Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 110: Đơn thuốc tôi kê sao có thể vô hiệu?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 112: Tới bệnh viện số hai bốc số

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Yuuki1234567890LieuDuong thích bài này.
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 114: Chất lượng của đôi giày này thật sự tốt

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 116: Trận khóa linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ phó viện trưởng Quý nhìn thấy Giang Hoa Đình liền cảm thấy đau đầu, ông còn chưa tìm cậu báo thù chuyện lần trước bị cố định đâu! Bây giờ lại tìm phiền phức cho ông!

    Khi ông híp đôi mắt già nua, lúc thấy rõ Giang Hoa Đình đến cùng đang làm cái gì liền sẵn miệng nói một câu: "Đoán chừng đang vẽ phù thôi." Viện trưởng Tiêu sửng sốt một lúc, "Ông nói gì?"

    Phó viện trường Quý: "..."

    "Không, đoán chừng là dây giày tuột rồi."

    Tiêu viện trưởng trừng to mắt, "Tin ông mới có quỷ! Đi! Tôi phải bắt gian! Phì, bắt tại hiện trường!"

    Hai anh em nhà họ Doãn nhìn Giang Hoa Đình ở mỗi một nơi hẻo lánh dùng nước tô tô vẽ vẽ, đặc biệt là mỗi lần Giang Hoa Đình vẽ xong một cái, Doãn Xuân liền cảm nhận được cơ thể như nặng thêm mấy chút càng có cảm giác cơ thể thực hơn.

    Mà lại, anh ta còn có một loại cảm giác kiểu như hết thảy mấy thứ tiêu cực đều bị ngăn bên ngoài căn phòng này.

    "Cậu đang vẽ gì?" Doãn Thu đi qua, nhìn thoáng qua bên má nghiêm túc của Giang Hoa Đình.

    "Trận khóa linh."

    Doãn Xuân: "..."

    Nghe như cảm giác không tốt lắm.

    "Có ý gì?"

    Giang Hoa Đình phủi tay, quăng bút lông ra thùng rác sau lưng: "Tên như ý nghĩa thì là có ý khóa sinh linh lại nói trắng ra là một cái lồng giam, đồ bên trong không ra được đồ ở ngoài không vào được."

    Đồ Doãn Xuân: "..."

    Doãn Thu đắn đo một lúc nói: "Tôi chưa từng nghe nói về trận.. thế này."

    Giang Hoa Đình tất nhiên không biết là Doãn Thu vốn không biết trận pháp gì cả, Doãn Thu hỏi như thế cũng bởi vì vẻ mặt của anh trai anh không quá dễ nhìn.

    Giang Hoa Đình sẵn miệng nói: "Đương nhiên không có, đây là chính tôi phát minh."

    Doãn Thu trầm ngâm một lúc, nói: "Cậu rất giỏi."

    Giang Hoa Đình không chút khiêm tốn: "Tất nhiên!"

    "Được rồi, làm xong rồi, tôi cũng nên xuống dưới khám bệnh rồi." Giang Hoa Đình phủi tay, chuẩn bị rời đi.

    Doãn Xuân kêu cậu lại: 'Mấy thứ đồ khác không vào được, vậy người thì sao?'Lỡ như giống lần trước anh ta bị một số người bày kế lại bị "Trộm" ra ngoài nữa, anh ta rất phiền não đó.

    Dù sao ai cũng không thể cam đoan, lần tiếp theo Doãn Thu nhất định còn có thể tìm ra anh ta.

    Giang Hoa Đình kỳ quái nhìn Doãn Xuân, ngay cả Doãn Thu cũng im lặng một cách khả nghi.

    Doãn Xuân không rõ cho lắm: "?"

    Giang Hoa Đình nói: "Chuyện này anh không cần lo lắng, căn cứ vào.."

    Giang Hoa Đình chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã bị người ta thô lỗ đẩy mở!

    Hai người quay đầu, nhìn thấy hai người hơi lớn tuổi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lần này còn không bị tôi bắt được thóp của cậu! Giang Hoa Đình hơi lùi về sau một chút, xích lại gần Doãn Thu.

    "Tôi biết có một vị là phó viện trưởng Quý, còn một ông chú khác là ai vậy?"

    Có lẽ là Giang Hoa Đình còn đang tuổi lớn, trước đó vốn nên có độ cao không khác gì, giờ phút này vậy mà còn cao hơn Doãn Thu một chút. Giọng nói nhỏ nhẹ lại trầm thấp của Giang Hoa Đình nhẹ lướt qua bên tai Doãn Thu, cảm giác khác thường làm cho Doãn Thu giật mình.

    "Hửm?"

    Hồi lâu chờ không được câu trả lời của Doãn Thu, Giang Hoa Đình nhịn không được hơi cúi đầu nhìn doãn thu.

    Doãn Thu lập tức hoàn hồn: "Ông ấy là viện trưởng Tiêu."

    Viện trưởng Tiêu? Vậy là viện trưởng ha.

    Giang Hoa Đình lập tức bày tư thế đứng thẳng của mình, hơi cúi đầu ra dáng một bé ngoan.

    Lật mặt phút chốc làm cho Doãn Thu cũng cam bái hạ phong.

    "Nhóc Giang, vừa rồi cậu đang làm gì đó?" Phó viện trưởng Quý đánh đòn phủ đầu.

    Viện trưởng Tiêu trừng phó viện trưởng Quý, nói: "Hỏi gì mà hỏi, chẳng phải lúc nãy đều thấy cả rồi sao? Chắc chắn không biết lại đang làm thứ giả thần giả quỷ gì rồi!" Ông ta đã nghe ngóng, bác sĩ này trước đó hình như từng có lịch sử không tốt là ở văn phòng viết vẽ linh tinh! Giang Hoa Đình, "..."

    Viện trưởng Tiêu làm như đã có chuyện như thế thật mà đi về phía Giang Hoa Đình vừa mới ngồi xổm bắt đầu cẩn thận xem xét, trình độ chăm chú đó đoán chừng muốn cầm kính hiển vi tới khảo sát tỉ mỉ một phen luôn.

    Viện trưởng Tiêu híp mắt, góc hẻo lánh mà Giang Hoa Đình này vừa mới ngồi xổm, ngoài một chút xíu nước đọng bên ngoài thì không có thứ bậy bạ gì cả.

    Mà cậu chủ nhà họ Doãn lại tôn sùng cậu như vậy.

    Chẳng lẽ.. Là Trung y khoa có người đố kỵ Giang Hoa Đình cho nên nghe nhầm đồn bậy?

    Viện trưởng Tiêu cảm thấy mình hẳn là phải nhìn rõ mọi việc hơn chút nữa nên dứt khoát chăm chú tra xét một phen bốn góc tường hẻo lánh một lượt.

    Ông phát hiện bốn góc hẻo lánh đó ngoài một chút xíu nước đọng bên ra thì thật sự không có mấy thứ đồ bậy bạ.

    Có lẽ thật sự là nghe nhầm đồn bậy.

    Bỗng nhiên, một mùi.. kỳ lạ truyền tới.

    Viện trưởng Tiêu bỗng dưng híp mắt lại: "Hửm?"

    Giang Hoa Đình: "..."

    Chuyện này thật sự không liên quan tới cậu.

    Doãn Thu: "..."

    Doãn xuân nhìn về phía cửa sổ, chỉ nhìn thấy một thứ gì đó đen như mực treo ngoài cửa sổ!

    Như lời Giang Hoa Đình nói, đồ bên ngoài đều bị ngăn ở bên ngoài.

    Chỉ là..

    Vẻ mặt của vị viện trưởng này sao lại khó coi tới vậy?

    Doãn Xuân làm linh hồn không có khứu giác, tất nhiên không ngửi được mùi lúc vật kia bị trận khóa linh của Giang Hoa Đình ngăn ở bên ngoài.

    Trận khóa linh thật ra là trận pháp bảo vệ đồ vật bên trong công kích đồ vật không có ý tốt bên ngoài.

    Viện trưởng Tiêu nổi giận nói: "Giang Hoa Đình!"

    Giang Hoa Đình vội giơ tay!

    "Có!"

    Nhìn thấy Giang Hoa Đình làm như thế, viện trưởng Tiêu chỉ cảm thấy mình tuyệt đối có thể giận sôi máu!

    "Cậu là một bác sĩ! Sao có thể tùy tiện tiểu tiện trong phòng bệnh? Còn tiểu tiện ngay trước mặt mọi người?"

    Giang Hoa Đình: ".. Oan uổng.."

    Doãn Thu cúi đầu.

    "Oan uổng gì chứ!" Gương mặt của viện trưởng Tiêu nhăn nhó, "Tự cậu nhìn đi! Một bãi màu vàng không phải là cậu.. Hừ! Chẳng lẽ là đồ uống hả? Sẽ sẽ thúi như vậy sao? Tôi thật sự là! Tôi thực sự là.. Thật sự là tức chết tôi rồi!"

    Phó viện trưởng Quý nhíu mày, không nói gì.

    Ông có chút tình nghĩa với chủ đạo quán núi Thái Đà cộng thêm là người tín ngưỡng gì đó cũng biết đã xảy ra chút chuyện gì đó.

    Ông cũng không muốn viện trưởng Tiêu hung hăng càn quấy như thế, ông rõ ràng nhìn thấy trước đó bãi nước vẫn là trong suốt long lanh, chỉ là không biết sao lại phát sinh ra phản ứng hóa học, biến thành nước vàng vừa chua vừa thối.

    Nhưng..

    Viện trưởng Tiêu là một cái kẻ vô thần chuyện thế này, ở nơi này, ông cũng không nói cũng không thể nói.

    Chẳng qua phó viện trưởng Quý dùng ánh mắt ngập tràn vẻ tán thưởng của Doãn Thu.

    Quả nhiên có mắt nhìn.

    Giang Hoa Đình thật sự không biết nên giải thích thế nào với viện trưởng Tiêu nên chỉ có thể gục đầu xuống, nuốt nỗi uất ức này xuống.

    "Vâng, tôi sai rồi."

    Viện trưởng Tiêu bị thái độ tích cực nhận lỗi này của Giang Hoa Đình làm cho ngơ luôn dễ nói chuyện vậy sao?

    "Nếu đã như vậy thì không có lần sau! Nhưng! Tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu! Cậu đừng nghĩ tới chuyện giở trò với tôi!" Dứt lời, viện trưởng Tiêu thở phì phò kéo phó viện trưởng Quý đi.

    Giang Hoa Đình nhìn linh hồn Doãn Xuân: "Lần này anh còn chắc chắn là có người có thể mang cơ thể của anh đi sao?"

    Doãn Xuân: "..."

    Anh ta thật sự muốn hỏi Giang Hoa Đình một câu, cậu ta đến cùng đã làm gì mà đến mức sẽ bị hai vị viện trưởng giám sát trọng điểm.

    Lát nữa Doãn Thu có nhiệm vụ phải làm nên dứt khoát đi xuống lầu với Giang Hoa Đình luôn.

    Giang Hoa Đình bỗng nhiên nhớ tới một việc.

    "Nhóc Thu."

    "Ừ."

    "Tên phản đồ lần trước tôi theo anh tới thành phố Kinh bắt được, có bàn giao ra thứ gì không?"

    Nhớ tới Tô Minh Lãng, trong mắt Doãn Thu lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

    "Chưa."

    "Còn chưa sao?" Giang Hoa Đình kinh ngạc, thế này đã qua bao lâu rồi đó? Doãn thu vậy mà vẫn chưa hỏi được gì cả, không nên là thế mà!

    "Chẳng lẽ anh ta chết rồi?"

    "Không chết." Nửa chết nửa sống mà thôi.

    Dù là Doãn Thu, cũng có chút để ý Tô Minh Lãng đến cùng là người của ai, vậy mà có thể làm cho miệng của anh ta chặt như vậy.

    Giang Hoa Đình sờ mũi: "Lần trước vốn là muốn giúp anh nhưng sau này quên mất, nếu như anh cần tôi giúp gì tôi cam đoan gì cũng có thể hỏi ra cho anh!"

    Doãn thu cau mày, nói: "Bây giờ anh ta bị giám sát tầng tầng lớp lớp, muốn tới nhìn anh ta cũng không dễ dàng. Thẩm vấn anh ta, còn không bằng chờ anh cả tỉnh lại còn nhanh hơn chút." Tô Minh Lãng thật sự là một kẻ khó chơi

    Đúng rồi, Giang Hoa Đình đột nhiên nhớ tới ngoài cậu ra căn bản không có ai có thể nhìn thấy Doãn Xuân cho dù Doãn Xuân có lòng nhắc nhở, cũng có lòng mà không có sức.

    Nhưng Giang Hoa Đình vẫn cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.

    Cho tới khi cậu về tới phòng khám của mình.

    Đúng rồi! Dáng vẻ của Doãn Xuân nhìn không hề gấp gáp.

    So với việc nói anh ta bình tĩnh hòa nhã.. còn không bằng nói anh ta nhìn như càng giống như đã quên một số chuyện rồi!

    Bằng không bị phản bội nào còn có thể thảnh thơi bay khắp nơi như thế? Nhìn thấy cậu người duy nhất có thể nhìn thấy anh ta vậy mà không nghĩ đủ mọi cách để để cậu chuyển những chuyện cần phải chú ý cho người nhà chứ?

    Giang Hoa Đình vỗ đầu của mình, thật sự là chủ quan rồi!

    Mao Cao Minh không rõ Giang Hoa Đình lại đang làm thao tác gì: "Sao cậu lại ngược đãi bản thân mình? Cậu ngược đãi cái bàn của cậu cũng tốt hơn là ngược đãi đầu cậu đó! Đầu của cậu rất quý giá đó!"

    Giang Hoa Đình: "..."

    Được, cậu ngay cả việc tự vỗ đầu của mình cũng không được.

    "Hàng xóm của cậu đi rồi sao?"

    "Ừm, anh ấy phải đi làm."

    "Không đi làm mới kỳ lạ đó!" Mao Cao Minh sẵn miệng nói một câu, "Tôi chưa từng thấy quân nhân nào tự do giống như hàng xóm của cậu, muốn đi đâu thì đi đó."

    Giang Hoa Đình cười, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đúng thế, nhóc Thu là đặc biệt đó!"

    Mao Cao Minh: "..."

    Tôi cũng không phải nói cậu, cậu khoe khoang thế làm gì!

    Lúc này, một ông chú trung niên mập mạp cầm thẻ chẩn đoán điều trị đi vào phòng khám số năm vẻ mặt hết sức xấu hổ.

    Mao Cao Minh ngước mắt nhìn qua đó: "Đến khám bệnh sao? Mời ngồi."

    Người đàn ông trung niên không nhúc nhích.

    Mao Cao Minh khó hiểu: "Sao rồi? Ngồi đi."

    Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ không vui: "Tôi là tới tìm đại.. bác sĩ Giang."

    Giang Hoa Đình ngẩng đầu: "Tìm tôi?"

    Ban đầu Giang Hoa Đình không biết người đàn ông trung niên này là ai, nhưng khi cậu nhìn thấy oán khí quen thuộc trên người đối cậu liền biết đối phương là ai.

    "Là ông à."

    Người đàn ông trung niên- ông chủ Vương vội gật đầu: "Là tôi, là tôi."

    Giang Hoa Đình cười như không cười nhìn ông ta: "Ông có thể tìm tới nơi này là đến khám bệnh sao?"

    Ông chủ Vương nghẹn, căng da đầu nói: "Phải." Không phải cũng phải.

    Tình huống bây giờ Giang Hoa Đình có chắc để ý tới ông không còn là vấn đề, ít nhất khi ông còn là một 'bệnh nhân' thì Giang Hoa Đình chắc chắn phải để ý tới ông.

    Nghĩ như vậy, ông chủ Vương cảm thấy sức mạnh của bản thân đủ một xíu xiu rồi![/CREDITS]
     
    Rincute, Laclac1811LieuDuong thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 118: Phong thủy cực kỳ tốt! Tốt tới mức không thể tưởng tượng nổi!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...