Ngôn Tình Hãy Đưa Tay Cho Anh - Hoàng Minh Châu

Discussion in 'Cần Sửa Bài' started by HoàngMinhChâu, Mar 30, 2023.

  1. HoàngMinhChâu

    Messages:
    0
    Chương 31: Chúc Ngủ Ngon!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảo Anh vẫn xoay mặt hướng ra cửa xe kể từ khi Phong nói chuyện điện thoại, cho đến lúc này khi anh đã kết thúc cuộc gọi, mặt cô vẫn một hướng ra ngoài. Trời đã khuya, cảnh đêm tĩnh mịch và vắng lặng. Đường phố cũng không còn mấy xe đi lại. Ngoại cảnh yên ắng, trong xe cũng yên lặng, không ai lên tiếng. Mỗi người lại đeo đuổi ý nghĩ của riêng mình.

    "Cô bực bội cái gì?"

    Nghe Phong hỏi cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Cô nào có bực bội, chỉ là không biết nói chuyện gì mà thôi.

    "Tôi có gì mà bực bội. Sợ anh mệt nên tôi yên lặng để anh không bị làm phiền."

    "Ngồi trên xe của tôi mà vẫn phải hướng ra ngoài. Tôi đã nói gì cô không nhớ sao, tâm tình có như thế nào cũng đừng có bày hết ra mặt như vậy."

    "Không phải.. vì anh có điện thoại, tôi lại không thể tránh mặt đi, nên vô thức quay sang chỗ khác thôi."

    "Cho nên tôi mới hỏi cô bực bội cái gì? Đừng có hằn học vô lý như vậy. Mấy cái thói đàn bà ấy rất tiểu nhược."

    Trước con người này cô không sao che giấu được bất cứ thứ gì. Không có một biểu hiện gì mà anh ta vẫn thấy tỏng tòng tong trong lòng mình đang như thế nào. Anh cũng rất là thật tình, không bao giờ cho qua một biểu hiện gì của cô, ngược lại còn lấy ra chỉnh sửa dạy dỗ không thôi.

    Những gì Phong nhận ra thực tình là có thật, nó đều đang diễn ra trong cô. Nhưng sao cứ phải lấy nó ra để bài xích như vậy nhỉ? Có ai vui vẻ khi bị vạch trần hết lần này đến lần khác như thế? Cho nên cô chỉ biết im lặng.

    "Kế hoạch ngày mai như thế nào?'

    Bảo Anh sực tỉnh. Cô cũng không biết ngày mai sẽ về nhà hay quay lại Sài Gòn. Về nhà thì sẽ thế nào với mẹ? Mà quay lại Sài Gòn thì đúng là mất hơn một ngày không làm được việc gì nên hồn.

    " Tôi chưa tính được. Để mai thức dậy tùy tâm trạng xem sao. "

    " Ở nhà có chuyện gì mà không về được? "

    "... "

    Bảo Anh không trả lời. Nhắc đến là bao nhiêu hình ảnh đáng ghê tởm ấy lại hiện lên trong đầu. Thậm chí song song đó còn hiện lên cả hình ảnh của ba cô đang phải ngồi xe lăn, trầm mặc không nói một lời, không cười không nói không phản ứng gì. Khi mà những thước phim ấy chạy trong tâm trí, cô không sao chịu nổi.

    Sự việc này hay ho gì mà kể ra với người ngoài. Chấn Phong có là người tốt, là người ơn của cô đi chăng nữa thì anh ta vẫn là người ngoài, nên cô nhất mực không hé nửa lời.

    Thấy cô không trả lời, anh vẫn gặng hỏi:

    " Lớn như thế rồi mà vẫn giận dỗi cha mẹ, đó cũng là một thói hèn kém. "

    " Anh đừng có suy đoán nữa. Tôi không về nhà là có chuyện riêng chứ không giận dỗi gì ba mẹ tôi cả. "

    " Mỗi người có một tính cách và một số phận. Phận mình mình sống. Cha mẹ cũng có số phận riêng của cha mẹ. Cô soi xét số phận của người khác bằng con mắt của cô là một điều vô nghĩa. "

    " Nếu tính cách và việc làm của họ lại dẫn đến thảm họa cho cả gia đình thì sao? "

    " Cô có thể tránh cái thảm họa đó không? "

    " Cũng có thể.. nhưng mà, cũng không được.. tóm lại là không thể nói muốn tránh thì sẽ tránh được. "

    " Cô còn lẫn lộn rối rắm như thế chứng tỏ cô còn nhẫm lẫn vị thế của mình. Việc đầu tiên cô hãy hiểu vị thế của mình cái đã, rồi muốn đau khổ hay vui sướng gì tính sau. Đừng dùng cảm xúc, cảm xúc sẽ giết chết cô, hãy bình tĩnh mà suy xét. "

    Ngẫm lại chuyện của mẹ, cô cảm thấy đúng là mình đã dùng tình cảm tình thân để soi xét. Vì đó là mẹ của mình nên mình mới đau đớn như vậy. Nghĩ về mẹ thì đồng thời lại nghĩ về ba trong tình cảnh khốn khổ hiện tại. Thấy ba như vậy, lại bị mẹ phản bội nên cô không thể chấp nhận được. Lại nhân tiện nuôi luôn mối thù với kẻ đã làm cho công ty của ba phải phá sản. Từ sự thù ghét này lại dẫn đến sự thù hận khác, cuối cùng là trách cứ trời đất – một thế lực không có mặt mũi, rằng tại sao lại đẩy cả gia đình cô vào tình thế như hiện tại. Cứ thế một chuỗi oán hận nảy sinh. Một hạt mầm thù hận đã được gieo. Nếu cứ chăm dưỡng nó, ngày ngày tưới tắm cho nó, thì chả mấy chốc nó sẽ lớn mạnh và cô sẽ trở thành con người lòng đầy oán ghét và thù hận.

    Nghĩ đến đây cô chợt giật mình:" Không được, đúng là không thể đi theo cảm xúc như thế này được. Phải bình tĩnh suy xét lại như anh ta nói. "

    " Cảm ơn anh đã cho lời khuyên. Hiện thì chưa thể bình tĩnh được. Nhưng tôi sẽ tập từ từ. Tôi không muốn mình trở nên xấu xí. "

    " Xấu xí hay tốt đẹp cũng chỉ là một tên gọi của con người. Xấu cũng không sao nhưng phải chấp nhận mình là người xấu. Lúc đó sẽ vô cùng thoải mái. Cũng như người nào đó trong nhà đang làm cô chán ghét, họ đang thoải mái còn cô thì đang phải dằn vặt. Họ không sao, chỉ có cô mới có vấn đề. "

    Bảo Anh phục người đàn ông này sát đất. Nếu đây là một buổi học thì chắc cô sẽ cúi đầu cảm ơn sâu sắc những phân tích xác đáng này của anh. Đúng vậy. Chưa chắc mẹ cô đã cảm thấy áy náy hay dằn vặt đau khổ. Chỉ có cô là đang tự rước đau đớn vào mình. Mà cô có làm gì sai trái cho cam.

    " Vâng, xem ra tôi đã tốn công đau khổ rồi. "

    " Tới rồi. "

    Đã tới khách sạn, vừa vặn câu chuyện cũng đã ngã ngũ. Phiền muộn trong lòng Bảo Anh cũng đã khơi thông được nhiều. Không hẳn là không đau khổ nữa, nhưng cô đã nhận diện được sự thật.

    Sự thật là, cô không thể thay đổi được gì.

    * * *

    Chấn Phong lấy một phòng ở tầng 9 vì lễ tân báo đã hết phòng, chỉ còn duy nhất phòng này. Anh quay sang hỏi cô:

    " Cô ở tầng mấy? "

    " Phòng tôi là 802. Số phòng anh mấy? "

    " Ờ, tôi 902. "

    " À, vậy anh ở trên tôi ". Nói xong Bảo Anh thấy hình như câu nói của mình có chút không ổn, nhìn Phong cũng đang nheo nheo mắt cười. Cô đành phải nói lại:

    " Ý tôi là anh ở trên, tôi ở phía dưới. "

    Nói xong câu này cô lại càng cảm thấy không ổn. Mặt nóng bừng lên, lại càng rối rắm không lựa được câu nói nào cho ổn. Lúc này anh đã ghé sát vào mặt cô, nói nhỏ:

    " Em nói lại lần nữa. "

    Cô thẹn quá đành bước đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói:

    " Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người. Ý tôi chỉ là anh ở tầng trên tôi ở tầng dưới. "

    Phong bước song song với cô, vẫn không buông tha cho cô:

    " Em biết bụng tôi thế nào à? "

    Bảo Anh đành nín thinh. Vào thang máy, anh vẫn đứng song song với cô. Nhưng vì diện tích trong này có hạn nên khoảng cách của hai người khá gần. Cô ngửi thấy một mùi gỗ tỏa ra từ anh. Để ý kỹ một chút thì đó là mùi trầm hương. Đây là mùi nước hoa của phái nam, nhưng cũng không nhiều đàn ông dùng nó vì hương này rất kén. Ngay cả đàn ông cũng không mấy người cảm thấy bản thân chấp nhận và dung hòa được mùi trầm hương, bởi nếu không có nghệ thuật dùng, hoặc không biết chọn sản phẩm được pha trộn tỉ lệ mùi hương phù hợp, nó sẽ trở nên rất khó ngửi.

    Nhưng mùi trầm hương tỏa ra từ anh, vừa nồng lại vừa nhẹ, vừa xa nhưng lại vừa như rất gần ngay bên, thoang thoảng nhưng lại tập trung tiêu điểm là anh. Cô học sinh học, đã từng qua thực nghiệm trích ly tinh dầu từ thảo mộc và gỗ. Cây lá thảo mộc thì dễ dung hòa, còn mùi gỗ thực sự là rất khó dùng. Người chế tạo và người sử dụng đều phải là bậc thầy mới có thể làm cho nó trở nên hấp dẫn.

    Như người đàn ông đang đứng cạnh cô.

    Cô đã từng có thời gian nghiên cứu về mùi hương. Cô biết rằng mùi hương sẽ thể hiện phần nhiều cõi lòng và tâm tình của người đang dùng nó. Mỗi người sẽ bị hấp dẫn và sẽ phù hợp với một loại mùi như đúng với hoocmon của họ. Cô vẫn dùng kinh nghiệm này của mình để đoán biết người bên cạnh. Một người lúc nào cũng toát ra mùi hương thanh khiết thì họ một lòng thanh thuần và không dám làm gì vô lối. Một người chuyên dùng mùi hương nồng nàn thì đích thị là người sôi nổi, lòng chiếm hữu cao.

    Người bên cạnh cô đây, với cái loại mùi như vừa đậm vừa nhạt, lúc xa lúc gần như thế này, chắc hẳn đó là tâm tình của một người có tính mê hoặc và không thể nắm bắt.

    Vẩn vơ suy nghĩ tự nhiên cô lại nhớ đến ước mơ trở thành người của lĩnh vực sinh học. Chỉ biết thở dài.

    Tiếng" ting "của thang máy báo hiệu đã đến tầng 8. Cô quay sang chào anh:

    " Tôi về phòng trước. Anh ngủ ngon. "

    " Ngủ ngon. "

    Về phòng, Bảo Anh nhanh chóng tắm rửa, vệ sinh cá nhân để còn đi ngủ. Một ngày quá nhiều sự kiện xảy ra làm cô cạn kiệt năng lượng. Nghĩ lại cả ngày hôm nay, người cô tiếp xúc nhiều nhất là Phong. Dù không biết cô đang gặp chuyện gì nhưng anh đã đả thông cho cô những bế tắc dằn vặt không đáng có. Trong khi hoàn cảnh của anh cũng không phải thuận lợi khỏe mạnh gì, cả ngày nào là phải vô bệnh viện truyền máu rồi lại lái xe đến đây, đi ăn với cô bữa trưa tới bữa khuya.

    Nghĩ đến cả ngày đã làm phiền anh như vậy, đến nỗi cô gái nào đó trong điện thoại đã phải ghen tuông, cô cảm thấy lại mắc nợ anh thêm nữa. Nghĩ ngợi một chút cô cầm điện thoại nhắn cho anh một tin:

    " Cảm ơn anh về bữa tối và những lời khuyên. Ngày mai tôi sẽ ghé nhà thăm ba mẹ và bà ngoại một chút rồi về Sài Gòn luôn. Anh ngủ ngon. Hẹn gặp lại ở Sài Gòn. "

    " Ngủ ngon. Hẹn gặp lại."
     
  2. HoàngMinhChâu

    Messages:
    0
    Chương 32: Ngoài Mù Đường Ra Thì Cái Gì Anh Cũng Biết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên đây, Chấn Phong cũng vừa lúc định nhắn hỏi cô khi nào về Sài Gòn thì nhận được tin nhắn của cô. Anh thầm nghĩ: "Tới đây thôi, không đi xa hơn được nữa." Cũng may là sự vất vả lái xe ba tiếng đồng hồ của anh cũng được đền đáp, cô đã có vẻ thông suốt mà không ấm ức bực dọc nữa. Coi như sự điên rồ nhất thời làm theo cảm xúc của anh cũng có hiệu quả. Chứ nếu không thì chắc anh sẽ hận mình đến chết.

    Từ lâu anh đã không hành xử theo cảm xúc với phụ nữ như thế này. Nên anh mới phải tự nói với mình: "Tới đây thôi. Không thể để mọi việc đi xa hơn nữa"

    Anh gọi cho Lê Phan:

    "Sáng sớm mai đón chuyến xe sớm nhất đi Cần Thơ. Đến khách sạn X, cùng tôi đi khảo sát khu đất hôm trước dự định đấu thầu."

    "Vâng em rõ. Bao giờ đến khách sạn em sẽ gọi anh."

    "Được."

    Lê Phan ngẩn ngơ ngơ ngác. Ông chủ dạo này hay có những chỉ thị kiểu bất ngờ khó đỡ như thế này. Đùng đùng bắt anh dò hỏi số điện thoại bạn bè của cô Bảo Anh, đùng đùng đi Cần Thơ, bây giờ lại bắt mình sáng sớm mai đi xe khách đến đó. Được một điều rằng về công việc lẫn những dự án, anh ấy vẫn chu toàn và rất sát sao. Anh hiểu ông chủ mình, có gì thay được sự nghiệp của anh ấy. Vì phụ nữ phải một mình lái xe vượt đường dài vậy chứ vẫn nhân tiện đi khảo sát. Vẫn rất tỉnh táo.

    * * *

    Sau một đêm ngủ khá yên giấc, không mộng mị, không suy nghĩ, không dằn vặt, Bảo Anh thức dậy với một tâm trạng khá tốt. Cô thu dọn đồ đạc, định ghé đâu ăn sáng một chút rồi mới ghé về nhà. Nhớ đến có người đang ở cùng chỗ mình từ đêm qua, không biết anh ta đã thức dậy chưa, định mời anh ta ăn sáng vì có đi công việc gì thì cũng phải dùng điểm tâm xong rồi mới vô việc được. Nhưng khi cô gọi thì Phong nói đã rời khách sạn rồi. Có công việc nên đã sớm rời đi. Bảo Anh chỉ biết chào tạm biệt anh.

    Ngồi trong xe, vừa cúp điện thoại, anh lại hỏi Lê Phan:

    "Bến xe có gần khách sạn không?"

    "Dạ cách khoảng 5 cây."

    "Đi bằng gì tới?"

    "Taxi ạ. Ở đây đón taxi cũng dễ."

    "Đến bến xe có phải đợi lâu không?"

    Lê Phan muốn đập đầu vào vô lăng mà chết cho rồi. Ai mà biết ra bến xe có phải đợi hay không. Sáng sớm nay anh xuất phát từ bến xe miền tây ở Sài Gòn, làm sao anh biết bến xe ở Cần Thơ hoạt động ra sao. Nhưng vẫn phải vận công hết mức sự suy luận để trả lời cho ông chủ yên tâm:

    "Cùng lắm là nửa tiếng thôi ạ. Bây giờ giao thương dễ dàng rồi nên xe xuất bến liên tục."

    "Ngồi xe có thoải mái không? Một xe bao nhiêu chỗ?"

    Anh trợ lý muốn cắn lưỡi thực sự. Không biết cái đề tài bến xe với xe khách này tới bao giờ mới kết thúc?

    "Em thấy có xe đời mới, một xe có 7 đến 9 chỗ thôi. Khá thoải mái."

    "Có đụng chạm người khác không?"

    Trời ạ, ông chủ muốn làm một tiểu luận về đề tài xe khách Cần Thơ – Sài Gòn hay sao đây?

    "Dạ không, mỗi người mỗi ghế, hoàn toàn cách biệt."

    Chấn Phong không hỏi gì nữa. Người trợ lý thở phào. Cuộc kiểm tra vấn đáp đã kết thúc.

    "Từ bến xe miền tây về Phú Nhuận xa không?"

    Huhu, bây giờ lại đến Sài Gòn rồi. Không sao, Sài Gòn thì anh rành hơn.

    "Dạ xa, cũng phải hơn chục cây số."

    "Đi bằng gì?"

    "Dạ rất nhiều cách đi, taxi, ô tô công nghệ, xe bus."

    "Ừ."

    Lê Phan quá rành Chấn Phong, cái gì không liên quan đến anh ta, cái gì anh ta cho là không phải việc của mình, anh ta hoàn toàn mù tịt về nó. Không quan tâm, không dùng bất cứ một sự để ý nào đến điều đó.

    Lê Phan đã từng chứng kiến nhiều lần, ở quán bar, ở nhà hàng, thỉnh thoảng có người đến vồn vã hỏi chuyện, bắt tay chào hỏi, Chấn Phong vẫn lạnh nhạt như không. Sau đó anh hỏi Lê Phan: "Người đó là ai vậy?". Dù là hàng xóm ngay bên cạnh, nếu đó là người không có gì liên quan, anh ta vẫn không để vào mắt. Hoàn toàn xa lạ.

    Thế nên bây giờ mới phải tra vấn anh cách đi xe khách, đi lâu không, từ bến xe miền tây về Phú Nhuận có xa không. Anh đồ rằng ông chủ của mình còn không biết bến xe miền tây nằm ở đâu nữa kìa.

    Mà cũng lạ, đi khảo sát đất đai để đấu thầu mà không nghiên cứu gì về đất đai, lại cứ quan tâm đến bến xe với xe khách là thế nào.

    "Tài liệu về khu đất đó cậu có mang theo không?"

    "Dạ có đây anh."

    Lê Phan với lấy tập tài liệu đưa xuống cho ông chủ. Anh thầm thở ra nhẹ nhàng. Anh ta đã tập trung vào công việc rồi. Lúc Phong đã tập trung vào việc rồi thì hầu như không có gì làm anh ta phân tâm được nữa. Kể cả người thân hay đàn bà gì đi nữa cũng không bằng công việc.

    * * *

    Ăn sáng xong, Bảo Anh đón taxi về nhà. Lại kéo valy và xách túi to túi nhỏ đi lại con đường hôm qua vừa đi. Càng gần vào đến cổng nhà, khi bụi sơ ri thấp thoáng ở xa, lòng cô lại hồi hộp. Cô rất sợ cảnh ngày hôm qua tái diễn. Nói là đã thông suốt nhưng không có nghĩa cô xem nó như không.

    May mắn, cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh. Cô mở cổng vào nhà, cất tiếng gọi:

    "Mẹ ơi, ba ơi, con về rồi."

    Không có ai trả lời.

    Cô vào nhà, đi qua phòng khách không thấy ai. Đến gian giữa thì thấy bà ngoại đang lúi húi mở tủ tìm gì đó.

    "Ngoại ơi, con chào ngoại."

    Bà ngoại đã đến tuổi lãng tai, phải nghe cô gọi lần thứ hai mới quay lại. Thấy cô mắt bà sáng lên, móm mém cười:

    "Bay về khi nào mà giờ đã tới nhà rồi. Đi từ sáng sớm hả?"

    "Dạ con đi chuyến sớm. Ba mẹ con đâu rồi ngoại?"

    "Ba bay đang trong phòng. Còn mẹ chắc đi ra chợ rồi."

    "Dạ, con vô thăm ba chút ngoại nha."

    Nói rồi cô vào phòng của ba mẹ cô. Gõ vài tiếng gọi ba nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, cô nhẹ xoay nắm cửa mở ra. Ba cô đang ngồi ở bàn sách phía góc phòng, đang đọc cái gì đó.

    "Ba, ba đang làm gì đó?"

    Nghe thấy tiếng ông Thiên ngẩng nhìn lên. Thấy con gái đang đứng ở cửa, ông liền nhoẻn miệng, rõ là ông đang cười nhưng sao nhìn khuôn miệng của ông méo xệch đi.

    "My về đó hả con?"

    "Dạ, nay con được nghỉ nên về thăm ba mẹ với ngoại một chút. Ba mấy nay khỏe không? Có tập vật lý trị liệu như bác sĩ dặn không?"

    "Ba khỏe. Công việc của con sao rồi? Có vất vả khó khăn gì không?"

    "Công việc con tốt ba. Mẹ có hay đưa ba ra ngoài trời không, cứ ở miết trong phòng sao chịu nổi."

    "Có, thỉnh thoảng mẹ vẫn đưa ba ra ngoài. Con Ly vẫn khoẻ khoắn học hành tốt hả?"

    "Dạ Ly học tốt ba."

    "Ừ, ba mẹ không lo được cho hai chị em. Con ráng dùm phần của ba mẹ. Con Ly tính tình không cam chịu như con, con để ý nó một chút."

    "Dạ ba yên tâm, con lo cho em được. Ba cũng cố gắng tập để phục hồi được nhiêu hay nhiêu. Phụ thuộc vào mẹ quá cũng phiền mẹ."

    Vừa dứt lời, ba cô chưa kịp trả lời thì giọng mẹ cô từ ngoài vọng vào:

    "Có gì mà phiền. Chẳng phải mẹ vẫn chăm ba con mấy năm nay rồi sao?"

    "Dạ mẹ, con mới về."

    "Sao về mà không báo trước mẹ đi chợ mua ít đồ ăn làm cho con. Sao về bất ngờ vậy con?"

    "Dạ vì chỉ nghỉ được hôm nay nên con tranh thủ, lâu rồi không về thăm nhà."

    Từ lúc mẹ cô về, cô nói chuyện với mẹ nhưng vẫn không nhìn thẳng vào bà. Phải bình tĩnh lắm cô mới có thể nói chuyện như bình thường thế này.

    "Ba mẹ đều ổn cả, tụi con cứ bảo ban nhau sống cho tốt ở trên đó là được rồi. Ba mẹ tuổi này rồi chỉ cầu mong con cái làm tốt học tốt là vui lòng."

    Phải rồi, mẹ cô thì giờ có gì phải lo lắng nữa. Không vướng bận con cái. Có người đàn ông để dựa dẫm, để tìm vui. Ngoại tình nhưng không sợ bị vạch trần, không sợ chồng bắt quả tang gì cả chỉ vì chồng của mẹ giờ phải ngồi xe lăn, sức đâu mà tranh giành mẹ với người đàn ông khác.

    Càng nghĩ cô càng tức tối và cay đắng.

    "Con có mua ít quà cho ba mẹ. Con để dưới bếp nhen mẹ. Con có hẹn với bạn cùng về Sài Gòn nên không ở nhà lâu được."

    "Sao về thăm nhà gì mà ghé có chút vậy con? Ai làm con không vui sao?"

    "Dạ không, con bận thiệt. Bạn diễn cùng đi công việc ở đây nên con đi nhờ xe về, bây giờ phải quay về Sài Gòn. Để quay xong phim này có thời gian con về nhà lâu hơn."

    "Ừ vậy thôi tranh thủ không bạn con lại chờ. Mẹ ra sau lấy mấy đòn bánh tét cho con Ly. Mang lên đó hai chị em cùng ăn, con bé nó thích ăn bánh tét."

    Mẹ quày quả chạy ra sau bếp. Còn lại cô ở trong phòng với ba, cô lấy trong túi xách ra chiếc phong bì có ít tiền trong đó, đưa cho ba cô.

    "Ba, ba cầm ít tiền này. Cần uống thuốc gì, cần mua đò bổ gì ba cứ việc mua. Ba nhớ cố gắng phục hồi lại càng nhiều càng tốt nhen ba. Thiếu gì cứ nói con, con sẽ gửi tiền về."

    Cô nói đến đó thì chực trào nước mắt muốn khóc. Nhưng cô không thể rớt nước mắt vô lý như vậy, ba cô sẽ nghĩ ngợi.

    Ông Thiên cầm lấy phong bì, cay đắng lên tiếng:

    "Nếu tiền có thể mua được tình nghĩa thì tốt quá. Ba không sao đâu. Ba chấp nhận số phận của mình"

    Bảo Anh hơi lúng túng khi nghe ba cô nói những lời này. Có ẩn ý gì không, hay chỉ là lời cảm thán thông thường? Nếu có ẩn ý gì, thì chẳng lẽ ba cô biết chuyện của mẹ rồi sao?

    Cô không dám chắc, chỉ biết đứng nhìn ba.

    Mẹ cô từ bếp lên, xách theo một giỏ đồ ăn, bảo cô mang đi. Bà vẫn bình thường, không chút gì khác thường của người đang làm điều sai sợ bị phát hiện.

    "Dạ, con chào ba mẹ con đi. Hôm khác con lại về."

    Bảo Anh nhìn ba. Ba cũng nhìn cô, miệng vẫn nụ cười méo xệch ấy. Hiền từ và bất lực.

    Cô ra đường lớn, đón taxi ra bến xe. Cuối cùng cô vẫn vượt qua được sự xấu hổ, sự căm ghét, sự ghê tởm để bước vào nhà làm nhiệm vụ của một người con, thăm ba thăm mẹ của mình. Đó đã là một kỳ tích đối với cô. Ít nhất mấy ngày này cô cũng đã thực hiện được kế hoạch thăm nhà. Nhưng từ giờ trở đi, cô không chắc sẽ còn muốn nhìn thấy mặt mẹ mình hay không nữa.

    Thậm chí đến đồ ăn mà mẹ cô đưa để mang đi, nhìn vào nó, cô cũng ghê tởm. Chẳng biết những phản ứng này có quá quắt hay không, nhưng cô không thể khác đi.

    Điều đó đã dằn vặt và hành hạ cô một thời gian rất dài sau đó. Cô hầu như không gọi điện về nhà, chỉ nói bé Ly làm nhiệm vụ liên lạc về nhà xem tình hình thế nào. Cô không muốn nói chuyện với mẹ nữa.

    Đó là mối quan hệ với mẹ đã xấu đi một cách không thể cứu vãn. Nhưng điều này còn ảnh hưởng đến cô một cách tiêu cực hơn, nặng nề hơn khi cô không còn tin vào mối quan hệ vợ chồng, cô đâm ra nghi ngờ cái gọi là tình thuỷ chung giữa hai con người xa lạ được gắn với tên gọi là vợ chồng. Thậm chí cô còn có phản ứng bài xích với phái nam, với đàn ông. Cô rất sợ những cái đụng chạm, những cảnh tình tứ nam nữ, nhất là.. nụ hôn. Mỗi khi xem phim đến cảnh hai nhân vật hôn nhau, cô lại buồn nôn, ở gáy tê rần, tim đập mạnh, toát mồ hôi.

    Cô biết đến phản ứng cơ thể của mình khi đối diện với những cảnh nam nữ hôn nhau, là khi cô phải đóng những cảnh "behind the scenes" để quảng bá cho bộ phim Hoa Của Anh vừa quay xong cùng Vũ Luân. Cứ đến đoạn Luân kề sát mặt cô, đôi môi anh ta gần chạm vào môi cô lập tức tim cô đập liên hồi và gáy tê rần. Cô đành phải cúi mặt xuống tránh nụ hôn và xin lỗi quay phim, đành chờ một chút quay lại.

    Nhưng thử tới thử lui năm sáu lần vẫn chưa đạt. Vũ Luân đành phải động viên cô "em nhắm mắt lại đi". Cô nghe lời nhắm mắt lại. Nhưng nhắm mắt lại thì cái đầu lại hoàn toàn có không gian để phục hồi đoạn phim ghê tởm kia. Cô không sao thở nổi khi nhớ lại hai khuôn mặt ấy. Lại phải ra hiệu không tiếp tục được.

    Anh Thành phải tạm dừng cảnh quay của cô ngày hôm nay.

    "Em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Mai là ngày cuối dành cho em. Anh còn phải tập trung trong phòng dựng, không có thời gian ra phim trường suốt."

    "Dạ em xin lỗi. Ngày mai em sẽ quay được."

    Vũ Luân phải hỏi cô:

    "Bảo Anh, em có chuyện gì à?"

    "Em có chút chuyện riêng nên bị phân tâm"

    "Người yêu hôm trước sao?"

    "Không."

    "Anh không biết chuyện gì nhưng đã đi đến đây rồi, em cố một chút nữa thôi. Đừng để tới đây rồi lại đổ bể thì công ty lại bị ảnh hưởng."

    "Em biết rồi."

    Ngày hôm đó cô về nhà mà lòng nặng nề vô cùng. Cô không thể tâm sự cùng ai vì chuyện này rất khó coi và khó nói. Cũng là lần đầu tiên cô biết đến một phản ứng tâm lý như vậy. Ban đầu cô cũng nghĩ là mình làm quá lên. Nhưng rõ ràng cảm giác nôn mửa là có thật, tay toát mồ hôi lạnh là có thật. Cô biết làm sao bây giờ. Thôi cố vậy. Có thể ngày mai cô sẽ cố chịu đựng vượt qua cảm giác nôn mửa ấy chừng vài chục giây là được.

    Nói như Vũ Luân, đã đi được đến đây rồi, đây chỉ là những cảnh hậu trường tung ra để thu hút khán giả. Cố một chút nữa thôi, mọi thứ sẽ hoàn thiện.

    Tự trấn an, cô cố gắng đi vào giấc ngủ.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau Bảo Anh đến trường quay từ sớm. Cố gắng tìm cảm xúc để vào vai Hương Thảo đang đóng cặp cùng Vũ Luân. Dỗ dành mình, dẫn mình đi vào tưởng tượng, sống với vai cô gái tên Hương Thảo.

    Rồi cũng tới lúc đạo diễn hô "diễn". Tiếng "cạch" của bảng báo hiệu cảnh quay vang lên, cô nhìn Luân, tưởng tượng đó là người yêu của mình, một người mình yêu chết đi sống lại. Cô nhìn vào đôi mắt của anh, bốn mắt nhìn nhau, dần dần cô thấy hình ảnh của mình trong mắt anh lớn dần lên, tiếng thở của Luân đã sát bên tai, hơi nóng cũng đang phả vào mặt cô. Cô nhắm mắt lại, ngay lúc này lẫn lộn hình ảnh khuôn mặt của Luân, khuôn mặt của mẹ, khuôn mặt của người đàn ông xa lạ kia hiện lên trong cô. Gáy cô bắt đầu tê rần rần, hai tay cô buông thõng, lúc này cô đang cố gắng nắm chặt bàn tay lại. Khi cô còn đang cố nhắc mình cố gắng một chút nữa thôi thì tiếng anh Thành hô "cắt". Cô mở mắt ra ngơ ngác.

    "Sao hai bàn tay lại nắm lại thế kia, như bị cưỡng hôn vậy. Đưa lên ôm nhẹ eo của Luân."

    Cô tiu nghỉu. Đã gần vượt qua rồi giờ lại làm lại.

    Tiếng "cạch" của thanh gỗ lại vang lên lần nữa. Lại phải đưa mình vào thế giới yêu đương với người yêu là anh chàng trước mặt. Luân vẫn thuần thục đưa mặt đến sát cô rất có nhịp điệu. Ánh mắt của Luân rất ấm áp và si tình. Tự nhiên cô lại sợ chính hình ảnh con người trước mặt này. Anh ta hoàn toàn xa lạ, anh ta không phải là người yêu của cô. Cô không thể tình tứ với người này được. Cô không thể đụng chạm với người đàn ông xa lạ này được.

    Cơn khủng hoàng ùa về xâm chiếm lấy hết tâm trí. Cô không còn nghĩ được gì nữa, lại khẽ khàng quay đi. Lại phải "cắt".

    Vũ Luân như muốn nổi điên với cô: "Bây giờ em muốn gì đây?"

    Cô không trả lời Luân. Tiện đang quay mặt đi nên cô vẫn hướng nhìn ấy, mờ mịt nhìn ra xa không định hướng. Cho đến khi cô thấy bóng dáng một người rất quen đang đi tới phía đạo diễn. Dáng người cao ráo ấy, bước chân sải dài, vẫn áo sơ mi nhét hờ hững và tay áo được xăn lên tới khuỷu tay, một tay bỏ túi – cái tướng mạo này cô đã dần quen.

    Nhưng sao anh ta lại đến đây làm gì. Đến đây lại chứng kiến cảnh cô không sao nhập vai được, cô lại xấu hổ đến chết thôi.

    Anh Thành bắt tay chào anh. Họ nói với nhau hai ba câu gì đó, rồi anh Thành mời Phong ngồi xuống cái ghế kế bên anh.

    Anh Thành chạy ra nói với cô và Luân: "Bảo Anh cố gắng thả lỏng, nuôi cảm xúc vào vai. Có anh Phong ở đây hãy làm cho tốt, đừng để anh ấy có ấn tượng không tốt."

    "Dạ."

    "Dạ."

    Anh Thành yêu cầu cô thả lỏng nhưng Bảo Anh lại càng căng thẳng. Không hiểu vì đâu mà cô lại bị cảm giác xấu hổ vây quanh. Cảm tưởng như gần gũi với bạn diễn thế này, hôn hít thế này là một điều rất sai trái.

    Bao nhiêu là cảm xúc lẫn lộn khi Luân bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt si tình si mê như lúc nãy, cô hốt hoảng thực sự. Cô sợ con người trước mắt. Nhưng bằng lý trí cô bắt mình phải cố gắng giữ khuôn mặt đối diện với Luân, không dám trốn tránh.

    Tay cô đã đặt lên eo Luân, bàn tay đã ướt nhem mồ hôi. Khi Luân tiến sát lại, cô liền nhắm mắt. Tích tắc cảm nhận được bờ môi của người kia chạm vào môi mình, cô hoảng hốt mở mắt ra, chỉ thấy một vùng tóc mái của Luân. Cô không dám đẩy Luân ra, nhưng cũng không hợp tác, cứ đứng ngây ra như trời trồng.

    Luân thấy thế thì đành ngừng lại.

    Anh Thành cau có bước đến, người điềm tĩnh như anh cũng phải nổi giận:

    "Hai em đang làm gì vậy? Không ai rảnh để quay đi quay lại mãi. Lại còn có mặt nhà tài trợ ở đây nữa."

    Bảo Anh cúi đầu: "Em xin lỗi."

    Cô vừa dứt lời thì Phong đã bước đến chỗ ba người bọn họ. Anh đột ngột hỏi:

    "Cảnh này quay để phục vụ chuyện gì?"

    "Dạ.. mấy cảnh hậu trường, để chạy marketing." – anh Thành giải thích.

    "Nếu là cảnh để thu hút thì càng vô lý, càng hài hước càng tốt. Tung ra mấy cảnh quay bị hư, diễn viên bị phân tâm thì khán giả họ càng thích thú chứ sao. Tôi thấy quay tới đây được rồi."

    Ai nghe cũng thấy có lý. Nhất là Bảo Anh như được cứu sống từ địa ngục trở về.

    "Được rồi được rồi. Mọi người nghỉ ngơi đi." – Anh Thành giải tán các nhân viên kỹ thuật.

    Bảo Anh bị một cơn buồn nôn xộc đến. Cô vội chạy ra gốc cây gần đó nôn thốc nôn tháo nhưng vì chưa ăn gì nên chỉ nôn ra nước. Mồ hôi trên đầu trên cổ và lòng bàn tay ướt đẫm.

    "Uống chút nước đi rồi vào kia nghỉ ngơi."

    Một giọng nói trầm ấm rơi trên đỉnh đầu cô. Cô ngước mắt lên, thấy Phong đang đưa cô chai nước suối, ánh mắt anh đen thẫm đang nhìn cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy ánh mắt anh không có vẻ lạnh nhạt hờ hững, mà thay vào đó là một sự thâm trầm sâu hun hút.

    Đúng lúc đó thì lại nghe giọng một phụ nữ từ xa:

    "Hôm nay anh đến mà sao không nói cho em biết. Lại muốn gây bất ngờ cho em sao?"
     
  3. HoàngMinhChâu

    Messages:
    0
    Chương 33: Mất Trộm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong quay lại nhìn Mĩ Ngọc đang đi đến. Bảo Anh đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, vô thức nhìn Phong vẫn đang cầm chai nước đưa cho cô. Thấy cô cứ ngơ ngác, anh lặp lại câu nói:

    "Uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút."

    Đưa tay cầm chai nước, giọng cô khàn khàn: "Cảm ơn."

    Vừa lúc đó thì Mĩ Ngọc đã đến chỗ của hai người. Cô đon đả và rất nhiều phần thể hiện chủ quyền mơ hồ của cô:

    "Hôm qua anh nói bận đi Đà Nẵng, em đâu biết anh lại ghé chỗ em. Em cũng có chút việc về dự án sắp tới muốn bàn với anh."

    "Ừ." – Phong đáp một cách hờ hững

    "Bảo Anh sao vậy em? Vẫn chưa quay được à? Đã đến phút cuối rồi đừng tạo nên rắc rối gì nữa. Tiền của anh Phong không phải là tiền âm phủ muốn đốt bao nhiêu thì đốt."

    Bảo Anh còn đang mệt vì cái bụng nôn nao và cổ họng khô rát, nhưng vẫn không chịu nổi câu nói đả kích của Mĩ Ngọc, cộng với những bất ổn trong tâm lý, cô không kiêng dè mà đáp lại:

    "Mọi việc đến bây giờ vẫn trong tầm kiểm soát của chị, tôi cũng đang cố gắng, không ai phá công ty của chị hay tiền của nhà tài trợ cả."

    Mĩ Ngọc cứng đờ nét mặt, nhưng lập tức trở lại sự đon đả giảo hoạt như cũ:

    "Tôi chỉ lo cho nhà đầu tư nên nhắc nhở cô, cũng chưa phải là cô chưa từng gây ra chuyện. Tôi muốn chúng ta cùng hợp sức để làm lợi cho dự án, cũng để nhà đầu tư là anh Phong đây tin tưởng. Chắc cô hiểu lầm ý tôi. Cố gắng nhé Bảo Anh."

    "Được rồi, đi về công ty bàn chuyện" – Phong lên tiếng can gián. Rồi anh quay sang Bảo Anh: "Nghỉ ngơi cho tốt."

    Bảo Anh vẫn ngồi chồm hổm nơi gốc cây, tâm tình rất phức tạp. Chưa qua cơn bị hành hạ bởi tâm lý ám ảnh chuyện của mẹ, tâm hồn lại rung lên vì sự xuất hiện của Phong với ánh mắt khó hiểu của anh, lại nhận sự đả kích của Mĩ Ngọc. Cô hiểu vì sao bà chủ của cô lại phải nói lời đả kích cô như vậy trước mặt Phong. Cô ta lo lắng đến mức nào mà lại lấy mình ra dìm xuống để lấy lòng Phong như vậy.

    Nhưng hình như, Bảo Anh cũng hơi khó chịu khi nhìn theo bóng lưng sóng đôi của hai người đó khuất dần. "Của cô thì cô lo mà giữ, sao lại đả kích tôi như vậy?" – Bảo Anh thì thầm một mình.

    Mệt mỏi đứng dậy lại hàng ghế ngồi nghỉ, gặp Vũ Luân đang nghịch điện thoại, hình như là đang post gì đó lên trang của anh ta. Ngó sang thấy Bảo Anh, anh vội xê ra để nhường chỗ rộng cho cô ngồi:

    "Em khỏe chưa?"

    "Em cũng đỡ đỡ. Hôm nay làm phiền anh quá."

    "Không sao, ai cũng có những lúc không khỏe. Nhưng nghề mình là như vậy, khỏe hay không thì vẫn phải diễn cho thật. Cũng may anh Phong giải vây cho."

    "Vâng, chứ mà quay nữa không biết tới bao giờ."

    "Mà Bảo Anh này, em có quen biết anh Phong từ trước à?"

    "Không ạ, hoàn toàn không biết. Sao anh hỏi vậy?"

    "Trực giác thôi, thấy anh ấy có vẻ quan sát em kỹ. Nãy anh định đến xem em có việc gì nhưng thấy anh ấy đã mang nước đến cho em, nên anh không dám đến phá đám."

    "Trời đất, có đám gì mà phá. Chắc anh ấy quan tâm như kiểu ông chủ quan tâm nhân viên thôi. Anh không thấy chị Ngọc mới là người nói một câu là anh Phong phải đi theo sao."

    "Ừm, chị Ngọc thì khỏi bàn rồi, vừa giỏi vừa giàu vừa đẹp."

    Nghe Vũ Luân nói đến đó, bỗng trong lòng cô nổi lên một cảm giác rất khó chịu, vừa nóng như lửa lại vừa như có dằm đâm vào, không gây đau nhưng rất bực bội chỉ muốn nhổ nó ra. "Chắc do tâm lý mình đang không ổn định đây mà" – cô thầm trấn an mình.

    Sau một buổi vất vả vì chuyện quay đi quay lại, Bảo Anh về nhà, lập tức lên mạng tìm hiểu những triệu chứng mình đang gặp có phải là bệnh gì không?

    Đọc bao nhiêu trang về các triệu chứng mà cô đang gặp phải, kể cả nguyên nhân là bắt nguồn từ việc nhìn thấy sự phản bội của mẹ, mẹ ngoại tình ôm ấp với một người đàn ông khác, thì cô được biết có thể mình đang rơi vào bệnh "rối loạn ám ảnh cưỡng chế".

    Bệnh này là một bệnh về tâm lý, có nhiều biểu hiện, dễ thấy nhất là biểu hiện sạch sẽ một cách cực đoan của người bệnh, trong những biểu hiện sạch sẽ đó, có cả sợ đụng chạm đến người khác, nếu bắt nguồn từ một chấn động gì về tình dục thì sợ đụng chạm và bài xích hành vi dục tính của người khác giới.

    Vì là bệnh về tâm lý nên rất cần bản thân người bệnh phải nhận diện được tình trạng của bản thân và có những nỗ lực phối hợp với bác sĩ điều trị.

    Những gì tìm hiểu được làm cô phiền muộn vô cùng. Cô không ngại chuyện phải kiêng đụng chạm với đàn ông vì bây giờ cô không có người yêu, cô không có nhu cầu gần gũi với đàn ông.

    Nhưng nghề của cô là nghề diễn xuất. Mới nhận được một vai chính, nếu truyền thông tốt, có thể con đường của cô sẽ rộng mở. Nhưng bây giờ không thể gần gũi, bài xích tất cả sự va chạm với phái nam, thì làm sao mà diễn được.

    Như hôm qua, hôm nay là điển hình. Chỉ vài chục giây cho nụ hôn với Luân, cô không sao khống chế được những triệu chứng về mặt thể lý.

    Làm sao bây giờ?

    Còn may là bộ phim đã quay xong. Sắp tới cô sẽ nhận được phần cát xê của bao nhiêu ngày nhọc công ròng rã. Thôi coi như cũng là một niềm vui nho nhỏ. Còn chuyện tương lai, chưa có hướng giải quyết thì thôi từ từ vậy. Có suy nghĩ mãi cũng không được gì.

    Vài ngày sau, cô cùng Luân chụp một số hình cặp đôi để tiếp tục quảng bá cho bộ phim. Chụp hình thì đỡ hơn, cơn buồn nôn chỉ thoáng qua vì không phải hôn hít gì cả, chỉ đứng gần nhau. Cô cố gắng một chút là sẽ vượt qua được. Nhưng chỉ là hoàn thành công việc chứ cũng không phải là cô hoàn toàn yên ổn về sức khỏe thể lý. Nhưng vì đã biết rồi nên cô tự xử lý tốt hơn.

    Chẳng mấy chốc đã qua một tháng. Ngày chiếu thử bộ phim đã được họp báo công bố.

    Trong suốt một tháng qua cô liên tục đi quay, đi chụp quảng cáo. Đó là những hợp đồng do công ty mang về cho cô. Thù lao khi chia tới chia lui cô cũng không được bao nhiêu, nhưng được cái là danh tiếng, hình ảnh của cô ngày càng được nhiều người biết đến. Thậm chí fan hâm mộ của Luân cũng có một số đông quay sang follow trang của cô. Người hâm mộ càng đông cô lại càng phải cẩn thận với sự xuất hiện của mình và cảm thấy nhiều áp lực. Nhưng ở đời, ngồi được ở chỗ mà ít người ngồi được thì cũng phải chịu được áp lực mà ít có người chịu được. Cô hiểu lý lẽ đó.

    Nhưng chưa kịp hưởng được thành quả cát xê khi lần đầu tiên cô nhận được một số tiền lớn gấp mười cát xê từ trước đến giờ, thì cô đã phải một lần nữa đối mặt với tai ương do người thân mang lại.

    Tiền cát xê nhận được công ty chuyển vào tài khoản của cô. Cô rút ra phần nhiều trong số đó thành tiền mặt để thứ nhất muốn mang về biếu ba mẹ, thứ hai là để trả cho dì ba, cậu tư số nợ của gia đình cô vẫn mắc nợ cậu dì. Vì trả nợ nên cô muốn đưa tiền mặt, người ở quê thì biết gì về tài khoản chuyển khoản. Tính toán là vậy, rút tiền mặt ra, chiều đấy cô vẫn để số tiền trong túi xách của mình.

    Sau đó cô xuống siêu thị 24 giờ phía dưới mua ít đồ, giỏ xách vẫn để trong phòng ngủ của hai chị em. Bé Ly đang nấu ăn. Bảo Anh nói vọng vào dặn dò em:

    "Chị xuống mua ít đồ, em nấu ăn xong nếu vội đi học tiếng Anh thì cứ ăn trước rồi đi học nha."

    "Dạ, em biết rồi."

    Mua đồ thì nhanh, nhưng vì Mai nhắn tin hỏi han, sẵn cô ngồi lại ở siêu thị nhắn tin qua lại với Mai. Cho đến khi lên nhà thì Tiểu Ly đã không còn ở nhà.

    Bảo Anh ăn uống xong xuôi, vô phòng định đếm lại tiền rồi bỏ vô mấy cái phong bì mới mua dưới siêu thị. Nhưng mà cô đâu ngờ rằng, mở giỏ ra tìm mãi không thấy xấp tiền đâu. Tim cô bắt đầu đập thình thịch, tay bắt đầu run rẩy. Xấp tiền chứ đâu phải cây kim đâu mà lẩn trốn ở đâu mà phải đi tìm. Rõ ràng cô vẫn để nó trong giỏ từ lúc về nhà đến giờ.

    Nhưng vẫn nghi ngờ trí nhớ của mình, cô mở tủ quần áo, mở ngăn kéo tủ bàn học, tất cả ngăn kéo tủ kệ gì trong nhà cô mở ra hết, không thấy nó đâu cả.

    Hay là bị móc túi khi đi đường? Cũng không phải. Cô đi taxi, có một mình cô ngồi ở băng ghế sau thì ai móc của cô. Mà khi về nhà cô còn mở giỏ kiểm tra lại, thấy tiền vẫn trong giỏ cô mới xuống siêu thị mua phong bì ấy chứ.

    Bảo Anh thực sự không muốn xuất hiện ý nghĩ rằng Tiểu Ly đã lấy số tiền đó. Nhưng không nghĩ như vậy thì cô không biết suy đoán kiểu gì nữa. Trong nhà chỉ có hai chị em. Trước khi cô ra khỏi nhà tiền vẫn còn. Cô đi nửa tiếng về nhà tiền và em đều không còn ở nhà.

    Số tiền này thực sự lớn đối với cả cô chứ đừng nói là với Tiểu Ly. Đủ để cô trả hết nợ cho ba mẹ cơ mà. Trời ơi công sức ba bốn tháng nay của cô. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu tủi nhục của cô.

    Vô cùng ấm ức và tức tưởi, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh. Bây giờ không thể đường đột hỏi Ly được. Phải nghĩ cách để tìm hiểu sự thật hoặc ít ra sẽ nói chuyện với cô em này một cách bình tĩnh chứ không thể nổi nóng được.

    Cô chờ Tiểu Ly đi học tiếng Anh về. Thời gian ngồi chờ như ngồi trên đống lửa. Cô thực sự uất ức và tức tối, có cả cảm giác đau lòng. Tại sao cô luôn luôn vì gia đình, làm gì cũng nghĩ cho gia đình, mà người làm cô hết lần này đến lần khác khốn đốn lại là gia đình cô.

    Đang lúc đầu óc căng thẳng quá đỗi thì lại nhận được tin nhắn của Thiên Mai, gửi kèm một tấm hình.

    "Mày zoom hình lên, nhìn cho rõ đám con nít phía sau ông Thuận."

    Cái gì mà tự nhiên gửi hình ông Thuận cho cô, lại còn kêu cô zoom lên. Nhưng sẵn đang không biết làm gì để khỏi nghĩ ngợi, Bảo Anh cũng quan sát tấm hình Mai gửi. Ông Thuận đang ở trong một quán bar vì thấy đèn đuốc chớp tắt và mấy cô gái trang điểm sặc sỡ đứng gần đó. Cô cũng phóng to hình lên, xem xem sau ông ta là nhân vật nào mà Mai lại bắt mình xem.

    Cô tá hỏa với hình ảnh mình nhìn thấy. Tiểu Ly cùng ba đứa bạn cũng trạc tuổi, hai trai hai gái, mặc đồ ngắn cũn và hở một vùng ngực phía trên, trang điểm loè loẹt, đang ngửa cổ tu rượu.

    Cô choáng váng thực sự. Em của cô trong một bộ dạng mà có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng nổi. Cô làm trong ngành giải trí nhưng chưa một lần cô thác loạn trong cái chốn ăn chơi ấy. Cô nhìn em mình như nhìn một người rất xa lạ, nhưng tim lại rất đau.

    Rất đau, vì cô lại càng khẳng định hơn, số tiền kia đã đi đâu.

    "Sao mày có hình này?"

    "Tao mè nheo kiểm tra điện thoại lão Thuận thì vô tình nhìn thấy, gửi mày xem."

    "Ừ, cũng chả biết làm sao, tự do của nó."

    "Bước chân vào thế giới ăn chơi thì phải biết chơi, chứ mà đua đòi thì chỉ có thiệt thân. Mày xem xem nó thuộc loại nào."

    "Xem như thế nào?"

    "Biết chơi tức là kiếm tiền được từ những cuộc chơi. Còn đua đòi là chỉ đốt tiền vào cuộc chơi mà thôi. Cuối cùng tiền mất tật mang."

    Đọc dòng tin nhắn của Mai mà cô điếng người. Bây giờ là mất tiền. Rồi sau nữa sẽ mất cái gì nữa đây. Em cô trở nên như thế này, cô sẽ báo cáo với ba mẹ cô như thế nào?

    Cô tải tấm hình đó về điện thoại. Sẽ dùng nó để nói chuyện với con bé.

    Dù không muốn nghĩ tiêu cực, dù rất muốn sống một cách vui vẻ, nhưng hình như cuộc đời luôn bắt cô phải chịu đựng những đau đớn do những người mà cô cho là người thân của cô mang lại. Hết bị người yêu phá đám đến nỗi xém bị đền hợp đồng, đến việc mẹ làm chuyện sai trái khiến cô phải mang ám ảnh cưỡng chế, bây giờ đến đứa em mà cô hết lòng chu cấp, lo cho nó những gì tốt nhất để nó an tâm học hành thì nó lại lấy cắp hết số tiền của cô mang đi ăn chơi như thế.

    Tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cho Tiểu Ly chuyện này. Nhưng bây giờ nó chưa về nhà, cô lại chỉ biết ngồi một chỗ cắn đắn như thế này.

    Cô với lấy áo khoác, gọi taxi đến quán bar vì nghĩ rằng Tiểu Ly sẽ ở đó. Trong cơn rối bời cô quên rằng cô có biết quán bar trong hình là quán nào đâu. Khi tài xế hỏi cô đi đâu, cô đưa hình cho tài xế hỏi có biết quán này không. Anh tài xế lắc đầu. Cô đành phải nói một cách chung chung cầu may:

    "Anh chờ tôi đến quán bar nào mà bọn trẻ hay tập trung ở đó."

    "Được."
     
  4. HoàngMinhChâu

    Messages:
    0
    Chương 34: Nếu Em Khóc, Tôi Không Chắc Giữ Được Mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng mười lăm phút sau, anh tài xế dừng ngay ở một quán mà cô cảm thấy cái tên rất quen, quán cũng rất quen – bar Sixteen – nơi cô đã được Mĩ Ngọc dẫn đến lần đầu gặp Phong và bạn của anh.

    Vì đã đến một lần rồi nên lối vào và bên trong cô cũng không đến nỗi là lạ lẫm. Tự tin bước vào trong, cô đưa mắt quan sát một lượt. Ánh đèn mờ ảo khiến cô không thể nhận diện được tất cả những khuôn mặt trong này xem có ai là em cô hay không.

    Cô đành ngồi vào chiếc bàn ở góc, xa tất cả những nhóm người, gần nhất là có bàn gồm 5, 6 người vừa nam vừa nữ nhưng nhìn họ có vẻ đang bàn chuyện làm ăn chứ không phải dân ăn chơi nên cô cũng đỡ e sợ.

    Cô nhắn tin hỏi Ly: "Em đi học về chưa?"

    "Dạ em tan học rồi nhưng em đi với bạn một chút, hôm nay có sinh nhật một đứa bạn, chắc em về trễ một chút. Chị cứ ngủ trước đi nha."

    "Ừ, đi chơi cẩn thận."

    Cô thầm nghĩ vậy chắc chỉ lát nữa nếu mình đi đúng quán thì Tiểu Ly sẽ xuất hiện ở đây thôi.

    Ngồi một mình một góc, người phục vụ đến hỏi cô dùng gì. Cô không biết mấy món nước trong đây nặng nhẹ thế nào, đành chỉ đại vô ly "Long island iced tea" vì thấy có hình lát trái cây và màu sắc cũng giống như nước trái cây.

    Vừa nhấm nháp ly cocktail vừa xem điện thoại, đã gần một tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy nhóm bạn trẻ nào vào quán. Ly cocktail đã nhấm nháp được hai phần ba. Đầu óc cô bắt đầu lơ mơ, ánh đèn nhấp nháy xa xa ngày càng trở nên huyền ảo.

    Cô để ý phản ứng của cơ thể để nhận dạng xem xem mình đang bị gì, có đang dần say không. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, hơi choáng một chút, nhưng cảm giác lại rất tốt, bao nhiêu uất ức, phiền muộn cơ hồ không còn dằn vặt trong lòng nữa.

    Cô lại cầm lấy ly nhấp một ngụm nữa.

    Một anh chàng tóc vàng hoe, áo pull trắng, quần jean với đôi boot nhìn rất có gu, lại gần cô:

    "Anh ngồi chung tí nhá."

    "..."

    – Cô không trả lời gì, chỉ nhìn người ấy.

    Anh chàng cũng chỉ ngồi ở ghế kế bên cô, cũng không nói gì nhiều, sau khi hỏi tên cô không được thì cũng chỉ ngồi đấy lắc lư theo nhạc. Bảo Anh thấy anh chàng không có vẻ là người thất thố nên cũng không để yên, mặc kệ anh ta.

    Cảm giác ngồi ở một nơi không ai biết mình là ai, lặng lẽ uống rượu, đầu óc mơ hồ không còn những phiền muộn – cô cảm thấy cái cảm giác này thật tốt biết bao.

    Đúng lúc cô cầm ly lên định tu một hơi cho hết thứ chất lỏng vừa ngọt vừa cay ấy thì một bóng người cao lớn xuất hiện ngay trước mặt cô, hai tay anh đút túi quần, lừng lững đứng che hết tầm nhìn của cô.

    Cô ngước mắt nhìn lên xem người này là ai. Bỗng thấy khuôn mặt này rất quen. Nhưng bởi cũng cả tháng rồi cô chưa gặp lại anh ta, mà anh ta lại đứng ngược ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối nên nhất thời không biết có phải là người mà cô đang nghĩ tới hay không.

    Cô lại lặng yên không nói gì. Anh chàng ngồi kế bên anh lên tiếng:

    "Anh trai, sao lại đứng che hết tầm nhìn người khác thế?"

    "Đây là người của cậu à?"

    "Ừ.. mới quen được đấy, cũng được nhỉ, nhưng tôi chưa làm gì đâu, định để tí nữa cô ta say không biết gì rồi lúc đó làm gì chẳng được. Anh muốn không, tôi với anh chia."

    Vừa dứt lời, cậu tóc vàng bất ngờ choáng váng vì bị một cú đấm trời giáng từ người đàn ông.

    "Anh làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau à? Được.. muốn.."

    Chưa nói hết câu thì lại một cú đấm nữa rơi xuống thẳng mũi của cậu ta.

    Bảo Anh hoảng hồn, sao lại đánh nhau ở đây, có đánh thì mang nhau ra chỗ khác mà đánh chứ, cô đang ngồi một mình mà.

    Cô vội đứng dậy lại gần chỗ người đàn ông. Khi đã đứng dậy lại gần anh, cô mới lại một lần nữa hoảng hồn vì con người này chính là người mà cô đang nghĩ tới.

    "Anh.. sao anh lại ở đây?"

    Phong không nói gì, cầm lấy tay cô lôi đi: "Đi."

    Đi qua bàn một nhóm nam nữ mà Bảo Anh lúc nãy đã để ý, Phong mới nói với họ một câu: "Tôi đi trước. Cảm ơn cậu." rồi anh ta vỗ vỗ vai một người. Lúc này Bảo Anh mới nhìn kỹ con người kia – chính là anh bạn của Phong mà cô đã gặp trên bàn rượu hôm Mĩ Ngọc đưa đến. Anh ta tên Huy.

    Huy đứng lên vỗ vai Phong: "Bảo trọng. Hôm khác gặp sau."

    Phong vẫn cầm tay Bảo Anh lôi cô đi. Ra đến ngoài, cô vội vùng tay ra khỏi tay anh:

    "Anh làm cái gì vậy? Tôi đang có công việc trong đó."

    "Việc của cô là ngồi cà kê với cái tên giẻ rách ấy à. Đánh nó hai cú tôi còn đang cảm thấy bẩn tay, cô ngồi với hạng đó mà vẫn ngồi được?"

    Giọng anh rất bực bội và đầy vẻ tức tối nhưng vẫn không quên mỉa mai đối phương.

    "Tôi đang có công việc, không liên quan đến con người đó, anh buông tôi ra."

    "Đứng yên đây, chờ xe đến."

    Nói xong anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Có lẽ là cô có việc gì đó thật vì nhìn cách ăn mặc không hề tỏ vẻ đến đây để chơi bời hưởng thụ. Mà việc gì mới được chứ. Việc gì lại phải vào đây ngồi uống rượu? Lúc nghe Huy gọi báo rằng "cô diễn viên cục cưng của cậu đang uống rượu trong sixteen đây mà cậu đang ở đâu vậy?"

    Anh đã muốn không quan tâm đến lời của Huy. Cả tháng nay anh bận rất nhiều công việc, từ việc phải đấu thầu đất để tự mình đấu với Vỹ, lại lo cho dự án bên Munich, không đủ thời gian để quan tâm đến cô bé này nữa.

    Anh trả lời Huy: "Cậu có lòng thì qua tiếp dùm tôi. Tôi không còn thời gian dành cho đàn bà nữa."

    "Tôi đi với mấy người Duy, Dương mới bên Mĩ về, có An nữa. Tôi chưa ăn gan hùm nên chắc không thay cậu để tẩn cái thằng đang ve vãn cô diễn viên của cậu đây."

    "Thằng nào?"

    "Một thằng nhãi, đang rình mồi chờ thời cơ. Mà công nhận ánh mắt cô ấy khi say không khác gì đang câu dẫn người khác."

    "Tôi cúp đây."

    Cúp điện thoại xong là anh lái xe ngay đến đây. Chỉ mười phút là đã thấy cảnh cô đang ngồi kế một thẳng bé, mắt cô ướt đẫm nhưng không phải vì nước mắt. Khuôn mặt thì ửng hồng. Nhìn ly rượu trước mặt cô, đích thị đó là rượu dành cho đàn ông, độ cồn không hề nhẹ. Chẳng trách ánh mắt cô mờ ảo đến thế.

    "Anh buông tay tôi ra đi, không hay ho tí nào."

    Chấn Phong cũng giật mình, vội thả bàn tay cô ra. Anh không uống giọt rượu nào mà sao lại mất kiểm soát đến nỗi cầm tay người ta mà không nhận ra.

    Xe được bảo vệ chạy tới. Anh mở cửa ghế phụ bắt cô bước lên. Cô tần ngần: "Anh chở tôi đi đâu? Tôi có việc gì phải đi với anh?"

    "Đi rồi biết."

    Trời cuối năm ban đêm trở lạnh. Dù có áo khoác nhưng cô biết cứ đứng dây dưa ở đây thì càng khó coi và nhiễm lạnh mà thôi. Rồi cô cũng miễn cưỡng bước lên xe.

    Phong lái xe chạy đi, cô không biết anh chở cô đi đâu. Mà có đi đâu cô cũng không muốn suy nghĩ nữa. Men rượu bắt đầu xộc lên đại não, cô rơi vào trạng thái nhìn gì trước mắt cũng nhòe đi. Khẽ rùng mình vì lạnh, thì thấy Phong với tay lấy áo khoác đang treo trên ghế lái đưa cho cô.

    "Mặc vào đi, uống rượu vô đừng để nhiễm lạnh."

    Cô không mặc vào mà lấy áo anh phủ lên người. Lại là mùi trầm hương phảng phất. Tự nhiên bao nhiêu cảm xúc lại ùa đến. Cảm giác cô đơn là loại cảm giác cô ghét nhất nhưng lúc nào cũng là trạng thái mà cô dễ rơi vào nhất.

    Lúc đường cùng, bế tắc cũng chỉ một mình.

    Lúc đau đớn cũng chỉ một mình

    Lúc có chút ít thành quả cũng bị đánh cắp rồi cũng một mình chịu đựng.

    Hơi men, mùi trầm hương trộn lẫn vào nhau, khiến cô không kiểm soát được cảm xúc của mình lúc này. Cô rấm rứt chảy nước mắt, rồi như được mồi nhử, nước mắt cứ theo nhau rơi xuống. Càng khóc lại càng nghĩ về sự cô độc của mình. Càng cảm thấy cô độc lại càng khóc.

    Ánh đèn phía trước nhòe hết đi. Mọi vật cũng nhòe hết đi sau làn nước mắt.

    Bỗng cô thấy xe dừng lại, hình như là ở một công viên nào đó.

    Phong vẫn ngồi đó, vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng miệng thì mấp máy mấy lời:

    "Ngoài khóc ra cô có thể nghĩ ra được hành động nào khác không?"

    "Tôi xin lỗi. Nhưng tại sao lại không được khóc?"

    Lúc này Phong mới quay sang nhìn cô. Mắt cô vì đã thấm bao nhiêu tầng nước mắt nên cũng không thể nhìn ra được biểu cảm qua ánh mắt của anh. Chỉ thấy khuôn mặt của người trước mặt làm cô nhớ đến người đàn ông ngồi trong xe ô tô hôm đó, hôm đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này – gương mặt cương nghị, mạnh mẽ nhưng lại có nét si tình phảng phất.

    Anh cứ thế nhìn cô một lúc, cô cũng cứ nhìn anh.

    Lúc sau anh mới thở ra khẽ khàng, rồi chậm rãi từng lời như rót vào tai cô:

    "Vì nếu em còn khóc, tôi không chắc sẽ giữ được mình."

    (Các bạn đọc xem tiếp toàn bộ nội dung trên Fanpage của tác giả Hoàng Minh Châu hoặc trên VieRead. Xin Cảm ơn)
     
Trả lời qua Facebook
Loading...