Tôi và cha đang cãi nhau về việc tôi sẽ đính hôn với thiếu gia nhà Dạ. Dù có nói bao nhiêu lần với ông thì kết quả vẫn không hề thay đổi. Thế nhưng hôm nay lại có cái gì đó khác lạ so với mọi khi. Tôi đang quyết liệt phản đối việc đính hôn thì cha tôi ngắt lời:
- Thôi được! Cha đồng ý tạm hoãn cuộc hôn nhân nhưng con phải tới Royal Academy để học.
- Tại sao? Ở đây con vẫn đang học tốt..
- Nếu con không đồng ý thì cuộc hôn nhân vẫn còn tiếp diễn như đã bàn với Dạ Gia.
Tôi lưỡng lự hồi lâu rồi cũng đồng ý. Cha tưởng tôi không biết thiếu gia Dạ đang học ở Royal Academy chắc? Học ở đó rồi bồi đắp tình cảm cho nhau à? Mà hoãn lại chứ không phải hủy bỏ à? Thôi để chắc ăn thì..
- Vậy ở đó con tìm được tình yêu thực sự thì cha phải hủy hôn luôn đấy nhé!
Tại phòng đọc sách, tôi và cha đang cãi nhau về việc tôi sẽ đính hôn với thiếu gia nhà Dạ. Dù có nói bao nhiêu lần với ông thì kết quả vẫn không hề thay đổi. Thế nhưng hôm nay lại có cái gì đó khác lạ so với mọi khi. Tôi đang quyết liệt phản đối việc đính hôn thì cha tôi ngắt lời:
- Thôi được! Cha đồng ý tạm hoãn cuộc hôn nhân nhưng con phải tới Royal Academy để học.
- Tại sao? Ở đây con vẫn đang học tốt..
- Nếu con không đồng ý thì cuộc hôn nhân vẫn còn tiếp diễn như đã bàn với Dạ gia.
Tôi lưỡng lự hồi lâu rồi cũng đồng ý. Cha tưởng tôi không biết thiếu gia Dạ đang học ở Royal Academy chắc? Học ở đó rồi bồi đắp tình cảm cho nhau à? Mà hoãn lại chứ không phải hủy bỏ à? Thôi để chắc ăn thì..
- Vậy ở đó con tìm được tình yêu thực sự thì cha phải hủy hôn luôn đấy nhé!
- Được! Ta đồng ý với con.
- Hứ! Còn lâu tôi mới cưới người ngay cả mặt mà tôi chưa từng xem qua, tính cách thế nào cơ mà.
Sáng hôm sau.
Cạch. Tiếng mở cửa vang lên, cô người hầu bước vào, kéo cửa qua. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt tôi.
- Tiểu thư, tới giờ đến trường rồi ạ. Còn đây là đồng phục của Royal Academy ạ.
- Ừm!
Tôi chậm rãi mở đôi mắt, bước ra khỏi giường. Nhanh chóng thay đồng phục rồi xách cặp đến trường. Bỗng ông quản gia đưa tôi vali, tôi nhìn cái vali rồi lại nhìn ông quản gia. Mang vali đi làm chi? Ông quản gia dường như hiểu được ý tôi, liền bảo:
- Royal Academy là trường nội trú thưa tiểu thư. Người sẽ ở ký túc xá.
Hở? Nội trú hả? Ở đó có phiền quá không?
À thôi.. Dù gì tôi với cha đang giận nhau nên ở lại trường cũng tốt đấy chứ. Tôi bước lên xe hơi, lấy điện thoại ra. Phương Tuyết Lệ hình như cũng học ở Royal Academy mà ha.
Đã 5 năm rồi chưa gặp lại cậu ấy. Phải báo cho Tiểu Lệ nữa chứ. Ừm.. Hay thôi nhỉ? Làm cậu ấy bất ngờ mới vui chứ.
Theo những gì tôi được biết thì Royal Academy là học viện dành cho con nhà giàu. Nếu như tôi tính đúng thì họ chỉ chơi với nhau vì tiền thôi, những người quý tộc là như vậy.
Đã thế thì tôi giả nghèo coi họ sẽ làm gì tôi. Tôi kêu tài xế dừng ở một góc, còn lại tôi tự đi bộ vào. Trước tiên tôi đi tìm kí túc xá, dọn đồ đạc vào trong phòng rồi mới đến trường. Tôi bước vào trường, bắt đầu một ngày học mới tại ngôi trường mới đầy thú vị này. Tôi tự hỏi sẽ có những màn kịch hay nào đang chờ mình đây..
Vẫn chưa đến giờ học, tôi đi loanh quanh ngôi trường, nó thật sự to hơn tôi tưởng. Tôi bị vẻ đẹp của ngôi trường làm cho mê hoặc nên đã lỡ va chạm vào một à không là hai người mới đúng.
Là một chàng trai và một cô gái. Có vẻ như là cặp đôi? Mới có tí tuổi đầu mà không lo học chỉ có yêu mới đương. Nói vậy thôi tôi cũng là người sai nên tôi phải xin lỗi họ. Nhưng tôi chưa mở miệng để nói câu xin lỗi thì không biết từ đâu một cái tát giáng xuống cho tôi.
- Con tiện nhân này! Đụng phải người tao mà không biết xin lỗi à? Hay mắt mày chỉ để làm cảnh rồi? Làm bẩn hết người của tao với thiếu gia rồi đây này!
- Cái này đúng là tôi sai vàcô không có quyền được đánh tôi. Với lại, tôi cũng đang tính xin lỗi mấy người đây, nhưng cách ăn nói của cô như thế có lẽ, tôi nên suy nghĩ lại.
- Mày..
Cô ta định đánh tôi thêm cái nữa thì chàng trai đi cùng cô ấy đã ngăn lại. Cô ta còn lật mặt còn hơn lật bánh, nhõng nhẽo:
- Cô ta đụng trúng thiếu gia rồi, phải bắt cô ta xin lỗi chúng ta chứ.
Cô nàng lại quay qua tôi chửi:
- Con kia cúi xuống chào thiếu gia Dạ mau lên còn đứng đực mặt ra đấy à?
Ồ! Thì ra đây là Dạ thiếu gia, hôn phu của mình. Nhìn có vẻ đẹp trai đấy, để coi anh ta như thế nào.
Đang mải suy nghĩ, cô ả lúc nãy lấy tay đè cổ tôi xuống và bảo tôi quỳ xuống mà xin lỗi. Tôi lấy chân đạp cô ta ra xa. Nhẹ nhàng quỳ chân xuống đất và nâng cằm cô ta lên, cảnh báo:
- Ay da! Cẩn thận đó nha "bạn hiền"!
Dạ Lạc Thần nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi gạt bỏ sự nóng giận qua một bên, hỏi anh ta:
- Này anh! Lớp một năm hai nằm ở đâu đấy?
- Cô hỏi người khác với cái giọng đó hả?
- Không trả lời thì thôi, tôi tự đi tìm vậy! Hứ!
Thế là tôi bắt đầu đi tìm. Sau một hồi đi tìm cuối cùng cũng tìm ra. Tôi tìm ra lớp cũng là lúc bắt đầu tiết học. Cô giáo dẫn tôi vào lớp, tôi cũng tươi cười mà giới thiệu:
- Xin chào, tớ là Hà Ngọc Hy. Rất vui được gặp mọi người. Hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Cả lớp cho tôi một tràng pháo tay. Cô hướng tay chỉ vào chỗ của Dạ Lạc Thần rồi bảo tôi ngồi gần anh ta.
Oái? Đừng có mà đùa chứ? Anh ta cũng học ở đây ư? Đã chung lớp rồi thì thôi đằng này lại còn chung bàn nữa là sao?
Tôi đang có ý định chuyển chỗ ngồi thì thấy thì không còn chỗ trống dành cho tôi nữa rồi. Khi nhìn vào những ánh mắt của đám bọn con gái như hình viên đạn muốn giết chết tôi. Bị nhìn như thế thì biết là Dạ Lạc Thần nổi tiếng cỡ nào! Nhưng mà có lẽ ngồi đây thì có thể nhiều kịch hay hơn để xem. Cả lớp bắt đầu tiết học, nhưng đa phần không nhìn vào bài giảng mà là nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng tôi thì không thèm quan tâm. Tiếp tục sự nghiệp thư giãn của mình đó chính là ngủ. Có một đứa nhìn thấy tôi đang ngủ liền mách lẻo với cô:
- Cô ơi! Bạn Hà Ngọc Hy ngủ trong giờ ạ!
- Hà Ngọc Hy! Lên bảng giải bài này cho cô!
Cái đứa vừa mách lẻo bây giờ ngồi cười. Nhưng tôi đâu có để ý, mà cứ lên bảng mà trả bài.
- Để rồi xem, tí nữa cô ta có thể ngồi cười nữa hay không?
Tôi bước lên bảng để trả lời bài. Cầm cục phấn lên bắt đầu viết cách giải và kết quả. Đứa mách lẻo đang cười rồi bỗng nhiên im bặt lại, do cô giáo bảo kết quả đúng nên tôi về chỗ ngồi. Tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình. Dạ Lạc Thần chống cằm, nhìn tôi với ánh mắt lạnh như băng. Tôi nhìn cậu ta đa nghi một lúc rồi thôi.
Một lát sau.
Reng reng..
Tiếng chuông vang lên. Cả trường được nghỉ giải lao 30 phút. Tất cả bọn con gái đều bu về phía tôi, phần lớn là bu vào chỗ Lạc Thần, một phần là bu vào tôi. Bọn họ hỏi về rất nhiều thứ, nhưng tám mươi phần trăm là hỏi về gia thế hoặc địa vị của tôi. Lúc đó tôi cũng chỉ trả lời một cách khá qua loa:
- À không.. Nhà tớ cũng không giàu lắm đâu, bố mẹ trả có chức vụ gì cả.. chỉ là một công nhân bình thường thôi ý mà.
Tôi nói đến đây, ánh mắt của tất cả bọn họ đều ruồng bỏ rồi dần bỏ đi. Lạc Thần liền kéo tôi sang một bên và hỏi:
- Tôi thấy cô họ Hà mà! Không giàu ư?
- Thế giới rộng lớn như vậy sao không có cùng tên họ trùng nhau được cơ chứ!
- Cô nói cũng đúng! Ban đầu tôi còn cứ tưởng cô là vị hôn thê của tôi, thấy cô có chút thú vị..
Bỗng nhiên, anh ta nâng cằm tôi lên như muốn hôn tôi một cái vậy. Tôi gạt bỏ tay của anh ta ra và nói nhỏ: - Tên dở hơi.
Tôi đến lớp của Tuyết Lệ, hình như là lớp 3 năm 2. Nhưng vừa thoát ra khỏi tay của tên Dạ Lạc Thần kia thì một đám không biết đâu ra.
- Ôi chà.. chà.. không phải bạn học Hà Ngọc Hy đây sao. Xin chào, xin giới thiệu tôi là Vô Y Na.
- Không biết bạn học Vô Y Na đây tìm mình có chuyện gì nhỉ?
- Thôi thì vào thẳng vấn đề chính đi vậy. Tôi muốn cô phải cách xa "anh" Dạ của chúng tôi ra. Cái bọn nghèo hèn như bọn mày thì làm sao mà xứng để ngồi cùng với anh ấy.
- Nghèo thì đã làm sao? Cô tưởng mình giàu thì ngon lắm chắc?
- Mày.. Cái con tiện nhân này..
Vô Y Na giơ tay định đánh tôi thì Dạ Lạc Thần từ đâu xông ra đỡ giùm tôi cái đánh đấy. Tay Vô Y Na hơi run, chuyển mặt:
- Dạ thiếu! Anh không sao chứ? Em không cố ý..
Y Na lấy tay chạm vào vết đánh trên mặt nhưng lại bị Lạc Thần hất ra. Tôi đứng đó, không biết làm gì hơn cả. Tôi cứ tưởng anh ta ghét tôi lắm cơ mà.. Sao lại đỡ giùm tôi thế này? Dù sao tôi cũng nên dắt anh ta vào phòng y tế coi như là tạ lỗi vậy. Mặc dù không phải vết thương to lớn gì nhưng cũng phải sát trùng.
- Dạ.. thiếu! Chuyện lúc nãy.. cho tôi xin lỗi! Tại vì tôi nên anh mới bị đánh!
Anh ta liếc tôi một cái rồi thôi, tôi cũng chẳng mảy may mà để tâm đến. Lấy bông thấm lên vết thương cho anh ta. Vết tát đó của Y Na có vẻ rất mạnh tay. Lẽ ra người bị đánh là tôi mới đúng..
- Lần sau đừng có gọi là Dạ thiếu nữa, khó nghe lắm..
- Nhưng không phải..
- Im đi! Thật phiền phức!
Hừ! Làm bộ làm tịch. Dù sao thì tôi thấy Vô Y Na sẽ không để yên chuyện này đâu. Chắc chắn cô ta vẫn bày mưu để hại cô.
- Tôi biết rồi!
Tan học.
Tôi cùng Tuyết Lệ (Tiểu Lệ) đi về kí túc xá. Tiểu Lệ khoác vai tôi, bảo:
- Tớ không ngờ cậu học ở đây đấy, Hy à. Mà này, kí túc xá ở đây là trai gái chung phòng hết đấy! Coi chừng chung phòng trai là tệ lắm đấy!
- Đừng đùa tớ chứ! Tớ muốn chung phòng với cậu à!
- À.. Cái này không được. Tớ chung phòng với Tiểu Lan mất rồi. Nhưng tớ ở phòng 503 đấy, có gì thì cứ gọi tớ nhé!
Tiểu Lệ hoài nghi một lát rồi cùng tôi về kí túc xá. Tôi về phòng của mình. Không biết là chung với ai. Hy vọng không phải chung với trai và người xấu là được rồi. Tôi bỏ cặp sách lên giường rồi vào tắm
À.. tắm xong mát người thật. Tôi chưa kịp dọn đồ trong vali cũng chưa thay đồ gì hết. Trên người chỉ có mỗi khăn tắm. Đang định đi lấy đồ mặc thì tiếng mở cửa vang lên.
Một người con trai bước vào.. là Dạ Lạc Thần!
Tôi đỏ mặt hét toáng lên:
- A a a a a a a a a a a a a!
- Ồn chết đi được, có im đi không?
- Tại sao cô lại ở đây?
- Đây là phòng tôi. Tại sao tôi không thể ở đây chứ hả?
- Sao?
- Này, này.. đừng nói anh cũng..
Tôi chưa kịp dứt lời thì lại một người nữa xông vào, là Tiểu Lệ. Cậu ấy thở gấp, như có chuyện "đại" quan trọng cần phải nói với tôi:
- Hy ơi! Phòng cậu đang ở là..
Thấy cảnh tôi đang quấn chỉ chiếc khăn còn đứng chung với Lạc Thần. Cô ấy cười..
Nham hiểm, từ từ đóng chiếc cửa, bảo:
- Xin lỗi đã làm phiền! Hai cậu cứ tự nhiên..
Có vẻ cậu ấy không thích Lạc Thần như bao người khác. Ờ mà, thấy bạn thân như thế này mà nó không giúp là như thế nào?
Quá bực, tôi đạp anh ta ra một bên rồi lấy đồ vào phòng tắm mặc. Thay đồ xong, tôi rời khỏi phòng, đóng cửa cái rầm. Tôi đi ra ngoài là để đi xuống căn tin của kí túc xá ăn tối. Ăn hết mấy bát rồi vẫn không hết bực với cả vẫn chưa no. Vô Y Na thấy tôi ăn như "heo". Cô ta mỉa mai tôi:
- Hà Ngọc Hy, tôi không nghĩ cô ăn không khác gì một con heo cả. Chắc chưa bao giờ cô được ăn những món ngon này chứ nhỉ. Ba mẹ cô chắc làm việc cực lực lắm mới có đủ tiền cho cô vào học nhỉ!
- Cô mà nói thêm một câu nữa thì coi chừng con dao trên tay tôi phi thẳng vào mặt cô đấy!
Để tránh mất hình tượng của mình, tôi không ăn nữa và mang bát vào chỗ rửa chén. Các cô giúp việc cười và nói với tôi. Tôi đoán chắc có ít người làm việc này như tôi lắm, cứ ăn xong là để trên bàn, người ta tới tự khắc sẽ dọn. Nhưng nhiêu đấy tôi, ăn vẫn chưa no (cỡ năm bát chứ ít gì) nên ra ngoài mua thêm ít đồ ăn vặt cho buổi tối. Tôi không biết là Lạc Thần cũng đi theo tôi.
Tôi ghé vào cửa hàng bách hóa gần đây. Sau khi mua cả đống đồ (gần như mỗi thứ hai đến ba cái) rồi đi tính tiền. Đang tính tiền tôi bỗng nghe có một giọng nói nhẹ thì thầm vào tai tôi:
- Hừ? Không ngờ cô tham ăn như vậy!
- A a a..
Tôi giật hết cả mình, quay lại đằng sau thì thấy Lạc Thần. Trời ạ, làm tôi đứng tim. Tôi vừa càu nhàu vừa đưa tiền trả cô bán hàng:
- Dạ thiếu à! Anh đừng hù người ta thế chứ! Có ngày chết người thật đấy.
- Đừng có gọi tôi là Dạ thiếu, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba đâu.
Tôi nhăn mặt một hồi rồi càng lúc càng bước nhanh hơn anh ta. Lạc Thần cũng cố mà đuổi theo tôi cho tới tận phòng. Tôi mới bực mình la lên:
- Anh định theo tôi đi đến bao giờ đây?
- Tôi về phòng.
Anh ta ném tôi ra phía sau rồi bước vào phòng. Tôi xấu hổ bước vào trong im lặng. Lạc Thần bảo anh ta ngủ ở phòng bên trái rồi tôi gom đồ và "phắn" vào phòng bên phải mà ngủ. Ăn nói cọc cằn thế mà cả khối đứa con gái theo đuổi, chả hiểu nổi "gu" bây giờ của bọn con gái hài!
Tôi vô phòng vừa ăn vặt vừa lướt Facebook. Giờ Facebook không có cái gì hay hết nhỉ. Bỗng điện thoại vang lên, hử, là cha gọi. Tôi lưỡng lự vài giây rồi cũng bắt máy:
- Hy đấy à? Cha có chuyện muốn nói với con.
- Cha cứ nói đi, con đang nghe đây.
- Cái giọng bướng bỉnh này là vẫn chưa hết giận cha chứ gì? Thôi, vô vấn đề chính vậy. Nhà họ Dạ không kiên nhẫn chờ con ra quyết định là cưới hay là không cưới đâu đấy..
- Cha cứ kêu hủy hôn đi. Con có kêu cha nói họ chờ đâu.
- Đừng có chen ngang! Hủy hôn sẽ khiến hai gia đình không hòa thuận. Chỉ hủy hôn với lí do chính đáng. Lí do của con họ cho là không chính đáng, bắt chúng ta bàn bạc nhanh.
- Thế cha muốn thế nào ạ?
- Cha cho con nhiều nhất ba tháng tìm ra người con yêu. Nếu ba tháng sau vẫn chưa tìm ra, dù có trói có giam cha cũng phải làm.
- Cha..
Tút.. Tút.. Chưa nói xong mà cha đã cúp máy rồi, thiệt tình.. Mà nói là kiếm nhưng tìm cũng đâu phải là dễ gì đâu. Làm sao ba tháng có thể tìm được?
Đêm hôm đó.
Tôi đã ngủ say từ vài tiếng trước. Đang ngủ ngon thì chợt thấy hơi khát nên tôi tỉnh dậy. Uống xong đã quá à! Do thói quen ở nhà của mình nên tôi thường rẽ sang trái để vào phòng để ngủ. Thế là tôi ngủ một cách ngon lành cho đến tận sáng.
Tôi ngủ say không thèm dậy, đã thế còn ngủ một cách ngon lành. Lạc Thần bỗng tỉnh dậy, thấy tôi kế bên, mặt đực ra. Không hiểu là chuyện gì nhưng lai nhìn tôi một lát. Mãi sau đó mới gọi tôi dậy:
- Này, dậy mau! Hà Ngọc Hy!
- Hở? Đang ngủ ngon mà..
Đang ngủ ngon mà bị gọi, có tức chết tôi không cơ chứ. Tôi dụi mắt một cái quay sang thì thấy Lạc Thần đang nằm bên cạnh, ngay trên giường "của tôi". Tôi mở to con mắt, tỉnh hẳn rồi, không phải mơ. Tôi nhìn qua nhìn lại, đỏ mặt, hét toáng lên:
- A a a a a a..
Bây giờ mới khoảng 6 giờ sáng, tôi đang gặp một tình huống rất trớ trêu. Tôi tỉnh dậy rồi nhìn thấy Dạ Lạc Thần còn đang ở kế bên mình, cả hai người đang nằm trên một chiếc giường. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
- Câu nói đó phải để tôi nói mới đúng! Cô sao lại nằm trên giường của tôi!
Khi nghe thấy câu nói này chắc chắn theo phản ứng của các cô gái là sẽ khóc, còn tôi thì làm ầm lên. Thế là hai chúng tôi cãi nhau, chủ yếu người chửi vẫn là tôi còn anh ta chỉ có nhíu mày, cùng lắm cũng cãi lí vài câu. Suy đi nghĩ lại người sai vẫn là tôi bởi vì đây không phải là phòng của tôi mà là của anh ta. Nhưng tính tôi hơi bướng nên nhất quyết không chịu nhận sai. Lạc Thần không nói gì từ nãy cứ ngồi im im, còn tôi thì cứ chửi không tiếc lời. Anh ta không chịu nổi sự ầm ĩ của tôi liền quát lên:
- Im ngay!
- Rồi. Tôi không im thì anh làm gì tôi. Anh định đánh tôi đúng không? Nè, đánh đi, tôi thách anh đó!
- Cô lắm mồm rồi quá đấy!
- Anh tính làm gì đấy hả? Ưm..
Lạc Thần giữ chặt tay tôi hôn nhẹ lên môi tôi. Anh ta muốn giữ miệng tôi bằng cách đó trời? Cuối cùng anh ta cũng chịu bỏ môi của anh ta ra khỏi môi của tôi.
- Đồ lưu manh. Tôi sẽ giết chết nhà anh!
- Cô không im được tôi làm thêm phát nữa.
Tôi giật mình, rụt tay về rồi đi vào phòng mình thay đồ. Vừa rồi mình làm gì thế này. Chết tiệt! Anh ta dám cướp đi nụ hôn đầu của mình! Tôi chưa thay đồ xong còn đang mải nghĩ vài chuyện trong bộ dạng khoe thân thế này thì.. Bỗng dưng Dạ Lạc Thần mở cửa, kêu lên:
- Sao lâu thế. Cô định.. để.. À.. Điện nước đầy đủ nhỉ?
- Tên đại biến thái kiaaaaa..
Chẳng nhẽ kiếp trước tui đã đắc tội gì với ông trời nên bây giờ ổng muốn trả thù hả ta? Mới sáng sớm đã như vầy rồi không biết cả ngày hôm nay tui sẽ sống như thế nào đây hài!
Tôi bước vô trường, ai ai cũng nhìn tôi chằm chằm rồi thì thầm to nhỏ chuyện gì đó với nhau. Bắt đầu thấy lạ à nha! Đang thắc mắc họ thì thầm cái gì thì Tiểu Lệ chạy tới. Cô ấy thở dốc như vừa chạy rất gấp đến đây, thở hổn hển.
- Không hay rồi Hy ơi!.. Bảng tin trường.. Đang treo đầy.. những tin xấu và hình ảnh.. của cậu kìa..
Tôi giật mình, chạy tới bảng tin trường. Chỗ đó chật kín người, khổ lắm tôi mới chui vào được. Trên bảng tin trường dán đầy hình của tôi bị gạch chéo bởi sơn đỏ, những bức hình của tôi với Lạc Thần lúc ở cạnh nhau, và một tờ giấy ghi rằng: "Hà Ngọc Hy, cô ta là con nhà nghèo, không được giáo dục đàng hoàng, cha mẹ bị tật. Vì ham tiền nên mới quấn lấy Dạ Thiếu, giả vờ ngây thơ trong sáng để quyến rũ thiếu gia." Tôi giật tờ giấy xuống, vò nát nó rồi vứt đi. Đám xung quanh tôi ném đá vào tôi, kêu tôi phải tránh xa Lạc Thần và cút khỏi cái trường này.
- Biến đi! Tiện nhân! Đừng có mà làm ô uế nơi này..
- Tránh xa Dạ Thiếu ra, cút đi!..
- Rẻ rách như mày mà đòi xứng với anh ấy!
* * *
Vô số.. vô số những lời nói ác nghiệt đều chỉ thẳng vào tôi. Vô số những cục đá bay thẳng vào đầu tôi. Nhục mạ tôi thì tôi nhịn sẽ không ra tay với họ, nhưng lăng mạ vào ch mẹ tôi thì thử coi, nhất là mẹ tôi. Tôi sẽ xé toạc cái miệng của mấy người ra cho mà coi. Bị tật không phải là cha mẹ tôi, mà sẽ là mấy người.
Tôi không phản kháng mà dần dần quỵ xuống, tay vẫn che để đá không bay vào người. Họ vẫn ném đá để "xả giận". Từ trong đám đông ấy, một cô gái chạy ra chặn lại đến chỗ tôi. Đó là Tiểu Lệ?
- Mọi người thôi đi! Tại sao phải làm như thế với Hy cơ chứ? Cậu ấy đã làm gì các cậu chưa mà cứ lấy đá chọi vậy?
- Nè! Phương Tuyết Lệ, cô không cần phải bênh con tiện nhân đó làm gì đâu. Cô mà cứ bênh nó là bị vạ lây theo đừng có trách chúng tôi đấy nhé!
- Được! Có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này.
Tôi từ từ đứng dậy, kéo Tiểu Lệ về phía sau. Ngước đôi mắt đầy căm hận lên nói:
- Tất cả các người.. đã viết xấu về cha mẹ tôi thì đã đành, tôi bỏ qua cho. Nhưng thử động tới một cọng tóc của Tiểu Lệ thử coi. Tôi cho các người biết thế nào là đúng thế nào là sai.
Gần cạnh đó, Vô Y Na đã tiến tới nói với một cô gái nhưng tôi lại không nhìn rõ đó là ai. Rồi sau đó cô ta tiến lại gần tôi, lấy cục đá, cục đá đó to hơn hẳn những cục mấy người đó ném. Mặt đầy nham hiểm như muốn giết tôi vậy. Nhưng tôi không muốn Tiểu Lệ bị lây vạ nên tôi đã tự lấy bản thân mình ra làm màn chắn bảo vệ cho cho cậu ấy. Một mình tôi chịu đã đủ lắm rồi, sau này tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho mấy người.
Tiểu Lệ đánh vào lưng tôi, kêu tôi tránh ra chỗ khác. Nhưng cục đá đã đến gần rồi, tôi sẽ không buông tay đâu. Tôi nhắm mắt chịu đựng.
Một giây.. hai giây.. rồi cho đến mười giây cũng đã trôi qua. Tại sao tôi lại không thấy đau? Tôi chậm rãi từ từ mở mắt ra.. Là, là Lạc Thần? Anh ta giúp đỡ tôi sao? Nhưng tại sao? Tôi bàng hoàng, còn đám đông sợ hãi chạy rút lui.
- Này, anh.. anh không sao chứ? - Tôi lo lắng, lắp bắp tay run run chỉ vào chỗ anh đang bị thương.
- Tôi không sao.
- Nhưng, nó to lắm đấy!
- Thay vì lo cho tôi, cô nên lo vết thương trên người của cô trước đi.
Tôi chợt nhận ra và nhìn về phía tay và chân của mình. Không bầm thì cũng bị chảy máu. Tiểu Lệ đỡ tôi về phía phòng y tế. Trước khi đi tôi cúi đầu để cảm ơn Lạc Thần.
Tôi đã đi khuất bóng, anh ta mỉm cười nói:
- Thú vị lắm, cô nhóc này, làm tôi phải lo đến mức thế này đây.
Anh ta cười nhẹ nhưng đầy bí hiểm khiến cho tôi đang đi lạnh sống cả lưng.
Tiểu Lệ dẫn tôi tới phòng y tế, trong đây lại không có y tá nào cả, một bóng người cũng chẳng thấy đâu. Giáo viên cái kiểu gì như vậy thế còn học sinh như chúng tôi tính làm sao? Mùi thuốc trong phòng này nồng kinh khủng, tôi bất giác phải lấy tay để che mũi lại.
Tôi nhăn mày nhăn mặt ngồi xuống, Tiểu Lệ lấy hộp cứu thương từ trên kệ xuống sơ cứu các vết thương cho tôi. Tôi thắc mắc tự hỏi sao tiểu thư đài cát như các cậu ấy lại biết làm mấy cái này. Tôi định hỏi cậu ấy thì cảm thấy rát khắp người, cậu ấy thấm bông nhanh. Không giữ mồm được lâu, tôi lại la làng lên. Hôm nay mình la mấy lần rồi? Trời ạ!
Tiểu Lệ trừng mắt rồi búng trán tôi một cái thật đau.
- Cậu đó, cứ thế mà học ở nơi này thì không chết cũng phế tay phế chân thôi. Lúc cha cậu hỏi thì lại tưởng tớ bắt nạt cậu à.
- Ay da, cậu dám. Nhưng cậu chấm nhè nhẹ cái được không? Đau quá à..
Tôi càng nói nhẹ thì cậu ấy càng làm mạnh hơn. Đau đến chảy cả nước mắt ra. Ngậm miệng không nổi, tôi lại tiếp tục kêu oai oái.
- Aaaaa.. Nhẹ, nhẹ thôiiiiiii..
- Giờ mới biết đau là gì hả? Sao lúc nãy không kêu la lên vậy luôn đi?
- Nhưng.. Cậu làm đau hơn vừa nãy mà..
- Còn cãi? Không biết cái kia thế có biết cái này không? Thế mà suốt ngày khoe khoang với tớ là cậu được đai đen karate. Dăm ba cái cục đá cậu né được thôi mà.
- Tại tốn sức lắm. Mà nhanh lên sắp tới giờ lên lớp rồi.
- Nhanh nhanh cái gì? Lo mà trị thương đi, thương tích đầy người thế này mà học cái gì đúng là không nói lại cậu được mà.
- Cậu cũng đâu cần phải nói nặng lời với tớ vậy đâu chứ.. Híc.
Tôi vừa bị hành cho "lên bờ xuống ruộng" thông qua cái việc bôi thuốc này. Nhưng may mà tôi vẫn lên lớp kịp, không là lại nghe thêm mấy câu chửi nữa là khỏi phải học. Cũng nhờ cách băng bó của Tiểu Lệ mà tôi như xác ướp này đây còn bảo cái gì mà "cho nó nhanh khỏi" cơ chứ.
Lớp học bắt đầu rồi mà như chưa bắt đầu vậy, ồn không khác gì cái chợ. Tôi nhìn không rõ bảng định nhờ Lạc Thần coi hộ thì lại bị cô giáo bắt đứng lên. Ơ ơ.. Tôi ngơ ngác nhìn cô.
- Ai cho phép chị nói chuyện trong giờ học của tôi hả?
- Ơ nhưng mà..
- Không nhưng nhị cái gì hết, ra ngoài hành lang đứng phạt cho tôi, mau lên!
Để tránh bị phạt hay chửi thêm, tôi lên tiếng để giành lại công bằng cho mình. Không nói, để phạt oan thấy bứt rứt trong lòng lắm.
- Cô ơi, cô già đầu, có mấy sợi tóc bạc trên đầu rồi mà thích nhảy vô họng người khác thế nhỉ?
- Cái gì? Em có giỏi thì nhắc lại trước cả lớp cho tôi nghe thử xem!
- Thì em nói là ngành giáo viên của cô đâu phải như thế đâu mà không hiểu phép tắc.
Cả lớp im lặng đột ngột trước lời nói khiêu khích của tôi. Bà cô giáo trợn mắt, cầm cây gậy xuống chỗ tôi, người đầy tức giận. Lạc Thần ngồi kế bên chống cằm như đang xem một vở kịch hay sắp xảy ra. Cả lớp bắt đầu xôn xao, nhưng chủ yếu là hăm dọa tôi. Bà cô cầm gậy gõ mạnh xuống bàn của tôi như thể cưa đôi cái bàn ra. Cô bắt đầu lớn tiếng dọa nạt:
- Con nhà quê kia, cha mẹ mày không dạy mày lễ phép với thầy cô hả?
- Cô nghĩ gia đình em cũng "vô giáo dục" như nhà cô ạ? Tự dưng lại vô cớ phạt học sinh.
- Mày.. Cha mẹ mày cũng vô giáo dục chứ gì? Đúng là không nên cho loại nghèo hèn này tới đây học mà.
Bà cô tức giận cầm cây thước dài định đánh tôi. Tôi lấy tay ngăn cây thước lại. Bà ta xúc phạm tôi cũng được nhưng lần này bà ta còn lôi cha mẹ tôi vào chuyện này. Dù là giáo viên tôi cũng phải bắt ngậm mồm bằng mọi cách.
- Cô không thấy là mình không hợp với nghề nhà giáo ạ?
Tôi liếc đôi mắt lên nhìn cô. Tay thì bẻ gãy cây thước. Lạc Thần tròn xoe mắt chứng kiến "màn kịch" hấp dẫn đang diễn ra trước mắt.
- Hừ! Đồ nhà quê như mày thì biết cái gì?
- Sao lại không biết ạ? Cô đừng quên ở đây có camera. Nếu như tôi báo cáo lên phòng hiệu trưởng rằng, cô quản lí lớp không tốt, vô cớ bắt phạt học sinh chỉ vì họ nghèo, còn xúc phạm đến cha mẹ họ. Chỉ ba việc đó thôi cũng đã đủ làm cô rời khỏi đây rồi đấy ạ.
- Mày nghĩ hiệu trưởng sẽ nghe theo lời nhà quê mày à?
- Không được ạ?
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi. Cả lớp cười rầm rầm vì sự cãi vã vô ích của tôi.
Bà cô vừa mỉa mai vừa quay đi lên bục giảng:
- Đương nhiên là vô ích rồi! Mày không ra ngoài đứng mau là tao tăng hình phạt gấp trăm đấy. Thế là quá nhẹ rồi.
- Thế cô nghĩ ngành giáo dục hay nhà nước để làm chưng đấy à. Tôi báo lên nhà nước là cô không chỉ không thể dạy học mà còn không thể kiếm việc với nhân cách ấy đấy.
- Sao lại không biết ạ? Cô đừng quên ở đây có camera. Nếu như tôi báo cáo lên phòng hiệu trưởng rằng: Cô quản lí lớp không tốt, vô cớ bắt phạt học sinh chỉ vì họ nghèo, còn xúc phạm đến cha mẹ họ. Chỉ ba việc đó thôi cũng đã đủ làm cô rời khỏi đây rồi.
Bà cô giáo lặng thinh một lúc rồi lên bảng giảng tiếp. Không tính toán chuyện lúc nãy nữa. Tôi ngồi xuống rồi quay ra chỗ Lạc Thần hỏi chỗ vừa nãy. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi không rời mắt. Tôi nhéo mày, véo anh ta một cái "nhẹ" vào tay. Lạc Thần kìm giọng lại, đá vào chân tôi cho bỏ ghét. Thế là hai đứa cãi nhau trong im lặng.
Tới giờ ra chơi, Lạc Thần kéo tôi ra ngoài ngay khi tiếng chuông vừa cất lên. Anh ta đè tôi vào góc tường, mặt nghiêm hỏi:
- Cô đang cố tình làm bổn thiếu gia đây chú ý đấy hả?
- Cố tình làm anh chú ý? Anh bị ảo hả? Tôi thà làm chó chú ý mình còn hơn. P lè..
Tôi lè lưỡi lêu lêu anh ta. Lạc Thần thực sự lần này tức giận. Anh ta nâng cằm rồi ghé sát vào mặt tôi.
- Muốn làm bổn thiếu gia tôi chú ý thì không cần giả vờ ngây thơ đâu, nói thẳng ra đi.
Tôi nheo mày, lấy tay đấm vào bụng anh ta cho bỏ cái thói thích tự cao tự đại. Lạc Thần ôm bụng lùi ra sau. Tôi quay đầu bước đi, không quên để lại một câu:
- À! Tôi thấy anh hơi tự luyến rồi đấy. Có khi cả chó cũng thấy anh tởm nữa đấy thưa.. bổn đại thiếu gia à..
- Cô..
Đi được một đoạn tôi mới tặc lưỡi kêu suýt xoa. Lúc nãy đấm anh ta mà vết thương nó rát hết cả lên. Kiểu này thì chả đấm chả đánh được nữa roài. Đúng lúc đang đau tay thì Tiểu Lệ chạy tới cùng hai bịch bánh sandwich. Thấy đồ ăn, mắt tôi sáng rực lên như đèn ô tô. Tôi liền chạy tới chỗ Tiểu Lệ và nịnh nọt vài câu:
- Tiểu thư Phương Tuyết Lệ iuuu dấu ơi! Hôm nay boạn đẹp quá đi à!
- Thôi đi má! Nói giọng bình thường lại thì cũng có chết ai đâu.
- Đâu có đâu, mình nói thật lòng mà.
- Chỉ được cái nói xạo là giỏi thôi. Thèm ăn chứ gì, nè đồ ăn đây. Ăn xong thì phắn đi chỗ khác giùm cho tôi được yên ổn.
- Yeah! Tiểu Lệ quả đúng là người tốt bụng nhất!
Tôi nhảy lên rồi ôm Tiểu Lệ một cái đến ngạt thở. Cậu ấy đẩy tôi ra rồi lườm 1 cái lác mắt. Tôi nhanh chóng giựt lại bịch bánh trước khi cậu ấy đổi ý Hai chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện đủ thể thứ. Đang yên đang lành thì tự dưng Vô Y Na tới quấy. Cô ta cùng đồng bọn tới phá đám "khung cảnh" yên bình của tôi. Tiểu Lệ nhanh chóng đứng dậy đi về phía trước. Cậu ấy đứng ra bảo vệ cho tôi:
- Các cậu lại muốn làm gì Hy nữa đây. Làm cậu ấy thương tích đầy người thế kia vẫn chưa đủ hả?
Rồi lấy từ trong túi áo mình ra một lá thư ghi hai chữ "Quyết đấu" và bảo ngày mai sẽ bắt đầu. Điều kiện của người thua là tránh xa Lạc Thần. Y Na chưa nói xong, Tiểu Lệ chen vô nói:
- Không có lí do gì mà Hy nhà tôi phải tham gia cái trận đấu ngớ ngẩn này cả. Với lại nếu cô thua thì chắc gì cô đã thực hiện đúng lời hứa của mình cơ chứ?
- Hừ! Cô nghĩ cô ta thắng tôi cơ đấy à? Mơ nó vừa vừa thôi, đừng có mà mơ xa quá. Với cả tôi còn phải làm cho con nhà quê đó im bặt cái thói kiêu ngạo đó mới thôi. Dạ thiếu chỉ thuộc về tao thôi mày có hiểu không?
Tôi im lặng nhưng không có nghĩa là tôi sợ, mà là vì tôi không còn gì để nói với một cô nàng đầu óc không được bình thường này nữa rồi. Tôi khoanh tay đứng dựa vào tường rồi hít một hơi thật sâu và nói:
- Được thôi! Tôi đồng ý với cô nhưng tôi mong cả hai bên đều thực hiện đúng với lời hứa.
- Vậy cô nghĩ cô thắng được tôi ư?
- Tất nhiên. - Tôi cười tươi nói.
Y Na cười to như vừa xem hài rồi ngoảnh đầu đi Tiểu Lệ "Xì" một tiếng dài. Tôi nhìn Tiểu Lệ một lúc rồi bật cười, khoác tay lên người cậu ấy, bảo:
- Tiểu Lệ iu dấu đang lo lắng cho mình đấy ư?
- Không phải cậu đang bị thương sao? Lỡ thách đấu vết thương nó thêm nữa thì sao đây hả?
- Ầy.. có mà lo cậu trước đi vì cậu phải tiếp tục băng bó cho cô bé đáng thương này thì có á!
- Đáng thương cái đầu nhà cậu
Tiểu Lệ búng trán rõ đau làm tôi ôm trán la lên. Sáng nay bị búng giờ vẫn đau đây này. Cách tôi vài bước chân là chỗ Lạc Thần đang đứng. Anh ta vừa nhìn tôi cầm điện thoại như đang chờ ai đó. Bỗng điện thoại sáng lên rồi "ting" một cái. Là mẹ anh ta nhắn tin. Cuộc nhắn tin như sau:
Mẹ: - Thần à, đã thấy con dâu tương lai của mẹ chưa? Con bé đáng thương lắm phải không?
Thần: - Hình như cô ta chưa tới.
Mẹ: - Vậy sao? Chắc tuần sau con bé sẽ tới thôi.
Thần: -.
Lạc Thần không trả lời tin nhắn, anh ta nhìn tôi rồi cười, nụ cười chưa ai được nhìn thấy bao giờ. Anh ta thầm nghĩ: Chắc làm sao mà đáng thương bằng cô nhóc ngốc này được chứ.
Bỗng dưng tôi lạnh sống lưng rồi "Ách xì" một cái. Tôi nhìn trước nhìn sau xem ai đang nói xấu mình thì thấy Lạc Thần ở phía sau. Tôi liếc anh ta rồi lè lưỡi lêu lêu. Anh ta giả vờ giơ nắm đấm lên dọa tôi nhưng tôi càng khiêu khích anh ta hơn. Cũng may là Tiểu Lệ tính dẫn tôi đi ăn chứ không là anh ta đã nhừ xương với tôi. Đến lúc tôi không để ý, Lạc Thần phụt cười một cái khiến mấy bạn nữ bu đông vào xem lí do gì khiến thiếu gia vừa lạnh lùng vừa ác ma này cười. Anh ta nghĩ thầm: Hà Ngọc Hy à.. Tôi nhất định sẽ chinh phục được cô nhóc này.
Mặt trời vừa nhô lên được một tí chiếu rọi ánh nắng xuống đất. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, có một cô gái đang nằm ngủ không biết trời đất gì. Đồng hồ chỉ 7 giờ, reng lên được 10 phút rồi. Lạc Dật đang ngủ ngon thì lại bị tiếng chuông đồng hồ phá đám. Anh ta tức giận, đi ngay sang phòng tôi. Anh ta đạp cửa phòng tôi, quát lên:
- Cô có tắt ngay cái đồng hồ đi không hả?
Đập ngay vào mắt của Lạc Thần là cảnh tượng tôi đập nát cài đồng hồ thứ "n" của tôi. Ốc vít nằm rải rác trên sàn nhà. Đập xong tôi đắp chăn ngủ tiếp. Lạc Dật đơ người vài giây rồi nhanh chân đi đến chỗ tôi. Lay lay người tôi, bắt tôi dậy đền bù giấc ngủ ngon của hắn. Tôi mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Lấy tay xoa mắt tỉnh ngủ rồi nhìn chằm chằm vào Lạc Thần đang hơi đỏ mặt kế bên. Đồ ngủ của tôi khá xộc xệch, cái quần ngắn cũn cỡn và đặc biệt là không có đồ lót. Đến khi tỉnh hẳn tôi mới đá vào mặt anh ta vài phát:
- Tính lưu manh của anh vẫn chưa bỏ được hay sao? Vào phòng con gái nhà lành trong lúc ngủ tính làm gì người ta hả?
- Rõ ràng là cô khiêu gợi bổn thiếu gia trước đấy!
- Tôi đánh anh cho nhừ xương bây giờ đấy, ở đó mà cứ nói xàm.
- Còn không phải? Cô để chuông to như vậy là bắt bổn thiếu gia đây đi sang, còn mặc quần áo như vậy không phải khiêu gợi thì là gì?
- Thì tại trời nóng quá nên tôi mới phải mặc thế này để cho nó mát. Bộ không được hả?
- Bây giờ anh không ra ngoài cho tôi thay đồ là tôi bắt anh lết luôn đấy chứ không phải đi luôn đấy.
Tôi kiếm cái gì đó ném được trong phòng rồi dốc hết sức ném vào anh ta cho bỏ ghét. Thứ gì đâu mà lưu manh chưa từng thấy. Ai ngờ đâu trong lúc đó tôi lỡ tay ném thư thách đấu mà không hề hay biết, Lạc Thần nhặt được nó và đọc. Tôi nhanh chóng thay đồ nào vừa mát vừa dễ hoạt động. Để xem.. cái áo thun, cái quần jean lửng thêm cái áo khoác nữa chắc được rồi. Mới sáng ra đã gặp phải "lưu manh", hy vọng không phải điều xấu.
Tôi nhanh chóng đi tới trường, nơi diễn ra vụ thách đấu với Vô Y Na. Cô ta cùng đồng bọn đến đông đủ. Ngay cả Tiểu Lệ cũng ở đấy từ trước. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi tới chỗ họ. Lo sợ gì chứ bổn cô nương đây không sợ mấy đứa tép riu đâu nhé! Tôi vừa tới, Y Na cười như ác ma thông báo luật thi đấu.
Luật của của cuộc thi đấu như sau:
Chúng tôi lần lượt bốc thăm nội dung để thi đấu. Xếp lần lượt là: Võ công, đánh đàn và cuối cùng là ca hát. Chỉ có cái võ là tôi giỏi thôi, chẳng lẽ lại chịu thua? Thua cũng chẳng mất mát gì chỉ có điều là.. hơi nhục thôi. Không được! Nhất định là phải thắng. Vô Y Na cười mỉa mai:
- Đáng tiếc thật, cả ba đều là sở trường của tôi, bây giờ cô chịu thua đi là được rồi đấy, bạn học Hà!
- Hứ! Nhận thua cô tôi thà là làm con chó còn hơn. Cô tự tin quá rồi đấy!
- Bây giờ cô nên tập sủa đi là vừa rồi đấy. Haha
- Còn cô nên chuẩn bị sẵn phòng bệnh nha, bạn học Vô.
- Mày..
Tôi cười trước vẻ mặt của cô ta. Bỗng Lạc Thần đi đến khiến Vô Y Na chạy tới rồi còn lật mặt còn nhanh hơn lật bánh.
- Dạ thiếu à! Cô ta ăn hiếp em kìa!
Nhưng vẻ mặt của Lạc Thần không quan tâm Y Na cho lắm. Còn hất tay cô ta rồi đi đến chỗ tôi mà khiêu khích khiến tôi càng phải thắng để cho anh ta phải ngậm mồm lại. Tiểu Lệ đứng nhìn cứ như người vô hình. Cậu ấy tức giận kéo tôi qua một bên nói chuyện cho đỡ bị ai làm phiền.
- Hy Hy à! Vết thương sao rồi! Hát thì không sao nhưng còn đánh nhau với đánh đàn coi chừng vết thương to thêm ra đấy!
- Ầy! Cậu lo gì chứ! Mình tập cho tình huống này từ lâu rồi cơ!
- Tớ phải nghỉ học thư pháp để đến đây lo cho cậu đấy. Đánh nhanh thắng nhanh chứ đừng có chơi đùa khiến tớ lo lắng đấy biết chưa?
- Rồi.. rồi nghe cậu giáo huấn tớ biết mình sắp thua rồi đây.
- Hứ! Cậu mà thắng nhanh cho hai vé đi chơi công viên nhiệt đới. Đấu xong đi hoặc mai đi cũng được.. nhưng có điều..
- Sao sao? Đi chơi thì tớ cũng được mà. Cho tớ tấm vé đó đi..
- Vé này là vé đôi phải có hai người mới được vào. Nhưng mai tớ bận rồi. Tôi quyết định hồi lâu rồi vẫn muốn lấy tấm vé. Không được đi chơi thì không không phải là Hà Ngọc Hy ta đây. Chúng tôi ra sau và bị la vì cái tội lề mề. Có thi đấu thôi mà làm gì mà căng vậy? Có phải tính mạng con người đâu chứ, rõ bực cái "bà cô" Vô Y Na này mà. N mất rồi!
Chúng tôi đi ra sau sân trường, nơi được cho là rộng nhất sân trường. Ở đây chủ yếu là nơi xảy ra các hoạt động dưới sân của học sinh. Và giờ là cuộc đấu đá của tôi. Tiểu Lệ hô dõng dạc bắt đầu cuộc thi đấu võ công này:
- Tất cả chú ý.. Cuộc thi.. bắt đầu!
Cả bầu không khí trở nên căng thẳng. Đó là theo mọi người xung quanh, còn tôi thấy bình thường mà. Có căng thẳng gì đâu, còn ngược lại là đằng khác đấy chứ, tôi cảm thấy rất hưng phấn. Cô tiểu thư nhà Vô gia này sẽ mạnh tới mức nào? Có nên chơi đùa trước rồi đấu không ta? Bao nhiêu câu hỏi cứ ngập trong đầu tôi. Có lẽ là quá phấn khích rồi! Tiểu Lệ đã nói "đánh nhanh thắng nhanh" mới được vé đi chơi.. vậy dứt điểm với một đòn thôi nhỉ?
Vô Y Na tới chỗ tôi bằng tốc độ nhanh khủng khiếp. Cô ta giả vờ đấm tôi nhưng thực ra là đá vào mặt tôi. Khuôn mặt xinh đẹp này đâu cho mấy người động vào được! Tôi nhanh chóng nhảy lên và đạp vào đầu cô ta một cái thật mạnh, khiến cô ta nằm bẹp dưới đất. Chấn động đó khiến mặt đất "tạo thành" cái lỗ khủng bố. Y Na nhanh chóng đứng dậy trong khổ sở. Mặt bùn đất tèm lem, tay chân trầy xước một tí. Cô ta để lại lời biện hộ cho vụ xấu hổ lúc nãy:
- Hà Ngọc Hy, tôi hơi chủ quan nên quá xem thường cô. Lần này tôi không nương tay với cô đâu mà dốc sức đánh đi. Coi chừng chết lúc nào không hay! Hahahaha..
- Cô muốn tôi dốc hết sức? Tôi chưa có ý định thành kẻ sát nhân đâu!
Mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, trong khi đó Tiểu Lệ ngồi ăn bánh "rộp rộp" kế bên Lạc Thần. Việc đó khiến cho anh ta mất hứng xem trận đấu. Anh ta thắc mắc:
- Này, Phương tiểu thư, tại sao cô không lo cho bạn mình mà ngồi đây ăn bánh thản nhiên quá vậy?
- Lo gì chứ cái con nhóc đai đen karate "vũ trụ" chứ! Có lo người ta thì đúng hơn.
- Đai đen karate "vũ trụ"? Không phải danh hiệu đó chỉ thuộc về bậc thầy karate Hà tiểu thư hay sao?
Giật mình:
- Anh.. anh nên lo xem trận đấu đi, đừng làm tôi mất hứng xem!
Cả hai tiếp tục xem trận đấu, nãy giờ họ nói là đủ rảnh để tôi đánh cho Vô Y Na nhập viện rồi! Nhưng tôi đang lo ba vụ việc. Thứ nhất là về người đi chơi còn lại, thứ hai là tôi muốn chơi vui một tí, cuối cùng là nếu đánh nhanh quá cẩn thận thân phận sẽ dễ bị bại lộ. Điều đó khiến tôi chưa tập trung vào trận đấu. Tôi thấy dần dần đấu với Y Na có vẻ nhàm chán quá rồi. Tưởng cô ta mạnh thế nào, ai dè chưa bằng bọn võ sĩ ở nhà. Sở trường gì chứ? Nói đại cho tôi sợ thôi ý mà.
- Con nhà quê này.. Mày.. Mày.. làm sao có thể?
- Khinh địch là thất bại lớn nhất của cô. Còn đấu với tôi là thất bại thứ hai mà cô mắc phải. Sao? Đầu hàng hay là đấu tiếp?
- Sao.. sao.. tao đầu hàng với một con nhóc như mày..
Cô ta thở hồng hộc.
- Thôi cho tôi lạy! Thở hổn hển thế kia mà vẫn cứng đầu cứng cổ (khá là giống mình) không nhận thua là thế nào. Còn trận đấu sau đấy cô nương! Liệu cô có đủ sức để thắng lại tôi không? Hai..
Trận đấu đầu tiên tôi chiếm ưu thế vô cùng cao. Y Na nhất định không chịu thua, dù cho thương tích đầy người. Đặc biệt nãy giờ tôi chỉ dùng chân đá cô ta thôi đấy! Chân cũng mỏi nhừ hết cả rồi đây. Y Na lại tiếp tục đứng lên, lao vào đánh tôi. Khá khen cho sự cố gắng và kiên trì của cô, nhưng nó lại thể hiện không đúng lúc rồi. Vì Y Na luôn chối cãi sự thất bại của mình, cô ta la lớn:
- Con ranh kia.. Mày.. mày đấu đàng hoàng cho tao coi.
- Được! Tôi cũng khá mệt rồi! Chấm dứt luôn đi.
Tôi nhoẻn miệng cười khiến cho mọi người lo sợ. Tôi vào trạng thái đấu nghiêm túc. Đầu hiện giờ trống rỗng không còn nghe thấy cái gì bên ngoài, chỉ nhìn mục tiêu của mình chết đi rồi mới quay về trạng thái ban đầu. Tôi bị thế này sau một vụ tai nạn xưa.. Có chết cũng đừng có oán tôi nhé, Vô Y Na! Tiểu Lệ nhanh chóng phát hiện có gì đó bất thường nhưng vẫn chưa để tâm nhiều là mấy. Cậu ấy cùng Lạc Thần thực sự có ý gì không ổn từ lúc Y Na ngất đi nhưng tôi vẫn tiếp tục đánh cô ta. Lạc Thần nhanh chóng ngăn tôi dù tôi có vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh ta đi chăng nữa. Bỗng đầu tôi thấy đau. Những thứ lộn xộn hiện lên trong đầu.
Cậu bé bị hành hạ vì bản thân quá vô dụng.
Cô bé đó tới cứu cậu vì đã thích thầm cậu từ lâu.
Hai người cùng nhau cười vui vẻ
* * *
Có gì đó bất bình thường. Những hình ảnh đó là gì? Tôi chợt tỉnh dậy sau cơn bất tỉnh. Tôi đang nằm trên ghế đá của sân trường. Mặt Trời vẫn chiếu sáng rực thế kia chắc chưa tối. Tôi thấy đầu mình như được kê vào gối vậy, thoải mái lắm! Lại có điểm bất thường! Tôi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đùi mà tôi gối lên. Bỗng một giọng nói cất lên:
- Nằm lên đùi tôi sung sướng lắm nhỉ? Một lời cảm ơn cũng không có sao?
- Ấy? Sao giọng giọng nói này quen vậy? Tôi dần dần ngước lên nhìn. Oái! Là Lạc Thần? Tôi giật mình. Té lộn cổ về phía sau, đau tê tái. Tôi la lên:
- Tên lưu manh khốn nạn kia! Anh hành hung người quá đáng..
- Ai mới là người hành hung quá đáng? Cô cho người ta nhập viện bất tỉnh thế kia kìa.
Nhìn mặt ngáo ngáo ngơ ngơ là đoán ngay tôi quên sau một giấc ngủ ngắn. Anh ta bên kể lại rõ mồn một cho tôi nghe đại khái hình dung ra được sự việc thế nào. Nhưng nhất nhất quyết không đi xin lỗi cô ta là vì..
Sau khi nghe Lạc Thần kể lại. Tôi cũng hiểu đại khái được mọi chuyện. Anh ta còn bảo là Tiểu Lệ bận đi học nên về trước rồi, nhờ anh chăm sóc tôi. Hứ! Tiểu Lệ thật là quá đáng! Mình lớn thế này còn nhờ ai chăm chứ?
- Ngọc Hy! Tôi nghĩ cô nên đi xin lỗi Vô Y Na đi là vừa rồi đấy. Chứ Vô phu nhân mà biết được là cái mạng nhỏ của cô không giữ được đâu.
- Lạc Thần, anh.. đang quan tâm tôi à? Hay là quan tâm cho Y Na. Nếu thế thì cứ tới bệnh viện thăm người ta đi.
- Cô!
Tôi làm sao?
Anh đỏ mặt bừng bừng lên. Trời ạ! Được người ta mệnh danh là "thiếu gia ác ma máu lạnh" mà giờ lại đi đỏ mặt khi bị nói trúng tim đen thế này ư? Anh thực sự thích Y Na à? Nghĩ tới đây tôi cứ thấy lòng mình như bị dao đâm. Rất khó chịu..
- Anh.. nếu đã thích người ta vậy rồi thì đi thăm đi. Ở đây với tôi làm chi? Vừa nhàm lại còn chán nữa. Yên tâm tôi tự lo cho bản thân mình được. Vả lại, tôi thấy Y Na cũng thích anh lắm chứ bộ.
- Cô hình như hiểu lầm tôi ở đâu rồi thì phải? Không biết não cô làm bằng gì đây
- Không phải sao?
Nghe đến đây tôi như mừng thầm trong lòng. Vì sao chứ? Rốt cuộc là gì đây?
À đúng rồi! Mình còn chưa lấy vé đi chơi từ tay Tiểu Lệ mà. Cậu ấy sao có thể quên lời hứa quan trọng như vậy chứ? Hic.. Tôi ngồi ủ rũ thì Lạc Thần chìa hai tấm vé đi chơi rồi nói:
- À.. Lúc nãy Phương tiểu thư có đưa hai tấm vé đôi đi chơi Công viên nhiệt đới này. Tôi nghĩ là..
Chưa để anh nói hết câu tôi đã nói:
- Tôi cầu xin anh đó! Đi chơi với tôi đi, không còn ai đi với tôi hết nên tôi cắn răng chịu đựng đi với anh nên.. Nha nha nha..
Tôi bắt lấy tay anh ta rồi dùng ánh mắt long lanh với anh. Lạc Thần thầm nghĩ: Đi với tôi khiến cô bực lắm hay sao mà cắn răng chịu đựng chứ? Thôi thì.. Với câu "Ờ" lạnh lùng của anh ta là biết chả mấy ưa rồi. Thôi kệ! Đi chơi quan trọng hơn hết.
Tôi được Lạc Thần "vác" lên xe riêng của anh ta. Bộ không thể nào nhẹ nhàng hơn với con gái được hay sao chứ. Có phải tôi không đồng ý đâu. Tôi cũng định nhờ đi hộ mà. Sao lại dùng cái tư thế đáng xấu hổ như vậy cơ chứ. Thật là bực mình mà! Tôi ngồi phồng mang trợn má, không thèm để ý đến anh ta. Tôi còn cố ý ngồi cách xa anh ta ra nữa. Suốt dọc đường đi hai người cứ vậy mà chiến tranh lạnh với nhau khiến anh tài xế vừa khóc vừa lái. Hi vọng anh ta sẽ không gây thêm phiền cho tôi.
Hôm sau chúng tôi đã tới Công viên Nhiệt đới rồi. Đi cùng không xa mấy, bây giờ cũng chỉ mới 9 giờ sáng mà thôi. Tôi cũng chả chần chừ gì, tôi không có tính kiên trì đợi người khác nên đã giật ngay tấm vé trên tay Lạc Thần rồi đi ngay vào quầy soát vé.
Do cái tính ham chơi chưa bỏ được của tôi mà đã khiến tôi chạy trước Lạc Thần khác xa. Cũng vì đây là vé đôi nên giải thích thế nào đi chăng nữa mấy cô chú soát vé thấy mệt vã ra.
Trời thì nắng chang chang thế này mà cãi lắm cũng mệt. Tôi lại phải ngồi nghỉ chân bên cạnh chỗ soát vé chờ cái tên "chậm như rùa bò" kia.
Thật ra anh ta cũng chỉ đứng một góc cười ha hả nhìn tôi ứng phó với mấy cô chú soát vé mà tôi không nhìn thấy thôi.
Tôi ngồi thở dài ngẫm: Cái tên khốn nạn đó, cứ bước xác tới đây tôi chết cậu luôn cho coi! Phải! Tôi rất lương thiện nên ông trời đã bày theo ý tôi.
Lạc Thần bước từ trong góc ra, rồi ở một nụ cười "thánh thiện" vô cùng. Tôi tính nào ra xé xác anh ta thành 1000 mảnh vì dám để tôi chịu khổ thế này đây. Lạc Thần cầm vé huơ huơ tước mặt tôi:
- Cứ thử đánh tôi đi, tôi khỏi đi với cô cũng như thủ tiêu luôn tấm vé này.
- Lac Thần.. Anh thật là quá đáng mà!
Tôi giả vờ rưng rưng nước mắt. Gì chứ nước mắt là vũ khí tốt nhất của con gái mà. Hừ! Tôi không tin là anh không dỗ tôi.
- Tôi muốn cô gọi tôi là Thần.
Hả? Anh ức hiếp con gái nhà lành như tôi thế mà ra dáng đàn ông ấy hả? Ủa mà.. cái tên Thần này.. Tôi cũng không rõ nhưng lại tự ý nói ra.
- Hứ! Anh không xứng được tôi gọi là Thần. Plè!
Tôi mặt thì lêu lêu mà tay thì dắt tay Lạc Thần đi tới chỗ soát vé. Anh ta không những không hất ra mà còn nắm chặt hơn. Tôi không mấy quan tâm nhưng vẫn thấy có chút gì đó quen thuộc. Tội nhẹ cười, lòng thấy vui lạ thường.
Sau khi người soát vé rối rít xin lỗi thì cuối cùng tôi cũng được chơi. Mắt tôi sáng lên, tay vẫn nắm chặt tay của Lạc Thần. Tôi rủ anh ta chơi hết trò này tới trò khác, đa số các tò chơi là do tôi chủ động rủ. Thấy cứ không tự nhiên cho lắm. Anh ta cũng chả lên tiếng kêu gì, chủ động theo ý tôi luôn.
- Này, Lạc Thần..
- Gọi Thần Thần tôi mới nghe
Được rồi! Mệt dễ sợ..
- Mệt thì về, khỏi chơi!
- Á không không không tôi muốn chơi tiếp cơ!
- Vậy gọi tôi là gì, gọi từ đầu mới nghe đấy
- Thần.. Thần, tôi muốn anh rủ tôi chơi chứ không phải tôi rủ nữa. Tôi thấy mình tôi rủ không được tự nhiên
- Ý cô là hai chúng ta hẹn hò?
Anh ta cười mỉm đầy "gian xảo". Tôi nghe đỏ mặt không biết nói gì hơn..
Không.. Khoan đã.. Anh ta nói là nhỉ? Hình như là "H.. Hẹn hò" thì phải. Hay là mình nghe nhầm rồi chăng? Nhưng nghĩ kĩ lại thì hai đứa thế này cũng khá giống cặp đôi ấy chứ. Mà giống gì nữa, phu thê đến nơi rồi. Aaaaaa.. Mình lại nghĩ cái gì thế này! Không được, bình tâm lại nào.
- Anh có vẻ tự luyến quá nhỉ? Ai mà thèm hẹn hò với anh cơ chứ?
- Ồ! Thế à? Vậy tôi về nhé, bye!
Lạc Thần, anh ta thật là gian xảo bước đi chậm rãi, quan sát biểu cảm ức chế của tôi. Tôi phồng má, nắm lấy tay áo hắn. Làm nũng vài câu
- Tôi không cho phép anh đi thì anh không được đi. Anh mà bỏ về là tôi giận thật đấy
Lạc Thần tròn mắt nhìn tôi, hai tai đỏ ửng thế kia. Tôi lại nghĩ anh ta nghe nhiều câu "sến sẩm" rồi chứ. Kì lạ, bỗng dưng anh ta xoa đầu tôi. Lúc đầu cũng có chút cảm động, nhưng rồi hắn cười gian xảo như một con cáo già khiến tôi rùng mình. Ầy.. Cảm giác không lành thì phải.
- Cô nhóc, cô muốn tôi chọn trò cho cô chơi đúng không?
- Anh mới là nhóc, cả nhà anh đều là nhóc ấy
- Vậy cho cô chơi trò này, thú vị lắm!
Theo hướng tay chỉ của Lạc Thần, tôi nhìn tới mới biết đó là trò ngôi nhà ma. Nếu đem ra so sánh, anh ta ác thứ hai không anh đứng thứ nhất mất Lại bắt thiếu nữ như tôi vào căn nhà ma.
Nghe nói ở đây, trò này đáng sợ nhất nước rồi. Vốn dĩ từ nhỏ đã sợ ma mà lại không nói cho ai biết. Giờ mình làm sao đây? Tôi lùi vài bước, sắc mặt hiện rõ nét sợ hãi. Anh ta nhếch mép cười quay qua nói với tôi:
- Sao? Hay là cô sợ rồi hả? Không ngờ rằng "bé" Tiểu Hi nhà ta lại sợ ma nhỉ?
- Ai.. Ai sợ cái thứ đó chứ. Còn lâu tôi mới sợ mấy cái thứ đồ giả này chứ!
- Cô không phủ nhận việc tôi nói cô là Tiểu Hi à?
- Hừ! Ai gọi mà chả được!
- Ồ, vậy mà tôi tưởng thân với cô mới được gọi như thế
- Ai quan tâm đâu. Chỉ là anh gọi có chút mắc cười nha..
- À! Và cô cũng không phủ nhận việc tôi gọi cô là của tôi
Tôi bấy giờ mới bừng tỉnh, anh ta quả là gian xảo mà. Không những lưu manh mà còn gian xảo vô đối nữa chứ. Tôi la cho hắn ta một trận rồi vô ý quên mất là trước mắt là nhà ma mà đi vào. Tôi tức tối đi vào trong đấy. Càng ngày càng tối dần. Tôi mới phát hiện mình đã đi quá sâu vào trong ngôi nhà ma rồi. Ngay cả Lạc Thần cũng mất hút. Bây giờ phải làm sao đây? Những con ma giả bỗng dưng xuất hiện làm tôi hét toáng lên. Tiếng hét còn rùng rợn hơn bình thường. Tôi nhanh chóng chạy đi. Vô tình vấp phải dây điện, vết thương lần trước chưa khỏi hẳn. Kết quả là tôi bị bong gân, không đi được.
Lạc Thần cố ý không đi vào để xem khi đi ra sẽ nghe câu chửi nào từ tôi, biểu hiện của tôi ra sao. Anh ta cười thầm, bao nhiêu hình ảnh hài hước anh ta nghĩ ra về tôi toàn nằm trong đầu. Tôi mà biết được là anh chết dưới tay tôi. Lạc Thần đi về lối ra của nhà ma, khoanh tay dựa tường. Những người khác dần dần đi ra. Một phút.. Hai phút.. Bây giờ đã 10 phút trôi qua, Lạc Thần vẫn chưa thấy bóng dáng của tôi. Những người đi vào sau tôi cũng đã ra ngoài rồi.
Cảm giác không lành, anh ta liền đi hỏi họ xem có thấy tôi không. Nhưng những câu trả lời đều là "Không thấy". Lạc Thần tức giận: "Con nhỏ ngốc này làm gì trong đó vậy chứ?" rồi liền chạy đi tìm tôi.
10 phút trước.
Tôi nhắm mắt nhắm mũi cố chạy thoát ra khỏi đây, vô tình vấp phải dây điện. Vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, còn bị té nữa. Thế là tôi trật chân, không đi được. Tuy chỗ tôi đang ngồi không có con ma nào nhưng có vẻ ở đây còn tối hơn những chỗ khác. Chỉ còn cách chờ khách rồi nhờ họ đưa ra. Tôi càng chờ thì càng không thấy ai. Tôi nắm chặt tay, tôi từng rất sợ bóng tối. Bởi nó mang lại cảm giác bất an cho tôi, nó làm tôi cảm giác đơn độc. Đặc biệt tôi còn mắc hội chứng Nyctophobia - "Chứng sợ bóng tối". Chẳng lẽ mình mắc kẹt trong đây mãi mãi ư? Tôi cảm thấy thật sợ hãi và dần gục đầu xuống. Ở đây không thấy gì cả, cũng không thấy bóng dáng ai đi qua. Nó giống lúc đó, năm tôi lên ba tuổi, tôi đã từng bị bắt cóc giam trong chính căn hầm tối đen như mực. Cảm giác một thân một mình, không có ai ở bên. Những kí ức lúc đó là những thứ tôi không muốn nhớ đến. Đó cũng là lúc tôi phát hiện mình đã mắc phải hội chứng khủng khiếp ấy. Nó còn đáng sợ hơn bây giờ nhiều. Nước mắt tôi chảy xuống không biết vì điều gì..
Lạc Thần sau khi kiểm tra camera an ninh thì chạy ngay tới chỗ tôi. Các chú bảo vệ dường như thoát chết, mồ hôi chảy như mưa.
- Ngọc Hy! Cô đang ở đâu? Trả lời tôi mau! Con nhỏ này..
Anh ta cuối cùng cũng thấy tôi, nhưng tôi lại không thấy anh ta. Chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân, tôi phát giác là có người. Nhanh chóng nhờ giúp đỡ:
- Làm ơn đưa tôi ra khỏi đây!
- Cô ăn nói thế với bổn thiếu gia đó hả?
- Lạc Thần? Thế tôi nói thế nào anh mới giúp tôi?
- Quỳ xuống van xin tôi đi. Không làm được thì thôi
- Quỳ xuống.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi đưa ra quyết định cuối của mình. Tôi thà mất thể diện còn hơn ở trong căn phòng này và những kí ức khủng khiếp ấy.
- Được! Tôi xin anh, giúp tôi ra khỏi đây đi..
- Cô..
Tôi ngẩng mặt lên, Lạc Thần nhìn thấy rõ những dòng nước mắt chảy của tôi.
- Tôi thực hiện đúng yêu cầu của anh rồi. Đừng thất hứa đấy..
Nói xong tôi liền ngất đi. Tôi không thể chịu được cảnh cái cảnh bị nhốt trong căn phòng tối và cô độc ấy được nữa..
Lạc Thần thấy tôi ngất đi giữa chừng. Không một chút lo ngại nào mà bế tôi ra ngoài. Các nhân viên giờ mới phát hiện anh ta là Dạ Thiếu. Các cô gái cũng túm tụm lại xung quanh nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại. Họ ghen ghét, đố kị vì không được ở vị trí của tôi. Trong đó có một người lén chụp ảnh lại nhưng không biết có lan đi đâu hay không.
Lạc Thần "vô cớ" mắng chửi nhân viên vì không đảm bảo an toàn cho khách. Mấy cô gái tức tối chửi tôi có xứng được anh ấy quan tâm đến mức ấy hay không. Lạc Thần nghe được liếc xéo bọn họ khiến họ im bặt. Tôi dần dần mở mắt, tay nắm lấy áo Lạc Thần, từ từ nói:
- Thần!
- Ngủ như heo, giờ mới tỉnh
- Ay..
Anh ta thấy tôi tỉnh, cố ý thả tôi xuống đất. Làm tôi đau tê tái đây. Mấy cô gái cười hả hê.
- Biết ngay mà, con bé đó làm gì được Dạ Thiếu coi trọng. Dạ Thiếu chỉ đang chơi đùa với con bé đó thôi.
Lạc Thần nhanh chóng đi về phía cổng ra, thấy tôi không đi theo, anh ta quay lại cho tôi một câu mắng "đã người" :
- Còn tính ngồi đó nghe thiên hạ bàn tán đến bao giờ mà không đi?
- Tôi.. hình như.. trật chân rồi, không đi được..
- Cô.. - Anh ta tặc lưỡi rồi quay lại chỗ tôi:
- Chỉ giỏi gây rắc rối cho người khác.
- Còn không phải tại anh bắt tôi vô đó?
Anh ta gãi đầu như thể suy nghĩ coi mình có sai hay không.
- Hừ! Mấy đại gia như anh cái gì mà chả đúng.
Anh ta cầm tay kéo tôi đi rồi ném lên xe. Tôi liếc anh ta một cái.
- Liếc hoài rách mắt đấy!
- Anh.. không biết thương hoa tiếc ngọc gì rồi còn chửi tôi nữa. Có còn là đàn ông không?
- Cô mà là hoa là ngọc gì. Là sâu là rệp thì có. Tại sao tôi lại phải thương côn trùng?
Thật là đang chửi hay mà lại bị tiếng bụng phá đám. Lỡ anh ta cười thì biết chui đi đâu được chứ.
- Giờ muốn đi ăn không?
- Sao lại không chứ? - Tôi gật đầu lia lịa.
- Hôn tôi một cái đi rồi đi.
- Anh.. Mà thôi có ăn mới vực được đạo.
Tôi bĩu môi, thầm chửi một cái nhưng vẫn hôn nhẹ lên chán anh ta một cái.
Tôi quỳ lên ghế rồi kéo đầu Lạc Thần và hôn nhẹ lên chán anh ta một cái. Làm xong hành động ấy, tôi mới đỏ mặt quay qua một bên, bĩu môi
- Xì, không phải ý gì đâu, chỉ là tôi muốn ăn nên bất chấp thôi đấy. Người ta có câu "Có thực mới vực được đạo" nên cứ ăn xong đi rồi anh sẽ biết tay tôi nhá!
- Để coi tôi sẽ làm sao dưới tay cô.
Lạc Thần cười nham hiểm rồi tiến gần tới chỗ tôi. Tôi nhanh tay đẩy anh ta ra, rồi la lên.
- Này, đang trên xe anh tính làm gì tôi đấy hả? Có tin tôi la lên hay không?
Lạc Thần im lặng lấy tay cầm chân tôi. Đang lúc loạn thì hét toáng lên, không kịp để ý anh ta đang làm gì với cái chân của tôi. Thôi rồi, đầu óc mình giờ nó đen hơn cả than rồi ư?
- Cô không thể im lặng quá một phút ư? Nhức đầu chết đi được. Có mỗi băng bó cái chân mà loạn cả lên.
- Hả? Gì cơ? Băng.. băng bó á?
Chứ cô nghĩ tôi tính làm gì cô? Người thì như cái thùng phi thế kia thì tôi làm gì được? Ông đây không hứng thú!
- Anh.. thật đáng quá mà. Khen con gái nhà người ta một câu cũng không có. Thích thân đẹp thì vô bệnh viện thăm Vô Y Na kìa. Tôi không rảnh để anh trêu đùa!
Nhắc đến Vô Y Na bầu không khí trở nên ngày một căng thẳng. Đến anh tài xế còn phải hoang mang thầm nghĩ lo sợ: Liệu mình có bình an vô sự mà chở về hay không?
Lạc Thần vẫn tiếp tục băng bó, tôi nhìn anh ta rồi nhìn lại cái chân của mình. Ngẫm nghĩ một hồi rồi đỏ mặt quay qua nhìn cửa sổ. Khung cảnh trong xe bây giờ ngộp ngạt đến khó chịu. Nhưng nó lại được phá bởi tiếng "Ùng ục".. À vâng, đó là tiếng bụng của tôi đấy ạ! Lần thứ hai rồi.. Tôi biết trốn đâu đây? Có đứa con gái nào mà đi xe người ta rồi còn toàn con trai thế này mà làm chuyện xấu hổ giống tôi không? Tôi phải độn thổ bao nhiêu tấc đất mới thoát khỏi tình cảnh này đây?
Cứ tưởng sẽ bị tên Dạ Lạc Thần kia cười vào mặt lần nữa. Ngờ đâu hắn quay sang anh tài xế và la
- Sắp đến nơi chưa, tôi đói lắm rồi. Không làm được thì nghỉ đi, mai đừng đến làm việc nữa
- Thiếu gia, tôi xin lỗi. Sắp tới rồi!
- Hừ, còn cô..
- Sao.. sao nữa?
- Tránh vận động nhiều, ảnh hưởng tới cái chân của cô. Có thể đi được rồi đấy!
- À.. Ờ.. Cảm ơn anh.
- Thiếu gia, đến chỗ ăn rồi ạ!
Chúng tôi bước xuống xe, rồi vào quán ăn. Tên quán là "Thượng Quan Quán". Cái tên gì đây, ám chỉ người giàu mới được vào à? Đúng là mấy tên hám tiền.
Lạc Thần ra ngoài gọi điện thoại, còn tôi một mình bước vào quán. Tôi đã rất sốc khi vừa mới bước vào quán. Nó sang trọng hơn tôi tưởng. Cứ tưởng nó chỉ bằng cái phòng bếp nhà tôi thôi, ai dè nó nó to hơn nữa. Đang nhìn trước nhìn sau tìm chỗ trống để ăn thì bị chặn lại. Tên béo này là ai vậy? Đứng chắn người ta như thế không thấy bất lịch sự hả? Nhìn cái mặt là biết chả tốt lành gì rồi.
- Con oắt kia, cái loại bần hèn như mày thì vô đây tính xin xỏ cái gì? Chỗ tôi làm ăn, không phải chỗ từ thiện.
- Xin lỗi, tôi không có người bố mất nết thế này. Với lại tôi đi vào ăn rồi trả tiền chứ có quỵt của ông đâu.
- Ha! Mấy cái chiêu trò của những đứa nghèo như này tao quen hết rồi. Bọn mày cút đi hay là để tao kêu người lôi đi đây hả?
- Được, để tôi coi ông hống hách được bao lâu?
Tôi đi ra ngoài cố kiếm Lạc Thần chứ cái chừng này tôi chết vì đói mất thôi. Tại sao lần trước không xin số điện thoại của anh ta cơ chứ? Mà với lại mình có mang điện thoại đâu nhỉ? Tôi gãi đầu không biết làm gì, mình cũng đâu có mang theo tiền để đi chỗ khác lúc này. Cái tên kia nói cái quái gì mà lâu vậy chứ?
Đang suy nghĩ thì có bàn tay vỗ vào vai tôi. Cứ tưởng là Lạc Thần nên nửa vui mừng nửa bực bội quay lại:
- Lạc Thần, anh làm gì mà.. Ông chú sao lại là ông? Tôi đi khỏi quán mà vẫn bám theo là sao?
- Mày đứng trước quán tao thì ai mà dám vào, còn không cút đi?
- Làm gì căng vậy? Đi thì đi. Cái bản mặt dày quá ném hai tầng gạch chưa chắc đã nát mặt ông đâu nhỉ?
Tôi quay lưng lại định đi kiếm Lạc Thần thì bỗng ông ta lại đẩy tôi về phía đường xe cộ đang đi qua đi lại đông đúc. Bản thân tôi lúc này dường như chết lặng đi không thể suy nghĩ được gì. Tưởng chừng như sắp chết thì có người kéo tôi về và ôm chặt tôi.
- Nhà ông chắc chán sống rồi nên muốn ám sát người của tôi đúng không?
Là.. Lạc Thần? - Tôi sững người ngước nhìn.
- D.. Dạ Thiếu? Tôi.. tôi.. đúng là có mắt như mù không nhận ra đây là người của ngài ạ. Tại.. cô ấy ăn mặc không giống những người lần trước ngài đem tới..
- Ý ông là mắt của tôi có vấn đề? - Lạc Thần nhướn mày, người tỏa ra đầy ám khí.
- Dạ không.. không, không có đâu ạ, xin.. xin mời ngài và phu nhân vào dùng bữa.
Nghe thấy hắn ta gọi tôi là "phu nhân", Lạc Thần cảm giác như bớt khó chịu hẳn đi. Anh ta kéo tay tôi đi vào thì bị khựng lại.
- Còn không mau vào ăn, đứng đấy làm gì?
Thấy tôi không trả lời, anh ta đi lại gần chỗ tôi. Lay động tôi đủ kiểu vẫn không thấy tôi di chuyển. Mặt thì xanh tái mét.
Vụ tai nạn vừa rồi khiến tôi nhớ lại hồi xưa mình cũng từng bị như thế. Lúc đó, tôi từ trường chạy ra với khuôn mặt lem luốc nước mắt. Không chú ý đèn tín hiệu nên bị xe tông. Còn lý do vì sao chạy ra thì tôi quả thật không nhớ. Nhưng câu chuyện đấy tôi chỉ được nghe cha và người thân kể lại. Thế nhưng nó mang lại cho tôi cảm giác bất an lạ thường. Dường như tôi sẽ phải lặp lại một chuyện đau khổ nào nữa, phải mất thêm một người mà mình yêu thương vậy..
Tôi bắt đầu sợ hãi và hoảng loạn, nắm chặt lấy tay Lạc Thần rồi lay lay người anh ta kêu thảm trước nhà hàng. Ngay cả chính tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa. Cứ như bị ai đó nhập hồn vào vậy. Đầu tôi đau như búa bổ, thật khó chịu làm sao..
Thần, cậu sẽ không đi nữa phải không? Cậu sẽ ở lại đây mà phải không?
- Ngọc Hy, cô nói cái gì vậy?
- Thần.. Ơ?
Tôi chợt lấy lại ý thức, tuy có hơi choáng nhưng vẫn giả vờ không sao mà kéo Lạc Thần vào trong ăn. Lạc Thần thấy khá khó hiểu nhưng vẫn lập tức lấy lại phong độ.
Chúng tôi được dẫn vào trong phòng VIP. Tuy là họ đã ân cần hơn trước nhưng cảm giác họ vẫn tỏ thái độ khó chịu với tôi. Lời nói có vẻ dịu dàng nhưng ánh mắt ấy như hình viên đạn chĩa thẳng vào tôi. Cái kiểu nhân viên gì thế này, ngay cả tôn trọng khác cũng không có?
Biết thế hồi xưa bảo cha dẹp luôn cái tiệm này cho rồi. Dù gì cũng là do nhà tôi mở thêm để kinh doanh thôi mà. Đáng lẽ là không có nó đâu mà do tôi "hiền quá", nhõng nhẽo với cha để mở nó đấy. Đã không biết ơn rồi cái thái độ đấy là "giết ngay không để nó sinh sôi nảy nở". Tất cả từ người quản lí đó mà ra. Cứ để đấy, tôi ghim. Trong lúc chờ đồ ăn tới, Lạc Thần ngồi phía đối diện nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy khó chịu, nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi móc mắt anh ra cho khỏi nhìn không?
- Tôi lại không nghĩ loại đanh đá như cô lại có bộ dạng như vừa rồi.
- Tôi đanh đá thì sao? Mà bộ dạng lúc này là bộ dạng nào?
- Kiểu vậy nè: "Thần, cậu sẽ ở với tớ suốt đời phải không?"
- Sến thấy ớn, còn lâu tôi mới nói kiểu đó. Có mà anh tự biên tự diễn thì có.
- Không đùa với cô nữa. "Thần" mà cô nói lúc nãy là ai? Và bảo không đi nữa là sao?
Anh ta hiện giờ như thể sắp ăn sạch tôi vậy, ánh mắt hiện rõ sự tức giận lạ thường. Tôi nuốt nước miếng, lẫy lại bình tĩnh.
- Tôi không nhớ. Mà hành động của anh như thể chồng ghen với vợ vì nhắc tên người đàn ông khác vậy? Hay tôi nhìn nhầm?
-?
Lạc Thần trầm lặng hồi lâu, tôi chống cằm nhìn anh ta. Gì chứ, chẳng lẽ lại trúng tim đen? Mà ghen sao được chớ, anh ta có biết mình là ai đâu? Có biết mình là hôn thê của anh ta thì cũng không thể nào ghen được. Trời ạ! Muốn đập đầu vài cái cho nó thông não quá! Không nói không rành làm người ta suy nghĩ đến điên đầu.
Bắt đầu cảm thấy chán thì đồ ăn được mang tới. Đĩa vừa đặt xuống bàn thì tôi nhanh chóng ăn lấy ăn để. Điều này khiến Lạc Thần và phục vụ trố mắt nhìn. Phục vụ quay lưng đi rồi "Xì" một tiếng rõ dài, cái mặt thì ra vẻ bực tức và chán ghét. Hừ! Kiêu nó vừa thôi. Phục vụ mà mặt như đi đánh ghen. Tự dưng Lạc Thần cười như chư bao giờ được cười sau khi phục vụ đi khỏi. Tôi liếc xéo anh ta:
- Cười cái gì? Cũng có phải kịch hài đâu. Vừa mặt âm u bao nhiêu thì giờ cười như điên bấy nhiêu.
- Thì cô ăn cũng vừa phải thôi chứ! Có ai tranh giành đồ ăn với cô đâu.
- Ai biểu làm lâu quá chi. Tôi đói thì phải ăn vậy thôi. Mà anh không ăn là tôi ăn hết đó
- Ăn đi! Tôi không đói!
- Hửm? Thế à? Không biết lúc nãy trên xe, thấy tôi bụng kêu liền bảo tài xế là mình đói vậy nhỉ?
Tôi cố chọc tức anh vì cái tội cười tôi. Tức chết anh luôn cũng được. Lạc Thần hơi đỏ mặt rồi cũng bắt đầu ăn vài miếng. Nếu chia cái đĩa này thành ba phần thì tôi ăn hết hai phần rồi còn đâu. Ơ? Tự dưng tôi có cảm giác tội lỗi và có chút ngại. Người ta bao mà mình ăn hết cả phần của họ rồi..
Đồ ăn tiếp tục được mang lên. Tôi cố gắng ăn chậm lại để chừa phần lại cho anh ta. Đành phải tốt bụng với anh thôi, để cảm ơn bữa ăn thôi.
Thế mà.. Thế mà.. Tôi mà càng ăn chậm là anh ta không ăn luôn chứ đừng nói là ăn từ tốn. Tức quá tôi đập bàn lớn rồi la lên:
- Bực ghê á! Anh có ăn đi không cho tôi nhờ. Cái kiểu ăn của anh làm tôi ngán lắm rồi đấy nhá!
- Ờ..
Trời ạ! Chắc tôi đập đầu chết quá! Tức muốn sôi máu mà anh ta bình thản dễ sợ. Không kiềm chế được tay chân, tôi lấy cái nĩa kế bên phi thẳng vào mặt anh ta. Thế mà Lạc Thần nghiêng đầu và chỉ bị xước 1 bên má. Tôi tính cho anh quy tiên ở đây luôn mà, ai cho anh né hả?
- Bà nội cha nhà anh, làm tôi tức tới chết anh mới hả giận?
- Này, cô tự biên tự diễn cái gì vậy, suýt giết người rồi đấy, biết không?
Thấy tiếng đánh nhau bên trong phòng, nhân viên chạy thấy tôi "cào nát mặt" Lạc Thần. Họ liền ngăn tôi lại và lôi ra ngoài.
Tôi vùng vẫy cố thoát ra khỏi họ, nhưng họ lại càng ghì chắc hơn. Đến một nơi chất đầy thùng gỗ có vẻ là nhà kho của quán. Thấy ông quản lý mập lúc nãy, tôi lấy lại bình tĩnh lên giọng:
- Ông bắt tôi thế này không sợ Dạ Thiếu cho sống không bằng chết đấy à?
- Cô tưởng tôi ngu đấy à? Nực cười. Mấy siêu sao nổi tiếng đi dăm ba ngày với Dạ Thiếu đã bị đuổi cổ đi rồi nói gì con bé nhà quê như cô chứ? Đã thế còn làm hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt của Dạ Thiếu mờ đi nữa chứ.
Tôi nghe xong thấy nực cười ghê vậy á! Ngày nào tôi chả chửi anh ta chứ, thế mà anh ta vẫn cứ qua bắt chuyện với tôi mà? Nhưng phải giữ hình tượng, không được cười, phải làm cho nham hiểm mới vui.
- Thế à! Tôi tưởng càng làm cho anh ta cứ bám lấy tôi chứ?
- Con ranh này.. Hừ! Cô muốn bao nhiêu tiền để không bám lấy Dạ Thiếu nữa? Chức vị Dạ Phu nhân phải để cho con gái tôi, hiểu không?
- Thế này đi, ông đưa tôi 1000 tỷ rồi tôi sẽ cho con gái ông thành Dạ Phu nhân luôn
Nói chơi vậy thôi! Chứ 1000 tỷ có mà bằng nửa tài sản mà nhà tôi đang đầu tư. Có mà sập tiệm nhà ông á. Ai biết nhan sắc con mắm nhà ông thế nào mà đòi làm Dạ Phu nhân hả? Ơ nói thế thì chả phải hơi giống ghen? Trời à, mình nghĩ cái gì thế này?
Đang đắc ý với cách chọc ông mập này thì có đứa con gái xông vào tát tôi một cái. Hơ hơ, chắc nhỏ này là con mắm nhà lão ta. Nhìn nhan sắc cũng không quá tệ. Rất tiếc là chưa bằng Vô Y Na. Đã thế cô ta đẹp vậy mà còn không được Lạc Thần chứ ý, nói gì con nhỏ này. Cô ta quát lớn, tiện tay tát thêm cái nữa:
- Tiện nhân, mày chỉ muốn tiền thì không xứng để cha tao bàn bạc.
- Xin lỗi chớ "đồ" của bổn cung ta đây cấm không được đụng. Đụng là què tay hiểu chưa?
- Mày tưởng mày là ai mà ai mà ra điều kiện với tao? Ai là đồ của mày chứ hả? Dạ Thiếu là của tao.
Ả ta nắm đầu tôi, trừng mắt lên. Nói thẳng là cô rất tốt nhưng tôi rất tiếc. Ngay cả tên của những người đã làm ăn với Dạ Gia tôi đều biết kể cả gia đình nhà họ. Cô là cái thá gì mà ra lệnh cho bổn cung đây?
- Vũ Thượng Tinh là tên cô?
- Làm sao cô biết tên tôi? Mà có biết thì cũng không xứng để được gọi.
- Để tôi coi có xứng không ha?
Tôi cười nham hiểm, nhưng là nụ cười về cách mà mình thắng 1 trò chơi. Ha!
Tôi nở một nụ cười đầy nham hiểm. Đẩy Vũ Thượng Tinh ra, tát cô ta một cái coi như trả thù vụ lúc nãy. Tên quản lý mập tức giận đứng lên, chưa kịp lên tiếng thì.. "Xoạt.." \- tôi xé tí vải áo, làm cho nó xộc xệch. Thượng Tinh và tên mập hoa mắt, nghĩ tôi hẳn là điên rồi. Chị mày đây rất tỉnh nhá, tính kế này tuy thanh danh hơi tổn hại tí, nhưng mị thích. Tôi hít một hơi, cả 2 người họ "chấm hỏi hỏi chấm" không biết tôi đang làm gì
- AAAAAAAAAAA! Thả tôi ra! Có ai không cứu tôi với! Có người muốn giở trò..
- Cái..
Chưa kịp nói xong, họ bịt miệng của tôi lại. Tôi giả vờ quỵ xuống, khóc lóc thảm thiết, Thượng Tinh tuy có đổ mồ hôi nhưng vẫn đắc ý kêu:
- Dù chỉ là nhà kho nhưng lại là phòng cách âm tốt nhất đấy, cứ việc la to thế nào cũng không ai nghe được đâu
"Rầm!" Tiếng đạp cửa vang lên. Tiếng đạp to như vậy không ai khác, chỉ có thể là Lạc Thần mà thôi. Sắc mặt anh ta có hơi hầm hầm, sao giống tức giận vậy? Thượng Tinh chạy ngay tới chỗ Lạc Thần, giả vờ kể lể, nói xấu tôi đủ thứ. Lạc Thần lườm nguýt.
- Mấy người đang làm gì người của tôi hả? Cái tiệm này chắc phá sản đi là vừa!
- Lạc Thần.. - Thượng Tinh ấp úng
- Ai cho cô gọi tôi cái kiểu đó hả? Lập tức cút ngay cho tôi!
Hai cha con họ sợ hãi lập tức chạy ra ngoài. Thế nhưng bên ngoài bị chặn bởi cả đống khách hàng, họ xì xầm bàn tán đủ thứ. Họ xấu hổ cố lụi đi chỗ khác. Lạc Thần cởi áo khoác ra, trùm lên người tôi.
- Trùm lên đi, ăn mặc thế ra ngoài người ta cười vào mặt tôi đấy à?
- Anh không thèm đỡ tôi luôn á hả? Người ta thấy tổn thương quá mà~hic
- Giả vờ giả vịt cái gì? Tôi biết cô rất bình thường rồi, khỏi đóng
- Xì! Đang làm siêu sao hay mà cứ phá đám. Mất hứng ghê vậy á!
- Lên xe về ngay, ở đây rảnh quá mà!
- Tôi vẫn chưa ăn gì mà, vẫn muốn đi chơi thêm mà. Mà đồ thế này thì hơi.. Hay anh mua đồ mới cho tôi đi, ăn xong chúng ta lại đi chơi tiếp
- Hà Ngọc Hy? Cô đang lợi dụng tôi đấy hả?
- Xí! Thì có tiền tôi trả cho, làm gì căng thế bé trai ngốc!
- Coi nói ai là bé trai ngốc? Có đứng lại cho tôi hay không hả?
Tôi cầm áo khoác của anh ta mặc vào rồi chuồn lên xe một cách nhanh chóng mặc cho anh ta có la thế nào. Thôi cho tôi xin đi, đằng làm thiếu gia mà ở nơi công cộng chạy đuổi theo cô gái kêu la thế này có mất mặt không cơ chứ? Đã thế bắt đứng lại cho anh đánh tôi đấy à? Tôi xinh chứ đâu có ngu, plè~
Tôi nhanh chóng chuồn lên xe, bảo anh tài xế khóa cửa xe lại. Lúc đầu anh ấy lưỡng lự, vì sự an toàn của bản thân nên tôi phải túm cổ áo lay anh tài đến khi anh khóa cửa mới thôi. Để ý không thấy Lạc Thần bên ngoài tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu thư à, tôi nghĩ cô nên mở cửa cho thiếu gia..
- Đến Lạc Thần tôi còn trị được thì đừng nghĩ tới việc anh tôi không trị được đấy
- Tôi.. tôi xin lỗi, tiểu thư!
- Tôi không phải tiểu thư của các anh đâu mà cứ liên mồm gọi làm gì?
Đang tự hào lên mặt dạy đời người khác thì "Òng ọc.." cái bụng nó lại bắt đầu lên kêu. Cứ đang hay thì lại bị nó phá mới đau đứt ruột chứ. Tôi bắt đầu lên cơn, vừa lăn qua lăn lại vừa liên mồm la:
- Tôi đói! Tôi đói! Tôi đói!..
Bỗng tiếng "Cốc cốc" bên ngoài xe vang lên, anh tài xế mở cửa xe ra nhưng đói quá làm tôi không nghe thấy gì cả. Lăn qua lăn lại một hồi thì bỗng có cái gì đó trông khá giống một hộp đập trúng đầu tôi. Tôi la lên còn to hơn lúc nãy:
- Aaa!.. Đau chết tôi rồi!
- Câm cái bản họng của cô lại ngay! Một ngày hét ba lần, lần nào cũng to không thấy đau họng đấy hả? Làm phiền người ta vừa thôi!
- Cái này là anh đang lo cho tôi hay đang mắng tôi đấy hử?
Lạc Thần không trả lời mà chỉ xách tôi lên rồi ném qua 1 bên. Điều đó khiến tôi đập mặt vào cửa. U nguyên 1 cục trên chán. Tôi lườm nguýt Lạc Thần, định chửi anh ta vài câu cho bõ tức thì thấy cái hộp gì đó bên cạnh. Mở ra xem hóa ra là cơm hộp. Thì ra là Lạc Thần mua cho mình. Quay qua nhìn anh ta bằng con mắt cảm động. Lạc Thần né qua 1 bên, làm bộ mặt ghê tởm:
- Kinh quá cơ! Đồ ăn lúc nãy cô gọi nhiều quá tôi thấy phí nên gói lại đem về đấy. Ai thèm quan tâm, mua cho cô thêm đồ ăn để mà ăn. Phí tiền!
- Làm bộ làm tịch cái gì? Thiếu gia giàu có mấy người thì biết cái gì mà phí chứ? Làm thì nhận đi, tôi có cười đâu
- Nói không cười mà cái mặt cô hiện rõ hai chữ "nói dối" to tướng kia kìa
- Anh mà bảo thế là thừa nhận mua cho tôi rồi phải không?
- Tôi thừa nhận hồi nào?
- Thôi thôi, tai anh đỏ ửng lên rồi kìa!
- Tài xế, dừng xe ném cô ta xuống
Lạc Thần vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận. Anh tài xế có vẻ "thương" tôi, không chịu dừng xe theo lời Lạc Thần. Thế là anh ta từ mắng tôi chuyển sang mắng anh tài xế.
Lạc Thần đưa tôi tới cửa hàng quần áo sang trọng gần đấy. Tôi bước xuống xe, hơi ngỡ ngàng khi thấy tên tiệm. Lạc Thần vỗ lưng tôi vài cái đau rát người. Tôi suýt nữa định tung ra những đòn karate cho anh ta nhừ đòn vì hôm nay là tôi hơi bị điên với anh rồi đấy. Nhưng nể tình quần áo tôi tha cho anh cái mạng mất dạy lần này. Thấy tôi cứ đứng ngắm mãi trước cửa tiệm, anh ta liền nói:
- Vào nhanh đi, tính đứng ngắm đến bao giờ?
- Đây!
Tôi ngỡ ngàng vì sao anh ta lại đưa tôi đến cửa hàng này. Fashion Girl Shopping hay được gọi là "FGS", đây là cửa hàng nổi tiếng với tất cả các cô gái. Ai mà không biết thì bị cho là không theo kịp thời đại.
Nơi đây vẫn không thay đổi nhiều lắm. Vì đây là cửa hàng đầu tiên mà tôi đã thiết kế khi lên 10, và chúng được bán rất chạy. Tất nhiên người thiết kế vẫn là một bí mật, chỉ nhân viên làm lâu năm ở đây biết. Hiện tại tôi không thiết kế nữa, nhưng nó lại mang cho tôi cảm giác hoài niệm và thân thuộc. Nó giống như là đứa con "tinh thần" của tôi vậy. Nhưng tại sao anh ta lại đưa tôi đến nơi này chứ? Phải chăng anh ta cố ý đưa tôi đến đây vậy hay chỉ là tôi đa nghi thôi?
Khi tôi vừa bước vào cùng Lạc Thần, hai nhân viên gần cửa ra vào mặt mũi sáng lạn, niềm nở chào:
- Chào mừng tới Fashion Girl, thưa Dạ Thiếu và Hà..
Tôi nhanh chóng phi tới chỗ họ, bịt miệng mang ra chỗ khác. Trời! Từng ấy năm mà họ còn nhớ mặt mình đấy ư? À mà mới 7 năm chứ mấy. Họ và Lạc Thần không hiểu tình tiết thế này cho lắm. Đảm bảo Lạc Thần không nghe thấy, tôi mới lên tiếng:
- Hai cô thật sự vẫn nhớ ra cái người thiết kế này đấy hả?
- Tiểu thư đâu chỉ là nhà thiết kế đâu ạ. Người còn là nhà tài trợ, giúp chúng tôi phát triển, nổi tiếng như bây giờ. Chúng tôi cảm ơn còn không hết nữa ấy chứ sao lại quên tiểu thư ạ?
- Nói chung là hiện tại mấy cô giả vờ không quen biết tôi được không? Nói với mấy cô nhân viên khác nữa.
- Tuy không hiểu lắm nhưng tôi rõ rồi ạ!
Phù! Thế là qua cái gia cảnh. Ơ mà.. lát nữa giải thích gì với tên ác ma kia đây.. Trong lúc đi lại chỗ cái tên kia tôi cố tình đi chậm lại để nghĩ cái cớ. Nghĩ nát óc mà không nghĩ ra được, cuối cùng tên ác ma kia vẫn không hỏi han gì.
- Mang cho cô ấy vài bộ đồ mặc mau lên!
- Tôi sẽ mang liền!
- À bộ nào giản dị được rồi - tôi huơ huơ tay
- Vậy giản dị - Lạc Thần nói với giọng lạnh như băng
- Vâng!
Sau khi nhân viên chọn đồ cho tôi xong tôi nhanh chóng vào phòng thay đồ. Tôi kéo rèm cửa phòng thay đồ rồi thay. Nhìn cái bộ mà nhân viên vừa đưa đâu giống đơn giản đâu nhỉ? Tôi mặc kệ rồi mặc nó vào.
Thiết kế khá là đẹp và có chút cầu kì, chất lượng vải tốt. Đây là bộ gồm áo và váy tách biệt. Áo hở vai, tay áo không dài lắm, phần ngực có gắn chiếc mặt trăng, phía dưới gắn liền mặt trăng là hai lớp ren. Áo khá ngắn nên có hở tí phần bụng. Chiếc váy có hai lớp. Lớp trên ngắn nhưng thiết kế khá trơn tru, vừa mắt. Phản lại với lớp trên, lớp dưới thiết kế bình thường, lại chẳng mấy cầu kì, bên trái có ghi "FGS" và mặt trăng to kế bên, bên phải có mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Tôi ngó đầu ra ngoài, có chút ngượng nhìn Lạc Thần. Anh ta để ý thấy tôi nhìn mình nên ngẩng đầu lên khỏi cái điện thoại. Anh ta có chút khó chịu, tiến lại gần khiến tôi giật mình. Lạc Thần kéo tay tôi ra rồi bảo:
- Đứng đấy làm gì? Ra đây coi!
- Tôi ra rồi thì đừng có cười đấy
- Tôi không cười. Nên cô ra đây đi
- Nhớ đấy!
Tôi ngượng ngùng bước ra. Lạc Thần dò xét từ trên xuống dưới bộ đồ của tôi. Nhìn cho đã con mắt của hắn rồi quay đi, bảo với nhân viên
- Đổi sang bộ khác!
- Vâng, Dạ Thiếu! -nhân viên nói rồi nhanh chóng đi kiếm bộ mới cho tôi
- Đấy, thế mà bảo không cười -tôi tức điên máu hét vào mặt hắn
- Tôi có cười đâu, chỉ kêu đổi thôi mà?
- Anh kêu đổi bộ thì tức là nó rất buồn cười rồi. Khỏi dấu!
- Ai nói nó buồn cười hả? Tôi thấy cô mặc nó quá hở hang nên mới kêu đổi đấy, được chưa?
- Rồi, rồi, cảm ơn Dạ Thiếu đã quan tâm. Thế Dạ Thiếu đây thấy bộ nào mới không hở hang đây ạ?
Tôi bĩu môi, lèm bèm. Lạc Thần cau mày, tiện tay lấy cái bộ kế bên mình rồi bảo:
- Cái này!
Trời ạ! Cái bộ gì thế này? Kín từ trên xuống dưới. Kín cổ, kín tay, kín bụng, nói chung không để chừa da thịt gì cả. Đã thế màu nó thì tối mù tối mịt. Nhìn như đồ dành cho bà già. Nghĩ thế, tôi phản đối kịch liệt:
- Hâm à? Đồ như thế mà bắt tôi mặc là ý gì đây?
- Ý gì đâu. Nó kín thế này, không phải tốt hơn cho cô chứ cho ai?
- Đó gọi là mốt vậy nó mới hợp hiểu chưa? Thôi, nói chung là anh đi ra ngoài xe chờ đi. Thay xong tôi ra.
- Mốt gì chứ Hở hang vậy mà là mốt?
Anh ta mặt như có chút tiếc nuối, nhưng rồi đi ra ngoài.
Tôi nhanh chóng lấy bộ đó dò xét kĩ, rồi lại đặt lên tay cô ấy. Nhân viên nghiêng đầu qua bên trái khó hiểu nhìn tôi. Khỏi nói thì cũng biết cô ấy không biết tôi đặt lại làm gì. Tôi quay lưng cô ấy lại rồi đẩy lên, nói:
- Cất đi! Tôi cần giản dị chứ không cần cầu kì. Tôi biết tỏng mấy cô đưa bộ này ra rồi.
- Tôi đi liền đây thưa tiểu thư!
Nhìn cô nhân viên này có khi chạy còn nhanh hơn "The Flash" ấy chứ. Tôi lắc đầu rồi đi hỏi nhân viên khác:
- Mấy bộ 7 năm trước tôi thiết kế còn không? Còn thì lấy cho tôi còn không có thì thôi.
- Dạ còn chứ ạ! Quản lý bảo để lại để "tưởng nhớ" tiểu thư ạ.
- Tôi đã chết đâu mà tưởng vs chả nhớ. Tôi sẽ trừ 1 tháng tiền lương của cô -Tôi nói với vẻ mặt và nụ cười đầy sự nham hiểm.
Trời ơi, tin được không cơ chứ? Đồ từ 7 năm rồi mà còn giữ được nữa ư? Thôi kệ, còn đồ của mình là may lắm rồi. Hồi xưa đa số tôi toàn thiết kế mấy bộ teen nhưng lại khá đơn giản. Mấy người may đồ thì lại bảo nó đơn sơ nên có thêm mấy tiểu tiết lên cho nó đẹp hơn.
- Tiểu thư ơi, những bộ đồ mà người yêu cầu đây ạ!
- Ờm, để tôi xem
Sau khi xem xét kỹ thì tôi quyết chọn bộ này. Đây là bộ khá dễ thương, gồm áo liền váy. Áo màu tím, kín cổ nhưng hở vai, tay áo hơi phồng lên, liền với ren màu đen. Để liền với váy, phía dưới áo phồng lên như cố tình để lộ ra ngoài. Chiếc váy có cái đai xanh, bên hông trái có dây nối chéo, phía dưới có được thắt nơ rất đẹp. Trong váy là lớp ren màu đen dài hơn một chút.
Tôi thay đồ xong các chị nhân viên tấm tắc khen ngợi. Không biết là đẹp thiệt không nhỉ?
- Tiểu thư mặc thế này trông rất dễ thương, đảm bảo thiếu gia sẽ không rời mắt
- Thôi khỏi nịnh, làm việc tiếp đi
Tôi mặc luôn bộ này ra tính tiền, còn bộ cũ tính sao đây nhỉ Chắc mang về có gì tái chế, dù gì nó cũng tả tơi nhờ công sức của mình mà.
- Thưa tiểu thư bộ này hết 30 tệ, vì nó vốn là do tiểu thư làm nên tiệm chúng tôi miễn phí nó ạ
- Không được, tôi đã cho phép tiệm cô bán thì tôi mua lại cũng phải trả tiền
- Nhưng.. Nhưng mà..
- Không nhưng gì hết. Đợi tôi ra xe lấy tiền trả cho cô
- À, dạ..
Nói là lấy tiền vậy thôi nhưng thực ra là mượn tiền thì đúng hơn. Mình có mang tiền đâu. Tôi đi ra khỏi cửa vài bước, cô nhân viên thở phào nghĩ: "May quá, tiểu thư đi rồi. Tranh thủ chuồn thôi, lát lại không biết ứng phó" Đang đi tự dưng có ai đó lớn tiếng bảo:
- Con tiện nhân kia, mày tính nhân lúc không có ai định trốn không trả tiền hả?
Lạc Thần ngồi trong xe đang lướt web, anh ta đột nhiên cau mày. Nhìn lên phía trước rồi lại nhìn cái điện thoại của mình. Anh ta gỡ chiếc ốp lưng điện thoại ra. Bên trong chiếc ốp là một tấm hình chụp từ khá lâu. Đó là hình của cô gái có mái tóc vàng óng đang cười rất tươi nhìn về ống kính. Lạc Thần nhìn tấm hình bằng ánh mắt thương nhớ. Rồi anh bảo anh tài xế:
- Việc tôi nhờ anh điều tra, các anh làm tới đâu rồi?
- Dạ xong rồi ạ. Đây là hai hồ sơ anh cần tìm. Tất cả đều được ghi rõ ràng.
Thì ra anh ta làm tài xế kiêm luôn cả trợ lý và vệ sĩ của Lạc Thần. Lạc Thần nhìn hồ sơ thật lâu, anh tỏ vẻ kinh ngạc: "Chuyện này thật khó tin" Anh ta đọc lại lần nữa cho chắc ăn, nhưng có đọc lại thì chữ nó cũng không thể bay hơi được. Anh tựa lưng vào ghế, thở dài đầy bất lực. Lạc Thần nhắm mắt: "Thật sự là chết rồi? Không tìm được sao?"
Bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, Lạc Thần hạ kính xuống hỏi người đàn ông sắp chạy ngang qua.
- Anh không biết à? Ở cái tiệm FG gì gì đó hình như có 1 cô gái bị tai nạn. Nghe nói là do người ta đẩy ra đường. Không biết người đó giờ sống chết ra sao
Nghe xong Lạc Thần mở cửa chạy ngay ra chỗ tai nạn. Anh lấn qua hàng đống người đang tụ năm tụ bảy lại hóng hớt đứa con gái xấu số nào bị tai nạn. Anh nhờ vệ sĩ chặn bọn họ lại, còn mình thì ra kia lo lắng cho người con gái đi chung - tôi - có bị làm sao không. Ngoài sức tưởng tượng của Lạc Thần, tôi đang khoanh tay nhìn xuống lòng đường với ánh mắt khinh bỉ. Người bị tai nạn là nhân viên vừa xấc láo đánh tôi vì dám trộm đồ quý. Cô ta chẳng bị thương nặng gì cả, chỉ bị xước ngoài da thôi.
Nói thật thì hôm nay bị khinh vậy đủ rồi. Giới hạn con người có mức đấy. Tôi nhìn cô ta như nhìn con chó đang tỏ ra khổ sở
- Sao? Thất vọng lắm hả? Muốn tôi chết lắm đúng không? (tôi quỳ xuống nâng cằm cô ta lên) Cô nghĩ cô là ai? Là má thiên hạ? Hay mẹ thiên nhiên? Cô có quyền gì khinh tôi? Để tôi cho cô biết thế nào mới gọi là khinh ha - tôi hất cằm cô ta, miệng cười hiện lên vẻ đầy nguy hiểm tiện tay tôi "tặng" cô ta cho cái tát
- Con chó, mày là cái thá gì mà dám làm thế với tao hả? Mày còn chưa bằng một ngón tay của tao thì đừng có lên mặt dạy đời tao.
- Câm ngay!
Tôi đạp lên cái khuôn mặt "ngọc ngà" của cô ta. Mọi người xung quanh thì thà thì thầm nói tôi không khác gì kẻ sát nhân. Tôi liếc xéo bọn họ một cái:
- Một là cút. Hai là chầu ông bà, chọn!
Tôi vừa dứt lời thì đám đông giải tán nhanh chóng. Lạc Thần nhìn tôi: "Làm sao có thể giống như vậy được.."