Đàn Ông Đều Quỳ Dưới Váy Tôi Tác giả: Loan Loan Thể loại: Xuyên không, ngụy xuyên nhanh, ngược nam, tra nữ, ngọt sủng, giới giải trí, ngược luyến, nữ phụ, nữ cường, H thanh, trà xanh, vả mặt, kịch tính. Văn án: Tường Vy chỉ là một nhân viên quán bar bình thường, sau khi ngủ với người đàn ông thần bí, cô bất ngờ gặp tai nạn và xuyên không và trở thành một nữ diễn viên mới bước chân vào giới giải trí, cuộc đời vẫn gặp rất nhiều khó khăn. Trong lúc hoang mang, Tường Vy nhận được một tin nhắn từ số lạ, từ đây cô đã xây dựng một kế hoạch để bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh. Lúc đầu người đàn ông nào đó nói: "Tôi có thể cho cô tài nguyên, nhưng nếu cô dám làm lộ mối quan hệ của chúng ta ra ngoài thì tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt." Tường Vy: "Daddy, ngài yên tâm, tôi chắc chắn giữ kín bí mật." Về sau, người đàn ông đó khổ sở cầu xin: "Tường Vy, không công khai cũng được, xin em đừng bỏ rơi tôi." * * * Ban đầu, nam diễn viên lạnh lùng hỏi Tường Vy: "Cô nói có cách khiến An Tuyết thích tôi sao? Như nào vậy?" Cô mỉm cười ngọt ngào: "Tôi rất có kinh nghiệm trong chuyện này, chắc chắn sẽ khiến cô ấy thích anh. Bù lại anh giúp tôi cải thiện kĩ thuật diễn nhé?" Nam diễn viên gật đầu: "Được." Sau đó, anh ta ôm chặt Tường Vy, thủ thỉ: "Tôi đã phải lòng em mất rồi, em sẽ ở bên tôi chứ?" "Xin lỗi tiền bối, trước giờ tôi chỉ coi anh là bạn bè." - - Sau đó lại xuất hiện một em trai nhỏ đáng yêu, âm trầm hỏi cô: "Chị. Chơi vui không?" * * *Tác giả có lời muốn nói: Mong đọc giả kiên nhẫn, càng về sau sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Loan Loan
Chương 1: Nhục nhã Bấm để xem Dưới ánh đèn mờ là những điệu nhảy nóng bỏng của cả nam và nữ, theo sau đó là tiếng reo hò, tiếng cụm ly, không gian này không phù hợp cho những người ghét sự ồn ào.. Bên trong quán bar, DJ đang mở thứ âm nhạc sôi động nhất, khuấy động tất cả mọi người trên sàn nhảy, hòa vào trong điệu nhạc sập sình. Một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc trang phục bó sát người màu đen, váy ngắn đến mông nóng bỏng, chân đi một đôi bốt cao gót cùng màu. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm tinh tế, môi đỏ như máu vô cùng quyến rũ. Hiện tại đây chính là "Dụ Hoặc" một trong những quán bar lớn nhất nhì trong thành phố A. Nơi này tụ tập đủ loại người, sẽ khó tránh khỏi các phiền phức. Nhưng vì mức lương cao, khách hàng ra tay hào phóng, TườngVy đã xin việc ở đây. Tường Vy nhìn bảng chỉ thị, khoé môi nhẹ nhàng cong lên. Là phòng bar hạng nhất sao? Xem ra tối nay sẽ được rất nhiều tiền tip đây. Tường Vy một tay bê khay rượu, một tay đặt lên cánh cửa kéo nhẹ, cửa đã mở ra. Bên trong khác hẳn với bên ngoài, rất im lặng, có thể thấy được cách âm rất hiệu quả. Cô đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, mang khay rượu trên tay đặt lên bàn. Theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, trong phòng chỉ có hai người đàn ông đang ngồi. Không biết bọn họ đang nói gì, thấy cô bước vào thì không hẹn mà dừng lại. Người đàn ông mặc bộ vest đen vẫy tay ra hiệu cô đi đến. Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt đó vô cùng hoàn hảo, trên người hắn tỏa ra một loại khí phách khiến cho người khác cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người đàn ông này có sự quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén mà người khác không thể có được. Một người khác lại giống như mối tình đầu là học trưởng trong mấy bộ thanh xuân vườn trường. Ấm áp ôn hòa mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng dễ chịu, cũng không kém đi chút nổi bật nào. Nhìn Tường Vy đang quỳ trên thảm cười: "Mỹ nữ có thể rót cho chúng tôi chút rượu được chứ?" "Vâng." Tường Vy ngoan ngoãn rót vào hai ly rượu, đến gần phía người ngồi trong bóng tối, cô khẽ nói một tiếng: "Rượu của ngài đây ạ." "Đại thiếu gia, anh nhìn xem nhan sắc cô gái này không tồi, có thể sánh ngang với nữ diễn viên mới hot hiện nay." Người đàn ông lúc nãy cười lưu manh, quay mặt sang phía Tường Vy ở bên cạnh: "Này, muốn ngủ với đại thiếu gia của chúng tôi không?" Cô im lặng không đáp lời, khẽ cười cười. Tường Vy đã sớm quen thuộc với việc bị trêu chọc như thế này rồi, đây thậm chí cũng chưa là gì cả. Người đàn ông lấy ví tiền ra, rút ra một xấp tiền giấy, tùy ý vứt trên bàn. Đây là dáng vẻ quen thuộc vẻ của đám thiếu gia nhà giàu. Ngoại hình thật ưa nhìn. Tường Vy nghĩ thầm, nở nụ cười ngọt ngào cầm lấy xấp tiền: "Cảm ơn đại thiếu." Người đàn ông cười cười, uống cạn chén rượu, hai mắt híp lại nhìn cô chằm chằm: "Lời cậu ta vừa nói, cô suy xét thử xem, hửm?" Tay cầm ly của Tường Vy khẽ run. Cô biết, số tiền mặt cô vừa nhận được không nhỏ. Ít nhất là tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt tháng sau không phải lo lắng nữa, lúc này lòng tự trọng cũng không thể biến thành cơm ăn, dần lấy lại sự bình tĩnh, ngẩng đầu mỉm cười như thường lệ nói: "Thiếu gia, nếu ngài có nhu cầu, chỗ chúng tôi có rất nhiều chị em sẵn lòng vì ngài phục vụ." Tường Vy cúi đầu che đi ác cảm trong mắt, âm thầm bấm một dãy số. "Cốc.. cốc.." Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, quản lý bước vào dẫn theo mấy cô gái lần lượt đi vào. Trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Đại thiếu gia, đây là những cô gái tốt nhất của, hôm nay đã chuẩn bị riêng cho anh đó nha." "Mau vào vào đi." Quản lý đẩy ra mấy cô gái phía sau, đa phần trên khuôn mặt bọn họ đều hiện nên sự sợ hãi, tiếp tục nói nói: "Những cô gái ở đây đều còn trinh, đảm bảo phù hợp với sở thích của đại thiếu gia. Tống thiếu gia thì sao ạ?" Lại vỗ tay, đem thêm một hàng người vào mặc đồ tai mèo hút hồn người khác. Nam nhân ôn hòa mỉm cười chỉ về phía một cô gái đứng thứ ba trong đó. Anna hơi sợ hãi rụt người lại, sau khi nhìn thấy rõ nam nhân, sắc mặt ngay lập tức trở nên ngượng ngùng, cô ta chủ động bước lại gần. Xem ra đàn ông có bề ngoài bắt mắt vẫn là tốt nhất, đi đến đâu cũng được yêu thích. Quản lý tươi cười lần nữa hỏi người người đàn ông kia: "Ngài chọn được ai chưa ạ?" Hắn hơi nhếch môi chỉ về phía Tường Vy vẫn đang duy trì tư thế cũ: "Cô ta đi." Tường Vy sơ sẩy làm rơi ly rượu xuống, sàn nhà vang lên tiếng vỡ chói tai của thủy tinh, vài giọt rượu đỏ tươi bắn lên dính vào váy cô, hết sức mĩ cảm. Quản lý có chút khó xử: "Chuyện này.. cô gái kia.. vẫn chưa phải nhân viên.. chính thức của chúng tôi. Hơn nữa tôi cũng không rõ cô ấy còn trinh không." Đôi mắt đẹp của người đàn ông người hơi nhíu lộ rõ vẻ không vui, quản lý lập tức đổi lời: "Được rồi, đành phải chiều theo thiếu gia vậy."
Chương 2: Tình một đêm Bấm để xem Quản lý cùng những người còn lại nhanh chóng ra ngoài, còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tường Vy, ý bảo cô phục vụ cho thật tốt, không được đắc tội với hắn ta. Người đàn ông ra hiệu cô ngồi xuống ghế sô pha, rót một ly rượu, lấy ra một viên thuốc cho vào lắc lắc đưa vào tay cô, ra lệnh: "Uống." Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Tường Vy trở nên trắng bệch. Cô cầm lấy chén rượu trong tay người đàn ông, đầu ngón tay họ chạm vào tay mang đến cảm giác vô cùng lạnh lẽo. "Uống." Hắn một lần nữa lặp lại càng âm thanh vang lên càng lạnh lẽo hơn. Tường Vy miễn cưỡng nghe theo. Không biết cô đã uống bao nhiêu, hết chén này tới chén khác, thần chí dần trở nên mơ hồ, hàng loạt hình ảnh trước mắt mờ ảo dần. Cô biết mình không thể thoát được rồi. Tường Vy cảm thấy ngày càng nóng, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, đầu choáng váng khó chịu. Đôi bàn tay nắm chặt lại thành quyền, móng tay in sâu vào da thịt tạo nên đau đớn nhưng cũng không khiến cô tỉnh táo hơn chút nào. Một hơi thở nam tính phả vào cổ khiến cô tê dại, ngọn lửa trong người càng cháy lớn hơn. Đôi bàn tay không an phận đặt ở eo cô bắt đầu di chuyển, trong nháy mắt cả người Tường Vy trở nên mềm nhũn không có sức lực. Cô khó chịu đến phát điên, cảm giác như bị ném vào lò than nóng hổi. Trong rượu đã được cho thêm thuốc kích dục, hiệu quả đến rất nhanh. Dây thần kinh cô tê dại, dục vọng dần bao bọc, nhấn chìm lý trí của cô vào vũng đầm lầy. Ngay tức khắc, nụ hôn nóng bỏng ập xuống, đại thiếu gia kia ngang ngược tách môi cô, lưỡi hắn luồn vào trong. Bàn tay nóng bỏng của hắn lại bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn, hắn khẽ vén tà váy mỏng của cô lên, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô. Tường Vy khẽ run người, trong phút chốc thần trí tỉnh táo vung tay đẩy người đàn ông ra. Cổ tay cô chợt đau nhói, bàn tay đã bị người đàn ông nắm chặt, đưa đến bên môi. Đôi môi mỏng khẽ mở, hắn ngậm lấy một ngón tay cô, đầu lưỡi thuần thục quấn quanh, theo ngón tay, liếm vào lòng bàn tay. "Khó chịu sao?" Người đàn ông khẽ hỏi, hơi thở hắn thoang thoảng mùi rượu, bao phủ ở giữa hai người, vô cùng nóng bỏng. Tường Vy dùng sức muốn thoát ra càng bị người đàn ông ghì chặt vào lồng ngực. Hắn cười cười, choàng chiếc áo vest lên người cô, bế Tường Vy xuống lầu, mở cửa vứt vào trong xe. Trên đường, đã sớm không còn ồn ào náo nhiệt, chỉ có vài bóng người lập lòe hiện lên. Một thành phố xa hoa hiện đại như vậy, cô luôn tự hỏi: Tại sao đèn đường buổi tối lại không đủ sáng, chỉ có thể soi được bóng người mờ mờ. Tường Vy yếu ớt ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Không khí cuối thu hơi lạnh, từng cơn gió không ngừng lùa qua những tòa nhà cao tầng nơi đây. Người đàn ông thuê một phòng trong khách sạn, thả Tường Vy xuống chiếc giường mềm mại, mặt cô nóng bừng bừng, môi bị cắn đến trắng bệnh, thần trí mơ hồ. Thuốc kích dục đã ngấm sâu vào cơ thể, hơi thở Tường Vy càng lặng lề. Đôi môi lạnh đặt xuống nụ hôn bá đạo, lưỡi hắn luồn lách khắp khoang miệng, mặt cô càng thêm đỏ ửng thiếu không khí, một lúc sau há miệng thở dốc. Một đôi bàn tay to lớn ấm áp chen lấn vào vạt áo ngủ của cô, mò mẫm vuốt ve, cuối cùng dừng ở trước ngực. Dùng chút sức lực còn sót lại muốn một lần nữa đẩy hắn ra. Nhưng lực đạo con mèo này bị hắn chụp lấy, hắn tháo cà vạt xuống cột chặt tay Tường Vy. Người đàn ông cởi hết nút áo của cô ra, đẩy áo ngực lên cao. Rời khỏi môi cô, hôn dần xuống xương quai xanh để lại những vết đỏ ửng trên làn da trắng, kích thích dục vọng người khác. "Ưmm.. ưm.. ư.. Nóng.. ưmm.." Hắn xé chiếc váy của Tường Vy vứt xuống sàn nhà, tay còn lại mò vào trong quần cô, đầu tiên hắn vuốt ve bờ mông căng tròn, rồi cởi quần quần lót xuống. Hắn đã ấn chặt người cô, vén váy lên, cắn nhẹ lên vành tai mềm mại, Tường Vy rên rỉ vài tiếng. Người đàn ông đè lên người cô, thân thể mạnh mẽ cọ xát, dồn nén, khiến dục vọng ngày càng như lửa nóng. Hắn cầm một chân cô, vắt lên hông mình. Dục vọng nóng bỏng đặt ở nơi bí ẩn của Tường Vy, không chút do dự, mạnh mẽ tiến vào. Màng trinh bị phá rách khiến nỗi đau đớn ập đến, Tường Vy cao giọng thét: "Đ.. đ.. a.. đau.. u.. a.. a.. Mau bỏ ra." Cô chưa kịp thở thì hắn đã lại dùng sức tiến thật sâu, chạm thật mạnh vào trong cơ thể cô không chút thương tiếc. Toàn thân Tường Vy căng cứng, cô không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng thấy thật khó chịu. Đau đến cứng người, cô ngẩng đầu, cắn môi đau đớn, miệng rên rỉ. Mẹ kiếp! Tên chó điên này! Đau quá.. Đêm thật dài.. Lúc sáng dậy Tường Vy thờ thẫn nhìn xung quanh, cô cố giữ bình tĩnh hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng không giấu được sự chua xót, kinh tởm chính bản thân mình. Lần đầu tiên, cô cảm thấy chua xót đến vậy, bất lực chấp nhận số phận của mình. Nước mắt vô thức rơi xuống, Tường Vy dùng tay quệt đi, cười khổ một tiếng. Cô không cam lòng. Cô không thể sống như này nữa, không thể để kẻ khác tùy ý dẫm đạp. Ông trời sẽ cho cô cơ hội chứ? Tường Vy ngẩng đầu nhìn trên mặt tủ. Chiếc thẻ ngân hàng được đặt ở vị trí bắt mắt, cùng kèm tờ giấy ghi chú mật khẩu.
Chương 3: Xuyên qua Bấm để xem Tường Vy cầm chiếc thẻ được người đàn ông để lại lên, ghì chặt trong lòng bàn tay. Cô không phải kẻ điên, đã phải trả giá tự nhiên sẽ nhận lấy thù lao của mình. Ra khỏi khách sạn, cô tùy ý bắt một chiếc xe tắc-xi. Dự định sau khi trở về sẽ xin thôi việc ở quán bar kia, số tiền gã thiếu gia đưa rất nhiều, cô không cần làm thêm để trả nợ nữa. Mọi thứ đang tốt lên, Tường Vy hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ mình. Đây mà một trong rất nhiều lần cô hoài nghi bản thân, cảm giác mọi thứ diễn ra đều không thực tế. Tiếng phanh gấp vàng lên, cô bỗng cảm thấy thân xe lắc dữ dội, kinh ngạc vì phía trước có một chiếc xe đâm tới. Tường Vy cự cuội, muốn thoát khỏi đây nhưng cô không thể làm gì cả, trong chớp mắt, hai xe va vào nhau. Sinh mạng cô có lẽ đã dừng lại. Xung quanh dần chìm vào trong bóng tối. Cứ vậy mà chết đi sao. Cô không cam lòng. Hóa ra không thể chạy thoát được số phận. Cô không rõ mình mất đi ý thức bao nhiêu lâu, khi tỉnh dậy cô đang nằm trên ghế sô pha, bên cạnh là tiếng chuông điện thoại đang kêu, hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho Tường Vy đắn đo. Cô chưa chết sao? Quan sát, căn phòng này không phải bệnh viện, càng không phải phòng là của cô. Rõ ràng lúc trước cô vừa bị một chiếc xe đâm phải. Tường Vy đang suy nghĩ, đầu bỗng đau nhức vô cùng, thân thể lảo đảo sắp ngã, vội vàng bám lấy thành ghế giữ thăng bằng. Hàng loạt ký ức lạ lẫm xuất hiện trong tâm trí của cô. Tường Vy sững sờ. Chuyện gì sao xảy ra? Đây là xuyên không? Vì sao chứ? Cô đã từng đọc qua không ít cuốn tiểu thuyết như này, đến lượt bản thân trải nghiệm vẫn cảm thấy rất khó tin. Người này và cô có chung một cái tên Tường Vy, nhìn khuôn mặt trong gương cũng có đến mấy phần tương tự. Số phận nguyên chủ coi như đáng thương, chỉ là một minh tinh bé nhỏ hiện tại còn chưa có kim chủ chống lưng cho. Khi xưa Tường Vy cũng học ngành diễn xuất nhưng mà chỉ nhận được vai quần chúng với mức lương không đáng là bao, số tiền đó không đủ để cô chi tiêu và trả nợ. Cuối cùng Tường Vy quyết định đi xin làm ở Dụ Hoặc, vừa cho rằng cuộc sống sẽ bước sang trang mới lại đột nhiên chết đi, đón nhận một số phận khác. Đây chính là một bộ tiểu ngôn tình nói về giới giải trí. Nữ chính đến cuối cùng sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh. Nguyên chủ vốn chỉ là một minh tinh nhỏ bé vì có một người đàn ông trung niên ở phía sau chống lưng nên huênh hoang. Sau này ngu ngốc đắc tội với nữ chính và bị người đàn ông theo đuổi cô ta phong sát, không thể tiếp tục ở lại trong giới giải trí. Cốt truyện về nhân vật này đến đây khép lại. Thời gian hiện tại có thể coi là rất sớm, cô diễn viên bé nhỏ này mới chỉ bước vào giới giải trí chưa lâu. Cô nên sống tiếp như nào? Liệu cô có thể trở thành nữ chính như các nhân vật trong câu chuyện xuyên không khác không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên. Chuông điện thoại vẫn reo, dãy số trên màn hình vừa quen thuộc vừa xa lạ. Một giọng nói vang lên trong đầu: "Là Bích Phương, người đại diện của mình." Tường Vy bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của người phụ nữ: "Vy, chị gọi cho em tám chín cuộc rồi, sao giờ em mới nghe." "Em vừa tỉnh dậy." Im lặng trong chốc lát, Bích Phương nói: "Chị biết vì sao em đắn đo nhưng mà giới giải trí này không tốt đẹp như em suy nghĩ đâu. Vô số người sẵn sàng dùng quy tắc ngầm để lấy được tài nguyên." "Dạ em biết rồi." Sau khi xuyên không, có lẽ cô vẫn không thể sống thoải mái. Vẫn bị vòng quay của số phận ghì lấy. Thật nực cười. Bích Phương hơi sững sờ sau đó thở dài: "Được rồi tối nay có một tiệc rượu em sẽ đến chứ? Nếu có gặp giám đốc Nguyên thì nhất định phải xin lỗi, để ông ta ghi hận sau này em đừng mơ phát triển được sự nghiệp." "Vâng." "Chuẩn bị kỹ càng một chút, hôm nay sẽ có nhiều nhân vật lớn." Cô không biết nguyên chủ sẽ nói như nào, tùy tiện ứng phó qua loa: "Vâng." Cúp máy xong cô lần nữa vứt điện thoại xuống ghế sô pha. Tường Vy tự biết mình không thể có cách nào mà trong sạch bên trong giới giải trí, người mới muốn nổi tiếng thì phải trả giá rất nhiều. Chuông điện thoại lại vang lên, nhưng lần này là tin nhắn của một dãy số lạ. Đọc xong nội dung bên trong, Tường Vy híp mắt, khẽ cười. Xem ra ông trời thật sự đã nghe thấy tiếng lòng của cô, cho Tường Vy một cơ hội để thay đổi. Lần này cô nhất định bước lên đỉnh cao nhân sinh, cô đã biết mình phải làm gì rồi. Cô phải phá nát cốt truyện này. * * * Tiệc rượu. Trong chiếc xe chuyên dụng màu đen, Bích Phương hơi khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một phát túm lấy cánh tay bé nhỏ mềm mại như không xương của cô gái, nhỏ giọng nhắc nhở: ".. Vy, lần này mà hỏng chuyện, đến ông trời cũng không thể nào cứu được em đâu. Cố tìm một người tốt một chút." Ban đêm, đèn của khu nghỉ mát chiếu sáng rực rỡ, kia là nơi xuất hiện những vị khách có lai lịch không tầm thường. Buổi tiệc đêm đầy xa xỉ tràn ngập những nhân vật lớn của giới kinh doanh. Lê Minh Hoàng đứng im nhìn nữ nhân chân thành hướng hắn đi tới. Hắn ta đánh giá cô gái này một phen, người này vừa có nét xinh đẹp ngọt ngào, vừa có nét quyến rũ phong tình, chắc chắn sẽ trở thành nữ minh tinh nổi lên trong thời gian sắp tới. Đang suy nghĩ, đối phương đã cười híp mắt đứng ở trước mặt hắn, giọng nói yêu kiều mềm mại: "Giám đốc Hoàng, tôi có thể kính ngài một ly chứ." Không nghe được câu trả lời nữ nhân tô son môi lại nũng nịu gọi một tiếng: "Giám đốc Hoàng." Lê Minh Hoàng nghiêng người về phía trước, giọng nói bình thản như trước, nhưng lại ẩn chút không kiên nhẫn: "Tiểu thư là tìm tôi có chuyện gì sao?"
Chương 4: Tìm kiếm bố đường Bấm để xem Tường Vy tiến thêm một bước, giữa hai người vốn không nhiều khoảng cách, lại lần nữa rút ngắn: "Tôi ở nơi này không quen biết ai, từng nghe qua danh tiếng của giám đốc Hoàng, nên muốn đến bắt chuyện cùng ngài." Lê Minh Hoàng nheo mắt, lùi lại một bước: "Vị tiểu thư, không biết cô đã tìm hiểu qua thông tin của tôi chưa?" "Đương nhiên." "Vậy cô hẳn nghe qua tin đồn giữa tôi và An Tuyết." An Tuyết là nữ chính, mà Lê Minh Hoàng là vai ác lớn nhất bộ truyện này, đồng thời là người yêu cũ của nữ chính, An Tuyết phát hiện mình bị hắn cắn sừng dứt khoát chia tay. Sau đó như bao kịch bản khác, Lê Minh Hoàng đương nhiên cảm thấy hối hận, muốn níu kéo lại An Tuyết, vì nữ chính thủ thân như ngọc. Tường Vy mím môi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ 'Ồ' một tiếng, xoắn xuýt đôi chút, mí mắt buông xuống: "Nghe qua, tôi từng nghe qua, chỉ không ngờ chuyện này là sự thật." Cô nhìn nhìn hai bên, ghé vào bên tai hắn, thanh âm rất nhẹ, tự như tán tỉnh, lại có chút cảm giác mát mẻ: "Nhưng mà không phải mỗi người đàn ông thành công đều có bên mình hai ba người phụ nữ sao?" "Hơn nữa, ngài sẽ vĩnh viễn chỉ thích cô ấy ư?" Đôi mắt phượng cong lên, nửa thật nửa giả trêu đùa, tóc dài bên trái vén ra sau tai, lộ ra khuyên tai tinh xảo hình chuông lắc, theo từng lời nói đong đưa tựa như làn gió thổi qua, khuyên tai nhẹ nhàng đung đưa, chuông mang âm thanh nho nhỏ rơi vào tai hắn. Tường Vy lại lần nữa mỉm cười: "Giám đốc Hoàng chú ý lời đề nghị của tôi một một chút, chỉ cần không để cô ấy biết thì anh không làm sai gì cả? Không phải hiện tại hai người cũng không là gì của nhau sao? Lúc bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ đợi anh ở đầu dày hành lang tầng một, giám đốc Hoàng nhất định phải đến." Hắn ta vốn quen trêu đùa ong bướm, thực sự chung tình với một người sao? Cô không tin! Thấy có phóng viên sắp đi đến đây, Tường Vy vội vàng chào tạm biệt, đi được vài bước thì dừng lại: "À phải rồi, quên không giới thiệu, tôi tên là Tường Vy." Hiện tại cô chưa có danh tiếng gì nhưng có thể tránh đám phóng viên thì lên tránh. Dù sao bên cạnh cô còn có người đàn ông nổi bật như vậy, hơn nữa anh ta chắc chắn không muốn để người trong lòng thấy cảnh này. Muốn làm tình nhân của người khác, ít nhiều cần phải cho đối phương thấy mình tận tâm với nghề một chút. Bữa tiệc đã kết thúc, Lê Minh Hoàng nhìn đồng hồ, hình ảnh yêu kiều của thiếu nữ vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Như có ma lực điều khiển, hắn ta đi đến địa điểm đã hẹn. Điều này quá mức khó tin! Thiếu nữ tựa người vào tường, lại không chút kinh ngạc, mỉm cười tủm tỉm: "Giám đốc Hoàng, anh làm gì đến lâu vậy, bữa tiệc kết thúc cũng được nửa tiếng rồi." "Nói đi, cô muốn gì?" Cặp mắt như chim ưng của Lê Minh Hoàng xem thấu lòng cô không hề lầm lẫn, áp sát đến bên Tường Vy, không nhanh không chậm cất lời. "Trở thành người đại diện của thương hiệu trang sức flame và nữ chính bộ phim Tâm Kế có kịch bản cải biên từ tiểu thuyết, nữ chính trong sách là gia tộc đệ nhất mỹ nữ, tôi cảm thấy vai diễn này rất thích hợp với mình." "Da mặt cũng đủ dày. Cô thật tự tin." Hắn cúi người xuống, đầu mũi anh tuấn hầu sát lại gần cô, bật cười. Ngón tay thon dài đặt lên mặt cô, khẽ mân mê. Tường Vy còn nói: "Ngoài ra tôi còn muốn ký hợp đồng với công ty ngài, tôi muốn trở thành một trong số những nữ minh tinh hàng đầu." "Lòng tham không nhỏ." Lê Minh Hoàng nhàn nhạt nói: "Cô đáng giá sao?" "Tôi có thể giúp ngài thỏa mãn dục vọng, có thể dùng nhan sắc của mình giúp công ty ngài kiếm tiền và tuyệt đối giữ bí mật chuyện này." Lê Minh Hoàng nhìn cô thật lâu, đột nhiên cười, đốt một điếu thuốc: "Dựa vào đâu mà cô cho rằng mình có thể làm tôi cảm thấy hứng thú?" "Trực giác." Tường Vy cười ngọt ngào: "Không phải hiện tại ngài đã đáp ứng tôi sao?" "Ngông cuồng. Cô tự tin thái quá." Tường Vy nhìn cặp mắt đen thâm sâu của Lê Minh Hoàng: "Nếu ngay cả điểm tự tin ấy cũng không có, tôi sẽ không đứng ở đây nói điều kiện với ngài." Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển lướt trên mặt cô, mang theo hơi ấm áp, Tường Vy thuận theo ý hắn, không tránh né. "Cô.." Một lát sau, hắn cúi đầu xuống, hơi thở của hắn phả vào mũi cô: "Quả thực là làm tôi nảy sinh hứng thú!" "Chúng ta không cần phải bàn nội dung giao dịch hay sao?" "Nói đi!" Một câu nói khôi phục lại vẻ băng lạnh trong nháy mắt. "Nội dung đơn giản, vì lợi ích đôi bên. Ngài cho tôi thứ tôi cần, tôi cũng sẽ chiều theo ý ngài." Tường Vy ngước mắt: "Chúng ta quyết định như vậy nhé? Giám đốc Hoàng có ý kiến gì không?" "Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô. Tường Vy, cô cần đảm chuyện này tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài, nếu không tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, cả đời không ngóc đầu lên được." Đối mặt với lời hăm dọa của hắn, Tường Vy vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Nhất định rồi." Cô từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp, đặt ở đôi môi đỏ mọng, khẽ mím lại, trên giấy lưu lại dấu son môi mang theo hương thơm nhàn nhạt quyến rũ: "Bất cứ lúc nào cũng có thể hẹn tôi. Tạm biệt, giám đốc Hoàng." Ở nghìn năm trước đã thành tinh, vang danh tứ phía, tùy ý trêu trọc một chút lại bị tên chết tiệt kia bắt ép yêu dương trong tiểu thuyết. Xem xem, không phải bà đây vẫn thoát ra được sao? Tường Vy cong môi, cô hiện tại không phải là nguyên chủ, càng không phải là cô gái nhỏ bị cưỡng hiếp trong quán bar kia. Cô đã lấy lại được ý thức của mình rồi. Cô là hoa Tường Vy ngàn năm tu luyện hóa thành tinh. Nếu muốn thoát khỏi thế giới này, chỉ cần phá nát cốt truyện là được rồi.
Chương 5: Tuyệt đối giữ kín bí mật Bấm để xem "Chị." Lúc trở lại xe Tường Vy gọi Bích Phương nói: "Chị biết Lê Minh Hoàng không?" Bích Phương sững sờ, không thể tin được trừng mắt nhìn cô: "Lê Minh Hoàng giám đốc của tập đoàn Tiên Phong?" "Anh ta muốn bao nuôi em sao?" "Đúng vậy." Tường Vy bình tĩnh nói: "Công ty của anh ta, Tiên Phong là nhà đầu tư bộ phim cổ trang cung đấu Tâm Kế, mấy vai phụ còn sót lại vẫn đang có hàng loạt minh tinh tranh giành. Lê Minh Hoàng đã hứa cho em vai nữ chính rồi." Khẽ cười, cô nâng mắt nhìn về phía Bích Phương: "Cho nên, sau này chị vẫn đi theo em chứ?" "Tất nhiên rồi, kinh hỉ thực sự lớn. Em làm gì mà lại có thể làm hắn nảy sinh hứng thú vậy? Nghe nói sau khi chia tay, hắn hối hận, không còn dính líu đến một bóng hồng nào. Hiện tại ra sức níu kéo với An Tuyết, muốn bắt đầu lại từ đầu." "Chị tin những lời đồn đó à? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mấy tên công tử ăn chơi có bao giờ chịu dừng lại đâu." "Mấy ngày nữa, em sẽ đến Tiên Phong ký hợp đồng.." Chuông điện thoại của Bích Phương reo lên hai cuộc, đợi Bích Phương trả lời xong, vui mừng quay sang nhìn Tường Vy: "Là điện thoại của người bên đoàn phim Tâm Kế gọi đến xác nhận. Chị tin thật không nổi, chỉ chớp mắt một cái, em đã được bọn họ mời vào vai nữ chính." Tường Vy gật đầu, đây đúng là yêu cầu của cô. Bích Phương cảm thán: "Hiện tại em giống như cái mỏ vàng biết đi vậy, tỏa ánh sáng óng ánh óng ánh." "..." Như thế nào lại không óng ánh mù mắt chị luôn đi. Người đại diện Bích Phương thổn thức không thôi: "Em thực sự may mắn. Có thể tìm được Daddy như Lê Minh Hoàng." Tường Vy híp mắt, khinh bỉ: "May mắn? Hắn ta thì có gì hơn người? Gương mặt đẹp đó sao?". "Đối với em mà nói, ngoại hình không quan trọng, nếu bây giờ có người đàn ông khác cho em tài nguyên tốt hơn, cho dù xấu đến ma chê quỷ hờn, em vẫn sẽ ngủ cùng hắn." Bích Phương không cho lời của cô là thật, cười: "Mạnh miệng." Không bao lâu sau, tên của Tường Vy bất ngờ chiếm được vị trí top một trên bảng hot search. Bộ phim Tâm Kế đã chọn xong diễn viên, nữ chính được chọn ban đầu là Hứa Như Ngọc, không nghĩ bức ảnh hậu trường đầu tiên đoàn phim tung ra, lại đổi thành người khác. Fan Hứa Như Ngọc đương nhiên không vui, vô cùng phẫn nộ chỉ trích đoàn phim đột nhiên đổi vai không nể mặt diễn viên nhà bọn họ, vừa ở các trang đại giải trí bình luận châm chọc mỉa mai Tường Vy muốn đem những chuyện xấu cô làm đào hết ra nói. Nguyên chủ là một diễn viên mới bước vào giới giải trí, lý lịch không nhiều. Có người còn đào ra được ảnh trước đây nguyên chủ đi tiếp rượu, mang lên mạng chửi. "Mẹ kiếp ngủ với gã đàn ông vì tài nguyên, mẹ kiếp đúng là loại rác rưởi." "Nhan sắc của ông chú kia làm tôi cay mắt, quá già." "Được cái túi da tốt là có thể đi câu hồn nam nhân, cần gì nỗ lực như Hứa Như Ngọc nhà chúng ta." "Tôi ghét nhất chính là kiểu người dơ bẩn như vậy." "Cô ta ngủ một lần với đại gia cũng bằng tôi cố gắng cả đời." "Như vậy cũng nuốt được, tại hạ bái phục." "Người mới như cô ta lại dám trắng trợn cướp vai của Như Ngọc, ban đầu còn tưởng thiên kim nào?" Vô số bình luận chửi mắng ngập trời. Bích Phương sắp loạn hết cả lên, cố gắng tìm ra giải pháp biện minh cho Tường Vy. Nhìn cô vẫn thản nhiên nằm trên giường đắp mặt nạ, rốt cuộc không thể chịu thêm nữa hỏi: "Em đã đọc tin tức chưa vậy? Trên mạng đang mắng em đến long trời lở đất mà em vẫn có tâm tình dưỡng da sao?" Tường Vy: "Tốn công sức đôi co với bọn họ làm gì? Bây giờ em đã có người chống lưng rồi. Ký hợp đồng xong, phía bên kia sẽ giải quyết chuyện này." Bích Phương kiểm tra lịch trình, nói: "Không phải là chiều nay sao?" "Ừm. Chị chuẩn bị một chút đi. 3 giờ chiều đến đón em, chúng ta cùng đi, chị cũng cần ký hợp đồng đại diện mới của em đấy." Cô ngả người xuống ghế sô pha: "À phải rồi. Lê Minh Hoàng một yêu cầu nho nhỏ đối với chúng ta." "Hả?" "Chuyện của em và anh ta tuyệt đối không được tiết lộ. Dù trước công chúng hay phía sau hậu trường.", Tường Vy ngừng lại, nụ cười phá lệ chói mắt: "Đặc biệt với là nữ diễn viên An Tuyết." Bích Phương đứng hình: "Thật sao?" "Lúc nãy em quên không nhắc đến. Chị nhớ kỹ nhé, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài." "Nếu không may tin tức lộ ra?" Cô ngắt lời Bích Phương: "Nếu không may tin tức lộ ra thì hắn sẽ không tha cho em và có khả năng chị cũng bị liên lụy." Bích Phương hoàn toàn bị dọa sợ: "Chuyện này ổn chứ? Nếu không, em đừng kí hợp đồng với công ty đó nữa, có thể chọn mối khác an toàn hơn mà." "Em sẽ không thay đổi quyết định. Em hỏi lại một lần nữa thôi, chị chắc chắn mình sẽ đi theo em chứ?" Đứng trước tiền tài danh vọng, con người đều sẽ bị dụ hoặc, sẵn sàng đặt cược tất cả. Bích Phương dự một hồi, cắn răng: "Được. Lần này chị đánh cược một phen, tương lai sau này đều phụ thuộc vào em." Tường Vy tháo chiếc mặt nạ xuống: "Yên tâm đi, đánh cược vào em chị sẽ không hối hận." Cốt truyện trước kia đã bị tên kia kiểm soát quá nhiều, từng hành động của cô đều bị tên điên kia kiểm soát. Nhưng lần này cô đã có ý thức rồi! Đương nhiên không thể để thua.