tâm người nam nhân này còn chịu nổi không, nàng hút đến nỗi, người nam nhân này từ ma đói, từ từ gầy hơn nữa, phần bọc đen dưới hạ bộ từ từ teo tóp lại, bé xíu, người nam nhân trút hơi thở cuối cùng rồi từ giã cõi trần thế.

    Sau khi hút khô người nam nhân, cháu gái của nữ yêu bà tĩnh tọa tu luyện, sau vài phút nàng tăng cấp lên le vồ năm mươi mốt. Một sự vui vẻ hiện trên gương mặt nàng.

    Sau đó nàng kéo cái xác khô kia ra ngoài, rồi ném xuống vách đá. Trong mười bốn năm nay, không biết nàng đã hút khô bao nhiêu người. Hai bà cháu cứ bắt rồi hút khô mỗi khi cần tăng cấp nhanh. Nhà giam vẫn còn đến chín người nữa, nên nàng không quá lo lắng. Cứ thiếu thì nàng hoặc bà bà sẽ cùng nhau đi bắt, nam tráng đinh, nam thư sinh, công tử bột gì gì đó, chỉ cần lọt vào mắt nàng, là nàng sẽ bắt về rồi từ từ hưởng thụ.

    Những nam nhân có gương mặt đẹp, cự vật to, dài thì nàng sẽ ưu tiên để họ sống, chỉ hút từ từ. Vừa ngắm các nam nhân đẹp, vừa tận hưởng hương vị thơm ngon từ cự vật của họ. Cuộc sống quá tuyệt mỹ, nàng nghĩ. Thời đại này người ta chưa có khái niệm về vitamin cho nên những môn phái tu luyện tà công thường hay dùng cách thải bổ để tu luyện. Giống như võ công của hai bà cháy này.

    Bên trong thành, trong hơn hai mươi năm, số nam nhân mất tích ngày một nhiều, hình thành một loại treo thưởng cho ai tìm ra tung tích, đầu mối của họ. Tờ bố cáo được dán bên trong thương hội tại nhiều thành trì. Giải thưởng lên đến 5000 lượng bạc. Số tiền rất lớn. Số tiền này được các gia đình giàu có góp lại tạo nên giải thưởng này, nhưng cho đến nay vẫn chưa có đầu mối.

    Cứ kéo dài như thế trong nhiều năm. Dần dần người ta truyền tai nhau. Nếu nam nhân càng đẹp, càng tuấn tú thì khả năng bị bắt cóc càng lớn, vì vậy nhiều nam nhân đẹp không còn quá tùy tiện như trước.

    Chỉ những người nam nhân xấu mới tự tin bước ra, đường đường chính chính bước đi, thế nhưng tình hình cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

    Khi thiếu tù nhân, hai bà cháu vẫn ưu tiên bắt người tuấn tú, đẹp, sáng lạng. Nhưng nếu không có lựa chọn thì họ vẫn bắt tùy ý, vì đối với đôi bà cháu, nam nhân chỉ như một loại linh thực tu luyện.

    Tin đồn về việc nam nhân hay bị bắt cóc truyền đi nhiều nơi, nhiều năm như vậy hình thành một sự sợ hãi trong lòng dân chúng, rất nhiều nam nhân rời bỏ thị trấn, thôn xóm tiến về những nơi khác, có tình hình ổn hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  8. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Vì thế những thành trì, thôn xóm có mặt của hai bà cháu, có thể chứng kiến tỷ lệ nam nhân cực ít, đi lại trên đường hầu như đều là phụ nữ, hoặc những anh hùng, hào kiệt có võ công cao cường.

    Nói là nói võ công cao cường, thế nhưng vẫn có một số tráng sĩ bị bắt cóc, họ bị bắt đi mà chẳng ai nhận ra.

    Hai bà cháu bắt cóc nam nhân, họ vẫn giữ một mức độ nhất định đối với quan quân. Họ không động tới quan phủ, binh lính vì lo lắng phiền phức mà đám quan phủ mang tới.

    Khi nam nhân ở các thị trấn, thôn xóm, thành thị di tản, số lượng ít đi, họ buộc phải di chuyển sang những nơi khác xa hơn để bắt cóc, đem về động.

    Hành động của họ cẩn trọng hơn trước kia rất nhiều, tuy rằng võ công họ tu luyện rất cao.

    Có một hôm, trên đường đi bắt nam nhân trẻ, hai bà cháu nhìn thấy một thiếu hiệp đẹp trai, sáng lạng. Mặc một bộ bào trắng thoát tục, trên bả vai treo một thanh kiếm.

    Khi nhìn thấy, đứa cháu gái của lão yêu bà đột nhiên có động đậy trong lòng, rạo rực vô cùng, lâm le làm bộ tiến đến trước mặt vị nam nhân bào trắng sáng lạng, làm bộ hỏi thăm.

    Yêu nữ hỏi: Tráng sĩ, tráng sĩ, ngài định đi đâu? Nếu gần đây thì có thể hộ tống hai bà cháu yếu đuối chúng tôi một đoạn được không, nơi đây có yêu lang, hổ báo. Khá nguy hiểm.

    Vị nam nhân bào trắng nói: Nơi này có yêu lang, hổ báo ưu? Chúng ta mới đến nên không rõ lắm, ta cũng có thể hỗ trợ một đoạn đường ngắn, không biết hai bà cháu muốn đi đâu?

    Khi đã nói xong, vị nam nhân bào trắng cảm giác hoa mắt, sau đó té xuống ngất sỉu, bất tỉnh nhân sự vì mê dược của hai bà cháu.

    Sau khi vi nam nhân bào trắng bất tỉnh, đứa cháu gái vội lắm, muốn lột sạch quần vị nam nhân kia để thưởng thức hương vị mới này. Dù rằng đang ở giữa khu rừng với ánh mắt muôn thú, chim muông.

    Bà bà tuy đã già, nhưng nam nhân trẻ đẹp cũng sẽ kích thích sự thèm khát của bà ta. Bà ta kìm chế, nhường lại cho cô cháu gái.

    Cô cháu gái tháo thắt lưng quần, rồi kéo tụt hạ y của nam nhân áo bào trắng, bên dưới là hình ảnh một con cự vật nhỏ, hồng hào, trông rất đẹp. Nàng nghĩ rằng, bắt về nuôi rồi từ từ hưởng dụng.

    Sau đó nàng vận nội lực, tay túm lấy con cự vật bé nhỏ, yểu xìu, tay vuốt vuốt, sau đó dùng lưỡi la liếm trong vài phút, sau khi cự vật to, cứng lên. Đầu cự vật to, hồng hào càng làm kích thích cảm giác thèm muốn, nàng ngậm chặt lấy, liếm rồi mút, mút. Dưỡng chất từ từ được hút ra, cứ từ từ chảy, tan trong miệng nàng rồi chui tọt xuống bụng. Luồng nội lực hòa trộn, hấp thụ lấy dưỡng chất vitamin từ dòng sữa ấy, tu luyện. Ở kế bên thì người bà bà nhắm mắt dưỡng thần, lỗ tai nghe tám hướng.

    Lúc này ở phía xa xa, có tiếng bước chân, bà bà mở mắt, đứng dậy tiến về phía có tiếng động không xa. Ở phía xa, đó là vị tiểu sư muội của vị nam nhân bào trắng, cô ta tiến về thì bị một lão bà chặn lại, sau đó hai bên đánh nhau, giao chiến, nàng bị lão bà bà đánh bị thương, dù chỉ giao thủ hai chiêu, nàng nhận thấy được sức mạnh của lão bà bà này.

    Nàng nói: Lão nhân gia các hạ, chúng ta không thù không oán, cớ sao lại hành hung?

    Bà bà trả lời: Ranh con, không biết sống chết, dám đi đến địa bà này, phá hỏng chuyện tốt của ta. Sau đó bà bà đánh một chưởng bất ngờ.

    Vị muội muội của nam nhân bào trắng không kịp tránh, thế là ăn trọn một chưởng lực, nàng hấp hối, sau đó tắt thở trong vài giây.

    Lão bà bà tiến đến, lục soát toàn bộ tài sản trên người, sau đó rời đi, bỏ lại xác nàng cho giã thú đánh chén.

    Đứa cháu gái của lão bà bà giữa thanh thiên bạch nhật, giữa cánh rừng thoáng đảng, sau khi tu luyện song, nàng mới kéo quần nam nhân kia lên, sau đó điểm huyệt, dùng dây thừng trói lại, trùm bao gai, vát đem lên xe. Cùng bà bà trở về hang động.

    Quay trở lại với tình hình phổ nghi, phổ nghi đã ở thế giới này khá lâu, có thể nói đã trải qua 1 phần năm quãng đời người ở nơi này. Lâu như vậy, mà vẫn chưa một lần nhận được hồi âm của vị thiên thần kia, phổ nghi cũng rất muốn biết tình hình của thế giới thật.

    Lâu lâu, dứi ánh trăng tròn, phổ nghi lại cầu nguyện chúa, cầu nguyện vị thiên sứ kia sớm trả lời, hồi âm.. chờ mãi chờ mãi..

    Vẫn không nhận được bất kì hồi âm nào. Nàng vẫn phải kiêng trì chờ đời, kiên trì tu luyện mong cầu một ngày nàng được trở lại, cùng gia đình mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  9. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Trở về lại thế giới thật, sau khi phòng tuyến nối với bắc triều tiên bị phá vỡ, làn sóng zom bie từ từ tràn sang, chính phủ hàn thông báo cho người dân di tản. Họ lập chốt bắn tỉa zom bie, trực ngày đêm.

    Số lượng zom bie quá nhiều, càng có nhiều tiếng động của súng, càng thu hút thêm nhiều zom bie tiến đến tạo thành một dòng thủy triều lùa vào đất nước. Giáp biên giới là khu vực, nơi có bệnh viện mà Jung Woo đang nằm, bệnh viện có hệ thống tự cung, tự cấp vận hành khép khín mở ngoặc nguồn điện đóng ngoặc.

    Khi làn sóng zom bie ồ ạt kéo đến, quân đội không thể ngăn cản, người dân buột phải theo chân quân đội di tản sang những nơi khác.

    Gia đình Jung Woo rất khó xử khi phải cùng cả đoàn người rời đi, họ không thể mang theo Jung Woo được. Anh hiện đang như một người thực vật, mạng sống kết nối máy móc. Quyết định khó khăn, họ khóa cửa phòng, chặn lại lối đi bằng những tủ đồ, sau đó rời đi cùng đoàn người. Hệ thống bệnh viện vẫn cứ vận hành, duy trì.

    Cả đoàn người kéo đi, tiến về phía nam, vì quá đông, khiến cho tình hình giao thông hỗn loạn, kẹt cứng, không thể di chuyển bằng xe, nhiều người bỏ xe, mang theo vật dụng cần thiết rời đi, số khác có xe đạp thì điều nhau rời bỏ.

    Vốn dĩ là đất nước giàu có, ai cũng dùng xe hơi nên xe đạp hầu như rất ít, khi đường phố bị ngăn cản, rất đông người dân bỏ xe, chạy bộ về phía nam, đi theo đoàn binh.

    Binh lính liên tục thất thủ, rút lui về nam, bỏ lại thành phố. Họ cứ lùi lùi, đạn dược tiêu tán, họ buộc phải dùng những vũ khí tự chế, vũ khí lạnh hầu như rất ít. Khi hết đạn, những loại vũ khí nóng trở nên vô dụng. Khi mới có làn sóng zom bie nhỏ tiến đến, họ đã không biết, không ứng phó kịp thời, tiêu diệt dẫn đến làn sóng hỗn loạn như ngày hôm nay. Cộng thêm lũ chim di cư, rải rác phân chứa vi rus, nhiều người dân không biết nên đã ăn thực phẩm, trái cây dính vi rus. Vậy là nhiễm bệnh, thành phố thất thủ ngay chính bên trong. Những thành phố, quốc gia khác cũng bị tình trạng tương tự. Dần dần nhiều người đã nghi ngờ nguồn thực phẩm nhiễm bệnh, họ đã kiểm tra. Họ đã tìm ra tế bào virus mang mẫu cấu trúc lạ có trong thực phẩm tươi sống khi làm phương pháp loại trừ, họ đã tìm ra nhiều lại có thể tiêu diệt virus.

    Thế nhưng những người bị nhiễm thì không thể tìm được phương thuốc phục hồi trong thời gian ngắn.

    Nhiều cơ quan cấp quốc gia thông báo cho nhau về phát hiện virus có trong thực phẩm, dần dần thực phẩm được kiểm soát chặt chẽ, hạn chế tình trạng người nhiễm bệnh tiếp theo.

    Dù vậy tình hình cũng đã muộn, số người bị nhiễm đã hơn phân nữa thế giới, hầu như quốc gia nào cũng trong tình trạng báo động. Chỉ những quốc gia thuộc đảo, ngăn cách biển với đất liền thì chưa bị làm sóng zom bie tấn công.

    Dường như lũ chim mang mầm bệnh chưa di chuyển đến những nơi này, tạo cơ hội để những quốc gia này được yên bình. Còn những quốc gia liền kề, đất liền thì hầu như đều lâm hoạn nạn.

    Họ càng tấn công bằng súng có tiếng ồn lớn, càng thu hút nhiều zom bie hơn, cứ như vậy tràn vào kéo theo làn sóng cuồn cuộn, từ quốc gia này đến quốc gia khác, giống y như một đàn châu chấu oanh tạc, phá vỡ mọi bức tường phòng thủ bằng hình người.

    Những người dân chưa kịp di tản, bị mắc kẹt trên những tòa nhà cao tầng, khi chứng kiến cảnh tượng thị đã muộn, họ không thể rời đi, đám zom bie đã bao vây, lan tỏa rất nhiều khu vực, nơi đâu cũng có sự xuất hiện.

    Những tòa nhà may mắn được khóa chốt cửa, đám zom bie không tiến vào được thì giữ được sự yên tĩnh. Nhưng có mấy nơi như vậy? Hầu như cả một tòa nhà, đa phần đều có sự xuất hiện của zom bie, chỉ những khu chưa có người rời đi mới được khóa chặt, phòng thủ bên trong.

    Điện nước tại những tòa nhà này đều là tự động, vấn đề lớn nhất của những người chưa rời đi là thực phẩm, thực phẩm của họ chỉ có thể cầm cự đâu đó trong nửa tháng.

    Người dân hiện đại không có thói quen tích trữ hàng hóa thiết yếu, họ chỉ mua đủ dùng trong tháng, khi hết họ sẽ xuống cửa hàng bách hóa, cửa hàng tiện lợi để mua. Vì thế số lượng lương thực của họ không nhiều.

    Họ cũng có thể mạo hiểm, tiến đến những khu nhà, căn hộ khác để mò thức ăn, vì sợ bị lây nhiễm nên họ không dám, họ khóa kỹ cửa, phòng thủ bên trong. Đám zom bie từ biên giới cứ ào ào tràn vào, những quốc gia khác cũng bị tương tự. Dân số càng đông, thì zom bie càng nhiều. Ào ào không dứt.

    Tất cả các quốc gia trên thế giới khi được biết thông tin thực phẩm nhiễm virus, cách tiêu diệt virus thông qua nhiệt độ cao, diệt virus thông qua cách thông thường đều có hiệu quả, khiến thực phẩm chở nên an toàn. Số người bị nhiễm bệnh thông qua thực phẩm không còn suất hiện, điều khó khăn duy nhất là thủy triều zom bie, cứ tràn tới không dứt, không cách nào ngăn cản.

    Chỉ trong vòng nữa năm, toàn bộ trái đất, đâu đâu cũng có zom bie, chỉ những nơi thuộc đất liền nằm giữa đại dương như nhật bản thì vẫn an toàn. Khi đất liền thất thủ, nhiều nguyên thủ quốc gia trốn xuống lòng đất, số khác di tản ra đại dương, đến những quốc gia như nhật bản sinh sống tạm thời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
  10. Ngân Hà Ichi XS

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Vào Mùa Trăng Ta Xuyên Đến Dị Giới Làm Ni Cô Ở Núi Nga Mi.

    Có thể nói, dân số thế giới hiện tại chỉ còn tầm 20-30% mà thôi. Tổn thất rất nặng nề, hệ thống thông tin liên lạc là hoàn toàn tự động, lưới điện cũng thế, đều được vận hành bởi máy móc.

    Thế nhưng giờ đây những quốc gia này, con đường, ngõ hẻm chỉ toàn thấy những zom bie lờ đờ bước qua lại.

    Hệ thống nguồn nước cũng tự động ở nhiều quốc gia, nhưng họ phải có người thay lõi lọc cho toàn bộ hệ thống, nếu không nguồn nước cũng bị nhiễm bẩn. Nhưng dù sao vẫn là cơ chế tự động.

    Những người bị mắc kẹt không lo lắng về các hệ thống này, điều họ lo lắng nhất chính là lương thực, họ không thể trụ nổi nếu thiếu lương thực quá lâu. Một số gia đình đã tìm cách để di chuyển đến những siêu thị, tìm kiếm vật tư hữu dụng cho bản thân và gia đình. Họ cầm cự được hơn một tháng, nguồn dữ trự đã hết nên họ mới bắt buộc phải làm như vậy.

    Đám zom bie khi mới chuyển đổi, sức lực năng lượng còn dồi dào, chúng di chuyển rất nhanh như người bình thường, nhưng sau một tháng, chúng trở nên chậm chạp, di chuyển theo bầy.

    Ở những con ngõ hẻm nhỏ, ít lắm cũng phải vài con lang thang trong đó, chúng nghe thấy tiếng động là sẽ di chuyển theo.

    Kể từ ngày những người sống sót di tản ra biển, làn sóng zom bie bắt đầu tản ra, phân tán khắp nơi.

    Ở trong một toàn nhà cao tầng, khoản 15 tầng, tầng thứ 10 có một gia đình chưa di tản kịp, 2 tháng cầm cự, thực phẩm đã hết, họ rất đói, nên quyết định ra ngoài tìm kiếm thực phẩm. Ở tòa cao tầng này, hầu như từ tầng 10 trở lên đều còn người sót lại, chiếm số đông. Khi sự kiện di tản diễn ra, họ đã không đi kịp, thì làn sóng zom bie ùa tới, họ buộc phải phòng thủ bên trong.

    Dân cư từ tầng 10 trở xuống đã kịp đi theo, một số bị zom bie bắt được, tan tác trong làn sóng đó. Nhiều gia đình từ tầng 10 trở lên, khi nhận thấy sự việc, họ đã quyết định trở lại nhà mình, từ bỏ việc rời đi, trở về và phòng thủ bên trong khu nhà nơi họ sống, nên họ mới còn tồn tài được cho đến hôm nay.

    Những người di tản không biết đã biến thành zom bie bao nhiêu người rồi, nếu lúc đó những người ở trong tòa nhà này cố chấp di tản, có thể họ cũng là một trong số những con zom bie này rồi.

    Giờ đây nhiều gia đình trong tòa nhà này đang trong tình trạng đói, nhiều người đã mạo hiểm đi xuống tầng 9 rồi tầng 8, xuống sâu hơn để tìm lương thực ở những khu nhà mà người ta đã rời đi. Những tầng này chưa được khóa lại khi họ gấp rút bỏ chạy nên cũng đã có zom bie bên trong.

    2 cha con đi cùng nhau xuống tòa nhà tầng 7 theo lối thoát hiểm, họ đi ra tiến đến những căn hộ, họ mở cửa tiến vào. Có vẻ như khi rời đi, nhiều gia đình đã không khóa cửa, nên họ tiến vào rất dễ dàng, họ lục lọi tìm thực phẩm, họ vẫn có thể tìm thấy được một số lúa mì, mì gói, hộp thức ăn thú cưng, họ bỏ vào ba lô, típ tục tìm kiếm.

    Nhiều gia đình khi rời đi, có vẻ như họ đã không mang theo hết nên vẫn còn sót lại nhiều thực phẩm.

    Người cha tìm thấy vài bịch kẹo, thanh sô cô la, nhanh chóng bỏ vào túi, 2 cha con tím tục tiến đến nhà kế bên, nhà kế bên cũng y chang, không khóa cửa nên họ dễ dàng tiến vào, típ tục lục lọi.

    Những gia đình của các tầng trên cũng cử người đi xuống các tầng tìm kiếm thực phẩm còn sót lại. Một số bắt gặp zom bie, họ dùng gậy, dao để chiến đấu, họ đẩy ngã zom bie, dùng gậy đập vào đầu cho zom bie bất tĩnh, họ không biết rằng zom bie là những xác chết biết đi, biết cắn người, lây bệnh.

    Những người này sống trong thời kì hòa bình, nên việc giết người là điều khó có thể chấp nhận, nên họ chỉ đánh cho zom bie bất tỉnh, sau đó típ tục tìm kiếm.

    Trở lại với 2 cha con gia đình kia, khi 2 cha con đã thu thập đầy túi, họ ăn no, rồi vác ba lô chứa đầy nhu yếu phẩm đem về. Những gia đình khác cũng vậy, họ cũng đã chiến đấu với zom bie, một số con bị kẹt ở những khe tủ, bị đè, một số bị đánh, gẫy chân, gẫy tay nằm dứi đất. Khi tỉnh lại chúng vẫn gừ gừ muốn với đến những người còn sống đi ngang qua.

    Người sống sót cũng đã quen nhìn zom bie sau nhiều ngày, họ không còn sợ chúng, chỉ là họ không giết chúng mà thôi.

    Dù tìm kiếm được thực phẩm, nhưng nhiều gia đình ở các tầng trên như vậy, số thực phẩm ở các tầng dứi hầu như không đủ.

    Không thể cung cấp đủ cho họ, những tòa nhà này cũng có người trồng cây, trồng cỏ. Khi thu thập lại cũng không đủ để trồng lương thực phục vụ số đông trong tòa nhà. Chỉ có thể một ít rau xanh ngắn ngày.

    Họ buộc phải ra ngoài khu nhà để tìm. Mà tiến ra ngoài thì zom bie lại rất nhiều, rải rác từng tóp khắp các nơi.

    Khi còn khỏe mạnh, zom bie có thể linh hoạt di chuyển, bước chân lên bậc thang, nhưng khi đã yếu, chúng chỉ có thể lê lết bước đi chậm rề rề, nếu người còn sống nhanh chân, có thể chạy nhanh hơn đám zom bie này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...