Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Gautrucbaccuc, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 130: Người nhận nhiệm vụ là Doãn Thu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 132: Thú dữ vô hình

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 134: Đi! Chúng ta đi nổ xác chết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhóc Thu, vai anh thật sự không sao à? Không đau sao?" Đi tới cửa, Giang Hoa Đình dừng bước lại, hỏi.

    Doãn Thu quay đầu: "Không sao, không đau."

    Là thật sự không đau.

    "Thật sao?" Cảnh vai Doãn Thu xuất hiện một lỗ to ở trong đầu Giang Hoa Đình không hất đi được.

    "Thật."

    Thấy Giang Hoa Đình vẫn không tin, Doãn Thu nhíu mày, "Cậu.. Có muốn xem chút không?"

    Giang Hoa Đình gật đầu: "Xem xem xem! Nhất định phải xem!"

    Không xem cậu từ đầu đến cuối đều không an lòng!

    Nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy vai Doãn Thu thì lại hối hận rồi.

    Rõ ràng không phải con gái nhưng mà cái từ da trắng nõn nà này dùng trên người Doãn Thu lại không hề có cảm giác không hài hòa. Vết thương trước đó bây giờ chỉ để lại dấu màu hồng nhàn nhạt chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa sẽ khôi phục thành màu da giống với màu da bên cạnh.

    Giang Hoa Đình chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô.

    Hầu kết nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, giúp Doãn Thu kéo áo lại tay còn hơi run rẩy khó phát hiện.

    Hơi nóng.

    Bây giờ Giang Hoa Đình chỉ có loại cảm giác này là rất muốn uống nước.

    "À ha ha ha, thuốc mỡ tôi đặc chế tài thế đó! Lúc này mới nửa ngày.."

    "Ba ngày rồi."

    "Hả?"

    "Cậu ngủ ba ngày rồi." Doãn Thu thản nhiên nói.

    Giang Hoa Đình ngạc nhiên: "Sao anh biết."

    Doãn Thu lấy di động ra, thời gian trên đó nghiễm nhiên đã qua ba ngày rồi.

    Giang Hoa Đình: "..."

    "Hỏng bét!" Giang Hoa Đình hoảng sợ!

    "Tôi không xin phép nghỉ! Chủ nhiệm Nghê chắc chắn sẽ lột da tôi!"

    "Tôi xin giúp cậu rồi." Doãn Thu bỗng nhiên nói.

    Giang Hoa Đình trong chốc lát chưa kịp phản ứng: "Hả?"

    "Lần đầu tiên tôi tỉnh lại đã giúp cậu xin nghỉ."

    Giang Hoa Đình cũng không biết nên nói gì nữa, quả thật là hàng xóm tốt quốc dân.

    Nhưng chuyện đầu tiên nhóc Thu tỉnh dậy làm hoàn toàn có thể là đánh thức cậu dậy mà..

    Tựa như nghe thấy ý nghĩ trong lòng Giang Hoa Đình, Doãn Thu thản nhiên nói: "Gọi không dậy."

    Ba chữ chân ngôn này nghe tới mức Giang Hoa Đình bỗng nhiên muốn đi chết.

    Lời này căn bản chính là nói rõ cậu ngủ giống như heo!

    "Nhóc Thu." Giang Hoa Đình uất ức.

    "Hửm?"

    "Anh biết ăn hiếp người rồi."

    "Không có." Doãn Thu rủ mí mắt xuống, phủ nhận.

    "Có."

    "Ò, đó là biết sẵn rồi."

    "..."

    Giang Hoa Đình thua trận.

    Nhìn đường núi quanh co dưới núi, Giang Hoa Đình nói: "Đi xuống thế nào?"

    "Tôi không vấn đề."

    Hai người tốn hai tiếng đi đến chân núi, một chiếc xe tải quân dụng đã dừng ở trạm xe buýt chờ. Nhìn thấy Doãn Thu thật sự xuất hiện ở đây, Thẩm Vĩ vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng yên tâm rồi.

    "Đội trưởng Thu!"

    Giang Hoa Đình nhìn Doãn Thu đi qua đó thì đứng tại chỗ không đi theo.

    Doãn Thu đi đến bên cạnh xe rồi bỗng nhiên quay đầu trong mắt có ý cười khó phát hiện: "Cậu định đi bộ sao?"

    Giang Hoa Đình hơi lúng túng: "Ngồi xe buýt xe."

    "Định ngồi cả ngày sao?"

    "Đi lên."

    Nét mặt của Giang Hoa Đình cong cong: "Không sợ nửa đường bể bánh xe sao?

    Thẩm Vĩ:"... "

    Không lên xe cũng xin đừng nguyền rủa, cám ơn.

    Doãn Thu nhướng mày:" Bể được sao? "

    Giang Hoa Đình bật cười:" Được, số mệnh tôi chịu thua, đại thần, xin nhận lấy đầu gối của tôi! "

    Không nói cần cũng không nói không cần, Doãn Thu lên xe trước.

    Giang Hoa Đình nhìn chiếc xe tải màu xanh lá cực kỳ có duyên với cậu, cười cười, trong mắt càng thêm kiên nghị cũng đi theo lưu loát lên xe.

    Trong số mạng kéo thêm một người hình như.. Cũng không có gì không tốt.

    " Nhóc Thu anh giúp tôi xin nghỉ bao nhiêu ngày phép? "

    " Năm ngày. "

    Giang Hoa Đình nhướng mày:" Nhóc Thu cảm thấy tôi ngủ được nhiều vậy sao? "

    " Cậu cần nghỉ ngơi. "Doãn Thu có ý riêng.

    Giang Hoa Đình tiếp tục chau lông mày lên cao.

    Doãn Thu duỗi tay, đầu ngón tay lạnh buốt rơi trên mí mắt dưới của Giang Hoa Đình chỉ vào làn da có màu sắc rõ ràng khác với xung quanh:" Đen rồi. "

    Mấy anh binh sĩ:"... "

    Này, này thật là đội trưởng Thu của bọn họ sao? Chắc không phải bị đổi ruột ha?

    Càng kỳ lạ là! Tại sao.. Tại sao bọn họ sẽ có một loại.. Cảm giác bị đút?

    Không phải rất rõ ràng nhưng lại không thể bỏ qua!

    Chắc chắn là đạo sĩ già kia giở trò quỷ!

    Ngay lúc anh binh sĩ lái xe đang tự hỏi có cần lái xe quay lại không, cuối cùng Thẩm Vĩ cũng lấy lại tinh thần đến, coi như bình tĩnh.

    Ho khan hai tiếng xem như cảnh cáo đội viên nên làm gì thì làm đó đi. Chuyện của cấp trên không tới phiên mấy thuộc hạ bọn họ để ý tới, đặc biệt người cấp trên Doãn Thu này vẫn luôn làm bất cứ chuyện gì cũng có chừng mực.

    Cậu ba nhà họ Doãn

    Nổi danh tự gò bó, nổi tiếng là.. Không thích người tới gần.

    Nhưng mà Doãn Thu không thích người ta tới gần, lại để tay lên trên mặt của người khác! Tuy chỉ có đầu ngón tay..

    Nhưng đầu ngón tay lại đổi vị trí! Dừng trên gò má của Giang Hoa Đình!

    " Trắng rồi. "

    Mấy anh binh sĩ cạn lời một phen đứa trẻ này chẳng phải vốn là rất trắng sao! Tuy so với đội trưởng Thu mà nói thì đen một chút.

    Doãn Thu thu tay lại, không chút cảm xúc kết luận:" Nghỉ ngơi. "

    Giang Hoa Đình cười rất dịu dàng:" Được. "

    Giang Hoa Đình thật đúng là nghỉ ngơi, cậu ở trong phong 404 ngủ tới trời đất mịt mù cả ngày cũng chưa từng bước ra khỏi nhà.

    Ngày thứ năm xin nghỉ phép, Giang Hoa Đình từ trên giường đứng dậy vuốt tóc trên đầu nhìn thoáng qua thời gian mười giờ.

    Đã nói đi nổ khu dân cư nhỏ còn chưa có đi nổ đâu..

    Giang Hoa Đình kéo cơ thể hơi mệt mỏi đi rửa mặt.

    Năm ngày, cũng không biết có phải là Doãn Thu biết gì rồi không, thời gian vừa lúc cậu có thể hoàn toàn khôi phục.

    Mặc kệ Doãn Thu có phải biết gì rồi không thì Giang Hoa Đình cũng không thèm để ý, thứ cậu để ý chỉ có kiếp nạn của cậu khi nào thì tới.

    Nếu như chỉ có một mình cậu, dựa theo sư phụ suy tính thì kiếp nạn của cậu cũng là mấy ngày trước sinh nhật, tuy không chắc chắn thời gian cụ thể nhưng Diêm Vương muốn cậu canh ba chết tuyệt đối sẽ không để sống tới canh năm cho nên trễ nhất cũng trong ngày sinh nhật.

    Nhưng là bây giờ tăng thêm nửa kiếp nạn của Doãn Thu nữa..

    Vận mệnh của hai người..

    Phức tạp hơn nhiều, có thể sẽ sớm có thể sẽ trì hoãn nói trắng ra là một quả bom không biết lúc nào sẽ nổ tung. Cho dù cậu tự chết thì cũng muốn để Doãn Thu sống sót.

    Giang Hoa Đình gõ gõ cửa phòng 403, Doãn Thu chẳng mấy chốc đã tới mở cửa.

    Doãn Thu hiển nhiên cũng vừa tỉnh ngủ, tóc hơi lộn xộn, bên ngoài áo ngủ cũng chỉ là choàng một cái áo khoác.

    Cảm giác ở nhà.

    " Chờ một lát. "

    Doãn Thu cũng không hỏi Giang Hoa Đình tới tìm anh làm gì, mở cửa ra rồi đi rửa mặt để Giang Hoa Đình tự nhiên.

    Giang Hoa Đình căn bản không biết khách sáo là thứ gì, đi vào xem phòng bếp của Doãn Thu một chút phát hiện vẫn như cũ chỉ có mì tôm liền trở về 404 cầm nguyên liệu nấu ăn tới.

    Lúc Doãn Thu ra cơm trưa đã làm xong.

    Mười một giờ ăn cơm trưa sớm cũng không phải là không thể.

    Huống chi cơm trưa Giang Hoa Đình chuẩn bị sắc hương vị đều đủ tuy đều là mấy món thường ngày nhưng lại gợi lên cảm giác thèm ăn.

    Ăn trưa xong Giang Hoa Đình nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chén bát:" Đi! Chúng ta đi nổ xác chết! "

    Doãn Thu:"... "

    " Nói chuyện đàng hoàng. "

    " Nổ khu dân cư nhỏ hả? "

    Nhìn Doãn Thu vẫn có vẻ hơi bất mãn, Giang Hoa Đình ngẫm nghĩ:" Vậy.. Thay trời hành đạo?" "Đi thôi."

    Lần nữa đi vào khu dân cư nhỏ, bởi vì là giữa ban ngày nên Giang Hoa Đình tìm nơi tương đối kín đáo đi vào.

    Kết giới là cậu bày ra nên từ nơi nào cũng có thể đi vào, chỉ cần cậu muốn!

    Gần như là ngay trong nháy mắt Giang Hoa Đình đi vào, người đàn ông trẻ tuổi canh giữ ở khu dân cư nhỏ lập tức xuất hiện ở bên ngoài kết giới.

    "Có dao động linh lực."

    Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày quả nhiên là bị phát hiện rồi.

    Ngẫm nghĩ người đàn ông vung ra mấy thức thần: "Giám sát toàn bộ phương vị."

    Thức thần nghe tiếng tản ra.

    Bầu không khí với hoàn cảnh trong kết giới so với bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.

    Năm ngày trước lúc đến nơi này rõ ràng không phải là như thế.

    Tựa như nhìn thấu thắc mắc trong lòng Doãn Thu, Giang Hoa Đình nói: "Bởi vì đồ bên trong muốn ra."

    "Hửm?"

    "Âm Thú lần trước công kích anh là thứ canh giữ nơi này, tôi đánh bọn nó tan biến hết nên không có Âm Thú trông coi thì đồ bên trong tất nhiên sẽ muốn ra ngoài." Huống chi lần trước Doãn Thu đổ rất nhiều máu, đối với những vật kia mà nói thì máu của Doãn Thu cực kỳ có sức hấp dẫn, tất nhiên cũng rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

    "Tôi dẫn anh đi xem thử."

    Giang Hoa Đình dựa theo trí nhớ tìm thấy mấy xác chết bị cậu vây lại lần trước.

    Xác chết bên trong đã đánh nhau.

    Doãn Thu nhíu mày: "Đây đều là người chết?"

    "Đúng vậy, anh nhìn tròng trắng của bọn họ lật ra bên ngoài, vẻ mặt đen tím, vừa nhìn là không phải người bình thường, mấy người chết bình thường này.." Mắt Giang Hoa Đình hơi híp, ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, "Là dễ bị làm thành con rối nhất."

    Doãn Thu nghĩ lại không phải vấn đề này, anh nhìn thoáng qua xác chết đánh thành một nhóm, có thể để nhiều xác chết như vậy vào đây mà không bị ai phát hiện, chủ mưu đứng sau đó..

    Quyền cao chức trọng?

    Doãn Thu không quá chắc chắn nếu như không phải người như vậy, vậy cũng chỉ có thể nói người nuôi xác chết là một người cực kỳ giỏi.

    "Bọn họ sao lại đánh nhau rồi?"

    "Muốn tiến hóa chứ sao." Giang Hoa Đình thuận miệng nói một câu, "Chẳng qua mấy thứ này cũng đều là hàng thất bại, xác chết bình thường bị làm thành con rối lại có thể phát huy ra trăm phần trăm năng lực của bọn họ, bởi vì bọn họ sẽ không suy nghĩ sẽ không có cảm giác đau, sẽ chỉ dựa vào bản năng để làm việc. Nếu thật sự lấy một thứ để so sánh thì.."

    "Một con rối xác chết bình thường còn giỏi hơn bất kỳ một đội viên nào của nhóc Thu."

    Bởi vì người có nhược điểm xác chết không có.

    Cho nên đồ bên trong một khi bị thả ra là có hậu họa khôn lường.

    Mắt Doãn Thu lóe lên tia sáng lạnh băng: "Phải làm sao mới có thể nổ?"

    "Phù nổ phá."

    Doãn Thu nhíu nhíu mày: "Tôi có thể giúp cậu làm gì?"

    Giang Hoa Đình sửng sốt một chút ánh mắt lóe ý mỉm cười: "Cho tôi mượn chút vận may là được."

    Doãn Thu nghiêm túc gật đầu: "Được."

    Giang Hoa Đình còn chưa kịp phản ứng Doãn Thu đã trực tiếp cắn rách ngón cái của anh, lập tức có máu tuôn ra.

    Doãn Thu trực tiếp nhét đầu ngón tay tới trên môi Giang Hoa Đình: "Uống."

    Giang Hoa Đình: "..."

    Doãn Thu nhíu mày: "Không cần sao?"

    Giang Hoa Đình hoàn hồn: "Cần!" Cũng lấy ra rồi, không cần thì lãng phí!

    Nhìn giọt máu đỏ tươi trên da, nổi bật lên làn da trắng càng thêm trắng của Doãn Thu, Giang Hoa Đình cảm thấy cổ họng lại khát khô. Không tự giác nuốt nước miếng cẩn thận liếm giọt máu trên ngón cái còn chưa kịp lau một chút Doãn Thu đã bỗng dưng rút tay về.

    "Nhóc Thu?"

    Doãn Thu không chút cảm xúc: "Ngứa."

    Giang Hoa Đình nhịn không được xoa nhẹ tóc của Doãn Thu bị Doãn Thu không nể tình chút vỗ ra.

    "Chờ tôi."

    Giang Hoa Đình xoay người sang chỗ khác nên cũng không nhìn thấy vành tai trắng nõn của Doãn Thu đang có một vệt đỏ dần dần lặng lẽ bò lên trên. Ngón tay rút về để ở sau lưng không tự giác cuộn tròn rồi cuộn tròn.

    Có số mệnh Doãn Thu tăng thêm, tinh thần của Giang Hoa Đình tốt hơn nhiều.

    Không, tinh thần phấn chấn!

    Chính Giang Hoa Đình cũng không phát hiện, khóe môi của cậu từ đầu đến cuối đều mang ý cười.

    Nhìn con rối tứ chi rách nát bay đầy trời nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ ở bên trong, Giang Hoa Đình cười: "Tuy mấy người sắp phân thắng bại nhưng mà ngại quá thắng bại của mấy người mãi mãi cũng không phân ra được rồi."

    Lời nói của Giang Hoa Đình vừa dứt, phù lục lơ lửng ở giữa không trung đột nhiên dao động, bay về phía nhóm con rối mở ra một loạt nổ phá mãnh liệt! Không bao lâu, toàn bộ con rối biến thành bột phấn.

    Giang Hoa Đình ném một tấm phù màu vàng đi vào, bột phấn cũng không còn nữa.

    "Đây là phù gì?" Doãn Thu hỏi.

    "Phù làm sạch."

    Doãn Thu: ".. Cậu vẽ sao?"

    "Không phải." Vẻ mặt Giang Hoa Đình ghét bỏ, "Phù tôi vẽ ra sẽ không có mỗi một chức năng."

    "Ồ?" Doãn Thu nhướng mày.

    Giang Hoa Đình đắc ý: "Nhìn thấy phù vừa mới nổ tung không? Đó chính là tôi sáng tác có thể bày trận, có thể dùng làm phù nổ tung, ừm, còn có thể làm phù bình an."

    Ánh mắt Doãn Thu lóe lên ý mỉm cười: "Giỏi vậy sao?"

    Giang Hoa Đình hất cằm lên: "Tất nhiên!"

    "Ấy, không nói nữa, tôi vừa mới cảm giác được bên ngoài có người, đoán chừng là chủ nhân của những thứ này, chúng ta vẫn nên mau chóng nổ những thứ kia luôn, tranh thủ thời gian chuồn đi!"

    "Được."
     
    Levupha, Kimngan21LieuDuong thích bài này.
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 136: Phái Phục Liên Tần Thủy Hoàng..

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 138: Cụ tổ nói muốn đổi chỗ ở

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...