Đam Mỹ [edit] Turning - Bước Ngoặt - Kuyu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BonggMi, 1 Tháng bảy 2023.

  1. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 86: "Đứa con của chồng trước" của Yuder

    Con của chồng trước ý chỉ mấy đứa k có quan hệ gì mà mình phải lãnh trách nhiệm quản lý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khả năng kết bạn."

    Yuder không thể hiểu ngay được sức mạnh đó mang lại điều gì. Mặc dù đã du hành ngược thời gian nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe nói về một sức mạnh như vậy. Khi chạm mắt với Yuder, cậu bé nhanh chóng nấp sau Nahan như thể đang sợ hãi.

    "Đúng vậy, vì ngươi đã tìm được người bạn đồng hành của mình nên mục tiêu của ngươi đã đạt được."

    Yuder nghĩ rằng Nahan sẽ mang theo đồng Bọn nhỏ tuổi của mình và biến mất. Nếu là anh thì anh cũng sẽ làm như vậy. Suy cho cùng, nếu bỏ lỡ khoảnh khắc này, họ có thể sẽ không còn cơ hội nào khác để trốn thoát mà không bị chú ý.

    "Đúng vậy. Tuy nhiên, lần này, tôi nghĩ tôi sẽ theo anh đến cùng."

    Tuy nhiên, Nahan đã nói một điều bất ngờ.

    "Tôi không cần khán giả."

    "Tôi là đồng lõa đã cùng anh đi xa đến mức này. Bị gọi là khán giả có chút đau lòng."

    Hắn đã nghĩ gì thế? Yuder ngày càng nghi ngờ Nahan hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, không cần thiết phải tăng số lượng kẻ thù một cách không cần thiết vào thời điểm này. Vì vậy, anh quyết định rút lui, đề phòng Nahan.

    "Nếu nó trở thành một trở ngại.."

    "Chắc chắn là không. Cũng như cho đến bây giờ."

    Nahan là người có tài hùng biện, nếu không có gì khác. Phớt lờ hắn, Yuder tiến về phòng giam cuối cùng còn lại. Khi anh mở khóa cửa, người đàn ông bị trói bên trong bằng những sợi dây thông thường trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

    "Ư.. uuuhh.."

    Tất nhiên, người bị bỏ lại cho đến cuối cùng là Kiolle da Diarca.

    Hắn ta cố gắng hét lên điều gì đó, nhưng vì bịt miệng nên lời nói của hắn ta không thể hiểu được. Yuder nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc trước khi nói.

    "Kiolle da Diarca."

    Đó là cái tên mà anh đã cố quên kể từ lần gặp đầu tiên, nhưng cuối cùng nó đã khắc sâu vào trí nhớ của anh, điều đó thật ấn tượng theo cách riêng của nó.

    "Tôi sẽ gỡ miếng bịt miệng của cậu ra, nhưng nếu cậu hét lên hoặc gây ra bất kỳ tiếng động không cần thiết nào có thể thu hút sự chú ý, tôi sẽ đánh cậu bất tỉnh ngay lập tức. Gật đầu nếu cậu hiểu."

    "Uuuuhhh!"

    Kiolle vùng vẫy như thể đang bảo Yuder đừng nói những điều vô nghĩa nữa, dùng hết sức vặn vẹo đầu mình. Có vẻ như hắn ta không hiểu được lời của Yuder chút nào.

    "Chúng ta có thực sự cần phải cứu gã đó không?"

    Nahan, người đã theo dõi toàn bộ sự việc, hỏi với giọng điệu thờ ơ.

    "Hắn ta không phải là anh em sở hữu sức mạnh tương tự. Hắn ta dường như không đủ phi thường để được giải cứu."

    "Uuuhh! Uuh!"

    Kiolle hướng ánh mắt giận dữ về phía Nahan và hét vào mặt hắn. Rõ ràng là hắn ta không đánh giá cao lời nói của Nahan.

    "Thành thật mà nói.. tôi không thể tranh cãi với điều đó."

    Liệu Kiolle có cảm ơn anh vì đã được giải cứu không? Sẽ thật may mắn nếu hắn ta không lao thẳng vào anh với nắm đấm siết chặt ngay lập tức. Tuy nhiên, Yuder vẫn cho rằng tốt hơn hết là ngăn chặn cái chết của hắn ta.

    Dù đó là gì đi nữa, anh đã quyết định ngăn chặn việc lặp lại quá khứ.

    "Và nếu hắn ta chết ở đây, họ có thể đổ lỗi cho cái chết của Kiolle cho gia đình Apeto, thu hút sự chú ý của Kỵ binh."

    Anh phải tránh bất kỳ tình huống nào có thể gây tổn hại cho Kỵ binh bằng mọi giá. Đó là lý do tại sao anh đã cách xa Kiolle cho đến phút cuối cùng.

    "Nếu cậu tiếp tục bất hợp tác, tôi không thể làm được gì nhiều. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

    "Ư, uuh! Ưuh!"

    "Không thích à? Tôi có nên để cậu ở đây không?"

    "Urrgh!"

    Kiolle trừng mắt nhìn Yuder như thể muốn xé xác anh ra từng mảnh.

    "Vậy thì tôi khuyên cậu nên im lặng."

    Yuder không buồn đỡ Kiolle đứng thẳng; anh chỉ đơn giản trượt miếng bịt miệng xuống cằm, để mặc hắn ta nằm dài trên sàn. Ngay khi anh làm vậy, một giọng nói tràn ngập sự tức giận vang lên.

    "Mày, mày là thằng đến từ Đội Kỵ binh."

    May mắn thay, hắn ta không hét lên, nhưng bản thân những lời nói đó cũng không kém phần đe dọa. Kiolle ho vài lần, nghiến răng và ngẩng đầu lên trong khi Yuder im lặng nhìn hắn ta mà không đưa ra phản ứng nào.

    "Mày không biết tao đã mong chờ được gặp lại mày đến thế nào đâu. Mày sẽ không biết tao đã bị sỉ nhục đến mức nào khi bị đày đến vùng nông thôn này vì mày, bị những kẻ ngốc theo dõi."

    "Ý cậu là tất cả chuyện này là do tôi sao?"

    "Đúng! Mày đã biến tao thành trò cười bằng những thủ đoạn hèn hạ, hủy hoại danh dự của tao. Ngay cả cha ruột của tao cũng yêu cầu tao phải giữ im lặng và huấn luyện, đuổi tao ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Không ai chịu nghe tao cả!"

    "Công tước Diarca dường như quan tâm đến chàng trai này nhiều hơn tôi nghĩ."

    Kiolle trút bỏ nỗi thất vọng về cha mình, nhưng Yuder lại hiểu một ý nghĩa hoàn toàn khác với lời nói của hắn ta.

    Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa các thuộc hạ với Warden của Apeto, Kiolle có thể là con út của Công tước Diarca. Kiếp trước Yuder từng phục vụ một Hoàng đế là con nuôi của gia tộc Diarca, nên anh hiểu rõ bầu không khí gia đình Diarca hơn các công tước khác một chút.

    Gia đình Diarca là mẫu mực của 'quý tộc'. Họ được gắn kết với nhau chỉ bằng tên gia đình. Có rất ít tình cảm giữa các thành viên trong gia đình và họ hàng.

    Ở kiếp trước, Yuder đã gặp Công tước Diarca hiện tại một vài lần, nhưng ấn tượng của anh về một con gấu trúc già cáu kỉnh hơn là một con người.

    Công tước hiện tại qua đời vì bạo bệnh không lâu sau khi Yuder lên nắm quyền, nhưng người con trai cả kế vị ông làm người thừa kế cũng không khác nhiều.

    Hoàng đế giữ gia đình Diarca gần gũi hơn một chút do mối quan hệ giữa vị đó với họ khi lớn lên, nhưng vị đó chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng họ. Gia đình thường mô tả khoảng cách này là cao quý và rất giống Diarca.

    Dưới thời vị Công tước già của dòng họ Diarca như vậy, việc một đứa con trai phóng khoáng như vậy xuất hiện, mặc dù gây ra nhiều vụ tai nạn nhưng chưa bao giờ bị kỷ luật đàng hoàng mà chỉ bị đuổi đi huấn luyện, thực sự là khá bất ngờ.

    "Vậy ra hắn ta là con trai út, có lẽ họ chỉ yêu mến hắn ta và để hắn ta như vậy."

    Tuy nhiên, Kiolle đã biến mất sớm ngay cả ở kiếp trước. Nếu hắn ta tiếp tục sống như thế này, ngay cả khi Yuder có cứu hắn ta lần này, tương lai của hắn ta dường như cũng không dễ dàng thay đổi.

    "Mày có đang nghe tao nói không? Hãy cỡ bỏ dây trói này ngay lập tức!"

    Yuder thở dài thật sâu, đối mặt với Kiolle đang la hét.

    "Mày.. đồ hỗn láo, dám thở dài?"

    "Và cậu sẽ làm gì khi tôi thả cậu ra?"

    Kiolle im lặng một lúc trước câu hỏi bình tĩnh, tỏ ra không hề sợ hãi trước tiếng la hét của hắn ta, rồi lại mở miệng với ánh mắt đầy ác ý.

    "Rõ ràng. Tao sẽ bắt mày quỳ xuống."

    "Và chính xác là như thế nào? Hiện tại cậu không có vũ khí."

    Yuder chỉ vào dải thắt lưng trống rỗng của Kiolle. Lúc này Kiolle mới nhớ ra vũ khí của mình đã bị lấy đi, há miệng nhìn xuống cạp quần.

    ".. Cái đó, cái đó. Tao cần phải hạ gục lũ chó của Apeto và lấy lại nó.."

    "Vậy cậu sẽ làm gì nếu không có vũ khí?"

    "Tụi bây sẽ làm gì đó phải không? Chẳng phải tao đã nghe rõ rằng tụi bay định giúp những tù nhân còn lại trốn thoát sao?"

    "Chúng tôi không nhất thiết phải làm thế, cậu biết không?"

    Yuder cố tình nói dối.

    "Thành thật mà nói, tôi có thể bỏ cậu ở đây và tự mình trốn thoát."

    "Cái, mày vừa nói cái gì? Làm sao mày có thể!"

    "Vậy, tiếp theo cậu sẽ làm gì? Cậu định tự mình đánh bại toàn bộ người dân của Công quốc Apeto mà không có vũ khí à?"

    "Đúng!"

    Kiolle hét lên như thể bất chấp.

    "Tất cả những gì tao cần là đánh ai đó và lấy thanh kiếm của họ! Vậy hãy để tao đi!"

    "Đó là tất cả những gì ngươi dự tính à?"

    Tại thời điểm này, Yuder đã ngừng sử dụng kính ngữ.

    "Gì cơ?"

    "Tôi hỏi liệu đó có phải là mức độ phán đoán tình huống của ngươi không, Kiolle Diarca."

    "Mày.. Sao mày, một thường dân, dám chất vấn ta, một Hiệp sĩ Hoàng gia cấp cao!"

    "Ai là người đã bất tỉnh hai lần vì yếu hơn thường dân và cư xử một cách đáng hổ thẹn do không thể chấp nhận sự khác biệt về kỹ năng? Hãy nhìn vào trạng thái của ngươi. Khả năng phán đoán của ngươi kém đến mức đó à?"

    Kiolle có lẽ chưa bao giờ được nói chuyện với thái độ lạnh lùng như vậy trong đời. Hắn ta sững người, môi hơi hé ra, khuôn mặt pha trộn giữa giận dữ và ngạc nhiên trước những lời lẽ lăng mạ của một thường dân.

    "Ngay cả với những quyết định ngu ngốc của mình, ngươi vẫn không hề tỏ ra hối hận ngay cả sau khi mất đi mạng sống của một đồng đội."

    "Đồng đội? Đồng đội, mày nói ai!"

    Sau đó Kiolle cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, vùng vẫy và hét lên. Hắn ta đã cố gắng ngồi dậy, mặc dù gặp khó khăn. Phong thái cao quý của hắn ta đã mờ nhạt từ lâu trên khuôn mặt lấm lem bùn đất khi hắn ta ngước nhìn Yuder.

    "Có phải hiện tại mày đang nói về Paviel đã chết không?"

    "Đúng."

    "Mày có phải tình cờ nghe được điều đó từ lũ chó của Apeto trên đường đến đây không? Ha. Kẻ phản bội đó là đồng đội của tao là một trò đùa lố bịch. Nó đã phản bội tao và đầu hàng kẻ thù để có thể sống. Việc nó chết là lẽ tự nhiên. Tại sao đó lại là lỗi của tao?"

    "Nếu không phải lỗi của ngươi thì là lỗi của ai?"

    Câu trả lời của Yuder rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

    "Cậu ấy là đồng đội của ngươi. Cậu ấy chắc chắn đã tin tưởng ngươi đủ để đạt được điều đó. Ngươi có vô số cách để đưa ra quyết định tốt hơn để cứu mạng sống của chính mình và của đồng đội. Nhưng ngươi đã không làm vậy. Mù quáng vì tức giận, ngươi đã mạo hiểm sự an toàn của mọi người, đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng. Vậy mà ngươi vẫn nói rằng việc cậu ấy chết vì ngươi không phải lỗi của ngươi?"

    "Im đi! Mày biết gì không! Tao có nên quan tâm đến kẻ đã phản bội tao vì sợ chết và xúc phạm tao không? Tại sao tao phải quan tâm!"

    Kiolle Diarca có vẻ giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, quá tự cao để có thể nhận biết được những gì đang xảy ra xung quanh mình. Hắn ta không phải là kiểu người có thể đứng trên người khác và chịu trách nhiệm. Yuder hơi nghiêng người về phía Kiolle, người đang nghiến răng tức giận.

    "Đó là lý do tại sao trên áo giáp của ngươi có ba bông hoa. Ngươi còn cần lý do nào khác không?"

    Biểu hiện của Kiolle xen lẫn sự tức giận và bối rối khi ánh mắt họ chạm nhau.
     
    chiqudoll, NgocTran190499nntc6761 thích bài này.
  2. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 87: Dạy dỗ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi đã đi xa đến mức này theo lệnh của Chỉ huy để tìm thành viên đội mất tích của chúng tôi. Và tôi sắp hoàn thành mệnh lệnh đó. Nhiệm vụ của tôi là trợ lý cho Chỉ huy Kỵ binh. Nhưng còn ngươi thì sao?"

    "..."

    "Ngươi không thể bảo vệ cấp dưới của mình, ngươi tự đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm và thậm chí không thể phán đoán chính xác tình hình, mù quáng bởi cơn thịnh nộ cá nhân, lao vào tôi mà không cần suy nghĩ lại. Đó có phải là vai trò của ngươi không? Ngươi tự nhận mình là một kẻ cao quý, nhưng ngươi không thể nghĩ xa hơn thế? Việc hạ gục tôi có quan trọng hơn việc xem xét điều gì quan trọng hơn vào thời điểm này, hoặc phải làm gì tiếp theo không? Cái đầu của ngươi có tác dụng gì?"

    "Cái.. cái gì?"

    Đôi mắt và đôi môi của Kiolle run rẩy.

    "Dù là quý tộc hay thường dân, cái chết là dấu chấm hết cho cả hai. Đâm một nhát, và cùng một dòng máu đỏ chảy ra. Ngươi nghĩ dòng dõi ở đây có tầm quan trọng như thế nào?"

    "Mày.."

    Cuối cùng, như thể Kiolle hiểu được điều gì đó, hắn ta nuốt lại lời nói và ngậm miệng.

    "Cho nên, mày không có ý định cứu tao. Cho nên.. cho nên mới bỏ tao đến cuối cùng.. để trả thù tao.."

    "Tôi sẽ được lợi gì khi trả thù cậu."

    Tuy nhiên, vẻ mặt sợ hãi của hắn ta cũng không tệ. Yuder không buồn sửa lại sự hiểu lầm của hắn ta và mở cái miệng lạnh lùng, nhìn thẳng.

    "Hãy thuyết phục tôi tại sao tôi nên cứu ngươi. Nếu ngươi không làm vậy, ngươi sẽ chết ở đây, Kiolle."

    "Tao? Thuyết phục? Mày?"

    Kiolle, với đôi mắt mở to, hỏi lại với vẻ mặt ngơ ngác.

    "Đúng."

    "Vậy là anh sẽ không giết tôi? Thật sao?"

    "Nếu ngươi có thể thuyết phục tôi một cách đàng hoàng."

    "Ha.. Ha ha."

    Có lẽ đó chỉ là một trò đùa. Đôi mắt hắn ta, ngụ ý như vậy, nhìn chằm chằm vào Yuder. Nhưng thời gian trôi qua, hắn ta nhìn thấy Yuder kiên nhẫn chờ đợi, vẻ mặt dần dần méo mó.

    "Chắc hẳn hắn ta chưa bao giờ phải cân nhắc xem nên sống hay chết cho đến bây giờ."

    Hắn ta không được ngu ngốc đến mức thà chết hơn là cố gắng thuyết phục Yuder trong tình huống này. Ít nhất thì Yuder muốn tin vào điều đó.

    Yuder quan sát kỹ lưỡng những biểu hiện thay đổi của Kiolle, rất đa dạng một cách thú vị. Nghi ngờ và bối rối, một tia hy vọng mong manh, và niềm tự hào bướng bỉnh mang tên lòng tự trọng đang đấu tranh bên trong, giận dữ và đau đớn, và.. tất cả những thứ đó dần sụp đổ, chỉ để lại một cảm xúc duy nhất.

    ".. Nếu anh để tôi ra khỏi đây thì đúng vậy. Cha tôi.. sẽ thưởng cho anh."

    Cuối cùng, những lời đầu tiên Kiolle có thể nói ra đúng như Yuder mong đợi.

    "Từ chối."

    "Tại sao?"

    Ngay khi Yuder lắc đầu, Kiolle hét lên giận dữ với khuôn mặt đỏ bừng.

    "Tại sao? Bởi vì nó không cần thiết. Tiếp theo."

    "Không cần thiết? Đây là Gia tộc Diarca! Chúng ta đang nói về phần thưởng của Diarca! Những thường dân như anh chết vì tiền! Anh còn cần gì nữa? Kho báu? Đồ trang sức có dùng được không? Hoặc có thể là một thanh kiếm? Anh có muốn một con ngựa tốt không?"

    "Tôi không quan tâm đó là tiền bạc, đồ trang sức hay kho báu. Tôi không cần bất kỳ thứ vật chất nào. Hãy thuyết phục tôi bằng thứ khác."

    "Chết tiệt! Thế thì.. một vị trí. Tôi sẽ cho anh một vị trí. Một vị trí hiệp sĩ bình thường trong Hiệp sĩ Hoàng gia có được không?"

    "Bác bỏ."

    Tại sao anh lại quan tâm đến Hiệp sĩ Hoàng gia, thứ sẽ trở thành một nhóm tầm thường sau vài năm? Yuder cau mày và lắc đầu mà không cần suy nghĩ thêm. Trên khuôn mặt Kiolle, sự tức giận và lo lắng trộn lẫn và gợn sóng.

    "À, được thôi. Tôi sẽ nói chuyện với cha tôi và yêu cầu ông ấy thăng chức cho anh lên vị trí Chỉ huy Kỵ binh. Việc đó sẽ không ngay lập tức, nhưng chắc chắn anh sẽ hài lòng."

    Chỉ huy kỵ binh? Yuder suýt bật cười thành tiếng. Bên cạnh đó là đề xuất ngớ ngẩn nhất mà Kiolle đã đưa ra cho đến nay, thật phi lý khi chỉ một trong vô số những đứa con của gia đình công tước Diarca, thậm chí không phải là người thừa kế, lại đề xuất một cách nhẹ nhàng như vậy một vị trí như vậy.

    "Nó cho thấy sự quan tâm của Nhà Diarca đối với Kỵ binh như thế nào."

    Cảm thấy may mắn khi Kishiar không có mặt, Yuder lạnh lùng đáp lại.

    "Tôi phải nói với ngươi bao nhiêu lần rằng tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì liên quan đến địa vị hay quyền lực đây?"

    "Chết tiệt, vậy anh còn có thể muốn cái gì!"

    "Có phải ngươi luôn cần đưa ra thứ gì đó để thuyết phục ai đó phải không? Hơn nữa, ngươi không có quyền đưa ra bất cứ điều gì mà bản thân bạn đã đề cập. Đó không phải là thuyết phục."

    Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt của Kiolle như thể hắn ta đã nghe được điều gì đó mà hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến trong đời.

    "Điều tôi yêu cầu là ngươi phải cung cấp lý do để ngươi sống sót ở đây. Không phải của cải hay địa vị vô nghĩa. Ngươi thậm chí không thể đưa ra điều đơn giản đó sao? Ngươi có thực sự tin rằng mình vượt trội hơn người chết khi ngươi không thể?"

    Ít nhất cấp dưới đã chết của Kiolle cũng biết khi nào nên quỳ gối trước kẻ thù để sống sót. Tất nhiên, đó không phải là một phương pháp tốt. Rốt cuộc thì nó đã dẫn đến cái chết của cậu ấy. Nhưng ít nhất thì cậu ấy cũng tốt hơn Kiolle hiện tại.

    "..."

    "Lý do mọi người ở đây tha cho ngươi không phải vì ngươi vĩ đại, mà vì họ chỉ đơn giản muốn biết về huyết thống của ngươi. Ngoài ra, hiện tại ngươi không còn lý do gì để sống nữa. Tại sao tôi phải tốn công cứu vớt ngươi, dù sao cũng phải chết? Ngươi có muốn cứu người xúc phạm và làm phiền ngươi không?

    Yuder nhìn Kiolle, khuôn mặt tái nhợt như thể vừa bị một cú đánh vào đầu, cố gắng thở với cái miệng há hốc. Trước đây chưa từng có ai nói chuyện với hắn ta như thế này. Người ta cho rằng hắn ta nên được đối xử với sự tôn trọng đặc biệt đơn giản vì hắn ta là con trai của gia đình Diarca.

    " Nhưng tôi sẽ khiến cậu ta thừa nhận rằng điều đó không phải là điều hiển nhiên.

    Suy cho cùng thì Kiolle phải được cứu và đưa đi khỏi đây. Vậy thì ít nhất điều này cũng nên được sửa chữa để mạng sống của cậu ta đáng được cứu. Đó là nỗ lực xứng đáng vì những vấn đề trong tương lai. "

    " Ha, nhưng, những tù nhân khác. Họ vừa được cứu.. sao chỉ có mình tôi.. "

    Cho dù hắn ta có bị thuyết phục trong cái nhìn lạnh lùng của Yuder rằng trạng thái hay khả năng của hắn ta có ý nghĩa gì trong tình huống hiện tại hay không, giọng của Kiolle nhỏ dần. Hắn ta đang trải qua cảm giác bị từ chối một cách cơ bản lần đầu tiên trong đời.

    Đã có vô số người chỉ trích và coi thường hắn ta, nhưng họ chưa bao giờ có thể bỏ qua địa vị cao quý và cái tên Diarca của hắn ta.

    Địa vị và quyền lực của hắn ta là bộ giáp mạnh nhất đã hỗ trợ Kiolle de Diarca. Nhưng bây giờ, khi bộ giáp đó không còn nữa, Kiolle bị nuốt chửng bởi một nỗi sợ hãi và trống rỗng không thể diễn tả được.

    " Họ là những công dân đế quốc vô tội bị cầm tù chỉ vì họ đã đánh thức được sức mạnh nào đó. Tất nhiên là họ nên được cứu. "

    " Vậy ý anh là tôi tệ hơn những thường dân đó phải không? "

    " Tệ hơn. "

    Yuder trả lời chắc nịch.

    " Ngay cả sau khi bị đánh bại hai lần, ngươi vẫn không chịu thừa nhận điểm yếu của mình và tiếp tục vung kiếm một cách vô nghĩa. Làm sao ngươi có thể giống những người hiểu được lòng biết ơn? Ngay cả một con thú cũng biết hạ đuôi trước kẻ thù mạnh hơn. Không giống như ngươi. "

    " Anh dám đem tôi so sánh với một con thú.. "

    Lắp bắp vì sốc, khuôn mặt Kiolle trở nên trắng bệch như tờ giấy. Nhìn vẻ mặt của hắn ta, có vẻ như hắn ta sắp ngất đi.

    " Được, được, anh không muốn cứu tôi cũng không sao, dù sao bọn họ cũng không giết được tôi, tôi chỉ cần chờ đợi, cha tôi nhất định sẽ tới cứu tôi! "

    " Thật sao? "

    Trước câu hỏi nhẹ nhàng đó, khuôn mặt của Kiolle nhăn nhó.

    " Không ai biết ngươi đang mất tích ngay bây giờ. Các hiệp sĩ đi cùng ngươi để huấn luyện thậm chí không tìm kiếm ngươi, vậy làm sao cha ngươi biết được? Có rất nhiều thời gian để những kẻ ở đây giết ngươi và chôn xác ngươi. "

    " Cái gì.. "

    " Sẽ không có gì thay đổi ngay cả khi ngươi chết, Kiolle. Cái chết của một người không phải là người thừa kế trong một tai nạn huấn luyện sẽ không có gì đáng ngạc nhiên. Ngay cả khi thủ phạm bị tiết lộ, các gia đình quý tộc sẽ không thù hận về điều đó. Chỉ vậy thôi đơn giản. "

    " Cậu thật tầm thường. "

    " Ah.. "

    Trước lời tuyên bố lạnh lùng, hơi thở đứt quãng của Kiolle đã ngừng hẳn. Cho dù có ngốc nghếch đi nữa thì hắn ta cũng là thành viên của một gia đình quý tộc và hắn ta sẽ nhận ra rằng lời nói của Yuder là chính xác. Những lời đó là sự thật nên hắn ta không thể phản bác lại được.

    Dường như cuối cùng hắn ta cũng đã nắm bắt được hiện thực trước mắt, không thể bộc lộ sự tức giận của mình. Yuder nhìn vào khuôn mặt của Kiolle, cảm thấy rằng cuối cùng hắn ta đã khuất phục được tính bướng bỉnh cứng đầu của mình.

    " Được rồi, nếu ngươi muốn chết, tôi sẽ không ngăn cản. Cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc rồi à? "

    "... "

    " Được rồi. Có vẻ như không còn gì để nói nữa rồi.. "

    ".. Chờ đã, chờ đã. "

    Kiolle khẩn trương gọi cho Yuder.

    " Tôi, hiểu rồi. Anh, anh mạnh hơn tôi. Tôi thừa nhận.. Tôi sẽ thừa nhận điều đó. Tôi sẽ, tôi cũng sẽ xin lỗi. "

    Yuder, người đang định quay đi, dừng chuyển động của mình lại. Để giữ lấy anh, Kiolle dùng hết sức lực, cố gắng nhấc đầu lên.

    " Nếu việc gọi anh là thường dân khiến cậu tức giận, tôi sẽ rút lại. Nếu anh để tôi ra khỏi đây.. Tôi hứa sẽ không bao giờ thách đấu tay đôi với anh nữa. Nếu anh yêu cầu, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi có thể! "

    Đôi tay bị trói của hắn ta nắm chặt lấy áo choàng của Yuder.

    " Vì vậy, làm ơn cứu tôi. Tôi không muốn chết ở đây.. "

    Cuối cùng, câu trả lời mà anh mong muốn đã xuất hiện.

    Tuy nhiên, Yuder không hề tỏ ra hài lòng trên gương mặt mà thay vào đó từ từ cúi xuống.

    " Cậu sẽ làm bất cứ điều gì? "

    " Vâng, bất cứ điều gì. "

    " Kể cả khi tôi yêu cầu cậu phản bội gia đình mình và Hiệp sĩ Hoàng gia? "

    "... "

    Vào lúc đó, đôi mắt của Kiolle đông cứng lại.

    " Oh, ah, cậu ta sợ hãi. Đúng là một đứa trẻ. "

    Yuder cúi xuống nhìn hắn ta và lắc đầu.

    " Tất nhiên, tôi không có ý định đó. Cậu cũng không đủ năng lực để thực hiện một nhiệm vụ như vậy. "

    " Anh, tên khốn.. Anh đang lừa tôi!"
     
    NgocTran190499 thích bài này.
  3. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 88:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiolle nhìn chằm chằm vào Yuder với khuôn mặt của một người gần như không thể sống sót và rơi thẳng xuống địa ngục. Tất nhiên, ánh mắt của hắn ta nhanh chóng mờ đi như một ngọn lửa nhỏ vụt tắt trước một cơn gió lạnh trước cái nhìn trực diện của Yuder.

    "Thừa nhận, xin lỗi và tuyên bố sẽ làm bất cứ điều gì. Cả ba đều là những điều tốt nhất mà cậu đã nói cho đến nay. Thuyết phục không tệ đâu."

    Trước những lời của Yuder, Kiolle cố gắng bày tỏ một chút hy vọng. Nhưng Yuder nhanh chóng đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng.

    "Nhưng tại sao tôi phải tin cậu?"

    "Gì cơ?"

    "Bất cứ ai cũng có thể nói những lời như vậy. Làm sao tôi có thể tin tưởng vào sự chân thành trong lời nói của cậu? Nếu cậu phủ nhận việc từng nói những điều như vậy khi chúng ta rời khỏi đây, mọi chuyện sẽ kết thúc."

    "Chết tiệt. Thế thì sao, anh muốn tôi làm gì? Tuyên thệ hiệp sĩ ở đây?"

    "Lời thề quá yếu ớt."

    "Vậy cậu muốn tôi làm gì?"

    Kiolle không biết Yuder đang yêu cầu mình điều gì. Nhìn vẻ mặt bối rối của Kiolle, môi Yuder nhếch lên một nụ cười nhẹ.

    "Được rồi. Tôi sẽ tìm cách tin tưởng vào sự thuyết phục của cậu. Đợi ở đây một chút."

    "Cái gì? Đợi một chút. Trước tiên anh phải thả tôi ra đã!"

    Kiolle ngạc nhiên, cố gắng nắm lấy vạt áo Yuder nhưng vô ích. Yuder dễ dàng thả tay ra, đứng dậy và phủi vạt áo.

    "Chỉ trong chốc lát thôi. Trong thời gian đó cậu sẽ không chết đâu, nên đừng lo lắng và hãy ngậm miệng lại."

    "Cái gì? Không. Anh đã nói là anh sẽ giúp tôi mà! Đợi đã! Này! Anh đi đâu thế!"

    Bất chấp tình thế bị đánh bại, Kiolle vẫn thực sự là Kiolle. Yuder đang định quay đi thì dừng lại và cúi xuống về phía hắn ta.

    Dù gọi trước nhưng Kiolle vẫn bịt môi khi Yuder đến gần, vẻ mặt hơi sợ hãi.

    "Thật sự sợ hãi."

    Yuder nắm lấy miếng bịt miệng treo trên cổ Kiolle và kéo nó lên.

    "Gah-!"

    Kiolle mở to mắt, giãy giụa và lắc đầu. Hắn ta đã trải qua đủ loại tủi nhục và tưởng rằng mình đã tìm được cách sống sót nhưng lại cảm thấy như mình lại bị lăn trở lại địa ngục. Thái độ tuyệt vọng của hắn ta là điều có thể hiểu được.

    "Nhưng người ta nên biết khi nào nên tin vào lời nói của một người."

    "Nếu cậu đã nói sẽ làm bất cứ điều gì thì trước tiên hãy học cách im lặng chờ đợi."

    "Grrgghh! Urgghh!"

    "Tôi đi đây."

    Yuder rời khỏi phòng giam nơi Kiolle bị mắc kẹt. Sau đó, anh đợi Nahan và cậu bé đi ra rồi mới đóng và khóa cửa lại. Những âm thanh nghèn nghẹt của Kiolle có thể được nghe thấy từ bên trong, nhưng không ai để ý.

    "Hắn ta sẽ không bao giờ giữ được lời hứa của mình."

    Nahan lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt trống rỗng.

    "Tôi biết".

    "Nhưng anh làm cách nào để bắt hắn ta giữ nó?"

    "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tìm ra cách."

    Yuder nhẹ nhàng trả lời, sải bước về phía trước. Không lâu sau, cảnh tượng ba Người thức tỉnh bất lực lộ diện. Họ đã bị đánh bất tỉnh chỉ bằng cách ném đá mà không hề bị một vết thương nào khi tới nơi, nhưng tình trạng hiện tại của họ hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Rõ ràng là ai đã làm điều đó.

    "Devran và những người khác dường như đã bị dày vò khá nhiều."

    Yuder sử dụng sức mạnh của gió để nâng chúng lên và phân phát chúng vào bất kỳ ô trống nào, sau đó tiếp tục bước đi của mình. Đích đến của anh là ngã tư mà anh đã nhìn thấy trước đó.

    Trước đó anh đã đi về hướng nhà tù, nhưng lần này anh phải đi theo hướng ngược lại. Mục tiêu cuối cùng trong ngày nên ở đó.

    "Aha."

    Chỉ khi đó Nahan, người đi theo Yuder, mới gật đầu như thể đã đoán ra điều gì đó.

    "Đúng vậy. Chắc chắn phải có cách nào đó."

    Không lâu sau, con đường dần dần mở rộng, những giọng nói nhỏ bắt đầu vang vọng từ bên trong. Xét theo sự bình tĩnh trong giọng nói, có vẻ như họ vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

    "Điều đó có nghĩa là Devran và các tù nhân đã xử lý được những người họ gặp phải."

    Yuder tiếp tục hướng tới những người thậm chí không thể tưởng tượng được bóng đen của sự bất hạnh đang âm thầm đến gần.

    * * *

    ".. Họ trễ rồi."

    "Hửm?"

    "Gì vậy? Cậu tỉnh rồi à, Jimmy?"

    Sau khi quay trở lại lâu đài như Yuder đã chỉ dẫn, Gakane, người vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi cạnh Jimmy đang nằm trên giường, quay đầu lại ngạc nhiên.

    Cảm thấy hơi tiếc vì những lời thì thầm của mình, không nhằm vào tai một cậu bé đang ngủ, lại gây ra phản ứng, anh ấy hỏi, "cậu thức dậy vì anh à?"

    "Không, tôi đã ngủ rất ngon.. Tôi tỉnh dậy rất nhanh. Nhưng ý anh là đã muộn rồi à?"

    Đôi má của cậu bé, vốn hơi sốt trước khi đi ngủ, giờ đã trở lại với làn da trong trẻo như thường lệ.

    Gakane không nhận thấy mùi hương đặc biệt mà những người sắp chuyển giới tỏa ra, nhưng để chắc chắn, anh ấy chạm nhẹ rồi rút tay ra khỏi trán Jimmy. Không có sốt.

    "Chà.. không. Tôi chỉ nghĩ Yuder đến muộn hơn tôi mong đợi."

    "Yuder?"

    Jimmy vừa mới tỉnh dậy, ngồi dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ. Mặt trời đang lặn dần hiện rõ qua cửa sổ lớn cạnh giường. Cảnh hoàng hôn đỏ thẫm thật đẹp, nhưng thật khó để nghĩ như vậy khi cậu nhìn những tòa nhà cháy đen bên dưới nó.

    Jimmy quay ánh mắt lo lắng về phía Gakane đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đúng.. Tôi tưởng anh ấy sẽ về trước khi mặt trời lặn. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Yuder, anh ấy sẽ gửi tín hiệu như đã hứa. Đừng lo lắng quá, Gakane."

    Nhìn Jimmy, người đang đưa ra lời an ủi với thái độ có phần bình tĩnh và trang nghiêm, Gakane cố nở một nụ cười gượng gạo.

    "Đúng vậy. Dù sao thì cũng tốt là cậu đã tỉnh rồi. Thực ra tôi đang định ra ngoài kiểm tra xung quanh."

    "Bên ngoài.. À. Để kiểm tra người đàn ông Zakail đó à?"

    "Ừ. Lúc nãy khi cậu đang ngủ, tôi lấy cớ đi lấy nước ra ngoài và xem xét tình hình. Có vẻ như Zakail không có trong lâu đài."

    "Hắn không ở đó? Hắn có thể đi đâu?"

    "Tôi không biết điều đó. Có thể bây giờ hắn đã quay lại nên tôi muốn đi kiểm tra lại."

    "Ồ. Tôi cũng muốn đi cùng."

    Đôi mắt của Jimmy lấp lánh khi cậu bé cố gắng ra khỏi giường. Gakane đưa tay ấn xuống cái đầu tròn của cậu bé để cậu ngồi xuống, lắc đầu.

    "Cậu không thể."

    "Tại sao!"

    "Mọi người ở đây cho rằng cậu nằm xuống vì cơ thể không được khỏe sau một chặng đường dài. Cách tốt nhất để dò xét xung quanh mà không gây nghi ngờ là để tôi ra ngoài, giả vờ lấy những thứ cần thiết như nước hoặc khăn tắm trong khi đang tìm kiếm."

    Không tìm được lời phản bác trước câu trả lời hợp lý của Gakane, Jimmy bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.

    ".. Vậy thì nhanh quay lại đi. Tôi sẽ ở đây."

    "Đúng vậy. Nhưng việc để mắt đến bên ngoài cũng rất quan trọng, vì vậy cậu cần phải canh chừng cho đến khi tôi quay lại. Nếu có cơ hội nào đó cậu thấy Yuder phát ra lửa hoặc bất kỳ tín hiệu nào khác, hãy chạy thẳng đến chỗ tôi."

    "Tôi hiểu rồi."

    Gakane đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Jimmy, người ngay lập tức gật đầu với vẻ mặt kiên quyết. Jimmy bình tĩnh và thông minh hơn trong việc phán đoán tình huống so với các bạn cùng lứa nên có thể tin cậy để cậu bé xử lý mọi việc một cách hợp lý. Bây giờ Gakane có việc riêng của mình phải làm.

    Không lâu sau khi Gakane bước ra khỏi phòng, những người hầu gái xuất hiện ở hành lang, thì thầm và trò chuyện với nhau.

    Họ có bầu không khí khó chịu khi ở cạnh những vị khách không mời trong lâu đài, nhưng Gakane không để thái độ của họ ảnh hưởng đến mình. Anh ấy chào đón họ một cách nồng nhiệt và tiếp cận họ trước.

    "Xin chào. Tôi có thể lấy một chiếc khăn tắm được không?"

    "Khăn tắm? Sao lại hỏi thế?"

    Một người giúp việc lớn tuổi hỏi, nhìn anh đầy nghi ngờ.

    "Một trong những người bạn nhỏ của chúng tôi cảm thấy không khỏe. Nó bị sốt và chúng tôi cần một chiếc khăn ướt."

    "Đứa nhỏ.. cậu đang nói về đứa trẻ tóc nâu đi cùng cậu à?"

    "Phải. Tội nghiệp, có vẻ như cậu bé đã quá lạm dụng khi di chuyển một khoảng cách quá xa và quá nhanh. Chúng tôi không thể làm được gì nhiều, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ."

    Trong khi những người phương Đông có vẻ không thích những người thức tỉnh, nhưng họ lại cảm thông với Jimmy, người vẫn còn là một đứa trẻ.

    Người giúp việc, đã đủ tuổi để có con bằng tuổi Jimmy, trao nhau những cái nhìn thông cảm. Bầu không khí căng thẳng trước đó lập tức dịu đi. Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của Gakane.

    "Tôi sẽ mang một cái tới, nên đợi ở đây một lát."

    "Cảm ơn bà. Bà thực sự tốt bụng."

    Rốt cuộc, có bao nhiêu người có thể cưỡng lại được một chàng trai trẻ đẹp trai với khuôn mặt đẹp nổi bật đang mỉm cười nhẹ nhàng?

    Gakane nhận thức rõ rằng vẻ ngoài của anh ấy có lợi cho anh ấy khi được mọi người yêu mến, và anh ấy đã tận dụng tối đa điều này để hạ thấp sự cảnh giác của các hầu gái.

    Khi người hầu gái quay lại với chiếc khăn tắm, đương nhiên anh đã thu được hầu hết thông tin có thể lấy được từ họ.

    "Jimmy. Tôi đã quay lại. Có vấn đề gì không?"

    "Không. Zakail đã trở lại à?"

    Jimmy đang quan sát bên ngoài cửa sổ vội vàng quay người lại. Gakane gật đầu, đặt chiếc khăn mới lấy được lên bàn.

    "Đúng. Hắn ta rời đi và quay lại trong vòng một giờ."

    "Vậy là hắn ta vừa gặp một người trong làng à?"

    "Không, không phải vậy. Zakail đã một mình rời khỏi lâu đài và thỉnh thoảng trở về từ một năm trước. Nhưng những người hắn ta gặp đều rất đáng ngờ. Hắn ta thường xuyên được nhìn thấy gặp những thợ săn xa lạ mà mọi người quanh đây chưa từng thấy. Cựu lãnh chúa khá lo lắng về chuyện đó."

    "Các thợ săn, các anh nói.."

    "Tôi không biết danh tính của họ. Nhưng tôi lại có được một thông tin thú vị khác."

    "Đó là gì vậy?"

    "Em gái của Devran có mối quan hệ sâu sắc với anh trai của Zakail. Cách đây không lâu, Zakail đã nói với cố lãnh chúa về chuyện này. Lãnh chúa nổi giận, nhốt em gái của Devran trong lâu đài, và sau đó Devran, người đang nghỉ phép, dường như đã đến đây."

    Jimmy không thể giấu được vẻ ngạc nhiên khi Gakane thản nhiên kể ra tất cả những thông tin sâu sắc mà cậu không thể thu thập được khi đi lang thang khắp làng.
     
    NgocTran190499 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2024
  4. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 89:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chà. Mọi người có thực sự nói với anh tất cả những điều đó không? Những người chúng ta gặp ở bên ngoài thậm chí không thèm nói một lời. Làm thế quái nào anh có thể xoay sở được điều đó?"

    "Thật khác khi một nhóm đàn ông mặc đồng phục đen đến đặt câu hỏi và khi một người tiếp cận với thái độ không đe dọa."

    Gakane cười khúc khích trong khi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần giường.

    "Dù sao thì cậu cũng có cảm giác về chuyện gì đang xảy ra rồi phải không?"

    "Tôi nghĩ nguyên nhân Devran biến mất chắc chắn là do Zakail."

    Nghe Jimmy suy luận, Gakane ánh mắt dịu dàng.

    "Đó cũng là điều tôi đang nghĩ. Khi Yuder trở lại, chúng ta hãy đối đầu trực tiếp với Zakail."

    "Nghe hay đấy."

    Ánh mắt của Gakane và Jimmy chạm nhau, thể hiện sự thấu hiểu lẫn nhau khi cả hai đều chìm vào im lặng. Jimmy không thể giấu được sự ngưỡng mộ của mình đối với Gakane khi cậu ta thở dài.

    "Gakane, anh nói mình là Alpha phải không?"

    "Alpha? Ừ, đúng vậy."

    "Tôi ghen tị đấy."

    Trước biểu hiện ghen tị đột ngột, Gakane chớp mắt nhanh chóng, khuôn mặt anh ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên.

    "Cái gì cơ?"

    "Tôi nghe từ những người khác trong Kỵ binh.. họ nói rằng nếu bạn chuyển sang giới tính thứ hai, bạn sẽ đột nhiên cao hơn rất nhiều. Anh có như vậy không?"

    "Chiều cao?"

    Gakane bối rối lặp lại. Đây là câu hỏi kỳ lạ nhất mà anh ấy gặp phải kể từ khi tiết lộ giới tính thứ hai của mình là Alpha.

    "Chà, không hẳn.. Chiều cao của tôi không thay đổi nhiều so với trước khi thức tỉnh. Tôi không chắc lắm."

    "Nghe nói Ever, người mới gia nhập Kỵ binh cách đây không lâu, sau khi thức tỉnh vẫn đang trưởng thành. Hơn nữa, chỉ huy cũng rất cao."

    "Chỉ huy.. ừ, đúng vậy."

    Gakane suy ngẫm, nhớ lại hình ảnh của Chỉ huy Kishiar. Trong khi bản thân Gakane đủ cao để nổi bật giữa những người đàn ông bình thường thì Kishiar lại có thể chất đáng chú ý.

    Thông thường, những người cực cao có xu hướng trông vụng về, nhưng vóc dáng của Kishiar lại hoàn hảo như thể được điêu khắc bởi một vị thần, chỉ gợi lên cảm giác choáng ngợp.

    Mặc dù Gakane vẫn thường cảm thấy khó khăn để nhận ra đầy đủ sự thật rằng anh ấy đã biểu hiện giới tính thứ hai, nhưng Chỉ huy có khả năng khiến ngay cả một sự thật bất thường như vậy cũng trở nên hoàn toàn tự nhiên.

    Có cảm giác như thể việc Kishiar thể hiện giới tính thứ hai bản thân nó đã là một điều may mắn phi thường.

    Gakane nhớ lại bầu không khí bao la và áp đảo của Alpha mà anh cảm nhận được khi lần đầu tiên nhìn thấy Kishiar trên bục vinh quang. Anh đã gặp khá nhiều đồng đội đã biến thành Alpha sau đó, nhưng không ai giống Kishiar. Anh ấy chính là loại người đó.

    "Chỉ huy là người thuộc dòng dõi hoàng gia, nên có lẽ anh ta đã có vóc dáng đó ngay từ đầu. Rất có thể."

    "Thật sự?"

    "Jimmy, cậu có muốn giới tính thứ hai của mình được bộc lộ không?"

    Gakane cẩn thận nói với Jimmy, người sau đó gật đầu với khuôn mặt u ám.

    "Tại sao? Cậu sẽ cao hơn theo thời gian."

    Cậu bé với đôi mắt đang lưỡng lự không biết có nên lên tiếng hay không, ngập ngừng một lúc trước khi mở miệng.

    "Tôi nghĩ bố mẹ tôi lo lắng quá mức vì tôi còn nhỏ. Nhưng tôi chưa muốn điều đó bộc lộ ngay lúc này.. Tôi không muốn nó cản trở sứ mệnh của chúng ta."

    "Bố mẹ cậu à? Ồ, cậu nói họ sống gần đây. Kỳ nghỉ vừa rồi cậu không đến thăm họ à?"

    Trước câu hỏi của Gakane, Jimmy lắc đầu.

    "Tôi đã ở tại nhà một người bạn của bố tôi sống ở thủ đô. Bố mẹ tôi đã yêu cầu tôi làm vậy."

    "Tại sao.. À."

    Gakane, người đang định hỏi tại sao, nhớ lại những lời mà thủ lĩnh băng cướp đã nói với anh ấy, người đã tự giới thiệu mình là Nahan và ấp úng. Như thể Jimmy biết Gakane đang nghĩ gì, ánh mắt cậu ấy tối sầm lại.

    "Bố mẹ tôi nói rằng vì cửa hàng rất đông nên dù tôi có nghỉ đột xuất như thế này cũng có thể tôi sẽ không gặp được họ. Tôi cứ tưởng họ nói thật.. nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi đoán là họ Khi tôi gửi thư cho họ, mẹ tôi nói rằng lần sau gặp nhau sẽ là lúc họ lên kinh đô làm ăn, tôi đoán là họ không muốn tôi về quê."

    Ở miền Nam, nơi Gakane sống, bầu không khí không đặc biệt thù địch với những người thức tỉnh, nên không dễ để tìm được những lời an ủi dành cho Jimmy.

    Gakane do dự, sau đó quyết định cho cậu vài lời khuyên chân thành trong khi vuốt ve đầu cậu bé.

    "Chỉ vì cậu bộc lộ giới tính thứ hai không có nghĩa là cậu phải cao lên, và chỉ vì cậu cao hơn không có nghĩa là cậu đã trưởng thành. Cha mẹ bạn là những người khôn ngoan, họ chắc chắn sẽ ổn thôi. Vì vậy, đừng lo lắng, và nếu cậu thực sự lo lắng, hãy nói chuyện với Chỉ huy hoặc Yuder. Họ chắc chắn sẽ giúp cậu. À, và tất nhiên, tôi cũng vậy. Hay chúng ta ghé qua làng của cậu trên đường trở về nhé?"

    "Thế là được rồi."

    "Cậu không muốn gặp bố mẹ mình sao? Không phải cậu nói chỉ cách đây vài giờ thôi sao? Một sự thay đổi nhỏ về lịch trình sẽ không gây quá nhiều rắc rối, vậy nên hãy thành thật nói cho tôi biết."

    "Không, thực sự thì tôi hoàn toàn ổn."

    Jimmy nhanh chóng lắc đầu, một lúc sau ngước nhìn Gakane với nụ cười ngượng ngùng.

    "Cảm ơn anh đã không nói rằng những lo lắng của tôi quá trẻ con, Gakane."

    "Cậu có thể cư xử giống một đứa trẻ hơn nếu cậu muốn. Sẽ thật tuyệt nếu anh chị em của tôi trưởng thành bằng một nửa cậu."

    Khi Gakane cố tình thở dài thật sâu, Jimmy tròn mắt ngạc nhiên trước những lời nói không ngờ tới của anh.

    "Anh có anh chị em à?"

    "Ừ, tôi có năm đứa."

    "Chà! Tôi là con một nên tôi chưa bao giờ biết cảm giác có anh chị em là như thế nào."

    "Nó không tuyệt vời như cậu nghĩ. Nó cực kỳ ồn ào và họ đánh nhau liên tục. Không bao giờ có được một giây phút yên bình".

    Gakane nghĩ về những đứa em của mình bây giờ đã ở nhà. Anh ấy đã không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của họ trong kỳ nghỉ này, nhưng anh ấy vẫn ổn vì anh ấy biết cuối cùng anh ấy sẽ gặp lại họ.

    "Nghe có vẻ giống bầu không khí của Kỵ binh."

    Nghe những lời của Jimmy, Gakane cười khúc khích.

    "Quả thực, nó không khác gì Kỵ binh cả."

    "Tôi tự hỏi Yuder là người như thế nào? Yuder có anh chị em gì không?"

    "Yuder?"

    "Anh biết không? Cậu là người thân nhất với Yuder."

    Cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển hướng sang Yuder, nhưng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Jimmy, Gakane nhanh chóng đồng ý.

    Trong suốt nhiệm vụ này, Jimmy hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ ngoài mạnh mẽ của Yuder. Dường như việc muốn biết nhiều hơn về Yuder là điều tự nhiên, vì hành vi của cậu ấy giống như một chú chó con đi theo chủ của nó.

    "Thân thiết nhất với Yuder.. Tôi rất biết ơn nếu mọi chuyện có vẻ như vậy."

    Gakane thực lòng không chắc họ có thân thiết như vẻ ngoài hay không. Trong mắt Gakane, Yuder là một nhân vật bí ẩn với đôi mắt sâu khiến người ta khó đoán được tuổi của anh.

    Yuder hầu như không bao giờ nói về bản thân và cực kỳ kín đáo, luôn tỏ ra như một người đơn độc giữa đám đông.

    Mặc dù vậy, điều kỳ lạ là anh không thể tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của người khác, sở hữu một sức mạnh áp đảo. Việc anh lần đầu tiên nhận được sự ngưỡng mộ và ghen tị của người khác là điều đương nhiên.

    Tất nhiên, mọi chuyện đã thay đổi sau khi người ta biết rằng anh là một người chu đáo, không ngần ngại mạo hiểm vì lợi ích của Kỵ binh. Tuy nhiên, Yuder vẫn là một người bí ẩn.

    Mặc dù có xuất thân khiêm tốn nhưng anh không hề do dự khi lãnh đạo người khác, sức mạnh của anh mạnh đến mức đáng sợ khi đặt câu hỏi về mức độ khả năng của anh. Sức mạnh như vậy thực sự có thể đến từ một chàng trai chỉ mới 20 tuổi?

    Nếu Kishiar La Orr là người có cảm giác như một sinh vật cao hơn con người được các vị thần tạo ra từ khi sinh ra, thì Yuder lại khác theo một cách khác. Yuder Aile về cơ bản là biểu hiện của 'sức mạnh' mà Gakane đã mong muốn từ lâu.

    Vì điều này mà Gakane bị mê hoặc và đặc biệt quan tâm đến Yuder.

    Mặc dù Yuder dường như không thể hiện sự quan tâm đến Gakane nhiều hơn những người khác, nhưng có vẻ như anh cũng không ghét anh ấy, và điều đó không sao cả. Gakane tự nhận mình là người khá kiên trì.

    "Yuder có lẽ không có anh chị em nào cả. Đó là những gì tôi đã nghe nói."

    "Tôi hiểu rồi. Có một điểm tương đồng giữa Yuder và tôi."

    Jimmy đang tươi cười vui vẻ bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đột nhiên đứng dậy.

    "Eh? Gakane, đằng kia.. Mọi người đang bước ra và chỉ vào thứ gì đó à?"

    "Gì cơ?"

    Gakane cũng ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa sổ. Đúng như Jimmy đã nói, dân làng Hartan, những người đã đi công tác cả ngày, đang tụ tập quanh lâu đài để chỉ tay và nhìn vào thứ gì đó.

    Gakane nhận ra rằng ánh mắt của họ không hướng vào lâu đài mà là thứ gì đó bên ngoài lâu đài và cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

    "Có thể nào?"

    Đúng lúc đó, có ai đó đập mạnh vào cửa căn phòng họ đang ở.

    "Có ai ở trong đó không?"

    "Có chuyện gì thế?"

    "Một đám cháy. Một đám cháy lớn đã bắt đầu ở ngọn núi phía sau! Nó giống như vụ Devran gây ra!"

    Người đang đập cửa là một người hầu trẻ tuổi. Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của anh, Gakane lao ra khỏi phòng.

    Từ cửa sổ phòng, họ có thể nhìn xuống ngôi làng nhưng không thể nhìn thấy ngọn núi ở phía đối diện lâu đài. Khi họ đi ra ngoài hành lang và nhìn ra cửa sổ đối diện, quả thực có một cột lửa khổng lồ bắn lên từ ngọn núi.

    Nhìn thấy những người hầu gái và người hầu trong lâu đài đều tụ tập lại run rẩy vì sợ hãi, Gakane tóm lấy một người trong số họ và hỏi.

    "Ngọn lửa đó bắt đầu từ khi nào?"

    "V-, Vừa rồi."

    "Lãnh chúa Zakail hiện đang ở đâu?"

    "Ngài ấy đi ra ngoài với lính gác rồi!"

    Việc Zakail đi chơi với lính gác có nghĩa là hắn ta cũng không lường trước được tình huống này. Gakane nói rằng anh ấy đã hiểu và quay lại nhìn Jimmy, người đã đi theo mình.

    "Jimmy. Đi thôi."

    "Anh có nghĩ rằng ngọn lửa là tín hiệu từ Yuder không?"

    Jimmy hỏi bằng giọng nhẹ nhàng đến mức chỉ có Gakane mới nghe được.

    "Tôi vẫn chưa chắc chắn. Nhưng rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó. Cậu có mang theo kiếm luyện tập không?"

    "Có."

    Jimmy giơ thanh kiếm tập nhỏ đeo trên thắt lưng ra với vẻ mặt nghiêm nghị.

    "Tốt. Lại đây."

    Gakane nhấc Jimmy lên bằng một tay và triệu hồi cái bóng bản sao của anh ấy. Những người hầu nhìn thấy bóng đen hiện lên dưới chân anh ấy bắt đầu la hét và bỏ chạy.

    "Đó là một con quái vật!"

    "Một con quái vật hả? Điều đó thật khắc nghiệt."
     
    NgocTran190499 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2024
  5. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 90:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một con quái vật hả? Thật là khắc nghiệt."

    Gakane nhẹ càu nhàu, điều động cái bóng bản sao của mình. Cái bóng bản sao, mang theo Gakane nhẹ cân đang ôm Jimmy, lao thẳng về phía cửa sổ đang mở một cách không chút sợ hãi.

    "Ah!"

    Jimmy hét lên khi cảm thấy mình bị ngã, nhưng thứ tiếp theo sau cú đánh đó không phải là sự đau đớn hay sốc. Phân thân bóng tối mang họ đã hạ cánh xuống đất nhẹ nhàng như một lời thì thầm.

    "Gakane, lần sau hãy báo trước cho tôi trước khi làm chuyện như vậy nhé!"

    "Xin lỗi. Tôi vội quên mất."

    Gakane đã học được trong quá trình huấn luyện địa ngục với Yuder rằng những điều như vậy có thể thực hiện được với cái bóng bản sao của anh ấy. Cái bóng bản sao, gần như không bị ảnh hưởng bởi cú sốc khi rơi từ độ cao lớn, được chứng minh là một phương thức đi xuống từ một lâu đài cao tốt hơn nhiều so với việc thu nhỏ nó xuống về mặt vật lý.

    "Chúng ta hãy chạy."

    Họ nín thở chạy về phía ngọn đồi phía sau lâu đài. Ngọn đồi khá rộng và sâu, nhưng không khó để xác định vị trí cột lửa có thể nhìn thấy ngay cả khi nhìn từ bên trong lâu đài.

    Cuối cùng khi họ đến được nguồn lửa, cảnh tượng mà Gakane và Jimmy gặp phải là hai nhóm đang đứng đối diện nhau.

    Một bên chủ yếu bao gồm những người bị thương trong bộ quần áo rách rưới, trong khi bên kia bao gồm những vệ binh mặc áo giáp tốt dẫn đầu bởi một nhà quý tộc trẻ tuổi, tất cả đều được trang bị vũ khí và sẵn sàng chiến đấu.

    Hai nhóm, vũ khí được rút ra và sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Gakane và Jimmy. Người đầu tiên chào đón họ là một người đàn ông lực lưỡng thuộc nhóm bị thương.

    ' Cậu là Jimmy phải không? Tất nhiên rồi! Và người đi cùng cậu nhất định là Gakane! "

    " De, Devran? Mặt cậu bị làm sao thế! "

    Jimmy thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy Devran, người không thể nhận ra khuôn mặt do có nhiều vết thương. Tuy nhiên, Devran chỉ mỉm cười rạng rỡ.

    " Một cái giá nhỏ phải trả cho sự sống còn! Tôi ổn. Trên thực tế, hiện tại tôi đang cảm thấy rất tuyệt. Hahaha. "

    " Devran! Cậu đã ở đâu suốt thời gian qua? Và những người đi cùng cậu là ai? "

    Trước tiếng hét của Gakane, Devran chỉ vào những người lính canh, vũ khí của họ nhắm vào anh ta.

    " Tên quý tộc hèn hạ đó đã cố gài bẫy và bán đứng tôi. Những người bạn bên cạnh tôi cũng bị bắt vì lý do tương tự. Họ đều là Người thức tỉnh. Và đây là gia đình của tôi. "

    " Gia đình? "

    Đúng như Devran đã nói, một người đàn ông giống anh ta, một người đàn ông lớn tuổi và một phụ nữ trẻ hỗ trợ ông ấy đứng bên cạnh anh ta. Chỉ cần nhìn mặt họ là có thể dễ dàng đoán ra rằng ba người này là một gia đình.

    " Vậy là gia đình mà Devran được cho là đã giết vẫn còn sống. Vậy điều đó có nghĩa là.. "

    Khi ánh mắt của Gakane chuyển sang Zakail, người đứng đằng sau lính canh, Zakail, với đôi mắt rực lửa giận dữ, hét lớn.

    " Ngươi có tin điều đó không? Tất cả đều là dối trá! "

    " Nhưng Ngài Zakail.. "

    Những người lính canh đang cầm vũ khí nhắm vào Devran, gia đình anh ta và những người thức tỉnh đang trốn thoát theo lệnh của Zakail đều tỏ ra vô cùng tuyệt vọng.

    Ngay cả khi họ tẩy chay những Người thức tỉnh thì đây vẫn là những người đã sống như hàng xóm trong một ngôi làng nhỏ trong một thời gian dài. Trái ngược với những lời của Zakail, họ biết rất rõ rằng những người trước mặt họ chính là Devran thật và gia đình anh ta.

    " Nếu Devran không giết gia đình mình, thì có lẽ cậu ta cũng không phóng hỏa. Vì cậu ta đã trở lại nên ít nhất chúng ta nên nghe chuyện gì đã xảy ra.. "

    Một trong những người lính canh chĩa ngọn giáo của mình thì thầm với giọng trầm. Lời nói của anh ấy có thể có vẻ hợp lý với bất cứ ai khác, nhưng với Zakail thì không. Tức giận, Zakail rút thanh kiếm mang theo bên mình ra và chĩa vào cổ người lính canh, hét lên giận dữ.

    " Cố thông cảm với một kẻ sát nhân, chắc chắn ngươi cũng là một tội phạm! "

    " Không, không phải thế! "

    Người lính canh, cổ họng cậu ta ở đầu mũi kiếm của Zakail, tái mặt và cúi đầu.

    " Ta không còn gì để nói với tên khốn đã giết cha và em gái ta! Hãy bắt bọn vô lại đó ngay! "

    " Dạ.. đã rõ. "

    Tuy nhiên, những người bảo vệ không đủ can đảm để bước tới. Họ tê liệt vì sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Devran đang khuấy động một cơn bão và những Người thức tỉnh đứng cạnh anh ta, phô trương sức mạnh của mình như thể muốn đưa ra quan điểm. Căng thẳng giữa hai bên ngày càng gia tăng.

    Và Gakane, người đã đánh giá tình hình cho đến lúc đó, đã hành động nhanh chóng và chính xác.

    " Devran. Cần giúp gì không? "

    Đứng giữa hai nhóm, Gakane nói nhỏ với Devran, thu hút sự chú ý của mọi người.

    " Xem ra các ngươi thật sự không muốn đánh nhau, chúng ta chỉ cần đối phó với vị thiếu gia này là được rồi phải không? "

    " Đúng vậy, nhưng cậu dự định làm gì? "

    Devran hỏi với ánh mắt khó hiểu.

    " Chỉ thế này thôi. "

    " Mấy người đó đang nói về cái gì thế! Ack! "

    Zakail, người đang theo dõi cuộc trò chuyện của Gakane và Devran với ánh mắt kinh ngạc, đột nhiên hét lên. Cái bóng bản sao của Gakane, vốn đã lặng lẽ kéo dài đến ngay phía sau Zakail trong cuộc đối đầu của họ, đột ngột đứng dậy, túm lấy cổ áo Zakail và nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất.

    " Ugh! Con quái vật này là gì vậy! Thả tao ra! Tôi nói thả tao ra! "

    " Ngài Zakail! "

    Những người lính, những người chỉ cảnh giác với Devran và người thức tỉnh hoảng sợ quay lại. Nhưng không ai dám đến gần Zakail đang bay lơ lửng giữa không trung.

    Nắm bắt cơ hội này, Jimmy tiến về phía cái bóng bản sao của Gakane, rút kiếm ra. Năng lượng của cậu ấy, trông giống như một lưỡi kiếm màu xanh, nhắm vào mặt Zakail, khiến tiếng hét kinh hoàng ngày càng lớn.

    " N-năng lượng kiếm đó! Từ một đứa trẻ như vậy! "

    " Đứa trẻ đó, đừng nói với tôi rằng cậu ấy là Người thức tỉnh gần đây nhé! "

    " Bây giờ, thiếu gia. Hãy bảo vệ binh của cậu lùi lại và chúng ta nói chuyện nhé? "

    Trong khi ôm Zakail đang sợ hãi trong vòng tay của cái bóng bản sao, Gakane nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười đó, trong mắt những người lính canh và Zakail, trông thật quỷ dị.

    " Nếu ngài từ chối, ngài sẽ được xem kỹ năng kiếm thuật của Jimmy. Ngài không tò mò xem cậu ấy có thể tiến được bao xa với điều đó sao? Người ta nói chỉ cần một cú sượt qua cũng có thể cắt đứt một chi. "

    " Ah ah! "

    Tất cả những người có mặt, chỉ là những người bình thường, thậm chí chưa từng nhìn thấy một Kiếm sĩ hay một hiệp sĩ nào có thể xử lý được hào quang trong đời, đều hoàn toàn rung động. Năng lượng kiếm mà Jimmy thể hiện trước những người bảo vệ này chẳng khác gì một tai họa. Zakail, người đã thầm khinh miệt những người được cử đến từ Kỵ binh, cũng cảm thấy như vậy.

    Nhìn chằm chằm vào năng lượng thanh kiếm run rẩy gần mặt mình, Zakail nghiến răng và cố gắng mở đôi môi run rẩy của mình để nói.

    " M-mọi người, lùi lại. "

    " Nhưng thưa thiếu gia! "

    " Lùi lại nếu ta bảo ngươi lùi lại! Bằng không ngươi muốn chết thay ta! "

    Đáp lại lời kêu gọi khắc nghiệt, những người bảo vệ bắt đầu miễn cưỡng lùi lại. Chỉ khi họ đã rút lui đủ xa đến mức gần như không thể nghe thấy cuộc trò chuyện đang diễn ra, Gakane mới ra hiệu cho Jimmy tra kiếm vào vỏ.

    Cuối cùng, Devran đã dập tắt được cột lửa khổng lồ vẫn đang hoành hành. Không giống như dấu vết của ngọn lửa đã nhuộm đen toàn bộ ngôi làng, không còn dấu hiệu nào cho thấy ngọn lửa của Devran đã bị dập tắt.

    " Vậy tàn dư của trận hỏa hoạn trong làng không phải do anh làm. Đúng không? "

    " Dĩ nhiên là không. "

    Devran, người đã nhanh chóng trả lời câu hỏi của Gakane, trừng mắt nhìn Zakail khi anh tiến lại gần Gakane.

    " Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Chạy trốn đến đây và đột nhiên bắt lửa, chuyện đó là sao vậy? "

    " Tôi chỉ làm theo lời Yuder ra lệnh. Cậu ấy đã cứu tất cả chúng tôi. Cậu ấy bảo ra ngoài đốt lửa để các cậu nhận được tín hiệu và gọi các cậu ra ngoài. "

    " Yuder? "

    Gakane hơi mở to mắt rồi quan sát khuôn mặt của những người đứng sau Devran. Nhưng anh không thể tìm thấy khuôn mặt quen thuộc.

    " Nhưng tại sao tôi không thể nhìn thấy Yuder? "

    " Cậu ấy nói rằng cậu ấy có việc phải làm và để chúng tôi đi trước. Tôi nghĩ cậu ấy định đến sau khi tiêu diệt hết lũ khốn kiếp đằng kia. "

    Gakane định hỏi cái tên khốn kiếp Devran phun ra với vẻ mặt đầy căm hận đó là ai, nhưng anh ấy đã kiềm chế. Đó là sự thật sẽ được biết khi Yuder quay trở lại.

    " Vậy người đi cùng Yuder cũng ở lại à? "

    " Có một người lạ mà tôi chưa từng gặp trước đây. "

    " Được rồi. Tin nhắn của Yuder chỉ là muốn tham gia cùng chúng ta thôi phải không? "

    " Không. Cậu ấy bảo phải thông báo ngay cho Chỉ huy về những gì đã xảy ra ở đây và quay trở lại con đường chúng ta đến từ Hartan. "

    ".. Tẩu thoát? "

    Để quay trở lại con đường họ đã đến. Yuder dự định tham gia cùng họ khi nào và ở đâu? Gakane hơi lo lắng nhưng anh quyết định tin tưởng vào khả năng và khả năng phán đoán của Yuder.

    Khi Yuder không có ở đây, anh ấy sẽ phải di chuyển tất cả mọi người, kể cả Devran. Không còn thời gian để lãng phí nữa.

    " Được rồi. Nếu trợ lý của Chỉ huy đã nói như vậy thì chúng ta nên nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy. Tất cả các bạn, chúng ta sẽ cần phải di chuyển một chút, các bạn ổn chứ? "

    Trước câu hỏi của Gakane, những Người thức tỉnh phía sau đồng loạt hét lên rằng họ ổn. Mặc dù đều bị thương như Devran nhưng khuôn mặt của họ vẫn rạng rỡ đến khó tin. Vì Yuder đã cứu họ nên niềm tin của họ vào Kỵ binh dường như xuyên thủng bầu trời.

    Tuy nhiên, chỉ có Zakail, người đang bị cái bóng bản sao của Gakane ôm chặc, là không thể vui mừng. Hắn nhanh chóng nhận ra rằng một tình huống rất xấu đang xảy ra khi hắn nghe cuộc trò chuyện đang diễn ra.

    Devran, người được gửi đến Gia đình Apeto vì sự quan tâm của họ, đã trốn thoát an toàn, và người đã cứu họ dường như sẽ giải quyết xong mọi việc ở đó.

    Nghe có vẻ vô lý nhưng với việc những tù nhân còn sống ngay trước mắt hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng.

    " Chết tiệt lũ Apeto khốn nạn. Sau khi hành động tự tin như vậy, hăn đã làm cái quái gì thế này!"
     
    NgocTran190499 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2024
  6. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 91: Lương lẹo của Zakail

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Devran, người đáng lẽ phải chết để chuộc lại mọi tội lỗi của mình, không thể được phép sống. Điều này cũng đúng với những người trong gia đình Apeto, những người đã chung tay với hắn và dàn dựng tất cả những sự kiện này. Nếu để lộ việc Zakail đã chung tay với họ để chiếm lấy chức Lãnh chúa thì hắn không bao giờ có thể được tha thứ.

    Tuy rằng hắn còn chưa kế thừa lãnh chúa, nhưng với sự thành công của mọi việc ngay trước mắt, hắn cũng không lường trước được diễn biến như vậy. Mặc dù tâm trí hắn đang quay cuồng, nhưng chỉ ý nghĩ trốn thoát bằng mọi cách cần thiết đã thúc đẩy Zakail hành động không hề nao núng.

    "Sao mày dám âm mưu trước mặt tao, Lãnh chúa của Hartan? Trốn thoát? Báo cáo? Điều này thật vô lý. Tao sẽ liên lạc với ngài ấy, Công tước Peletta, chủ nhân trực tiếp của mày ngay lập tức. Tao sẽ xin ngài ấy cho phép tao hành quyết kẻ đã giết cha và em gái tao và hiện đang lang thang khắp nơi với vẻ mặt bình tĩnh!"

    "Tôi đã giết lãnh Chúa và những người khác à?"

    Người đáp lại lời Zakail là Devran. Cậu ta không khỏi bật ra một tiếng cười chân thành, như thể lời đề nghị đó thật vô lý. Tuy nhiên, tiếng cười bật ra từ khuôn mặt đầy vết bầm tím và vết thương trông rất quái dị, khiến Zakail bất giác lùi lại vì sợ hãi.

    "Vậy.. vậy, đúng rồi! Bằng cách tạo ra một đám cháy lớn!"

    "Tại sao tôi lại làm thế?"

    Devran hỏi lại với nụ cười méo mó. Đôi mắt cậu ta đầy hận thù, nhưng giọng nói của cậu ta lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, khiến Zakail càng rùng mình hơn.

    "Gì cơ?"

    "Tại sao tôi lại làm vậy hả? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có lý do gì cả, phải không? Tôi rời quê hương, gia nhập Kỵ binh, nhận được thánh lệnh từ chính hoàng đế và kiếm được rất nhiều tiền. Tôi đang trên con đường dẫn đến thành công. Tại sao tôi lại phải mạo hiểm tất cả những điều đó? Điều đó cũng có vẻ vô lý đối với ngươi phải không?"

    "Làm sao tao biết được? Những người như mày có được một chút sức mạnh và bắt đầu đưa ra những ý tưởng vượt quá vị trí của họ, và có lẽ vì kiêu ngạo nên mày đã châm lửa! Vì mày mà tao thậm chí không nghe được những lời cuối cùng của cha và chị tao!"

    "Vậy là ngươi đang đổ lỗi cho tôi bằng những lời dối trá cho đến tận phút cuối cùng."

    "Vậy ý mày là tao, người không có mặt ở Hartan vào thời điểm đó, đã gây ra vụ cháy?"

    "Ha, đó là một ý kiến hay. Chúng ta hãy thảo luận về vấn đề đó nhé?"

    Nhìn vào đôi mắt xuyên thấu của Devran, Zakail cố gắng kiềm chế sự khó chịu của mình.

    "Cái gì thế này? Liệu hắn ta có bằng chứng nào đó không? Không. Những kẻ này chưa biết gì cả. Tôi không để lại bằng chứng chắc chắn nào cho thấy tôi có quan hệ với gia đình Apeto. Kể cả khi họ có nghe được điều gì đó khi bị bắt thì chỉ lời nói thôi cũng không thể dùng làm bằng chứng được."

    Khi Zakail đảo mắt, Devran mở lời.

    "Những kẻ bắt tôi càu nhàu rằng việc tiếp quản một nơi nhỏ bé như Hartan sẽ không có ý nghĩa gì nhiều và họ đã làm quá nhiều so với những gì họ nhận được. Họ thậm chí còn nói rằng nếu không có tôi như một sự đền đáp thì thỏa thuận sẽ không thành công. Điều đó có nghĩa là ai đó đã chung tay với họ, bắt Hartan và giao tôi như một sự đền bù. Ai khác có thể là thủ phạm nếu không phải ngươi, Zakail Hartan, xét đến việc Chúa và người thừa kế, Zupiel, đã qua đời?"

    "..."

    "Hoặc có thể là Zachlis, người đã nhận được tước hiệp sĩ và bắt đầu một cuộc sống mới? Không ai trong số họ có lý do để làm như vậy. Nhưng ngươi, Zakail Hartan, ngươi có lý do! Ngươi có thể thề trước Chúa rằng ngươi không làm vậy không? Thực hiện tất cả những hành động tàn bạo này chỉ để trở thành Lãnh chúa của Hartan?"

    Giọng nói vang vọng của Devran lớn đến mức ngay cả những lính canh đứng ở xa cũng có thể dễ dàng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Zakail nghiến răng khi nghe thấy những giọng nói thì thầm từ xa.

    "Sau trận hỏa hoạn, ngươi không nghe một lời tôi nói, lập tức đổ tội cho tôi, nhốt tôi vào ngục, sau đó chôn sống tôi trước Tảng đá Tử thần phải không?" Devran bị buộc tội.

    "KHÔNG!"

    Zakail hét lên, cơ thể co giật như lên cơn động kinh. Nhưng dù hắn có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa, phân thân bóng đen đang giữ chặt hắn vẫn không hề nao núng.

    "Tao nghe nói mày đã tự sát trong tù, nên chỉ đơn giản ra lệnh chôn cất ngươi một cách yên lặng!"

    "Ngươi đã ra lệnh này với ai?"

    Người đáp lại Zakail là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc màu nâu vàng và những đường nét nổi bật. Người đàn ông trong bộ đồng phục đen vừa vặn nhìn xuống Zakail với đôi mắt lấp lánh thích thú khi anh ta hỏi lại.

    "Ngươi đã đưa ra mệnh lệnh này cho ai, Zakail? Nếu chúng ta có thể tìm ra người này, sự thật sẽ được tiết lộ. Phải không, Devran?"

    "Đúng rồi. Tôi không thể biết ai đã đưa tôi vào ngày hôm đó vì tôi bị trùm đầu, không thể nhìn thấy."

    "Mày, lũ nhãi ranh."

    Zakail chợt nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Tất nhiên, hắn chưa bao giờ ra lệnh như vậy. Những người đã đưa Devran ra khỏi nhà tù, chôn cất cậu ta và sau đó đào cậu ta lên lần nữa, là những người thuộc gia đình Apeto đã cải trang thành thợ săn và lẩn trốn sau khi thương lượng trước mọi chuyện với Zakail.

    Zakail đã đích thân mở cánh cửa dẫn vào nhà tù để họ có thể thực hiện mục đích của mình một cách lặng lẽ dưới sự bao phủ của bóng tối trước bình minh mà không ai để ý.

    Để đánh lạc hướng sự chú ý của anh trai Zachlis, người đang chạy đến khi nghe tin cha và em gái qua đời và người dân trong làng, hắn đã dành cả ngày để chuẩn bị cho đám tang ở ngọn đồi phía sau, cố tình kéo dài thời gian.

    Đúng như hắn dự đoán, không ai quan tâm đến Devran mất tích. Tất cả họ đều tin rằng Devran đã giết gia đình mình và phóng hỏa lâu đài.

    Ai có thể nghi ngờ rằng Zakail, người đang đóng vai cậu con út ngây thơ không biết gì, đang nói dối? Zachlis, bận rộn với nhiệm vụ hiệp sĩ, đã bị sốc nặng khi nghe tin người yêu mình qua đời và đã không thể tập trung suốt đám tang.

    Mặc dù anh ấy đã nói rằng anh ấy sẽ giải quyết vấn đề thừa kế khi trở lại Kị sĩ đoàn, Zakail không nghi ngờ rằng anh trai mình sẽ không mong muốn kế thừa danh hiệu lãnh chúa của ngôi làng.

    Ngoài việc tương lai đầy hứa hẹn của một hiệp sĩ còn tươi sáng hơn chức lãnh chúa nhỏ mọn của một ngôi làng nhỏ, hắn tính toán rằng người anh trai quá đa cảm của mình sẽ không muốn quay trở lại ngôi làng nơi người yêu anh ấy đã chết.

    Nếu điều đó xảy ra, Zakail sẽ trở thành lãnh chúa theo đúng kế hoạch, nhận được sự bảo vệ của Apeto thay vì gia đình Diarca, những người chưa làm gì cho hắn và sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn. Hắn có ước mơ lớn lao là bắt đầu là cậu con trai út tầm thường của một lãnh chúa nhỏ và cuối cùng trở thành người chiến thắng ở phía đông.

    Zakail cắn chặt môi dưới đến mức bật máu khi nghĩ về giấc mơ đó. Hắn không thể để mình bị vấp ngã ở đây vì những người dân thường đó.

    "Chúng ta đừng can thiệp. Nổi giận sẽ chẳng có lợi gì cho tôi. Cúi đầu trước những thường dân đó thật là nhục nhã, nhưng tôi cần phải trấn an họ và sống sót."

    "Ta thực sự không thể nhớ mình đã ra lệnh như vậy cho ai vì không có đủ thông tin."

    "Bây giờ ngươi mới nói thế!"

    "Cha và chị gái đều đã mất rồi. Ngươi có nghĩ nếu là ngươi thì sẽ gặp nguy hiểm gì không? Ừ, có lẽ vậy. Ai biết được liệu những kẻ tuyên bố đã bắt ngươi có phải là lừa dối ta và bắt ngươi thay thế hay không. Đúng không?"

    "Cái gì?"

    Zakail cố gắng gượng cười để phù hợp với sự trơ trẽn của Devran.

    "Nghe này, ta không chắc ai đã gieo ý tưởng lố bịch này vào đầu ngươi, nhưng không phải ta là người đã bắt ngươi. Hãy nghĩ mà xem. Ta cũng là nạn nhân. Tất cả những gì ta làm là ra lệnh chôn cất đàng hoàng khi nghe tin về cái chết của ngươi, và chúng ta ở đây. Chẳng phải sự báo thù nên được thực hiện trước tiên đối với những kẻ đã bắt ngươi sao? Phải?"

    "..."

    "Hãy thả ta ra ngay bây giờ. Nếu ngươi làm vậy, ta sẽ tha thứ cho tất cả sự xấc xược mà ngươi đã thể hiện với ta và với tư cách là đại diện hiện tại của lãnh chúa Hartan, ta sẽ vui vẻ hỗ trợ ngươi. Ta sẽ liên hệ với thủ đô để giúp tìm ra thủ phạm thực sự. Kiên trì săn lùng ta theo cách này sẽ không mang lại lợi ích gì cho ngươi cả."

    Devran, và những người khác có mặt, đã rất ngạc nhiên trước Zakail, người đang cố gắng thuyết phục mọi người bằng sự táo bạo tuyệt đối mặc dù không có bằng chứng. Sự lương lẹo của hắn thực sự rất đáng gờm.

    "Hắn có lẽ sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì mà không có bằng chứng. Tôi cho rằng mình chỉ nên làm những gì cần làm trước khi hắn có thể thao túng tình hình thêm nữa."

    "Devran. Chúng ta cần gửi một lá thư, bây giờ chúng ta hãy quay lại lâu đài."

    "Chúng ta không thể giết hắn sao?"

    Mặc dù phải đối mặt với kẻ thù truyền kiếp của mình, Devran, người không thể nhấc nổi một ngón tay, vẫn lẩm bẩm với vẻ cau có. Trước lời càu nhàu của Devran, Zakail co rúm người lại, nín thở.

    "Yuder có nói là được không?"

    "Không."

    "Vậy thì đừng."

    Nói xong, Gakane đến gần Devran và thì thầm vừa đủ để cậu ta nghe thấy.

    "Khi Yuder làm việc xong và quay lại thì tên đó coi như xong. Cậu không cần phải vấy bẩn tay mình. Lãnh đạo của chúng tôi sẽ lo việc đó. Vì vậy, hãy chịu đựng thêm một thời gian nữa. Vì lợi ích của gia đình cậu."

    ".. Được rồi."

    Khi nhắc đến gia đình mình, khuôn mặt Devran đã dịu lại, nén lại cơn nóng nảy và thở ra. Họ bắt Zakail, kẻ mà họ đã bắt giữ, và quay trở lại Lâu đài Hartan.

    Dân làng nhìn thấy Zakail bị phân thân bóng tối tóm lấy và nhấc lên, vẻ mặt như sắp ngất đi, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Devran và gia đình cậu ta còn sống trở về.

    "Chuyện quái gì đã xảy ra thế? Tôi tưởng cậu ta đã chết rồi?"

    "Xét đến việc Lãnh chúa Zakail đã bị bắt, có vẻ như.."

    "Chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này!"

    Và sự bối rối của họ lên đến đỉnh điểm khi họ bước vào lâu đài và chạm mặt với một người hầu lớn tuổi có vẻ mặt đầy kinh hãi.

    "Này, Lãnh chúa Zakail! Cách đây không lâu, Lãnh chúa Za, Za, Zachlis đã trở lại và đang chờ đợi.. nhưng.. cái quái gì thế này.."

    "Zachlis có ở đây không?"

    Thay mặt Zakail, người đang bị bản sao bóng tối bịt miệng, Devran hét lớn.

    "Tốt lắm. Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

    "Trong, trong, trong phòng khách.."

    "Đi thôi."

    Tất cả đều lao vào phòng khách. Cũng chính căn phòng đó, sáng nay, Yuder và các đồng nghiệp của anh đã ngấu nghiến rất nhiều đồ ăn, khiến Zakail khó chịu, giờ đây có một người đàn ông mặc áo giáp bạc đang lo lắng đi đi lại lại.

    Người đàn ông có ngoại hình tương tự Zakail nhưng có vẻ tử tế hơn nhiều, giật mình trước dòng người đột ngột tràn vào. Tuy nhiên, khi nhận ra Devran và Dermilla ở phía sau, anh ấy trợn mắt kinh ngạc.
     
  7. BonggMi

    Bài viết:
    86
    Chương 92: Zachlis

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúa ơi! Dermilla!"

    "Zachlis!"

    Như thể không có ai khác tồn tại, người đàn ông đến gần ôm lấy em gái Devran và khóc lớn. Ngay cả Devran, người đang định hét vào mặt anh ấy, cũng không thể ngăn cản được động lực của họ.

    "Dermilla! Dermilla! Có thật là em không?"

    "Vâng, là em."

    "Chúa ơi, anh không thể tin được. Sau khi nghe tin em đã chết, anh, anh không thể.. Ôi, tạ ơn các vị thần!"

    Sau một hồi dài nức nở trong vòng tay nhau, cuối cùng Zachlis Hartan cũng đủ bình tĩnh để bắt chuyện.

    "Tôi, tôi xin lỗi mọi người. Cú sốc về.. phép màu này.. Vậy chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Các bạn là ai?"

    "Anh không nhớ tôi sao, thưa ngài Zachlis?"

    Trước câu hỏi đầy châm biếm của Devran, Zachlis nhanh chóng lắc đầu.

    "Không, không phải anh. Tôi nhớ anh, Devran. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tại sao Zakail lại ở trong tình trạng này?"

    Devran, người vẫn đang nắm tay em gái mình với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhìn Zachlis một cách khó tả. Gakane nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu anh ấy tiếp quản.

    "Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài Zachlis Hartan."

    "Vâng, tôi là Zachlis Hartan."

    "Tôi là Gakane Bolunwald, Kỵ binh dưới quyền Công tước Peletta, được giao nhiệm vụ điều tra vụ mất tích của Devran Hartude. Nếu tôi được phép hỏi, tôi nghe nói anh sẽ quay lại vài ngày sau vì có một số công việc theo lệnh. Có vẻ như anh đã trở về sớm hơn dự kiến?"

    "À, chuyện đó.. thực ra, tôi đã nhận được một lá thư trong một đám tang ngày hôm qua về một vấn đề khẩn cấp, nhưng sáng nay tôi gặp một đồng nghiệp ở một ngôi làng, người này nói với tôi rằng không có vấn đề gì như vậy. Anh ấy cho rằng có thể đã có một vấn đề nào đó xảy ra. Sai sót trong việc truyền lệnh. Vì thế tôi lập tức trở về làng."

    Nghe những lời đó, ánh mắt của cả Gakane và Devran đều đồng loạt hướng về phía Zakail. Zakail đã tránh ánh mắt của họ và tỏ ra cứng rắn kể từ khi gặp anh trai mình.

    "Ồ, phải làm sao đây. Ngươi đã muốn đuổi Ngài Zachlis đi từ lâu và giết tất cả chúng tôi trong lúc đó, nhưng mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch, phải không?"

    "..."

    "Ý anh là gì?"

    Zachlis cau mày, liếc qua nhìn lại Devran và em trai mình.

    "Zakail đã làm gì? Có liên quan đến tin tức Devran sát hại gia đình mình rồi tự sát không?"

    Zachlis không đến nỗi mù mờ như mong đợi đối với một hiệp sĩ. Gakane liếc nhìn Devran và chậm rãi nói.

    "Xin hãy lắng nghe thật kỹ những điều tôi sắp nói với anh."

    Mặc dù dường như các thành viên trong gia đình không có nhiều tình cảm nhưng đó vẫn sẽ là một cú sốc đối với Zachlis, anh trai của Zakail.

    Phớt lờ Zakail đang vật lộn với bản sao bóng tối đang trói buộc mình, Gakane bình tĩnh bắt đầu giải thích.

    "Chúng tôi tin rằng Zakail có liên quan đến tất cả những vụ việc này. Lý do là.."

    Như Gakane thuật lại, Devran, em gái của cậu ta và những Người thức tỉnh mỗi người đều đóng góp, lấp đầy những khoảng trống trong câu chuyện.

    Lúc đầu, Zachlis tỏ ra hoài nghi, hoàn toàn bị sốc. Nhưng khi câu chuyện kết thúc, anh ấy nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng và điềm tĩnh.

    ".. và thế là chúng ta đã hợp lực và trở về đây. Chỉ vậy thôi."

    "Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu."

    Một tiếng thở dài thoáng qua môi Zachlis. Anh ấy chậm rãi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của người yêu mình, Devran bị thương, Gakane và Jimmy trong bộ đồng phục đen của họ. Ánh mắt của anh ấy cuối cùng cũng dừng lại ở Zakail, người trông mệt mỏi như thể hắn đã từ bỏ mọi thứ và nhìn lại anh ấy với ánh mắt trừng trừng khủng khiếp.

    "Chúng ta có thể thả Zakail một lúc được không? Có vẻ như chúng ta cần nghe câu chuyện từ phía em ấy."

    "Thêm cái này nữa!"

    Gakane giơ tay ra hiệu cho Devran đang ngày càng kích động im lặng và gật đầu tỏ vẻ hiểu.

    "Được rồi. Nhưng hãy hiểu điều này-chúng tôi sẽ không thả hắn hoàn toàn vì hắn có thể cố gắng trốn thoát. Chúng tôi sẽ chỉ thả miệng hắn ra."

    "Tốt rồi."

    Trong mắt Gakane, Zachlis dường như đã tin câu chuyện của họ là sự thật. Khi bản sao bóng đang che miệng Zakail từ từ hạ tay xuống, Zachlis tiến lại gần hắn hơn.

    "Anh ơi, anh thực sự không tin lời họ nói phải không?"

    "Zakail."

    Zakail nhìn anh trai vừa gọi tên mình và nở một nụ cười nhạt. Nhưng nụ cười lại vặn vẹo một cách kỳ lạ, như thể anh ấy đang cố gắng điều khiển cơ mặt của mình, khiến anh ấy trông càng kỳ lạ hơn.

    "Tất cả chỉ là dối trá. Anh biết là em không thể làm gì được. Làm sao em có thể phản bội cha và chị? Họ đang nhắm vào em và bịa chuyện!"

    "..."

    "Nếu em chung tay thì em sẽ làm điều đó với ai? Điều này thật vô lý. Như anh đã biết, em không quan tâm đến vị trí lãnh chúa. Em sẽ đưa tất cả cho anh. Vậy thì sẽ ổn thôi, phải không? Anh tin tưởng em, phải không?"

    "Zakail."

    Zachlis gọi tên em trai mình một lần nữa. Lần đầu tiên, Zakail nhận ra anh trai mình, người mà hắn luôn nghĩ rằng đôi mắt chứa đầy những giấc mơ vô nghĩa và sự khó chịu, lại có thể trông lạnh lùng đến vậy.

    "Nói dối thế là đủ rồi."

    Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Zakail.

    "Đừng nói với tôi là ngươi nghĩ hành vi kỳ lạ của mình trong năm qua đã không được gia đình chúng ta chú ý."

    ".. Cái gì?"

    "Ngươi luôn là người có lòng tham nhất trong số các anh em chúng ta, nhưng lại không bao giờ nỗ lực. Ngay cả khi cha đã làm việc chăm chỉ để mở đường cho ngươi trở thành học giả, ngươi đã vứt bỏ cơ hội và bắt đầu giao du với những nhân vật khả nghi một năm trước.. Lẽ ra chúng ta nên giải thích điều đó như thế nào?"

    Zakail ngạc nhiên đến mức vô tình mở miệng.

    ".. Cái, anh đang nói cái gì thế?"

    "Tôi đang nói về việc Cha đã vội vàng thừa kế quyền lãnh chúa cho em gái chúng ta vì ngươi. Nếu chúng tôi để ngươi theo ý muốn của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ lôi kéo các thế lực khác vào lãnh thổ của chúng tôi, khiến tất cả chúng tôi gặp nguy hiểm."

    Zachlis thở dài rồi nhìn xuống em trai mình.

    "Nhưng có vẻ đã quá muộn. Tôi không biết ngươi lại lôi kéo người yêu của tôi vào để thỏa mãn lòng tham của mình. Thực sự rất ấn tượng. Ngươi biết chính xác loại hành động nào sẽ khiến tôi mất trí nên ngươi đã hành động theo đó."

    "Không, anh trai. Không phải vậy. Hãy nghe em nói này! Anh thực sự định loại bỏ chính em trai mình dựa trên những câu chuyện vô căn cứ này và bị một người tình bình dân làm cho mù quáng à?"

    "Zakail. Tên cô ấy là Dermilla. Không.. Giờ, mang họ Devran, cô ấy là Dermilla Hartude."

    "Bây giờ chuyện đó có quan trọng gì!"

    "Việc này quan trọng hơn nhiều so với việc em trai tôi đã cố giết người yêu của tôi và gửi cho tôi một lá thư giả để đuổi tôi đi."

    Zachlis lấy ra một lá thư từ trong ngực mình.

    "Nếu bức thư này không thực sự được gửi từ các Hiệp sĩ, chúng ta cần phải tìm ra thủ phạm, phải không? Có vẻ khá thú vị nếu chúng ta mang theo những kẻ tuyên bố đã bắt và tra tấn Devran."

    ".. Tôi không gửi nó."

    Ngươi có nghĩ họ sẽ nói như vậy không? Nếu ngươi không có hứng thú với lãnh chúa, trước tiên ngươi phải giải thích tại sao ngay khi tôi trở lại lâu đài này, nhiều người hầu đã nói hoàn toàn trái ngược với ngươi. Họ tin rằng ngươi, Zakail, sẽ kế thừa ngôi vị lãnh chúa. "

    Chỉ khi đó khuôn mặt của Zakail mới nhăn nhó dữ dội.

    ".. Đó là.. chỉ là lũ thường dân ngu ngốc đang nói lảm nhảm thôi! "

    " Ồ? Vậy thì ta cho rằng sẽ ổn thôi nếu ta đảm nhận chức lãnh chúa. "

    " Cái gì? Nhưng, anh đang ở trong Hiệp sĩ.. "

    " Nếu có thể ở bên Dermilla, ta mặc kệ mình ở đâu, có lẽ kế thừa lãnh chúa, cưới nàng, tiễn ngươi đi. "

    " Ha.. haha. Đó là lời nói dối phải không? "

    Zakail cố nở một nụ cười yếu ớt khi quan sát khuôn mặt của anh trai mình. Nhưng không hề có dấu hiệu đùa giỡn trong ánh mắt lạnh lùng của Zachlis.

    'Không, điều đó không đúng. Anh ta đang nói dối để làm tôi bối rối. Anh trai tôi, làm sao anh ấy có thể rời bỏ Hiệp sĩ và nhận quyền lãnh chúa của một thị trấn nhỏ. Điều đó không thể được. Điều đó không đúng."

    Nhưng nếu Zachlis thực sự nói rằng anh ấy sẽ trở thành lãnh chúa của Hartan, thì không có sức mạnh nào có thể lật ngược được điều đó. Zakail biết quá rõ điều này, và dù có nói những lời tự an ủi nhưng hắn cũng không thể xua tan được nỗi lo lắng trong lòng.

    Truyền thống lâu đời của phương Đông mạnh hơn luật lệ. Ngay cả người dân Apeto cũng không thể lật đổ nó. Ai dám phản đối một đứa con trai cả kế thừa gia sản của cha mình?

    Zakail nhìn thấy những giấc mơ rộng lớn mà hắn tưởng chừng như đang trải rộng trước mắt mình, sụp đổ ngay lập tức. Mọi kế hoạch của hắn đều bắt đầu từ việc trở thành lãnh chúa của Hartan. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn không thể giành được quyền lãnh chúa của Hartan?

    Liệu có ai cho hắn một cơ hội mới, người đơn giản chỉ là đứa con út bất tài của một gia đình quý tộc?

    "Không, không phải sự thật. Không phải sự thật!"

    Zakail lắc đầu và quằn quại.

    "Đó không phải là ý anh thực sự, phải không? Phải không? Anh ơi, anh nói anh sẽ ổn miễn là có cô ấy. Cô ấy còn sống trở lại, vậy tại sao anh lại làm điều này với tôi! Tôi không đáng được thương hại sao.. Ờ!"

    Gakane đã chặn miệng Zakail vào khoảng thời gian đó, nên tiếng hét của hắn nhanh chóng bị bóp nghẹt thành tiếng rên rỉ. Zachlis, người đang nhìn em trai mình lộ ra ánh mắt tham lam và đấu tranh trong tuyệt vọng, thở dài và quay lưng lại.

    "Cảm ơn."

    "Anh không muốn nói thêm nữa à?"

    "Chà, như anh thấy đấy, chẳng còn gì để nghe nữa. Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi."

    Trong mắt Zachlis không hề có một chút thiện cảm nào dành cho em trai mình. Anh ấy vuốt tóc ra sau với vẻ mặt có chút mệt mỏi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...