Chương 10 Bấm để xem Ngày hôm nay nàng thức dậy thật sớm, chải đầu ăn sáng xong nàng bắt tay vào vẽ phác thảo các công cụ nông nghiệp. Đầu tiên nàng vẽ thiết kế một con coi nước giúp đưa nước từ thấp lên cao để tưới tiêu cho đồng ruộng mà không phải cần sức gánh nước. Nghĩ đến mùa vụ thu hoạch lúa sắp đến rồi nàng liền phác thảo thêm máy tuất lúa đạp bằng sức người, tiếp theo là các dụng cụ gieo hạt như ngô, các loại liềm, kéo cắt tỉa cây. Sau khi vẽ xong nàng đưa Tiểu Tô bản thiết kế mang cho các nghệ nhân làm. Giờ đã đến bữa trưa, nàng liền vào bàn dùng bữa, bỗng có tiếng thái giám truyền đến, nàng nhìn ra thấy Vũ Hiên Viên một thân long bào tiến vào, nàng khom người hành lễ. Vũ Hiên Viên mỉn cười sao hôm nay nàng ta lại quy củ như vậy, hay nàng đã biết lỗi chuyện hôm qua nhỉ, nghỉ đến đây tâm tình của hắn rất tốt, hắn đỡ nàng đậy nhìn nàng mỉn cười dịu dàng. Tuyết Nhi thấy điệu cười của hắn mà nàng lạnh sống lưng, lại giả vờ, giải vờ có tình ý với nàng, nàng thật gét cái điệu bộ giả vờ của hắn, nhưng bên ngoài nàng không biểu hiện ra gì cả, nàng cười đáp lại. "Hoàng thượng tìm thần thiếp có chuyện gì?" "Ta là đang nhớ nàng nên đến đây, nàng không thích có ta bên cạnh hay sao?" Hắn tỏ ra giọng điệu ủy khất. "Không có ta rất là cao hứng thôi.." Nàng lắc đầu giải thích. Vũ Hiên Viên hắn nhìn ra điệu bộ giả vờ của nàng nhưng không vạch trần, hắn không hiểu hắn thân là hoàng đế, tất cả con gái trên thế gian này ai mà chẳng muốn bên cạnh hắn được hắn nâng niu chiều chuộng, vậy mà nàng nhìn thấy hắn lại cảm thấy khó chịu, nghĩ đến đây tâm trạng hắn trùng xuống. "Hoàng thượng dùng bữa được chưa?" Lời nói của nàng vọng đến bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. "Được, chúng ta ăn cơm thôi." Vẫn như lần trước dùng cơm, nàng chẳng thèm mảy may đến hắn chỉ quan tâm đến đồ ăn, hắn vẫn vậy ăn rất ít, con mắt cứ dán vào nàng. "Hoàng thượng sao người nhìn ta như vậy, ta không ăn nổi nha, còn nữa sao chàng thở dài cái gì?" "Thì chuyện ở Tô Châu đó, hôm qua nàng cũng thấy rồi, thân là hoàng thượng thấy con dân mình khốn khổ khiến trẫm thấy khổ tâm.." Nàng ngừng ăn nghĩ về những nạn dân hôm qua, nàng cũng thấy thương xót thay cho họ bèn nói. "Ta thân là hoàng hậu nhìn thấy bách tính khổ cực không nhà không cửa lang thang khắp nơi cũng thấy làm thương xót, giá mà ta có thể giúp được họ thì tốt biết bao." Vũ Hiên Viên nghe nàng nói vậy môi khẽ nhếch lên, hắn ta đàng chờ đợi nhất là câu này của nàng. "Tô Châu mất mùa ba năm nay nhưng tỉnh kê bên là Liễu Giang lại được mùa, trẫm đã mở rất nhiều điểm cứu tế nhưng ngân sách không đủ, Thanh Phi và Nhàn phi mỗi người đã đưa hết tài sản của mình để quyên góp nhưng chẳng thấm vào đâu.." Hắn nói xong rồi đưa ánh mắt nhìn nàng. Thì ra là ý này, hắn đến thăm nàng mục đích là mượn tiền, à không là cướp tiền thì có, nàng dù sao thân cũng là công chúa một nước của hồi môn của nàng không đếm xể, có thể sánh ngang với quốc khố ba năm của Vân Quốc, Vũ Hiên Viên hắn quả là tâm cơ, những nàng đã trót nói vậy rồi hơn nữa Thanh Phi và Nhàn phi cũng đã mở hầu bao chẳng lẽ nàng thân là hoàng hậu mà lại keo kiệt, hơn nữa nàng cũng thực muốn giú các nạn dân kia, vậy cứ xuôi theo ý của hắn vậy. "Thần thiếp cũng thấy thương thay cho bách tính, lại có ý phân ưu cùng bệ hạ nên sẽ trích ra mười vạn lượng vàng trong của hồi môn của ta để cứu tế dân chúng.." Khoé môn Vũ Hiên Viên nhếch lên ánh mắt cũng nheo lại, ý cười trên khuôn mặt hiện rõ, đây chính là kết quả hắn muốn, tâm tình lúc này hắn rất tốt ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng dịu dàng hơn, hoàng hậu của hắn quả hào phóng. "Tuyết Nhi, nàng đã giúp trẫm một chuyện thật lớn, nàng muốn trẩm thưởng gì nào, gì ta cũng đáp ứng với nàng.." Nhìn Vũ Hiên Vên có vẻ rất cao hứng, vậy mười vạn lượng vàng nàng bỏ ra cũng không phải là uổng phí. "Ta nghe nói Vân quốc có một quyển sách nói về đặc điểm tự nhiên các châu của vân quốc đúng không, chính là cái cuốn nói về núi sông, khí hậu, đất đai, ta thật muốn xem thử.." "Nàng lấy cuốn sách đó làm gì?" "Trước kia ta từng có một sư phụ rất am hiểu về trồng trọt, chính là làm nông nghiệp để thu được mùa vụ bội thu đó, nên ta rất có hứng thú với cuốn sách đó.." "Được lát nữa trẫm sẽ sai lục từ đến tàng thư các lấy cho nàng.." "Còn một chuyện nữa, chàng có thể cho ta thường xuyên ra ngoài cung chính là trang viên chàng vừa đưa nạn dân vào hôm qua cùng người dân làm trang trại cây trồng được không?" Ngớt lời nang thầm quan sát biểu tình của Vũ Hiên Viên, nàng thấy hắn ta nhăn trán, nheo mắt lại bày ra bộ dáng không đồng ý. "Không được nàng là hoàng hậu không thể tùy ý ra ngoài như vậy, hơn nữa ngoài cung không an toàn.." "Ta cũng am hiểu một chút về trồng trọt có lẽ ta sẽ giúp được cho dân chúng có vụ mùa bội thu không phải gặp cảnh ly tán đói ăn như những người dân hôm qua nữa." "Không thể được, chuyện này trẫm không đồng ý với nàng được.." Vũ Hiên Viên kiên quyết. "Chẳng phải chàng vừa nãy đáp ứng với ta rằng sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ta sao, quân vô ý ngôn sao chàng lại lật lọng vậy." "Trẫm có thể đồng ý các chuyện khác nhưng chuyện này thì không, từ xưa đến nay làm gì có chuyện hoàng hậu thường xuyên ra ngoài cung, lộ mặt ra ngoài.." Vũ Hiên Viên kiên quyết như vậy nàng thấy cứng không được bèn làm điệu bộ mềm mỏng: "Như này đi, chúng ta đánh cược với nhau đi, hiện nay vân quốc giàu thứ ba trong lục quốc, trong vòng ba năm Vân quốc sẽ trờ thành nước giàu nhất, người dân ở Vân quốc sống ấm no nhất cũng là bàn đạp sau này chàng thống nhất thiên hạ.." Nàng dứt lời Vũ Hiên Viên cũng lấy làm cả kinh, một nữ tử mà lại có thể có suy nghĩ như vậy, tư tưởng nàng quá lớn, còn lớn hơn cả nam nhân, hắn chợt nhớ đến quẻ bói của vị cao nhân kia, (chính là cao nhân uống rượi bên gốc cây Tuyết Nhi gặp hôm trước). Công chúa Ngọc Tuyết của Tuyết quốc chính là thiên nữ, nàng sinh ra là để mang phước lành cho bách tính, hơn nữa nàng cũng chính là mấu chốt để mở ra cánh cửa chứa bí tịch thống nhất Lục quốc. Lời tiên tri cùng câu nói vừa rồi của nàng khiến hắn chấn động bắt đầu dao động trước yêu cầu của nàng. Thấy bộ dạng dao động của hắn tuyết nhi lại đẩy thuyền thêm. "Nếu ta không làm được ta sẽ đưa chàng mười vạn lượng vàng nữa." "Trẫm đồng ý với nàng, nhưng hôm nàng rời cung thì phải báo với trẫm để ta sắp xếp ám vệ đi theo nàng." Hắn đưa nàng một tấm lệnh bài, có lệnh bài này nàng có thể thoải mái ra vào cung. "Cảm ơn chàng, chàng là nhất.." Tuyết Nhi cầm lệnh bài nghĩ đến kế hoạch xuất cung cười vui vẻ.
Chương 11 Bấm để xem Ngày hôm nay nàng thức dậy thật sớm, tóc búi cao, mặc quần áo như người dân bình thường, thông báo cho vũ hiên viên biết rồi cầm lệnh bài cùng tiểu tô bước ra ngoài. Đến cửa cung có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, nàng và tiểu tô bước lên xe ngựa chiếc xe đưa nàng đến trang viên ngoài thành. Đến nơi, nàng bước xuống xe, tiến vào trang viên, người dân ở đây nhận ra nàng là người hôm trước cho họ ngân lượng cùng thức ăn, họ liền hành đại lễ với nàng, nàng đi đến trước mặt từng người dân rồi đỗ họ dậy. Hành động này của nàng càng tăng thêm sự yêu quý của mọi người. "Các bà con dạo này ăn có no không, ngủ có ngon không?" Nàng đứng trước mọi người lên tiếng. "Ăn ngon, ngủ ngon.." Mọi người đồng loạt hô lớn. "Rất tốt." Nàng mỉm cười nói. "Đây là tuyết nương tử, được hoàng thượng cứ đến, sau này sẽ ở đây giúp mọi người trồng cây làm ruộng." Tiểu Tô bên cạnh nàng lên tiếng. Tuyết Nhi nhìn Tiểu tô mỉm cười, nha đầu này nhìn tưởng khờ khạo ngốc nghếch mà đôi lúc cũng được việc lắm chứ. "Mọi người giải tán lấy dụng cụ để khai hoang nào.." Tuyết nhi sai người mang cưa, dao đến rồi đích thân đưa cho tùng người, nàng dặn dò đồ của ai sau khi dùng tự bảo quản. Sau màn giới thiệu, tất cả mọi người tản ra làm việc, nàng hướng dẫn mọi người khai hoang, nàng cũng làm việc như những người dân ở đây, nàng chặt các cây gỗ nhỏ cũng phụ nữ, các cây gỗ nhỏ làm củi đốt. Những cây gỗ to được các nam nhân cưa xuống xuống dựng nhà cửa. Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, nàng ở lại cùng ăn trưa với mọi người. Trong hoàng cung, vũ hiên viên đã hoàn thành buổi thượng triều sớm, án vệ đến báo tin của nàng cho hắn ta, mỗi hành động cử chỉ của nàng hắn ta đều nắm rõ. Vũ hiên viên rất bất ngờ khi tuyết nhi của hắn ăn cháo người cứu tế, làm việc như một nông phụ, điều này đã làm tăng thêm cảm tình của hắn đối với nàng. Một tháng đã qua đi, mảnh đất tuyết nhi cùng nạn dân khai hoang đã đó đủ rộng để người dân trồng cây sinh sống. Bằng kiến thức học được ở trường đại học nàng quan sát đất đai, kiểu khí hậu, các loại thiên địch và sâu bọ, nàng đáy lên một kế hoạch tỉ mỉ thiết kế trồng trọt cho mảnh đất vừa khai hoang. Nàng mang các giống cây trồng, vật nuôi hướng dẫn bà con gieo hạt chăm sóc như trồng thế kỷ 21. Những công cụ máy móc của nàng ngày trước thiết kế cũng đã hoàn thành, cho người mang đến cho người dân sử dụng, Có công cụ tiên tiến nhất thời lúc bấy giờ, năng suất mọi người làm việc tăng lên đáng kể. Chẳng mấy chốc thời điểm thu hoạch vụ mùa đã đến, nàng cùng mọi người gặt lúa năm nay trang viên ngoại thành mùa màng bội thu, chiếc máy tuất lúa đạp bằng sức người thay thế mọi người dân đạp lúa bằng chân, giúp giảm sức người lao động đáng kể. Đây là chiếc máy tuất lúa đầu tiên thời bấy giờ làm ai cũng tò mò hiếu kỳ. Sản lượng lúa khoai sắn đủ ăn cho đến vụ mùa năm sau, còn thừa ra một chút để bán. Danh tiếng Tuyết nương tử một truyền mười, mười truyền trăm người, ai ở kinh thành cũng biết đến và giành cho nàng sự yêu quý nể trọng. Vũ hiên viên biết tên này hắn lấy làm kinh hỉ, quả nhiên việc hắn cho nàng ra ngoài cung là đúng đắn, Tuyết Nhi không làm hắn ta thất vọng. Vào các buổi thượng triều, các đại thần khen nàng không ngớt, điều này làm hắn càng thêm cao hứng. Vũ hiên viên được nước đẩy tuyền, liền đưa ra chủ ý cho nàng tham gia bàn bạc về việc trồng trọt cùng quan viên chuyên phụ trách việc nông nghiệp của Vân Quốc. Lúc đầu những quan viên tỏ ra không đồng tình vì nàng thân là hoàng hậu không thể can thiệp việc triều chính. Đến khi Vũ Thuần Uyên đưa các lão thần đi xem mô hình trồng cây của nàng ở ngoại thành, nhì thành quả mùa vụ của nàng, nhìn con quay nước. Các lão thần không thể tưởng tượng nổi khi thấy trên thế gian có vật làm nước tự động chảy từ thấp lên cao, đặc biệt chiếc máy tuất lúa đạp bằng sức người có nó làm một giờ bằng mười người làm một ngày, tất cả mọi người ai cũng kính phục hoàng hậu, một nữ tử vậy mà có đầu óc thông minh chẳng kém đống mày râu, thậm chí còn hơn thế nữa. Sau khi thăm thú mô hình của hoàng hậu, các lão thần ai nấy cũng gật gù, hoàng hậu Vân Quốc thật có đầu óc thiết kế, trí tưởng tượng của nàng cũng không thua kém đống nam tử như họ. Một vị lão tử tóc bạc phơ nhìn thành quả của nàng tấm tắc khen với Vũ Hiên Viên. "Hoàng hậu Vân quốc chúng ta đúng là kỳ nhân, lẽ thường nữ tử đều chăm lo gia đình nhưng hoàng hậu lại đảm đang tất cả mọi việc, Vân quốc thật có phúc phận.." Vũ Hiên Viên nhìn lão đại thần tấm tắc khen nàng ta khiến tâm tình hắn cũng vui vẻ, hắn cất tiếng hỏi. "Vậy còn ai phản đối chuyện hoàng hậu tham gia bàn bạc việc trồng trọt của nước ta nữa hay không?" Tất cả mọi người đều im bặt trước câu hỏi của Vũ Hiên Viên. Thấy biểu hiện của đám đại thần Vũ Hiên Viên lên tiếng. "Vậy cứ quyết định vậy đi, từ giờ hoàng hậu sẽ tham gia bàn bạc việc trồng trọt ở Hộ bộ."
Chương 12: Cùng Thuần Uyên vương gia giải quyết vấn đề nông nghiệp ở Tô Châu. Bấm để xem Tô châu nơi hạn hán nhất của Vân quốc mỗi năm ở đây mưa rất ít, thảm thực vật chủ yếu là cỏ dại xương rồng, phí nam của Tô Châu khí hậu có ẩm hơn một chút vì cớ sông chảy qua nơi này có thể trồng được lúa. Những năm trước những người dân tô châu đều chăn nuôi cừu rồi đổi lúa ăn ở phí nam nhưng một năm nay trời không mưa đàn gia xúc của nông dân chết hơn nửa nên nạn đói xảy ra dân chúng lầm than lưu lạc đến kinh thành. Vũ Hiên Viên hắn cho người cứu tế nạn dân chính vì vậy vẫn còn nhiều người dân trụ lại được, một số người thì đi đến kinh thành. "Hoàng tẩu người đang suy nghĩ gì vậy.." Vũ Thuần Uyên bên cạnh lên tiếng khi thấy nàng ôm cuốn sách rơi vào trầm tư. "À ta đang đọc một số sách về diều kiện tự nhiên của Tô Châu.." "Điều kiện tự nhiên là gì vậy?" Vũ Thuần Uyên tò mò hỏi nàng, vị đại tẩu này thật khiến nhiều người kinh ngạc bắt đầu từ hôm yến tiệc tẩy trần, đến việc nàng thành lập trang viên ngoại thành, mỗi việc nàng làm thật khiến người ta không tự chủ mà tán thưởng. "À chính là Tô Châu mưa nhiều hay mưa ít, đất tốt hay xấu, ở đó nóng, lạnh hay mát.." Nàng ôm quyển sách giải thích. "Thì ra là vậy. Đại tẩu dùng từ ngữ thật mới mẻ.." Vũ Thuần Uyên nhìn nàng đáp lại. "Trước kia đệ từng đi qua tô châu.." Vũ Thuần Uyên đáp lại rồi hắn thuật lại lại hết một loạt tình hình ở Tô Châu cho Tuyết Nhi biết. Khi nắm rõ được tình hình, hai người lên kế hoạch cho sản xuất vụ mùa ở tô châu, việc trước mắt là đảm bảo cho người dân có cái ăn cái mặc để chờ đến vụ mùa thu hoạch nông sản đã chuyên này Vũ Thuần Uyên đã triển khai cứu tế rồi nên không đáng lo ngại. Chuyện tiếp theo phải làm chính là lựa chọn ra một số cây trồng vật nuôi thích nghi với kiểu khí hậu ở Tô Châu là được. Thảo luận một hồi giờ đã đến buổi trưa một số đại thần đều đã cáo biệt về nhà để dùng bữa cùng gia quyến, Tuyết Nhi vẫn ôm sách đọc say xưa, bởi vì nàng muốn nhanh hoàn thành hết các sứ mệnh sớm quay trở về nhà đến đây đã vài tháng nàng thấy nhớ nhà rồi, lý do còn lại là bởi vì nàng cũng khá yêu thích nông nghiệp, và muốn giúp đỡ thật nhiều người giúp cho dân chúng có cuộc sống ấm no hạnh phúc. Vũ Thuần Uyên thấy nàng vẫn say mê công việc không tự chủ mà lên tiếng: "Hoàng tẩu, người không định về cung dùng bữa sao?" "À ta sẽ dùng bữa ở đây luôn, đệ cứ về trước đi." Vừa nhắc nàng vừa vỗ vào hộp đồ ăn bên cạnh. "Vậy đệ cũng ngồi ăn cùng hoàng tẩu." Hắn ra lệnh cho tùy tùng bên cạnh đi lấy đồ ăn rồi ngồi vào chiếc bàn bên cạnh nàng. "E là không hợp với quy củ lắm đâu, đệ vẫn là nên vè đi thì hơn.." Nàng gấp sách ngước nhìn Vũ Thần Uyên. "Ở đây còn rất nhiều đại thần mà, không ai dị nghị đâu, hơn nữa đây là công việc." Vũ Thuần Uyên nhìn nàng mỉm cười đáp trả. "Vậy tùy đệ." Hai huynh đệ nhà này sao cứ thích quấy rầy bữa ăn của nàng đến vậy chứ, nhưng nàng cũng không quản được thôi nên đành kệ vậy, không ăn đồ của nàng là được rồi, nghĩ vậy nàng khẽ mỉm cười. Vũ Hiên Viên từ nãy quan sát tất cả hành động, biểu cảm trên khuân mặt nàng, để ý từng cái nheo mày, vị hoàng tẩu này của hắn tính cách thật thú vị. Im lặng một hồ hắn lên tiếng: "Đại tẩu những cỗ máy vận chuyển nước từ thấp lên cao, với cái gì là máy tuất lúa đấy là tẩu nghĩ ra à?" "Đấy là cỗ máy sư phụ ta nghĩ ra.." Nàng chỉ có thể giải thích như vậy bởi vì ở thời điểm này vẫn chưa có con quay nước và máy tuất lúa. "Sư phụ tẩu thật lợi hại, nếu ta có một vị sư phụ như vậy thì tốt biết mấy, từ nhỏ ta đã yêu thích cây cối, ước mơ lớn nhất của ta là làm một vương gia nhàn rỗi ngày ngày chăm sóc vườn cây trái của bản thân. Nhưng phụ hoàng mẫu hậu và hoàng huynh ta lại cho là ta không có chí hướng." Nói đến đây hắn ta thở dài. "Ai nói trồng cây không tốt chứ, chẳng phải hoàng thượng cũng ăn đồ ăn của người dân ư, nếu không làm nông thì thiên hạ chết đói hết, ta thấy ngành này rất có tiền đồ, đệ đừng quan tâm suy nghĩ người khác.." Nàng an ủi Vũ Hiên Viên, nàng không ngờ lại có thể tìm được một người yêu thích cây cối như nàng lại còn là Vương gia của một nước nữa. Nàng cảm thấy hắn rất giống mấy em trai khóa dưới hay nhờ nàng giảng bài. Sau khi nghe nàng nói vũ hiên viên cảm thấy lòng mình ấm áp bao nhiêu năm rồi mới có người không cảm thấy lựa chọn của hắn ta là kỳ quặc, hảo cảm của hắn với nàng tăng thêm một phần. Nhìn hắn rơi vào trầm tư, Tuyết Nhi tiếp tục lên tiếng an ủi: "Mỗi người sinh ra đều có một số mệnh riêng, mình cứ làm việc mình thích miễn là thấy hạnh phúc.." Rồi nàng kể về những máy móc tiên tiến. Giống cây lai tạo ở tương lai cho Vũ Thuần Uyên nghe. Vũ Thuần Uyên ánh mắt như phát sáng khi được tiếp thu kiến thức mới hắn ta nhìn nàng chăm chú đôi khi mỉm cười. Sau khi thượng triều xong một thái giám chạy đến truyền tin cho Vũ Hiên Viên biết Tuyết Nhi không về cung Trường Ninh cmà ở lại Bộ Hộ dùng bữa, tò mò hắn liền dời giá đến tìm nàng. Từ xa đã thấy nàng cùng Vũ Thuần Uyên cười nói rất vui vẻ, không hiểu sau hắn lại cảm thấy khó chịu. Thái giám truyền tin hoàng thượng đến các đại thần, Vũ Thuần Uyên Tuyết Nhi hành lễ, hắn ta đến các đại thần ở đây đều cảm thấy áp lực dang giờ trưa nghỉ ngơi toàn bộ ngừng bữa tiếp tục thảo luận kế sách nông nghiệp. "Đang giờ nghỉ, các ái khanh cứ tự nhiên.." Hắn ta sai thái giám mang hộp cơm đến ngồi cùng Vũ Thuần uyên và nàng ba người cùng nhau ăn cơm. Sau buổi trưa Vũ Hiên Viên quay về cung Thanh Ninh phê tấu chương, Vũ Thuần Uyên, Tuyết Nhi tiếp tục thảo luận nông nghiệp, cuối cùng mọi người thống nhất dùng khoai lang, sắn để gieo trồng ở vùng tô châu, ngoài ra trồng các cây gỗ lâu năm có khản năng chịu hạn tốt như bạch đàn để sau này cây lớn người dân có thể khai thác.. tiến hành đào mương dẫn nước từ phía nam Tô Châu vào kết hợp đào các ao, giếng chứa nước lớn để khi có mưa sẽ trữ được lượng nước lớn phụ vụ sinh hoạt và tưới tiêu nông nghiệp.
Chương 13: Mở các trường đào tạo về nông nghiệp tiên tiến, Vũ Hiên Viên ghen tị khi không được đi thăm vườn thí nghiệm. Hiên Viên ghen tị khi không được đi thăm vườn thí nghiệm. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 14: Đại hội lục quốc ở Vân Quốc 1 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 15: Đại hội lục quốc ở Vân Quốc 3, sự xuất hiện của hồ ly tinh Hán Vũ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 16 đại hội lục quốc ở Vân Quốc 4, Vũ Hiên Viên so thực lực với hồ ly tinh Hán Vũ. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 17: Mở tiệc kết thúc đại hội Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 18: Hán Vũ bắt Tuyết Nhi về Hán Quốc Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 19: Thân phận thật sự của Tuyết Nhi, mục đích cả Vũ Hiên Viên, Hán Vũ đều muốn có nàng Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**