Truyện Ma Sự Lan Truyền - The Spreading - KQ 29

Discussion in 'Truyện Drop' started by tommyjk1234, Nov 17, 2022.

  1. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 30: Mâu thuẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng đang muốn bắn tan xác ta đấy thanh tra Kleton à." - Josh quay sang và nói.

    "Khốn thật, giờ hai phía của cầu đều bị bọn chúng chặn cả rồi." - Dù cách nói có vẻ sợ hãi nhưng ánh mắt kiên cường của thanh tra Kleton thì không, đôi mắt của ông lúc này vẫn rất bình tĩnh và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

    "Tôi nên làm gì đây, có nên bắn trả lại chúng không thanh tra Kleton?" - Josh nói và lấy khẩu súng ngắn bên trong áo mình ra ngoài.

    "Bình tĩnh đi Josh, chúng ta phải xem xét tình hình đã, để đề phòng thì trước tiên cậu hãy lên đạn khẩu súng đó đi."

    "Vâng, tôi sẵn sàng rồi." - Josh lấy băng đạn của mình ra kiểm tra rồi nạp lại vào súng, anh lặng lẽ kéo cần gạt và lên đạn thật nhỏ để bọn cảnh sát bên ngoài không nghe thấy.

    "Nghe này, nếu như tên khốn kia thật sự đã nhúng tay vào rồi thì ta nghĩ là chúng ta sẽ không có cách nào để thoát ra khỏi nơi này một cách yên bình được đâu." - Thanh tra Kleton quay xuống và nói với hai người còn lại.

    "Đúng là vậy, nhưng lần này có lẽ hắn ta đã giới hạn lực lượng xuống rồi." - Henry nói.

    "Phải, nếu không muốn xuất đầu lộ diện sớm thì hắn cần phải hành động lặng lẽ hơn trước, có lẽ lần này hắn hành động dứt khoát như vậy là vì hắn cho rằng chúng ta thật sự đang gây trở ngại cho hắn, hơn nữa mục tiêu lớn nhất bây giờ chỉ là ba người chúng ta mà thôi, vì vậy nên hắn cũng không cần phải tốn sức để!"

    "Ô HÔ, THẬT LÀ TRÙNG HỢP QUÁ PHẢI KHÔNG NÀO, TIỀN BỐI CỦA TÔI." - Tiếng loa của một trong hai chiếc xe bám đuôi phía sau họ bất ngờ phát ra tiếng động.

    "Giọng nói này, có phải hắn là.." - Josh quay về phía sau và nói.

    "Cái thằng khốn ngu ngốc đó." - Thanh tra Kleton cũng quay ra phía sau và sắc mặt của ông ngay lập tức thay đổi, ông nói với một khuôn mặt thất vọng.

    "Thôi nào, trả lời tôi đi chứ, lần trước gặp nhau vội vàng quá nên tôi và tiền bối vẫn chưa có dịp để chào nhau nữa đấy." - Thanh tra Frank nói.

    "CÂM MIỆNG LẠI ĐI THẰNG KHỐN." - Thanh tra Kleton hét lớn.

    "Ôi chà, hôm nay tiền bối có vẻ nóng tính quá nhỉ, chỉ một lời chào thôi mà lại khó khăn đến vậy sao, có lẽ tiền bối vẫn chưa biết mình đang ở trong tình cảnh như thế nào đâu nhỉ?" - Thanh tra Frank nói bằng một giọng đe dọa.

    "Biết, biết chứ, tao biết rất rõ là đằng khác nữa."

    "Vậy sao? Nếu đã rõ vậy rồi thì tiền bối nên lết cái thân xác già nua đó của mình cùng với 2 con chó gác cửa kia ra ngoài này đi chứ."

    "Thằng khốn này." - Khuôn mặt của Josh trở nên bực tức.

    "Bình tĩnh đi Josh." - Thanh tra Kleton nói.

    "Tao biết mày là một thằng tính tình không được tốt nhưng tao không nghĩ rằng mày lại vì tiền mà quay lưng với công lý nhanh đến như vậy, rốt cuộc là tại sao, tại sao mày lại làm vậy hả Frank?"

    "Tại sao à? Cũng dễ hiểu thôi mà tiền bối, nhưng mà lần này ông nói sai rồi, thằng Frank này không bao giờ làm việc cho lão ấy vì tiền đâu, chẳng qua ước muốn lớn nhất của tôi chỉ là muốn nhìn thấy tiền bối rơi xuống cái hố của sự tuyệt vọng mà thôi."

    "Ý mày là sao hả thằng đốn mạt khốn!"

    "CÂM CÁI MIỆNG CỦA ÔNG VÀO ĐI KLENTON, CÂM VÀO NHANH ĐI."

    * (Radio) Toàn thể đơn vị chú ý, xe chuyên chở tù nhân số hiệu 3112 Alex Nicolson đã gặp tai nạn trên đường số 15, tù nhân hiện đã trốn thoát, xin nhắc lại, tù nhân đã trốn thoát, toàn thể đơn vị nhanh chóng viện trợ cho xe 3112. *

    "..."

    "Được rồi, giờ ta bình tĩnh rồi chứ? Có muốn biết vì sao mà tôi lại ghét ông và cái thằng nhãi ranh Josh đó đến vậy không?"

    "THẰNG KHỐN!" - Josh bật dậy, lấy khẩu súng của mình ra và mở cửa xe, có vẻ như anh không muốn bị Frank xúc phạm thêm một lần nào nữa.

    "Bình tĩnh lại đi Josh, đừng làm vậy!" - Thanh tra Kleton lập tức kéo tay Josh vào xe và dừng anh lại.

    "Nhưng mà, ông không được để thằng khốn ấy tự tung tự tác như vậy được, tôi biết quá khứ của ông nhưng!"

    "Ta biết, nhưng giờ chúng ta đang trong tình thế khó khăn, trước mắt hãy cố gắng kéo dài thời gian và giữ cái đầu lạnh để tìm đường thoát ra đã, ta không được gây nguy hiểm cho Henry."

    "..."

    "Đúng ra tôi phải tôn trọng sau những gì mà ông đã làm cho tôi phải không nhỉ? Nào là giúp đỡ trong lúc làm việc, giải quyết hồ sơ này.. Phải, đúng là tôi nên như vậy đấy, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng liệu tôi có cần đến những thứ mà ông đã" ban "cho không? NHÌN TÔI THẢM HẠI ĐẾN MỨC ĐÓ SAO?"

    "Nhưng, ta làm tất cả những việc đó cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi mà?"

    "Phải, nghe thì có vẻ nhân hậu lắm, nhưng những việc mà ông cho là" tốt "cho tôi ấy, nó chẳng là gì ngoài một sự xúc phạm cả, giống như là ông đang nhổ từng giọt nước bọt vào mặt tôi vậy đấy ông có hiểu không? Nhớ lại xem ông đã từng cướp công của tôi bao nhiêu lần rồi hả? Biết bao vụ án hóc búa mà ông đã phá đều là công lao của tôi đấy TÊN KHỐN." - Thanh tra Frank hét lên với một giọng đầy uất ức.

    "..."

    "Nhưng giờ thì không cần phải để bụng nữa, tất cả sự xúc phạm đó của ông đều sẽ được trả lại đầy đủ vào ngày hôm nay, vì 2 thằng nhãi kia chơi thân với ông nên rất tiếc là chúng cũng phải chịu chung kết cục giống như ông thôi, xin lỗi nhiều nhé, chủ nào tớ nấy mà."

    "Ý mày là sao?"

    "Cái này còn phải hỏi nữa sao? Là lên thiên đường đấy, lên thiên đường bằng ống nghiệm, động đến George Kelly mà giờ đám chúng mày vẫn chưa chết hết thì đúng là khó tin đấy, hahaha." - Thanh tra Frank nói và cười một cách điên loạn.

    "Tên George đó, có phải hắn ta ban phát cơ hội cho những kẻ như mày không? Tao nghĩ không chỉ vì ghét bỏ tao mà mày có thể quay lưng lại với luật pháp một cách dễ dàng như vậy được."

    "Đúng vậy, nếu chỉ vì một thằng như mày mà tao lại nhắm mắt làm ngơ trước những gì mà George đã gây ra thì đúng là không đáng mặt cảnh sát một tí nào, nhưng mà tiếc là tao không thể nào bắt ông ta được, đối với tao thì ông ta không phải là một tên điên, ông ta là kẻ đã khai sáng và giúp cho tao nhận ra được rất nhiều điều, ông ta chính là chiếc chìa khóa để thay đổi cái thế giới bẩn thỉu này, chỉ ông ta mới có thể quét sạch được những thứ gớm ghiếc đang nhởn nhơ trên Trái Đất này mà thôi."

    "..."

    "Được rồi, thời gian trò chuyện đã hết, giờ tao sẽ đếm đến ba, từng thằng chết tiệt chúng mày hãy nhanh chóng nhấc cái mông ra ngoài đây ngay đi nhé."

    "Khốn thật rồi thanh tra Kleton à, chúng ta phải làm gì đây?" - Cách nói của Josh bắt đầu trở nên hoảng loạn.

    "Đừng hỏi gì cả, ta cũng cạn ý tưởng mất rồi." - Dù vẫn giữ được đôi mắt kiên cường lúc trước nhưng Thanh tra Kleton giờ đây lại chẳng còn chút sức lực nào sau những lời buộc tội của Frank cả.

    "Hay là, ta cứ vậy mà tiến thôi?" - Henry dõng dạc nói.

    "Hả, anh đang nói gì vậy Henry?" - Josh quay sang Henry và hỏi.

    "Ý tôi là chúng ta cứ vậy mà đâm thẳng vào bọn chúng thôi."

    "CÁI GÌ? Cậu điên à, cậu không thấy bọn cớm đấy đã chặn đầy cả 2 lối thoát thân của chúng ta rồi sao, hay là cậu muốn chúng ta phóng xe xuống nước hả?" - Thanh tra Kleton nói với Henry.

    "Tôi biết, nhưng nếu không làm gì cả thì chúng ta cũng sẽ bị bọn chúng thủ tiêu mà thôi, rồi mọi thông tin quý giá mà chúng ta thu thập được từ trước đến giờ sẽ bị chôn vùi, và cái bệnh dịch kinh khủng đó sẽ lại lan tràn một lần nữa, thử hỏi xem khi đó cái chết của chúng ta chết có đáng hay không chứ?" - Với tinh thần thép của mình, Henry giải thích mọi thứ.

    "Anh nói phải, ta nên làm vậy thì đúng hơn."

    "..."

    "Thôi nào thanh tra Kleton, đừng im lặng nữa, giờ mà ngồi yên thì chúng ta chỉ còn mỗi đường chết mà thôi, chẳng còn đường nào để mà lui nữa đâu." - Josh nhìn thanh tra Kleton và nói.

    "..."

    "Ôi trời, không thể tin được là mình phải làm chuyện này, được rồi Josh, cậu hãy chuẩn bị súng đi." - Thanh tra Kleton ngước mắt lên nhìn trời và thở dài.

    "Vậy mới được chứ." - Josh nói một cách hào hứng.

    "Còn cậu Henry, cầm lấy này." - Nói rồi thanh tra Kleton lấy ra và ném cho Henry khẩu súng ngắn của mình.

    "Cái này, ông chắc chứ?"

    "Cứ dùng nó mà đẩy lùi bọn khốn bám đuôi ở phía sau đi, khi nào an toàn rồi thì trả cho ta nhé."

    "Vâng."

    "Được rồi hai cậu, khi tôi nhấn phanh và xe bắt đầu chuyển động, hãy ngay lập tức nổ súng để khiến bọn chúng nấp xuống, như vậy sẽ giảm được lượng đạn mà chúng bắn vào xe của ta, hiểu chứ?"

    "Đã rõ."

    "Chuẩn bị.. 3.. 2.. 1.."

    "LÀM ĐI."

    Chiếc xe của họ nhanh chóng được khởi động và phóng thẳng về phía rào chắn trước mặt, Josh và Henry cùng với hai khẩu súng của mình cũng đưa người ra ngoài và liên tục nổ súng vào những chiếc xe tuần tra, một người ở phía trước và một người ở phía sau. Trước hành động bất ngờ của họ, những tên cảnh sát đang áp sát xe ngay lập tức bị tông trúng và ngã ra đường, bọn chúng đã nhanh chóng dùng vũ khí của mình và nổ súng liên tiếp về phía chiếc xe. Dưới làn đạn bắn ra từ phía trước của xe, những tên cảnh sát ở phía rào chắn đã phải nấp xuống đằng sau những chiếc xe tuần tra và khó có thể bắn trả, nhân cơ hội đó thanh tra Kleton đã điều khiển xe để tông nát rào chắn và đầu của hai chiếc xe tuần tra, cú tông mạnh đã tạo ra khoảng trống đủ để họ rời khỏi chốt chặn trên cầu và chạy thoát.

    "Nhanh lên, nhanh nữa lên nào thanh tra Kleton." - Josh nói.

    "Ta biết rồi, đừng có hối chứ, không thấy ta đang chạy hết tốc lực sao, bọn chúng vẫn bám đuôi chúng ta hả?"

    "Vâng, bọn chúng vẫn đang đuổi theo chúng ta, có cả xe của thanh tra Frank nữa." - Henry vẫn đang dùng súng và bắn trả những chiếc xe bám đuôi ở phía sau.

    "Cậu đừng dùng từ thanh tra nữa, thằng khốn ấy đã không còn là một thanh tra nữa, những tên đó đã mất đi tư cách của một con người đại diện cho luật pháp rồi."

    "Rẽ trái ở đây đi thanh tra Kleton." - Josh nhìn vào GPS và nói.

    "Sao? Nhưng đây là đường hẻm mà?" - Thanh tra Kleton nói.

    "Cứ chạy vào đi, từ giờ hãy dùng đường tắt để cắt đuôi chúng."

    "Không, hãy chạy như bình thường đi." - Henry nói.

    "Tại sao vậy?" - Josh quay về sau và hỏi Henry.

    "Vì tôi nghĩ bọn chúng không ngốc đến vậy đâu, kiểu gì chúng cũng sẽ dồn ta vào hẻm rồi chặn đầu ta thêm lần nữa thôi, vả lại đường từ đây đến Highland cũng không còn xa nữa đâu."

    "À, tôi hiểu rồi."

    "..."

    "Ngay kia rồi thanh tra Kleton."

    "Ta thấy rồi."

    Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ngay trước sở cảnh sát Highland, cả ba người ngay lập tức nhảy xuống xe và chạy thẳng vào bên trong.

    "PHÒNG GIAM CỦA CÔ GÁI ĐÓ Ở ĐÂU, NÓI MAU?"

    "Xin lỗi, nhưng tôi!"

    "NÓI MAU LÊN THẰNG KHỐN." - Với khẩu súng ngắn trên tay, Josh hét vào mặt một tên cảnh sát đang trực.

    "Được.. Được.. rồi.. các anh hãy rẽ trái.. đi thẳng một chút rồi rẽ phải, xuống cầu thang rồi thì sẽ thấy phòng giam của cô ấy thôi.. tha cho tôi.."

    "Đi nào hai người."

    Trước sự truy đuổi của những tên cảnh sát biến chất ở phía sau, họ đã nhanh chóng chạy đến phòng giam để tìm kiếm cô gái bí ẩn mà Josh nói đến.

    "Cô ấy ở đâu vậy hả hai người?" - Josh hỏi.

    "Tôi thấy rồi, cô ấy ở-- NÀY TÊN KIA, DỪNG LẠI!"

    "CÓ CHUYỆN GÌ VẬY HENRY?"

    "ĐOÀNG."
     
    LieuDuong likes this.
  2. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 31: Những kẻ biến chất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện gì vậy Josh?" - Thanh tra Kleton chạy đến và hỏi Josh.

    "Là tiếng súng, nó phát ra từ phía của Henry." - Josh nói với một vẻ mặt thất thần.

    "Qua bên đó đi, nhanh lên nào."

    Cả hai nhanh chóng chạy về phía buồng giam nơi phát ra tiếng súng, khi đến nơi họ nhìn thấy Henry đang hướng súng vào một sĩ quan cảnh sát, cạnh đó là một phạm nhân bị thương với máu chảy ra từ bụng.

    "Này Henry, anh đang làm gì vậy, bình tĩnh lại và bỏ súng xuống đi." - Josh nói.

    "Tôi không sao đâu, mau đưa còng tay cho tôi đi." - Henry quay sang và nói.

    "Nhưng mà!"

    "ĐƯA CHO TÔI NHANH LÊN."

    "Được rồi.. đây này." - Nói rồi Josh lấy chiếc còng tay bên hông của mình ra và ném cho Henry.

    "..."

    "Ngồi xuống cho tao, thằng khốn kiếp." - Henry còng tay sĩ quan kia lại và ra lệnh cho anh ta.

    "Này anh bạn, anh có sao không vậy?" - Josh chạy đến đỡ phạm nhân bị thương kia lên, cầm máu cho anh ta và hỏi.

    "Là Alex đấy, anh ta bị trúng đạn rồi, hãy gọi cứu thương đi, lặng lẽ thôi, đừng để bọn cảnh sát kia biết."

    "Alex à, nhưng mà làm thế nào?"

    "Tôi cũng không rõ nữa, trước mắt hãy cố gắng cứu anh ta đã."

    "Được rồi."

    "Giữ tên này giúp tôi một chút thanh tra Kleton."

    "À, được thôi."

    "Mà Henry này, chuyện gì đã xảy ra vậy?" - Thanh tra Kleton hỏi.

    "Tên sĩ quan đó đã bắn Alex."

    "Bắn Alex à, nhưng tại sao!"

    "Tôi sẽ giải thích mọi chuyện sau, giờ ông hãy gọi thêm viện trợ ngay đi, chúng ta không thể tin tưởng ai ở đây đâu, súng của ông này."

    "Được, ta hiểu rồi."

    "Giờ ta nên làm gì đây Henry?" - Josh hỏi.

    "Khi nào viện trợ đến chúng ta sẽ áp giải hắn ta về sở, sau đó tôi sẽ đích thân hỏi cung hắn."

    "Được rồi, vậy còn cô gái trong đó thì sao, cô ấy vẫn ổn chứ?" - Josh nói rồi chỉ tay vào phía buồng giam, nơi có một cô gái đang bất tỉnh.

    "Tôi nghĩ là vậy, chúng ta cũng sẽ đưa cô ấy đi cùng luôn, về phòng nhân chứng rồi sẽ hỏi chuyện cô ấy sau."

    "Tôi hiểu rồi, NÀY MẤY NGƯỜI KIA, TRÁNH ĐƯỜNG NGAY CHO TÔI." - Vừa nói Josh vừa dùng khẩu súng ngắn của mình hướng về phía những sĩ quan cảnh sát đang bao vây khu vực nhà giam.

    "Chờ đã Josh, chúng ta không thể cứ vậy mà rời khỏi đây được đâu, hãy đợi viện trợ đến, khi đó chúng ta sẽ rời đi bằng trực thăng sau khi chuyển Alex đến bệnh viện, hiểu chứ." - Thanh tra Kleton nói với Josh.

    "Vâng."

    "JEFF KLETON, THẰNG KHỐN."

    "THANH TRA KLETON, COI CHỪNG."

    Thanh tra Frank bất ngờ xuất hiện với khẩu súng ngắn trên tay, hắn lập tức hướng về phía thanh tra Kleton và nổ súng, Henry nhanh chóng đẩy ông sang một bên và cả hai ngã xuống đất, với khẩu súng mà mình vừa đoạt được từ tay tên sĩ quan lúc nãy, Henry quay sang và nổ súng bắn trả. Những tên sĩ quan đồng lõa với thanh tra Frank cũng ngay lập tức lấy vũ khí ra và bắn về phía bọn họ, sự chống trả quyết liệt đó cho thấy chúng không hề quan tâm gì đến sự sống còn của tên sĩ quan đang bị Josh bắt giữ cả.

    "CÁI QUÁI GÌ VẬY?" - Josh nói với giọng hoảng loạn.

    "Hừ, tên khốn Frank đó muốn giết thanh tra Kleton đến vậy sao." - Henry nói.

    "KHỐN THẬT, chúng ta không thể nào địch nổi bọn chúng đâu, này thanh tra Kleton, khi nào thì tiếp viện đến vậy?" - Josh hỏi.

    "Ta đã gửi vị trí rồi, họ sẽ gửi đơn vị đến đây sớm thôi."

    "Lâu quá, có khi nào họ cũng đồng lõa với bọn khốn này không vậy?"

    "NÀO NÀO, MAU RA ĐÂY ĐI MẤY CON CHUỘT CHẾT TIỆT, CHÚNG MÀY KHÔNG THỂ TRỐN MÃI ĐƯỢC ĐÂU." - Thanh tra Frank hét lên và cười một cách điên dại.

    "Lần này chúng ta toi thật rồi Henry, thanh tra Kleton à." - Josh buông súng xuống và nói.

    "Cố lên, bắn trả chúng đi chứ."

    "Không nổi đâu, tôi hết đạn rồi."

    "Không thể nào.."

    "..."

    "Chờ đã, tiếng này có phải là?" - Từ nơi ẩn nấp, Henry quay sang và nhìn về phía cửa sổ.

    "Đó là trực thăng cảnh sát, mọi người nhìn kìa."

    "TRÁNH XA CỬA SỔ RA ĐI JOSH." - Thanh tra Kleton hét lớn.

    Chiếc trực thăng viện trợ đã xuất hiện và bay gần sở cảnh sát Highland đến mức có thể thấy rõ cả người cầm lái ở bên trong, một toán lính đặc nhiệm được trang bị vũ khí đầy đủ nhanh chóng phá cửa và nhảy từ phía trực thăng vào trong, hai quả lựu gây choáng được ném xuống và chỉ trong chốc lát, mọi thứ dần trở nên trắng xóa và hoảng loạn.

    "ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ GIỮ NGUYÊN VỊ TRÍ VÀ BỎ VŨ KHÍ XUỐNG NGAY LẬP TỨC." - Một tiếng nói phát ra từ chiếc trực thăng đang ra lệnh cho mọi người bên trong.

    "BỌN KHỐN." - Do đã che mắt lại nên thanh tra Frank chỉ chịu ảnh hưởng nhẹ từ lựu đạn choáng, ông ta vẫn còn đủ tỉnh táo để nói chuyện.

    "BỎ SÚNG XUỐNG, NẾU KHÔNG CHÚNG TÔI SẼ NỔ SÚNG ĐẤY."

    "ĐỪNG HÒNG, KẾ HOẠCH CỦA BỌN TAO ĐANG RẤT HOÀN HẢO, KHÔNG THỂ DỪNG LẠI VÀO LÚC NÀY ĐƯỢC, TAO CHỈ CẦN GIẾT THẰNG KHỐN ĐÓ, CHỈ CẦN GIẾT THẰNG KHỐN KLETON ĐÓ THÔI."

    "BỎ SÚNG XUỐNG NGAY."

    "KHÔNG MỘT AI, KHÔNG MỘT AI CÓ QUYỀN CHỐNG LẠI GEORGE KELLY HẾT, KHÔNG AI HẾT!" - Thanh tra Frank hét lên và hướng khẩu súng của mình về phía lính đặc nhiệm.

    "NỔ SÚNG."

    Sau khi thuyết phục thất bại, lực lượng đặc nhiệm thuộc sở cảnh sát Billrest buộc phải nổ súng vào thanh tra Frank và kết liễu ông ta, người đứng đầu sở cảnh sát Highland sau đó đã gửi lực lượng của mình xuống và giải quyết vấn đề nội bộ, có tổng cộng 56 sĩ quan cảnh sát và nhân viên điều hành làm việc tại đây đã bị bắt do có liên quan đến vụ án.

    Lời khai của họ đều chỉ ra rằng thanh tra Frank chính là người đã bí mật đề nghị họ hợp tác tham gia vào kế hoạch thủ tiêu ba nhân vật quan trọng tại sở cảnh sát Billrest, ông ta đã dùng một khoản tiền lớn để hối lộ họ, nguồn gốc của số tiền đó vẫn đang trong quá trình điều tra, và vì thanh tra Frank đã chết nên chi tiết về động cơ gây án vẫn chưa được giải thích một cách rõ ràng, cô gái từng làm việc cho đài truyền hình NFU mà Josh nhắc đến lúc trước có tên là Jennifer Erot, ba người bọn họ vẫn chưa thể tiếp tục điều tra do Jennifer đang trong tình trạng bất tỉnh sau vụ ám sát bất thành của tên sát thủ cải trang sĩ quan tại sở cảnh sát Highland.

    Do mất máu quá nhiều sau khi đỡ hai phát đạn cho Jennifer Erot trong cuộc đột kích sở cảnh sát Highland, Alex Nicolson đã tử vong trên đường đến bệnh viện, anh ta đã thất bại trong việc giữ lời hứa của mình với Henry và mọi người về việc sẽ đồng hành cùng họ trên con đường bắt giữ George Kelly, có lẽ cái chết của Alex là sự trả giá cho những tội lỗi mà anh ta đã gây ra tại nhà tù Better Future và khu quân sự Goringmest. Ngoài Alex ra, có tổng cộng 11 người đã bị bắn chết trong cuộc đột kích sở cảnh sát Highland ngày hôm đó, bao gồm cả tên sát thủ cải trang sĩ quan.

    Bệnh viện Dansion, Highland

    10 giờ 52 phút

    1 tuần sau sự kiện đột kích.

    "Oh, chào Henry, anh đến sớm vậy." - Josh ngồi trên băng ghế dưới khuôn viên của bệnh viện và gọi Henry.

    "Chào anh, tôi cũng vừa đến thôi, cánh tay của anh sao rồi?" - Henry hỏi, Josh là người duy nhất bị trúng đạn trong cuộc đột kích, sau khi được đưa vào bệnh viện anh ta đã xin được ở cùng phòng bệnh với Jennifer để tiện cho quá trình điều tra.

    "À, cũng đỡ hơn rồi, mà hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi nhỉ?"

    "Đã được một tuần rồi đấy."

    "Chà, cô nàng ấy bất tỉnh lâu thật."

    "Phải."

    "Mà anh có nghĩ ra được gì chưa thế?" - Josh hỏi.

    "Ý anh là sao?"

    "Ý tôi là anh định sẽ hỏi những gì sau khi cô ấy tỉnh lại?"

    "À, tôi cũng chưa biết nữa, có thể là sẽ mở rộng câu hỏi thêm một chút, đúng là chunhs ta đang tìm kiếm thông tin về Zanish, nhưng để đề phòng thì chúng ta nên hỏi nhiều hơn nữa."

    "Đề phòng à, đề phòng điều gì vậy?"

    "Anh biết đấy, chúng ta vẫn chưa rõ rằng liệu sau sự kiện ngày hôm đó ông ta có còn sống hay không mà."

    "À, tôi hiểu rồi, là biện pháp phòng hờ phải không."

    "Đúng vậy, anh hiểu nhanh đấy."

    "Thật là mệt mỏi quá."

    "Phải, nhưng nếu chúng ta không hành động thì tôi nghĩ vụ án này sẽ mãi chẳng có lời giải mất."

    "Tôi biết, tôi biết mà, chỉ là đôi khi áp lực từ công việc lại khiến tôi suy nghĩ tiêu cực thôi."

    "Vậy à, suy nghĩ đó là gì thế?"

    "À thì, đại loại như là tại sao tôi phải bỏ thời gian và công sức ra nhiều đến vậy vì bọn tội phạm, có thể đối với anh thì sự thật về vụ việc lần này là cần thiết vì nó có liên quan đến cái chết của bố anh, nhưng đối với những thanh tra quèn bình thường như chúng tôi thì nó thật sự không phải là vấn đề."

    "Tôi hiểu, nhưng đó là bản chất của cái thế giới này mà, con người cần ai đó đủ dũng cảm và ngu ngốc để đứng lên che chắn và bảo vệ họ khỏi hiểm nguy, anh cũng biết con người là những sinh vật ích kỷ mà phải không?"

    "Tôi biết, nhưng nó thật sự rất bất công đấy."

    "Ý anh là sao?"

    "Thử nghĩ xem, chúng ta đánh đổi sinh mạng, đối mặt biết bao nguy hiểm để bảo vệ cho họ, bảo vệ cho cả những kẻ ăn không ngồi rồi nữa, và rồi thứ mà chúng ta nhận được là gì? Một khoản tiền lượng ít ỏi, thậm chí trong khi chúng ta đang phải đương đầu với biết bao khó khăn thì bọn tội phạm khốn kiếp như George lại xuất hiện, tôi chẳng biết phải nói gì hơn nữa."

    "Anh đang phàn nàn về chuyện lương bổng với tôi đấy à." - Henry nói và cười khẩy.

    "Không, không hẳn chỉ là chuyện đấy, đúng là sự chênh lệch giữa nó và mạng sống của chúng ta rất lớn nhưng đó chưa phải là thứ duy nhất mà tôi phàn nàn, chỉ là, tôi thấy công việc của những người như chúng ta cần được tôn trọng hơn thôi."

    "Vậy sao."

    "Phải, anh không thấy bọn nhãi ranh ngoài phố gọi cảnh sát và bác sĩ là gì sao, nào là lợn rồi lang băm.. đủ loại hết."

    "Cái này thì tôi hiểu, khác với Frank, chúng ta có thể là những cảnh sát tốt, nhưng dân chúng thì lại không thấy vậy."

    "Vì sao?"

    "Tôi cũng chả biết nữa, có thể số cảnh sát nhận hối lộ đang ngày càng tăng, thử nhìn vào trường hợp của thanh tra Frank là anh đủ hiểu rồi."

    "Ông ta có thể là một tên khốn nhưng chuyện tiền bạc thì tôi nghĩ ông ta không thiếu thốn đến mức đó đâu."

    "Áp lực từ công việc cũng có thể khiến cảnh sát tìm đến người dân để xả stress nữa đấy."

    "Anh nói phải, chán thật đấy, hay là sau này tôi đi làm cai ngục giống anh được không, có thể sẽ đỡ mệt hơn là bây giờ đấy."

    "Chà, tôi khuyên anh đừng nên làm vậy."

    "Nhưng mà!"

    "Suỵt."

    "Có chuyện gì vậy."

    "Anh thấy cô y tá đó chứ?" - Nói rồi Henry chỉ tay về phía một nữ y tá có dấu hiệu khả nghi.

    "Có, hướng đó à, hình như cô ấy đang đi lên phòng bệnh của Jennifer thì phải."

    "Đúng rồi, vừa nãy tôi trống thấy cô ta cầm theo một chiếc ống tiêm."

    "Ống tiêm à, chẳng phải đó là thuốc giảm đau bình thường à?"

    "Tôi không nghĩ là vậy, lọ thuốc mà cô ta vừa bỏ vào túi áo trông rất lạ, có thể đó là thuốc độc đấy."

    "Vậy à, đúng là cô ta trông khả nghi thật đấy, chúng ta hãy quay lại phòng bệnh đi, theo dõi xem cô ta định làm gì."

    "Được rồi, ta đi nào."
     
    LieuDuong likes this.
  3. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 32: Ám sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ một góc của hành lang bệnh viện, Josh và Henry chậm rãi theo chân của nữ y tá khả nghi kia, dáng vẻ sợ sệt và sự run rẩy của cô ta trên đường đến phòng bệnh của Jennifer trông rất kỳ lạ, có lẽ ai đó đã bảo cô ta làm việc này để không bị vấy bẩn đôi tay của mình vậy. Khi sắp đến phòng bệnh của Jennifer, Henry và Josh không may mất dấu nữ y tá kia do họ bị chặn lại bởi một nhóm bác sĩ đang vội vã đưa bệnh nhân vào khoa cấp cứu, nhận thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra nên cả hai đã nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Jennifer, dù vậy nhưng khi đến nơi, họ lại tỏ ra rất bình thản và đi vào một cách tự nhiên như chẳng có gì xảy ra cả.

    "Chà, thời tiết hôm nay xấu quá Henry nhỉ?" - Josh mở cửa ra và nói lớn.

    "Phải, phải, chẳng nắng cũng chẳng mưa gì, cứ tối sầm như và u ám như lương tâm của con người vậy, chán thật đấy." - Henry trả lời bằng một giọng mỉa mai.

    Sự xuất hiện bất ngờ của họ đã khiến nữ y tá kia sợ hãi và liên tục đổ mồ hôi thấy rõ, cô ta lập tức bỏ lọ thuốc kỳ lạ lúc nãy vào lại trong túi và chậm rãi định rời khỏi phòng, nhưng Henry đã chặn cô ta lại và nhẹ nhàng hỏi:

    "Này cô, hình như là từ sáng đến giờ cô vẫn chưa tiêm thuốc giảm đau cho bệnh nhân Jennifer Erot thì phải."

    "Vâng.. tô.. i.. biết.. rồi.. ạ.. một lát nữa.. sẽ có người đến tiêm cho cô.. ấy.. sau.. ạ" - Toàn thân nữ y tá run cầm cập khi bất ngờ bị Henry chặn đường.

    "Vậy à, mà chẳng phải cô có đem theo thuốc sao, giờ tiêm luôn cho cô ấy luôn cũng được đấy."

    "Anh.. nói.. gì vậy ạ?"

    "Thì ý tôi là.. cái lọ be bé mà cô vừa bỏ vào trong túi ấy, nó là thuốc giảm đau phải không nhỉ?" - Vừa nói Henry vừa chỉ tay vào túi áo của cô ta.

    "H.. ả.. sao!"

    "Cô làm gì mà ấp a ấp úng thế, chẳng phải nó là thuốc giảm đau hay sao, cứ tiêm cho cô ấy một mũi là được thôi mà, không cần phải để ý bọn tôi làm gì đâu." - Josh đứng gần đó và nói thêm.

    "..."

    "Sao thể, trả lời tôi đi chứ?"

    "..."

    "Rõ quá rồi nhỉ, này Josh, anh có còng tay ở đó chứ?" - Henry quay sang và nói với Josh.

    "Rất sẵn lòng." - Josh lấy chiếc còng tay trong tủ đồ của mình ra và đưa cho Henry.

    "Chờ đã, tôi cần hỏi cô ta vài câu trước." - Henry nói.

    "Được rồi."

    "Là ai?"

    "Vâng.. anh nói gì.. ạ?" - Nữ y tá vẫn không khỏi run sợ.

    "Là ai, ai đã bảo cô làm việc này vậy?"

    "Tôi.. tôi!"

    "Nghe này, giờ cô đã bị dồn vào đường cùng rồi, tôi nghĩ im lặng và tỏ ra vô tội không phải là cách tốt nhất để mở ra bất kỳ lối thoát nào đâu."

    "Tôi.. không biết.. không biết thật đấy ạ.. là hắn ta.. chính hắn ta đã đe dọa tôi."

    "Hắn ta là ai? Cô có nhớ được hắn ta trông như thế nào không, chỉ cần cho tôi một chi tiết nhỏ thôi."

    "Tôi không thấy rõ.. ạ, chỉ biết hắn ta mặc một bộ vest đen thôi, à.. hắn ta còn có một chiếc kính đeo mắt trong túi áo nữa ạ.."

    "Bộ vest đen và mắt kính sao, tôi hiểu rồi, vậy thì hắn ta đã đề nghị gì với cô?"

    "Lúc tôi đang sắp xếp chăn gối trong phòng bệnh thì hắn ta bất ngờ xuất hiện trong góc tối và chĩa súng vào người tôi, hắn ta đưa cho tôi một lọ thuốc độc và bảo nếu không làm theo thì hắn sẽ giết cả gia đình của tôi.. tôi không biết phải làm gì cả.. tôi xin lỗi.."

    "Được rồi, bình tĩnh lại đi, vậy hắn ta đã rời đi sau khi đe dọa cô sao?"

    "..."

    "Này cô à, có nghe tôi nói không vậy?"

    "..."

    "Này cô!"

    "KHÔNG!"

    Khi Henry lại gần hơn và hỏi nữ y tá kia, đột nhiên cô ta hét lên và đẩy ngã Henry rồi chạy một mạch ra khỏi cửa trước sự ngỡ ngàng của Josh.

    "NÀY! Chuyện quái gì vậy?"

    "Đừng có ở đó mà hỏi tôi, mau liên lạc với nhân viên an ninh và đuổi theo cô ta đi."

    "Rõ rồi." - Nói rồi Josh lấy chiếc điện thoại của mình ra và bấm số.

    *Alo, em nghe đây thanh tra Josh. *

    "Này, cậu có biết nữ y tá thường hay ra vào phòng bệnh của Jennifer Erot không?"

    *Vâng em biết chứ, em chịu trách nhiệm bảo vệ cho phòng của cô ấy mà, nhưng có chuyện gì vậy ạ? *

    "À không có gì đâu, cô ta chỉ vừa ám sát không thành Jennifer thôi, nhờ cậu và mọi người phối hợp với nhân viên an ninh chặn tất cả lối ra vào của bệnh viện và bắt giữ cô ta giúp chúng tôi nhé."

    *Vậy sao, bất ngờ thật đấy ạ, em hiểu rồi, em đi ngay đây, xin phép anh. * - Cuộc gọi kết thúc và Josh quay sang nói với Henry.

    "Rồi đấy, giờ thì chúng ta sẽ làm gì đây Henry?"

    "Tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho Jennifer, anh hãy đi cùng đội an ninh và giải quyết cô ta đi."

    "Ôi, anh không nên giao việc cho người bệnh vào những lúc này đâu" - Josh nói bằng một giọng uể oải lộ rõ vẻ lười biếng

    "Bệnh gì chứ, tay của anh đã khỏi rồi còn gì nữa, đạn chỉ sượt qua thôi mà?"

    "CÁI GÌ, làm sao mà anh biết được vậy?"

    "Trong khi anh còn đang kêu trời chỉ vì cái vết thương cỏn con đó trong phòng cấp cứu thì thanh tra Kleton đã nói cho tôi biết cả rồi."

    "Lại là cái lão đó." - Josh nói bằng một giọng tức giận, vẻ mặt đó của anh ta trông mới buồn cười làm sao.

    "Đi nhanh đi, không thì cô ả sẽ trốn mất đấy."

    "Được rồi, tôi đi đây, à mà chờ đã."

    "Sao vậy?"

    "Anh vẫn còn giữ khẩu súng mà thanh tra Kleton đưa lúc trước chứ?"

    "Vẫn còn giữ đây."

    "Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy bảo vệ bản thân và cô ấy bằng khẩu súng đó, mọi chuyện vẫn còn rối rắm lắm nên đừng để cô ấy gặp phải chuyện gì nữa nhé anh bạn."

    "Tôi biết rồi, đừng có coi thường sức mạnh của một tên cai ngục chứ."

    "Được rồi, tôi đi đây, bảo trọng nhé!"

    Nói rồi Josh rời khỏi phòng bệnh và chạy đi, vừa đi anh ta vừa nở một nụ cười rất vui vẻ và sảng khoái, có lẽ Josh chưa bao giờ có được cảm giác này kể từ khi sự việc tại nhà tù xảy ra, hẳn là anh ta và mọi người đã phải rất vất vả trong cuộc chiến chống cái ác lần này. Khi Josh vừa xuống đến khuôn viên bệnh viện, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên.

    "NÀY, CÓ CHUYỆN GÌ THẾ, NÀY." - Josh vội vã lấy điện thoại ra và liên lạc với sĩ quan cảnh sát lúc nãy.

    *Không hay rồi thanh tra Josh à. *

    "Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra thế?"

    *Nữ y tá mà anh thông báo lúc nãy ấy, cô ta chết mất rồi. *

    "HẢ, Làm thế nào mà-?"

    *Em cũng không rõ nữa, bây giờ chúng em đang ở phía sau của bệnh viện, mọi người đang hoảng loạn lắm, anh hãy mau đến đây đi ạ. *

    "Tôi biết rồi, cậu hãy giữ nguyên hiện trường và bảo mọi người tránh xa ra, tuyệt đối không để người nào động vào xác của cô ấy, hiểu chưa?"

    *Vâng, em biết rồi ạ. *

    "À còn nữa, hãy gửi vài người lên phòng của bệnh nhân Jennifer ngay đi, ta cần phải bảo vệ an toàn cho cô ấy, rất có thể bọn khốn kia sẽ trà trộn vào bệnh viện nhân lúc hoảng loạn mà ra tay đấy."

    "Vâng, em hiểu rồi, em sẽ gọi thêm đơn vị đến tiếp ứng ạ."

    "Mà này, cậu và mọi người ở đó hãy đeo khẩu trang vào đi, chỉ là đề phòng thôi."

    *Vâng ạ. *

    "Tôi sẽ đến đó ngay, chờ một lát."

    "..."

    "Này Henry, anh có ở đó không?" - Josh nhanh chóng chuyển số và gọi ngay cho Henry.

    "Tôi đây, đã xảy ra chuyện gì thế, tiếng động vừa rồi là gì vậy, anh có biết không?"

    "Tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng mà giờ anh hãy đưa Jennifer ra khỏi đó đi, càng nhanh càng tốt."

    "Đưa cô ấy ra khỏi đây sao, nhưng cô ấy vẫn còn chưa tỉnh mà."

    "Tôi biết, ý tôi là hãy chuyển phòng cho cô ấy hay gì đó ấy."

    "Được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy sang phòng bệnh dành cho người già nhé?"

    "Cũng được, tôi sẽ thông báo nơi của anh đến đội y tế, họ sẽ chăm sóc cho cô ấy thay chúng ta, khi nào họ đến thì anh hãy xuống hành lang và ra phía sau bệnh viện nhé, tôi sẽ gặp anh ở đó."

    "Được rồi."

    Trong lúc bị cảnh sát và nhân viên an ninh truy đuổi thì nữ y tá kia đã bị giết chết ngay phía sau của khuôn viên bệnh viện. Cái chết bất ngờ của cô ta đã khiến cho Josh phải ngay lập tức liên lạc đến sở cảnh sát, nhờ đó mà an ninh bệnh viện đã được kiểm soát chặt chẽ, một vài sĩ quan cảnh sát và nhân viên y tế đã được điều đến và chăm sóc cho Jennifer thay cho Henry để anh có thể hội ngộ với Josh ở phía dưới.

    "Này Henry, tôi ở đây." - Josh gọi Henry từ xa ngay khi anh vừa xuống tới.

    "Chuyện quái gì đã xảy ra vậy, sao đội khám nghiệm hiện trường lại ở đây thế, có ai đó đã chết sao?"

    "Là cô y tá lúc nãy, cô ấy bị ám sát."

    "Hả, tại sao vậy?"

    "Họ nói cô ta bị bắn chết bởi một tên bắn tỉa ở cự ly xa, viên đạn xuyên thẳng qua trán và phá hủy bộ não khiến cô ta tử vong ngay lập tức, nhân viên an ninh cũng có mặt lúc đó nhưng không thể làm gì cả, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ không kịp phản ứng."

    "Trời ạ, nếu như khi nãy tôi giữ cô ta chặt hơn thì đã không xảy ra chuyện này rồi.."

    "Là lỗi của cô ta khi đã chạy trốn mà, nếu như cô ta chấp nhận tra tay vào còng thì việc này đã không xảy ra rồi."

    "..."

    "Đi thôi, cùng tôi giải quyết cho xong vụ này nào."

    "Được rồi."

    "Chờ tôi một lát, alo, có chuyện gì vậy thanh tra Kleton, nếu không có gì quan trọng thì để!" - Thanh tra Kleton bỗng nhiên gọi đến.

    "..."

    "CÁI GÌ, Ông không nói đùa đấy chứ? Được rồi, chúng tôi sẽ về ngay đây." - Với vẻ mặt thất thần và biểu cảm sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt, Josh nói rồi cúp máy.

    "Là thanh tra Kleton à, ông ấy nói gì vậy Josh?" - Henry thấy vậy liền hỏi.

    "Tai anh sẽ không thể tin nổi chuyện này đâu."

    "Nhưng nó là chuyện gì?"

    "Tên George khốn kiếp đó, hắn vừa mới liên lạc đến trụ sở của chúng ta."
     
    LieuDuong likes this.
  4. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 33: Ngài phó tổng thống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài phút cuối trước khi cuộc gọi giữa Josh và thanh tra Kleton kết thúc, một kẻ tự nhận làm việc cho George Kelly đã liên lạc đến sở cảnh sát Billrest bằng cách hack vào hệ thống và chiếm quyền kiểm soát của toàn bộ máy tính, động thái đầu tiên của hắn sau khi xâm nhập là gửi một tin nhắn đến tất các nhân viên trong sở qua loa thông báo trong phòng liên lạc khẩn cấp. Hắn ta cho biết sẽ không dừng lại cho đến khi nào được gặp và trò chuyện với Henry Westford. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Josh và Henry đã nhanh chóng đến phòng điều hành, nơi mà có rất nhiều quan chức cấp cao của sở đang có mặt.

    "Một trong hai cậu, ai là Henry Westford vậy?" - Khi cả hai vừa bước vào, một thanh tra trong phòng đã đứng lên và hỏi.

    "Là tôi đây ạ." - Henry trả lời một cách thẳng thắn.

    "Vậy à, được rồi, cậu mau ngồi vào ghế đi, còn cậu, hãy chờ ở ngoài một chút đi." - Vị thanh tra cho Henry vào và chặn Josh lại.

    "Này, sao lại không cho tôi vào thế?"

    "Nghi phạm muốn Henry chứ không phải là cậu, vì vậy nên làm ơn chờ ngoài này đi."

    "Nhưng.."

    "Vào đi, hắn ta có lẽ đang rất nóng lòng muốn gặp cậu đấy." - Nói rồi vị thanh tra kia đóng cửa lại và để Josh ở ngoài.

    "Tôi sao ạ?"

    "Phải, không biết vì lý do gì nhưng nếu cậu thật sự có dính dáng đến bọn khốn đó thì hãy giúp tôi một điều được không?"

    "Điều gì vậy ạ?"

    "Tới lúc đó thì hãy ngoan ngoãn mà tra tay vào còng nhé, nhà tù vẫn còn nhiều phòng lắm, nếu muốn tôi cũng có thể cho cậu đi luôn suất đặc biệt nữa đấy."

    "Vâng, tôi hiểu rồi ạ, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu."

    "Chậc, làm gì mà lâu thế không biết, thanh tra trưởng à, ngài không cần phải quá bận tâm về chuyện này đâu, bọn này chẳng qua chỉ là lũ tội phạm vô danh muốn nổi tiếng nhờ vào cái tên sát nhân đó mà thôi." - Vị thanh tra ngồi gần thanh tra trưởng lên tiếng.

    "Phải đấy, chúng ta không nên phí thời gian vào bọn tội phạm như chúng nó làm gì đâu ạ." - Những người khác cũng nói thêm vào.

    "Xin lỗi, các ngài vừa nói gì thế ạ?" - Màn hình TV trong phòng đột nhiên sáng lên, trước màn hình lúc này xuất hiện một người đàn ông trung niên đeo kính với một bộ vest màu đen, rất giống với những gì mà mọi người đã từng miêu tả, ông ta đang ngồi trên bàn và hướng mặt về phía camera.

    "Chà chà, vừa mới nhắc đã sống dậy rồi à, này thằng nhãi kia, mày có phải thằng vô công rồi nghề, rảnh rỗi lắm nên mới cả gan đụng đến bọn tao không hả? Đúng là bọn ranh chỉ muốn nổi tiếng!"

    Một viên đạn bất ngờ bay thẳng vào phòng điều hành, phá vỡ cửa sổ và giết chết vị thanh tra nọ khiến những người khác sợ hãi và không dám rời đi dù chỉ là nửa bước.

    "Ôi trời, đúng là phải thấy đổ máu mới biết đường im lặng mà, phải biết lịch sự trong một cuộc nói chuyện chứ các ngài thanh tra ưu tú, à còn nữa, nếu ai muốn chạy thì cứ việc, tôi sẽ không ngăn cản đâu, nhưng nói trước là tôi sẽ không đảm bảo tất các người còn thở sau khi rời khỏi căn phòng này đâu. Giờ thì, để cho ta được trò chuyện với Henry Westford một cách bình thường nhé."

    "Ông thật ra là cái thứ gì vậy hả" - Henry nói với một khuôn mặt tức giận.

    "Thứ gì sao? Cái đó hơi xúc phạm đấy nhóc à, mà có vẻ cậu và mọi người ở đây đang rất thắc mắc về điều đó thì phải, được rồi, xin tự giới thiệu, ta đây chính là bàn tay phải của tên sát nhân mà các người vừa nhắc đến lúc nãy đấy."

    "Bàn tay phải sao, vậy ông là David Liming sao?"

    "Đã thấy qua màn hình rồi mà vẫn không tin vào mắt mình nữa sao, cậu đa nghi quá đấy, cái tính đó đúng là chẳng khác gì với bố của cậu cả."

    "Ông vừa nói gì cơ?" - Henry đứng bật dậy với một vẻ mặt bàng hoàng.

    "Thì ta chỉ muốn nói là cái tính đa nghi và cứng đầu đó của cậu chẳng khác gì em trai của ta cả."

    "Em trai à, tôi không hiểu gì hết, ông đang nói cái gì vậy?"

    "Cậu không biết cũng phải thôi, khi ta bị đuổi cổ ra khỏi nhà cậu còn chưa có mặt trên cõi đời này cơ mà."

    "..."

    "Nhân tiện, ta không phải là David Liming hay gì cả, tên của ta là Navern, và ta chính là người bác được xem là đã chết của cậu đấy, thưa cậu Henry Westford." - Nói rồi Navern chầm chậm lấy kính của mình ra và dụi mắt.

    "Cái gì, ông đang nói rằng ông là bác trai của tôi à?"

    "Phải đấy cháu trai à, ta thật sự đã thay tên đổi họ lẫn cái khuôn mặt này kể từ sự kiện đó rồi, thật tiếc là buổi đoàn tụ hôm nay lại không được như trông đợi của ta."

    "Mục đích của ông là gì?"

    "Mục đích à? Cậu đang nói gì vậy?"

    "Mục đích của ông khi nói ra cái sự thật đó là gì?"

    "Chà, cậu điềm tĩnh hơn là ta nghĩ đấy. Câu trả lời là chẳng có gì cả, ta không được bất kỳ lợi lộc gì khi nói ra nó hết, và ta cũng chẳng trông mong gì việc cậu sẽ trở mặt với cái" công lý "mà cậu đang thi hành kia để đầu quân cho bọn ta đâu."

    "Vậy ông nói ra sự thật đó để làm gì?"

    "Còn làm gì nữa? Cậu không thấy ta chỉ đang muốn hội ngộ với người thân trong gia đình thôi sao, đừng quá lạnh nhạt với bác trai của mình như vậy chứ."

    "Vậy sự kiện đã khiến ông thay tên đổi họ là gì thế, có thể kể cho tôi không?"

    "Nói thật là không chỉ cứng đầu và đa nghi đâu, cả cái tính tò mò ngu xuẩn đó cũng chẳng khác gì thằng em ngốc nghếch của ta ngày trước nữa. Được rồi, quay về quá khứ một chút trước khi vào việc chính cũng chẳng chết ai cả, cũng là cơ hội tốt để các ngài thanh tra ưu tú đang có mặt ở đây thu thập dữ liệu mà phân tích đấy chứ nhỉ."

    "..."

    "Bắt đầu nhé, cậu có muốn biết lý do vì sao ta lại trở nên hư hỏng như vậy từ khi mới sinh không?"

    "Không, lý do cho điều đó là gì vậy?"

    "Thật ra bố cậu và ta cách nhau đến tận 11 tuổi đấy, trước khi bố cậu ra đời thì ta, Navern này đã chịu biết bao nhiêu chuyện cay đắng đấy."

    "Cay đắng sao, được sống trong một gia đình giàu có và đầy đủ như vậy mà gọi là cay đắng sao?"

    "Có thể đối với người lớn thì việc có hàng tỷ đô trong túi là hạnh phúc, nhưng đối với một đứa trẻ thì nó chẳng có nghĩa lý gì hết nhóc à, dù được sống trong cuộc sống giàu sang đó nhưng niềm vui trẻ thơ mà ta đáng được có thì lại không, bố mẹ đã cướp đi niềm vui đó từ ta, cậu có biết họ sẵn sàng vứt ta trong nhà hơn hai tuần với mớ thức ăn hết hạn để tiện cho việc làm ăn bên ngoài không?"

    "Nó không đúng, ông đang nói dối!"

    "Nghe này, ta đã nói với cậu từ trước rồi, ta chẳng được bất kỳ một lợi lộc nào khi nói ra những sự thật này đâu Henry à, và với cách trả lời như vậy thì ta có thể rõ là cậu chẳng biết một tí gì về quá khứ của cái nhà Westford đó cả."
     
    LieuDuong likes this.
  5. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 34: Một xu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    "Có biết rằng trong quá khứ người ông đáng tôn trọng của cậu thật ra là một kẻ buôn lậu chất cấm, còn người bà mà cậu hằng kính yêu chỉ là một cô gái bán hoa không hả? Và còn nữa, quan hệ của họ cũng chẳng phải vợ chồng hay gì cả, mối quan hệ đó thậm chí còn chẳng có tí tình cảm nào cho đến khi bố cậu xuất hiện."

    "Không thể nào.."

    "Có thể đấy, và nghe cho rõ điều này đây, dòng máu đang chảy trong người ta lúc này không hề là của họ."

    "Ý ông là sao cơ?"

    "Điều đó có nghĩa rằng ta chỉ là một thằng con nuôi không hơn không kém, khi còn nhỏ họ đã nhận nuôi ta từ một cô nhi viện, vì chính sách và luật lệ dành cho dân nhập cư đã thay đổi nên họ buộc phải nhận nuôi một đứa bé thuộc quốc tịch Kingheat để có thể trốn tránh và tiếp tục làm ăn phi pháp trên mảnh đất này, cậu có thấy nực cười khi chỉ cần mỗi cái thẻ khai sinh mang quốc tịch của một nước thôi thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết không?"

    "Nhưng nếu đã nhận nuôi ông rồi thì họ đâu cần nhất thiết phải có thêm bố tôi để làm gì chứ."

    "Điều đó thì ta không rõ, nhưng nhờ vào sự ra đời của bố cậu mà họ đã dần dần thay đổi và lành tính hơn trước, và cũng nhờ vào sự thay đổi đó mà ta cũng đã mất đi con đường sống của mình nữa."

    "Có nghĩa là họ đã ruồng bỏ ông khi bố tôi được sinh ra sao?"

    "Phải, nhưng phận là một đứa con nuôi nên ta cũng chẳng thể làm gì hơn, dù sao ta cũng chỉ là một thứ công cụ giúp họ trụ lại tại Kingheat này mà thôi, nhưng điều đáng trách và không thể tha thứ đó chính là cách mà họ đối xử với ta thông qua bố cậu."

    "..."

    "Ta có thể chịu đựng được tất cả những nỗi đau mà họ đã gây ra trước đây, những lời mắng chửi hàng giờ đồng hồ hay là những trận đòn roi, ta hoàn toàn có thể chịu được, nhưng ta không đời nào có thể tin được rằng họ lại có thể tiêm nhiễm vào đầu của bố cậu rằng ta là một loại rác rưởi cần phải tránh xa."

    "Ý ông là sao khi nói họ tiêm nhiễm vào đầu bố tôi?"

    "Có lẽ họ muốn thay đổi, muốn gầy dựng một gia đình mới bằng cách vứt bỏ và giết chết ta, và thay vì giết phứt ta thì họ khiến bố cậu tin vào cái sự thật bẩn thỉu và dối trá đó, có thể nói bố cậu cũng chẳng khác gì một loại công cụ như ta đâu, sự khác biệt duy nhất giữa hai chúng ta chỉ là hai từ" con ruột "và" con nuôi "mà thôi."

    "..."

    "Ta không thù oán gì bố cậu cả, dù sao trên danh nghĩa thì thằng bé vẫn là em trai của ta, nhưng việc thanh trừng cá nhân này thật sự quá đỗi ác độc, vì sao bố cậu lại quá cả tin vào bộ mặt giả tạo đó của họ chứ, bố cậu thậm chí còn chẳng bao giờ thử bắt chuyện và hỏi ta xem những lời nói đó liệu có phải là sự thật hay không, có thể nói nếu như bố cậu chịu tìm hiểu hơn một chút thay vì làm một cậu ấm thì ta đã không ra nông nỗi như ngày hôm nay rồi."

    "..."

    "Ta phải trở nên hư hỏng, bê tha và quậy phá như vậy chỉ để trốn thoát khỏi đó mà thôi, ta đã từng rất hạnh phúc và cực kỳ biết ơn khi được họ nhận nuôi, nhưng giờ nghĩ lại thì việc đặt chân vào ngôi nhà đó của họ quả thật là một quyết định sai lầm, ngôi nhà đó chẳng đem lại bất cứ thứ gì ngoài sự đau đớn lẫn thể xác và tinh thần, cứ nghĩ bố cậu sẽ có thể thay đổi được họ lẫn cái cuộc sống chán nản đó của ta, nhưng hóa ra nó lại khiến ta trở nên khốn khổ hơn bao giờ hết, nói thẳng ra thì ta thật sự hận cái gia đình Westford đó đến tận xương tủy đấy, à còn nữa đấy, biết vì sao gia đình cậu lại phải chịu khổ đến vậy không?"

    "Vì sao?"

    "Vì kẻ đã đốt trụi cái căn nhà hạnh phúc đó của gia đình cậu không ai khác chính là ta."

    "TÊN KHỐN." - Henry tức giận và hét lớn, sau đó anh ta rút súng ra và chĩa thẳng vào màn hình.

    "Bé mồm lại và bình tĩnh đi nào Henry, phải biết tôn trọng người lớn chứ, dù là qua màn hình nhưng việc chĩa súng vào ta như thế thì thật là không nên đâu."

    "Tên khốn nhà ông đã gặp được George Kelly bằng cách nào, sao ông lại biết ông ta hả, NÔN RA MAU."

    "Bình tĩnh nào, thật là, nói nhiều đến thế rồi mà cậu vẫn chỉ quan tâm đến vấn đề cốt lõi thôi sao, đúng là dòng máu Westford mà, làm thế nào à, cũng đơn giản thôi. Sau khi bị đuổi khỏi nhà và trốn chạy khỏi bọn giang hồ thì ta đã cố gắng tẩu thoát ra nước ngoài bằng số tiền mà mình vừa trộm được, nhưng thật không may là bọn chúng đã đuổi kịp và tẩn cho ta một trận, không biết vì sao nhưng chúng đã để cho ta được sống, và khi ta đang nằm thoi thóp dưới vũng máu trong con hẻm họp hẹp đó thì ông ta xuất hiện, phải, người đàn ông với cái tên George Kelly đã xuất hiện, người có tuổi thơ và một cuộc đời bi thảm chẳng khác ta là bao đã xuất hiện và cứu rỗi ta một lần và mãi mãi."

    "Sao ông lại có thể làm việc cho hắn ta được, hắn ta là một kẻ sát!"

    "Cậu có thể dừng lại được rồi đấy, nếu không phải là cháu trai của ta thì giờ này có lẽ trán của cậu đã in một lỗ đạn sâu rồi, ngoáy tai lên mà nghe cho rõ đây, cậu và những vị thanh tra đáng kính ở đây có thể không" tán thành "những gì mà ông ta đã và đang làm, nhưng ngoài kia thì khác, vẫn có hàng trăm, hàng ngàn loại người khác nhau sẵn sàng dâng hiến bản thân của họ cho tổ chức của ông ta. Nghe đây các ngài thanh tra, ta không quan tâm các người nghĩ gì, nhưng nếu các người thật sự có năng lực phá án đến vậy thì hãy thử mà ngăn ông ta lại xem, đối đầu với ông ta chẳng khác gì đối đầu với một chiếc máy bay không người lái vậy."

    "Ý đó là gì hả, rốt cuộc thì các người muốn cái gì đây?" - Một vị thanh tra trong phòng sợ hãi lên tiếng.

    "Ý ta là đấu với ông ta sẽ chẳng dễ dàng gì đâu, ngài thanh tra thử tưởng tượng đi, nếu chỉ thấy được bề ngoài của chiếc máy bay mà không thấy được kẻ điều khiển nó thì việc phá hủy chiếc máy bay đó có còn ý nghĩa gì không nào? Lời kết đây, nếu thật sự có thể bắt giữ hoặc giết chết được ông ta thì xin mời, tôi xin cam đoan rằng tất cả những chuyện này sẽ được giải đáp một cách rõ ràng và tường tận nhất chỉ khi nào các người tìm ra được ông ta mà thôi.

    "... "

    " À còn một điều nữa, rất vui khi được gặp cậu, Henry à, là người trong gia đình nên ta sẽ khuyên cậu điều này, nếu không muốn thua cuộc thì tốt nhất nên dừng lại, bây giờ vẫn còn sớm để cậu quay đầu đấy. Hoặc nếu muốn thì sao cậu không thử nạp một xu vào và giành chiến thắng cuộc chơi này xem, nó không tốn nhiều xu đâu, biết vì sao không? Vì cậu chỉ cần trả mạng thôi là đủ xu để trải nghiệm nó rồi."
     
    LieuDuong likes this.
  6. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 35: Trò chơi bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông muốn tôi tham gia vào cái trò chơi điền rồ đó sao?" - Với một ánh mắt đầy thù hằn, Henry nhìn về phía màn hình và nói.

    "Điều đó tùy thuộc vào cậu mà thôi, nếu cậu thật sự chịu chơi nó thì cứ việc nạp" xu "vào đi, ta nghĩ ông ta sẽ sẵn lòng đón tiếp những kẻ thông minh và đầy gan dạ như cậu đấy, rất thích thú nữa là đằng khác." - Navern nhoẻn miệng cười và trả lời.

    "Đó có phải là một lời thách thức không?"

    "Thách thức sao? Không, không hề, cậu hiểu sai ý ta rồi Henry à, đó chỉ là một lời khuyên dành cho cậu trước khi ra trận từ Navern này mà thôi."

    "Trước khi ra trận à, được rồi, có lẽ tôi đã hiểu hết những gì đang phát ra từ cái mồm đó của ông rồi, giờ thì hãy nghe suy nghĩ của tôi đây."

    "Ta đang nghe đây."

    "Điều thứ nhất, cái tên sát nhân điên loạn George Kelly mà ông và những kẻ tâm thần ngoài kia đang tôn thờ chẳng khác gì một đứa bé nấp sau váy mẹ cả, và điều thứ hai, nếu như ông thật sự muốn kết thúc cái trò truy tìm kẻ giết người này đến vậy thì tôi sẽ giúp cho ông lẫn tên George Kelly đó được toại nguyện, còn nữa, khi nào gặp thì nhớ cảnh báo với ông ta nhé, vì chính tôi sẽ đích thân còng đầu ông ta về nơi này đấy."

    "Ồ vậy sao, thế điều đó có nghĩa là?"

    "Có nghĩa là tôi vừa nạp" xu "vào rồi đấy đồ khốn, giờ thì cùng chơi thôi nào ông bác."

    "NÀY, CẬU KIA, CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐANG NÓI CÁI GÌ KHÔNG!"

    "Tôi nghĩ trước khi não ông vương vãi ra khắp sàn thì ông nên ngậm miệng của mình lại đi, thưa thanh tra, không nhớ hắn ta đã nói gì về việc bất lịch sự khi người khác đang nói chuyện à, đồ ngu?" - Henry ngay lập tức hướng ánh mắt dữ tợn đó về phía vị thanh tra nọ và quát.

    "Tôi.. tôi xin lỗi.." - Vị thanh tra kia lập tức trở nên run sợ và ngồi phịch xuống ghế như một kẻ thất bại.

    "Chà chà, nhìn cái ánh mắt đó mà xem, làm ta cứ liên tưởng đến một con chó săn hóa điên đang quay sang cắn đồng đội của mình rồi ấy, dũng khí đó được đấy Henry, cậu phát biểu hay lắm, có lẽ đây là điểm duy nhất khác biệt giữa cậu và ông bố nhút nhát chỉ biết lén lút kia của mình đấy, được, thay mặt cho George Kelly, ta chấp nhận" tài khoản "của cậu và tất cả những tên đang nhúng tay vào vụ án này.

    " Giờ thì lắng tai mà nghe đây, vào giờ này xấp xỉ 5 ngày nữa có thể George sẽ muốn tổ chức một sự kiện tại buổi công chiếu một bộ phim bom tấn ở Highland đấy, nếu như không muốn những vị khách đến rạp phim đó một đi không trở lại thì cố mà bố trí lực lượng canh gác sao cho cẩn thận vào. "

    " Sự kiện tại một bộ phim bom tấn à, làm sao tôi có thể tin được một kẻ như ông cơ chứ? "

    " Ta không hề quan tâm việc cậu có tin ta hay không vì việc đó hoàn toàn phụ thuộc vào cậu và những tên thanh tra hèn nhát ở đây, ta báo trước "nhiệm vụ trò chơi" cho cậu đơn giản chỉ vì ta muốn bữa tiệc lần này sẽ đẫm máu hơn mà thôi. "

    " Tên khốn kiếp. "

    " Được rồi, vì không còn nhiều thời gian nữa nên ta sẽ kết thúc buổi trò chuyện của mình tại đây, với tất cả sự tôn trọng của mình, ta xin phép gửi lời chúc may mắn đến tất cả các người, và hãy nghe cho rõ đây, Chúa sẽ không ở bên các người lâu nữa đâu, vì vậy các người nên trân trọng quãng thời gian cuối cùng này đi, vì kể từ ngày hôm nay cuộc đời của các người sẽ vui hơn hẳn đấy, thưa các vị thanh tra nghiệp dư ạ."

    Sau khi đã đạt được mục đích mà mình muốn, Navern nở một nụ cười quái dị đầy bỉ ổi và ngay lập tức biến mất khỏi màn hình TV, sau khi Navern đi, mọi kết nối tại sở cảnh sát đã lập tức quay trở về trạng thái ban đầu, lực lượng đặc nhiệm sau đó đã được huy động nhằm bảo đảm an ninh và truy tìm manh mối về Navern lẫn tên bắn tỉa đã sát hại vị thanh tra lúc trước.

    Mọi động thái và sự xuất hiện đột ngột của Navern đã không được camera giám sát trong phòng điều hành ghi lại, thêm cả việc phòng điều hành cách khá xa khu làm việc chính nên mọi việc diễn ra ở đây rất khó để được phát hiện. Vì vậy nên trong suốt quãng thời gian diễn ra cuộc đối thoại trực tiếp giữa ông ta và Henry, không một ai tại sở cảnh sát biết về sự xuất hiện của Navern cả.
     
    LieuDuong likes this.
  7. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 36: Họp báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiếp theo xin mời quý vị đến với bản tin thời sự về tình hình an ninh trong nước. Mở đầu cho bản tin ngày hôm nay là một vụ việc khó tin và kỳ lạ vừa diễn ra tại sở cảnh sát Billrest vào 16 giờ chiều hôm qua. Dù vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra nhưng một số nhân viên cho biết rằng hệ thống mạng và phần mềm của sở đã bị tổn thất rất nặng nề sau khi một nhóm tin tặc tấn công vào và làm tê liệt toàn bộ hệ thống máy tính tại đây."

    "Hành động tấn công này được xác định là xuất phát từ một tổ chức khủng bố đã từng làm lây lan căn bệnh truyền nhiễm tại Kingheat ba năm về trước. Căn bệnh dại gây ra bởi loại virus bí ẩn đã phá hủy nền kinh tế và xóa sổ hầu hết người dân tại Kingheat đến thời điểm hiện tại vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn đối với thế giới, kể từ sau khi loại virus này xuất hiện trở lại tại nhà tù quốc tế Better Future vài tháng trước, chính phủ các nước đã kết hợp lại với nhau và chia sẻ thông tin một cách minh bạch hơn nhằm tìm ra nguồn lây chính của virus. Các thanh tra cho biết vụ tấn công mạng nhằm vào sở cảnh sát Billrest lần này là một sự đe dọa và tuyên chiến rõ ràng đến từ phía tổ chức khủng bố kia đối với giới cầm quyền nói chung và cảnh sát nói riêng."

    "Nhằm tránh tin vào những tin đồn không đúng sự thật về căn bệnh bí ẩn tại Kingheat, kính mong quý vị hãy theo dõi tin tức từ những nguồn đã được xác thực để tránh xảy ra những hậu quả đáng tiếc, hãy nhớ rằng tính mạng của toàn thể quý vị đều phụ thuộc vào sự minh mẫn và suy nghĩ đúng đắn của quý vị trước khi quyết định bất cứ điều gì. Bản tin thời sự đến đây xin được phép kết thúc, chân thành cảm ơn quý vị đã theo dõi, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại quý vị vào những bản tin lần sau."

    Tòa nhà quốc hội tọa lạc tại trung tâm quận Highland, Cộng hòa dân chủ nhân dân Gensan.

    Phòng họp ứng phó tình huống khẩn cấp.

    19 giờ tối.

    "Xin mời giám đốc Houston Mackerly hãy đứng lên và phát biểu ý kiến của mình."

    "Trước tiên tôi xin cảm ơn tất cả các ngài đã bỏ chút thời gian để có mặt vào tối nay. Tôi rất mong là tất cả các ngài sẽ giúp đỡ phía cảnh sát chúng tôi trong việc ngăn chặn nguy cơ khủng bố sắp sửa nổ ra." - Người đứng đầu sở cảnh sát Billrest đứng dậy khỏi bàn của mình và nói.

    "Có phải ý anh là vụ tấn công mạng nhằm vào sở cảnh sát vài ngày trước không?" - Một nghị sĩ trong phòng đặt câu hỏi cho anh ta.

    "Vâng thưa ngài."

    "Trước khi đi đến kết luận đó thì các anh có điều tra ra được thiết bị nào đã đánh sập hệ thống an ninh của mình chưa?"

    "Chưa thưa ngài, hiện tại bộ phận cảnh sát mạng cho biết họ đã dò ra được khá nhiều địa chỉ IP, nhưng vì phần lớn trong số chúng đều có tín hiệu trùng khớp với thiết bị nhiễu sóng tại sở nên chúng tôi vẫn chưa thể xác định được."

    "Và điều đó có nghĩa là?"

    "Chỉ có một thiết bị gây nhiễu sóng được tìm thấy nhưng lại có quá nhiều địa chỉ IP trùng khớp với nó, nếu không xác định được địa chỉ nào đã phát đi tín hiệu đến thiết bị này thì chúng tôi sẽ không thể biết được nó đến từ nơi nào cả."

    "Nếu mọi thứ vẫn chưa rõ ràng như vậy thì sao anh có thể khẳng định rằng vụ tấn công mạng lần này có liên quan đến Kingheat chứ?"

    "Dựa vào báo cáo điều tra từ những nhân chứng có mặt tại sở vào ngày hôm đó thì chúng tôi có thể liên kết vụ tin tặc lần này với vụ án chưa có lời giải tại Kingheat thưa ngài."

    "Vậy báo cáo điều tra từ những nhân chứng đó đã cho ta những thông tin hữu ích nào thế?" - Một nghị sĩ khác cũng đặt câu hỏi.

    "Họ nói rằng kẻ tấn công chúng tôi ngày hôm đó không phải là người lạ thưa ngài."

    "Ý anh là sao?"

    "Kẻ tấn công đó chính là người giữ chức phó tổng thống tại Kingheat có tên là David Liming, người đàn ông này dường như có quan hệ mật thiết với một người nào đó tại sở cảnh sát của chúng tôi."

    "Có quan hệ mật thiết sao, vậy cụ thể nó là loại quan hệ gì vậy anh Houston?"

    "Xin thứ lỗi vì điều này nhưng nếu tôi cố gắng giải thích tất cả bằng lời nói thì nó sẽ rất khó hiểu, các ngài có thể kiểm tra và hiểu rõ hơn thông qua chiếc thẻ nhớ này." - Nói rồi Houston lấy ra một chiếc thẻ nhớ nhỏ màu đen trong vali và đặt lên bàn.

    "Nghe này anh Houston, chúng tôi không có thời gian để kiểm tra chiếc thẻ nhớ vớ vẩn này đâu, hãy giải thích tình hình cho rõ ràng đi." - Một nghị sĩ tỏ vẻ khó chịu và nói.

    "Đó là Henry Westford thưa ngài."

    "Henry Westford, được rồi, vậy chúng ta biết gì về người này?"

    "Henry là một cai ngục đến từ nhà tù Better Future, kể từ khi vụ bùng phát tại nhà tù diễn ra, anh ta được xem như là một mắt xích cực kỳ quan trọng do có liên quan đến David Liming cũng như bọn khủng bố tại Kingheat."

    "Một nhân chứng bình thường thì không thể nào lại dính dáng nhiều đến vậy được, làm sao chúng tôi có thể tin vào điều đó đây?"

    "Nếu không tin thì các ngài có thể kiểm tra chiếc thẻ nhớ, tôi tin là mọi người sẽ hiểu nếu!"

    "Một lần nữa tôi đề nghị anh giải thích việc này một cách vắn tắt và rõ ràng nhất thưa anh Houston, chúng tôi không có thời gian!"

    "Vậy thì tôi cũng chẳng có thì giờ đâu thưa ngài, nhưng nếu muốn bắt được con cá to để lấp đầy cái bụng đói thì ta buộc phải đối mặt với sóng dữ mà thôi, điều đó chẳng phải đã quá rõ ràng sao?"

    "..."

    "Lý do tôi và các ngài ở đây ngày hôm nay có lẽ tôi cũng không cần phải nhắc lại nhỉ?"

    "..."

    "Tất cả chúng ta đang nằm trong tình trạng nguy hiểm và cực kỳ đáng báo động đấy thưa các ngài."

    "..."

    "Tôi biết rằng các ngài đang phải nhân nhượng bọn khốn đó để đổi lấy hòa bình cho Gensan và phần lớn quốc gia trong khu vực, nhưng các ngài sẽ trì hoãn cơn khát máu của bọn khốn đó được bao lâu nữa đây, những ngày tháng yên bình này liệu có tồn tại mãi mãi hay không, các ngài có bao giờ suy nghĩ đến điều đó chưa?"

    "Chúng tôi rất hiểu ý mà cậu muốn nói Houston à. Nhưng Gensan hiện đang là quốc gia duy nhất trên thế giới có chính sách nhân nhượng đối với các tổ chức khủng bố, dù xấu hổ nhưng thật sự mà nói thì chính sách này đã giúp đỡ chính phủ và người dân chúng tôi rất nhiều trong những cuộc chiến với khủng bố trước đây, chúng tôi dường như đã cộng sinh một cách hoàn toàn tự nhiên với bọn điên đó vậy."

    "Tôi hiểu chính sách của quốc gia này hơn ai hết mà, nhưng đó chỉ là chính sách mà các ngài dùng để đối phó với bè lũ khủng bố cảm tử và mấy tên cực đoan chứ không phải với bọn sát nhân điên loạn với mớ vũ khí sinh học trong tay."

    "..."

    "Vụ tấn công mạng lần này đã khơi mào một cuộc chiến lớn giữa cảnh sát và bọn khủng bố, sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi e rằng việc che mắt dư luận và quần chúng nhân dân sẽ không dễ dàng đâu, chính vì vậy mà tôi rất mong các ngài sẽ tán thành và trao cho tôi quyền quản lý toàn bộ lực lượng đặc nhiệm có mặt tại Gensen này, à mà còn một điều nữa mà tôi chưa nói đến."

    "Đó là gì vậy Houston?"

    "David Liming không phải là tên thật của ông ta."

    "Ý anh là sao?"

    "David Liming là cái tên đã được thay đổi nhiều năm về trước rồi, hiện tại thì chúng ta vẫn chưa biết được tên thật của ông ta là gì cả."

    "Bỏ cái tên đó qua một bên đi, nghe này giám đốc Houston, anh thật sự muốn châm ngòi cuộc chiến này đến vậy sao?"

    "Tôi không phải và sẽ không bao giờ là kẻ làm điều đó đâu thưa ngài."

    "Cuộc sống bây giờ không phải đã rất tuyệt rồi sao Houston? Nếu đúng như lời anh nói thì có thể mọi thứ sẽ không còn được lâu dài như trước nữa, nhưng nhân nhượng với bọn chúng vẫn còn hơn là phát động chiến tranh mà phải không?"

    "Không phải vô cớ mà tôi lại làm vậy đâu thưa ngài, tôi chỉ nghĩ đây là lúc mà bản thân tôi phải kết thúc những gì mà chỉ huy Alex còn bỏ ngỏ thôi."

    "Anh đang nói gì vậy? Có thật là anh muốn đối mặt với bọn ác nhân đó không Houston? Anh sẽ kéo theo hàng ngàn thậm chí hàng trăm người cùng chết đấy."

    "Nếu chiến tranh nổ ra thì dù ít hay nhiều vẫn sẽ có thương vong mà thôi, nhưng đối với tôi thì không, vì bản thân tôi đáng ra đã không còn trên cõi đời này từ ba năm về trước rồi."

    "Chờ đã, tiểu đội 205 gồm 12 thành viên trước đây còn có thêm cả một người lính tình nguyện, người đã không được nhắc đến trong bản báo cáo của EVO ba năm về trước, người đó là cậu sao?" - Một nghị sĩ nói với một vẻ mặt thất thần.

    "Phải, chúng đã buộc chỉ huy Alex phải tuân theo những mệnh lệnh kinh tởm đó, anh ấy đã nghĩ rằng mình là kẻ duy nhất sống sót rời khỏi khu căn cứ đó, cái chết của những người đồng đội đã khiến anh ấy phải dằn vặt chính bản thân mình ngày qua ngày, chúng đã bắt anh ấy phải tin rằng chính anh ấy là kẻ đã đẩy họ đến với cái chết. Giá như tôi có thể gặp lại chỉ huy một lần cuối và nói lời cảm ơn với anh ấy, khốn kiếp thật."

    "Houston à."

    "Bọn ác nhân đó sẽ phải trả giá cho những gì mà chúng đã làm đối với tôi, đồng đội của tôi và những con người vô tội tại Kingheat, kể từ giờ phút này, Houston tôi hứa sẽ cho chúng nếm mùi tro tàn, tôi sẽ là người kết thúc cuộc chiến này một lần và mãi mãi."
     
    LieuDuong likes this.
  8. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 37: Trước cơn bão lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Giải đua xe F1 mùa hè năm nay đã khép lại với chức vô địch thuộc về.. Nếu như các bạn cho thêm một chút đường nữa vào hỗn hợp bánh này thì.. *

    "Kênh tin tức lại biến đi đâu rồi không biết." - Với chiếc điều khiển TV trên tay, Josh vừa chuyển kênh vừa thở dài một cách chán nản.

    "Hình như là nhà đài vừa sắp xếp lại thứ tự các kênh rồi thì phải, anh thử chuyển sang kênh 7 xem sao." - Một viên cảnh sát đang nhâm nhi tách cà phê của mình gần đó nói.

    "Vậy à, tôi không biết gì luôn đấy, đến chuyện cỏn con như này mà cấp trên còn giữ bí mật với tôi thì chẳng biết họ còn không muốn cho tôi biết những gì nữa đây."

    *Trước khi đi vào những tin tức cực kỳ nóng hổi và quan trọng trong ngày 17 tháng 3 hôm nay thì chúng ta sẽ mở đầu với chương trình dự báo thời tiết nhé quý vị, được rồi Tony, anh có thể cho chúng tôi biết tình hình thời tiết ngày hôm nay được không nào? *

    *Chắc chắn rồi Rasver à, kính thưa quý vị, có vẻ như cơn mưa nặng hạt mà chúng ta phải hứng chịu vào rạng sáng ngày hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu gì là dừng lại cả, quả thật là một thảm họa đầu tuần đúng không ạ? Tôi biết là các vị đang rất ghét nó, nhưng thay vì bực tức thì ta hãy nhìn vào mặt tích cực và chúc mừng cho nó trước đã, vì đối với người dân chúng ta thì đây là cơn mưa đầu tiên sau suốt 2 tháng sống trong "hạn hán" mà phải không? *

    *Anh lại quá lời rồi-*

    "Dự báo thì dự báo cho nghiêm túc vào, cứ nhiều lời làm người khác mất thời gian mới chịu à." - Nói rồi Josh tắt phụt TV đi và ngồi vào bàn làm việc của mình.

    "Buổi sáng tốt lành, Josh." - Với bộ dạng ướt sũng từ đầu đến chân, thanh tra Kleton hì hục mở cửa phòng ra và bước vào.

    "Ôi, chào ông, thanh tra Kleton, ông có ổn không đấy, trời ạ, nếu mưa lớn quá thì ông nên xin nghỉ phép một ngày đi chứ." - Vừa nói Josh vừa giúp thanh tra Kleton phơi chiếc áo khoác ướt sũng của ông.

    "Xì, ta có phải là trẻ con lên 5 đâu mà cứ thấy trời mưa là lại đâm ra lười biếng chứ, mà kể cả khi ta có như vậy thì cậu thật sự nghĩ con gái ta sẽ cho bố nó ở nhà sao?"

    "Cái con bé lém lỉnh đó, nó chỉ chịu lên xe buýt đến trường khi nào ông đã ăn mặc chỉnh tề và tiễn nó ra khỏi nhà mà thôi."

    "Đúng vậy, cái tính cách muốn tất cả mọi người xung quanh phải bận rộn đúng là chẳng khác gì mẹ con bé."

    "..."

    "Vậy hôm nay chúng ta sẽ điều tra từ phần nào đây, thanh tra Kleton? Tôi vừa tìm được!"

    "Không." - Sắc mặt vui vẻ của thanh tra Kleton lúc này đột nhiên thay đổi.

    "Không ư? Ý ông là gì.. tôi chỉ mới!"

    "Không, dừng lại và bỏ tất cả đi Josh."

    "Ông đang nói gì vậy.. nhưng tại sao?" - Josh liên tục hỏi thanh tra Kleton sau câu nói kỳ lạ của ông.

    "Vụ án này đã tới lúc phải đóng lại rồi Josh à, ngân sách của sở đã đổ vào nó quá nhiều rồi, họ đã triệu tập và bàn luận với ta về vấn đề này hôm qua, họ nói chúng ta phải chuyển giao toàn bộ tài liệu có liên quan về kho ngay lập tức."

    "Về kho sao?"

    "Phải, tất cả tài liệu sẽ ở đó cho đến khi nào Bộ tiếp nhận và xử lý nó."

    "Xử lý theo kiểu nào vậy, đốt chúng ra thành tro hay bỏ mặc cho chúng mục nát? Điều này thật là vô lý, ngân sách mà cấp trên đổ vào vụ án này chẳng có bao nhiêu hết, chứng cứ có liên quan phần lớn đều là từ đội chúng ta mà ra cả đấy." - Josh nói với một giọng bực tức.

    "Ta biết, ta biết, ta phải là người hiểu điều đó hơn ai hết chứ, nhưng Josh à, những chứng cứ mà chúng ta tìm được thật sự chẳng giúp ích gì cho cái vụ án này cả."

    "THANH TRA KLETON." - Josh hét lên.

    "..."

    "Ông, ông không thể phủ nhận công sức xương máu của đội chúng ta như thế được, ông là người tiên phong trong vụ án này, là người lãnh đạo cơ mà, sao ông có thể nói ra những lời như vậy được chứ?"

    "Đúng vậy, ta là người tiên phong, ta chính là kẻ đã lập ra cái văn phòng và ban chuyên án kỳ quặc này, dẫu vậy nhưng ta lại không có đủ dũng khí và sức mạnh để giữ tất cả bọn họ ở lại, ta chỉ là một thằng nhóc muốn bảo vệ chính nghĩa mà thôi Josh à."

    "Tôi.."

    "Dù ta chỉ là một thằng nhóc nhút nhát nhưng cậu nghĩ ta thật sự muốn vứt bỏ vụ án mà đội đã bỏ biết bao công sức vào đến vậy hay sao?"

    "..."

    "Tất cả mọi người trong đội đều đã bỏ chúng ta mà đi rồi Josh à, thanh tra Cassata, thanh tra Oran.. ta có thể nêu tên tất cả năm người còn lại nếu cậu muốn đấy, nghe này, ta rất muốn cùng cậu làm nên lịch sử tại văn phòng này, nhưng cậu thấy đấy, mọi thứ đã thay đổi rồi, tất cả chúng ta còn có gia đình và những khoản tiền chi tiêu cần phải lo liệu nữa, đây là đời thực chứ không phải phim ảnh, chúng ta không phải siêu thanh tra cũng chẳng phải là người hùng cứu thế, chúng ta không thể cứ mãi truy tìm một tên ác nhân vô hình được, cậu hiểu chứ."

    "Tôi hiểu rồi."

    "Ta rất xin lỗi Josh à, ta cũng như cậu, rất muốn đưa tên ác nhân đó ra ánh sáng, nhưng sau tất cả thì chúng ta cũng chỉ là con người mà thôi, đã ba năm trôi qua rồi, chúng ta không thể nào đối đầu với ma quỷ được, là người thường thì chúng ta nên yên phận tại nhân giới mới phải."

    "Vâng, tôi hiểu rồi."

    "Được rồi, cậu hãy thu dọn đống tài liệu rồi bỏ vào thùng đi, ta sẽ đem nó về kho sau, có thể tối nay họ sẽ kiểm tra đấy."

    "Tôi hiểu rồi, tôi ra ngoài làm một điếu thuốc rồi sẽ thu dọn ngay." - Nói rồi Josh lặng lẽ rời khỏi phòng với tâm trạng buồn bã, anh chậm rãi đi về phía khu vực dành cho người hút thuốc.

    "..."

    *Mình biết ngày này rồi sẽ đến nhưng không ngờ nó lại đến sớm như thế này, thật là trớ trêu mà, bao nhiêu công sức bỏ ra bấy lâu giờ lại thành công cốc chỉ sau một cuộc họp giữa mấy tên tay to của sở sao? *

    "Này." - Một người đàn ông gần đó lại gần và nói chuyện Josh.

    "Gì vậy?"

    "Trả lời cho đàng hoàng đi, tao đáng tuổi làm bố mày đấy." - Người đàn ông với khuôn mặt đê tiện cùng điệu cười đáng khinh bỉ đó không ai khác lại chính là thanh tra Frank, người lúc nào cũng luôn cạnh tranh với đội của Josh và thanh tra Kleton.

    "Ra là ông à, đi nơi khác chơi giùm đi."

    "Cái thằng nhãi ranh này đúng là chẳng có tí tôn trọng nào cả." - Thanh tra Frank nói với một giọng khinh bỉ và phỉ báng Josh.

    "Hôm nay tôi không có tâm trạng để mà tỉ thí võ mồm với ông đâu nên làm ơn đi nơi khác giùm."

    "Tao cũng chẳng có hứng thú gì mà dây dưa với cái loại như mày đâu, biết vì sao không? Vì nó dính đầy virus chứ còn gì nữa."

    "Ngậm cái mồm thối đó vào ngay đi." - Josh nói với một giọng bực tức và đưa mắt về phía thanh tra Frank.

    "Được thôi, muốn thì tao chiều, thằng nhãi ranh từ cái ổ chuyên đi lôi mấy vụ án cũ ra quấy phá làm phiền người khác thì nói gì mà chả được, đó là chưa kể cướp công và tranh giành vụ án đấy nhé, bọn mày chẳng khác gì lũ luật sư mặt dày ghê tởm cả."

    "MÀY!" - Josh đứng bật dậy.

    "Hả, sao vậy, sao mà dừng lại thế? Thôi nào, vung vài cú vào mặt tao đi chứ, chẳng phải đó là điều mày đang muốn làm hay sao?"

    "..."

    *Vung đi rồi mày và tên Kleton đó sẽ chẳng còn chốn dung thân nữa đâu Josh à. *

    "..."

    "Này, sao không lại đánh thế? Chậc, mày đúng là một thằng nhãi ranh hèn nhát mà.. Alo, ai thế?" - Điện thoại của thanh tra Frank bất ngờ reo lên khiến ông ta phải dừng cái mồm lắm lời của mình lại và trả lời nó.

    "..."

    "A, chào em trai, mọi chuyện sao rồi, bữa tiệc ấy hả? Chắc chắn là hoàn hảo chứ, anh đã chuẩn bị thì tất cả phải đâu vào đấy rồi, được, hẹn em lát nữa nhé."

    "..."

    - Josh hút một hơi dài sau đó dụi điếu thuốc của mình, vứt vào sọt rác và rời đi.

    "Chờ đã Josh, tao có chuyện muốn nói với mày đấy." - Thanh tra Frank thấy vậy liền gọi Josh quay lại.

    "Muốn gì nữa hả?"

    "Bữa tiệc đã bắt đầu rồi đấy."

    "Mày lại muốn giở trò gì nữa đây?" - Josh lúc này lộ rõ vẻ mặt bực tức của mình.

    "Đùa thôi, đùa thôi mà, là bữa tiệc của em trai tao ở nhà hàng Erutuf. B ấy, nếu đói thì mày có thể qua đó xem mấy món mà tụi tao ăn đấy, hahaha." - Nói rồi thanh tra Frank cười lớn và rời đi.

    "..."

    "Thanh tra Kleton?" - Trong lúc đang đóng thùng mớ tài liệu có liên quan đến vụ án, thanh tra Kleton bất ngờ gọi vào điện thoại của Josh khiến anh phải dừng lại.

    "JOSH, NGHE NÀY, ĐỪNG THU DỌN MỚ HỒ SƠ."

    "Ý ông là sao? Có chuyện gì vậy, sao ông!"

    "BỌN CHÚNG QUAY LẠI RỒI.. Ở NHÀ TÙ QUỐC TẾ."

    "Nhà tù quốc tế!"

    "ĐỪNG CÓ LỀ MỀ NỮA, MAU CHÓNG VÁC XÁC ĐẾN ĐÂY ĐI, NHƯNG KHOAN ĐÃ."

    "Sao ạ?"

    "CẬU NHỚ XUỐNG PHÒNG VŨ KHÍ VÀ MANG THEO MẶT NẠ PHÒNG ĐỘC ĐẤY."

    "Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến đó ngay."

    Bỏ lại đống tài liệu đang còn sắp xếp dang dở, Josh vội vã lấy chìa khóa xe của mình, khoác lên chiếc áo thanh tra và rời đi nhưng không quên khóa cửa văn phòng để bảo vệ tài sản và công sức của cả đội, anh phóng xe ngay đến nhà tù dù vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản thân anh biết tình hình đang rất nguy cấp, và chiếc mặt nạ phòng độc chính là thứ đã giúp anh nhận ra điều đó, lần đầu tiên sau ba năm xảy ra thảm kịch tại Kingheat, căn bệnh quái ác đó đã chính thức quay trở lại, nhưng lần quay lại này của nó không phải do bàn tay của tự nhiên, lần này con người mới là tác nhân giúp đỡ nó vững bước trên con đường lây nhiễm.
     
    LieuDuong likes this.
  9. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 38: Hồi ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đối phó với hàng tá câu hỏi mà các thanh tra khác đặt ra và để lại lời khai của mình tại phòng thẩm vấn, Henry đã nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát Billrest và chậm rãi tiến về phía một chiếc xe taxi, anh sau đó cũng nhận được một cuộc gọi từ Josh.

    "Tôi nghe đây, mọi chuyện vẫn ổn thỏa chứ Josh?"

    "Sao mà không ổn chứ, tôi đã ở lại bệnh viện Dansion và chăm sóc cho Jennifer kể từ lúc anh đi đấy, à mà này, tôi có tin tốt dành cho anh đây."

    "Vậy sao, làm tôi bất ngờ đi nào."

    "Tin tốt là cô ấy đã tỉnh lại và ăn uống bình thường rồi, dù vậy nhưng thể trạng hiện giờ vẫn còn yếu lắm. Còn bên anh thì sao, mọi chuyện ở sở vẫn tốt chứ? Linh tính mách bảo tôi rằng có chuyện gì đó không hay vừa xảy ra thì phải."

    "Phải, đúng là có chuyện chẳng lành vừa xảy ra thật, mà dù sao thì tôi cũng xong việc ở sở rồi, tôi sẽ kể cho anh đầu đuôi mọi chuyện sau nhé."

    "Được thôi, nếu đã xong việc rồi thì anh hãy mau đến bệnh viện đi nhé, khẩn trương lên càng tốt vì tôi không có ghi chú lại danh sách mấy câu hỏi cao siêu của anh để mà thấm vấn cô ta đâu."

    "Rõ rồi, tôi sẽ đến đó sớm thôi." - Nói rồi Henry dập máy và nhanh chóng bước tới cánh cửa của chiếc xe taxi gần đó, ngồi vào và lên đường đến bệnh viện Dansion.

    "..."

    *Bố ơi, chiếc chìa khóa cũ này dùng để làm gì vậy ạ? "

    * * *

    *Bố ơi, làm ơn trả lời con đi, chỉ một lần này thôi, hãy giải thích cho con biết đi ạ. *

    *Chỉ là một món quà thôi, không có gì đâu con trai à, ta chỉ-*

    *Không, con không thể nghe những lời nói dối đó hết lần này rồi đến lần khác nữa. Thật sự con không thể hiểu nỗi bố, loại công việc gì mà lại khiến người ta phải rời xa cả gia đình và chỉ về nhà mỗi ba tháng một lần vậy? *

    * * *

    *Tại sao bố chẳng bao giờ trả lời mỗi khi mẹ và con hỏi đến cái công việc quái quỷ đó vậy? Con không hiểu, con thật sự không hiểu gì cả. Cách hành xử kỳ lạ và con người lạnh nhạt này đâu phải là bố, hãy nói đi, rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với bố vậy? *

    *Con trai à, hãy nghe ta nói điều này, ta biết trong con lúc này đang có rất nhiều câu hỏi dành cho ta, và mẹ con cũng không phải là ngoại lệ, nhưng hiện giờ thì ta chỉ có thể hứa với con điều này mà thôi, ta nhất định sẽ trở về sau khi mọi chuyện kết thúc, và khi đó ta sẽ không đi bất cứ đâu nữa, ta sẽ không bao giờ rời bỏ mẹ con con thêm một lần nào nữa, được chứ? *

    * * *

    *Nghe này, tất cả mọi lỗi lầm và những lời dối trá của ta, ta không mong được con và mẹ tha thứ, nhưng con trai à, ít nhất hãy hiểu cho nỗi khổ của ta lúc này. Còn chiếc chìa khóa đó. *

    *Chiếc chìa khóa này, chiếc chìa khóa này thì sao ạ? *

    *Đừng bận tâm về nó con trai à, hãy giữ nó thật kỹ nhé, vì ta tin rằng một ngày nào đó con có thể dùng nó và mở một cánh cửa dẫn đến những điều tốt đẹp đấy, giờ thì ta phải đi rồi. *

    *BỐ, BỐ ƠI, NHỮNG LỜI NÓI ĐÓ CÓ NGHĨA LÀ SAO VẬY, HÃY NÓI RÕ CHO CON BIẾT ĐI, CON VÀ MẸ CHẮC CHẮN SẼ THA THỨ CHO BỐ, CON XIN HỨA VỚI BỐ MÀ! *

    *Ta xin lỗi Henry, ta thật sự xin lỗi con, nhưng lúc này thì ta không thể nào giải bày tất cả cho con được, nghe lời ta, đừng khóc nữa con trai. Hãy hứa với ta rằng con sẽ thay ta chăm sóc cho mẹ nhé? Ta yêu con rất nhiều, con trai của ta. *

    *BỐ, BỐ ƠI, XIN BỐ ĐỪNG ĐI, ĐỪNG ĐI MÀ, HÃY Ở LẠI VỚI CON VÀ MẸ ĐI, BỐ! *

    * * *

    " Này cậu gì ơi, đến nơi rồi đấy, cậu có sao không thế, dậy đi chứ, này! "- Người tài xế taxi đã phải ra tận ghế sau để kiểm tra Henry sau khi anh ngủ thiếp đi, ông ấy đã phải rất vất vả mới có thể đánh thức được anh ta dậy.

    " Hả? À xin lỗi bác tài nhé, tôi nghĩ là mình cảm thấy hơi mệt một chút nên mới ngủ quên thôi. "

    " Vậy sao, nhưng lúc nãy cậu rên rỉ nghe thảm thiết lắm, cậu có ổn thật không đấy, gặp ác mộng à? "

    " À không, không có gì đâu, chuyện bình thường thôi, cảm ơn ông, tiền xe của ông đây, cho tôi xin lỗi về chuyện này nhé. "

    " Không vấn đề gì đâu cậu trai trẻ, đừng bận tâm về điều đó, dù sao thì giờ này cũng chẳng còn bao nhiêu khách nữa nên tôi cũng đang định về nhà đánh một giấc đây. Cậu hẳn phải có nhiều tâm tư suy nghĩ lắm đấy nhỉ? "

    " Ý ông là sao vậy? "

    " Đôi mắt thâm quầng đó của cậu đã nói lên tất cả rồi còn gì nữa. "-

    " Thật vậy sao ạ? "

    " Chỉ là đoán mò thôi ấy mà, nhưng nghe này, tôi không biết là cậu đang phải đối mặt với loại áp lực nào nhưng hãy cứ bình tĩnh, từ từ mà tiếp tục rồi công việc cũng sẽ đâu vào đấy thôi, vào viện rồi thì nhớ uống thuốc vào cho khỏe người đi nhé. "

    " Vâng tôi biết rồi ạ, cảm ơn và xin lỗi ông rất nhiều. "

    "... "

    Nói rồi người tài xế già lên xe và rời đi một cách chậm rãi, dù chỉ là những con người xa lạ nhưng những lời nói và sự quan tâm mà ông dành cho Henry thật sự khiến anh phải cảm kích, và chỉ ngay trong khoảnh khắc ấy, người tài xế đó khiến anh một lần nữa nhớ về người bố quá cố của mình.

    " Giấc mơ ban nãy liệu có phải là điềm báo hay không? ", Henry tự hỏi chính mình rồi lại thở dài một cách chán nản, có lẽ vì anh biết rằng chính bản thân anh cũng chẳng thể tìm được câu trả lời hay bất kỳ một lời giải thích thỏa đáng nào vào lúc này cả.

    " Henry, tôi ở bên này này. "- Từ phía xa, Josh sau đó xuất hiện và vẫy tay gọi Henry.

    " Chào anh Josh, sao rồi, cô ấy vẫn ổn chứ? "

    " Như tôi đã nói lúc nãy đấy, chỉ vừa tỉnh dậy vài giờ trước thôi, trước mắt thì tôi vẫn chưa tiến hành thẩm vấn nên vẫn chưa lấy được thông tin gì quan trọng cả, anh biết đấy, tôi không có duyên khi nói chuyện với phái nữ mà. Vả lại bác sĩ bảo tình trạng cô ấy ít nhiều đã khá hơn trước rồi nên chúng ta có thể tiến hành thẩm vấn, nhưng phải duy trì ở mức độ vừa phải thôi, dù vậy nhưng tôi nghĩ sức khỏe của cô ấy vẫn còn yếu lắm đấy. "

    " Nhưng nếu so sánh khoảng thời gian hôn mê đó với tình trạng sức khỏe của cô ấy bây giờ thì xem ra mức độ hồi phục của cô nàng cũng nhanh thật đấy. "

    " Đúng là vậy thật, à mà anh không định báo cho thanh tra Kleton biết về tình hình của Jennifer hiện giờ sao? "

    " Vì bây giờ chúng ta chưa biết rằng liệu những thông tin mà cô ta tiết lộ có thể tin tưởng được hay không nên tạm thời lúc này tôi nghĩ không nên báo cáo cho ông ấy, tôi sẽ liên lạc cho ông ấy ngay sau khi chúng ta hoàn tất công việc ở đây. "

    " Tôi hiểu ý của anh rồi, giờ đi thẩm vấn thôi nào. "

    " Được rồi, dẫn đường đi anh bạn, tôi sẵn sàng cho mớ câu hỏi "cao siêu" của mình rồi đây."
     
    LieuDuong likes this.
  10. tommyjk1234

    Messages:
    8
    Chương 39: Mục đích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thu gom tất cả chăn và ga giường bẩn của các bệnh nhân, một nữ y tá đã dùng xe đẩy và chở đến phòng giặt, khi đi qua phòng của Jennifer, cô đã dừng lại và hỏi:

    "Cô Jennifer Erot, hình như bên ngoài có người đang chờ cô đấy, cô có muốn tôi gọi họ vào không?"

    "Được vậy thì tốt quá, cảm ơn cô nhiều nhé."

    "Vâng, không có gì đâu."

    "Xin chào buổi chiều cô Jennifer, chúng tôi có thể vào trong được không?"

    "Xin mời." - Josh và Henry nhanh chóng bước vào ngay khi được Jennifer cho phép.

    Khi bước vào trong, Henry nhìn thấy một cô gái trẻ đang nằm trên giường bệnh và nhìn ra ngoài cửa sổ, dù đã băng bó ở đầu và một bên cánh tay nhưng nhan sắc của cô gái với mái tóc dài vàng óng, mượt mà ấy chẳng xấu đi một chút nào, cô ấy quả thật rất xinh đẹp, Henry đã không chú ý đến vẻ ngoài của cô do mọi việc diễn ra quá nhanh ở lần gặp đầu tiên tại sở cảnh sát Highland, vì vậy nên lần này anh cảm thấy khá bất ngờ khi được tận mắt nhìn thấy cô.

    "Được rồi, tôi nghe nói là cô vừa tỉnh lại vài tiếng trước thì phải, vậy cô cảm thấy như thế nào rồi, có còn thấy khó chịu hay đau ở đâu không?" - Henry lấy một chiếc ghế nhỏ trong phòng, anh đặt gần giường của Jennifer và ngồi xuống.

    "Tôi cảm thấy khá hơn trước rồi, cảm ơn anh đã quan tâm."

    "Thật tốt khi được nghe điều đó, nhưng trước khi vào vấn đề thì cho tôi xin phép hỏi cô một câu nhé?"

    "Anh muốn hỏi điều gì?"

    "Tôi biết là rất kỳ quặc khi nói ra điều này nhưng có vẻ như giữa cô và chúng tôi dường đang có chuyện gì đó thì phải, nếu có điều gì không ổn thì mong cô hãy nói ra nhé."

    "Anh thấy rồi à, thật ra thì chẳng có vấn đề gì đâu, chỉ là tôi không muốn các anh đến đây vào lúc này thôi."

    "Nhưng nếu vậy thì cô đã chẳng để chúng tôi vào đây rồi phải không?"

    "Đừng có hiểu lầm, tôi cho các anh vào là để bọn người ở ngoài kia không bàn tán về tôi mà thôi."

    "Bàn tán, ý cô là sao?"

    "Các anh không biết gì à, mọi người đã rất sợ hãi kể từ khi tên bắn tỉa đó gây họa ở đây đấy, phần lớn họ đã chuyển đi cả rồi, số còn lại vì không có tiền rời đi nên đành phải ở lại điều trị trong lo sợ, y tá và bác sĩ thì lúc nào cũng lầm lì và cau có, họ hẳn phải ghét cảnh sát các anh lắm đấy."

    "Cũng phải thôi, vụ lùm xùm mấy hôm trước đã không giải quyết ổn thỏa mà còn để lại cả một cái xác ngay khuôn viên bệnh viện nữa chứ, vì không thể giải thích mọi thứ một cách rõ ràng nên tâm lý của mọi người tại Dansion hẳn cũng từ đó mà bị ảnh hưởng theo, chẳng tránh được việc họ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu chúng tôi."

    "Nghe này, tôi không trách các anh về việc đó đâu, chỉ là lúc này không thích hợp để cảnh sát các anh xuất hiện ở đây thôi, các anh nên chờ vài tuần nữa cho đến khi tôi xuất viện thì tốt hơn."

    "Chà, chúng tôi thật sự rất cảm kích khi được một cô gái xinh đẹp như cô quan tâm đấy, và nếu được thì bản thân tôi cũng đã chờ cô rồi, vài năm còn được chứ đừng nói là vài tuần, nhưng xin lỗi cô vì cái ác thì chẳng màng gì đến việc chờ đợi nhảm nhí đâu."

    "..."

    "Được rồi, nếu cô đã nói vậy thì chúng tôi chỉ muốn xin cô 30 phút của ngày hôm nay thôi, chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi, xong việc rồi thì chúng tôi sẽ rời đi ngay và không bao giờ quay lại nữa, vậy được chứ?"

    "Tôi không có ý đó, nhưng điều gì khiến anh nghĩ một con bé ngớ ngẩn như tôi lại có thể cho anh nhiều thông tin đến thế chỉ trong 30 phút ngắn ngủi chứ?"

    "Chẳng có gì cả, tôi chỉ linh cảm là cô sẽ giúp ích được cho tôi mà thôi."

    "Hừ, câu trả lời đó không đáng được tôi mong đợi đâu." - Jennifer xụ mặt xuống và nói.

    "Tôi biết chứ, nhưng mà tôi chắc là nó sẽ thay đổi tùy thuộc vào những gì cô nói ra đấy."

    "Hết cách rồi nhỉ, dù nói hay là không thì đằng nào tôi cũng sẽ chết, thà nói ra cho nhẹ lòng vậy, được rồi, xin hãy bắt đầu buổi thẩm vấn đi, ngài thanh tra."

    "Rất sẵn lòng thưa cô."

    "..."

    "Được rồi, hãy bắt đầu với câu hỏi đầu tiên nhé. Trước khi bị bắt vào ngày hôm đó, cô có nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình không?"

    "Nhớ chứ, rất rõ là đằng khác, tôi nhớ rằng mình đang tổ chức một cuộc biểu tình tại một góc phố ở quận Highland trước khi cảnh sát đến."

    "Biểu tình à?"

    "Phải, dù nói là biểu tình nhưng người tham gia thì chỉ có mỗi tôi thôi, chằng làm gì ngoài việc đứng hú hét với một tấm bảng cả, thật là lập dị đúng không?"

    "Đối với tôi thì không đâu, vậy mục đích của cuộc biểu tình mà cô nhắm đến là gì?"

    "Tôi muốn có câu trả lời." - Nét mặt của Jennifer bỗng dưng thay đổi.

    "Câu trả lời cho điều gì vậy?"

    "Cho vụ mất tích của bố tôi."

    "Vụ mất tích của bố cô có liên quan gì đến chính phủ sao?" - Josh cũng hỏi thêm vào.

    "Vì ông ấy là nhà khoa học đã từng tham gia vào dự án nghiên cứu loại virus bí ẩn tại Kingheat ba năm trước nên ít nhiều gì thì chính phủ cũng đã để mắt đến ông ấy rồi."

    "Vậy ông ấy đã mất tích kể từ khi đến Kingheat ba năm trước sao?"

    "Đúng vậy, lần cuối mà tôi được gặp ông ấy là khi mà ông ấy xuất hiện tại trụ sở của NFU vài năm trước."

    "NFU, ý cô là buổi ghi hình cuối cùng trên TV vào ngày hôm đó phải không?"

    "Phải, tôi đã rất bất ngờ khi thấy ông xuất hiện nhưng vẻ ngoài của ông lúc ấy khiến tôi cảm thấy đau đớn lắm."

    "Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy?"

    "Dù không được nhìn trực tiếp nhưng tôi có thể thấy rõ những vết thương và vết cắt hiện rõ trên tay của ông ấy, đầu tóc và râu của ông thì rối tung cả lên, thật sự tôi không biết ông ấy đã phải trải qua những gì trong suốt khoảng thời gian mà ông mất tích nữa." - Jennifer nói với một đôi mắt đẫm lệ.

    "..."

    "Khi buổi ghi hình gần kết thúc, tôi đã sẵn sàng để chạy ra ngoài trường quay và gặp ông ấy, nhưng vụ nổ đó lại một lần nữa khiến bố con tôi lạc mất nhau."

    "Được rồi, tôi hiểu cảm giác đó của cô, vậy tóm lại câu trả lời mà cô muốn là lý do cho sự mất tích của bố cô suốt ba năm qua phải không?"

    "Đúng vậy, tôi muốn đích thân chính phủ, những kẻ đã đẩy bố tôi vào tình cảnh đó phải trả lời câu hỏi cho tôi, loại virus quỷ quái đó từ đâu đến và có phải vì nó mà bố tôi mất tích không, tôi muốn biết tất cả mọi thứ."

    "Nhưng vì sao cô biết vụ mất tích của bố cô có liên quan đến chính phủ và loại virus bí ẩn tại Kingheat?"

    "Tôi biết bố mình đang làm việc cho ai, và tôi cũng biết chính phủ các nước suốt ba năm qua luôn phải nhân nhượng và dè chừng với một tổ chức khủng bố vô danh nào đó, nhất là ở Cộng hòa Gensen mà chúng ta đang sinh sống đây."

    "Bố cô đã tiết lộ những thông tin mật đó cho cô sao?"

    "Không, ông ấy luôn giữ miệng mình khi nói về công việc, vì vậy nên tôi đã phải vất vả lắm mới có thể tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra và lý do đằng sau sự mất tích của ông hắn phải dính líu đến những kẻ cầm quyền."

    "Chờ đã, cô nói ông ấy là một nhà khoa học phải không, vậy tên của ông ấy là?"

    "Zanish Anderson."

    "Trúng phóc rồi." - Josh thở dài và nói một cách nhẹ nhõm.

    "Sao vậy, có vấn đề gì à?"

    "Không có gì đâu, nhưng có lẽ chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi đấy cô gái ạ."

    "Ý anh là sao cơ?" - Với một khuôn mặt đầy sự bối rối, Jennifer hỏi Josh.

    "Thì chúng tôi cũng đang muốn tìm ra ông ta đấy thôi."
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...