Bài Thơ Số 10: Lời Tâm Sự Của Chiếc Lá Diêu Bông ** "Không ổn lắm nhưng tôi vẫn còn sống" Còn tồn tại sau sóng gió bão giông. Chỉ có điều thân xác giờ trống rỗng Không linh hồn ơi hỡi lá diêu bông.. Hà Nội, ngày 14 tháng 10 năm 2023
Bài Thơ Số 11: Tình Tính Tan ** Tiếng đàn tích tịch tình tang Sao nghe ai oán, sao duyên bẽ bàng? Tiếng đàn bỗng chốc vội vàng Khẽ khàng bốn tiếng: "Tích tịch tình tan.." Bắc Ninh, ngày 22 tháng 10 năm 2023
Bài Thơ Số 12: Vui ** Vui quá trời ơi, vui muốn chết Thế rồi bỗng chốc buồn miên man. Thu mình một góc tim mỏi mệt Cười rồi lại khóc, lệ chứa chan.. Bắc Ninh, ngày 25 tháng 10 năm 2023
Bài Thơ Số 13: Toi ** Có một thói quen xấu Rằng luôn muốn che giấu. Những cảm xúc u sầu Những vết sẹo đã lâu. Tâm trạng chót chìm sâu Vào màn đêm hư cấu. Tôi ngồi vá ngồi khâu Mảnh hồn trong canh thâu. Chỉ muốn chỉ mong cầu Được thương được yêu dấu. ** Hà Nội, ngày 26 tháng 10 năm 2023
Bài Thơ Số 14: Còn Chút Vấn Vương ** Trong lòng còn nhớ còn thương Giấc nồng giờ đã chia hai con đường.. Mộng xưa giờ đã tỏ tường Của tình của nợ, người còn nhớ thương? Người nói cuộc sống vô thường Liệu rằng có thể dệt thành uyên ương? Có lệ sầu thốt thê lương Ta hờn ta trách lòng còn vấn vương? Bắc Ninh, ngày 07 tháng 11 năm 2023
Bài Thơ Số 15: Em Phải Sống Biết Không ** Này em ơi, em phải sống biết không? Dù người đời có khiến em thất vọng. Dù cuộc sống toàn sóng gió bão giông Xin em đừng nuốt uất hận vào trong Xin đừng nghĩ tới chuyện say giấc nồng! Xin em đừng cứ như sóng xuôi dòng.. Này em ơi, em phải sống biết không.. Bắc Ninh, ngày 21 tháng 12 năm 2023
Bài Thơ Số 16: Xin Lỗi Và Cảm Ơn ** Chị hạnh phúc là đủ Em sẽ chẳng sao đâu. Chỉ là mỗi đêm ngủ Trái tim lại u sầu. ** Khi đã thành người cũ Dặn lòng đành chôn giấu. "Tim ơi đừng ủ rũ, Chị có thương mày đâu!" ** Lòng đau và mưng mủ Miệng chẳng nói thành câu Chỉ có thể tự nhủ: "Buông tay nào, kẻ xấu!" ** Làm sao buông người cũ? Khi thương đã rất lâu? "Chị hạnh phúc là đủ Còn em chẳng sao đâu.." Hà Nội, ngày 14 tháng 06 năm 2024 Đôi lời của tác giả: Hôm nay Sầu đi cafe và vô tình có chứng kiến cuộc chia tay của 2 bạn nữ. Thực ra thì cũng không hẳn là chứng kiến bởi vì hai bạn ấy ngồi bàn phía sau nên Sầu đã nghe được đôi chút dù không cố ý. Lúc đầu, với góc nhìn của người ngoài cuộc, người hay nghe ngóng drama thì Sầu nghĩ sẽ căng thẳng lắm nhưng họ lại chia tay rất văn minh, tử tế và hòa bình. Và cuộc chia tay ấy đã trở thành cảm hứng bất đắc dĩ vô tình tạo ra bài thơ này. Và khi viết bài thơ này, dù chưa hay cho lắm nhưng Sầu mong mọi người hãy nghĩ thoáng hơn về hai từ "chia tay". Sầu nghĩ hai bạn nữ kia đã làm rất tốt điều đó, một người do hết yêu và tôn trọng đối phương nên đã nói câu "dừng lại". Còn một người khác dù muốn níu kéo nhưng lại suy nghĩ cho người thương của mình mà chấp nhận buông tay. Họ làm cho mình thấy tình yêu thật ra có thể rất bao dung cho dù là đã hết yêu. Nếu hai cậu vô tình đọc được bài thơ này thì cho tớ gửi lời xin lỗi và lời cảm ơn trân thành nhất nhé, chúc các cậu gặp nhiều may mắn và hạnh phúc với tương lai của mình! Trân trọng!
Bài Thơ Số 17: Mất Phương Hướng ** ** Cố gắng bên ngoài tôi cười gượng Nức nở trong lòng tôi nhìn gương "Mọi chuyện sẽ tốt!" tôi tưởng tượng. Cuộc đời gấp khúc "À chuyện thường!" Nên.. tôi phải sống! Vì người thương. ** Đó là chuỗi ngày, mất phương hướng. Tôi giống đứa trẻ bị lạc đường! Đã từng cố sức, gắng sinh trưởng Nhưng dần thân xác, thiếu dinh dưỡng. Thiếu cười, thiếu nói, thiếu vấn vương. ** Đã từng hoạt náo thích tỏa hương Nhưng khi một mình, tôi vất vưởng Hễ về tới phòng, tôi nhìn gương? Ngã xuống chiếc giường: "Hết năng lượng?" Hết cười, hết nói, hết tỏa hương.. Bắc Ninh, ngày 17 tháng 06 năm 2024 Nguồn ảnh: Sưu tầm
Bài Thơ Số 18: Rồi Bình Minh Sẽ Lại Tới ** "Kể từ ngày chia ly Trái tim em khóa lại. Tại vì sao bé nhỉ? Đó chẳng phải em sai?" ** "Không!" cô bé thầm thì: "Vì tim nơi ngực trái Có ai đã trị vì. Ai đó vẫn ở lại Dù tình đã chia ly." ** Rồi em cười ngây dại Kể về người tri kỷ Cứ nói hoài nói mãi Với ánh mắt tình si. ** Bỗng chốc, em khựng lại Nói rằng: "Người đã đi. Chẳng bao giờ quay lại.." Bé khóc ướt hàng mi. ** Đôi mắt nhuộm sầu bi Trách người "Sao khờ dại?" Trách "Đời chẳng như ý!" Sao trời cứ đùa dai? Để âm dương ly biệt! ** Tôi nhẹ nhàng thủ thỉ: "Khi nhìn vào thực tại. Em đã thấy điều gì? Xung quanh em có ai? Quan tâm và yêu quý? Là một hay là hai? Nhiều người, đúng không nhỉ? Vậy nên chớ thở dài Xin em hãy lý trí Xin em hãy nhẫn nại Xin hãy cứ kiên trì Bình minh chẳng bỏ ai Không bao giờ em nhỉ?" Bắc Ninh, ngày 30 tháng 07 năm 2024 Đôi lời về bài thơ: Bài thơ là một cuộc đối thoại của hai con người có chung một nỗi đau. Một người đau khổ khi yêu đơn phương một người. Một người còn lại thì lại lún sâu và rơi vào cơn ác mộng mang tên trầm cảm sau khi người yêu của mình qua đời. Họ đều là những người yêu không được mà buông thì thật là khó. Cuối cùng họ cũng nghĩ thông suốt, họ buông xuôi đoạn tình cảm không thể ấy, họ lựa chọn nương tựa, dựa vào nhau và ôm chọn nỗi đau của đối phương để chữa lành cho chính bản thân mình.