

Đêm Khuya Nhớ Mẹ
Tác giả: Dana Lê
* * *
Trời xanh mây trắng nắng hồng
Nó ngồi ngẫm nghĩ bềnh bồng nơi đâu
Hôm nay nào phải ngày sầu
Hôm nay ba nó đón dâu về nhà.
Hằng ngày nó mãi la cà
Tự nhiên bắt nó cầm quà đi chung
Trong đầu nó cứ mông lung
Ồ! Ba lại có người chung lối về.
Hết lo toan, hết bộn bề
Người dưng lại hóa phu thê trong nhà
Buồn thay nào phải là nhà
Đâu còn tiếng mẹ ơi à lời ru.
Nó nằm thui thủi một khu
Nhìn di ảnh mẹ chẳng bù người ta
Bên nhau sớm tối gần xa
Âm dương cách biệt hóa ra cạn tình.
Mẹ xưa đẹp tựa minh tinh
Chăm lo bao việc vẫn xinh hơn người
Những điều nó tỏ mười mươi
Cớ sao ba nó lại lười nhớ nhung?
Tấm hình người mới chung khung
Người ta – "mẹ mới" sẽ cùng bên nhau
Nó cười chua chát ước ao
Một lần gặp mẹ vui sao cõi lòng.
Trên tay cầm một cây bông
Mỉm cười dành tặng "mẹ Hồng" của con
Mẹ à! Mẹ có yêu con?
Mẹ cười mẹ bảo yêu con nhất đời.
Giật mình lòng dạ rối bời
Chỉ là mơ mộng những lời thiết tha
Giờ đây ba cũng rời xa
Để con côi cút vào ra sớm chiều.
Ngày xưa mẹ nó nuông chiều
Giờ đây mình nó bao điều chăm lo
Trong nhà, ngoài cửa nó lo
Bên kia ba nó nhà to thêm người.
Nhà kia ba mẹ nói cười
Nhà đây mình nó cũng cười đắng cay
Tấm hình mẹ vẫn cầm tay
Nụ cười của mẹ tựa gai trong lòng.
Tác giả: Dana Lê

* * *
Trời xanh mây trắng nắng hồng
Nó ngồi ngẫm nghĩ bềnh bồng nơi đâu
Hôm nay nào phải ngày sầu
Hôm nay ba nó đón dâu về nhà.
Hằng ngày nó mãi la cà
Tự nhiên bắt nó cầm quà đi chung
Trong đầu nó cứ mông lung
Ồ! Ba lại có người chung lối về.
Hết lo toan, hết bộn bề
Người dưng lại hóa phu thê trong nhà
Buồn thay nào phải là nhà
Đâu còn tiếng mẹ ơi à lời ru.
Nó nằm thui thủi một khu
Nhìn di ảnh mẹ chẳng bù người ta
Bên nhau sớm tối gần xa
Âm dương cách biệt hóa ra cạn tình.
Mẹ xưa đẹp tựa minh tinh
Chăm lo bao việc vẫn xinh hơn người
Những điều nó tỏ mười mươi
Cớ sao ba nó lại lười nhớ nhung?
Tấm hình người mới chung khung
Người ta – "mẹ mới" sẽ cùng bên nhau
Nó cười chua chát ước ao
Một lần gặp mẹ vui sao cõi lòng.
Trên tay cầm một cây bông
Mỉm cười dành tặng "mẹ Hồng" của con
Mẹ à! Mẹ có yêu con?
Mẹ cười mẹ bảo yêu con nhất đời.
Giật mình lòng dạ rối bời
Chỉ là mơ mộng những lời thiết tha
Giờ đây ba cũng rời xa
Để con côi cút vào ra sớm chiều.
Ngày xưa mẹ nó nuông chiều
Giờ đây mình nó bao điều chăm lo
Trong nhà, ngoài cửa nó lo
Bên kia ba nó nhà to thêm người.
Nhà kia ba mẹ nói cười
Nhà đây mình nó cũng cười đắng cay
Tấm hình mẹ vẫn cầm tay
Nụ cười của mẹ tựa gai trong lòng.
Tây Ninh, ngày 7 tháng 10 năm 2023
Đôi lời về bài thơ: Đây là câu chuyện về một đứa bé trai 13 tuổi mẹ mất sớm và ba quyết định đi thêm bước nữa. Tôi nhớ như in gương mặt của thằng bé ngày hôm đó. Cái ngày ba nó chỉn chu trong trang phục chú rể chuẩn bị đi đón dâu, nó ngồi yên một góc nhà ngắm nhìn ba nó, gương mặt đượm buồn nó mỉm cười nói với tôi: "Cô ơi! Hôm nay ba con lấy vợ. Con lại sắp có mẹ rồi." Nhìn nó cười mà trong lòng tôi chua xót, không biết nên vui hay nên buồn. Từ ngày mẹ mất, nó trước đây được nuông chiều bao nhiêu thì bây giờ trưởng thành hơn bấy nhiêu. Ba nó bộn bề công việc ngoài xã hội, nó một mình trông coi nhà cửa, tự học tự chơi đợi ba trở về. Để ngày hôm nay, tưởng rằng sẽ có "mẹ mới" ở bên chăm sóc yêu thương, nhưng người "mẹ mới" này cũng có một đứa con trai và vì công việc nên cô ấy vẫn ở nhà cũ cùng con trai của mình. Thay vì lúc trước hai cha con tối lửa tắt đèn có nhau thì giờ đây, kết thúc công việc ba nó lại về bên nhà người ta. Ngỡ rằng sẽ có thêm người mẹ, nào đâu lại mất luôn ba của mình.
Lần đầu tiên Dana đăng thơ lên VNO , rất mong nhận được sự đồng cảm và góp ý từ mọi người.
Thân mến!