Bài viết: 0 

Chương 19: Có người đẹp ở sơn trang, cười duyên dáng khiến người người phải trộm nhìn.
[BOOK]Tập đoàn Thượng Khải gần hai năm nay đang cấp tốc tìm một công ty có tiềm năng để đầu tư vốn, điều này Diệp U cũng có nghe qua. Cô chỉ là không có nghĩ đến, học sinh mà Vạn nãi nãi trước kia đã từng giúp đỡ, lại chính là tổng giám đốc của Thượng Khải tập đoàn?
"Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, trò chuyện sẽ dễ dàng hơn, mà lại có quan hệ với tiểu Linh ở giữa, không chừng thằng bé sẽ tình nguyện giúp cháu."
Diệp U nghe Kim gia gia nói xong, ánh mắt giật giật. Hôm qua cô là bởi vì đi cứu Vạn nãi nãi, mới chạy ra khỏi sơn trang, nếu như cô mang cái này ra nói, đoán chừng thông qua Vạn nãi nãi sẽ nhận được ân huệ của tổng tài, cũng sẽ không cự tuyệt cô. Nhưng nếu như vậy..
"Kim gia gia, ngài nói như vậy thật không có đạo đức mà." Diệp U đuổi theo Kim gia gia, trên không trung chậm rãi vẽ lên một nửa hình tròn, "Lại nói cháu cứu Vạn nãi nãi, cũng không phải vì mưu đồ gì."
Kim lão gia tử vui tươi hớn hở cười ra tiếng, mở miệng nói: "Dù sao ta cũng đã chỉ cho cháu rồi, chính cháu nhìn xem mà tự xử lý đi."
Diệp U nhẹ nhàng nhíu mày, không tiếp tục lên tiếng.
Cô đối với trò chơi mới của công ty mình vẫn là có lòng tin, trước đó cpp ở bên ngoài tìm người đầu tư, cũng không phải không ai nguyện ý, chỉ bất quá người khác đều thấy quy mô công ty cô không lớn, muốn đem trò chơi mua lại để tự làm. Diệp U đối với sự phát triển trong tương lai của công ty vẫn là có dã tâm nhất định, cho nên chắc chắn sẽ không đồng ý loại hình thức này, nhưng cái này cũng từ cũng phải nói rõ, trò chơi bọn họ là có giá trị.
Hi vọng vị tổng giám đốc này của tập đoàn Thượng Khải, sẽ không giống với các vị lão bản cô đã từng gặp qua.
Đánh thái cực cùng Kim lão gia tử xong, Diệp U lại đi tìm Trình Cảnh lấy từ khúc, cô cũng không hiểu, vì cái gì chính mình tới suối nước nóng sơn trang, vẫn là công tác mệnh.
Trình Cảnh sáng sớm liền đi đến phòng trà bên hồ nhân tạo, cũng không phải anh ta thích uống trà, mà chủ yếu là sang đây xem náo nhiệt.
Sáng nay anh ta vốn định đi tìm Hứa Sương trò chuyện một chút về việc hợp tác, hôm qua sau khi nghe cô hát một khúc « dạo chơi công viên kinh mộng », anh ta liền có suy nghĩ cùng cô hợp tác. Bây giờ ca khúc nếp xưa, cùng hí khúc kết hợp đã là chuyện không phải mới mẻ gì, nhưng giọng hát của Hứa Sương, vẫn là cho anh ta một chút linh cảm mới.
Chỉ là Hứa Sương giống như đối với việc hợp tác cùng họ cũng không có bao nhiêu hứng thú, không nghe anh ta nói tỉ mỉ đã lập tức cự tuyệt. Nhưng Trình Cảnh người này một khi nghiêm túc, sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
"Trình Cảnh lão sư, anh tránh ở chỗ này làm gì chứ?" Diệp U tại một gian phòng bên ngoài của phòng trà, tìm được Trình Cảnh đang lén lén lút lút, cô học bộ dáng của anh ta, cũng thò đầu vào bên trong phòng nhìn xem, "Trong này là ai vậy?"
"Hứa Sương." Trình Cảnh thaays nàng tới, hai tay ôm ngực, tựa ở ngoài cửa, lưu ý động tĩnh trong phòng, "Một đại tỷ ở trong gánh hát của cô ấy, đến hối cô ấy trở về gánh hát."
"À.." Diệp U như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, lại nhìn Trình Cảnh đang ở chỗ này quang minh chính đại nghe lén, "Nhưng cái này cùng anh có quan hệ gì? Anh có thời gian quan tâm người khác, không bằng trở về sáng tác bài hát."
"Tôi đây không phải là vì sáng tác bài hát sao?" Trình Cảnh lườm cô một cái, cùng với cô nói đạo lí, "Tôi đều nghĩ kỹ, cái ca khúc chủ đề kia của chúng ta, tăng thêm hí khang làm bạn hát, tìm Hứa Sương hát."
Diệp U nhìn xem anh cười một tiếng: "Nha, Trình Cảnh lão sư đây là thật coi trọng Hứa lão sư rồi?" "
Nhưng người ta không vui a." Trình Cảnh nói đến đây, lông mày liền sầu muộn nhíu lại, "Tôi mới vừa ở chỗ này nghe một chút, biết đại khái là chuyện gì xảy ra."
Diệp U tò mò hỏi anh: "Chuyện gì xảy ra?"
Trình Cảnh nâng lên một cánh tay, nói với Diệp U: "Liền là Hứa lão sư của chúng ta, ở trong gánh hát cũng là một em gái thiên phú cực cao, tất cả mọi người rất xem trọng cô áy, nhưng làm sao cô ấy không tập trung hát hí khúc thật tốt, nhất định phải đi yêu đương, còn bất hạnh gặp phải tra nam, kết quả bị đả kích không gượng dậy nổi, dứt khoát trốn đến sơn trang đến chữa thương."
Diệp U kinh ngạc lặng lẽ mở mắt, Hứa Sương trong lòng cô, là một nữ hiệp có thể tùy ý mà đem chân nhấc qua đỉnh đầu, cô chưa từng nghĩ trong quá khứ cô ấy lại là nữ nhi tình trường.
"Này cùng với cô ấy nhân vật thiết lập giống như có chút không hợp a." Diệp U cũng đem đầu dùng lực hướng phòng cửa nhìn, giống như là muốn nghe xem bên trong đang nói cái gì. Trình Cảnh đem đầu cô hướng ra bên ngoài gẩy gẩy, lại khôi phục tư thế hai tay ôm ngực tựa ở trước cửa: "Cô ấy hiện tại là bởi vì tâm hồn bị tổn thương, liền không có ý định gây dựng sự nghiệp, này không được. Tôi phải nghĩ biện pháp để cô ấy tình táo lại."
Diệp U con mắt cực nhanh chớp hai lần, ngẩng đầu con ngươi sáng tinh tinh mà nhìn về hướng Trình Cảnh: "Tôi có cách."
Trình Cảnh có chút đứng thẳng người, nhìn cô hỏi: "Cách gì?"
Diệp U nói: "Anh liền yêu đương với cô ấy đi!"
Trình Cảnh: "..."
Anh ta làm sao lại cảm thấy Diệp tổng trong đầu chả có ý nghĩ gì đứng đắn vậy :)
Diệp U thấy anh lại dựa vào trở về, liền cùng anh phân tích: "Tục ngữ có nói, muốn quên đi một đoạn tình cảm trước đó, phương pháp tốt nhất là bắt đầu đoạn cảm tình tiếp theo mà."
"..."
Trình Cảnh vậy mà cảm thấy cô nói cũng có mấy phần đạo lý, "Vậy tại sao lại là tôi?"
"Cái kia cũng không thể là tôi đi?" Diệp U nhìn anh ta, "Anh nhìn xem, hiện tại cô ấy cũng không chịu rời khỏi sơn trang, chúng ta chỉ có thể trong sơn trang ngay tại chỗ lấy tài liệu. Trong sơn trang có bao nhiêu người chứ, trừ ra Kim gia gia với mấy vị trưởng bối này, người trẻ tuổi liền không có mấy người, Lương tiên sinh lần trước tôi có hỏi qua, anh ta nói anh ta đối với chuyện yêu đương không hứng thú. Còn em trai tôi, hôm qua vừa đi rồi, không phải sao, giờ chỉ còn anh."
Trình Cảnh: "..."
Anh trầm mặc suy tư một hồi, đưa ra một khả năng khác: "Vì sao không thể là Lục tiên sinh chứ?"
Diệp U không chút suy nghĩ mà nói: "Lục tiên sinh khẳng định không được."
"Vì sao không được?"
Diệp U nuốt nước bọt: "Lục tiên sinh điều kiện xác thực so với anh tốt hơn, nhưng anh ấy hình tượng nhân vật thiết lập là bong hoa cao ngạo, Hứa Sương nhất định đuổi không kịp."
Trình Cảnh: "..."
Nửa câu sau anh ta đồng ý, nửa câu đầu anh có ý kiến.
Hai người đang nói, phòng cửa liền bị người ta đẩy ra. Sư tỷ của Hứa Sương trông thấy hai người đứng ở ngoài cửa sửng sốt một chút, Diệp U hướng cô ấy cười cười, chủ động mở miệng nói: "Chào sư tỷ, chúng ta là bạn của Hứa Sương."
"À.." Sư tỷ chậm rãi gật nhẹ đầu, cũng hướng bọn họ lên tiếng chào, "Chào mọi người."
Trình Cảnh không có cùng bọn họ hàn huyên, anh hiện tại chỉ quan tâm thái độ Hứa Sương: "Cô muốn cùng sư tỷ xuống núi sao?"
Hứa Sương nhếch môi, lắc đầu, không hề nói gì liền đi. Trình Cảnh thấy thế, lập tức đi theo, sư tỷ nhìn bóng lưng Hứa Sương rời đi, lông mày lại nhíu lại.
Diệp U đứng ở bên cạnh, thấy cô ấy sầu muộn, liền trấn an hai câu: "Sư tỷ, cô cũng đừng quá lo lắng, chúng ta làm bạn của Hứa Sương, cũng sẽ giúp cô khuyên nhủ của cô ấy."
Sư tỷ nhìn nàng, thở ra một hơi, giọng mang oán trách nói: "Cô là không biết, Sương Sương lúc đầu rất có thiên phú, là người được chúng tôi tập trung bồi dưỡng để kế thừa, hiện tại náo một màn như thế, sư phụ đã tức giận vô cùng, cô ấy còn không quay lại đi, về sau còn có thể trở lại gánh hát hay không, đều là cái vấn đề."
Diệp U nghe cô ấy nói như vậy, cũng có chút lo lắng cho Hứa Sương: "Sư tỷ, cô trở về được giúp Hứa Sương năn nỉ một chút, cô ấy mặc dù đãi trong sơn trang, nhưng mỗi ngày đều đang vẫn luôn luyện giọng, một ngày cũng không có lười biếng nha."
Khóe môi sư tỷ khẽ mỉm cười, Sương Sương quả thật là người luôn nghiêm túc rèn luyện, cũng không biết là ông trời muốn độ kiếp gì cho cô ấy, mà gặp phải một tên đàn ông cặn bã như vậy.
Cùng lúc đó, Lục Tẫn đang chính tay chuẩn bị món bí đỏ chưng cho buổi trưa hôm nay. Trong viện của anh có một phòng bếp, nhưng cơ bản bình thường anh cũng không nấu ăn, cho nên trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn. Anh đi sang phòng bếp của sơn trang, chọn lựa một vài nguyên liệu nấu ăn, sau đó mang về nơi ở của mình.
Phòng bếp sơn trang mặc dù lớn, nhưng không phải là đầu bếp của sơn trang, nên không thể nấu cơm ở trong đó.
Hỉ thúc biết Lục Tẫn hôm nay muốn xuống bếp, đặc biệt tới giúp anh một tay.
Ông đứng trong phòng bếp, nhìn tạp dề của Lục Tẫn, giống như vô ý hỏi một câu: "Mấy ngày gần đây nhất, Diệp tiểu thư có phải mỗi ngày đều sẽ tới chỗ cậu không?"
Tay Lục Tẫn đặt ở phía sau dừng lại một giây, mới lại tiếp tục buộc dây tạp dề lại: "Diệp tiểu thư tới tìm tôi học tập kiến thức về kiến trúc cổ."
"À, tôi thấy cô ta không giống như vậy." Hỉ thúc mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng đối với mấy chiêu này trong yêu đương lại rất am hiểu, "Cô ta là lợi dụng việc học tập, để làm chuyện bất chính."
Động tác của Lục Tẫn lại dừng một chút, có chút nghiêng người sang nhìn về phía Hỉ thúc: "Chuyện bất chính gì?"
Hỉ thúc: "..."
Này ông nói không nên lời.
"Nói tóm lại, cô ta mỗi ngày đều chạy tới chỗ cậu, khẳng định sẽ khiến một số người chú ý, dần dà, không biết sẽ bị truyền thành bộ dáng gì."
Lục Tẫn lại không chút nào để ý những này: "Miệng là của người ta, họ muốn nói gì, chúng ta cũng không thể cản. Mà lại ở lâu trong sơn trang, đều không phải dạng người thích bàn chuyện thị phi."
"..."
Hỉ thúc chẹn họng một chút, nhìn anh hỏi, "Ý của cậu là, tôi đang đi đâm thọc?"
".. Tôi không phải có ý này."
"Tôi thấy cậu chính là có ý này." Hỉ thúc khó được có chút tính trẻ con, giống như người bình thường đấu khí hừ hai tiếng, lại tiếp tục nhìn về phía Lục Tẫn, "Vị Diệp tiểu thư này, trước đó nhiều lần trái với quy củ sơn trang, hôm nay còn đi tìm Kim lão gia tử, muốn để ông ấy giúp mình đầu tư trò chơi, này đã tính là quấy rối vị khách ở khác."
Lục Tẫn hơi sững sờ, anh bỏ đao trong tay xuống, hỏi thăm Hỉ thúc: "Cô ấy tìm Kim gia gia đầu tư?"
"Đúng vậy." Hỉ thúc đem tình huống sáng nay mình vừa biết được nói cho anh, "Diệp tiểu thư cùng em trai của mình thi đấu, cô ta không phải thua sao? Tôi lại không nghĩ tới, cô ta lại dám làm phiền đến Kim lão gia tử."
Lục Tẫn mấp máy môi, mở miệng hỏi ông: "Là Kim gia gia nói với ông, ông ấy cảm thấy bị Diệp U làm phiền?"
"Thế thì không có.. Nhưng cách làm này của Diệp tiểu thư, quả thực ảnh hưởng tới người khác."
Lục Tẫn nói: "Nếu Kim gia gia không cảm thấy là quấy rối, vậy ông là người bên ngoài cũng không tiện nói gì."
Người bên ngoài: "..."
Ông xem như nhìn thấu, mọi thứ nếu dính dáng đến Diệp tiểu thư, Lục Tẫn đều bảo vệ đến cùng.
Ông cũng hoài nghi Diệp U đã hạ cổ cho anh :)
Sau khi bình ổn tinh thần, ông lại tiếp tục nói với Lục Tẫn: "Trước đó tôi có hỏi qua việc xem mắt của cậu, tôi đã giúp cậu tìm một vài vị tiểu thư có điều kiện phù hợp, ảnh chụp cùng tư liệu đều đặt ở trên bàn trong phòng cậu, chút nữa cậu nhớ xem."
Lục Tẫn nghe xong, lông mày khẽ nhăn : "Hỉ thúc, ta không ý định xem mắt."
Hỉ thúc nói: "Cậu xem qua một chút, mấy vị tiểu thư trẻ tuổi này điều kiện đều không tệ, nói không chừng cậu thấy liền thích?"
Lục Tẫn nhấp môi dưới, quay đầu lại không nói tiếp. Hỉ thúc ở phòng bếp chờ đợi một lúc, liền bị người gọi đi xử lý chuyện khác, Lục Tẫn một mình ở trong phòng bếp tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, động tác nhìn qua lại có chút không quan tâm.
Hỉ thúc giới thiệu đối tượng hẹn hò với anh, anh khẳng định là không có hứng thú, điều hiện tại anh quan tâm, là chuyện Diệp U tìm Kim gia gia đầu tư. Nghe lý do thoái thác của Hỉ thúc vừa rồi, Kim gia gia hẳn là không có đáp ứng cô, vậy tiếp theo cô phải làm sao?
Lục Tẫn nghĩ đến đây, lơ đãng nhíu mi.
Thật ra tiền, anh cũng có một ít.
Buổi sáng chớp mắt liền trôi qua, Diệp U hôm qua nghe Lục Tẫn nói đúng mười hai giờ khai tiệc, nghĩ đến phận là một người ăn chực, đến sớm là phép lịch sự tối thiểu.
Thế là mười một giờ hai mươi cô liền qua đó.
Một người phục vụ canh giữ ở cửa trông thấy cô, có chút ngoài ý muốn nói: "Diệp tiểu thư, mười hai giờ mới bắt đầu bữa tiệc buổi trưa."
Diệp U gật đầu nói: "Tôi biết, tôi chính là đến sớm một chút để chờ."
"À.. Vậy cô tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi, Lục tiên sinh cùng Vạn nãi nãi còn chưa có đến."
"Được, không sao, không cần phải để ý đến tôi." Diệp U cùng phất phất tay với cô ấy, tiến vào tử viện.
Nhớ đến bữa cơm trưa này, vừa rồi lúc cô cùng sư tỷ của Hứa Sương ở phòng trà, cô không ăn chút điểm tâm nào, trà cũng chỉ uống hai chén nhỏ.
Bây giờ cô đã cảm thấy có chút đói bụng, vì làm dịu loại tâm tình này, cô ngồi xuống ghế bành, ấn mở chơi trò chơi một lát.
Mười một giờ năm mươi, Lục Tẫn đến sảnh Diêu Hương trước Vạn nãi nãi một bước.
Diệp U đang ngồi ở trong sảnh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền cất điện thoại, đi đến hành lang thượng.
Lục Tẫn đang đứng gưới gốc cây tử đằng, ngửa đầu nhìn cánh hoa rủ xuống. Lần đầu tiên khi tới sảnh Diêu Hương, Chung thúc thúc có nói qua với Diệp U, Diêu Hương hai chữ lấy từ "Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây". Mùa đông Lục Tẫn sẽ ở sảnh Diêu Hương tiếp khách, trong viện hoa mai nở rộ, hoa mai làm xao động lòng người.
Nhưng chú ấy chưa hề nói, thời điểm mùa xuân, tử đằng trong viện cũng sẽ nở hoa. Hiện nay chính là thời điểm tốt nhất hoa tử đằng oa nở, từng chuỗi hoa tử đằng từ dây leo bên trên rủ xuống, bện một mảnh hải dương màu tím lãng mạn. Mà Lục Tẫn một thân trường ngọc, giữa một rừng biển hoa tử đằng như nét bút tô điểm, anh đứng ở đó, mỹ nhân cùng hoa liền hòa vào nhau.
Luồng gió mát thổi qua, trong không khí có mùi hương ngọt ngào của hoa tử đằng, Diệp U ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hành lang, khuỷu tay chống dỡ làm điểm tựa, cái cằm đặt cánh tay, ngắm nhìn hoa tử đằng và Lục Tẫn.
Nguyên lai sự vui vẻ của con người lại đơn giản như vậy. Trên mặt cô kìm lòng không được lộ ra một nụ cười, đối hướng về phía Lục Tẫn vui sướng hát lên « có mỹ nhân này »: "Có mỹ nhân này chí tại sơn dã cư, cười duyên dáng kinh động một đoàn người trộm dò xét.."
Lục Tẫn hơi kinh hãi, tựa hồ là lúc này mới phát hiện trên hành lang có người.
Anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp U trên ghế dài đang nhìn anh.
Ý cười trên mặt cô hòa thuận vui vẻ, so với lũ hoa đoàn trong sơn trang còn mê người hơn.
".. Kinh hồng nhập ngươi, sóng mắt lưu chuyển ở giữa một bút." Diệp U hát xong, còn nằm sấp chỗ ấy cười nhìn Lục Tẫn.
Lục Tẫn lúc này mới phục hồi, nghe rõ ca từ cô hát, thần sắc rõ ràng có chút không biết làm sao.
Hỉ thúc cùng Vạn nãi nãi từ ngoài viện đi đến, ánh mắt đều rơi trên người Diệp U.
"..."
Dáng vẻ tươi cười như mùa xuân của Diệp U lập tức cứng đờ.
Vạn nãi nãi nhìn cô ánh mắt giống như cười mà không phải cười, mang theo một chút trêu chọc,
Hỉ thúc không giống vậy, ánh mắt kia quả thực tựa như nhìn thấy một đệ tử hư hỏng.
Không hề nghi ngờ, cái tên đệ tử hư hỏng đó chính là cô Diệp U.
"..."
Khóe miệng Diệp U khẽ giật, luống cuống tay chân từ trên ghế dài đứng lên.
Cứu mạng, ai đến nói cho cô biết vừa rồi cô hát lớn tiếng đến vậy sao?[/BOOK]
[BOOK]Tập đoàn Thượng Khải gần hai năm nay đang cấp tốc tìm một công ty có tiềm năng để đầu tư vốn, điều này Diệp U cũng có nghe qua. Cô chỉ là không có nghĩ đến, học sinh mà Vạn nãi nãi trước kia đã từng giúp đỡ, lại chính là tổng giám đốc của Thượng Khải tập đoàn?
"Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, trò chuyện sẽ dễ dàng hơn, mà lại có quan hệ với tiểu Linh ở giữa, không chừng thằng bé sẽ tình nguyện giúp cháu."
Diệp U nghe Kim gia gia nói xong, ánh mắt giật giật. Hôm qua cô là bởi vì đi cứu Vạn nãi nãi, mới chạy ra khỏi sơn trang, nếu như cô mang cái này ra nói, đoán chừng thông qua Vạn nãi nãi sẽ nhận được ân huệ của tổng tài, cũng sẽ không cự tuyệt cô. Nhưng nếu như vậy..
"Kim gia gia, ngài nói như vậy thật không có đạo đức mà." Diệp U đuổi theo Kim gia gia, trên không trung chậm rãi vẽ lên một nửa hình tròn, "Lại nói cháu cứu Vạn nãi nãi, cũng không phải vì mưu đồ gì."
Kim lão gia tử vui tươi hớn hở cười ra tiếng, mở miệng nói: "Dù sao ta cũng đã chỉ cho cháu rồi, chính cháu nhìn xem mà tự xử lý đi."
Diệp U nhẹ nhàng nhíu mày, không tiếp tục lên tiếng.
Cô đối với trò chơi mới của công ty mình vẫn là có lòng tin, trước đó cpp ở bên ngoài tìm người đầu tư, cũng không phải không ai nguyện ý, chỉ bất quá người khác đều thấy quy mô công ty cô không lớn, muốn đem trò chơi mua lại để tự làm. Diệp U đối với sự phát triển trong tương lai của công ty vẫn là có dã tâm nhất định, cho nên chắc chắn sẽ không đồng ý loại hình thức này, nhưng cái này cũng từ cũng phải nói rõ, trò chơi bọn họ là có giá trị.
Hi vọng vị tổng giám đốc này của tập đoàn Thượng Khải, sẽ không giống với các vị lão bản cô đã từng gặp qua.
Đánh thái cực cùng Kim lão gia tử xong, Diệp U lại đi tìm Trình Cảnh lấy từ khúc, cô cũng không hiểu, vì cái gì chính mình tới suối nước nóng sơn trang, vẫn là công tác mệnh.
Trình Cảnh sáng sớm liền đi đến phòng trà bên hồ nhân tạo, cũng không phải anh ta thích uống trà, mà chủ yếu là sang đây xem náo nhiệt.
Sáng nay anh ta vốn định đi tìm Hứa Sương trò chuyện một chút về việc hợp tác, hôm qua sau khi nghe cô hát một khúc « dạo chơi công viên kinh mộng », anh ta liền có suy nghĩ cùng cô hợp tác. Bây giờ ca khúc nếp xưa, cùng hí khúc kết hợp đã là chuyện không phải mới mẻ gì, nhưng giọng hát của Hứa Sương, vẫn là cho anh ta một chút linh cảm mới.
Chỉ là Hứa Sương giống như đối với việc hợp tác cùng họ cũng không có bao nhiêu hứng thú, không nghe anh ta nói tỉ mỉ đã lập tức cự tuyệt. Nhưng Trình Cảnh người này một khi nghiêm túc, sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
"Trình Cảnh lão sư, anh tránh ở chỗ này làm gì chứ?" Diệp U tại một gian phòng bên ngoài của phòng trà, tìm được Trình Cảnh đang lén lén lút lút, cô học bộ dáng của anh ta, cũng thò đầu vào bên trong phòng nhìn xem, "Trong này là ai vậy?"
"Hứa Sương." Trình Cảnh thaays nàng tới, hai tay ôm ngực, tựa ở ngoài cửa, lưu ý động tĩnh trong phòng, "Một đại tỷ ở trong gánh hát của cô ấy, đến hối cô ấy trở về gánh hát."
"À.." Diệp U như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, lại nhìn Trình Cảnh đang ở chỗ này quang minh chính đại nghe lén, "Nhưng cái này cùng anh có quan hệ gì? Anh có thời gian quan tâm người khác, không bằng trở về sáng tác bài hát."
"Tôi đây không phải là vì sáng tác bài hát sao?" Trình Cảnh lườm cô một cái, cùng với cô nói đạo lí, "Tôi đều nghĩ kỹ, cái ca khúc chủ đề kia của chúng ta, tăng thêm hí khang làm bạn hát, tìm Hứa Sương hát."
Diệp U nhìn xem anh cười một tiếng: "Nha, Trình Cảnh lão sư đây là thật coi trọng Hứa lão sư rồi?" "
Nhưng người ta không vui a." Trình Cảnh nói đến đây, lông mày liền sầu muộn nhíu lại, "Tôi mới vừa ở chỗ này nghe một chút, biết đại khái là chuyện gì xảy ra."
Diệp U tò mò hỏi anh: "Chuyện gì xảy ra?"
Trình Cảnh nâng lên một cánh tay, nói với Diệp U: "Liền là Hứa lão sư của chúng ta, ở trong gánh hát cũng là một em gái thiên phú cực cao, tất cả mọi người rất xem trọng cô áy, nhưng làm sao cô ấy không tập trung hát hí khúc thật tốt, nhất định phải đi yêu đương, còn bất hạnh gặp phải tra nam, kết quả bị đả kích không gượng dậy nổi, dứt khoát trốn đến sơn trang đến chữa thương."
Diệp U kinh ngạc lặng lẽ mở mắt, Hứa Sương trong lòng cô, là một nữ hiệp có thể tùy ý mà đem chân nhấc qua đỉnh đầu, cô chưa từng nghĩ trong quá khứ cô ấy lại là nữ nhi tình trường.
"Này cùng với cô ấy nhân vật thiết lập giống như có chút không hợp a." Diệp U cũng đem đầu dùng lực hướng phòng cửa nhìn, giống như là muốn nghe xem bên trong đang nói cái gì. Trình Cảnh đem đầu cô hướng ra bên ngoài gẩy gẩy, lại khôi phục tư thế hai tay ôm ngực tựa ở trước cửa: "Cô ấy hiện tại là bởi vì tâm hồn bị tổn thương, liền không có ý định gây dựng sự nghiệp, này không được. Tôi phải nghĩ biện pháp để cô ấy tình táo lại."
Diệp U con mắt cực nhanh chớp hai lần, ngẩng đầu con ngươi sáng tinh tinh mà nhìn về hướng Trình Cảnh: "Tôi có cách."
Trình Cảnh có chút đứng thẳng người, nhìn cô hỏi: "Cách gì?"
Diệp U nói: "Anh liền yêu đương với cô ấy đi!"
Trình Cảnh: "..."
Anh ta làm sao lại cảm thấy Diệp tổng trong đầu chả có ý nghĩ gì đứng đắn vậy :)
Diệp U thấy anh lại dựa vào trở về, liền cùng anh phân tích: "Tục ngữ có nói, muốn quên đi một đoạn tình cảm trước đó, phương pháp tốt nhất là bắt đầu đoạn cảm tình tiếp theo mà."
"..."
Trình Cảnh vậy mà cảm thấy cô nói cũng có mấy phần đạo lý, "Vậy tại sao lại là tôi?"
"Cái kia cũng không thể là tôi đi?" Diệp U nhìn anh ta, "Anh nhìn xem, hiện tại cô ấy cũng không chịu rời khỏi sơn trang, chúng ta chỉ có thể trong sơn trang ngay tại chỗ lấy tài liệu. Trong sơn trang có bao nhiêu người chứ, trừ ra Kim gia gia với mấy vị trưởng bối này, người trẻ tuổi liền không có mấy người, Lương tiên sinh lần trước tôi có hỏi qua, anh ta nói anh ta đối với chuyện yêu đương không hứng thú. Còn em trai tôi, hôm qua vừa đi rồi, không phải sao, giờ chỉ còn anh."
Trình Cảnh: "..."
Anh trầm mặc suy tư một hồi, đưa ra một khả năng khác: "Vì sao không thể là Lục tiên sinh chứ?"
Diệp U không chút suy nghĩ mà nói: "Lục tiên sinh khẳng định không được."
"Vì sao không được?"
Diệp U nuốt nước bọt: "Lục tiên sinh điều kiện xác thực so với anh tốt hơn, nhưng anh ấy hình tượng nhân vật thiết lập là bong hoa cao ngạo, Hứa Sương nhất định đuổi không kịp."
Trình Cảnh: "..."
Nửa câu sau anh ta đồng ý, nửa câu đầu anh có ý kiến.
Hai người đang nói, phòng cửa liền bị người ta đẩy ra. Sư tỷ của Hứa Sương trông thấy hai người đứng ở ngoài cửa sửng sốt một chút, Diệp U hướng cô ấy cười cười, chủ động mở miệng nói: "Chào sư tỷ, chúng ta là bạn của Hứa Sương."
"À.." Sư tỷ chậm rãi gật nhẹ đầu, cũng hướng bọn họ lên tiếng chào, "Chào mọi người."
Trình Cảnh không có cùng bọn họ hàn huyên, anh hiện tại chỉ quan tâm thái độ Hứa Sương: "Cô muốn cùng sư tỷ xuống núi sao?"
Hứa Sương nhếch môi, lắc đầu, không hề nói gì liền đi. Trình Cảnh thấy thế, lập tức đi theo, sư tỷ nhìn bóng lưng Hứa Sương rời đi, lông mày lại nhíu lại.
Diệp U đứng ở bên cạnh, thấy cô ấy sầu muộn, liền trấn an hai câu: "Sư tỷ, cô cũng đừng quá lo lắng, chúng ta làm bạn của Hứa Sương, cũng sẽ giúp cô khuyên nhủ của cô ấy."
Sư tỷ nhìn nàng, thở ra một hơi, giọng mang oán trách nói: "Cô là không biết, Sương Sương lúc đầu rất có thiên phú, là người được chúng tôi tập trung bồi dưỡng để kế thừa, hiện tại náo một màn như thế, sư phụ đã tức giận vô cùng, cô ấy còn không quay lại đi, về sau còn có thể trở lại gánh hát hay không, đều là cái vấn đề."
Diệp U nghe cô ấy nói như vậy, cũng có chút lo lắng cho Hứa Sương: "Sư tỷ, cô trở về được giúp Hứa Sương năn nỉ một chút, cô ấy mặc dù đãi trong sơn trang, nhưng mỗi ngày đều đang vẫn luôn luyện giọng, một ngày cũng không có lười biếng nha."
Khóe môi sư tỷ khẽ mỉm cười, Sương Sương quả thật là người luôn nghiêm túc rèn luyện, cũng không biết là ông trời muốn độ kiếp gì cho cô ấy, mà gặp phải một tên đàn ông cặn bã như vậy.
Cùng lúc đó, Lục Tẫn đang chính tay chuẩn bị món bí đỏ chưng cho buổi trưa hôm nay. Trong viện của anh có một phòng bếp, nhưng cơ bản bình thường anh cũng không nấu ăn, cho nên trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn. Anh đi sang phòng bếp của sơn trang, chọn lựa một vài nguyên liệu nấu ăn, sau đó mang về nơi ở của mình.
Phòng bếp sơn trang mặc dù lớn, nhưng không phải là đầu bếp của sơn trang, nên không thể nấu cơm ở trong đó.
Hỉ thúc biết Lục Tẫn hôm nay muốn xuống bếp, đặc biệt tới giúp anh một tay.
Ông đứng trong phòng bếp, nhìn tạp dề của Lục Tẫn, giống như vô ý hỏi một câu: "Mấy ngày gần đây nhất, Diệp tiểu thư có phải mỗi ngày đều sẽ tới chỗ cậu không?"
Tay Lục Tẫn đặt ở phía sau dừng lại một giây, mới lại tiếp tục buộc dây tạp dề lại: "Diệp tiểu thư tới tìm tôi học tập kiến thức về kiến trúc cổ."
"À, tôi thấy cô ta không giống như vậy." Hỉ thúc mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng đối với mấy chiêu này trong yêu đương lại rất am hiểu, "Cô ta là lợi dụng việc học tập, để làm chuyện bất chính."
Động tác của Lục Tẫn lại dừng một chút, có chút nghiêng người sang nhìn về phía Hỉ thúc: "Chuyện bất chính gì?"
Hỉ thúc: "..."
Này ông nói không nên lời.
"Nói tóm lại, cô ta mỗi ngày đều chạy tới chỗ cậu, khẳng định sẽ khiến một số người chú ý, dần dà, không biết sẽ bị truyền thành bộ dáng gì."
Lục Tẫn lại không chút nào để ý những này: "Miệng là của người ta, họ muốn nói gì, chúng ta cũng không thể cản. Mà lại ở lâu trong sơn trang, đều không phải dạng người thích bàn chuyện thị phi."
"..."
Hỉ thúc chẹn họng một chút, nhìn anh hỏi, "Ý của cậu là, tôi đang đi đâm thọc?"
".. Tôi không phải có ý này."
"Tôi thấy cậu chính là có ý này." Hỉ thúc khó được có chút tính trẻ con, giống như người bình thường đấu khí hừ hai tiếng, lại tiếp tục nhìn về phía Lục Tẫn, "Vị Diệp tiểu thư này, trước đó nhiều lần trái với quy củ sơn trang, hôm nay còn đi tìm Kim lão gia tử, muốn để ông ấy giúp mình đầu tư trò chơi, này đã tính là quấy rối vị khách ở khác."
Lục Tẫn hơi sững sờ, anh bỏ đao trong tay xuống, hỏi thăm Hỉ thúc: "Cô ấy tìm Kim gia gia đầu tư?"
"Đúng vậy." Hỉ thúc đem tình huống sáng nay mình vừa biết được nói cho anh, "Diệp tiểu thư cùng em trai của mình thi đấu, cô ta không phải thua sao? Tôi lại không nghĩ tới, cô ta lại dám làm phiền đến Kim lão gia tử."
Lục Tẫn mấp máy môi, mở miệng hỏi ông: "Là Kim gia gia nói với ông, ông ấy cảm thấy bị Diệp U làm phiền?"
"Thế thì không có.. Nhưng cách làm này của Diệp tiểu thư, quả thực ảnh hưởng tới người khác."
Lục Tẫn nói: "Nếu Kim gia gia không cảm thấy là quấy rối, vậy ông là người bên ngoài cũng không tiện nói gì."
Người bên ngoài: "..."
Ông xem như nhìn thấu, mọi thứ nếu dính dáng đến Diệp tiểu thư, Lục Tẫn đều bảo vệ đến cùng.
Ông cũng hoài nghi Diệp U đã hạ cổ cho anh :)
Sau khi bình ổn tinh thần, ông lại tiếp tục nói với Lục Tẫn: "Trước đó tôi có hỏi qua việc xem mắt của cậu, tôi đã giúp cậu tìm một vài vị tiểu thư có điều kiện phù hợp, ảnh chụp cùng tư liệu đều đặt ở trên bàn trong phòng cậu, chút nữa cậu nhớ xem."
Lục Tẫn nghe xong, lông mày khẽ nhăn : "Hỉ thúc, ta không ý định xem mắt."
Hỉ thúc nói: "Cậu xem qua một chút, mấy vị tiểu thư trẻ tuổi này điều kiện đều không tệ, nói không chừng cậu thấy liền thích?"
Lục Tẫn nhấp môi dưới, quay đầu lại không nói tiếp. Hỉ thúc ở phòng bếp chờ đợi một lúc, liền bị người gọi đi xử lý chuyện khác, Lục Tẫn một mình ở trong phòng bếp tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, động tác nhìn qua lại có chút không quan tâm.
Hỉ thúc giới thiệu đối tượng hẹn hò với anh, anh khẳng định là không có hứng thú, điều hiện tại anh quan tâm, là chuyện Diệp U tìm Kim gia gia đầu tư. Nghe lý do thoái thác của Hỉ thúc vừa rồi, Kim gia gia hẳn là không có đáp ứng cô, vậy tiếp theo cô phải làm sao?
Lục Tẫn nghĩ đến đây, lơ đãng nhíu mi.
Thật ra tiền, anh cũng có một ít.
Buổi sáng chớp mắt liền trôi qua, Diệp U hôm qua nghe Lục Tẫn nói đúng mười hai giờ khai tiệc, nghĩ đến phận là một người ăn chực, đến sớm là phép lịch sự tối thiểu.
Thế là mười một giờ hai mươi cô liền qua đó.
Một người phục vụ canh giữ ở cửa trông thấy cô, có chút ngoài ý muốn nói: "Diệp tiểu thư, mười hai giờ mới bắt đầu bữa tiệc buổi trưa."
Diệp U gật đầu nói: "Tôi biết, tôi chính là đến sớm một chút để chờ."
"À.. Vậy cô tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi, Lục tiên sinh cùng Vạn nãi nãi còn chưa có đến."
"Được, không sao, không cần phải để ý đến tôi." Diệp U cùng phất phất tay với cô ấy, tiến vào tử viện.
Nhớ đến bữa cơm trưa này, vừa rồi lúc cô cùng sư tỷ của Hứa Sương ở phòng trà, cô không ăn chút điểm tâm nào, trà cũng chỉ uống hai chén nhỏ.
Bây giờ cô đã cảm thấy có chút đói bụng, vì làm dịu loại tâm tình này, cô ngồi xuống ghế bành, ấn mở chơi trò chơi một lát.
Mười một giờ năm mươi, Lục Tẫn đến sảnh Diêu Hương trước Vạn nãi nãi một bước.
Diệp U đang ngồi ở trong sảnh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền cất điện thoại, đi đến hành lang thượng.
Lục Tẫn đang đứng gưới gốc cây tử đằng, ngửa đầu nhìn cánh hoa rủ xuống. Lần đầu tiên khi tới sảnh Diêu Hương, Chung thúc thúc có nói qua với Diệp U, Diêu Hương hai chữ lấy từ "Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây". Mùa đông Lục Tẫn sẽ ở sảnh Diêu Hương tiếp khách, trong viện hoa mai nở rộ, hoa mai làm xao động lòng người.
Nhưng chú ấy chưa hề nói, thời điểm mùa xuân, tử đằng trong viện cũng sẽ nở hoa. Hiện nay chính là thời điểm tốt nhất hoa tử đằng oa nở, từng chuỗi hoa tử đằng từ dây leo bên trên rủ xuống, bện một mảnh hải dương màu tím lãng mạn. Mà Lục Tẫn một thân trường ngọc, giữa một rừng biển hoa tử đằng như nét bút tô điểm, anh đứng ở đó, mỹ nhân cùng hoa liền hòa vào nhau.
Luồng gió mát thổi qua, trong không khí có mùi hương ngọt ngào của hoa tử đằng, Diệp U ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hành lang, khuỷu tay chống dỡ làm điểm tựa, cái cằm đặt cánh tay, ngắm nhìn hoa tử đằng và Lục Tẫn.
Nguyên lai sự vui vẻ của con người lại đơn giản như vậy. Trên mặt cô kìm lòng không được lộ ra một nụ cười, đối hướng về phía Lục Tẫn vui sướng hát lên « có mỹ nhân này »: "Có mỹ nhân này chí tại sơn dã cư, cười duyên dáng kinh động một đoàn người trộm dò xét.."
Lục Tẫn hơi kinh hãi, tựa hồ là lúc này mới phát hiện trên hành lang có người.
Anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp U trên ghế dài đang nhìn anh.
Ý cười trên mặt cô hòa thuận vui vẻ, so với lũ hoa đoàn trong sơn trang còn mê người hơn.
".. Kinh hồng nhập ngươi, sóng mắt lưu chuyển ở giữa một bút." Diệp U hát xong, còn nằm sấp chỗ ấy cười nhìn Lục Tẫn.
Lục Tẫn lúc này mới phục hồi, nghe rõ ca từ cô hát, thần sắc rõ ràng có chút không biết làm sao.
Hỉ thúc cùng Vạn nãi nãi từ ngoài viện đi đến, ánh mắt đều rơi trên người Diệp U.
"..."
Dáng vẻ tươi cười như mùa xuân của Diệp U lập tức cứng đờ.
Vạn nãi nãi nhìn cô ánh mắt giống như cười mà không phải cười, mang theo một chút trêu chọc,
Hỉ thúc không giống vậy, ánh mắt kia quả thực tựa như nhìn thấy một đệ tử hư hỏng.
Không hề nghi ngờ, cái tên đệ tử hư hỏng đó chính là cô Diệp U.
"..."
Khóe miệng Diệp U khẽ giật, luống cuống tay chân từ trên ghế dài đứng lên.
Cứu mạng, ai đến nói cho cô biết vừa rồi cô hát lớn tiếng đến vậy sao?[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: