Ngôn Tình [Edit] Khế Ước Sủng Nịch Không NG - Cửu Tiểu Quản

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Võ Chung Phương Thùy, 23 Tháng hai 2023.

  1. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Khế Ước Sủng Nịch Không NG

    Tác giả: Cửu Tiểu Quản

    Editor: Whisper

    Bìa: Lam

    Thể loại: Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, sủng

    Tình trạng convert: Hoàn

    Tình trạng edit: Đang hoàn

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Phương Thùy (Chindy)

    [​IMG]

    Văn án:

    Thiên Sóc Nhất và Ngự Cảnh Nhạc quen biết rất đơn giản, nhưng sau khi biết nhau thì không thể rời xa. Cô thật sự rất muốn rời xa anh, anh lại giam cầm cô làm cô không thoát ra được, để được tự do, Ngự Cảnh Nhạc hóa thân thành một con vịt xấu xí, bắt đầu cuộc sống tự lập.. Có điều định mệnh thích trêu người, khế ước đã lập, dù có hóa thân thành con vịt xấu xí thì cô vẫn giữ vị trí quan trọng trong tim anh, tình yêu anh dành cho cô mãi mãi không thể thay đổi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng hai 2023
  2. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 1: Ngày 22 tháng 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa mở mắt.

    Trên trần nhà thủy tinh trong suốt phản chiếu màu xanh thẳm của bầu trời, từng tia nắng ấm áp mềm mại chiếu xuống giường. Cô nằm trên một chiếc giường mềm mại, mùi hương thoang thoảng lượn lờ quanh chóp mũi cô như mọi khi.

    Lông mi dài và dày hơi cong lên, đôi mắt trong veo dường như có chút suy tư nhìn ra bầu trời.

    Lúc này, hoa văn cây tường vi ngoài vòm cửa được điêu khắc tinh xảo, một cô hầu nữ mặc đầm màu đen viền ren trắng như tuyết, cổ áo ngay ngắn, thắt nơ bướm bằng tơ lụa theo quy định đang tính toán thời gian, trên ngực trái của cô ấy được cài một bảng tên, trên mặt được khảm mười viên kim cương tinh xảo cộng thêm hai chữ màu vàng.. "Dị Ngang" *

    *[Tập đoàn của gia đình Ngự Cảnh Nhạc.]

    Trên tay cầm đồng hồ quả quýt từng bước đi tới, đột nhiên cô ấy nheo mắt lại, tắt đồng hồ quả quýt, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó nghe giọng nói nhàn nhạt truyền từ bên kia cánh cửa cho phép vào phòng, lúc này mới hít sâu một hơi, đẩy những thứ đã được chuẩn bị sẵn vào phòng.

    Trong lòng cô hầu nữ lo sợ bất an, hình ảnh trước mắt không giống như ngày thường, mặc dù tiểu thư vẫn nằm hình chữ "đại" trên giường như mọi khi, nhưng trên mặt cô không có một chút biểu cảm gì. Dây thần kinh trong cơ thể cô ấy được thả lỏng, nghĩ rằng lúc này sẽ không xảy ra chuyện gì.. Cái gì nên tới thì cũng sẽ tới.

    "Rầm.." Một tiếng, cô ấy bị sợi dây nhỏ trong suốt làm vấp ngã.

    Ngay lúc này, tất cả dụng cụ để tắm rửa trên xe đẩy nhỏ, quần áo để thay, còn có bữa sáng, tất cả đều biến mất.

    Cô ấy xoa xoa lòng bàn tay đau nhức, lúc này mới nhìn qua thì tiểu thư đã ngồi dậy.

    "Tô Hợp.. Hôm nay là ngày mấy?" Giọng nói nhàn nhạt hỏi, trong mắt không chút gợn sóng.

    "Thưa.. thưa tiểu thư, Tô Hợp được chuyển đến sân sau để dọn dẹp rồi, em là Đường Thụy.. Ngoài ra, theo lời hỏi của tiểu thư, hôm nay là ngày 22 tháng 11." Đường Thụy lập tức đứng lên, sau đó cẩn thận trả lời. Quả nhiên.. Quả nhiên cô ấy nên nghe lời của chị Tô Hợp, bây giờ đối diện với tiểu tổ tông này, thật sự không thể thả lỏng được.

    Ngự Cảnh Nhạc mở miệng, ngáp một cái, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước trong suốt, mang theo một bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ suy nghĩ kỹ những lời nói vừa rồi.

    Ngày 22.. tháng 11..

    Ngày 22..

    Hả..

    Trên gương mặt đẹp đẽ của Ngự Cảnh Nhạc, đôi mắt trong suốt đột nhiên mở to ra, con ngươi bên trong nhất thời khẽ co rút lại.

    Đường Thụy còn đang kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra "Tiểu thư" nhà họ sao lại trở nên hoảng hốt như thế, còn chưa kịp hiểu rõ, thì bên tai truyền đến một câu nói gấp gáp.

    "Tô Hợp! Quần áo nhanh!"

    "Tiểu thư.. em không phải Tô Hợp, em là Đường Thụy.." Vẻ mặt Đường Thụy ngơ ngác, nhưng vẫn cầm quần áo đưa cho cô.

    Ngự Cảnh Nhạc cầm quần áo trong tay Đường Thụy, dường như phát điên lên bắt đầu mặc quần áo vào.

    Nhưng vào lúc này, tiếng chuông bên ngoài hành lang cũng đã vang lên.

    Thời gian dường như dừng lại.

    Ngự Cảnh Nhạc không nhúc nhích mà đứng yên lắng nghe, Đường Thụy cũng sững sờ đứng tại chỗ.

    Điện thoại ở hành lang, đó chính là điện thoại riêng của Ngự Cảnh Nhạc.. Lúc này đột nhiên vang lên, cô cũng biết là ai gọi tới, lập tức nói: "Tô Hợp! Mau bắt điện thoại, cho dù là ai hỏi thì cũng phải nói chị đã ra ngoài!"

    "Vâng.. vâng.. tiểu thư.." Đường Thụy mang theo vẻ mặt vô cùng ngơ ngác đi ra cửa, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu thư.. Em là Đường Thụy.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2023
  3. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 2: Xử lý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngự Cảnh Nhạc lợi dụng lúc này lập tức mặc quần áo vào, chỉnh đốn lại nhan sắc. Trên người mặc một chiếc áo choàng nhỏ có lông tơ màu trắng, bên dưới mặc một cái quần đùi lông nhung màu đen từ lông thiên nga, lại thêm một đôi bốt màu đen cao quá gối. Mái tóc đen xõa ngang lưng, thẳng tắp đồng đều dài tới đầu gối. Trên gương mặt trắng nõn nạm một đôi mắt trong suốt như nước suối trên núi có thể nhìn thấy tận đáy, phấn hồng nhàn nhạt hiện ra, dưới chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn là hai cánh môi mềm mại mảnh mai như cánh hoa hồng, khiến người ta có cảm giác ngọt ngào mà không ngán.

    "Ngự Cảnh tiểu thư.." Đường Thụy nhận điện thoại xong, vẻ mặt vô tội nhìn Ngự Cảnh Nhạc.

    "Sao vậy? Người kia nói thế nào?" Ngự Cảnh Nhạc đưa lưng về phía Đường Thụy, cô vừa chuẩn bị cái túi da nhỏ trên giường vừa nói.

    "Là.. là Thiên thiếu gia gọi tới."

    Tuy đã đoán được đối phương là ai, nhưng sau khi nghe Đường Thụy nói, Ngự Cảnh Nhạc vẫn phản xạ có điều kiện như vừa đánh gãy một nhịp, tay chợt dừng lại.

    Sau đó Đường Thụy nói: "Thiên thiếu gia nói.. nói.. lão gia đã phái người tới đón chị rồi.. Bữa tiệc tối nay.."

    Còn chưa dứt lời đã thấy mặt Ngự Cảnh Nhàn không đổi sắc, cô vung cái ghế được nhập khẩu từ Pháp trong phòng lên, dùng sức hung hăng đập một nhát về hướng cửa sổ sát đất trong phòng mình..

    Đường Thụy ở đây lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn.. Cô ấy không biết phải làm gì để cứu vãn tình hình.. A, không.. Là tự mình đấu tranh một chút..

    Sau đó Ngự Cảnh Nhạc lần lượt đổi hết các loại công cụ trong phòng để có thể nện cửa sổ, lại thêm mấy tiếng "loảng xoảng", cuối cùng thì cửa sổ sát đất cũng không chịu nổi đả kích "cách cách" một tiếng, nát thành một đống.

    "Tiểu.. tiểu thư.." Đường Thụy ngẩn ra khẽ giật mình.

    "Tô Hợp, chị sẽ bỏ nhà ra ngoài!"

    Ngự Cảnh Nhạc chống nạnh hai tay, vất vả lưu loát lớn tiếng thở ra một hơi, sau đó quay người nhìn về phía Đường Thụy, lộ ra một nụ cười đã tính trước rồi lập tức nhảy xuống từ cửa sổ sát đất..

    Bên tai còn vang lại tiếng trong veo của Ngự Cảnh Nhạc, Đường Thụy bị nụ cười kéo xuống kia làm sợ ngây người, cô ấy nghe Tô Hợp đã từng nói, nụ cười của tiểu thư đặc biệt rất đẹp, nhưng cũng đặc biệt nguy hiểm.. Đến hôm nay cô ấy mới có thể tận mắt nhìn thấy..

    Đợi đến khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì tiếng chuông cảnh báo đã vang lên.

    Đầu của cô ấy lập tức oanh một cái, cảm giác mê muội một hồi đột nhiên biến mất.. Cô ấy tỉnh táo lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cứ cho là hoa mắt đi.. Nếu để lão gia biết được tiểu thư rời nhà đi ngay trước mặt cô ấy thì đoán chừng cô ấy lại phải đổi việc làm..

    Phải biết rằng, ngày 22 tháng 11, cái thời gian này đối với Ngự Cảnh Nhàn chính là bóng tối! Cô đã trải qua mười lần sống như vậy, đã đủ để cho ra kết luận, ngay lúc này chạy là thượng sách!

    Quả thật, ban đầu ngày này cũng không có gì kinh khủng, có điều.. nó trở nên kinh khủng khi gắn với một người.

    Thiên Sóc Nhất.

    Người con trai kia!

    Ngự Cảnh Nhạc nheo mắt lại, cô nhảy từ trên lầu xuống rơi chính xác vào cây hoa anh đào, thuận theo cái thân to lớn của cây hoa anh đào từng bước nhảy xuống đất. Lúc này đã có một đoàn cảnh vệ bao vây nhà cô lại. Ngự Cảnh Nhạc vô cùng đau đớn, sớm biết như vậy phải tháo cái hệ thống cảnh báo trong nhà rồi hẵng phá cửa sổ.. Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận, hệ thống cảnh báo của "Dị Ngang" nếu dễ dàng tháo như vậy thì hoạt động sinh hoạt của cô cũng không có cảm giác an toàn rồi.

    Dù sao bây giờ rời khỏi nơi này chính là chân lý!

    Trong lòng vừa thầm nghĩ, lúc trước trong điện thoại Thiên Sóc Nhất có nói, lão gia đã phái người tới đón cô..

    Hai con ngươi của cô nhíu lại, lần này sẽ là mấy người đây?

    Cô nhẹ nhàng nhảy một cái, tiếp đất một cách thuận lợi, cô nhỏ nhắn nên không phát ra bất kỳ thanh âm khả nghi nào. Thậm chí cô còn muốn lau một chút nước mắt, tưởng ra khỏi nhà dễ dàng lắm hay sao?
     
  4. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 3: Ưu Nhã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là một tòa đạt tiêu chuẩn Baroque bên trong là một căn nhà ở kết hợp với sân trụ. Đá cẩm thạch trắng từ Hy Lạp tạo thành một đình viện* trang nhã với hình dạng giống như cây cột, ở giữa trung tâm của đình viện còn có một đài phun nước điêu khắc nhỏ bằng đồng, những giọt nước trong vắt như pha lê bắn lên những bông hồng xung quanh, lấp lánh dưới ánh mặt trời đã làm mê muội lòng người.

    *[đình viện: Sân trong]

    Toàn bộ đình viện như tràn ngập trong không khí lãng mạn.

    Lúc này, cô đã thành công tránh được cảnh vệ, đi đến vườn hoa tường vi trong hoa viên ở sân sau của căn biệt thự.

    Chỉ cần cô băng qua vườn hoa tường vi, trèo ra khỏi hàng rào này là có thể ra ngoài!

    Bây giờ đã là tháng 11, vốn không có hoa tường vi, có điều ông lão kia nhàn rỗi không có việc gì làm, ông thích nhất là hoa lá, cây cỏ, nên dù có nghịch mùa đi nữa thì ông cũng sẽ cử người đi trồng hoa tường vi hàng ngày, phải nói rằng ngoại trừ cây hoa anh đào bên ngoài phòng cô không cho động vào thì những thứ còn lại đều đẹp như tiên cảnh.

    Ngự Cảnh Nhạc đã băng qua rừng hoa tường vi, chân của cô cũng tìm được một điểm tựa nhẹ nhàng, thân thủ của cô giống như một con mèo nhanh nhẹn, vượt qua hàng rào và tiếp đất mặt đất một cách an toàn.

    Cô ấy vỗ vỗ tay, tỏ vẻ thoải mái.

    Còn về cái người do lão gia phái tới chăm sóc vườn thì cô cũng không rõ lắm, sao mà họ nghĩ ra cô sẽ chạy bằng đường này được.

    Sau khi nở một nụ cười mê sảng chết người, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm. Nụ cười trên mặt cứng đờ lại, cô vặn vẹo cổ liền nhìn thấy một điểm sáng đỏ lập lòe của máy giám sát.

    Quả nhiên..

    Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen lấy ra một bộ đàm và nói: "Đã tìm thấy tiểu thư, đúng như lời thiếu gia Thiên Sóc Nhất nói, cô ấy đã đi ra từ hướng này!"

    Lúc này nụ cười của Ngự Cảnh Nhạc đã đông cứng hoàn toàn..

    Sau đó cô nhìn xung quanh, nhìn quanh bốn phía, một, hai, ba.. năm, sáu.. chín, mười, mười lăm!

    Đây chỉ là một con hẻm nhỏ nhưng lại có tới mười lăm người vây quanh đây, xem ra.. lần này lão gia thật sự ra tay tàn nhẫn với cô rồi.

    Bắt cô trở về.

    Đôi mắt cô đã nhíu lại, đừng có mơ, nếu muốn cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của đại ma vương kia, trừ phi bắt được cô rồi hẵng nói!

    Ngự Cảnh Nhạc là người có kinh nghiệm, ba năm trước để trốn khỏi bữa tiệc sinh nhật của Thiên Sóc Nhất cô đã đặc biệt chi rất nhiều tiền để mời nhà vô địch Karate thế giới đến để dạy cô đánh nhau. Năm thứ nhất, lão gia phái năm người đến đón cô, năm người đó đều là một trong những người xuất sắc nhất sau khi sàng lọc gắt gao mới được ở lại bên cạnh ông. Cô mới bắt đầu học nên chưa thể kháng cự, thế là bị bắt đến bữa tiệc sinh nhật.

    Năm thứ hai, lão gia đã biết được mưu kế của cô nên đã cử mười người đến truy bắt và ngăn cản cô bỏ trốn, mặc dù cô đã làm cho một con đường đẫm máu. Sau đó hai chiếc xe Rolls-Royce đã xuất hiện ngay trước mặt, lão gia đích thân bước từ trên xe xuống.

    Năm thứ ba.. đừng nhắc đến nó.

    Nếu không phải vì dậy muộn thì cô cũng không bị bọn họ bắt được dễ dàng như vậy rồi!

    Ngự Cảnh Nhạc nắm chặt bàn tay nhỏ với vẻ mặt kháng cự kiên cường, cho dù năm nay có như thế nào thì cô cũng phải tránh cái ngày này cho bằng được, ba năm nay cũng không phải cô không học được gì, mặc dù là quán quân Karate, vô địch Sanda hay là one one gì đi nữa, thì cái gì nên học cô cũng đã học hết rồi.

    Đối mặt với mười lăm người này cô không hề yếu thế, cởi bỏ chiếc khăn choàng nhỏ như tuyết trên người đặt gần với chiếc balo nhỏ, chuẩn bị tư thế chuẩn bị chào đón đám người kia.

    "Tiểu thư! Xin đừng làm chúng tôi phải khó xử!" Người đàn ông đứng đầu cung kính nói, đương nhiên hắn không muốn động thủ với cô gái nhỏ trước mặt, mặc dù hắn biết rõ ba năm trước tiểu thư cũng dốc sức liều mạng luyện tập thân thủ, vì thế cô cũng không còn tầm thường nhưng trước, nhưng trong mắt hắn tiểu thư vẫn là tiểu thư..

    "Hửm?" Ngự Cảnh Nhạc để hai tay xuống, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười quyến rũ nhìn người đàn ông trước mặt: "Không làm các anh khó xử cũng dễ thôi!"

    Mười lăm người đều giật mình nghiêm túc nhìn về phía Ngự Cảnh Nhạc.

    Chỉ nhìn thấy hai cánh hoa hồng đang nắm hờ: "Chú ý, nghiêm! Đằng sau quay! Đi thong thả.. Không tiễn!"

    Đôi môi khép lại khóe miệng nở lên một nụ cười mê người.
     
  5. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 4: Hồi ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười lăm người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm đều sững sờ. Một giây.. hai giây.. năm giây trôi qua..

    Ngự Cảnh Nhạc chống hông, nhìn nhóm người kia như đang xem một buổi biểu diễn.

    "Này, không phải mấy người bảo đừng làm mấy người khó xử sao? Vậy thì mấy người cứ đi thong thả, tôi cũng không tiễn!"

    "Tiểu thư.." người đàn ông thở dài, nói trong bất lực: "Thuộc hạ không muốn thô bạo với cô.."

    "Vậy để tôi đi!"

    "Hửm.." Người đàn ông thở dài, cuối cùng dường như cũng đưa ra quyết định, lấy bộ đàm ra, nói điều gì đó.

    Ngự Cảnh Nhạc cảm thấy có gì đó không ổn, lần này khác với những lần trước.

    Cô nheo mắt lại, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ sẽ có điều thay đổi đột ngột.

    Lúc này, cô đã quên cảnh giác sau phưng, cô chỉ cảm thấy cổ tê rân rân, đưa tay chạm vào thì trong lòng bàn tay hiện ra một cây kim nhỏ.

    Cô nhìn về phía đó không xa thì ra là một tay súng bắn tỉa tầm xa.. Cô chưa kịp phản ứng thì cảm giác đau nhức ở cổ đã lan ra toàn cơ thể, chỉ cảm thấy đau nhức và tê rần khắp người, hai mắt tối sầm lại rồi ngã xuống đất.

    Trong bóng tối, những làn sóng ký ức tràn về.

    Hôm đó tuyết bay khắp trời, những bông tuyết phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô đều ở ngoài cửa sổ. Từng mảnh từng mảnh, tuy bay ngoài cửa sổ, nhưng giống như rơi vào nơi sâu nhất trong mắt cô.

    Mười năm trước, cha mẹ cô bị tai nạn máy bay, đã hai năm kể từ khi họ rời xa cô, người thân duy nhất của cô là ông nội, nhưng ông nội quá bận rộn nên không có thời gian rãnh dành cho cô.

    Khi lên sáu tuổi, cô rất cô đơn, thấy cháu gái buồn bã nên ông ngoại đã gửi cô cho bạn của cha mẹ cô, họ là anh em kết nghĩa, nhưng các cô chú cũng bận rộn nên hầu như không có thời gian chơi cùng cô. Cũng giống như cô, con của cô chú - Thiên Sóc Nhất cũng cô đơn một mình, nên hai người chỉ còn cách chơi chung nhau.

    Cô còn nhỏ không biết cái gì gọi là phúc hắc*, cái gì gọi là run S, mấy năm sau cô mới hiểu sâu sắc ý nghĩa của những từ này..

    *[phúc hắc: Bụng dạ đen tối.]

    "Nhạc Nhi, anh trai của em có soái không?" Thiếu niên khẽ nhếch miệng hỏi.

    Ngự Cảnh Nhạc chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Thiên Sóc Nhất với đôi mắt to tròn long lanh như ngấm nước, sau đó đặt đôi bàn tay đầy thịt đặt lên má anh, đôi mắt trong veo phản chiếu đường nét của anh.

    Đó là một khuôn mặt trắng nõn, Thiên Sóc Nhất mới bảy tuổi đã có đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú khiến người ta không thể phân biệt được là trai hay gái, ăn mặc cực kỳ sang trọng, cài từng cúc áo sơ mi nhỏ không phải tầm thường, dưới sánh sáng mặt trời anh lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn.

    "Vậy, em có thích anh không?" Anh nheo đôi mắt lại, hỏi, Ngự Cảnh Nhạc vẫn đang nghiêm túc chơi xếp gỗ.

    "Thích!" Ngự Cảnh Nhạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, sốt sắng nhìn Kỳ Quan Tòng rồi đáp.

    "Em thích thì em phải thể hiện ra, nếu không anh trai của em sẽ không biết là em thích anh ấy đâu!"

    "Ồ?" Ngự Cảnh Nhạc thắc mắc, rồi tiếp tục nghịch khối gỗ trong tay, thản nhiên hỏi: "Tại sao? Tại sao phải thể hiện?"

    "Bởi vì bằngcách này anh mới có thể biết rằng em thích anh!" Anh nhiệt tình hướng dẫn.

    "Ồ.." dường như Ngự Cảnh Nhạc đã hiểu, nhưng vẫn mải miết với món đồ chơi trên tay: "Em phải làm gì để anh biết em thích anh.."

    Thiên Sóc Nhất cong miệng chỉ vào má anh. "Hôn đi!"

    Hồi ức co rút lại.

    Ngự Cảnh Nhạc sợ tới mức tỉnh lại ngay lập tức, tự vỗ ngực lẩm bẩm: "Kinh khủng, quá khủng khiếp.. mơ cũng thấy tên quỷ đó! Cũng may.. May mà chỉ là mơ thôi!"

    "Ỏ? Mơ?"

    Một giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai.

    Ngự Cảnh Nhạc choáng váng.. Cô không thể quên được giọng nói đó.. đối với cô, đó là âm thanh của địa ngục.

    Trong nháy mắt..

    "Thiên.. Thiên Sóc Nhất!"

    Cô chỉ vào anh theo phản xạ với tốc độ cực nhanh, cô lùi lụi đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, không còn đường lui.

    Một khuôn mặt quen thuộc và đáng sợ hiện sâu vào trong mắt cô.

    Làn da trắng ngà không tỳ vết, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt sắc lạnh như quỷ, đôi môi hơi hếch lên, khí chất tao nhã, nụ cười duyên dáng. Chiếc khuyên tay sáng bóng bên tai trái trông thật bí ẩn và quyến rũ.

    "Bây giờ em nhận ra anh trai sao?

    Dáng người anh vô cùng thon dài, cao ráo cộng với xương quai xanh gợi cảm, đơn giản chỉ là một cái móc quần áo tự nhiên mà thôi!

    Nụ cười đó, đối với Ngự Cảnh Nhạc chắc chắn là siêu kinh khủng:" Anh.. Anh.. Đừng cười với em như vậy, em.. em sợ.. "

    Thiên Sóc Nhất cười:" Anh có làm gì đâu. Sao lại ngồi xa anh trai vậy? Lại đây!"

    Trong giọng nói uy nghiêm không thể cưỡng lại, Ngự Cảnh Nhạc run rẩy bò về hướng Thiên Sóc Nhất, cảm giác được khoảng cách hai bên an toàn, Ngự Cảnh Nhạc khó khăn thở ra một hơi.

    Cô chưa thả lỏng được bao lâu thì cổ tay cô bị siết chặt lại, cô cảm thấy như thể bị một lực kéo về phía trước.

    Khi cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cằm của cô đã bị kẹp chặt, một nụ hôn bất ngờ in trên môi cô.
     
  6. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 5: Đại ma vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là một căn phòng theo phong cách Châu Âu, kết cấu phòng tinh xảo và đắt tiền không thua kém căn phòng của cô.

    Ngự Cảnh Nhạc hung hăng lau môi, cảnh giác nhìn người trước mặt. Cô bất lực với thủ đoạn áp chế của anh, nửa tiếng cũng không thể thoát khỏi.

    "Nhạc Nhi, em thật không ngoan tí nào, nên em phải chịu phạt." Anh hơi nhíu mày, anh thật sự không vui khi thấy hành động này của cô. Nên anh đã tăng thêm lực ở cổ tay, cúi người đè cô dưới cơ thể, anh mạnh mẽ hôn xuống giống như một con sư tử lười biếng hưởng thụ mỹ vị của cô.

    Ngự Cảnh Nhạc híp mắt, trên mặt hiện lên vẻ kiên nhẫn cực điểm, lúc này cô chỉ có thể nghe theo, nghe theo.. Nghe theo! Kiên nhẫn.. kiên nhẫn.. là được rồi.

    Đã mười năm.. Còn để ý như vậy sao?

    Phát hiện sự phản kháng dưới cơ thể đã yếu đi, khóe miệng Thiên Sóc Nhất nhếch lên một nụ cười, dùng sức hôn lên môi Ngự Cảnh Nhạc một nụ hôn cuối cùng thật mạnh. Cảm giác vẫn chưa đã, nhưng vẫn phải liếm môi coi như kết thúc.

    "Hôm nay là ngày mấy?" Thiên Sóc Nhất chống một tay trên giường nở một nụ cười tươi rồi nhìn cô, chiếc khuyên tai bên tai trái của anh tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

    Giọng nói của anh có chút lười biếng, hấp dẫn cực kỳ.

    Vẻ mặt cô cảm của Ngự Cảnh Nhạc cũng trở thành một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nịnh hót nói: "Là ngày sinh nhật của anh-Thiên Sóc Nhất."

    Lúc này thời gian dường như đã dừng lại, yên lặng đến lạ thường, động tác của Ngự Cảnh Nhạc cứng đơ. Bây giờ khóc cũng không được mà cười cũng không xong.

    [Hình như mình làm hơi quá rồi..] Cô nghĩ.

    Nhưng giây tiếp theo, một vật thể mềm mại và ấm áp đã hôn lên má của cô "Chúk" vang lên một âm thanh rất to và rõ.

    Sau đó liền nghe được một tiếng: "Đúng rồi!"

    Ngự Cảnh Nhạc nghe xong khẽ thở ra một hơi.

    Sau đó, quái vật khổng lồ trên người cô rời đi, cô mới từ từ ngồi dậy. Cô đã tự an ủi trong lòng rằng sớm muộn gì cũng có một ngày cô nhất định sẽ thoát khỏi sự giam cầm của anh!

    "Ngoan, đừng nghĩ đến việc thoát khỏi anh.." Thiên Nhất Sóc mỉm cười vừa nói vừa xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, cực kỳ sủng nịch.

    Nội tâm của Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên nhảy lên một nhịp, anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao..

    "Còn nữa.."

    Nội tâm cô lại nhảy lên một lần nữa.

    Thiên Sóc Nhất cuối người xuống, để tay trên vai cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nghiêm túc nói: "Em thay quần áo đi, một chút nữa còn phải dự tiệc."

    Trên trần nhà, treo một chùm đèn thủy tinh lấp lánh, trong sáng như pha lê, bộ dao dĩa bằng bạc được bày biện tỉ mỉ trên bàn. Ánh sáng vàng lấp lánh biến toàn bộ đại sảnh có cảm giác sang trọng, cả người như được khoác lên một tầng kim sa mỏng, tinh xảo lộng lẫy.

    Ngự Cảnh Nhạc mặc trên người một bộ váy ren màu đen, lộ ra làn da so trắng sáng hơn ngà voi, phủ một lớp phấn mờ hồng nộn. Mái tóc đen nhánh có những đường cong và gợn sóng tự nhiên. Ngũ quan của cô tinh xảo đặc biệt là đôi mắt trong veo như được ngâm trong nước suối. Cô đang đi trên một đôi giày cao gót tinh xảo được khảm đỏ như máu, trên cổ tay là một chiếc vòng cùng màu. Kết hợp với đôi giày lại càng thêm cao quý. Cô nhẹ nhàng, chậm rãi bước xuống dưới, đẹp đến mức làm người ta không thể nào rời mắt.

    Lúc này, đôi mắt của cô cong lại như hình lưỡi liềm, làm người ta không thể nhìn được cảm xúc bên trong. Chỉ thấy cô vẫn nở một nụ cười ưu nhã nhưng lại xa cách, cô hồn nhiên đi thẳng đến cái bàn dài để toàn là món tráng miệng, cầm dao dĩa đến bàn ăn, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà tự nhiên thưởng thức đồ ăn ngon. Động tác của cô nhanh gọn, uyển chuyển đưa đồ ăn vào trong miệng.

    Cô đoán đây là lần đầu tiên Thiên Sóc Nhất mời tất cả các đầu bếp nổi tiếng đến làm món ngọt và món tây, đồ uống hay là đồ ăn Trung Quốc cũng là những thứ cô thích nhất.

    Chỉ cần là đồ ăn thì cô sẽ không không giờ từ chối!

    Hắc, hắc, hắc.. Cô là một người thích hưởng thụ đồ ăn.

    "Huân Nhi, mau tới đây. Chút nữa người thừa kế tập đoàn Thiên Đại - Thiên Sóc Nhất sẽ tới, con nhất định phải làm cậu ta chú ý đến con!" Một người phụ nữ mặc quần áo cao quý nhắc nhở cô gái ngồi bên cạnh, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, nói xong còn có chút căng thẳng.

    Cô gái tên Huân Nhi có một gương mặt đáng yêu, cô ấy thẹn thùng cúi đầu đồng ý: "Vâng."

    "Chỉ cần làm Thiên Sóc Nhật chú ý tới con, làm cậu ta thích con thì công ty của cha mẹ có thể cứu được rồi.." Vị phu nhân kia nói với vẻ mặt phiền muộn.

    Phải biết rằng, tập đoàn Thiên Đại là tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, nắm trong tay huyết mạch kinh tế toàn cầu, sở hữu gần 80% sự thay đổi như gió lốc của nền kinh tế.

    Lúc đầu, Ngự Cảnh Nhạc cũng đơn thuần cho rằng nhà Thiên Sóc Nhất có chút tiền thậm chí còn tưởng nhà anh không bằng nhà cô, nhưng cô không ngờ tài sản của anh lại lớn như vậy, bỗng dưng cô có chút ngây người.

    Đương nhiên sẽ có không ít người thấy sang mà muốn bắt quàng làm họ, hơn nữa Thiên Sóc Nhất còn có một khuôn mặt làm người ta chết mê chết mệt, người phía trước đã ngã xuống thì người phía sau lại càng có động lực tiến lên!
     
  7. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 6: Bộ mặt thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nếu người khác biết được bộ mặt thật của anh thì Ngự Cảnh Nhạc có thể chắc chắn rằng, sẽ không có ai bám theo anh nữa.

    Sự đáng sợ của Thiên Sóc Nhất thì phải nói là đỉnh cấp năm sao lấp la lấp lánh.

    Còn tại sao cô lại sợ sinh nhật của anh như vậy thì đều có nguyên nhân cả.

    Ngự Cảnh Nhạc vừa ăn điểm tâm vừa nhớ lại những buổi tiệc sinh nhật trước đây của anh.

    Tiệc sinh nhật năm 15 tuổi của Thiên Sóc Nhất, cô đặc biệt ngoan ngoãn trốn vào một góc ăn bánh kem, bỗng nhiên ánh đèn chiếu đến chỗ của cô, cô còn đang chưa kịp phản ứng lại thì tên khốn kiếp Thiên Sóc Nhất đã lấy chiếc bánh kem cô còn ăn dở ném lên không trung.. Sau đó cô bị dọa cho ngây người, trên miệng vẫn còn dính bánh kem.

    Vì chuyện này mà Hàn Vy Y cười cô ít nhất một tuần.

    Tiệc sinh nhật năm 16 tuổi của Thiên Nhất Sóc, vì quá buồn ngủ nên cô ngủ luôn trên sô pha, kết quả bị anh bôi bánh kem đầy mặt, sau đó còn chụp lại bức ảnh thật to, thật sắc nét.. Ngày hôm sau, các tiêu đề tin tức giải trí, trên tờ bìa A4 đều xuất hiện khuôn mặt dính đầy bánh kem của cô chiếm trọn poster, bên cạnh là nụ cười tươi tắn của Thiên Sóc Nhất..

    Tiệc sinh nhật năm 17 tuổi của Thiên Nhất Sóc.. nghĩ tới đây, Ngự Cảnh Nhạc không nhịn được mà siết chặt nắm đấm nhỏ. Trước đây dù anh trêu chọc cô như thế nào cô đều nhịn, nhưng lần này, sau khi cô đảm bảo bản thân đã trong phạm vi an toàn rồi thì vẫn có sai sót. Lúc cô tặng quà thì bị anh tóm lại rồi hôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt trước mặt bao nhiêu người.

    Khuôn mặt cô bày ra muôn vạn loại cảm xúc. Từ lúc sáu tuổi, sau khi quen biết Thiên Sóc Nhất thì không một ngày nào mà cô không phải sống trong lo lắng, sợ hãi.

    Khi ngày càng nhiều người tới, phóng viên và mọi thứ cũng đều sẵn sàng, trong lòng Ngự Cảnh Nhạc hiểu rõ, cho dù có trốn cũng trốn không được, chi bằng cô chấp nhận đối mặt với bữa tiệc này vậy. Nhưng thực ra trong lòng vẫn nghi ngờ không biết tên đại ác ma Thiên Sóc Nhất lại tính toán trò gì trêu chọc cô nữa đây.

    Nghĩ đến đây thì một khán đài được nâng lên từ giữa sân khấu, trên khán đài bỗng xuất hiện một hình bóng sừng sững quen thuộc, chính là Thiên Sóc Nhất.

    Anh đẹp đến chói mắt, cả cơ thể dường như tỏa sáng, hơn nữa còn là cái kiểu không bao giờ thiếu năng lượng điện để anh tỏa sáng.

    Lúc này, ánh đèn xung quanh mờ đi, một màu sắc như ngôi sao sáng chiếu vào người anh, anh đang mặc một bộ lễ phục màu đen.

    Thực sự rất hợp với anh, cùng với một chút tinh quang chiếu lên, tạo nên một vẻ đẹp tráng lệ. Khuôn mặt điểm thêm nụ cười dịu dàng và cao quý giống như anh.

    Những người có mặt ở hiện trường đều ngạc nhiên nhưng vì e ngại thân phận nên đều kiềm chế lại.

    Ngự Cảnh Nhạc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều lơ là, chỉ lo chú ý vào Thiên Nhất Sóc, cô cẩn thận khom eo, không để anh phát hiện.

    Nhưng mà, người vốn đã nổi bật như cô thì chuyện không bị phát hiện là hoàn toàn không có khả năng.

    Ngự Cảnh Nhạc cảm nhận được một ánh mắt nóng như lửa đang nhìn cô, cô mới nhận ra là cho dù có tránh né cũng vô dụng. Từ nhỏ đến lớn, trong tiệc sinh nhật của anh đều định sẵn một người nhất định sẽ xuất hiện, chính là cô, cũng không biết đây là vinh hạnh hay là nợ từ kiếp trước nữa.

    " "Hơ hơ, hơ hơ.. Thiên.. Thiên Sóc Nhất", Ngự Cảnh Nhạc đứng dậy, xoay người, ngây người gãi gãi tóc, cười ngượng nhìn thanh niên đẹp chói mắt trước mặt.

    Cô còn chưa kịp ra kế sách thì đã thấy bóng dáng thanh niên thon dài sải bước đi tới, sau đó dùng cánh tay siết chặt lấy cô, dường như cô đã bị anh kéo đứng dậy.

    Đầu óc Ngự Cảnh Nhạc tê dại.. dù cô đã có chuẩn bị trước nhưng căn bản là không biết được anh sẽ ra chiêu gì.

    Nhìn thấy cảnh này, một số gương mặt quen thuộc không lấy gì làm lạ, nhưng cũng có một số người bắt đầu bàn tán xôn xao.

    Ngự Cảnh Nhạc cảm thấy hơi chói mắt, thì ra là phóng viên lấy máy ảnh ra bắt đầu quay chụp như một bản năng.

    "Mau chụp đi! Là thiên kim tiểu thư Ngự Cảnh của tập đoàn Dị Ngang đấy. Ngày thường thì chỉ có lúc này mới có thể nhìn thấy cô ấy thôi". Các phóng viên láo nháo một trận.

    Ngư Cảnh Nhạc bày ra một nụ cười chuẩn mực đối phó với giới truyền thông, có thể nhận ra, cô đặc biệt mẫn cảm cảm với ánh đèn flash và cô cũng không thích điều này. Nụ cười đó hoàn toàn là một nụ cười siêu công nghiệp. Nội tâm cô gần như căng cứng, cô thực sự không biết Thiên Sóc Nhất sẽ dở trò gì tiếp theo.

    "Chào mọi người! Trước đây chưa giới thiệu cô ấy một cách đàng hoàng, nhân cơ hội này tôi xin giới thiệu cô ấy với mọi người có mặt ở đây."

    Giọng nói của Thiên Sóc Nhất rất êm tai, lần nào cô cũng bị giọng nói của anh mê hoặc, giọng nói này mang theo chút lười biếng lại có sức hút vô cùng.. đối với đồ ăn thì cô không thể phản kháng, đối với giọng nói của anh cũng vậy.

    Ngự Cảnh Nhạc vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn đó, giới thiệu.. anh nói gì cơ? Giới thiệu cô? Không phải mọi người đều biết rồi sao? Cô chính là bạn của anh!

    "Cô ấy chính là vị hôn thê của Thiên Sóc Nhất tôi.."

    Da dầu của Ngự Cảnh Nhạc tê dại, trong đầu chỉ nghe thấy tiếng ù ù..

    "Hôm nay là tiệc sinh nhật 18 tuổi của tôi, cũng chính là tiệc đính hôn của tôi.."

    Thiên Sóc Nhất nở một nụ cười hoàn mỹ, sau đó nhìn người bên cạnh, không phải là sự sủng ái, yêu không lối thoát, nhìn nụ cười bất lực của Ngự Cảnh Nhạc, thì đoán chừng chỉ có cô mới hiểu rõ nụ cười đó có ý gì
     
  8. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 7: Hưởng ứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải.. Không phải như thế!" Ngự Cảnh Nhạc lập tức giải thích. Cô cảm giác nếu bây giờ mà không giải thích thì không chừng nửa đời sau sẽ bị hủy hoại.

    Thiên Sóc Nhất vừa tới mà đã làm ra cái trò quái gì vậy trời! Anh có biết làm như vậy sẽ gây ra bao nhiêu hậu quả hay không!

    Trước mắt, các phóng viên đã đồng loạt chuyển hướng máy quay về phía cô. Nếu cô không phản ứng lại, rất có thể tin tức ngày mai sẽ là một vấn đề nan giải.

    "Cháu gái tôi vẫn còn xấu hổ, mọi người đừng phiền lòng!"

    Mọi người ngoái nhìn lại, thấy một cụ già chống gậy, tuy rằng tuổi già đã hằn trên khóe mắt nhưng năm tháng lão luyện vẫn không xóa nhòa được khí chất của ông, ông vẫn mang vẻ đẹp trai rắn rỏi của thời trai trẻ.

    Tất cả mọi người đều nhận ra ông - người đứng đầu tập đoàn Dị Ngang: Ngự Cảnh Thừa Vận.

    Tất cả mọi người lập tức di chuyển về phía người đó, những vệ sĩ bên cạnh Ngự Cảnh Thừa Vận lập tức áp dụng các biện pháp để giữ khoảng cách an toàn cho ông.

    Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Ngự Cảnh Nhạc cũng sững sờ.. Ai có thể nói cho cô biết tại sao người không gặp cô gần một năm, tưởng rằng giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, không ngờ giờ đây lại xuất hiện, lại còn xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt như vậy.

    "Ông nội.." Trong lòng ngổn ngang bao việc, ấy thế mà tức khắc chỉ lại chỉ biến thành hai chữ.

    Đây là người ông trong lòng cô kính trọng nhất.. Tuy rằng ông nội vẫn hay la mắng, nhưng vẫn là người ông cô nhất mực kính trọng.

    Trên đời này, cô chỉ có duy nhất người này là người thân.

    Cha mẹ Ngự Cảnh Nhạc vốn qua đời sớm, nếu không có ông nội, cô căn bản không biết làm thế nào để chống đỡ trước cuộc đời này.

    Nhưng vì cớ gì câu nói đầu tiên của ông nội lại là câu ấy.. Cái gì mà cô lại xấu hổ!

    Đột nhiên, một cánh tay đặt ở phía trước cổ cô, Ngự Cảnh Nhạc giật mình, Thiên Sóc Nhất liền trìu mến tiến đến, cúi đầu từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô, như thể cưng chiều một bảo vật quý giá.

    "Thứ lỗi cho tôi, như ông nội đã nói, Nhạc Nhi chỉ là đang xấu hổ." Thiên Sóc Nhất ôm lấy vai Ngự Cảnh Nhạc nói.

    Ngự Cảnh Nhạc mơ hồ nghe thấy tiếng nói đau lòng của nhiều cô gái ngoài kia. Nhưng cô không muốn đính hôn với tên đại ác ma này chút nào! Tại sao ông nội vẫn đồng ý với anh nhiều như vậy? Tại sao cô lại bị giam trong bóng tối?

    "Hôm nay chẳng những là sinh nhật của Thiên Sóc Nhất mà còn là lễ đính hôn của cháu gái Ngự Cảnh Nhạc của tôi." Lão gia kiên định nói.

    Ngự Cảnh Nhạc biết thế nào hai người này cũng đã lên kế hoạch từ trước rồi.

    Chỉ một lát sau, MC cũng tới.

    Mang đến một cặp nhẫn có tên của cả hai người xỏ vào 2 sợi dây chuyền, nhất định là để cả hai mang chúng cho nhau.

    "Chờ ba năm sau kết hôn, sau đó tháo nhẫn ra rồi đeo vào." Ngự Cảnh Thừa Vận nói.

    Đó là một chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo, Ngự Cảnh Nhạc có vô số bảo vật, thế nhưng lại không có nhiều phụ kiện. Nếu không có tên Thiên Sóc Nhất ở trên chiếc nhẫn, cô sẽ rất vui khi đeo nó lên cổ, thậm chí mang nó một thời gian dài cũng không chừng.

    "Mời hai vị đeo vòng cổ cho đối phương, như tượng trưng cho tình yêu của hai người dành cho nhau" MC trịnh trọng nói.

    Ngự Cảnh Nhạc nhìn vòng người xung quanh, không thiếu những người cô từng quen biết, cũng có cả những người chưa từng gặp mặt, chủ yếu là còn có ông nội. Nếu lần này ông chỉ đơn phương cử người tới gửi lời, cô nhất định sẽ làm ầm ĩ một phen, ít nhất cũng phải tìm một cơ hội trốn chạy ngay lập tức. Không ngờ rằng lão gia lại đột ngột đích thân đến tận đây.

    Cô bối rối nhìn thoáng qua Ngự Cảnh Thừa Vận, sau đó chuyển hướng nhìn về người trước mặt.

    Dáng người cao ráo, làn da trắng như ngọc không tì vết, bên tai trái đeo một chiếc khuyên kim cương, mái tóc đen hơi dài nhưng lại không hề ảnh hưởng đến anh. Ngược lại còn trông vô cùng hợp với anh. Ánh mắt thâm thúy mê người, chỉ là trong đôi mắt đó, cô không hiểu đang lóe lên thứ gì. Khóe môi mỏng, trước sau như một vẫn nở nụ cười khiến cô sợ hãi. Thật ra nếu chỉ nhìn dáng vẻ, Ngự Cảnh Nhạc dám nói Thiên Sóc Nhất mà nhận hạng nhì thì tuyệt đối không ai dám nhận hạng nhất.. Nghĩ đến sau này.. Phải sống cả đời với người trước mặt, cô cảm thấy bản thân như sắp chết..

    Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh..

    Trên đầu Thiên Sóc Nhất mọc ra một cặp sừng quỷ dữ, cả đuôi cũng có. Anh cầm một cây lao đen, tà ác tìm mọi cách tra tấn cô..

    Ôi! Không!

    Cô chợt giật mình với chiếc vòng cổ trên tay, lập tức bối rối lùi lại.

    Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt không mấy tốt lành dừng lại trên người cô.

    Ngự Cảnh Nhạc nhìn lại, nhận ra đó chính là ông nội.. Bộ dạng ông trông vô cùng tức giận. Phải biết rằng, nếu danh dự gia tộc bị tổn hại, cho dù là ai thì ông cũng sẽ nghiêm khắc giáo huấn, lại phải nói cô là cháu gái duy nhất của ông, càng không thể làm như vậy!

    [Mình.. mình phải nhận nó!] Trong lòng Ngự Cảnh Nhạc đau nhói chấp nhận, sau đó duỗi bàn tay thu lại của cô ra, cầm lấy chiếc vòng cổ từ người MC, sau đó cô nhắm mắt lại, kiễng chân đến gần Thiên Sóc Nhất, hai tay ôm lấy cổ anh. Cô không nghĩ rằng khi nhìn từ xa, hai người như đôi tình nhân đang âu yếm, một hình ảnh rất đẹp.

    Cô chỉ cảm thấy khoảng cách với anh đang rất gần, ngay cả tiếng thở của đối phương cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Thật vất vả để kết thúc, thế nhưng khi cô định lùi xa hơn một chút, liền bị một lực kéo eo cô lại!

    Là Thiên Sóc Nhất! Anh lại ức hiếp cô!

    Khi Thiên Sóc Nhất đến gần sát cô, Ngự Cảnh Nhạc chỉ cảm thấy bên tai khô nóng. Anh càng tiến càng gần hơn, làm cô như đang chịu đựng khổ hình, tim bắt đầu loạn nhịp.

    "Ngoan nào, Nhạc Nhi.. Anh sẽ đeo vòng cổ cho em.."

    Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên cảm thấy lạnh nơi lồng ngực, cái lạnh từ đồ vật cũng đã dán lên người.

    Sau khi đã xác nhận đã cài khóa xong, Thiên Sóc Nhất nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, lúc này mới xem như kết thúc.

    Kết thúc sao? Kết thúc sao? Tại sao cái cảm giác này còn khủng bố hơn việc kết hôn gắp bội phần! Không! Cảm giác như đây là một cuộc tái hôn chứ không phải đính hôn! Ngự Cảnh Nhạc quả thực khóc không ra nước mắt.

    MC nhìn từ nhà trai, lại nhìn sang nhà gái, luôn cảm thấy cô gái bị thúc ép, nhưng.. Bản thân cũng không thể can thiệp nhiều như vậy được, đây lại là một cặp vợ chồng trẻ.. ồ không! Đó là chuyện của hai người sắp thành một đôi vợ chồng son, MC xen vào chuyện đó làm gì.. Hơn nữa đây lại là một gia tộc quyền thế, nhất định không thể đụng vào..

    "Đây là tín vật kết hôn anh cho em, anh muốn cưới em, yêu em, che chở em. Cho dù bần cùng hay giàu có, hoàn cảnh tốt hay xấu, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh sẽ là một người chồng trung thực."

    Ngay lúc MC đang định lên tiếng, bỗng trừng lớn đôi mắt nhìn về phía người vừa cất lời bên nhà trai.. Anh.. Anh.. Anh đang nói lời thề kết hôn!

    Sợ rằng anh sẽ nói nhiều hơn, MC lập tức lên tiếng: "Lễ đính hôn của hai người đã thành công, hy vọng cả hai sẽ nghe theo sự hướng dẫn của Chúa, ở bên nhau, tiếp tục cùng nhau hạnh phúc.." Như vậy xem như đã kết thúc, MC lau mồ hôi trên trán, cảm thán quả thật không dễ dàng.

    "Những gì chúng ta thấy ngay bây giờ là con gái của người thừa kế tiếp theo của tập đoàn hàng đầu thế giới" Dị Ngang ".. Ngự Cảnh tiểu thư, cùng người thừa kế của tập đoàn" Thiên Đại ".. thiếu gia Thiên Sóc Nhất và hôm nay là tiệc đính hôn của họ. Sự kiện kinh thiên động địa này và mối quan hệ giữa họ liệu có kéo dài được không? Mời các bạn chú ý theo dõi phóng viên chúng tôi.." Chỉ thấy màn hình đã thay đổi, cảnh cuối cùng là Ngự Cảnh Nhạc vung chiếc ghế bên cạnh hướng tới phía người phóng viên.

    Ngự Cảnh Nhạc nhìn về đám phóng viên phía đằng kia. Bây giờ ông nội đã rời đi, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Ví dụ giống như thế này, cô xé chiếc váy dài, kéo nó tới độ dài thích hợp, sau đó vứt lại giày cao gót, chuẩn bị tư thế lao xuống, rồi chạy khỏi sảnh tiệc mà không cần nhìn lại!

    Phía sau, một đám người mặc vest đen bắt đầu truy đuổi.

    Ngự Cảnh Nhạc đã định sẵn trong lòng, bộ dạng bây giờ của cô nhất định sẽ bị phát tán ra ngoài, nếu như vậy nhất định sẽ rất mất mặt, đột nhiên muốn từ bỏ thân phận này một thời gian.

    Toàn bộ hội trường tức khắc trở thành một đống hỗn độn. Nam chính của bữa tiệc - Thiên Sóc Nhất ấy thế mà vẫn thản nhiên tự đắc uống champagne, khóe môi vẫn giữ nụ cười tự tin mê người.

    "Tư Tề, vai diễn này càng ngày càng hay!" Một ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên bàn pha lê, đốt ngón tay cân đối, trên ngón út bàn tay trái lại đeo một chiếc nhẫn tinh tế. Anh nheo mắt, vô cùng thích thú, như thể một dòng suối nhỏ chảy qua tim, từ từ sáng tác một bản nhạc nhỏ đầy xúc động.

    Khuôn mặt góc cạnh, hai hàng lông mày rậm và đen đan vào nhau, sống mũi cao rất cứng nhắc, vẻ mặt lơ đễnh nói: "Thần Mục, cậu cảm thấy thế nào?"

    "Ừ!" Trong phút chốc, Vũ Thần Mục mở mắt, đó là một đôi con ngươi màu hổ phách, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, mang theo nụ cười ôn hòa điềm đạm.
     
  9. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 8: Giao dịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cốc cốc.."

    "Mời vào." Một giọng nữ đáp lại.

    Theo âm thanh cửa đã mở ra, là một ngươig đàn ông cao gầy, chỉ thấy anh ta đưa ra trước mặt cô một phong thơ và nói: "Là Thiên thiếu gia kêu tôi mang phong thơ này qua đây, xin hãy chuyển nó đến tổng thống."

    Hai từ 'Tổng thống' là dùng cho Ngự Cảnh Thừa Vận.

    Người phụ nữ nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu, đóng cửa lại, đi tới một cánh cửa bên trong, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: "Ngự Cảnh tiên sinh, thiếu gia Thiên Sóc Nhất của tập đoàn Thiên Đại gửi ngài một phong thơ."

    "Ừm, đem vào đi!"

    Giọng nói của ông rất mạnh mẽ và đầy uy lực, sau đó ông cầm lấy lá thư từ tay thư ký, đó là một tấm sơn mài màu đỏ, sau khi mở hai ba lớp phong thơ thì ông thấy một tấm card, mặt ngoài được phủ một lớp hoa hồng vàng, được khắc rõ ràng là dấu ấn độc đáo của đại học Hoàng Gia.

    "Haha.. đứa nhỏ này thật là.." Ngự Cảnh Thừa Vận cười nhẹ.

    Đại học Hoàng Gia là trường đại học tư thục nổi tiếng thế giới, có trụ sở chính tại Paris, Pháp. Trường đại học trong nước từng là một lâu đài, sau khi được cải tạo, nó không chỉ giữ nguyên phong cách văn hóa châu Âu mà còn tràn ngập hương thơm của lịch sử Trung Quốc. Ngôi trường bao gồm một khu vực rộng lớn, với hoa và cây trồng khắp nơi, những bông hoa hồng hiếm có ra từ hàng rào sắt vào mùa đông. Cơ sở vật chất của trường vô cùng hoàn chỉnh, các biện pháp an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

    "Cũng tốt." Ngự Cảnh Thừa Vận nhẹ giọng lẩm bẩm, với giọng điệu có chút u sầu và bất lực: "Nha đầu kia không cần ở lại Trọng Vũ nữa."

    Đứa cháu gái yêu dấu của ông luôn ở một mình. Người ông lo lắng nhất chính là cô. Cả đời của Ngự Cảnh Thừa Vận muốn danh vọng thì có danh vọng, muốn tiền bạc thì có tiền bạc, muốn cái gì là có cái đó, chỉ có điều.. Ông quá xem nhẹ đứa cháu gái - Ngự Cảnh Nhạc này, sự quan tâm của ông dành cho cô là không đủ.

    Khi cô còn nhỏ, bố mẹ cô ra đi, ông cũng bận rộn quá nên không có thời gian chăm sóc cô, như vậy cũng tốt*, ông hy vọng mọi việc mình làm là đúng, để Nhạc Nhi không phải cô đơn như vậy.

    *[câu này chỉ việc Ngự Cảnh Nhạc sắp học ở trường Hoàng Gia]

    Vì địa vị của Ngự Cảnh Nhạc quá cao, không có người nào dám tiếp xúc với cô, khi còn nhỏ cô cũng có vài người bạn chơi cùng, nhưng thật ra họ tiếp cận cô là vì lợi ích của gia đình, cứ như vậy nên cô cũng đã quen dần. Chỉ cần quen với một người là đủ. Thiên Sóc Nhất muốn cô chuyển từ Trọng Vũ đến Hoàng Gia, ông vẫn rất đồng ý, nếu như vậy thì ít nhất cô không đơn độc nữa.

    Ngự Cảnh Thừa Vận gật đầu, gọi thư ký vào.

    "Được rồi.. A Ngữ, chuyển cái này cho tiểu thư, cứ nói đây mà ý của tôi."

    "Vâng, Ngự Cảnh tiên sinh."

    "Cái gì! Lão gia nói như vậy thật sao?"

    Một tòa nhà có sự kết hợp giữa sự lãng mạn và quý tộc, cánh cửa sắt chạm trổ rỗng tuếch cũng xen lẫn với một biệt thự phong cách Châu Âu mạnh mẽ, trong căn biệt thự vang lên một tiếng gầm giận dữ, cả căn biệt thự bất giác run lên.

    "Sao ông có thể làm như vậy? Tôi không đồng ý! Bây giờ ông muốn tôi sống ở nhà anh ta? Lại muốn tôi chuyển đi sao? Trò đùa quốc tế gì vậy, tôi - Ngự Cảnh Nhạc là người nhu nhược như vậy sao? Họ muốn làm gì thì làm à? Quá ngây thơ rồi!" Một khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên ảm đạm.

    "Ngự Cảnh tiểu thư, đây là.. đây là ý của tổng thống.."

    "Ý của ông, nhưng ý của ông không phải là ý của tôi? Sao hả?" Ngự Cảnh Nhạc không hài lòng nhìn người phụ nữ đảm đang trước mặt mình: "Về nói với lão gia, tôi! Không! Đi!"

    "Cái này.." cầm phong thơ bị Viên Cảnh Nhạc vò nát trong tay, nhất thời không biết làm sao.

    Sau khi nói xong, Ngự Cảnh Nhạc đẩy cửa phòng, đóng lại.

    Đó là một cánh cổng bằng đồng với những bông hoa hồng được chạm khắc khắp lối đi. Lúc này, bên trong có một cô công chúa..

    Ngự Cảnh Nhạc cẩn thận dán tai vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, hình như người phụ nữ kia do dự một hồi mới rời đi, cuối cùng cũng đi rồi, thật tốt. Ngự Cảnh Nhạc thở ra, cô đã làm rất nhiều điều phi thường trong lễ đính hôn, bây giờ nghĩ lại, vẫn còn sốc, nhưng sau đó là sự thư giãn nhẹ nhàng của cảm giác sự do.
     
  10. Võ Chung Phương Thùy Whisper

    Bài viết:
    454
    Chương 9: Quá nóng nảy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngự Cảnh tiên sinh.. tiểu thư đây là.."

    Thư ký nói toàn bộ mọi chuyện ra, chỉ thấy hai cái lông mày trên mặt Ngự Cảnh Thừa Vận càng ngày càng dựng lên, ở giữa cũng bị nhăn thành hình chữ "Xuyên".

    "Được rồi, cậu ra ngoài trước đi." Ông xoa nhẹ cái trán, quả nhiên, bây giờ ông không biết cháu gái mình đang suy nghĩ cái gì.

    Ban đêm, cô mang theo một thân mệt mỏi trở về nhà.

    Đi tới nhà ăn.

    Một chiếc bàn ăn hình chữ nhật mang khí chất cung đình được trải khăn trải bàn sang trọng như mọi khi, ánh đèn màu vàng từ ngọn đèn phía trên chiếu xuống hai con dao trên bàn ăn.

    Chỉ một lúc sau, từng món ăn lần lượt được mang ra để trên bàn, đều là các món đầu bếp vừa mới nấu xong.

    Ngự Cảnh Nhạc biết ông nội đã về, trong lòng bất an đi tới nhà ăn dùng cơm.

    Mỗi ngày cũng chỉ có lúc này mới thấy được ông nội..

    Cô lén lút vào chỗ, sau đó ngồi xuống, cầm dao nĩa trong tay, yên lặng không nói lời nào, cô bắt đầu cắt rời miếng bò bít-tết, sau đó một miếng lại một miếng ăn vào.

    "Nha đầu, hôm nay cháu im lặng thật đấy."

    Ngự Cảnh Thừa Vận cười nhìn cháu gái, ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi ngay ngắn..

    Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội liền sợ tới mức run lên, một miếng thịt vừa mới ăn chưa kịp nhai lúc này đã muốn mắc nghẹn tại cổ họng. Cô bụm chặt phần xương quai xanh của mình, sắc mặt tức khắc chuyển thành màu đỏ tía. Ngự Cảnh Thừa Vận đột nhiên bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, mấy người hầu xung quanh cũng vội vàng lao tới, sau nhiều lần vỗ đi vỗ lại, cuối cùng cũng không có chuyện gì.

    "Ông.. Ông nội" Ngự Cảnh Nhạc mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn ông nội, cẩn thận gọi nhẹ một tiếng.

    "A.. Cháu, bộ dáng giống hệt như cha cháu, ăn một bữa cơm mà cũng nghẹn thành như vậy!" Ông nói với giọng điệu không biết phải làm sao, nhưng mà, thanh âm đột nhiên biến chuyển, nhìn về phía Ngự Cảnh Nhạc một chút tức giận cũng không có, nghiêm khắc nói: "Còn nữa.. Trong mắt cháu còn có người ông nội này sao?"

    "Có có! Sao lại không có chứ!" Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên chạy chân chó tới bên người ông a dua nịnh nọt, ngồi xổm xuống vẻ mặt vô tội nhìn về phía ông nội.

    "Hừ, nếu có thì cháu đã không làm theo ý mình như vậy rồi!"

    Cô đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh nãy giờ.

    "Ông nội, cháu thật sự không thích Thiên Sóc Nhất! Tại sao ông cứ nhất định phải làm như vậy?"

    Cuối cùng vẫn nói đến vấn đề nhạy cảm này, Ngự Cảnh Nhạc đứng lên, nhìn về phía ông nội đang ngồi trên chiếc ghế sang trọng với vẻ mặt khó hiểu.

    "Sóc Nhất-đứa nhỏ kia là một đứa trẻ tốt, ông tin tưởng hai đứa nếu ở cùng nhau nhất định sẽ hạnh phúc." Ngự Cảnh Thừa Vận thấm thía nói.

    "Ông không phải cháu, sao ông biết được, ông cảm thấy như vậy là tốt cho cháu nhưng ông có nghĩ tới cảm giác của cháu không, mọi chuyện của cháu ông không quan tâm cũng không phải chỉ một hai ngày, ông căn bản là không hiểu cháu.."

    Quả nhiên, trong lòng đứa nhỏ này vẫn luôn suy nghĩ đến việc kia. Ngự Cảnh Thừa Vận tràn đầy sự áy náy và tự trách nhưng vẫn nói như trước: "Sóc Nhất là đứa nhỏ tốt, cháu muốn tùy hứng như thế nào ông đều không để mắt, nhưng chuyện này đã chắc chắn rồi, cháu đừng tưởng rằng ông không biết những việc cháu làm sau lưng ông." Nói xong ông đập mạnh tay xuống bàn.

    Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên run lên, cô bị dọa sợ rồi, ngay cả các hầu nữ xung quanh cũng đều bị dọa mà lui xuống, đây là việc nhà của chủ nhân bọn họ không nên biết nhiều thì tốt hơn.

    "Uổng cho người khác còn gọi ông là tổng thống, cháu cảm thấy ông chính là một ông lão hồ đồ!"

    "Cháu!"

    "Cháu làm sao chứ? Cháu chính là không hiểu cái tên Thiên Sóc Nhất kia rốt cuộc đã cho ông cái gì mà ông nhất định gả cháu cho anh ta, còn nói cái gì mà phải xin lỗi về những việc đã qua, ông không nên làm như vậy.."

    Lời còn chưa dứt thì cô đã nghe thấy ông nội nói: "Đính hôn, là đính hôn, nếu cháu không đến ở nhà nó, không chuyển trường đến trường Hoàng Gia, thì cùng lắm ông sẽ tìm một đứa nhỏ khác kết hôn với Thiên Sóc Nhất rồi nhận nó là cháu gái là được rồi."

    "Rốt cuộc cháu là cháu của ông hay Thiên Sóc Nhất mới là cháu của ông vậy!" Ngự Cảnh Nhạc không thể nào giải thích được, xét về quyền lực và của cải thì nhà cô cũng không hề thua kém tập đoàn Thiên Đại một xíu nào, căn bản chưa nói tới lý do gả cô qua đó, nhưng mà cô biết ông nội nói được làm được, ông lại nói nếu như không lấy chồng thì sẽ xóa tên cô khỏi gia tộc ngay lập tức, tàn nhẫn như vậy, nhất định là Thiên Sóc Nhất cũng góp một phần "công lao" trong đó.

    "Cháu gái ngoan.. Ông nội đều là vì tốt cho cháu.." Ông nghĩ nhân lúc còn sống, muốn tìm cho cháu gái một chỗ dựa tốt, "Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.."

    Ngự Cảnh Nhạc không nói nữa, đột nhiên quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu nhai đi nhai lại mạnh mẽ, coi miếng thịt kia giống như Thiên Sóc Nhất, chỉ có làm như thế, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...