"Mai, mình nấu ăn xong rồi, mình ngồi ăn chung nhé"
"Ừm, cám ơn cậu." (Mai vẫn giữ vẻ trầm tư)
Ăn chậm, nhai thật kĩ, cảm nhận hương vị mà tôi đã tự nêm nếm vào. Tập trung vào thưởng thức món ăn cũng khiến tôi cảm thấy vơi bớt đi lo lắng chừng nào. Mai ngồi ăn nhưng vẻ của cô ấy đang nghĩ về điều gì khác.
- "Khi ăn xong cậu lên đi tắm trước đi nhé."
- "Nhưng cậu đã nấu ăn cho tớ rồi, như vậy tớ thấy không được cho lắm.."
- "Không sao đâu, hãy đi tắm và sau đó chúng ta sẽ lên kế hoạch cho ngày mai, phòng tắm ở tầng 2, rẽ trái phía cầu thang."
- "Nếu cậu nói vậy thì mình không khách sáo nữa, cảm ơn"
- "Mà quần áo cậu có thể lựa tạm 1 cái trong tủ quần áo của tớ, có thể đồ trong đó có 1 số thứ mặc vừa với cậu."
Nói xong, tôi thu dọn chén dĩa vào rửa, luôn tiện bật TV để thăm dò phía truyền thông có phản hồi gì không. TV không có chương trình nào chiếu được cả, thế giới thực sự loạn cả rồi, tôi cứ để TV ở đó, biết đâu sẽ có điều gì đó xảy ra. Chén đĩa tôi cũng phải nhẹ nhàng hơn vì tôi sợ tay tôi sẽ bóp nát chúng mất.
"Rè.. ###.. rè"
"Được rồi, máy quay đã hiện lên."
Là tiếng TV, Đài truyền hình có người còn sống! Tôi liền chạy vội ra để xem tin tức. 1 cô phóng viên, cô ấy vẻ hốt hoảng mất hồn, lo lắng, sợ hãi, tóc tai cô bù xù, áo quần bị xé rách rưới, tàn tạ quá. Ống kính thì bị lệch, ánh sáng nhấp nháy hỏng hóc khắp nơi.
"Thưa quý khán giả ai đang xem chương trình.. Bởi vì tình hình hiện giờ thế giới đang thực sự hỗn loạn.. Tất cả mọi người.. đều đã chết.. Nếu bạn còn sống sót. Đừng có rời khỏi nhà, sẽ rất nguy hiểm.."
"Aha! Cô đây rồi, ta đỡ công phải nhờ cô bật máy lên"
"Không! Không! Đừng qua đây!"
1 kẻ nào đó tiến lại gần, cô phóng viên hốt hoảng làm rơi cả máy quay. Hắn tiến lại gần, thân hình hắn quá khổ, như là 1 đấu sĩ quyền anh hạng nặng. Hắn nhấc bổng cô phóng viên lên.
"Không, không"
Cô phóng viên với cơ thể mảnh mai chống cự trong yếu đuối. Cô giãy giụa, trong sự bất lực, thân của cô bị kéo ra cho đến khi..
"XOẠC"
Tiếng cơ thể xé làm đôi, chỉ như là 1 tờ giấy vậy, máu me vương vãi khắp nơi bắn vào cả ống kính.. Sau đó hắn quay trở lại, cầm máy quay lên chùi đi vết máu còn dính. Hắn đeo một chiếc mặt nạ với hình thù kì quái, có vẻ như là người phương Tây.
"Xin chào tất cả những kẻ còn sống." Giọng điệu lưu loát, cứ như người bản xứ đã sống ở Việt Nam rất lâu.
"Ta biết rằng các ngươi đang lo sợ, lo sợ bởi những điều xảy ra hôm nay. Nhưng rất tiếc cho các ngươi, đây không phải là giấc mơ" Hắn hào hứng
"Bọn ta đã làm ra điều đó, virus sinh ra khiến con người sẽ chết bởi 1 vết cắn và biến họ thành zombie lây nhiễm, một cái chết đau đớn nhất"
"Nhưng các ngươi đừng lo! Ta, và những thành viên của tổ chức MASK sẽ tới và giết tất cả các ngươi! Những kẻ đang sống, với cái chết không hề dễ chịu"
"Các ngươi hỏi tại sao chúng ta lại làm như vậy ư? Bởi bọn ta sẽ bảo vệ hành tinh này."
"Con người sinh sống và khiến cho trái đất trở nên mất cân bằng. Ô nhiễm, các giống loài dần tuyệt chủng, hủy hoại ngay cả với chính giống loài với nhau bởi chính trị và đủ những loại phân biệt mà các ngươi nghĩ ra để chém giết nhau. Trái đất sẽ chết trước khi các ngươi nhận thức được điều này. Bọn ta nhận ra nhân loại sẽ phải kết thúc, để mở đầu cho hành tinh này."
"Sau khi hoàn thành cuộc thanh trường này, tổ chức bọn ta sẽ rời khỏi hành tinh này, cứu giúp mảnh đất sao hỏa cằn cỗi"
"Và nếu các ngươi còn nghĩ tới chuyện quân đội sẽ tới cứu các ngươi. Rất tiếc, chết hết cả rồi, đầu đạn hạt nhân của tất cả các nước trên thế giới đã bị bọn ta vô hiệu hóa"
"VÀ TA TỔNG KẾT LẠI THỜI SỰ TẬP CUỐI HÔM NAY. Cuộc sống bình yên của các ngươi, đã kết thúc rồi."
Màn hình tắt phụp một cái, tua lại về khúc cô phóng viên hoảng hốt tìm máy quay.
Vậy những điều hắn nói là thật? Bọn chúng sẽ giết chết tất cả con người? Bọn chúng cũng là con người mà.. Tôi tự đặt ra cả tá câu hỏi.
"Thành! Cậu rửa chén bát xong rồi à? Mình cũng mới tắm xong.."
"Không, Mai. Cậu cần bình tĩnh xem hết cái này đi.." (Giọng tôi nghiêm túc đến lạ)
*Chúng tôi cùng xem lại đoạn chiếu..
"Thật tàn ác! (Mai hét lên)"
"Bọn chúng sẽ cố gắng giết hết tất cả chúng ta, nếu cả đài truyền hình bọn chúng cũng tấn công được. Mình dám chắc bọn chúng cũng đã nhắm đến căn cứ quân sự các nước, đất nước Việt Nam này, không, cả thế giới đang bị tổ chức này tiêu diệt."
"Bọn chúng có thể làm như vậy sao?"
"Chỉ là suy đoán của tớ nhưng khả năng như này là rất cao. Cậu thấy đấy, chúng có vẻ đã được huấn luyện để giết người dễ dàng. Cú xé không nhân nhượng đó.."
"Không thể nào tha thứ! Chúng gián tiếp giết chết cha mẹ chúng ta, khiến thế giới bình yên này đảo lộn. Lũ Điên!" Mai tức giận
"Phải làm sao đây? Làm sao để sống tiếp đây?"
"Tớ cũng không biết. Bọn chúng là cả 1 tổ chức và hẳn sẽ kiểm soát được zombie. Con người sẽ không có cửa thắng."
Tôi trầm ngâm 1 lúc, đi vào bên trong để tiếp tục rửa bát. Vừa nghĩ tiếp theo chúng ta sẽ làm gì. Càng suy nghĩ đầu tôi càng nóng lên, tiếp theo sẽ làm gì. Với sức mạnh của tôi thì có thể.. 3 tên? Không, chúng là cả 1 tổ chức. Liệu tôi có đủ sức mạnh để bảo vệ.. tồn tại.. hoàn thành di nguyện của cha?
Rắc rắc!
Chiếc đĩa đã vỡ nát lúc nào không hay, tôi mới dừng suy nghĩ khi nó đã hoàn toàn vỡ vụn.
"Con ước gì cha ở đây cho con lời khuyên.." Tôi tự nhủ
Tôi nhặt hết đống vỡ vụn bỏ vào thùng rác. Vì không bật đèn nên việc tìm những mảnh vỡ có hơi khó khăn. Sau khi rửa chén bát xong, tôi nên đi tắm. "Mai vẫn ngồi đó, cô lấy 1 cuốn sổ trắng và bắt đầu viết. Tôi chỉ đứng nhìn một thoáng nhưng không hỏi, cô đang tập trung suy nghĩ, tôi sẽ hỏi sau khi tắm xong..
Cảm giác khi kì cọ cơ thể khi mà đôi tay tôi thay đổi cũng không khác nhau lắm, nhưng mỗi khi những ngón tay chạm khẽ vào nhau lại nghe tiếng lách cách giống như kim loại va chạm nhau. Bất giác khi tôi nhìn vào gương.. Con mắt trái của tôi.. Nó đã thay đổi 1 cách kì dị. Con mắt như ánh nhìn quen thuộc trong giấc mơ của con rết, những hàm răng nhọn mọc ra ở bên ngoài đồng tử? Là hình xăm chăng? Hôm nay từ bất ngờ này đến bất ngờ khác rồi, có lẽ chỉ khi nào tôi có thời gian gặp lại thứ quái quỷ đã cho tôi sức mạnh này thì mới giải thích được.
" Thành, ngày mai chúng ta sẽ đi ra đảo bằng 1 con tàu "
Khi tôi tắm xong, chúng tôi ngồi lại với nhau để bàn kế hoạch thật kỹ.
Tôi phân tích đặc điểm zombie rằng, chúng không còn là con người. Về cơ bản, khi bị 1 zombie cắn, virus sẽ lây nhanh tới bộ não. Chúng sẽ phá hủy và kiểm soát cơ thể với bản năng dã thú tự nhiên, chạy, nhảy leo.. tuy nhiên sẽ không có trí khôn đủ cao để sử dụng vũ khí, thiết bị như con người. Có vẻ chúng chỉ nhạy cảm với con người ra, chúng không làm hại tới bất cứ loài sinh vật khác, tôi từng bất giác nhìn bọn chúng không hề tấn công chó mèo cho dù chúng sủa và cắn lại bọn chúng, và con chó đó cũng không thể biến đổi khi đã tiếp xúc chất dịch với zombie. Chỉ với vài giờ chạm trán nên tôi cũng chỉ rút ra được như vậy. Vẫn có thể virus sẽ có những biến chủng hơn. Vấn đề hiện tại, tôi và Mai sẽ phải phân tích tiếp theo sẽ làm gì khi mà chính phủ, xã hội toàn thế giới đã bị phá hủy, chúng ta không thể dựa vào pháp luật, không dựa vào người lớn được nữa.. Mai bắt đầu đưa ra kế hoạch của cô.
" 1 Con tàu? "
" Đúng vậy, tớ biết 1 chỗ có thể lấy 1 chiếc du thuyền ở gần đây nếu chưa ai lấy nó "
" Làm sao cậu biết hay vậy? "
" Bố tớ từng vào 1 tòa biệt thự ngay gần biển, bố tớ từng làm ăn với chủ tòa biệt thự đó và tớ đã có cơ hội nghe ngóng "
" Thật ư? , vậy ở đó có xa không? , kể tớ nghe kế hoạch của cậu đi "
" Chúng ta sẽ phải mạo hiểm vào thành phố, lấy những đồ dùng thiết yếu, đạn dược rồi cùng nhau tới ngôi biệt thự, trộm 1 chiếc du thuyền, và cùng nhau chúng ta sẽ rời khỏi đây ", Mai dùng 2 chiếc kim sắt mò mẫm vào cái ổ khóa thể hiện tài bẻ khóa của cô, cô loay hoay 1 lúc thì mở được khóa, như vậy tất cả các loại két, kho thức ăn, đồ uống, dụng cụ, súng ống có thể vào ăn trộm dễ dàng, thời thế loạn lạc quan trọng gì tốt xấu nữa
" Vậy còn zombie? "
" Theo suy nghĩ của tớ, hẳn cơ thể con người không thể bơi xa đến nỗi có thể vượt biển, 1 hòn đảo xa bờ là 1 nơi trú ẩn lý tưởng. Ta có thể phòng thủ kẻ địch, sử dụng những tài nguyên ở đó để sinh tồn, 1 nơi phát triển đủ lớn, khó nhìn thấy trên bản đồ. Vừa có thể lẩn trốn, vừa phòng thủ "
"... "
" Cậu nghĩ sao? Kế hoạch của tớ có lỗ hổng nào không? Nếu nghĩ theo tư tưởng của chủ nghĩa Mask. Bọn chúng có vẻ chỉ nhắm tới những minh nhân loại, những vùng hẻo lánh có thể sẽ nằm ngoài cuộc thanh trừng này, như vậy thì khả năng bị tấn công khi lẩn trốn ở nhũng hòn đảo hoang nhỏ là rất ít "
" Kế hoạch của cậu có vẻ như không hề có lỗ hổng nào, tớ tán thành với ý kiến của cậu "
" Hay đấy, vậy chúng ta sẽ ghi lại những vật dụng cần thiết để ra khơi, kế hoạch càng nán lại lâu sẽ càng khó thành công "
Chúng tôi bắt đầu cùng nhau tạo nên 1 kế hoạch. Đầu tiên, chúng tôi cần 1 phương tiện vận chuyển có thể dễ tìm thấy, chở được nhiều đồ, 1 chiếc xe kéo là 1 lựa chọn tốt.
" Mà Thành, "
" Hử, gì vậy "
" Trông cậu không khác là bao cho dù diện mạo đã thay đổi. Không, cậu vẫn luôn như vậy.. À ý mình là.. Cậu.. Trưởng thành quá. "Mai ấp úng
" Cảm ơn cậu "Tôi cười mỉm, Nhưng mà chẳng hiểu sao tim tôi cứ đập rộn lên
Mai khẽ chạm vào tay của tôi, cô cảm thấy sự cứng cáp từ nó, cô vuốt ve dần từ bàn tay lên vai.
" Tay của cậu.. Mình có chút tò mò.. "
" Tớ cũng không biết nữa. Đại khái là có một thứ gì đó đã kí sinh vào trái tim của tớ và nó bảo cho tớ sức mạnh "
" Mắt của cậu, mắt trái. Nó đã thay đổi. Không giống mắt của một con người lắm.. Hay, của một loài động vật nào mà tớ biết. "
Tôi nghĩ lại khoảng thời gian gần đây, có lần tôi đang tập luyện trong rừng thì có một con vật gì đó đã lẻn phía sau tôi, giống như con rết trong giấc mơ vậy, hay chính là nó? Tôi có cảnh giác nhưng nó đã thành công tấn công tôi, nó chui tuồn thẳng vào lồng ngực mà chả gây nên 1 vết thương trên cơ thể. Tôi còn nghĩ đó là giấc mơ nên cũng chả bận tâm nhớ đến, cho đến lúc bây giờ, và lúc này tôi kể lại câu chuyện đó cho Mai.
" Tớ cũng.. À, không có gì đâu, chúng ta tiếp tục nào "Mai nói bóng gió, rồi lại trở về bàn bạc kĩ lưỡng kế hoạch.
" Cậu có muốn quay về nhà của cậu để lấy đồ không? "Tôi hỏi, biết đâu có thứ gì đó quan trọng với cô ấy nên mang theo trước khi đi.
Mai đắn đo 1 lúc, cô suy nghĩ 1 hồi
".. mmh Có lẽ cũng không cần thiết cho lắm "Trông Mai có vẻ không vui với lời nói do cô ấy nói ra cho lắm
" Không sao đâu, chúng ta sẽ đi cùng nhau.. "
" Này! Chúng ta chỉ nên lấy những thứ cần thiết thôi phải không? , nếu thời gian càng bị kéo dài, sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng, và biết đâu có ai đó tới lấy thuyền trước thì sao? "Mai quả quyết
" Nhưng mà.. "
" Cứ nghe lời tớ đi, làm ơn "
" Được thôi.. "
Thực sự nếu như mà phải đi xa, 1 khoảng thời gian không biết là bao lâu, tôi muốn mang nguyên cả cái căn nhà của tôi đi. Thực sự với tôi, bất cứ thứ gì cũng rất quan trọng. Tất cả đều là kỉ vật, tôi còn thấp thoáng bóng dáng của tôi với cha ngày nào. Hình dáng ông ngồi ở phòng khách nghe nhạc, chỗ tôi đo từng nấc chiều cao sau mỗi năm.. Những tấm ảnh mà tôi, cha và những cô chú, cái không khí vui vẻ rộn ràng mà tôi và bố còn cùng nhau. Những khoảnh khắc vui vẻ nhất mọi người cùng cười đùa.
Vậy là chúng tôi đã chốt xong kế hoạch. Chúng tôi nghĩ như thế này sẽ là hoàn hảo nhất, bây giờ chỉ còn việc chuẩn bị dậy sớm cho ngày mai lên đường nữa thôi.
" Hôm nay cậu ngủ tạm ở phòng bố tớ hay phòng tớ cũng được, tớ sẽ chọn phòng còn lại "Tôi nói
" Tớ muốn ngủ cùng cậu có được không? "Mai có vẻ hơi ngại với điều mình nói.
" Tại sao? "Tôi hỏi
" Tớ còn hơi sợ.. lỡ đâu, có zombie gần đây? Và tớ vẫn còn sợ với những điều hôm nay. "
" Vậy.. được thôi, cậu đi đánh răng đi, Tớ nhớ trong nhà còn vài cây bàn chải đánh răng chưa xài, sẽ chuẩn bị nhanh thôi "Tôi chưa hề ngủ cùng với con gái bao giờ, mà cũng chỉ là 1 người 1 giường thôi. Không phải lo lắng về sự thoải mái.
" Cám ơn cậu ".
Tôi chuẩn bị chăn gối trải xuống sàn và bàn chải đánh răng cho Mai. Còn cậu ấy thì ngồi xem lại những đồ dùng có thể đem đi đã liệt kê đủ chưa, cô ấy còn lén nhìn trộm tôi.. Tôi chả hiểu gì sất. Khi Mai nhìn thấy tôi trải chiếc giường ở dưới, vẻ mặt cô có vẻ hơi hụt hẫng, phải chăng cô ấy đang mong chờ điều gì đó?
" Có vấn đề gì không? Mai "
" À, không có gì, mình chỉ muốn được ngủ cùng giường với cậu? "
" Hể, sao lại như vậy? Thế thì chật chội và không thoải mái lắm "
Mai cảm thấy buồn với những gì tôi nói. Thấy vậy, tôi thở dài, cũng đành chấp nhận cả 2 đứa ngủ chung 1 giường thôi. Vấn đề này cũng chả to tát là bao, miễn là cô ấy vui vẻ lên.
" Thôi được rồi, mình sẽ ngủ chung giường "
Trước khi lên giường ngủ, tôi lại lật ra cuốn sổ mục tiêu 1 lần nữa, thế giới đã thay đổi, mục tiêu cũng cần phải thay đổi, tôi còn nhận ra bởi vì lúc suy nghĩ mục tiêu tiếp theo thì đột nhiên bị vướng phải cơn đau, tôi chưa viết được gì thêm cả. Với tôi, 1 khi viết vào thì phải sớm nhất định làm được, rồi tôi lại hồi tưởng lại..
(" Bố! Con nên viết mục tiêu như thế nào trong cuốn sổ này đây "
" Những điều mà con muốn tương lai có thể đạt được "
" Vậy, con muốn có thật nhiều người bạn tuyệt vời như bố "
" Ê, từ từ! Đó là ước mơ của con, không phải là mục tiêu "
" Thì sao chứ? Bố bảo những mong muốn tương lai con muốn đạt được mà "
" Ừ, thì.. Đúng là như vậy.. Mà thứ đó còn quá xa vời. Con nên viết thứ gì đó gần hơn "
" Vậy.. Con muốn chủ nhật này chúng ta cùng nhau đi chơi 1 chuyến "
Bố tôi búng vào trán tôi 1 cú thật đau.
" Ái ui, đau đấy "
" 1 mục tiêu khiến cho con tốt hơn chứ không phải để con nghỉ ngơi. Những điều phải khiến con cố gắng từng bước nhỏ để có thể đến với ước mơ to lớn. "
" Càng nghe càng khó hiểu.. "
" Thôi, cứ ghi đại đi, chẳng hạn như là: Chạy 2km trong vòng 8 phút "
" Éc, mệt lắm, không chịu đâu "
" Chịu thì chịu, mà không chịu thì chịu ")
Mục tiêu tiếp theo của tôi sẽ là: Hoàn thành kế hoạch ngày mai. Xong, tôi cũng hỏi Mai cần làm gì nữa không thì cả 2 cùng ngủ.
" Không đâu, cậu cứ tắt đèn đi "
" Thành, cậu còn thức không? "Mai hỏi
" Mình vẫn còn, có chuyện gì sao? "
" Ừm, Mình cảm ơn cậu về những chuyện hôm nay "
" Đừng khách sáo "
" Cậu biết không, từ khi chúng ta gặp nhau, tớ cứ ngỡ cậu là kẻ địch cơ đấy "
" T.. Tại sao? "
" Thì từ lúc cậu bước vào lớp, cậu luôn là trung tâm của tất cả. Cậu có 1 khuôn mặt dễ thương, học giỏi tất cả các môn, chơi thể thao giỏi.. "
" Haha, cậu quá khen, cậu cũng giỏi đấy thôi, cậu giỏi hơn tớ những môn như văn học này, lịch sử ngôn ngữ, chưa kể cậu biết những thứ khác mà tớ chưa biết như là bẻ khóa, lập kế hoạch sang suốt.. Nhưng tớ chưa bao giờ xem cậu là kẻ địch cả, cậu là thứ gì đó tớ cần vượt qua, 1 thứ gì đó có thể khiến tớ trưởng thành "
" Thành, cậu luôn như vậy. Luôn khiêm tốn, luôn biết cách che dấu năng lực của bản thân. Mọi người đang đấu tranh cho cái thứ gọi là giỏi nhất, nhưng cậu lại như chưa hề quan tâm đến nó. Thứ cậu muốn là điều gì "
* * * Tôi không trả lời
" Cậu không trả lời cũng chả sao cả, nhưng giờ tớ biết, tớ muốn điều gì lúc này "
" Cậu đã bao giờ làm chuyện ấy chưa? "Mai hỏi
" Chuyện ấy là gì? "Tôi không hiểu ý Mai lắm
Mai ngồi dậy, cô kéo áo tôi lên rồi ngồi lên người tôi
" Hãy để mình trả ơn cho cậu, Mình yê.. o#@$! %^& "
" Khoan đã "Tôi bảo Mai dừng lại" Không "
Không, không, không, không được. Cô ấy gần quá, tôi không thể kháng cự được, cơ thể tôi yếu dần. Khi môi cô ấy gần áp sát mặt tôi, dòng máu đỏ tuôn ra, tôi bắt đàu lịm dần và ngất đi.
Đó là lời nguyền, lời nguyền cho dòng họ của chúng tôi. Đó là lý do tại sao tôi lại giữ khoảng cách với mọi người, không biết nó sẽ xảy ra tệ như thế nào. Đàn ông trong dòng tộc của cha con tôi không thể suy nghĩ về sắc dục, nếu chỉ cần suy nghĩ về nó thôi, máu mũi sẽ tuôn ra và khiến cho tôi ngất đi. Lời nguyền xiềng xích sắc dục chỉ khi tôi đạt đủ tuổi 25, sẽ không có ngoại lệ. Nếu việc sắc dục này đi đến quá xa, có thể tệ hại nhất là tôi sẽ bị mất 1 phần kí ức của tôi sẽ bị mất
Lại là không gian này, không gian trắng xóa cùng với con rết to tướng đứng trước mặt
" Vật chủ, ngươi cũng khá lắm. Ta công nhận tài năng của ngươi "
" Đừng có gọi ta là vật chủ nữa, cứ gọi ta là Thành "
" Không quan trọng, bởi ta thích cách gọi là vật chủ hơn. Nó vẫn đúng với vai trò quan hệ của ta với ngươi "
" Thôi được rồi, ngươi gọi gì thì tùy ngươi, nhưng ngươi cần giải thích cho ta về tất cả "
" Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết, và trong khi đó, ta sẽ nâng cấp cơ thể của ngươi 1 chút, đây mới chỉ là 1 phần sức mạnh của ta mà thôi. "
" Ngươi nói gì cơ? Đây mới chỉ là 1 phần sức mạnh thôi ư "
" Phải, bọn ta có trí tuệ và am hiểu cơ thể sống hơn các ngươi. Với bọn ta, các ngươi đáng ra chỉ là nô bộc "
" Ngươi nói gì cơ, đừng quên ngươi phải sống nhờ vào cơ thể của ta "
" Nơi bọn ta sống không giống với các ngươi, không khí, chất dinh dường, môi trường ở đây sẽ giết chết bọn ta nếu không thể chui vào cơ thể sống "
" Vậy tại sao ngươi lại ở đây? 1 thế giới không thuộc về ngươi "
" Bọn ta là sinh vật đến từ hư không, 1 thế giới song song với thế giới của các ngươi. Nếu quy luật sinh tử của thế giới bị phá vỡ, "bọn ta" sẽ bị cuốn sang thế giới này "
" Vậy sẽ có những kẻ giống như ngươi được ở thế giới này "
" Đúng vậy "
" Quy luật sinh tử là gì "
" Nếu 1 đại thảm họa xảy ra, số lượng tử vong lớn hơn tỷ lệ sinh của nhân loại.. sẽ khiến cho vòng luân hồi bị rối loạn, những cánh cổng sẽ mở ra trước thảm họa. Bọn ta sẽ bị hút sang thế giới bên này "
" Vậy nếu ngươi có trở về được nữa không? "
" Ta không biết, mà cho dù bọn ta sống ở đâu. Thế giới hư không đã sinh ra những kẻ bậc thầy sinh tồn, không giống như sự yên bình của thế giới này đã từng "
" Và từ bây giờ ngươi là 1 phần của cơ thể của ta? "
" Có thể xem là vậy, khi đồng hóa cơ thể, ta cũng phải thay đổi kết cấu để phù hợp với cấu trúc cơ thể của ngươi "
" Ta có thể biết sau khi quá trình nâng cấp, ta có được sức mạnh gì không? "
" Haha, đúng là vật chủ của ta, ngươi khao khát có được sức mạnh đúng không, 1 ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành bá chủ thế giới "
" Ta không.. "
" Được rồi, kế hoạch nâng cấp cơ thể của ngươi sẽ có 2 phần. Thứ nhất, dạ dày của ngươi sẽ dự trữ được nhiều hơn, và sẽ không có thay đổi ngoại hình bên ngoài, về cơ bản dễ hiểu thì ngươi có thể ăn được nhiều hơn và nhịn đói được lâu hơn, ta sẽ nâng cấp theo dạng số liệu cho dễ nhận biết, khi mức năng lượng chạm tới 30 ngươi sẽ cảm thấy đói và 500 sẽ là lượng tối đa ngươi có thể dự trữ. Thứ 2, vì trong chiến đấu tay sẽ khỏe hơn những bộ phận khác nên ta sẽ phân bố 1 phần sức mạnh đi khắp cơ thể của ngươi, về cơ bản nó sẽ khiến ngươi linh động hơn khi chiến đấu nhưng cũng mau chóng hao sức hơn, ta sẽ phối hợp với ngươi để bật tắt cơ chế này. "
" Có điều ta cần hỏi, tại sao ngươi lại chỉ chọn mỗi cánh tay của ta để cường hóa "
" Câu hỏi hay đấy, bởi tay là bộ phận mà con người sử dụng linh hoạt nhất, chiến đấu tốt nhất. Còn nếu tại sao ta không cường hóa toàn bộ cơ thể của ngươi bởi vì cơ thể của ngươi sẽ không thể chịu nổi áp lực của sức mạnh này. Ngươi sẽ chết nếu chịu tất cả áp lực cường hóa, vậy nên ta đã tạo ra vách ngăn giữa tay và lục phủ ngũ tạng ngay chỗ bả vai, chất dinh dưỡng sẽ chỉ được truyền sang cánh tay nhưng sẽ không thể truyền về cơ thể, 1 vách ngăn 1 chiều. Ta cũng phải kì công xây dựng nó để các dây thần kinh không bị tổn hại "
" Cảm ơn ngươi, vì đã cho ta sức mạnh "
".. Chúng ta chỉ là quan hệ cộng sinh. Ngươi cho ta duy trì sự sống, ta cho ngươi quyền năng. Trao đổi công bằng, bởi khi ngươi chết, ta cũng không thể sống "
" Ta cần cho ngươi 1 cái tên, như vậy sẽ dễ dàng giao tiếp hơn "
" Tùy ngươi "
" Vậy ta sẽ gọi ngươi là Rit "
" Nếu không còn vấn đề gi nữa thì cuộc nói chuyện kết thúc tại đây, ngươi có thể nghỉ ngơi tâm trí "
" Tạm biệt"