Tiểu Thuyết Tựa Giấc Chiêm Bao - Tuệ Vũ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tuệ Vũ, Jan 7, 2024.

  1. Tuệ Vũ

    Messages:
    10
    Chương 10: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài ngày sau, thông tin cậu hai Pierre Thế Minh cùng cô Đan Thục huỷ hôn được loang ra với lý do "cả hai không phù hợp".

    Đan Thục nhận được điện của cậu ruột từ đất Trung Kỳ, mắng cô một trận ra trò. Nghe xong chỉ cảm thấy đầu ong ong, thương thay cái cô quận chúa bất hạnh này sinh nhầm thời đại quái quỷ, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đấy, lệnh vua ban không dám cãi, hôn ước được giải làm ảnh hưởng đến kế hoạch của các bên chứ làm gì yêu thương đứa cháu gái là cô.

    Nhưng Đan Thục mặc kệ, vốn dĩ chả liên quan gì đến mình. Cô nhanh chóng vào phòng thu dọn quần áo, đã không còn là con dâu nhà ông Thống đốc, việc gì phải ở lại đây. Nếu biết có thể đường đường chính chính ra khỏi đây như thế thì cô đã xài chiêu này từ sớm rồi.

    Thế nhưng đang hí hửng thì nghe một tin sét đánh ngang tai.

    Tháng sau đám cưới của cô và Thế Duy sẽ diễn ra.

    Là tuần sau.

    "Thím Bảy! Chuyện này là sao?" Đan Thục buông tay thả luôn chiếc áo vừa mới xếp xong xuống nền nhà.

    "Đó là quyết định cuối cùng sau khi cậu hai và ông Thống đốc bàn bạc với nhau. Họ nói cô và cậu ba nếu thật lòng yêu nhau thì bọn họ sẵn sàng tác hợp cho hai người."

    Đúng là há miệng mắc quai mà!

    Đan Thục vội vàng tông cửa đi ra ngoài.

    "Cô Thục! Cô đi đâu vậy?" Thím Bảy gọi với theo nhưng người đã nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

    Cô đi tìm Thế Duy, nhưng nghe gia nô báo lại là cậu ba đã đi ra ngoài từ sớm.

    "Á điên mất thôi!" Đan Thục chỉ muốn vò đầu bức tóc.

    Đúng là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.

    * * *

    Thế Loan đi xồng xộc vào phòng VIP của sòng bài Casino Grande Monde, nơi Thế Duy cùng các vị công tử khác đang chơi bài, vừa nhìn thấy người đã vội chất vấn:

    "Anh Henry! Anh sẽ kết hôn với Đan Thục à? Sao lại.. sao lại nhanh như vậy?"

    Thế Duy không thèm để ý đến cô nhóc vừa xông vào, chỉ chầm chậm he hé mở con bài trên tay, một con đầm xuất hiện. Anh cười khẩy, quăng bài xuống, hất hàm với đám người kia, ra hiệu với vẻ mặt đắc thắng.

    "Anh Henry!" Thế Loan đứng bên cạnh đã mất kiên nhẫn, thiếu điều muốn dậm chân.

    "Cô Thế Loan không thấy mọi người đang bận sao.." Người phụ nữ ngồi bên cạnh Thế Duy lên tiếng với vẻ mặt bị làm phiền.

    Thế Loan nghiến răng, nhìn xuống cánh tay anh trai mình bị người phụ nữ đó ôm lấy, nó càng bực mình:

    "Cút ngay!"

    Ấy vậy mà người phụ nữ đó không sợ, lại càng ôm cánh tay chàng trai bên cạnh mà lắc lắc làm nũng:

    "Cậu ba!"

    Thế Loan muốn điên tiết thì Thế Duy ngồi một bên liền lên tiếng:

    "Được rồi! Được rồi!"

    Sau đó hướng về phía em gái, vừa cười vừa nói:

    "Anh lấy vợ có gì đâu mà em bất ngờ vậy?" Đan Thục vẫn là lá bài còn giá trị, lão thái thượng hoàng ở nhà dễ gì buông bỏ. Chỉ là anh hơi lạ, Thế Minh kia lại chấp nhận dễ dàng như vậy, lẽ nào anh ta chán ghét Đan Thục đến thế..

    Mãi mới lấy được sự chú ý, Thế Loan còn chưa kịp lên tiếng thì những người xung quanh đã nhanh chóng nịnh nọt:

    "Ôi cậu Thế Duy sắp cưới ư? Cung hỉ! Cung hỉ!"

    "Có nên tổ chức một bữa tiệc để tạm biệt cuộc sống độc thân không đây?"

    "Cậu ba phải giới thiệu mợ ba đấy nhé!"

    Thế Duy cười lớn:

    "Haha! Phải phải! Hay là cuối tuần này nhé!"

    Đám người đó hào hứng:

    "Nhất trí!"

    "Thôi mọi người cứ chơi đi! Tôi về với vợ đây!" Anh đứng dậy đi về trong tiếng hò reo trêu chọc của đám bạn.

    Thế Loan lườm qua bọn họ, sau cùng cũng bước theo anh trai mình.

    Ra khỏi sòng bài không bao lâu, Thế Duy nói đùa khi thấy cô em út cứ lẽo đẽo đi theo mình:

    "Nhóc con! Người ta nhìn vào không biết lại tưởng em là người yêu của anh đấy!"

    "Chỉ là.. em.. Mà Đan Thục tìm anh cả ngày nay đấy!" Thế Loan ngập ngừng, sau đó đánh trống lảng.

    Anh không trả lời, chỉ cười cười cho hai tay vào túi quần, thong dong đi ra khỏi khu ăn chơi sầm uất nhất của đất Sài Thành. Một lúc sau lại quay qua cô út:

    "Đi Vũ Dạ không?" Vũ Dạ là một vũ trường có tiếng, nhưng ở một nơi khá xa trung tâm.

    "Đi ạ!" Thế Loan ngơ ra rồi cười tươi vì nó đã cố tình nói Đan Thục tìm anh, nhưng anh dường như không quan tâm mấy.

    Con bé chạy lên ôm chầm lấy cánh tay anh trai mình, nhìn từ xa chả khác gì một đôi tình nhân thật sự.

    * * *

    "Thế Duy!"

    "Henry Michel Pagès Thế Duy!"

    Đan Thục xông vào phòng nhưng không thấy người đâu. Cô đã đợi cả ngày rồi, lại không có điện thoại nên chả biết anh ta chui ở cái xó xỉnh nào. Bực hơn là mấy người làm nhìn cô với ánh mắt cực kỳ thiếu thân thiện, không hỏi cũng biết trong mắt bọn họ, cô là vợ cậu hai nhưng lại "tòm tem" với cậu ba.

    Tiếng xấu muôn đời.

    Làm như tôi thèm anh em nhà bọn họ? Bực cả người!

    "Hay là anh ta đi trốn trước mình rồi nhỉ?"

    Đan Thục suy nghĩ vớ vẩn rồi vội gạt đi:

    "Đây là nhà anh ta, việc gì anh ta phải trốn?"

    Vậy mà gần nửa đêm Thế Duy mới về tới. Vừa mở cửa phòng đã nghe một mùi hương lạ, đang hơi ngà ngà say bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, các giác quan đều thức tỉnh. Anh không bước vào ngay mà đứng im nghe ngóng động tĩnh bên trong, cho đến khi dần nhận ra mùi hương này là gì, Thế Duy mới nhếch mép bước vào, còn đóng cửa lại cẩn thận.

    Đan Thục vậy mà có thể nằm gục trên bàn để ngủ, chắc là đợi lâu quá đây mà.

    Anh ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, chống cằm nhìn người đang ngủ. Chợt nghĩ về khoảng thời gian trước đây, mong muốn duy nhất của cô bé này là được cùng mình bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

    Một đứa trẻ ngốc nghếch.

    Người hiện tại thì vẫn ngốc, nhưng đỡ đáng thương hơn vì đã biết sống cho mình. Người hiện tại không còn ôm giấc mộng viễn vông ấy nữa, mà ôm giấc mộng viễn vông hơn.

    Muốn được tự do.

    Thế Duy cười khẩy, đưa tay xoa lên chiếc má bầu bĩnh, khi ngủ còn bĩu môi làm hai má như phồng phồng lên.

    Có người lờ mờ mở mắt ra vì cảm giác lành lạnh trên mặt.

    "Bây giờ anh mới về à?" Đan Thục dụi dụi mắt.

    "Nếu biết vợ ở nhà đợi thì anh đã về sớm hơn!" Anh lại đưa tay lên véo má người nọ.

    Cô nàng hất cái tay trên mặt mình ra:

    "Ai là vợ anh? Tôi tìm anh để muốn nói, chúng ta thoát vai được rồi, hạ màn thôi! Tôi và anh không cưới nhau được đâu!"

    "Vậy em muốn cưới anh hai?" Thế Duy phì cười.

    "Không! Không cưới ai cả. Henry Michel Pagès Thế Duy! Anh thương thì hãy thương cho trót, làm ơn cho tôi đi đi!" Ai kia bắt đầu chơi lại bài năn nỉ.

    "Thì em tự đi đi!"

    "Anh đùa à? Lối đi đằng sau hoa viên đã bị rào lại rồi. Mỗi lần ra ngoài đều có cảnh vệ đi theo. Trốn đằng trời!"

    "Vậy thì đừng trốn nữa!" Anh nhún vai.

    "Anh nói chuyện huề vốn quá nhỉ?" Cô bắt đầu bực bội.

    "Cưới anh có gì không tốt? Anh không đánh em, không quản em, em muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng chạy nhảy lung tung gây chuyện là được." Và đương nhiên là cưới anh thì bản thân em sẽ được an toàn hơn.

    "Nhưng tôi muốn được tự do!" Đan Thục muốn gào lên.

    "Vậy em đợi kiếp sau đi!" Anh lại cười khẩy.

    Ngồi nhìn người lè nhè trước mặt, cô cho rằng anh say rồi, thôi thì để mai cho người tỉnh rượu hẳn rồi bàn tiếp.

    "Thôi mệt! Tôi đi về đây!" Đan Thục đứng dậy.

    "Em dám về sao?"

    "Mắc gì không dám?" Cô mở to mắt như nghe chuyện gì đó vô lý lắm.

    "Bây giờ là canh ba đấy!" Là nửa đêm đấy.

    "Vớ vẩn! Thì đã làm sao?"

    "Em không sợ Lệ Vân à?" Thế Duy đứng dậy nói nhỏ nhỏ vào tai cô.

    Đan Thục đột nhiên giãy nãy lên:

    "Anh nói khùng điên cái gì thế?"

    "Anh nghe bọn người làm hay to nhỏ với nhau, nhiều người thấy hồn ma cô ta lởn vởn quanh đây vào canh ba nửa đêm lắm đấy!"

    "Anh.. anh.. vớ vẩn quá! Tôi.. tôi không sợ đâu!" Mồm thì bảo không sợ nhưng mặt đã tái mét, hai cánh tay nổi da gà cục cục, sống lưng cũng nổi cả gai ốc.

    "Chết oan ức quá mà!" Thế Duy lại chép miệng, lắc lắc đầu thương tiếc, tiếp tục dọa.

    "Anh im đi!" Cô nàng nghiến răng.

    "Suỵt!" Anh ra dấu im lặng.

    Đan Thục theo phản xạ đứng im tại chỗ, còn không dám thở mạnh.

    "Em có nghe tiếng gì không?" Anh thì thào.

    "Tiếng.. tiếng gì?" Tự nhiên cô cũng thì thào theo.

    "Em nghe kỹ vào, thoảng trong tiếng gió có lẫn tiếng khóc rất thảm.."

    "Á! Tôi không nghe gì hết! Tôi không sợ đâu!" Đan Thục che hai tai lại, một đường bay lên giường, chui vào góc trong cùng, quên mất là đang trong phòng người ta, trên giường người ta.

    Tuy hơi hèn nhưng không thể phủ nhận cô có lá gan nhỏ xíu.

    Thế Duy cười cười, liểng xiểng đi đến giường, ngã xuống:

    "Thế là quyết định tối ngủ lại với anh đúng không?"

    "Không!" Cô trả lời rất dứt khoát.

    Rồi lại yểu xìu năn nỉ:

    "Anh đưa tôi về phòng đi!"

    "Anh say quá rồi, đi không nổi nữa.."

    "..."

    "Sắp thành vợ chồng rồi, mắc cỡ cái gì không biết, trên người em có bao nhiêu cái nốt ruồi anh đều đã đếm qua.." Thế Duy lèm bèm nói chuyện kiểu người say rượu rồi bất động luôn.

    "Này! Này!" Cô đưa chân ra đá đá vào người anh. Im lặng, hóa ra là ngủ rồi.

    Đan Thục lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ngắm người con trai này. Mũi cao, mày kiếm, lại thêm đôi mắt to rất cuốn hút mà bản thân cô cũng ít khi nào dám nhìn thẳng vào đó quá lâu, vì cảm thấy có cái gì đó áp bức vô hình. Ánh mắt đó giống như một cái động không đáy hút những ai nhìn lâu vào nó, không có lối thoát ra..

    Người này.. sẽ là chồng mình ở thế giới này ư?
     
  2. Tuệ Vũ

    Messages:
    10
    Chương 11: Song hỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, Đan Thục thức giấc bởi tiếng chim hót ríu rít bên ngoài. Vừa cựa quậy, cô cảm nhận được có một cánh tay đang gác qua hông mình. Lờ mờ mở mắt, cô nàng muốn tá hỏa khi thấy gương mặt phóng đại của người kia trước mắt mình. Thế Duy vẫn còn ngủ, Đan Thục chớp chớp mắt lấy lại bình tĩnh, liếc xuống cánh tay đặt ngay hông đang nhẹ ôm lấy mình.

    Quái lạ, tối qua đi ngủ rõ ràng đã lấy gối chắn lại rồi mà, mỗi người nằm một bên, giường thì to tổ bố, sao bây giờ lại nằm gọn trong lòng người ta thế này?

    Hôm qua sau khi bị dọa ma một phen, Đan Thục thần hồn nát thần tính, nghe tiếng gió rít bên ngoài cứ tưởng tượng là tiếng khóc, lỡ mắc tè chắc cô cũng nín luôn chứ đừng nói một thân một mình đi về phòng, mà muốn về phòng phải đi ngang qua cái hồ sen nơi vớt xác Lệ Vân.

    Thế Duy thì uống say nằm một đống trên giường.

    Tự nhủ người say thì không làm gì được, cô lấy mền gối chắn ở giữa ngăn cách chiếc giường làm đôi, anh một bên, cô một bên.

    Kết quả sáng dậy, cả hai đang ôm nhau ngủ, mền gối văng đầy giường, rơi cả xuống sàn.

    Cô đưa tay cầm vào cánh tay của Thế Duy, nhẹ nhàng nhấc khỏi hông mình, tính chuồn êm. Nhưng vừa thả cánh tay xuống, chưa kịp di chuyển thì Thế Duy lại vươn tay kéo người một phát vào lòng, mặt cô áp sát vào ngực người ta, người ta còn đưa chân gác lên người cô, khóa chặt.

    Đan Thục không thở được, tay Thế Duy như cái gọng kìm kẹp chặt lấy, cô đặt tay lên ngực anh dùng hết sức để đẩy ra:

    "Cái tên biến thái này! Tránh ra!"

    Nghe được tiếng cười trầm thấp trên đỉnh đầu, cô chắc chắn mình đang bị người ta trêu đùa. Mặc dù đã lấy hết sức bình sinh đẩy ra, nhưng không biết Thế Duy kia lấy sức mạnh từ đâu kìm chặt lấy cô, không tài nào đẩy được. Điên tiết lên, Đan Thục đưa mồm cắn mạnh vào ngực của người kia..

    "Á!"

    Thế Duy hét lên, vội thả người, ngồi bật dậy. Hai tay ôm lấy chỗ vết cắn, không ngừng xuýt xoa.

    "Em là con chó đấy à?" Anh vừa "mắng" vừa cởi áo ra kiểm tra.

    Đan Thục nhìn người ta tự nhiên phanh ngực, cảm thấy hơi ngượng nên quay mặt chỗ khác.

    "Quay mặt đi đâu? Nhìn đây này! Đỏ hết lên rồi! Đếm được bao nhiêu cái răng luôn đấy!" Thế Duy trừng mắt.

    "Đáng đời!" Có người chu mỏ.

    "Em nói anh biến thái, em còn biến thái hơn! Vợ với chả con! Người ta ôm có tý.."

    "Ai làm vợ anh?" Cô quay qua tính lý sự nhưng vô tình nhìn vào cơ ngực vạm vỡ của người nọ..

    Ừm thì.. chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, nói chung là.. cũng đẹp.

    Đan Thục tự nhận mình là mê trai, cái gì đẹp thì không nên bỏ qua. Cho đến khi thấy cái nhếch mép của cậu ba nhà Thống đốc thì cô nàng mới nhớ ra, vội quay mặt đi chỗ khác.

    Thế Duy chồm tới, cười đểu:

    "Anh có nên cắn lại em cho huề không nhỉ? Em cắn anh chỗ nào, anh cắn em chỗ đó."

    "Điên à! Này! Tránh ra!"

    Là cắn trên ngực đấy trời ơi.

    Đan Thục vội vàng đẩy anh ra, nhảy xuống giường, còn vô tình giẫm vào cái chăn trượt một phát đặt luôn mông xuống sàn, nhưng chưa kịp cảm nhận cái đau đã vội đứng dậy ngay, chạy ra mở cửa thoát thân.

    Biểu cảm chạy trối chết khiến ai kia muốn ôm bụng mà cười.

    Nhưng trước cửa phòng là hai cô hầu gái, một cô cầm chậu nước, một cô cầm khay đựng khăn.

    "Dạ bẩm, cậu ba.." Một trong hai cô gái lên tiếng nhưng khi thấy người vừa xuất hiện thì bỗng im bặt.

    Đan Thục cũng đứng hình, sáu mắt nhìn nhau.

    Sau đó là cậu ba trong miệng của bọn họ xuất hiện sau lưng Đan Thục, áo còn cởi ra cả hàng nút xuống tận bụng. Hai cô gái mới lớn mắc cỡ cúi gầm mặt xuống.

    "Chuyện gì?" Thế Duy hỏi với giọng lạnh tanh.

    Cô gái lớn hơn dè dặt lên tiếng:

    "Dạ bẩm, con hầu cậu ba rửa mặt!"

    "Sao nãy giờ không gọi?"

    "Dạ tụi con gọi từ nãy nhưng không thấy cậu lên tiếng nên đành đợi ở ngoài."

    "Để đó được rồi." Thế Duy chỉ vào cái bàn trong phòng, tay còn nắm chặt tay Đan Thục không cho chạy.

    Hai cô gái bước chân bê khay bê chậu vào phòng, vừa nhìn qua đã thấy chăn gối nằm lăn lóc trên giường lẫn dưới sàn, cả hai bỗng nhiên đỏ mặt tía tai cúi đầu sát hơn, đặt vội đồ lên bàn rồi xin phép lui ra nhanh.

    "Bỏ ra!" Đan Thục vung tay ra.

    "Không bỏ." Thế Duy thì cứ ghìm lại.

    "Anh làm ơn đi! Mắc cỡ chết đi được!"

    "Mắc cỡ cái gì.. Á!"

    Đan Thục tiếp tục sử dụng món võ cắn quen thuộc, làm một phát vào cánh tay Thế Duy, sau khi được thả ra vội co giò chạy về phòng.

    Trong một buổi sáng bị cắn hai lần bởi cùng một người, ai kia đứng xoa xoa vết cắn, khóe môi kéo lên cao, mắt liếc theo bóng dáng đang chạy như ma đuổi trông đến là buồn cười.

    * * *

    "Tháng sau đám cưới, Henry cũng nên chuẩn bị một chút, đừng có suốt ngày lêu lỏng bên ngoài nữa." Ông Thống đốc lên tiếng trong bữa ăn tối cùng cả nhà.

    "Hai người cũng nên ý tứ một chút, không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho mặt mũi của cả nhà. Đám hạ nhân nó nói ầm lên kìa!" Cái miệng nhỏ tô son đỏ chót của bà năm Giáng Hương cong lên liến thoắng.

    Cô út Thế Loan bên cạnh buột miệng một câu:

    "Không biết xấu hổ!"

    Nó vô tình nghe mấy đứa người làm kể lại, tụi nó bắt gặp Đan Thục và Thế Duy "qua đêm" với nhau, còn vờn nhau đến tận sáng vẫn chưa chịu dậy, rồi nào là quần áo cả hai đều không chỉnh tề, gối chăn rơi đầy sàn..

    "Này cô út, cô nói gì?" Đan Thục hỏi lại.

    "Nói cô.."

    "Thế Loan!" Thế Duy đột ngột lên tiếng.

    Thế Loan nhìn qua anh trai mình.

    "Dù gì Đan Thục cũng là chị dâu của em, đừng có nói chuyện trống không như vậy, chuyện người lớn cũng không đến lượt em lên tiếng. Trước đây không ai nhắc em thì bây giờ anh nhắc." Thế Duy vừa nói vừa hướng mắt về phía Thế Minh, người nọ không ngần ngại đáp lại ánh mắt của anh bằng cái cười nhếch mép.

    Thế Loan mím chặt môi ấm ức, không trả lời, cũng chả thiết ăn uống, nhưng người lớn chưa đứng dậy, nó vẫn phải ngồi đó.

    Bà tư Lệ Thu lên tiếng giải vây cho con gái:

    "Được rồi, Thế Loan cũng có ý tốt. Ta cũng có nghe rất nhiều, dù gì hai đứa cũng chưa đám cưới, cũng nên để ý một chút. Thế Duy con đừng trách em!"

    Bà năm Giáng Hương cười khẩy một tiếng không nể nang ai.

    Đan Thục tuy không nhìn nhưng vẫn cảm nhận được con nhóc kia đang lườm mình muốn cháy mặt. Chả hiểu sao nó luôn có thái độ đối nghịch với cô, nhất là sau vụ cô và Thế Duy công khai "yêu nhau". Nhìn sao cũng giống như là đang.. ghen tuông.

    Đan Thục nhìn Thế Loan rồi lại nhìn qua Thế Duy, rồi lại nhìn qua Thế Loan, rồi lại nhìn Thế Duy, chợt giật mình khi thấy anh đang nhìn mình, cô vội cúi đầu, lúng túng tiếp tục bữa tối.

    Sau đó cả nhà lại nghe thêm một tin nữa, Thế Minh sẽ kết hôn với con gái của ông Joseph – thủ lĩnh cấp dưới của ông Pagès. Joseph là một trong hai cánh tay đắc lực của ông Thống đốc cùng với Réne Phan, như vậy xem như đã thân càng thêm thân.

    Cô Charlotte vốn dĩ mến mộ Thế Minh từ lâu, nhưng do cậu hai nhà Thống đốc đã có hôn ước nên nàng ta chỉ đành ôm một bụng tương tư. Nay hôn ước kia được giải, ông Joseph vì con con gái độc nhất đã muối mặt xin phép ban hôn.

    Đám cưới của cả hai anh em dự kiến tổ chức cùng một ngày, bọn họ gọi là song hỉ.

    Đan Thục ngồi một bên chỉ biết cảm thán, thời đại này nói cưới là cưới, chả biết có gặp nhau được mấy lần.

    "Còn cậu tư Louis Thế Khải nữa! Ông cũng phải công bằng đấy!" Lại là bà tư Lệ Thu.

    Ông Pagès như nhớ ra:

    "Haha! Louis đã ưng mối nào chưa?"

    "Con.. con chưa." Thế Khải nhìn cha mình, lắp bắp trả lời.

    "Haha! Có nhiều gia đình để ý Louis nhà ta lắm, chuyện này.."

    "Cha! Con vẫn chưa muốn lập gia đình, chuyện đó hãy để sau ạ. Vả lại, con xin phép cha hãy để con được chọn lựa bạn đời của mình."

    Mọi người đều quay qua nhìn anh ta, cả Đan Thục cũng cảm thấy anh chàng này rất được, dám thẳng thắn đưa ra đề nghị như vậy, nhưng không ngờ ông Thống đốc vẫn rất vui vẻ:

    "Được! Cả nhà đợi con, nhưng không được trễ quá đấy!" Dù sao Thế Khải cũng là đứa con ông thương yêu nhất, thiết nghĩ nó yêu ai đó cũng sẽ biết cân nhắc, lựa chọn kỹ càng.

    Ngồi một bên, bà năm Giáng Hương lại lên giọng châm chọc:

    "Cậu hai, cậu ba rồi đến cậu tư. Cô út cũng đâu còn nhỏ, ông cũng nên công bằng chứ nhỉ?"

    "Thế Loan vẫn còn nhỏ lắm." Bà tư Lệ Thu cười cười phản bác.

    "Thế Loan bằng tuổi Đan Thục còn gì, người ta sắp lấy chồng, chị lại nói con chị còn nhỏ?"

    "Nó.."

    "Được rồi! Ăn cơm thôi!" Cuối cùng ông Thống đốc vẫn phải lên tiếng cắt đứt câu chuyện.

    Bữa cơm tối chán ngắt, mỗi người một tâm tư, chỉ có Đan Thục vẫn ăn ngon lành..

    * * *

    Cuối tuần, Thế Duy cùng vài người bạn đi lên Đà Lạt nghỉ mát, cưỡi ngựa, săn bắn.. cùng các thú vui của dân quý tộc thời đó.

    Đan Thục không muốn đi nhưng nghe "chồng chưa cưới" dụ dỗ thì cũng thấy thích thích.

    Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, chuyện cưới xin cô cũng không bận tâm nhiều nữa, dù gì thì cô cũng chỉ mượn tạm cái thân xác này của cô quận chúa kia, vốn dĩ không liên quan đến mình, mà biết đâu được, một ngày gần nhất cô sẽ tìm được cách để trở về thì sao?

    Thôi thì cứ chơi cho thõa thích, tên cậu ba này cũng đẹp trai, ít nhất cũng hơn tên cậu hai vũ phu kia.

    Đan Thục nhờ thím Bảy sắp xếp vài bộ quần áo rồi nhanh chóng leo lên ô tô đi cùng.

    Lúc ở Đà Lạt, ngồi nhìn bọn họ cưỡi ngựa, cô thật sự rất muốn thử, nhưng lại sợ, không dám động đến con ngựa nào cả.

    Đang bĩu môi thì chợt có một bàn tay ai kia đưa ra trước mặt:

    "Muốn thử không? Anh dạy em!"

    Rồi Thế Duy không thèm đợi người trả lời, trực tiếp cầm tay kéo đi.

    "Em nắm cái yên cho chắc vào! Lên nào!"

    Đan Thục cứ loay hoay mãi không leo lên được lưng ngựa. Con ngựa là vật sống kia mà, nó cứ mềm mềm nhũn nhũn, không tài nào lên được. Cô cứ đu lên là có cảm giác như trọng tâm muốn đổ qua một bên, không bỏ chân qua bên kia lưng ngựa được.

    Bất lực, Thế Duy đành leo lên lưng ngựa trước, rồi quay xuống:

    "Đưa tay cho anh! Leo lên!"

    Cô đưa tay mình cho anh, chỉ cần kéo lên một phát đã yên vị sau lưng người ta. Còn chưa kịp ôm, Thế Duy đã nhảy xuống ngựa để cô một mình trên đó vừa cuống vừa sợ, dây cương thì không nắm, cứ ôm lấy cổ con ngựa mà mếu máo.

    "Em nắm lấy dây cương, ôm cổ nó thì sao mà điều khiển?" Thế Duy bất lực.

    "Thôi cho tôi xuống đi! Không chơi nữa đâu!" Cô vẫn ôm cứng ngắc cổ con ngựa.

    Thế Duy hết cách, một lần nữa leo lên lưng ngựa, lần này anh ngồi đằng sau, dây cương cũng là anh nắm, Đan Thục nhát cáy kia như ngồi gọn luôn trong lòng người ta.
     
    Chì Đen, Dana Lê and chiqudoll like this.
  3. Tuệ Vũ

    Messages:
    10
    Chương 12: Quýt chua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em ngồi vững vào! Sao run thế?"

    "Lần đầu tiên trong đời tôi cưỡi ngựa.. đương nhiên là có chút lạ lẫm rồi.." Đan Thục chu môi lý sự. Run vì ngựa một phần, một phần là tư thế hiện tại của hai người..

    Thế Duy bật cười, anh không giục ngựa đi nhanh, ban đầu chỉ đi chầm chậm cho cô quen dần.

    Đột nhiên người phía sau siết nhẹ vòng ôm, Đan Thục cảm nhận được lưng mình dính vào ngực người ta sát hơn, trống ngực tự nhiên đập mạnh "bịch bịch", tư thế này có phải là hơi thân mật quá không, kích thích còn hơn cái lần ôm nhau ngủ..

    "Em căng thẳng à?"

    Thì có chút chút.

    Đan Thục xoay đầu sang, tầm mắt rơi vào môi của Thế Duy đang khép hờ bên tai mình, cô giật mình vội vàng quay đầu về lại, chăm chú "ngắm nhìn" phong cảnh trước mặt.

    Anh nhìn người mắc cỡ lại thấy buồn cười. Bình thường miệng mồm cũng đanh đá lắm, ai ngờ lá gan nhỏ xíu, lại còn da mặt mỏng dễ xấu hổ. Đan Thục hiện tại và trước đây như hai người hoàn toàn khác, không phủ nhận, người của hiện tại thật sự thú vị hơn rất nhiều.

    Thế Duy từ đằng sau hôn lên vành tai, và cúi xuống đặt thêm nụ hôn trên cổ của cô, Đan Thục cảm thấy da đầu mình tê rần, như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Cô chồm người về phía trước, né tránh cái hôn nóng bỏng, chu môi quát:

    "Anh đừng có mà dê!"

    "Haha! Cứ thích dê đấy! Thì làm sao?" Ai kia cứ mặt dày vừa nói vừa dí mũi vào cổ cô, cô thì cứ rụt cổ lại vì nhột.

    Thấy mặt Đan Thục đỏ lựng lên không rõ là do mắc cỡ hay do tức giận, Thế Duy quyết định "tha" cho, chuyên tâm dạy môn cưỡi ngựa cho "vợ sắp cưới".

    Cô ở phương diện này lại khá giỏi, rất dễ thích nghi, học hỏi cũng rất nhanh. Chưa tới một tiếng sau, đã có thể tự cầm dây cương, tự điều khiển ngựa.

    "Anh xuống nhé?"

    Đan Thục gật gật đầu. Thế Duy leo xuống để cô một mình trên lưng tự điều khiển chú ngựa. Cô thích thú cái cảm giác ngựa phi, gió lùa vào mặt, mái tóc dày bay ngược ra sau mát rượi. Nhìn người cười tít mắt kia, Thế Duy không tự chủ được cũng cong cong khoé miệng. Anh hét lớn:

    "Em thích như vậy à?"

    "Thích lắm!" Cô quay đầu nhìn anh, cũng hét lớn trả lời, miệng vẫn không giấu nụ cười vui vẻ.

    "Em giỏi đấy!" Đây là anh khen thật lòng.

    "Quá khen!"

    Thế Duy leo lên một con ngựa khác, anh đánh ngựa đến chỗ cô.

    "Đi thôi! Theo anh!"

    "Đi đâu!"

    "Lên núi! Bọn họ đã lên đó trước rồi!"

    "Anh đi chậm thôi đấy!"

    Thế Duy mỉm cười không trả lời, đưa tay véo má cô một cái rồi thúc ngựa đi nhanh hơn, Đan Thục biết ý cũng thúc ngựa chạy theo.

    Nơi tập trung của bọn họ giống như một khu cắm trại ngoài trời, theo như Đan Thục đánh giá là vậy. Những người trẻ tuổi thuộc các gia đình quý tộc thượng lưu thời này thường bị nhiễm phong cách của tây phương, trong đó cả người đi du học bên Pháp về, nên cái cách bọn họ vui chơi khá là hiện đại.

    "Chỉ một buổi sáng mà cô Đan Thục có thể học cưỡi ngựa, tự cưỡi ngựa lên đây! Bái phục!" Một tên con trai trong đám bạn đưa ngón cái với cô, nịnh hót.

    "Cảm ơn anh!" Cô vẫn khách sáo trả lời.

    "Đừng để ý đến cậu ta! Để ý anh được rồi!" Thế Duy thấy "vợ" nhìn anh chàng kia thì đưa tay kéo mặt về phía mình, còn dúi vào tay cô một lát bánh mì đã được phết sẵn bơ.

    "Này này! Cậu ba! Cậu hơi quá đáng đấy!" Anh chàng kia cười phớ lớ.

    Đột nhiên Thế Loan đang ngồi một bên, lên tiếng hỏi bâng quơ:

    "Trang Đài không đi à? Mọi lần có anh Henry thì không thiếu mặt cô ta mà?"

    "Marie à! Nhắc Trang Đài ở đây có vẻ không ổn đâu." Tên con trai khác cười cười, hất mặt về phía Thế Duy.

    Nhân vật được ám chỉ kia thì không thèm đáp lại, chỉ nhếch mép ngồi bóc quýt, mặc kệ bọn họ.

    Nhưng Đan Thục thì tò mò, cái người tên Trang Đài này có phải là người yêu cũ của Thế Duy hay không? Thấy bọn họ cứ nhìn mình cười cười gian đến là gian.

    Sao mà ghét cái cảm giác ai cũng biết chuyện, riêng bản thân mình thì không hiểu gì hết thế nhỉ?

    Cho đến khi có một múi quýt mọng nước được bóc sạch sẽ, đưa đến tận miệng, Đan Thục mới tạm thoát khỏi cái suy nghĩ làm mình bực bội ấy. Nhìn qua là Thế Duy, anh đang cười, nói giọng như dỗ trẻ con:

    "Há miệng ra nào!"

    "Trời trời! Cậu ba nhà mình hôm nay bị ai nhập vậy?"

    "Cũng may Trang Đài không đi, nếu không chắc khóc ròng mất!"

    "Chưa thấy cậu ta ngọt ngào với ai vậy luôn.."

    Đám bạn không ngừng trêu chọc, anh đều mặc kệ. Đan Thục không muốn ăn nhưng vì giữ thể diện cho anh mà há miệng ăn múi quýt người ta đã đưa tới tận mồm.

    Chua loét.

    Đến chiều mọi người đi đến khu săn bắn thì cô chọn ở lại, thứ nhất là cưỡi ngựa chưa rành, thứ hai cô cũng không đủ dũng khí để bắn chết một con vật còn sống đang chạy nhảy như thế.

    Đang vuốt ve chú ngựa mình cưỡi từ sáng, còn bỏ thêm cỏ cho nó ăn, Đan Thục nghe tiếng bước chân từ đằng sau. Quay lại là Thế Loan.

    "Cô út không đi săn cùng mọi người à?"

    Nhưng nó lại trả lời rất không liên quan:

    "Cô đừng vội vui mừng! Anh Henry là người dễ yêu dễ chán. Trước giờ anh ấy thay bồ như thay áo, biết đâu một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành một trong những cái áo cũ như vậy, thì sao nhỉ?"

    Lật bài rồi. Đan Thục cười khẩy:

    "Tại sao tôi phải tin cô?"

    "Tôi có ý tốt nhắc nhở thôi."

    "Mà hình như cô rất ghét tôi thì phải?"

    Thế Loan không trả lời.

    Đan Thục phì cười:

    "Nếu không biết trước cô là em gái của anh Thế Duy, tôi sẽ nghĩ cô là một trong những cái áo cũ của anh ấy đấy!"

    "Cô.." Thế Loan cứng miệng.

    "Dù sao thì tôi cũng sẽ trở thành chị dâu của cô. Anh Thế Duy cũng nhắc nhở cô rồi kia mà! Cô nên gọi tôi một tiếng" chị dâu "từ bây giờ, thân thương hơn một chút thì có thể gọi là" chị Thục ". Ăn nói cho đàng hoàng vào! Nếu không tôi mách anh ba của cô đấy!"

    Đan Thục làm một tràng, cuối cùng còn hứ một tiếng rõ dài mới quay đi, không thèm nhìn bản mặt lúc xanh lúc trắng của con nhỏ.

    Chả hiểu tại sao cái cô út này ghét mình, nhưng nếu đã ghét thì cô cũng không khách khí nữa.

    Xế chiều bọn họ mới quay lại. Thế Duy sáp lại Đan Thục đang ngồi thu lu một góc:

    "Anh tính săn một con thú lớn, lấy lông làm áo cho em. Nhưng tiếc là không có con nào xuất hiện cả, toàn con bé thôi."

    "Anh thôi đi! Anh săn được tôi cũng không mặc áo lông đâu!" Cô lườm qua.

    Thế Duy hơi chưng hửng:

    "Em làm sao đấy? Ngồi một mình buồn nên đâm ra giận anh à?"

    Đan Thục chả hiểu tại sao mình lại bực mình, chỉ là nhìn thấy mặt anh tự nhiên khó chịu vậy thôi.

    Nhìn người trước mặt giống như người yêu bé nhỏ giận dỗi, anh chồm tới hôn một cái chụt lên đôi môi đang bĩu ra kia.

    "Anh làm cái gì vậy?" Đan Thục giật mình đẩy anh ra. Mắt vội nhìn về phía đám bạn kia, quả nhiên bọn họ đều đang nhìn về bên này, nhưng nụ hôn vừa rồi, cô thấy bọn họ cũng không hề tỏ ra bất ngờ.

    Tự nhiên đã bực lại càng bực mình hơn.

    Cô phải công nhận Thế Duy rất giỏi tán tỉnh, liệu có phải với ai anh cũng ngọt ngào như vậy không..

    "Trang Đài là ai vậy?" Đan Thục buột miệng hỏi. Vừa hỏi xong là cô liền hối hận ngay.

    "Sao lại hỏi Trang Đài? Ghen à?" Thế Duy chồm mặt tới.

    "Điên à mà ghen?" Lại chối.

    "Rõ ràng là đang ghen. Hóa ra cau có với anh từ nãy đến giờ là vì ghen tuông?" Anh đưa tay lên véo cái má đang phồng phồng của ai kia.

    "Đã nói là không có! Không phải ghen! Không phải!" Đột nhiên cô lớn tiếng, nhăn nhó, hất tay anh ra.

    Thế Duy bị giật mình, nhưng anh cũng không giận, còn nói với giọng yểu xìu:

    "Em nói không phải thì là không phải vậy."

    Thấy anh xuống nước tự nhiên cô thấy mình hơi quá đáng.

    Đúng là không có một chút nghị lực nào..

    Nhưng cô đâu thấy được một bên môi của người kia đang treo lên, chỉ lo thầm trách bản thân mình tự nhiên giận dỗi vô lý.

    "Trang Đài cũng giống như bọn họ thôi." Anh đưa tay chỉ về đám bạn của mình.

    Đan Thục chỉ bĩu môi không nói chuyện nữa.

    "Về thôi! Sắp tối rồi!" Thế Duy đứng lên trước, còn chìa tay ra.

    Cô nhìn lên rồi đưa tay cho anh kéo đứng dậy.

    Thế Duy ôm lấy eo của cô một cách rất tự nhiên, cùng đi đến chỗ mấy con ngựa, mọi người đã tập trung lại chuẩn bị đi về.

    Anh còn chu đáo đỡ cô lên ngựa, sau đó mới leo lên con ngựa của mình.

    Đang đi bình thường, đột nhiên ngựa của Đan Thục hí dài lên một tiếng rồi liên tục đá hậu giống như nó muốn quật cho bằng được người ngồi trên lưng xuống. Cô kinh sợ hét thất thanh.

    Thế Duy la lớn trong tiếng kinh hô của những người xung quanh:

    "Nắm chắt dây cương vào! Em đừng buông tay!"

    Con ngựa đó như phát điên lên, cắm đầu chạy vào rừng.

    "Đan Thục!"
     
    chiqudoll, Dana Lê and Chì Đen like this.
  4. Tuệ Vũ

    Messages:
    10
    Chương 13: Anh hùng cứu mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con ngựa đó như phát điên lên, cắm đầu chạy vào rừng. Nó chạy rất nhanh, trên đường cũng đã kịp giẫm vào mấy người hầu theo sau.

    "Đan Thục!"

    Thế Duy hét lớn, vội thúc ngựa đuổi theo. Mấy người còn lại vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh sau sự việc thì hai người đã khuất mất sau rừng cây.

    "Anh Henry!" Thế Loan sau khi định thần lại cũng cưỡi ngựa đuổi theo cùng đám người phía sau.

    Đan Thục bị hoảng sợ không hề nhẹ, ngoài việc níu chặt dây cương thì không biết làm gì nữa cả, dù rất cố gắng nhưng sức của cô không đủ để ghìm con ngựa đang nổi điên lại.

    Ngay lúc này, trong nháy mắt đã có một người cưỡi ngựa vòng qua lao tới, lập tức người nọ vừa vặn nhào vào, vươn cánh tay cầm chắc lấy dây cương của con ngựa điên lại.

    Đan Thục nhìn qua, thì ra là Thế Duy đã đuổi tới kịp.

    Con ngựa kia hí dài một tiếng khiến cả cơ thể nó dựng đứng lên nhưng Thế Duy cũng không buông tay, suýt nữa còn bị ngựa quật té xuống. Hai con ngựa điên cuồng mà hí, anh vẫn sống chết kéo dây cương không buông, nó lại càng như nổi điên thêm, nhảy loạn xạ.

    Lúc này đám người của Thế Loan đã chạy tới, nhưng không ai dám lao vào, chỉ biết đứng một bên kinh hô.

    Thế Duy bị dây cương của con ngựa điên kéo đi thật xa, chân vẫn còn kẹt ở trên bàn đạp của yên ngựa bên này, hai con ngựa lại chạy đi hai hướng ngược nhau..

    Cả đám bên ngoài hét lớn, sợ rằng người sẽ bị xé làm đôi, cứ la hét không ngừng, anh cũng quyết không buông tay. Chân bị kẹt vô bàn đạp ngựa liền rời ra, cả cơ thể bị kéo lê lên một đoạn, con ngựa lại nhảy loạn hết lên, kết quả của trận dằn co là cả người lẫn ngựa đều lao vào tảng đá gần đó.

    Đám người hầu theo sau liền xông lên, loay hoay cũng đem con ngựa đè xuống được. Đan Thục nhảy xuống ngựa, lao đến Thế Duy đang nằm cạnh đó, cả người bị va vào tảng đá nên bị trầy xước không ít, trên gương mặt đẹp trai cũng có vết thương. Đặc biệt là từ cánh tay đến bàn tay đang chảy máu ròng ròng vì bị dây cương xiết chặt trong lúc kéo lê.

    "Con súc sinh này!" Thế Loan mắng một câu, liền giật lấy súng săn của một thanh niên gần đó, "pằng" một phát bắn chết con ngựa.

    Đan Thục làm gì còn quan tâm được nhiều nữa, cô ôm lấy đầu Thế Duy bật khóc nức nở.

    Trong giây phút đó, cô sợ anh sẽ chết.

    Khoảnh khắc anh bị con ngựa điên hất lên không trung rồi rơi xuống đất, còn bị kéo lê một đoạn.. tất cả diễn ra trước mắt cô. Vậy mà anh vẫn nhất quyết nắm lấy dây cương, không chịu buông.

    Thế Duy vẫn còn tỉnh táo, chỉ là vết thương khá đau nên không thể nói chuyện được suôn sẻ. Mắt thấy người kia khóc thương tâm như anh sắp chết đến nơi, cuối cùng đành phải lên tiếng trấn an:

    "Anh.. không sao.."

    "Không sao.. mà."

    "Đừng khóc.."

    Người hầu phải phi ngựa về để gọi ô tô lên đón, cho đến khi ô tô đến nơi, Thế Duy được dìu vào xe, Đan Thục vẫn còn sụt sịt.

    "Không chết được đâu mà.." Người bị thương là anh mà vẫn phải an ủi con mèo nhỏ.

    "Anh.. có đau lắm không?" Đây là câu đầu tiên Đan Thục hỏi từ khi sự cố xảy ra.

    "Hôn anh một cái.. là anh hết đau ngay." Thế Duy mở mắt một cách mệt nhọc nhưng vẫn cười nhếch mép trêu ghẹo.

    Lúc này mà còn nhây được, cô đưa hai ngón tay bấm vào người anh một cái đau như kiến cắn. Ấy vậy mà vẫn cúi mặt xuống hôn chụt lên trán người ta. Cầm lấy bàn tay đang được băng bó tạm thời to tổ bố, Đan Thục cúi mặt, không nói chuyện.

    "Anh mệt quá, cho anh dựa một lát.." Thế Duy dựa cả cơ thể vào người cô, chợp mắt. Anh đau thật, lại bị mất máu nên bắt đầu kiệt sức, người ê ẩm hết cả, hy vọng là chỉ bị xây xác bên ngoài.

    Đan Thục chủ động ôm lấy anh, còn điều chỉnh tư thế để anh được thoải mái. Trong lòng cô hiện tại đang là một nùi hỗn loạn.

    * * *

    Tuy Đà Lạt chủ yếu là núi, nhưng lại là nơi giới quý tộc thường đến để nghỉ mát, nên có đầy đủ bác sĩ cùng các dịch vụ y tế. Người nhà Thống đốc đã phải đi khá xa đón bác sĩ đến để chữa trị băng bó cho cậu ba nhà họ.

    "Bị kéo từ trên lưng ngựa xuống mà không động đến gân cốt, nếu không phải thân thủ tốt thì cậu ba đây phải rất may mắn đấy." Vị bác sĩ cắt xong miếng băng, lên tiếng cảm thán.

    "Phải. Đúng là tôi rất may mắn." Thế Duy chỉ mỉm cười đáp lời.

    Thế Loan đứng một bên nhìn tay anh bị băng bó, trên mặt, trên ngực, trên bụng.. cả một người toàn là vết thương, không kiềm được lên tiếng cằn nhằn sau khi bác sĩ vừa rời khỏi:

    "Anh không nên liều mạng như vậy. Anh làm em sợ chết đi được."

    "Có biết vì sao đột nhiên con ngựa nổi điên không?" Thế Duy đột ngột hỏi.

    "Em.. đã bắn chết nó rồi." Thế Loan hơi khựng lại.

    Anh đưa mắt lên nhìn, nhìn đến mức nó cảm thấy bị áp lực:

    "Anh.. sao lại nhìn em như vậy? Lúc đó vì quá tức giận nên em không nghĩ nhiều."

    "Đan Thục đâu?" Thế Duy lắc đầu, hỏi lại một câu không liên quan. Từ lúc xuống xe đến giờ anh không thấy người đâu cả.

    "Em không biết."

    "Gọi cô ấy cho anh!"

    Thế Loan mím môi quay lưng đi. Vừa mở cửa ra thì thấy Đan Thục đang đưa tay lên tính gõ cửa, trên tay còn lại là chén thuốc vừa sắc xong khói bay nghi ngút.

    Con nhỏ biết điều đứng lách qua một bên. Đan Thục bước vào còn suýt giật mình thả luôn chén thuốc bởi tiếng đóng cửa nghe cái "rầm!" của người vừa đi ra.

    "Em đi sắc thuốc cho anh đấy à?" Thế Duy mắt vẫn dán vào Đan Thục từ khi cô bước vào.

    "Không có. Người hầu làm, em chỉ bê vào thôi."

    "Thật thà nhỉ? Em chỉ bê vào thôi cũng đủ làm anh cảm động rồi." Thế Duy bật cười, anh tinh ý phát hiện cô đã thay đổi cách xưng hô từ "tôi" thành "em".

    "Đúng là dẻo mồm." Cô nói lầm bầm trong miệng, không ý thức được môi mình đang bĩu ra.

    "Anh uống đi! Lát nữa nguội sẽ đắng lắm."

    Thế Duy lại mỉm cười nhìn chằm chằm đến khi cô thấy chột dạ.

    "Mặt em có dính gì sao?" Đan Thục đưa tay lên mặt sờ sờ.

    Mình chỉ bê ra thôi mà, không lẽ lại dính lọ nghẹ?

    Anh đưa hai tay đang bị băng bó thành hai cục trắng bóc lên, một tay còn chọt yêu vào trán cô:

    "Tay anh thế này thì uống làm sao? Đúng là vô tình!"

    Đan Thục chợt hiểu ra, đúng là bản thân có phần hơi vô tâm thật. Cô bê chén thuốc trên bàn lên, múc một muỗng đưa lên thổi rồi đưa đến tận miệng Thế Duy. Nhưng người nọ không có ý định uống ngay, lại cái điệu cười mỉm và cái nhìn xoáy vào người khác khiến người ta chột dạ, cô bắt đầu bực:

    "Há miệng!"

    Ai kia làm bộ đáng thương:

    "Anh là con bệnh mà, em không nhẹ nhàng với anh được à? Anh vì ai.."

    Còn chưa nói hết câu, Đan Thục đã đổ luôn muỗng thuốc vào miệng làm anh bị sặc ho lên vài tiếng.

    Nhìn người cứ ho mãi không ngừng, cô lại thấy bản thân mình quá đáng rồi. Lúng ta lúng túng đứng dậy rót nước đút cho người ta uống, rồi lí nhí:

    "Em.. xin lỗi.."

    Nhìn người trước mặt mắc cỡ đến mức hai vành tai cũng đỏ ửng lên, Thế Duy buồn cười, quyết định ngoan ngoãn uống thuốc, không trêu người có da mặt mỏng nữa.

    Một không khí ngượng ngùng lại bao trùm căn phòng.

    "Sao anh phải liều mạng như vậy? Anh không sợ sao? Có người bị ngã ngựa mà tàn phế suốt đời đó." Đan Thục thổi thổi muỗng thuốc, miệng nói chuyện nhưng mắt vẫn không nhìn người.

    "Bây giờ mà em còn hỏi anh tại sao lại liều mạng à?" Anh hỏi lại.

    "..."

    "Còn không phải vì em?"

    "Nhưng.. lỡ như anh có chuyện gì thì sao?" Lúc này cô mới ngẩng lên nhìn thẳng mặt Thế Duy.

    "Chẳng phải bây giờ anh vẫn bình an đấy à? Em cũng không thể có chuyện gì được. Chúng ta còn phải làm đám cưới kia mà."

    "Anh thế này thì sao mà cưới nữa?"

    "Hóa ra có người còn nôn nóng đám cưới hơn anh." Thế Duy lại trêu, con mèo nhỏ này mỗi lần bị trêu trông rất buồn cười.

    "Xì! Em đang mừng lắm đây này." Cái miệng vẫn nói cứng.

    "Thật?"

    "Thật.. ưm.. ưm.."

    Thế Duy chồm tới dán môi mình lên môi Đan Thục, nhẹ nhàng ngậm lấy. Chén thuốc cũng bị người ta vô tình hất đổ. Anh đưa bàn tay bị bó của mình ôm lấy đầu cô, hôn sâu hơn. Đan Thục dễ dàng nếm được vị đắng ngắt của thuốc hòa lẫn khi lưỡi của anh luồn vào trong khoang miệng của mình. Hai tay của cô đặt nhẹ lên ngực anh, sờ được từng múi cơ ẩn hiện dưới lớp áo, đột nhiên cảm nhận được đối phương giật nhẹ một cái khi vô tình động đến vết thương, Đan Thục mới đẩy Thế Duy ra một cách khó khăn khi người nọ vẫn luyến tiếc hôn mãi không nỡ buông..

    "Ưm.. anh.. anh đang bị thương." Cô thở hổn hển.

    "..."

    "Thế Duy!" Cuối cùng cũng đẩy được người ra, nước bọt không kịp nuốt xuống vẫn còn vương trên khoé môi của cả hai.

    "Anh đang bị thương đấy! Anh không đau à?"

    "Đau. Nhưng mà đáng!" Vừa nói dứt lời là lại nhào vào tiếp tục dây dưa.

    Được một lát Đan Thục lại đẩy anh ra khi cảm nhận được bàn tay kia đang luồn vào áo của mình.

    "Không.. không được đâu." Cô nói thì thào.

    "Hả?"

    "Anh vừa mới bị thương, vẫn chưa.. chưa được."

    "Chưa được gì cơ?" Thế Duy hôn vẫn chưa đã, lại muốn tiếp tục.

    "Không được mà!" Đan Thục lại đẩy ra.

    Cái người này sao mà lỳ quá!

    "Sao lại không được?"

    "Đợi anh khoẻ lại đã, em.. em chưa sẵn sàng.." Cô nàng ấp úng.

    À..

    Thì ra có người đầu óc đen tối suy nghĩ sâu xa. Trên người anh toàn thương tích thế này, đương nhiên không thể làm được mấy trò vận động mạnh, nhưng mèo con kia lại hiểu lầm. Thế Duy bật cười:

    "Em mất trí nhớ nên đúng là em đã quên chúng ta đã cùng nhau bao nhiêu lần rồi, làm như lần đầu động phòng không bằng."

    Anh còn chồm tới sát mặt cô, nói nhỏ:

    "Anh còn nhớ dưới bắp đùi trái của em có một nốt ruồi son, dưới rốn một lóng tay có một vết bớt nhỏ, còn có.."

    Đan Thục đưa tay bịt miệng anh lại, chuyện này sao có thể nói ngang nhiên như vậy được. Nhưng cái người kia lại không hề biết xấu hổ, còn hôn chụt vào lòng bàn tay cô làm cô nhảy dựng rụt vội tay lại.

    "Em.. em.. dọn dẹp một chút."

    Đan Thục đánh trống lảng đứng dậy thu dọn chén thuốc đang nằm lăn lóc dưới nền nhà, chân trước đá chân sau vội vã bỏ ra khỏi phòng như chạy trốn.
     
    chiqudoll and Dana Lê like this.
  5. Tuệ Vũ

    Messages:
    10
    Chương 14: Tình yêu chớm nở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng của Đan Thục là một mớ hỗn loạn.

    Cô biết bản thân mình đã sa vào lưới tình mà Thế Duy đã giăng ra rồi. Có thể là vì anh giỏi tán tỉnh, cũng có thể cô cảm động vì anh đã cứu mình vài lần, nhất là liều cả mạng để kéo con ngựa đang nổi điên lúc chiều.. Khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra là mình sợ mất người ta đến mức nào.

    Dù người ta thỉnh thoảng có hơi "mặt dày", hơi "thô bỉ" một chút, nhưng không phủ nhận được bản thân cô cũng không hề bài xích, thậm chí có phần thích thích..

    Tuy vậy, nhưng cô vẫn ý thức được mình không phải là người của thế giới này. Cô không phải là Nguyễn Phúc Đan Thục của cái xã hội loạn lạc này, người có tiền nắm quyền, vì tranh giành lãnh thổ cùng quyền lực, cha con, anh em hoàn toàn có thể trở mặt với nhau. Trong lịch sử cũng đã từng viết rất nhiều về những trận đánh liên miên ở thời kỳ này.

    Năm nay là năm 1938, nếu nhớ không lầm thì chiến tranh lại sắp diễn ra rồi.

    Cô muốn về nhà.

    Thế nhưng.. Liệu có thể yêu không?

    Đan Thục mở to mắt, ngắm nhìn người con trai mà chỉ không bao lâu nữa sẽ thành chồng mình đang ngủ say, trên gương mặt đẹp trai có cả vết tích chỉ vì cứu mình ban chiều.

    Người con trai này.. có thể nương tựa cuộc đời được đúng không?

    Mặc dù không biết bản thân sẽ mắc kẹt ở thế giới này bao lâu, nhưng cô vẫn muốn một lần yêu và được yêu, cô không muốn bỏ lỡ để sau này phải hối hận.

    Khẽ thở dài một hơi, Đan Thục đưa tay lên, dùng ngón trỏ vẽ lại đường nét gương mặt của Thế Duy dựa trên người thật. Cho đến khi di chuyển đến miệng, ngón trỏ bị người ta đột ngột ngậm lấy, cô giật mình hét lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại. Thế Duy mở mắt ra, phì cười:

    "Bắt quả tang, đêm hôm không ngủ mà nằm ngắm anh nhé! Thấy người ta đẹp trai quá không kiềm lòng được đúng không?"

    "Đừng có tự mãn!" Đan Thục mắng xong liền chùi chùi ngón tay vừa bị ngậm vào đùi, sau đó nằm cách xa một khoảng, quay mặt vào trong, trên miệng lại treo lên nụ cười mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra.

    Thế Duy chồm tới, đưa cánh tay đang bị băng bó ôm nhẹ lấy hông, vùi mặt vào gáy cô, hít hà:

    "Em thơm thật đấy.."

    Đan Thục bị nhột rụt cổ lại, cười khúc khích.

    Ai kia chép miệng:

    "Quay mặt qua đây nào!"

    "Anh đang bị đau, đừng bắt anh phải cử động nhiều chứ!"

    "Em không thương anh à?"

    Cô quay qua phát một, lườm lườm:

    "Đồ dẻo miệng! Không biết đã nói ngon nói ngọt với bao nhiêu cô rồi!"

    Thế Duy hôn vào chiếc mũi của cô, thì thầm:

    "Chỉ với em thôi! Vợ!"

    Một tiếng "vợ" hoàn toàn đánh gục Đan Thục. Cô vùi vào người Thế Duy, cẩn thận tránh chỗ bị thương, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

    Cứ nằm ôm nhau như vậy, ai cũng nghĩ đối phương ngủ rồi, nhưng một lát nhận ra người đang ôm lấy mình vẫn chưa ngủ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh:

    "Em nghe các bạn của anh nói ngày mai về lại Sài Gòn, không còn hứng thú để chơi nữa. Chúng ta thì sao? Anh đang bị đau, liệu có ngồi xe lâu được không?"

    "Ý em thế nào?" Thế Duy không trả lời mà hỏi ngược lại.

    Chớp chớp đôi mắt, cô nói giọng nhỏ xíu:

    "Ừ thì.. Anh đi đâu thì em theo đó!"

    Đan Thục nghe được một tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu kèm một nụ hôn lên trên mái tóc của mình.

    "Ngoan! Chúng ta ở lại thêm vài ngày nhé! Lâu rồi mới có thời gian bên nhau, cho bọn họ về trước đi!"

    "Anh.. có được không đó?" Cô ngập ngừng.

    "Cái gì không được?" Đường đường là đàn ông con trai chân chính, nghe chữ "không được" có hơi kỳ cục.

    "..."

    Đan Thục còn ngơ mặt ra chưa hiểu vấn đề.

    "Dám nghi ngờ anh không được?" Thế Duy híp mắt.

    Ba giây sau có người lờ mờ hiểu ra, dùng hai ngón tay bấm Thế Duy một cái đau điếng:

    "Hâm à? Ý em là anh đang bị thương, ở lại đây có ổn không? Sao anh không nghiêm chỉnh chút nào vậy?"

    "Anh đang rất nghiêm chỉnh. Chỉ có ai đó trong lòng không đứng đắn mới nghĩ người khác không đứng đắn thôi."

    Đan Thục xấu hổ chồm lên cắn vào môi Thế Duy. Chỉ chờ có vậy, anh chớp lấy thời cơ, hôn tới.

    Một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt cô nàng.

    Đan Thục đưa tay sờ lên ngực, xuống bụng, mơn trớn khắp nơi với mục đích trêu ghẹo đối phương. Môi miệng triền miên một hồi lâu, cô nàng nghịch ngợm còn cố tình đưa chân lên đụng vào bên dưới của người kia, cảm nhận rõ có một vật nhỏ đã phồng lên căng cứng.

    "Đan Thục! Là em cố tình?" Thế Duy nghiến răng.

    Cô nàng mím môi cười nhìn anh thách thức:

    "Cố tình gì chứ? Ngủ thôi!" Lại còn giả ngu xoay người vào trong, làm bộ đi ngủ.

    Cô cố tình khiêu khích trêu đùa vì nghĩ rằng anh đang bị thương, sẽ không làm gì được mình. Nhưng thật sự Đan Thục kia đã đánh giá thấp cậu ba nhà ông Thống đốc rồi.

    "Em đang đùa với lửa đấy!"

    Thế Duy nhếch môi ngồi dậy, lật người Đan Thục lại, còn dùng hai chân đè lấy cô. Trong lúc cô nàng còn đang ngơ ngác, anh đã đưa hai cánh tay đang băng bó của mình lên, xé một cái, áo ngủ của cô đã tách làm đôi, những chiếc cúc áo văng xuống giường tạo nên tiếng động như những hạt châu rơi xuống gương đồng.

    "Anh.."

    Đan Thục còn chưa kịp phản ứng, Thế Duy đã cúi đầu hôn xuống. Cái hôn mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu như muốn nuốt luôn đối phương vào bụng. Cô đưa tay lên ngực đẩy anh ra, nhưng người nọ dường như đang phát điên lên, cúi đầu hôn ngấu nghiến. Đan Thục không dám mạnh tay vì nhớ tới vết thương trên người anh, nhưng người mà cô đang lo lắng dường như không hề biết đau.

    "Anh! Không được.." Chưa kịp dứt lời thì môi miệng lại bị bịt kín.

    Đan Thục đang không ngừng hối hận vì cái trò nghịch dại của mình.

    "Đừng.. đừng mà!"

    "Thục! Cơ thể của em cũng rất nhớ anh đấy, xem phản ứng của em này, lại còn dối lòng.."

    Đan Thục đưa tay bịt cái miệng hư hỏng của Thế Duy lại, nhưng người nọ chỉ bật cười hôn luôn vào lòng bàn tay cô.

    "Thế Duy! Đồ biến thái! Anh đang bị thương đấy! Anh không biết đau à?" Người ta bị đau không sợ, người không bị sao là cô lại như ngồi trên đống lửa.

    "Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu." Ai kia vẫn cứ mặt dày.

    Nhưng mà..

    "Nhưng như vậy sẽ không có ý nghĩa. Em không muốn!" Đan Thục nhíu mày, quay mặt đi.

    Thế Duy nhìn phản ứng dứt khoát của người bên dưới, trong lòng có chút khó hiểu:

    "Cái gì mà ý nghĩa? Là sao?"

    Cô chả biết phải giải thích thế nào. Đương nhiên cơ thể này đã từng phát sinh quan hệ không ít lần với Thế Duy kia, nhưng với cô vẫn là lần đầu tiên.

    Lần đầu tiên mà tùy tiện thế này..

    Không chờ cô trả lời, Thế Duy mất kiên nhẫn định cởi luôn quần ngủ của cô, nhưng Đan Thục đã nhanh tay ngăn lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhanh:

    "Em.. em chưa sẵn sàng. Em muốn chờ đến đêm tân hôn."

    Lần này đến lượt Thế Duy chưng hửng, anh cười khẩy:

    "Tân hôn? Em ngủ với anh bao nhiêu lần rồi, còn muốn đợi tân hôn à?"

    Nhưng cô vẫn chống chế:

    "Em mất trí nhớ nên em không còn nhớ gì cả. Với em vẫn là lần đầu tiên."

    "Đồ.. nhát gan!" Thế Duy tức đến muốn nghẹn, muốn mắng nhưng cũng chả biết mắng làm sao.

    Lại còn đòi chờ đến tận tân hôn?

    "Cứ cho là như vậy đi!"

    Đan Thục đẩy cơ thể nặng nề đang đè trên người mình ra, lồm cồm bò dậy. Rất may là Thế Duy không còn miễn cưỡng cô, nhưng cô thừa biết anh đang không vui vì bị làm cho mất hứng. Trong lúc lúng túng kéo lại cái quần đang xộc xệch của mình, đột nhiên cảm nhận tay mình dính dính, cô cứ ngỡ là mồ hôi nhưng nhìn kỹ thì mới tá hỏa. Đan Thục vội ngước đầu nhìn lên vết thương trên ngực ai kia đang nhuốm một màu đỏ tươi chói mắt:

    "M.. Máu! Thế Duy! Vết thương của anh bị rách ra rồi!"

    * * *

    Sáng sớm người hầu phải đi đón bác sĩ vì vết thương của cậu ba đột nhiên "trở nặng".

    Thế Duy ngồi im để bác sĩ bôi thuốc cùng băng bó, mắt vẫn không rời khỏi Đan Thục một giây nào làm người nọ xấu hổ chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất.

    Vị bác sĩ chỉ biết thở dài. Ông là người từng trải, thừa biết có chuyện gì xảy ra. Lướt nhìn qua Đan Thục một cái, ông cúi đầu lên tiếng:

    "Cậu ba! Có lẽ cậu không muốn nghe nhưng tôi phải nói với cương vị là bác sĩ.."

    "Ông cứ nói!"

    "Tôi biết tuổi trẻ khí thịnh, nhưng sức khoẻ vẫn hơn. Hiện tại cậu nên kiêng cữ chuyện phòng the, nếu không vết thương sẽ không lành được đâu."

    Đã làm ăn được cái gì đâu?

    Có tiếng mà không có miếng!

    Thế Duy không trả lời bác sĩ mà lại tiếp tục đưa mắt nhìn Đan Thục.

    Cảm thấy không khí có chút khác lạ, vị bác sĩ nhanh chóng đứng lên, mang theo hòm thuốc của mình, vội xin phép ra về.

    Đan Thục không chờ ai kia nói lời nào, cũng kiếm cớ rời khỏi:

    "Em đi lấy thuốc cho anh!"

    Một lúc sau.

    "Cạch!" Đan Thục đặt chén thuốc lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, múc một muỗng thuốc lên thổi rồi đưa tận miệng Thế Duy.

    Giận thì giận, nhưng lo thì vẫn lo.

    "Còn không há miệng ra! Em mỏi tay lắm!" Cô chu mỏ càu nhàu, mày nhíu lại bực bội.

    "Anh hờn cái gì? Nhìn bộ dạng anh thành ra như thế này mà còn muốn.."

    Thế Duy cảm nhận người nọ hình như giận thật nên không dám nhây nữa, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc.

    "Chúng ta sẽ ngủ riêng cho đến khi anh khỏi hẳn!" Cô buông một câu sau khi muỗng thuốc cuối cùng đã đút xong.

    Thế Duy nhếch môi nói lẫy:

    "Ngủ chung cũng có làm ăn gì được đâu."

    "Đầu óc anh chỉ nghĩ được nhiêu đó à?" Cô bó tay.

    Đan Thục thề chỉ muốn gõ cái muỗng vô đầu anh một cái cho bỏ ghét, nhưng ngại đối phương đang bệnh nên tha cho. Cô nói xong là bê chén thuốc đi ra ngoài, mặc kệ thật, không thèm liếc anh lấy một cái.

    "Này! Nhưng vẫn ngủ chung đấy!" Thế Duy nói với theo, không biết ai kia có nghe kịp không.

    Anh cúi nhìn vết thương trên ngực mình, rồi lại đưa mắt nhìn ra cửa, nơi cô vừa rời khỏi.

    Cái nhìn sâu xa.

    * * *

    "Anh Henry! Về Sài Gòn đi! Ở đây làm sao mà dưỡng thương được?" Thế Loan càu nhàu khi nghe tin anh trai mình muốn ở lại Đà Lạt.

    "Em cùng mọi người về trước đi! Ở đây vẫn có bác sĩ, lo gì?" Thế Duy lạnh nhạt đáp lại.

    "Nhưng mà.."

    Anh cắt ngang:

    "Thế Loan! Càng ngày em càng muốn quản chuyện của anh nhỉ?"

    "Em.. em lo cho anh thôi!" Cô nàng ấp úng.

    Thế Duy đưa mắt lên nhìn em gái của mình, rồi rũ mắt xuống lại:

    "Anh ổn, thương thế cũng không quá nặng."

    "Vậy em cũng ở lại."

    "Không cần, có Đan Thục rồi."

    Lại là Đan Thục!

    Thế Loan nghe đến tên người kia là bắt đầu thấy bực mình. Chưa kịp trả lời thì Thế Duy đã lên tiếng trước, bằng chất giọng lạnh lùng mang ý cảnh cáo rõ ràng trong lời nói:

    "Marie Thế Loan! Đừng có động đến Đan Thục!"
     
    Dana Lê and chiqudoll like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...