

Tôi lúc nào cũng đổ lỗi cho mọi thứ. Tình bạn rạn nứt là do tôi, tôi lạnh lùng, vô tâm đến mức khiến người ta khó chịu mà rời đi, tôi lại trách họ có mới nới cũ. Lúc nào tôi cũng bảo mọi người lạnh nhạt với mình, là bởi do tôi, tôi khó gần, khó mở lòng, khó chia sẻ. Việc học hành, sự nghiệp lận đận là do tôi, tôi suy nghĩ nhiều, không kiên định. Chuyện tình cảm cũng là do tôi, tôi kì vọng, tôi quá tin tưởng để rồi đau lòng. Lỗi là do tôi nhưng tôi lại quay sang trách cuộc đời, sao đối xử với tôi tàn nhẫn thế nhưng là do tôi, tôi chỉ nhìn vào cái "xù xì" của cuộc đời rồi trách móc, tôi quên mất rằng cuộc đời này cũng đẹp lắm!
Nhưng tôi cũng thương cho tôi vì cái tính nhạy cảm, suy nghĩ đủ điều mà mệt mỏi rồi có bài viết này đây.
Mà phải đính chính lại là mình không phải vô tâm, lạnh lùng mà là nhiều khi suy nghĩ vẩn vơ quá xong quên mất người bên cạnh, có vấn đề thì giấu trong lòng, tự giải quyết hết mọi việc nên có khi mình còn lo cho mình không nổi. Có lẽ nên thay đổi dần vậy..
Nhưng tôi cũng thương cho tôi vì cái tính nhạy cảm, suy nghĩ đủ điều mà mệt mỏi rồi có bài viết này đây.
Mà phải đính chính lại là mình không phải vô tâm, lạnh lùng mà là nhiều khi suy nghĩ vẩn vơ quá xong quên mất người bên cạnh, có vấn đề thì giấu trong lòng, tự giải quyết hết mọi việc nên có khi mình còn lo cho mình không nổi. Có lẽ nên thay đổi dần vậy..
Bạn cần đăng nhập để xem nội dung đầy đủ.